Quần Long Chi Thủ [Luận Anh Hùng]
Chương 73: Trời sinh không sợ
Quan Thất chỉ có một tay.
Trên tay y không có đao, cũng không có kiếm.
Nhưng y sử dụng đích xác là đao, thật sự là kiếm.
Đó là đao gì? Kiếm gì?
Y sử chính là Thủ Đao, Cách Không Tương Tư đao.
Y dụng chính là Chưởng Kiếm, Lăng Không Tiêu Hồn kiếm.
Đó là đao khí và kiếm khí.
Càng quan trọng, càng đáng sợ, càng khiến người ta giật mình, chính là Tương Tư đao và Tiêu Hồn kiếm vốn là độc môn tuyệt kỹ thành danh của Vương Tiểu Thạch.
Nhưng hiện giờ Quan Thất đều biết sử dụng, đều có thể thi triển.
Y làm thế nào học được?
Cách Không Tương Tư đao, Lăng Không Tiêu Hồn kiếm, trên tay y phát ra giống như ngựa thần lướt gió, thoải mái tự nhiên, một mặt còn dùng Phá Sát thần chỉ áp chế Ngô Kinh Đào. Đây rốt cuộc là chuyện gì? Vì sao tuyệt học hiếm có của Bạch Sầu Phi đã chết, Vương Tiểu Thạch đã chạy trốn khỏi kinh thành, tất cả đều được Quan Thất nửa điên nửa dại này thi triển ra, liên miên không dứt?
Quan Thất rốt cuộc là ai?
Y là người? Hay là quỷ?
Nếu như là người, có phải là thánh nhân hay không? Nếu như là quỷ, có phải là ma quỷ hay không?
Hay là tất cả đều không phải, y là một vị thần, chiến thần?
Chiến thần.
Người này giống như trời sinh không sợ.
Y không sợ chiến, không sợ đấu.
Y còn hiếu chiến, hiếu đấu.
Y khiêu khích Ngô Kinh Đào còn chưa đủ, lại dùng đao khí kiếm khí cực kỳ mạnh mẽ tấn công Thích Thiếu Thương và Tôn Thanh Hà.
Tôn Thanh Hà vung kiếm.
Kiếm lạnh lẽo, người kiêu ngạo.
Mỗi ánh kiếm của hắn đều giống như một tia chớp.
Hắn cao sáu thước ba, kiếm dài bảy thước ba, ánh kiếm chỉ trời, kiếm thế tàn nhẫn, hơn nữa còn ác độc.
Nguyên tắc của hắn là mỗi khi ra xuất kiếm, nhất định phải giết chết một người.
Hắn dùng kiếm, có thể được xưng là thần trong kiếm đạo, kiếm thần.
Đáng tiếc hiện giờ kiếm thần này lại gặp phải chiến thần.
Kiếm của hắn gặp phải kiếm khí của Quan Thất.
Hai hổ gặp nhau, hai kiếm tranh phong.
Nhưng kiếm của hắn có sắc đến mấy cũng là chân thực, còn kiếm của Quan Thất lại là hư không.
Thực là hữu, không là vô.
Quan Thất tiện tay phát ra, dùng vô thắng hữu, cũng vô trung sinh hữu (từ không thành có).
Tôn Thanh Hà luôn là một người tiêu sái.
Tiêu sái là một loại khí chất bẩm sinh thuộc về tính cách. Một người phải sống thoải mái mới có thể tiêu sái, mới biết tiêu sái, mới tiêu sái được.
Hắn không coi trọng danh, xem lợi như cỏ rác.
Hắn không ham quyền.
Hắn không sợ ngăn trở.
Có lẽ thứ duy nhất mà hắn coi trọng là kiếm và sắc.
Kiếm khiến cho hắn sống có ý nghĩa.
Hành kiếm đạo chính là hành hiệp đạo, đối với loại người như hắn, kiếm và hiệp là đồng nghĩa, không phân biệt, không thể phân chia.
Sắc khiến cho hắn sống có sức sống.
Sắc chính là mỹ nhân, mưu đồ và tham vọng theo đuổi nữ nhân xinh đẹp khiến cho hắn sống càng khoái hoạt, càng sinh động.
Cho nên hắn sử dụng một bộ kiếm pháp tiêu sái.
Mỗi một khắc đều tiêu sái, mỗi một chiêu đều thoải mái.
Bởi vì sự tiêu sái của hắn là trời sinh, cho nên kiếm pháp của hắn cũng tuyệt diệu tự nhiên, tự xem thanh cao, tự làm tự tạo, vượt bậc thiên hạ.
Hắn cũng là một người trời sinh không sợ.
Thế nhưng người mà hắn gặp phải là Quan Thất.
Quan Thất xuất thủ là hư không.
Một loại kiếm hư không, Lăng Không Tiêu Hồn kiếm.
Không có kiếm, chỉ có kiếm khí.
Kiếm khí chưa đến, người đã tiêu hồn.
Đó là một loại kiếm pháp của vô.
Loại kiếm pháp hư không này, mỗi một chiêu, mỗi một thức, mỗi một kiếm đều khắc chế kiếm pháp “hữu" của Tôn Thanh Hà.
Kiếm pháp của Tôn Thanh Hà dù có tiêu sái, có bất kham, có phóng khoáng, đó vẫn là kiếm pháp “hữu", có dấu vết để tìm kiếm, có cách thức để noi theo.
Nhưng Quan Thất lại là vô, hắn không có gì cả.
Trên tay không kiếm, trên kiếm không chiêu.
Quan Thất dùng tay không tùy ý phất ra, thoải mái tự nhiên, giống như ngay cả tâm của y đều là không, vô.
Nhưng kiếm của y lại nơi nơi khắc chế kiếm của Tôn Thanh Hà, kiếm chiêu của y cũng chiêu chiêu áp chế kiếm chiêu của Tôn Thanh Hà.
Cho dù kiếm chiêu kia giống như tâm theo ý chuyển, ý theo tâm đến, nhưng đó lại đích xác là kiếm chiêu của Vương Tiểu Thạch.
Bọn họ đã từng nhìn thấy loại kiếm chiêu này.
Ít nhất, Dương Vô Tà rất quen thuộc với người dùng loại kiếm pháp này, Tôn Ngư cũng đã tận mắt nhìn thấy loại kiếm pháp này.
Vương Tiểu Thạch vốn là một người không quan tâm.
Hắn không quan tâm thắng, không quan tâm bại, không quan tâm lên, không quan tâm xuống, không quan tâm nổi, không quan tâm chìm, không quan tâm vui, không quan tâm buồn, thậm chí ngay cả sống chết cũng không quan tâm.
Chính vì hắn không quan tâm, không tính toán, tự tìm vui vẻ, không tìm phiền não, mới có thể luyện thành loại kiếm pháp tuyệt thế này. Đã không quan tâm, nhưng trong âu sầu mất hồn, ưu buồn thương tổn lại có việc nên làm, có việc không nên làm.
Một loại kiếm pháp nhìn như không nơi nương tựa, nhưng lại có tình có nghĩa.
Hiện giờ loại kiếm pháp này do Quan Thất tiện tay thi triển, mỗi chiêu lại trở thành khắc tinh của Triều Thiên Nhất Kiếm của Tôn Thanh Hà.
Kiếm trên tay Tôn Thanh Hà bắt đầu phát xanh.
Mỗi khi hắn đấu đến nhập thần, kiếm sẽ phát xanh, sắc mặt cũng như vậy.
Sắc mặt Thích Thiếu Thương lại trắng bệch, một màu trắng khiến người ta không rét mà run.
Kiếm của y lại tỏa ra ánh sáng lạnh.
Kiếm trắng bệch, trắng đến giống như băng tuyết trong suốt.
Lần này, không chỉ Tôn Thanh Hà gặp phải khắc tinh của kiếm pháp của mình, ngay cả Thích Thiếu Thương cũng gặp phải địch thủ cực kỳ mạnh mẽ.
Chỉ có điều, thứ mà Quan Thất dùng để đối phó với y không phải kiếm, mà là đao.
Không phải kiếm chiêu, mà là đao pháp.
Thích Thiếu Thương vốn sử dụng một loại kiếm pháp không cần tính mạng, nhưng vẫn rất có tình hoài.
Đây là một loại kiếm pháp cô tịch, kiếm ý vô cùng mất mát.
Nhưng bởi vì Thích Thiếu Thương luôn có một loại khí thế vương giả, cho nên đường kiếm của y dù vô ý hay hữu ý cũng có một loại khí phách hào hùng, ẩn chứa một loại phong cách vương giả.
Trong con đường nhân sinh trước đây của y, lúc thành thì xưng vương, lúc bại lại là giặc, lúc đắc chí thì hô mưa gọi gió, lúc sa sút lại lưu vong ngàn dặm, nhưng kiếm pháp của y luôn là như vậy.
Đường kiếm của y tung hoành, thanh tân cao ngạo, thành cũng là vương, bại cũng là vương.
Chỉ y mới có thể thi triển loại kiếm pháp đời và ta hòa hợp này.
Cho nên lúc y giao thủ với Tôn Thanh Hà, kiếm pháp Tôn Thanh Hà cao ngạo, tàn nhẫn, vừa lúc bức ra sự thanh tân, lạnh lẽo trong kiếm pháp của y.
Y quan sát Tôn Thanh Hà đấu kiếm, giống như Hàn Phi Vu từng nói: “Có loại rắn gọi là giám, sinh ra có hai đầu, cả hai đều không phục nhau, cắn xé lẫn nhau mà chết."
Có lẽ kiếm pháp của y và đường kiếm của Tôn Thanh hà vốn là một thể hai mặt, một đao hai lưỡi.
Kiếm pháp của y rất trữ tình, còn kiếm pháp của Tôn Thanh Hà lại rất thoải mái.
Nhưng kiếm pháp của y lại vừa lúc gặp phải Cách Không Tương Tư đao.
Đao pháp này vốn do Thiên Y Cư Sĩ sáng tạo ra.
“Thiên Y Cư Sĩ" Hứa Tiếu Nhất là một người trọng tình, người trọng tình đương nhiên sẽ sáng tạo ra đao pháp hữu tình.
Nhưng người thật sự phát huy được đao pháp này là Vương Tiểu Thạch.
Vương Tiểu Thạch là một người đa tình.
Hắn thất tình quá nhiều lần, nhưng nguyên tắc của hắn luôn là thà tiếp tục bị tổn thương vì thất tình, quyết không thể bởi vì sợ thất tình mà không dám yêu đương.
Đây là vấn đề nguyên tắc.
Đối với tình cảm, hắn nhìn không thấu, xem không rõ, bỏ không được. Càng quan trọng là hắn cũng không muốn từ bỏ, không muốn nhìn thấu, không muốn xem rõ.
Bởi vì không cần.
Làm người phải có niềm vui, dù sao cũng phải có vui buồn li hợp, thất tình lục dục.
Cho nên loại người làm theo cảm tính như hắn, sử dụng loại đao pháp đa tình, đa ái, đa tương tư này, tự nhiên có thể thi triển một loại cảnh giới khác, trò giỏi hơn thầy.
Hiện giờ người sử dụng loại đao pháp này lại là Quan Thất.
Quan Thất si, y si vì tình.
Quan Thất cuồng, y chỉ cuồng vì võ.
Do đó y mượn tình dùng võ.
Tương Tư đao của y vừa thi triển, lập tức khắc chế kiếm pháp hết sức trữ tình, rất có tình hoài của Thích Thiếu Thương.
Cũng không muốn tương tư, tương tư khiến người già.
Tương tư vốn là một thanh đao, chém nước nước càng chảy, trảm tình tình càng sâu. Thanh kiếm trảm tình của Thích Thiếu Thương, gặp phải loại đao khí này lại chém không đứt, khiến cho kiếm pháp như nước chảy mây trôi của y cũng hóa thành mây khói, quá nhiều ràng buộc, không phương hướng, không tiêu hồn, kiếm khổ hữu tình kiếm không già, người vì tương tư người lại già.
Loại kiếm pháp chống lại vận mệnh của Thích Thiếu Thương, gặp phải đao ý rung động tâm can, lập tức hóa thành mềm yếu, không thể kịch liệt, cũng không thể kích tình.
Tương Tư đao không có đao.
Kiếm lại có kiếm.
Tương tư như đao, kiếm như cầu vồng.
Lúc đầu Thích Thiếu Thương khí thế như cầu vồng, sau đó lại bị đao khí như có như không, trống rỗng vỡ tan này quấn lấy, giống như một tấm lưới vô hình, khiến cho kiếm của y không thể thoát ra được.
Kiếm nổi rồng ngâm, kiếm ý suy sụp.
Đao liên miên, đao ý vô ý.
Đao đã chiếm được tiên cơ, giành được thượng phong.
Trên tay y không có đao, cũng không có kiếm.
Nhưng y sử dụng đích xác là đao, thật sự là kiếm.
Đó là đao gì? Kiếm gì?
Y sử chính là Thủ Đao, Cách Không Tương Tư đao.
Y dụng chính là Chưởng Kiếm, Lăng Không Tiêu Hồn kiếm.
Đó là đao khí và kiếm khí.
Càng quan trọng, càng đáng sợ, càng khiến người ta giật mình, chính là Tương Tư đao và Tiêu Hồn kiếm vốn là độc môn tuyệt kỹ thành danh của Vương Tiểu Thạch.
Nhưng hiện giờ Quan Thất đều biết sử dụng, đều có thể thi triển.
Y làm thế nào học được?
Cách Không Tương Tư đao, Lăng Không Tiêu Hồn kiếm, trên tay y phát ra giống như ngựa thần lướt gió, thoải mái tự nhiên, một mặt còn dùng Phá Sát thần chỉ áp chế Ngô Kinh Đào. Đây rốt cuộc là chuyện gì? Vì sao tuyệt học hiếm có của Bạch Sầu Phi đã chết, Vương Tiểu Thạch đã chạy trốn khỏi kinh thành, tất cả đều được Quan Thất nửa điên nửa dại này thi triển ra, liên miên không dứt?
Quan Thất rốt cuộc là ai?
Y là người? Hay là quỷ?
Nếu như là người, có phải là thánh nhân hay không? Nếu như là quỷ, có phải là ma quỷ hay không?
Hay là tất cả đều không phải, y là một vị thần, chiến thần?
Chiến thần.
Người này giống như trời sinh không sợ.
Y không sợ chiến, không sợ đấu.
Y còn hiếu chiến, hiếu đấu.
Y khiêu khích Ngô Kinh Đào còn chưa đủ, lại dùng đao khí kiếm khí cực kỳ mạnh mẽ tấn công Thích Thiếu Thương và Tôn Thanh Hà.
Tôn Thanh Hà vung kiếm.
Kiếm lạnh lẽo, người kiêu ngạo.
Mỗi ánh kiếm của hắn đều giống như một tia chớp.
Hắn cao sáu thước ba, kiếm dài bảy thước ba, ánh kiếm chỉ trời, kiếm thế tàn nhẫn, hơn nữa còn ác độc.
Nguyên tắc của hắn là mỗi khi ra xuất kiếm, nhất định phải giết chết một người.
Hắn dùng kiếm, có thể được xưng là thần trong kiếm đạo, kiếm thần.
Đáng tiếc hiện giờ kiếm thần này lại gặp phải chiến thần.
Kiếm của hắn gặp phải kiếm khí của Quan Thất.
Hai hổ gặp nhau, hai kiếm tranh phong.
Nhưng kiếm của hắn có sắc đến mấy cũng là chân thực, còn kiếm của Quan Thất lại là hư không.
Thực là hữu, không là vô.
Quan Thất tiện tay phát ra, dùng vô thắng hữu, cũng vô trung sinh hữu (từ không thành có).
Tôn Thanh Hà luôn là một người tiêu sái.
Tiêu sái là một loại khí chất bẩm sinh thuộc về tính cách. Một người phải sống thoải mái mới có thể tiêu sái, mới biết tiêu sái, mới tiêu sái được.
Hắn không coi trọng danh, xem lợi như cỏ rác.
Hắn không ham quyền.
Hắn không sợ ngăn trở.
Có lẽ thứ duy nhất mà hắn coi trọng là kiếm và sắc.
Kiếm khiến cho hắn sống có ý nghĩa.
Hành kiếm đạo chính là hành hiệp đạo, đối với loại người như hắn, kiếm và hiệp là đồng nghĩa, không phân biệt, không thể phân chia.
Sắc khiến cho hắn sống có sức sống.
Sắc chính là mỹ nhân, mưu đồ và tham vọng theo đuổi nữ nhân xinh đẹp khiến cho hắn sống càng khoái hoạt, càng sinh động.
Cho nên hắn sử dụng một bộ kiếm pháp tiêu sái.
Mỗi một khắc đều tiêu sái, mỗi một chiêu đều thoải mái.
Bởi vì sự tiêu sái của hắn là trời sinh, cho nên kiếm pháp của hắn cũng tuyệt diệu tự nhiên, tự xem thanh cao, tự làm tự tạo, vượt bậc thiên hạ.
Hắn cũng là một người trời sinh không sợ.
Thế nhưng người mà hắn gặp phải là Quan Thất.
Quan Thất xuất thủ là hư không.
Một loại kiếm hư không, Lăng Không Tiêu Hồn kiếm.
Không có kiếm, chỉ có kiếm khí.
Kiếm khí chưa đến, người đã tiêu hồn.
Đó là một loại kiếm pháp của vô.
Loại kiếm pháp hư không này, mỗi một chiêu, mỗi một thức, mỗi một kiếm đều khắc chế kiếm pháp “hữu" của Tôn Thanh Hà.
Kiếm pháp của Tôn Thanh Hà dù có tiêu sái, có bất kham, có phóng khoáng, đó vẫn là kiếm pháp “hữu", có dấu vết để tìm kiếm, có cách thức để noi theo.
Nhưng Quan Thất lại là vô, hắn không có gì cả.
Trên tay không kiếm, trên kiếm không chiêu.
Quan Thất dùng tay không tùy ý phất ra, thoải mái tự nhiên, giống như ngay cả tâm của y đều là không, vô.
Nhưng kiếm của y lại nơi nơi khắc chế kiếm của Tôn Thanh Hà, kiếm chiêu của y cũng chiêu chiêu áp chế kiếm chiêu của Tôn Thanh Hà.
Cho dù kiếm chiêu kia giống như tâm theo ý chuyển, ý theo tâm đến, nhưng đó lại đích xác là kiếm chiêu của Vương Tiểu Thạch.
Bọn họ đã từng nhìn thấy loại kiếm chiêu này.
Ít nhất, Dương Vô Tà rất quen thuộc với người dùng loại kiếm pháp này, Tôn Ngư cũng đã tận mắt nhìn thấy loại kiếm pháp này.
Vương Tiểu Thạch vốn là một người không quan tâm.
Hắn không quan tâm thắng, không quan tâm bại, không quan tâm lên, không quan tâm xuống, không quan tâm nổi, không quan tâm chìm, không quan tâm vui, không quan tâm buồn, thậm chí ngay cả sống chết cũng không quan tâm.
Chính vì hắn không quan tâm, không tính toán, tự tìm vui vẻ, không tìm phiền não, mới có thể luyện thành loại kiếm pháp tuyệt thế này. Đã không quan tâm, nhưng trong âu sầu mất hồn, ưu buồn thương tổn lại có việc nên làm, có việc không nên làm.
Một loại kiếm pháp nhìn như không nơi nương tựa, nhưng lại có tình có nghĩa.
Hiện giờ loại kiếm pháp này do Quan Thất tiện tay thi triển, mỗi chiêu lại trở thành khắc tinh của Triều Thiên Nhất Kiếm của Tôn Thanh Hà.
Kiếm trên tay Tôn Thanh Hà bắt đầu phát xanh.
Mỗi khi hắn đấu đến nhập thần, kiếm sẽ phát xanh, sắc mặt cũng như vậy.
Sắc mặt Thích Thiếu Thương lại trắng bệch, một màu trắng khiến người ta không rét mà run.
Kiếm của y lại tỏa ra ánh sáng lạnh.
Kiếm trắng bệch, trắng đến giống như băng tuyết trong suốt.
Lần này, không chỉ Tôn Thanh Hà gặp phải khắc tinh của kiếm pháp của mình, ngay cả Thích Thiếu Thương cũng gặp phải địch thủ cực kỳ mạnh mẽ.
Chỉ có điều, thứ mà Quan Thất dùng để đối phó với y không phải kiếm, mà là đao.
Không phải kiếm chiêu, mà là đao pháp.
Thích Thiếu Thương vốn sử dụng một loại kiếm pháp không cần tính mạng, nhưng vẫn rất có tình hoài.
Đây là một loại kiếm pháp cô tịch, kiếm ý vô cùng mất mát.
Nhưng bởi vì Thích Thiếu Thương luôn có một loại khí thế vương giả, cho nên đường kiếm của y dù vô ý hay hữu ý cũng có một loại khí phách hào hùng, ẩn chứa một loại phong cách vương giả.
Trong con đường nhân sinh trước đây của y, lúc thành thì xưng vương, lúc bại lại là giặc, lúc đắc chí thì hô mưa gọi gió, lúc sa sút lại lưu vong ngàn dặm, nhưng kiếm pháp của y luôn là như vậy.
Đường kiếm của y tung hoành, thanh tân cao ngạo, thành cũng là vương, bại cũng là vương.
Chỉ y mới có thể thi triển loại kiếm pháp đời và ta hòa hợp này.
Cho nên lúc y giao thủ với Tôn Thanh Hà, kiếm pháp Tôn Thanh Hà cao ngạo, tàn nhẫn, vừa lúc bức ra sự thanh tân, lạnh lẽo trong kiếm pháp của y.
Y quan sát Tôn Thanh Hà đấu kiếm, giống như Hàn Phi Vu từng nói: “Có loại rắn gọi là giám, sinh ra có hai đầu, cả hai đều không phục nhau, cắn xé lẫn nhau mà chết."
Có lẽ kiếm pháp của y và đường kiếm của Tôn Thanh hà vốn là một thể hai mặt, một đao hai lưỡi.
Kiếm pháp của y rất trữ tình, còn kiếm pháp của Tôn Thanh Hà lại rất thoải mái.
Nhưng kiếm pháp của y lại vừa lúc gặp phải Cách Không Tương Tư đao.
Đao pháp này vốn do Thiên Y Cư Sĩ sáng tạo ra.
“Thiên Y Cư Sĩ" Hứa Tiếu Nhất là một người trọng tình, người trọng tình đương nhiên sẽ sáng tạo ra đao pháp hữu tình.
Nhưng người thật sự phát huy được đao pháp này là Vương Tiểu Thạch.
Vương Tiểu Thạch là một người đa tình.
Hắn thất tình quá nhiều lần, nhưng nguyên tắc của hắn luôn là thà tiếp tục bị tổn thương vì thất tình, quyết không thể bởi vì sợ thất tình mà không dám yêu đương.
Đây là vấn đề nguyên tắc.
Đối với tình cảm, hắn nhìn không thấu, xem không rõ, bỏ không được. Càng quan trọng là hắn cũng không muốn từ bỏ, không muốn nhìn thấu, không muốn xem rõ.
Bởi vì không cần.
Làm người phải có niềm vui, dù sao cũng phải có vui buồn li hợp, thất tình lục dục.
Cho nên loại người làm theo cảm tính như hắn, sử dụng loại đao pháp đa tình, đa ái, đa tương tư này, tự nhiên có thể thi triển một loại cảnh giới khác, trò giỏi hơn thầy.
Hiện giờ người sử dụng loại đao pháp này lại là Quan Thất.
Quan Thất si, y si vì tình.
Quan Thất cuồng, y chỉ cuồng vì võ.
Do đó y mượn tình dùng võ.
Tương Tư đao của y vừa thi triển, lập tức khắc chế kiếm pháp hết sức trữ tình, rất có tình hoài của Thích Thiếu Thương.
Cũng không muốn tương tư, tương tư khiến người già.
Tương tư vốn là một thanh đao, chém nước nước càng chảy, trảm tình tình càng sâu. Thanh kiếm trảm tình của Thích Thiếu Thương, gặp phải loại đao khí này lại chém không đứt, khiến cho kiếm pháp như nước chảy mây trôi của y cũng hóa thành mây khói, quá nhiều ràng buộc, không phương hướng, không tiêu hồn, kiếm khổ hữu tình kiếm không già, người vì tương tư người lại già.
Loại kiếm pháp chống lại vận mệnh của Thích Thiếu Thương, gặp phải đao ý rung động tâm can, lập tức hóa thành mềm yếu, không thể kịch liệt, cũng không thể kích tình.
Tương Tư đao không có đao.
Kiếm lại có kiếm.
Tương tư như đao, kiếm như cầu vồng.
Lúc đầu Thích Thiếu Thương khí thế như cầu vồng, sau đó lại bị đao khí như có như không, trống rỗng vỡ tan này quấn lấy, giống như một tấm lưới vô hình, khiến cho kiếm của y không thể thoát ra được.
Kiếm nổi rồng ngâm, kiếm ý suy sụp.
Đao liên miên, đao ý vô ý.
Đao đã chiếm được tiên cơ, giành được thượng phong.
Tác giả :
Ôn Thụy An