Quần Long Chi Thủ [Luận Anh Hùng]
Chương 60: Đường xa mộng sầu khó cản
- Ta đi lên để trả lại kiếm.
Chiêm Biệt Dã đi đến trước mặt hai người, nhìn Thích Thiếu Thương một chút (cùng với thanh kiếm sáng như tuyết ngọc trên tay y), sau đó đưa kiếm lên cho Tôn Thanh Hà.
Kiếm vừa gặp được chủ nhân của nó, giống như bị kích phát linh lực, phát ra tiếng vang khẽ “keng keng", còn hơi rung động tỏa ra vầng sáng sát khí màu xanh sẫm, lại giống như một con dã thú còn sống thở phì phò trong tay hắn.
- Hắc Quang Thượng Nhân, ngưỡng mộ đã lâu!
Thích Thiếu Thương ôm quyền cười nói:
- May là ngươi đi lên trả lại thanh kiếm này, nếu không vị bằng hữu này của ta sẽ trách móc rồi. Ta không đền nổi kiếm của hắn.
Hắc Quang Thượng Nhân nói:
- Lời này khiêm tốn rồi. Ngươi đã đánh bay một kiếm này đến chỗ ta, một là không sợ ta đoạt được rời đi, hai là không sợ kiếm không thu về được.
Tôn Thanh Hà nhận lấy kiếm, hơn nữa còn trân trọng nhìn kỹ kiếm của mình, ánh mắt lóe sáng.
Thanh kiếm kia cũng hiện lên ánh sáng xanh, giống như đáp lại chủ nhân của nó. Ít nhất nó cũng biết chủ nhân của nó đang nhìn nó, yêu quý nó.
Nó và chủ nhân của nó đều kiêu ngạo như nhau, bộc lộ tài năng như nhau.
Nhọn và sắc.
Hắc Quang Thượng Nhân nhìn kiếm trên tay Tôn Thanh Hà. Hắn đương nhiên cũng nhìn ra, ánh sáng của kiếm này trên tay hắn và trong tay Tôn Thanh Hà lại không giống nhau.
Cho nên hắn có phần hâm mộ nói:
- Đây là một thanh kiếm tốt.
Tôn Thanh Hà lạnh lùng nhìn chăm chú vào hắn, nói:
- Đã là kiếm tốt, vì sao không dứt khoát lấy nó?
Hắc Quang Thượng Nhân nói:
- Cũng vì là kiếm tốt, cho nên ta không xứng sở hữu nó.
Tôn Thanh Hà nhìn kiếm của mình, thở dài nói:
- Thanh kiếm này, nguyên danh là “Thác".
Đột nhiên, cổ tay phất một cái, ánh sáng chợt lóe lên, mũi kiếm đã cách cổ họng của Hắc Quang Thượng Nhân không tới một thước, lạnh lùng nói:
- Ngươi không nên để ta cầm lại thanh kiếm này… Từ ngày cầm thanh kiếm này lên, ta đã chuẩn bị thác (sai) đến cùng.
Hắc Quang Thượng Nhân lại không né, không tránh, không lánh, hơn nữa ngay cả mắt cũng không chớp, chỉ nhìn đầu kiếm, mũi kiếm và kiếm của kẻ địch, gằn từng chữ một:
- Ngươi muốn giết ta?
Hắn nói chuyện giống như là đang kêu, đang gầm, đang gào thét. Cho dù ngữ điệu của hắn vốn không có địch ý, thậm chí là rất lễ độ, nhưng vẫn giống như đang khàn giọng gào thét.
Ánh mắt Tôn Thanh Hà giống như một cây đinh lạnh, muốn tập trung theo ánh kiếm đâm vào trong cổ họng Hắc Quang Thượng Nhân:
- Ngươi nói sao? Thanh kiếm của ta này đã sai rất nhiều lần, ta cũng từng làm sai rất nhiều chuyện, ta không quan tâm lại sai thêm một lần.
Hắc Quang Thượng Nhân cười khổ nói:
- Có lẽ, ta đưa kiếm lên là làm sai, cũng đi sai trước.
Tôn Thanh Hà lãnh đạm nói:
- Ngươi là người thuộc phe Thái Kinh.
Hắc Quang Thượng Nhân nói:
- Ta không thể không thừa nhận.
Tôn Thanh Hà lãnh khốc nói:
- Ta đã từng hai lần hành thích Thái Kinh.
Hắc Quang Thượng Nhân nói:
- Nhưng ngươi sắp thành lại bại.
Tôn Thanh Hà nói:
- Trong đó có một lần, là bởi vì ngươi cản trở.
Hắc Quang Thượng Nhân nói:
- Ta thân ở Thái phủ, ăn lộc vua, không thể không chia sẻ ưu phiền với vua.
Tôn Thanh Hà nói:
- Nhưng nối giáo cho giặc, càng đê hèn hơn so với tự tay hại người.
Hắc Quang Thượng Nhân nói:
- Ta chỉ là một đạo nhân, có thể làm gì? Khó tránh khỏi thân không do mình.
Tôn Thanh Hà nói:
- Ngươi là một nhân sĩ tu đạo, không làm được nửa thần tiên, không tu tâm dưỡng tính, lại ham muốn đủ thứ trên đời, không một thứ gì có thể từ bỏ, đây xem là đạo gì?
Hắc Quang Thượng Nhân nói:
- Đạo của ta chính là hưởng hết phúc của nhân gian. Có tiền, có quyền, có nữ nhân, đây chính là hưởng thụ tốt nhất thế gian. Đạo hạnh của ta không đạt đến cảnh giới cao hơn, nhưng đạo đức của ta có thể đổi lấy những thứ này. Tỉnh nắm quyền thiên hạ, say nằm gối mỹ nhân, có ai không thích?
Tôn Thanh Hà nói:
- Ngươi trả lời thật sảng khoái.
Hắc Quang Thượng Nhân nói:
- Trước mặt chân nhân, không nói lời dối trá.
Tôn Thanh Hà hỏi:
- Ngươi không thể bớt tham lam một chút? Để lương tâm tốt hơn một chút?
Hắc Quang Thượng Nhân nói:
- Ta đã cố gắng bớt trực tiếp hại người. Những lúc khó tránh khỏi thiệt người lợi mình, ta cũng cố hết sức bớt thương tổn người khác. Ngẫu nhiên cũng ở trong sáng trong tối giúp người khác một chút.
Tôn Thanh Hà nói:
- Thậtsao?
Thích Thiếu Thương nói:
- Hắn nói là thật. Ta đã nghe chuyện của hắn, hắn và đám người Thái Kinh, Chu Miễn thật sự có hư tình giả ý, không khéo chu toàn. Không giống như đám người Lâm Linh Tố, Bồ Tát hòa thượng, Nhất Não thượng nhân, Phiền Não đại sư, hung hăng càn quấy, không hề kiêng nể.
Hắc Quang Thượng Nhân nói:
- Cảm ơn, ta chỉ là nhát gan chứ không phải tích đức. Hành vi và việc làm của ta, đã không có đức để tích, chết còn chưa hết tội.
Tôn Thanh Hà nói:
- Cho nên ngươi mới dám đưa kiếm lên cho ta?
Hắc Quang Thượng Nhân nói:
- Kiếm vốn là của ngươi.
Thích Thiếu Thương nói:
- Chẳng lẽ ngươi không biết, chỉ cần giết chết ngươi, tối nay chúng ta sẽ có thể trừ đi một tên đại địch?
Hắc Quang Thượng Nhân nói:
- Ta tới để đưa kiếm, không phải đi tìm chết.
Sau đó, hắn ngạo nghễ nói:
- Huống hồ, lấy một địch một, chưa chắc ta sẽ thua.
Thích Thiếu Thương nói:
- Làm sao ngươi biết chúng ta nhất định sẽ lấy một địch một?
Hắc Quang Thượng Nhân nói:
- Các ngươi là anh hùng, anh hùng không làm chuyện hèn hạ.
Thích Thiếu Thương uy nghiêm nói:
- Vậy thì ngươi sai rồi.
Tôn Thanh Hà cười lạnh nói:
- Hắn nhiều nhất chỉ là một kiêu hùng, kiêu hùng sẽ không chừa thủ đoạn, trước tiên tiêu diệt kẻ địch rồi tính sau.
Hắc Quang Thượng Nhân hít một hơi dài:
- Vậy thì ta nhìn sai rồi.
Tôn Thanh Hà đột nhiên thu kiếm lại.
Sau một tiếng “choang", kiếm đã không thấy tăm hơi.
Ánh sáng xanh bỗng tắt.
Hắn thu kiếm vào trong “vũ khí nặng" kia.
“Vũ khí nặng" kia lại nhanh chóng lắp ráp, trở về trạng thái cũ thành một chiếc đàn, tiêu vĩ cầm cổ xưa.
Hắn nói:
- Ngươi không nhìn sai, tối nay ta sẽ không động thủ giết ngươi.
Thích Thiếu Thương cũng nói:
- Ngươi cũng không đi sai đường, ngươi đã trả kiếm lại, hắn sẽ không dùng thanh kiếm này giết ngươi.
Lúc này Hắc Quang Thượng Nhân mới thở ra một hơi.
Tôn Thanh Hà hiển nhiên đã thu kiếm, nhưng cổ họng của Hắc Quang Thượng Nhân vẫn có cảm giác lạnh lẽo như “mọc rêu xanh".
Sau đó, hắn nói:
- Ta vừa tới nơi này, liền có một cảm giác kỳ quái.
Thích Thiếu Thương hỏi:
- Cảm giác gì?
Hắc Quang Thượng Nhân chợt ngâm nói:
- Say khướt khêu đèn ngắm kiếm (1), đường xa mộng sầu khó cản, việc thế một trường mộng lớn, đời người mấy độ buồn thu (2).
Hắn bỗng dừng lại ở đây, sau đó mới nói thêm mấy câu:
- Có lẽ là trăng đặc biệt sáng, hay là nơi này đặc biệt cao, hoặc là buổi tối này có chút gì kỳ lạ. Ta luôn cảm thấy thâm tâm dao động, ngay cả tâm thần cũng không trấn định được, cảm xúc gì cũng có đủ.
Tôn Thanh Hà liếc nhìn hắn:
- Nhưng ngươi vẫn rất trấn định.
Thích Thiếu Thương lại nói:
- Nói thật ra, ta cũng có cảm giác tương tự như thượng nhân.
Tôn Thanh Hà đột nhiên nói:
- Có phải cảm thấy nao nao bất an không?
- Đúng.
Thích Thiếu Thương nghe Tôn Thanh Hà hỏi như vậy, mới biết hắn cũng cảm nhận được:
- Đồng thời cũng là một loại cảm ứng kỳ quái, giống như nguy cơ đến gần, một thứ đáng ghét đang muốn phá đất chui ra…
Tôn Thanh Hà nặng nề nói:
- Ta cũng có.
Sau đó hắn hỏi:
- Có chú ý tới tên gánh phân dưới nhà kia không?
Thích Thiếu Thương nói:
- Hắn cũng là nhân vật võ lâm, trước kia từng một thời hò hét trong Lục Phân Bán đường, họ Lôi, nguyên danh là Niệm Cổn, sau khi thành danh lại bỏ đi chữ “Niệm", trở thành “Lôi Cổn". Hắn vốn là một nhân vật có tiếng, nhưng gần đây chán nản thất vọng, nói không chừng ngày khác còn có thể gây nên sóng gió.
Y dừng một chút, nói tiếp:
- Có điều, hiện giờ nguy cơ đã đến gần trước mắt, giống như một cước đá chúng ta từ hiện tại đến quá khứ, mà lại một chưởng đánh đổ tương lai, tuyệt đối không thể nào là do hắn gây nên, mà là…
Y trước tiên nhìn trời, nhìn trăng.
Tiếp đó cúi đầu, nhìn ngói nhà dưới chân.
Sau đó, sắc mặt đột nhiên biến xanh.
Không chỉ có y biến sắc.
Hắc Quang Thượng Nhân nhìn theo y, sắc mặt cũng trắng bệch. Tôn Thanh Hà vừa nhìn, trên mặt cũng lập tức mất máu.
Chiêm Biệt Dã đi đến trước mặt hai người, nhìn Thích Thiếu Thương một chút (cùng với thanh kiếm sáng như tuyết ngọc trên tay y), sau đó đưa kiếm lên cho Tôn Thanh Hà.
Kiếm vừa gặp được chủ nhân của nó, giống như bị kích phát linh lực, phát ra tiếng vang khẽ “keng keng", còn hơi rung động tỏa ra vầng sáng sát khí màu xanh sẫm, lại giống như một con dã thú còn sống thở phì phò trong tay hắn.
- Hắc Quang Thượng Nhân, ngưỡng mộ đã lâu!
Thích Thiếu Thương ôm quyền cười nói:
- May là ngươi đi lên trả lại thanh kiếm này, nếu không vị bằng hữu này của ta sẽ trách móc rồi. Ta không đền nổi kiếm của hắn.
Hắc Quang Thượng Nhân nói:
- Lời này khiêm tốn rồi. Ngươi đã đánh bay một kiếm này đến chỗ ta, một là không sợ ta đoạt được rời đi, hai là không sợ kiếm không thu về được.
Tôn Thanh Hà nhận lấy kiếm, hơn nữa còn trân trọng nhìn kỹ kiếm của mình, ánh mắt lóe sáng.
Thanh kiếm kia cũng hiện lên ánh sáng xanh, giống như đáp lại chủ nhân của nó. Ít nhất nó cũng biết chủ nhân của nó đang nhìn nó, yêu quý nó.
Nó và chủ nhân của nó đều kiêu ngạo như nhau, bộc lộ tài năng như nhau.
Nhọn và sắc.
Hắc Quang Thượng Nhân nhìn kiếm trên tay Tôn Thanh Hà. Hắn đương nhiên cũng nhìn ra, ánh sáng của kiếm này trên tay hắn và trong tay Tôn Thanh Hà lại không giống nhau.
Cho nên hắn có phần hâm mộ nói:
- Đây là một thanh kiếm tốt.
Tôn Thanh Hà lạnh lùng nhìn chăm chú vào hắn, nói:
- Đã là kiếm tốt, vì sao không dứt khoát lấy nó?
Hắc Quang Thượng Nhân nói:
- Cũng vì là kiếm tốt, cho nên ta không xứng sở hữu nó.
Tôn Thanh Hà nhìn kiếm của mình, thở dài nói:
- Thanh kiếm này, nguyên danh là “Thác".
Đột nhiên, cổ tay phất một cái, ánh sáng chợt lóe lên, mũi kiếm đã cách cổ họng của Hắc Quang Thượng Nhân không tới một thước, lạnh lùng nói:
- Ngươi không nên để ta cầm lại thanh kiếm này… Từ ngày cầm thanh kiếm này lên, ta đã chuẩn bị thác (sai) đến cùng.
Hắc Quang Thượng Nhân lại không né, không tránh, không lánh, hơn nữa ngay cả mắt cũng không chớp, chỉ nhìn đầu kiếm, mũi kiếm và kiếm của kẻ địch, gằn từng chữ một:
- Ngươi muốn giết ta?
Hắn nói chuyện giống như là đang kêu, đang gầm, đang gào thét. Cho dù ngữ điệu của hắn vốn không có địch ý, thậm chí là rất lễ độ, nhưng vẫn giống như đang khàn giọng gào thét.
Ánh mắt Tôn Thanh Hà giống như một cây đinh lạnh, muốn tập trung theo ánh kiếm đâm vào trong cổ họng Hắc Quang Thượng Nhân:
- Ngươi nói sao? Thanh kiếm của ta này đã sai rất nhiều lần, ta cũng từng làm sai rất nhiều chuyện, ta không quan tâm lại sai thêm một lần.
Hắc Quang Thượng Nhân cười khổ nói:
- Có lẽ, ta đưa kiếm lên là làm sai, cũng đi sai trước.
Tôn Thanh Hà lãnh đạm nói:
- Ngươi là người thuộc phe Thái Kinh.
Hắc Quang Thượng Nhân nói:
- Ta không thể không thừa nhận.
Tôn Thanh Hà lãnh khốc nói:
- Ta đã từng hai lần hành thích Thái Kinh.
Hắc Quang Thượng Nhân nói:
- Nhưng ngươi sắp thành lại bại.
Tôn Thanh Hà nói:
- Trong đó có một lần, là bởi vì ngươi cản trở.
Hắc Quang Thượng Nhân nói:
- Ta thân ở Thái phủ, ăn lộc vua, không thể không chia sẻ ưu phiền với vua.
Tôn Thanh Hà nói:
- Nhưng nối giáo cho giặc, càng đê hèn hơn so với tự tay hại người.
Hắc Quang Thượng Nhân nói:
- Ta chỉ là một đạo nhân, có thể làm gì? Khó tránh khỏi thân không do mình.
Tôn Thanh Hà nói:
- Ngươi là một nhân sĩ tu đạo, không làm được nửa thần tiên, không tu tâm dưỡng tính, lại ham muốn đủ thứ trên đời, không một thứ gì có thể từ bỏ, đây xem là đạo gì?
Hắc Quang Thượng Nhân nói:
- Đạo của ta chính là hưởng hết phúc của nhân gian. Có tiền, có quyền, có nữ nhân, đây chính là hưởng thụ tốt nhất thế gian. Đạo hạnh của ta không đạt đến cảnh giới cao hơn, nhưng đạo đức của ta có thể đổi lấy những thứ này. Tỉnh nắm quyền thiên hạ, say nằm gối mỹ nhân, có ai không thích?
Tôn Thanh Hà nói:
- Ngươi trả lời thật sảng khoái.
Hắc Quang Thượng Nhân nói:
- Trước mặt chân nhân, không nói lời dối trá.
Tôn Thanh Hà hỏi:
- Ngươi không thể bớt tham lam một chút? Để lương tâm tốt hơn một chút?
Hắc Quang Thượng Nhân nói:
- Ta đã cố gắng bớt trực tiếp hại người. Những lúc khó tránh khỏi thiệt người lợi mình, ta cũng cố hết sức bớt thương tổn người khác. Ngẫu nhiên cũng ở trong sáng trong tối giúp người khác một chút.
Tôn Thanh Hà nói:
- Thậtsao?
Thích Thiếu Thương nói:
- Hắn nói là thật. Ta đã nghe chuyện của hắn, hắn và đám người Thái Kinh, Chu Miễn thật sự có hư tình giả ý, không khéo chu toàn. Không giống như đám người Lâm Linh Tố, Bồ Tát hòa thượng, Nhất Não thượng nhân, Phiền Não đại sư, hung hăng càn quấy, không hề kiêng nể.
Hắc Quang Thượng Nhân nói:
- Cảm ơn, ta chỉ là nhát gan chứ không phải tích đức. Hành vi và việc làm của ta, đã không có đức để tích, chết còn chưa hết tội.
Tôn Thanh Hà nói:
- Cho nên ngươi mới dám đưa kiếm lên cho ta?
Hắc Quang Thượng Nhân nói:
- Kiếm vốn là của ngươi.
Thích Thiếu Thương nói:
- Chẳng lẽ ngươi không biết, chỉ cần giết chết ngươi, tối nay chúng ta sẽ có thể trừ đi một tên đại địch?
Hắc Quang Thượng Nhân nói:
- Ta tới để đưa kiếm, không phải đi tìm chết.
Sau đó, hắn ngạo nghễ nói:
- Huống hồ, lấy một địch một, chưa chắc ta sẽ thua.
Thích Thiếu Thương nói:
- Làm sao ngươi biết chúng ta nhất định sẽ lấy một địch một?
Hắc Quang Thượng Nhân nói:
- Các ngươi là anh hùng, anh hùng không làm chuyện hèn hạ.
Thích Thiếu Thương uy nghiêm nói:
- Vậy thì ngươi sai rồi.
Tôn Thanh Hà cười lạnh nói:
- Hắn nhiều nhất chỉ là một kiêu hùng, kiêu hùng sẽ không chừa thủ đoạn, trước tiên tiêu diệt kẻ địch rồi tính sau.
Hắc Quang Thượng Nhân hít một hơi dài:
- Vậy thì ta nhìn sai rồi.
Tôn Thanh Hà đột nhiên thu kiếm lại.
Sau một tiếng “choang", kiếm đã không thấy tăm hơi.
Ánh sáng xanh bỗng tắt.
Hắn thu kiếm vào trong “vũ khí nặng" kia.
“Vũ khí nặng" kia lại nhanh chóng lắp ráp, trở về trạng thái cũ thành một chiếc đàn, tiêu vĩ cầm cổ xưa.
Hắn nói:
- Ngươi không nhìn sai, tối nay ta sẽ không động thủ giết ngươi.
Thích Thiếu Thương cũng nói:
- Ngươi cũng không đi sai đường, ngươi đã trả kiếm lại, hắn sẽ không dùng thanh kiếm này giết ngươi.
Lúc này Hắc Quang Thượng Nhân mới thở ra một hơi.
Tôn Thanh Hà hiển nhiên đã thu kiếm, nhưng cổ họng của Hắc Quang Thượng Nhân vẫn có cảm giác lạnh lẽo như “mọc rêu xanh".
Sau đó, hắn nói:
- Ta vừa tới nơi này, liền có một cảm giác kỳ quái.
Thích Thiếu Thương hỏi:
- Cảm giác gì?
Hắc Quang Thượng Nhân chợt ngâm nói:
- Say khướt khêu đèn ngắm kiếm (1), đường xa mộng sầu khó cản, việc thế một trường mộng lớn, đời người mấy độ buồn thu (2).
Hắn bỗng dừng lại ở đây, sau đó mới nói thêm mấy câu:
- Có lẽ là trăng đặc biệt sáng, hay là nơi này đặc biệt cao, hoặc là buổi tối này có chút gì kỳ lạ. Ta luôn cảm thấy thâm tâm dao động, ngay cả tâm thần cũng không trấn định được, cảm xúc gì cũng có đủ.
Tôn Thanh Hà liếc nhìn hắn:
- Nhưng ngươi vẫn rất trấn định.
Thích Thiếu Thương lại nói:
- Nói thật ra, ta cũng có cảm giác tương tự như thượng nhân.
Tôn Thanh Hà đột nhiên nói:
- Có phải cảm thấy nao nao bất an không?
- Đúng.
Thích Thiếu Thương nghe Tôn Thanh Hà hỏi như vậy, mới biết hắn cũng cảm nhận được:
- Đồng thời cũng là một loại cảm ứng kỳ quái, giống như nguy cơ đến gần, một thứ đáng ghét đang muốn phá đất chui ra…
Tôn Thanh Hà nặng nề nói:
- Ta cũng có.
Sau đó hắn hỏi:
- Có chú ý tới tên gánh phân dưới nhà kia không?
Thích Thiếu Thương nói:
- Hắn cũng là nhân vật võ lâm, trước kia từng một thời hò hét trong Lục Phân Bán đường, họ Lôi, nguyên danh là Niệm Cổn, sau khi thành danh lại bỏ đi chữ “Niệm", trở thành “Lôi Cổn". Hắn vốn là một nhân vật có tiếng, nhưng gần đây chán nản thất vọng, nói không chừng ngày khác còn có thể gây nên sóng gió.
Y dừng một chút, nói tiếp:
- Có điều, hiện giờ nguy cơ đã đến gần trước mắt, giống như một cước đá chúng ta từ hiện tại đến quá khứ, mà lại một chưởng đánh đổ tương lai, tuyệt đối không thể nào là do hắn gây nên, mà là…
Y trước tiên nhìn trời, nhìn trăng.
Tiếp đó cúi đầu, nhìn ngói nhà dưới chân.
Sau đó, sắc mặt đột nhiên biến xanh.
Không chỉ có y biến sắc.
Hắc Quang Thượng Nhân nhìn theo y, sắc mặt cũng trắng bệch. Tôn Thanh Hà vừa nhìn, trên mặt cũng lập tức mất máu.
Tác giả :
Ôn Thụy An