Quần Long Chi Thủ [Luận Anh Hùng]
Chương 57: Một thời bao nhiêu hào kiệt
Năm tháng ngừng chảy.
Thời gian dừng lại.
Dường như ngay cả ánh trăng cũng đông lại thành sông băng.
Sông băng màu sữa.
Năm tháng sông dài, đời người tịch mịch.
Một thời bao nhiêu hào kiệt, nhân sinh như mộng, đứng ở nơi cao không chịu được lạnh.
Khí lạnh trên mũi kiếm khiến cổ họng Tôn Thanh Hà như muốn nổ tung.
(Thật lạnh.)
(Hóa ra lúc tiếp cận tử vong lại buốt giá lạnh đến thấu xương như vậy.)
Thế nhưng Tôn Thanh Hà ngay cả mắt cũng không chớp.
Mũi kiếm vẫn chỉ vào ấn đường của hắn, gió kiếm lại xâm nhập vào tim của hắn.
Nhưng hắn vẫn đứng yên đón gió, nhìn mũi kiếm này, cũng nhìn chăm chú vào người cầm kiếm. Thích Thiếu Thương liều mạng bị hủy một tay, cũng phải nắm chắc sơ hở trong khoảnh khắc này.
Hắn nhìn kiếm tùy thời có thể lấy tính mạng của mình, còn có người lấy tính mạng của mình.
Ở một bên khác, Hắc Quang Thượng Nhân cũng nhìn chăm chú vào thanh kiếm vẫn còn lay động, nhưng không có ý lấy tính mạng đối phương.
Tâm niệm của hắn thay chóng thay đổi.
Nên trốn? Hay là nên đứng ra? Hoặc là rút thanh kiếm này ra?
Rút thanh kiếm này ra, liệu có phải đối diện với ân oán và tình thù hay không?
Không để ý tới thanh kiếm này, liệu có tránh khỏi một trận chém giết tai ương hay ánh máu không?
Hắn lại không biết, trước đây không lâu từng có một trận quyết chiến kinh tâm động phách. Trương Thiết Thụ, Trương Liệt Tâm, còn có Phương Ứng Khán và với Lôi Mị, đồng loạt ra tay tập kích Tiểu Thạch. Mà Vương Tiểu Thạch lại dùng một miếng gạch, giả vờ đánh trật, bắn về phía tháp đá cách bức tường của chùa Lục Long hơn mười trượng, đồng thời sát thương bốn người Bạch Cao Hứng, Ngô Khai Tâm, Hách Âm Công, Thái Cảm Động đang ở trong tháp lén xem cuộc chiến, muốn chiếm tiện nghi, còn khiến cao thủ hạng nhất Diệp Thần Du có mặt ở đó phải kinh hãi.
Một miếng gạch do Vương Tiểu Thạch tiện tay phát ra, tác dụng của nó lại rất giống tình cảnh tối nay, gió mát trăng sáng, trên mái cong cố đô, Thích Thiếu Thương hất bay “Thác kiếm" của Tôn Thanh Hà, bắn vào trước mặt Hắc Quang Thượng Nhân.
Anh hùng quan niệm giống nhau.
Hào kiệt ý chí tương đồng.
Đây vốn là suy nghĩ tương tự, không phải trùng hợp.
Thích Thiếu Thương nhìn cánh tay trái của mình bị nổ tan tành, chỉ còn lại vài chùm vải rách đón gió phất phơ, lay động dưới trăng.
Y nhìn cánh tay cụt của mình một chút, kỳ quái là trên mặt lại nở nụ cười.
Nụ cười xuất hiện lúc này lại tàn nhẫn, thậm chí là tàn ác.
Giọng nói của y kỳ quái mang theo sự lạnh lùng:
- Đáng tiếc.
Đáng tiếc?
Đáng tiếc cái gì?
Hay là vì tiếc cho Tôn Thanh Hà, cuối cùng vẫn bị hủy dưới kiếm của y?
Câu này của y nói rất lãnh đạm, cũng rất lãnh khốc.
Y nói rất hàm hồ, người nghe cũng không hiểu rõ lắm.
Tôn Thanh Hà lại nghe hiểu, cho nên hắn nói (cũng là trả lời).
- Quả thật đáng tiếc.
Hắn hoàn toàn đồng ý với lời nói của Thích Thiếu Thương, nhưng lại là từ đáy lòng, chứ không phải vì nằm dưới ánh kiếm của đối phương mà kinh hãi, khuất phục, phụ họa, xin tha.
Lời của hắn còn chưa nói hết:
- Ta thật sự không nên dùng vũ khí tuyệt mật của mình đánh vào cánh tay kia của ngươi…
Hắn nói tiếp:
- Cánh tay kia của ngươi vốn là trống rỗng.
Thích Thiếu Thương đột nhiên khẽ cười, trong nụ cười không có vui sướng, chỉ có cô tịch.
- Ta vốn chỉ còn lại một tay.
Y nói:
- Cũng chỉ còn lại một người.
Tôn Thanh Hà lại có vẻ hiếu kỳ hỏi:
- Cánh tay kia của ngươi hoàn mỹ như vậy, tinh tế như vậy, còn có thể nhón hoa, có lẽ là do thủ lĩnh Tứ Đại Danh Bổ Vô Tình chế tạo đúng không?
Thích Thiếu Thương lại ngạc nhiên nói:
- Tại sao ngươi cho rằng do y chế tạo?
Tôn Thanh Hà thản nhiên nói:
- Chỉ có người tinh tế duy mỹ như y, mới có thể tạo ra tay giả tinh mỹ đến mức có thể nhón hoa, nhón thành nghệ thuật như vậy.
Thích Thiếu Thương thở dài:
- Ngươi đã nói đúng, cũng đã đoán đúng, nó đúng là do tay y chế tạo. Con người của y có phong cách, ngay cả ám khí phát ra, thủ pháp phá án cũng có phong cách rõ ràng. Không ngờ ngay cả thứ mà y chế tạo ra cũng không gạt được ánh mắt người khác.
Tôn Thanh Hà lại nói như an ủi:
- Nếu không thật sự gạt được, sao ta lại hao hết toàn bộ đòn sát thủ vào cánh tay giả kia.
Thích Thiếu Thương cảm khái nói:
- Nhưng rốt cuộc vẫn phá hủy một cánh tay mà y chuyên tâm chế tạo, e rằng y không có thời gian làm thêm một cánh tay cho ta nữa.
Tôn Thanh Hà nói:
- Nhưng bị hủy một cánh tay giả, vẫn tốt hơn so với bị phế bỏ một cánh tay thật.
Thích Thiếu Thương đồng ý:
- Đó quả thật tốt hơn nhiều. Đòn sát thủ của ngươi có sức mạnh hủy diệt tất cả, nếu không phải có cánh tay giả này ngăn cản, ta quyết không truy đuổi được ngươi.
Tôn Thanh Hà hiểu được:
- Xem ra ngươi đã sớm chuẩn bị tiếp một chiêu nguy hiểm này của ta.
Thích Thiếu Thương u oán nói:
- Thực ra ta không biết ngươi có vũ khí bí mật gì, nhưng ta lại biết ngươi có tuyệt chiêu, hơn nữa cũng nhận định ngươi có thế công cực kỳ đáng ghét, giữ lại chờ đợi một kích này thi triển.
Tôn Thanh Hà ngạc nhiên nói:
- Chúng ta vốn không quen biết, ngươi lại hiểu ta như vậy?
Thích Thiếu Thương cười nói:
- Thực ra chúng ta đã sớm giao thủ rồi.
Tôn Thanh Hà ngạc nhiên:
- Khi nào?
Thích Thiếu Thương nói:
- Đánh cờ.
Tôn Thanh Hà lại nói:
- Ta không đánh cờ với ngươi.
Thích Thiếu Thương mỉm cười nói:
- Đã đánh cờ rồi, còn thường đánh nữa.
Tôn Thanh Hà ngẩn người, sau đó tỉnh ngộ, chợt nói:
- Ngươi muốn nói đến… Sư Sư?
- Đúng.
Thích Thiếu Thương nói:
- Ta dạy Sư Sư đánhh cờ, lúc đầu nàng kém xa ta, cũng không có lề lối, nhưng sau đó sát chiêu ác liệt, hơn nữa còn phóng khoáng rộng rãi, khí thế mạnh mẽ, ta biết nhất định là có cao nhân chỉ điểm. Sau đó ngẫm nghĩ lĩnh hội kỳ nghệ bày trận của nàng, nhờ vậy hiểu được tâm cảnh và thủ đoạn của ngươi.
Lúc này Tôn Thanh Hà mới thở phào nhẹ nhõm, cười nói:
- Thì ra là như vậy, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, ngươi đã sớm nhìn thấu thủ pháp của ta… xem ra ta thua không oan.
Thích Thiếu Thương đính chính:
- Ngươi không thua, mà do ta lừa gạt. Theo đạo lý, trước tiên ngươi phá hủy một cánh tay của ta, ta bị đau, không thể nào thừa dịp tiếp cận ngươi, khống chế ngươi.
Tôn Thanh Hà cười, rất kiêu ngạo.
Cười kiêu ngạo.
Hắn nói:
- Ngày nay thiên hạ đều dùng thành bại để luận anh hùng. Tối nay, cho dù ta thua, ngươi cũng không cần nói lời dễ nghe với ta, không cần an ủi ta.
Thích Thiếu Thương vẫn kiên trì:
- Ngươi là bị lừa gạt, không phải thua chiêu.
Tôn Thanh Hà lại thản nhiên nói:
- Nếu ngươi chỉ dùng một kiếm chỉ vào ta, như vậy còn miễn cưỡng nói được. Thế nhưng, hiện giờ ngươi dùng một kiếm khống chế ta, mạng của ta đã nằm dưới mũi kiếm của ngươi, tùy thời có thể lấy đi. Ngay cả kẻ lén quan sát… hiện giờ có lẽ hắn đã thay đổi tên họ, được xưng là Hắc Quang Thượng Nhân đúng không? Ngươi cũng mượn chiêu dùng sức, mượn thế phi kiếm để chấn nhiếp hắn.
Hắn mệt mỏi cười một tiếng, hỏi ngược lại:
- Như vậy cũng chưa tính là thắng, nào có lý đó?
Thời gian dừng lại.
Dường như ngay cả ánh trăng cũng đông lại thành sông băng.
Sông băng màu sữa.
Năm tháng sông dài, đời người tịch mịch.
Một thời bao nhiêu hào kiệt, nhân sinh như mộng, đứng ở nơi cao không chịu được lạnh.
Khí lạnh trên mũi kiếm khiến cổ họng Tôn Thanh Hà như muốn nổ tung.
(Thật lạnh.)
(Hóa ra lúc tiếp cận tử vong lại buốt giá lạnh đến thấu xương như vậy.)
Thế nhưng Tôn Thanh Hà ngay cả mắt cũng không chớp.
Mũi kiếm vẫn chỉ vào ấn đường của hắn, gió kiếm lại xâm nhập vào tim của hắn.
Nhưng hắn vẫn đứng yên đón gió, nhìn mũi kiếm này, cũng nhìn chăm chú vào người cầm kiếm. Thích Thiếu Thương liều mạng bị hủy một tay, cũng phải nắm chắc sơ hở trong khoảnh khắc này.
Hắn nhìn kiếm tùy thời có thể lấy tính mạng của mình, còn có người lấy tính mạng của mình.
Ở một bên khác, Hắc Quang Thượng Nhân cũng nhìn chăm chú vào thanh kiếm vẫn còn lay động, nhưng không có ý lấy tính mạng đối phương.
Tâm niệm của hắn thay chóng thay đổi.
Nên trốn? Hay là nên đứng ra? Hoặc là rút thanh kiếm này ra?
Rút thanh kiếm này ra, liệu có phải đối diện với ân oán và tình thù hay không?
Không để ý tới thanh kiếm này, liệu có tránh khỏi một trận chém giết tai ương hay ánh máu không?
Hắn lại không biết, trước đây không lâu từng có một trận quyết chiến kinh tâm động phách. Trương Thiết Thụ, Trương Liệt Tâm, còn có Phương Ứng Khán và với Lôi Mị, đồng loạt ra tay tập kích Tiểu Thạch. Mà Vương Tiểu Thạch lại dùng một miếng gạch, giả vờ đánh trật, bắn về phía tháp đá cách bức tường của chùa Lục Long hơn mười trượng, đồng thời sát thương bốn người Bạch Cao Hứng, Ngô Khai Tâm, Hách Âm Công, Thái Cảm Động đang ở trong tháp lén xem cuộc chiến, muốn chiếm tiện nghi, còn khiến cao thủ hạng nhất Diệp Thần Du có mặt ở đó phải kinh hãi.
Một miếng gạch do Vương Tiểu Thạch tiện tay phát ra, tác dụng của nó lại rất giống tình cảnh tối nay, gió mát trăng sáng, trên mái cong cố đô, Thích Thiếu Thương hất bay “Thác kiếm" của Tôn Thanh Hà, bắn vào trước mặt Hắc Quang Thượng Nhân.
Anh hùng quan niệm giống nhau.
Hào kiệt ý chí tương đồng.
Đây vốn là suy nghĩ tương tự, không phải trùng hợp.
Thích Thiếu Thương nhìn cánh tay trái của mình bị nổ tan tành, chỉ còn lại vài chùm vải rách đón gió phất phơ, lay động dưới trăng.
Y nhìn cánh tay cụt của mình một chút, kỳ quái là trên mặt lại nở nụ cười.
Nụ cười xuất hiện lúc này lại tàn nhẫn, thậm chí là tàn ác.
Giọng nói của y kỳ quái mang theo sự lạnh lùng:
- Đáng tiếc.
Đáng tiếc?
Đáng tiếc cái gì?
Hay là vì tiếc cho Tôn Thanh Hà, cuối cùng vẫn bị hủy dưới kiếm của y?
Câu này của y nói rất lãnh đạm, cũng rất lãnh khốc.
Y nói rất hàm hồ, người nghe cũng không hiểu rõ lắm.
Tôn Thanh Hà lại nghe hiểu, cho nên hắn nói (cũng là trả lời).
- Quả thật đáng tiếc.
Hắn hoàn toàn đồng ý với lời nói của Thích Thiếu Thương, nhưng lại là từ đáy lòng, chứ không phải vì nằm dưới ánh kiếm của đối phương mà kinh hãi, khuất phục, phụ họa, xin tha.
Lời của hắn còn chưa nói hết:
- Ta thật sự không nên dùng vũ khí tuyệt mật của mình đánh vào cánh tay kia của ngươi…
Hắn nói tiếp:
- Cánh tay kia của ngươi vốn là trống rỗng.
Thích Thiếu Thương đột nhiên khẽ cười, trong nụ cười không có vui sướng, chỉ có cô tịch.
- Ta vốn chỉ còn lại một tay.
Y nói:
- Cũng chỉ còn lại một người.
Tôn Thanh Hà lại có vẻ hiếu kỳ hỏi:
- Cánh tay kia của ngươi hoàn mỹ như vậy, tinh tế như vậy, còn có thể nhón hoa, có lẽ là do thủ lĩnh Tứ Đại Danh Bổ Vô Tình chế tạo đúng không?
Thích Thiếu Thương lại ngạc nhiên nói:
- Tại sao ngươi cho rằng do y chế tạo?
Tôn Thanh Hà thản nhiên nói:
- Chỉ có người tinh tế duy mỹ như y, mới có thể tạo ra tay giả tinh mỹ đến mức có thể nhón hoa, nhón thành nghệ thuật như vậy.
Thích Thiếu Thương thở dài:
- Ngươi đã nói đúng, cũng đã đoán đúng, nó đúng là do tay y chế tạo. Con người của y có phong cách, ngay cả ám khí phát ra, thủ pháp phá án cũng có phong cách rõ ràng. Không ngờ ngay cả thứ mà y chế tạo ra cũng không gạt được ánh mắt người khác.
Tôn Thanh Hà lại nói như an ủi:
- Nếu không thật sự gạt được, sao ta lại hao hết toàn bộ đòn sát thủ vào cánh tay giả kia.
Thích Thiếu Thương cảm khái nói:
- Nhưng rốt cuộc vẫn phá hủy một cánh tay mà y chuyên tâm chế tạo, e rằng y không có thời gian làm thêm một cánh tay cho ta nữa.
Tôn Thanh Hà nói:
- Nhưng bị hủy một cánh tay giả, vẫn tốt hơn so với bị phế bỏ một cánh tay thật.
Thích Thiếu Thương đồng ý:
- Đó quả thật tốt hơn nhiều. Đòn sát thủ của ngươi có sức mạnh hủy diệt tất cả, nếu không phải có cánh tay giả này ngăn cản, ta quyết không truy đuổi được ngươi.
Tôn Thanh Hà hiểu được:
- Xem ra ngươi đã sớm chuẩn bị tiếp một chiêu nguy hiểm này của ta.
Thích Thiếu Thương u oán nói:
- Thực ra ta không biết ngươi có vũ khí bí mật gì, nhưng ta lại biết ngươi có tuyệt chiêu, hơn nữa cũng nhận định ngươi có thế công cực kỳ đáng ghét, giữ lại chờ đợi một kích này thi triển.
Tôn Thanh Hà ngạc nhiên nói:
- Chúng ta vốn không quen biết, ngươi lại hiểu ta như vậy?
Thích Thiếu Thương cười nói:
- Thực ra chúng ta đã sớm giao thủ rồi.
Tôn Thanh Hà ngạc nhiên:
- Khi nào?
Thích Thiếu Thương nói:
- Đánh cờ.
Tôn Thanh Hà lại nói:
- Ta không đánh cờ với ngươi.
Thích Thiếu Thương mỉm cười nói:
- Đã đánh cờ rồi, còn thường đánh nữa.
Tôn Thanh Hà ngẩn người, sau đó tỉnh ngộ, chợt nói:
- Ngươi muốn nói đến… Sư Sư?
- Đúng.
Thích Thiếu Thương nói:
- Ta dạy Sư Sư đánhh cờ, lúc đầu nàng kém xa ta, cũng không có lề lối, nhưng sau đó sát chiêu ác liệt, hơn nữa còn phóng khoáng rộng rãi, khí thế mạnh mẽ, ta biết nhất định là có cao nhân chỉ điểm. Sau đó ngẫm nghĩ lĩnh hội kỳ nghệ bày trận của nàng, nhờ vậy hiểu được tâm cảnh và thủ đoạn của ngươi.
Lúc này Tôn Thanh Hà mới thở phào nhẹ nhõm, cười nói:
- Thì ra là như vậy, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, ngươi đã sớm nhìn thấu thủ pháp của ta… xem ra ta thua không oan.
Thích Thiếu Thương đính chính:
- Ngươi không thua, mà do ta lừa gạt. Theo đạo lý, trước tiên ngươi phá hủy một cánh tay của ta, ta bị đau, không thể nào thừa dịp tiếp cận ngươi, khống chế ngươi.
Tôn Thanh Hà cười, rất kiêu ngạo.
Cười kiêu ngạo.
Hắn nói:
- Ngày nay thiên hạ đều dùng thành bại để luận anh hùng. Tối nay, cho dù ta thua, ngươi cũng không cần nói lời dễ nghe với ta, không cần an ủi ta.
Thích Thiếu Thương vẫn kiên trì:
- Ngươi là bị lừa gạt, không phải thua chiêu.
Tôn Thanh Hà lại thản nhiên nói:
- Nếu ngươi chỉ dùng một kiếm chỉ vào ta, như vậy còn miễn cưỡng nói được. Thế nhưng, hiện giờ ngươi dùng một kiếm khống chế ta, mạng của ta đã nằm dưới mũi kiếm của ngươi, tùy thời có thể lấy đi. Ngay cả kẻ lén quan sát… hiện giờ có lẽ hắn đã thay đổi tên họ, được xưng là Hắc Quang Thượng Nhân đúng không? Ngươi cũng mượn chiêu dùng sức, mượn thế phi kiếm để chấn nhiếp hắn.
Hắn mệt mỏi cười một tiếng, hỏi ngược lại:
- Như vậy cũng chưa tính là thắng, nào có lý đó?
Tác giả :
Ôn Thụy An