Quần Long Chi Thủ [Luận Anh Hùng]
Chương 49: Nháy mắt chết, chớp mắt vong, trong một hơi thở
Vóc người Tôn Thanh Hà mặc dù rất cao lớn, nhưng tay của hắn cũng rất sạch sẽ, hơn nữa còn rất thanh tú.
Bàn tay thanh tú của hắn đang rút ra một thanh kiếm kiêu ngạo hơn người, kiếm của hắn chỉ thẳng vào trời, trên trời có trăng.
Kiếm vốn ở trong đàn.
Lúc rút kiếm, kiếm ý quét qua dây đàn, phát ra âm thanh cực kỳ êm tai.
Kiếm rất quạnh quẽ, đây là một thanh kiếm không có bằng hữu.
Ánh trăng rọi trên mũi kiếm chỉ phản chiếu hai chữ “cô độc".
Sắc mặt của hắn bắt đầu phát xanh, nhưng ấn đường lại hiện lên màu đỏ:
- Ngươi đã biết ta là dâm ma Tôn Thanh Hà, vậy thì thế nào?
Thích Thiếu Thương khẽ nói:
- Vậy thì ta muốn thay trời hành đạo…
Y chỉ nói tám chữ.
Lúc nói chữ thứ nhất, y đã bắt đầu rút kiếm.
Đến chữ thứ tám, y đã rút kiếm xong.
Tốc độ rút kiếm của y không hề nhanh, nhưng rất cẩn thận, hơn nữa còn thương tiếc.
Y đối với kiếm của mình có một loại thương hương tiếc ngọc giống như đối với nữ nhân yêu thích.
Y rút kiếm của mình ra, kiếm kêu vang động lòng người.
Kiếm từ bên hông rút ra, sau đó đặt ngang ngực, chỉ vào tim kẻ địch cách đó khoảng mười thước, đứng yên bất động.
Mắt của y rất đẹp, trắng nhiều hơn đen, nhưng màu trắng tươi sáng lại làm nổi bật màu đen lưu động, dường như có phần u oán, hết sức tịch mịch.
Ánh trăng rọi lên mũi kiếm trong tay y cũng lướt qua hai chữ “tịch mịch" lạnh lùng.
Đó là một thanh kiếm tịch mịch.
Lúc này hai người đều đã rút kiếm của mình ra.
Một kiếm chỉ thẳng lên trời, ngông cuồng bất kham.
Một kiếm chỉ ngang vào tim kẻ địch, tịch mịch vô biên.
Chợt nghe Tôn Thanh Hà ở xa cười nói:
- Nghe nói ngươi cũng là giặc cỏ cường đạo, hơn nữa còn là đầu sỏ thủ lĩnh, còn từng to gan hành thích hoàn đế. Ngươi chẳng có gì tốt hơn ta, còn dám bắt ta sao?
Thích Thiếu Thương lạnh nhạt nói:
- Nếu như ngươi thật sự là một dâm tặc, ta tuyệt đối không để cho ngươi đụng đến Lý Sư Sư.
Tôn Thanh Hà lạnh lùng nhìn kiếm của y:
- Lý Sư Sư cũng không phải là của ngươi.
Thích Thiếu Thương chỉ nói:
- Cho dù không phải của ta, ngươi cũng không thể đụng đến.
Tôn Thanh Hà bật cười nói:
- Tại sao? Ngươi muốn giữ gìn sự trong sạch của danh kỹ thanh lâu này cho hoàng đế phong lưu kia sao? Người nàng thật sự thích là ngươi sao? Ngươi làm như vậy có thể cảm động được nàng sao?
Thích Thiếu Thương nói:
- Ta thích một nữ nhân, cho dù không thể có được nàng, ta cũng hi vọng nàng sống tốt.
Tôn Thanh Hà im lặng một lúc, sau đó thất vọng nói:
- Xem ra, lời cảnh cáo vừa rồi của ta đối với ngươi, hoàn toàn không có hiệu lực.
Thích Thiếu Thương lại chỉ nhìn kiếm của hắn:
- Kẻ địch của ngươi ở trước mặt, kiếm lại chỉ lên trời, ngươi muốn đối địch với trời sao?
Tôn Thanh Hà thản nhiên nói:
- Ta xem trời là địch.
Thích Thiếu Thương cười lạnh nói:
- Thiên địch? Cuồng vọng.
Tôn Thanh Hà hỏi ngược lại:
- Mũi kiếm của ngươi chỉ vào ta, chẳng phải là cũng xem ta là thiên địch?
Thích Thiếu Thương lắc đầu nói:
- Không. Kiếm của ta chỉ vào tim của ngươi, nhưng tâm của kẻ địch chính là tâm của ta.
Ánh mắt Tôn Thanh Hà co lại, con ngươi cũng bắt đầu thu hẹp:
- Ngươi dùng tâm của mình để đoán ý người khác?
Thích Thiếu Thương nói:
- Ta chỉ là dùng tâm phát kiếm.
Tôn Thanh Hà trầm tĩnh nói:
- Tốt, ta đã sớm muốn thử “Tâm kiếm" của ngươi một lần.
Vừa nói xong, hắn lại kẹp chiếc đàn cổ kia vào dưới nách.
Thích Thiếu Thương cũng nói:
- Ta cũng muốn lĩnh giáo “Thiên kiếm" nổi danh thiên hạ.
Vừa dứt lời, hai người lập tức ra tay.
Chưa động thủ, trước tiên động cước.
Vừa động thủ, người liền động.
Không tiến mà lui.
Tôn Thanh Hà lui trước, lui rất nhanh, nhưng không tiếng động.
Hắn lui lại, so với tiến tới dường như càng tiêu sái, càng bất kham, cũng càng ngạo mạn hơn.
Ngay cả lui nhanh, hắn cũng có thể làm một cách tự nhiên lưu loát, ngạo mạn cô độc.
Cũng không thấy hắn thi triển bộ pháp gì, hắn chỉ bước nhanh về phía sau.
Sải bước rộng, nhanh và lớn.
Thích Thiếu Thương lại sấn lên phía trước.
Tay phải y cầm ngang kiếm, ngón cái và ngón trỏ tay trái vẫn nhón đóa hoa.
Giống như Tôn Thanh Hà tay phải cầm kiếm chỉ trời, tay trái vẫn kẹp chiếc đàn cổ kia. Chỉ có điều một người thì sấn tới, một người thì lui nhanh mà thôi.
Thích Thiếu Thương bám theo rất gấp, rất nhẹ nhàng.
Bước chân tựa như “dòng chảy", đồng thời cũng ở dưới ánh trăng “chảy" ra một loại tịch mịch.
Y đang truy kích.
Rất ít người khi đang đuổi giết vẫn có thể bảo trì một loại tịch mịch và tiêu sái như vậy.
Một lui, một tiến.
Trong vô thanh vô tức, đã giẫm lên ánh trăng, từ nơi gặp nhau ban đầu dời ra xa năm sáu mươi trượng. Nói cách khác, hai người vẫn cách nhau khoảng tám đến mười thước, nhưng cách nơi ban đầu đã đến mấy chục trượng.
Nơi bọn họ dừng chân đối diện, vừa khéo chính là nơi vừa rồi Thích Thiếu Thương trong nháy mắt ly thần, gần như tẩu hỏa nhập ma.
Có điều, hiện giờ y cũng không “nhập ma".
Đặt chân lên phiến ngói cũ đá xưa này, đối diện với y chính là “thiên ma" của y.
Tôn Thanh Hà cũng lòng không tạp niệm, trong mắt hắn chỉ có một người, kẻ địch, đó là “thiên địch" của hắn.
Cho dù hai người đã quyết tâm phải đánh một trận, nhưng trước khi giao thủ vẫn không muốn làm kinh động những cao thủ hộ giá.
Bọn họ không ai muốn thông qua lực lượng của quan lại để đối phó với đại địch trong suy nghĩ của mình.
Kẻ địch chân chính phải nhận được sự tôn trọng lớn nhất, bởi vì sự tồn tại của bọn họ sẽ khiến cho ngươi nỗ lực tiến tới, không ngừng cố gắng.
Miệt thị kẻ địch, cũng giống như xem thường phân lượng của mình.
Bọn họ không ai có thể chấp nhận, những cấm quân cao thủ chỉ biết quỳ gối nịnh bợ hoàng thân quốc thích, không biết xấu hổ, lại chạm một ngón tay lên người “kẻ địch" trong suy nghĩ của mình.
Quyết không.
Người giang hồ có nguyên tắc của người giang hồ.
Người võ lâm có quy tắc của người võ lâm.
Cao thủ tự có phong phạm của cao thủ.
Cao thủ tuyệt đỉnh càng có khí phách của hắn.
Cùng với phong cách hành xử kiên quyết của bọn họ.
Chỉ giết địch, không làm nhục địch, cũng là một loại quy tắc chung của bọn họ.
Cho nên bọn họ trước tiên lui ra, sau đó mới quyết chiến.
Nháy mắt chết, chớp mắt vong.
Đối với cao thủ, đó chẳng qua là chuyện trong một hơi thở.
Không ai có thể phân rõ, rốt cuộc là Thích Thiếu Thương xuất kiếm trước, hay là Tôn Thanh Hà xuất kiếm trước? Là Tôn Thanh Hà xuất thủ trước, hay là Thích Thiếu Thương xuất thủ trước?
Nhưng hai người đều đồng loạt xuất thủ, xuất kiếm.
Không ai rõ vì sao hai người bọn họ nhất định phải động thủ. Có lúc, giữa bọn họ có rất nhiều điểm chung và tương tự, lẽ ra phải liên thủ kết minh, chứ không phải đối lập thù địch mới đúng.
Thế nhưng tại hoàng thành tối nay, bọn họ vẫn quyết chiến, quyết đấu, quyết phân thắng bại.
Mọi người thậm chí cũng chưa chắc có thể phân biệt được, rốt cuộc là Thích Thiếu Thương đại biểu cho chính nghĩa, hay là Tôn Thanh Hà ngang hàng với bóng tối? Rốt cuộc là Tôn Thanh Hà quá háo sắc, hay là là Thích Thiếu Thương quá háo quyền?
Có lẽ không phải là gì cả.
Bọn họ chỉ là một đôi, hai người.
Hai người sinh ra đã định sẵn sẽ có một cuộc gặp mặt.
Đã gặp mặt thì phải quyết chiến.
Có một số người sinh ra đã định sẵn sẽ răng môi gắn bó, cũng môi hở răng lạnh. Chẳng hạn Lưu Bị, Quan Vũ, Trương Phi là như vậy, Bá Lạc và thiên lý mã, Chung Tử Kỳ và Bá Nha cũng như thế.
Cũng có một số người trời sinh là đối thủ một mất một còn, quyết không đội trời chung. Sống ở trên đời, không liều một lần mạnh thắng yếu thua, cũng thà rằng ngọc nát đá tan, để tránh người này xuống người kia lên. Chẳng hạn như Lưu Bang và Hạng Vũ, hoặc như Gia Cát Lượng và Chu Du, hay như Vương An Thạch và Tư Mã Quang.
Cũng có những người vốn là kẻ địch, sau đó lại thành cùng một trận tuyến, sinh tử gắn bó. Hoặc vốn là chiến hữu cùng tiến cùng lui, nhưng cuối cùng lại trở thành cừu địch thề không đội trời chung. Trong đó đương nhiên đã trải qua biến chuyển khéo léo, biến đổi của nhân thế, cùng với rèn luyện và diễn biến khi có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia. Giống như Hán Cao Tổ và đại tướng Hàn Tín, quân sư Trương Lương, lại giống như Việt vương Câu Tiễn và Ngô vương Phù Sai, cũng như Tống đại tổ sau khi khoác hoàng bào đối xử với các bộ tướng ngày xưa.
Có những người hóa bạn thành địch.
Có những người hóa địch thành bạn.
Thế nhưng, Thích Thiếu Thương và Tôn Thanh Hà thì sao?
Bọn họ, trên mái cao, dưới trăng sáng, đã rút kiếm, xuất chiêu, quyết chiến.
Quyết chiến chỉ là chuyện của hai người bọn họ, bọn họ không muốn bất cứ người nào biết được, không muốn những người khác biết.
Bọn họ chỉ cần chứng thực.
Giữa bọn họ ai cao ai thấp?
Ai cao minh hơn ai?
Hay là một người cao, một người minh?
Có lẽ, Thích Thiếu Thương chỉ là một Tôn Thanh Hà xem nghĩa khí nặng một chút, nắm quyền lực chặt một chút; còn Tôn Thanh Hà chính là một Thích Thiếu Thương xem sắc đẹp lớn một chút, đối với tình dục phóng túng hơn một chút.
Có lẽ, điều mà Thích Thiếu Thương khó chịu ở Tôn Thanh Hà, đó là hắn khinh danh quyền mà lại tận tình hoan lạc.
Đồng dạng, điều mà Tôn Thanh Hà coi thường Thích Thiếu Thương, đó là y trọng quyền danh mà lại quá si tình.
Nếu như, hai người bọn họ đều thật sự có khuyết điểm như trên.
Bàn tay thanh tú của hắn đang rút ra một thanh kiếm kiêu ngạo hơn người, kiếm của hắn chỉ thẳng vào trời, trên trời có trăng.
Kiếm vốn ở trong đàn.
Lúc rút kiếm, kiếm ý quét qua dây đàn, phát ra âm thanh cực kỳ êm tai.
Kiếm rất quạnh quẽ, đây là một thanh kiếm không có bằng hữu.
Ánh trăng rọi trên mũi kiếm chỉ phản chiếu hai chữ “cô độc".
Sắc mặt của hắn bắt đầu phát xanh, nhưng ấn đường lại hiện lên màu đỏ:
- Ngươi đã biết ta là dâm ma Tôn Thanh Hà, vậy thì thế nào?
Thích Thiếu Thương khẽ nói:
- Vậy thì ta muốn thay trời hành đạo…
Y chỉ nói tám chữ.
Lúc nói chữ thứ nhất, y đã bắt đầu rút kiếm.
Đến chữ thứ tám, y đã rút kiếm xong.
Tốc độ rút kiếm của y không hề nhanh, nhưng rất cẩn thận, hơn nữa còn thương tiếc.
Y đối với kiếm của mình có một loại thương hương tiếc ngọc giống như đối với nữ nhân yêu thích.
Y rút kiếm của mình ra, kiếm kêu vang động lòng người.
Kiếm từ bên hông rút ra, sau đó đặt ngang ngực, chỉ vào tim kẻ địch cách đó khoảng mười thước, đứng yên bất động.
Mắt của y rất đẹp, trắng nhiều hơn đen, nhưng màu trắng tươi sáng lại làm nổi bật màu đen lưu động, dường như có phần u oán, hết sức tịch mịch.
Ánh trăng rọi lên mũi kiếm trong tay y cũng lướt qua hai chữ “tịch mịch" lạnh lùng.
Đó là một thanh kiếm tịch mịch.
Lúc này hai người đều đã rút kiếm của mình ra.
Một kiếm chỉ thẳng lên trời, ngông cuồng bất kham.
Một kiếm chỉ ngang vào tim kẻ địch, tịch mịch vô biên.
Chợt nghe Tôn Thanh Hà ở xa cười nói:
- Nghe nói ngươi cũng là giặc cỏ cường đạo, hơn nữa còn là đầu sỏ thủ lĩnh, còn từng to gan hành thích hoàn đế. Ngươi chẳng có gì tốt hơn ta, còn dám bắt ta sao?
Thích Thiếu Thương lạnh nhạt nói:
- Nếu như ngươi thật sự là một dâm tặc, ta tuyệt đối không để cho ngươi đụng đến Lý Sư Sư.
Tôn Thanh Hà lạnh lùng nhìn kiếm của y:
- Lý Sư Sư cũng không phải là của ngươi.
Thích Thiếu Thương chỉ nói:
- Cho dù không phải của ta, ngươi cũng không thể đụng đến.
Tôn Thanh Hà bật cười nói:
- Tại sao? Ngươi muốn giữ gìn sự trong sạch của danh kỹ thanh lâu này cho hoàng đế phong lưu kia sao? Người nàng thật sự thích là ngươi sao? Ngươi làm như vậy có thể cảm động được nàng sao?
Thích Thiếu Thương nói:
- Ta thích một nữ nhân, cho dù không thể có được nàng, ta cũng hi vọng nàng sống tốt.
Tôn Thanh Hà im lặng một lúc, sau đó thất vọng nói:
- Xem ra, lời cảnh cáo vừa rồi của ta đối với ngươi, hoàn toàn không có hiệu lực.
Thích Thiếu Thương lại chỉ nhìn kiếm của hắn:
- Kẻ địch của ngươi ở trước mặt, kiếm lại chỉ lên trời, ngươi muốn đối địch với trời sao?
Tôn Thanh Hà thản nhiên nói:
- Ta xem trời là địch.
Thích Thiếu Thương cười lạnh nói:
- Thiên địch? Cuồng vọng.
Tôn Thanh Hà hỏi ngược lại:
- Mũi kiếm của ngươi chỉ vào ta, chẳng phải là cũng xem ta là thiên địch?
Thích Thiếu Thương lắc đầu nói:
- Không. Kiếm của ta chỉ vào tim của ngươi, nhưng tâm của kẻ địch chính là tâm của ta.
Ánh mắt Tôn Thanh Hà co lại, con ngươi cũng bắt đầu thu hẹp:
- Ngươi dùng tâm của mình để đoán ý người khác?
Thích Thiếu Thương nói:
- Ta chỉ là dùng tâm phát kiếm.
Tôn Thanh Hà trầm tĩnh nói:
- Tốt, ta đã sớm muốn thử “Tâm kiếm" của ngươi một lần.
Vừa nói xong, hắn lại kẹp chiếc đàn cổ kia vào dưới nách.
Thích Thiếu Thương cũng nói:
- Ta cũng muốn lĩnh giáo “Thiên kiếm" nổi danh thiên hạ.
Vừa dứt lời, hai người lập tức ra tay.
Chưa động thủ, trước tiên động cước.
Vừa động thủ, người liền động.
Không tiến mà lui.
Tôn Thanh Hà lui trước, lui rất nhanh, nhưng không tiếng động.
Hắn lui lại, so với tiến tới dường như càng tiêu sái, càng bất kham, cũng càng ngạo mạn hơn.
Ngay cả lui nhanh, hắn cũng có thể làm một cách tự nhiên lưu loát, ngạo mạn cô độc.
Cũng không thấy hắn thi triển bộ pháp gì, hắn chỉ bước nhanh về phía sau.
Sải bước rộng, nhanh và lớn.
Thích Thiếu Thương lại sấn lên phía trước.
Tay phải y cầm ngang kiếm, ngón cái và ngón trỏ tay trái vẫn nhón đóa hoa.
Giống như Tôn Thanh Hà tay phải cầm kiếm chỉ trời, tay trái vẫn kẹp chiếc đàn cổ kia. Chỉ có điều một người thì sấn tới, một người thì lui nhanh mà thôi.
Thích Thiếu Thương bám theo rất gấp, rất nhẹ nhàng.
Bước chân tựa như “dòng chảy", đồng thời cũng ở dưới ánh trăng “chảy" ra một loại tịch mịch.
Y đang truy kích.
Rất ít người khi đang đuổi giết vẫn có thể bảo trì một loại tịch mịch và tiêu sái như vậy.
Một lui, một tiến.
Trong vô thanh vô tức, đã giẫm lên ánh trăng, từ nơi gặp nhau ban đầu dời ra xa năm sáu mươi trượng. Nói cách khác, hai người vẫn cách nhau khoảng tám đến mười thước, nhưng cách nơi ban đầu đã đến mấy chục trượng.
Nơi bọn họ dừng chân đối diện, vừa khéo chính là nơi vừa rồi Thích Thiếu Thương trong nháy mắt ly thần, gần như tẩu hỏa nhập ma.
Có điều, hiện giờ y cũng không “nhập ma".
Đặt chân lên phiến ngói cũ đá xưa này, đối diện với y chính là “thiên ma" của y.
Tôn Thanh Hà cũng lòng không tạp niệm, trong mắt hắn chỉ có một người, kẻ địch, đó là “thiên địch" của hắn.
Cho dù hai người đã quyết tâm phải đánh một trận, nhưng trước khi giao thủ vẫn không muốn làm kinh động những cao thủ hộ giá.
Bọn họ không ai muốn thông qua lực lượng của quan lại để đối phó với đại địch trong suy nghĩ của mình.
Kẻ địch chân chính phải nhận được sự tôn trọng lớn nhất, bởi vì sự tồn tại của bọn họ sẽ khiến cho ngươi nỗ lực tiến tới, không ngừng cố gắng.
Miệt thị kẻ địch, cũng giống như xem thường phân lượng của mình.
Bọn họ không ai có thể chấp nhận, những cấm quân cao thủ chỉ biết quỳ gối nịnh bợ hoàng thân quốc thích, không biết xấu hổ, lại chạm một ngón tay lên người “kẻ địch" trong suy nghĩ của mình.
Quyết không.
Người giang hồ có nguyên tắc của người giang hồ.
Người võ lâm có quy tắc của người võ lâm.
Cao thủ tự có phong phạm của cao thủ.
Cao thủ tuyệt đỉnh càng có khí phách của hắn.
Cùng với phong cách hành xử kiên quyết của bọn họ.
Chỉ giết địch, không làm nhục địch, cũng là một loại quy tắc chung của bọn họ.
Cho nên bọn họ trước tiên lui ra, sau đó mới quyết chiến.
Nháy mắt chết, chớp mắt vong.
Đối với cao thủ, đó chẳng qua là chuyện trong một hơi thở.
Không ai có thể phân rõ, rốt cuộc là Thích Thiếu Thương xuất kiếm trước, hay là Tôn Thanh Hà xuất kiếm trước? Là Tôn Thanh Hà xuất thủ trước, hay là Thích Thiếu Thương xuất thủ trước?
Nhưng hai người đều đồng loạt xuất thủ, xuất kiếm.
Không ai rõ vì sao hai người bọn họ nhất định phải động thủ. Có lúc, giữa bọn họ có rất nhiều điểm chung và tương tự, lẽ ra phải liên thủ kết minh, chứ không phải đối lập thù địch mới đúng.
Thế nhưng tại hoàng thành tối nay, bọn họ vẫn quyết chiến, quyết đấu, quyết phân thắng bại.
Mọi người thậm chí cũng chưa chắc có thể phân biệt được, rốt cuộc là Thích Thiếu Thương đại biểu cho chính nghĩa, hay là Tôn Thanh Hà ngang hàng với bóng tối? Rốt cuộc là Tôn Thanh Hà quá háo sắc, hay là là Thích Thiếu Thương quá háo quyền?
Có lẽ không phải là gì cả.
Bọn họ chỉ là một đôi, hai người.
Hai người sinh ra đã định sẵn sẽ có một cuộc gặp mặt.
Đã gặp mặt thì phải quyết chiến.
Có một số người sinh ra đã định sẵn sẽ răng môi gắn bó, cũng môi hở răng lạnh. Chẳng hạn Lưu Bị, Quan Vũ, Trương Phi là như vậy, Bá Lạc và thiên lý mã, Chung Tử Kỳ và Bá Nha cũng như thế.
Cũng có một số người trời sinh là đối thủ một mất một còn, quyết không đội trời chung. Sống ở trên đời, không liều một lần mạnh thắng yếu thua, cũng thà rằng ngọc nát đá tan, để tránh người này xuống người kia lên. Chẳng hạn như Lưu Bang và Hạng Vũ, hoặc như Gia Cát Lượng và Chu Du, hay như Vương An Thạch và Tư Mã Quang.
Cũng có những người vốn là kẻ địch, sau đó lại thành cùng một trận tuyến, sinh tử gắn bó. Hoặc vốn là chiến hữu cùng tiến cùng lui, nhưng cuối cùng lại trở thành cừu địch thề không đội trời chung. Trong đó đương nhiên đã trải qua biến chuyển khéo léo, biến đổi của nhân thế, cùng với rèn luyện và diễn biến khi có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia. Giống như Hán Cao Tổ và đại tướng Hàn Tín, quân sư Trương Lương, lại giống như Việt vương Câu Tiễn và Ngô vương Phù Sai, cũng như Tống đại tổ sau khi khoác hoàng bào đối xử với các bộ tướng ngày xưa.
Có những người hóa bạn thành địch.
Có những người hóa địch thành bạn.
Thế nhưng, Thích Thiếu Thương và Tôn Thanh Hà thì sao?
Bọn họ, trên mái cao, dưới trăng sáng, đã rút kiếm, xuất chiêu, quyết chiến.
Quyết chiến chỉ là chuyện của hai người bọn họ, bọn họ không muốn bất cứ người nào biết được, không muốn những người khác biết.
Bọn họ chỉ cần chứng thực.
Giữa bọn họ ai cao ai thấp?
Ai cao minh hơn ai?
Hay là một người cao, một người minh?
Có lẽ, Thích Thiếu Thương chỉ là một Tôn Thanh Hà xem nghĩa khí nặng một chút, nắm quyền lực chặt một chút; còn Tôn Thanh Hà chính là một Thích Thiếu Thương xem sắc đẹp lớn một chút, đối với tình dục phóng túng hơn một chút.
Có lẽ, điều mà Thích Thiếu Thương khó chịu ở Tôn Thanh Hà, đó là hắn khinh danh quyền mà lại tận tình hoan lạc.
Đồng dạng, điều mà Tôn Thanh Hà coi thường Thích Thiếu Thương, đó là y trọng quyền danh mà lại quá si tình.
Nếu như, hai người bọn họ đều thật sự có khuyết điểm như trên.
Tác giả :
Ôn Thụy An