Quần Long Chi Thủ [Luận Anh Hùng]
Chương 19: Phi Phủ đội
“Kiếm Quỷ" Dư Yếm Quyện gặp phải Lôi Quyển giống như một con quỷ.
Chỉ xem ai là người đi gặp quỷ trước.
Kiếm Quỷ đã lướt đến sau người Lôi Quyển.
Kiếm của hắn còn tới trước cả hình bóng, một kiếm đâm vào nách trái Lôi Quyển.
Hắn sử dụng là kiếm của quỷ, cho nên mỗi kiếm đều đâm vào “địa phương quỷ quái".
Lại không ngờ, một tiếng “keng" vang lên, kiếm đâm trúng mục tiêu, không phải xương, không phải thịt, không chảy máu, không tiếng hô, chỉ có tiếng kim thiết chạm nhau, đốm lửa tung tóe.
Bởi vì thứ mà mũi kiếm của hắn đâm trúng là búa.
Trong áo lông thật dày ấm áp kia, không biết ẩn giấu bao nhiêu cây búa.
Ít nhất dưới nách có một cây.
Kiếm của hắn đâm vào trên búa.
Lôi Quyển rút cổ tay, búa đã nơi tay.
Mặt búa phát ra ánh sáng lạnh, đó là ánh sáng từ trong mắt y phản xạ đến.
Nến đã tắt, cho dù có nhẵn cũng không sáng.
Nhưng hai mắt Lôi Quyển vẫn phát sáng trong bóng tối.
Đốm lửa màu lục, ánh sáng màu xanh.
Đây là lửa gì? Ánh sáng gì? Đến từ lực lượng gì?
Một loại lực lượng khiến người ta đi tìm chết, đến từ cái chết.
Đó là tử chí, không phải đấu chí.
Đấu chí là lực lượng và ý chí sống sót cầu thắng, tử chí chỉ là hủy diệt, không có ý nghĩa khác.
Thậm chí mình còn sống tiếp hay không cũng không quan trọng.
Quan trọng là hắn muốn ngươi chết, ngươi không chết không được.
Trừ cái chết ta thì không còn gì khác.
Lại một búa ném ra, bay tới.
Dư Yếm Quyện kêu lên một tiếng quỷ quái, dùng kiếm chém ra.
Kiếm như quỷ bổ vào trên búa như quỷ giống như đang chém quỷ.
Cảnh tượng khiến Dư Yếm Quyện kinh hãi lại xảy ra.
Lôi Quyển khô, hơn nữa còn gầy, giống như một con quỷ bệnh lao, yếu đuối mong manh.
Tay của y cũng gầy như củi khô, cổ tay còn không lớn bằng một cái ly bái thần, gân xanh đều lộ.
Y dùng một tay như vậy phát ra một búa, búa nhỏ.
Dư Yếm Quyện dùng mười thành công lực trút vào thân kiếm, nơi mũi kiếm đi qua lập tức gió quỷ vù vù, bóng quỷ lay động. Một kiếm này của hắn gọi là “Quỷ Trảm Chung Quỳ", tập hợp ba mươi năm công lực tinh hoa bình sinh, một kiếm chém vào trên búa.
Kết quả lại là búa bay, kiếm vỡ.
Một kiếm kia lại không chống nổi một búa, vỡ thành ngàn mũi châm.
Là vỡ thành ngàn mũi châm, chứ không phải ngàn mảnh.
Từng mũi châm màu đen nhỏ và dài, vẫn bắn về phía Lôi Quyển.
Thắng thì thừa thắng truy kích, như bóng theo người; bại lại cầu thắng trong bại, như ruồi bu thi thể.
Đây chính là “Kiếm Quỷ" Dư Yếm Quyện, cùng với kiếm pháp như quỷ của hắn.
Ngàn mũi châm bắn về phía Lôi Quyển.
Mỗi mũi châm đều xuyên tâm.
Mỗi mũi châm đều chết người.
Trong nháy mắt này, Lôi Quyển lại đột nhiên làm liễu một chuyện, đó là quyển (cuốn).
Cả người y đột nhiên vặn vẹo, xoắn chặt, giống như một cơn gió lốc “cuốn" lên.
Y vừa cuốn lên, cả tấm áo lông cũng cuốn theo, mang theo một luồng gió mạnh.
Đồng thời ánh sáng chợt lóe, y lại phát ra một chiếc búa bay.
Áo lông dày, kim đâm không vào.
Gió lốc cũng hoàn toàn quét rơi tất cả công kích kiếm châm, châm kiếm.
Nhưng Dư Yếm Quyện có thể tránh được phản kích của Lôi Quyển sao?
Dư Yếm Quyện đã không còn kiếm.
Hắn kêu lên một tiếng quỷ quái, dùng tay không tiếp một búa.
Tiếp thì tiếp, nhưng tình hình thế nào lại không ai biết, chỉ biết búa đột nhiên rơi xuống, rơi trên mặt đất phát ra một tiếng “cộp", sau đó Kiếm Quỷ lại quay người rời đi.
Đi một cách hoảng hốt, không còn ham chiến, liều mạng chạy trốn.
Hắn lướt ra ngoài, phá vỡ cửa lớn, nhảy qua hành lang, vòng qua thủy tạ, lách qua núi giả, sau đó nhảy xuống bên ngoài tường vây, đang thở gấp một hơi, không ngờ…
Vào lúc này Lôi Quyển lại trở tay phát ra một búa, một búa này cũng phá vỡ cửa lớn, bay qua hành lang, xuyên qua thủy tạ, bổ tan núi giả, đập phá tường vây, “phập" một tiếng cắm vào trên người Dư Yếm Quyện sau tường.
Trúng mục tiêu.
Trong nháy mắt này, Kiếm Quỷ vẫn muốn tránh, vẫn muốn né.
Hắn vừa nghe được tiếng rắc vang lên, lập tức lách mình, vào lúc ngàn cân treo sợi tóc này vẫn né tránh chỗ hiểm, búa chỉ chém vào trên cánh tay trái của hắn.
Trong chớp nhoáng này, Dư Yếm Quyện không cảm thấy đau, cũng không sợ.
Hắn không kịp nghĩ gì, chỉ lướt qua một ý niệm.
Đời người rốt cuộc có luân hồi hay không?
Trước kia, hắn thân là “Kiếm Quỷ" không tin có chuyện “luân hồi", dù sao chết rồi thì không còn biết gì nữa, có hay không cũng như nhau.
Vì vậy hắn không cho rằng có luân hồi.
Hắn còn cười người khác là hi vọng có báo ứng, mong đợi có nhân quả, mới tin rằng có luân hồi.
Nhưng trong nháy mắt này, hắn lại hi vọng thật sự có luân hồi.
Nếu không, hắn thật sự sẽ chết, không biết gì nữa, không còn gì nữa.
Ít nhất, không có luân hồi cũng phải có quỷ.
Bởi vì có quỷ sẽ có thần, có thần có quỷ, còn sợ không có tiếng người sao?
Còn có thể thành người, chính là có luân hồi.
Quả thật, người không muốn chết, còn muốn sống tiếp, mới hi vọng có luân hồi.
Cảm giác của hắn chỉ tới đây.
Cảm giác của hắn không sai, hắn đã chết rồi.
Một búa kia tuy chỉ chém vào cánh tay, nhưng chấn động lực theo sau mà phát, gân mạch cơ xương toàn thân hắn đều bị nó chấn vỡ, giống như đánh vỡ một khối băng, giống như một hòn đá ném vào trên bình sứ.
Hắn chết bởi búa bay.
Thế nhưng trong Tích Cựu hiên không chỉ một mình Lôi Quyển có búa bay, mà là “một đội người".
Ít nhất còn có bốn đệ tử họ Lôi là Thực, Thuộc, Xảo, Hợp, đều phát ra búa của bọn họ.
Chỉ xem ai là người đi gặp quỷ trước.
Kiếm Quỷ đã lướt đến sau người Lôi Quyển.
Kiếm của hắn còn tới trước cả hình bóng, một kiếm đâm vào nách trái Lôi Quyển.
Hắn sử dụng là kiếm của quỷ, cho nên mỗi kiếm đều đâm vào “địa phương quỷ quái".
Lại không ngờ, một tiếng “keng" vang lên, kiếm đâm trúng mục tiêu, không phải xương, không phải thịt, không chảy máu, không tiếng hô, chỉ có tiếng kim thiết chạm nhau, đốm lửa tung tóe.
Bởi vì thứ mà mũi kiếm của hắn đâm trúng là búa.
Trong áo lông thật dày ấm áp kia, không biết ẩn giấu bao nhiêu cây búa.
Ít nhất dưới nách có một cây.
Kiếm của hắn đâm vào trên búa.
Lôi Quyển rút cổ tay, búa đã nơi tay.
Mặt búa phát ra ánh sáng lạnh, đó là ánh sáng từ trong mắt y phản xạ đến.
Nến đã tắt, cho dù có nhẵn cũng không sáng.
Nhưng hai mắt Lôi Quyển vẫn phát sáng trong bóng tối.
Đốm lửa màu lục, ánh sáng màu xanh.
Đây là lửa gì? Ánh sáng gì? Đến từ lực lượng gì?
Một loại lực lượng khiến người ta đi tìm chết, đến từ cái chết.
Đó là tử chí, không phải đấu chí.
Đấu chí là lực lượng và ý chí sống sót cầu thắng, tử chí chỉ là hủy diệt, không có ý nghĩa khác.
Thậm chí mình còn sống tiếp hay không cũng không quan trọng.
Quan trọng là hắn muốn ngươi chết, ngươi không chết không được.
Trừ cái chết ta thì không còn gì khác.
Lại một búa ném ra, bay tới.
Dư Yếm Quyện kêu lên một tiếng quỷ quái, dùng kiếm chém ra.
Kiếm như quỷ bổ vào trên búa như quỷ giống như đang chém quỷ.
Cảnh tượng khiến Dư Yếm Quyện kinh hãi lại xảy ra.
Lôi Quyển khô, hơn nữa còn gầy, giống như một con quỷ bệnh lao, yếu đuối mong manh.
Tay của y cũng gầy như củi khô, cổ tay còn không lớn bằng một cái ly bái thần, gân xanh đều lộ.
Y dùng một tay như vậy phát ra một búa, búa nhỏ.
Dư Yếm Quyện dùng mười thành công lực trút vào thân kiếm, nơi mũi kiếm đi qua lập tức gió quỷ vù vù, bóng quỷ lay động. Một kiếm này của hắn gọi là “Quỷ Trảm Chung Quỳ", tập hợp ba mươi năm công lực tinh hoa bình sinh, một kiếm chém vào trên búa.
Kết quả lại là búa bay, kiếm vỡ.
Một kiếm kia lại không chống nổi một búa, vỡ thành ngàn mũi châm.
Là vỡ thành ngàn mũi châm, chứ không phải ngàn mảnh.
Từng mũi châm màu đen nhỏ và dài, vẫn bắn về phía Lôi Quyển.
Thắng thì thừa thắng truy kích, như bóng theo người; bại lại cầu thắng trong bại, như ruồi bu thi thể.
Đây chính là “Kiếm Quỷ" Dư Yếm Quyện, cùng với kiếm pháp như quỷ của hắn.
Ngàn mũi châm bắn về phía Lôi Quyển.
Mỗi mũi châm đều xuyên tâm.
Mỗi mũi châm đều chết người.
Trong nháy mắt này, Lôi Quyển lại đột nhiên làm liễu một chuyện, đó là quyển (cuốn).
Cả người y đột nhiên vặn vẹo, xoắn chặt, giống như một cơn gió lốc “cuốn" lên.
Y vừa cuốn lên, cả tấm áo lông cũng cuốn theo, mang theo một luồng gió mạnh.
Đồng thời ánh sáng chợt lóe, y lại phát ra một chiếc búa bay.
Áo lông dày, kim đâm không vào.
Gió lốc cũng hoàn toàn quét rơi tất cả công kích kiếm châm, châm kiếm.
Nhưng Dư Yếm Quyện có thể tránh được phản kích của Lôi Quyển sao?
Dư Yếm Quyện đã không còn kiếm.
Hắn kêu lên một tiếng quỷ quái, dùng tay không tiếp một búa.
Tiếp thì tiếp, nhưng tình hình thế nào lại không ai biết, chỉ biết búa đột nhiên rơi xuống, rơi trên mặt đất phát ra một tiếng “cộp", sau đó Kiếm Quỷ lại quay người rời đi.
Đi một cách hoảng hốt, không còn ham chiến, liều mạng chạy trốn.
Hắn lướt ra ngoài, phá vỡ cửa lớn, nhảy qua hành lang, vòng qua thủy tạ, lách qua núi giả, sau đó nhảy xuống bên ngoài tường vây, đang thở gấp một hơi, không ngờ…
Vào lúc này Lôi Quyển lại trở tay phát ra một búa, một búa này cũng phá vỡ cửa lớn, bay qua hành lang, xuyên qua thủy tạ, bổ tan núi giả, đập phá tường vây, “phập" một tiếng cắm vào trên người Dư Yếm Quyện sau tường.
Trúng mục tiêu.
Trong nháy mắt này, Kiếm Quỷ vẫn muốn tránh, vẫn muốn né.
Hắn vừa nghe được tiếng rắc vang lên, lập tức lách mình, vào lúc ngàn cân treo sợi tóc này vẫn né tránh chỗ hiểm, búa chỉ chém vào trên cánh tay trái của hắn.
Trong chớp nhoáng này, Dư Yếm Quyện không cảm thấy đau, cũng không sợ.
Hắn không kịp nghĩ gì, chỉ lướt qua một ý niệm.
Đời người rốt cuộc có luân hồi hay không?
Trước kia, hắn thân là “Kiếm Quỷ" không tin có chuyện “luân hồi", dù sao chết rồi thì không còn biết gì nữa, có hay không cũng như nhau.
Vì vậy hắn không cho rằng có luân hồi.
Hắn còn cười người khác là hi vọng có báo ứng, mong đợi có nhân quả, mới tin rằng có luân hồi.
Nhưng trong nháy mắt này, hắn lại hi vọng thật sự có luân hồi.
Nếu không, hắn thật sự sẽ chết, không biết gì nữa, không còn gì nữa.
Ít nhất, không có luân hồi cũng phải có quỷ.
Bởi vì có quỷ sẽ có thần, có thần có quỷ, còn sợ không có tiếng người sao?
Còn có thể thành người, chính là có luân hồi.
Quả thật, người không muốn chết, còn muốn sống tiếp, mới hi vọng có luân hồi.
Cảm giác của hắn chỉ tới đây.
Cảm giác của hắn không sai, hắn đã chết rồi.
Một búa kia tuy chỉ chém vào cánh tay, nhưng chấn động lực theo sau mà phát, gân mạch cơ xương toàn thân hắn đều bị nó chấn vỡ, giống như đánh vỡ một khối băng, giống như một hòn đá ném vào trên bình sứ.
Hắn chết bởi búa bay.
Thế nhưng trong Tích Cựu hiên không chỉ một mình Lôi Quyển có búa bay, mà là “một đội người".
Ít nhất còn có bốn đệ tử họ Lôi là Thực, Thuộc, Xảo, Hợp, đều phát ra búa của bọn họ.
Tác giả :
Ôn Thụy An