Quân Lâm Thiên Hạ
Chương 77: LÁ MẶT LÁ TRÁI
Đối với kỳ vọng của Nhạc Duẫn Kiệt, Nhạc Vũ chỉ biết cười khổ trong lòng. Nếu như hắn không mạo hiểm thúc đẩy Đại Hỗn Nguyên Công lên tới tầng thứ mười, hắn thật có mấy phần nắm chắc. Dựa vào Ngũ Hành linh hoàn trợ lực, tuy còn mấy phần khó khăn nhưng cũng không phải là không thể làm đến.
Nhưng hiện tại có thể ở trong vòng ba năm tấn cấp lên võ sư cấp hai cũng đã được xem như rất tốt. Đây là vì có sự tồn tại của Bồi Nguyên hoàn, nếu không phải như thế, chỉ sợ trong vòng năm năm tương lai nội tức của hắn cũng không có quá lớn tiến triển.
Nhưng Nhạc Vũ cũng hiểu rất rõ ràng, giờ phút này cho dù trong lòng hắn không thể nắm chắc, nhưng chỉ có thể đáp ứng trước rồi hãy nói sau. Đến lúc đó có thể làm được hay không thì phải nhìn lại xem cơ duyên của chính mình. Dù sao có tài bắn cung trong tay, hắn cũng không cần quá xem trọng sắc mặt của gia tộc.
- Vũ nhi cũng không cần lo lắng quá mức, hãy xem thứ này một chút!
Thấy khuôn mặt Nhạc Vũ còn chần chờ, khóe môi Nhạc Duẫn Kiệt khẽ nhếch lên, trong lòng lại suy đoán Nhạc Vũ gặp phải khó khăn. Nhưng điều này cũng nằm trong sự lường trước của hắn, sau khi nội tức tu luyện lên tới tầng thứ mười, đã khác trước một trời một vực. Chỉ sợ cho dù thiên tài hơn người, cũng không dám bảo đảm mình có thể trong vòng ba năm có thể nhảy lên tới cấp ba, bước lên cảnh giới võ sư trung cấp.
Hắn thật trọng đưa tay vào trong ngực lấy ra một bình sứ nhỏ, lại vô cùng cẩn thận giao vào trong tay Nhạc Vũ. Mà Nhạc Vũ ban đầu thoáng ngạc nhiên, nhưng lại có vẻ như đang suy nghĩ nhìn kỹ bình sứ nhỏ xíu chỉ cỡ hai ngón tay kia.
- Chẳng lẽ đây là Cường Tủy hoàn?
- Đúng vậy!
Nhạc Duẫn Kiệt gật đầu, thản nhiên tự đắc giải thích:
- Ba viên Cường Tủy hoàn trong bình này nguyên ban đầu gia tộc định làm phần thưởng trong cuộc thi của tông tộc. Nhưng Vũ nhi không cần tham gia làm gì nữa, giải nhất cuộc thi chẳng qua chỉ là hữu danh vô thực! Ta cùng mấy vị tộc lão đã thương lượng, nghĩ rằng giao cho ngươi là thỏa đáng nhất!
Nhạc Vũ nhất thời thấy buồn cười, hắn cũng không khách khí đem bình sứ nhét vào trong người mình. Hắn nghĩ thầm mình vốn suy tính cả nửa năm, kết quả phần thưởng này lại dễ dàng rơi vào trong tay mình. Thật không biết cuối cùng Nhiễm Lực cùng Lâm Trác sẽ được nhận phần thưởng gì khác. Nếu không phải là dược vật, thì có lẽ là binh khí hay dị thú, tóm lại giá trị không thể so sánh được với Cường Tủy hoàn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Vào lúc này trong mắt Nhạc Duẫn Kiệt lại lóe lên tinh quang:
- Nếu từ nay về sau mỗi tháng trong gia tộc sẽ cung cấp cho ngươi ba viên Cường Tủy Hoàn thì thế nào?
Lần này không chỉ là Nhạc Vũ, dù là Nhạc Duẫn Văn cùng đám người Nhạc Nghi Chân cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc cùng hâm mộ. Một viên Cường Tủy hoàn ở bên ngoài có giá trị tới trăm lượng, người bình thường thật khó mua nổi. Một tháng ba viên, đây quả thực là không tính ra được hao tổn thế nào. Nhưng chỉ thoáng qua, tất cả mọi người kể cả hai mươi Huyền Giáp kỵ sĩ cũng đều khôi phục vẻ bình tĩnh, trong mắt cũng toát ra vẻ xem như đương nhiên. Những người này đã quen với quy tắc cường giả là vương, tư chất như Nhạc Vũ ở trong tộc nếu còn không đành lòng bỏ ra tiền vốn, đây mới thực sự là ngu xuẩn.
Bản thân Nhạc Vũ cũng giật mình, một lúc sau hắn mới lấy lại tinh thần. Tư vị khổ sở trong lòng hắn càng thêm dày đặc. Hắn nghĩ thầm thật không biết công hiệu của Cường Tủy hoàn ra sao, nếu không tốt, thật không biết nên làm sao giải thích.
Làm người ta bất đắc dĩ nhất chính là giờ phút này cho dù hắn muốn khước từ cũng không thể được. Hắn thầm thở dài một tiếng, thần sắc thản nhiên thi lễ với Nhạc Duẫn Kiệt.
- Đa tạ bá phụ tài bồi! Ba năm sau chất nhi nhất định không phụ lòng kỳ vọng!
Nhạc Duẫn Kiệt vui mừng mỉm cười, cuối cùng đưa tầm mắt dời sang bên cạnh:
- Chuyện của Vũ nhi, ước chừng người trong nhà của ngươi còn chưa biết được phải không?
- Gần đây đang định tìm cơ hội khai báo rõ ràng với mẫu thân!
Nhạc Vũ nhíu mày, trong lòng kỳ quái, vì sao Nhạc Duẫn Kiệt hỏi chuyện này làm gì? Về phần đối phương làm sao biết được, hắn cũng không cảm thấy có gì khác thường. Với tính khôn khéo của Nhạc Duẫn Kiệt, ước chừng ngày đó khi tới bái phỏng nhà hắn thì cũng đã biết rõ nội tình.
- Đã như vậy thì tiếp tục che giấu nữa đi!
Tựa hồ lo lắng làm Nhạc Vũ bất mãn, thần sắc Nhạc Duẫn Kiệt lại chuyển thành ngưng trọng:
- Cũng không phải không tin được mẫu thân của ngươi, chẳng qua tiểu muội ngươi còn quá nhỏ, trước mắt Nhạc gia chúng ta còn cần lá mặt lá trái với Đạm Vân thành một thời gian. Ngươi cùng mẹ của ngươi nhất định sẽ bị người của Đạm Vân thành điều tra, bây giờ chỉ là sợ vạn nhất…
Nhạc Vũ nhất thời cau mày, hắn biết ngày đó mình lưu lại một ít dấu vết nhưng đến sáng hôm sau đã được tông tộc xử lý thỏa đáng. Tỷ như hắn thiếu khoản tiền lớn với Nhạc Hữu Ninh cùng đồ đệ của hắn, nhưng cho tới hôm nay không còn thấy bóng dáng của bọn họ, thật không biết bị tông tộc đem ẩn giấu ở nơi nào.
Lời nói nhắc nhở hắn sẽ bị người của Đạm Vân thành điều tra, thật sự làm người ta có chút không giải thích được. Nhưng chuyện này hắn không cần quan tâm tới. Ban đầu ngoài Hồng Phi, hắn còn tru diệt cả Hồng Chính và vị hôn thê của Nhạc Lâm, chính là vì miễn cho Nhạc gia cấu kết cùng Đạm Vân thành, đem hắn làm thành vật hi sinh.
Nhưng hôm nay thái độ của tông tộc đã sáng tỏ, còn muốn phá hư mối quan hệ cũng không cần thiết. Chẳng qua ở bên Nhạc Trương thị, hắn nghĩ không phải muốn giấu diếm thì có thể giấu diếm được. Đoán chừng không ngoài ba tháng, mẫu thân sẽ nhìn ra được đầu mối, thậm chí ngay hôm nay cũng đã phát hiện được bí mật của hắn, Nhạc Vũ cũng không hề cảm thấy có gì kỳ quái.
Lực lượng của Long Lân mã tuy mạnh mẽ, nhưng sau mỗi con ngựa lại vác theo thi thể hai con chim điêu, tốc độ rốt cục chậm hơn rất nhiều. Đợi đến khi trở về tới mảnh đất ngay ngoài miệng cốc, đã dùng mất bốn mươi phút thời gian.
Võ sư cùng nông phu nơi này đều từng chịu nỗi khổ sâu sắc vì bầy Thiết Vũ Điêu hoành hành, nhìn thấy mọi người mang theo mấy chục cỗ thi thể Thiết Vũ Điêu trở về, trên đường đều nghe được tiếng hoan hô nổi lên bốn phía.
Cho đến khi đoàn người gỡ thi thể chim điêu xuống, tốc độ lại chuyển nhanh hơn. Không tới hai mươi phút đã nhìn thấy Nhạc gia thành phía trước. Ở ngay cửa thành Nhạc Vũ đổi lại Long Giác mã, lúc này mới chia tay với nhóm người Nhạc Duẫn Kiệt một mình rời đi.
Nhìn theo bóng lưng thiếu niên đi xa, dáng u tối trên mặt Nhạc Duẫn Văn cũng từ từ dày hơn:
- Huynh trưởng, chuyện xảy ra đêm đó, có gần trăm người tận mắt nhìn thấy. Cho dù nhất thời nghĩ không ra rốt cục hắn là người nào, nhưng thêm một thời gian sẽ tỉnh ngộ. Người đông lời tạp, bên chỗ Đạm Vân thành chỉ sợ không thể giấu diếm…
- Người đông đêm hôm đó đúng là có chút phiền phức, chẳng qua người tham dự trong yến tiệc đều là đích hệ của bốn nhà chúng ta, tất nhiên là sẽ biết nặng nhẹ! Về phần những người khác, cùng lắm thì mở ra Bộ Vân đường cùng Luyện Huyết đường trước thời gian, trùng hợp phía nam cho chúng ta lấy cớ tốt nhất! Tóm lại chuyện này có thể giấu được bao lâu thì phải tận lực giấu bấy lâu. Kéo dài thêm một ngày cũng có thêm một ngày thời gian chuẩn bị…
Nhạc Duẫn Kiệt phiền muộn phất phất tay, nói đến đây hắn cũng cảm thấy bất đắc dĩ. Tuy Nhạc Vũ cấp cho tông tộc con đường xoay chuyển, nhưng cũng ném phiền toái không ít cho tông tộc, điều này làm hắn vô cùng đau đầu.
- Không nói chuyện này nữa, ở bên chỗ ngươi, đầu người của Tấn Húc cùng Nhạc Phong khi nào ngươi đưa tới cho hắn? Nếu còn lưu tâm tiểu thiếp kia của ngươi, ta phải thỉnh gia pháp! Bất quá chỉ là một nữ nhân xinh đẹp một chút mà thôi, ngàn dặm lãnh địa này còn sợ không tìm được người khác nữa sao?
- Ta chung đụng với nàng nhiều năm, là thật có chút tình cảm! Bất quá huynh trưởng cứ yên tâm đi, ta còn chưa tới nỗi vì nàng mà làm hư đại sự của tông tộc! Chẳng qua hiện tại Tấn Húc làm việc thật cẩn thận, tùy tiện xử trí ngược lại sợ làm rét lạnh lòng người! Ta chuẩn bị phong tỏa hắn nửa năm rồi hãy nói, đến lúc đó tùy tiện tìm cớ xử trí, có lẽ không còn người nào nhớ được…
Thần sắc Nhạc Duẫn Văn vô cùng ảm đạm, cười khổ, lại quay đầu nhìn về phía Nhạc Nghi Chân:
- Nói đi nói lại, ngươi tài bồi cho hắn như thế, tuy là hữu ích cho tông tộc, nhưng chẳng lẽ ngươi không nghĩ đến Chân nhi một chút nào sao?
Tác giả :
Khai Hoang