Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 101: ĐAN DƯỢC CHI PHÂN


Một tháng sau, phía sau Hổ Lĩnh Nhạc gia thành.

Tiếng xương cốt nổ bạo vang lên liên tiếp không ngừng truyền ra từ trên thân thể Nhạc Vũ. Đợi khi đau đớn từ từ thối lui, yêu lực còn sót lại bên trong kinh mạch từ từ tiêu tán. Nhạc Vũ lập tức nhảy vào bên trong dòng suối nhỏ, rửa sạch những tạp chất màu đen tiết ra từ trong thân thể.

Tác dụng của Dịch Nguyên đan có chút tương tự như Cường Tủy hoàn, khác nhau duy nhất chính là Cường Tủy hoàn chỉ cường hóa ở một biên độ nhất định, mà Dịch Nguyên đan lại tác dụng từ căn bản. Cơ hồ là được phân từng tầng cấp, tiến hành cải tạo cho cốt tủy của hắn.

Mà một phần tác dụng khác lại dành cho nội tức. Trong thuốc ẩn chứa yêu lực khổng lồ, trong khoảng thời gian ngắn tràn vào bên trong kinh mạch, tiến hành rèn luyện áp súc chân khí. Sau đó thêm một phần nhỏ nguyên lực thuần tịnh sau khi được đề thuần lại từ từ rót vào, biến thành một bộ phận của thân thể.

Trong thời gian một tháng, hắn liên tục nuốt vào gần mười viên Dịch Nguyên đan, Đại Hỗn Nguyên Chân Khí của hắn hôm nay đã không chút cản trở bước vào tầng mười bốn, vững vàng tiến vào cảnh giới võ sư cấp năm!

Bất quá Nhạc Vũ vẫn có chút không hiểu được, những vị tiên thiên cường giả làm thế nào thì hắn không biết, nhưng loại đan dược này rõ ràng không thích hợp cho người có cảnh giới dưới tiên thiên. Yêu lực gia tăng gấp mười mấy lần so với võ sư trung giai bình thường, bắt đầu khởi động bên trong kinh mạch, cũng may hắn là người thí nghiệm loại thuốc này đầu tiên, đổi lại là người khác cho dù là hậu thiên đỉnh phong chỉ sợ cũng không tránh khỏi kết quả phải bỏ mình.

Về phần Nhiễm Lực cùng Lâm Trác, khi họ dùng đan dược hắn phải dùng thuật châm cứu để hướng dẫn mới có thể bình yên vô sự đem yêu lực tản ra.

Đây chính là chỗ khiến người ta kỳ quái, theo Nhạc Vũ biết bất luận tu vi nội tức của người nào sau khi đạt tới tiên thiên, cũng có thể dẫn dắt thiên địa nguyên lực đến rèn luyện chân khí bản thân. Khách quan mà nói, tác dụng của Dịch Nguyên đan không khỏi có chút dư thừa đối với họ. Ngược lại giống như là loại đan dược chuẩn bị cho người đạt tới hậu thiên đỉnh phong. Vì thế làm cho nội tức của Nhạc Vũ lại có được một chút đặc thù của tiên thiên cường giả.

Tỷ như hiện tại hắn đối với việc cảm ứng cùng điều khiển linh lực, cho dù không cần hệ thống phụ trợ trí năng hỗ trợ, cũng có thể vượt xa những võ sư trung cấp bình thường. Sau đó là mật độ chân khí áp súc những võ sư trung cấp cũng không thể sánh bằng. Ngoài ra còn có nguyên lực, đồng dạng như chân nguyên, hôm nay hắn càng có thể hấp thu thật nhiều linh lực mà không cần lo lắng sẽ mất đi sự khống chế.

Nhạc Vũ có loại dự cảm, chỉ cần hắn có thể dùng Dịch Nguyên đan trong thời gian dài, đợi đến khi hắn đạt tới hậu thiên đỉnh phong, muốn đột phá tiên thiên cơ hồ là chuyện thuận lý thành chương. Từ góc độ này mà nói, Dịch Nguyên đan phảng phất như chế luyện ra cho người bình thường. Nhưng trên thế gian này, lại có ai có thể thừa nhận được cỗ dược lực lớn lao như vậy?

Còn có một điều nghi ngờ khác, đó chính là loại dược vật này vì sao lại được gọi là "đan" mà không phải "hoàn"? Nhạc Vũ cơ hồ không tự chủ được lại nhớ tới ghi chép về "tiên nhân" bên trong những quyển tạp thư kia.

Nếu thật sự có người bình thường có thể thành công uống vào Dịch Nguyên đan lại không chết, như vậy dựa theo tốc độ uống thuốc của người bình thường, đổi lại Dịch Nguyên đan chân chính, nói không chừng có thể trong vòng hai năm khiến cho một người có tư chất bình thường bước lên tiên thiên!

Bên tai truyền tới tiếng chim hót thanh thúy, Nhạc Vũ khẽ mỉm cười thu hồi suy nghĩ. Hắn tiện tay lấy ra một viên Bồi Nguyên hoàn ném ra, sau đó chợt thấy một đạo thân ảnh màu vàng chợt lóe, đem viên thuốc kẹp lấy, trong nháy mắt lại xuất hiện trên bả vai Nhạc Vũ.

Đó là một con chim non cao hơn một xích, toàn thân lông vũ màu vàng kim, nhưng đuôi của nó lại hiện lên năm màu sắc lung linh, nhìn thật xinh đẹp. Sau khi đứng vững trên bả vai Nhạc Vũ, đầu tiên thân mật cọ cọ gương mặt hắn, sau đó nhắm lại hai mắt tiêu hóa dược lực của Bồi Nguyên hoàn.

Đây chính là con Ngũ Sắc Kim Hoàng Tước mà Nhạc Vũ nhặt được hồi mấy tháng trước. Lần đầu tiên nhìn thấy nó, cả người nó ướt nhẹp, lông tơ lưa thưa, chỉ nhỏ xíu cỡ nắm tay. Nhưng hình thể hôm nay cũng đã đạt tới loài liệp ưng kiếp trước của Nhạc Vũ. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Nhạc Vũ đoán chừng lại thêm mấy tháng, Kim Hoàng Tước sẽ trưởng thành. Có được đan dược của hắn hỗ trợ cộng thêm năng lực phân tích và thuật châm cứu, không ngừng kích thích tiềm năng của nó, Kim Hoàng Tước có thể trưởng thành vượt xa đồng loại. Đối với sủng thú do tự mình tỉ mỉ đào tạo ra được, sau khi nó trưởng thành, rốt cục có thể đạt được tới cảnh giới nào? Có thể đạt được mấy phần huyết mạch của phượng hoàng cùng khổng tước? Nhạc Vũ cũng đang vô cùng mong đợi nhìn thấy!

Tốc độ hấp thu dược lực của Kim Hoàng Tước nhanh hơn loài người mấy phần. Chỉ sau một khắc, nó đã hoàn toàn tiêu hóa, sau đó cất cánh bay lên trời cao.

Hết thảy yêu thú mặc dù có kinh lạc tồn tại, nhưng lại đơn giản hơn loài người, không có nhiều đường cong cong nhiễu nhiễu. Tuy yêu thú không cách nào khống chế yêu lực tinh chuẩn, nhưng lại miễn đi rất nhiều phiền toái. Đây cũng có thể nói chính là ưu thế mà loài người không thể sánh bằng.

Nhìn thân ảnh đang vỗ cánh tung bay trên bầu trời, bay tới ước chừng hơn bốn trăm thước độ cao, lại bắt đầu lướt ra xa, Nhạc Vũ cũng không dự định ngăn cản. Đối với chiến thú mà nói, bồi dưỡng dã tính cùng bản năng chiến đấu cũng là điều không thể thiếu. Kim Hoàng Tước tuy có dáng vóc nhỏ nhắn của loài chim, nhưng từ ba tháng trước nó học được làm thế nào bay lượn, hắn vẫn luôn hướng dẫn nó bắt giết những yêu thú cấp thấp. Cho tới bây giờ hoàn toàn để nó tự do đi săn thức ăn.

Dù sao đặc thù bề ngoài của Kim Hoàng Tước người bên trong Nhạc gia thành căn bản đều có thể nhận ra. Mà hôm nay thanh danh của hắn bên trong Nhạc gia thành đã vang dội từ lâu. Ngoại trừ người ngoài, bình thường không còn ai dễ dàng trêu chọc hắn. Lại càng không có ai dám đi thương tổn sủng thú này của hắn.

- Nói không chuẩn sau khi Sơ Tam trưởng thành, thực sự có thể trở thành linh thú!

Nhiễm Lực dùng tay che mắt nhìn theo điểm nhỏ màu vàng nơi chân trời.

- Cho nó ăn thuốc kiểu như vậy, chỉ sợ cũng chỉ có thiếu gia mới có đủ vốn liếng này mà thôi…

Sơ Tam là tên mà Nhạc Vũ đặt cho Ngũ Sắc Kim Hoàng Tước. Lúc Nhạc Vũ nhặt được nó, cũng lười nghĩ tên, dứt khoát liền lấy ngày hôm đó đặt thành tên, mà ngày hôm đó là ngày ba tháng năm.

Trong giọng nói của Nhiễm Lực lại chứa đựng tâm tình phức tạp mà chính hắn cũng không thể phát hiện. Trong đó thật nhiều tia hâm mộ xen lẫn vẻ cảm khái.

Kể từ khi Nhạc Trương thị quản lý công việc kinh doanh dược liệu cùng vũ khí của Nhạc thị, hôm nay hắn đã biết được sự thật những dược sư trong gia tộc mỗi khi luyện chế năm lò Bồi Nguyên hoàn chỉ có một lò thành công đã xem như thành tích rất tốt, thường thường họ đều hao phí rất nhiều thuốc quý. Nhưng Nhạc Vũ lại chưa từng thất bại bao giờ, hơn nữa dược liệu sử dụng còn là chủng loại kém hơn và giá rẻ hơn rất nhiều.

- Linh thú?

Nhạc Vũ cười khẽ, chỉ nhìn lên bầu trời yên lặng không nói. Nếu như chỉ là linh thú mà hắn phải tốn hao nhiều thời gian nuôi dưỡng như vậy, xem như thật sự hoàn toàn uổng phí.

Trong tay hắn còn mấy viên Dịch Nguyên đan đã chuẩn bị sẵn, chẳng qua trước mắt thân thể Sơ Tam còn quá nhỏ, không thể chịu đựng được lượng yêu lực khổng lồ nên hắn còn chưa cho nó uống vào mà thôi. Bất quá những loại thuốc như Cường Tủy hoàn hoặc Tử Huyết tán, nó đã có thể uống được. Nếu ngay cả như vậy còn chưa thể chân chính thức tỉnh được thần thú huyết mạch, vậy hắn không còn gì để nói.

- Ngươi là người, nó là súc vật, có gì đáng hâm mộ sao? Mặc dù Sơ Tam liên tục uống Bồi Nguyên hoàn không giới hạn, nhưng hiệu dụng có thể mang đến xa xa còn chưa bằng được chúng ta.

Khi thân ảnh Kim Hoàng Tước hoàn toàn biến mất trong tầm mắt, Nhạc Vũ cười cười quay người lại:

- Lại nói, khuya hôm nay đã đến thời gian các ngươi uống Dịch Nguyên đan rồi…

Lời vừa nói ra, Lâm Trác đang luyện kiếm phía xa nhất thời trong mắt bộc phát tinh mang nhìn về bên này. Mà Nhiễm Lực lại lộ ra vẻ mặt khổ sở:

- Thiếu gia, lúc trước ta ăn nhiều hơn Lâm Trác một viên, có thể cho thêm mấy ngày nữa rồi uống được không?

Trong lòng hắn đối với loại đan dược mới chế luyện của Nhạc Vũ vẫn còn sợ hãi. Bỏ qua nỗi đau đớn khi uống vào lần đầu tiên, cùng với nguy hiểm tử vong không đề cập tới, dược vật kia có tác dụng tăng cao thực lực thật rõ ràng, khiến cho hắn từ tầng thứ chín Hóa Trần Đại Chân Lực trực tiếp vọt vào cảnh giới võ sư. Lúc ấy Nhiễm Lực vô cùng hưng phấn, cũng không để ý tới lời cảnh cáo của Nhạc Vũ, trực tiếp uống thêm một viên ở ngày thứ hai. Kết quả Nhạc Vũ lại cực kỳ phối hợp, không hề ngăn trở hắn chút nào. Uống vào xong, bản thân hắn lại liên tục nằm ngây ngốc trên giường suốt mười ngày sau đó…
Tác giả : Khai Hoang
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại