Quân Lâm Dưới Thành
Chương 62
Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn
Tư Mã Vanh từ phủ Thừa tướng đi ra ngoài, không mang theo hộ vệ, trực tiếp tới cửa hàng bán đồ dùng. LQĐ
Chưởng quầy vừa thấy y, lập tức chào đón, nhìn ra phía sau y, cười nói: “Tiểu nhân đang muốn phái người truyền lời cho công tử, không ngờ công tử lại tới đây rồi."
Tư Mã Vanh vốn tính đến thử vận may, vừa nghe nói thế thì hơi kinh ngạc vui mừng, cười rộ lên: “Nhanh như vậy mà đã có hồi âm rồi hả?"
“Cũng không phải vậy! Tiểu nhân phái người đánh roi thúc ngựa đưa tới, Cảnh vương điện hạ gửi thư lại vào hôm đó luôn, vừa đi vừa về không mất bao nhiêu thời gian." Chưởng quầy nói xong móc một phong thư từ trong tay áo ra đưa cho y, vẻ mặt có phần cung kính.
Chưởng quầy này là người khôn khéo, tuy Tạ Trác không nói vị công tử Yến Thanh mình quên mình phục vụ này rốt cuộc có thân phận như thế nào, còn thanh danh y trong kinh thành chính là nam sủng của Thừa tướng, nhưng người này thật sự khí phách bất phàm, lại lén lút qua lại với nhân vật như Tạ Trác, Cảnh vương, cực kỳ thần bí, nghĩ nhất định là hạng người không tầm thường, tất nhiên ông ta không dám thất lễ.
Tư Mã Vanh không để bụng ông ta nịnh nọt, nói cám ơn rồi bước vào bên trong vài bước, nhanh chóng mở thư ra.
Trong thư có hai bức thư khác nhau, trong đó có một bức là nét chữ của Tư Mã Thiện, tất nhiên là viết cho y, một bức thư khác nét chữ lạ lẫm, chắc là của Nguyên Sinh viết cho Lục Tử Tu.
Y cất thư của Tư Mã Thiện, mở thư của Nguyên Sinh ra nhanh chóng xem qua, đây là vì thực hiện lời hứa lúc trước của y với Lục Tử Tu, đặc biệt cho Nguyên Sinh viết thư về để Lục Tử Tu yên tâm, sau này bớt quấy rầy mình, không thể tưởng tượng được Nguyên Sinh này lại vô cùng giữ sự bình thản, nguyên lá thư chỉ nói mấy chuyện râu ria lặt vặt, trong câu chữ đều cho thấy hắn ta sống rất tốt, còn chuyện hắn ta đang ở đâu, vì sao không lộ mặt thì không nhắc tới một chữ.
Nét chữ của Nguyên Sinh vô cùng rõ ràng thanh tú, chắc hẳn nét vẽ cũng có phần tinh tế, bởi vì cái gọi là nét chữ như nét người, tranh cũng thế, khó trách lúc trước Lục Tử Tu vừa thấy tranh của mình lập tức sinh lòng nghi ngờ.
Tư Mã Vanh lật qua lật lại giấy viết thư kiểm tra một hồi, lại lật ngược phong thư lên, nhìn trong nhìn ngoài, xác nhận không có manh mối gì, lúc này mới nhét thư vào, một lần nữa dán kín, đưa cho chưởng quầy nói: ‘"Đưa tới phủ Lục, giao cho Lục đại nhân."
Chưởng quầy đưa hai tay tiếp nhận: “Dạ."
Tuy nói cả kinh thành đều biết Thừa tướng có một nam sủng, nhưng rất ít người từng thấy mặt thật của nam sủng kia, hơn nữa lần nào quay về cũng chọn đường ít người đi nhất, nên đoạn đường này không bị ai nhận ra, chỉ là không ít nữ tử trẻ tuổi nhét trái cây là khăn thơm, phong tục của người dân Đại Tấn như vậy chứ không có ý gì khác, y đành mỉm cười nhận lấy.
Trở lại phủ Thừa tướng đúng lúc buổi trưa, Tư Mã Vanh bị Vương Thuật Chi kéo đi cùng dùng cơm, sau khi ăn cơm xong lại du hồ một hồi, y từ chối không được đành miễn cưỡng đáp ứng, thấy vẻ mặt Vương phu nhân đối với mình luôn ôn hòa, có phần không rõ rốt cuộc hai mẹ con họ đã nói những gì. Chỉ có điều Vương phu nhân xuất thân danh môn, rất có tu dưỡng, bất kể trong lòng có suy nghĩ gì cũng tuyệt đối không lộ trên mặt chút nào.
Ban đêm, Tư Mã Vanh tiêu hủy thư xem lúc ban ngày, nhớ tới thái độ khó nắm bắt của Vương phu nhân, cuối cùng nhíu mày gõ trán mình, thầm trách nói: Nghĩ chuyện này làm gì? Chẳng lẽ mình thật sự nghĩ rằng cả đời ở cùng hắn vùi đầu trong phủ Thừa tướng này sao? Mặc dù Vương phu nhân lén nổi trận lôi đình ép hắn lấy vợ sinh con, đó cũng là chuyện bình thường của con người, bản thân mình ngăn cản được sao?
Tư Mã Vanh xoa mi tâm, lại sững sờ, phát hiện ra mình suy nghĩ quá nhiều rồi, nhưng những suy nghĩ không đúng này thoáng chốc mọc rể nảy mầm trong đầu, không muốn cho nó phát triển nhưng không thể dừng lại, nghĩ tới một ngày nào đó Vương Thuật Chi nâng khăn ngang mày với nữ tử nào đó, ngực lại xoắn đau dữ dội.
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa không nhẹ không nặng, Tư Mã Vanh chợt bừng tỉnh, đứng dậy một lát rồi mới đi ra mở cửa, nâng mắt nhìn Vương Thuật Chi không hiểu vì sao đang vui vẻ đứng trong bóng đêm, vẻ mặt ngây ngẩn, trong đầu vẫn còn đang quanh quẩn suy nghĩ không thể dứt đi được kia.
Ý cười của Vương Thuật Chi khựng lại: “Yến Thanh, đệ làm sao vậy?"
Tư Mã Vanh trừng mắt nhìn hắn, vội nghiêng người tránh đường, đêm nào Vương Thuật Chi cũng đều đi qua đây ngồi một lúc, hai bên đã vô cùng ăn ý, tất nhiên không cần hỏi nhiều, chỉ là nghĩ tới đêm nào hắn cũng có mấy hành động thân mật, trên mặt đột nhiên có chút không được tự nhiên, lại nghĩ tới tình cảnh trên thuyền hoa, lỗ tai cũng bắt đầu đỏ, không hiểu sao thấy chột dạ.
Vương Thuật Chi ngược lại vô cùng thoải mái tự tại, cứ thế ngồi xuống châm trà cho hai người, thấy y bày biện một ít văn kiện trên bàn chưa xem hết, cười nói: “Ta nhớ lúc mới tới đệ nói mình đã học qua cầm kỳ thư họa, bây giờ xem ra nói không sai, so với xử lý chính sự, quả thật cầm kỳ thư họa chỉ có thể coi là học sơ thật."
Tư Mã Vanh không biết hắn đột nhiên nói như vậy là có dụng ý gì, đành khiêm tốn nói: “Thừa tướng quá khen."
Thừa tướng thân là đứng đầu bách quan, dưới một người trên vạn người, chuyện cần quan tâm đâu chỉ có nghìn nghìn vạn vạn, tất nhiên không có khả năng tự mình làm tất cả mọi chuyện, bởi vậy rất nhiều văn kiện đều do phụ tá xử lý thay, từ khi Tư Mã Vanh thoát thân phận nô tịch tới nay, có một số văn kiện đưa thẳng tới phủ Thừa tướng giao cho y, trong lòng y biết dù Vương Thuật Chi luôn nghi ngờ thân phận của mình, nhưng cũng mặc kệ, bởi vậy làm việc cũng không câu nệ, nên xử lý thế nào thì xử lý thế đó, coi như là không chút giấu dốt.
Vương Thuật Chi thấy y ngồi xuống đối diện hắn, mặt lộ vẻ bất mãn, đứng dậy đi tới bên cạnh y, ngồi sát vào ý, giữ cằm y cẩn thận nhìn vẻ mặt đang cúi xuống, bắt lấy cổ tay y, rút văn kiện trong tay y ra cười nói: “Yến Thanh, nếu Thái tử ngã xuống, sau khi nỗi lòng của đệ được giải quyết, có phải nên chấp nhận ta?"
Đáy mắt Tư Mã Vanh gợn sóng, im lặng một lát, không đáp lại hỏi: “Chỗ Thái tử thế nào rồi?"
“À…. Tạm thời chưa bắt được sai lầm nào, chờ hai ngày nữa."
Tư Mã Vanh cũng không tính bắt lấy nhược điểm của Thái tử trong chuyện cứu trợ thiên tai, bây giờ chỉ chờ đợi phụ hoàng phát bệnh lần nữa, vì thế gật đầu, không hỏi gì thêm, hoàn toàn vứt bỏ câu hắn vừa hỏi ra sau đầu.
Vương Thuật Chi không nhận được câu trả lời của y cũng không giận, cười tủm tỉm tiếp tục nhìn y, thấp giọng nói: “Yến Thanh, đêm qua đệ mơ thấy ta à?"
Sắc mặt Tư Mã Vanh khẽ biến, trong mắt hiện vài phần bối rối, dù chột dạ cũng không biết trả lời thế nào.
Vương Thuật Chi giữ hai vai y quay mặt y lại đối mặt với mình, đưa tay chạm vào môi mình: “Trong đêm lại bị muỗi chích một cái, đệ nói sao con muỗi này lại chọn nơi không nên chọn để chích đây?"
Tư Mã Vanh trợn mắt há hốc mồm nhìn môi hắn, hoàn tòn không nhớ ra mình đã làm gì, kinh ngạc nói: “Ta chưa từng…."
“Hả? Đệ chưa từng cái gì?" Vương Thuật Chi làm như vô ý nhìn y một cái, có chút tiếc nuối thở dài: “Haizzz! Con muỗi này quả thật đáng giận, chỗ quý giá này của ta là chờ đệ tới chích, thế mà bị nó đoạt trước, thật sự nghĩ kiểu gì cũng thấy không cam lòng!"
Tư Mã Vanh lúng túng, sắc mặt thoáng chốc đen xuống một nửa.
Vương Thuật Chi vuốt ve môi dưới của mình ngậm ngùi nói: “Bao nhiêu nữ tử mặt đẹp hi vọng vuốt ve chỗ quý giá này của ta, ta đều tự nguyện từ chối từ ngoài cửa, Yến Thanh đệ lại thờ ơ."
Tư Mã Vanh thấy hành động trêu chọc của hắn, cổ họng đột nhiên hơi khô, lại nghe hắn nói hai chữ “Mặt đẹp," dù thường thấy hắn chẳng biết xấu hổ nhưng cũng không nhịn được khóe mắt co rút.
Vương Thuật Chi thở dài xong không trêu chọc y nữa, chuyển bàn cờ ra đánh với y một ván, sau khi tận hứng liền phất tay áo đứng dậy, cười nói: “Thời gian không còn sớm, ta cũng nên về rồi."
Tư Mã Vanh thấy hắn hôm nay không đợi mình hạ lệnh tiễn khách đã đi tới cửa, mà trên mặt không hề có vẻ lưu luyến, không khỏi kinh ngạc, nghĩ tới mẫu thân hắn ở đây, ắt là thay hắn thu xếp việc hôn nhân, lập tức cổ họng như nghẹn lại, vốn là việc nên làm, lúc này nghĩ tới lại chỉ cảm thấy ngực ngột ngạt đáng sợ.
Vương Thuật Chi xoay người nhìn y, thấy y muốn nói chuyện, vội đưa tay đặt lên môi cười cười với y, sau đó lại quay lại, hai tay kéo cửa, “Két" một tiếng nhanh chóng mở ra.
“A!" Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng hít khí lạnh.
Tư Mã Vanh nhìn Vương phu nhân chẳng biết xuất hiện ở đây từ lúc nào, trợn mắt há hốc mồm.
Vương phu nhân thoáng xấu hổ rồi biến mất, rất nhanh khôi phục bình tĩnh, nhẹ nhàng phe phẩy chiếc quạt trong tay, mỉm cười: “Đúng là khéo quá, Thuật Chi con ở đây à?"
“Dạ." Vương Thuật Chi bước ra khỏi cửa, cầm quạt trong tay bà quạt cho bà, cười nói: “Sao mẫu thân lại ở đây?"
“Kinh thành nóng hơn Hội Kê, nhất thời khó có thể thích ứng nên không ngủ được, liền tùy tiện đi dạo một lát." Vương phu nhân nhìn thoáng qua Tư Mã Vanh, lúng túng nói: “Không nghĩ tới đây là chỗ ở của Yến Thanh, thật sự thất lễ."
Trong lòng Tư Mã Vanh tự nhủ hộ vệ xung quanh không điếc cũng không mù, tùy tiện đi mới là lạ, nhưng vẻ mặt lại sóng lớn không sợ hãi, chắp tay nói: “Phu nhân nói quá lời, tại hạ sống nhờ ở phủ Thừa tướng, là tại hạ gây phiền phức cho phu nhân."
“Đâu có đâu có, ngươi được Thừa tướng tán thưởng, cứ an tâm ở." Vương phu nhân cười cười đoạt lại quạt, nói với Vương Thuật Chi, “Đi dạo nửa ngày giờ thấy hơi mệt, ta cũng nên trở về nghỉ ngơi." Nói xong xoay người rời đi, không bao lâu liền rẽ vào góc tối không thấy bóng dáng.
Vương Thuật Chi cười lắc đầu, lùi về đóngh cửa lại, xoay người lặng lẽ nhìn Tư Mã Vanh, bất đắc dĩ nói: “Mẫu thân bám theo ta tới, ta vốn định chờ một lúc nữa nhưng lo bà chờ bên ngoài lâu sẽ mệt, trong lòng bất an mới thua ván cờ này, rất oan uổng!"
Tư Mã Vanh há to miệng, nhớ tới mất mát vừa rồi, chợt thấy bản thân mình trở nên vô cùng lạ lẫm, trong lòng không khỏi hoảng sợ.
Vương Thuật Chi ghé sát liếc y một cái, nhân cơ hội ôm y vào lòng: “Nếu không, không về phòng nữa, sợ là chẳng muốn đi."
Tư Mã Vanh lấy lại bình tĩnh, giãy dụa lùi khỏi hắn nửa bước: “Thừa tướng đi thong thả."
Vương Thuật Chi thấy lúc nãy y có vài phần không muốn, vốn có chút vui vẻ, lúc này thấy y khôi phục bộ dạng ngày trước, vẻ mặt không khỏi cô đơn, gật đầu lên tiếng: “Ừ."
Tư Mã Vanh tiễn hắn ra ngoài, đóng cửa lại đứng tại chỗ một lúc lâu, trong đầu đấu tranh kịch liệt, cuối cùng đứng tới run chân, mới hoảng hốt lấy lại tinh thần, ấn thái dương đau nhức quay về ngồi trước bàn, văn kiện trước mặt nhưng sau nửa ngày chưa động tới.
Vương Thuật Chi trở lại thư phòng, gọi Bùi Lượng đi vào, mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng hít sâu một cái, phân phó nói: “Đi điều tra Yến Thanh, xem rốt cuộc y có thân phận thế nào."
Bùi Lượng chấn động, bởi vì thời gian này ấn tượng với Tư Mã Vanh khá tốt, liền nhịn không được lắm miệng hỏi: “Công tử Yến Thanh làm việc gì đáng nghi sao?"
Vương Thuật Chi dừng một chút, cười khổ: “Nơi nào không thể nghi ngờ? Không nói mấy chuyện trước kia, chỉ nói chuyện gần đây, vận số Dữu thị sắp hết, ta cũng không phải vội vã đối phó Thái tử, nhưng y dường như cực kỳ để bụng, ngươi nói một khi Thái tử thất thế, ý nghĩa thế nào?"
Sắc mặt Bùi Lượng khẽ biến: “Triều đình sẽ có rung chuyển."
“Đúng vậy." Vương Thuật Chi đứng trước cửa sổ, đưa tay cầm một cánh hoa rơi xuống trên cửa sổ, vẻ mặt không rõ: “Có lẽ y thật sự có oán thù với Dữu thị, chỉ là thù này không đơn giản như ta nghĩ, những ngày gần đây hai huynh đệ Tạ Dật Tạ Trác lần lượt được trọng dụng, chỉ sợ cũng không phải là trùng hợp. Ta sớm nói, Yến Thanh không phải vật trong ao, những việc y làm tất nhiên cũng có toan tính rất kỹ."
Vẻ mặt Bùi Sáng khó hiểu: “Sao Thừa tướng đột nhiên lại…. Thuộc hạ nhớ lần trước ở Hội Kê, Thừa tướng nói không cần điều tra y, còn muốn đánh cược một phen."
Vương Thuật Chi im lặng một hồi, bắn cánh hoa ra, khẽ cười nói: “Đánh cuộc trái tim sao? Cũng coi như là thắng cuộc. Chỉ là bây giờ xem ra sợ là có chuyện quan trọng hơn trói buộc y."
Bùi Lượng nghe xong như lọt vào sương mù, gãi đầu, cũng không hỏi chỉ thêm, chắp đáp một tiếng “Vâng" rồi lui ra ngoài.
Trong phòng khôi phục sự yên tĩnh, Vương Thuật Chi vẫn đứng trước cửa sổ, khóe môi cười yếu ớt, nhìn trăng sáng con ngươi đen nhanh lộ vài phần chờ mong, khẽ thở dài: “Không tìm được mấu chốt, sao đúng bệnh hốt thuốc được?"
Tư Mã Vanh từ phủ Thừa tướng đi ra ngoài, không mang theo hộ vệ, trực tiếp tới cửa hàng bán đồ dùng. LQĐ
Chưởng quầy vừa thấy y, lập tức chào đón, nhìn ra phía sau y, cười nói: “Tiểu nhân đang muốn phái người truyền lời cho công tử, không ngờ công tử lại tới đây rồi."
Tư Mã Vanh vốn tính đến thử vận may, vừa nghe nói thế thì hơi kinh ngạc vui mừng, cười rộ lên: “Nhanh như vậy mà đã có hồi âm rồi hả?"
“Cũng không phải vậy! Tiểu nhân phái người đánh roi thúc ngựa đưa tới, Cảnh vương điện hạ gửi thư lại vào hôm đó luôn, vừa đi vừa về không mất bao nhiêu thời gian." Chưởng quầy nói xong móc một phong thư từ trong tay áo ra đưa cho y, vẻ mặt có phần cung kính.
Chưởng quầy này là người khôn khéo, tuy Tạ Trác không nói vị công tử Yến Thanh mình quên mình phục vụ này rốt cuộc có thân phận như thế nào, còn thanh danh y trong kinh thành chính là nam sủng của Thừa tướng, nhưng người này thật sự khí phách bất phàm, lại lén lút qua lại với nhân vật như Tạ Trác, Cảnh vương, cực kỳ thần bí, nghĩ nhất định là hạng người không tầm thường, tất nhiên ông ta không dám thất lễ.
Tư Mã Vanh không để bụng ông ta nịnh nọt, nói cám ơn rồi bước vào bên trong vài bước, nhanh chóng mở thư ra.
Trong thư có hai bức thư khác nhau, trong đó có một bức là nét chữ của Tư Mã Thiện, tất nhiên là viết cho y, một bức thư khác nét chữ lạ lẫm, chắc là của Nguyên Sinh viết cho Lục Tử Tu.
Y cất thư của Tư Mã Thiện, mở thư của Nguyên Sinh ra nhanh chóng xem qua, đây là vì thực hiện lời hứa lúc trước của y với Lục Tử Tu, đặc biệt cho Nguyên Sinh viết thư về để Lục Tử Tu yên tâm, sau này bớt quấy rầy mình, không thể tưởng tượng được Nguyên Sinh này lại vô cùng giữ sự bình thản, nguyên lá thư chỉ nói mấy chuyện râu ria lặt vặt, trong câu chữ đều cho thấy hắn ta sống rất tốt, còn chuyện hắn ta đang ở đâu, vì sao không lộ mặt thì không nhắc tới một chữ.
Nét chữ của Nguyên Sinh vô cùng rõ ràng thanh tú, chắc hẳn nét vẽ cũng có phần tinh tế, bởi vì cái gọi là nét chữ như nét người, tranh cũng thế, khó trách lúc trước Lục Tử Tu vừa thấy tranh của mình lập tức sinh lòng nghi ngờ.
Tư Mã Vanh lật qua lật lại giấy viết thư kiểm tra một hồi, lại lật ngược phong thư lên, nhìn trong nhìn ngoài, xác nhận không có manh mối gì, lúc này mới nhét thư vào, một lần nữa dán kín, đưa cho chưởng quầy nói: ‘"Đưa tới phủ Lục, giao cho Lục đại nhân."
Chưởng quầy đưa hai tay tiếp nhận: “Dạ."
Tuy nói cả kinh thành đều biết Thừa tướng có một nam sủng, nhưng rất ít người từng thấy mặt thật của nam sủng kia, hơn nữa lần nào quay về cũng chọn đường ít người đi nhất, nên đoạn đường này không bị ai nhận ra, chỉ là không ít nữ tử trẻ tuổi nhét trái cây là khăn thơm, phong tục của người dân Đại Tấn như vậy chứ không có ý gì khác, y đành mỉm cười nhận lấy.
Trở lại phủ Thừa tướng đúng lúc buổi trưa, Tư Mã Vanh bị Vương Thuật Chi kéo đi cùng dùng cơm, sau khi ăn cơm xong lại du hồ một hồi, y từ chối không được đành miễn cưỡng đáp ứng, thấy vẻ mặt Vương phu nhân đối với mình luôn ôn hòa, có phần không rõ rốt cuộc hai mẹ con họ đã nói những gì. Chỉ có điều Vương phu nhân xuất thân danh môn, rất có tu dưỡng, bất kể trong lòng có suy nghĩ gì cũng tuyệt đối không lộ trên mặt chút nào.
Ban đêm, Tư Mã Vanh tiêu hủy thư xem lúc ban ngày, nhớ tới thái độ khó nắm bắt của Vương phu nhân, cuối cùng nhíu mày gõ trán mình, thầm trách nói: Nghĩ chuyện này làm gì? Chẳng lẽ mình thật sự nghĩ rằng cả đời ở cùng hắn vùi đầu trong phủ Thừa tướng này sao? Mặc dù Vương phu nhân lén nổi trận lôi đình ép hắn lấy vợ sinh con, đó cũng là chuyện bình thường của con người, bản thân mình ngăn cản được sao?
Tư Mã Vanh xoa mi tâm, lại sững sờ, phát hiện ra mình suy nghĩ quá nhiều rồi, nhưng những suy nghĩ không đúng này thoáng chốc mọc rể nảy mầm trong đầu, không muốn cho nó phát triển nhưng không thể dừng lại, nghĩ tới một ngày nào đó Vương Thuật Chi nâng khăn ngang mày với nữ tử nào đó, ngực lại xoắn đau dữ dội.
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa không nhẹ không nặng, Tư Mã Vanh chợt bừng tỉnh, đứng dậy một lát rồi mới đi ra mở cửa, nâng mắt nhìn Vương Thuật Chi không hiểu vì sao đang vui vẻ đứng trong bóng đêm, vẻ mặt ngây ngẩn, trong đầu vẫn còn đang quanh quẩn suy nghĩ không thể dứt đi được kia.
Ý cười của Vương Thuật Chi khựng lại: “Yến Thanh, đệ làm sao vậy?"
Tư Mã Vanh trừng mắt nhìn hắn, vội nghiêng người tránh đường, đêm nào Vương Thuật Chi cũng đều đi qua đây ngồi một lúc, hai bên đã vô cùng ăn ý, tất nhiên không cần hỏi nhiều, chỉ là nghĩ tới đêm nào hắn cũng có mấy hành động thân mật, trên mặt đột nhiên có chút không được tự nhiên, lại nghĩ tới tình cảnh trên thuyền hoa, lỗ tai cũng bắt đầu đỏ, không hiểu sao thấy chột dạ.
Vương Thuật Chi ngược lại vô cùng thoải mái tự tại, cứ thế ngồi xuống châm trà cho hai người, thấy y bày biện một ít văn kiện trên bàn chưa xem hết, cười nói: “Ta nhớ lúc mới tới đệ nói mình đã học qua cầm kỳ thư họa, bây giờ xem ra nói không sai, so với xử lý chính sự, quả thật cầm kỳ thư họa chỉ có thể coi là học sơ thật."
Tư Mã Vanh không biết hắn đột nhiên nói như vậy là có dụng ý gì, đành khiêm tốn nói: “Thừa tướng quá khen."
Thừa tướng thân là đứng đầu bách quan, dưới một người trên vạn người, chuyện cần quan tâm đâu chỉ có nghìn nghìn vạn vạn, tất nhiên không có khả năng tự mình làm tất cả mọi chuyện, bởi vậy rất nhiều văn kiện đều do phụ tá xử lý thay, từ khi Tư Mã Vanh thoát thân phận nô tịch tới nay, có một số văn kiện đưa thẳng tới phủ Thừa tướng giao cho y, trong lòng y biết dù Vương Thuật Chi luôn nghi ngờ thân phận của mình, nhưng cũng mặc kệ, bởi vậy làm việc cũng không câu nệ, nên xử lý thế nào thì xử lý thế đó, coi như là không chút giấu dốt.
Vương Thuật Chi thấy y ngồi xuống đối diện hắn, mặt lộ vẻ bất mãn, đứng dậy đi tới bên cạnh y, ngồi sát vào ý, giữ cằm y cẩn thận nhìn vẻ mặt đang cúi xuống, bắt lấy cổ tay y, rút văn kiện trong tay y ra cười nói: “Yến Thanh, nếu Thái tử ngã xuống, sau khi nỗi lòng của đệ được giải quyết, có phải nên chấp nhận ta?"
Đáy mắt Tư Mã Vanh gợn sóng, im lặng một lát, không đáp lại hỏi: “Chỗ Thái tử thế nào rồi?"
“À…. Tạm thời chưa bắt được sai lầm nào, chờ hai ngày nữa."
Tư Mã Vanh cũng không tính bắt lấy nhược điểm của Thái tử trong chuyện cứu trợ thiên tai, bây giờ chỉ chờ đợi phụ hoàng phát bệnh lần nữa, vì thế gật đầu, không hỏi gì thêm, hoàn toàn vứt bỏ câu hắn vừa hỏi ra sau đầu.
Vương Thuật Chi không nhận được câu trả lời của y cũng không giận, cười tủm tỉm tiếp tục nhìn y, thấp giọng nói: “Yến Thanh, đêm qua đệ mơ thấy ta à?"
Sắc mặt Tư Mã Vanh khẽ biến, trong mắt hiện vài phần bối rối, dù chột dạ cũng không biết trả lời thế nào.
Vương Thuật Chi giữ hai vai y quay mặt y lại đối mặt với mình, đưa tay chạm vào môi mình: “Trong đêm lại bị muỗi chích một cái, đệ nói sao con muỗi này lại chọn nơi không nên chọn để chích đây?"
Tư Mã Vanh trợn mắt há hốc mồm nhìn môi hắn, hoàn tòn không nhớ ra mình đã làm gì, kinh ngạc nói: “Ta chưa từng…."
“Hả? Đệ chưa từng cái gì?" Vương Thuật Chi làm như vô ý nhìn y một cái, có chút tiếc nuối thở dài: “Haizzz! Con muỗi này quả thật đáng giận, chỗ quý giá này của ta là chờ đệ tới chích, thế mà bị nó đoạt trước, thật sự nghĩ kiểu gì cũng thấy không cam lòng!"
Tư Mã Vanh lúng túng, sắc mặt thoáng chốc đen xuống một nửa.
Vương Thuật Chi vuốt ve môi dưới của mình ngậm ngùi nói: “Bao nhiêu nữ tử mặt đẹp hi vọng vuốt ve chỗ quý giá này của ta, ta đều tự nguyện từ chối từ ngoài cửa, Yến Thanh đệ lại thờ ơ."
Tư Mã Vanh thấy hành động trêu chọc của hắn, cổ họng đột nhiên hơi khô, lại nghe hắn nói hai chữ “Mặt đẹp," dù thường thấy hắn chẳng biết xấu hổ nhưng cũng không nhịn được khóe mắt co rút.
Vương Thuật Chi thở dài xong không trêu chọc y nữa, chuyển bàn cờ ra đánh với y một ván, sau khi tận hứng liền phất tay áo đứng dậy, cười nói: “Thời gian không còn sớm, ta cũng nên về rồi."
Tư Mã Vanh thấy hắn hôm nay không đợi mình hạ lệnh tiễn khách đã đi tới cửa, mà trên mặt không hề có vẻ lưu luyến, không khỏi kinh ngạc, nghĩ tới mẫu thân hắn ở đây, ắt là thay hắn thu xếp việc hôn nhân, lập tức cổ họng như nghẹn lại, vốn là việc nên làm, lúc này nghĩ tới lại chỉ cảm thấy ngực ngột ngạt đáng sợ.
Vương Thuật Chi xoay người nhìn y, thấy y muốn nói chuyện, vội đưa tay đặt lên môi cười cười với y, sau đó lại quay lại, hai tay kéo cửa, “Két" một tiếng nhanh chóng mở ra.
“A!" Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng hít khí lạnh.
Tư Mã Vanh nhìn Vương phu nhân chẳng biết xuất hiện ở đây từ lúc nào, trợn mắt há hốc mồm.
Vương phu nhân thoáng xấu hổ rồi biến mất, rất nhanh khôi phục bình tĩnh, nhẹ nhàng phe phẩy chiếc quạt trong tay, mỉm cười: “Đúng là khéo quá, Thuật Chi con ở đây à?"
“Dạ." Vương Thuật Chi bước ra khỏi cửa, cầm quạt trong tay bà quạt cho bà, cười nói: “Sao mẫu thân lại ở đây?"
“Kinh thành nóng hơn Hội Kê, nhất thời khó có thể thích ứng nên không ngủ được, liền tùy tiện đi dạo một lát." Vương phu nhân nhìn thoáng qua Tư Mã Vanh, lúng túng nói: “Không nghĩ tới đây là chỗ ở của Yến Thanh, thật sự thất lễ."
Trong lòng Tư Mã Vanh tự nhủ hộ vệ xung quanh không điếc cũng không mù, tùy tiện đi mới là lạ, nhưng vẻ mặt lại sóng lớn không sợ hãi, chắp tay nói: “Phu nhân nói quá lời, tại hạ sống nhờ ở phủ Thừa tướng, là tại hạ gây phiền phức cho phu nhân."
“Đâu có đâu có, ngươi được Thừa tướng tán thưởng, cứ an tâm ở." Vương phu nhân cười cười đoạt lại quạt, nói với Vương Thuật Chi, “Đi dạo nửa ngày giờ thấy hơi mệt, ta cũng nên trở về nghỉ ngơi." Nói xong xoay người rời đi, không bao lâu liền rẽ vào góc tối không thấy bóng dáng.
Vương Thuật Chi cười lắc đầu, lùi về đóngh cửa lại, xoay người lặng lẽ nhìn Tư Mã Vanh, bất đắc dĩ nói: “Mẫu thân bám theo ta tới, ta vốn định chờ một lúc nữa nhưng lo bà chờ bên ngoài lâu sẽ mệt, trong lòng bất an mới thua ván cờ này, rất oan uổng!"
Tư Mã Vanh há to miệng, nhớ tới mất mát vừa rồi, chợt thấy bản thân mình trở nên vô cùng lạ lẫm, trong lòng không khỏi hoảng sợ.
Vương Thuật Chi ghé sát liếc y một cái, nhân cơ hội ôm y vào lòng: “Nếu không, không về phòng nữa, sợ là chẳng muốn đi."
Tư Mã Vanh lấy lại bình tĩnh, giãy dụa lùi khỏi hắn nửa bước: “Thừa tướng đi thong thả."
Vương Thuật Chi thấy lúc nãy y có vài phần không muốn, vốn có chút vui vẻ, lúc này thấy y khôi phục bộ dạng ngày trước, vẻ mặt không khỏi cô đơn, gật đầu lên tiếng: “Ừ."
Tư Mã Vanh tiễn hắn ra ngoài, đóng cửa lại đứng tại chỗ một lúc lâu, trong đầu đấu tranh kịch liệt, cuối cùng đứng tới run chân, mới hoảng hốt lấy lại tinh thần, ấn thái dương đau nhức quay về ngồi trước bàn, văn kiện trước mặt nhưng sau nửa ngày chưa động tới.
Vương Thuật Chi trở lại thư phòng, gọi Bùi Lượng đi vào, mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng hít sâu một cái, phân phó nói: “Đi điều tra Yến Thanh, xem rốt cuộc y có thân phận thế nào."
Bùi Lượng chấn động, bởi vì thời gian này ấn tượng với Tư Mã Vanh khá tốt, liền nhịn không được lắm miệng hỏi: “Công tử Yến Thanh làm việc gì đáng nghi sao?"
Vương Thuật Chi dừng một chút, cười khổ: “Nơi nào không thể nghi ngờ? Không nói mấy chuyện trước kia, chỉ nói chuyện gần đây, vận số Dữu thị sắp hết, ta cũng không phải vội vã đối phó Thái tử, nhưng y dường như cực kỳ để bụng, ngươi nói một khi Thái tử thất thế, ý nghĩa thế nào?"
Sắc mặt Bùi Lượng khẽ biến: “Triều đình sẽ có rung chuyển."
“Đúng vậy." Vương Thuật Chi đứng trước cửa sổ, đưa tay cầm một cánh hoa rơi xuống trên cửa sổ, vẻ mặt không rõ: “Có lẽ y thật sự có oán thù với Dữu thị, chỉ là thù này không đơn giản như ta nghĩ, những ngày gần đây hai huynh đệ Tạ Dật Tạ Trác lần lượt được trọng dụng, chỉ sợ cũng không phải là trùng hợp. Ta sớm nói, Yến Thanh không phải vật trong ao, những việc y làm tất nhiên cũng có toan tính rất kỹ."
Vẻ mặt Bùi Sáng khó hiểu: “Sao Thừa tướng đột nhiên lại…. Thuộc hạ nhớ lần trước ở Hội Kê, Thừa tướng nói không cần điều tra y, còn muốn đánh cược một phen."
Vương Thuật Chi im lặng một hồi, bắn cánh hoa ra, khẽ cười nói: “Đánh cuộc trái tim sao? Cũng coi như là thắng cuộc. Chỉ là bây giờ xem ra sợ là có chuyện quan trọng hơn trói buộc y."
Bùi Lượng nghe xong như lọt vào sương mù, gãi đầu, cũng không hỏi chỉ thêm, chắp đáp một tiếng “Vâng" rồi lui ra ngoài.
Trong phòng khôi phục sự yên tĩnh, Vương Thuật Chi vẫn đứng trước cửa sổ, khóe môi cười yếu ớt, nhìn trăng sáng con ngươi đen nhanh lộ vài phần chờ mong, khẽ thở dài: “Không tìm được mấu chốt, sao đúng bệnh hốt thuốc được?"
Tác giả :
Phù Phong Lưu Ly