Quan Khí
Chương 186: Tiểu Giang đến
Chuyện phát sinh trên hội nghị khiến cho thanh thế của Vương Trạch Vinh bùng nổ, ai cũng biết Trạch Vinh đang đè ép. Trong chuyện này thì người xui xẻo nhất có thể coi là Thiệu Quốc Chí, vốn tưởng rằng nhờ thể diện của Trương Thuận Tường thì chắc cũng không có chuyện gì đáng ngại. Nhưng kết quả thì lại làm hắn rất kinh ngạc, chạy đến chỗ Trịnh Chí Minh khóc lóc:
- Bí thư Trịnh, tôi vẫn luôn nghe lời ngài, ngài cần phải phân xử cho tôi!
Sở dĩ Thiệu Quốc Chí có thể lên làm trưởng phòng tài chính, hắn biết đó là kết quả do hắn ủng hộ Trịnh Chí Minh nên trong mọi việc đều dựa cả về Trịnh Chí Minh. Chỉ cần là yêu cầu của Trịnh Chí Minh thì hắn sẽ hết sức làm theo, chỉ cần Trịnh Chí Minh phản đối thì hắn cũng không sợ đắc tội với người khác. Lần trước nghe nói Cao Sùng Minh và Hà Thiên Thủy bị thương ở đầu và tay, hắn cũng nói gì mà vội vàng cúp đuôi mà trích một khoản tiền cấp cho Cao Sùng Minh, mục đích chính là muốn Hà Thiên Thủy xuất một hơi, Trịnh Chí Minh đối với việc này cũng coi như là ngầm ưng thuận, cho nên ngay cả Trương Thuận Tường thì hắn cũng chẳng nể mặt.
Nhìn Thiệu Quốc Chí, Trịnh Chí Minh cười nói:
- Với tình hình này, ánh mắt của anh cũng chỉ có trưởng phòng tài chính sao? Học tập một chút cũng tốt, trở về sẽ có trọng dụng.
Trịnh Chí Minh biết rõ hiện giờ quyết không thể để thủ hạ nhìn thấy sự thất thế của mình, nhất định phải cho bọn chúng lòng tin, nói:
- Học tập một chút đi, cố gắng nhồi nhét vào, sau này trở về nếu không được tốt thì lên thành phố công tác, chức vị chắc chắn sẽ không kém.
Thiệu Quốc Chí vừa nghe vậy ánh mắt liền sáng ngời, một năm rồi hắn coi như cũng vơ vét được không ít, nếu so sánh việc phát tài với làm quan thì hắn nguyện theo tiến bộ hơn.
Thiệu Quốc Chí cũng coi như nhìn rõ, bây giờ người làm quan mới là trọng yếu nhất, có làm quan thì mới có thể quản lý người, dù có là phú ông hàng chục triệu thì cũng phải cúi đầu trước mặt mình. Nếu như thật sự có thể cậy nhờ quan hệ của Trịnh Chí Minh để lên thành phố thì cơ hội phát triển càng nhiều.
Sau khi trấn an được Thiệu Quốc Chí, Trịnh Chí Minh lại nghĩ đến chuyện của Trương Thuận Tường. Hắn cảm thấy việc này khả năng lớn là do Vương Trạch Vinh mượn sức Trương Thuận Tường.
- Lão Trương, hết giờ tôi đến nhà chơi được không?
Trịnh Chí Minh liền gọi điện thoại cho Trương Thuận Tường, với tình hình trước mắt thì làm tốt quan hệ với Trương Thuận Tường mới là trọng yếu. Kéo Thiệu Quốc Chí xuống hẳn là tức giận nhất thời của Trương Thuận Tường. Bây giờ Thiệu Quốc Chí cũng xuống rồi thì chắc là lão Trương cũng nguôi giận rồi, đích thân mình tới nhà cũng tỏ thành ý, lão Trương chắc hẳn nhìn ra được điều này.
- Ồ, lão Trịnh hả! Hôm nay không được, ngày mai đi.
Trương Thuận Tường nghĩ tới hôm nay đã được Lý Duy Hà mời cơm nên đành phải từ chối.
Mấy ngày này Trương Thuận Tường cũng là thống khổ. Người bên hệ Vương Trạch Vinh cứ thay phiên nhau mời hắn ăn cơm nên ngày nào cũng ăn tiệc. Tất cả đều là thường vụ huyện ủy nên chối từ ai cũng không được, hôm nay nhận được điện thoại của Trịnh Chí Minh, nghĩ thấy quay về quan hệ tốt với Trịnh Chí Minh cũng không tồi. Thế nhưng lần này là Lý Duy Hà mời cơm, có chối từ cũng không chối được nên đành hẹn Trịnh Chí Minh hôm sau!
Nghe thấy Trương Thuận Tường chối từ. Trịnh Chí Minh cũng không suy nghĩ gì nhiều, chủ tịch huyện thì chuyện xã giao quá nhiều, có lẽ lão Trương thật sự có hẹn.
Nghĩ đến Trương Thuận Tường có kế hoạch, Trịnh Chí Minh gọi điện thoại cho Tả Chính nói:
- Lão Tả, tối nay tới Lâm Phúc sơn trang không?
Tả Chính nói:
- Được, tôi xử lý nốt mấy chuyện rồi sẽ tới.
Nghĩ đến Viên Chí Minh phải tiếp mấy người ở ban Tổ chức thị ủy nên Trịnh Chí Minh cũng không hẹn hắn.
Từ sau khi Hà Thiên Thủy bị thương thì việc quản lý Lâm Phúc sơn trang tạm thời được giao cho vợ của Hà Thiên Thủy là Cổ Quyên phụ trách.
Thấy xe của Trịnh Chí Minh tiến vào, Cổ Quyên vội vàng đi tới cười nói:
- Anh rể, vẫn chỗ cũ nhé.
Trịnh Chí Minh cười nói:
- Thiên Thủy đã tốt chưa?
Cổ Quyên vừa nghe nhắc đến Hà Thiên Thủy, trong lòng mặc dù tức giận nhưng vẫn cười nói:
- Không có gì, qua vài ngày là khỏe thôi.
Chuyện Hà Thiên Thủy đánh nhau lần trước thì Cổ Quyên đã hiểu rõ nguyên nhân, chồng mình không ngờ lại đánh nhau với tình địch cũ nên khiến nàng rất không thoải mái. Vốn định cho Hà Thiên Thủy biết tay, nhưng mà lo lắng đến quyền thế của Trịnh Chí Minh nên đành nén cơn giận này xuống, không làm gì Hà Thiên Thủy cả.
-!
Lái xe của Trịnh Chí Minh là Viên Điền Minh đột nhiên phát ra thanh âm ngạc nhiên.
- Chuyện gì thế?
Trịnh Chí Minh hỏi.
- Bí thư, tôi vừa thấy xe của chủ tịch Trương và phó bí thư Lý Duy Hà đỗ cạnh nhau.
Điền Minh nói.
Ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên là xe của Trương Thuận Tường và Lý Duy Hà đỗ song song cạnh nhau.
Quay lại nhìn về phía Cổ Quyên:
- Chủ tịch Trương cũng tới ăn cơm sao?
Cổ Quyên cười nói:
- Mấy ngày nay thì hôm nào chủ tịch Trương cũng tới.
- Ồ.
Trịnh Chí Minh cũng không nói thêm gì.
Cổ Quyên nói:
- Mấy ngày nay đều có người mới chủ tịch Trương đến ăn cơm, đều là một số lãnh đạo!
Cổ Quyên cũng biết một số tin tức có ích với Trịnh Chí Minh nên tiếp tục nói.
Trịnh Chí Minh tùy ý nói:
- Là những người nào?
Cổ Quyên nói:
- Phó chủ tịch Vương, Lữ Khai Trung, Chu Lâm, Mạc Đại Bưu, Lưu Minh Xuân, hôm nay thì là Lý Duy Hà. Quan hệ của chủ tịch Trương và bọn họ nhìn qua thì khá tốt.
Sao lại thế, người của Vương Trạch Vinh thay phiên mời Trương Thuận Tường, lại còn mời tới sơn trang của họ hàng mình, chẳng lẽ là muốn để cho mình thấy? Ý nghĩ của Trịnh Chí Minh xoay chuyển rất nhanh, trong nháy mắt đã nghĩ ra dụng ý của đám người Vương Trạch Vinh.
Đi nhanh vào bên trong, Trịnh Chí Minh tự nhận là bản thân mình sẽ không bị cái chiêu nhỏ này đánh lừa.
Ngồi ở trong phòng, Cổ Quyên pha một ấm trà thượng hạng cho Trịnh Chí Minh.
Tả Chính chưa tới, Trịnh Chí Minh vừa thổi trà vừa ngẫm nghĩ.
Hắn không tin Trương Thuận Tường không nhìn ra đây là chiêu số của Vương Trạch Vinh, nhưng mà điều làm cho tâm tình Trịnh Chí Minh không vui chính là Trương Thuận Tường cũng không chối từ lời mời của đám người Vương Trạch Vinh. Đây mới là chính yếu, hắn nếu không chối từ thì chứng tỏ là trong lòng Trương Thuận Tường cũng vui vẻ làm việc này, vui vẻ giao hảo với đám người Vương Trạch Vinh.
Xem ra nên đề phòng Trương Thuận Tường thì hơn! Hiện giờ Trịnh Chí Minh đã sinh lòng ngờ vực Trương Thuận Tường rồi.
......
Vương Trạch Vinh và Lý Duy Hà xếp đặt mời Trương Thuận Tường ở chỗ này thì hắn tuyệt đối không ngờ một chuyện khác cũng xảy ra.
- Trạch Vinh, chị Tiểu Giang đã về rồi!
Giọng nói của Hàm Yên lộ rõ vẻ vui mừng.
- Tiểu Giang về rồi!
Vương Trạch Vinh thiếu chút nữa là đứng bật dậy, thật vất vả mới bình tĩnh lại, giật mình nói:
- Sao Tiểu Giang lại về?
- Là em báo chị ấy về, lần trước chị ấy có nói sẽ làm phù dâu cho em, em vừa thông báo thì chị ấy liền đáp ứng bay về, em vừa mới đón chị ấy về nhà.
Lần trước Tiểu Giang có nói qua, nàng muốn làm phù dâu có ý là coi như cũng trở thành tân nương gả cho mình. Sau khi cúp điện thoại Vương Trạch Vinh lại thấy đau đầu, chắc là Tiểu Giang và Hàm Yên vẫn duy trì liên lạc rồi, mục đích trở về lần này hẳn là muốn làm chuyện đó.
Từ sau khi đến phía Nam thì Tiểu Giang không hề liên lạc với Vương Trạch Vinh, Vương Trạch Vinh cũng không biết tình hình gần đây của nàng, bây giờ đột nhiên nghe thấy Tiểu Giang về Khai Hà thì tâm trạng của hắn rất là phức tạp.
Trong lúc ngồi miên man suy nghĩ thì di động vang lên, thấy là một số lạ, sau khi ấn nghe máy thì giọng nói của Tiểu Giang vang lên.
- Anh yêu, em đã trở về.
Giọng nói của Tiểu Giang rất là thiết tha.
Vương Trạch Vinh vừa nghe thấy giọng của Tiểu Giang, vội vàng nói:
- Sao em lại trở về à?
- Sao thế, không hi vọng em về sao?
Tiểu Giang gắt giọng.
Vương Trạch Vinh cũng biết lời vừa rồi không tốt, vội vàng nói:
- Không phải thế, anh chỉ hơi giật mình, đi một thời gian dài như thế mà không có tin tức gì, giờ đột nhiên lại trở về!
- Phòng 605 khách sạn Hồng Tinh, anh mau tới đây.
Tiểu Giang nhỏ giọng nói.
- Không phải em đang ở cùng với Hàm Yên sao?
Vương Trạch Vinh vừa mới nghe Hàm Yên nói là đưa Tiểu Giang về nhà mà.
- Yên tâm đi, vợ của anh đi làm rồi, một mình em đăng ký phòng này.
Sợ Tiểu Giang lại làm ra chuyện gì đó, Vương Trạch Vinh nhanh chóng tới phòng 605.
Cửa phòng vừa mở ra, Vương Trạch Vinh liền thấy Tiểu Giang đang đứng trước mặt mình mỉm cười, ánh mắt tỏa ra sự tự tin mà lại khát khao nồng cháy, nét mặt dịu dàng vẫn động lòng người như trước, cần cổ trắng hồng như ngó sen, bờ vai tinh tế, và điểm hấp dẫn nhất chính là đôi chân dưới đôi tất trong suốt, hết sức thon dài, bóng loáng, trắng bóc.
Tiểu Giang tạo cho Vương Trạch Vinh một cảm giác hoàn toàn mới, hắn phát hiện Tiểu Giang có một chút biến hóa, đây là do tự tin phát ra. So với Tiểu Giang trước đây ở Khai Hà thì có thể nói là hai người, chỉ trong một thời gian ngắn ngủi mà Tiểu Giang giống như đã thay đổi hoàn toàn.
- Còn đứng ngẩn ngơ ở đó làm gì?
Tiểu Giang chắc là vừa mới tắm quan, mái tóc dài buông xõa, cả người tràn đầy sức sống.
Ngay sau đó, Tiểu Giang lại thể hiện ra sự mạnh mẽ của nàng, một tay kéo Vương Trạch Vinh vào, một chân thì đạp đóng sầm cánh cửa lại, cả người như hóa cuồng ôm chặt lấy Vương Trạch Vinh.
Hương trầm thoang thoảng xông vào mũi, cảm nhận được động tác nhiệt tình như lửa của Tiểu Giang, dục tình mà Vương Trạch Vinh vẫn luôn kìm nén liền bùng phát.
Vương Trạch Vinh cảm thấy cơ thể Tiểu Giang ở trong lòng đang run lên nhẹ nhàng, toàn thân bừng bừng, mặc dù còn cách lớp quần áo nhưng những điểm gồ ghề, lồi lõm vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng. Vương Trạch Vinh lập tức sinh lòng thương mến mạnh mẽ, Tiểu Giang là vì tương lai của mình mà từ bỏ chức vị, xét cho cùng thì cô gái xinh đẹp này đối với mình đều thâm tình sâu nặng, không nhịn được cúi xuống hôn.
Tiểu Giang bị Vương Trạch Vinh hôn một cách nhiệt tình, cả người liền bủn rủn, trong lòng lại ngọt ngào vô cùng, hai tay quàng chặt lấy cổ Vương Trạch Vinh, mũi ngửi được mùi đàn ông quen thuộc thì chỉ cảm thấy mình như đang ở giữa một cái lò lửa lớn, cả tinh thần và thể xác của mình đều nóng bừng lên.
Từ sau khi xuống phía Nam, Tiểu Giang nhanh chóng theo người chị họ tham gia vào kinh doanh hàng hải đầy bận rộn, nên chỉ có đêm khuya mới có thời gian nghĩ đến người đàn ông của mình. Bây giờ lại được nhào vào trong lòng người cũ, nàng nhận thấy Vương Trạch Vinh mới chính là bến neo đậu của nàng.
Cả hai người đều không nói gì, cứ hôn điên cuồng lên người đối phương, giống như là muốn hòa lẫn người tình vào mình.
- Không lúc nào là em không nhớ tới anh.
Sau màn hôn kịch liệt, Tiểu Giang thủ thỉ bên tai Vương Trạch Vinh.
- Anh cũng vậy.
Vương Trạch Vinh ôm lấy Tiểu Giang đi vào bên trong.
Lúc này Vương Trạch Vinh không muốn nghĩ tới bất cứ chuyện gì khác, sau khi cả hai ngã xuống giường thì lại quấn chặt vào nhau mà hôn.
Ly biệt trong thời gian dài làm cho dục tình của hai người bùng lên như biển gào, trong phòng lại nổi lên những cơn sóng thống khoái.
- Bí thư Trịnh, tôi vẫn luôn nghe lời ngài, ngài cần phải phân xử cho tôi!
Sở dĩ Thiệu Quốc Chí có thể lên làm trưởng phòng tài chính, hắn biết đó là kết quả do hắn ủng hộ Trịnh Chí Minh nên trong mọi việc đều dựa cả về Trịnh Chí Minh. Chỉ cần là yêu cầu của Trịnh Chí Minh thì hắn sẽ hết sức làm theo, chỉ cần Trịnh Chí Minh phản đối thì hắn cũng không sợ đắc tội với người khác. Lần trước nghe nói Cao Sùng Minh và Hà Thiên Thủy bị thương ở đầu và tay, hắn cũng nói gì mà vội vàng cúp đuôi mà trích một khoản tiền cấp cho Cao Sùng Minh, mục đích chính là muốn Hà Thiên Thủy xuất một hơi, Trịnh Chí Minh đối với việc này cũng coi như là ngầm ưng thuận, cho nên ngay cả Trương Thuận Tường thì hắn cũng chẳng nể mặt.
Nhìn Thiệu Quốc Chí, Trịnh Chí Minh cười nói:
- Với tình hình này, ánh mắt của anh cũng chỉ có trưởng phòng tài chính sao? Học tập một chút cũng tốt, trở về sẽ có trọng dụng.
Trịnh Chí Minh biết rõ hiện giờ quyết không thể để thủ hạ nhìn thấy sự thất thế của mình, nhất định phải cho bọn chúng lòng tin, nói:
- Học tập một chút đi, cố gắng nhồi nhét vào, sau này trở về nếu không được tốt thì lên thành phố công tác, chức vị chắc chắn sẽ không kém.
Thiệu Quốc Chí vừa nghe vậy ánh mắt liền sáng ngời, một năm rồi hắn coi như cũng vơ vét được không ít, nếu so sánh việc phát tài với làm quan thì hắn nguyện theo tiến bộ hơn.
Thiệu Quốc Chí cũng coi như nhìn rõ, bây giờ người làm quan mới là trọng yếu nhất, có làm quan thì mới có thể quản lý người, dù có là phú ông hàng chục triệu thì cũng phải cúi đầu trước mặt mình. Nếu như thật sự có thể cậy nhờ quan hệ của Trịnh Chí Minh để lên thành phố thì cơ hội phát triển càng nhiều.
Sau khi trấn an được Thiệu Quốc Chí, Trịnh Chí Minh lại nghĩ đến chuyện của Trương Thuận Tường. Hắn cảm thấy việc này khả năng lớn là do Vương Trạch Vinh mượn sức Trương Thuận Tường.
- Lão Trương, hết giờ tôi đến nhà chơi được không?
Trịnh Chí Minh liền gọi điện thoại cho Trương Thuận Tường, với tình hình trước mắt thì làm tốt quan hệ với Trương Thuận Tường mới là trọng yếu. Kéo Thiệu Quốc Chí xuống hẳn là tức giận nhất thời của Trương Thuận Tường. Bây giờ Thiệu Quốc Chí cũng xuống rồi thì chắc là lão Trương cũng nguôi giận rồi, đích thân mình tới nhà cũng tỏ thành ý, lão Trương chắc hẳn nhìn ra được điều này.
- Ồ, lão Trịnh hả! Hôm nay không được, ngày mai đi.
Trương Thuận Tường nghĩ tới hôm nay đã được Lý Duy Hà mời cơm nên đành phải từ chối.
Mấy ngày này Trương Thuận Tường cũng là thống khổ. Người bên hệ Vương Trạch Vinh cứ thay phiên nhau mời hắn ăn cơm nên ngày nào cũng ăn tiệc. Tất cả đều là thường vụ huyện ủy nên chối từ ai cũng không được, hôm nay nhận được điện thoại của Trịnh Chí Minh, nghĩ thấy quay về quan hệ tốt với Trịnh Chí Minh cũng không tồi. Thế nhưng lần này là Lý Duy Hà mời cơm, có chối từ cũng không chối được nên đành hẹn Trịnh Chí Minh hôm sau!
Nghe thấy Trương Thuận Tường chối từ. Trịnh Chí Minh cũng không suy nghĩ gì nhiều, chủ tịch huyện thì chuyện xã giao quá nhiều, có lẽ lão Trương thật sự có hẹn.
Nghĩ đến Trương Thuận Tường có kế hoạch, Trịnh Chí Minh gọi điện thoại cho Tả Chính nói:
- Lão Tả, tối nay tới Lâm Phúc sơn trang không?
Tả Chính nói:
- Được, tôi xử lý nốt mấy chuyện rồi sẽ tới.
Nghĩ đến Viên Chí Minh phải tiếp mấy người ở ban Tổ chức thị ủy nên Trịnh Chí Minh cũng không hẹn hắn.
Từ sau khi Hà Thiên Thủy bị thương thì việc quản lý Lâm Phúc sơn trang tạm thời được giao cho vợ của Hà Thiên Thủy là Cổ Quyên phụ trách.
Thấy xe của Trịnh Chí Minh tiến vào, Cổ Quyên vội vàng đi tới cười nói:
- Anh rể, vẫn chỗ cũ nhé.
Trịnh Chí Minh cười nói:
- Thiên Thủy đã tốt chưa?
Cổ Quyên vừa nghe nhắc đến Hà Thiên Thủy, trong lòng mặc dù tức giận nhưng vẫn cười nói:
- Không có gì, qua vài ngày là khỏe thôi.
Chuyện Hà Thiên Thủy đánh nhau lần trước thì Cổ Quyên đã hiểu rõ nguyên nhân, chồng mình không ngờ lại đánh nhau với tình địch cũ nên khiến nàng rất không thoải mái. Vốn định cho Hà Thiên Thủy biết tay, nhưng mà lo lắng đến quyền thế của Trịnh Chí Minh nên đành nén cơn giận này xuống, không làm gì Hà Thiên Thủy cả.
-!
Lái xe của Trịnh Chí Minh là Viên Điền Minh đột nhiên phát ra thanh âm ngạc nhiên.
- Chuyện gì thế?
Trịnh Chí Minh hỏi.
- Bí thư, tôi vừa thấy xe của chủ tịch Trương và phó bí thư Lý Duy Hà đỗ cạnh nhau.
Điền Minh nói.
Ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên là xe của Trương Thuận Tường và Lý Duy Hà đỗ song song cạnh nhau.
Quay lại nhìn về phía Cổ Quyên:
- Chủ tịch Trương cũng tới ăn cơm sao?
Cổ Quyên cười nói:
- Mấy ngày nay thì hôm nào chủ tịch Trương cũng tới.
- Ồ.
Trịnh Chí Minh cũng không nói thêm gì.
Cổ Quyên nói:
- Mấy ngày nay đều có người mới chủ tịch Trương đến ăn cơm, đều là một số lãnh đạo!
Cổ Quyên cũng biết một số tin tức có ích với Trịnh Chí Minh nên tiếp tục nói.
Trịnh Chí Minh tùy ý nói:
- Là những người nào?
Cổ Quyên nói:
- Phó chủ tịch Vương, Lữ Khai Trung, Chu Lâm, Mạc Đại Bưu, Lưu Minh Xuân, hôm nay thì là Lý Duy Hà. Quan hệ của chủ tịch Trương và bọn họ nhìn qua thì khá tốt.
Sao lại thế, người của Vương Trạch Vinh thay phiên mời Trương Thuận Tường, lại còn mời tới sơn trang của họ hàng mình, chẳng lẽ là muốn để cho mình thấy? Ý nghĩ của Trịnh Chí Minh xoay chuyển rất nhanh, trong nháy mắt đã nghĩ ra dụng ý của đám người Vương Trạch Vinh.
Đi nhanh vào bên trong, Trịnh Chí Minh tự nhận là bản thân mình sẽ không bị cái chiêu nhỏ này đánh lừa.
Ngồi ở trong phòng, Cổ Quyên pha một ấm trà thượng hạng cho Trịnh Chí Minh.
Tả Chính chưa tới, Trịnh Chí Minh vừa thổi trà vừa ngẫm nghĩ.
Hắn không tin Trương Thuận Tường không nhìn ra đây là chiêu số của Vương Trạch Vinh, nhưng mà điều làm cho tâm tình Trịnh Chí Minh không vui chính là Trương Thuận Tường cũng không chối từ lời mời của đám người Vương Trạch Vinh. Đây mới là chính yếu, hắn nếu không chối từ thì chứng tỏ là trong lòng Trương Thuận Tường cũng vui vẻ làm việc này, vui vẻ giao hảo với đám người Vương Trạch Vinh.
Xem ra nên đề phòng Trương Thuận Tường thì hơn! Hiện giờ Trịnh Chí Minh đã sinh lòng ngờ vực Trương Thuận Tường rồi.
......
Vương Trạch Vinh và Lý Duy Hà xếp đặt mời Trương Thuận Tường ở chỗ này thì hắn tuyệt đối không ngờ một chuyện khác cũng xảy ra.
- Trạch Vinh, chị Tiểu Giang đã về rồi!
Giọng nói của Hàm Yên lộ rõ vẻ vui mừng.
- Tiểu Giang về rồi!
Vương Trạch Vinh thiếu chút nữa là đứng bật dậy, thật vất vả mới bình tĩnh lại, giật mình nói:
- Sao Tiểu Giang lại về?
- Là em báo chị ấy về, lần trước chị ấy có nói sẽ làm phù dâu cho em, em vừa thông báo thì chị ấy liền đáp ứng bay về, em vừa mới đón chị ấy về nhà.
Lần trước Tiểu Giang có nói qua, nàng muốn làm phù dâu có ý là coi như cũng trở thành tân nương gả cho mình. Sau khi cúp điện thoại Vương Trạch Vinh lại thấy đau đầu, chắc là Tiểu Giang và Hàm Yên vẫn duy trì liên lạc rồi, mục đích trở về lần này hẳn là muốn làm chuyện đó.
Từ sau khi đến phía Nam thì Tiểu Giang không hề liên lạc với Vương Trạch Vinh, Vương Trạch Vinh cũng không biết tình hình gần đây của nàng, bây giờ đột nhiên nghe thấy Tiểu Giang về Khai Hà thì tâm trạng của hắn rất là phức tạp.
Trong lúc ngồi miên man suy nghĩ thì di động vang lên, thấy là một số lạ, sau khi ấn nghe máy thì giọng nói của Tiểu Giang vang lên.
- Anh yêu, em đã trở về.
Giọng nói của Tiểu Giang rất là thiết tha.
Vương Trạch Vinh vừa nghe thấy giọng của Tiểu Giang, vội vàng nói:
- Sao em lại trở về à?
- Sao thế, không hi vọng em về sao?
Tiểu Giang gắt giọng.
Vương Trạch Vinh cũng biết lời vừa rồi không tốt, vội vàng nói:
- Không phải thế, anh chỉ hơi giật mình, đi một thời gian dài như thế mà không có tin tức gì, giờ đột nhiên lại trở về!
- Phòng 605 khách sạn Hồng Tinh, anh mau tới đây.
Tiểu Giang nhỏ giọng nói.
- Không phải em đang ở cùng với Hàm Yên sao?
Vương Trạch Vinh vừa mới nghe Hàm Yên nói là đưa Tiểu Giang về nhà mà.
- Yên tâm đi, vợ của anh đi làm rồi, một mình em đăng ký phòng này.
Sợ Tiểu Giang lại làm ra chuyện gì đó, Vương Trạch Vinh nhanh chóng tới phòng 605.
Cửa phòng vừa mở ra, Vương Trạch Vinh liền thấy Tiểu Giang đang đứng trước mặt mình mỉm cười, ánh mắt tỏa ra sự tự tin mà lại khát khao nồng cháy, nét mặt dịu dàng vẫn động lòng người như trước, cần cổ trắng hồng như ngó sen, bờ vai tinh tế, và điểm hấp dẫn nhất chính là đôi chân dưới đôi tất trong suốt, hết sức thon dài, bóng loáng, trắng bóc.
Tiểu Giang tạo cho Vương Trạch Vinh một cảm giác hoàn toàn mới, hắn phát hiện Tiểu Giang có một chút biến hóa, đây là do tự tin phát ra. So với Tiểu Giang trước đây ở Khai Hà thì có thể nói là hai người, chỉ trong một thời gian ngắn ngủi mà Tiểu Giang giống như đã thay đổi hoàn toàn.
- Còn đứng ngẩn ngơ ở đó làm gì?
Tiểu Giang chắc là vừa mới tắm quan, mái tóc dài buông xõa, cả người tràn đầy sức sống.
Ngay sau đó, Tiểu Giang lại thể hiện ra sự mạnh mẽ của nàng, một tay kéo Vương Trạch Vinh vào, một chân thì đạp đóng sầm cánh cửa lại, cả người như hóa cuồng ôm chặt lấy Vương Trạch Vinh.
Hương trầm thoang thoảng xông vào mũi, cảm nhận được động tác nhiệt tình như lửa của Tiểu Giang, dục tình mà Vương Trạch Vinh vẫn luôn kìm nén liền bùng phát.
Vương Trạch Vinh cảm thấy cơ thể Tiểu Giang ở trong lòng đang run lên nhẹ nhàng, toàn thân bừng bừng, mặc dù còn cách lớp quần áo nhưng những điểm gồ ghề, lồi lõm vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng. Vương Trạch Vinh lập tức sinh lòng thương mến mạnh mẽ, Tiểu Giang là vì tương lai của mình mà từ bỏ chức vị, xét cho cùng thì cô gái xinh đẹp này đối với mình đều thâm tình sâu nặng, không nhịn được cúi xuống hôn.
Tiểu Giang bị Vương Trạch Vinh hôn một cách nhiệt tình, cả người liền bủn rủn, trong lòng lại ngọt ngào vô cùng, hai tay quàng chặt lấy cổ Vương Trạch Vinh, mũi ngửi được mùi đàn ông quen thuộc thì chỉ cảm thấy mình như đang ở giữa một cái lò lửa lớn, cả tinh thần và thể xác của mình đều nóng bừng lên.
Từ sau khi xuống phía Nam, Tiểu Giang nhanh chóng theo người chị họ tham gia vào kinh doanh hàng hải đầy bận rộn, nên chỉ có đêm khuya mới có thời gian nghĩ đến người đàn ông của mình. Bây giờ lại được nhào vào trong lòng người cũ, nàng nhận thấy Vương Trạch Vinh mới chính là bến neo đậu của nàng.
Cả hai người đều không nói gì, cứ hôn điên cuồng lên người đối phương, giống như là muốn hòa lẫn người tình vào mình.
- Không lúc nào là em không nhớ tới anh.
Sau màn hôn kịch liệt, Tiểu Giang thủ thỉ bên tai Vương Trạch Vinh.
- Anh cũng vậy.
Vương Trạch Vinh ôm lấy Tiểu Giang đi vào bên trong.
Lúc này Vương Trạch Vinh không muốn nghĩ tới bất cứ chuyện gì khác, sau khi cả hai ngã xuống giường thì lại quấn chặt vào nhau mà hôn.
Ly biệt trong thời gian dài làm cho dục tình của hai người bùng lên như biển gào, trong phòng lại nổi lên những cơn sóng thống khoái.
Tác giả :
Hồng Mông Thụ