Quan Khí
Chương 156: Đêm không ngủ
Thấy vẻ mặt của Hạng Nam lúc này, Vương Trạch Vinh biết đó là phản ứng của một người bố mất con đã lâu.
- Bí thư Hạng, Hàm Yên tử nhỏ do một tay Lữ Khánh Phân nuôi lớn. Theo cháu biết Lữ Khánh Phân rất tốt với Hàm Yên. Dù Hàm Yên có phải là con gái cô chú hay không, cháu hy vọng khi xử lý chuyện này cũng phải chiếu cố tình cảm của mẹ con cô ấy.
Vương Trạch Vinh thấy chuyện đến nước này thì chỉ có thể nói như vậy.
Hạng Nam nhìn Vương Trạch Vinh đầy khen ngợi rồi nói:
- Trạch Vinh, mới đầu chú còn lo lắng chuyện của cháu và Hàm Yên. Nhưng bây giờ nghe cháu nói như vậy thì biết cháu là người có tình có nghĩa. Hàm Yên lấy cháu, chú rất vui.
Hạng Nam quay đầu lại nói với Hứa Tố Mai:
- Mặc dù không biết tại sao Hàm Yên lại được Lữ Khánh Phân nuôi lớn, nhưng Lữ Khánh Phân nuôi Hàm Yên từ nhỏ đến lớn, hơn nữa còn đối tốt với Hàm Yên như vậy. Lữ Khánh Phân là người mà chúng ta cần cảm ơn. Hy vọng chúng ta có thể mau chóng hiểu được chuyện Lữ Khánh Phân nhận và nuôi Hàm Yên.
Hứa Tố Anh nói:
- Nhiều năm như vậy mà, ai biết chuyện lúc ấy như thế nào?
Hạng Nam nói:
- Anh đã để Lý Trấn Giang đi điều tra một chút. Chỉ cần có chuyện thì nhất định cũng có đầu mối. Hơn nữa Lữ Khánh Phân vẫn sống ở xã Hoàn Thành. Hàm Yên cũng lớn lên ở đó, tình huống chỉ cần điều tra là biết mà.
Từ trong phòng đi ra, Vương Trạch Vinh cảm thấy mình như đi trên mây. Chuyện hôm nay quá ly kỳ làm người ta không dám tin. Hàm Yên là một cô gái từ bé vẫn ở trong xã không ngờ lại là con gái của Bí thư tỉnh ủy.
Vương Trạch Vinh nhìn quan khí của mình thấy nó mạnh hơn rất nhiều.
- Trạch Vinh, nói xong rồi à?
Trịnh Chí Minh ngồi ở đại sảnh thấy Vương Trạch Vinh đi ra liền vội vàng hỏi.
Trịnh Chí Minh vẫn luôn lo lắng. Bí thư Hạng đến huyện Khai Hà nếu xảy ra chuyện thì vị trí Bí thư huyện ủy của hắn coi như đến cuối. Vì vậy Trịnh Chí Minh đâu dám về nhà, ngồi ở đây để chỉ đạo công việc.
Vương Trạch Vinh vào phòng Hứa Tố Mai, Trịnh Chí Minh đã nghe Cổ Kiến Quân báo cáo. Trịnh Chí Minh biết phòng đó là Hứa Tố Mai và Hứa Tố Anh ở. Nếu biết Hứa Tố Mai là vợ của Hạng Nam, tình huống trong phòng này hắn phải biết.
Sau khi Vương Trạch Vinh đi vào, Trịnh Chí Minh ngồi đó mà đoán nguyên nhân Hứa Tố Mai gặp Vương Trạch Vinh. Nhưng Trịnh Chí Minh nghĩ vỡ đầu cũng không thể ngờ Vương Trạch Vinh đột nhiên lại là con rể của Bí thư Hạng.
- Ồ, Bí thư Trịnh.
Vương Trạch Vinh khá giật mình vì Trịnh Chí Minh ngồi đây.
- Lại đây, ngồi xuống rồi nói.
Trịnh Chí Minh nhiệt tình mời Vương Trạch Vinh ngồi xuống.
Hai đồng chí lãnh đạo huyện ủy ngồi đây làm cho nhân viên nhà khách khá giật mình.
Đưa cho Vương Trạch Vinh điếu thuốc, Trịnh Chí Minh như vô tình mà nói:
- Giám đốc Hứa tìm cậu?
Vương Trạch Vinh nói:
- Giám đốc Hứa bảo tôi về làm tốt công tác với Hàm Yên. Giám đốc Hứa rất thích Hàm Yên, muốn điều cô ấy sang bên du lịch.
Trong lúc nhất thời Vương Trạch Vinh không tìm được lý do, hắn nghĩ Hứa Tố Mai làm giám đốc sở Du lịch nên nói như vậy. Dù sao Trịnh Chí Minh cũng không thể đi hỏi Hứa Tố Mai.
- Đây là chuyện tốt.
Trịnh Chí Minh hâm mộ nhìn Vương Trạch Vinh. Nếu Lữ Hàm Yên thật sự có thể đến bên du lịch làm thì quan hệ giữa Vương Trạch Vinh và Hạng Nam càng thêm thân thiết.
Vương Trạch Vinh cười thầm rồi nói:
- Tôi rất hiểu Hàm Yên, cô ấy rất hài lòng với công việc bây giờ cho nên tôi từ chối giúp cô ấy.
Trịnh Chí Minh căn bản không ngờ đây là Vương Trạch Vinh nói bừa. Vì thế có chút tiếc nuối mà nói:
- Trạch Vinh, đáng tiếc. Cậu đáng lẽ nên về hỏi ý kiến của Hàm Yên rồi hãy quyết định.
Vương Trạch Vinh cười cười không nói gì nữa.
Vương Trạch Vinh hít sâu một hơi thuốc rồi nói:
- Bí thư Trịnh, nếu không có chuyện gì thì tôi về trước.
- Cậu về đi, tôi phải ngồi đây chỉ huy công việc, không thể để xảy ra chuyện gì.
Nhìn Vương Trạch Vinh rời đi, Trịnh Chí Minh bắt đầu cẩn thận suy nghĩ chuyện ngày hôm nay. Ngoại trừ chuyện mic không lên tiếng thì về cơ bản không có vấn đề gì.
Bùi Dật Phi là thư ký của Hạng Nam nên hiểu rõ tình hình trong nhà lãnh đạo. Chuyện Hạng Nam có cô con gái mất tích từ nhỏ, Bùi Dật Phi biết. Hôm nay biểu hiện của Hạng Nam trong hội nghị Bùi Dật Phi thấy rõ. Khi Lữ Hàm Yên phát biểu, hắn rất giật mình. Lữ Hàm Yên hoàn toàn chính là bản sao của Hứa Tố Mai khi còn trẻ. Bùi Dật Phi nghĩ đến vẻ mặt của Bí thư Hạng, hắn liền suy nghĩ việc này. Sau đó khi Hứa Tố Mai gọi Vương Trạch Vinh vào nói chuyện, Bùi Dật Phi về cơ bản đã xác định Lữ Hàm Yên là con gái mất tích của Hạng Nam.
- Vương Trạch Vinh là con rể của Bí thư Hạng.
- Lữ Hàm Yên là con gái của Bí thư Hạng.
Bùi Dật Phi nghĩ tới rất nhiều khả năng, hắn gần như dám khẳng định tiền đồ của Vương Trạch Vinh là vô hạn.
- Nhất định phải làm tốt quan hệ với Vương Trạch Vinh.
Bùi Dật Phi thầm nói trong lòng.
Người nhạy bén không chỉ có mình Bùi Dật Phi. Trưởng ban Tuyên giáo Tỉnh ủy Tô Hưng Minh cũng nhìn ra chút gì là lạ. Trong nháy mắt khi Lữ Hàm Yên đứng lên, Tô Hưng Minh rất giật mình. Cô gái này sao lại giống Hứa Tố Mai như vậy. Thấy thái độ của Hạng Nam đối với Lữ Hàm Yên, Tô Hưng Minh cảm thấy trong này nhất định có vấn đề. Vương Trạch Vinh chỉ riêng việc Lữ Hàm Yên giống Hứa Tố Mai đủ để cho hắn quan hệ càng lúc càng tốt với Bí thư Hạng.
Lý Duy Hà cũng là người rất thông minh. Hắn tự nhận năng lực của mình không kém, chủ yếu không có chỗ dựa mạnh. Hôm nay là cơ hội tốt để tạo gần quan hệ với Bí thư Hạng, nhưng Trịnh Chí Minh rõ ràng chiếm hết việc ra mặt. Lý Duy Hà nghĩ đến việc Trịnh Chí Minh sau chuyện này sẽ càng lúc càng mạnh, hắn không khỏi có chút buồn bực.
Hắn đang cẩn thận phân tích chuyện hôm nay. Khi biết Hứa Tố Mai là vợ của Hạng Nam, hơn nữa vợ của Bí thư Hạng lại giống Lữ Hàm Yên như vậy, Lý Duy Hà rất hâm mộ Vương Trạch Vinh.
Tìm một bà vợ mà giống vợ của Bí thư tỉnh ủy, thằng ranh này quá may mắn.
Việc này lại khiến Lý Duy Hà có suy nghĩ. Theo hắn biết thì Vương ca Hạng Nam không có con cái.
- Lữ Hàm Yên giống Hứa Tố Mai nên Bí thư Hạng sẽ nhận cô ta làm con nuôi không?
Suy nghĩ này đột nhiên lóe lên trong đầu Lý Duy Hà.
Thằng ranh Vương Trạch Vinh này.
Mọi người đang phân tích chuyện hôm nay thì Vương Trạch Vinh đã đến nhà Lữ Hàm Yên.
Lữ Khánh Phân và Lữ Hàm Yên đang ngồi nói chuyện trên sô pha. Lữ Hàm Yên có chút hưng phấn mà nói biểu hiện của mình hôm nay trong hội nghị với Lữ Khánh Phân.
Lữ Khánh Phân vừa nghe vậy, trong mắt thi thoảng sáng lên. Bởi vì bà không tham gia hội nghị nên thấy rất hứng thú với chuyện này, không ngừng hỏi thăm các chi tiết hơn nữa thi thoảng còn bình luận.
- Hàm Yên, Bí thư Hạng khen con như vậy, sau này ở huyện này ai dám làm gì con.
Lữ Khánh Phân giống như mình được Bí thư Hạng khen vậy. Nghe được biểu hiện của Lữ Hàm Yên trong hội nghị, Lữ Khánh Phân rất hài lòng.
Thấy Vương Trạch Vinh đi vào, Lữ Hàm Yên như cơn gió chạy tới cầm cặp và lấy dép cho hắn.
- Tiểu Vương, cô đã nấu canh bổ, cháu mau uống.
Lữ Khánh Phân nói với Vương Trạch Vinh. Biểu hiện hôm nay của Vương Trạch Vinh, Lữ Hàm Yên cũng đã nói với Lữ Khánh Phân. Lữ Khánh Phân nghĩ tới con rể tiền đồ rất sáng nên càng lúc càng hài lòng với Vương Trạch Vinh.
- Không cần ạ, cháu vừa ăn với lãnh đạo.
Vương Trạch Vinh nói. Hôm nay nhiều lãnh đạo đến như vậy, Vương Trạch Vinh nhất định phải đi ăn cơm cùng rồi.
- Ăn với lãnh đạo thì được bao chứ, mau uống canh đi.
Lữ Khánh Phân bây giờ coi Vương Trạch Vinh như bảo bối.
- Trạch Vinh, ngày mai em sẽ cùng giám đốc Hứa đi xem hang động ngầm xã Hoàn Thành, em bây giờ không biết đi với lãnh đạo như thế nào.
Lữ Hàm Yên ra vẻ đáng thương nói.
Nhìn Lữ Khánh Phân đang mỉm cười ở bên, Vương Trạch Vinh quyết định muốn cho Lữ Khánh Phân chuẩn bị trước về tâm lý. Hắn nói với Lữ Hàm Yên:
- Anh đã gặp giám đốc Hứa, giám đốc Hứa chính là người phụ nữ lần trước bảo anh mang quà về cho em.
- A, là giám đốc Hứa.
Lữ Hàm Yên bởi vì chức không cao nên hôm nay không có cơ hội tiếp xúc gần với Hứa Tố Mai. Vừa nghe là bà ta nên yên tâm hơn:
- Nếu là giám đốc Hứa thì em yên tâm rồi. Trạch Vinh lần trước bà ấy tặng quà em, em còn chưa cảm ơn.
- Giám đốc Hứa rất giống em.
Vương Trạch Vinh nói.
- Vâng, lần trước khi trên tỉnh em cũng thấy.
Lữ Hàm Yên nói.
Vương Trạch Vinh quyết định thêm mồi lửa:
- Nghe nói giám đốc Hứa có một cô con gái mất tích từ khi còn bé.
- Cạch.
Chén trong tay Lữ Khánh Phân rơi xuống đất.
Nhìn cái chén đã vỡ, Lữ Hàm Yên vội vàng nói:
- Sao vậy mẹ?
- Không có gì, mẹ tuột tay.
Lữ Khánh Phân cố cười rồi đứng lên đi lấy chổi để quét mảnh vỡ.
Lữ Hàm Yên dùng khăn lau sàn nhà.
Vương Trạch Vinh đoán Lữ Khánh Phân nhất định giấu chuyện gì đó, nhưng thấy Lữ Khánh Phân như vậy nên hắn không nói gì nữa.
- Hai đứa nói chuyện, mẹ hơi mệt, đi ngủ trước.
Lữ Khánh Phân nói xong liền đi vào phòng.
Lữ Hàm Yên vẫn không nhìn ra cái gì, nàng nói với Vương Trạch Vinh:
- Con gái giám đốc Hứa thật đáng thương, từ bé đã mất bố mẹ.
Vương Trạch Vinh ôm Lữ Hàm Yên, tay phải khẽ vỗ vỗ lưng nàng. Hắn có chút đồng tình với cảm nhận của Lữ Khánh Phân lúc này.
- Làm gì thế, về phòng đã.
Lữ Hàm Yên không nghĩ nhiều. Thấy Vương Trạch Vinh ôm mình, nàng tưởng Vương Trạch Vinh có ham muốn nên ôm chặt hắn. Biểu hiện hôm nay làm nàng rất kích động nên cũng muốn.
- Bí thư Hạng, Hàm Yên tử nhỏ do một tay Lữ Khánh Phân nuôi lớn. Theo cháu biết Lữ Khánh Phân rất tốt với Hàm Yên. Dù Hàm Yên có phải là con gái cô chú hay không, cháu hy vọng khi xử lý chuyện này cũng phải chiếu cố tình cảm của mẹ con cô ấy.
Vương Trạch Vinh thấy chuyện đến nước này thì chỉ có thể nói như vậy.
Hạng Nam nhìn Vương Trạch Vinh đầy khen ngợi rồi nói:
- Trạch Vinh, mới đầu chú còn lo lắng chuyện của cháu và Hàm Yên. Nhưng bây giờ nghe cháu nói như vậy thì biết cháu là người có tình có nghĩa. Hàm Yên lấy cháu, chú rất vui.
Hạng Nam quay đầu lại nói với Hứa Tố Mai:
- Mặc dù không biết tại sao Hàm Yên lại được Lữ Khánh Phân nuôi lớn, nhưng Lữ Khánh Phân nuôi Hàm Yên từ nhỏ đến lớn, hơn nữa còn đối tốt với Hàm Yên như vậy. Lữ Khánh Phân là người mà chúng ta cần cảm ơn. Hy vọng chúng ta có thể mau chóng hiểu được chuyện Lữ Khánh Phân nhận và nuôi Hàm Yên.
Hứa Tố Anh nói:
- Nhiều năm như vậy mà, ai biết chuyện lúc ấy như thế nào?
Hạng Nam nói:
- Anh đã để Lý Trấn Giang đi điều tra một chút. Chỉ cần có chuyện thì nhất định cũng có đầu mối. Hơn nữa Lữ Khánh Phân vẫn sống ở xã Hoàn Thành. Hàm Yên cũng lớn lên ở đó, tình huống chỉ cần điều tra là biết mà.
Từ trong phòng đi ra, Vương Trạch Vinh cảm thấy mình như đi trên mây. Chuyện hôm nay quá ly kỳ làm người ta không dám tin. Hàm Yên là một cô gái từ bé vẫn ở trong xã không ngờ lại là con gái của Bí thư tỉnh ủy.
Vương Trạch Vinh nhìn quan khí của mình thấy nó mạnh hơn rất nhiều.
- Trạch Vinh, nói xong rồi à?
Trịnh Chí Minh ngồi ở đại sảnh thấy Vương Trạch Vinh đi ra liền vội vàng hỏi.
Trịnh Chí Minh vẫn luôn lo lắng. Bí thư Hạng đến huyện Khai Hà nếu xảy ra chuyện thì vị trí Bí thư huyện ủy của hắn coi như đến cuối. Vì vậy Trịnh Chí Minh đâu dám về nhà, ngồi ở đây để chỉ đạo công việc.
Vương Trạch Vinh vào phòng Hứa Tố Mai, Trịnh Chí Minh đã nghe Cổ Kiến Quân báo cáo. Trịnh Chí Minh biết phòng đó là Hứa Tố Mai và Hứa Tố Anh ở. Nếu biết Hứa Tố Mai là vợ của Hạng Nam, tình huống trong phòng này hắn phải biết.
Sau khi Vương Trạch Vinh đi vào, Trịnh Chí Minh ngồi đó mà đoán nguyên nhân Hứa Tố Mai gặp Vương Trạch Vinh. Nhưng Trịnh Chí Minh nghĩ vỡ đầu cũng không thể ngờ Vương Trạch Vinh đột nhiên lại là con rể của Bí thư Hạng.
- Ồ, Bí thư Trịnh.
Vương Trạch Vinh khá giật mình vì Trịnh Chí Minh ngồi đây.
- Lại đây, ngồi xuống rồi nói.
Trịnh Chí Minh nhiệt tình mời Vương Trạch Vinh ngồi xuống.
Hai đồng chí lãnh đạo huyện ủy ngồi đây làm cho nhân viên nhà khách khá giật mình.
Đưa cho Vương Trạch Vinh điếu thuốc, Trịnh Chí Minh như vô tình mà nói:
- Giám đốc Hứa tìm cậu?
Vương Trạch Vinh nói:
- Giám đốc Hứa bảo tôi về làm tốt công tác với Hàm Yên. Giám đốc Hứa rất thích Hàm Yên, muốn điều cô ấy sang bên du lịch.
Trong lúc nhất thời Vương Trạch Vinh không tìm được lý do, hắn nghĩ Hứa Tố Mai làm giám đốc sở Du lịch nên nói như vậy. Dù sao Trịnh Chí Minh cũng không thể đi hỏi Hứa Tố Mai.
- Đây là chuyện tốt.
Trịnh Chí Minh hâm mộ nhìn Vương Trạch Vinh. Nếu Lữ Hàm Yên thật sự có thể đến bên du lịch làm thì quan hệ giữa Vương Trạch Vinh và Hạng Nam càng thêm thân thiết.
Vương Trạch Vinh cười thầm rồi nói:
- Tôi rất hiểu Hàm Yên, cô ấy rất hài lòng với công việc bây giờ cho nên tôi từ chối giúp cô ấy.
Trịnh Chí Minh căn bản không ngờ đây là Vương Trạch Vinh nói bừa. Vì thế có chút tiếc nuối mà nói:
- Trạch Vinh, đáng tiếc. Cậu đáng lẽ nên về hỏi ý kiến của Hàm Yên rồi hãy quyết định.
Vương Trạch Vinh cười cười không nói gì nữa.
Vương Trạch Vinh hít sâu một hơi thuốc rồi nói:
- Bí thư Trịnh, nếu không có chuyện gì thì tôi về trước.
- Cậu về đi, tôi phải ngồi đây chỉ huy công việc, không thể để xảy ra chuyện gì.
Nhìn Vương Trạch Vinh rời đi, Trịnh Chí Minh bắt đầu cẩn thận suy nghĩ chuyện ngày hôm nay. Ngoại trừ chuyện mic không lên tiếng thì về cơ bản không có vấn đề gì.
Bùi Dật Phi là thư ký của Hạng Nam nên hiểu rõ tình hình trong nhà lãnh đạo. Chuyện Hạng Nam có cô con gái mất tích từ nhỏ, Bùi Dật Phi biết. Hôm nay biểu hiện của Hạng Nam trong hội nghị Bùi Dật Phi thấy rõ. Khi Lữ Hàm Yên phát biểu, hắn rất giật mình. Lữ Hàm Yên hoàn toàn chính là bản sao của Hứa Tố Mai khi còn trẻ. Bùi Dật Phi nghĩ đến vẻ mặt của Bí thư Hạng, hắn liền suy nghĩ việc này. Sau đó khi Hứa Tố Mai gọi Vương Trạch Vinh vào nói chuyện, Bùi Dật Phi về cơ bản đã xác định Lữ Hàm Yên là con gái mất tích của Hạng Nam.
- Vương Trạch Vinh là con rể của Bí thư Hạng.
- Lữ Hàm Yên là con gái của Bí thư Hạng.
Bùi Dật Phi nghĩ tới rất nhiều khả năng, hắn gần như dám khẳng định tiền đồ của Vương Trạch Vinh là vô hạn.
- Nhất định phải làm tốt quan hệ với Vương Trạch Vinh.
Bùi Dật Phi thầm nói trong lòng.
Người nhạy bén không chỉ có mình Bùi Dật Phi. Trưởng ban Tuyên giáo Tỉnh ủy Tô Hưng Minh cũng nhìn ra chút gì là lạ. Trong nháy mắt khi Lữ Hàm Yên đứng lên, Tô Hưng Minh rất giật mình. Cô gái này sao lại giống Hứa Tố Mai như vậy. Thấy thái độ của Hạng Nam đối với Lữ Hàm Yên, Tô Hưng Minh cảm thấy trong này nhất định có vấn đề. Vương Trạch Vinh chỉ riêng việc Lữ Hàm Yên giống Hứa Tố Mai đủ để cho hắn quan hệ càng lúc càng tốt với Bí thư Hạng.
Lý Duy Hà cũng là người rất thông minh. Hắn tự nhận năng lực của mình không kém, chủ yếu không có chỗ dựa mạnh. Hôm nay là cơ hội tốt để tạo gần quan hệ với Bí thư Hạng, nhưng Trịnh Chí Minh rõ ràng chiếm hết việc ra mặt. Lý Duy Hà nghĩ đến việc Trịnh Chí Minh sau chuyện này sẽ càng lúc càng mạnh, hắn không khỏi có chút buồn bực.
Hắn đang cẩn thận phân tích chuyện hôm nay. Khi biết Hứa Tố Mai là vợ của Hạng Nam, hơn nữa vợ của Bí thư Hạng lại giống Lữ Hàm Yên như vậy, Lý Duy Hà rất hâm mộ Vương Trạch Vinh.
Tìm một bà vợ mà giống vợ của Bí thư tỉnh ủy, thằng ranh này quá may mắn.
Việc này lại khiến Lý Duy Hà có suy nghĩ. Theo hắn biết thì Vương ca Hạng Nam không có con cái.
- Lữ Hàm Yên giống Hứa Tố Mai nên Bí thư Hạng sẽ nhận cô ta làm con nuôi không?
Suy nghĩ này đột nhiên lóe lên trong đầu Lý Duy Hà.
Thằng ranh Vương Trạch Vinh này.
Mọi người đang phân tích chuyện hôm nay thì Vương Trạch Vinh đã đến nhà Lữ Hàm Yên.
Lữ Khánh Phân và Lữ Hàm Yên đang ngồi nói chuyện trên sô pha. Lữ Hàm Yên có chút hưng phấn mà nói biểu hiện của mình hôm nay trong hội nghị với Lữ Khánh Phân.
Lữ Khánh Phân vừa nghe vậy, trong mắt thi thoảng sáng lên. Bởi vì bà không tham gia hội nghị nên thấy rất hứng thú với chuyện này, không ngừng hỏi thăm các chi tiết hơn nữa thi thoảng còn bình luận.
- Hàm Yên, Bí thư Hạng khen con như vậy, sau này ở huyện này ai dám làm gì con.
Lữ Khánh Phân giống như mình được Bí thư Hạng khen vậy. Nghe được biểu hiện của Lữ Hàm Yên trong hội nghị, Lữ Khánh Phân rất hài lòng.
Thấy Vương Trạch Vinh đi vào, Lữ Hàm Yên như cơn gió chạy tới cầm cặp và lấy dép cho hắn.
- Tiểu Vương, cô đã nấu canh bổ, cháu mau uống.
Lữ Khánh Phân nói với Vương Trạch Vinh. Biểu hiện hôm nay của Vương Trạch Vinh, Lữ Hàm Yên cũng đã nói với Lữ Khánh Phân. Lữ Khánh Phân nghĩ tới con rể tiền đồ rất sáng nên càng lúc càng hài lòng với Vương Trạch Vinh.
- Không cần ạ, cháu vừa ăn với lãnh đạo.
Vương Trạch Vinh nói. Hôm nay nhiều lãnh đạo đến như vậy, Vương Trạch Vinh nhất định phải đi ăn cơm cùng rồi.
- Ăn với lãnh đạo thì được bao chứ, mau uống canh đi.
Lữ Khánh Phân bây giờ coi Vương Trạch Vinh như bảo bối.
- Trạch Vinh, ngày mai em sẽ cùng giám đốc Hứa đi xem hang động ngầm xã Hoàn Thành, em bây giờ không biết đi với lãnh đạo như thế nào.
Lữ Hàm Yên ra vẻ đáng thương nói.
Nhìn Lữ Khánh Phân đang mỉm cười ở bên, Vương Trạch Vinh quyết định muốn cho Lữ Khánh Phân chuẩn bị trước về tâm lý. Hắn nói với Lữ Hàm Yên:
- Anh đã gặp giám đốc Hứa, giám đốc Hứa chính là người phụ nữ lần trước bảo anh mang quà về cho em.
- A, là giám đốc Hứa.
Lữ Hàm Yên bởi vì chức không cao nên hôm nay không có cơ hội tiếp xúc gần với Hứa Tố Mai. Vừa nghe là bà ta nên yên tâm hơn:
- Nếu là giám đốc Hứa thì em yên tâm rồi. Trạch Vinh lần trước bà ấy tặng quà em, em còn chưa cảm ơn.
- Giám đốc Hứa rất giống em.
Vương Trạch Vinh nói.
- Vâng, lần trước khi trên tỉnh em cũng thấy.
Lữ Hàm Yên nói.
Vương Trạch Vinh quyết định thêm mồi lửa:
- Nghe nói giám đốc Hứa có một cô con gái mất tích từ khi còn bé.
- Cạch.
Chén trong tay Lữ Khánh Phân rơi xuống đất.
Nhìn cái chén đã vỡ, Lữ Hàm Yên vội vàng nói:
- Sao vậy mẹ?
- Không có gì, mẹ tuột tay.
Lữ Khánh Phân cố cười rồi đứng lên đi lấy chổi để quét mảnh vỡ.
Lữ Hàm Yên dùng khăn lau sàn nhà.
Vương Trạch Vinh đoán Lữ Khánh Phân nhất định giấu chuyện gì đó, nhưng thấy Lữ Khánh Phân như vậy nên hắn không nói gì nữa.
- Hai đứa nói chuyện, mẹ hơi mệt, đi ngủ trước.
Lữ Khánh Phân nói xong liền đi vào phòng.
Lữ Hàm Yên vẫn không nhìn ra cái gì, nàng nói với Vương Trạch Vinh:
- Con gái giám đốc Hứa thật đáng thương, từ bé đã mất bố mẹ.
Vương Trạch Vinh ôm Lữ Hàm Yên, tay phải khẽ vỗ vỗ lưng nàng. Hắn có chút đồng tình với cảm nhận của Lữ Khánh Phân lúc này.
- Làm gì thế, về phòng đã.
Lữ Hàm Yên không nghĩ nhiều. Thấy Vương Trạch Vinh ôm mình, nàng tưởng Vương Trạch Vinh có ham muốn nên ôm chặt hắn. Biểu hiện hôm nay làm nàng rất kích động nên cũng muốn.
Tác giả :
Hồng Mông Thụ