Quân Hôn Độc Ái
Chương 44: Khẩu phật tâm xà
Nam Tinh nhìn về phía Nam Bác Thao, thì thấy ông ra hiệu cho bé và Mạc Yên có thể trở về phòng.
Mạc Yên ôm bé cũng như bình thường, sau khi giúp bé tắm rửa gội đầu, mặc xong quần áo, giúp bé đắp chăn thì cô mới đi vào phòng tắm.
Hết thảy đều như thường ngày, sắc mặt của Mạc Yên thoạt nhìn rất bình tĩnh, ngay cả giọng nói của Mạc Yên đối với Nam Tinh cũng có mấy phần dịu dàng hơn so với ngày thường.
Nếu như không phải Nam Tinh quan xát thật kỹ, nếu như không phải Nam Tinh hiểu rõ cô, đổi lại là người khác thì họ sẽ cho rằng có thể Mạc Yên không có tình cảm với Nam Bá Đông, nên cô mới không đau khổ.
Nhưng Nam Tinh lại biết, có một loại đau khổ mà không rơi nước mắt, lại có thể làm cho người ta đau vào trong xương.
Đợi Mạc Yên từ phòng tắm đi ra ngoài, nhẹ nhàng nằm bên cạnh bé, nhẹ nhàng ôm mặt của bé hôn lên má bé một cái làm cho bé ngủ ngon, Nam Tinh nhẹ nhàng ôm lấy cô, "Mẹ, mẹ còn có con!"
Thân thể của Mạc Yên run lên một cái, khẽ ừ một tiếng rồi cái gì cũng không nói, chẳng qua ôm Nam Tinh thật chặc vào trong ngực, chặc đến nổi làm đau Nam Tinh, cũng có thể cảm nhận nổi yếu ớt và giả vờ kiên cường trong nội tâm của cô.
Nam Tinh cũng ôm chặc lấy cô, nhẹ nhàng ở bên tai của cô nói, "Mẹ, nếu như mẹ buồn thì mẹ cứ khóc, ở nơi này không có người ngoài, cho dù mẹ có khóc thành con mèo hoa, thì con cũng sẽ không có cười mẹ đâu."
Bé cố nói giọng thoải mái như đang làm ra một lỗ hở chậm rãi tiết hết khí nghẹn ở trong lòng của Mạc Yên ra ngoài, nước mắt cũng khống chế không được mà chảy ra.
"Tiểu Tinh, sau này chỉ có chúng ta ở cùng với nhau thôi."
"Mẹ, mẹ đừng sợ, cho dù cha có đi rồi, thì mẹ còn có Tiểu Tinh mà, Tiểu Tinh sẽ bảo vệ mẹ!" Giọng nói của bé non nớt, nhưng lộ ra một loại chân thật rất đáng tin, làm cho Mạc Yên nghe xong cũng thấy an lòng.
Cô nhẹ nhàng nói, "Mẹ cũng sẽ bảo vệ Tiểu Tinh!"
Sưởi ấm cho nhau, dựa vào nhau, một đôi mẹ con không có quan hệ máu mủ, nhưng lại cảm thấy như thân tình ruột thịt.
***
Lễ tang của Nam Bá Đông được tổ chức rất khiêm tốn, hơn nữa lại càng nhanh chóng. Ngày hôm sau cũng đã chôn cất ở một ngôi mộ riêng biệt ở trong vườn của trang viên nhà họ Nam.
Một đời làm anh hùng, nhưng cuối cùng vẫn bị bỏ quên.
Người chết như đèn tắt, người chết đã qua, nhưng người sống vẫn phải sống!
Mà người sống, cho dù có khó khăn, cũng phải tìm đủ mọi biện pháp để sống, còn phải sống cho thật tốt để người chết ở trên trời có linh thiêng cũng cảm thấy được an ủi.
Sau khi Nam Bá Đông xuống mồ, Bạch Lãng và Ô Linh trở về Tam Giác Vàng, còn Độc Cô Thiên Nhai vẫn như cũ ở lại bên người của Mạc Yên và Nam Tinh.
Mà làm cho người nhà họ Nam kinh ngạc là vào ngày thứ ba sau khi Nam Bá Đông chết đi, Nam Bác Thao chính thức nói với mọi người ở trong hội nghị của nhà họ Nam rằng: Mạc Yên sẽ lấy thân phận là phụ tá tư nhân của chủ tịch và chủ gia tộc, chính thức bước vào tập đoàn Nam thị.
Ông đặc biệt nói rõ là "Phụ tá tư nhân của chủ tịch và chủ gia tộc", cái này đại biểu cho bất kể là Mạc Yên ở trong nhà họ Nam hoặc ở trong tập đoàn Nam thị thì đều là người của ông, các người nghe theo mà làm!
Quyết định này không nghi ngờ như đang ném một tảng đá lớn chấn động vào trong hồ, tức khắc kích thích ngàn tầng sóng lớn.
Đặc biệt là Hàn Thiên Á và hai đứa con trai của bà---Nam Diệc Đông và Nam Chấn Đông, quả thật như bị sét đánh.
Phải biết rằng, chức vị phụ tá tư nhân của Nam Bác Thao này cho tới bây giờ chỉ có người có khả năng nhất nhà họ Nam có thể đảm nhiệm, chỉ cần ngồi lên vị trí đó thì cũng tương đương với tuyên bố người này sẽ là người kế nhiệm tiếp theo của nhà họ Nam và tập đoàn Nam thị.
Mẹ con bọn họ phấn đấu cả đời cũng chỉ muốn chiếm vị trí đó, hi vọng có thể một ngày ngồi lên vị trí đó, trở thành người kế nhiệm tiếp theo.
Nhưng đến bây giờ, bà phấn đấu hơn nửa đời người, Nam Diệc Đông và Nam Chấn Đông phấn đấu hơn hai mươi mấy năm cũng chỉ bất quá làm được đến vị trí quản lý của tập đoàn Nam thị.
Còn người phụ nữ này, cô ta có tài đức gì? Cô ta có tư cách gì mà trực tiếp ngồi thẳng lên vị trí đó chứ?
Lời này của Hàn Thiên Á cùng với nhiều người khác cũng chỉ dám mắng ở trong lòng, nhưng cũng sẽ không có người dám lên tiếng chất vấn.
Nam Bác Viễn là em họ của Nam Bác Thao, hiện đang đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc thi hành của tập đoàn Nam thị, cũng là một người chống đối lại Nam Bác Thao, một trong những thành viên quan trọng trong hội đồng quản trị.
Ông lớn lên trắng nõn, thoạt nhìn rất thân thiết và ưu nhã, nói chuyện không nặng không nhẹ, không chậm không nhanh, vừa đúng ngay cả lời nói chất vấn từ trong miệng của ông nói ra cũng có nhiều hơn một phần hương vị dịu dàng.
"Anh cả, tuy nói Mạc tiểu thư là vợ của Nam Bá Đông, nhưng cô ấy ngay cả cửa chính của tập đoàn Nam thị ở đâu cũng không biết, nếu như để cô ấy đảm nhận trách nhiệm nặng nề này có phải đối với cô ấy mà nói là một loại gánh vác nặng nề hay không? Mà nếu như cuối cùng cô ấy đã cố hết sức mà không được thì không phải đang lãng phí một mảnh tâm ý của anh rồi hay sao?"
Trong lời nói này có nhu có cương, khẩu phật tâm xà là đang nhắm vào Nam Bác Thao và Mạc Yên.
Nam Bác Thao cười nhạt, trong lòng đã tính trước liền nói, "Nam Bác Thao tôi là hạng người gì, tôi muốn các vị ngồi đây được rõ ràng, nếu như Mạc Yên không có khả năng, thì tôi tuyệt đối sẽ không đưa vị trí quan trọng này cho con bé ngồi. Nếu như các vị lo lắng con bé không biết rõ tập đoàn Nam thị, vậy hãy để Mạc Yên đến tự mình giải hết nghi ngờ cho các vị."
Nam Bác Thao nói xong, gật đầu với Mạc Yên.
Mạc Yên ôm bé cũng như bình thường, sau khi giúp bé tắm rửa gội đầu, mặc xong quần áo, giúp bé đắp chăn thì cô mới đi vào phòng tắm.
Hết thảy đều như thường ngày, sắc mặt của Mạc Yên thoạt nhìn rất bình tĩnh, ngay cả giọng nói của Mạc Yên đối với Nam Tinh cũng có mấy phần dịu dàng hơn so với ngày thường.
Nếu như không phải Nam Tinh quan xát thật kỹ, nếu như không phải Nam Tinh hiểu rõ cô, đổi lại là người khác thì họ sẽ cho rằng có thể Mạc Yên không có tình cảm với Nam Bá Đông, nên cô mới không đau khổ.
Nhưng Nam Tinh lại biết, có một loại đau khổ mà không rơi nước mắt, lại có thể làm cho người ta đau vào trong xương.
Đợi Mạc Yên từ phòng tắm đi ra ngoài, nhẹ nhàng nằm bên cạnh bé, nhẹ nhàng ôm mặt của bé hôn lên má bé một cái làm cho bé ngủ ngon, Nam Tinh nhẹ nhàng ôm lấy cô, "Mẹ, mẹ còn có con!"
Thân thể của Mạc Yên run lên một cái, khẽ ừ một tiếng rồi cái gì cũng không nói, chẳng qua ôm Nam Tinh thật chặc vào trong ngực, chặc đến nổi làm đau Nam Tinh, cũng có thể cảm nhận nổi yếu ớt và giả vờ kiên cường trong nội tâm của cô.
Nam Tinh cũng ôm chặc lấy cô, nhẹ nhàng ở bên tai của cô nói, "Mẹ, nếu như mẹ buồn thì mẹ cứ khóc, ở nơi này không có người ngoài, cho dù mẹ có khóc thành con mèo hoa, thì con cũng sẽ không có cười mẹ đâu."
Bé cố nói giọng thoải mái như đang làm ra một lỗ hở chậm rãi tiết hết khí nghẹn ở trong lòng của Mạc Yên ra ngoài, nước mắt cũng khống chế không được mà chảy ra.
"Tiểu Tinh, sau này chỉ có chúng ta ở cùng với nhau thôi."
"Mẹ, mẹ đừng sợ, cho dù cha có đi rồi, thì mẹ còn có Tiểu Tinh mà, Tiểu Tinh sẽ bảo vệ mẹ!" Giọng nói của bé non nớt, nhưng lộ ra một loại chân thật rất đáng tin, làm cho Mạc Yên nghe xong cũng thấy an lòng.
Cô nhẹ nhàng nói, "Mẹ cũng sẽ bảo vệ Tiểu Tinh!"
Sưởi ấm cho nhau, dựa vào nhau, một đôi mẹ con không có quan hệ máu mủ, nhưng lại cảm thấy như thân tình ruột thịt.
***
Lễ tang của Nam Bá Đông được tổ chức rất khiêm tốn, hơn nữa lại càng nhanh chóng. Ngày hôm sau cũng đã chôn cất ở một ngôi mộ riêng biệt ở trong vườn của trang viên nhà họ Nam.
Một đời làm anh hùng, nhưng cuối cùng vẫn bị bỏ quên.
Người chết như đèn tắt, người chết đã qua, nhưng người sống vẫn phải sống!
Mà người sống, cho dù có khó khăn, cũng phải tìm đủ mọi biện pháp để sống, còn phải sống cho thật tốt để người chết ở trên trời có linh thiêng cũng cảm thấy được an ủi.
Sau khi Nam Bá Đông xuống mồ, Bạch Lãng và Ô Linh trở về Tam Giác Vàng, còn Độc Cô Thiên Nhai vẫn như cũ ở lại bên người của Mạc Yên và Nam Tinh.
Mà làm cho người nhà họ Nam kinh ngạc là vào ngày thứ ba sau khi Nam Bá Đông chết đi, Nam Bác Thao chính thức nói với mọi người ở trong hội nghị của nhà họ Nam rằng: Mạc Yên sẽ lấy thân phận là phụ tá tư nhân của chủ tịch và chủ gia tộc, chính thức bước vào tập đoàn Nam thị.
Ông đặc biệt nói rõ là "Phụ tá tư nhân của chủ tịch và chủ gia tộc", cái này đại biểu cho bất kể là Mạc Yên ở trong nhà họ Nam hoặc ở trong tập đoàn Nam thị thì đều là người của ông, các người nghe theo mà làm!
Quyết định này không nghi ngờ như đang ném một tảng đá lớn chấn động vào trong hồ, tức khắc kích thích ngàn tầng sóng lớn.
Đặc biệt là Hàn Thiên Á và hai đứa con trai của bà---Nam Diệc Đông và Nam Chấn Đông, quả thật như bị sét đánh.
Phải biết rằng, chức vị phụ tá tư nhân của Nam Bác Thao này cho tới bây giờ chỉ có người có khả năng nhất nhà họ Nam có thể đảm nhiệm, chỉ cần ngồi lên vị trí đó thì cũng tương đương với tuyên bố người này sẽ là người kế nhiệm tiếp theo của nhà họ Nam và tập đoàn Nam thị.
Mẹ con bọn họ phấn đấu cả đời cũng chỉ muốn chiếm vị trí đó, hi vọng có thể một ngày ngồi lên vị trí đó, trở thành người kế nhiệm tiếp theo.
Nhưng đến bây giờ, bà phấn đấu hơn nửa đời người, Nam Diệc Đông và Nam Chấn Đông phấn đấu hơn hai mươi mấy năm cũng chỉ bất quá làm được đến vị trí quản lý của tập đoàn Nam thị.
Còn người phụ nữ này, cô ta có tài đức gì? Cô ta có tư cách gì mà trực tiếp ngồi thẳng lên vị trí đó chứ?
Lời này của Hàn Thiên Á cùng với nhiều người khác cũng chỉ dám mắng ở trong lòng, nhưng cũng sẽ không có người dám lên tiếng chất vấn.
Nam Bác Viễn là em họ của Nam Bác Thao, hiện đang đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc thi hành của tập đoàn Nam thị, cũng là một người chống đối lại Nam Bác Thao, một trong những thành viên quan trọng trong hội đồng quản trị.
Ông lớn lên trắng nõn, thoạt nhìn rất thân thiết và ưu nhã, nói chuyện không nặng không nhẹ, không chậm không nhanh, vừa đúng ngay cả lời nói chất vấn từ trong miệng của ông nói ra cũng có nhiều hơn một phần hương vị dịu dàng.
"Anh cả, tuy nói Mạc tiểu thư là vợ của Nam Bá Đông, nhưng cô ấy ngay cả cửa chính của tập đoàn Nam thị ở đâu cũng không biết, nếu như để cô ấy đảm nhận trách nhiệm nặng nề này có phải đối với cô ấy mà nói là một loại gánh vác nặng nề hay không? Mà nếu như cuối cùng cô ấy đã cố hết sức mà không được thì không phải đang lãng phí một mảnh tâm ý của anh rồi hay sao?"
Trong lời nói này có nhu có cương, khẩu phật tâm xà là đang nhắm vào Nam Bác Thao và Mạc Yên.
Nam Bác Thao cười nhạt, trong lòng đã tính trước liền nói, "Nam Bác Thao tôi là hạng người gì, tôi muốn các vị ngồi đây được rõ ràng, nếu như Mạc Yên không có khả năng, thì tôi tuyệt đối sẽ không đưa vị trí quan trọng này cho con bé ngồi. Nếu như các vị lo lắng con bé không biết rõ tập đoàn Nam thị, vậy hãy để Mạc Yên đến tự mình giải hết nghi ngờ cho các vị."
Nam Bác Thao nói xong, gật đầu với Mạc Yên.
Tác giả :
Tang Du Tinh