Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Cố Bám
Chương 73: Ngây thơ
Editor: phuogot_93
Nhìn vẻ mặt Kỳ Tuấn Nhất chuyên chú, Ngải Tiểu Tiểu cảm thấy bật cười hình như hơi quá, không thể làm gì khác hơn là liều mạng nhịn.
Mặc kệ là bây giờ…
Một câu gần như phá hết giai điệu khiến Ngải Tiểu Tiểu không nhịn được mà ôm bụng cười ha ha ra tiếng “Kỳ Tuấn Nhất, anh thật tài tình."
Vốn là mấy người Lữ Thiên Minh cùng Ngụy Khải Sinh phía dưới sân khấu lo lắng đến mặt mũi Kỳ Tuấn Nhất nên cố gắng chịu đựng, nhưng bây giờ thấy Ngải Tiểu Tiểu bộc phát, họ cũng không nhịn được mà cười ầm ầm, “Nhất, cậu thật tài tình. Không có câu nào hát đúng giai điệu, haha…"
“Các người cứ việc cười." Kỳ Tuấn Nhất lạnh lẽo quét qua mọi người, ngón tay thon dài không ngừng gõ vào microphone trong tay.
Đám người Lữ Thiên Minh lập tức im miệng, ngồi nghiêm chỉnh. Gõ ngón tay là động tác của Kỳ Tuấn Nhất thể hiện rằng anh đang nổi giận, muốn trừng phạt người. Mà bản lĩnh trừng phạt người của anh có thể nói là bí hiểm, cho nên tốt nhất là bọn họ vẫn không nên khiêu khích nữa.
Ngải Tiểu Tiểu không biết hàm nghĩa động tác đó của Kỳ Tuấn Nhất, vì cô chưa từng bị anh trừng phạt thật sự. Chỉ là, cô cảm giác anh mắt của Kỳ Tuấn Nhất âm trầm, ngẩng đầu lên thì phát hiện mặt anh buồn bã nhìn cô “Bà xã, em không phải nói gì cả."
Ngải Tiểu Tiểu vội vàng vỗ vỗ anh trấn an “Được rồi, bọn họ không biết thưởng thức, anh không hát cho họ, về nhà hát cho mình em nghe." Ngải Tiểu Tiểu nghiễm nhiên quên mất vừa rồi người nào cười ra tiếng trước.
Lại náo loạn một hồi, hai người đến phòng nghỉ thay quần áo. Ngải Tiểu Tiểu mặc bộ sườn xám màu đỏ, Kỳ Tuấn Nhất mặc tây trang màu xám.
Tiếp đó, bọn họ phải đi mời rượu từng bàn một, Ngải Tiểu Tiểu không thích khâu này nhưng cũng không có cách nào, chỉ có thể mang theo nụ cười giả dối, đi theo Kỳ Tuấn Nhất mời rượu.
Hai người vừa đến bàn Lâu Lan ngồi, chỉ thấy Lâu Lan cầm ly rượu lên, giống như lơ đãng nghiêng đầu, cánh tay đụng phải thành ghế, cái ly trong tay nghiêng một cái làm toàn bộ rượu trong ly đổ hết vào Ngải Tiểu Tiểu. Nhìn vào Ngải Tiểu Tiểu, áo đỏ tươi dính chút ít vết bẩn, nhưng mà voan mỏng dính nước đều dán chặt lên người, ở ngực và bụng phác họa lên đường cong mê người.
“Ôi, sao em không cẩn thận như vậy?" Lâu Lan đứng lên, dáng vẻ như sự việc hoàn toàn không liên quan gì đến mình.
“Chị…" Ngải Tiểu Tiểu biết cô ta cố ý, không nhịn được muốn cầm ly rượu trong tay hắt vào mặt cô ta. Kỳ Tuấn Nhất mỉm cười cầm tay cô “Không sao, bà xã, anh có chuẩn bị vài bộ lễ phục cho em thay, anh còn đang lo không có cơ hội mặc, vừa đúng lúc, nhanh đi đổi bộ này đi."
Kỳ Tuấn Nhất dịu dàng, giọng nói cũng sủng nịnh cực kỳ.
Mọi người đều ngạc nhiên, tin đồn Kỳ thiếu cưng chiều vợ như mạng quả nhiên không giả.
Sắc mặt Lâu Lan khó coi, đúng như ở chương trình cuối năm vị dì Triệu đáng yêu kia nói, trăm dặm đều màu đen, đen rồi đến tím, tím rồi lại xanh… Khuôn mặt cứng ngắc ngồi vào chỗ.
Rất nhanh, Ngải Tiểu Tiểu lại đi ra. Một bộ lễ phục màu hồng ngắn xinh đẹp làm mọi người kinh ngạc.
Nâng ly cạn chén, ăn uống linh đình… Phục vụ mặc đồng phục chỉnh tề qua lại như con thoi bố trí thức ăn cho khách khứa, phục vụ tận tình.
Lúc này, một phục vụ trẻ tuổi bưng một mâm súp đậu phụ đi phía tới sau lưng Lâu Lan, con ngươi Kỳ Tuấn Nhất đảo qua, lơ đãng ném một cái tăm, chỉ nghe “Ui da" một tiếng, Lâu Lan nhảy dựng lên, nóng nảy kéo rau diếp và rong biển trên đầu, rống giận với phục vụ kia “Cô không có mắt à? Phục vụ thế này à? Mau gọi quản lý các người đến đây!"
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi…" Nhân viên phục vụ trẻ tuổi liên tục nói xin lỗi “Tiểu thư, tôi không có ý làm bẩn quần áo của cô, xin cô đừng gọi quản lý của chúng tôi…"
“Hừ, cô bồi thường nổi không? Tôi chưa bao giờ gặp phục vụ nào chân tay vụng về như này, để cho cô ở lại cũng làm ảnh hưởng đến danh tiếng của khách sạn, tôi thấy phải đuổi cô sớm mới tốt."
“Tiểu thư, cầu xin cô…"
“Được rồi, Lan Lan, em cần gì chấp nhặt với một phục vụ chứ." Lâu Khánh Dương thấy nhiều người ngẩng đầu nhìn về phía này, vội vàng kéo Lâu Lan ý bảo cô ta ngồi xuống.
“Nhưng mà…" Cô ta nhìn trang phục của mình bị làm bẩn, hung hăng nói “Cô ta làm em thành ra như này, sao em có thể dễ dàng bỏ qua cho cô ta được?"
Lâu Khánh Dương liếc cô một cái, nói với người phục vụ kia “Cô đi trước đi."
“Cám ơn, cám ơn…" Nhân viên phục vụ cảm kích rời đi.
“Anh…"
“Dùng bữa xong tìm quản lý của họ là được, cần gì ầm ĩ với cô ta làm mất thân phận." Ở trong giới chính trị nhiều năm, Lâu Khánh Dương sớm đã am hiểu những chuyện giết người không thấy máu.
Lâu Lan nghe vậy mặc dù sắc mặt vẫn không vui nhưng cũng không nói thêm gì mà đi đến phòng vệ sinh sửa sang lại.
Ngải Tiểu Tiểu thấy thế nói nhỏ bên tai Kỳ Tuấn Nhất “Là anh làm… Như này thì thấy thoải mái trong lòng nhưng mà sẽ liên lụy đến người phục vụ kia bị đuổi việc…" Cô nhẹ nhàng lẩm bẩm.
“Yên tâm," Kỳ Tuấn Nhất nhếch môi, nhàn nhạt nói “Để phục vụ kia đến làm ở cửa hàng vàng cũng được mà."
Anh đã an bài xong cho người phục vụ đó! Anh vốn là từng bước từng bước tiến hành thật tốt. Xem ra vừa rồi biểu diễn ca khúc là thất sách hiếm có của anh nhưng cô lại thích anh như vậy.
Ngải Tiểu Tiểu nhìn Kỳ Tuấn Nhất, lông mày cong cong.
“Ăn cua đi." Kỳ Tuấn Nhất lấy một con cua, thay Ngải Tiểu Tiểu bóc vỏ…
Anh dịu dàng hiếm thấy làm tan nát cõi lòng các cô gái ở đây. Vốn là hôm nay các tiểu thư quyền quý ở thủ đô đều ăn mặc trang điểm sang trọng, muốn cho Kỳ Tuấn Nhất phát hiện lựa chọn của bản thân là sai lầm tới cỡ nào, nhưng lúc này, chỉ còn lại tinh thần chán nản buồn bã.
“Ừ, ăn rất ngon…" Ngải Tiểu Tiểu không khách khí tiến tới trước mặt Kỳ Tuấn Nhất, môi cắn xuống một cái thiếu chút nữa là ăn cả ngón tay anh. Bỗng nhiên, một hình ảnh không thuần khiết trước kia lại hiện lên, khuôn mặt Ngải Tiểu Tiểu đỏ ửng “À, em đi vào toilet một chút."
“Chết tiệt, đây là cái gì?" Lâu Lan vừa mắng vừa nhặt những lá rau dính trên tóc, “Dám đổ những thứ bẩn thỉu này lên đầu tao, con nhóc thối, chắc chắn tao sẽ không tha cho mày!"
Dọn sạch những thứ dính trên đầu, Lâu Lan dùng nước làm ướt mái tóc ngắn, chỉnh sửa lại kiểu tóc, miễn cưỡng cảm thấy chấp nhận được mới rút khăn giấy lau những vết bẩn trên người…
Đúng lúc này, cửa bị đẩy ra, từ trong gương cô ta thấy Ngải Tiểu Tiểu đi vào toilet.
Ngải Tiểu Tiểu thấy cô ta thì cũng hơi sững sờ. Oh! Thật đúng là oan gia ngõ hẹp. Chỉ là cô cũng rất hiền lành, không có hứng thú đánh rắn dập đầu, nghiêng đầu đi vào toilet giải quyết chuyện của mình.
Nhưng mà Lâu Lan thấy cô thì lại tức giận, thậm chí chắc chắn cô đến là muốn xem chuyện cười cho nên không dễ dàng gì cho cô đi qua “Ngải Tiểu Tiểu, cô là người phụ nữ độc ác, đừng tưởng rằng một chút quỷ kế nhỏ của cô có thể phá hỏng hôn nhân của tôi và Lâm Nhất Phong, tôi cho cô biết, con hoang chính là con hoang, dù cả người toàn hàng hiệu cũng thế thôi."
“Độc ác?" Ngải Tiểu Tiểu tự nói với bản thân loại người như này không đáng để tức giận, cho nên cô quay đầu hờ hững liếc nhìn cô ta, nhẹ nhàng nói “Tôi cảm thấy từ này thật xứng với cô." Những lời cô ta vừa nói chỉ có thể dùng từ ác độc để hình dung.
“Tiểu tiện nhân!" Đáng ra, Lâu Lan nên biết rằng không nên động tay động chân trước mặt Ngải Tiểu Tiểu, nhưng hết lần này đến lần khác cô ta đều không biết điều đó, xông lên muốn tát Ngải Tiểu Tiểu.
Ba, một âm thanh thanh thúy vang lên, không cần nhìn cũng có thể khẳng định người bị đánh không phải là Ngải Tiểu Tiểu.
“Cô… Cô dám đánh tôi?" Lâu Lan khiếp sợ ôm gò má.
Ngải Tiểu Tiểu nhíu mày “Tại sao không dám? Vừa đúng lúc trả lại một cái tát trước kia cho cô."
“Cô… Cái đồ con hoang, không có giáo dục! Cô dám làm vậy với tôi, dù gì tôi cũng coi như mẹ hai của cô, chị của Kỳ Tuấn Nhất, cô… tôi đánh chết cô…" Nói xong cô đập chiếc túi hàng hiệu của mình vào hướng Ngải Tiểu Tiểu.
“Mẹ hai? Chị? Bà nói vậy mà được à?" Ngải Tiểu Tiểu đẩy Lâu Lan. Lâu Lan lảo đảo một cái ngã xuống mặt đất, Ngải Tiểu Tiểu từ trên nhìn xuống cười lạnh “Bà cho rằng những chuyện mình làm vẫn xứng với những cách xưng hô này à? Lâu Lan, tôi cho bà biết, tôi không phải Ngải Tiểu Tiểu hai năm trước mặc cho các người bắt nạt, bà muốn tính toán giở trò, tôi sẽ theo! Hơn nữa…" Cô cắn răng, ánh mắt lạnh lùng, cùng Kỳ Tuấn Nhất ở chung đã lâu, trong lúc vô tình cũng đã có cái khí thế bức người của Kỳ Tuấn Nhất “Tôi sẽ theo đến cùng luôn!"
Nói xong, cô bùm một tiếng đóng cửa phòng vệ sinh, ngăn cách Lâu Lan đang sững sờ không tin ở bên ngoài.
“Cô… cô…" Lâu Lan đối diện với ánh mắt của Ngải Tiểu Tiểu mà thấy rùng mình, con nhóc này dám khiến mình có cảm giác phải ngẩng đầu nhìn nữ vương, mặc dù nổi đóa nhưng lại không dám tìm Ngải Tiểu Tiểu gây rắc rối, chỉ có thể hốt hoảng sửa sang lại bản thân đi tìm Lâu Khánh Dương thương lượng đối sách.
Vì muốn cho hai người có đêm tân hôn lãng mạn, Ôn Ái Thi đưa Ngải Bảo đến chỗ Kỳ Lâm ở.
Kỳ Tuấn Nhất đi tắm, anh bận suốt một ngày nhưng dáng vẻ và tinh thần vẫn khỏe mạnh như cũ.
Ngải Tiểu Tiểu thì co quắp nằm trên giường, sau khi xong hôn lễ, cô cảm giác mệt chết đi, quả thật còn mệt hơn so với huấn luyện ở căn cứ. Nhưng vừa nghĩ đến Lâu Lan phải xấu hổ trong hôn lễ hôm nay cô vẫn không nhịn được cười ra tiếng…
“Nghĩ gì mà vui vẻ thế?" Kỳ Tuấn Nhất từ phòng tắm bước ra, trai đẹp đi tắm, cả người dính đầy nước, thấy Ngải Tiểu Tiểu cười khúc khích thì cưng chiều hỏi.
“Không có gì." Ngải Tiểu Tiểu cảm giác mình hả hê như vậy giống với tiểu nhân quá, chỉ là nghĩ đến dáng vẻ nhếch nhác của Lâu Lan vẫn không nhịn được nâng khóe môi.
“Xem ra tinh thần vẫn rất tốt, vốn nghĩ rằng em mệt chết định tối nay bỏ qua cho em, như này thì không cần nữa rồi." Bị người kia lơ là, tâm tình cực kỳ khó chịu, không nhịn được mà âm trầm mở miệng, ý tứ uy hiếp.
Lập tức Ngải Tiểu Tiểu dùng chăn bao lấy chính mình, lui đến bên kia giường.
“Không được, em rất mệt mỏi, muốn đi ngủ…"
Kỳ Tuấn Nhất mỉm cười, chân dài vừa nhấc đã nằm vật xuống giường “Bé con, hôm nay chơi rất vui đi, trêu chọc cả người nhà."
“Đâu có…" Ngải Tiểu Tiểu vén chăn lên định phản bác, bỗng nhiên phát hiện mình bị lừa, vội vàng rúc vào chăn “Em mệt rồi muốn đi ngủ…"
Còn chưa nói xong, người đã bị bắt, cánh tay dài thu lại, cả người Ngải Tiểu Tiểu nằm sấp trên lồng ngực rộng rãi rắn chắc của Kỳ Tuấn Nhất.
“Anh… Uhm…" Môi mạnh mẽ chưa cho cô cơ hội thở dốc đã hung hăng hôn cô.
Tiến quân thần tốc, trằn trọc mút, dấy lên một đốm lửa…
“Tối nay, em ở phía trên…" Hơi tách môi, Kỳ Tuấn Nhất mập mờ nói ở bên tai Ngải Tiểu Tiểu.
“Không cần, em mệt lắm." Ngải Tiểu Tiểu tức giận, xấu hổ, khuôn mặt nhỏ nhắn dưới ánh đèn càng nổi bật trong mắt Kỳ Tuấn Nhất, hai thân thể đảo lộn đè Ngải Tiểu Tiểu phía dưới, yêu nghiệt cười một tiếng “Bà xã, em mệt mỏi thì để anh phục vụ em."
“Không cần," Ngải Tiểu Tiểu nhắm mắt đẩy anh, tay nhỏ bé dùng sức chống đỡ ở eo ếch tráng kiện “Em mệt lắm muốn đi ngủ thôi."
Kỳ Tuấn Nhất hôn lên vùng trán giữa hai lông mày, cánh mũi, hai má, thấy cô vẫn đang nhắm mắt, buồn bã nói “Bà xã, em phối hợp một chút đi, dù sao tối nay cũng là đêm tân hôn của chúng ta…"
“Không được, em mệt muốn chết rồi." Ngải Tiểu Tiểu kiên quyết cự tuyệt, cô thật sự vừa mệt vừa mỏi, không có một chút hứng thú gì được.
“Bà xã…" Anh dùng môi lưỡi trêu đùa một đường.
Ngải Tiểu Tiểu cuống quýt tránh né, ánh mắt nhìn đến một bàn toàn những hộp quà tuyệt đẹp, đó là Lâm Hi Lôi và Mễ Nhã Kỳ tặng, còn dặn đi dặn lại buổi tối nhất định cô phải mở, còn cố ý đặt ở phòng ngủ của họ.
“Chờ một chút…" Ngải Tiểu Tiểu bỗng hô Kỳ Tuấn Nhất dừng động tác, một cánh tay với ra kéo hộp quà đến, ôm vào ngực “Em muốn xem quà trước."
Kỳ Tuấn Nhất không biết làm sao, hai cánh tay chống đỡ thân thể mình nhìn cô mở giấy bọc ra…
Sau đó, Ngải Tiểu Tiểu thấy hai vật rất nhỏ, màu đen, viền tơ, vải trong suốt. Ầm, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ ửng, rủa thầm một tiếng: Choáng nha, Lôi Lôi và Mễ Mễ dám chọn cho cô loại đồ này. (các nàng đoán ra là gì không?)
Kỳ Tuấn Nhất vừa thấy, môi mỏng khẽ nâng lên, tà mị mê người cầm miếng vải “Không tồi, em mặc vào chắc chắn hấp dẫn mười phần!"
“Em mới không mặc cái vật quỷ này." Ngải Tiểu Tiểu trừng mắt, một tay lấy lại miếng vải nhét vào trong hộp. Thật là, chắc chắn ngày mai cô sẽ đi tìm Lâm Hi Lôi và Mễ Nhã Kỳ tính sổ!
“Em không mặc cũng hấp dẫn rồi…" Dứt lời, Kỳ Tuấn Nhất lại tiếp tục động tác lúc nãy đang dang dở…
Không mặc? Ngải Tiểu Tiểu đổ mồ hôi!
“Ừ… Ngày mai mặc thử xem một chút…"
Gì, Ngải Tiểu Tiểu hỗn loạn, rốt cuộc là mặc hay không mặc? Nhưng kỹ xảo của người kia đốt lửa trên cơ thể cô, cô không rảnh để suy nghĩ, chỉ cảm thấy thân thể bắt đầu không nghe điều khiển của mình, một chút rung động, sợ hãi ăn mòn tứ chi… Khát vọng nào ở đáy lòng xông lên nóng bỏng.
Tên xấu xa, lại bị anh quyến rũ. Ngải Tiểu Tiểu thở dài, xem ra chính mình còn phải tiếp tục tu luyện.
Một đêm này, đêm tân hôn…
Một đêm này, không phải là lần đầu nam nữ giao chiến, dịu dàng lưu luyến. Ánh trăng từ cửa sổ linh hoạt chui vào, ánh sáng trắng bạc ở chân giường vương đầy đất.
Trên giường có đôi nam nữ thở dốc khản đục, một cương một nhu, quấn quýt không rời, giống như không có ngày mai…
Ngày hôm sau, thời tiết nắng ráo không một bóng mây.
Sáng sớm, Lâm Hi Lôi và Mễ Nhã Kỳ đã về thành phố A, cho nên Ngải Tiểu Tiểu muốn tìm các cô để tính sổ đã không kịp.
Ăn sáng xong, trong mấy ngày nghỉ kết hôn, Kỳ Tuấn Nhất đảm nhiệm chức tài xế miễn phí chở mấy người Ngải Tiểu Tiểu, Kỳ Lâm, Ôn Ái Thi và Ngải Bảo đi chơi khắp Bắc Kinh.
Sau khi bọn họ xuất phát không lâu, Lâu Kỳ Thanh gọi điện thoại cho Lâm Nhất Phong. Mặc dù chuyện hôm qua đã xong nhưng ông cảm thấy một số chuyện vẫn còn ẩn tình khác nữa. Mặc dù rất hài lòng với người con rể Lâm Nhất Phong này nhưng tóm lại Ngải Tiểu Tiểu đi vào đại sảnh tiệc cưới cùng cậu ta là không đúng lẽ thường, ông cần hỏi thăm một chút.
“Cha…" Lâm Nhất Phong rất nhanh đi đến, gặp ông vẫn cung kính như trước.
“Ừ, ngồi đi." Lâu Kỳ Thanh chỉ và bộ trà cụ cổ nói “Hôm qua, lão Vương đưa ta một ít trà Long Tĩnh mới hái năm nay. Nghĩ lại thấy hai chúng ta cũng lâu không ngồi nói chuyện nên đã gọi điện cho con, hôm nay không bận gì chứ?"
“Không bận!" Lâm Nhất Phong cười nói. Thật ra hôm nay ông định mở một cuộc họp, chỉ là vừa mới bắt đầu thì Lâu Lan xông vào náo loạn. Ông đành phải tạm thời hủy bỏ cuộc họp, sau đó nhận được điện thoại của Lâu Kỳ Thanh.
Lúc đấy, Lâu Lân biết được là điện thoại của Lâu Kỳ Thanh thì thấy rất hài lòng. Cô ta cho là Lâu Kỳ Thanh tìm Lâm Nhất Phong chắc chắn vì chuyện ngày hôm qua, hiển nhiên, ông cũng không vui vẻ gì khi thấy Lâm Nhất Phong cùng Ngải Tiểu Tiểu đi vào lễ đường. Lâu Lan rất tin tưởng, nếu như trên thế giới này còn một người có thể khiến Lâm Nhất Phong cúi đầu nhận sai, người kia chắc chắn là cha cô!
Con ngươi Lâm Nhất Phong nhìn vào tách trà, ngồi thẳng, ông biết với tính cách của Lâu Lan rất nhanh sẽ đến đây, mà có lẽ giờ cô ta cũng ở ngoài cửa rồi.
“Ta muốn biết hôm qua trong hôn lễ của Tuấn Nhất, vì cái gì mà con quyết định đi cùng Ngải Tiểu Tiểu? Phải biết rằng sau khi Tiểu Tiểu được gả vào phải gọi con là anh rể, con luôn là người cẩn thận sao lại làm ra chuyện hoang đường trước mặt khách khứa như vậy?" Lâu Kỳ Thanh thưởng thức một hớp trà, giống như tùy tiện hỏi.
Biết mục đích ông cụ tìm mình, trên đường Lâm Nhất Phong cũng đã nghĩ hôm nay sẽ nói thẳng mọi chuyện ra để kết thúc. Nhưng đối diện với con mắt cơ trí của Lâu Kỳ Thanh, ông vẫn chần chờ một chút rồi nắm tay thành quyền “Cha…"
“Ta biết chắc chắn con có lý do của mình." Lâu Kỳ Thanh thủy chung giữ vững nụ cười ôn hòa.
Lâm Nhất Phong thở dài trong bụng, ông cụ nói vậy mới khiến lòng mình lo lắng. Ông cụ từng cứu mạng mình nhưng lại không dùng cái đó để tranh công, cư xử như bạn bè, đây cũng là nguyên nhân tại sao ông lại nhẫn nhịn Lâu Lan nhiều năm như vậy. Nhưng mà Lâu Lan thấy mình nhẫn nhịn lại cứ tưởng là yếu đuối, hơn hai năm trước, ông đột nhiên bị té xỉu, kiểm tra thì thấy một khối u trong não cần phẫu thuật, bác sĩ nói tỉ lệ phẫu thuật thành công chỉ có 50%. Lúc đấy ông nghĩ ngay đến việc tìm kiếm tung tích con gái, sau đó lập di chúc để lại một nửa tài sản cho nó.
Ông không ngờ di chúc của mình bị Lâu Lan thấy, khi ông bị đẩy vào phòng phẫu thuật thì cô ta bắt đầu âm mưu hãm hại con gái Tiểu Tiểu của ông. Mục đích của cô ta rất đơn giản, nếu ngộ nhỡ ông phẫu thuật không thành công, cô ta nhất quyết không cho phép Ngải Tiểu Tiểu lấy được tài sản kia.
Nếu như không phải Ái Thi tìm được bạn tốt Cố Trường Lâm của ông thì ông thật không dám tưởng tượng con gái của mình sẽ phải sống cả đời trong phòng giam…
Sau khi xuất viện, ông quyết định muốn ly hôn với Lâu Lan. Nhưng cô ta năm lần bảy lượt tìm cái chết, hơn nữa Lâu Kỳ Thanh cũng khuyên can hết lần này đến lần khác, cứ như vậy, bọn họ lãng phí thời gian hơn hai năm.
“Cha…" Suy nghĩ một lúc, Lâm Nhất Phong quyết định hôm nay, ở chỗ này giải quyết cho xong hôn nhân của mình và Lâu Lan “Con quyết định ly hôn với Lâu Lan dù có thế nào đi nữa."
“Cái gì? Tôi không so đo anh xuất hiện cùng đứa con hoang đó, anh còn định ly hôn với tôi!" Một giọng nói sắc bén truyền đến, Lâu Lan lửa giận ngút trời lao vào Tứ hợp viện.
“Con lại ầm ĩ cái gì?" Lâu Kỳ Thanh khẽ cau mày, vẫn thong thả thưởng thức tách trà trong tay.
“Cha, cha phải làm chủ cho con, lần này thật sự không phải lỗi của con…" Lâu Lan đứng trước mặt Lâu Kỳ Thanh uất ức nói “Là anh ta không thương lượng với con đã đưa đứa con hoang đó vào lễ đường, để cho con trở thành trò cười ở đây."
“Con hoang cái gì, đó là em dâu con!" Lâu Kỳ Thanh trách cứ.
“Em dâu cái gì? Cha, Ngải Tiểu Tiểu là con gái riêng của Lâm Nhất Phong, theo lý thì cô ta phải gọi Kỳ Tuấn Nhất là cậu, ban đầu con ra sức phản đối là vì quan hệ này." Trong nháy mắt, Lâu Lan làm cho hình tượng của mình vô cùng vĩ đại.
“Tiểu Lan nói là sự thật?" Lâu Kỳ Thanh chăm chú nhìn Lâm Nhất Phong hỏi.
“Vâng." Lâm Nhất Phong gật đầu, lại nói tiếp lời Lâu Lan “Cho nên, con mới muốn ly hôn với Lâu Lan, dù sao vai vế rối loạn như vậy truyền ra ngoài cũng không dễ nghe."
“Tại sao? Muốn chia cách cũng phải là Tuấn Nhất bỏ Ngải Tiểu Tiểu, sao lại phải là chúng ta ly hôn?" Lâu Lan bất mãn kêu lên.
“Tiểu Lan!" Lâu Kỳ Thanh khiển trách, sau đó hơi rũ mắt, thưởng thức từng ngụm trà không lên tiếng. Mãi sau, ông mới ngước mắt nhìn Lâm Nhất Phong, “Nhất định phải đi đến bước đường này à?"
“Vâng." Lâm Nhất Phong gật đầu, mấy năm nay Lâu Lan ngày càng tệ hại mà cứ như điên cuồng, ông thật sự không có biện pháp tha thứ tiếp.
“Cho dù vì vậy mà làm ảnh hưởng đến hôn nhân của Tuấn Nhất và Tiểu Tiểu, con cũng không tiếc à?" Lâu Kỳ Thanh thoạt nhìn ôn hòa nhưng lại có chút thâm độc.
Lâm Nhất Phong giật mình, ông cụ đang uy hiếp mình, dùng hạnh phúc của con gái uy hiếp mình! Nếu như ông ly hôn, Tiểu Tiểu sẽ gặp phải chèn ép ở Lâu gia, thậm chí cuối cùng cũng phải theo gót ông, ly hôn với Kỳ Tuấn Nhất.
“Cùng là người làm cha, chúng ta nên hiểu tâm tình của nhau." Lâu Kỳ Thanh chậm rãi nói “Con và Tiểu Tiểu có thể gặp mặt bí mật, nhưng ở trường hợp công khai thì không cần nhận nhau, thân phận con gái riêng truyền ra ngoài cũng không tốt với con bé."
Lâm Nhất Phong không ngờ sẽ có kết quả như vậy, nhưng nghĩ lại thì cũng hợp tình hợp lý, dù sao trong thân thể Lâu Lan cũng chảy dòng máu của ông cụ. Làm cha, ông cụ cam nguyện gánh tiếng xấu ỷ thế hiếp người thay cho cô ta.
Mà ông thì sao? Hôn nhân không hạnh phúc đã qua hơn nửa đời người, cần gì quan tâm ngày tháng còn lại. Cho nên, ông cũng chịu ủy khuất để con gái hạnh phúc “Con biết rồi." Dứt lời, Lâm Nhất Phong đứng lên, bước chân nhanh chóng rời khỏi Tứ hợp viện không quay đầu lại.
“Cha…" Lâu Lan lôi kéo cánh tay Lâu Kỳ Thanh, vừa định làm nũng thì bị ông hất tay ra “Tiểu Lan, coi như nể mặt người mẹ đã mất của con, đây là lần cuối cùng cha khuyên giải, nếu con còn ép Lâm Nhất Phong nói đến chuyện ly hôn, cha sẽ không xen vào nữa!" Nói xong, ông không nhìn Lâu Lan mà đi thẳng vào nhà trong.
Nếu sớm biết Ngải Tiểu Tiểu có quan hệ với Lâm gia, Lâu Kỳ Thanh tuyệt đối không đồng ý hôn sự này. Mặc dù không có quan hệ máu mủ nhưng Kỳ Tuấn Nhất cưới con gái của anh rể, chuyện này truyền đi thế nào cũng không dễ nghe.
Bọn chúng đã lĩnh chứng nhận, hôn lễ cũng đã tổ chức. Hơn nữa ông chắc chắn dù mình có kiên trì để cho Kỳ Tuấn Nhất ly hôn thì nó cũng sẽ không đồng ý. Cho nên cân nhắc kỹ càng, ông chỉ có thể dùng chuyện kia uy hiếp để giữ được hôn nhân của con gái.
Nhưng vừa rồi nhìn ánh mắt Lâm Nhất Phong, Lâu Kỳ Thanh có chút không chắc chắn mình cứng rắn hợp tác cho bọn họ là đúng hay sai…
Ngải Tiểu Tiểu rất hưng phấn, cùng người nhà đi chơi không giống việc ứng phó với khách khứa trong hôn lễ, tâm tình vui vẻ dĩ nhiên là tinh thần sảng khoái. Kỳ Lâm và Ôn Ái Thi dù sao cũng lớn tuổi, một lát là đi ở phía sau. Vì vậy, họ bảo Kỳ Tuấn Nhất và Ngải Tiểu Tiểu để Ngải Bảo ở đây, hai người tự đi chơi, không cần đi cùng họ nữa.
Ngải Tiểu Tiểu còn do dự, Kỳ Tuấn Nhất thì không biết khách khí là gì. Ôm Ngải Bảo thả vào Kỳ Lâm và Ôn Ái Thi, rồi lại ôm vai Ngải Tiểu Tiểu nghênh ngang rời đi.
Bọn họ đến công viên nước lớn nhất Bắc Kinh, đầu tiên là đi xem cá heo biểu diễn, rồi đi quảng trường âm nhạc, thật giống như những đôi tình nhân bình thường đi chơi không chán.
“Chồng ơi!" Một lúc lâu mà không thấy đáp lại, Ngải Tiểu Tiểu dí dỏm nắm tay anh.
“Đi nào, chị dẫn em đi xem cá."
“Bé con!" Kỳ Tuấn Nhất nắm ngược lại bàn tay nhỏ bé của cô, lạnh lùng cảnh cáo cô, “Em phải nhớ, trước mặt người đàn ông của mình, đừng có xưng chị, cũng không cần quá chủ động, muốn đi đâu cứ để anh dẫn em đi."
Ngải Tiểu Tiểu cười hì hì, dí sát vào người Kỳ Tuấn Nhất, hít hà hơi thở nam tính mát lạnh trên người anh, nghịch ngợm lấy tay chọc chọc lồng ngực “Chủ nghĩa đàn ông, anh nói những chuyện này mà không đỏ mặt hả?"
“Bé con, tay em chỉ vào đâu đấy!"
Ngải Tiểu Tiểu nhún vai, dùng lại câu nói của anh “Chồng mình có thể tùy tiện sờ, nếu như em không sờ anh thì chứng tỏ em không yêu anh. Mà em thì lại quá yêu anh cho nên vừa thấy anh là em lại muốn…"
Bé con này đang trêu chọc anh. Nếu không phải địa điểm không thích hợp, có lẽ anh sẽ mừng rỡ như điên.
Nhưng bây giờ, vì để tránh cho nơi nào đó “chào cờ" anh không thể làm gì khác hơn là bắt bàn tay nhỏ bé không an phận của cô, trách mắng “Bé con háo sắc!"
“Em háo sắc à?" Ngải Tiểu Tiểu biết rõ còn hỏi, quét mắt nhìn phía dưới Kỳ Tuấn Nhất “Thế nào, tiểu Nhất Nhất có cảm giác rồi à?"
Nói xong mấy câu đùa háo sắc này, mặt Ngải Tiểu Tiểu như cái lồng hấp đang nấu. Thì ra trêu đùa đàn ông cũng cần tích lũy tâm lý mạnh mẽ. Hiển nhiên cô còn chưa tu hành tới cảnh giới. Vì che giấu sự xấu hổ, cô vội liếc về phía bể cá nhân tạo, kéo kéo Kỳ Tuấn Nhất.
“Chồng ơi, cá chỗ đó rất đẹp."
“Ừ."
“Chúng ta đi bắt đi."
“Không biết chữ à? Chỗ này viết cấm bắt cá."
“Vậy thì vớt lén là được."
“Em muốn bao nhiêu? Anh mua cho em?" Kỳ Tuấn Nhất kiên quyết phản đối, anh cho rằng đây là Ngải Tiểu Tiểu cố ý chỉnh anh.
“Em không muốn mua, trộm lén mới vui. Chồng ơi, em tin tưởng anh mà, nhanh đi, nhanh đi, giúp em vớt mấy con cá này ra." Ngải Tiểu Tiểu vùi vào ngực anh làm nũng, không có ý tốt tính toán với anh.
Gương mặt đẹp trai của Kỳ Tuấn Nhất trầm xuống, thấy Ngải Tiểu Tiểu vẫn không buông tha, xung quanh đã có người dừng lại nhìn, anh lạnh mặt lôi kéo “Đừng làm rộn…"
“Đường đường là lữ trưởng đội đặc chiến, chút chuyện này cũng không dám làm à?"
“Em!"
“Em cái gì mà em… Anh chưa xem tiết mục ở chương trình cuối năm vào năm kia à, người vợ bảo anh ta đi bắn vỡ sọ người khác, anh ta cũng chịu đi…"
“Không đi!"
“Ông xã, anh không yêu em…" Ngải Tiểu Tiểu biểu diễn, so với diễn viên đóng tiểu phẩm kia còn giống thật hơn.
………
Cuối cùng, vẫn là Kỳ Tuấn Nhất xắn tay áo, đi vào phía trong ao nước, vừa trầm mặt khiển trách cô “Ngây thơ!"
Vừa bước vào trong nước, khom lưng tiến vào trong. Bắt con cá…
Nhìn vẻ mặt Kỳ Tuấn Nhất chuyên chú, Ngải Tiểu Tiểu cảm thấy bật cười hình như hơi quá, không thể làm gì khác hơn là liều mạng nhịn.
Mặc kệ là bây giờ…
Một câu gần như phá hết giai điệu khiến Ngải Tiểu Tiểu không nhịn được mà ôm bụng cười ha ha ra tiếng “Kỳ Tuấn Nhất, anh thật tài tình."
Vốn là mấy người Lữ Thiên Minh cùng Ngụy Khải Sinh phía dưới sân khấu lo lắng đến mặt mũi Kỳ Tuấn Nhất nên cố gắng chịu đựng, nhưng bây giờ thấy Ngải Tiểu Tiểu bộc phát, họ cũng không nhịn được mà cười ầm ầm, “Nhất, cậu thật tài tình. Không có câu nào hát đúng giai điệu, haha…"
“Các người cứ việc cười." Kỳ Tuấn Nhất lạnh lẽo quét qua mọi người, ngón tay thon dài không ngừng gõ vào microphone trong tay.
Đám người Lữ Thiên Minh lập tức im miệng, ngồi nghiêm chỉnh. Gõ ngón tay là động tác của Kỳ Tuấn Nhất thể hiện rằng anh đang nổi giận, muốn trừng phạt người. Mà bản lĩnh trừng phạt người của anh có thể nói là bí hiểm, cho nên tốt nhất là bọn họ vẫn không nên khiêu khích nữa.
Ngải Tiểu Tiểu không biết hàm nghĩa động tác đó của Kỳ Tuấn Nhất, vì cô chưa từng bị anh trừng phạt thật sự. Chỉ là, cô cảm giác anh mắt của Kỳ Tuấn Nhất âm trầm, ngẩng đầu lên thì phát hiện mặt anh buồn bã nhìn cô “Bà xã, em không phải nói gì cả."
Ngải Tiểu Tiểu vội vàng vỗ vỗ anh trấn an “Được rồi, bọn họ không biết thưởng thức, anh không hát cho họ, về nhà hát cho mình em nghe." Ngải Tiểu Tiểu nghiễm nhiên quên mất vừa rồi người nào cười ra tiếng trước.
Lại náo loạn một hồi, hai người đến phòng nghỉ thay quần áo. Ngải Tiểu Tiểu mặc bộ sườn xám màu đỏ, Kỳ Tuấn Nhất mặc tây trang màu xám.
Tiếp đó, bọn họ phải đi mời rượu từng bàn một, Ngải Tiểu Tiểu không thích khâu này nhưng cũng không có cách nào, chỉ có thể mang theo nụ cười giả dối, đi theo Kỳ Tuấn Nhất mời rượu.
Hai người vừa đến bàn Lâu Lan ngồi, chỉ thấy Lâu Lan cầm ly rượu lên, giống như lơ đãng nghiêng đầu, cánh tay đụng phải thành ghế, cái ly trong tay nghiêng một cái làm toàn bộ rượu trong ly đổ hết vào Ngải Tiểu Tiểu. Nhìn vào Ngải Tiểu Tiểu, áo đỏ tươi dính chút ít vết bẩn, nhưng mà voan mỏng dính nước đều dán chặt lên người, ở ngực và bụng phác họa lên đường cong mê người.
“Ôi, sao em không cẩn thận như vậy?" Lâu Lan đứng lên, dáng vẻ như sự việc hoàn toàn không liên quan gì đến mình.
“Chị…" Ngải Tiểu Tiểu biết cô ta cố ý, không nhịn được muốn cầm ly rượu trong tay hắt vào mặt cô ta. Kỳ Tuấn Nhất mỉm cười cầm tay cô “Không sao, bà xã, anh có chuẩn bị vài bộ lễ phục cho em thay, anh còn đang lo không có cơ hội mặc, vừa đúng lúc, nhanh đi đổi bộ này đi."
Kỳ Tuấn Nhất dịu dàng, giọng nói cũng sủng nịnh cực kỳ.
Mọi người đều ngạc nhiên, tin đồn Kỳ thiếu cưng chiều vợ như mạng quả nhiên không giả.
Sắc mặt Lâu Lan khó coi, đúng như ở chương trình cuối năm vị dì Triệu đáng yêu kia nói, trăm dặm đều màu đen, đen rồi đến tím, tím rồi lại xanh… Khuôn mặt cứng ngắc ngồi vào chỗ.
Rất nhanh, Ngải Tiểu Tiểu lại đi ra. Một bộ lễ phục màu hồng ngắn xinh đẹp làm mọi người kinh ngạc.
Nâng ly cạn chén, ăn uống linh đình… Phục vụ mặc đồng phục chỉnh tề qua lại như con thoi bố trí thức ăn cho khách khứa, phục vụ tận tình.
Lúc này, một phục vụ trẻ tuổi bưng một mâm súp đậu phụ đi phía tới sau lưng Lâu Lan, con ngươi Kỳ Tuấn Nhất đảo qua, lơ đãng ném một cái tăm, chỉ nghe “Ui da" một tiếng, Lâu Lan nhảy dựng lên, nóng nảy kéo rau diếp và rong biển trên đầu, rống giận với phục vụ kia “Cô không có mắt à? Phục vụ thế này à? Mau gọi quản lý các người đến đây!"
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi…" Nhân viên phục vụ trẻ tuổi liên tục nói xin lỗi “Tiểu thư, tôi không có ý làm bẩn quần áo của cô, xin cô đừng gọi quản lý của chúng tôi…"
“Hừ, cô bồi thường nổi không? Tôi chưa bao giờ gặp phục vụ nào chân tay vụng về như này, để cho cô ở lại cũng làm ảnh hưởng đến danh tiếng của khách sạn, tôi thấy phải đuổi cô sớm mới tốt."
“Tiểu thư, cầu xin cô…"
“Được rồi, Lan Lan, em cần gì chấp nhặt với một phục vụ chứ." Lâu Khánh Dương thấy nhiều người ngẩng đầu nhìn về phía này, vội vàng kéo Lâu Lan ý bảo cô ta ngồi xuống.
“Nhưng mà…" Cô ta nhìn trang phục của mình bị làm bẩn, hung hăng nói “Cô ta làm em thành ra như này, sao em có thể dễ dàng bỏ qua cho cô ta được?"
Lâu Khánh Dương liếc cô một cái, nói với người phục vụ kia “Cô đi trước đi."
“Cám ơn, cám ơn…" Nhân viên phục vụ cảm kích rời đi.
“Anh…"
“Dùng bữa xong tìm quản lý của họ là được, cần gì ầm ĩ với cô ta làm mất thân phận." Ở trong giới chính trị nhiều năm, Lâu Khánh Dương sớm đã am hiểu những chuyện giết người không thấy máu.
Lâu Lan nghe vậy mặc dù sắc mặt vẫn không vui nhưng cũng không nói thêm gì mà đi đến phòng vệ sinh sửa sang lại.
Ngải Tiểu Tiểu thấy thế nói nhỏ bên tai Kỳ Tuấn Nhất “Là anh làm… Như này thì thấy thoải mái trong lòng nhưng mà sẽ liên lụy đến người phục vụ kia bị đuổi việc…" Cô nhẹ nhàng lẩm bẩm.
“Yên tâm," Kỳ Tuấn Nhất nhếch môi, nhàn nhạt nói “Để phục vụ kia đến làm ở cửa hàng vàng cũng được mà."
Anh đã an bài xong cho người phục vụ đó! Anh vốn là từng bước từng bước tiến hành thật tốt. Xem ra vừa rồi biểu diễn ca khúc là thất sách hiếm có của anh nhưng cô lại thích anh như vậy.
Ngải Tiểu Tiểu nhìn Kỳ Tuấn Nhất, lông mày cong cong.
“Ăn cua đi." Kỳ Tuấn Nhất lấy một con cua, thay Ngải Tiểu Tiểu bóc vỏ…
Anh dịu dàng hiếm thấy làm tan nát cõi lòng các cô gái ở đây. Vốn là hôm nay các tiểu thư quyền quý ở thủ đô đều ăn mặc trang điểm sang trọng, muốn cho Kỳ Tuấn Nhất phát hiện lựa chọn của bản thân là sai lầm tới cỡ nào, nhưng lúc này, chỉ còn lại tinh thần chán nản buồn bã.
“Ừ, ăn rất ngon…" Ngải Tiểu Tiểu không khách khí tiến tới trước mặt Kỳ Tuấn Nhất, môi cắn xuống một cái thiếu chút nữa là ăn cả ngón tay anh. Bỗng nhiên, một hình ảnh không thuần khiết trước kia lại hiện lên, khuôn mặt Ngải Tiểu Tiểu đỏ ửng “À, em đi vào toilet một chút."
“Chết tiệt, đây là cái gì?" Lâu Lan vừa mắng vừa nhặt những lá rau dính trên tóc, “Dám đổ những thứ bẩn thỉu này lên đầu tao, con nhóc thối, chắc chắn tao sẽ không tha cho mày!"
Dọn sạch những thứ dính trên đầu, Lâu Lan dùng nước làm ướt mái tóc ngắn, chỉnh sửa lại kiểu tóc, miễn cưỡng cảm thấy chấp nhận được mới rút khăn giấy lau những vết bẩn trên người…
Đúng lúc này, cửa bị đẩy ra, từ trong gương cô ta thấy Ngải Tiểu Tiểu đi vào toilet.
Ngải Tiểu Tiểu thấy cô ta thì cũng hơi sững sờ. Oh! Thật đúng là oan gia ngõ hẹp. Chỉ là cô cũng rất hiền lành, không có hứng thú đánh rắn dập đầu, nghiêng đầu đi vào toilet giải quyết chuyện của mình.
Nhưng mà Lâu Lan thấy cô thì lại tức giận, thậm chí chắc chắn cô đến là muốn xem chuyện cười cho nên không dễ dàng gì cho cô đi qua “Ngải Tiểu Tiểu, cô là người phụ nữ độc ác, đừng tưởng rằng một chút quỷ kế nhỏ của cô có thể phá hỏng hôn nhân của tôi và Lâm Nhất Phong, tôi cho cô biết, con hoang chính là con hoang, dù cả người toàn hàng hiệu cũng thế thôi."
“Độc ác?" Ngải Tiểu Tiểu tự nói với bản thân loại người như này không đáng để tức giận, cho nên cô quay đầu hờ hững liếc nhìn cô ta, nhẹ nhàng nói “Tôi cảm thấy từ này thật xứng với cô." Những lời cô ta vừa nói chỉ có thể dùng từ ác độc để hình dung.
“Tiểu tiện nhân!" Đáng ra, Lâu Lan nên biết rằng không nên động tay động chân trước mặt Ngải Tiểu Tiểu, nhưng hết lần này đến lần khác cô ta đều không biết điều đó, xông lên muốn tát Ngải Tiểu Tiểu.
Ba, một âm thanh thanh thúy vang lên, không cần nhìn cũng có thể khẳng định người bị đánh không phải là Ngải Tiểu Tiểu.
“Cô… Cô dám đánh tôi?" Lâu Lan khiếp sợ ôm gò má.
Ngải Tiểu Tiểu nhíu mày “Tại sao không dám? Vừa đúng lúc trả lại một cái tát trước kia cho cô."
“Cô… Cái đồ con hoang, không có giáo dục! Cô dám làm vậy với tôi, dù gì tôi cũng coi như mẹ hai của cô, chị của Kỳ Tuấn Nhất, cô… tôi đánh chết cô…" Nói xong cô đập chiếc túi hàng hiệu của mình vào hướng Ngải Tiểu Tiểu.
“Mẹ hai? Chị? Bà nói vậy mà được à?" Ngải Tiểu Tiểu đẩy Lâu Lan. Lâu Lan lảo đảo một cái ngã xuống mặt đất, Ngải Tiểu Tiểu từ trên nhìn xuống cười lạnh “Bà cho rằng những chuyện mình làm vẫn xứng với những cách xưng hô này à? Lâu Lan, tôi cho bà biết, tôi không phải Ngải Tiểu Tiểu hai năm trước mặc cho các người bắt nạt, bà muốn tính toán giở trò, tôi sẽ theo! Hơn nữa…" Cô cắn răng, ánh mắt lạnh lùng, cùng Kỳ Tuấn Nhất ở chung đã lâu, trong lúc vô tình cũng đã có cái khí thế bức người của Kỳ Tuấn Nhất “Tôi sẽ theo đến cùng luôn!"
Nói xong, cô bùm một tiếng đóng cửa phòng vệ sinh, ngăn cách Lâu Lan đang sững sờ không tin ở bên ngoài.
“Cô… cô…" Lâu Lan đối diện với ánh mắt của Ngải Tiểu Tiểu mà thấy rùng mình, con nhóc này dám khiến mình có cảm giác phải ngẩng đầu nhìn nữ vương, mặc dù nổi đóa nhưng lại không dám tìm Ngải Tiểu Tiểu gây rắc rối, chỉ có thể hốt hoảng sửa sang lại bản thân đi tìm Lâu Khánh Dương thương lượng đối sách.
Vì muốn cho hai người có đêm tân hôn lãng mạn, Ôn Ái Thi đưa Ngải Bảo đến chỗ Kỳ Lâm ở.
Kỳ Tuấn Nhất đi tắm, anh bận suốt một ngày nhưng dáng vẻ và tinh thần vẫn khỏe mạnh như cũ.
Ngải Tiểu Tiểu thì co quắp nằm trên giường, sau khi xong hôn lễ, cô cảm giác mệt chết đi, quả thật còn mệt hơn so với huấn luyện ở căn cứ. Nhưng vừa nghĩ đến Lâu Lan phải xấu hổ trong hôn lễ hôm nay cô vẫn không nhịn được cười ra tiếng…
“Nghĩ gì mà vui vẻ thế?" Kỳ Tuấn Nhất từ phòng tắm bước ra, trai đẹp đi tắm, cả người dính đầy nước, thấy Ngải Tiểu Tiểu cười khúc khích thì cưng chiều hỏi.
“Không có gì." Ngải Tiểu Tiểu cảm giác mình hả hê như vậy giống với tiểu nhân quá, chỉ là nghĩ đến dáng vẻ nhếch nhác của Lâu Lan vẫn không nhịn được nâng khóe môi.
“Xem ra tinh thần vẫn rất tốt, vốn nghĩ rằng em mệt chết định tối nay bỏ qua cho em, như này thì không cần nữa rồi." Bị người kia lơ là, tâm tình cực kỳ khó chịu, không nhịn được mà âm trầm mở miệng, ý tứ uy hiếp.
Lập tức Ngải Tiểu Tiểu dùng chăn bao lấy chính mình, lui đến bên kia giường.
“Không được, em rất mệt mỏi, muốn đi ngủ…"
Kỳ Tuấn Nhất mỉm cười, chân dài vừa nhấc đã nằm vật xuống giường “Bé con, hôm nay chơi rất vui đi, trêu chọc cả người nhà."
“Đâu có…" Ngải Tiểu Tiểu vén chăn lên định phản bác, bỗng nhiên phát hiện mình bị lừa, vội vàng rúc vào chăn “Em mệt rồi muốn đi ngủ…"
Còn chưa nói xong, người đã bị bắt, cánh tay dài thu lại, cả người Ngải Tiểu Tiểu nằm sấp trên lồng ngực rộng rãi rắn chắc của Kỳ Tuấn Nhất.
“Anh… Uhm…" Môi mạnh mẽ chưa cho cô cơ hội thở dốc đã hung hăng hôn cô.
Tiến quân thần tốc, trằn trọc mút, dấy lên một đốm lửa…
“Tối nay, em ở phía trên…" Hơi tách môi, Kỳ Tuấn Nhất mập mờ nói ở bên tai Ngải Tiểu Tiểu.
“Không cần, em mệt lắm." Ngải Tiểu Tiểu tức giận, xấu hổ, khuôn mặt nhỏ nhắn dưới ánh đèn càng nổi bật trong mắt Kỳ Tuấn Nhất, hai thân thể đảo lộn đè Ngải Tiểu Tiểu phía dưới, yêu nghiệt cười một tiếng “Bà xã, em mệt mỏi thì để anh phục vụ em."
“Không cần," Ngải Tiểu Tiểu nhắm mắt đẩy anh, tay nhỏ bé dùng sức chống đỡ ở eo ếch tráng kiện “Em mệt lắm muốn đi ngủ thôi."
Kỳ Tuấn Nhất hôn lên vùng trán giữa hai lông mày, cánh mũi, hai má, thấy cô vẫn đang nhắm mắt, buồn bã nói “Bà xã, em phối hợp một chút đi, dù sao tối nay cũng là đêm tân hôn của chúng ta…"
“Không được, em mệt muốn chết rồi." Ngải Tiểu Tiểu kiên quyết cự tuyệt, cô thật sự vừa mệt vừa mỏi, không có một chút hứng thú gì được.
“Bà xã…" Anh dùng môi lưỡi trêu đùa một đường.
Ngải Tiểu Tiểu cuống quýt tránh né, ánh mắt nhìn đến một bàn toàn những hộp quà tuyệt đẹp, đó là Lâm Hi Lôi và Mễ Nhã Kỳ tặng, còn dặn đi dặn lại buổi tối nhất định cô phải mở, còn cố ý đặt ở phòng ngủ của họ.
“Chờ một chút…" Ngải Tiểu Tiểu bỗng hô Kỳ Tuấn Nhất dừng động tác, một cánh tay với ra kéo hộp quà đến, ôm vào ngực “Em muốn xem quà trước."
Kỳ Tuấn Nhất không biết làm sao, hai cánh tay chống đỡ thân thể mình nhìn cô mở giấy bọc ra…
Sau đó, Ngải Tiểu Tiểu thấy hai vật rất nhỏ, màu đen, viền tơ, vải trong suốt. Ầm, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ ửng, rủa thầm một tiếng: Choáng nha, Lôi Lôi và Mễ Mễ dám chọn cho cô loại đồ này. (các nàng đoán ra là gì không?)
Kỳ Tuấn Nhất vừa thấy, môi mỏng khẽ nâng lên, tà mị mê người cầm miếng vải “Không tồi, em mặc vào chắc chắn hấp dẫn mười phần!"
“Em mới không mặc cái vật quỷ này." Ngải Tiểu Tiểu trừng mắt, một tay lấy lại miếng vải nhét vào trong hộp. Thật là, chắc chắn ngày mai cô sẽ đi tìm Lâm Hi Lôi và Mễ Nhã Kỳ tính sổ!
“Em không mặc cũng hấp dẫn rồi…" Dứt lời, Kỳ Tuấn Nhất lại tiếp tục động tác lúc nãy đang dang dở…
Không mặc? Ngải Tiểu Tiểu đổ mồ hôi!
“Ừ… Ngày mai mặc thử xem một chút…"
Gì, Ngải Tiểu Tiểu hỗn loạn, rốt cuộc là mặc hay không mặc? Nhưng kỹ xảo của người kia đốt lửa trên cơ thể cô, cô không rảnh để suy nghĩ, chỉ cảm thấy thân thể bắt đầu không nghe điều khiển của mình, một chút rung động, sợ hãi ăn mòn tứ chi… Khát vọng nào ở đáy lòng xông lên nóng bỏng.
Tên xấu xa, lại bị anh quyến rũ. Ngải Tiểu Tiểu thở dài, xem ra chính mình còn phải tiếp tục tu luyện.
Một đêm này, đêm tân hôn…
Một đêm này, không phải là lần đầu nam nữ giao chiến, dịu dàng lưu luyến. Ánh trăng từ cửa sổ linh hoạt chui vào, ánh sáng trắng bạc ở chân giường vương đầy đất.
Trên giường có đôi nam nữ thở dốc khản đục, một cương một nhu, quấn quýt không rời, giống như không có ngày mai…
Ngày hôm sau, thời tiết nắng ráo không một bóng mây.
Sáng sớm, Lâm Hi Lôi và Mễ Nhã Kỳ đã về thành phố A, cho nên Ngải Tiểu Tiểu muốn tìm các cô để tính sổ đã không kịp.
Ăn sáng xong, trong mấy ngày nghỉ kết hôn, Kỳ Tuấn Nhất đảm nhiệm chức tài xế miễn phí chở mấy người Ngải Tiểu Tiểu, Kỳ Lâm, Ôn Ái Thi và Ngải Bảo đi chơi khắp Bắc Kinh.
Sau khi bọn họ xuất phát không lâu, Lâu Kỳ Thanh gọi điện thoại cho Lâm Nhất Phong. Mặc dù chuyện hôm qua đã xong nhưng ông cảm thấy một số chuyện vẫn còn ẩn tình khác nữa. Mặc dù rất hài lòng với người con rể Lâm Nhất Phong này nhưng tóm lại Ngải Tiểu Tiểu đi vào đại sảnh tiệc cưới cùng cậu ta là không đúng lẽ thường, ông cần hỏi thăm một chút.
“Cha…" Lâm Nhất Phong rất nhanh đi đến, gặp ông vẫn cung kính như trước.
“Ừ, ngồi đi." Lâu Kỳ Thanh chỉ và bộ trà cụ cổ nói “Hôm qua, lão Vương đưa ta một ít trà Long Tĩnh mới hái năm nay. Nghĩ lại thấy hai chúng ta cũng lâu không ngồi nói chuyện nên đã gọi điện cho con, hôm nay không bận gì chứ?"
“Không bận!" Lâm Nhất Phong cười nói. Thật ra hôm nay ông định mở một cuộc họp, chỉ là vừa mới bắt đầu thì Lâu Lan xông vào náo loạn. Ông đành phải tạm thời hủy bỏ cuộc họp, sau đó nhận được điện thoại của Lâu Kỳ Thanh.
Lúc đấy, Lâu Lân biết được là điện thoại của Lâu Kỳ Thanh thì thấy rất hài lòng. Cô ta cho là Lâu Kỳ Thanh tìm Lâm Nhất Phong chắc chắn vì chuyện ngày hôm qua, hiển nhiên, ông cũng không vui vẻ gì khi thấy Lâm Nhất Phong cùng Ngải Tiểu Tiểu đi vào lễ đường. Lâu Lan rất tin tưởng, nếu như trên thế giới này còn một người có thể khiến Lâm Nhất Phong cúi đầu nhận sai, người kia chắc chắn là cha cô!
Con ngươi Lâm Nhất Phong nhìn vào tách trà, ngồi thẳng, ông biết với tính cách của Lâu Lan rất nhanh sẽ đến đây, mà có lẽ giờ cô ta cũng ở ngoài cửa rồi.
“Ta muốn biết hôm qua trong hôn lễ của Tuấn Nhất, vì cái gì mà con quyết định đi cùng Ngải Tiểu Tiểu? Phải biết rằng sau khi Tiểu Tiểu được gả vào phải gọi con là anh rể, con luôn là người cẩn thận sao lại làm ra chuyện hoang đường trước mặt khách khứa như vậy?" Lâu Kỳ Thanh thưởng thức một hớp trà, giống như tùy tiện hỏi.
Biết mục đích ông cụ tìm mình, trên đường Lâm Nhất Phong cũng đã nghĩ hôm nay sẽ nói thẳng mọi chuyện ra để kết thúc. Nhưng đối diện với con mắt cơ trí của Lâu Kỳ Thanh, ông vẫn chần chờ một chút rồi nắm tay thành quyền “Cha…"
“Ta biết chắc chắn con có lý do của mình." Lâu Kỳ Thanh thủy chung giữ vững nụ cười ôn hòa.
Lâm Nhất Phong thở dài trong bụng, ông cụ nói vậy mới khiến lòng mình lo lắng. Ông cụ từng cứu mạng mình nhưng lại không dùng cái đó để tranh công, cư xử như bạn bè, đây cũng là nguyên nhân tại sao ông lại nhẫn nhịn Lâu Lan nhiều năm như vậy. Nhưng mà Lâu Lan thấy mình nhẫn nhịn lại cứ tưởng là yếu đuối, hơn hai năm trước, ông đột nhiên bị té xỉu, kiểm tra thì thấy một khối u trong não cần phẫu thuật, bác sĩ nói tỉ lệ phẫu thuật thành công chỉ có 50%. Lúc đấy ông nghĩ ngay đến việc tìm kiếm tung tích con gái, sau đó lập di chúc để lại một nửa tài sản cho nó.
Ông không ngờ di chúc của mình bị Lâu Lan thấy, khi ông bị đẩy vào phòng phẫu thuật thì cô ta bắt đầu âm mưu hãm hại con gái Tiểu Tiểu của ông. Mục đích của cô ta rất đơn giản, nếu ngộ nhỡ ông phẫu thuật không thành công, cô ta nhất quyết không cho phép Ngải Tiểu Tiểu lấy được tài sản kia.
Nếu như không phải Ái Thi tìm được bạn tốt Cố Trường Lâm của ông thì ông thật không dám tưởng tượng con gái của mình sẽ phải sống cả đời trong phòng giam…
Sau khi xuất viện, ông quyết định muốn ly hôn với Lâu Lan. Nhưng cô ta năm lần bảy lượt tìm cái chết, hơn nữa Lâu Kỳ Thanh cũng khuyên can hết lần này đến lần khác, cứ như vậy, bọn họ lãng phí thời gian hơn hai năm.
“Cha…" Suy nghĩ một lúc, Lâm Nhất Phong quyết định hôm nay, ở chỗ này giải quyết cho xong hôn nhân của mình và Lâu Lan “Con quyết định ly hôn với Lâu Lan dù có thế nào đi nữa."
“Cái gì? Tôi không so đo anh xuất hiện cùng đứa con hoang đó, anh còn định ly hôn với tôi!" Một giọng nói sắc bén truyền đến, Lâu Lan lửa giận ngút trời lao vào Tứ hợp viện.
“Con lại ầm ĩ cái gì?" Lâu Kỳ Thanh khẽ cau mày, vẫn thong thả thưởng thức tách trà trong tay.
“Cha, cha phải làm chủ cho con, lần này thật sự không phải lỗi của con…" Lâu Lan đứng trước mặt Lâu Kỳ Thanh uất ức nói “Là anh ta không thương lượng với con đã đưa đứa con hoang đó vào lễ đường, để cho con trở thành trò cười ở đây."
“Con hoang cái gì, đó là em dâu con!" Lâu Kỳ Thanh trách cứ.
“Em dâu cái gì? Cha, Ngải Tiểu Tiểu là con gái riêng của Lâm Nhất Phong, theo lý thì cô ta phải gọi Kỳ Tuấn Nhất là cậu, ban đầu con ra sức phản đối là vì quan hệ này." Trong nháy mắt, Lâu Lan làm cho hình tượng của mình vô cùng vĩ đại.
“Tiểu Lan nói là sự thật?" Lâu Kỳ Thanh chăm chú nhìn Lâm Nhất Phong hỏi.
“Vâng." Lâm Nhất Phong gật đầu, lại nói tiếp lời Lâu Lan “Cho nên, con mới muốn ly hôn với Lâu Lan, dù sao vai vế rối loạn như vậy truyền ra ngoài cũng không dễ nghe."
“Tại sao? Muốn chia cách cũng phải là Tuấn Nhất bỏ Ngải Tiểu Tiểu, sao lại phải là chúng ta ly hôn?" Lâu Lan bất mãn kêu lên.
“Tiểu Lan!" Lâu Kỳ Thanh khiển trách, sau đó hơi rũ mắt, thưởng thức từng ngụm trà không lên tiếng. Mãi sau, ông mới ngước mắt nhìn Lâm Nhất Phong, “Nhất định phải đi đến bước đường này à?"
“Vâng." Lâm Nhất Phong gật đầu, mấy năm nay Lâu Lan ngày càng tệ hại mà cứ như điên cuồng, ông thật sự không có biện pháp tha thứ tiếp.
“Cho dù vì vậy mà làm ảnh hưởng đến hôn nhân của Tuấn Nhất và Tiểu Tiểu, con cũng không tiếc à?" Lâu Kỳ Thanh thoạt nhìn ôn hòa nhưng lại có chút thâm độc.
Lâm Nhất Phong giật mình, ông cụ đang uy hiếp mình, dùng hạnh phúc của con gái uy hiếp mình! Nếu như ông ly hôn, Tiểu Tiểu sẽ gặp phải chèn ép ở Lâu gia, thậm chí cuối cùng cũng phải theo gót ông, ly hôn với Kỳ Tuấn Nhất.
“Cùng là người làm cha, chúng ta nên hiểu tâm tình của nhau." Lâu Kỳ Thanh chậm rãi nói “Con và Tiểu Tiểu có thể gặp mặt bí mật, nhưng ở trường hợp công khai thì không cần nhận nhau, thân phận con gái riêng truyền ra ngoài cũng không tốt với con bé."
Lâm Nhất Phong không ngờ sẽ có kết quả như vậy, nhưng nghĩ lại thì cũng hợp tình hợp lý, dù sao trong thân thể Lâu Lan cũng chảy dòng máu của ông cụ. Làm cha, ông cụ cam nguyện gánh tiếng xấu ỷ thế hiếp người thay cho cô ta.
Mà ông thì sao? Hôn nhân không hạnh phúc đã qua hơn nửa đời người, cần gì quan tâm ngày tháng còn lại. Cho nên, ông cũng chịu ủy khuất để con gái hạnh phúc “Con biết rồi." Dứt lời, Lâm Nhất Phong đứng lên, bước chân nhanh chóng rời khỏi Tứ hợp viện không quay đầu lại.
“Cha…" Lâu Lan lôi kéo cánh tay Lâu Kỳ Thanh, vừa định làm nũng thì bị ông hất tay ra “Tiểu Lan, coi như nể mặt người mẹ đã mất của con, đây là lần cuối cùng cha khuyên giải, nếu con còn ép Lâm Nhất Phong nói đến chuyện ly hôn, cha sẽ không xen vào nữa!" Nói xong, ông không nhìn Lâu Lan mà đi thẳng vào nhà trong.
Nếu sớm biết Ngải Tiểu Tiểu có quan hệ với Lâm gia, Lâu Kỳ Thanh tuyệt đối không đồng ý hôn sự này. Mặc dù không có quan hệ máu mủ nhưng Kỳ Tuấn Nhất cưới con gái của anh rể, chuyện này truyền đi thế nào cũng không dễ nghe.
Bọn chúng đã lĩnh chứng nhận, hôn lễ cũng đã tổ chức. Hơn nữa ông chắc chắn dù mình có kiên trì để cho Kỳ Tuấn Nhất ly hôn thì nó cũng sẽ không đồng ý. Cho nên cân nhắc kỹ càng, ông chỉ có thể dùng chuyện kia uy hiếp để giữ được hôn nhân của con gái.
Nhưng vừa rồi nhìn ánh mắt Lâm Nhất Phong, Lâu Kỳ Thanh có chút không chắc chắn mình cứng rắn hợp tác cho bọn họ là đúng hay sai…
Ngải Tiểu Tiểu rất hưng phấn, cùng người nhà đi chơi không giống việc ứng phó với khách khứa trong hôn lễ, tâm tình vui vẻ dĩ nhiên là tinh thần sảng khoái. Kỳ Lâm và Ôn Ái Thi dù sao cũng lớn tuổi, một lát là đi ở phía sau. Vì vậy, họ bảo Kỳ Tuấn Nhất và Ngải Tiểu Tiểu để Ngải Bảo ở đây, hai người tự đi chơi, không cần đi cùng họ nữa.
Ngải Tiểu Tiểu còn do dự, Kỳ Tuấn Nhất thì không biết khách khí là gì. Ôm Ngải Bảo thả vào Kỳ Lâm và Ôn Ái Thi, rồi lại ôm vai Ngải Tiểu Tiểu nghênh ngang rời đi.
Bọn họ đến công viên nước lớn nhất Bắc Kinh, đầu tiên là đi xem cá heo biểu diễn, rồi đi quảng trường âm nhạc, thật giống như những đôi tình nhân bình thường đi chơi không chán.
“Chồng ơi!" Một lúc lâu mà không thấy đáp lại, Ngải Tiểu Tiểu dí dỏm nắm tay anh.
“Đi nào, chị dẫn em đi xem cá."
“Bé con!" Kỳ Tuấn Nhất nắm ngược lại bàn tay nhỏ bé của cô, lạnh lùng cảnh cáo cô, “Em phải nhớ, trước mặt người đàn ông của mình, đừng có xưng chị, cũng không cần quá chủ động, muốn đi đâu cứ để anh dẫn em đi."
Ngải Tiểu Tiểu cười hì hì, dí sát vào người Kỳ Tuấn Nhất, hít hà hơi thở nam tính mát lạnh trên người anh, nghịch ngợm lấy tay chọc chọc lồng ngực “Chủ nghĩa đàn ông, anh nói những chuyện này mà không đỏ mặt hả?"
“Bé con, tay em chỉ vào đâu đấy!"
Ngải Tiểu Tiểu nhún vai, dùng lại câu nói của anh “Chồng mình có thể tùy tiện sờ, nếu như em không sờ anh thì chứng tỏ em không yêu anh. Mà em thì lại quá yêu anh cho nên vừa thấy anh là em lại muốn…"
Bé con này đang trêu chọc anh. Nếu không phải địa điểm không thích hợp, có lẽ anh sẽ mừng rỡ như điên.
Nhưng bây giờ, vì để tránh cho nơi nào đó “chào cờ" anh không thể làm gì khác hơn là bắt bàn tay nhỏ bé không an phận của cô, trách mắng “Bé con háo sắc!"
“Em háo sắc à?" Ngải Tiểu Tiểu biết rõ còn hỏi, quét mắt nhìn phía dưới Kỳ Tuấn Nhất “Thế nào, tiểu Nhất Nhất có cảm giác rồi à?"
Nói xong mấy câu đùa háo sắc này, mặt Ngải Tiểu Tiểu như cái lồng hấp đang nấu. Thì ra trêu đùa đàn ông cũng cần tích lũy tâm lý mạnh mẽ. Hiển nhiên cô còn chưa tu hành tới cảnh giới. Vì che giấu sự xấu hổ, cô vội liếc về phía bể cá nhân tạo, kéo kéo Kỳ Tuấn Nhất.
“Chồng ơi, cá chỗ đó rất đẹp."
“Ừ."
“Chúng ta đi bắt đi."
“Không biết chữ à? Chỗ này viết cấm bắt cá."
“Vậy thì vớt lén là được."
“Em muốn bao nhiêu? Anh mua cho em?" Kỳ Tuấn Nhất kiên quyết phản đối, anh cho rằng đây là Ngải Tiểu Tiểu cố ý chỉnh anh.
“Em không muốn mua, trộm lén mới vui. Chồng ơi, em tin tưởng anh mà, nhanh đi, nhanh đi, giúp em vớt mấy con cá này ra." Ngải Tiểu Tiểu vùi vào ngực anh làm nũng, không có ý tốt tính toán với anh.
Gương mặt đẹp trai của Kỳ Tuấn Nhất trầm xuống, thấy Ngải Tiểu Tiểu vẫn không buông tha, xung quanh đã có người dừng lại nhìn, anh lạnh mặt lôi kéo “Đừng làm rộn…"
“Đường đường là lữ trưởng đội đặc chiến, chút chuyện này cũng không dám làm à?"
“Em!"
“Em cái gì mà em… Anh chưa xem tiết mục ở chương trình cuối năm vào năm kia à, người vợ bảo anh ta đi bắn vỡ sọ người khác, anh ta cũng chịu đi…"
“Không đi!"
“Ông xã, anh không yêu em…" Ngải Tiểu Tiểu biểu diễn, so với diễn viên đóng tiểu phẩm kia còn giống thật hơn.
………
Cuối cùng, vẫn là Kỳ Tuấn Nhất xắn tay áo, đi vào phía trong ao nước, vừa trầm mặt khiển trách cô “Ngây thơ!"
Vừa bước vào trong nước, khom lưng tiến vào trong. Bắt con cá…
Tác giả :
Nhất Sinh Mạc Ly