Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Cố Bám
Chương 72: Trốn tránh
Editor: phuogot_93
Tất cả mọi người đều lật bài, chỉ còn lại Lã Thiên Minh và Mễ Nhã Kỳ. Rốt cuộc trong hai người, ai là số ba?
Cái vấn đề này chỉ có hai người họ biết.
Mễ Nhã Kỳ vừa định đặt bài xuống, Lã Thiên Minh lại nhanh hơn cô một bước “Tôi là số ba." Nói xong úp bài xuống mặt bàn.
Mễ Nhã Kỳ hơi sững sờ, sau đó thu bài lại, giống như suy nghĩ gì đó nhìn về phía Lã Thiên Minh, còn sắc mặt Kỳ Tuấn Nhất xanh mét.
Ngải Tiểu Tiểu cũng hơi sững sờ, thở phào một cái, để cho Kỳ Tuấn Nhất hôn Lã Thiên Minh cảm giác vẫn đỡ hơn Mễ Nhã Kỳ một chút.
Lâm Hi Lôi vẻ mặt mong chờ, hai anh chàng đẹp trai, hình ảnh này chắc chắn sẽ rất đẹp.
Vẻ mặt Nghiêm Băng Nhi cười gian khi đạt được ý đồ, “Vậy bắt đầu đi! Phải tuân thủ quy tắc, nếu không phải chịu trừng phải của tôi!" Cô mập mờ nói thêm hai chữ trừng phạt.
Không thể nào? Thật sự để cho hai đấng mày râu bọn họ hôn nhau trước mặt mọi người?
Oh my god! Không khí bên trong phòng bao kỳ dị đến đỉnh điểm.
Cố tình lại có người không sợ chết, đôi mắt như sói nói “Được đấy! Đam mỹ, các anh ai là công, ai là thụ?"
“Aha! Đương nhiên huấn luyện viên Lã là thụ, loại xinh đẹp khôi ngô đó!" Lâm Hi Lôi cười nói.
Nghiêm Băng Nhi lập tức phản bác “Không nhất định đâu! Thật ra vừa nhìn thì Lã Thiên Minh sẽ là thụ phản công, cũng có thể lắm!"
Ngải Tiểu Tiểu nhìn hai người không biết quan sát sắc mặt mà nói chuyện, có cảm giác sắp không ổn. Bọn họ không cảm thấy sát khí quanh người Kỳ Tuấn Nhất phát ra sao?
Thật ra thì Kỳ Tuấn Nhất rất muốn trở mặt, nhưng chết tiệt, cứ như vậy phủi tay bỏ đi có phải không có khí phách.
Lã Thiên Minh hi vọng Kỳ Tuấn Nhất trở mặt, ôm hi vọng cuối cùng không chịu di chuyển, không ngờ Kỳ Tuấn Nhất khẽ nguyền rủa một tiếng, đi tới không nói câu nào trực tiếp hôn anh…
Chỉ là sau đó, hai người nhanh như chớp chạy vào toilet.
“Hahahaha… Lã Thiên Minh thật đáng thương! Thật sự có thiên phú làm nhược thụ!" Nghiêm Băng Nhi cười đến không ngồi thẳng được.
Lâm Hi Lôi lập tức phụ họa nói “Vừa rồi huấn luyện viên Kỳ cực giỏi! Tuyệt đối là cường công!"
Hai hủ nữ nhìn nhau, có loại cảm giác gặp nhau quá muộn.
Trò chơi vì vậy mà ngày càng kích thích hơn. Nhưng vì ngày mai Kỳ Tuấn Nhất và Ngải Tiểu Tiểu cử hành lễ cưới, sau trò chơi tự nhiên cũng có chút cố ý tác hợp bọn họ ở chung một chỗ.
Ví dụ như lần này là ôm hôn, Kỳ Tuấn Nhất không chút khách khí kéo Ngải Tiểu Tiểu thân mật, một chút cũng không giống lúc nãy qua loa với Lã Thiên Minh.
Tốt lắm, Ngải Tiểu Tiểu lén siết chặt hông anh, nhiều người nhìn chằm chằm như vậy đừng quá nghiêm túc. Nhưng Kỳ Tuấn Nhất đang say mê, thật ngoan ngoãn làm theo yêu cầu hôn cô năm phút đồng hồ.
Choáng nha! Đại háo sắc này! Ngải Tiểu Tiểu vuốt đôi môi sưng đỏ do bị hôn, liếc xéo anh.
Vòng này, Lục Vũ Kiếm rút được quỷ bài, anh chơi đến nghiện, lướt nhìn mọi người rồi nói ra một câu làm cho người ta kinh ngạc đến chết “Tôi muốn… muốn số hai cởi quần áo người bên tay phải anh ta!"
Phốc… Ngải Tiểu Tiểu lại phun. Nhìn thế nào cũng là một người trông như thiên sứ, thế mà lại thực ra lại là một ác ma. Loại điều kiện này mà anh cũng nói! Lâm Hi Lôi không nhịn được chen ngang “Làm ơn đi, nếu bên phải người đó là phụ nữ thì sao?"
Lục Vũ Kiếm không thèm để ý nói “Phụ nữ… Phụ nữ thì sao? Không phải bây giờ nam nữ ngang hàng à?" Dù sao ở đây cũng không có bạn gái anh, anh không chịu thiệt gì.
“Sao có thể?"
“Chính là vậy?" Ai biết số hai có thể hay không ở ngay bên trái mình? Nói như vậy chẳng phải thua thiệt lớn. “Không được, chúng tôi bỏ cuộc." Các cô gái rối rít phụ họa.
“Này, các cô… Được rồi, được rồi, con gái chỉ cởi áo khoác xuống là được." Lục Vũ Kiếm bị tất cả phản đối, không thể không nhượng bộ!
“Thế này còn được!"
Lã Thiên Minh khép chặt quần áo của mình, nhìn anh chằm chằm “Lục Vũ Kiếm, sao tôi không biết cậu tiện nhân lại còn sắc như vậy!"
“Cút!" Lục Vũ Kiếm liếc anh một cái, ánh mắt băn khoăn nhìn mọi người “Số hai là ai?"
Mọi người đồng loạt lật bài.
Tay Ngải Tiểu Tiểu vừa chạm vào bài, chỉ thấy bàn tay to khẽ vung tay, trong nháy mắt bài của họ bị đổi, trừ Ngải Tiểu Tiểu, những người khác đều không biết.
Ngải Tiểu Tiểu kinh ngạc nhìn Kỳ Tuấn Nhất nháy mắt, lật bài lên thế mà lại là số hai!
Anh đổi bài đi, nếu không thì anh sẽ phải cởi áo Lâm Hi Lôi. Bây giờ đổi thành anh bị mình cởi quần áo.
Ngải Tiểu Tiểu mở bài, cảnh tượng như vỡ òa, mấy người phụ nữ ôm nhau, Kỳ Tuấn Nhất còn chưa cởi đồ mà đã sắp phun máu mũi.
“Cởi quần áo, cởi quần áo…" Mọi người bắt đầu ồn ào.
“Tiểu Tiểu, ra tay đi! Anh ấy là người đàn ông của cô mà!"
“Đúng vậy, hẳn là rất nhuần nhuyễn nha!"
“Này, các cậu đừng làm rộn, đùa quá mức rồi đó…" Ngải Tiểu Tiểu đỏ mặt cáu giận nói.
Mọi người đang sắp phẫn nộ thì Kỳ Tuấn Nhất cầm tay Ngải Tiểu Tiểu đặt vào cổ áo mình, ném cho cô một ánh mắt ý tứ rất rõ ràng.
Vì vậy, mọi người lại sôi trào một lần nữa.
“Kỳ thiếu, hùng khởi! Kỳ thiếu thật giỏi!"
“Tiểu Tiểu cố lên! Nhào đến trai đẹp, cởi, cởi, cởi!"
“Nhanh lên đi, huấn luyện viên Kỳ muốn hiến thân cho cô! Cơ hội ngàn năm có một đó…"
Thật là, đám sắc nữ này.
Ngải Tiểu Tiểu oán thầm, cởi cúc áo của Kỳ Tuấn Nhất, đến khi cởi sạch áo của anh, mọi người nín thở nhìn người con trai dần trở nên trần truồng, trên da thịt trơn mịn mơ hồ có thể thấy mấy vết sẹo nông sâu khác nhau, mười phần quyến rũ…
Anh lạnh lùng tựa vào ghế salon, con ngươi đen thờ ơ quét qua mọi người.
Tất cả mọi người mở to mắt, cơ hội như này, phúc lợi như này không phải ngày nào cũng có.
“Thật hi vọng mãi mãi như vậy, vòng tiếp theo đừng đến!" Nghiêm Băng Nhi hoa si nói.
“Lau nước miếng của em đi!" Lăng Tuyết Phong tức giận nói.
Tên đàn ông thối, biết rõ bị người khác thèm thuồng, cần gì bày ra tư thế mê hoặc lòng người như vậy! Tâm tình Ngải Tiểu Tiểu có chút buồn bực, giống như đồ của mình bị người khác ngấp nghé vậy.
“Được rồi, hết thời gian rồi, tiếp tục chơi đi." Ngải Tiểu Tiểu nói xong, không tới mười giây, hai ba lượt đã giúp Kỳ Tuấn Nhất mặc xong áo.
“Tiểu Tiểu, cô mặc chậm một chút! Ô ô ô… Không nhìn được… trai đẹp cởi quần áo…"
Nhìn cô cài lại nút áo cuối cùng, dáng vẻ hận không thể bao bọc anh thật kín, Kỳ Tuấn Nhất nhàn nhã tựa vào ghế, tâm tình rất tốt.
Hôm nay mọi việc dường như đều là ngoại lệ nhưng cũng đáng giá! Tuy nhiên để tránh có người nói tiếp những yêu cầu như thế, anh vẫn bác bỏ những yêu cầu như này.
Bởi vì bên trái Ngải Tiểu Tiểu là Lã Thiên Minh, anh không hi vọng thấy người phụ nữ của mình bị người đàn ông khác cởi quần áo.
Sau đó, Kỳ Tuấn Nhất xui xẻo, vận khí lại trở nên cực kỳ tốt, liên tiếp rút được quỷ bài. Nhưng các vấn đề anh đặt ra đều vô vị tẻ nhạt, dần dần mọi người không còn hăng hái chơi nữa.
Không khí im ắng lại, Ngải Tiểu Tiểu nghĩ đến chuyện phiền lòng ban ngày, không nhịn được mà coi chai rượu vang đỏ Pétrus của Pháp đắt tiền như nước lọc mà uống, một ly lại một ly…
Ầm ĩ đến hơn mười giờ, Kỳ Tuấn Nhất nói thời gian không còn sớm, mọi người biết ngày mai bọn họ còn phải làm lễ cưới cũng không nói gì, tự động giải tán.
Bởi vì tập tục lễ cưới ở Bắc Kinh, Ôn Ái Thi thuê hai phòng ở một khách sạn cách không xa biệt thự của Kỳ Tuấn Nhất. Hôm nay họ đã dọn đến ở, ngày mai xe hoa sẽ thuận tiện tới đón.
Kỳ Tuấn Nhất chở Ngải Tiểu Tiểu, Lâm Hi Lôi và Mễ Nhã Kỳ về khách sạn.
Vừa xuống xe, Mễ Nhã Kỳ nhanh chóng lôi kéo Lâm Hi Lôi lên phòng, để cho hai người họ ở lại có không gian nói chuyện riêng.
“Không thoải mái à?" Kỳ Tuấn Nhất lo lắng nhìn Ngải Tiểu Tiểu hỏi, tối hôm nay cô bé này đã uống rất nhiều rượu.
“Không sao." Ngải Tiểu Tiểu bình tĩnh lắc đầu.
“Anh đưa em lên."
Ngải Tiểu Tiểu vẫn lắc đầu “Không cần, anh trở về đi."
“Bé con…"
“Ui, đừng nhiều chuyện nữa, ngày mai hôn lễ sẽ ầm ĩ cả ngày, mệt chết đi, em muốn nghỉ ngơi sớm một chút. Ngải Tiểu Tiểu cắt đứt lời anh, tay nhỏ bé đẩy anh “Đi nhanh đi."
Kỳ Tuấn Nhất cười, lần đầu tiên bị người khác ghét bỏ như vậy. Nghĩ thầm, hôm nay cô bận rộn một ngày, có lẽ thật sự mệt mỏi, cũng không làm khó cô nữa mà xoay người lên xe rời đi.
Ngải Tiểu Tiểu đứng đó sắc mặt không đổi, cho đến khi thấy xe anh rời đi thì chạy như điên đến cạnh thùng rác nôn đến chóng mặt.
Cô nôn đến khi hai chân như nhũn ra, nghiêng cơ thể dựa vào thân cây bên cạnh, xụi lơ cả người…
“Không uống được rượu còn hành hạ thân thể của mình như vậy?" Một giọng nói dịu dàng truyền đến, Ngải Tiểu Tiểu ngẩng đầu thấy Lục Du Hành đang lo lắng nhìn mình.
“Không có việc gì, nôn ra là ổn rồi… Uhm…" Ngải Tiểu Tiểu vừa nói vừa cúi vào thùng rác nôn như điên.
Lục Du Hành vội vàng tiến lên vỗ vỗ lưng cô “Sao rồi? Thoải mái hơn không? Nếu không anh đi mua thuốc giải rượu cho em?"
“Không cần đâu." Ngải Tiểu Tiểu phất tay một cái, từ trong túi xách lấy ra khăn giấy lau vết bẩn trên mặt, nhìn Lục Du Hành “Anh tìm em có chuyện gì à?"
“Ừ." Lục Du Hành gật đầu, thấy Ngải Tiểu Tiểu ở trong gió đêm hơi co rúm người, vội vàng cởi áo khoác định phủ lên người cô.
“Em không sao." Ngải Tiểu Tiểu giơ cánh tay lên cự tuyệt ý tốt của anh.
Lục Du Hành cứng người một chút, ngay sau đó cười khổ mặc lại áo khoác lên người “Chúng ta vào xe rồi nói."
“Không cần, chỗ này là được rồi." Ngải Tiểu Tiểu cảm giác thân thể có chút lung lay, nôn hết rồi mà vẫn chưa nôn ra được rượu. Nhíu mày, cô quyết định nhanh chóng đuổi Lục Du Hành đi “Có chuyện gì? Nói nhanh đi."
“Tiểu Tiểu, em cứ ghét anh như vậy, không tin tưởng anh… anh chỉ muốn cho em xem mấy món đồ ở trên xe." Vẻ mặt Lục Du Hành có chút bi thương, dưới đèn đường mờ ảo lại càng nổi bật giống như hoàng tử u buồn.
Ngải Tiểu Tiểu động tâm một chút nhưng ngay sau đó cô lại khinh bỉ bản thân. Thật là! Ngải Tiểu Tiểu, mày thực sự quá bỉ ổi, ngày mai tổ chức hôn lễ rất mệt mỏi, cần gì ở chỗ này thông cảm cái gì.
“Nếu như… anh không có việc gì thì em đi về đây." Cô xoay người cũng choáng váng, nếu không phải Lục Du Hành giơ tay kịp thời, sợ rằng cô đã ngã trên mặt đất.
Tựa vào cánh tay Lục Du Hành, Ngải Tiểu Tiểu cười khổ, bây giờ rượu không làm tê dại đầu óc mà làm tay chân cô tê dại… Cảm giác chóng mặt lại tới, cô vội vàng nhắm mắt lại.
“Lên xe ngồi một lúc thôi." Lục Du Hành đỡ cô đi về phía xe ô tô của mình. Lần này, Ngải Tiểu Tiểu không phản đối vì bây giờ cô thật sự không thể tự mình lên phòng, nhưng cũng không muốn để Lục Du Hành đưa lên… Cho nên cô nghĩ nghỉ một chút sẽ tốt hơn.
Mệt mỏi tựa lưng vào ghế, cô xoa xoa mi tâm “Lục Du Hành, rốt cuộc anh tìm em có chuyện gì?"
Lục Du Hành nhìn cô, do dự xem có nên nói ra không, có lẽ đây là cơ hội cuối cùng của anh, dù thế nào anh cũng muốn tranh thủ một lần “Là vụ án hai năm trước của em."
Ngải Tiểu Tiểu nghe vậy cứng đờ, khóe môi nâng lên một nụ cười khổ, cô muốn trốn tránh nhưng vẫn chạy không thoát à?
Thấy cô yên lặng, Lục Du Hành nghĩ là cô đang lắng nghe, nghiêng người về phía trước lấy một xấp tài liệu đưa đến trước mặt cô “Anh nhờ thám tử điều tra, phát hiện vụ án hai năm trước của em là người của Lâu gia động tay động chân vào."
Thật ra ban đầu anh cũng không tập trung tìm chứng cứ ở chỗ Lâu Khánh Dương, chẳng qua lần đó ông ta tìm anh uy hiếp, dụ dỗ anh phá hỏng hôn lễ của Ngải Tiểu Tiểu và Kỳ Tuấn Nhất thì anh mới nảy sinh nghi ngờ. Sau khi trở về, anh tìm người điều tra, kết quả là anh phát hiện ra một vài bí mật của Lâu gia, bao gồm cả chuyện năm đó Ôn Ái Thi đang mang thai rời đi một cách kỳ lạ… Không sai, anh muốn có được Ngải Tiểu Tiểu nhưng anh sẽ không dùng phương pháp hạ lưu của Lâu Khánh Dương, bởi vì như vậy Tiểu Tiểu sẽ hận anh cả đời!
Lâu Khánh Dương và Lâu Lan dù sao cũng là người nhà của Kỳ Tuấn Nhất, anh không tin sau khi Ngải Tiểu Tiểu biết sự thật vẫn có thể thờ ơ gả cho Kỳ Tuấn Nhất.
Chỉ cần cô hủy bỏ hôn lễ của họ, Lục Du Hành tin tưởng mình sẽ có cơ hội.
Ngải Tiểu Tiểu liếc nhìn tài liệu anh đưa cho, vài tấm hình, mấy đoạn khẩu cung còn có một cuốn băng ghi âm nhỏ. Những thứ này có thể xác định rõ ràng người hãm hại cô năm đó là Lâu Khánh Dương, nhưng vẫn chưa thể làm chứng cứ đưa ông ta ra tòa.
Khuôn mặt nhỏ nhắn không nhìn ra vẻ mặt gì, Ngải Tiểu Tiểu chỉ yên lặng ngồi đó. Mấy giây sau, cô ngẩng mặt nói với Lục Du Hành “Em biết rồi." Nói xong cô đứng lên, mở cửa xe đi xuống “Cảm ơn anh…" Cô thản nhiên bỏ lại những lời đó, cũng không quay đầu lại mà rời đi, mặc dù bước chân lảo đảo nhưng vẫn tiến về phía trước không quay đầu.
Cô hiểu ý định của Lục Du Hành, anh ta cho rằng làm vậy cô sẽ cảm kích anh ta sao? Không, chẳng những cô không thấy cảm kích mà còn thấy hơi hận anh ta. Thật ra, khi biết Lâm Nhất Phong là cha mình, cô đại khái đã đoán ra hung thủ năm đó hại cô… Nhưng cô vẫn một mực trốn tránh, cô không muốn thừa nhận sự thực đó… Hại cô là người nhà của Kỳ Tuấn Nhất, mặt dù Kỳ Tuấn Nhất và bọn họ không thân thiết nhưng dù sao cũng có quan hệ máu mủ… Ở giữa còn có Lâu Kỳ Thanh và Kỳ Lâm, cô phải xử lý mối quan hệ phức tạp này như nào mới không làm ảnh hưởng đến hạnh phúc của cô và Kỳ Tuấn Nhất?
Đây là một vấn đề nan giải, ít nhất bây giờ cô cũng không có biện pháp giải quyết. Cho nên cô lựa chọn trốn tránh, giả bộ không biết cái gì, sống một cuộc sống bình thường, ngày mai làm một cô dâu vui vẻ của Kỳ Tuấn Nhất. Nhưng mà, cố tình cô đã trốn trong bọt xà phòng thì tối nay lại bị Lục Du Hành vô tình đâm vỡ nó.
Anh buộc cô phải đối mặt với tất cả!
Trong thang máy, cô nhìn các số biến đổi, trong lòng một mảnh mờ mịt…
“Mấy người Nhã Kỳ đã lên lâu như vậy rồi sao giờ con mới lên?" Vừa mở cửa, Ôn Ái Thi quan tâm hỏi.
“Không có gì." Ngải Tiểu Tiểu lắc đầu, đi vào phòng “Ngải Bảo đã ngủ chưa?"
“Rồi." Ôn Ái Thi gật đầu nhìn Ngải Tiểu Tiểu, phát hiện sắc mặt cô có chút không ổn “Tiểu Tiểu, sao thế? Cãi nhau với Tuấn Nhất?"
“Không phải." Ngải Tiểu Tiểu cuống quýt lắc đầu, nở một nụ cười “Dì… Mẹ, con có việc nói với mẹ." Đã quen gọi là dì Ôn, bỗng nhiên đổi cách xưng hô khiến cô có chút không thích ứng.
Ôn Ái Thi gật đầu, ngồi xuống ghế sofa cùng cô. Ngải Tiểu Tiểu không biết mở miệng như nào nên đưa tài liệu mà Lục Du Hành cho cô để Ôn Ái Thi xem, sau đó bình tĩnh nhìn bà “Mẹ, con muốn nghe sự thật từ mẹ."
Cô đã nghĩ thông suốt, nếu không còn cách nào trốn tránh thì chỉ có đối mặt. Đương nhiên, trước hết cô phải biết Lục Du Hành không điều tra được chuyện gì mới quyết định tiếp theo nên làm gì.
“Mẹ biết ngay sớm muộn gì con cũng sẽ biết." Ôn Ái Thi xem những thứ này một lần, ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt chứa một chút áy náy “Tiểu Tiểu, không phải mẹ cố ý muốn gạt con, chỉ là không muốn để con biết quá sớm, ít nhất mẹ không hy vọng trong lễ cưới con cảm thấy không vui, thậm chí còn tràn ngập thù hận. Mẹ cũng không ngờ Lâu Lan ác độc như vậy, chúng ta đã rời khỏi Bắc Kinh sống ẩn dật rồi mà cô ta vẫn không bỏ qua cho chúng ta, ngụy tạo vụ án giết người để hại con…" Đây cũng là lý do tại sao bà không giống những người mẹ khác ngăn cản Ngải Tiểu Tiểu gia nhập lính đặc chủng cùng với nguyên nhân ngăn cản cô gả cho Kỳ Tuấn Nhất. Nếu trốn tránh không được thì chỉ có thể giúp con gái mình mạnh mẽ hơn, có khả năng tự vệ, thậm chí có năng lực chống trả. Bà không thể đi theo bên canh cô cả đời, con đường sau này cô phải tự đi.
Hơn nữa, năm đó bà lựa chọn buông tay, kết quả là mình phải cô độc cả đời, bất luận thế nào bà cũng không muốn con gái của mình giẫm vào con đường đấy.
“Bây giờ con đã biết rồi thì mẹ cũng không cần thiết phải gạt con nữa… Con muốn biết chuyện gì?"
Ngải Tiểu Tiểu ôm hai chân tựa vào một góc ghế salon, lẳng lặng nhìn Ôn Ái Thi, bà nhẫn nhịn nhiều năm như vậy? Khổ tâm của bà, cô có thể hiểu nhưng mẹ con hai người cũng không thể nhẫn nhịn như vậy, có lúc phản kích chính là cách phòng thủ tốt nhất. Cho nên bây giờ cô chỉ muốn biết rõ một chuyện ---
“Mẹ, ban đầu, mẹ và… ông ta tại sao lại tách ra?"
“Đó chẳng qua là sự lựa chọn bất đắc dĩ." Ôn Ái Thi thở dài, kể lại chuyện xưa của mình và Lâm Nhất Phong cho Ngải Tiểu Tiểu nghe.
Thì ra là, sự thật cũng không phải như cô tưởng tượng, Lâm Nhất Phong không phải vì vinh hoa phú quý mà vứt bỏ Ôn Ái Thi như Trần Thế Mỹ. Nhưng như vậy thì sao nào, cuối cùng ông ta cũng bỏ lỡ mẹ và cô…
Ngải Tiểu Tiểu nằm trên giường, trằn trọc trở mình, nghĩ đến Lâu Lan là không nhịn được nóng giận trong lòng. Thì ra là trong cuộc sống thật sự có nhân vật như vậy, vì thứ mình muốn mà dùng thủ đoạn hèn hạ bỉ ổi còn tự cho là tài giỏi, vui đùa làm tổn thương người khác. Loại người này không dạy dỗ một chút thì cô ta sẽ cho rằng mọi chuyện nên như vậy.
Không tài nào ngủ được, mắt to chớp nhanh, trả thù như nào mới thoải mái lại không làm ảnh hưởng đến hạnh phúc trước mắt của cô?
Đối phó với Lâu Lan, cô không cần phải quang minh chính đại làm gì. Nghĩ đến đây, Ngải Tiểu Tiểu bò dậy sờ điện thoại di động, bấm số của Kỳ Tuấn Nhất ----
“Bé con, có chuyện gì à?" Giọng nói mát lạnh của Kỳ Tuấn Nhất từ đầu kia truyền đến.
“Tự mãn!" Ngải Tiểu Tiểu nũng nịu một tiếng, nói ngay vào điểm chính “Cho em số điện thoại của Lâm Nhất Phong."
Đầu dây bên kia trầm mặc, hiển nhiên là không nghĩ đến cô tìm anh vì chuyện này.
“Anh không thấy em và ông ấy cần nói chuyện thật tốt sao?" Ngải Tiểu Tiểu cố gắng làm cho giọng nói của mình nhẹ nhàng bâng quơ, cô cảm thấy chút chuyện này tạm thời giấu Kỳ Tuấn Nhất cũng tốt.
“Bé con, đừng gây chuyện. Em hãy nhớ, anh sẽ không để em chịu bất kỳ ủy khuất gì!" Kỳ Tuấn Nhất vẫn nhạy bén cảm nhận được gì đó, thấp giọng cảnh cáo. Chẳng qua sau đó vẫn cho Ngải Tiểu Tiểu số của Lâm Nhất Phong. Vì anh biết rõ, dù tính tình Ngải Tiểu Tiểu có chút đanh đá, bạo ngược nhưng không ương ngạnh, cô cũng sẽ không làm những chuyện quá quắt, cho nên anh vẫn luôn yên tâm cưng chiều cô. Thỉnh thoảng thay cô thu dọn cục diện rối rắm cũng thấy vui vẻ.
………
Ngày hôm sau, trong phòng vẫn tối đen như mực, Ngải Tiểu Tiểu đã bị Ôn Ái Thi gọi dậy, cô phải trang điểm, làm tóc, mặc áo cưới… có rất nhiều chuyện phải chuẩn bị.
Thợ trang điểm, thợ làm tóc, Mễ Nhã Kỳ, Lâm Hi Lôi… Mọi người vừa hết bận rộn ăn mặc xong xuôi cho Ngải Tiểu Tiểu thì đúng lúc xe hoa của Kỳ Tuấn Nhất đến.
Nhà thiết kế nổi tiếng đã làm một chiếc váy cưới tôn lên vòng eo thon nhỏ, đường cong xinh đẹp mê người làm cho Ngải Tiểu Tiểu trở thành cô dâu xinh đẹp nhất. Con ngươi Kỳ Tuấn Nhất tối sầm chỉ còn bóng dáng của cô, bộ lễ phục càng thể hiện thân thể cao lớn tuấn mỹ của anh, một tay ôm lấy Ngải Tiểu Tiểu lên xe hoa phóng đi mất.
“Này, anh không cần khoa trương như vậy chứ." Ngải Tiểu Tiểu nhìn đoàn xe thật dài phía sau, lẩm bẩm nói “Thật là ô nhiễm không khí."
“Bé con, em thật không biết tốt xấu." Kỳ Tuấn Nhất liếc cô một cái, không phải anh sợ cô oán giận không coi trọng hôn lễ của hai người, mới để cho các anh em lái mấy chiếc xe sao. Bọn họ còn muốn đoàn xe chạy từ nơi này cho đến nơi tổ chức hôn lễ không ngừng cơ.
“Không cần dùng danh nghĩa của em làm những chuyện xa xỉ kia." Ngải Tiểu Tiểu chu môi, cô nhìn thấy phía sau mấy chiếc xe sang trọng còn có mấy chiếc xe quân đội.
Kỳ Tuấn Nhất quay đầu lại “Đó là mấy người Ngụy Khải Sinh, họ vừa vào Bắc Kinh, vừa vặn đi theo đoàn xe phía sau."
“À." Ngải Tiểu Tiểu xoay đầu giống như tùy ý hỏi “Hôm nay có rất nhiều khách khứa à?" Thật ra cô chỉ muốn làm mấy bàn tiệc tiếp đón bạn tốt là được rồi.
“Ừ. Không tính là ít." Kỳ Tuấn Nhất đưa ra một đáp án nước đôi.
Ngải Tiểu Tiểu lại khẩn trương xoắn các ngón tay, cô muốn diễn một vở kịch hay, không có người xem thì không có ý nghĩa nhưng mà quá nhiều người xem thì cũng không được ổn lắm…
“Tiểu Tiểu, thật xin lỗi…" Ôn Ái Thi chỉnh sửa lại mảnh lụa trắng bên tai Ngải Tiểu Tiểu, ánh mắt dâng lên hơi nước.
“Mẹ, mẹ nói gì vậy?" Ngải Tiểu Tiểu làm nũng thay bà lau khóe mắt.
“Các cô dâu khác đều là cha đưa ra lễ đường nhưng con chỉ có thể đi ra ngoài một mình." Suy nghĩ một chút, Ôn Ái Thi cảm thấy áy náy cùng chua xót trong lòng.
“Mẹ yên tâm, con sẽ không đi một mình." Ngải Tiểu Tiểu nháy mắt nghịch ngợm, một câu hai nghĩa.
“Tiểu Tiểu nhanh lên, đến cậu ra ngoài rồi." Lâm Hi Lôi mặc bộ lễ phục trắng bạc, xinh đẹp động lòng người, chạy tới nhắc nhở.
“Mẹ, mẹ về chỗ đi." Ngải Tiểu Tiểu đẩy đẩy Ôn Ái Thi ra khỏi phòng. Sau đó xoay người nói với Ngải Bảo đang nằm trên ghế salon chơi một mình “Bảo bối, con nên ra sân khấu thôi."
Ngải Bảo lập tức bò xuống ghế salon, xốc lên áo cưới đang quét đất của Ngải Tiểu Tiểu. Một thân lễ phục nhỏ bé màu đen, tăng thêm một phần trưởng thành, hôm nay Ngải Bảo nghiễm nhiên một thân phấn điêu ngọc thế, bộ dáng lung linh như nước kia làm người ta chỉ muốn cắn lên một ngụm.
“Chậc chậc, thật là kim đồng, chỉ tiếc là còn thiếu ngọc nữ." Lâm Hi Lôi nhìn Ngải Bảo khôi ngô tuấn tú, khuôn mặt nhỏ nhắn cảm thán.
“Không nhất định nha…" Ánh mắt Mễ Nhã Kỳ khó hiểu liếc nhìn bụng Ngải Tiểu Tiểu.
“Ừ, đúng vậy." Lâm Hi Lôi cười híp mắt giơ tay về Ngải Tiểu Tiểu “Nói không chừng nơi này…"
“Này, Lâm Hi Lôi!" Ngải Tiểu Tiểu đẩy tay cô ra, trừng cô một cái “Cậu nói nhăng cuội gì đó?" Mặc dù, dì cả của cô đã muộn mấy ngày nhưng bình thường cô cũng không chính xác lắm, chắc không phải như họ nói đâu.
Ngẩng đầu nhìn lịch vạn niên treo trên tường, hôn lễ sẽ lập tức bắt đầu. Sao Lâm Nhất Phong còn chưa tới, chẳng lẽ ông ta đổi ý rồi à? Tâm tình Ngải Tiểu Tiểu hơi nặng nề, hôm qua cô đã nói rõ ràng với ông ấy, nếu hôm nay không đến thì cả đời đừng nghĩ đến chuyện cô nhận người cha này. Cô đang tự suy đoán thì một bóng dáng cao lớn xuất hiện ở cửa ra vào.
“Tiểu Tiểu, hi vọng cha không đến muộn."
Lâm Nhất Phong nhìn con gái mình mặc áo cưới trắng tinh, bộ dáng xinh đẹp kiều mỵ làm ông xúc động. Tâm tình nguội lạnh hơn hai mươi năm trong nháy mắt đã mềm mại.
“Tiểu Tiểu, vị này là ai vậy?" Lâm Hi Lôi chậm rãi dò xét từ đầu đến chân Lâm Nhất Phong một lượt, ánh mắt lóe sáng. Woa, tham dự hôn lễ này thật là mở rộng tầm mắt, bé trai xinh đẹp, chàng trai yêu nghiệt, chàng trai lãnh khốc, các loại trai đẹp đều tranh nhau ra sân, hôm nay lại có cả ông chú đẹp trai khí thế chững chạc mạnh mẽ nữa. Haha, thật là đủ các loại.
Mễ Nhã Kỳ thấy Lâm Nhất Phong thì khẽ nhăn đầu lông mày, hình như cô đã gặp qua người đàn ông này ở đâu rồi?
“Tớ giới thiệu cho các cậu," Ngải Tiểu Tiểu cười một cái nói “Người này là Lâm Nhất Phong, tớ vừa nhận làm cha nuôi." Lâm Nhất Phong nghe vậy, khuôn mặt tuấn tú hơi chấn động, chỉ là trong mắt hiện lên vẻ bất đắc dĩ cùng chán nản. Là ông nói, bây giờ quan hệ của họ tạm thời chưa thể công bố, nhưng đứa con này cũng không cần cố ý giới thiệu như vậy đi.
“Cha nuôi!?" Mễ Nhã Kỳ và Lâm Hi Lôi kinh ngạc nghi hoặc nhìn cô, Tiểu Tiểu nhận cha nuôi từ khi nào, sao họ không nghe nói gì?
“Đúng vậy." Vẻ mặt Ngải Tiểu Tiểu vẫn thản nhiên “Ở Bắc Kinh, ông ấy là người giàu có nhất, trị giá con người hàng trăm tỷ. Như thế nào? Để ông ấy dẫn tớ ra lễ đường có phải rất oai không?"
“Này, Tiểu Tiểu…" Không hiểu trong hồ lô của cô chứa gì, Lâm Hi Lôi định kéo cô qua hỏi một chút. Lúc này, nhân viên khách sạn vội vàng chạy đến “Cô dâu nên đi vào thôi, nhanh lên một chút!"
Vì vậy, Ngải Tiểu Tiểu mỉm cười khoác cánh tay Lâm Nhất Phong, Lâm Hi Lôi và Mễ Nhã Kỳ bụng đầy nghi vấn đi sau họ, ở giữa là Ngải Bảo ra vẻ đẹp trai đang làm tròn phận sự kéo áo cưới cho Ngải Tiểu Tiểu…
Tiệc cưới trong đại sảnh, khách khứa đều đã ngồi kín bàn tiệc, không phải giàu có thì cũng sang trọng, đàn ông thì tây trang thẳng thớm, phụ nữ thì xinh đẹp… Bước lên thảm đỏ, Ngải Tiểu Tiểu nghe được tiếng rút khí, cùng tiếng bàn luận xì xào ---
“Tôi không nhìn nhầm chứ, là chủ tịch Lâm!
“Đúng vậy, ông ấy và cô gái kia có quan hệ gì?"
“Không trách được ông cụ Lâu đáp ứng hôn sự của cô và Kỳ thiếu, thì ra cô gái này cũng có bối cảnh."
“Không đúng, theo lý mà nói hôm nay đi cùng phải là người lớn nhà cô ta, Lâm Nhất Phong này, sau khi cô ta gả vào thì gọi là anh rể…"
………
Ngải Tiểu Tiểu khẽ nâng khóe môi, những lời bàn luận này cô không quan tâm, kịch hay còn ở phía sau.
Ngồi ở hàng ghế đầu, Lâu Khánh Dương và Lâu Lan vừa nhìn thấy Ngải Tiểu Tiểu xuất hiện cùng Lâm Nhất Phong, trong nháy mắt sắc mặt đen lại như mây đen “Chuyện gì đây?" Lâu Khánh Dương nhỏ giọng hỏi.
“Em không biết." Lâu Lan cắn răng “Anh ấy nói với em hôm nay rất bận có lẽ không tới được." Cho nên cô ta cũng không miễn cưỡng, hôm nay Lâm Nhất Phong không xuất hiện cũng tốt. Nhưng cô ta vạn vạn không ngờ được, chẳng những ông ta xuất hiện mà còn đưa Ngải Tiểu Tiểu vào lễ đường.
Lâm Nhất Phong coi cô ta là cái gì?
Không nhịn được, Lâu Lan đứng lên muốn xông ra hỏi cho ra lẽ. Lâu Khánh Dương vội vàng bắt lấy tay cô ta. “Đừng hoảng hốt, bây giờ phải bình tĩnh, em xông ra như này chẳng phải trúng kế mà con nhóc kia."
“Anh, cứ để nó lớn lối như vậy à?" Lâu Lan giận dữ ngồi xuống, gần như muốn cắn nát hàm răng “Nó cũng chỉ là đứa con riêng, tại sao Lâm Nhất Phong có thể dẫn nó đi ra?"
“Bây giờ trong trường hợp này chưa chắc Lâm Nhất Phong sẽ công bố quan hệ của cậu ấy và Ngải Tiểu Tiểu. Mọi người ở đây chỉ phỏng đoán lung tung về quan hệ của họ, nếu em đi ra đó làm mọi chuyện vỡ lở ra thì ngược lại sẽ thành toàn cho con bé kia." Lâu Khánh Dương nói xong bưng ly trà trước mặt, bình chân như vại thưởng thức một hớp trà “Em ngồi đây xem kịch vui là được." Anh biết trong cái vòng luẩn quẩn ở Bắc Kinh, Lâm Nhất Phong muốn nhận Ngải Tiểu Tiểu tuyệt đối sẽ không qua loa như vậy. Hơn nữa, bây giờ nhận được “kinh hỉ" khẳng định không chỉ có hai người bọn họ ---
Lâu Kỳ Thanh thấy Ngải Tiểu Tiểu và Lâm Nhất Phong xuất hiện cùng nhau không khỏi nhíu mày, con ngươi cơ trí thoáng qua vẻ tức giận. Kỳ Lâm thấy thế cũng kinh ngạc, lặng lẽ đến trước mặt Ôn Ái Thi “Tiểu Tiểu cùng anh ta quen biết nhau à?"
Ôn Ái Thi mờ mịt lắc đầu “Không có, con bé không nói gì với chị."
Chỉ có Kỳ Tuấn Nhất đứng trên lễ đài bộ dáng tự nhiên, đây chính là mưu kế của bé con à? Hơi ngây thơ nhưng cũng không ảnh hưởng đến toàn cục! Anh nâng môi nở nụ cười mê người, lẳng lặng nhìn Lâm Nhất Phong dẫn Ngải Tiểu Tiểu đến gần mình, sau đó giống như trao bảo bối Ngải Tiểu Tiểu cho mình.
Cùng Lâm Nhất Phong bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt thâm thúy giống nhau tạo thành tia lửa, hai người dưới cái nhìn chòng chọc của mọi người dùng ánh mắt nói chuyện với nhau.
Lâm Nhất Phong “Thằng nhóc, tiện nghi cho cậu."
Kỳ Tuấn Nhất “Tôi không có độc chiếm con gái của anh, anh nên biết đủ đi."
………
Khóe mắt Ngải Tiểu Tiểu nhìn thấy vẻ mặt ấm ức của Lâu Lan, môi nở một nụ cười khiêu khích. Lần này cô ta có thể nhịn nhưng cô ta không tức sùi bọt mép thì vở diễn này còn gì hay. Nghĩ đến đây, ánh mắt Ngải Tiểu Tiểu mềm mại, nhẹ nhàng kéo cánh tay Lâm Nhất Phong, “Cha, cảm ơn cha."
Giọng nói nhỏ nhẹ, chỉ có mấy người gần lễ đài nghe được. Chỉ thấy Lâu Lan nghe vậy lập tức định đứng lên nhưng Lâu Khánh Dương giữ cô ta lần nữa, trấn an cô ta bình tĩnh chớ nóng vội.
Một tiếng cha khiến con ngươi thâm thúy của Lâm Nhất Phong dâng lên một chút hơi nước, ông gật đầu một cái rồi xoay người rời khỏi tiệc cưới.
Ngải Tiểu Tiểu khẽ cau mày, không vừa ý với hiệu quả như vậy, chỉ có thể làm Lâu Lan tức đến nội thương thôi.
Đang suy nghĩ thì thấy Lâu Lan đứng lên đuổi theo Lâm Nhất Phong ra đại sảnh.
Được rồi, tạm được! Ngải Tiểu Tiểu chau mày nhìn bóng dáng vội vàng của Lâu Lan, chắc đã nộ hỏa công tâm rồi…
“Bà xã thân yêu, em thất thần." Kỳ Tuấn Nhất thấy cô chỉ lo lắng nhìn ra cửa, lúc trao nhẫn cũng không tập trung, lập tức duỗi tay xoay đầu cô lại.
“À…" Ngải Tiểu Tiểu cười cười, vội vàng duỗi ngón tay để Kỳ Tuấn Nhất đeo nhẫn, sau đó cầm chiếc nhẫn người dẫn chương trình đưa cho đeo vào tay Kỳ Tuấn Nhất.
Vừa hoàn thành việc đeo nhẫn, người dẫn chương trình tuyên bố chú rể có thể hôn cô dâu. Vì vậy, Kỳ Tuấn Nhất không chút khách khí cúi người chiếm lấy môi Ngải Tiểu Tiểu “Umh…" Tên xấu xa, nhiều người nhìn mà còn hôn lâu như vậy làm gì. Ngải Tiểu Tiểu vừa say mê vừa oán thầm.
Bé con này, anh có thể cho phép cô thực hiện một ít trò quỷ trong hôn lễ nhưng quyết không cho phép cô mất hồn trong hôn lễ. Nghĩ đến đây, Kỳ Tuấn Nhất híp mắt, hôn mạnh hơn!
Bên ngoài đại sảnh tiệc cưới, Lâu Lan nổi giận đùng đùng đuổi theo Lâm Nhất Phong, tức giận nói “Lâm Nhất Phong, anh đứng lại!"
Lâm Nhất Phong dừng bước, chậm rãi xoay người, thân thể cao lớn lạnh lùng, hơi thở bức người, ánh mắt lạnh lẽo sắc bén nhìn cô ta, im lặng đứng đó.
“Anh…" Lâu Lan bởi vì ánh mắt sắc bén mà trong lòng căng thẳng, nhưng rõ ràng lần này anh đuối lý, cô không cần thiết phải chột dạ “Tại sao lại cùng con bé kia đi ra, Lâm Nhất Phong, anh có ý gì hả?"
“Tôi không có ý gì, chẳng qua đây là chuyện tôi nên làm." Lâm Nhất Phong trầm giọng trả lời, con ngươi u tối không thấy gợn sóng.
“Cái gì gọi là anh nên làm?" Giọng nói Lâu Lan trở nên bén nhọn, “Cô ta và chúng ta không quen không biết, anh cần gì phải vì một con nhóc hoang dã phá hỏng tình cảm vợ chồng chúng ta?"
“Tình cảm?" Lâm Nhất Phong cười khẽ, ánh sáng trong mắt không rõ ý tứ “Giữa chúng ta còn có tình cảm để phá hỏng à?"
“Anh có ý gì? Con nhóc kia là cái quái gì chữ, nó muốn gây sóng gió cũng không nhìn lại mình một chút xem có bản lĩnh đó không! Tôi cho anh biết, Lâm Nhất Phong, có tôi ở đây anh đừng hy vọng hão huyền…"
“Lâu Lan," Lâm Nhất Phong thở dài, giọng nói có chút bất đắc dĩ “Cô đã náo loạn gần 20 năm rồi, cô không thấy cũng nên kết thúc được rồi à?"
“Kết thúc?" Lâu Lan cứng đờ, cho đến giờ cô ta vẫn chưa từng nghĩ đến kết thúc, cho dù cô ta và Lâm Nhất Phong vẫn ở riêng, vẫn cãi nhau… Đáng chết, cô ta cố gắng lâu như vậy mới có được vinh hoa như ngày hôm nay, Ôn Ái Thi và Ngải Tiểu Tiểu muốn cướp tất cả của cô ta sao? Bọn họ đừng hòng mơ tưởng!
Cô ta nhìn bóng dáng xoay người rời đi dứt khoát của Lâm Nhất Phong, trong mắt lộ ra vẻ dữ tợn.
Bên này, sau khi Ngải Tiểu Tiểu và Kỳ Tuấn Nhất kết thúc nụ hôn lãng mạn, Lã Thiên Minh, Lục Vũ Kiếm, còn có Ngụy Khải Sinh và đội đặc chiến ồn ào ---
“Hôn tiếp đi…"
“Lữ trưởng hùng khởi, hôn tiếp đi…"
“Wow, Kỳ thiếu hôn tiếp đi…"
Kỳ Tuấn Nhất nhíu mày, liếc nhìn mọi người nhếch môi nói “Chuyện khuê phòng bí mật đến đây là dừng, nếu muốn thì về nhà mình tìm phụ nữ mà luyện tập đi."
Ngải Tiểu Tiểu dùng sức cấu anh, cái gì gọi là chuyện khuê phòng bí mật đến đây là dừng, cái gì gọi là về nhà mình tìm phụ nữ luyện tập… Lời nói thô lỗ như vậy sao anh có thể nói ra trước mặt bao nhiêu khách khứa như vậy, có biết hổ thẹn hay không!
“Nếu không thì biểu diễn một tiết mục đi." Lăng Tuyết Phong đưa cho Kỳ Tuấn Nhất một cái bậc thang, chỉ là ánh mắt rõ ràng nói với Kỳ Tuấn Nhất, lần này giúp anh thì sau này phải nhớ báo đáp.
Kỳ Tuấn Nhất gật đầu. Ngải Tiểu Tiểu cũng cho là chủ ý này không tồi, cô kéo kéo vạt áo Kỳ Tuấn Nhất, hai người quay lưng lại, sau đó ghé vào tai anh nói nhỏ “Nếu không thì em nhảy một điệu?" Từ nhỏ dây thần kinh vận động của cô rất tốt, võ thuật, điệu múa gì cô biểu diễn đều có kết quả đều giống nhau.
“Không được." Kỳ Tuấn Nhất nghĩ đến điệu múa ở quán bar của cô, anh không muốn để bà xã xinh đẹp của mình bị nhiều đàn ông nhìn. “Tối về nhảy cho mình anh xem là được." Anh mập mờ thổi gió bên tai cô.
Ngải Tiểu Tiểu trừng anh “Làm sao bây giờ?"
“Biểu diễn đi! Chúng tôi muốn xem biểu diễn!" Bây giờ đã có người dẫn đầu hô hào.
“Ca hát." Kỳ Tuấn Nhất nhíu mày, hình như đã dự tính trước.
“Được rồi, anh biết hát bài gì?" Mặc dù cô hát không tốt, nhưng dù sao cũng có thể lừa gạt mà qua, hơn nữa nhìn dáng vẻ Kỳ Tuấn Nhất chắc giọng hát không tệ. Hình như cô cũng chưa bao giờ nghe Kỳ Tuấn Nhất hát, nghĩ đến đây cô không nhịn được có chút mong đợi.
“Anh không biết, em hát đi!" Kỳ Tuấn Nhất lại dứt khoát nói.
Ngải Tiểu Tiểu nhất thời đổ mồ hôi, cô còn gửi gắm toàn bộ hi vọng vào anh đấy. “Em cũng không biết hát, nếu không em cứ nhảy thôi."
“Em dám!" Kỳ Tuấn Nhất bắt lấy tay nhỏ bé của cô bóp mạnh.
Ngải Tiểu Tiểu nhe răng, “Anh bạo lực!" Sau đó chu miệng lẩm bẩm “Thật khó phục vụ, vậy anh muốn thế nào?"
“Vậy thì cùng nhau hát đi." Kỳ Tuấn Nhất liếc nhìn cô “Người yêu tri tâm, em biết không?" Đây là một bài hát cũ, một năm kia, người không thích âm nhạc là anh tình cờ nghe được, tâm giống như bị thứ gì làm chấn động, sau đó tự nhiên ghi nhớ lời bài hát ở trong lòng…
Người yêu tri tâm rất hợp để hát trong ngày hôm nay. Ngải Tiểu Tiểu gật đầu, bài này cô đã hát ở trong quán karaoke.
Vì vậy, âm nhạc nhẹ nhàng vang lên ở tiệc cưới, Ngải Tiểu Tiểu nhìn lời ca thâm tình trên màn hình lớn hát lên: Hãy để tình yêu của em đi cùng anh mãi mãi, anh có cảm thấy hay không em lo lắng cho anh, khi ánh mắt gặp nhau mới biết duyên phận là gì, có phải anh cũng đang đợi người yêu tri tâm…
Sau đó, cô mỉm cười để microphone ở trước ngực chuẩn bị thưởng thức giọng hát tự nhiên của Kỳ Tuấn Nhất. Chỉ thấy Kỳ Tuấn Nhất đặt microphone ở bên môi ---
… Tình yêu của em đó anh khắc ghi mãi mãi…
Hả… Ngải Tiểu Tiểu hơi sốc, câu đầu tiên hình như Kỳ Tuấn Nhất chậm nửa nhịp, sau đó nghe tiếp ---
Đoạn đường dài anh không thay lòng, đến khi mưa gió nổi lên em sẽ cảm nhận được thế nào là ấm áp? Trong cuộc đời khó nhất là tìm được một người yêu tri tâm…
Mặc dù giọng của anh rất dịu dàng, vẻ mặt anh cũng tao nhã, nhưng từng chữ anh hát ra thế mà… đều không đúng giai điệu.
Oh my god! Ngải Tiểu Tiểu đã hiểu tại sao chưa từng nghe anh hát, thì ra là anh không phải thâm tàng bất lộ mà là ngũ âm không hoàn chỉnh! Kỳ Tuấn Nhất gần như hoàn mỹ vậy mà để cho cô phát hiện một khuyết điểm lớn như vậy, thật là vừa vui mừng vừa lo sợ! Cô thật sự rất muốn cười, nhưng khi nhìn đến dáng vẻ Kỳ Tuấn Nhất đang chuyên chú, cô cảm thấy bật cười hình như hơi quá đáng, không thể làm gì khác hơn là liều mạng nhịn…
Tất cả mọi người đều lật bài, chỉ còn lại Lã Thiên Minh và Mễ Nhã Kỳ. Rốt cuộc trong hai người, ai là số ba?
Cái vấn đề này chỉ có hai người họ biết.
Mễ Nhã Kỳ vừa định đặt bài xuống, Lã Thiên Minh lại nhanh hơn cô một bước “Tôi là số ba." Nói xong úp bài xuống mặt bàn.
Mễ Nhã Kỳ hơi sững sờ, sau đó thu bài lại, giống như suy nghĩ gì đó nhìn về phía Lã Thiên Minh, còn sắc mặt Kỳ Tuấn Nhất xanh mét.
Ngải Tiểu Tiểu cũng hơi sững sờ, thở phào một cái, để cho Kỳ Tuấn Nhất hôn Lã Thiên Minh cảm giác vẫn đỡ hơn Mễ Nhã Kỳ một chút.
Lâm Hi Lôi vẻ mặt mong chờ, hai anh chàng đẹp trai, hình ảnh này chắc chắn sẽ rất đẹp.
Vẻ mặt Nghiêm Băng Nhi cười gian khi đạt được ý đồ, “Vậy bắt đầu đi! Phải tuân thủ quy tắc, nếu không phải chịu trừng phải của tôi!" Cô mập mờ nói thêm hai chữ trừng phạt.
Không thể nào? Thật sự để cho hai đấng mày râu bọn họ hôn nhau trước mặt mọi người?
Oh my god! Không khí bên trong phòng bao kỳ dị đến đỉnh điểm.
Cố tình lại có người không sợ chết, đôi mắt như sói nói “Được đấy! Đam mỹ, các anh ai là công, ai là thụ?"
“Aha! Đương nhiên huấn luyện viên Lã là thụ, loại xinh đẹp khôi ngô đó!" Lâm Hi Lôi cười nói.
Nghiêm Băng Nhi lập tức phản bác “Không nhất định đâu! Thật ra vừa nhìn thì Lã Thiên Minh sẽ là thụ phản công, cũng có thể lắm!"
Ngải Tiểu Tiểu nhìn hai người không biết quan sát sắc mặt mà nói chuyện, có cảm giác sắp không ổn. Bọn họ không cảm thấy sát khí quanh người Kỳ Tuấn Nhất phát ra sao?
Thật ra thì Kỳ Tuấn Nhất rất muốn trở mặt, nhưng chết tiệt, cứ như vậy phủi tay bỏ đi có phải không có khí phách.
Lã Thiên Minh hi vọng Kỳ Tuấn Nhất trở mặt, ôm hi vọng cuối cùng không chịu di chuyển, không ngờ Kỳ Tuấn Nhất khẽ nguyền rủa một tiếng, đi tới không nói câu nào trực tiếp hôn anh…
Chỉ là sau đó, hai người nhanh như chớp chạy vào toilet.
“Hahahaha… Lã Thiên Minh thật đáng thương! Thật sự có thiên phú làm nhược thụ!" Nghiêm Băng Nhi cười đến không ngồi thẳng được.
Lâm Hi Lôi lập tức phụ họa nói “Vừa rồi huấn luyện viên Kỳ cực giỏi! Tuyệt đối là cường công!"
Hai hủ nữ nhìn nhau, có loại cảm giác gặp nhau quá muộn.
Trò chơi vì vậy mà ngày càng kích thích hơn. Nhưng vì ngày mai Kỳ Tuấn Nhất và Ngải Tiểu Tiểu cử hành lễ cưới, sau trò chơi tự nhiên cũng có chút cố ý tác hợp bọn họ ở chung một chỗ.
Ví dụ như lần này là ôm hôn, Kỳ Tuấn Nhất không chút khách khí kéo Ngải Tiểu Tiểu thân mật, một chút cũng không giống lúc nãy qua loa với Lã Thiên Minh.
Tốt lắm, Ngải Tiểu Tiểu lén siết chặt hông anh, nhiều người nhìn chằm chằm như vậy đừng quá nghiêm túc. Nhưng Kỳ Tuấn Nhất đang say mê, thật ngoan ngoãn làm theo yêu cầu hôn cô năm phút đồng hồ.
Choáng nha! Đại háo sắc này! Ngải Tiểu Tiểu vuốt đôi môi sưng đỏ do bị hôn, liếc xéo anh.
Vòng này, Lục Vũ Kiếm rút được quỷ bài, anh chơi đến nghiện, lướt nhìn mọi người rồi nói ra một câu làm cho người ta kinh ngạc đến chết “Tôi muốn… muốn số hai cởi quần áo người bên tay phải anh ta!"
Phốc… Ngải Tiểu Tiểu lại phun. Nhìn thế nào cũng là một người trông như thiên sứ, thế mà lại thực ra lại là một ác ma. Loại điều kiện này mà anh cũng nói! Lâm Hi Lôi không nhịn được chen ngang “Làm ơn đi, nếu bên phải người đó là phụ nữ thì sao?"
Lục Vũ Kiếm không thèm để ý nói “Phụ nữ… Phụ nữ thì sao? Không phải bây giờ nam nữ ngang hàng à?" Dù sao ở đây cũng không có bạn gái anh, anh không chịu thiệt gì.
“Sao có thể?"
“Chính là vậy?" Ai biết số hai có thể hay không ở ngay bên trái mình? Nói như vậy chẳng phải thua thiệt lớn. “Không được, chúng tôi bỏ cuộc." Các cô gái rối rít phụ họa.
“Này, các cô… Được rồi, được rồi, con gái chỉ cởi áo khoác xuống là được." Lục Vũ Kiếm bị tất cả phản đối, không thể không nhượng bộ!
“Thế này còn được!"
Lã Thiên Minh khép chặt quần áo của mình, nhìn anh chằm chằm “Lục Vũ Kiếm, sao tôi không biết cậu tiện nhân lại còn sắc như vậy!"
“Cút!" Lục Vũ Kiếm liếc anh một cái, ánh mắt băn khoăn nhìn mọi người “Số hai là ai?"
Mọi người đồng loạt lật bài.
Tay Ngải Tiểu Tiểu vừa chạm vào bài, chỉ thấy bàn tay to khẽ vung tay, trong nháy mắt bài của họ bị đổi, trừ Ngải Tiểu Tiểu, những người khác đều không biết.
Ngải Tiểu Tiểu kinh ngạc nhìn Kỳ Tuấn Nhất nháy mắt, lật bài lên thế mà lại là số hai!
Anh đổi bài đi, nếu không thì anh sẽ phải cởi áo Lâm Hi Lôi. Bây giờ đổi thành anh bị mình cởi quần áo.
Ngải Tiểu Tiểu mở bài, cảnh tượng như vỡ òa, mấy người phụ nữ ôm nhau, Kỳ Tuấn Nhất còn chưa cởi đồ mà đã sắp phun máu mũi.
“Cởi quần áo, cởi quần áo…" Mọi người bắt đầu ồn ào.
“Tiểu Tiểu, ra tay đi! Anh ấy là người đàn ông của cô mà!"
“Đúng vậy, hẳn là rất nhuần nhuyễn nha!"
“Này, các cậu đừng làm rộn, đùa quá mức rồi đó…" Ngải Tiểu Tiểu đỏ mặt cáu giận nói.
Mọi người đang sắp phẫn nộ thì Kỳ Tuấn Nhất cầm tay Ngải Tiểu Tiểu đặt vào cổ áo mình, ném cho cô một ánh mắt ý tứ rất rõ ràng.
Vì vậy, mọi người lại sôi trào một lần nữa.
“Kỳ thiếu, hùng khởi! Kỳ thiếu thật giỏi!"
“Tiểu Tiểu cố lên! Nhào đến trai đẹp, cởi, cởi, cởi!"
“Nhanh lên đi, huấn luyện viên Kỳ muốn hiến thân cho cô! Cơ hội ngàn năm có một đó…"
Thật là, đám sắc nữ này.
Ngải Tiểu Tiểu oán thầm, cởi cúc áo của Kỳ Tuấn Nhất, đến khi cởi sạch áo của anh, mọi người nín thở nhìn người con trai dần trở nên trần truồng, trên da thịt trơn mịn mơ hồ có thể thấy mấy vết sẹo nông sâu khác nhau, mười phần quyến rũ…
Anh lạnh lùng tựa vào ghế salon, con ngươi đen thờ ơ quét qua mọi người.
Tất cả mọi người mở to mắt, cơ hội như này, phúc lợi như này không phải ngày nào cũng có.
“Thật hi vọng mãi mãi như vậy, vòng tiếp theo đừng đến!" Nghiêm Băng Nhi hoa si nói.
“Lau nước miếng của em đi!" Lăng Tuyết Phong tức giận nói.
Tên đàn ông thối, biết rõ bị người khác thèm thuồng, cần gì bày ra tư thế mê hoặc lòng người như vậy! Tâm tình Ngải Tiểu Tiểu có chút buồn bực, giống như đồ của mình bị người khác ngấp nghé vậy.
“Được rồi, hết thời gian rồi, tiếp tục chơi đi." Ngải Tiểu Tiểu nói xong, không tới mười giây, hai ba lượt đã giúp Kỳ Tuấn Nhất mặc xong áo.
“Tiểu Tiểu, cô mặc chậm một chút! Ô ô ô… Không nhìn được… trai đẹp cởi quần áo…"
Nhìn cô cài lại nút áo cuối cùng, dáng vẻ hận không thể bao bọc anh thật kín, Kỳ Tuấn Nhất nhàn nhã tựa vào ghế, tâm tình rất tốt.
Hôm nay mọi việc dường như đều là ngoại lệ nhưng cũng đáng giá! Tuy nhiên để tránh có người nói tiếp những yêu cầu như thế, anh vẫn bác bỏ những yêu cầu như này.
Bởi vì bên trái Ngải Tiểu Tiểu là Lã Thiên Minh, anh không hi vọng thấy người phụ nữ của mình bị người đàn ông khác cởi quần áo.
Sau đó, Kỳ Tuấn Nhất xui xẻo, vận khí lại trở nên cực kỳ tốt, liên tiếp rút được quỷ bài. Nhưng các vấn đề anh đặt ra đều vô vị tẻ nhạt, dần dần mọi người không còn hăng hái chơi nữa.
Không khí im ắng lại, Ngải Tiểu Tiểu nghĩ đến chuyện phiền lòng ban ngày, không nhịn được mà coi chai rượu vang đỏ Pétrus của Pháp đắt tiền như nước lọc mà uống, một ly lại một ly…
Ầm ĩ đến hơn mười giờ, Kỳ Tuấn Nhất nói thời gian không còn sớm, mọi người biết ngày mai bọn họ còn phải làm lễ cưới cũng không nói gì, tự động giải tán.
Bởi vì tập tục lễ cưới ở Bắc Kinh, Ôn Ái Thi thuê hai phòng ở một khách sạn cách không xa biệt thự của Kỳ Tuấn Nhất. Hôm nay họ đã dọn đến ở, ngày mai xe hoa sẽ thuận tiện tới đón.
Kỳ Tuấn Nhất chở Ngải Tiểu Tiểu, Lâm Hi Lôi và Mễ Nhã Kỳ về khách sạn.
Vừa xuống xe, Mễ Nhã Kỳ nhanh chóng lôi kéo Lâm Hi Lôi lên phòng, để cho hai người họ ở lại có không gian nói chuyện riêng.
“Không thoải mái à?" Kỳ Tuấn Nhất lo lắng nhìn Ngải Tiểu Tiểu hỏi, tối hôm nay cô bé này đã uống rất nhiều rượu.
“Không sao." Ngải Tiểu Tiểu bình tĩnh lắc đầu.
“Anh đưa em lên."
Ngải Tiểu Tiểu vẫn lắc đầu “Không cần, anh trở về đi."
“Bé con…"
“Ui, đừng nhiều chuyện nữa, ngày mai hôn lễ sẽ ầm ĩ cả ngày, mệt chết đi, em muốn nghỉ ngơi sớm một chút. Ngải Tiểu Tiểu cắt đứt lời anh, tay nhỏ bé đẩy anh “Đi nhanh đi."
Kỳ Tuấn Nhất cười, lần đầu tiên bị người khác ghét bỏ như vậy. Nghĩ thầm, hôm nay cô bận rộn một ngày, có lẽ thật sự mệt mỏi, cũng không làm khó cô nữa mà xoay người lên xe rời đi.
Ngải Tiểu Tiểu đứng đó sắc mặt không đổi, cho đến khi thấy xe anh rời đi thì chạy như điên đến cạnh thùng rác nôn đến chóng mặt.
Cô nôn đến khi hai chân như nhũn ra, nghiêng cơ thể dựa vào thân cây bên cạnh, xụi lơ cả người…
“Không uống được rượu còn hành hạ thân thể của mình như vậy?" Một giọng nói dịu dàng truyền đến, Ngải Tiểu Tiểu ngẩng đầu thấy Lục Du Hành đang lo lắng nhìn mình.
“Không có việc gì, nôn ra là ổn rồi… Uhm…" Ngải Tiểu Tiểu vừa nói vừa cúi vào thùng rác nôn như điên.
Lục Du Hành vội vàng tiến lên vỗ vỗ lưng cô “Sao rồi? Thoải mái hơn không? Nếu không anh đi mua thuốc giải rượu cho em?"
“Không cần đâu." Ngải Tiểu Tiểu phất tay một cái, từ trong túi xách lấy ra khăn giấy lau vết bẩn trên mặt, nhìn Lục Du Hành “Anh tìm em có chuyện gì à?"
“Ừ." Lục Du Hành gật đầu, thấy Ngải Tiểu Tiểu ở trong gió đêm hơi co rúm người, vội vàng cởi áo khoác định phủ lên người cô.
“Em không sao." Ngải Tiểu Tiểu giơ cánh tay lên cự tuyệt ý tốt của anh.
Lục Du Hành cứng người một chút, ngay sau đó cười khổ mặc lại áo khoác lên người “Chúng ta vào xe rồi nói."
“Không cần, chỗ này là được rồi." Ngải Tiểu Tiểu cảm giác thân thể có chút lung lay, nôn hết rồi mà vẫn chưa nôn ra được rượu. Nhíu mày, cô quyết định nhanh chóng đuổi Lục Du Hành đi “Có chuyện gì? Nói nhanh đi."
“Tiểu Tiểu, em cứ ghét anh như vậy, không tin tưởng anh… anh chỉ muốn cho em xem mấy món đồ ở trên xe." Vẻ mặt Lục Du Hành có chút bi thương, dưới đèn đường mờ ảo lại càng nổi bật giống như hoàng tử u buồn.
Ngải Tiểu Tiểu động tâm một chút nhưng ngay sau đó cô lại khinh bỉ bản thân. Thật là! Ngải Tiểu Tiểu, mày thực sự quá bỉ ổi, ngày mai tổ chức hôn lễ rất mệt mỏi, cần gì ở chỗ này thông cảm cái gì.
“Nếu như… anh không có việc gì thì em đi về đây." Cô xoay người cũng choáng váng, nếu không phải Lục Du Hành giơ tay kịp thời, sợ rằng cô đã ngã trên mặt đất.
Tựa vào cánh tay Lục Du Hành, Ngải Tiểu Tiểu cười khổ, bây giờ rượu không làm tê dại đầu óc mà làm tay chân cô tê dại… Cảm giác chóng mặt lại tới, cô vội vàng nhắm mắt lại.
“Lên xe ngồi một lúc thôi." Lục Du Hành đỡ cô đi về phía xe ô tô của mình. Lần này, Ngải Tiểu Tiểu không phản đối vì bây giờ cô thật sự không thể tự mình lên phòng, nhưng cũng không muốn để Lục Du Hành đưa lên… Cho nên cô nghĩ nghỉ một chút sẽ tốt hơn.
Mệt mỏi tựa lưng vào ghế, cô xoa xoa mi tâm “Lục Du Hành, rốt cuộc anh tìm em có chuyện gì?"
Lục Du Hành nhìn cô, do dự xem có nên nói ra không, có lẽ đây là cơ hội cuối cùng của anh, dù thế nào anh cũng muốn tranh thủ một lần “Là vụ án hai năm trước của em."
Ngải Tiểu Tiểu nghe vậy cứng đờ, khóe môi nâng lên một nụ cười khổ, cô muốn trốn tránh nhưng vẫn chạy không thoát à?
Thấy cô yên lặng, Lục Du Hành nghĩ là cô đang lắng nghe, nghiêng người về phía trước lấy một xấp tài liệu đưa đến trước mặt cô “Anh nhờ thám tử điều tra, phát hiện vụ án hai năm trước của em là người của Lâu gia động tay động chân vào."
Thật ra ban đầu anh cũng không tập trung tìm chứng cứ ở chỗ Lâu Khánh Dương, chẳng qua lần đó ông ta tìm anh uy hiếp, dụ dỗ anh phá hỏng hôn lễ của Ngải Tiểu Tiểu và Kỳ Tuấn Nhất thì anh mới nảy sinh nghi ngờ. Sau khi trở về, anh tìm người điều tra, kết quả là anh phát hiện ra một vài bí mật của Lâu gia, bao gồm cả chuyện năm đó Ôn Ái Thi đang mang thai rời đi một cách kỳ lạ… Không sai, anh muốn có được Ngải Tiểu Tiểu nhưng anh sẽ không dùng phương pháp hạ lưu của Lâu Khánh Dương, bởi vì như vậy Tiểu Tiểu sẽ hận anh cả đời!
Lâu Khánh Dương và Lâu Lan dù sao cũng là người nhà của Kỳ Tuấn Nhất, anh không tin sau khi Ngải Tiểu Tiểu biết sự thật vẫn có thể thờ ơ gả cho Kỳ Tuấn Nhất.
Chỉ cần cô hủy bỏ hôn lễ của họ, Lục Du Hành tin tưởng mình sẽ có cơ hội.
Ngải Tiểu Tiểu liếc nhìn tài liệu anh đưa cho, vài tấm hình, mấy đoạn khẩu cung còn có một cuốn băng ghi âm nhỏ. Những thứ này có thể xác định rõ ràng người hãm hại cô năm đó là Lâu Khánh Dương, nhưng vẫn chưa thể làm chứng cứ đưa ông ta ra tòa.
Khuôn mặt nhỏ nhắn không nhìn ra vẻ mặt gì, Ngải Tiểu Tiểu chỉ yên lặng ngồi đó. Mấy giây sau, cô ngẩng mặt nói với Lục Du Hành “Em biết rồi." Nói xong cô đứng lên, mở cửa xe đi xuống “Cảm ơn anh…" Cô thản nhiên bỏ lại những lời đó, cũng không quay đầu lại mà rời đi, mặc dù bước chân lảo đảo nhưng vẫn tiến về phía trước không quay đầu.
Cô hiểu ý định của Lục Du Hành, anh ta cho rằng làm vậy cô sẽ cảm kích anh ta sao? Không, chẳng những cô không thấy cảm kích mà còn thấy hơi hận anh ta. Thật ra, khi biết Lâm Nhất Phong là cha mình, cô đại khái đã đoán ra hung thủ năm đó hại cô… Nhưng cô vẫn một mực trốn tránh, cô không muốn thừa nhận sự thực đó… Hại cô là người nhà của Kỳ Tuấn Nhất, mặt dù Kỳ Tuấn Nhất và bọn họ không thân thiết nhưng dù sao cũng có quan hệ máu mủ… Ở giữa còn có Lâu Kỳ Thanh và Kỳ Lâm, cô phải xử lý mối quan hệ phức tạp này như nào mới không làm ảnh hưởng đến hạnh phúc của cô và Kỳ Tuấn Nhất?
Đây là một vấn đề nan giải, ít nhất bây giờ cô cũng không có biện pháp giải quyết. Cho nên cô lựa chọn trốn tránh, giả bộ không biết cái gì, sống một cuộc sống bình thường, ngày mai làm một cô dâu vui vẻ của Kỳ Tuấn Nhất. Nhưng mà, cố tình cô đã trốn trong bọt xà phòng thì tối nay lại bị Lục Du Hành vô tình đâm vỡ nó.
Anh buộc cô phải đối mặt với tất cả!
Trong thang máy, cô nhìn các số biến đổi, trong lòng một mảnh mờ mịt…
“Mấy người Nhã Kỳ đã lên lâu như vậy rồi sao giờ con mới lên?" Vừa mở cửa, Ôn Ái Thi quan tâm hỏi.
“Không có gì." Ngải Tiểu Tiểu lắc đầu, đi vào phòng “Ngải Bảo đã ngủ chưa?"
“Rồi." Ôn Ái Thi gật đầu nhìn Ngải Tiểu Tiểu, phát hiện sắc mặt cô có chút không ổn “Tiểu Tiểu, sao thế? Cãi nhau với Tuấn Nhất?"
“Không phải." Ngải Tiểu Tiểu cuống quýt lắc đầu, nở một nụ cười “Dì… Mẹ, con có việc nói với mẹ." Đã quen gọi là dì Ôn, bỗng nhiên đổi cách xưng hô khiến cô có chút không thích ứng.
Ôn Ái Thi gật đầu, ngồi xuống ghế sofa cùng cô. Ngải Tiểu Tiểu không biết mở miệng như nào nên đưa tài liệu mà Lục Du Hành cho cô để Ôn Ái Thi xem, sau đó bình tĩnh nhìn bà “Mẹ, con muốn nghe sự thật từ mẹ."
Cô đã nghĩ thông suốt, nếu không còn cách nào trốn tránh thì chỉ có đối mặt. Đương nhiên, trước hết cô phải biết Lục Du Hành không điều tra được chuyện gì mới quyết định tiếp theo nên làm gì.
“Mẹ biết ngay sớm muộn gì con cũng sẽ biết." Ôn Ái Thi xem những thứ này một lần, ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt chứa một chút áy náy “Tiểu Tiểu, không phải mẹ cố ý muốn gạt con, chỉ là không muốn để con biết quá sớm, ít nhất mẹ không hy vọng trong lễ cưới con cảm thấy không vui, thậm chí còn tràn ngập thù hận. Mẹ cũng không ngờ Lâu Lan ác độc như vậy, chúng ta đã rời khỏi Bắc Kinh sống ẩn dật rồi mà cô ta vẫn không bỏ qua cho chúng ta, ngụy tạo vụ án giết người để hại con…" Đây cũng là lý do tại sao bà không giống những người mẹ khác ngăn cản Ngải Tiểu Tiểu gia nhập lính đặc chủng cùng với nguyên nhân ngăn cản cô gả cho Kỳ Tuấn Nhất. Nếu trốn tránh không được thì chỉ có thể giúp con gái mình mạnh mẽ hơn, có khả năng tự vệ, thậm chí có năng lực chống trả. Bà không thể đi theo bên canh cô cả đời, con đường sau này cô phải tự đi.
Hơn nữa, năm đó bà lựa chọn buông tay, kết quả là mình phải cô độc cả đời, bất luận thế nào bà cũng không muốn con gái của mình giẫm vào con đường đấy.
“Bây giờ con đã biết rồi thì mẹ cũng không cần thiết phải gạt con nữa… Con muốn biết chuyện gì?"
Ngải Tiểu Tiểu ôm hai chân tựa vào một góc ghế salon, lẳng lặng nhìn Ôn Ái Thi, bà nhẫn nhịn nhiều năm như vậy? Khổ tâm của bà, cô có thể hiểu nhưng mẹ con hai người cũng không thể nhẫn nhịn như vậy, có lúc phản kích chính là cách phòng thủ tốt nhất. Cho nên bây giờ cô chỉ muốn biết rõ một chuyện ---
“Mẹ, ban đầu, mẹ và… ông ta tại sao lại tách ra?"
“Đó chẳng qua là sự lựa chọn bất đắc dĩ." Ôn Ái Thi thở dài, kể lại chuyện xưa của mình và Lâm Nhất Phong cho Ngải Tiểu Tiểu nghe.
Thì ra là, sự thật cũng không phải như cô tưởng tượng, Lâm Nhất Phong không phải vì vinh hoa phú quý mà vứt bỏ Ôn Ái Thi như Trần Thế Mỹ. Nhưng như vậy thì sao nào, cuối cùng ông ta cũng bỏ lỡ mẹ và cô…
Ngải Tiểu Tiểu nằm trên giường, trằn trọc trở mình, nghĩ đến Lâu Lan là không nhịn được nóng giận trong lòng. Thì ra là trong cuộc sống thật sự có nhân vật như vậy, vì thứ mình muốn mà dùng thủ đoạn hèn hạ bỉ ổi còn tự cho là tài giỏi, vui đùa làm tổn thương người khác. Loại người này không dạy dỗ một chút thì cô ta sẽ cho rằng mọi chuyện nên như vậy.
Không tài nào ngủ được, mắt to chớp nhanh, trả thù như nào mới thoải mái lại không làm ảnh hưởng đến hạnh phúc trước mắt của cô?
Đối phó với Lâu Lan, cô không cần phải quang minh chính đại làm gì. Nghĩ đến đây, Ngải Tiểu Tiểu bò dậy sờ điện thoại di động, bấm số của Kỳ Tuấn Nhất ----
“Bé con, có chuyện gì à?" Giọng nói mát lạnh của Kỳ Tuấn Nhất từ đầu kia truyền đến.
“Tự mãn!" Ngải Tiểu Tiểu nũng nịu một tiếng, nói ngay vào điểm chính “Cho em số điện thoại của Lâm Nhất Phong."
Đầu dây bên kia trầm mặc, hiển nhiên là không nghĩ đến cô tìm anh vì chuyện này.
“Anh không thấy em và ông ấy cần nói chuyện thật tốt sao?" Ngải Tiểu Tiểu cố gắng làm cho giọng nói của mình nhẹ nhàng bâng quơ, cô cảm thấy chút chuyện này tạm thời giấu Kỳ Tuấn Nhất cũng tốt.
“Bé con, đừng gây chuyện. Em hãy nhớ, anh sẽ không để em chịu bất kỳ ủy khuất gì!" Kỳ Tuấn Nhất vẫn nhạy bén cảm nhận được gì đó, thấp giọng cảnh cáo. Chẳng qua sau đó vẫn cho Ngải Tiểu Tiểu số của Lâm Nhất Phong. Vì anh biết rõ, dù tính tình Ngải Tiểu Tiểu có chút đanh đá, bạo ngược nhưng không ương ngạnh, cô cũng sẽ không làm những chuyện quá quắt, cho nên anh vẫn luôn yên tâm cưng chiều cô. Thỉnh thoảng thay cô thu dọn cục diện rối rắm cũng thấy vui vẻ.
………
Ngày hôm sau, trong phòng vẫn tối đen như mực, Ngải Tiểu Tiểu đã bị Ôn Ái Thi gọi dậy, cô phải trang điểm, làm tóc, mặc áo cưới… có rất nhiều chuyện phải chuẩn bị.
Thợ trang điểm, thợ làm tóc, Mễ Nhã Kỳ, Lâm Hi Lôi… Mọi người vừa hết bận rộn ăn mặc xong xuôi cho Ngải Tiểu Tiểu thì đúng lúc xe hoa của Kỳ Tuấn Nhất đến.
Nhà thiết kế nổi tiếng đã làm một chiếc váy cưới tôn lên vòng eo thon nhỏ, đường cong xinh đẹp mê người làm cho Ngải Tiểu Tiểu trở thành cô dâu xinh đẹp nhất. Con ngươi Kỳ Tuấn Nhất tối sầm chỉ còn bóng dáng của cô, bộ lễ phục càng thể hiện thân thể cao lớn tuấn mỹ của anh, một tay ôm lấy Ngải Tiểu Tiểu lên xe hoa phóng đi mất.
“Này, anh không cần khoa trương như vậy chứ." Ngải Tiểu Tiểu nhìn đoàn xe thật dài phía sau, lẩm bẩm nói “Thật là ô nhiễm không khí."
“Bé con, em thật không biết tốt xấu." Kỳ Tuấn Nhất liếc cô một cái, không phải anh sợ cô oán giận không coi trọng hôn lễ của hai người, mới để cho các anh em lái mấy chiếc xe sao. Bọn họ còn muốn đoàn xe chạy từ nơi này cho đến nơi tổ chức hôn lễ không ngừng cơ.
“Không cần dùng danh nghĩa của em làm những chuyện xa xỉ kia." Ngải Tiểu Tiểu chu môi, cô nhìn thấy phía sau mấy chiếc xe sang trọng còn có mấy chiếc xe quân đội.
Kỳ Tuấn Nhất quay đầu lại “Đó là mấy người Ngụy Khải Sinh, họ vừa vào Bắc Kinh, vừa vặn đi theo đoàn xe phía sau."
“À." Ngải Tiểu Tiểu xoay đầu giống như tùy ý hỏi “Hôm nay có rất nhiều khách khứa à?" Thật ra cô chỉ muốn làm mấy bàn tiệc tiếp đón bạn tốt là được rồi.
“Ừ. Không tính là ít." Kỳ Tuấn Nhất đưa ra một đáp án nước đôi.
Ngải Tiểu Tiểu lại khẩn trương xoắn các ngón tay, cô muốn diễn một vở kịch hay, không có người xem thì không có ý nghĩa nhưng mà quá nhiều người xem thì cũng không được ổn lắm…
“Tiểu Tiểu, thật xin lỗi…" Ôn Ái Thi chỉnh sửa lại mảnh lụa trắng bên tai Ngải Tiểu Tiểu, ánh mắt dâng lên hơi nước.
“Mẹ, mẹ nói gì vậy?" Ngải Tiểu Tiểu làm nũng thay bà lau khóe mắt.
“Các cô dâu khác đều là cha đưa ra lễ đường nhưng con chỉ có thể đi ra ngoài một mình." Suy nghĩ một chút, Ôn Ái Thi cảm thấy áy náy cùng chua xót trong lòng.
“Mẹ yên tâm, con sẽ không đi một mình." Ngải Tiểu Tiểu nháy mắt nghịch ngợm, một câu hai nghĩa.
“Tiểu Tiểu nhanh lên, đến cậu ra ngoài rồi." Lâm Hi Lôi mặc bộ lễ phục trắng bạc, xinh đẹp động lòng người, chạy tới nhắc nhở.
“Mẹ, mẹ về chỗ đi." Ngải Tiểu Tiểu đẩy đẩy Ôn Ái Thi ra khỏi phòng. Sau đó xoay người nói với Ngải Bảo đang nằm trên ghế salon chơi một mình “Bảo bối, con nên ra sân khấu thôi."
Ngải Bảo lập tức bò xuống ghế salon, xốc lên áo cưới đang quét đất của Ngải Tiểu Tiểu. Một thân lễ phục nhỏ bé màu đen, tăng thêm một phần trưởng thành, hôm nay Ngải Bảo nghiễm nhiên một thân phấn điêu ngọc thế, bộ dáng lung linh như nước kia làm người ta chỉ muốn cắn lên một ngụm.
“Chậc chậc, thật là kim đồng, chỉ tiếc là còn thiếu ngọc nữ." Lâm Hi Lôi nhìn Ngải Bảo khôi ngô tuấn tú, khuôn mặt nhỏ nhắn cảm thán.
“Không nhất định nha…" Ánh mắt Mễ Nhã Kỳ khó hiểu liếc nhìn bụng Ngải Tiểu Tiểu.
“Ừ, đúng vậy." Lâm Hi Lôi cười híp mắt giơ tay về Ngải Tiểu Tiểu “Nói không chừng nơi này…"
“Này, Lâm Hi Lôi!" Ngải Tiểu Tiểu đẩy tay cô ra, trừng cô một cái “Cậu nói nhăng cuội gì đó?" Mặc dù, dì cả của cô đã muộn mấy ngày nhưng bình thường cô cũng không chính xác lắm, chắc không phải như họ nói đâu.
Ngẩng đầu nhìn lịch vạn niên treo trên tường, hôn lễ sẽ lập tức bắt đầu. Sao Lâm Nhất Phong còn chưa tới, chẳng lẽ ông ta đổi ý rồi à? Tâm tình Ngải Tiểu Tiểu hơi nặng nề, hôm qua cô đã nói rõ ràng với ông ấy, nếu hôm nay không đến thì cả đời đừng nghĩ đến chuyện cô nhận người cha này. Cô đang tự suy đoán thì một bóng dáng cao lớn xuất hiện ở cửa ra vào.
“Tiểu Tiểu, hi vọng cha không đến muộn."
Lâm Nhất Phong nhìn con gái mình mặc áo cưới trắng tinh, bộ dáng xinh đẹp kiều mỵ làm ông xúc động. Tâm tình nguội lạnh hơn hai mươi năm trong nháy mắt đã mềm mại.
“Tiểu Tiểu, vị này là ai vậy?" Lâm Hi Lôi chậm rãi dò xét từ đầu đến chân Lâm Nhất Phong một lượt, ánh mắt lóe sáng. Woa, tham dự hôn lễ này thật là mở rộng tầm mắt, bé trai xinh đẹp, chàng trai yêu nghiệt, chàng trai lãnh khốc, các loại trai đẹp đều tranh nhau ra sân, hôm nay lại có cả ông chú đẹp trai khí thế chững chạc mạnh mẽ nữa. Haha, thật là đủ các loại.
Mễ Nhã Kỳ thấy Lâm Nhất Phong thì khẽ nhăn đầu lông mày, hình như cô đã gặp qua người đàn ông này ở đâu rồi?
“Tớ giới thiệu cho các cậu," Ngải Tiểu Tiểu cười một cái nói “Người này là Lâm Nhất Phong, tớ vừa nhận làm cha nuôi." Lâm Nhất Phong nghe vậy, khuôn mặt tuấn tú hơi chấn động, chỉ là trong mắt hiện lên vẻ bất đắc dĩ cùng chán nản. Là ông nói, bây giờ quan hệ của họ tạm thời chưa thể công bố, nhưng đứa con này cũng không cần cố ý giới thiệu như vậy đi.
“Cha nuôi!?" Mễ Nhã Kỳ và Lâm Hi Lôi kinh ngạc nghi hoặc nhìn cô, Tiểu Tiểu nhận cha nuôi từ khi nào, sao họ không nghe nói gì?
“Đúng vậy." Vẻ mặt Ngải Tiểu Tiểu vẫn thản nhiên “Ở Bắc Kinh, ông ấy là người giàu có nhất, trị giá con người hàng trăm tỷ. Như thế nào? Để ông ấy dẫn tớ ra lễ đường có phải rất oai không?"
“Này, Tiểu Tiểu…" Không hiểu trong hồ lô của cô chứa gì, Lâm Hi Lôi định kéo cô qua hỏi một chút. Lúc này, nhân viên khách sạn vội vàng chạy đến “Cô dâu nên đi vào thôi, nhanh lên một chút!"
Vì vậy, Ngải Tiểu Tiểu mỉm cười khoác cánh tay Lâm Nhất Phong, Lâm Hi Lôi và Mễ Nhã Kỳ bụng đầy nghi vấn đi sau họ, ở giữa là Ngải Bảo ra vẻ đẹp trai đang làm tròn phận sự kéo áo cưới cho Ngải Tiểu Tiểu…
Tiệc cưới trong đại sảnh, khách khứa đều đã ngồi kín bàn tiệc, không phải giàu có thì cũng sang trọng, đàn ông thì tây trang thẳng thớm, phụ nữ thì xinh đẹp… Bước lên thảm đỏ, Ngải Tiểu Tiểu nghe được tiếng rút khí, cùng tiếng bàn luận xì xào ---
“Tôi không nhìn nhầm chứ, là chủ tịch Lâm!
“Đúng vậy, ông ấy và cô gái kia có quan hệ gì?"
“Không trách được ông cụ Lâu đáp ứng hôn sự của cô và Kỳ thiếu, thì ra cô gái này cũng có bối cảnh."
“Không đúng, theo lý mà nói hôm nay đi cùng phải là người lớn nhà cô ta, Lâm Nhất Phong này, sau khi cô ta gả vào thì gọi là anh rể…"
………
Ngải Tiểu Tiểu khẽ nâng khóe môi, những lời bàn luận này cô không quan tâm, kịch hay còn ở phía sau.
Ngồi ở hàng ghế đầu, Lâu Khánh Dương và Lâu Lan vừa nhìn thấy Ngải Tiểu Tiểu xuất hiện cùng Lâm Nhất Phong, trong nháy mắt sắc mặt đen lại như mây đen “Chuyện gì đây?" Lâu Khánh Dương nhỏ giọng hỏi.
“Em không biết." Lâu Lan cắn răng “Anh ấy nói với em hôm nay rất bận có lẽ không tới được." Cho nên cô ta cũng không miễn cưỡng, hôm nay Lâm Nhất Phong không xuất hiện cũng tốt. Nhưng cô ta vạn vạn không ngờ được, chẳng những ông ta xuất hiện mà còn đưa Ngải Tiểu Tiểu vào lễ đường.
Lâm Nhất Phong coi cô ta là cái gì?
Không nhịn được, Lâu Lan đứng lên muốn xông ra hỏi cho ra lẽ. Lâu Khánh Dương vội vàng bắt lấy tay cô ta. “Đừng hoảng hốt, bây giờ phải bình tĩnh, em xông ra như này chẳng phải trúng kế mà con nhóc kia."
“Anh, cứ để nó lớn lối như vậy à?" Lâu Lan giận dữ ngồi xuống, gần như muốn cắn nát hàm răng “Nó cũng chỉ là đứa con riêng, tại sao Lâm Nhất Phong có thể dẫn nó đi ra?"
“Bây giờ trong trường hợp này chưa chắc Lâm Nhất Phong sẽ công bố quan hệ của cậu ấy và Ngải Tiểu Tiểu. Mọi người ở đây chỉ phỏng đoán lung tung về quan hệ của họ, nếu em đi ra đó làm mọi chuyện vỡ lở ra thì ngược lại sẽ thành toàn cho con bé kia." Lâu Khánh Dương nói xong bưng ly trà trước mặt, bình chân như vại thưởng thức một hớp trà “Em ngồi đây xem kịch vui là được." Anh biết trong cái vòng luẩn quẩn ở Bắc Kinh, Lâm Nhất Phong muốn nhận Ngải Tiểu Tiểu tuyệt đối sẽ không qua loa như vậy. Hơn nữa, bây giờ nhận được “kinh hỉ" khẳng định không chỉ có hai người bọn họ ---
Lâu Kỳ Thanh thấy Ngải Tiểu Tiểu và Lâm Nhất Phong xuất hiện cùng nhau không khỏi nhíu mày, con ngươi cơ trí thoáng qua vẻ tức giận. Kỳ Lâm thấy thế cũng kinh ngạc, lặng lẽ đến trước mặt Ôn Ái Thi “Tiểu Tiểu cùng anh ta quen biết nhau à?"
Ôn Ái Thi mờ mịt lắc đầu “Không có, con bé không nói gì với chị."
Chỉ có Kỳ Tuấn Nhất đứng trên lễ đài bộ dáng tự nhiên, đây chính là mưu kế của bé con à? Hơi ngây thơ nhưng cũng không ảnh hưởng đến toàn cục! Anh nâng môi nở nụ cười mê người, lẳng lặng nhìn Lâm Nhất Phong dẫn Ngải Tiểu Tiểu đến gần mình, sau đó giống như trao bảo bối Ngải Tiểu Tiểu cho mình.
Cùng Lâm Nhất Phong bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt thâm thúy giống nhau tạo thành tia lửa, hai người dưới cái nhìn chòng chọc của mọi người dùng ánh mắt nói chuyện với nhau.
Lâm Nhất Phong “Thằng nhóc, tiện nghi cho cậu."
Kỳ Tuấn Nhất “Tôi không có độc chiếm con gái của anh, anh nên biết đủ đi."
………
Khóe mắt Ngải Tiểu Tiểu nhìn thấy vẻ mặt ấm ức của Lâu Lan, môi nở một nụ cười khiêu khích. Lần này cô ta có thể nhịn nhưng cô ta không tức sùi bọt mép thì vở diễn này còn gì hay. Nghĩ đến đây, ánh mắt Ngải Tiểu Tiểu mềm mại, nhẹ nhàng kéo cánh tay Lâm Nhất Phong, “Cha, cảm ơn cha."
Giọng nói nhỏ nhẹ, chỉ có mấy người gần lễ đài nghe được. Chỉ thấy Lâu Lan nghe vậy lập tức định đứng lên nhưng Lâu Khánh Dương giữ cô ta lần nữa, trấn an cô ta bình tĩnh chớ nóng vội.
Một tiếng cha khiến con ngươi thâm thúy của Lâm Nhất Phong dâng lên một chút hơi nước, ông gật đầu một cái rồi xoay người rời khỏi tiệc cưới.
Ngải Tiểu Tiểu khẽ cau mày, không vừa ý với hiệu quả như vậy, chỉ có thể làm Lâu Lan tức đến nội thương thôi.
Đang suy nghĩ thì thấy Lâu Lan đứng lên đuổi theo Lâm Nhất Phong ra đại sảnh.
Được rồi, tạm được! Ngải Tiểu Tiểu chau mày nhìn bóng dáng vội vàng của Lâu Lan, chắc đã nộ hỏa công tâm rồi…
“Bà xã thân yêu, em thất thần." Kỳ Tuấn Nhất thấy cô chỉ lo lắng nhìn ra cửa, lúc trao nhẫn cũng không tập trung, lập tức duỗi tay xoay đầu cô lại.
“À…" Ngải Tiểu Tiểu cười cười, vội vàng duỗi ngón tay để Kỳ Tuấn Nhất đeo nhẫn, sau đó cầm chiếc nhẫn người dẫn chương trình đưa cho đeo vào tay Kỳ Tuấn Nhất.
Vừa hoàn thành việc đeo nhẫn, người dẫn chương trình tuyên bố chú rể có thể hôn cô dâu. Vì vậy, Kỳ Tuấn Nhất không chút khách khí cúi người chiếm lấy môi Ngải Tiểu Tiểu “Umh…" Tên xấu xa, nhiều người nhìn mà còn hôn lâu như vậy làm gì. Ngải Tiểu Tiểu vừa say mê vừa oán thầm.
Bé con này, anh có thể cho phép cô thực hiện một ít trò quỷ trong hôn lễ nhưng quyết không cho phép cô mất hồn trong hôn lễ. Nghĩ đến đây, Kỳ Tuấn Nhất híp mắt, hôn mạnh hơn!
Bên ngoài đại sảnh tiệc cưới, Lâu Lan nổi giận đùng đùng đuổi theo Lâm Nhất Phong, tức giận nói “Lâm Nhất Phong, anh đứng lại!"
Lâm Nhất Phong dừng bước, chậm rãi xoay người, thân thể cao lớn lạnh lùng, hơi thở bức người, ánh mắt lạnh lẽo sắc bén nhìn cô ta, im lặng đứng đó.
“Anh…" Lâu Lan bởi vì ánh mắt sắc bén mà trong lòng căng thẳng, nhưng rõ ràng lần này anh đuối lý, cô không cần thiết phải chột dạ “Tại sao lại cùng con bé kia đi ra, Lâm Nhất Phong, anh có ý gì hả?"
“Tôi không có ý gì, chẳng qua đây là chuyện tôi nên làm." Lâm Nhất Phong trầm giọng trả lời, con ngươi u tối không thấy gợn sóng.
“Cái gì gọi là anh nên làm?" Giọng nói Lâu Lan trở nên bén nhọn, “Cô ta và chúng ta không quen không biết, anh cần gì phải vì một con nhóc hoang dã phá hỏng tình cảm vợ chồng chúng ta?"
“Tình cảm?" Lâm Nhất Phong cười khẽ, ánh sáng trong mắt không rõ ý tứ “Giữa chúng ta còn có tình cảm để phá hỏng à?"
“Anh có ý gì? Con nhóc kia là cái quái gì chữ, nó muốn gây sóng gió cũng không nhìn lại mình một chút xem có bản lĩnh đó không! Tôi cho anh biết, Lâm Nhất Phong, có tôi ở đây anh đừng hy vọng hão huyền…"
“Lâu Lan," Lâm Nhất Phong thở dài, giọng nói có chút bất đắc dĩ “Cô đã náo loạn gần 20 năm rồi, cô không thấy cũng nên kết thúc được rồi à?"
“Kết thúc?" Lâu Lan cứng đờ, cho đến giờ cô ta vẫn chưa từng nghĩ đến kết thúc, cho dù cô ta và Lâm Nhất Phong vẫn ở riêng, vẫn cãi nhau… Đáng chết, cô ta cố gắng lâu như vậy mới có được vinh hoa như ngày hôm nay, Ôn Ái Thi và Ngải Tiểu Tiểu muốn cướp tất cả của cô ta sao? Bọn họ đừng hòng mơ tưởng!
Cô ta nhìn bóng dáng xoay người rời đi dứt khoát của Lâm Nhất Phong, trong mắt lộ ra vẻ dữ tợn.
Bên này, sau khi Ngải Tiểu Tiểu và Kỳ Tuấn Nhất kết thúc nụ hôn lãng mạn, Lã Thiên Minh, Lục Vũ Kiếm, còn có Ngụy Khải Sinh và đội đặc chiến ồn ào ---
“Hôn tiếp đi…"
“Lữ trưởng hùng khởi, hôn tiếp đi…"
“Wow, Kỳ thiếu hôn tiếp đi…"
Kỳ Tuấn Nhất nhíu mày, liếc nhìn mọi người nhếch môi nói “Chuyện khuê phòng bí mật đến đây là dừng, nếu muốn thì về nhà mình tìm phụ nữ mà luyện tập đi."
Ngải Tiểu Tiểu dùng sức cấu anh, cái gì gọi là chuyện khuê phòng bí mật đến đây là dừng, cái gì gọi là về nhà mình tìm phụ nữ luyện tập… Lời nói thô lỗ như vậy sao anh có thể nói ra trước mặt bao nhiêu khách khứa như vậy, có biết hổ thẹn hay không!
“Nếu không thì biểu diễn một tiết mục đi." Lăng Tuyết Phong đưa cho Kỳ Tuấn Nhất một cái bậc thang, chỉ là ánh mắt rõ ràng nói với Kỳ Tuấn Nhất, lần này giúp anh thì sau này phải nhớ báo đáp.
Kỳ Tuấn Nhất gật đầu. Ngải Tiểu Tiểu cũng cho là chủ ý này không tồi, cô kéo kéo vạt áo Kỳ Tuấn Nhất, hai người quay lưng lại, sau đó ghé vào tai anh nói nhỏ “Nếu không thì em nhảy một điệu?" Từ nhỏ dây thần kinh vận động của cô rất tốt, võ thuật, điệu múa gì cô biểu diễn đều có kết quả đều giống nhau.
“Không được." Kỳ Tuấn Nhất nghĩ đến điệu múa ở quán bar của cô, anh không muốn để bà xã xinh đẹp của mình bị nhiều đàn ông nhìn. “Tối về nhảy cho mình anh xem là được." Anh mập mờ thổi gió bên tai cô.
Ngải Tiểu Tiểu trừng anh “Làm sao bây giờ?"
“Biểu diễn đi! Chúng tôi muốn xem biểu diễn!" Bây giờ đã có người dẫn đầu hô hào.
“Ca hát." Kỳ Tuấn Nhất nhíu mày, hình như đã dự tính trước.
“Được rồi, anh biết hát bài gì?" Mặc dù cô hát không tốt, nhưng dù sao cũng có thể lừa gạt mà qua, hơn nữa nhìn dáng vẻ Kỳ Tuấn Nhất chắc giọng hát không tệ. Hình như cô cũng chưa bao giờ nghe Kỳ Tuấn Nhất hát, nghĩ đến đây cô không nhịn được có chút mong đợi.
“Anh không biết, em hát đi!" Kỳ Tuấn Nhất lại dứt khoát nói.
Ngải Tiểu Tiểu nhất thời đổ mồ hôi, cô còn gửi gắm toàn bộ hi vọng vào anh đấy. “Em cũng không biết hát, nếu không em cứ nhảy thôi."
“Em dám!" Kỳ Tuấn Nhất bắt lấy tay nhỏ bé của cô bóp mạnh.
Ngải Tiểu Tiểu nhe răng, “Anh bạo lực!" Sau đó chu miệng lẩm bẩm “Thật khó phục vụ, vậy anh muốn thế nào?"
“Vậy thì cùng nhau hát đi." Kỳ Tuấn Nhất liếc nhìn cô “Người yêu tri tâm, em biết không?" Đây là một bài hát cũ, một năm kia, người không thích âm nhạc là anh tình cờ nghe được, tâm giống như bị thứ gì làm chấn động, sau đó tự nhiên ghi nhớ lời bài hát ở trong lòng…
Người yêu tri tâm rất hợp để hát trong ngày hôm nay. Ngải Tiểu Tiểu gật đầu, bài này cô đã hát ở trong quán karaoke.
Vì vậy, âm nhạc nhẹ nhàng vang lên ở tiệc cưới, Ngải Tiểu Tiểu nhìn lời ca thâm tình trên màn hình lớn hát lên: Hãy để tình yêu của em đi cùng anh mãi mãi, anh có cảm thấy hay không em lo lắng cho anh, khi ánh mắt gặp nhau mới biết duyên phận là gì, có phải anh cũng đang đợi người yêu tri tâm…
Sau đó, cô mỉm cười để microphone ở trước ngực chuẩn bị thưởng thức giọng hát tự nhiên của Kỳ Tuấn Nhất. Chỉ thấy Kỳ Tuấn Nhất đặt microphone ở bên môi ---
… Tình yêu của em đó anh khắc ghi mãi mãi…
Hả… Ngải Tiểu Tiểu hơi sốc, câu đầu tiên hình như Kỳ Tuấn Nhất chậm nửa nhịp, sau đó nghe tiếp ---
Đoạn đường dài anh không thay lòng, đến khi mưa gió nổi lên em sẽ cảm nhận được thế nào là ấm áp? Trong cuộc đời khó nhất là tìm được một người yêu tri tâm…
Mặc dù giọng của anh rất dịu dàng, vẻ mặt anh cũng tao nhã, nhưng từng chữ anh hát ra thế mà… đều không đúng giai điệu.
Oh my god! Ngải Tiểu Tiểu đã hiểu tại sao chưa từng nghe anh hát, thì ra là anh không phải thâm tàng bất lộ mà là ngũ âm không hoàn chỉnh! Kỳ Tuấn Nhất gần như hoàn mỹ vậy mà để cho cô phát hiện một khuyết điểm lớn như vậy, thật là vừa vui mừng vừa lo sợ! Cô thật sự rất muốn cười, nhưng khi nhìn đến dáng vẻ Kỳ Tuấn Nhất đang chuyên chú, cô cảm thấy bật cười hình như hơi quá đáng, không thể làm gì khác hơn là liều mạng nhịn…
Tác giả :
Nhất Sinh Mạc Ly