Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Cố Bám
Chương 65: Kỳ Tuấn Nhất và tiểu dã miêu
Editor: phuogot_93
Mễ Nhã Kỳ dùng chân đá văng cửa ra, dẫn đầu lui ra ngoài, nhưng lại lập tức sửng sốt, hành lang bên ngoài đã có người mai phục, mỗi người đều vác súng trên vai, đạn đã lên nòng… Trong lúc sững sờ, con tin phía trước đã thoát khỏi khống chế, chĩa họng súng về phía cô.
Bất đắc dĩ, cô bỏ lại khẩu súng, giơ hai tay lên lui vào khoang thuyền.
“Ha ha…" Peter Pan hài lòng cười to “Chỗ này chính là đầm rồng hang hổ, chúng mày trốn không thoát đâu, ngoan ngoãn đầu hàng đi."
“OK!" Hai bên đều là địch, ngoan cố chống lại chỉ có đường chết. Nhìn thấy Nhã Kỳ đã bị kèm sát hai bên, Ngải Tiểu Tiểu buông con tin, vứt khẩu súng trong tay.
“MD! Gái điếm thối!" Người đàn ông bị bắt làm con tin thấy mất mặt, khi cô vứt súng đi đã giơ nắm đấm.
“Dừng tay!" Peter Pan lạnh lùng quát, con ngươi chuyển về phía Ngải Tiểu Tiểu, ánh mắt đào hoa nheo lại, tà mị cười.
“Người đẹp, tôi ngày càng thấy cô vừa ý rồi."
“Nhưng tôi không vừa ý anh." Ngải Tiểu Tiểu nhíu mày trả lời.
“Không vội, tôi tin tưởng sự chân thành sẽ làm thay đổi cả sắt đá." Peter Pan rất tự tin. Khóe môi cười cũng thêm xinh đẹp. Sau đó, gã phất tay ra lệnh cho thuộc hạ “Nhốt người kia vào kho hàng ngầm, sai người trông chừng 24 giờ."
“Vâng." Hai tên đàn ông cao to áp tải Mễ Nhã Kỳ rời đi.
“Từ từ đã!" Ngải Tiểu Tiểu gọi, sau đó quay lại nhìn Peter Pan nói “Anh có hứng thú với tôi thì để cô ấy đi còn tôi ở lại."
“No." Peter Pan lắc đầu “Giống như cô nói thì giữ cô ấy lại vẫn còn giá trị."
“Tiểu Tiểu, đừng lo cho tớ!" Mễ Nhã Kỳ ở cửa hô lớn. Nếu Peter Pan thật sự có cảm tình với cô, chắc chắn cô có thể tìm cơ hội chạy thoát.
“Đúng là chị em tình thâm." Peter Pan cười nhạo, sau đó không kiên nhẫn nói với thuộc hạ của mình “Còn đứng ngây ra đấy làm gì? Nhanh đưa đi đi." Sau đó nhìn đến mấy tên nằm dưới đất, sai mấy tên còn lại “Kéo cả bọn nó ra ngoài đi."
“Nhưng mà, đại ca, người đàn bà này…"
“Không sao, chúng mày nhớ kỹ, chỉ cần nghe thấy động tĩnh gì không đúng thì lập tức đến kho hàng giết chết người phụ nữ kia là được."
“Peter Pan!" Lập tức Ngải Tiểu Tiểu nhào tới bóp cổ gã, đẩy gã vào vách tường.
Peter Pan hơi nhếch môi, thản nhiên nói “Bảo bối, em làm ra động tĩnh lớn là người chị em tốt của em không còn mạng nữa đâu."
“Anh…" Giận dữ nắm cổ áo gã, cuối cùng cũng chỉ có thể gạt ra, Ngải Tiểu Tiểu nhìn theo gã “Không cho phép ngược đãi cô ấy."
“Không thành vấn đề, chỉ cần em biểu hiện tốt là cô ấy sẽ được tiếp đón tốt." Peter Pan nói xong đưa tay muốn ôm eo Ngải Tiểu Tiểu.
Ngải Tiểu Tiểu nhanh nhẹn tránh thoát, khinh thường liếc gã “Anh uy hiếp tôi? Đây là cái chân thành mà anh nói?"
“Bảo bối, không phải uy hiếp, anh chỉ muốn em ngoan ngoãn tiếp nhận sự chân thành của anh." Peter Pan cười nói. Trước kia gã chỉ biết phụ nữ có hai loại, một là ngoan ngoãn nghe lời giống như búp bê, một loại khác là thiên kim tiểu thư giống như Sử Kỳ Vân tính tình ương ngạnh. Nhưng Ngải Tiểu Tiểu không như vậy, cô giống như một tiểu ma nữ sinh mạng tràn trề, sức sống mãnh liệt, làm cho gã có ý nghĩ muốn chiếm làm của riêng. Mà gã tin vào năng lực của bản thân, dựa vào dung mạo và quyền thế của mình, gã tin tưởng trên thế giới này không có phụ nữ nào có thể chống lại sức quyến rũ của gã.
Ngải Tiểu Tiểu ngồi trên ghế, lười biếng chống cằm nhìn gã. Tình huống trước mắt địch nhiều ta ít, xem ra chỉ có thể dùng trí rồi. Cô âm thầm tính toán, sau đó khẽ mỉm cười “OK, anh cho tôi thời gian, tôi sẽ cho anh cơ hội."
“OK!" Peter Pan xoay người, từ trong tủ rượu lấy ra một chai và hai ly rượu “Chúng ta ngồi xuống ăn mừng nào."
“Ăn mừng cái gì?" Mừng cô bị bắt à? Ngải Tiểu Tiểu trợn mắt một cái, vẫn ngồi như cũ, thân thế cũng không động đậy một chút nào.
“Ăn mừng tương lai tốt đẹp của chúng ta." Peter Pan cầm ly rượu đưa cho cô rồi nói nhỏ ở bên tai cô “Nhớ ngoan ngoãn, đừng giở trò với anh."
“Sợ tôi giở trò?" Ngải Tiểu Tiểu nhíu mày “Thế thì trực tiếp nhốt tôi hoặc giết chết. Tôi cho anh biết, anh giữ lại tôi đồng nghĩa với việc anh giữ lại một mối nguy hiểm." Cô biết Peter Pan là loại người xảo trá giảo hoạt, ngụy trang một hai lần có thể lừa gã nhưng nhiều lần thì chẳng khác nào tự chui đầu vào rọ, cho nên cô muốn thẳng thắn với gã.
“Nguy hiểm? Anh thích…" Peter Pan giơ ly rượu đến trước mặt Ngải Tiểu Tiểu, cụng vào chiếc ly trong tay cô “Chúng ta cạn ly." Dứt lời, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Ngải Tiểu Tiểu thấy thế mới khẽ nhấp môi.
Peter Pan cầm chai rượu rót cho cô “Bảo bối, yên tâm, trong rượu không bỏ thuốc. Vì thể hiện thành ý của anh, nếu em không đồng ý thì anh sẽ không ép buộc em."
“Được." Ngải Tiểu Tiểu cười cười “Cạn ly vì sự thân sĩ của anh."
Bây giờ, Ngải Tiểu Tiểu đang ngồi trên một con thuyền chở hàng. Không khí trong khoang thuyền phía dưới tràn đầy mùi ẩm mốc của thủy triều.
Từng thùng thịt bò đóng hộp chất đống.
Mỗi hộp thịt bò đều giấu một lượng rất nhỏ ma túy, nhưng nhiều hộp như vậy thì cũng thành số lượng khổng lồ. Bởi vì gần đây hải quan kiểm tra rất nghiêm ngặt, chỗ hàng này vẫn dừng ở vùng biển quốc tế. Không tìm được cơ hội, Peter Pan đành phải chuyển nó đến Đông Nam Á.
Phía sau thùng hàng, Mễ Nhã Kỳ đang bị trói chặt chân tay trong góc khoang thuyền.
Chân tay đều bị dây thừng buộc chặt, nhúc nhích cũng vô cùng khó khăn.
Trời đã mờ tối, trong không khí lẫn lộn mùi tanh nồng nặc và mùi hôi, bên tai là tiếng còi, tiếng cánh quạt chuyển động dưới nước biển, cùng tiếng gió biển thổi vù vù tạo thanh âm thanh hỗn hợp.
“Ông anh, sao giờ còn đứng đây, không đi ăn cơm tối à?"
“Đại ca ra lệnh phải ở đây 24h."
“Ôi trời, vậy cũng phải ăn cơm chứ."
“Đúng thế, TMD, đến giờ đổi ca rồi sao không ai tới."
“Bọn họ cũng ăn cơm mà, tôi ăn no rồi, hay là tôi trông thay anh một lúc?"
………
Ngoài cửa truyền đến tiếng nói chuyện, sau đó là tiếng mở cửa cùng tiếng bước chân nhanh nhẹn truyền đến.
“Đói bụng lắm à?" Người tới nhìn thấy cô lập tức lấy bánh bao và đồ ăn cho cô.
“Huấn luyện viên Lữ?" Mễ Nhã Kỳ kinh ngạc mở to hai mắt “Anh ở trên thuyền à?" Cô nhìn bộ quần áo thủy thủ của anh, cảm giác mình hỏi vấn đề này thật ngu ngốc.
“Ừ." Lữ Thiên Minh cười cười, ý bảo cô nhận lấy thức ăn “Ăn nhanh một chút, tôi và huấn luyện viên Kỳ đang ở trên thuyền bảo vệ các cô, cam đoan bảo vệ an toàn tính mạng các cô cho nên cô không cần sợ."
“Ta… umh… sợ." Mễ Nhã Kỳ nhận bánh bao cắn một miếng to, nói không rõ câu.
Lữ Thiên Minh nhìn động tác của cô, ánh mắt có chút kỳ quái. Anh vẫn cảm thấy mình sẽ không giống Kỳ Tuấn Nhất thích binh lính nữ nhưng khi thấy Mễ Nhã Kỳ bị mấy khẩu súng dồn ép thì thiếu chút nữa mất bình tĩnh. Anh ý thức được tình cảm mình đối với cô đã vượt qua mức huấn luyện viên với binh lính. Không biết bắt đầu từ khi nào tình cảm đã tích lũy từng chút một…
Để bày tỏ “sự chân thành" với Ngải Tiểu Tiểu, Peter Pan đặc biệt cho phép Ngải Tiểu Tiểu tự do hoạt động ở một vài nơi trên thuyền, còn đổi cô sang phòng khách quý.
Trước kia, cô, Mễ Nhã Kỳ và hai cô gái khác chen chúc tại phòng bốn người.
Căn phòng này so với phòng cũ còn rộng rãi hơn, đầy đủ tiện nghi, ở bên cạnh phòng Peter Pan.
Ở làng giải trí, Peter Pan còn được gọi là “hoa hoa công tử", mà gã cũng không phụ cái danh hiệu đó, chỉ trong vài giờ, hoa tươi, chocolate, cảnh hoàng hôn, bữa tối dưới nến… Gã có rất nhiều trò lãng mạn, hơn nữa mỗi lần đều có những sự độc đáo, không phải kiểu lãng mạn máy móc.
Ngải Tiểu Tiểu không thể không thừa nhận, Peter Pan rất được lòng các cô gái, hơn nữa bề ngoài cũng không tệ - làn da trắng trẻo, ngũ quan thanh tú lộ ra vẻ đẹp trai mang theo một chút lưu manh! Trên người gã tản mát ra phong cách rất đa dạng, ngược lại tạo thành khí chất đặc biệt của gã.
Nếu bỏ qua thân phận thật của gã là tay trùm buôn bán thuốc phiện, buôn người qua biên giới thì gã cũng được coi là thượng phẩm trong đám đàn ông. Đáng tiếc, ngay từ đầu họ đã đối đầu; đáng tiếc Kỳ Tuấn Nhất đã xuất hiện trong sinh mệnh Ngải Tiểu Tiểu sớm hơn gã. Cho nên, mặc dù gã sử dụng hết tất cả vốn liếng, những người phụ nữ khác có lẽ đã bị gã mê hoặc đến điên đảo, nhưng Ngải Tiểu Tiểu vẫn thờ ơ, dùng đôi mắt lạnh lùng nhìn gã bận rộn.
Nhưng hầu như mọi người đều có thói xấu không có được mới là quý nhất. Peter Pan cũng không ngoại lệ, nếu Ngải Tiểu Tiểu dễ dàng bị gã chiếm được thì rất nhanh gã sẽ vứt bỏ cô như đôi giày cũ.
Bây giờ gã làm gì, Ngải Tiểu Tiểu đều không có chút dáng vẻ để ý đến, như vậy mới hấp dẫn gã.
Đến đêm, sau khi bữa tối lãng mạn dưới ánh nến kết thúc, Peter Pan và Ngải Tiểu Tiểu thưởng thức cảnh biển đêm ở sàn tàu. Tối nay, ánh trăng như hoa, trong ngần soi xuống mặt biển tạo nên phong cảnh thật đẹp. Lắng nghe tiếng sóng biển soàn soạt đập vào boong tàu, Ngải Tiểu Tiểu chợt nhớ đến Kỳ Tuấn Nhất, nếu bây giờ anh đang đứng cùng cô thưởng thức cảnh đẹp này thật tốt biết bao.
Một bên Peter Pan chậm rãi nói chuyện, còn Ngải Tiểu Tiểu ghé vào lan can nghĩ đến tâm sự của mình. Lúc này, bóng dáng nhỏ nhắn của cô dát lên một tầng ánh trăng trắng muốt, ngũ quan xinh đẹp dưới ánh trăng như một tác phẩm nghệ thuật…
Bỗng nhiên Peter Pan dừng lời nói ngơ ngác nhìn cô. Vẫn cho rằng mình đối với cô chỉ là mới mẻ, thích chinh phục cái đẹp. Nhưng bây giờ, tại sao gã lại có loại cảm giác tim đập thình thịch?
Không nhịn được, gã vươn tay muốn ôm Ngải Tiểu Tiểu.
Ba, Ngải Tiểu Tiểu không hề nghĩ ngợi vung tay cho gã một cái bạt tai giòn tan.
“Em!" Peter Pan cắn răng ép Ngải Tiểu Tiểu trên lan can.
Ngải Tiểu Tiểu trừng gã “Là do anh không giữ lời hứa…" Peter Pan nghe thế lập tức mất khí thế, Ngải Tiểu Tiểu vội đẩy gã ra “Tôi muốn trở về nghỉ ngơi."
“Được rồi." Peter Pan nhìn ánh mắt phức tạp của cô. Hai người cùng đi trở về khoang thuyền, đến trước cửa, Peter Pan muốn nói gì đó, Ngải Tiểu Tiểu không cho gã cơ hội, phanh một tiếng đóng sập cửa phòng.
Trái tim đều làm bằng thịt, cô thật sự sợ mình mềm lòng với người đàn ông này!
Tựa vào cánh cửa bình ổn tâm trạng, cô cởi xuống áo khoác nặng nề, bên trong chỉ còn lại cái áo có đai đeo bó sát người. Chưa bật đèn đã đi tới bên giường, bỗng có cảm giác kỳ lạ, trong phòng có người! Cô cảnh giác dừng lại động tác, lắng nghe âm thanh bốn phía…
Ngay sau đó, một bóng dáng cao lớn lao tới, kéo cô ngã trên giường, che miệng cô lại “Hư, là anh!"
Là Kỳ Tuấn Nhất! Trong mơ hồ Ngải Tiểu Tiểu vẫn nhận ra ông xã của mình. Nháy mắt mấy cái, lại nháy mắt vài lần nữa, xác định trước mắt không phải ảo giác, cô mới mở miệng hỏi “Sao anh lại ở đây?"
“Nhớ em."
“Chỗ này rất nguy hiểm, đi mau." Mặc dù cô đã kiểm tra, không thấy có gì khác thường nhưng cô vẫn lo lắng “Nhỡ có camera, máy nghe lén…"
“Không có, anh đã kiểm tra rồi. Căn phòng này vốn không phải chuẩn bị cho em, không có thiết bị theo dõi là hợp tình hợp lý." Kỳ Tuấn Nhất đè trên người cô nói nhẹ, bàn tay không nhịn được tuần tra khắp nơi.
Ngải Tiểu Tiểu khẽ thở một tiếng. Bọn họ mới tách nhau nửa tháng mà cô đã cảm giác một ngày như ba thu. Nhìn thấy Kỳ Tuấn Nhất cô thấy thật vui mừng, không chút che giấu nào mà biểu hiện hết ra.
Trong bóng tối, Kỳ Tuấn Nhất không nhìn rõ nhưng vẫn cảm nhận được, cảm giác được cô nhớ nhung thật tuyệt diệu, khóe môi anh cũng nở nụ cười.
Cứ như thế trên giường lớn mềm mại, hai thân thể đè xuống lún sâu vào trong, có cảm giác như tim đập rộn lên.
Tâm tư lo lắng được buông lỏng, thật giống như họ đã ôm nhau thật chặt vô số lần trước kia. Cơ thể mềm mại của cô bị anh đè chặt chẽ. Ngực đẫy đà bị lồng ngực bền chặt của anh chống đỡ, âm dương hòa hợp, trong lúc vô tình lại khơi lên ngọc lửa hừng hực.
“Anh muốn em!" Kỳ Tuấn Nhất trực tiếp nói ra yêu cầu.
“Em không muốn tình một đêm." Ngải Tiểu Tiểu trêu chọc.
“Anh muốn tình nhiều đêm."
Nghe xong, Ngải Tiểu Tiểu trợn trừng mắt, nhắc nhở anh “Đây là địa bàn của Peter Pan, em và Nhã Kỳ đã bị phát hiện, anh nên nghĩ bước tiếp theo chúng ta nên làm gì, chứ không phải ngồi đây mà nghĩ tình nhiều đêm."
“Bà xã nói phải, anh đã nghĩ xong đối sách, trên người những cô gái bị lừa bán khác đã cài máy nghe lén, toàn bộ hành trình giao dịch của họ đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Về phần em, tiếp tục cùng Peter Pan hư tình giả ý, chỉ là… Nhất định phải chú ý an toàn, không cho phép gã chiếm được tiện nghi!" Kỳ Tuấn Nhất vùi đầu vào vai cô, bá đạo nói. Vừa rồi nhìn thấy Peter Pan đột nhiên ôm cô, anh hận không thể xông lên chặt đứt tay gã. Thật may là cô tát cho gã một cái mới dập tắt lửa giận trong lòng anh.
“Em rất ghét bị người khác ra lệnh." Ngải Tiểu Tiểu giả vờ giận, chu miệng lên.
“Vậy chúng ta là chuyện em thích." Kỳ Tuấn Nhất vừa nói vừa cởi áo sơ mi, lộ ra thân thể mê người. Ánh sáng mờ nhạt như khêu gợi làm Ngải Tiểu Tiểu mãnh liệt nuốt nước miếng.
Ngải Tiểu Tiểu thừa nhận, anh luôn hấp dẫn cô, khiến cô không khống chế được. Phụ nữ đối với đàn ông mình thích thường không quá rụt rè. Huống chi bọn họ mới cưới.
Cho nên giờ phút này, chỉ có phản ứng nguyên thủy, trinh tiết đạo đức tạm thời dẹp sang một bên.
Nhìn anh cúi đầu muốn hôn cô. Dù lý trí muốn cự tuyệt nhưng cuối cùng cô cũng nghênh đón, dâng đôi môi non mềm lên.
Cho dù không muốn anh ở lại vì như thế sẽ nguy hiểm. Nhưng cô vẫn không nhịn được, khi anh đẩy áo ngực, cô nói cho anh biết đây là loại áo lót cài ở đằng trước.
Ngọn nguồn của tội nghiệt, giống như hồ nước không có đập, chảy nhanh ra sông, không kiềm chế. Kỳ Tuấn Nhất hôn môi cô, rồi hôn dọc một đường theo đường cong cơ thể cô. Nụ hôn nóng bỏng nhiệt độ bàn ủi, đầu độc cơ thể và lòng cô…
Cùng với sự phối hợp của cô, khiến anh muốn làm gì thì làm. Giữ chặt một bên hông của cô, anh để lại trên người cô những vết hôn mập mờ.
Lửa nóng hôn, chân tay quấn quýt, nước sôi lửa bỏng cũng không thể ngăn cản kích động nguyên thủy say mê trầm luân…
Vì thế sáng hôm sau, khi Ngải Tiểu Tiểu mở mắt, lại trải qua cảm giác đau lưng giống như bị ép khô cả cơ thể.
Ăn sáng xong, tiếng còi kêu vang, cano sắp cập bến.
Sau khi cập bến, một chiếc xe ô tô tới đón, Ngải Tiểu Tiểu theo Peter Pan đi vào một ngôi nhà tư nhân sang trọng, Mễ Nhã Kỳ ở xe phía sau.
Bọn họ vừa xuống xe, một người áo đen chạy tới, nói nhỏ vào tai Peter Pan mấy câu. Peter Pan nghe thế vẻ mặt có chút kinh ngạc, lập tức ra lệnh cho người nhốt Ngải Tiểu Tiểu và Mễ Nhã Kỳ vào phòng, còn gã vội vã đi vào phòng khách.
Trong phòng khách, Phúc Xà sắc mặt tái nhợt nghiêng người dựa vào ghế salon, một thân lười biếng, con ngươi sáng như cú.
“Lão đại, anh tới khi nào, sao không nói cho em biết một tiếng, em sai bọn nó chuẩn bị cho anh một chút." Peter Pan nhìn thấy Phúc Xà, lập tức cung kính nói.
Phúc Xà hừ lạnh “Nghe nói chú bắt được người đàn bà của Kỳ Tuấn Nhất?"
Peter Pan chần chờ, gật đầu một cái “Vâng."
“Tốt lắm!" Trên khuôn mặt diễm lệ của Phúc Xà thoáng hiện lên nụ cười khiến người khác khiếp sợ “Lập tức mang cô ta đến cho tao."
“Lão đại, cô ấy chỉ là một người phụ nữ, anh cần gì cùng cô ấy…"
“Thế nào, chú cầu tình thay cô ta?" Phúc Xà lạnh lùng nói.
Nội tâm Peter Pan rét lạnh, vội vàng nói “Em không dám." Sau đó quay đầu sai người mang Ngải Tiểu Tiểu đến.
“Người phụ nữ của Kỳ Tuấn Nhất," Phúc Xà lẩm bẩm “Phải suy nghĩ thật kỹ xem xử lý cô ta như nào mới làm cho Kỳ Tuấn Nhất thống khổ nhất."
Chỉ chốc lát sau, Ngải Tiểu Tiểu bị mang đến phòng khách. Thật ra, khi nhìn vẻ mặt Peter Pan, cô đã đoán được có biến nhưng không ngờ là Phúc Xà xuất hiện ở đây. Lúc trước ở Châu Phi, Kỳ Tuấn Nhất làm y bị thương nặng, sao y có thể tìm được đường sống trong chỗ chết.
Trong lòng biết rõ cảnh ngộ tiếp theo của mình là cực kỳ nguy hiểm, nhưng vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt. Cô biết mình không thể sợ, chỉ có tỉnh táo mới tạo được kỳ tích thoát chết.
“Ngải Tiểu Tiểu." Thấy cô đi vào, Phúc Xà đánh giá cô từ đầu đến chân một lượt. Trong mắt phát ra vẻ tán thưởng, cô không giống như trong tưởng tượng đang tràn ngập thù hận.
“Người phụ nữ của Kỳ Tuấn Nhất hẳn là vô giá, Peter, chú đã tìm được bảo vật rồi." Phúc Xà nói xong khẽ mỉm cười, chỉ là không biết nụ cười đó có ý gì.
“Lão đại, em thấy cô ấy chẳng qua chỉ là một cô gái bình thường…"
Phúc Xà liếc nhìn Peter Pan một cái, lần nữa cắt đứt lời gã, “Người phụ nữ bình thường gặp được Kỳ Tuấn Nhất, lại còn được hắn yêu thương chắc chắn không bình thường."
“Vâng." Peter Pan không dám nói gì nữa. Phúc Xà ác độc như nào gã biết rõ, dù có cảm tình với Ngải Tiểu Tiểu nhưng gã cũng không đến mức vì cô mà không tiếc vứt bỏ tính mạng.
“Nghe nói Đông Nam Á có chợ buôn bán nô lệ Xing rất lớn, người phụ nữ của Kỳ Tuấn Nhất nên đưa đến nơi nào đây." Phúc Xà vuốt cằm, vân đạm phong khinh nói.
Peter Pan chần chừ một chút vẫn không dám cãi lệnh của Phúc Xà, trơ mắt nhìn Ngải Tiểu Tiểu bị người của Phúc Xà mang đi. Sao Ngải Tiểu Tiểu dễ dàng bị họ sắp đặt, đột nhiên chế ngự hai người đàn ông kèm hai bên, sau đó nhanh chóng lao ra cửa chính. Cô muốn cứu Mễ Nhã Kỳ ra, hai người mau chóng thoát khỏi chỗ thị phi này.
Nhưng khi cô đẩy cửa phòng ra thì bị thứ bột gì đó xộc vào mũi, cô không kịp né tránh, thân thể chậm rãi ngã xuống. Trước khi hôn mê cô nhìn thấy Mễ Nhã Kỳ bị môt người đàn ông chĩa súng vào đầu…
Lúc Ngải Tiểu Tiểu tỉnh lại, phát hiện mình ở một căn phòng kín mít, một lúc sau có rất nhiều người phụ nữ trang điểm lòe loẹt, đẩy cô vào phòng tắm, rồi thay quần áo và làm tóc cho cô.
Một tiếng sau, Ngải Tiểu Tiểu mở to mắt nhìn sinh vật mờ ảo quỷ mị trong gương, thiếu chút nữa không biết rõ đấy là ai.
Làm ơn, có nhất thiết phải biến cô thành ra như vậy không?
“Xong rồi!" Người phụ nữ trang điểm đậm vừa nhai kẹo cao su vừa vỗ tay phát ra tiếng.
“Không tệ, không tệ! Cứ như vậy, trước giam lại, đến tối là có thể mang đi bán."
Gì vậy! Có nhầm không? Ăn mặc trông như kỹ nữ Nhật Bản mà nói không tệ. Thẩm mỹ của họ có vấn đề hết à? Chỉ là Ngải Tiểu Tiểu cũng không rảnh để bận tâm chuyện này, vừa rồi họ nói đi bán, chẳng lẽ… Cô thật sự bị bán đến chợ buôn bán nô lệ Xing sao? Không biết bây giờ Nhã Kỳ như nào? Đáng chết! Đám rác rưởi này!
Khi màn đêm đến.
Ngải Tiểu Tiểu bị đưa lên xe, cô biết chúng định mang cô đến chợ nô lệ Xing.
Cô mơ màng ngủ ở phía sau, cảm giác tứ chi vô lực, đám khốn kiếp kia đã hạ thuốc gì vậy? Cho đến bây giờ một chút sức lực cũng không có, chỉ muốn ngủ. Cô đã thử các cách để chạy trốn nhưng bọn họ giám thị rất nghiêm ngặt, cơ hội nhỏ cũng không có.
“Quân Ca, con bé kia sao lại ngoan thế nhỉ?" Một tên nhỏ hơn nghi ngờ liếc về phía sau, thấy cô ngủ yên như con mèo lại hỏi. Bình thường phụ nữ bị mang vào chợ nô lệ đều gào khóc, thậm chí muốn tự sát, chỉ có cô là bình tĩnh như vậy.
“Hừ, đây là chỗ nào mà cô ta dám náo loạn?"
“Quân Ca, có phải chúng ta cho nhiều thuốc quá? Anh xem cô ta không có chút tinh thần nào, có thể gặp chuyện gì rồi không?"
“Ngậm cái miệng quạ đen của mày lại! Cô ta chỉ là bộ dạng vô hồn thôi, không phải đã chết."
Làm thế nào bây giờ? Kỳ Tuấn Nhất có biết mình xảy ra chuyện không? Bây giờ chắc anh đang theo dõi vụ án buôn bán người, lần này mình lại làm liên lụy đến anh rồi…
Kỳ Tuấn Nhất, nếu có thể, em thật sự không muốn gây thêm phiền toái cho anh đâu…
Còn có Ngải Bảo, không thấy cô về chắc chắn sẽ khóc rất nhiều…
Ngải Tiểu Tiểu càng nghĩ càng loạn, đầu óc càng loạn thì lại càng buồn ngủ, bất đắc dĩ cô phải cấu thật mạnh vào đùi mới giữ vững tỉnh táo.
………
30 phút sau, xe dừng ở trước cửa một hộp đêm, đèn huỳnh quang sáng choang làm Ngải Tiểu Tiểu hoa cả mắt.
“Long"… Đây là tên hộp này à?
Quân Ca đẩy cô đến người đàn ông trước mặt. Người đàn ông tóc đen đeo kính gọng vàng quan sát Ngải Tiểu Tiểu một lượt, nhăn mày do dự. Lúc này Ngải Tiểu Tiểu cố ý làm tóc rối loạn, tinh thần uể oải, thật sự không có tí cảm tình nào.
Quân Ca thấy thế, xé rách áo ngoài của Ngải Tiểu Tiểu, thoáng cái, toàn bộ da thịt trắng nõn của cô đều bị phơi bày “Mạc Kim, dù sao đây cũng coi như hàng giá cao, nếu không phải nợ mày một cái nhân tình thì tao đã trực tiếp đưa vào…"
Vốn đang uể oải, Ngải Tiểu Tiểu giống như con báo bị đánh thức, dưới cơn nóng giận đã tát cho Quân Ca kia một cái thật kêu. Sau đó dùng khuỷu tay đập vào bụng hắn làm hắn không dậy nổi.
Chỉ là một động tác đơn giản mà cũng làm Ngải Tiểu Tiểu thở hồng hộc. Ném tay hắn ra, mắt đẹp giận dữ nhìn hắn chằm chằm “Mày về nói cho Phúc Xà, tao sẽ để cho gã hối hận vì hành động của mình."
“Gái điếm thối – Là mày tự đâm đầu vào chỗ chết! Chết đi!"
Quân Ca vừa muốn xông lên, người đàn ông tên Mạc Kim đã nắm cổ tay hắn, hứng thú quan sát Ngải Tiểu Tiểu “Đợi chút, người đàn bà này… Tao nhận."
“Mắt kính tiên sinh, anh có biết buôn bán người là phạm pháp?"
Người đàn ông trông như gian thương khẽ mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng noãn “Ở Long, tôi chính là luật pháp."
Nói xong, quay lại phân phó thuộc hạ sau lưng “Dẫn cô ta vào!"
“Đợi chút…"
Mạc Kim quay đầu nhìn Ngải Tiểu Tiểu quần áo xộc xệch, hơi đồng tình nói “Còn có chuyện gì?"
Ngải Tiểu Tiểu cố gắng tập trung tinh lực của mình, cố gắng làm cho giọng nói nghe thật ung dung “Anh đã nghe đến tổ chức khủng bố mà đứng đầu là Phúc Xà chưa?"
Con ngươi người đàn ông tóc đen hơi run sợ, Ngải Tiểu Tiểu nói tiếp “Tôi khuyên anh nên thả tôi ra, nếu không anh sẽ chọc vào phiền toái lớn!"
“Thật là một cô bé ngây thơ, lại dám uy hiếp tôi." Người đàn ông tóc đen mỉm cười, phẩy tay “Mang đi."
“Này…" Ngải Tiểu Tiểu còn muốn nói chuyện đã bị kéo xuống.
Quân Ca sưng nửa bên mặt hỏi “Ý của anh là?"
Mạc Kim ký tấm chi phiếu cho hắn “Đồng ý!"
Quân Ca nhìn chi phiếu cười không khép miệng, khó trách chủ nhân nói người phụ nữ này giá trị khuynh thành, thì ra là thật!
Ngải Tiểu Tiểu bị mang vào một căn phòng xa hoa, cùng một đám phụ nữ mặc đồ ngủ ren bị nhốt ở đây.
Ở cửa có bốn, năm tên lính gác đang đứng nói chuyện.
“Lần này không biết ông chủ lấy được ở đâu thật nhiều hàng cao cấp! Cái con nhóc nước Mỹ kia, nhìn đi, ngực nó lớn như vậy, thật mê hồn! Còn có em gái Nhật Bản kia, mềm mại non nớt, giống như đứa trẻ vậy…
“Đó là đương nhiên, buổi đấu giá hôm nay người đến đều có lai lịch rất lớn!"
“Ha ha ha…"
Một trận cười thô bỉ truyền đến.
Ngải Tiểu Tiểu chỉ cảm thấy buồn nôn. Nhưng mà cô đã rất lâu chưa ăn gì nên không có gì để phun ra.
Lại nói đến Kỳ Tuấn Nhất, khi đến Đông Nam Á đã cùng cảnh sát địa phương đánh tan đường dây buôn bán ma túy và buôn người từ Trung Quốc sang Đông Nam Á của Peter Pan. Sau đó, khi bọn anh và cảnh sát địa phương xông vào khu nhà cao cấp của Peter Pan chỉ cứu được Mễ Nhã Kỳ đang thoi thóp. Còn Phúc Xà, Peter Pan và Ngải Tiểu Tiểu thì không rõ tung tích, trong nhà chỉ còn bọn tay chân không quan trọng.
Mễ Nhã Kỳ nói đứt quãng rằng Ngải Tiểu Tiểu bị mang đi bán. Kỳ Tuấn Nhất vừa nghe thì con ngươi đen lạnh. Thị trường buôn bán người và các hộp đêm ở Đông Nam Á có số lượng rất lớn, nhất thời họ không biết nên bắt đầu từ đâu. Lữ Thiên Minh nhíu chặt lông mày “Lập tức phái người đến từng hộp đêm tìm kiếm xem hôm nay có người Trung Quốc nào mới đến, đặc biệt là các cô gái bị bán đấu giá."
Hộp đêm Long, trang trí xa hoa bậc nhất.
Các vị khách quý tối nay đều đã xuất hiện, phục vụ chu đáo rót rượu.
Phía trước đám đông là sân khấu lớn được bố trí hoa lệ, ánh sáng rực rỡ. Lát sau, các cô gái bị bán đấu giá sẽ trình diễn tại đây.
Người chủ trì đang làm không khí náo động.
Tiếp đó, các cô gái từ số một đến số năm giống như hàng hóa được khiêng lên sân khấu. Nói là khiêng vì mỗi cô gái đều bị nhốt trong một cái lồng vàng, cho nên chỉ có thể để người khác khiêng đi. Mục đích đơn giản chỉ để phù hợp với chủ đề “Kim ốc tàng kiều." Những kẻ có tiền bây giờ làm gì cũng chú ý đến thưởng thức, cho dù là mua một nô lệ cũng thế.
Giờ phút này, ánh đèn chiếu lên lồng vàng, các cô gái bên trong bắt đầu õng ẹo làm dáng, khoe khoang thân mình quyến rũ.
Nhưng mà, đại đa số khách quý đều không hứng thú lắm. Cùng một trò chơi lâu ngày tự nhiên sẽ thấy ngán.
Mạc Kim thấy thế cười thong thả, khoát tay. Đột nhiên, âm nhạc nổi lên từ bốn phía, năm người phụ nữ đều gia tăng động tác của mình, lại thêm hai người bên ngoài lồng nhảy múa cột… Người người đều xinh đẹp quyến rũ, cuồng dã và táo bạo.
Những cô gái này đều được học qua một lớp huấn luyện làm sao có thể khiến sân khấu bán đấu giá bắt đầu.
Nhìn xuống phía dưới, tất cả mọi người đều lên tinh thần ----
“Thế nào? Vừa ý người nào chưa?" Phía khách quý thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng nói chuyện với nhau.
Ánh mắt Lãnh Đế Giác lạnh lùng nhìn vào phía sau sân khấu rồi mở laptop xem tài liệu thư ký gửi đến. Đối với những chuyện này, trước giờ anh đều không có hứng thú. Hôm nay tham gia chỉ vì có người mời mà anh lại không tiện từ chối. Hơn nữa, Kỳ Tuấn Nhất biết anh đang ở Đông Nam Á cũng gọi điện thoại đến nhờ anh lưu ý những nơi này, cho nên anh mới tới đây.
Sau một vũ điệu nóng bỏng, cuối cùng đã có người bắt đầu ra giá, người ở vị trí số ba được ra giá cao nhất là 800 vạn.
Ngải Tiểu Tiểu bị đưa lên sâu khấu ở lượt thứ hai, từ số sáu đến số mười, với phong cách hoàn toàn khác. Mỗi người mặc một bộ trang phục của một quốc gia, cô gái số chín bên cạnh Ngải Tiểu Tiểu mặc trang phục Nhật Bản màu hồng, tóc đen buộc thành hai túm vắt sang hai bên, tạo hình theo phong cách lolita điển hình. Còn Ngải Tiểu Tiểu lại mặc một thân báo vằn, tóc buộc cao, đánh tung phía sau gáy, nhìn đầy vẻ hoang dã.
Họ không bị sắp xếp tư thế trước khi lên sân khấu lại càng làm cho tinh thần những người đàn ông phía dưới hưng phấn.
Xem xong một phần tài liệu, Lãnh Đế Giác ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén nhìn từ số sáu đến số mười, rồi dừng ở đó. Anh cảm thấy cô gái kia có vài phần quen thuộc, không chắc có phải cô gái đến nhà anh cùng với Kỳ Tuấn Nhất ở Châu Phi không.
Cô đứng nghiêng người, vẻ mặt cương quyết nhìn chằm chằm những người đàn ông dưới sân khấu, giống như báo đốm ngang ngược, bộ trang phục này thật thích hợp với cô, người tổ chức thật có mắt nhìn.
Thiếu gia tập đoàn Oliver, Đông Zidan thấy ánh mắt Lãnh Đế Giác dừng lại một chỗ thì nâng khóe môi, hứng thú lại gần “Lãnh tổng chọn trúng tiểu dã miêu kia rồi à, có định mua không?"
“Ừ." Lãnh Đế Giác nhàn nhạt đáp lại một tiếng.
Zidan cười thầm trong lòng. Người ta nói tổng giám đốc Lãnh thị từ khi cưới vợ thì không về muộn, không tìm phụ nữ bên ngoài, quy củ như mười ông chồng tốt. Nhìn lại bây giờ xem, anh đã nói trên đời không có người đàn ông nào không ăn vụng thịt mà.
Lãnh Đế Giác lạnh lùng liếc gã một cái, con ngươi sắc bén hiển nhiên nhìn rõ tâm tư của gã, chỉ là lười phải giải thích, ánh mắt lại nhìn lên sâu khấu lần nữa.
Mấy người phụ nữ trên sân khấu vừa rồi còn rất yên lặng, nhưng lúc này đều trở nên rối loạn. Vị trí số chín, lolita Nhật Bản kia còn nóng đến xé cả cổ áo của mình, trong chốc lát tiếng rên rỉ tràn ngập sân khấu.
Số sáu, cô gái mặc trang phục Thái Lan đã cởi lộ ra cả áo trong…
Trong lồng số mười, dù đôi tay Ngải Tiểu Tiểu nắm chặt lan can, cố gắng đè nén chính mình, nhưng tư thế của cô cũng đang khon xuống, rất nhanh nhẫn nhịn đến cực hạn.
Chết tiệt! Họ bị hạ thuốc, Lãnh Đế Giác nhíu mày, không chút do dự nhấn vào nút bên cạnh, chọn số 10, trực tiếp ra giá 10 triệu. Anh tin rằng chút tiền này với Kỳ Tuấn Nhất cũng không tính là gì.
Nhưng không ngờ, tiểu dã miêu Ngải Tiểu Tiểu hình như được nhiều người yêu thích, anh mới ra giá không lâu đã có người nâng lên 12 triệu.
“15 triệu…" Lãnh Đế Giác vẫn thong dong nhàn nhã, cánh môi khẽ mím.
“16 triệu…"
“20 triệu…"
Xôn xao, mọi người không nhịn được xôn xao, người phụ nữ này mặc dù có mấy phần xinh đẹp nhưng cũng không thể gọi là xuất chúng nhất, sao lại đáng giá nhiều tiền như vậy?
Lúc này, Ngải Tiểu Tiểu đã ngã quỵ trên đất, cả người nóng như thiêu đốt, để duy trì tỉnh táo, cô dùng sức nhéo vào đùi, dùng đau đớn để giữ vững lý trí.
Người cạnh tranh giá cả với Lãnh Đế Giác đã không chống đỡ được, rời khỏi chỗ, đi ra bên ngoài.
Gã lấy di động nhấn một dãy số “Ngài Peter Pan, đối phương ra giá đến 20 triệu, chúng ta chỉ có thể bỏ qua."
“Cái gì? 20 triệu?" Rõ ràng Peter Pan cũng không nghĩ rằng Ngải Tiểu Tiểu có giá cao như vậy. Gã không dám công khai cãi lời Phúc Xà nên muốn lén mua Ngải Tiểu Tiểu nhưng lại không ngờ giá của cô lại bị đưa lên cao tới vậy. “Người nào mua được cô ấy rồi."
“Ngài biết những trường hợp này, thân phận của khách hàng đều được giữ kín mà."
“Tôi mặc kệ, lập tức điều tra cho tôi. Còn nữa, về sau đừng chủ động liên lạc với tôi, tôi sẽ điện thoại cho cậu."
“Vâng…"
Bên trong sàn, Lãnh Đế Giác dùng 20 triệu mua Ngải Tiểu Tiểu. Trên sân khấu, Ngải Tiểu Tiểu nghe được giá tiền của mình nhưng không biết người mua là ai.
Lồng vàng bị khiêng xuống sân khấu, Ngải Tiểu Tiểu bị đưa vào một căn phòng trang trí xa hoa, trên giường lớn có phủ ga trải giường ánh vàng cực kỳ bắt mắt.
Cố nén cảm giác nóng bừng trong cơ thể, Ngải Tiểu Tiểu liếc nhìn căn phòng một lần, cuối cùng ánh mắt dừng ở bàn trang điểm cạnh giường.
Hơi thở nóng bỏng, gần như làm cháy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. Cô không biết mình có thể sống qua cửa ải này không nữa, nhưng cô không thể dễ dàng thỏa hiệp như vậy…
Bụp một tiếng, đánh vỡ bàn trang điểm, máu tươi chảy ròng ròng từ bàn tay mảnh khảnh. Đau đớn giữ lại một chút lý trí đang bị lửa nóng thiêu đốt, cô dùng tay còn lại nhặt mảnh kính vỡ nắm chặt vào lòng bàn tay. Như thế này cô vừa có thể giữ tỉnh táo, vừa có vũ khí phòng thân.
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân… Một bước, hai bước…
Mễ Nhã Kỳ dùng chân đá văng cửa ra, dẫn đầu lui ra ngoài, nhưng lại lập tức sửng sốt, hành lang bên ngoài đã có người mai phục, mỗi người đều vác súng trên vai, đạn đã lên nòng… Trong lúc sững sờ, con tin phía trước đã thoát khỏi khống chế, chĩa họng súng về phía cô.
Bất đắc dĩ, cô bỏ lại khẩu súng, giơ hai tay lên lui vào khoang thuyền.
“Ha ha…" Peter Pan hài lòng cười to “Chỗ này chính là đầm rồng hang hổ, chúng mày trốn không thoát đâu, ngoan ngoãn đầu hàng đi."
“OK!" Hai bên đều là địch, ngoan cố chống lại chỉ có đường chết. Nhìn thấy Nhã Kỳ đã bị kèm sát hai bên, Ngải Tiểu Tiểu buông con tin, vứt khẩu súng trong tay.
“MD! Gái điếm thối!" Người đàn ông bị bắt làm con tin thấy mất mặt, khi cô vứt súng đi đã giơ nắm đấm.
“Dừng tay!" Peter Pan lạnh lùng quát, con ngươi chuyển về phía Ngải Tiểu Tiểu, ánh mắt đào hoa nheo lại, tà mị cười.
“Người đẹp, tôi ngày càng thấy cô vừa ý rồi."
“Nhưng tôi không vừa ý anh." Ngải Tiểu Tiểu nhíu mày trả lời.
“Không vội, tôi tin tưởng sự chân thành sẽ làm thay đổi cả sắt đá." Peter Pan rất tự tin. Khóe môi cười cũng thêm xinh đẹp. Sau đó, gã phất tay ra lệnh cho thuộc hạ “Nhốt người kia vào kho hàng ngầm, sai người trông chừng 24 giờ."
“Vâng." Hai tên đàn ông cao to áp tải Mễ Nhã Kỳ rời đi.
“Từ từ đã!" Ngải Tiểu Tiểu gọi, sau đó quay lại nhìn Peter Pan nói “Anh có hứng thú với tôi thì để cô ấy đi còn tôi ở lại."
“No." Peter Pan lắc đầu “Giống như cô nói thì giữ cô ấy lại vẫn còn giá trị."
“Tiểu Tiểu, đừng lo cho tớ!" Mễ Nhã Kỳ ở cửa hô lớn. Nếu Peter Pan thật sự có cảm tình với cô, chắc chắn cô có thể tìm cơ hội chạy thoát.
“Đúng là chị em tình thâm." Peter Pan cười nhạo, sau đó không kiên nhẫn nói với thuộc hạ của mình “Còn đứng ngây ra đấy làm gì? Nhanh đưa đi đi." Sau đó nhìn đến mấy tên nằm dưới đất, sai mấy tên còn lại “Kéo cả bọn nó ra ngoài đi."
“Nhưng mà, đại ca, người đàn bà này…"
“Không sao, chúng mày nhớ kỹ, chỉ cần nghe thấy động tĩnh gì không đúng thì lập tức đến kho hàng giết chết người phụ nữ kia là được."
“Peter Pan!" Lập tức Ngải Tiểu Tiểu nhào tới bóp cổ gã, đẩy gã vào vách tường.
Peter Pan hơi nhếch môi, thản nhiên nói “Bảo bối, em làm ra động tĩnh lớn là người chị em tốt của em không còn mạng nữa đâu."
“Anh…" Giận dữ nắm cổ áo gã, cuối cùng cũng chỉ có thể gạt ra, Ngải Tiểu Tiểu nhìn theo gã “Không cho phép ngược đãi cô ấy."
“Không thành vấn đề, chỉ cần em biểu hiện tốt là cô ấy sẽ được tiếp đón tốt." Peter Pan nói xong đưa tay muốn ôm eo Ngải Tiểu Tiểu.
Ngải Tiểu Tiểu nhanh nhẹn tránh thoát, khinh thường liếc gã “Anh uy hiếp tôi? Đây là cái chân thành mà anh nói?"
“Bảo bối, không phải uy hiếp, anh chỉ muốn em ngoan ngoãn tiếp nhận sự chân thành của anh." Peter Pan cười nói. Trước kia gã chỉ biết phụ nữ có hai loại, một là ngoan ngoãn nghe lời giống như búp bê, một loại khác là thiên kim tiểu thư giống như Sử Kỳ Vân tính tình ương ngạnh. Nhưng Ngải Tiểu Tiểu không như vậy, cô giống như một tiểu ma nữ sinh mạng tràn trề, sức sống mãnh liệt, làm cho gã có ý nghĩ muốn chiếm làm của riêng. Mà gã tin vào năng lực của bản thân, dựa vào dung mạo và quyền thế của mình, gã tin tưởng trên thế giới này không có phụ nữ nào có thể chống lại sức quyến rũ của gã.
Ngải Tiểu Tiểu ngồi trên ghế, lười biếng chống cằm nhìn gã. Tình huống trước mắt địch nhiều ta ít, xem ra chỉ có thể dùng trí rồi. Cô âm thầm tính toán, sau đó khẽ mỉm cười “OK, anh cho tôi thời gian, tôi sẽ cho anh cơ hội."
“OK!" Peter Pan xoay người, từ trong tủ rượu lấy ra một chai và hai ly rượu “Chúng ta ngồi xuống ăn mừng nào."
“Ăn mừng cái gì?" Mừng cô bị bắt à? Ngải Tiểu Tiểu trợn mắt một cái, vẫn ngồi như cũ, thân thế cũng không động đậy một chút nào.
“Ăn mừng tương lai tốt đẹp của chúng ta." Peter Pan cầm ly rượu đưa cho cô rồi nói nhỏ ở bên tai cô “Nhớ ngoan ngoãn, đừng giở trò với anh."
“Sợ tôi giở trò?" Ngải Tiểu Tiểu nhíu mày “Thế thì trực tiếp nhốt tôi hoặc giết chết. Tôi cho anh biết, anh giữ lại tôi đồng nghĩa với việc anh giữ lại một mối nguy hiểm." Cô biết Peter Pan là loại người xảo trá giảo hoạt, ngụy trang một hai lần có thể lừa gã nhưng nhiều lần thì chẳng khác nào tự chui đầu vào rọ, cho nên cô muốn thẳng thắn với gã.
“Nguy hiểm? Anh thích…" Peter Pan giơ ly rượu đến trước mặt Ngải Tiểu Tiểu, cụng vào chiếc ly trong tay cô “Chúng ta cạn ly." Dứt lời, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Ngải Tiểu Tiểu thấy thế mới khẽ nhấp môi.
Peter Pan cầm chai rượu rót cho cô “Bảo bối, yên tâm, trong rượu không bỏ thuốc. Vì thể hiện thành ý của anh, nếu em không đồng ý thì anh sẽ không ép buộc em."
“Được." Ngải Tiểu Tiểu cười cười “Cạn ly vì sự thân sĩ của anh."
Bây giờ, Ngải Tiểu Tiểu đang ngồi trên một con thuyền chở hàng. Không khí trong khoang thuyền phía dưới tràn đầy mùi ẩm mốc của thủy triều.
Từng thùng thịt bò đóng hộp chất đống.
Mỗi hộp thịt bò đều giấu một lượng rất nhỏ ma túy, nhưng nhiều hộp như vậy thì cũng thành số lượng khổng lồ. Bởi vì gần đây hải quan kiểm tra rất nghiêm ngặt, chỗ hàng này vẫn dừng ở vùng biển quốc tế. Không tìm được cơ hội, Peter Pan đành phải chuyển nó đến Đông Nam Á.
Phía sau thùng hàng, Mễ Nhã Kỳ đang bị trói chặt chân tay trong góc khoang thuyền.
Chân tay đều bị dây thừng buộc chặt, nhúc nhích cũng vô cùng khó khăn.
Trời đã mờ tối, trong không khí lẫn lộn mùi tanh nồng nặc và mùi hôi, bên tai là tiếng còi, tiếng cánh quạt chuyển động dưới nước biển, cùng tiếng gió biển thổi vù vù tạo thanh âm thanh hỗn hợp.
“Ông anh, sao giờ còn đứng đây, không đi ăn cơm tối à?"
“Đại ca ra lệnh phải ở đây 24h."
“Ôi trời, vậy cũng phải ăn cơm chứ."
“Đúng thế, TMD, đến giờ đổi ca rồi sao không ai tới."
“Bọn họ cũng ăn cơm mà, tôi ăn no rồi, hay là tôi trông thay anh một lúc?"
………
Ngoài cửa truyền đến tiếng nói chuyện, sau đó là tiếng mở cửa cùng tiếng bước chân nhanh nhẹn truyền đến.
“Đói bụng lắm à?" Người tới nhìn thấy cô lập tức lấy bánh bao và đồ ăn cho cô.
“Huấn luyện viên Lữ?" Mễ Nhã Kỳ kinh ngạc mở to hai mắt “Anh ở trên thuyền à?" Cô nhìn bộ quần áo thủy thủ của anh, cảm giác mình hỏi vấn đề này thật ngu ngốc.
“Ừ." Lữ Thiên Minh cười cười, ý bảo cô nhận lấy thức ăn “Ăn nhanh một chút, tôi và huấn luyện viên Kỳ đang ở trên thuyền bảo vệ các cô, cam đoan bảo vệ an toàn tính mạng các cô cho nên cô không cần sợ."
“Ta… umh… sợ." Mễ Nhã Kỳ nhận bánh bao cắn một miếng to, nói không rõ câu.
Lữ Thiên Minh nhìn động tác của cô, ánh mắt có chút kỳ quái. Anh vẫn cảm thấy mình sẽ không giống Kỳ Tuấn Nhất thích binh lính nữ nhưng khi thấy Mễ Nhã Kỳ bị mấy khẩu súng dồn ép thì thiếu chút nữa mất bình tĩnh. Anh ý thức được tình cảm mình đối với cô đã vượt qua mức huấn luyện viên với binh lính. Không biết bắt đầu từ khi nào tình cảm đã tích lũy từng chút một…
Để bày tỏ “sự chân thành" với Ngải Tiểu Tiểu, Peter Pan đặc biệt cho phép Ngải Tiểu Tiểu tự do hoạt động ở một vài nơi trên thuyền, còn đổi cô sang phòng khách quý.
Trước kia, cô, Mễ Nhã Kỳ và hai cô gái khác chen chúc tại phòng bốn người.
Căn phòng này so với phòng cũ còn rộng rãi hơn, đầy đủ tiện nghi, ở bên cạnh phòng Peter Pan.
Ở làng giải trí, Peter Pan còn được gọi là “hoa hoa công tử", mà gã cũng không phụ cái danh hiệu đó, chỉ trong vài giờ, hoa tươi, chocolate, cảnh hoàng hôn, bữa tối dưới nến… Gã có rất nhiều trò lãng mạn, hơn nữa mỗi lần đều có những sự độc đáo, không phải kiểu lãng mạn máy móc.
Ngải Tiểu Tiểu không thể không thừa nhận, Peter Pan rất được lòng các cô gái, hơn nữa bề ngoài cũng không tệ - làn da trắng trẻo, ngũ quan thanh tú lộ ra vẻ đẹp trai mang theo một chút lưu manh! Trên người gã tản mát ra phong cách rất đa dạng, ngược lại tạo thành khí chất đặc biệt của gã.
Nếu bỏ qua thân phận thật của gã là tay trùm buôn bán thuốc phiện, buôn người qua biên giới thì gã cũng được coi là thượng phẩm trong đám đàn ông. Đáng tiếc, ngay từ đầu họ đã đối đầu; đáng tiếc Kỳ Tuấn Nhất đã xuất hiện trong sinh mệnh Ngải Tiểu Tiểu sớm hơn gã. Cho nên, mặc dù gã sử dụng hết tất cả vốn liếng, những người phụ nữ khác có lẽ đã bị gã mê hoặc đến điên đảo, nhưng Ngải Tiểu Tiểu vẫn thờ ơ, dùng đôi mắt lạnh lùng nhìn gã bận rộn.
Nhưng hầu như mọi người đều có thói xấu không có được mới là quý nhất. Peter Pan cũng không ngoại lệ, nếu Ngải Tiểu Tiểu dễ dàng bị gã chiếm được thì rất nhanh gã sẽ vứt bỏ cô như đôi giày cũ.
Bây giờ gã làm gì, Ngải Tiểu Tiểu đều không có chút dáng vẻ để ý đến, như vậy mới hấp dẫn gã.
Đến đêm, sau khi bữa tối lãng mạn dưới ánh nến kết thúc, Peter Pan và Ngải Tiểu Tiểu thưởng thức cảnh biển đêm ở sàn tàu. Tối nay, ánh trăng như hoa, trong ngần soi xuống mặt biển tạo nên phong cảnh thật đẹp. Lắng nghe tiếng sóng biển soàn soạt đập vào boong tàu, Ngải Tiểu Tiểu chợt nhớ đến Kỳ Tuấn Nhất, nếu bây giờ anh đang đứng cùng cô thưởng thức cảnh đẹp này thật tốt biết bao.
Một bên Peter Pan chậm rãi nói chuyện, còn Ngải Tiểu Tiểu ghé vào lan can nghĩ đến tâm sự của mình. Lúc này, bóng dáng nhỏ nhắn của cô dát lên một tầng ánh trăng trắng muốt, ngũ quan xinh đẹp dưới ánh trăng như một tác phẩm nghệ thuật…
Bỗng nhiên Peter Pan dừng lời nói ngơ ngác nhìn cô. Vẫn cho rằng mình đối với cô chỉ là mới mẻ, thích chinh phục cái đẹp. Nhưng bây giờ, tại sao gã lại có loại cảm giác tim đập thình thịch?
Không nhịn được, gã vươn tay muốn ôm Ngải Tiểu Tiểu.
Ba, Ngải Tiểu Tiểu không hề nghĩ ngợi vung tay cho gã một cái bạt tai giòn tan.
“Em!" Peter Pan cắn răng ép Ngải Tiểu Tiểu trên lan can.
Ngải Tiểu Tiểu trừng gã “Là do anh không giữ lời hứa…" Peter Pan nghe thế lập tức mất khí thế, Ngải Tiểu Tiểu vội đẩy gã ra “Tôi muốn trở về nghỉ ngơi."
“Được rồi." Peter Pan nhìn ánh mắt phức tạp của cô. Hai người cùng đi trở về khoang thuyền, đến trước cửa, Peter Pan muốn nói gì đó, Ngải Tiểu Tiểu không cho gã cơ hội, phanh một tiếng đóng sập cửa phòng.
Trái tim đều làm bằng thịt, cô thật sự sợ mình mềm lòng với người đàn ông này!
Tựa vào cánh cửa bình ổn tâm trạng, cô cởi xuống áo khoác nặng nề, bên trong chỉ còn lại cái áo có đai đeo bó sát người. Chưa bật đèn đã đi tới bên giường, bỗng có cảm giác kỳ lạ, trong phòng có người! Cô cảnh giác dừng lại động tác, lắng nghe âm thanh bốn phía…
Ngay sau đó, một bóng dáng cao lớn lao tới, kéo cô ngã trên giường, che miệng cô lại “Hư, là anh!"
Là Kỳ Tuấn Nhất! Trong mơ hồ Ngải Tiểu Tiểu vẫn nhận ra ông xã của mình. Nháy mắt mấy cái, lại nháy mắt vài lần nữa, xác định trước mắt không phải ảo giác, cô mới mở miệng hỏi “Sao anh lại ở đây?"
“Nhớ em."
“Chỗ này rất nguy hiểm, đi mau." Mặc dù cô đã kiểm tra, không thấy có gì khác thường nhưng cô vẫn lo lắng “Nhỡ có camera, máy nghe lén…"
“Không có, anh đã kiểm tra rồi. Căn phòng này vốn không phải chuẩn bị cho em, không có thiết bị theo dõi là hợp tình hợp lý." Kỳ Tuấn Nhất đè trên người cô nói nhẹ, bàn tay không nhịn được tuần tra khắp nơi.
Ngải Tiểu Tiểu khẽ thở một tiếng. Bọn họ mới tách nhau nửa tháng mà cô đã cảm giác một ngày như ba thu. Nhìn thấy Kỳ Tuấn Nhất cô thấy thật vui mừng, không chút che giấu nào mà biểu hiện hết ra.
Trong bóng tối, Kỳ Tuấn Nhất không nhìn rõ nhưng vẫn cảm nhận được, cảm giác được cô nhớ nhung thật tuyệt diệu, khóe môi anh cũng nở nụ cười.
Cứ như thế trên giường lớn mềm mại, hai thân thể đè xuống lún sâu vào trong, có cảm giác như tim đập rộn lên.
Tâm tư lo lắng được buông lỏng, thật giống như họ đã ôm nhau thật chặt vô số lần trước kia. Cơ thể mềm mại của cô bị anh đè chặt chẽ. Ngực đẫy đà bị lồng ngực bền chặt của anh chống đỡ, âm dương hòa hợp, trong lúc vô tình lại khơi lên ngọc lửa hừng hực.
“Anh muốn em!" Kỳ Tuấn Nhất trực tiếp nói ra yêu cầu.
“Em không muốn tình một đêm." Ngải Tiểu Tiểu trêu chọc.
“Anh muốn tình nhiều đêm."
Nghe xong, Ngải Tiểu Tiểu trợn trừng mắt, nhắc nhở anh “Đây là địa bàn của Peter Pan, em và Nhã Kỳ đã bị phát hiện, anh nên nghĩ bước tiếp theo chúng ta nên làm gì, chứ không phải ngồi đây mà nghĩ tình nhiều đêm."
“Bà xã nói phải, anh đã nghĩ xong đối sách, trên người những cô gái bị lừa bán khác đã cài máy nghe lén, toàn bộ hành trình giao dịch của họ đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Về phần em, tiếp tục cùng Peter Pan hư tình giả ý, chỉ là… Nhất định phải chú ý an toàn, không cho phép gã chiếm được tiện nghi!" Kỳ Tuấn Nhất vùi đầu vào vai cô, bá đạo nói. Vừa rồi nhìn thấy Peter Pan đột nhiên ôm cô, anh hận không thể xông lên chặt đứt tay gã. Thật may là cô tát cho gã một cái mới dập tắt lửa giận trong lòng anh.
“Em rất ghét bị người khác ra lệnh." Ngải Tiểu Tiểu giả vờ giận, chu miệng lên.
“Vậy chúng ta là chuyện em thích." Kỳ Tuấn Nhất vừa nói vừa cởi áo sơ mi, lộ ra thân thể mê người. Ánh sáng mờ nhạt như khêu gợi làm Ngải Tiểu Tiểu mãnh liệt nuốt nước miếng.
Ngải Tiểu Tiểu thừa nhận, anh luôn hấp dẫn cô, khiến cô không khống chế được. Phụ nữ đối với đàn ông mình thích thường không quá rụt rè. Huống chi bọn họ mới cưới.
Cho nên giờ phút này, chỉ có phản ứng nguyên thủy, trinh tiết đạo đức tạm thời dẹp sang một bên.
Nhìn anh cúi đầu muốn hôn cô. Dù lý trí muốn cự tuyệt nhưng cuối cùng cô cũng nghênh đón, dâng đôi môi non mềm lên.
Cho dù không muốn anh ở lại vì như thế sẽ nguy hiểm. Nhưng cô vẫn không nhịn được, khi anh đẩy áo ngực, cô nói cho anh biết đây là loại áo lót cài ở đằng trước.
Ngọn nguồn của tội nghiệt, giống như hồ nước không có đập, chảy nhanh ra sông, không kiềm chế. Kỳ Tuấn Nhất hôn môi cô, rồi hôn dọc một đường theo đường cong cơ thể cô. Nụ hôn nóng bỏng nhiệt độ bàn ủi, đầu độc cơ thể và lòng cô…
Cùng với sự phối hợp của cô, khiến anh muốn làm gì thì làm. Giữ chặt một bên hông của cô, anh để lại trên người cô những vết hôn mập mờ.
Lửa nóng hôn, chân tay quấn quýt, nước sôi lửa bỏng cũng không thể ngăn cản kích động nguyên thủy say mê trầm luân…
Vì thế sáng hôm sau, khi Ngải Tiểu Tiểu mở mắt, lại trải qua cảm giác đau lưng giống như bị ép khô cả cơ thể.
Ăn sáng xong, tiếng còi kêu vang, cano sắp cập bến.
Sau khi cập bến, một chiếc xe ô tô tới đón, Ngải Tiểu Tiểu theo Peter Pan đi vào một ngôi nhà tư nhân sang trọng, Mễ Nhã Kỳ ở xe phía sau.
Bọn họ vừa xuống xe, một người áo đen chạy tới, nói nhỏ vào tai Peter Pan mấy câu. Peter Pan nghe thế vẻ mặt có chút kinh ngạc, lập tức ra lệnh cho người nhốt Ngải Tiểu Tiểu và Mễ Nhã Kỳ vào phòng, còn gã vội vã đi vào phòng khách.
Trong phòng khách, Phúc Xà sắc mặt tái nhợt nghiêng người dựa vào ghế salon, một thân lười biếng, con ngươi sáng như cú.
“Lão đại, anh tới khi nào, sao không nói cho em biết một tiếng, em sai bọn nó chuẩn bị cho anh một chút." Peter Pan nhìn thấy Phúc Xà, lập tức cung kính nói.
Phúc Xà hừ lạnh “Nghe nói chú bắt được người đàn bà của Kỳ Tuấn Nhất?"
Peter Pan chần chờ, gật đầu một cái “Vâng."
“Tốt lắm!" Trên khuôn mặt diễm lệ của Phúc Xà thoáng hiện lên nụ cười khiến người khác khiếp sợ “Lập tức mang cô ta đến cho tao."
“Lão đại, cô ấy chỉ là một người phụ nữ, anh cần gì cùng cô ấy…"
“Thế nào, chú cầu tình thay cô ta?" Phúc Xà lạnh lùng nói.
Nội tâm Peter Pan rét lạnh, vội vàng nói “Em không dám." Sau đó quay đầu sai người mang Ngải Tiểu Tiểu đến.
“Người phụ nữ của Kỳ Tuấn Nhất," Phúc Xà lẩm bẩm “Phải suy nghĩ thật kỹ xem xử lý cô ta như nào mới làm cho Kỳ Tuấn Nhất thống khổ nhất."
Chỉ chốc lát sau, Ngải Tiểu Tiểu bị mang đến phòng khách. Thật ra, khi nhìn vẻ mặt Peter Pan, cô đã đoán được có biến nhưng không ngờ là Phúc Xà xuất hiện ở đây. Lúc trước ở Châu Phi, Kỳ Tuấn Nhất làm y bị thương nặng, sao y có thể tìm được đường sống trong chỗ chết.
Trong lòng biết rõ cảnh ngộ tiếp theo của mình là cực kỳ nguy hiểm, nhưng vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt. Cô biết mình không thể sợ, chỉ có tỉnh táo mới tạo được kỳ tích thoát chết.
“Ngải Tiểu Tiểu." Thấy cô đi vào, Phúc Xà đánh giá cô từ đầu đến chân một lượt. Trong mắt phát ra vẻ tán thưởng, cô không giống như trong tưởng tượng đang tràn ngập thù hận.
“Người phụ nữ của Kỳ Tuấn Nhất hẳn là vô giá, Peter, chú đã tìm được bảo vật rồi." Phúc Xà nói xong khẽ mỉm cười, chỉ là không biết nụ cười đó có ý gì.
“Lão đại, em thấy cô ấy chẳng qua chỉ là một cô gái bình thường…"
Phúc Xà liếc nhìn Peter Pan một cái, lần nữa cắt đứt lời gã, “Người phụ nữ bình thường gặp được Kỳ Tuấn Nhất, lại còn được hắn yêu thương chắc chắn không bình thường."
“Vâng." Peter Pan không dám nói gì nữa. Phúc Xà ác độc như nào gã biết rõ, dù có cảm tình với Ngải Tiểu Tiểu nhưng gã cũng không đến mức vì cô mà không tiếc vứt bỏ tính mạng.
“Nghe nói Đông Nam Á có chợ buôn bán nô lệ Xing rất lớn, người phụ nữ của Kỳ Tuấn Nhất nên đưa đến nơi nào đây." Phúc Xà vuốt cằm, vân đạm phong khinh nói.
Peter Pan chần chừ một chút vẫn không dám cãi lệnh của Phúc Xà, trơ mắt nhìn Ngải Tiểu Tiểu bị người của Phúc Xà mang đi. Sao Ngải Tiểu Tiểu dễ dàng bị họ sắp đặt, đột nhiên chế ngự hai người đàn ông kèm hai bên, sau đó nhanh chóng lao ra cửa chính. Cô muốn cứu Mễ Nhã Kỳ ra, hai người mau chóng thoát khỏi chỗ thị phi này.
Nhưng khi cô đẩy cửa phòng ra thì bị thứ bột gì đó xộc vào mũi, cô không kịp né tránh, thân thể chậm rãi ngã xuống. Trước khi hôn mê cô nhìn thấy Mễ Nhã Kỳ bị môt người đàn ông chĩa súng vào đầu…
Lúc Ngải Tiểu Tiểu tỉnh lại, phát hiện mình ở một căn phòng kín mít, một lúc sau có rất nhiều người phụ nữ trang điểm lòe loẹt, đẩy cô vào phòng tắm, rồi thay quần áo và làm tóc cho cô.
Một tiếng sau, Ngải Tiểu Tiểu mở to mắt nhìn sinh vật mờ ảo quỷ mị trong gương, thiếu chút nữa không biết rõ đấy là ai.
Làm ơn, có nhất thiết phải biến cô thành ra như vậy không?
“Xong rồi!" Người phụ nữ trang điểm đậm vừa nhai kẹo cao su vừa vỗ tay phát ra tiếng.
“Không tệ, không tệ! Cứ như vậy, trước giam lại, đến tối là có thể mang đi bán."
Gì vậy! Có nhầm không? Ăn mặc trông như kỹ nữ Nhật Bản mà nói không tệ. Thẩm mỹ của họ có vấn đề hết à? Chỉ là Ngải Tiểu Tiểu cũng không rảnh để bận tâm chuyện này, vừa rồi họ nói đi bán, chẳng lẽ… Cô thật sự bị bán đến chợ buôn bán nô lệ Xing sao? Không biết bây giờ Nhã Kỳ như nào? Đáng chết! Đám rác rưởi này!
Khi màn đêm đến.
Ngải Tiểu Tiểu bị đưa lên xe, cô biết chúng định mang cô đến chợ nô lệ Xing.
Cô mơ màng ngủ ở phía sau, cảm giác tứ chi vô lực, đám khốn kiếp kia đã hạ thuốc gì vậy? Cho đến bây giờ một chút sức lực cũng không có, chỉ muốn ngủ. Cô đã thử các cách để chạy trốn nhưng bọn họ giám thị rất nghiêm ngặt, cơ hội nhỏ cũng không có.
“Quân Ca, con bé kia sao lại ngoan thế nhỉ?" Một tên nhỏ hơn nghi ngờ liếc về phía sau, thấy cô ngủ yên như con mèo lại hỏi. Bình thường phụ nữ bị mang vào chợ nô lệ đều gào khóc, thậm chí muốn tự sát, chỉ có cô là bình tĩnh như vậy.
“Hừ, đây là chỗ nào mà cô ta dám náo loạn?"
“Quân Ca, có phải chúng ta cho nhiều thuốc quá? Anh xem cô ta không có chút tinh thần nào, có thể gặp chuyện gì rồi không?"
“Ngậm cái miệng quạ đen của mày lại! Cô ta chỉ là bộ dạng vô hồn thôi, không phải đã chết."
Làm thế nào bây giờ? Kỳ Tuấn Nhất có biết mình xảy ra chuyện không? Bây giờ chắc anh đang theo dõi vụ án buôn bán người, lần này mình lại làm liên lụy đến anh rồi…
Kỳ Tuấn Nhất, nếu có thể, em thật sự không muốn gây thêm phiền toái cho anh đâu…
Còn có Ngải Bảo, không thấy cô về chắc chắn sẽ khóc rất nhiều…
Ngải Tiểu Tiểu càng nghĩ càng loạn, đầu óc càng loạn thì lại càng buồn ngủ, bất đắc dĩ cô phải cấu thật mạnh vào đùi mới giữ vững tỉnh táo.
………
30 phút sau, xe dừng ở trước cửa một hộp đêm, đèn huỳnh quang sáng choang làm Ngải Tiểu Tiểu hoa cả mắt.
“Long"… Đây là tên hộp này à?
Quân Ca đẩy cô đến người đàn ông trước mặt. Người đàn ông tóc đen đeo kính gọng vàng quan sát Ngải Tiểu Tiểu một lượt, nhăn mày do dự. Lúc này Ngải Tiểu Tiểu cố ý làm tóc rối loạn, tinh thần uể oải, thật sự không có tí cảm tình nào.
Quân Ca thấy thế, xé rách áo ngoài của Ngải Tiểu Tiểu, thoáng cái, toàn bộ da thịt trắng nõn của cô đều bị phơi bày “Mạc Kim, dù sao đây cũng coi như hàng giá cao, nếu không phải nợ mày một cái nhân tình thì tao đã trực tiếp đưa vào…"
Vốn đang uể oải, Ngải Tiểu Tiểu giống như con báo bị đánh thức, dưới cơn nóng giận đã tát cho Quân Ca kia một cái thật kêu. Sau đó dùng khuỷu tay đập vào bụng hắn làm hắn không dậy nổi.
Chỉ là một động tác đơn giản mà cũng làm Ngải Tiểu Tiểu thở hồng hộc. Ném tay hắn ra, mắt đẹp giận dữ nhìn hắn chằm chằm “Mày về nói cho Phúc Xà, tao sẽ để cho gã hối hận vì hành động của mình."
“Gái điếm thối – Là mày tự đâm đầu vào chỗ chết! Chết đi!"
Quân Ca vừa muốn xông lên, người đàn ông tên Mạc Kim đã nắm cổ tay hắn, hứng thú quan sát Ngải Tiểu Tiểu “Đợi chút, người đàn bà này… Tao nhận."
“Mắt kính tiên sinh, anh có biết buôn bán người là phạm pháp?"
Người đàn ông trông như gian thương khẽ mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng noãn “Ở Long, tôi chính là luật pháp."
Nói xong, quay lại phân phó thuộc hạ sau lưng “Dẫn cô ta vào!"
“Đợi chút…"
Mạc Kim quay đầu nhìn Ngải Tiểu Tiểu quần áo xộc xệch, hơi đồng tình nói “Còn có chuyện gì?"
Ngải Tiểu Tiểu cố gắng tập trung tinh lực của mình, cố gắng làm cho giọng nói nghe thật ung dung “Anh đã nghe đến tổ chức khủng bố mà đứng đầu là Phúc Xà chưa?"
Con ngươi người đàn ông tóc đen hơi run sợ, Ngải Tiểu Tiểu nói tiếp “Tôi khuyên anh nên thả tôi ra, nếu không anh sẽ chọc vào phiền toái lớn!"
“Thật là một cô bé ngây thơ, lại dám uy hiếp tôi." Người đàn ông tóc đen mỉm cười, phẩy tay “Mang đi."
“Này…" Ngải Tiểu Tiểu còn muốn nói chuyện đã bị kéo xuống.
Quân Ca sưng nửa bên mặt hỏi “Ý của anh là?"
Mạc Kim ký tấm chi phiếu cho hắn “Đồng ý!"
Quân Ca nhìn chi phiếu cười không khép miệng, khó trách chủ nhân nói người phụ nữ này giá trị khuynh thành, thì ra là thật!
Ngải Tiểu Tiểu bị mang vào một căn phòng xa hoa, cùng một đám phụ nữ mặc đồ ngủ ren bị nhốt ở đây.
Ở cửa có bốn, năm tên lính gác đang đứng nói chuyện.
“Lần này không biết ông chủ lấy được ở đâu thật nhiều hàng cao cấp! Cái con nhóc nước Mỹ kia, nhìn đi, ngực nó lớn như vậy, thật mê hồn! Còn có em gái Nhật Bản kia, mềm mại non nớt, giống như đứa trẻ vậy…
“Đó là đương nhiên, buổi đấu giá hôm nay người đến đều có lai lịch rất lớn!"
“Ha ha ha…"
Một trận cười thô bỉ truyền đến.
Ngải Tiểu Tiểu chỉ cảm thấy buồn nôn. Nhưng mà cô đã rất lâu chưa ăn gì nên không có gì để phun ra.
Lại nói đến Kỳ Tuấn Nhất, khi đến Đông Nam Á đã cùng cảnh sát địa phương đánh tan đường dây buôn bán ma túy và buôn người từ Trung Quốc sang Đông Nam Á của Peter Pan. Sau đó, khi bọn anh và cảnh sát địa phương xông vào khu nhà cao cấp của Peter Pan chỉ cứu được Mễ Nhã Kỳ đang thoi thóp. Còn Phúc Xà, Peter Pan và Ngải Tiểu Tiểu thì không rõ tung tích, trong nhà chỉ còn bọn tay chân không quan trọng.
Mễ Nhã Kỳ nói đứt quãng rằng Ngải Tiểu Tiểu bị mang đi bán. Kỳ Tuấn Nhất vừa nghe thì con ngươi đen lạnh. Thị trường buôn bán người và các hộp đêm ở Đông Nam Á có số lượng rất lớn, nhất thời họ không biết nên bắt đầu từ đâu. Lữ Thiên Minh nhíu chặt lông mày “Lập tức phái người đến từng hộp đêm tìm kiếm xem hôm nay có người Trung Quốc nào mới đến, đặc biệt là các cô gái bị bán đấu giá."
Hộp đêm Long, trang trí xa hoa bậc nhất.
Các vị khách quý tối nay đều đã xuất hiện, phục vụ chu đáo rót rượu.
Phía trước đám đông là sân khấu lớn được bố trí hoa lệ, ánh sáng rực rỡ. Lát sau, các cô gái bị bán đấu giá sẽ trình diễn tại đây.
Người chủ trì đang làm không khí náo động.
Tiếp đó, các cô gái từ số một đến số năm giống như hàng hóa được khiêng lên sân khấu. Nói là khiêng vì mỗi cô gái đều bị nhốt trong một cái lồng vàng, cho nên chỉ có thể để người khác khiêng đi. Mục đích đơn giản chỉ để phù hợp với chủ đề “Kim ốc tàng kiều." Những kẻ có tiền bây giờ làm gì cũng chú ý đến thưởng thức, cho dù là mua một nô lệ cũng thế.
Giờ phút này, ánh đèn chiếu lên lồng vàng, các cô gái bên trong bắt đầu õng ẹo làm dáng, khoe khoang thân mình quyến rũ.
Nhưng mà, đại đa số khách quý đều không hứng thú lắm. Cùng một trò chơi lâu ngày tự nhiên sẽ thấy ngán.
Mạc Kim thấy thế cười thong thả, khoát tay. Đột nhiên, âm nhạc nổi lên từ bốn phía, năm người phụ nữ đều gia tăng động tác của mình, lại thêm hai người bên ngoài lồng nhảy múa cột… Người người đều xinh đẹp quyến rũ, cuồng dã và táo bạo.
Những cô gái này đều được học qua một lớp huấn luyện làm sao có thể khiến sân khấu bán đấu giá bắt đầu.
Nhìn xuống phía dưới, tất cả mọi người đều lên tinh thần ----
“Thế nào? Vừa ý người nào chưa?" Phía khách quý thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng nói chuyện với nhau.
Ánh mắt Lãnh Đế Giác lạnh lùng nhìn vào phía sau sân khấu rồi mở laptop xem tài liệu thư ký gửi đến. Đối với những chuyện này, trước giờ anh đều không có hứng thú. Hôm nay tham gia chỉ vì có người mời mà anh lại không tiện từ chối. Hơn nữa, Kỳ Tuấn Nhất biết anh đang ở Đông Nam Á cũng gọi điện thoại đến nhờ anh lưu ý những nơi này, cho nên anh mới tới đây.
Sau một vũ điệu nóng bỏng, cuối cùng đã có người bắt đầu ra giá, người ở vị trí số ba được ra giá cao nhất là 800 vạn.
Ngải Tiểu Tiểu bị đưa lên sâu khấu ở lượt thứ hai, từ số sáu đến số mười, với phong cách hoàn toàn khác. Mỗi người mặc một bộ trang phục của một quốc gia, cô gái số chín bên cạnh Ngải Tiểu Tiểu mặc trang phục Nhật Bản màu hồng, tóc đen buộc thành hai túm vắt sang hai bên, tạo hình theo phong cách lolita điển hình. Còn Ngải Tiểu Tiểu lại mặc một thân báo vằn, tóc buộc cao, đánh tung phía sau gáy, nhìn đầy vẻ hoang dã.
Họ không bị sắp xếp tư thế trước khi lên sân khấu lại càng làm cho tinh thần những người đàn ông phía dưới hưng phấn.
Xem xong một phần tài liệu, Lãnh Đế Giác ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén nhìn từ số sáu đến số mười, rồi dừng ở đó. Anh cảm thấy cô gái kia có vài phần quen thuộc, không chắc có phải cô gái đến nhà anh cùng với Kỳ Tuấn Nhất ở Châu Phi không.
Cô đứng nghiêng người, vẻ mặt cương quyết nhìn chằm chằm những người đàn ông dưới sân khấu, giống như báo đốm ngang ngược, bộ trang phục này thật thích hợp với cô, người tổ chức thật có mắt nhìn.
Thiếu gia tập đoàn Oliver, Đông Zidan thấy ánh mắt Lãnh Đế Giác dừng lại một chỗ thì nâng khóe môi, hứng thú lại gần “Lãnh tổng chọn trúng tiểu dã miêu kia rồi à, có định mua không?"
“Ừ." Lãnh Đế Giác nhàn nhạt đáp lại một tiếng.
Zidan cười thầm trong lòng. Người ta nói tổng giám đốc Lãnh thị từ khi cưới vợ thì không về muộn, không tìm phụ nữ bên ngoài, quy củ như mười ông chồng tốt. Nhìn lại bây giờ xem, anh đã nói trên đời không có người đàn ông nào không ăn vụng thịt mà.
Lãnh Đế Giác lạnh lùng liếc gã một cái, con ngươi sắc bén hiển nhiên nhìn rõ tâm tư của gã, chỉ là lười phải giải thích, ánh mắt lại nhìn lên sâu khấu lần nữa.
Mấy người phụ nữ trên sân khấu vừa rồi còn rất yên lặng, nhưng lúc này đều trở nên rối loạn. Vị trí số chín, lolita Nhật Bản kia còn nóng đến xé cả cổ áo của mình, trong chốc lát tiếng rên rỉ tràn ngập sân khấu.
Số sáu, cô gái mặc trang phục Thái Lan đã cởi lộ ra cả áo trong…
Trong lồng số mười, dù đôi tay Ngải Tiểu Tiểu nắm chặt lan can, cố gắng đè nén chính mình, nhưng tư thế của cô cũng đang khon xuống, rất nhanh nhẫn nhịn đến cực hạn.
Chết tiệt! Họ bị hạ thuốc, Lãnh Đế Giác nhíu mày, không chút do dự nhấn vào nút bên cạnh, chọn số 10, trực tiếp ra giá 10 triệu. Anh tin rằng chút tiền này với Kỳ Tuấn Nhất cũng không tính là gì.
Nhưng không ngờ, tiểu dã miêu Ngải Tiểu Tiểu hình như được nhiều người yêu thích, anh mới ra giá không lâu đã có người nâng lên 12 triệu.
“15 triệu…" Lãnh Đế Giác vẫn thong dong nhàn nhã, cánh môi khẽ mím.
“16 triệu…"
“20 triệu…"
Xôn xao, mọi người không nhịn được xôn xao, người phụ nữ này mặc dù có mấy phần xinh đẹp nhưng cũng không thể gọi là xuất chúng nhất, sao lại đáng giá nhiều tiền như vậy?
Lúc này, Ngải Tiểu Tiểu đã ngã quỵ trên đất, cả người nóng như thiêu đốt, để duy trì tỉnh táo, cô dùng sức nhéo vào đùi, dùng đau đớn để giữ vững lý trí.
Người cạnh tranh giá cả với Lãnh Đế Giác đã không chống đỡ được, rời khỏi chỗ, đi ra bên ngoài.
Gã lấy di động nhấn một dãy số “Ngài Peter Pan, đối phương ra giá đến 20 triệu, chúng ta chỉ có thể bỏ qua."
“Cái gì? 20 triệu?" Rõ ràng Peter Pan cũng không nghĩ rằng Ngải Tiểu Tiểu có giá cao như vậy. Gã không dám công khai cãi lời Phúc Xà nên muốn lén mua Ngải Tiểu Tiểu nhưng lại không ngờ giá của cô lại bị đưa lên cao tới vậy. “Người nào mua được cô ấy rồi."
“Ngài biết những trường hợp này, thân phận của khách hàng đều được giữ kín mà."
“Tôi mặc kệ, lập tức điều tra cho tôi. Còn nữa, về sau đừng chủ động liên lạc với tôi, tôi sẽ điện thoại cho cậu."
“Vâng…"
Bên trong sàn, Lãnh Đế Giác dùng 20 triệu mua Ngải Tiểu Tiểu. Trên sân khấu, Ngải Tiểu Tiểu nghe được giá tiền của mình nhưng không biết người mua là ai.
Lồng vàng bị khiêng xuống sân khấu, Ngải Tiểu Tiểu bị đưa vào một căn phòng trang trí xa hoa, trên giường lớn có phủ ga trải giường ánh vàng cực kỳ bắt mắt.
Cố nén cảm giác nóng bừng trong cơ thể, Ngải Tiểu Tiểu liếc nhìn căn phòng một lần, cuối cùng ánh mắt dừng ở bàn trang điểm cạnh giường.
Hơi thở nóng bỏng, gần như làm cháy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. Cô không biết mình có thể sống qua cửa ải này không nữa, nhưng cô không thể dễ dàng thỏa hiệp như vậy…
Bụp một tiếng, đánh vỡ bàn trang điểm, máu tươi chảy ròng ròng từ bàn tay mảnh khảnh. Đau đớn giữ lại một chút lý trí đang bị lửa nóng thiêu đốt, cô dùng tay còn lại nhặt mảnh kính vỡ nắm chặt vào lòng bàn tay. Như thế này cô vừa có thể giữ tỉnh táo, vừa có vũ khí phòng thân.
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân… Một bước, hai bước…
Tác giả :
Nhất Sinh Mạc Ly