Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Cố Bám
Chương 57-2: Chỉ là một cơn ác mộng? ! (2)
Thân thể Ngải Tiểu Tiểu lảo đảo một cái suýt chút nữa ngã xuống, nhưng cô không cho phép mình té xỉu trước mặt hai người đàn ông này, cô gắng gượng mình, cắn răng mà nói ra: “Anh lặp lại lần nữa."
“Cậu ấy hy sinh." Lã Thiên Minh ôm đầu, trong âm thanh không khỏi có chút nghẹn ngào.
“Không thể nào, tôi không tin." Ngải Tiểu Tiểu tiến lên, một tay níu cổ áo của Lã Thiên Minh, “Nói, tại sao anh gạt tôi!" Cô không tin, người đàn ông làm từ sắt thép đó sẽ nói đi là đi luôn, cô không tin! Nhất định là bọn họ kết hợp với nhau đốt lửa để gạt cô, bởi vì bọn họ đều không thích cô và Kỳ Tuấn ở chung một chỗ.
“Thật." Lã Thiên Minh nén lệ trong đôi mắt, giọng nói mang theo vẻ thô cát, “Chúng tôi phụng mệnh giải cứu con tin, trở về trên đường lại đụng phải một đám cướp, cậu ấy lập tức dẫn hai người dụ bọn họ đi, để cho tôi đưa con tin trở về theo như kế hoạch. . . . . ."
Tất cả đều quá chân thực, Lã Thiên Minh nói giống như là thật. Ngải Tiểu Tiểu bỗng nhiên có cảm giác toàn bộ sức lực của mình bị hút hết, ngơ ngác hỏi, “Anh ấy đang ở đâu, bây giờ đang ở đâu?"
Lã Thiên Minh lắc đầu, “ hai đồng đội kia một người bị trúng đạn, một người rơi vào vũng lầy. Nhưng cậu ấy. . . . . . Không tìm được."
“Không tìm được. . . . . . Vậy đã nói rõ anh ấy vẫn còn sống." trong đôi mắt Ngải Tiểu Tiểu lộ ra ánh sáng hy vọng.
“Được rồi, Thiên Minh, cháu không phải cần phải nói nhiều với cô ta." Lâu Kỳ Thanh không kiên nhẫn phất tay một cái, “Ngải Tiểu Tiểu, từ nhỏ cô không có cha mẹ, mười tám tuổi chưa kết hôn mà có con, Lâu gia chúng ta không muốn có bất kỳ dính dấp nào với người như cô. Nếu như, cô còn có một chút tình cảm với Tiểu Tuấn thì ký vào thỏa thuận li hôn này đi, đừng làm cho sau khi nó chết còn bởi vì cô mà bị người ta nhạo báng."
“Tôi sẽ không ký tên, cũng sẽ không trở thành nỗi sỉ nhục của Kỳ Tuấn." Ngải Tiểu Tiểu cự tuyệt lần nữa. Không biết có phải là cô nghi ngờ hay không, cô cứ có cảm giác Lâu Kỳ Thanh cũng không hề có vẻ đau buồn tuổi già mất con. Cho dù ông quyền cao chức trọng hơn nữa, ngụy trang hạng nhất, nhưng mà tình cha con sâu sắc như thế, làm sao có thể muốn che giấu là có thể che giấu được.
“Hừ, không thể theo cô được, tôi không cho phép, cô với con trai của tôi có một chút quan hệ nào!" Lâu Kỳ Thanh vỗ lên bàn ái “bốp", khí thế vạn quân!
Ngải Tiểu Tiểu cũng đánh lại bộp một cái, “Kỳ Tuấn là chồng tôi, không liên quan gì với ông!" Một già một trẻ mắt nhìn nhau chằm chằm, cách bàn trà giằng co với nhau, bướng bỉnh cao ngạo không ai nhường ai.
“Nhóc con, cô đừng có buộc tôi ra đòn sát thủ." Lâu Kỳ Thanh hừ lạnh, khoát tay, chỉ thấy một người đàn ông mặc quân trang ôm Ngải Bảo từ trên cầu thang đi xuống. Ngải Bảo thấy Ngải Tiểu Tiểu đưa ra hai cánh tay bé nhỏ mập mạp ra, “Mẹ. . . . . ."
Nhưng mà người đàn ông kia chỉ đứng ở sau lưng Lâu Kỳ Thanh kêu một tiếng thủ trưởng, rồi bất động luôn. Nghiễm nhiên, anh ta là hộ vệ của Lâu Kỳ Thanh.
Vậy mà lại dùng Ngải Bảo uy hiếp cô, Ngải Tiểu Tiểu cắn răng, “Lâu tiên sinh, muốn lấy một đứa bé vô tội làm lợi thế sao? Đừng nói với tôi, lão ngài là hỗn hắc đạo ."
“Nhóc con, tôi đương nhiên không phải là hỗn hắc đạo. Nhưng nếu cô không đồng ý ly hôn với Tiểu Tuấn, đứa nhỏ này trên danh nghĩa chính là cháu nội của tôi. Tôi đưa theo cháu nội của mình nuôi dưỡng là chuyện phải làm."
Choáng nha, ông còn lấy Ngải Bảo uy hiếp cô!
Ngải Tiểu Tiểu nhìn giấy thỏa thuận ly hôn, nắm chặt hai tay. Ngải Bảo đối với cô rất quan trọng, nhưng Kỳ Tuấn cũng thế. Có lẽ, bây giờ anh đang gặp nguy hiểm và thương tích, gia đình chính là hi vọng cầu sinh của anh. Lúc này, cô tuyệt đối không vứt bỏ anh, tuyệt đối không!
Nghĩ tới đây, cô phi thân lướt qua mặt bàn, thừa dịp người quân nhân kia vội vàng không kịp chuẩn bị hết sức nhanh chóng đoạt lấy Ngải Bảo, chạy về phía cửa.
“Cản bọn họ lại!" Kỳ Thanh suýt chút nữa bị Ngải Tiểu Tiểu đụng ngã lăn trên đất lâu, cực kỳ tức giận quát.
Lã Thiên Minh cùng hộ vệ vội vàng đuổi theo đến trước Tiểu Lâu lập tức ngăn cản Ngải Tiểu Tiểu.
Hai người đàn ông cao lớn, đối phó một người còn miễn cưỡng, bây giờ cô lại ôm Ngải Bảo, Ngải Tiểu Tiểu tính toán thấy xác suất lui được toàn thân không lớn.
Cô ôm Ngải Bảo, nhìn bọn họ tiến tới gần từng bước một. Hạ quyết tâm, xuất ra chiêu hiểm, đưa Ngải Bảo lên phía trước, hô: “Lã Thiên Minh, anh nhìn một chút đây là con trai của ai?" ý tưởng của Ngải Tiểu Tiểu chính là cha con liền tâm, cô đang đánh cuộc, không tin Lã Thiên Minh thấy Ngải Bảo sẽ không chút động lòng.
Lã Thiên Minh nghe vậy ngẩn ra. Cẩn thận mới xem Ngải Bảo, càng xem càng cảm thấy thằng bé giống như Kỳ Tuấn hồi còn nhỏ. anh và Kỳ Tuấn cùng nhau lớn lên từ nhỏ, sau khi Kỳ Tuấn bảy tuổi thì căn bản không thế nào chụp hình rồi. Cho nên, gia đình anh cất giữ mấy bức ảnh của trước Kỳ Tuấn bảy tuổi. Hôm nay lại nhìn khuôn mặt Ngải Bảo rõ ràng, thật giống như dùng một cái khuôn đúc ra.
Cho nên, anh lập tức sửng sốt, chẳng lẽ đứa bé này thật sự là của cậu ấy.
Anh ta chợt lơ là, Ngải Tiểu Tiểu tìm thấy cơ hội, lập tức từ phía bên anh ta phá vòng vây đi ra ngoài. . . . . .
hộ vệ của Lâu Kỳ Thanh xoay người muốn đuổi theo, Lã Thiên Minh lại đột nhiên gọi anh ta lại, “Đừng đuổi theo! anh biết ông cụ để ý nhất là không là thân phận của Ngải Tiểu Tiểu, mà là cô ta chưa kết hôn đã có con, gả đến thì mang theo một đứa bé trai. Tư tưởng truyền thống bảo thủ của ông ấy bất kể như thế nào cũng không thể tiếp nhận, cho nên ông ấy không tiếc lấy thân phận của mình áp chế, cũng muốn Ngải Tiểu Tiểu ly hôn với đầu.
Nhưng mà, nếu như con trai của Ngải Tiểu Tiểu là của đầu, toàn bộ câu chuyện lại là chuyện khác rồi.
Hôm nay đầu thật sự là dữ nhiều lành ít, nếu như lúc này, ông cụ biết ông còn có một đứa cháu trai có lẽ sẽ là một niềm an ủi không nhỏ. Nghĩ tới đây anh sải bước đi vào Tiểu Lâu. Cúi người nhỏ giọng bên tai Lâu Kỳ Thanh nói một hồi, chỉ thấy đôi mắt già nua vẩn đục của Lâu Kỳ Thanh càng mở càng lớn. . . . . .
trong lòng của Lã Thiên Minh nghĩ như vậy, không biết biểu hiện của anh quả thật làm cho Ngải Tiểu Tiểu hiểu lầm càng ngày càng sâu. Cô thật sự vẫn cho là anh và Ngải Bảo là cha con liền tâm.
Ngải Tiểu Tiểu ngăn cản một chiếc xe chạy tới cô nhi viện Dục Vinh, trái tim cũng bình tĩnh lại. Cảm thấy những chuyện này tạm thời vẫn không cần nói cho Dì Ôn, để tránh cho bà phải lo lắng.
Mặc dù Ôn Ái Thi hơi kinh ngạc tại sao cô tới sớm như vậy, nhưng mà hai người đã nói Ngải Tiểu Tiểu sẽ đến đón Tết Nguyên Tiêu cùng bà, bà cũng không nghĩ nhiều, sắp xếp Ngải Tiểu Tiểu và Ngải Bảo cùng ăn điểm tâm, rồi lấy ra công cụ chuẩn bị làm bánh trôi, Ngải Tiểu Tiểu lập tức vội vàng tiến lên giúp một tay, Ngải Bảo thì hấp tấp tìm Niếp Niếp mập mạp đi chơi. Nó có bí mật phải nói cho Niếp Niếp béo, hôm nay mẹ thật là giỏi, nữ người bay, nhưng mẹ lại không cho cậu nói cho bà nội. . . . . .
Buổi tối ba người xem hoa đăng xong quay về, Ngải Tiểu Tiểu ôm Ngải Bảo đứng ở trước cửa Ôn Ái Thi, “ Dì Ôn, tối nay chúng con ngủ với dì."
Ôn Ái Thi cười, “ Con nhóc này, vào đi."
Ngải Tiểu Tiểu lập tức ôm Ngải Bảo đi vào phòng cởi giày lên giường. Dỗ Ngải Bảo ngủ xong, Ngải Tiểu Tiểu di chuyển, lui vào trong ngực Ôn Ái Thi, “ Dì Ôn. . . . . ."
“ ừ."
“ nói cho con một chút về gia đình Kỳ Tuấn đi." Bây giờ cô rất muốn hiểu rõ chuyện của anh.
“ Cậu ấy không nói với con sao?"
“ Con không hỏi, anh ấy sẽ không nói, con cảm giác thật phức tạp , giống như ba mẹ của anh ấy cách tuổi nhau rất nhiều."
“ Đúng vậy, vợ trước của Lâu Kỳ Thanh xảy ra tai nạn xe cộ, ông ấy mới cưới Kỳ Lâm nhỏ hơn ông ấy gần hai mươi tuổi, Vợ trước của ông ấy lưu lại cho ông một đôi nam nữ, cũng chính là anh trai và chị gái của Kỳ Tuấn. Bây giờ cũng rất có tiền đồ. Con trai ở Bộ Công An, con gái gả cho nhà giầu nhất Bắc Kinh, là Phó tổng tập đoàn MK." Nói đến chỗ này trong mắt Ôn Ái Thi thoáng qua vẻ buồn bã, bà chợt có nỗi kích động muốn nói cho Ngải Tiểu Tiểu một chút bí mật năm đó. Thật ra thì, bà thật sự không muốn Tiểu Tiểu sẽ có chuyện gì liên quan đến nhà họ Lâu, nhưng mà hai đứa bé cũng len lén nhận giấy hôn thú rồi, bà có thể làm sao, gậy đánh uyên ương sao?
“ không trách được, bọn họ sẽ cho phép Kỳ Tuấn lấy họ mẹ." Xem ra Lâu Kỳ Thanh như vậy cũng không tính là quá mức ngu muội." Chỉ là, nhất định quan hệ của Kỳ Tuấn và anh chị không tôt, nếu không không biết tại sao thời gian dài như vậy anh ấy cũng không nhắc qua."
“ cho nên dì mới lo lắng con, nhà cán bộ cao cấp giống như nhà giàu có, tranh đấu gay gắt, khó lòng phòng bị." Đặc biệt là con gái Lâu Lan của Lâu Kỳ Thanh đó, ai, thật là lo lắng cho Tiểu Tiểu.
“ yên tâm, Dì Ôn, con cũng không phải là con cừu nhỏ." Ngải Tiểu Tiểu an ủi. Sau đó ngáp một cái, “ ai nha, bận bịu cả ngày, con mệt muốn chết rồi, con muốn ngủ."
Nói xong lật người, nhưng cặp mắt vẫn mở ra như cũ. Cô suy nghĩ một ngày, đã quyết định một chuyện, phải Châu Phi đi tìm Kỳ Tuấn, mặc dù là mò kim đáy biển, nhưng mà trong lòng cô có một âm thanh nói cho cô biết nhất định phải đi.
Kỳ Tuấn đưa cho cô khoản tiền đủ cô tiêu xài. Chỉ là đi tới đó cô phải chuẩn bị một số trang bị. Ngải Bảo phải giao cho Dì Ôn chăm sóc, cô lại không biết nên làm sao với mở miệng Dì Ôn. Nếu như Dì Ôn biết cô đi mạo hiểm, nhất định sẽ không để cho cô đi.
“Cậu ấy hy sinh." Lã Thiên Minh ôm đầu, trong âm thanh không khỏi có chút nghẹn ngào.
“Không thể nào, tôi không tin." Ngải Tiểu Tiểu tiến lên, một tay níu cổ áo của Lã Thiên Minh, “Nói, tại sao anh gạt tôi!" Cô không tin, người đàn ông làm từ sắt thép đó sẽ nói đi là đi luôn, cô không tin! Nhất định là bọn họ kết hợp với nhau đốt lửa để gạt cô, bởi vì bọn họ đều không thích cô và Kỳ Tuấn ở chung một chỗ.
“Thật." Lã Thiên Minh nén lệ trong đôi mắt, giọng nói mang theo vẻ thô cát, “Chúng tôi phụng mệnh giải cứu con tin, trở về trên đường lại đụng phải một đám cướp, cậu ấy lập tức dẫn hai người dụ bọn họ đi, để cho tôi đưa con tin trở về theo như kế hoạch. . . . . ."
Tất cả đều quá chân thực, Lã Thiên Minh nói giống như là thật. Ngải Tiểu Tiểu bỗng nhiên có cảm giác toàn bộ sức lực của mình bị hút hết, ngơ ngác hỏi, “Anh ấy đang ở đâu, bây giờ đang ở đâu?"
Lã Thiên Minh lắc đầu, “ hai đồng đội kia một người bị trúng đạn, một người rơi vào vũng lầy. Nhưng cậu ấy. . . . . . Không tìm được."
“Không tìm được. . . . . . Vậy đã nói rõ anh ấy vẫn còn sống." trong đôi mắt Ngải Tiểu Tiểu lộ ra ánh sáng hy vọng.
“Được rồi, Thiên Minh, cháu không phải cần phải nói nhiều với cô ta." Lâu Kỳ Thanh không kiên nhẫn phất tay một cái, “Ngải Tiểu Tiểu, từ nhỏ cô không có cha mẹ, mười tám tuổi chưa kết hôn mà có con, Lâu gia chúng ta không muốn có bất kỳ dính dấp nào với người như cô. Nếu như, cô còn có một chút tình cảm với Tiểu Tuấn thì ký vào thỏa thuận li hôn này đi, đừng làm cho sau khi nó chết còn bởi vì cô mà bị người ta nhạo báng."
“Tôi sẽ không ký tên, cũng sẽ không trở thành nỗi sỉ nhục của Kỳ Tuấn." Ngải Tiểu Tiểu cự tuyệt lần nữa. Không biết có phải là cô nghi ngờ hay không, cô cứ có cảm giác Lâu Kỳ Thanh cũng không hề có vẻ đau buồn tuổi già mất con. Cho dù ông quyền cao chức trọng hơn nữa, ngụy trang hạng nhất, nhưng mà tình cha con sâu sắc như thế, làm sao có thể muốn che giấu là có thể che giấu được.
“Hừ, không thể theo cô được, tôi không cho phép, cô với con trai của tôi có một chút quan hệ nào!" Lâu Kỳ Thanh vỗ lên bàn ái “bốp", khí thế vạn quân!
Ngải Tiểu Tiểu cũng đánh lại bộp một cái, “Kỳ Tuấn là chồng tôi, không liên quan gì với ông!" Một già một trẻ mắt nhìn nhau chằm chằm, cách bàn trà giằng co với nhau, bướng bỉnh cao ngạo không ai nhường ai.
“Nhóc con, cô đừng có buộc tôi ra đòn sát thủ." Lâu Kỳ Thanh hừ lạnh, khoát tay, chỉ thấy một người đàn ông mặc quân trang ôm Ngải Bảo từ trên cầu thang đi xuống. Ngải Bảo thấy Ngải Tiểu Tiểu đưa ra hai cánh tay bé nhỏ mập mạp ra, “Mẹ. . . . . ."
Nhưng mà người đàn ông kia chỉ đứng ở sau lưng Lâu Kỳ Thanh kêu một tiếng thủ trưởng, rồi bất động luôn. Nghiễm nhiên, anh ta là hộ vệ của Lâu Kỳ Thanh.
Vậy mà lại dùng Ngải Bảo uy hiếp cô, Ngải Tiểu Tiểu cắn răng, “Lâu tiên sinh, muốn lấy một đứa bé vô tội làm lợi thế sao? Đừng nói với tôi, lão ngài là hỗn hắc đạo ."
“Nhóc con, tôi đương nhiên không phải là hỗn hắc đạo. Nhưng nếu cô không đồng ý ly hôn với Tiểu Tuấn, đứa nhỏ này trên danh nghĩa chính là cháu nội của tôi. Tôi đưa theo cháu nội của mình nuôi dưỡng là chuyện phải làm."
Choáng nha, ông còn lấy Ngải Bảo uy hiếp cô!
Ngải Tiểu Tiểu nhìn giấy thỏa thuận ly hôn, nắm chặt hai tay. Ngải Bảo đối với cô rất quan trọng, nhưng Kỳ Tuấn cũng thế. Có lẽ, bây giờ anh đang gặp nguy hiểm và thương tích, gia đình chính là hi vọng cầu sinh của anh. Lúc này, cô tuyệt đối không vứt bỏ anh, tuyệt đối không!
Nghĩ tới đây, cô phi thân lướt qua mặt bàn, thừa dịp người quân nhân kia vội vàng không kịp chuẩn bị hết sức nhanh chóng đoạt lấy Ngải Bảo, chạy về phía cửa.
“Cản bọn họ lại!" Kỳ Thanh suýt chút nữa bị Ngải Tiểu Tiểu đụng ngã lăn trên đất lâu, cực kỳ tức giận quát.
Lã Thiên Minh cùng hộ vệ vội vàng đuổi theo đến trước Tiểu Lâu lập tức ngăn cản Ngải Tiểu Tiểu.
Hai người đàn ông cao lớn, đối phó một người còn miễn cưỡng, bây giờ cô lại ôm Ngải Bảo, Ngải Tiểu Tiểu tính toán thấy xác suất lui được toàn thân không lớn.
Cô ôm Ngải Bảo, nhìn bọn họ tiến tới gần từng bước một. Hạ quyết tâm, xuất ra chiêu hiểm, đưa Ngải Bảo lên phía trước, hô: “Lã Thiên Minh, anh nhìn một chút đây là con trai của ai?" ý tưởng của Ngải Tiểu Tiểu chính là cha con liền tâm, cô đang đánh cuộc, không tin Lã Thiên Minh thấy Ngải Bảo sẽ không chút động lòng.
Lã Thiên Minh nghe vậy ngẩn ra. Cẩn thận mới xem Ngải Bảo, càng xem càng cảm thấy thằng bé giống như Kỳ Tuấn hồi còn nhỏ. anh và Kỳ Tuấn cùng nhau lớn lên từ nhỏ, sau khi Kỳ Tuấn bảy tuổi thì căn bản không thế nào chụp hình rồi. Cho nên, gia đình anh cất giữ mấy bức ảnh của trước Kỳ Tuấn bảy tuổi. Hôm nay lại nhìn khuôn mặt Ngải Bảo rõ ràng, thật giống như dùng một cái khuôn đúc ra.
Cho nên, anh lập tức sửng sốt, chẳng lẽ đứa bé này thật sự là của cậu ấy.
Anh ta chợt lơ là, Ngải Tiểu Tiểu tìm thấy cơ hội, lập tức từ phía bên anh ta phá vòng vây đi ra ngoài. . . . . .
hộ vệ của Lâu Kỳ Thanh xoay người muốn đuổi theo, Lã Thiên Minh lại đột nhiên gọi anh ta lại, “Đừng đuổi theo! anh biết ông cụ để ý nhất là không là thân phận của Ngải Tiểu Tiểu, mà là cô ta chưa kết hôn đã có con, gả đến thì mang theo một đứa bé trai. Tư tưởng truyền thống bảo thủ của ông ấy bất kể như thế nào cũng không thể tiếp nhận, cho nên ông ấy không tiếc lấy thân phận của mình áp chế, cũng muốn Ngải Tiểu Tiểu ly hôn với đầu.
Nhưng mà, nếu như con trai của Ngải Tiểu Tiểu là của đầu, toàn bộ câu chuyện lại là chuyện khác rồi.
Hôm nay đầu thật sự là dữ nhiều lành ít, nếu như lúc này, ông cụ biết ông còn có một đứa cháu trai có lẽ sẽ là một niềm an ủi không nhỏ. Nghĩ tới đây anh sải bước đi vào Tiểu Lâu. Cúi người nhỏ giọng bên tai Lâu Kỳ Thanh nói một hồi, chỉ thấy đôi mắt già nua vẩn đục của Lâu Kỳ Thanh càng mở càng lớn. . . . . .
trong lòng của Lã Thiên Minh nghĩ như vậy, không biết biểu hiện của anh quả thật làm cho Ngải Tiểu Tiểu hiểu lầm càng ngày càng sâu. Cô thật sự vẫn cho là anh và Ngải Bảo là cha con liền tâm.
Ngải Tiểu Tiểu ngăn cản một chiếc xe chạy tới cô nhi viện Dục Vinh, trái tim cũng bình tĩnh lại. Cảm thấy những chuyện này tạm thời vẫn không cần nói cho Dì Ôn, để tránh cho bà phải lo lắng.
Mặc dù Ôn Ái Thi hơi kinh ngạc tại sao cô tới sớm như vậy, nhưng mà hai người đã nói Ngải Tiểu Tiểu sẽ đến đón Tết Nguyên Tiêu cùng bà, bà cũng không nghĩ nhiều, sắp xếp Ngải Tiểu Tiểu và Ngải Bảo cùng ăn điểm tâm, rồi lấy ra công cụ chuẩn bị làm bánh trôi, Ngải Tiểu Tiểu lập tức vội vàng tiến lên giúp một tay, Ngải Bảo thì hấp tấp tìm Niếp Niếp mập mạp đi chơi. Nó có bí mật phải nói cho Niếp Niếp béo, hôm nay mẹ thật là giỏi, nữ người bay, nhưng mẹ lại không cho cậu nói cho bà nội. . . . . .
Buổi tối ba người xem hoa đăng xong quay về, Ngải Tiểu Tiểu ôm Ngải Bảo đứng ở trước cửa Ôn Ái Thi, “ Dì Ôn, tối nay chúng con ngủ với dì."
Ôn Ái Thi cười, “ Con nhóc này, vào đi."
Ngải Tiểu Tiểu lập tức ôm Ngải Bảo đi vào phòng cởi giày lên giường. Dỗ Ngải Bảo ngủ xong, Ngải Tiểu Tiểu di chuyển, lui vào trong ngực Ôn Ái Thi, “ Dì Ôn. . . . . ."
“ ừ."
“ nói cho con một chút về gia đình Kỳ Tuấn đi." Bây giờ cô rất muốn hiểu rõ chuyện của anh.
“ Cậu ấy không nói với con sao?"
“ Con không hỏi, anh ấy sẽ không nói, con cảm giác thật phức tạp , giống như ba mẹ của anh ấy cách tuổi nhau rất nhiều."
“ Đúng vậy, vợ trước của Lâu Kỳ Thanh xảy ra tai nạn xe cộ, ông ấy mới cưới Kỳ Lâm nhỏ hơn ông ấy gần hai mươi tuổi, Vợ trước của ông ấy lưu lại cho ông một đôi nam nữ, cũng chính là anh trai và chị gái của Kỳ Tuấn. Bây giờ cũng rất có tiền đồ. Con trai ở Bộ Công An, con gái gả cho nhà giầu nhất Bắc Kinh, là Phó tổng tập đoàn MK." Nói đến chỗ này trong mắt Ôn Ái Thi thoáng qua vẻ buồn bã, bà chợt có nỗi kích động muốn nói cho Ngải Tiểu Tiểu một chút bí mật năm đó. Thật ra thì, bà thật sự không muốn Tiểu Tiểu sẽ có chuyện gì liên quan đến nhà họ Lâu, nhưng mà hai đứa bé cũng len lén nhận giấy hôn thú rồi, bà có thể làm sao, gậy đánh uyên ương sao?
“ không trách được, bọn họ sẽ cho phép Kỳ Tuấn lấy họ mẹ." Xem ra Lâu Kỳ Thanh như vậy cũng không tính là quá mức ngu muội." Chỉ là, nhất định quan hệ của Kỳ Tuấn và anh chị không tôt, nếu không không biết tại sao thời gian dài như vậy anh ấy cũng không nhắc qua."
“ cho nên dì mới lo lắng con, nhà cán bộ cao cấp giống như nhà giàu có, tranh đấu gay gắt, khó lòng phòng bị." Đặc biệt là con gái Lâu Lan của Lâu Kỳ Thanh đó, ai, thật là lo lắng cho Tiểu Tiểu.
“ yên tâm, Dì Ôn, con cũng không phải là con cừu nhỏ." Ngải Tiểu Tiểu an ủi. Sau đó ngáp một cái, “ ai nha, bận bịu cả ngày, con mệt muốn chết rồi, con muốn ngủ."
Nói xong lật người, nhưng cặp mắt vẫn mở ra như cũ. Cô suy nghĩ một ngày, đã quyết định một chuyện, phải Châu Phi đi tìm Kỳ Tuấn, mặc dù là mò kim đáy biển, nhưng mà trong lòng cô có một âm thanh nói cho cô biết nhất định phải đi.
Kỳ Tuấn đưa cho cô khoản tiền đủ cô tiêu xài. Chỉ là đi tới đó cô phải chuẩn bị một số trang bị. Ngải Bảo phải giao cho Dì Ôn chăm sóc, cô lại không biết nên làm sao với mở miệng Dì Ôn. Nếu như Dì Ôn biết cô đi mạo hiểm, nhất định sẽ không để cho cô đi.
Tác giả :
Nhất Sinh Mạc Ly