Quân Hôn Bí Mật
Chương 11
Kết hôn.Cả đêm Nghiêm Chân đều nghĩ đi nghĩ lại từ này, ngày hôm sau rời giường cô nhìn đôi mắt thâm đen của mình trong gương mà oán thầm. Rửa mặt xong, lại tỉ mỉ hóa trang một chút. Hôm nay là thứ hai, cô muốn đi sớm một chút, đi tới văn phòng thu dọn này nọ bàn giao công việc.Nhưng bộ dạng lúc này….Nghiêm Chân nhìn mình trong gương rồi cười khổ một chút, không biết là nguyên nhân gì chỉ sợ có người còn nghĩ rằng cô vì lo lắng cho công việc mà bị như vậy, cứ như vậy cũng có thể. Cô hạ quyết tâm, hướng cửa mà đi tới.Thời điểm Nghiêm Chân đến trường học đã là 7h15, ngôi trường lớn còn đắm chìm trong một không gian yên tĩnh, không có tiếng người. Cô đem xe khóa kỹ rồi đi thong thả về phía văn phòng. Đồ dùng sở hữu của cô thật ra không còn nhiều lắm, chẳng qua là cô nghĩ đến sớm một chút, thừa dịp không có người mà đem đồ đạc mang đi, miễn để cho bản thân mình xấu hổ.Thu dọn xong này nọ cũng đã tới 7h30, Nghiêm Chân hô một hơi, ôm lấy cái thùng đựng đồ của mình đi ra ngoài. Đã bắt đầu có học sinh cùng thầy cô giáo bắt đầu đi vào trường, cô không khỏi bước nhanh hơn một chút.“Tiểu Nghiêm." Cách đó không xa có người kêu cô, cô vừa liếc mắt thì liền thấy người kêu cô là chủ nhiệm Vạn Nhụy.Vạn Nhụy dựng xe đi tới chỗ cô, “Thùng này có nặng lắm không? Đặt ở sau xe của cô đi, cô giúp cháu đưa đồ lên thư viện."Nghiêm Chân mỉm cười từ chối nhưng chung quy vẫn là Vạn Nhụy quá nhiệt tình.“Thường chủ nhiệm ở thư viện bên đó cháu cũng đã gặp qua rồi sao? Người đó cũng rất tốt, hơn nữa theo cô thì ông ấy cũng là người có kinh nghiệm, cô sẽ nhờ hắn bên đó chiếu cố cháu nhiều hơn một chút."“Cảm ơn cô, Vạn chủ nhiệm." Nghiêm Chân cảm kích nói.Vạn chủ nhiệm lắc đầu, “Trước kia cô khuyên cháu đi thi khảo hạch chứng chỉ giáo viên, kiếm một chức vị vì muốn cháu có một cái gì đó, không đến mức ở trường học gặp phải khó khăn, hiện tại xem ra cũng không thành được rồi." Nói xong bà ấy còn dừng lại một chút, “Nhưng có cơ hội so với không có cơ hội thì vẫn tốt hơn, chỉ cần Tiểu Nghiêm cháu luôn cố gắng, thì tương lai của cháu cũng sẽ rộng mở hơn."“Thư viện rất tốt." Nghiêm Chân nhẹ giọng nói, “Công việc cũng thanh nhàn, còn có thể đọc sách."“Nhưng cháu cũng không thể thích ứng trong mọi tình cảnh được." Vạn chủ nhiệm nói, “Cô đã xem qua sơ lược lý lịch của cháu, lời nói này có chút khó nghe nhưng cô vẫn cảm thấy, dạy học sẽ khiến cháu rất mệt. Về sau cháu có việc làm ổn định hơn, cô sẽ cố gắng giúp cháu đổi công việc khác."Nghiêm Chân nhịn không được mỉm cười, “Khó mà làm được lắm cô ạ."“Vì sao?" Vạn chủ nhiệm khó hiểu.“Vì cháu luyến tiếc phải rời xa cô."Lời này của cô làm cho Vạn chủ nhiệm sửng sốt một chút, nhịn không được bật cười, “Cháu đó.."Cô không phải là nói lời hay, cô là thật tâm cảm thấy phần công việc trước mặt này cũng đủ để cô cùng bà nội sống qua ngày rồi. Đối với những người tốt với cô thì cô vẫn luôn nhớ rõ.Thư viện chín giờ mới mở cửa, hai người lại tới sớm mà quản lý lại không có bao nhiêu người. Tiễn bước Vạn Nhụy xong, Nghiêm Chân ngồi một mình ở chỗ của mình trong phòng làm việc.Thời tiết hôm nay rất đẹp, ánh mắt trời sáng lạn chiếu vào người cô khiến cô không mở mắt ra được. Ngày đó vì đội mưa về nên cô có chút cảm mạo, trở về liền ngã người lên giường là ngủ, tỉnh lại cũng quên uống thuốc, cho tới bây giờ đầu còn choáng váng mơ hồ, giống như không ngủ được như tỉnh rồi mà vẫn còn trong mộng vậy.Chuyện mà Vạn chủ nhiệm nói không phải cô không rõ, chính là việc đã đến nước này, lại đi truy cứu những thứ đó cũng vô dụng thôi. Có lẽ cô không nên đi yên lặng không một tiếng động như vậy, thật muốn thấy rõ là người nào chiếm vị trí tốt đó của cô rồi.Đồng nghiệp quản lý cũng dần lục đục kéo nhau đến đây, thứ sáu ngày đó ở thư viện vừa mới đưa tới một số lượng lớn sách báo thiếu nhi, hôm nay công việc của tất cả mọi người chính là đem những thứ này phân loại sửa sang cho thật tốt, tiện cho những học sinh ở đây tìm đọc. Chỉ riêng việc này cũng đã làm đến giữa trưa.“Ngày đầu tiên lên cương vị mới mà đã làm việc chuyên nghiệp như vậy, đừng nói cho tôi biết là cô ở thư viện xây dựng cơ sở tạm thời chứ." Thời điểm giữa trưa cùng với Vương Dĩnh ăn cơm ở trong căn tin của trường học, cô ấy đã nói như vậy nhưng Nghiêm Chân chỉ có thể cười cười.“Tôi coi cái này như là làm một lần thì yêu một lần, ở nơi nào có ánh sáng thì ở nơi đó có thể nóng lên."“Bóp chết cô giờ." Vương Dĩnh xùy cười một tiếng nhưng cũng không tốt hơn được mấy, “Đúng rồi, giáo viên thay thế chỗ của cô ngày đầu tiên đã có tiết, có khuôn mặt có vóc dáng mà giọng nói còn rất nhỏ nhẹ, xem ra bọn trẻ đều rất thích."“Thế không phải rất tốt sao?" Cô nói, chậm rãi nuốt xuống đồ ăn.“Tốt sao?" Vương Dĩnh bị thái độ việc này không liên quan đến tôi của cô làm cho mắc nghẹn, vừa định nói gì thì tầm mắt vừa nhấc lên thì ánh mắt nhất thời sáng lên, “Hì, nhắc tào tháo thì đã thấy tào tháo tới. Này người đó đến rồi kìa."Nghiêm Chân cũng có thể tức thì liền cảm nhận được bầu không khí trong nhà ăn trở nên khác lạ, cô không nhanh không chậm nuốt xuống đồ ăn trong miệng, theo tầm mắt của mọi người nhìn lại chính là chớp mắt một cái, cô liền cảm thấy trước mắt sáng ngời.Thẩm Mạnh Kiều đỏ mặt đứng ở cửa nhà ăn cảm thụ được ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người, bởi vì ngày đầu tiên đến còn chưa kịp thay đồng phục do trường học phát cho nên cô mặc bộ quần áo màu trắng, vuông góc với màu đen của mái tóc mềm mại thả ở phía sau lưng, cô ngượng ngùng vuốt tóc, hướng bên trong đi tới.“Tiểu cô nương nhà người ta bộ dạng xinh đẹp, ngày đầu tiên đi làm đã thu phục tâm của không ít người nha. Hơn nữa nghe nói cô gái này có gia thế vô cùng tốt, hơn cả Lý Viện, nghe đâu Lý Viện gả cho một cán bộ gì đó họ Kiều nhưng đứng ở trước mặt cô ta nói chuyện cũng phải rất cẩn thận, chậc chậc chậc…" Vương Dĩnh hít sâu ba cái, nhìn Nghiêm Chân lại phát hiện ra cô đang ngẩn người, vươn năm ngón tay quơ quơ trước mặt Nghiêm Chân, “Này, Tiểu Chân, cô nghe tôi nói chuyện không thế?" Nghiêm Chân hoàn hồn, mỉm cười, oán trách nói, “Nghe chứ, Lý Viện cũng giở thói nịnh hót không giả trang được như thường ngày, còn cậu tính làm sao?"Vương Dĩnh nhíu mày, đắc ý cười cười.“Xin hỏi em có thể ngồi ở đây không?" Giọng nói mềm mại vang lên.Nghiêm Chân vừa nhấc mắt lưng bỗng nhiên đông cứng. Thẩm Minh Kiều bưng phần cơm đứng trước mặt các cô, hơi hơi xoay người, bộ dạng mỉm cười rất xinh đẹp, Vương DĨnh cũng sửng sốt.Vẫn là Nghiêm Chân phản ứng trước tiên, cô dịch chuyển chỗ ngồi của mình vào phía trong một chút rồi đối với Thẩm Mạnh Kiều nói, “Ngồi xuống đi. Hiện tại mọi người đều đến ăn cơm, không tìm được ví trí tốt đâu."Nửa câu sau là giải thích cho Vương Dĩnh nghe, Vương Dĩnh nhất thời rất biết đều không nói nữa. Hiện tại trên bàn ăn chỉ tập trung ăn nhưng nhất thời lại không có khẩu vị.“Cô giáo Thẩm trưa không về nhà sao?" Vương Dĩnh hỏi.“Buổi chiều còn có một tiết, em vừa mới tới nên muốn mượn lúc này mà soạn bài." Thẩm Mạnh Kiều nói, cái miệng nhỏ nhắn vẫn cố gắng tiếp tục ăn cơm.“Không nghĩ tới cô giáo Thẩm còn có thể cố gắng được như vậy." Vương Dĩnh nói, nói xong chỉ thấy Nghiêm Chân trừng mắt liếc nhìn cô một cái, ý tứ hàm xúc là 10 phần cảnh cáo rồi.Thẩm Mạnh Kiều thực ra không quan tâm nhưng vẫn cười cười nói, “Em vừa mới tới còn cần cố gắng."“Nhà của cô không phản đối cô làm cô giáo sao?" Cố tình không nhìn sự cảnh cáo của người nào đó, Vương Dĩnh tiếp tục hỏi.Thẩm Mạnh Kiều ngẩn người.Nghiêm Chân thấy tình thế không đúng, cuống quít giải thích, “Em đừng hiểu lầm, cô Vương…"“Không sao." Cô còn chưa nói xong, Thẩm Mạnh Kiều bỗng nhiên tiếp lời, “Nhà của em sẽ không can thiệp chuyện công việc của em, em thích làm cái gì thì làm cái đó. Hơn nữa em tới nơi này, không riêng việc chỉ muốn làm giáo viên." Nói xong cô ấy còn thẹn thùng cười, hai má ửng hồng, xinh đẹp đến động lòng người.Hai tay Nghiêm Chân cầm chiếc đũa nhất thời cứng ngay tại chỗ.“Nhà của tôi sẽ không ca thiệp công việc của tôi, tôi muốn làm cái gì thì làm cái đó. Ôi cha, cô không thấy nhân phẩm của cô nương nói lời này đúng với biểu tình chưa, điển hình chính là tiểu công chúa được nuông chiều ở trong nhà, không biết thế đạo hiểm ác ra sao." Ăn qua cơm trưa, đi ở trên đường Vương Dĩnh nhịn không được mà trào phúng lại câu nói của Thẩm Mạnh Kiều.Nghiêm Chân lẳng lặng nghe, khóe môi ngẫu nhiên nhếch lên.“Ai nha, Tiểu Chân, tay cô như thế nào lại lạnh như vậy chứ?" Đụng tới tay cô, Vương Dĩnh bị dọa nhảy dựng lên, cảm giác lạnh lẽo giống như chạm vào khối băng vậy.Nghiêm Chân lấy lại tinh thần, hoảng hốt cười cười, “Không có việc gì đâu, có thể là thời tiết hơi lạnh mà tôi mặc ít quần áo thôi."“Vậy đi mua thêm vài bộ đi, cậu cũng đừng giống như các ông bà già thế chứ." Vương Dĩnh thân thiết nói, rồi sau đó thở dài, “Chúng ta chỉ là những công dân nhỏ bé lên chức cán bộ thôi, kiếm được tiền lương cũng rất cực khổ, thực không thể so với những người có tiền, muốn cái gì thì có cái đó, khi cậu muốn có sao trên trời thì cũng có người vội vàng hái xuống cho cậu thôi."“Cậu hâm mộ sao?" Nghiêm Chân hỏi.“Nói thật là đúng vậy." Vương Dĩnh gật đầu rồi nói, “Nếu như có một người như vậy cầu hôn tôi thì tôi không chừng sẽ lập tức gả cho người đó."Phải không?Cô có phải đã choáng váng quá hay không? Nghiêm Chân không khỏi tự giễu.………………….Trở lại văn phòng, điện thoại để trên bàn vừa vặn vang lên, Nghiêm Chân cuống quít đi qua nhận điện thoại. Là cô Lý.“Cô giáo Nghiêm, bà nội cô vừa rồi gọi điện thoại tới tìm cô, nói điện thoại di động của cô gọi không được. Cô còn không nói cho bà nội cô biết là cô bị đều đến thư viện sao?"Nghiêm Chân nghe vậy vội vàng vơ lấy điện thoại di động, gọi qua cho bà nội.Điện thoại chuyển được rất nhanh, Nghiêm Chân thấp giọng nói, “Bà nội, bà tìm cháu có việc gì sao?"Bà nội cô ở đầu kia trầm mặc vài giây sau đó mới hỏi, “Cháu thay đổi công việc rồi? Nghe đồng nghiệp của cháu nói thì cháu bị điều đến bên thư viện trông sách rồi? Không còn làm cô giáo nữa?"Liên tục ba câu hỏi, Nghiêm Chân mới biết được bà nội có chút tức giận nên cô vội vàng nói, “Bà nội, bà hãy nghe cháu nói."“Không cần phải nói." Lão nhân gia nói chứ chém đinh chặt sắt, không cho cô có cơ hội nói chuyện, “Trước đây bà đã nói như thế nào với cháu, chuyện lớn như vậy mà cháu cũng gạt bà, không cho bà biết."“Cháu… cháu sợ bà sẽ lo lắng. Hơn nữa, công việc này cũng rất tốt…" Nghiêm Chân còn chưa nói xong thì bà nội đã tắt điện thoại. Đối với tiếng đô đô từ đầu kia truyền tới, cô chỉ biết vô lực mà thôi.Suốt cả buổi chiều Nghiêm Chân luôn có chút lo âu bất an, cũng may buổi sáng sách đã được sắp xếp rất tốt, cô hướng Thường chủ nhiệm xin phép rồi vội vàng lấy xe đạp trở về nhà.Thời điểm bốn năm giờ chiều, ánh mắt trời cũng nhàn nhạt, lười biếng chiếu trên người cô. Nghiêm Chân ở dưới lầu cất xe xong liền sải chân đi lên lầu. Cô thật cẩn thẩn gõ cửa, không có ai đến mở cửa. Lại gõ lần nữa, vẫn là không có ai ra mở cửa. Tâm của Nghiêm Chân nhất thời chùng xuống, lấy chìa khóa ra mở cửa.Bà nội không có ở nhà.Cô cơ hồ theo bản năng đi đến nhà của Bà Lý đối diện.Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của cô, bà Lý cũng sốt ruột theo, “Không có, thời điểm giữa trưa còn thấy bà nội cháu, nói là muốn về ngủ một giấc rồi sẽ quay trở lại sau. Bà ấy không có ở nhà sao?"Nghiêm Chân không cùng bà ấy nhiều lời nữa, cầm chìa khóa đi đến vài nơi mà bà nội thường hay đi, tìm đi tìm lại mấy lần nhưng đều không tìm được. Thấy mặt trời đã sắp lặn, trời cũng đã tối, cô ở trong nhà đi tới đi lui càng thêm sốt ruột.“Tiểu Chân à, cháu nói cho bà biết xem rút cuộc là làm sao vậy hả?"“Cháu…" Cô chỉ nói ra được một từ rồi lại ngừng ở đó, cô cúi đầu cố nén sự chua xót đắng chát nơi cổ họng, rồi hắng giọng nói, “Cháu chọc cho bà nội tức giận rồi."“Haiz, cái bà này sao lại tức giận với cháu tới vậy chứ?"Đúng vậy, sao lại có thể tức giận với cô đến vậy chứ. Nghiêm Chân yên lặng nghĩ, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, vội vàng cầm lấy này nọ chạy ra ngoài.“Cháu đi đâu vậy?" bà Lý nhanh hỏi theo.“Cháu đi đến trường học nhìn chút." Nghiêm Chân một bên đổi giày một bên trả lời, “Phiền bà trông nhà cho cháu một lát, bà nội trở lại thì bà hãy gọi điện thoại cho cháu."Nói xong cô đi ra cửa, sau đó liền đứng ngốc ở đó.Cô vừa đi giày xong còn chưa kịp đứng dậy, lấy độ cao như vậy chỉ có thể nhìn thấy trên quần áo của người nào đó tỏa ra ánh sáng vàng rực rõ, tiếp theo đi ra từ trong ánh sáng, cô thậm chí thấy mặt trên còn có năm ngôi sao tinh xảo giống như xếp thành một chữ bát vậy. Người mặc quần áo như vậy thì cô quen biết rất ít.Cô cơ hồ cũng không dám ngẩng đầu.Vẫn là bà Lý phản ứng trước, tiếp đón người mới tiến vào. Anh thản nhiên nở nụ cười một chút, giúp đỡ một bà lão vào cửa. Vừa nhìn thấy người kia, hốc mắt Nghiêm Chân rút cuộc cũng phiếm hồng, “Bà nội, bà đi đâu vậy?"Lão nhân gia hiển nhiên còn đang giận cô, hừ một tiếng rồi vào cửa. Anh đứng ở bên người cô, thấp giọng giải thích với cô, “Vừa rồi tôi đi đón Gia Minh , thuận đường thấy bà nội của cô. Lão nhân gia đứng ở cửa, như là đang đợi cô, tôi cùng bà đứng đợi một lát nhưng không thấy cô đi ra nên tôi đưa bà về đây."Nghiêm Chân sợ sệt một chút, thấp giọng nói, “Cảm ơn anh."“Không cần khách khí." Cố Hoài Việt nói.Bà nội ngồi ở trên ghế sofa, nhìn Cố Hoài Việt rồi lại nhìn Nghiêm Chân, “Còn thất thần gì nữa, khách đến nhà đó, không biết rót cho khách chén nước sao?"Nghiêm Chân yên lặng đi rót nước, rót nước vào cốc rồi mời Cố Hoài Việt ngồi xuống lại đem cốc nước thủy tinh đưa cho anh. Cố Hoài Việt yên lặng hưởng thụ tất cả, cằm cốc nước nóng kinh người tay.Bà nội đối với Cố Hoài Việt mỉm cười, “Hôm nay cảm ơn cháu, mà cháu cũng đã giúp bà hai lần rồi phải không? Cháu gái bà cũng không hiểu chuyện, không biết mời cháu về nhà để sớm cảm tạ cháu nữa."Cố Hoài Việt cười cười, “Đây là việc nhỏ, bà không cần để ở trong lòng."Khi hai người kia nói chuyện, Nghiêm Chân yên lặng đứng dán mình ở góc tường, như là học sinh phạm sai lầm bị phạt đứng vậy. Nhưng biểu tình trên khuôn mặt cô vẫn rất bình tĩnh, làm cho người ta nhìn không ra cô đang suy nghĩ cái gì.Bà nội híp mắt cười rồi nói, “Cháu ăn cơm chưa? Nếu không hãy ở lại đây ăn cơm đi?" Nói xong rồi nói Nghiêm Chân đi làm cơm.Cố Hoài Việt nhìn Nghiêm Chân liếc mắt một cái rồi nói, “Không cần, trong nhà cháu cũng đã làm cơm rồi nên cháu phải đi về đây." Anh tùy ý tìm lấy một cái cớ, trên thực tế anh đêm nay còn có một bữa cơm nữa.Bà nội tiếc nuối gật gật đầu, rồi sau đó giục Nghiêm Chân, “Tiểu Chân, cháu đưa Tiểu Cố xuống nhà đi."Nghiêm Chân yên lặng đi ra cửa, Cố Hoài Việt chỉ đành phải cười khổ đuổi theo. Mắt thấy cô càng đi càng nhanh, Cố Hoài Việt đành phải mở miệng kêu cô, “Nghiêm Chân."Nghiêm Chân đi chậm lại, đứng ở trước cửa xe của anh, biểu tình cung kinh như muốn tiễn anh rời đi. Chờ anh đến gần, mới cúi đầu nói câu cảm ơn, cơ hồ nhỏ đến nỗi không thể nghe thấy.Cố thủ trưởng mị đôi mắt rồi hỏi, “Nghiêm Chân, tôi làm việc này có phải là không nên hay không?"Nói xong ánh mắt của anh dừng trên người cô nhưng cô vẫn là trầm mặc cúi đầu như trước, ngay khi anh nghĩ cô sẽ không trả lời đang chuẩn bị mở cửa rồi lái xe rời đi thì Nghiêm Chân bỗng nhiên mở miệng gọi anh.“Cố Hoài Việt."Anh quay đầu lại nhìn về phía cô. Nghiêm Chân chậm rãi ngẩng đầu, dừng ở trên người anh mới mở miệng hỏi, “Anh còn nhớ rõ ngày hôm qua anh đã nói gì không?"“Đương nhiên nhớ rõ." Anh đáp.“Bây giờ vẫn còn tính chứ?" Cô hỏi lại.Anh ngẩn người rồi sau đó như hiểu được cái gì nên nói, “Nếu cô là vì cảm ơn tôi mà phải làm như vậy thì không cần thiết." Dừng lại một chút rồi anh cũng nói, “Ngày hôm qua là tôi đường đột…"Cô bừng tỉnh như không nghe thấy nhưng ánh mắt vẫn dừng trên người anh, trong đôi mắt màu rám nắng giống như chứa rất nhiều cảm xúc phức tạp, anh liếc mắt một cái không thể nhìn thấu được.“Anh còn nhớ rõ là được rồi." Cô nói, “ Tìm thời gian chúng ta đi đăng ký."Anh ngẩn ra, căn bản là đôi mắt đang bình thản vô ba thì trong nháy mắt nhấc lên một tia gợn sóng, “Cô nói cái gì?"“Tôi nói," Nghiêm Chân nói từng chữ một, “Tôi đồng ý gả cho anh."
Tác giả :
Scotland Chiết Nhĩ Miêu