Quan Hệ Thuê Mướn: Bà Lâm, Xin Giơ Cao Đánh Khẽ
Chương 62 62 Hẹn Hò Bí Mật
Hai tay Lục Phượng ôm đầu, vẻ mặt như trời sắp sụp xuống: “Bạn yêu à, cậu có biết không? Một tác giả hoàn hảo là phải dùng linh hồn miêu tả ra từng chữ, tớ không cho phép tiểu thuyết linh dị mới của tớ bị hủy hoại ở phần cuối, vì nó sẽ khiến tớ suy sụp.
"
Lục Thi Nguyệt dở khóc dở cười.
“Nghiêm trọng đến thế ư?"
“Bạn yêu à, cậu phải là người hiểu tớ nhất chứ, không ngờ cậu lại hỏi ra một câu ngu xuẩn như vậy?"
“Cậu đưa tiểu thuyết linh dị mà cậu mới viết cho tớ đọc thử, để tớ tham khảo giúp cậu.
"
Lục Phượng nhìn cô bằng đôi mắt lấp lánh, rồi búng tay nói: “Bạn yêu à, quả nhiên cậu là cô bạn thân tốt nhất nước Q.
"
Lục Thi Nguyệt đọc cuốn tiểu thuyết mới giúp Lục Phượng, cô buộc phải thừa nhận văn phong của cô ấy cực kỳ hay, bố cục chặt chẽ, từng câu từng chữ đều được gõ một cách tỉ mỉ, thảo nào toàn bộ tiểu thuyết của cô ấy đều được đọc giả quét sạch khi vừa tung ra thị trường, cuốn nào cũng trở thành sách bán chạy.
“Phượng, tớ cảm thấy cậu viết cuốn tiểu thuyết linh dị này cực kỳ hay, nhưng nếu tớ là đọc giả, thì tớ cũng hy vọng kết HE, trước đây tiểu thuyết của cậu đều SE, nếu còn tiếp tục như vậy, đọc giả cũng sẽ chán với gu thẩm mỹ này, hơn nữa nam nữ chính cùng nhau trải qua nhiều chuyện như vậy, nếu cậu viết nữ chính thành hồn bay phách tán, đừng nói là đọc giả, mà ngay cả tớ cũng muốn xách trứng gà tới tìm cậu, nên lần này tớ yêu cầu mãnh liệt cậu hãy happy ending, bằng không tình bạn mười mấy năm của chúng ta sẽ hoàn toàn bị cắt đứt.
"
“Bạn yêu à, cậu quá nặng lời rồi đó, chỉ là một phần cuối thôi mà, nếu cậu đã nói là happy ending thì tớ sẽ thuận theo ý dân là được.
"
Lục Thi Nguyệt gật đầu, rồi ôm gối tựa vào sofa.
“Phượng, tối nay tớ sẽ ở lại chỗ của cậu, rồi ngày mai tới thẳng công ty để đi làm luôn.
"
“Chào mừng cậu tới đây, đây là nhà của cậu, nên cậu muốn tới lúc nào cũng được.
" Lục Phượng nói.
Buổi tối, hai người phụ nữ nằm trên giường trò chuyện tới 12 giờ mới tắt đèn đi ngủ, còn ở bên này, Lâm Khánh Quyền nằm một mình trên giường nhưng lại hơi khó ngủ, anh cầm điện thoại soạn tin nhắn –
Soạn xong, anh định bấm gửi đi, ai dè cuối cùng lại xóa mất.
Anh vừa xóa tin nhắn xong thì điện thoại đổ chuông, anh nhất thời vui mừng, nhưng lúc nhìn vào màn hình, chính anh cũng không nhận ra khóe miệng mình bỗng chùng xuống, nhưng anh nhanh chóng trở về vẻ mặt dịu dàng, nghe máy.
“A lô, Linh Hạ.
"
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói dịu dàng của Dương Linh Hạ: “Quyền, em có quấy rầy giấc ngủ của anh không?"
“Chỉ cần là chuyện của em, thì có muộn tới mấy cũng anh cũng không phiền.
"
“Quyền, anh thật tốt!" Ở bên này, Dương Linh Hạ cười rất vui vẻ: “Muộn thế này rồi, em gọi cho anh có quấy rầy đến giấc ngủ của cô Lục không?"
“Hôm nay cô ấy không có ở đây, mà chỉ có mình anh thôi, nên em đừng nghĩ gì nhiều.
" Lâm Khánh Quyền dịu dàng nói.
Đầu dây bên kia, Dương Linh Hạ im lặng một lúc.
“Linh Hạ, em còn ở đó không?" Lâm Khánh Quyền nói.
“Quyền, em ở đây.
" Giọng nói của Dương Linh Hạ lại vang lên: “Quyền, nếu cô Lục không có ở đó, vậy em có thể qua đó tìm anh không? Em hơi sợ khi ở một mình trong khách sạn, nên muốn ở bên anh.
"
Ai ngờ Lâm Khánh Quyền lại từ chối ngay: “Em đang ở đâu? Để anh đi tìm em là được.
"
Giọng nói của Dương Linh Hạ nghe có vẻ cực kỳ tủi thân: “Quyền, em về lâu như vậy, nhưng vẫn chưa tới nhà anh làm khách, chẳng phải anh luôn miệng nói yêu em à? Nếu anh yêu em, chẳng lẽ ngay cả việc em tới nhà anh mà anh cũng không muốn?"
Lâm Khánh Quyền cũng không biết mình đang nghĩ gì, mà chỉ nói: “Linh Hạ, em đang ở đâu? Để anh tới tìm em.
"
Nhưng Dương Linh Hạ lại tùy hứng nói: “Quyền, cô Lục không có ở nhà, đúng lúc em có thể ngắm nhà mới của anh, hay là anh hoàn toàn không có suy nghĩ này?"
Lâm Khánh Quyền cau mày, giữa hai hàng lông mày hiện lên vẻ khó chịu, nhưng ngoài miệng lại kiên nhẫn nói: “Linh Hạ, ngoan, em đang ở đâu, để anh đi qua đó tìm em.
"
Dương Linh Hạ cũng không biết mình giở chứng gì, mà cố chấp nói: “Quyền, em chỉ muốn tới chỗ anh ở để ngắm thử, nếu anh vẫn còn yêu em, thì đừng trả lời qua loa nữa, hôm nay anh hãy nói đi, nếu anh không cho em đi, thì em sẽ quay về Châu Âu ngay, em cũng chẳng cần vị trí mợ chủ nhà họ Lâm nữa.
"
Lâm Khánh Quyền hoàn toàn sa sầm mặt, anh yêu Dương Linh Hạ, cũng đồng ý nuông chiều cô, nhưng không có nghĩa là cô có thể không có nguyên tắc trèo lên đầu anh tùy hứng làm bậy, nếu không chạm vào giới hạn của anh, thì anh có thể nuông chiều cô vô điều kiện, nhưng nếu vượt qua rồi thì xin lỗi, anh vẫn chưa rộng lượng đến thế.
“Linh Hạ, em vượt quá giới hạn rồi.
" Lâm Khánh Quyền trầm giọng nói.
Dương Linh Hạ ở đầu dây bên kia lại im lặng.
Một lúc sau, giọng nói của Dương Linh Hạ mới vang lên: “Quyền, có phải anh hết yêu em rồi không?"
Giọng điệu của Lâm Khánh Quyền đã dịu xuống: “Em đừng nghĩ nhiều, mau nói cho anh biết, em đang ở đâu? Để anh đi tìm em.
"
Dương Linh Hạ đáp: “Quyền, em chỉ muốn tới chỗ anh ở để ngắm thử thôi, trước đây mặc kệ em muốn gì, anh đều không từ chối.
"
“Linh Hạ, em đừng ầm ĩ nữa.
Em mau nói cho anh biết, em đang ở đâu?" Lâm Khánh Quyền kiên nhẫn nói.
“Quyền, anh không yêu em, anh hoàn toàn không yêu em nữa, nếu anh vẫn còn yêu em, sẽ không từ chối năm lần bảy lượt, thậm chí còn không muốn cho em tới chỗ của anh.
"
Đầu dây bên kia vang lên tiếng khóc của Dương Linh Hạ: “Quyền, em có thể phát triển tốt hơn ở Châu Âu, nhưng vì anh, em đã chọn quay về nước để phát triển, giữa anh và piano, em lại chọn anh lần nữa, chẳng lẽ đây chính là sự báo đáp không hối hận khi quay về nước mà anh dành cho em à?"
Lâm Khánh Quyền siết chặt điện thoại.
.