Quan Hệ Không Đứng Đắn
Chương 13: Bảy mươi vạn
Mạc Dịch Sinh còn đợi ở phòng vẽ tranh, làm Nghiêm Hải An không nghĩ tới cậu bỗng nhiên có khách.
Hà Linh và Mạc Dịch Sinh cùng ngồi trên một cái ghế sô pha, xem chừng trò chuyện với nhau rất vui vẻ, thấy cậu bước vào, Hà Linh liền đứng lên, rất chính thức mà tiếp đón.
Nghiêm Hải An nhìn thoáng qua Mạc Dịch Sinh, cười nói: “Hy vọng Dịch Sinh còn nhớ mời cậu đi ăn cơm."
Cậu vừa nói, Mạc Dịch Sinh ngượng ngùng mà cười lên: “Tôi thật đúng là đã quên rồi, cậu làm cho chỗ mua bán bên ngoài công khai một chút đưa lên đến tôi mới nhớ tới......."
“Lúc đầu chính là đánh liều đến hỏi thăm thôi, cũng không trách cậu." Hà Linh có lòng tốt vì Mạc Dịch Sinh mà die,n; da.nlze.qu;ydo/nn khuyên giải một câu, cúi thấp đầu nhìn nhìn mà bày tỏ, “Thời gian đã trễ như thế này rồi, vậy tôi sẽ không quấy rầy nữa, tôi đi trước đây."
“Tôi đưa tiễn cậu." Chỉ cần người trước mặt không phải là Tôn Ngôn, Nghiêm Hải An lại biến trở về lại thành một quý ngài độ lượng biết tiến biết lùi, Mạc Dịch Sinh sẽ không thay người tình qua lại luôn luôn đưa Hà Linh đưa đến tận xe mới quay trở về.
Mạc Dịch Sinh ngồi trên sô pha ăn quả quất, còn đưa cho cậu một quả: “Lúc trước Hà Linh làm cho người ta giúp đỡ đưa những cái này từ quê mang lại đây, rất là ngọt đó, cậu đến đây ăn thử đi."
Người này thật sự là rất có lòng, trách không được nhân duyên lại tốt như vậy, vì vậy cho dù trình độ vẽ tranh không quá mức kinh diễm, ở trong cái vòng tròn này hết sức được ưa thích. Nhưng người khôn khéo trơn tru như vậy, có thể kết giao, nhưng không thể thân quen được.
Nghiêm Hải An nhìn qua, kích thước bức tranh ở phòng khách này đã sắp đến giai đoạn thành phẩm, đường nét phức tạp mà lưu loát, màu sắc sáng ngời mà sạch sẽ, là phong cách trước sau như một của Mạc Dịch Sinh. Tuy nhiều nhân vật, nhưng vẻ mặt của mỗi người đều rất sinh động, trong lòng của Nghiêm Hải An vì nó mà định ra một cái giá cao.
Nếu bức tranh này Tôn Ngôn lén lút tìm Mạc Dịch Sinh đặt, cậu sẽ không lại chạy đi đâu chuẩn bị chương dinendian.lơqid]on trình theo Lý Khanh nữa. Đối với sự việc của Lý Khanh, trong lòng Nghiêm Hải An có một cái vướng mắc nhỏ, nhưng cậu vẫn không đi tìm Lý Khanh để chất vấn, bởi vì chuyện này cũng không có tác dụng gì. Nguồn tài nguyên của Lý Khanh dĩ nhiên là rất tốt, Nghiêm Hải An biết bọn họ cũng bắt đầu khai thác nhiều con đường, tránh cho bị Lý Khanh bắt ở lại. Cậu một chút cũng không để cho Lý Khanh có dự định nuôi nhốt Mạc Dịch Sinh.
Nghiêm Hải An tựa ở bên tường, nhìn bóng lưng của Mạc Dịch Sinh quay về phía bàn vẽ, vuốt vuốt giữa hai đầu lông mày, vốn dĩ chủ tịch Vương vốn là người lựa chọn không sai, nhưng Mạc Dịch Sinh rất phản cảm với những người này, cũng là không dễ làm.
Điện thoại rung lên cắt đứt mạch suy nghĩ của cậu, cậu nhìn thoáng qua cuộc gọi đến, xoay người ra khỏi phòng mới tiếp nhấc máy: “Alô, trong nhà xảy ra chuyện gì vậy? Tiền tháng này gửi về nhà có nhận được chưa?"
Âm thanh ở bên kia có chút lớn, là giọng địa phương ở quê nhà, Nghiêm Hải An sau khi nghe xong nói: “Gần đây có hơi bận một chút, không thể trở về được."
Đối diện nói: “An? Một mình sao lại không thể trở về chứ? Em nhiều lần đều nói có việc, mẹ già thật sự rất nhớ em, vẫn là nên trở về một chuyến đi."
Nghiêm Hải An nói: “Thật sự là có việc mà."
Triển lãm tranh của Lý Khanh được xác định ngay tháng sau, Nghiêm Hải An cần phải đi theo toàn bộ quá trình, không thể phân ra tâm tư về nhà một chuyến về quê được. Với lại trong lòng cậu biết rõ ràng ba mẹ kêu cậu về quê một chuyến làm gì rồi.
Cậu nói: “Anh hai, anh nói với ba mẹ một tiếng, chuyện của em sẽ không cần họ bận tâm lo nghĩ. Dù sao nhà lão Nghiêm có anh nối dõi tông đường là đủ rồi. Anh cũng biết em đối với con gái là không thể được, không nên làm chậm trễ con gái nhà người ta."
Đầu dây bên kia trầm lặng xuống.
Bầu không khí trong điện thoại thật sự là rất nặng nề, Nghiêm Hải An chủ động nói: “Đợi Nghiêm Cẩn nghỉ hè rồi, mọi người đưa em ấy đến thành phố B chơi đùa một chút đi."
Đầu dây bên kia ôi một tiếng, cũng không biết là thở dài hay trả lời.
*
Nhiệt độ không khí tháng năm càng ngày càng khô hanh, đã không muốn mặc áo dài tay được nữa rồi.
Ở cuối tháng Lý Khanh đã tổ chức triển lãm tranh sơn dầu chủ đề gọi là “Cổ sầu."* Cô thuận lợi nhờ cậy vào Vương Dư Hử, rất nhiều người mời đến đều có thân phận, phía trước còn có rất nhiều loại kênh truyền thông đưa tin, tin tức bài báo có chính quy, cũng có truyền thông bên ngoài quảng cáo mặt bằng, là dưới tác phẩm của các tác giả nổi tiếng, chính triển lãm tranh này sẽ tạo ra một chân xu thế.
*Cổ sầu: phong cách cổ xưa ưu sầu.
Trong cái vòng nghệ thuật đối với người bình thường mà nói có một chút rất là xa xôi, là tình thế không thuận lợi của thị trường to lớn trong nước, thu nhập từ thuế quá cao và không có thói quen chịu được sự đông người đã khiến việc làm ăn của Lý Khanh cao siêu quá ít người hiểu mà làm không nổi, bản thân của cô ấy nhất định phải đem hàng lang triển lãm tranh làm thành một tác phẩm có bảng hiệu phổ biến. Không đơn giản chỉ là nghề nghiệp buôn bán trong miệng của dư luận. Cô ấy cần phải chuyên nghiệp, cần phải làm nổi tiếng, lại nói dễ nghe hơn —— “Văn hóa mở rộng."
Chỉ có điều lần này là lần thứ nhất cô ấy muốn làm hoạt động lớn, cũng không phải mỗi người muốn đến đều có thể đến, cuộc triển lãm tranh này của cô ấy không hề mở ra Dieenndkdan/leeequhydonn cho công chúng, cũng không giống như lần trước chỉ đơn giản là để tiếp cận người tài, nhân số ít đi, nhưng chất lượng lại đi lên.
Lý Khanh ngày hôm nay so với ngày đó hăng hái hơn nhiều, cô không còn đơn độc ở bên cạnh tiếp đón mỗi một người nữa, cố gắng làm một người chủ nhà tốt khiến mỗi vị khách đến đều xem như ở nhà.
Nghiêm Hải An ở xa xa liếc mắt mà nhìn cô một cái, quay đầu, đối với Hà Linh chúc mừng mà nói: “Thầy Hà, bức tranh này khẳng định rất được hoan nghênh đó."
Từ phương diện mua bán này đơn độc mà nói, lời nói này của Nghiêm Hải An cũng không phải là nịnh bợ, Hà Linh đợi ở trong thôn cổ vẽ một bức tranh phong cảnh nhỏ nhiều ngày như vậy —— trong một cái hồ nước có chín cái đuôi cá, tên gọi là 《 Cửu Vĩ Tường Ngư 》. Bắt đầu từ kỷ xảo phương pháp và sáng ý thiếu sự hòa hợp thời Trần, nhưng người trong nghề gọi là tranh phong thủy, có cá thì có nước thông, nước thông thì sinh ra tiền tài. Cá chép lại là vật biểu tượng, chín đuôi con cá chép điều tụ tập lại một hướng, lấy ý trở về số chín chín.
Từ tên cho đến ngụ ý đều rất lấy lòng, không ít người ở chỗ này đều là làm ăn buôn bán, liền được chú ý coi trọng điểm này.
Cậu khách sáo, Hà Linh cũng khách sáo: “Đâu có, vẫn là bức tranh của Mạc Dịch Sinh có linh khí, nên cũng hẳn là có không ít người hỏi giá đây?"
Bất quá lần này Lý Khanh không có định giá, cô ấy dùng đến phương thức bán đấu giá từ thiện để bán tranh, lấy danh từ thiện để buôn bán, lại vừa giảm được thuế, mọi nghành nghề làm không biết mệt.
Bọn họ nói chuyện không đề cập tới bất kỳ chuyên môn vẽ tranh nào, trái lại giống như hai người làm ăn. Đợi Mạc Dịch Sinh trở về từ phòng vệ sinh xong, lại mới thay đổi đề tài.
Thời gian triển lãm tranh duy trì cả di@en*dyan lee^qu.donnn buổi chiều, Lý Khanh mời các vị khách quý dừng bước, cô ấy đã đặt xong một phòng tiệc rượu xa hoa tại tầng lầu cao nhất của khu trung tâm thương mại. Cô ấy không biến nghi thức bán đấu giá thành phong tục được lưu truyền, mà là giống như tiệc rượu, là lúc mọi người ở trong thức ăn ngon rượu ngon mà trò chuyện vui vẻ ăn uống linh đình, trên đài đồng thời tiến hành đấu giá.
Ở giữa triển lãm tranh mọi người đã tham quan đầy đủ các bức tranh, nên đáng hiểu rõ cũng đã hiểu rõ rồi, thời gian bán đấu giá đoán chừng cũng không cần người chủ trì nói nhiều, đối với mỗi bức tranh ra tay đều nắm ở trong lòng.
Nghiêm Hải An và Mạc Dịch Sinh tìm một nơi ít người mà chờ đợi. Nghiêm Hải An chỉ cầm một ly rượu được pha với dfienddn lieqiudoon nồng độ thấp, tay kia thì giúp Mạc Dịch Sinh cầm nước trái cây, mà Mạc Dịch Sinh bưng một cái dĩa, bên trong đựng đầy thức ăn, một bên vừa nhìn một bên vừa ăn.
Lần này tên tuổi của người từ thiện được treo cúp, mọi người ra tay đều khá lớn, mỗi một bức tranh đều ở năm con số trở lên, giống như bức tranh của Hà Linh được nâng lên mười hai vạn, đổi lại lúc bình thường cũng không bán ra được với giá như vậy.
Mạc Dịch Sinh nhìn mà nói: “Kết cấu bức tranh lần này của Hà Linh quá nhỏ. Hơn nữa........"
Cậu ấy dường như hình dung không được, chỉ là cau mày lắc đầu: “Một chút cảm xúc đều không có."
Nghiêm Hải An biết cậu ấy nói những lời này không hề ác ý, chỉ đơn thuần mà bình luận bức tranh mà thôi: “Cái này cậu cũng không cần nói cho Hà Linh."
Cái dĩa của Mạc Dịch Sinh rất nhanh đã thấy tới đáy, sau khi đâm xuyên một miếng thịt cốt lết, trong miệng phình ra giống như con sóc: “Tại sao vậy? Chẳng lẽ cậu cảm thấy Hà Linh sẽ tức giận? Mình cảm thấy cậu ấy không phải loại người như vậy, cậu ấy và những người khác không giống."
Đây chính là một trong những nguyên nhân Mạc Dịch Sinh không thích cùng với những người nghề nghiệp họa sĩ qua lại với nhau, cậu ấy cực kỳ ghét sự ca ngợi thổi phồng lẫn nhau, chưa người nào nghe được ý kiến của người khác, nghe thấy những người đó dùng những từ ca ngợi lẫn nhau quả thật là muốn đem bức tranh của đối phương vào cung điện Louvre* mới đúng được nổi bật trong những bức tranh tầm thường này.
*Cung điện Louvre (Tiếng Pháp Palais du Louver) là một cung điện cũ của hoàng gia Pháp nằm ở bờ phải sông Seine thuộc trung tâm thành phố Paris từ Nhà thờ Saint-Germain-I’Auxerrois đến vườn Tuieries. (Theo Wikipedia.)
Thực ra điều này cũng không nhất định là phải ca ngợi lẫn nhau, có một chút chỉ có thể coi là sự khen ngợi nịnh bợ trong những cuộc xã giao bình thường mà thôi, nhưng ở nơi này Mạc Dịch Sinh đều xem như nhau. Nhiều lúc Nghiêm Hải An hết sức lo lắng về điểm này, vì vậy cậu hy vọng Mạc Dịch Sinh có thể nhanh diennn%daaanleequyyd@nchóng ở trong cái vòng tròn này đứng vững gót chân. Cậu có thể chăm sóc Mạc Dịch Sinh, nhưng nếu như thật sự gặp chuyện xảy ra, cậu không nhất định có thể bảo vệ được.
Nghiêm Hải An áp chế sự lo lắng xuống đáy lòng: “Mình đi giúp cậu lấy thêm một chút thức ăn nha?"
“Để mình tự đi vậy." Mạc Dịch Sinh hoàn toàn không biết sự lo lắng của cậu, bưng dĩa thức ăn đi hướng về quầy thức ăn bên kia. Nghiêm Hải An nhíu mày mà nhìn cậu, bả vai bất ngờ không phòng bị mà bị vỗ một cái.
Cậu hết sức thất lễ mà run lên một chút, đi bên cạnh nhìn lại.
Tôn Ngôn nghiêng đầu mà nhìn cậu, cái ly trong tay cùng với cái ly trong tay của cậu đụng một cái: “Dô."
Nghiêm Hải An thở phào nhẹ nhõm, khoảng cách lần gặp mặt với Tôn Ngôn cách nhau đã hơn nửa tháng rồi, lúc này gặp mặt cảm thấy có chút không được tự nhiên, cậu nói cũng không quá vui mừng càng giống như là có một chút không tự nhiên mà hỏi: “Anh đến lúc nào vậy?"
“Vừa mới đến." Người ở chỗ này ăn mặc tương đối chính quy, giống như Tôn Ngôn toàn thân một bộ đồ hưu nhàn, giống như chỉ là đến siêu thị đi dạo chơi, trong ly của anh ta là rượu đỏ, quơ quơ, “Đến Dịch Sinh rồi?"
Nghiêm Hải An chẳng quan tâm lời nói của anh ta, hướng tầm mắt về phía trên đài, quả nhiên là bức tranh của Mạc Dịch Sinh lên đài rồi.
Bức tranh chính là buổi hoàng hôn di3n d a nn* l33 quy d0n ở thôn cổ, lúc đầu màu xanh sâu đậm mang chút nhợt nhạt bị ánh mặt trời chiều giống như ngọn lửa mà nhộm màu, đúng lúc này lan ra từ thôn trang đến núi rừng, khắc họa loạt công trình kiến trúc lâu đời nương theo chút phong cảnh yên tĩnh bên trong, truyền ra một cỗ yên lặng mà dịu dàng mềm mại, mà sắp xếp không gian nhìn thấu rất tuyệt vời khiến người ta như lạc vào trong cảnh.
Kêu giá rất nhanh đột phá lên năm con số, lại nhanh chóng đạt đến sáu con số.
Nghiêm Hải An nghe tiếng hô giá, hết sức vui mừng. Tôn Ngôn giống như nhìn thấy trên đài, nhưng vẫn chú ý quan sát đến cậu, nghe hô giá đã đến ba mươi vạn, nhấc tay lên, nâng cao âm thanh gọi: “Năm mươi vạn."
Được người nói giá chính là chuyện tốt, người chủ trì liền hỏi: “Có khách hàng quý báo giá năm mươi vạn rồi, còn có giá nào cao hơn giá này nữa không? Năm mươi vạn lần thứ nhất. Bức tranh tùy người có duyên, nếu như thích, cũng không nên bỏ qua nha."
Trong lúc anh ta dong dài, Tôn Ngôn mang theo nụ cười, thấp giọng nói với Nghiêm Hải An: “Bằng không cậu lại kêu thêm cái giá? Tôi tiếp tục nâng lên hai mươi vạn?"
“Năm mươi vạn lần thứ hai, còn có nguyện ý ra năm mươi mốt vạn không?"
Có người nhấc tay, người chủ trì lập tức nói: “Năm mươi vạn lần thứ nhất."
Tôn Ngôn còn mỉm cười mà nhìn cái trừng mắt của Nghiêm Hải An, nhấc tay lên: “Bảy mươi vạn."
Hà Linh và Mạc Dịch Sinh cùng ngồi trên một cái ghế sô pha, xem chừng trò chuyện với nhau rất vui vẻ, thấy cậu bước vào, Hà Linh liền đứng lên, rất chính thức mà tiếp đón.
Nghiêm Hải An nhìn thoáng qua Mạc Dịch Sinh, cười nói: “Hy vọng Dịch Sinh còn nhớ mời cậu đi ăn cơm."
Cậu vừa nói, Mạc Dịch Sinh ngượng ngùng mà cười lên: “Tôi thật đúng là đã quên rồi, cậu làm cho chỗ mua bán bên ngoài công khai một chút đưa lên đến tôi mới nhớ tới......."
“Lúc đầu chính là đánh liều đến hỏi thăm thôi, cũng không trách cậu." Hà Linh có lòng tốt vì Mạc Dịch Sinh mà die,n; da.nlze.qu;ydo/nn khuyên giải một câu, cúi thấp đầu nhìn nhìn mà bày tỏ, “Thời gian đã trễ như thế này rồi, vậy tôi sẽ không quấy rầy nữa, tôi đi trước đây."
“Tôi đưa tiễn cậu." Chỉ cần người trước mặt không phải là Tôn Ngôn, Nghiêm Hải An lại biến trở về lại thành một quý ngài độ lượng biết tiến biết lùi, Mạc Dịch Sinh sẽ không thay người tình qua lại luôn luôn đưa Hà Linh đưa đến tận xe mới quay trở về.
Mạc Dịch Sinh ngồi trên sô pha ăn quả quất, còn đưa cho cậu một quả: “Lúc trước Hà Linh làm cho người ta giúp đỡ đưa những cái này từ quê mang lại đây, rất là ngọt đó, cậu đến đây ăn thử đi."
Người này thật sự là rất có lòng, trách không được nhân duyên lại tốt như vậy, vì vậy cho dù trình độ vẽ tranh không quá mức kinh diễm, ở trong cái vòng tròn này hết sức được ưa thích. Nhưng người khôn khéo trơn tru như vậy, có thể kết giao, nhưng không thể thân quen được.
Nghiêm Hải An nhìn qua, kích thước bức tranh ở phòng khách này đã sắp đến giai đoạn thành phẩm, đường nét phức tạp mà lưu loát, màu sắc sáng ngời mà sạch sẽ, là phong cách trước sau như một của Mạc Dịch Sinh. Tuy nhiều nhân vật, nhưng vẻ mặt của mỗi người đều rất sinh động, trong lòng của Nghiêm Hải An vì nó mà định ra một cái giá cao.
Nếu bức tranh này Tôn Ngôn lén lút tìm Mạc Dịch Sinh đặt, cậu sẽ không lại chạy đi đâu chuẩn bị chương dinendian.lơqid]on trình theo Lý Khanh nữa. Đối với sự việc của Lý Khanh, trong lòng Nghiêm Hải An có một cái vướng mắc nhỏ, nhưng cậu vẫn không đi tìm Lý Khanh để chất vấn, bởi vì chuyện này cũng không có tác dụng gì. Nguồn tài nguyên của Lý Khanh dĩ nhiên là rất tốt, Nghiêm Hải An biết bọn họ cũng bắt đầu khai thác nhiều con đường, tránh cho bị Lý Khanh bắt ở lại. Cậu một chút cũng không để cho Lý Khanh có dự định nuôi nhốt Mạc Dịch Sinh.
Nghiêm Hải An tựa ở bên tường, nhìn bóng lưng của Mạc Dịch Sinh quay về phía bàn vẽ, vuốt vuốt giữa hai đầu lông mày, vốn dĩ chủ tịch Vương vốn là người lựa chọn không sai, nhưng Mạc Dịch Sinh rất phản cảm với những người này, cũng là không dễ làm.
Điện thoại rung lên cắt đứt mạch suy nghĩ của cậu, cậu nhìn thoáng qua cuộc gọi đến, xoay người ra khỏi phòng mới tiếp nhấc máy: “Alô, trong nhà xảy ra chuyện gì vậy? Tiền tháng này gửi về nhà có nhận được chưa?"
Âm thanh ở bên kia có chút lớn, là giọng địa phương ở quê nhà, Nghiêm Hải An sau khi nghe xong nói: “Gần đây có hơi bận một chút, không thể trở về được."
Đối diện nói: “An? Một mình sao lại không thể trở về chứ? Em nhiều lần đều nói có việc, mẹ già thật sự rất nhớ em, vẫn là nên trở về một chuyến đi."
Nghiêm Hải An nói: “Thật sự là có việc mà."
Triển lãm tranh của Lý Khanh được xác định ngay tháng sau, Nghiêm Hải An cần phải đi theo toàn bộ quá trình, không thể phân ra tâm tư về nhà một chuyến về quê được. Với lại trong lòng cậu biết rõ ràng ba mẹ kêu cậu về quê một chuyến làm gì rồi.
Cậu nói: “Anh hai, anh nói với ba mẹ một tiếng, chuyện của em sẽ không cần họ bận tâm lo nghĩ. Dù sao nhà lão Nghiêm có anh nối dõi tông đường là đủ rồi. Anh cũng biết em đối với con gái là không thể được, không nên làm chậm trễ con gái nhà người ta."
Đầu dây bên kia trầm lặng xuống.
Bầu không khí trong điện thoại thật sự là rất nặng nề, Nghiêm Hải An chủ động nói: “Đợi Nghiêm Cẩn nghỉ hè rồi, mọi người đưa em ấy đến thành phố B chơi đùa một chút đi."
Đầu dây bên kia ôi một tiếng, cũng không biết là thở dài hay trả lời.
*
Nhiệt độ không khí tháng năm càng ngày càng khô hanh, đã không muốn mặc áo dài tay được nữa rồi.
Ở cuối tháng Lý Khanh đã tổ chức triển lãm tranh sơn dầu chủ đề gọi là “Cổ sầu."* Cô thuận lợi nhờ cậy vào Vương Dư Hử, rất nhiều người mời đến đều có thân phận, phía trước còn có rất nhiều loại kênh truyền thông đưa tin, tin tức bài báo có chính quy, cũng có truyền thông bên ngoài quảng cáo mặt bằng, là dưới tác phẩm của các tác giả nổi tiếng, chính triển lãm tranh này sẽ tạo ra một chân xu thế.
*Cổ sầu: phong cách cổ xưa ưu sầu.
Trong cái vòng nghệ thuật đối với người bình thường mà nói có một chút rất là xa xôi, là tình thế không thuận lợi của thị trường to lớn trong nước, thu nhập từ thuế quá cao và không có thói quen chịu được sự đông người đã khiến việc làm ăn của Lý Khanh cao siêu quá ít người hiểu mà làm không nổi, bản thân của cô ấy nhất định phải đem hàng lang triển lãm tranh làm thành một tác phẩm có bảng hiệu phổ biến. Không đơn giản chỉ là nghề nghiệp buôn bán trong miệng của dư luận. Cô ấy cần phải chuyên nghiệp, cần phải làm nổi tiếng, lại nói dễ nghe hơn —— “Văn hóa mở rộng."
Chỉ có điều lần này là lần thứ nhất cô ấy muốn làm hoạt động lớn, cũng không phải mỗi người muốn đến đều có thể đến, cuộc triển lãm tranh này của cô ấy không hề mở ra Dieenndkdan/leeequhydonn cho công chúng, cũng không giống như lần trước chỉ đơn giản là để tiếp cận người tài, nhân số ít đi, nhưng chất lượng lại đi lên.
Lý Khanh ngày hôm nay so với ngày đó hăng hái hơn nhiều, cô không còn đơn độc ở bên cạnh tiếp đón mỗi một người nữa, cố gắng làm một người chủ nhà tốt khiến mỗi vị khách đến đều xem như ở nhà.
Nghiêm Hải An ở xa xa liếc mắt mà nhìn cô một cái, quay đầu, đối với Hà Linh chúc mừng mà nói: “Thầy Hà, bức tranh này khẳng định rất được hoan nghênh đó."
Từ phương diện mua bán này đơn độc mà nói, lời nói này của Nghiêm Hải An cũng không phải là nịnh bợ, Hà Linh đợi ở trong thôn cổ vẽ một bức tranh phong cảnh nhỏ nhiều ngày như vậy —— trong một cái hồ nước có chín cái đuôi cá, tên gọi là 《 Cửu Vĩ Tường Ngư 》. Bắt đầu từ kỷ xảo phương pháp và sáng ý thiếu sự hòa hợp thời Trần, nhưng người trong nghề gọi là tranh phong thủy, có cá thì có nước thông, nước thông thì sinh ra tiền tài. Cá chép lại là vật biểu tượng, chín đuôi con cá chép điều tụ tập lại một hướng, lấy ý trở về số chín chín.
Từ tên cho đến ngụ ý đều rất lấy lòng, không ít người ở chỗ này đều là làm ăn buôn bán, liền được chú ý coi trọng điểm này.
Cậu khách sáo, Hà Linh cũng khách sáo: “Đâu có, vẫn là bức tranh của Mạc Dịch Sinh có linh khí, nên cũng hẳn là có không ít người hỏi giá đây?"
Bất quá lần này Lý Khanh không có định giá, cô ấy dùng đến phương thức bán đấu giá từ thiện để bán tranh, lấy danh từ thiện để buôn bán, lại vừa giảm được thuế, mọi nghành nghề làm không biết mệt.
Bọn họ nói chuyện không đề cập tới bất kỳ chuyên môn vẽ tranh nào, trái lại giống như hai người làm ăn. Đợi Mạc Dịch Sinh trở về từ phòng vệ sinh xong, lại mới thay đổi đề tài.
Thời gian triển lãm tranh duy trì cả di@en*dyan lee^qu.donnn buổi chiều, Lý Khanh mời các vị khách quý dừng bước, cô ấy đã đặt xong một phòng tiệc rượu xa hoa tại tầng lầu cao nhất của khu trung tâm thương mại. Cô ấy không biến nghi thức bán đấu giá thành phong tục được lưu truyền, mà là giống như tiệc rượu, là lúc mọi người ở trong thức ăn ngon rượu ngon mà trò chuyện vui vẻ ăn uống linh đình, trên đài đồng thời tiến hành đấu giá.
Ở giữa triển lãm tranh mọi người đã tham quan đầy đủ các bức tranh, nên đáng hiểu rõ cũng đã hiểu rõ rồi, thời gian bán đấu giá đoán chừng cũng không cần người chủ trì nói nhiều, đối với mỗi bức tranh ra tay đều nắm ở trong lòng.
Nghiêm Hải An và Mạc Dịch Sinh tìm một nơi ít người mà chờ đợi. Nghiêm Hải An chỉ cầm một ly rượu được pha với dfienddn lieqiudoon nồng độ thấp, tay kia thì giúp Mạc Dịch Sinh cầm nước trái cây, mà Mạc Dịch Sinh bưng một cái dĩa, bên trong đựng đầy thức ăn, một bên vừa nhìn một bên vừa ăn.
Lần này tên tuổi của người từ thiện được treo cúp, mọi người ra tay đều khá lớn, mỗi một bức tranh đều ở năm con số trở lên, giống như bức tranh của Hà Linh được nâng lên mười hai vạn, đổi lại lúc bình thường cũng không bán ra được với giá như vậy.
Mạc Dịch Sinh nhìn mà nói: “Kết cấu bức tranh lần này của Hà Linh quá nhỏ. Hơn nữa........"
Cậu ấy dường như hình dung không được, chỉ là cau mày lắc đầu: “Một chút cảm xúc đều không có."
Nghiêm Hải An biết cậu ấy nói những lời này không hề ác ý, chỉ đơn thuần mà bình luận bức tranh mà thôi: “Cái này cậu cũng không cần nói cho Hà Linh."
Cái dĩa của Mạc Dịch Sinh rất nhanh đã thấy tới đáy, sau khi đâm xuyên một miếng thịt cốt lết, trong miệng phình ra giống như con sóc: “Tại sao vậy? Chẳng lẽ cậu cảm thấy Hà Linh sẽ tức giận? Mình cảm thấy cậu ấy không phải loại người như vậy, cậu ấy và những người khác không giống."
Đây chính là một trong những nguyên nhân Mạc Dịch Sinh không thích cùng với những người nghề nghiệp họa sĩ qua lại với nhau, cậu ấy cực kỳ ghét sự ca ngợi thổi phồng lẫn nhau, chưa người nào nghe được ý kiến của người khác, nghe thấy những người đó dùng những từ ca ngợi lẫn nhau quả thật là muốn đem bức tranh của đối phương vào cung điện Louvre* mới đúng được nổi bật trong những bức tranh tầm thường này.
*Cung điện Louvre (Tiếng Pháp Palais du Louver) là một cung điện cũ của hoàng gia Pháp nằm ở bờ phải sông Seine thuộc trung tâm thành phố Paris từ Nhà thờ Saint-Germain-I’Auxerrois đến vườn Tuieries. (Theo Wikipedia.)
Thực ra điều này cũng không nhất định là phải ca ngợi lẫn nhau, có một chút chỉ có thể coi là sự khen ngợi nịnh bợ trong những cuộc xã giao bình thường mà thôi, nhưng ở nơi này Mạc Dịch Sinh đều xem như nhau. Nhiều lúc Nghiêm Hải An hết sức lo lắng về điểm này, vì vậy cậu hy vọng Mạc Dịch Sinh có thể nhanh diennn%daaanleequyyd@nchóng ở trong cái vòng tròn này đứng vững gót chân. Cậu có thể chăm sóc Mạc Dịch Sinh, nhưng nếu như thật sự gặp chuyện xảy ra, cậu không nhất định có thể bảo vệ được.
Nghiêm Hải An áp chế sự lo lắng xuống đáy lòng: “Mình đi giúp cậu lấy thêm một chút thức ăn nha?"
“Để mình tự đi vậy." Mạc Dịch Sinh hoàn toàn không biết sự lo lắng của cậu, bưng dĩa thức ăn đi hướng về quầy thức ăn bên kia. Nghiêm Hải An nhíu mày mà nhìn cậu, bả vai bất ngờ không phòng bị mà bị vỗ một cái.
Cậu hết sức thất lễ mà run lên một chút, đi bên cạnh nhìn lại.
Tôn Ngôn nghiêng đầu mà nhìn cậu, cái ly trong tay cùng với cái ly trong tay của cậu đụng một cái: “Dô."
Nghiêm Hải An thở phào nhẹ nhõm, khoảng cách lần gặp mặt với Tôn Ngôn cách nhau đã hơn nửa tháng rồi, lúc này gặp mặt cảm thấy có chút không được tự nhiên, cậu nói cũng không quá vui mừng càng giống như là có một chút không tự nhiên mà hỏi: “Anh đến lúc nào vậy?"
“Vừa mới đến." Người ở chỗ này ăn mặc tương đối chính quy, giống như Tôn Ngôn toàn thân một bộ đồ hưu nhàn, giống như chỉ là đến siêu thị đi dạo chơi, trong ly của anh ta là rượu đỏ, quơ quơ, “Đến Dịch Sinh rồi?"
Nghiêm Hải An chẳng quan tâm lời nói của anh ta, hướng tầm mắt về phía trên đài, quả nhiên là bức tranh của Mạc Dịch Sinh lên đài rồi.
Bức tranh chính là buổi hoàng hôn di3n d a nn* l33 quy d0n ở thôn cổ, lúc đầu màu xanh sâu đậm mang chút nhợt nhạt bị ánh mặt trời chiều giống như ngọn lửa mà nhộm màu, đúng lúc này lan ra từ thôn trang đến núi rừng, khắc họa loạt công trình kiến trúc lâu đời nương theo chút phong cảnh yên tĩnh bên trong, truyền ra một cỗ yên lặng mà dịu dàng mềm mại, mà sắp xếp không gian nhìn thấu rất tuyệt vời khiến người ta như lạc vào trong cảnh.
Kêu giá rất nhanh đột phá lên năm con số, lại nhanh chóng đạt đến sáu con số.
Nghiêm Hải An nghe tiếng hô giá, hết sức vui mừng. Tôn Ngôn giống như nhìn thấy trên đài, nhưng vẫn chú ý quan sát đến cậu, nghe hô giá đã đến ba mươi vạn, nhấc tay lên, nâng cao âm thanh gọi: “Năm mươi vạn."
Được người nói giá chính là chuyện tốt, người chủ trì liền hỏi: “Có khách hàng quý báo giá năm mươi vạn rồi, còn có giá nào cao hơn giá này nữa không? Năm mươi vạn lần thứ nhất. Bức tranh tùy người có duyên, nếu như thích, cũng không nên bỏ qua nha."
Trong lúc anh ta dong dài, Tôn Ngôn mang theo nụ cười, thấp giọng nói với Nghiêm Hải An: “Bằng không cậu lại kêu thêm cái giá? Tôi tiếp tục nâng lên hai mươi vạn?"
“Năm mươi vạn lần thứ hai, còn có nguyện ý ra năm mươi mốt vạn không?"
Có người nhấc tay, người chủ trì lập tức nói: “Năm mươi vạn lần thứ nhất."
Tôn Ngôn còn mỉm cười mà nhìn cái trừng mắt của Nghiêm Hải An, nhấc tay lên: “Bảy mươi vạn."
Tác giả :
Ngự Tiểu Phàm