Quân Giáo Sinh
Quyển 5 - Chương 116: Thời khắc sinh tử

Quân Giáo Sinh

Quyển 5 - Chương 116: Thời khắc sinh tử

Thủ đô, vương cung đế quốc.

Rất nhiều binh lính quân đoàn Ảo Ảnh mặc quân trang màu xanh thẫm thống nhất chỉnh tề, dưới sự chỉ huy của thượng tướng Evan tiến vào thông đạo dưới lòng đất vừa phát hiện trước đó không lâu. Khiến Evan không ngờ là, diện tích của tòa thành ngầm này còn lớn hơn so với tưởng tượng của gã, bên trong có tầng tầng cơ quan, thông đạo phức tạp rắc rối tựa như một mê cung khổng lồ, muốn tìm được bệ hạ ở một nơi như vậy cũng không dễ dàng.

May mà gã có mang đến một vị chuyên gia phá giải mật mã, tuy rằng phải tốn một chút thời gian, nhưng vẫn thuận lợi mở ra từng tầng từng tầng cơ quan nghiệm chứng vân tay.

Một đám người dùng tốc độ nhanh nhất đi vào sâu trong thành ngầm….

Cùng lúc đó, Lâm Viễn rốt cuộc thuận lợi hạ xuống được thủ đô.

Con đường mà cậu lựa chọn chính là rừng cây mà lần trước Snow đi qua khi lẻn vào thành Lạc Hà, dọc theo đường đi hoàn toàn không nhìn thấy nhà ở, trái lại bên trong cánh rừng hoang tàn vắng vẻ có rất nhiều động vật hoang dã, ngọn đèn thăm dò trên không trung thỉnh thoảng lại càn quét qua lại trên mặt đất, đều bị Lâm Viễn linh hoạt tránh đi….

Rất nhanh, tòa thành Lạc Hà trong truyền thuyết kia đã xuất hiện trước mắt.

Giữa đêm khuya, cánh rừng hoang tàn vắng vẻ im lặng đến độ có thể nghe thấy tiếng kim rơi, ánh trăng nhu hòa rơi xuống mặt đất, tựa như bao phủ một tầng lụa mỏng đạm bạc phía trên tòa thành, lá cây đung đưa hạ xuống mặt đất những bóng đen loang lổ, khiến tòa tử thành không người cư ngụ này càng thêm âm trầm đáng sợ.

Lâm Viễn hít sâu một hơi, nắm chặt đường dẫn thần kinh đang kết nối tới đầu mối trí năng của cơ giáp – Linh Hồ cảm nhận được suy nghĩ của chủ nhân lập tức thả người nhảy lên, trực tiếp nhảy qua tường cao trước mặt, nhảy vào bên trong trong thành!

Lâm Viễn đi đến trước cửa biệt thự kia, dựa theo phương pháp Lăng Vũ đã dặn dò từ trước mở cửa lớn ra, ngồi cầu thang máy đi vào trong thành ngầm, bước nhanh qua hành lang rộng lớn mà trống vắng, dưới sự chỉ dẫn của Cửu Vĩ Hồ đi về phía phòng nghiên cứu chế tạo cơ giáp của Duve.

Tích một tiếng, cánh cửa kim loại nặng nề chậm rãi mở ra trước mặt, phản chiếu vào mi mắt là vô số máy móc thể tích khổng lồ, lúc này, mấy loại máy móc to lớn dùng để gia công cơ giáp đã sớm dừng hoạt động, một đống máy móc kim loại đen ngòm đặt song song trong không gian rộng lớn, dưới ánh sáng ngọn đèn phiếm lên một tia sáng bóng kỳ dị.

Lâm Viễn khẩn trương siết chặt nắm tay, đẩy cửa phòng ra –

Trong phòng rỗng tuếch, các loại linh kiện cơ giáp chất đống ở góc, trên bàn có đặt một chiếc quang điện não, trong thùng giấy bên cạnh nhét đầy bản vẽ thiết kế hỏng, hiển nhiển, đây đúng là nơi làm việc của Duve.

Lâm Viễn nhìn quanh bốn phía, không có phát hiện tung tích của bệ hạ, cúi đầu nhìn xuống, liền thấy trên bàn đặt một cái chén, bên trong còn nửa chén nước, nước kia đã sớm lạnh, cũng không biết là người ở nơi này để lại lúc rời đi, hay là bệ hạ và vương hậu vẫn chưa kịp uống?

Nếu bệ hạ ẩn náu ở đây, nhất định sẽ vô cùng cẩn thận, một khắc khi mình tiến vào thành ngầm, nói không chừng ông ấy đã phát hiện ra, cho nên mới tìm nơi trốn đi?

Lâm Viễn đi qua đống linh kiện chất chồng trên đất, thật cẩn thận đi vào trong phòng, nhẹ giọng nói với chiếc nhẫn không gian trên ngón tay. “Hồ ly, ngươi thử xem có thể kết nối đến Sư Vương hay không? Nhất định bệ hạ có mang theo cơ giáp của mình."

Thanh âm Linh Hồ đồng thời vang lên trong đầu. “Chủ nhân, đã kết nối thành công."

Hai mắt Lâm Viễn sáng lên. “Tốt quá!"

Vừa dứt lời, một bên vách tường đột nhiên bắt đầu xoay tròn, bệ hạ Trand và vương hậu Anna cùng nhau đi ra từ sau bức tường. Lâm Viễn khiếp sợ mở to hai mắt, phòng làm việc này nhìn qua rất bình tường, không ngờ, một bên vách tường kia cư nhiên còn có giấu một phòng nữa!

Bệ hạ quả thật là cực kỳ thận trọng….

Thấy Trand đi về phía mình, Lâm Viễn lập tức đưa tay đặt trước ngực, khom mình hành lễ, nói. “Bệ hạ."

Trand nhìn thiếu niên tóc đen mắt đen trước mặt, trong mắt không khỏi lộ ra một tia tán thưởng. “Không ngờ, một mình cháu cũng có thể khống chế Cửu Vĩ Hồ… Trước đừng nói nhiều nữa, cửa vào bên vương cung cũng có người tiến vào thành ngầm, chúng ta mau rời khỏi đây đi."

Lâm Viễn gật đầu nói. “Vâng, bệ hạ!"

***

Evan mang theo người của quân đoàn Ảo Ảnh rốt cuộc cũng mở ra được cánh cửa cuối cùng, đi tới trung tâm của thành ngầm – nhà máy chế tạo cơ giáp.

Nhìn hàng loạt máy móc khổng lồ đã ngừng hoạt động trước mặt, Evan cũng không nhịn được kinh hãi, không ngờ bệ hạ Trand cư nhiên lại xây dựng một nhà máy nghiên cứu chế tạo cơ giáp như vậy dưới lòng đất của thủ đô…..

Rốt cuộc hắn đã chế tạo ra được loại cơ giáp gì rồi? Đài cơ giáp kia sẽ có bao nhiêu uy lực?

Đáy lòng Evan đột nhiên có chút bất an, cau mày nhìn lướt qua máy móc trước mặt, ánh mắt dừng trên cánh cửa phòng làm việc, thấp giọng nói. “Vào xem!"

“Vâng!"

Một đám thuộc hạ lập tức cầm lấy súng, một cước đá văng cửa phòng làm việc –

Khiến người ta không ngờ là, trong phòng rỗng tuếch, hoàn toàn không có bóng dáng của bệ hạ, linh kiện cơ giáp chất đống nhìn qua vô cùng hỗn loạn. Thế nhưng, Evan lại có cảm giác rất khó hiểu, giống như trong phòng này vừa rồi vẫn còn có người, loại hơi thở kỳ quái này là….

Evan ánh mắt lạnh lùng. “Bệ hạ vừa ở nơi này, đuổi theo cho ta!"

Thế nhưng, khi Evan mang theo thuộc hạ đuổi đến ngoài tòa thành, lại thấy một màn khiến mọi người khiếp sợ — chỉ thấy một đài cơ giáp màu cam đột nhiên mở ra hai cánh khổng lồ, nhảy lên, bay về phía trời cao, tốc độ cực nhanh tựa như một trận gió xoáy!

Evan cả kinh, lập tức triệu hồi cơ giáp Ảo Ảnh của mình, bám sát đuổi theo phía sau!

“Cửa không gian số 4 chú ý, có cơ giáp sắp rời khỏi thủ đô, lập tức chuẩn bị chặn lại!"

Evan một bên điều khiển Ảo Ảnh nhanh chóng đuổi theo, một bên ra lệnh cho trạm không gian, rất nhiều bộ đội tuần tra ở trạm không gian lập tức tụ tập đứng lên chờ xuất phát. Ngoài dự đoán của mọi người là, đài cơ giáp màu cam kia căn bản không sợ dòng điện cường độ cao từ lưới điện từ, cư nhiên trực tiếp vượt qua lưới phòng ngự trước mắt bao nhiêu người!

Mọi người giật mình, vội vàng điều khiển quân hạm đuổi theo, Evan điều khiển cơ giáp cấp S Ảo Ảnh xông lên trước nhất, đồng thời mở hệ thống phản trinh sát lên, lách đến bên cạnh Cửu Vĩ Hồ, muốn mượn năng lực ẩn hình cho đối phương một kích trí mạng!

Thế nhưng, khi gã liên tục bắn ba quả pháo điện từ cộng thêm một viên đạn quang năng loại lớn về phía cơ giáp đằng trước, một màn khiến người ta khiếp sợ lại xảy ra –

Chỉ thấy phía sau đài cơ giáp kia đột nhiên dựng lên chín cái đuôi thật lớn, chín cái đuôi mở rộng hoàn toàn, dùng lực quất một cái về hướng ngược lại –

Đạn pháo vốn được bắn về phía cơ giáp, cư nhiên bị luồng khí khổng lồ này mạnh mẽ bẻ ngoặt đường bay!

Oanh – Oanh –

Tiếng nổ mạnh liên tiếp truyền đến từ đám binh lính đang truy kích Cửu Vĩ Hồ phía sau! Mấy quả pháo này của Evan chẳng những không mảy may thương tổn tới Cửu Vĩ Hồ, ngược lại còn bị Cửu Vĩ Hồ dùng một cái quất trực tiếp đập về phía bộ đội truy kích phía sau!

Bộ đội truy kích bị phá vỡ trận hình, nhất thời luống cuống tay chân!

Lâm Viễn khẽ cười cười, kết nối tới máy truyền tin trong cơ giáp của Evan, nghiêm túc nói. “Thượng tướng Evan, quên nói cho ngài, đài cơ giáp này của tôi cũng giống như Ảo Ảnh, cũng có được hệ thống phản trinh sát và năng lực ẩn hình…. Hẹn gặp lại."

Vừa dứt lời, liền thấy cơ giáp mà mọi người đang truy đuổi đột nhiên chợt lóe ánh cam, cứ như vậy biến mất tăm hơi trong màn hình theo dõi của mọi người!

Sắc mặt Evan vặn vẹo khó coi.

Năng lực ẩn hình?!

Hóa ra, vừa rồi khi gã điều khiển Ảo Ảnh tiếp cận đài cơ giáp kia muốn đánh lén đối phương, đối phương đã sớm phát hiện ra ý đồ của gã! Đều có được hệ thống phản trinh sát như nhau, nhưng cơ giáp của đối phương so ra rõ ràng cao hơn Ảo Ảnh một bậc. Lúc trước Evan chính là dùng loại thủ đoạn ngoài dự đoán của mọi người này để chế phục Chu Tước, vậy mà hôm nay, Lâm Viễn điều khiển Cửu Vĩ Hồ, lại giáp mặt quăng cho Evan một cái tát vang dội!

Cơ giáp màu cam tựa như sao băng xẹt qua khoảng không vũ trụ, bộ đội truy kích gần như trong nháy mắt đã mất đi mục tiêu.

Evan lạnh lùng nhìn điểm sáng biến mất trong màn hình kia, gắt sao siết chặt nắm tay.

***

Khi Lâm Viễn mang theo bệ hạ và vương hậu thuận lợi chuyển tiếp đến chòm sao Thiên Cầm, đã là 7 giờ sáng.

Trải qua một ngày khẩn cấp chuẩn bị, căn cứ quân sự trên tinh cầu Bonn ở chòm sao Thiên Cầm đã được dựng xong, tuy rằng thời gian gấp gáp nhưng dưới sự đồng tâm hiệp lực của các đại quân đoàn, cả căn cứ quân sự đều rành mạch trật tự, hoàn toàn không giống như được dựng tạm thời, trái lại còn cực kỳ chính quy.

Nhận được tin nhắn Lâm Viễn gửi tới, đám người Lăng Vũ đã sớm đứng chờ ở căn cứ, vừa thấy một mạt màu cam quen thuộc xuất hiện trên bầu trời, trái tim đang treo lơ lửng của Lăng Vũ rốt cuộc cũng rơi xuống, Rawson cũng thở ra một hơi.

Hai người liếc nhau, nhịn không được lộ ra mỉm cười.

Cơ giáp màu cam nhanh chóng hạ xuống trên bãi đất trống, Linh Hồ mở khoang điều khiển ra, đưa chủ nhân cùng bệ hạ và vương hậu xuống mặt đất, một đám người lập tức đi lên trước hành lễ với bọn họ. “Bệ hạ, vương hậu."

Caesar và Cevi lại càng kích động đi đến trước mặt hai người, Caesar lo lắng hỏi. “Phụ vương, người không sao chứ?" Cevi cũng kéo tay vương hậu Anna hỏi. “Mẫu hậu, người có bị thương không?"

Anna mỉm cười nói. “Đừng lo lắng, chúng ta đều không sao."

Trand liếc mắt nhìn Lâm Viễn ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh, tán thưởng nói. “Cũng là nhờ Lâm Viễn phản ứng nhanh chóng, nhiễu loạn trận tuyến của bộ đội truy kích, giúp chúng ta thuận lợi trốn thoát."

Caesar quay đầu nhìn về phía Lâm Viễn, Lâm Viễn ngượng ngùng gãi gãi đầu, nói. “Là do baba lên kế hoạch chu toàn, tôi chỉ dựa theo lộ tuyến định trước mà hoàn thành nhiệm vụ thôi."

Lăng Vũ nhìn con trai, khóe môi nhịn không được lộ ra nụ cười thản nhiên.

Đúng lúc này, Berg đột nhiên hỏi. “Đúng rồi, Brian đâu?"

Snow vừa nghe những lời này, có chút kinh ngạc nhìn về phía Berg, lúc ấy mới biết Brian cũng đi chấp hành nhiệm vụ cùng Lâm Viễn.

Lâm Viễn đối diện với ánh mắt của Berg, sửng sốt một chút, nói. “Brian cậu ấy…. còn chưa trở về sao?"

Lời kia vừa thốt ra, hiện trường đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Lâm Viễn thấy sắc mặt Berg nháy mắt trở nên tái nhợt, đáy lòng cũng có chút bất an, nhỏ giọng giải thích. “Trước khi hành động, cháu đã bàn bạc xong với Brian, cậu ấy phụ trách dẫn dắt người của trạm không gian rời đi để cháu thuận lợi hạ xuống, sau đó cậu ấy sẽ trở lại chòm sao Thiên Cầm trước, để tránh chuyện ngoài ý muốn…."

Sở dĩ ước định như vậy, là vì Lâm Viễn sợ nhất là không thể thuận lợi lẻn vào thủ đô, ngộ nhỡ trong quá trình lẻn vào bị phát hiện, cậu sẽ không có cơ hội cứu bệ hạ ra, cho nên cơ hội dẫn dắt đội tuần tra rời đi Brian tạo ra trước đó liền có vẻ vô cùng quan trọng. Chỉ khi nào cậu thuận lợi cứu được bệ hạ, dựa vào năng lực ẩn hình cùng tốc độ của Cửu Vĩ Hồ, chuyện rời khỏi thủ đô cũng không phải việc khó.

Mà sau khi Brian hoàn thành nhiệm vụ, ở lại khu vực xung quanh thủ đô khó tránh khỏi sẽ bị người khác phát hiện, quay về trước cũng là lựa chọn tốt nhất.

Lâm Viễn không ngờ, Brian căn bản không hề quay lại.

Rốt cuộc là y ở lại chỗ đó, hay là…. hay là đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn?

Đối diện với ánh mắt nghi hoặc lại bất an của Lâm Viễn, Berg rốt cuộc thở sâu, sắc mặt tái nhợt cầm máy truyền tin, muốn kết nối với tiểu Lam, bên tai vang lên tiếng hồi âm máy móc khiến người ta tuyệt vọng…. Đó là tiếng máy truyền tin không thể kết nối được.

Berg chưa từ bỏ ý định liên tục gọi hơn mười lần, thế nhưng, buổi sớm yên tĩnh, lại chỉ còn có tiếng hồi âm tích…. tích…. kia, tựa như tiếng chuông báo tử, liên tục vang vọng bên tai mọi người.

Ánh rạng đông đầu tiên của buổi sáng chiếu xuống mặt đất, phủ lên một tầng quang mang màu bạch kim cho tinh cầu mỹ lệ này.

Thế nhưng, lại có một thiếu niên tuổi còn trẻ mà tràn đầy sức sống, trong buổi sớm như vậy, rốt cuộc không thể truyền đến một câu hồi âm.

Berg gắt gao nắm máy truyền tin trong tay, rốt cuộc không chống đỡ nổi, hai mắt tối sầm, ngã xuống mặt đất.

***

Snow tựa như cái xác không hồn nghiêng ngả lảo đảo trở lại phòng, dọc theo đường đi, đại não của cậu vẫn bị vây trong trạng thái trống rỗng, thậm chí cho tới bây giờ, cậu vẫn chưa dám tin sự thực Brian đi theo Lâm Viễn cùng đến cứu bệ hạ, nhưng lại không trở về…..

Rõ ràng ngày hôm qua người kia còn mặt dày ôm cậu nói. “Cậu chưa từng nói thích tôi bao giờ, nói nghe một chút đi, có được không?"

Cậu còn nhớ rõ nụ hôn khắc trên trán của Brian, mềm nhẹ và ấm áp như vậy…..

Cậu cũng nhớ rõ câu nói Brian thấp giọng nói ra bên tai kia, Snow, tôi yêu cậu….

Cậu thậm chí còn nhớ rõ bóng dáng cao ngất khi Brian xoay người rời đi, dưới ánh mặt trời chiếu rọi tựa như được mạ lên một tầng vàng kim nhu hòa.

Không ngờ, Brian cư nhiên lại ra đi không trở lại như vậy!

Snow gắt gao siết chặt nắm tay, nước mắt dâng lên trên viền mi nháy mắt khiến tầm nhìn trở nên mơ hồ.

Từng có lúc, cậu cho rằng Brian đối với cậu chỉ là một sự lựa chọn, là Alpha có thể giúp cậu vượt qua cửa ải khó khăn…. Alpha kia đối xử với cậu rất tốt, mặt dày mày dạn chủ động theo đuổi, vì thế Snow thuận theo tự nhiên, đáp ứng kết giao với y. Snow chưa từng nói ra tôi thích cậu, bởi vì từ nhỏ đến lớn cậu đã bị người ta bỏ rơi rất nhiều lần, bởi vậy cậu không dám dễ dàng thích bất cứ ai.

Sau này, sự săn sóc và ôn nhu của Brian dần dần khiến cậu buông bỏ phòng bị, khi trở lại ký túc xá trong đêm tối lạnh lẽo kia, Brian bật đèn chờ đợi cậu, khiến Snow rốt cuộc lấy lại được chút ấm áp và tín nhiệm vẫn luôn kiếm tìm.

Cho đến bây giờ, cậu mới phát hiện, Brian quan trọng với mình biết bao….

Brian là người duy nhất sau nhiều năm như vậy, nguyện ý vô điều kiện đứng bên cạnh cậu, ở cùng cậu, chờ đợi cậu.

Brian tự mình làm cơ giáp đặt trong công tắc không gian đưa cho cậu, nói với cơ giáp phải nghe theo lời Snow….

Brian sẽ mặt dày chọc cậu cười mỗi khi cậu không vui, cũng sẽ cho cậu một vòng ôm dịu dàng mỗi khi cậu đau khổ…..

Snow siết chặt công tắc không gian đặt cơ giáp Dạ Tuyết trong tay, nước mắt ko ngừng trượt xuống theo hai má, cậu lại hoàn toàn không phát hiện ra, vừa nghĩ đến bản thân sẽ không còn được gặp lại khuôn mặt tươi cười anh tuấn kia nữa, Snow liền cảm thấy cả trái tim tựa hồ đều bị khoét sạch máu thịt.

Lăng Phong thấy con trai yên lặng rơi lệ, đau lòng ôm bờ vai của cậu, thấp giọng nói. “Snow….. Đừng vội đau buồn, có lẽ Brian vẫn chưa chết, bệ hạ đang phái người đi tìm nó, nói không chừng có thể tìm thấy nó…."

Snow trầm mặc một lát, rốt cuộc nhẹ giọng nói. “Baba, để con yên tĩnh một mình có được không?"

Lăng Phong nhẹ nhàng sờ sờ tóc con trai, xoay người rời khỏi phòng.

Snow nhìn baba xoay người rời đi, rốt cuộc không thể kìm nén khóc lên, cậu đã từng trải qua rất nhiều lần ly biệt, năm ấy khi cha rời đi, năm ấy khi tỉnh lại từ khoang đông lạnh không nhìn thấy baba, năm ấy chú Ward đã nuôi cậu khôn lớn qua đời…..

Vốn tưởng rằng trái tim đã đủ kiên cố, sẽ không bao giờ đau khổ vì bất cứ ai nữa, thế nhưng hôm nay, Snow lại phát hiện, cậu thậm chí còn thống khổ và đau đớn hơn bất cứ lần nào trong quá khứ.

Brian….. Sao cậu lại có thể rời bỏ tôi?

Tôi còn chưa từng nói với cậu, tôi yêu cậu, tôi cũng yêu cậu….

***

Trong gian phòng cách vách, Berg hôn mê bất tỉnh, Drew sắc mặt khó coi canh giữ bên giường hắn, những người khác đều chờ ở một bên, cho đến khi bác sĩ nói Berg không có vấn đề gì lớn, chỉ là gặp phải kích thích quá lớn nên mới ngất xỉu, lúc này mọi người mới yên tâm.

Drew ở lại chăm sóc Berg, những người khác thì lui ra ngoài.

Lăng Vũ sắp xếp người hộ tống bệ hạ và vương hậu đi nghỉ ngơi, hắn và Rawson còn Caesar, Lâm Viễn cùng nhau đi tới phòng mình.

Lâm Viễn hai mắt hồng hồng, nghẹn ngào nói. “Baba, lúc ấy con thấy đội tuần tra truy kích Brian, con…. con chỉ cố tìm cơ hội hạ xuống, con cho rằng cậu ấy có thể tránh đi…. Con…."

Lăng Vũ nhẹ giọng nói. “Không cần tự trách, con đã hoàn thành nhiệm vụ, không ai muốn Brian gặp chuyện không may cả."

Rawson nhíu nhíu mày, nói. “Tình huống lúc ấy rốt cuộc là như thế nào? Tiểu Viễn, con có nhìn thấy cơ giáp của Brian rơi xuống không?"

Lâm Viễn lắc lắc đầu. “Không có, lúc ấy con vội vã hạ xuống, chỉ nhìn thấy một đám quân hạm truy kích đuổi theo Brian đi xa, bọn họ khai hỏa về phía Brian, bị Brian tránh được…."

Lúc ấy Lâm Viễn còn cảm thán trình độ điều khiển cơ giáp của Brian thật không tệ, hiện giờ nghĩ lại, tuy rằng cơ giáp của Brian có được tốc độ nhanh nhất, không sợ quân hạm bình thường truy kích, thế nhưng, hệ thống phòng ngự của nó căn bản không thể chống đỡ được uy lực của đạn quang năng, một viên đạn pháo có thể lợi dụng kỹ thuật điều khiển cao siêu tránh đi, thế nhưng, năm quả, mười quả thì sao?

Nếu những người đó lòng dạ đủ độc ác, bắn tất cả pháo quang năng về phía cơ giáp, cho dù Brian có ba đầu sáu tay, cũng hoàn toàn không thể tránh được hết….

Nhớ tới hình ảnh người thiếu niên kia trước khi bay về phía trạm không gian, mỉm cười giơ ngón tay cái với mình nói: “Lâm Viễn, cố lên!", Lâm Viễn liền cảm thấy tim như bị dao cắt!

Caesar thấy Lâm Viễn hai mắt đỏ hồng, bộ dáng vô cùng khổ sở, nhịn không được vỗ nhè nhẹ vai cậu, thấp giọng nói. “Tôi và Brian cùng nhau lớn lên từ nhỏ, tôi rất hiểu cậu ấy, trình độ điều khiển cơ giáp của cậu ấy cũng không kém gì cậu, hơn nữa cậu ấy và tiểu Lam có độ xứng đôi rất cao, nói không chừng sẽ có cách trốn thoát…. Trước khi tìm được thi thể của cậu ấy, chúng ta không nên dễ dàng kết luận."

Tuy rằng bạn tốt không rõ sống chết, Caesar cũng vô cùng khổ sở, nhưng hắn vẫn tận lực duy trì lý trí.

Có lẽ là vì ngày hôm qua sau khi công khai phát biểu tuyên ngôn, Caesar đột nhiên cảm thấy trên vai mình phải gánh vác quá nhiều trách nhiệm, thiếu niên 18 tuổi này, trong một thời gian ngắn đã nhanh chóng trưởng thành.

Rawson liếc mắt nhìn Caesar, tán đồng gật gật đầu, nói. “Ta sẽ phái người đi tìm nó."

***

Mãi cho đến buổi chiều Berg mới tỉnh lại, thân thể trong thời kỳ mang thai vốn đã không khỏe, lại thêm tin tức con mình hi sinh khiến khả năng chịu đựng của hắn đạt đến cực hạn, lúc tỉnh lại sắc mặt vẫn tái nhợt như tờ giấy.

Drew rót cho hắn một ly nước ấm, Berg nắm cái chén, đầu ngón tay lại vẫn run rẩy không ngừng.

“Là em phái nó đi chấp hành nhiệm vụ…." Berg thấp giọng nói. “Vốn dĩ là do em tự mình đi, em vốn đã lên kế hoạch xong xuôi, nhưng ngày hôm đó, sau khi Brian nhìn thấy, lại nói….."

Ngày đó, thiếu niên mười tám tuổi vươn hai tay nhẹ nhàng xoa bả vai baba, mỉm cười nói. “Baba, sao ba lại có thể tự mình đi được? Hiện giờ đáng lẽ ba phải chăm sóc thân thể cho thật tốt chứ, chuyện này cứ để con trai ba xử lý thay ba đi….."

Berg cũng không yên tâm để Brian chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm như thế, Brian lại vỗ ngực nói. “Baba, cho con một cơ hội thể hiện đi…. Cứ tin tưởng vào con ba, có được không?"

Mỗi khi Brian cười rộ lên đều cho người ta một loại cảm giác mặt dày muốn ăn đòn, thế nhưng ngày đó, nụ cười của y lại vô cùng chân thành và ấm áp.

Berg đang ở thời kỳ mang thai, quả thật không thích hợp chấp hành loại nhiệm vụ cần tập trung cao độ như thế, lại thêm trình độ điều khiển cơ giáp của Brian đích thực rất cao, cuối cùng, hắn đành phải đồng ý để Brian thay mình đi chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm này, hơn nữa còn liên tục dặn dò con trai những điều cần chú ý.

Không ngờ….. Brian lại có đi không có về.

Berg buông cái chén trong tay, đưa tay dùng lực đặt ở vị trí trái tim…. Chỗ đó đau như vậy, đau đến mức tựa như bị một con dao liên tục cứa qua….. Tiểu nam hài đi theo sau hắn gọi hắn là baba, hắn đã nhìn đứa trẻ đó lớn lên từng chút từng chút, nhìn nó trở thành một thiếu niên hoạt bát nhanh nhẹn, hắn còn muốn nhìn nó thành gia lập nghiệp, còn muốn nghe bảo bảo thứ hai gọi nó một tiếng ca ca…..

Thế nhưng, rốt cuộc cũng không còn cơ hội như vậy….

Drew biểu tình nặng nề bắt lấy tay Berg, ôm Berg sắc mặt tái nhợt vào trong ngực, hai người gắt gao ôm lấy nhau, giờ phút này, cũng chỉ có những người cha như bọn họ, mới có thể cảm nhận được nỗi thống khổ và bi thương khó nói nên lời dưới đáy lòng.

Hết chương 116.
Tác giả : Điệp Chi Linh
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại