Quân Giáo Sinh

Quyển 4 - Chương 98: Biến cố(1)

Sáng sớm hôm sau, khi Lâm Viễn tỉnh lại liền phát hiện mình đang tựa vào lòng Caesar coi hắn như gối ôm, đối với chuyện “tỉnh lại trong lòng Caesar", hình như cậu càng ngày càng quen nếp, nhìn bộ dáng giãn chân mày khi ngủ của Caesar, Lâm Viễn nhịn không được mỉm cười một chút, đưa tay vỗ vỗ mặt Caesar, nhẹ giọng nói. “Caesar, dậy đi."

Kỳ thật Caesar đã sớm tỉnh, bất quá, được Tiểu Viễn gọi dậy thì vui vẻ hơn rất nhiều so với tự mình rời giường, hắn tất nhiên muốn làm bộ một chút.

Thấy Caesar vẫn khép chặt hai mắt, Lâm Viễn liền nắm lấy mũi hắn. “Mau đứng lên, sao cậu vẫn còn ngủ được?"

Caesar bị nắm mũi, hô hấp không thông, đành phải bất đắc dĩ mở mắt.

Kỳ thật hắn chờ mong Lâm Viễn nhiệt tình giống đêm qua hôn hắn tỉnh hơn…. Đương nhiên, Lâm Viễn còn chưa có loại giác ngộ này.

Chống lại ánh mắt mỉm cười của Lâm Viễn, Caesar nhịn không được hôn một cái lên trán cậu, thấp giọng nói. “Chào buổi sáng."

Lâm Viễn nhìn Caesar, cũng học theo sáp lại hôn lên trán hắn một cái, cười nói. “Chào buổi sáng."

Hai người ôm cùng một chỗ, ngủ trong cùng ổ chăn, cùng nhau chào đón ánh rạng đông đầu tiên vào sáng sớm, hôn lên trán đối phương nói chào buổi sáng….Loại cảm giác ấm áp này, thật giống như bọn họ đã cùng một chỗ thật lâu, là một đôi vợ chồng mười phần ăn ý.

Caesar còn muốn hôn cậu thêm một chút, Lâm Viễn lại xốc chăn lên ngồi dậy xuống giường, nói. “Nhanh đi đánh răng rửa mặt, bảy rưỡi sáng mỗi ngày nhà tôi đều phải ăn sáng đúng giờ."

Ở trong nhà Lâm Viễn, Caesar tự nhiên không tiện làm càn, đành phải ngoan ngoãn theo Lâm Viễn ra ngoài.

***

Khi hai người cùng nhau ra khỏi phòng, liền đồng thời ngửi được một cỗ hương thơm nồng đậm, Lâm Diêu đang quấn tạp dề đứng trong bếp nướng bánh, Lâm phu nhân đang hâm nóng sữa, nhìn thấy hai người, liền mỉm cười nói. “Các con dậy rồi? Đi rửa mặt một chút, chuẩn bị ăn bữa sáng đi."

Mặt Lâm Viễn nhịn không được có chút đỏ, cùng Caesar đi ra từ phòng mình, ngay trước tầm mắt của mẹ, loại cảm giác này thật xấu hổ. Đặc biệt là tối hôm qua bọn họ còn ở trong ổ chăn thân thiết thật lâu, môi bị hôn đến cơ hồ muốn sưng lên.

Lâm Viễn chống lại ánh mắt ôn nhu của mẹ, vội vàng dời tầm mắt, vội vã chạy vào toilet.

Nhà Lâm Viễn diện tích không lớn, chỉ có một toilet, rửa mặt buổi sáng tất nhiên phải xếp hàng. Lâm Viễn đi vào rửa mặt, Caesar liền đứng ở bên ngoài nói chuyện với Lâm phu nhân. “Dì, bình thường người đều dậy sớm như vậy sao?"

Lâm phu nhân nói. “Đúng vậy, thói quen đã nhiều năm rồi."

Caesar hỏi. “Tiểu Viễn cũng thế sao?"

Lâm phu nhân mỉm cười nói. “Kỳ thật trước đây nó rất thích ngủ nướng, ôm chăn lăn qua lăn lại trên giường sống chết không chịu dậy, gọi nó ăn bữa sáng nó cũng không chịu, lúc lên tiểu học còn vì ngủ nướng mà đến muộn mấy lần. Sau này A Diêu nghĩ ra biện pháp, bảy rưỡi sáng mỗi ngày đều đúng giờ vo một quả cầu tuyết ném vào ổ chăn của nó, Tiểu Viễn bị dọa đến không dám ngủ nướng nữa."

Caesar. “………."

Lâm Diêu tỷ tỷ quả nhiên có biện pháp thu thập đứa em trai bướng bỉnh nhà mình.

Mặc dù Tiểu Viễn lớn lên trong gia đình đơn thân, từ nhỏ đã không nhận được tình yêu của cha, nhưng nhờ có người mẹ ôn nhu lương thiện và chị gái sáng sủa thẳng thắn như vậy, đã tạo nên tính cách lạc quan vui vẻ của cậu.

Có thể nói Tiểu Viễn được di truyền bộ gen ưu tú của nguyên soái Rawson và tướng quân Lăng Vũ, còn về mặt tính cách lại hoàn toàn chịu ảnh hưởng từ mẹ nuôi và chị gái.

Có mẹ và chị như vậy, thời thơ ấu của cậu nhất định rất vui vẻ, rất ấm áp đi?

Nghĩ đến đây, Caesar đột nhiên có chút bội phục người phụ nữ trước mặt này, chồng đã sớm hi sinh, một mình bà phải mang theo một đứa con gái lớn, còn dạy dỗ Lâm Viễn được tốt như vậy, quả thật là không dễ dàng.

Thấy Lâm phu nhân bưng mấy cốc sữa đến phòng bếp, Caesar vội vàng nói. “Dì, để con giúp người."

Caesar tay chân lanh lẹ bưng từng phần sữa và trứng rán đến bày lên bàn ăn, Lâm phu nhân nhìn bóng dáng cao lớn bận rộn của thiếu niên, trên mặt lại nhịn không được hiện lên nụ cười — ở đế quốc, rất nhiều gia đình đều là do Omega phụ trách làm việc nhà và nuôi con dưỡng cái, Alpha làm việc ở bên ngoài, đa phần Alpha đều có chút chủ nghĩa đàn ông, những Alpha nguyện ý hỗ trợ làm việc nhà đã chẳng còn bao nhiêu.

Bà vẫn lo lắng Tiểu Viễn sau khi biến thành Omega sẽ chịu ủy khuất, nhưng cảm giác Caesar cho người ta lại là…. hắn sẽ chăm sóc Tiểu Viễn, cưng chiều Tiểu Viễn thật tốt. Ngay cả Lâm phu nhân cũng có thể nhận ra, thiếu niên này, là thật lòng yêu con trai mình.

Lâm phu nhân trầm mặc một lát, rốt cuộc nhịn không được hỏi ra một vấn đề muốn hỏi đã lâu."Caesar, cháu và Tiểu Viễn… Nếu đã đánh dấu nhau rồi, chắc là cháu cũng biết thân thế của nó đi? Đối với tương lai của nó, cháu có tính toán gì không?"

Lâm phu nhân lấy thân phận trưởng bối hỏi suy nghĩ của Caesar về tương lai hai người, điều này cũng chứng minh trong lòng bà đã chấp nhận Caesar.

Caesar khẽ cười cười, quay đầu nhìn Lâm phu nhân, nghiêm túc nói. “Dì, người yên tâm, con biết rất rõ về Tiểu Viễn, cậu ấy muốn tiếp tục tiêm thuốc ức chế học trong trường quân đội, con sẽ tôn trọng quyết định của cậu ấy, hơn nữa còn giúp cậu ấy làm được chuyện mình thích…." Caesar dừng một chút, “Sau khi tốt nghiệp, nếu cậu ấy đồng ý, con sẽ chính thức kết hôn với cậu ấy. Nếu cậu ấy không muốn, con sẽ chờ cậu ấy thêm vài năm."

Lâm Viễn đi ra từ toilet, lúc đi đến góc nhà ăn thì đột nhiên dừng lại.

“….. Nếu cậu ấy đồng ý, con sẽ chính thức kết hôn với cậu ấy. Nếu cậu ấy không muốn, con sẽ chờ cậu ấy thêm vài năm….."

Thanh âm trầm thấp của Caesar truyền đến rõ ràng bên tai, khiến hốc mắt Lâm Viễn đột nhiên hơi hơi chua xót.

Cậu không biết nên hình dung tâm tình mình lúc này thế nào, loại cảm giác được một người thấu hiểu, thông cảm, quý trọng và bao dung này, thật giống như trái tim được một đôi tay ấm áp, thực cẩn thận nâng niu.

— Caesar, cậu đối xử với tôi như thế, làm sao tôi có thể khiến cậu thất vọng?

Lâm Viễn hít vào một hơi thật sâu, áp chế hơi nóng hiện lên trong mắt, gắt gao siết chặt tay, lúc này mới vòng qua góc đi đến phòng ăn, tới trước mặt Caesar mỉm cười nói. “Cậu nhanh đi rửa mặt đi, rửa xong còn đến ăn sáng."

Caesar gật gật đầu, xoay người đi đến toilet rửa mặt, nhìn khăn mặt và bàn chải sạch sẽ đặt trên bồn rửa tay, trên bàn chải thậm chí còn quệt sẵn kem đánh răng, trong chén cũng đổ sẵn nước ấm, hiển nhiên là Lâm Viễn vừa chuẩn bị….

Caesar khi còn ở vương cung luôn dùng bàn chải tự động, điều kiện gia đình Lâm Viễn không tốt, vẫn sử dụng loại bàn chải truyền thống này, nhưng thấy hình ảnh Lâm Viễn chu đáo chuẩn bị tất cả cho mình, trong lòng Caesar tựa như đột nhiên được chiếu vào một mảnh dương quang ấm áp.

Thời tiết ở tinh cầu Ryan đặc biệt rét lạnh, nhưng nhiệt tình của Lâm Viễn tối hôm qua, còn có chu đáo sáng hôm nay, lại khiến Caesar có loại ảo giác như đang đặt mình trong khí hậu nhiệt đới.

***

Tối hôm qua Caesar đột nhiên đến nhà không nấu thêm đồ ăn, nên bữa sáng hôm nay liền được chuẩn bị rất phong phú.

Ngoại trừ sữa nóng và trứng chiên vàng nhạt Lâm phu nhân tự tay làm, sáng nay Lâm Diêu cũng muốn trổ một phen tài nghệ, làm rất nhiều bánh ngọt và điểm tâm, bày đầy một bàn.

Lâm Viễn rất thích ăn bánh ngọt chị mình làm, lập tức không khách khí, ăn từng miếng từng miếng đặc biệt ngon miệng.

Caesar vốn không có hứng thú với đồ ngọt, bất quá đây là chị Lâm Viễn tự tay làm, hắn cũng rất nể tình ăn vài miếng.

Sau bữa sáng, Lâm Diêu đến tiệm bánh ngọt của mình, Lâm phu nhân ở nhà xem TV, Lâm Viễn liền lôi kéo Caesar ra ngoài xem cảnh tuyết.

Sau khi hai người thay xong quần áo, đi ra ngoài, Lâm Viễn liền trực tiếp mang Caesar đến một trung tâm mua sắm, diện tích của trung tâm mua sắm trên tinh cầu Ryan rất nhỏ, nói là trung tâm mua sắm, kỳ thật giống như rất nhiều quán nhỏ tạo thành đường dành riêng cho người đi bộ hơn, vắng vắng vẻ vẻ chẳng có mấy người.

Caesar có chút nghi hoặc hỏi. “Đến trung tâm mua sắm làm gì? Cậu muốn mua gì sao?"

Lâm Viễn gật gật đầu. “Ừ, đi xem."

Caesar thật sự không rõ vì sao Lâm Viễn phải dẫn mình đi dạo ở trung tâm thương mại, tùy tiện tìm một trung tâm mua sắm trên thủ đô cũng lớn hơn nơi này gấp trăm lần.

Cho đến khi Lâm Viễn đưa Caesar đến một cửa hàng bán mũ nhỏ.

Dì chủ cửa hàng rõ ràng có quen biết Lâm Viễn, thấy Lâm Viễn liền cười tủm tỉm nói. “Tiểu Viễn về rồi a? Không phải cháu thi vào trường quân đội St…… St. gì đó học sao? Đang nghỉ sao?"

Lâm Viễn cười nói. “Vâng, cháu vừa được nghỉ."

Chủ cửa hàng nghi hoặc liếc mắt nhìn nam sinh bên cạnh Lâm Viễn. “Vị này là?"

Lâm Viễn nói. “Nga, đây là bạn học của cháu, theo cháu về đây du lịch."

Đối với người ngoài, Lâm Viễn tất nhiên không dám nói ra miệng chuyện “Caesar là Alpha của cháu", cậu cảm thấy người nhà biết là đủ rồi, không cần chiêu cáo thiên hạ làm gì. Caesar đương nhiên cũng không có ý kiến gì về việc này, quan hệ của hắn và Lâm Viễn cũng không tiện lộ ra ngoài, hắn cũng rất tán thành cách xử lý khiêm tốn của Lâm Viễn.

Đối diện với ánh mắt của chủ cửa hàng, Caesar liền mỉm cười gật gật đầu với bà. “Chào dì."

Chủ cửa hàng vội vàng nhiệt tình nói. “Nga, hóa ra là bạn học của Tiểu Viễn, mau vào đi, các cháu muốn mua cái gì, xem tự nhiên đi!"

Lâm Viễn dạo một vòng quanh cửa hàng, dường như đang nghiêm túc tìm kiếm gì đó.

Caesar có chút nghi hoặc hỏi. “Tiểu Viễn, cậu muốn mua cái gì?"

Đúng lúc này, hai mắt Lâm Viễn đột nhiên sáng lên, cầm lấy một cái mũ màu xám nhạt ở trong góc, xoay người đi đến trước mặt Caesar, kiễng chân, cẩn thận đội mũ cho Caesar, nhìn trái nhìn phải, lúc này mới vui vẻ nở nụ cười. “Cái này không tệ, cậu nhìn xem thế nào?"

Nói xong liền lấy một cái gương lớn để trước mặt Caesar.

Caesar giật mình, quay đầu nhìn mình trong gương – cái mũ màu xám nhạt được Tiểu Viễn đội lên đầu, kiểu dáng đơn giản phóng khoáng, thoạt nhìn cũng không dày, nhưng lại rất ấm, kéo xuống dưới, vừa vặn che khuất được lỗ tai.

Caesar. “…….."

Hắn rốt cuộc cũng hiểu ra nguyên nhân Lâm Viễn dẫn hắn đến trung tâm mua sắm.

Đơn giản là vì ngày đó trên đường từ trạm không gian về nhà, lỗ tai hắn không có mũ che bị gió lạnh thổi đến đỏ lên, Caesar cũng không để ý chuyện này, không ngờ Lâm Viễn lại ghi nhớ trong lòng, hôm nay đi ra ngoài, liền trước tiên dẫn hắn đến trung tâm thương mại mua mũ…..

Caesar nhất thời có chút cảm động, mũ đội trên đầu cũng không nỡ bỏ xuống.

Lúc Tiểu Viễn muốn đối tốt với một người, loại biểu hiện thẳng thắn, nghiêm túc này, đơn giản và thuần túy, lại đánh thẳng vào đáy lòng.

Cảm giác được Tiểu Viễn quan tâm, khiến Caesar thấy ấm áp hơn.

Từ nhỏ đến lớn, hắn chưa từng đội mũ, lúc này, mang trên đầu cái mũ đơn giản được Lâm Viễn tự mình lựa chọn, liền tựa như đứa trẻ lần đầu tiên nhận được quà, vui vẻ đến sắp nói không nên lời.

Lâm Viễn cẩn thận đánh giá Caesar một chút, nói. “Kỳ thật sau khi trở về cũng không có cơ hội đội mũ nữa, nhưng mấy ngày nay ở tinh cầu Ryan, đi ra ngoài mà không đội mũ thì lỗ tai sẽ bị nứt da…. Màu này thế nào? Nếu cậu cảm thấy được thì chúng ta mua?"

Caesar vội vàng mỉm cười nói. “Rất tốt, tôi rất thích."

Lúc này Lâm Viễn mới vui vẻ nở nụ cười, dứt khoát đi quẹt thẻ trả tiền.

Dù sao Caesar cũng là vương tử, những thứ mặc lên người nhất định không giống với người thường, đồ dùng bán trên tinh cầu Ryan dù là kiểu dáng hay chất lượng đều không thể bằng thủ đô, Lâm Viễn chọn rất lâu mới chọn được một cái thuận mắt. Caesar có thể tán thưởng ánh mắt cậu, cậu tất nhiên cực kỳ vui vẻ.

Hai người cùng nhau ra khỏi trung tâm mua sắm, Lâm Viễn nghiêng đầu liếc mắt nhìn Caesar, đột nhiên nói. “Cậu đợi đã."

Caesar quay đầu. “Sao vậy?"

Lâm Viễn kiễng mũi chân, đưa tay giúp Caesar kéo viền mũ, cẩn thận nhét hai lỗ tai hắn vào trong mũ, lúc này mới cười nói. “Có phải cậu chưa từng đội mũ đúng không a? Cả nửa lỗ tai lộ ra ngoài mà cậu không thấy rét sao?"

Động tác tiểu quái thú giúp mình sửa sang lại mũ, khiến đáy lòng Caesar đột nhiên nóng lên, không tự chủ được vươn tay, thuận thế ôm lấy cậu.

Lâm Viễn hoảng sợ, khẩn trương nói. “Cậu làm gì…."

Caesar siết chặt cánh tay, thấp giọng nói. “Để tôi ôm một lát đi, dù sao cũng không ai thấy."

Lâm Viễn nhìn trái nhìn phải, thời tiết hôm nay vẫn rất lạnh, sáng sớm trên đường quả thật không có ai, hơn nữa trên tinh cầu Ryan này, căn bản không có ai quen biết Caesar, chỉ cần không đụng phải người quen là được.

Nghĩ như vậy, Lâm Viễn đành phải dừng phản kháng, bị Caesar gắt gao ôm vào ngực.

***

Hôm nay tuyết rơi không lớn, nhiệt độ không khí cũng không rét lạnh như đêm qua, bông tuyết nhỏ vụn phất phới theo gió trên không trung, những tòa kiến trúc xa xa, góc đường gần đó, đều bị một tầng tuyết thật dày bao phủ, đập vào mắt nơi nơi đều là một mảnh tuyết trắng mờ mịt.

Lâm Viễn nắm tay Caesar đi trên đường, sợ hắn bị lạnh, còn chu đáo kéo tay Caesar bỏ vào trong túi áo của mình.

Được Tiểu Viễn nắm tay đi đường, nghe cậu giới thiệu các loại cảnh sắc và phong tục của tinh cầu Ryan, tâm tình Caesar cực kỳ vui vẻ, nhìn cảnh tuyết trắng xóa ở nơi này cũng càng xem càng thuận mắt.

Kỳ thật, tinh cầu Ryan không có phân chia những cảnh khu riêng biệt, cả tinh cầu đều là một mảnh đất trời băng tuyết, tùy tiện đứng ở hướng nào cũng có thể thưởng thức cảnh tuyết đồ sộ.

Đương nhiên, muốn nhìn được toàn cảnh thành phố, còn có thể đến trạm phụ cận ngồi xe huyền phù ngắm cảnh.

Lâm Viễn mang theo Caesar ngồi trên xe huyền phù ngắm cảnh, xe huyền phù bị bịt kín tựa như một thủy tinh thể hình cầu, bốn phương tám hướng đều có thể thưởng thức được phong cảnh bên ngoài.

Hai người đứng sóng vai, nhìn một mảnh tuyết nguyên mờ mịt dưới chân, Lâm Viễn hưng phấn giới thiệu. “Phía trước chính là băng nguyên Cốc Đảo, không có người ở, nghe nói tuyết đọng ở đó vô cùng sâu, dưới đất cũng kết một tầng băng thật dày."

“Băng nguyên Cốc Đảo?" Caesar theo giới thiệu của Lâm Viễn nhìn xuống dưới chân, tuyết nguyên mờ mịt vô cùng rộng lớn, căn bản không nhìn tới cuối, đây là mảnh băng nguyên lớn nhất ở đế quốc, diện tích thậm chí vượt qua cả rừng rậm Salman trên Phá Quân tinh.

Thấy bộ dáng hưng phấn của Lâm Viễn, Caesar nhịn không được mỉm cười nói. “Cậu rất thích du lịch sao?"

Lâm Viễn gật gật đầu. “Đúng vậy."

Caesar đột nhiên nhẹ nhàng cầm tay Lâm Viễn, mười ngón đan nhau, ôn nhu nói. “Về sau có cơ hội, mang cậu đến những thiên hà khác nhìn thử…. Chúng ta cùng đi du lịch được không?"

Lâm Viễn quay đầu, chống lại ánh mắt thâm thúy của Caesar, trái tim khẽ nảy, còn chưa kịp dời tầm mắt, liền bị Caesar nhẹ nhàng nắm cằm, ôn nhu hôn đến.

“Ưm….."

Lâm Viễn bị hôn trở tay không kịp, chỉ bối rối trong chớp mắt, lại rất nhanh trấn định trở lại, đỏ mặt trúc trắc đáp lại.

Dưới chân là tuyết nguyên mờ mịt vô tận, trên trời là hoa tuyết không ngừng nhảy múa, giữa đất trời tựa hồ chỉ còn lại một màu trắng thuần túy nhất, hai người ở trong xe huyền phù say sưa ôm nhau, hôn môi, tuyết nguyên mờ mịt bên ngoài cư nhiên trở thành bối cảnh tuyệt đẹp cho bọn họ.

“Ưm…. ưm ư…. ư….."

Hôn môi thuần túy không mang theo chút dục vọng nào, ôn nhu đến độ khiến người ta say lòng.

Lâm Viễn nhịn không được vươn tay ôm cổ Caesar, há miệng phối hợp, mặc cho hắn hôn đủ.

Trong đất trời mịt mùng chỉ có mình hai người, tim Lâm Viễn đột nhiên đập như trống, thật giống như – có được Caesar, cậu liền có được cả thế giới.

***

Lâm Viễn mang theo Caesar đi ngắm tuyết một ngày, đến tận sáu rưỡi gần tới giờ cơm chiều, lúc này hai người mới tận hứng quay về.

Chơi suốt cả một ngày, lại không cảm thấy mệt chút nào, tâm tình vẫn bị vây trong trạng thái cực kỳ vui vẻ và hưng phấn, trên đường trở về, Lâm Viễn còn lên kế hoạch ngày mai mang Caesar đến bãi trượt tuyết để chơi, Caesar cũng tỏ vẻ vô cùng chờ mong với hoạt động này.

Lúc về đến nhà, Lâm phu nhân đang chuẩn bị cơm chiều, Caesar cởi áo khoác và mũ, chủ động đến phòng bếp trợ giúp, Lâm Viễn cũng muốn tới phụ cùng Caesar, kết quả lại bị Lâm Diêu đuổi ra. “Cái đồ mù bếp núc như em đừng đến cho thêm phiền, xem TV cùng Caesar đi!"

Trù nghệ của Lâm Viễn quả thật không tốt, thái rau thái đến xiêu xiêu vẹo vẹo, bị Lâm Diêu đẩy ra ngoài, đành phải bất đắc dĩ đi về phía Caesar nói. “Chúng ta ra phòng khách ngồi một lát đi!"

Lâm Viễn để Caesar ngồi xuống sô pha, mở TV lên, xoay người đi rót cho hắn một ly nước ấm, lúc này mới ngồi vào cạnh hắn.

Hai người đều không có nhiều hứng thú với phim truyền hình, điện ảnh linh tinh, Lâm Viễn liền cầm điều khiển từ xa tùy ý đổi kênh, khi chuyển đến kênh quân sự đế quốc, trên màn hình đột nhiên xuất hiện một tấm di ảnh màu đen trắng, mà MC đang dùng ngữ khí nặng nề tuyên đọc một tin tức –

“Quân đoàn trưởng quân đoàn Vinh Quang, nguyên soái đế quốc Rawson Bessemer, trong chiến dịch thống lĩnh quân đoàn Vinh Quang xuất chinh tới tinh cầu Namics, gặp phải phục kích của liên bang, mất tích nhiều ngày không rõ tung tích, Tám giờ sáng hôm nay, phó đoàn trưởng quân đoàn Vinh Quang trung tướng Kaliman suất lĩnh thân vệ binh tìm được rất nhiều mảnh xác cơ giáp trong trùng động vũ trụ, thông qua kiểm chứng của hiệp hội cơ giáp, những mảnh vỡ kia đều đến từ cơ giáp chuyên biệt Hắc Long của nguyên soái Rawson…."

“Thông qua sự thăm dò cẩn thận của Quân bộ, đã chứng thực thể trí năng của Hắc Long không còn sống sót, mà nguyên soái điều khiển Hắc Long đã chết trong trung động vũ trụ từ lâu, Quân bộ không thể không tuyên bố tin dữ này tới toàn thể dân chúng đế quốc, hơn nữa quyết định đưa hài cốt của cơ giáp Hắc Long trở về thiên hà Cepheus, ba ngày sau sẽ chính thức cử hành nghi thức tế lễ của Quân bộ dành cho nguyên soái….."

Trong màn hình là hình ảnh hài cốt của Hắc Long, màn ảnh 3D quay chụp cực kỳ chân thật, trong vô số mảnh xác cơ giáp màu đen còn có một mạt vàng kim – đó là mắt của Hắc Long, đôi mắt màu vàng vốn xinh đẹp lại bởi vì nhiễm lên cát bụi vũ trụ mà có vẻ ảm đạm không ánh sáng.

Rất nhiều hài cốt cơ giáp được đưa vào xe vận chuyển khổ lớn, chở đến thiên hà Cepheus.

Các sĩ quan cấp cao của quân đoàn Vinh Quang đang ngay ngắn chỉnh tề đứng xếp hàng, hành quân lễ với hài cốt của Hắc Long, quân phục màu đen phẳng phiu khiến dáng người những quân nhân đó có vẻ cao lớn dị thường, mà trên mặt bọn họ, lại là biểu tình trầm trọng tới cực điểm.

Không khí áp lực ở hiện trường, thật giống như một lễ tang không tiếng động.

Lỗ tai Lâm Viễn ong ong, căn bản nghe không rõ MC rốt cuộc đang nói những gì, cứng ngắc ngồi trên sô pha, điều khiển từ xa trong tay ba một tiếng rơi xuống mặt đất.

Caesar nhìn Tiểu Viễn sắc mặt tái nhợt, đau lòng đến độ sắp điên lên rồi.

Lúc trước hắn lừa gạt Tiểu Viễn nói không liên hệ được với nguyên soái là vì trạm không gian bị phá hủy ảnh hướng đến tín hiệu, hắn cũng vẫn cho rằng nguyên soái chỉ tạm thời mất tích, quân đoàn Trường Xà nhất định sẽ tìm ra nguyên soái….

Sao nguyên soái có thể hi sinh được? Sao lại có kết cục như vậy?!

Nhìn di ảnh của nam nhân kia trong màn hình, cả trái tim Caesar đều co rút – hắn không biết nên đối mặt với Lâm Viễn thế nào, bộ dáng Lâm Viễn ngốc ngốc nhìn chằm chằm TV, càng khiến hắn đau lòng đến tột đỉnh.

Caesar thở sâu, rốt cuộc nhẹ nhàng cầm tay Lâm Viễn, thấp giọng nói. “Tiểu Viễn…."

Còn chưa kịp nói ra một câu an ủi, tay Lâm Viễn khẽ run lên, quay đầu, đột nhiên bổ nhào vào lòng Caesar, vùi cả gương mặt vào trước ngực hắn.

Caesar lập tức siết chặt vòng tay, nhẹ nhàng vuốt ve tóc cậu.

Nước mắt Lâm Viễn nhất thời ào ra mãnh liệt, tựa như mở chốt vòi nước, nước mắt nóng bỏng không ngừng trượt xuống theo hai má, rất nhanh liền thấm ướt cả áo lông trước ngực Caesar…..

Nhìn tiểu quái thú luôn luôn lạc quan bổ nhào vào lòng mình khóc trong yên lặng, cảm nhận được cảm xúc đau khổ đến cực điểm và thân thể run rẩy kịch liệt của cậu, Caesar vô cùng đau lòng, nhưng tới một câu an ủi cũng không thể nói nên lời.

Hết chương 98.
Tác giả : Điệp Chi Linh
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại