Quân Giáo Sinh
Quyển 2 - Chương 53: Thiếu niên thần bí

Quân Giáo Sinh

Quyển 2 - Chương 53: Thiếu niên thần bí

Bên ngoài thiên hà Cepheus, Lăng Vũ điều khiển thể phục chế của Hắc Long thực hiện thành công lần chuyển tiếp không gian đầu tiên.

Nhìn tinh cầu quen thuộc kia dần biến mất trước mắt, Lăng Vũ rốt cuộc thở sâu, cố nén chua xót trong hốc mắt, định vị cho Hắc Long một tinh cầu xa lạ màu lam, nhẹ giọng nói. “Hắc Long, về căn cứ đi."

Hắc Long lập tức thấp giọng đáp. “Vâng, chủ nhân."

Hôm nay trở về thành Lạc Hà, khiến Lăng Vũ đột nhiên nhớ lại rất nhiều chuyện cũ.

Tỷ như những giấc mộng đơn thuần thời niên thiếu lúc còn ở trong tử thành kia, tỷ như những năm tháng chiến hỏa liên miên nơi tiền tuyến khi còn trẻ.

Cậu nhớ rõ lúc trước khi mình nói muốn vào trường quân đội, có người từng hỏi cậu. “Ra chiến trường, cậu không sợ chết sao?"

Cậu khi ấy mới mười sáu tuổi, mỉm cười nói. “So với hiên ngang chết trận trên chiến trường, cái loại giam lỏng tra tấn người khác như độc mãn tính này… kỳ thật mới càng đáng sợ hơn đi?"

Đúng vậy, so với chết, cậu càng căm ghét bị giam lỏng hơn. Ghét bị người ta khống chế, ghét bị mất đi tự do.

Cậu từ khi sinh ra đã sống ở dưới lòng đất, cái loại môi trường ẩm ướt, âm lãnh này, không khí quanh năm tản ra hương vị kỳ quái, với cậu mà nói, chẳng khác nào một nhà giam khổng lồ khiến cho người ta hít thở không thông. Thật vất vả lớn lên, có thể rời đi nơi địa thành trầm trầm tử khí kia, có thể nhìn thấy thế giới sinh động mới mẻ bên ngoài, không nghĩ tới qua nhiều năm, cậu lại bởi vì thân phận Omega bại lộ mà bị nhốt vào ngục giam dưới lòng đất.

Ở ngục giam kia ba ngày, Lăng Vũ kỳ thật vẫn luôn nghĩ….

Cậu đến cùng là làm sai cái gì?

Thân là một Omega lại ở tiền tuyến xung phong giết địch là sai lầm? Thế nhưng những Alpha cùng Beta kia luôn luôn bại trận, ngay cả thủ đô cũng chẳng bảo vệ được không phải sao? Có được một đôi cánh rộng, muốn tự do bay lượn trên không trung là sai lầm? Bay lượn vốn chính là bản năng của chim ưng, vì sao lại có người nhất quyết muốn bẻ gãy cánh nó, đem nó nhốt trong lồng sắt chẳng khác nào chim hoàng yến như vậy?

— Có lẽ, đây chính là thứ gọi là quy tắc của thế giới này.

Chỉ bởi vì cậu là Omega, cho nên cậu không nên làm bất cứ thứ gì, chỉ cần phụ trách sinh đẻ.

Cho dù là Rawson, người mà cậu tín nhiệm nhất, bạn học đã nhiều năm, bằng hữu tốt nhất, khi biết được cậu là Omega, cũng lập tức ở bên trong nhà tù bí mật kia chiếm giữ, đánh dấu cậu, làm cho cậu mang thai….

Tuy rằng hành động của Rawson lúc ấy là vì cứu cậu, cậu không có bất cứ lý do gì để trách cứ Rawson.

Nhưng không thể không thừa nhận, khi cậu hoàn toàn tỉnh táo lại từ trạng thái mất ý thức, nhìn gương mặt quen thuộc của nam nhân kia đang xích lõa ôm mình vào ngực, trong lòng Lăng Vũ đột nhiên chẳng hiểu sao dâng lên một tia mất mát và khổ sở.

Cậu không biết loại mất mát này đến cùng là xuất phát từ đâu.

Bởi vì mất đi một bằng hữu tốt nhất?

Bởi vì mình rốt cuộc vẫn trở về làm Omega?

Hay là bởi vì…. Cậu rốt cuộc không thể thản nhiên đối mặt với Rawson, hai người rốt cuộc không thể trở lại như trước nữa?

Bọn họ trước đây, có thể sóng vai điều khiển cơ giáp xung phong giết địch, có thể ăn ý mười phần chỉ huy hai quân đoàn liên tục giành thắng lợi, có thể tranh thủ thời gian lúc thắng trận cùng nhau nằm trên nóc nhà uống vài chén rượu, tùy tiện tán gẫu về những kí ức khi còn niên thiếu ở trường học.

Gió đêm thổi tung tóc hai người, tinh quang trên đỉnh đầu lấp lánh rực rỡ. Cậu nhớ rõ Rawson thích nhất là uống rượu Tequila, loại rượu này rất mạnh, uống vào như một ngọn lửa, nhiệt độ nóng cháy, từ yết hầu thấm tới tận đáy lòng.

Bọn họ từng là huynh đệ tốt nhất, chiến hữu tốt nhất.

Lăng Vũ thậm chí có đôi khi còn nghĩ, nếu lúc trước trong tù giam bị phong kín kia, người đánh dấu cậu không phải Rawson, mình liệu có dễ chịu hơn chút nào hay không?

— Cố tình lại là Rawson.

— Bằng hữu mà cậu coi trọng nhất, tín nhiệm nhất.

Hôm nay Duve đã nói. “Cậu cùng Rawson không phải từng là chiến hữu tốt nhất sao? Tại sao lại không thể cùng nhau điều khiển cơ giáp?"

Một khắc kia, Lăng Vũ thậm chí có cảm giác, trái tim dường như bị một con dao sắc bén cứa mạnh vào.

… Vì sao lại không được?

Bởi vì bọn họ đã không thể quay lại như trước.

Bởi vì mình có quá nhiều tâm sự cùng ký ức, không thể để Rawson biết được.

Cậu không thể để Rawson biết, bản thân mình khi còn niên thiếu, bởi vì là Omega nên luôn cẩn thận duy trì khoảng cách với nhóm xá hữu Alpha, chỉ duy nhất khi Rawson tới gần là không có biện pháp cự tuyệt. Người con trai có dung mạo anh tuấn cùng ánh mắt thâm thúy kia, từng giúp cậu rất nhiều, cũng cho cậu vô vàn ấm áp.

Cậu không thể để Rawson biết, thời điểm khi mình lần đầu tiên ra chiến trường, bởi vì kinh nghiệm không đủ nên đã trúng mai phục của quân liên bang, một người một cơ giáp thiếu chút nữa đã nổ thành tro bụi, khoảnh khắc trước khi hi sinh kia, người đầu tiên mà cậu nhớ tới là Rawson. Nhớ tới lúc đó khi chia tay Rawson nói với cậu một câu bảo trọng, tuy rằng chỉ là hai chữ đơn giản, lại cho cậu dũng khí rất lớn để kiên trì sống sót.

Cậu không thể để Rawson biết, những năm tháng lúc mình thăng lên thiếu tướng, mang theo quân đoàn xung phong giết địch, vài phút ngắn ngủi mỗi lần tranh thủ cùng Rawson trò chuyện kia, chính là khoảng thời gian cậu cảm thấy vui vẻ nhất, yên bình nhất trong cả một ngày. Mỗi lần quân đoàn Ám Dạ giành được thắng lợi, khi báo cáo tình hình chiến đấu trực tiếp với thượng cấp Rawson, nghe Rawson dùng giọng tán thưởng nói. “Khá lắm", trong lòng cậu liền tràn ngập một loại cảm xúc vui sướng.

— Omega thì thế nào, Omega cũng có thể mang theo các huynh đệ đánh thắng trận, dùng sức lực của mình để bảo vệ quê hương.

Mẹ năm đó sau khi sinh hạ cậu tại tử thành liền qua đời, Lăng Vũ từ nhỏ chính là cô nhi, sau khi làm quân nhân, bởi vì lo lắng thận phận Omega của mình sẽ ảnh hưởng đến người khác, cậu chưa từng kết giao bằng hữu Alpha nào, bằng hữu của cậu cơ hồ tất cả đều là Beta.

Chỉ có Rawson là đặc biệt.

Rawson là người duy nhất trong số các bằng hữu của cậu, là một Alpha.

Cậu cùng Rawson quen biết nhau từ thời niên thiếu khi mới mười tám tuổi, cho nên, cậu cực kỳ coi trọng một đoạn tình cảm thuần khiết này.

Thế nhưng, sau khi Rawson biết cậu là Omega, tất cả đều thay đổi.

Chiến hữu tín nhiệm nhất từng vô số lần kề vai chiến đấu, sau khi đem cậu cứu khỏi ngục giam, nói cho cậu biết mình mang thai, đột nhiên dùng loại ánh mắt ôn nhu chẳng khác nào nhìn sủng vật để nhìn cậu, nói. “An tâm ở bên cạnh tôi, sinh đứa trẻ ra."

An tâm ở bên cạnh, sinh đứa trẻ ra….

Một câu nói như sét đánh bên tai, Lăng Vũ không biết lúc ấy mình đã mang tâm tình gì, trái tim thật giống như bị một sợi dây cước mỏng manh dùng lực siết chặt, loại co rút đau đớn này cơ hồ khiến cậu không thở nổi.

…. Thì ra, Rawson, cậu cũng như vậy.

Giống như những Alpha kia, ở trong lòng các ngươi, Omega chỉ cần an tâm ở bên cạnh người ta, sinh con là đủ rồi.

Nhưng Lăng Vũ không muốn như vậy, khát vọng của Lăng Vũ là một mảnh trời cao, chứ không phải được hắn bảo hộ nghiêm mật tại cái lồng giam mang tên “nhà của Rawson".

Hắn cùng cậu đã quen biết nhiều năm như vậy, chỉ đơn giản vì cậu là Omega mà hắn liền quên mất thứ cậu yêu thích nhất là gì sao?

— Là tự do.

Cậu bị nhốt trong tòa thành dưới lòng đất kia suốt mười sáu năm, bên người chỉ có những gương mặt quen thuộc của tổ chức Mạch nước ngầm, trong tòa thành lạnh lẽo to lớn như vậy, trên đường khắp nơi đều là thi cốt, tử thành âm lãnh ẩm ướt đó, lưu giữ toàn bộ ký ức thời thơ ấu và niên thiếu của cậu.

Cậu không muốn lại phải ở trong nhà Rawson cả một đời.

Giam lỏng chung thân, với cậu mà nói, so với chết còn đáng sợ hơn.

Vì thế Lăng Vũ lựa chọn rời đi.

Rời khỏi thiên hà Cepheus đã lâu, rất nhiều ký ức cũng trở nên mơ hồ. Lần này nếu không phải Duve rốt cục chế tạo thành công Cửu Vĩ Thiên Hồ, mà thuốc ức chế của Lăng Vũ đã sắp dùng hết, cậu cũng sẽ không lén lút trở lại tử thành ở thủ đô.

Quân bộ giám sát thủ đô vô cùng nghiêm ngặt, mỗi lần cậu muốn trở về là phải mạo hiểm rất lớn, vạn nhất bị người khác phát hiện, sẽ thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Cho nên cậu chỉ có thể vội vàng rời đi, đến cả thời gian gặp đứa trẻ kia cũng không có.

Cậu nhớ rõ đứa bé kia trước đây đáng yêu biết bao, một đôi mắt trong veo đen láy sáng rỡ tựa như loại bảo thạch xinh đẹp nhất, nó rất thích cười, luôn túm lấy tay baba nó, gọi baba…. Giờ, cậu chỉ có thể thông qua tư liệu và ảnh chụp mà Chu Nghị gửi tới để biết được hình dáng của con trai mình như thế nào, chỉ trong nháy mắt, Tiểu Viễn cư nhiên đã là một thiếu niên mười tám tuổi….

Lăng Vũ đi đến trước đài điều khiển, đứng đối diện với cửa sổ, nhìn ra ngoài vũ trụ mênh mông.

Bên trong không gian yên tĩnh không người, nam nhân luôn luôn bình tĩnh, rốt cuộc không thể che giấu nỗi thống khổ dâng lên trong lòng, ngón tay tái nhợt gắt gao bấu lấy đài điều khiển bên cạnh.

Hắc Long đau lòng vì cậu, nhịn không được lên tiếng. “Chủ nhân, ngươi…"

Lăng Vũ khoát tay, ý bảo nó đừng nói gì.

Cậu chưa bao giờ hối hận về những quyết định của mình.

Thế nhưng giờ phút này, một mình đứng trong vũ trụ mờ mịt… cậu lại đột nhiên…. vô cùng tưởng niệm hai người kia.

***

Cùng lúc đó, nhà của Rawson.

Rawson ngồi bên giường nhìn nhi tử đang ngủ say, đôi đồng tử kim sắc của Hắc Long bên cạnh đột nhiên lóe lên một chút.

Rawson dường như có linh cảm quay đầu, dùng tinh thần trao đổi với Hắc Long. “Ngươi vừa phát hiện cái gì?"

Hắc Long do dự một chút, mới nói. “Chủ nhân, ta cảm ứng được một cơ giáp cấp S lạ, hình như là đang rời khỏi thiên hà Cepheus. Đối phương có hệ thống cảm ứng của cơ giáp do Aston tiên sinh chế tạo, không phải Sư Vương, không phải Bạch Vũ, lại càng không phải Chu Tước…."

Rawson hơi hơi nhíu mày lại.

Aston lão tiên sinh chỉ tạo ra bốn đài cơ giáp cấp S, ngoại trừ Hắc Long, chính là Chu Tước, Bạch Vũ và Sư Vương, không phải mấy đài này thì còn có thể là cái gì? Chẳng lẽ còn có một đài thứ năm sao?

Rawson giật mình, trong đầu đột nhiên thoáng qua một suy nghĩ đáng sợ….

Chẳng lẽ là….

Dường như đoán được đáp án của chủ nhân, Hắc Long thấp giọng nói. “Hẳn là thể phục chế kia."

Trừ Chu Tước, người sở hữu cơ giáp cấp S đều lưu lại thể phục chế ở hiệp hội cơ giáp, một khi bản thể bị hư hỏng, thì có thể lấy ra phần trí năng phục chế nguyên thủy nhất để tạo nên một đài cơ giáp mới giống y đúc. Thể phục chế có lực tinh thần cùng tính năng hoàn toàn giống với bản thể, thế nhưng lại khác biệt ở chỗ, thể phục chế giống như đứa trẻ mới sinh không có bất kỳ tình cảm hay ký ức gì với chủ nhân, hoàn toàn có thể ghép đôi một lần nữa, nhận chủ một lần nữa.

Nếu Hắc Long được lưu trữ ở hiệp hội cơ giáp là bản thể đã bị xử lý số liệu, như vậy, thể phục chế thật sự ở nơi nào?

Lăng Vũ….

Sắc mặt Rawson trầm xuống, lập tức đứng lên, nói. “Hắc Long, đi!"

Hắc Long hiểu rõ ý đồ của chủ nhân, quyết đoán dứt khoát chở Rawson, trực tiếp xông ra ngoài thiên hà Cepheus!

Bên ngoài thiên hà Cepheus, tinh vân trắng nõn cùng quần tinh sáng lấp lánh tựa hồ không hề thay đổi, nhưng dòng khí lưu dao động rất nhỏ xung quanh vẫn khiến Hắc Long nhạy bén nhận ra điểm dị thường. “Chủ nhân, nơi này vừa có cơ giáp tiến hành chuyển tiếp không gian."

Rawson lạnh mặt nói. “Lập tức tính toán điểm chuyển tiếp cuối cùng!"

Hắc Long lập tức từ đầu mối số liệu mở ra bản đồ vũ trụ, lấy thiên hà Cepheus làm trung tâm, nhanh chóng tính toán thời gian cùng khoảng cách, cuối cùng tập trung vào năm nơi có khả năng là đích đến. “Từ nơi này tiến hành chuyển tiếp không gian, chỉ có thể chuyển tới năm thiên hà."

Thiên hà Cezar, hệ ngân hà, thiên hà Đại Hùng Tinh, thiên hà Lotta, thiên hà Isville….

Rawson nhìn bản đồ xuất hiện ở trước mặt, mày nhíu chặt.

Các tinh cầu trong năm thiên hà lớn này nhiều không đếm xuể, Lăng Vũ sẽ đi nơi nào? Ở bên trong vũ trụ mờ mịt, muốn tìm ra một người điều khiển cơ giáp cấp S thì nói dễ hơn làm.

Rawson trầm mặc thật lâu, rốt cuộc thở sâu, thấp giọng nói. “Trở về đi."

Cảm nhận được cảm xúc uể oải của chủ nhân, Hắc Long nhịn không được nói. “Chủ nhân…."

Rawson nhẹ nhàng khoát tay. “Bỏ đi, trình độ điều khiển cơ giáp của cậu ấy chẳng kém gì ta, nếu thứ cậu ấy mang đi là thể phục chế của ngươi, tốc độ và tính năng đều giống ngươi, chúng ta đã bị trễ lâu như vậy, căn bản không thể nào đuổi kịp cậu ấy…. Huống chi, ta cũng không biết cậu ấy sẽ đi đâu."

Tuy rằng rất bình tĩnh phân tích ra kết quả như vậy, thế nhưng, nghĩ đến việc người mà mình luôn nhung nhớ từng cách mình gần như vậy, Rawson liền cảm giác trong lòng một trận đau đớn.

Sau khi trở về nhà, đi đến phòng Lâm Viễn, nhìn bộ dáng đứa con ngủ say bên trong giương khóe miệng mỉm cười, Rawson nhịn không được nhẹ nhàng đưa tay xoa xoa mái tóc đen mềm mại của con, âm thầm thề dưới đáy lòng –

Tiểu Viễn, ta nhất định sẽ đưa baba con trở về!

***

Bên ngoài thiên hà Isville.

Hình ảnh 3D trên màn hình chiếu ra đầy đủ cảnh tượng vũ trụ xung quanh, vô số sao băng kéo cái đuôi thật dài nhanh chóng xẹt qua ngoài cửa sổ, cách đó không xa là một tinh cầu màu thủy lam, đặt bên trong vũ trụ mênh mông, mỹ lệ tựa như một viên bảo thạch màu lam rực rỡ chói mắt.

Tinh cầu Namics.

Đây là một tinh cầu có nguồn dự trữ năng nguyên phong phú, số năng nguyên ở đây thậm chí còn nhiều hơn tất cả những tinh cầu trong thiên hà Cezar cộng lại.

Trài qua thời gian dài bay trong vũ trụ, Lăng Vũ đã sớm điều chỉnh tốt cảm xúc, thần sắc bình tĩnh điều khiển Hắc Long, định vị chính xác tọa độ trên tinh cầu, hạ xuống vùng căn cứ trung ương trống trải.

Lúc này đã là đêm khuya, căn cứ vẫn thắp đèn sáng trưng.

Cơ giáp khổng lồ khi hạ xuống đất phát ra một tiếng “phanh" thật lớn, sau một lát, nam nhân trẻ tuổi tuấn mỹ thần sắc thản nhiên đi ra từ trong khoang điều khiển, tay cầm chiếc mũ quân đội màu lam sẫm, phía trước mũ gắn một huy chương kim loại màu bạc hình hùng ưng giương cánh bay cao, là tượng trưng cho Quân bộ của đế quốc Lacey.

Một loạt quân nhân đứng phía trước lập tức chỉnh tề hành lễ. “Tướng quân!"

Lăng Vũ hơi hơi gật gật đầu. “Ta rời đi một ngày, căn cứ không xảy ra chuyện gì chứ?"

Một quân nhân lập tức cao giọng báo cáo. “Ba giờ trước, quân địch phát động một cuộc đột kích bất ngờ, đều bị quân ta tiêu diệt hết!"

Một người ở bên cạnh ha ha cười nói. “Đám ngốc X kia căn bản không biết căn cứ của chúng ta ẩn giấu bao nhiêu vũ khí bí mật, cư nhiên lại chạy tới chịu chết, bị lão tử nã pháo đến tè ra quần!!"

Lăng Vũ nhịn không được nở nụ cười.

Ở trong quân đội lâu, có rất nhiều nam nhân thích nói lời thô tục, cả ngày treo mấy câu mắng chửi người ở bên miệng.

Nhưng loại môi trường này lại khiến cho cậu cảm thấy vô cùng thân thiết.

Nơi này mới là nơi mà cậu yêu thích nhất.

Tuy rằng nguy hiểm, tuy rằng tràn ngập kích thích, thế nhưng, được ở cùng một chỗ với các chiến hữu, liền cảm giác mỗi một ngày qua đi đều vô cùng tươi mới.

Dặn dò đơn giản mấy vị sĩ quan một chút, Lăng Vũ liền xoay người đi về phòng nghỉ của mình.

Thiên hà Isville là tiền tuyến thường xảy ra giao tranh giữa liên bang và đế quốc, điều kiện sống không thể tốt như ở thủ đô, quân lính đều ở trong ký túc xá tập thể, sĩ quan cấp bậc trên thiếu tá mới có được phòng nghỉ riêng.

Lăng Vũ tuy rằng là tướng quân, nhưng tác phong lại luôn tiết kiệm, phòng nghỉ của cậu là một gian nhà trệt có ba phòng ngủ một phòng khách, hai phòng ngủ được phân cho hai người ở, một căn phòng khác lấy làm phòng đọc sách công cộng.

Thời điểm đẩy cửa đi vào, nam nhân ở cùng cậu đang ngồi trên sô pha đọc sách.

Nam nhân dung mạo nhã nhặn, mặc một thân áo sơ mi trắng sạch sẽ chỉnh tề cùng một chiếc quần thoải mái đồng màu, ở nơi chiến hỏa liên miên này, ăn mặc như vậy nhìn qua có chút không phù hợp. Nam nhân biểu tình rất nghiêm túc cúi đầu đọc sách, trên người mang theo phong độ thản nhiên của kẻ có trí thức, khiến cả người hắn toát lên một loại khí chất tao nhã độc đáo.

Lăng Vũ nhịn không được, nói. “Trời sắp sáng rồi, sao anh còn chưa ngủ?"

Người nọ ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy lo lắng. “Em đi thủ đô, anh thực không yên lòng, cho nên không ngủ được." Nói xong liền bỏ sách điện tử xuống, đi đến trước mặt Lăng Vũ, thấp giọng hỏi. “Lần này đi đến tử thành thuận lợi chứ? Cửu Vĩ Thiên Hồ hoàn thành rồi?"

Lăng Vũ gật gật đầu, nói. “Trình độ của Duve quả thực khiến em rất kinh ngạc, nhiều năm không gặp, không nghĩ tới hắn cư nhiên lại có thể làm ra cơ giáp song cấp S."

Nam nhân mỉm cười, nói. “Từ lúc còn nhỏ, Duve đã luôn nói, nếu có một ngày rời khỏi tử thành, hắn nhất định phải làm ra một đài cơ giáp khiến cho tất cả mọi người phải sùng bái, hơn nữa chỉ cho Omega điều khiển, tức chết mấy tên Alpha kia."

Nhớ lại những giấc mộng đơn thuần trước đây, Lăng Vũ cũng hiếm thấy nở nụ cười. “Lý tưởng của Duve hẳn rất nhanh sẽ được thực hiện."

Nam nhân cười hỏi. “Người điều khiển Cửu Vĩ Thiên Hồ đã chọn được chưa? Nếu như anh đoán không sai… hẳn là em cùng Rawson?"

Lăng Vũ đối diện với nụ cười ý vị thâm trường của hắn, trong mắt không khỏi lóe lên một tia xấu hổ, tránh đi ánh mắt hắn, nói. “Không phải em và Rawson…. Bệ hạ đã lựa chọn người khác. Đúng rồi, em ở tử thành thấy một đứa trẻ lén lút xâm nhập vào phòng thí nghiệm trung tâm."

Lăng Vũ nói sang chuyện khác, lấy ra mấy sợi tóc đựng trong bình vô khuẩn đưa cho đối phương.

“Đứa trẻ kia thoạt nhìn khoảng mười bảy, mười tám tuổi, một mình chạy tới căn cứ dưới lòng đất, lá gan quả thực rất lớn, em lo lắng cậu ta phát hiện ra bí mật của bệ hạ, nên tạm thời dùng thuốc mê thần kinh làm ngất cậu ta." Lăng Vũ dừng một chút, “Cậu ta nếu đã biết cách vào căn cứ dưới đất, hẳn là đời sau của một Omega nào đó trong tổ chức Mạch nước ngầm. Anh giúp em kiểm tra gen của nó, đối chiếu xem cha mẹ của đứa trẻ kia là ai."

“Đời sau của thành viên Mạch nước ngầm?" Nam nhân biểu tình có chút kinh ngạc, nhận lấy tóc trong tay Lăng Vũ, nói, “Anh mang cái này đi kiểm tra."

Lăng Vũ gật gật đầu, nói. “Cùng đi đi."

Hai người sóng vai đi đến trung tâm điều trị của căn cứ, nam nhân ở cửa tùy tiện lấy một kiện áo khoác trắng mặc vào người, đeo khẩu trang, cầm chai tóc vô khuẩn đi vào phòng xét nghiệm. Lăng Vũ nhanh chóng thay quần áo, đuổi kịp bước chân của hắn.

Bên trong phòng xét nghiệm rộng rãi, các loại dụng cụ chữa bệnh tiên tiến dưới ngọn đèn phản xạ lên một tầng sáng bóng nhu hòa, nam nhân đem tóc ngâm vào một loại chất lỏng màu lam đặc thù, sau đó bỏ vào máy kiểm tra gen.

Máy xét nghiệm gen bắt đầu phân tích chuỗi gen trên tóc, rất nhanh, trên màn hình liền xuất hiện một dãy số liệu phức tạp, lại tiếp tục đối chiếu chi tiết với các loại gen trong cơ sở dữ liệu.

Sau một lát, trên màn hình hiện ra một hàng kết quả.

Hạng mục gen cùng cơ sở dữ liệu gen, độ phù hợp 99,99%.

Cái tên trong cơ sở dữ liệu kia, cư nhiên lại là tên gọi mà hai người vô cùng quen thuộc –

Lăng Phong.

Lăng Vũ khiếp sợ nhìn nam nhân bên cạnh. “Anh, nó là….?"

Khuôn mặt Lăng Phong nháy mắt mất đi huyết sắc, nam nhân vốn tao nhã, lại đột nhiên giống như bị rút hết khí lực, kinh ngạc nhìn kết quả trên màn hình, trong đôi mắt thâm thúy hiện lên cảm xúc phức tạp mà thống khổ khiến người ta lo lắng.

Thật lâu sau, hắn mới thấp giọng hỏi. “Đứa trẻ kia… có phải tên là Snow hay không?"

Hết chương 53.
Tác giả : Điệp Chi Linh
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại