Quân Giáo Sinh

Quyển 1 - Chương 17: Trung tá Knox

Khu nhà trọ Học viện St. Romia, phòng C017.

Eileen lấy ra một bộ quân trang màu đen mới tinh từ trong tủ quần áo đưa cho người đàn ông phía sau, trung tá Knox mặt không chút thay đổi nhận lấy quân phục từ trong tay vợ mình, một bên thay quần áo, một bên thấp giọng hỏi. “Tập huấn buổi sáng như thế nào?"

Eileen mỉm cười nói. “Học viên hệ chỉ huy năm nay, tố chất tốt hơn rất nhiều so với năm ngoái, có hai học viên rất đặc biệt, trúng tuyển với số điểm tuyệt đối, trong đó một người lại là Beta."

Ngón tay đang thắt nút áo của Knox hơi hơi dừng một chút, ngẩng đầu nhìn về phía Eileen. “Điểm tối đa? Tên là gì?"

Eileen trả lời. “Caesar, còn có Lâm Viễn."

“À, hiệu trưởng đã nói qua với anh, Caesar chính là tứ hoàng tử, mấy đề thi kia chắc hẳn rất đơn giản đối với cậu ấy, đạt điểm tối đa cũng là chuyện bình thường, ngược lại là Lâm Viễn…." Knox như có chút đăm chiêu tạm dừng một lát. “Em nói cậu ta là Beta?"

Eileen gật gật đầu. “Trên tư liệu viết là Beta, kết quả kiểm tra chất dẫn dụ trong máu cùng với khí tức trên người cậu ta, cũng đều thuộc về Beta."

Knox nhẹ nhàng nhíu mày lại.

Eileen thấy hắn nhíu mày, nhịn không được hỏi. “Có phải anh… Nghĩ tới tướng quân hay không?"

Knox trầm mặc không đáp.

Eileen nhẹ giọng nói. “Hồi đó khi tướng quân nhập học, cũng đạt thành tích tối đa, cũng là Beta, chỉ là rất nhiều năm sau chúng ta mới biết được, ngài đã tiêm vào thuốc ức chế…."

“Thuốc ức chế đã bị cấm dùng từ lâu rồi." Knox thấp giọng cắt lời cô. “Người bình thường có tiền cũng không thể mua nổi thuốc ức chế, hơn nữa, hiện nay khi nhập trường các học viên đều phải tiến hành kiểm tra huyết thanh, hoàn toàn không có khả năng tiêm thuốc ức chế trà trộn vào được trường quân sự, sự việc năm đó sẽ không tái diễn nữa."

Nhớ tới người kia, trong mắt Knox đột nhiên lóe lên tia đau đớn.

Năm đó, nếu bản thân có thể kiên quyết ngăn Rawson lại, không để hắn tiến vào nhà tù, liệu kết cục có khác đi không? Tướng quân sẽ không bởi vì không cam tâm bị giam lỏng bên người Rawson sinh con dưỡng cái mà lén lút điều khiển cơ giáp trốn khỏi thiên hà Cepheus, kết quả lại bỏ mạng trong một mảnh phế tích, xương cốt cũng không còn.

Nếu lúc ấy ngăn cản Rawson, tướng quân sẽ tự tra tấn mình đến chết trong nhà tù ? Hay sẽ có thể dùng ý chí kiên cường vượt qua kỳ phát tình, sau đó bị nhốt trong ngục giam Quân bộ cả đời?

Cho dù là kết cục nào, đều quá mức tàn nhẫn đối với người đó.

Knox chỉ biết, là phó quan, hắn đã không thể hoàn thành quân lệnh cuối cùng mà tướng quân giao cho hắn.

— Hắn đã phụ sự tín nhiệm của tướng quân.

Sau khi quân đoàn Ám Dạ bị cưỡng chế giải tán, Rawson từng mời Knox đến quân đoàn Vinh Quang nhậm chức, nhưng lại bị Knox dứt khoát cự tuyệt. Hắn mang theo vợ là Eileen cùng nhau tới trường quân sự, làm một huấn luyện viên bình thường, không quan tâm tới việc của Quân bộ nữa.

Cuộc sống mấy năm nay quá mức yên bình, Knox đã gần như quên mất cái cảm giác khẩn trương kích thích, nhiệt huyết sôi trào của năm đó khi theo tướng quân Lăng Vũ lao vào tiền tuyến, xung phong giết địch.

Knox thở sâu, tiếp tục cài nút áo cuối cùng trên quân trang của mình.

Eileen trầm mặc một lát, mới thấp giọng nói. “Có lẽ là em suy nghĩ nhiều, nhưng bộ dạng đứa nhỏ Lâm Viễn này có điểm rất giống ngài."

— Cũng là làn da trắng nõn, tóc đen, đôi mắt trong veo, cũng có ánh mắt tràn đầy tự tin và kiên định.

Nhưng bất đồng là, trên mặt Lâm Viễn luôn tràn đầy tươi cười, bộ dáng sáng sủa lạc quan của một thiếu niên mười tám tuổi đầy sức sống, còn Lăng Vũ năm đó lại rất trầm mặc, luôn luôn độc lai độc vãng, không thích tiếp cận người khác.

Tuy rằng tính cách chênh lệch rất nhiều, nhưng Eileen vẫn có cảm giác có thể nhìn thấy bóng dáng của tướng quân từ trên người Lâm Viễn. Có lẽ bởi vì cùng là người châu Á, trên người bọn họ có những đặc thù rõ rệt của người da vàng, ánh mắt đen láy trong veo giống như hắc diệu thạch thuần khiết nhất dưới ánh mặt trời.

Thấy Knox xoay người chuẩn bị rời đi, lúc này Eileen mới hồi phục tinh thần, nhanh chóng đuổi kịp bước chân hắn.

***

Bên trong phòng ký túc xá A13 dành cho học viên.

Caesar đưa quân phục đã giặt sạch cho Lâm Viễn, Lâm Viễn nói cảm ơn xong liền quay người đi thay quần áo. Cẩn thận mặc quân phục xong, đi ra ngoài lại phát hiện Caesar cư nhiên đang đứng trước cửa đợi cậu.

Caesar liếc mắt nhìn Lâm Viễn, nói. “Đi thôi, sắp muộn rồi."

“….." Kỳ thật cậu có thể đi trước.

Lâm Viễn rất hy vọng Caesar sẽ đi trước, kết quả Caesar vậy mà thực nghĩa khí chờ người bạn cùng phòng này đi cùng.

Khác hẳn với Carl ôn nhu thân thiết, khi Lâm Viễn đối mặt với Caesar luôn có cảm giác không tự nhiên, không thích sóng vai cùng hắn trên đường, không thích đối diện với hắn, không thích cùng hắn một mình ở chung một chỗ.

Caesar luôn tạo cho người ta một cảm giác áp rất kỳ quái.

Mỗi lần chạm phải ánh mắt hắn, liền có cảm giác như trái tim bị người ta nắm lấy.

Đại khái là vì Caesar mang huyết thống Alpha thuần khiết, cho nên trên người mới có loại khí tức bá đạo, cường thế mạnh mẽ như vậy đi?

Hai người sóng vai ra ngoài, đúng lúc gặp Carl đi ra từ ký túc xá A12 bên cạnh, còn có cái người mắt đỏ tóc đỏ mới gặp sáng nay… Đúng rồi, y gọi là Becker…. Vỏ sò đồng học.

Lâm Viễn nhớ tới tên của người này, nhịn không được cười cười với y , vỏ sò đồng học lập tức xấu hổ đến mặt cũng đỏ lên…. Lâm Viễn đột nhiên nghĩ, người này vốn có làn da đen, lúc đỏ mặt thật giống chocolate.

Vỏ sò đồng học bị tưởng tượng thành một khối chocolate cỡ bự gục đầu đi theo sau Lâm Viễn, đột nhiên lại có chút hối hận: Tính tình Lâm Viễn tốt như vậy, lúc trước bản thân không phục đi tìm cậu ta gây phiền toái hình như có chút ngu ngốc? Nên làm sao để bù đắp đây?

Bốn người cùng nhau đến hội quán trung ương, đã có rất nhiều học viên mặc quân phục chỉnh tề xếp thành hàng.

50 học viên của hệ chỉ huy quân sự rất nhanh đã đến đông đủ, dựa theo chỉ thị của Eileen xếp thành bốn hàng từ thấp đến cao, hai hàng trên là nữ sinh, hai hàng sau là nam sinh. Lâm Viễn là nam sinh tương đối thấp, đứng ở đội ngũ bên trái, hàng phía trước là một Beta nữ thấp hơn cậu khoảng mười phân.

Cô gái kia quay đầu nhìn cậu một cái, mỉm cười nói. “Lâm Viễn, chào cậu, tôi tên là Bosa."

“…… Xin chào."

Trong ban, các bạn học hầu như đều biết tên cậu, hiển nhiên là kết quả của việc sáng nay khi tập hợp vỏ sò đồng học đã lớn tiếng khiêu khích. Cô gái này khi cười rộ lên có vẻ rất thân thiện, trên gương mặt còn có hai cái lúm đồng tiền, Lâm Viễn cũng cười với cô một chút, xem như là làm quen với nhau.

Hội trường đủ chỗ để chứa trên vạn người bị phân thành rất nhiều khu vực nhỏ, các lớp tân sinh xếp thành hàng chỉnh tề, liên tiếp hô “Nghiêm" “Lấy bên phải làm chuẩn" vang vọng toàn trường.

Rất nhanh liền đến hai giờ, hội trường đột nhiên trở nên im lặng. Đúng lúc này, ở phía trên trần hội trường vốn lộ thiên, một loạt cơ giáp màu đen ngay ngắn chỉnh tề đột nhiên bay về phía đài chủ tịch, giống như một đàn hùng ưng giương cánh bay cao!

Đội ngũ cơ giáp trên không vững vàng dừng lại tại vị trí đài chủ tịch, sau đó, cửa khoang điều khiển đồng thời mở ra, rất nhiều quân nhân mặc quân trang màu đen phẳng phiu, lấy phương thức vô cùng đẹp mắt và chuẩn mực lần lượt hạ xuống mặt đất.

“…."

Các học viên tập thể trợn mắt há hốc mồm.

“Hành lễ!"

Trên đài truyền đến thanh âm vang dội, các học viên ngay lập tức lấy lại tinh thần, đứng nghiêm trang chỉnh tề, thực hiện một quân lễ tiêu chuẩn hướng về phía đài chủ tịch. Một loạt quân phục màu lam ngay ngắn thẳng tắp tạo thành một mảnh đại dương màu xanh đậm, hình ảnh hơn một vạn học viên đồng thời hành lễ nhìn qua vô cùng đồ sộ, tựa như một cuộn sóng lớn đột nhiên xoáy lên khỏi mặt biển.

Đứng ở giữa đội ngũ quân nhân, một người đàn ông trên vai có ba ngôi sao màu vàng đáp lại một quân lễ về phía mọi người, cao giọng nói.

“Các bạn học, xin chào, tôi là hiệu trưởng của các bạn, Belfas."

Trung tướng Belfas đã sắp hai trăm tuổi, nhưng nhìn qua vẫn cực kỳ cường tráng, bộ dạng mặc quân trang phẳng phiu đứng thẳng, có một loại khí thế không giận mà uy.

“Đầu tiên, tôi thay mặt tất cả những huấn luyện viên của trường học, hoan nghênh các bạn đã đến Học viện quân sự St. Romia. Là Học viện quân sự danh tiếng nhất đế quốc, có thể trúng tuyển vào đây chắc chắn đều là những học viên cực kỳ thông minh và ưu tú. Tôi nghĩ, chắc các bạn cũng không thích nghe lão già như tôi đứng đây dong dài, cho nên tôi sẽ nói ngắn gọn thôi –“

“Học viện quân sự St. Romia sẽ cung cấp cho mọi người những điều kiện học tập tốt nhất, bởi vậy, tôi cũng hy vọng, mọi người có thể tận dụng thật tốt tất cả những lợi ích của nơi này, nghiêm túc học tập, ba năm sau sẽ đạt được một kết quả khiến bản thân hài lòng! Đừng khiến cho gia đình, bạn bè và những giáo viên của các bạn phải thất vọng!"

Belfas thận trọng giơ tay phải lên, xoay người lại, ngẩng đầu, đối diện với quốc kỳ của đế quốc Lacey và quân kỳ của Quân bộ, đứng thẳng, thì thầm rõ ràng từng câu từng chữ.

“Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ trở thành quân nhân của đế quốc Lacey. Tôi ở đây, trang nghiêm tuyên thệ —“

Giọng nói của hiệu trưởng trầm thấp hùng hồn thông qua máy khuếch đại âm thanh vang vọng bên trong hội trường, các học viên lập tức giơ tay phải lên, ngẩng đầu nhìn quốc kỳ và quân kỳ, cùng tuyên đọc lời thề thiêng liêng –

“Từ hôm này trở đi, tôi sẽ trở thành quân nhân của đế quốc Lacey. Tôi ở đây, trang nghiêm tuyên thệ —“

“Tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh của Quân bộ!"

“Nghiêm khắc tuân thủ kỷ luật của Quân bộ!"

“Không sợ hy sinh!"

“Anh dũng chiến đấu!"

“…….."

Thanh âm vang dội thanh thúy của hơn một vạn thiếu niên nhất thời vang tận mây xanh, Học viện quân sự danh tiếng nhất đế quốc Lacey, tân sinh khóa 598 của Học viện quân sự St. Romia, từ giờ khắc này, rốt cuộc đã tự mở ra con đường bước vào cuộc sống của một quân nhân.

******

Sau khi kết thúc nghi thức tuyên thệ, các lớp trở về khu vực huấn luyện của mình.

Đường kính sân thể dục của Học viện quân sự St. Romia rộng hơn mười km, sân to như vậy bị phân cách thành rất nhiều khu vực huấn luyện, 50 người của hệ chỉ huy được phân đến vị trí trung tâm, đưa mắt nhìn quanh, những lớp khác hầu hết đã bắt đầu xếp thành hàng chạy bộ, được huấn luyện tư thế đơn giản khi thực hiện quân lễ.

Eileen mang theo một quân nhân thần sắc nghiêm túc đi đến trước mặt mọi người giới thiệu. “Các học viên, vị này chính là trung tá Knox, một tháng huấn luyện kế tiếp sẽ do ông ấy phụ trách."

Knox mặt không chút thay đổi gật gật đầu, nói. “Ai là đội trưởng?"

Mọi người. “………."

Eileen xấu hổ ho khan một tiếng. “Khụ, buổi sáng quên chọn đội trưởng, hiện tại chúng ta hãy bầu ra một đội trưởng đi!"

Mọi người. “…………"

Huấn luyện viên Eileen nhìn qua anh tư hiên ngang, máu lạnh vô tình, không chút khách khí lấy tay đánh học viên, thật không ngờ cũng sẽ có lúc như vậy…. Trong nháy mắt, mọi người có chút không biết nói gì nhìn về phía chủ nhiệm lớp của mình.

Knox cũng rất bất đắc dĩ đối với Eileen đôi lúc hơi mơ hồ, bất quá trên mặt ông lại không biểu hiện chút gì ra ngoài, vẫn không thay đổi quay đầu nhìn các học viên trước mặt, thấp giọng hỏi. “Có người nào tự tiến cử không?"

Năm mươi người lặng ngắt như tờ.

“Không có ai tự nguyện nhận chức vụ này sao?" Ánh mắt lạnh lẽo chậm rãi đảo qua đội ngũ 50 người, “Tôi cho các cậu mười giây, nếu còn không chọn ra được đội trưởng, như vậy, các cậu cứ chạy mười vòng quanh sân thể dục rồi trở về nghĩ tiếp!"

“10, 9……"

“Huấn luyện viên!"

Rốt cuộc cũng có người dũng cảm giơ tay lên.

Knox quay đầu nhìn về phía y, đó là một nam sinh tóc đỏ, đôi mắt màu đỏ sậm, chạm phải ánh mắt của Knox, nam sinh ngượng ngùng đỏ mặt lên, làn da vốn ngăm đen khi đỏ mặt lại có chút quỷ dị.

Knox hỏi. “Cậu tên là gì?"

Nam sinh cất cao giọng nói. “Báo cáo huấn luyện viên, tôi tên Becker!"

Knox gật gật đầu. “Bạn học Becker, cậu muốn tự tiến cử vị trí đội trưởng?"

Becker đồng học lập tức lắc đầu, dũng cảm nói. “Huấn luyện viên, tôi có thể đề cử người khác làm đội trưởng được không? Tôi cảm thấy có một người cực kỳ thích hợp!"

Knox nói. “Cậu muốn đề cử ai?"

Vỏ sò đồng học nhìn bóng người gầy gầy đứng ở góc nhỏ hẻo lánh tại hàng cuối cùng bên trái, nam sinh tóc đen mắt đen, cao giọng trả lời. “Báo cáo huấn luyện viên, tôi đề cử Lâm Viễn!"

Lâm Viễn. “……………………………"

Thật sự là nằm không cũng trúng đạn a!

Ánh mắt sắc bén của Knox lập tức quét lại đây, Lâm Viễn suýt thì muốn giơ tay che mặt mình lại.

Trời ạ! Vì sao hệ chỉ huy lại có loại động vật đơn bào như thế này a? Sáng sớm chạy tới khiêu khích nói “Cậu là Lâm Viễn, người đã đạt điểm tối đa sao?" khiến bạn học toàn ban đều biết mặt mình không nói, bây giờ lại còn đẩy mình lên đầu sóng ngọn gió như thế này a!

Lâm Viễn thật muốn hỏi một câu: Vỏ sò đồng học, tôi, và, cậu, đến, cùng, là, có, hận, thù, gì, a?!

Knox liếc mắt nhìn Lâm Viễn, quay đầu hỏi Becker.

“Cậu đề cử bạn học Lâm Viễn là vì lý do gì?"

Becker đồng học ngẩng đầu ưỡn ngực, mặt đầy kiêu ngạo nói. “Báo cáo huấn luyện viên, đầu tiên, bạn học Lâm Viễn đã nhập học với thành tích tối đa, là một Beta, kết quả thi lại tốt hơn rất nhiều so với nhóm Alpha, đủ để chứng minh năng lực của cậu ấy!"

Lâm Viễn. “…………."

Nhóm Alpha. “……………."

“Tiếp theo, buổi sáng hôm nay khi đứng tư thế quân đội, bạn học Lâm Viễn đã kiên trì đến hơn hai tiếng, thậm chí còn lâu hơn so với rất nhiều Alpha! Điều này chứng minh cậu ấy không chỉ có chỉ số thông minh cao, mà tố chất thân thể cũng cực kỳ ưu tú!"

Lâm Viễn. “…………."

Nhóm Alpha. “……………."

Becker đồng học cuối cùng đưa ra một câu tổng kết. “Cho nên tôi cho rằng, Lâm Viễn đủ điều kiện để đảm nhiệm chức vị đội trưởng! Cậu ấy nhận vị trí này là vô cùng thích hợp! Báo cáo hết!"

Vỏ sò đồng học, rốt cuộc là tôi đắc tội cậu ở chỗ nào…….

Hận thù thu được cũng quá lớn đi, lại đem cừu hận của Alpha đều kéo tới đây!

Cảm giác được nhóm Alpha chung quanh đồng loạt bắn tới các loại ánh mắt oán hận, chán ghét, khinh bỉ, không phục, Lâm Viễn thật muốn cuộn mình thành quả cầu lông giống như Hobbit, vùi xuống dưới đất cho xong.

Knox gật gật đầu với Becker, quay người nói. “Lâm Viễn, bước ra khỏi hàng!"

Bị huấn luyện viên gọi tên, Lâm Viễn đành phải trưng vẻ mặt nghiêm túc chạy chậm đến trước đội ngũ, đứng thẳng trước mặt Knox, tay đặt bên cạnh vành mũ, thực hiện một quân lễ tiêu chuẩn, âm thanh thanh thúy quyết đoán rõ ràng nói ra một chữ.

“Đến!"

Knox đột nhiên ngẩn ra.

Trong phút chốc, ông thậm chí có loại ảo giác, phảng phất như thời gian quay trở lại, về tới hai mươi tám năm trước.

Hai mươi tám năm trước, thời điểm tập huấn của hệ chỉ huy quân sự khóa 570, cũng là trong nháy mắt bước ra khỏi hàng, người đó đã lập tức hấp dẫn tầm mắt của mọi người.

Thiếu niên người châu Á tóc đen mắt đen, tư thế đứng nghiêm tiêu chuẩn, quân lễ tiêu chuẩn, thanh âm vừa qua thời kỳ vỡ giọng thanh thúy dễ nghe, tuy rằng dáng người hơi gầy, nhưng hào quang tỏa ra trên người không hể thua kém bất cứ một Alpha cao lớn nào.

Chẳng trách Eileen đã nói thấy được bóng dáng tướng quân từ trên người đứa nhỏ này….

Giờ phút này, thậm chí đến trung tá Knox đã ở bên cạnh Lăng Vũ nhiều năm cũng thiếu chút nữa sinh ra ảo giác.

Knox trầm mặc một lát, mới mở miệng nói. “Lâm Viễn, để cậu đảm nhiệm vị trí đội trưởng, cậu thấy sao?"

Lâm Viễn lập tức hành lễ. “Rõ! Huấn luyên viên!"

Knox thâm trầm nhìn cậu. “Cậu không cần suy nghĩ một chút sao?"

Lâm Viễn ngẩng đầu lên, nghiêm túc mà kiên định nói. “Là quân nhân, tôi chỉ biết phục tùng mệnh lệnh của thượng cấp! Becker đồng học đề cử tôi, huấn luyện viên muốn tôi làm đội trưởng, tôi sẽ dùng hết khả năng, tuyệt đối không khiến mọi người thất vọng!"

Knox trầm mặc nhìn thiếu niên trước mặt.

Đúng vậy, làm một quân nhân, nhận được mệnh lệnh của thượng cấp thì phản ứng đầu tiên là phục tùng, tuyệt đối phục tùng.

Tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh, đây cũng là lời tuyên thệ vô cùng quan trọng của quân đội.

Nhất là ở trên chiến trường, khi thượng cấp hạ mệnh lệnh lại càng không thể có chút nghi ngờ và do dự nào, bởi vì rất có thể chính một giây do dự kia, cũng đủ để quân địch bắn nổ tung cậu và chiến hữu thành từng mảnh.

…… Lâm Viễn làm được điều này, bất kể cậu có muốn làm đội trưởng hay không.

Trước mặt là thiếu niên có đôi mắt đen láy trong veo, giờ phút này, trong đôi mắt đó không có chút cảm xúc do dự hay không cam tâm, chỉ còn lại tự tin và kiên quyết.

— Học viên hệ chỉ huy, cần phải có tác phong dứt khoát, không dây dưa lằng nhằng như vậy!

Knox đột nhiên hoảng hốt nhớ tới: Nếu năm đó tướng quân Lăng Vũ không phải vì cá tính quật cường mà lén lút trốn khỏi nhà Rawson, bỏ mạng trong những mảnh phế tích kia, như vậy, con của ngài và Rawson, cũng có thể giống như Lâm Viễn bây giờ, ở độ tuổi mười tám rực rỡ nhất.

Hết chương 17.
Tác giả : Điệp Chi Linh
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại