Quan Đạo Thiên Kiêu
Chương 1: Ngầm hỏi
Nghe nói từ khu huyện Thông Thành đến thị trấn Liễu Thủy rất gần, cũng không hiểu thằng cha nào nói vậy, hay là trong sử sách ghi nhầm, Trương Nhất Phàm ngồi suốt hơn 60 km mới đến được thị trấn nhỏ này.
Thị trấn Liễu Thủy so với các thị trấn khác có thể nói là cách biệt một trời một vực. Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy thì Trương Nhất Phàm tuyệt đối sẽ không tin huyện Thông Thành lại có một địa phương nghèo khó đến như vậy.
Kể từ 3 ngày trước nhận được thông báo, Trương Nhất Phàm đã sớm chuẩn bị hành lý, bắt đầu lên đường, đi đến nơi trong truyền thuyết kể rằng là nơi đất cằn sỏi đá để nhậm chức. Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện bổ nhiệm cho hắn chức Chủ tịch thị trấn Liễu Thủy.
Một Chủ tịch thị trấn tuổi đời mới 25, ở toàn bộ huyện Thông Thành, thậm chí kể cả địa khu Đông Lâm, tuyệt đối chỉ có mình hắn, không có người thứ hai.
Địa khu Đông Lâm chẳng qua chỉ là một tiểu khu không có gì khởi sắc. Huyện Thông Thành lại là một huyện tương đối lạc hậu trong địa khu Đông Lâm này. Thị trấn Liễu Thủy thì khỏi phải nói nữa, đúng là thứ rác rưởi trong mọi thứ rác rưởi, nền kinh tế thì lạc hậu vô cùng.
Nghe nói người dân nơi đó gần như dựa vào cướp bóc để mưu sinh. Trị an xã hội ở đó rất loạn, cuộc sống của nhân dân cứ rối tinh rối mù. Một con đường duy nhất để sinh tồn chính là sông Liễu Thủy, cũng bởi vì Chính phủ xây dựng cải tạo đập nước Trương Gia, cung cấp công trình thủy lợi cho thành thị đã khiến cho nó gần như cạn khô.
Nhưng kể từ sau cuộc đại cải cách năm 90, toàn bộ thành phố Đông Lâm đã xảy ra một sự biến hóa nghiêng trời lệch đất. Huyện Thông Thành cũng được trưởng thành trong những tháng ngày đó. Nhưng thị trấn Liễu Thủy vì giao thông bế tắc, địa hình lại hẻo lánh, nên đã lạc hậu rất nhiều so với thời cuộc.
Vì thế, lãnh đạo Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện đã cho mở một cuộc Hội nghị liên hợp, quyết định điều phái một cán bộ thanh niên trẻ tuổi đắc lực xuống đó để giúp đỡ người nghèo. Những người có tuổi tư tưởng thường quá bảo thủ, không thích hợp với xu hướng cải cách toàn bộ thời đại.
Ai cũng không ngờ tới rằng người nhậm chức này lại là Trương Nhất Phàm. Trương Nhất Phàm trên đường cười đau khổ, không biết đây là vận may hay là chuyện xui xẻo đây.
Lúc trước dẹp quan hệ với gia đình sang một bên, hắn muốn chủ trương cật lực dựa vào bản thân mình dốc dức làm nên một mảnh trời, không ngờ tới lại lưu lạc đến nơi thị trấn nhỏ xa xôi này, làm một chức quan không biết là mười mấy phẩm.
Cứ theo tiến độ này, phải mất bao năm tháng nữa mới đạt được như dự định kì vọng đây?
Buồn bực càng buồn bực, chuyện đã tới nước này, Nhất Phàm cũng không muốn phát tín hiệu cầu cứu tới gia đình, giúp mình thoát khỏi biển khổ. Duy chỉ có kế kiên trì và liều mạng thôi, cho dù là tường đồng vách sắt thì cùng phải động vào thôi.
Trước đó Trương Nhất Phàm đã xem qua tư liệu về thị trấn Liễu Thủy.
Tổng thể quy nạp ba chữ: bẩn, loạn, kém!
Bẩn là vệ sinh môi trường bẩn, nơi nơi rác rưởi đắp thành đống, xe vừa đi qua bụi đất liền bay tung lên.
Loạn là trị an xã hội hỗn loạn, chặn đường cướp bóc bắt giữ, đạo tặc trộm cướp không có cái gì là tốt cả.
Kém là mức sống của người dân còn rất kém, ý thức lạc hậu, tư tưởng viển vông, không có ý chí tiến thủ.
Những chuyện này đều đã rất quen thuộc để đánh giá được các các cán bộ ở thị trấn Liễu Thủy rồi, Trương Nhất Phàm ngẫm nghĩ, để thay đổi một địa phương thì trước tiên cần phải hiểu rõ về nơi này. Bởi vậy Trương Nhất Phàm quyết định trước tiên không nên đến thị trấn báo danh, cải trang đi thăm thú một tuần. Cần phải hiểu được con người và sự việc nơi đây, nếu như lấy thân phận là Chủ tịch thị trấn thì sẽ có một số chuyện nhìn sẽ không thấu hết được, cần có có người nói thật với anh ta.
Có kế hoạch như thế, Trương Nhất Phàm xuống xe, hòa vào dòng người thưa thớt.
Cái thị trấn nhỏ này thành lập đã được hai mươi năm, có con sông Liễu Thủy chảy qua. Nhìn sông Liễu Thủy nhỏ bé hai bên lòng sông nước đang cạn dần, Trương Nhất Phàm không khỏi phát ra một tiếng thở dài.
Con đường rộng không được ba đến bốn mét rất lầy lội, mở rộng về phía xa trông nham nhở, nếu có một chiếc xe đi qua thì thổi lên một đường đầy tro bụi, thị trấn Liễu Thủy liền bị bao phủ trong sương khói mù mịt.
Đây từng là một tuyến giao thông trọng điểm của thành phố, chỉ có điều khi quá cảnh để di chuyển, đường liên thông tỉnh thành sớm đã thay đổi rồi. Từ huyện Thông Thành chạy đường cao tốc theo hướng nam, không có ai muốn đi qua huyện Liễu Thủy, đi đường quốc lộ vòng qua núi tiến vào thành phố Đông Lâm.
Đang giữa trưa, bên đường thưa thớt những cửa hàng, có thể đếm được trên đầu ngón tay. Một người phụ nữ mặc quần áo sọc ca rô đang ngồi bên hồ giặt tã lót. Trương Nhất Phàm đi theo bậc thang bước xuống rửa tay.
- Chị ơi, xin hỏi Uỷ ban thị trấn ở chỗ nào vậy?
Cho tới khi người phụ nữ quay đầu lại, Trương Nhất Phàm mới nhận thấy người thiếu phụ này còn rất trẻ, chính xác là một người đang trong kỳ cho con bú, khoảng hai nhăm hai sáu tuổi, cũng xấp xỉ tuổi Trương Nhất Phàm. Trước ngực phập phồng, không che giấu sự tự hào khi được làm mẹ. Bộ quần áo ca rô dường như muốn bứt phá ra hết sức, mạnh mẽ tới mức gần như muốn xé đứt những chiếc cúc áo vốn đã không mấy chắc chắn. Hai bầu sữa thấm ướt để lại in dấu lại trên hai đầu nhũ hoa, vẫn còn rất rõ ràng và mới, thấm cả ra bên ngoài chiếc áo. Hai chiếc nhũ hoa càng lộ ra, từ những khe hở giữa các nút thắt với nhau, có thể thấy được bộ ngực trắng trắng.
Thiếu phụ có khuôn mặt nhu mì xinh đẹp, mặc dù không qua son phấn nhìn qua vẫn có nét thanh tú, chỉ có điều cách ăn mặc trang điểm mang bản chất địa phương rất quê mùa.
Trông tuổi của cô ta mà gọi là chị thì có phải là có chút đường đột? Trương Nhất Phàm đang có chút hối hận, thiếu phụ dừng tay giặt giũ, khẽ mỉm cười lộ ra mấy chiếc răng trắng như tuyết, nhìn thấy Trương Nhất Phàm xong có chút kinh ngạc.
- Anh là người thành phố à? Trụ sở thị trấn ở đằng kia.
Trương Nhất Phàm gật gật đầu:
- Lần đầu tiên tôi đến thị trấn Liễu Thủy.
- Người thành phố đúng là lịch sự nhã nhặn khác với người nhà quê ở thị trấn chúng tôi.
Thiếu phụ lau tay, nhìn Trương Nhất Phàm tướng mạo đường hoàng, khôi ngô tuấn tú, nói vài câu cũng thì tự nhiên gần gũi.
- Anh gọi tôi là chị chỉ sợ là sai rồi, tôi mới hai mươi tư tuổi, nhưng đã sinh một cháu bé nên nhìn trông có chút già dặn.
Thiếu phụ nói xong lại cười làm duyên.
Quả nhiên như mình đã dự đoán trước, lúc nãy bị một vẻ ngoài già dặn che mắt nên nghĩ lầm là người phụ nữ này đã khoảng ba mươi. Không nghĩ tới cô ta lại làm mẹ trẻ thế, người trong thị trấn kết hôn sớm, hiện tượng này rất phổ biến, Trương Nhất Phàm buộc lòng cười cười.
Ban đầu hắn không có dự định lập tức tới trụ sở ngay, định trễ vài ngày, tìm hiểu một chút về tình hình sau đó mới tới Uỷ ban nhậm chức, bèn cùng người thiếu phụ này kéo dài đề tài cuộc nói chuyện.
- Tôi là Liễu Hồng, thị trấn Liễu Thủy đại đa số đều mang họ Liễu.
Nói chuyện với Liễu Hồng, Trương Nhất Phàm đại khái cũng hiểu được một chút về tình hình. Toàn bộ thị trấn Liễu Thủy không tới nghìn hộ dân, trên trấn cũng chỉ không đến ba ngàn. Từ sau cải cách mở cửa, rất nhiều người thanh niên đều lên vùng Duyên hải đi làm thuê. Ở huyện lưu lại phần lớn là những người già yếu và một vài thiếu nữ.
Trương Nhất Phàm chỉ vào sông Liễu Thủy nói:
- Trước đây tôi nghe dòng sông này rất nổi tiếng, tại sao bây giờ cạn khô như thế này?
Nhìn dưới chân nước không tới nửa mét, Trương Nhất Phàm có chút nghi hoặc.
Liễu Hồng giặt xong tã, lại cố sức chà xát mấy bộ quần áo. Bộ ngực hoàn toàn lộ ra từ khe hở của chiếc áo sơ mi ca rô, cử động theo mỗi động tác của tay.
- Còn không phải vì cấp trên đang sửa đập nước Trương Gia cấp nước cho trung tâm thành phố.
Liễu Hồng nói chính là nơi thượng nguồn của con sông Liễu Thủy đang được dùng để xây dựng đập nước Trương Gia. Đập nước Trương Gia chính là kế hoạch hoàn toàn mới trong trọng điểm du lịch của huyện, hai năm trước bắt đầu khởi công nhưng trước mắt vẫn chưa hoàn thành.
Đập nước Trương Gia một khi được xây dựng, nước dưới sông Liễu Thủy sẽ không còn được dồi dào như ngày xưa. Trên đường đi Trương Nhất Phàm nhìn thấy rất nhiều cánh đồng khô cằn hoang phế bởi vì không có nước.
Xem ra đập nước Trương Gia là một công trình, là nơi Huyện Uỷ và Uỷ ban Nhân dân đã bị đi sai một bước. Chỉ vì bản thân mình lại thấp cổ bé họng, mặc dù làm thư ký cho Chủ tịch huyện một năm nhưng trước sau cũng không chống lại được quyết định của Huyện ủy.
Hai người đang nói, từ bên đường quốc lộ vọng lại âm thanh cuộc cãi vã.
- Thế nào? Đụng vào người ta rồi còn muốn bỏ chạy à? Hôm nay không làm cho rõ chuyện này, đừng có mong rời khỏi thị trấn Liễu Thủy.
- Tôi đâu có đụng phải ông ta, là ông ta chạy vào giữa đường. Tôi không phanh gấp thì ông ta đã gục rồi, không liên quan gì tới tôi.
- Mẹ mày, người ta bị đâm tới mức này, còn ở đó mà lắm lời, đánh chết thằng chó mày….
- Này, các người muốn làm gì, đánh người hả, còn không nói đạo lí?
- Ai da!
Ngoài đường cãi nhau, một ông già khoảng gần 60 tuổi ngã ngồi dưới đất. Nhìn ông ta ra sức xoa nắn đầu gối, dường như rất đau đớn.
Bên cạnh là một chiếc Honda Quảng Châu còn khá mới, bảy tám người thanh niên vây quanh một người trung niên hơi béo, trong tư thế chiến đấu. Người trung niên bị đạp một cước, cố sức giải thích với mọi người. Nhưng những người thanh niên kia dáng vẻ phẫn nộ, từng đôi một dáng vẻ bất bình ra sức đánh đấm.
Người này bị đánh ngã nhào xuống, không ngớt miệng kêu than đau đớn. Người vây quanh xem không ít, nhưng không hề có người nào tiến lên dìu người trung niên đứng dậy. Trương Nhất Phàm từ bậc cầu leo lên, có ý đi tới đỡ người trung tuổi dậy.
Liễu Hồng từ phía sau kéo hắn lại một chút, hạ thấp giọng nói:
- Đừng qua đó, bọn họ đang diễn kịch thôi. Người lái xe này chỉ sợ sẽ tiếp tục bị ăn gậy.
- Ăn gậy?
Trong lòng Trương Nhất Phàm lập tức toát lạnh nửa người. Vốn dĩ trong lòng cũng có chút cảm giác tốt đẹp đối với mấy người thanh niên dũng khí hăng hái kia. Đối với người trung niên bị đánh kia cũng có chút thương hại. Thị trấn Liễu Thủy tuy nghèo, ít nhất nhân dân cũng chất phác, ít nhất không giống những người dân thành thị, nhìn thấy những chuyện này phần lớn đều lạnh lùng thản nhiên, thờ ơ. Cứ thể khiến cho kẻ gây ra tội tháo chạy, nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
- Có phải bọn họ đang chặn đường cướp bóc?
Trương Nhất Phàm có chút không chắc chắn bèn hỏi han.
Liễu Hồng dường như rất sợ những người này.
- Nói nhỏ thôi, những người này đều là những kẻ lang thang trong thị trấn. người trung niên kia là bọn họ cố bày ra, anh là người vùng khác, đừng nên quản chuyện bao đồng, cẩn thận thiệt thân.
Bởi vì Trương Nhất Phàm trông có sức hút lạ, lại có vẻ nhã nhặn, Liễu Hồng cũng có chút ấn tượng tốt với hắn.
- Trụ sở thị trấn ở phía bên kia, anh mau đi làm việc của mình đi!
Liễu Hồng chỉ chỉ về phía Nam, mang quần áo đã giặt sạch rời đi.
Nghe lời Liễu Hồng, Trương Nhất Phàm nghĩ mình không nên lộ diện, liền ở phía xa nhìn xem mọi chuyện chuyển biến như thế nào.
Cuộc tranh cãi trên đường đã lâu như vậy, đồn công an lại ở phía trước nhưng cảnh sát chậm chạp vẫn chưa thấy tới. Sau cùng người trung niên lái xe không thể không bỏ ra hai nghìn tệ để giải quyết cho xong chuyện này.
Chiếc xe Honda vừa lao đi, lão già gần 60 kia cũng hết kêu đau, tự mình bò dậy.
Nhìn những người kia đắc ý cầm tiền đi vào một quán ăn, Trương Nhất Phàm trong lòng thầm ghi nhớ lại gương mặt của những người này.
Thị trấn Liễu Thủy thật sự quá nhỏ, chỉ trong vòng nửa giờ Trương Nhất Phàm đã đi hết một lượt toàn bộ nơi này, nơi nhộn nhịp nhất chính là con đường ban nãy.
Cửa hàng nhiều vô kể, ngoài những cái đóng cửa tuyệt đối không quá ba mươi hộ. Rất nhanh Trương Nhất Phàm liền nhận ra một vấn đề hết sức đau đầu, sao lại không có nhà trọ?
Nếu là cải trang để đi thăm xem xét một tuần thì Trụ sở thị trấn đương nhiên không thể đi tới, chỉ có mấy ngày này không biết sẽ nghỉ chân ở đâu?
Trời dần dần tối đen, Trương Nhất Phàm đi vào một con ngõ nhỏ.
Ở trong con ngõ nhỏ, Trương Nhất Phàm phát hiện ra một chuyện dở khóc dở cười. Tất cả các nhà vệ sinh đều dựng theo hướng ven đường, không có rèm cửa, cũng không có vật che chắn gì cả, chỉ có một cây gỗ làm thành một cái bệ ngồi đặt ở bên trên.
Vừa rồi đi dạo, nhìn thấy không ít nam nữ cả già lần trẻ, rất vô tư cởi quần ra ngồi trên chiếc bệ, vừa đi vệ sinh vừa nói chuyện với người khác, cả cô gái trẻ tuổi cũng không ngoại lệ.
Trương Nhất Phàm có chút buồn bực, ở trên huyện trước kia nào có nhìn thấy những chuyện này. Một cô gái trẻ giữa nhà xí giơ mông ra, không ngờ còn bắt chuyện với cả người qua đường???
Thị trấn Liễu Thủy so với các thị trấn khác có thể nói là cách biệt một trời một vực. Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy thì Trương Nhất Phàm tuyệt đối sẽ không tin huyện Thông Thành lại có một địa phương nghèo khó đến như vậy.
Kể từ 3 ngày trước nhận được thông báo, Trương Nhất Phàm đã sớm chuẩn bị hành lý, bắt đầu lên đường, đi đến nơi trong truyền thuyết kể rằng là nơi đất cằn sỏi đá để nhậm chức. Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện bổ nhiệm cho hắn chức Chủ tịch thị trấn Liễu Thủy.
Một Chủ tịch thị trấn tuổi đời mới 25, ở toàn bộ huyện Thông Thành, thậm chí kể cả địa khu Đông Lâm, tuyệt đối chỉ có mình hắn, không có người thứ hai.
Địa khu Đông Lâm chẳng qua chỉ là một tiểu khu không có gì khởi sắc. Huyện Thông Thành lại là một huyện tương đối lạc hậu trong địa khu Đông Lâm này. Thị trấn Liễu Thủy thì khỏi phải nói nữa, đúng là thứ rác rưởi trong mọi thứ rác rưởi, nền kinh tế thì lạc hậu vô cùng.
Nghe nói người dân nơi đó gần như dựa vào cướp bóc để mưu sinh. Trị an xã hội ở đó rất loạn, cuộc sống của nhân dân cứ rối tinh rối mù. Một con đường duy nhất để sinh tồn chính là sông Liễu Thủy, cũng bởi vì Chính phủ xây dựng cải tạo đập nước Trương Gia, cung cấp công trình thủy lợi cho thành thị đã khiến cho nó gần như cạn khô.
Nhưng kể từ sau cuộc đại cải cách năm 90, toàn bộ thành phố Đông Lâm đã xảy ra một sự biến hóa nghiêng trời lệch đất. Huyện Thông Thành cũng được trưởng thành trong những tháng ngày đó. Nhưng thị trấn Liễu Thủy vì giao thông bế tắc, địa hình lại hẻo lánh, nên đã lạc hậu rất nhiều so với thời cuộc.
Vì thế, lãnh đạo Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện đã cho mở một cuộc Hội nghị liên hợp, quyết định điều phái một cán bộ thanh niên trẻ tuổi đắc lực xuống đó để giúp đỡ người nghèo. Những người có tuổi tư tưởng thường quá bảo thủ, không thích hợp với xu hướng cải cách toàn bộ thời đại.
Ai cũng không ngờ tới rằng người nhậm chức này lại là Trương Nhất Phàm. Trương Nhất Phàm trên đường cười đau khổ, không biết đây là vận may hay là chuyện xui xẻo đây.
Lúc trước dẹp quan hệ với gia đình sang một bên, hắn muốn chủ trương cật lực dựa vào bản thân mình dốc dức làm nên một mảnh trời, không ngờ tới lại lưu lạc đến nơi thị trấn nhỏ xa xôi này, làm một chức quan không biết là mười mấy phẩm.
Cứ theo tiến độ này, phải mất bao năm tháng nữa mới đạt được như dự định kì vọng đây?
Buồn bực càng buồn bực, chuyện đã tới nước này, Nhất Phàm cũng không muốn phát tín hiệu cầu cứu tới gia đình, giúp mình thoát khỏi biển khổ. Duy chỉ có kế kiên trì và liều mạng thôi, cho dù là tường đồng vách sắt thì cùng phải động vào thôi.
Trước đó Trương Nhất Phàm đã xem qua tư liệu về thị trấn Liễu Thủy.
Tổng thể quy nạp ba chữ: bẩn, loạn, kém!
Bẩn là vệ sinh môi trường bẩn, nơi nơi rác rưởi đắp thành đống, xe vừa đi qua bụi đất liền bay tung lên.
Loạn là trị an xã hội hỗn loạn, chặn đường cướp bóc bắt giữ, đạo tặc trộm cướp không có cái gì là tốt cả.
Kém là mức sống của người dân còn rất kém, ý thức lạc hậu, tư tưởng viển vông, không có ý chí tiến thủ.
Những chuyện này đều đã rất quen thuộc để đánh giá được các các cán bộ ở thị trấn Liễu Thủy rồi, Trương Nhất Phàm ngẫm nghĩ, để thay đổi một địa phương thì trước tiên cần phải hiểu rõ về nơi này. Bởi vậy Trương Nhất Phàm quyết định trước tiên không nên đến thị trấn báo danh, cải trang đi thăm thú một tuần. Cần phải hiểu được con người và sự việc nơi đây, nếu như lấy thân phận là Chủ tịch thị trấn thì sẽ có một số chuyện nhìn sẽ không thấu hết được, cần có có người nói thật với anh ta.
Có kế hoạch như thế, Trương Nhất Phàm xuống xe, hòa vào dòng người thưa thớt.
Cái thị trấn nhỏ này thành lập đã được hai mươi năm, có con sông Liễu Thủy chảy qua. Nhìn sông Liễu Thủy nhỏ bé hai bên lòng sông nước đang cạn dần, Trương Nhất Phàm không khỏi phát ra một tiếng thở dài.
Con đường rộng không được ba đến bốn mét rất lầy lội, mở rộng về phía xa trông nham nhở, nếu có một chiếc xe đi qua thì thổi lên một đường đầy tro bụi, thị trấn Liễu Thủy liền bị bao phủ trong sương khói mù mịt.
Đây từng là một tuyến giao thông trọng điểm của thành phố, chỉ có điều khi quá cảnh để di chuyển, đường liên thông tỉnh thành sớm đã thay đổi rồi. Từ huyện Thông Thành chạy đường cao tốc theo hướng nam, không có ai muốn đi qua huyện Liễu Thủy, đi đường quốc lộ vòng qua núi tiến vào thành phố Đông Lâm.
Đang giữa trưa, bên đường thưa thớt những cửa hàng, có thể đếm được trên đầu ngón tay. Một người phụ nữ mặc quần áo sọc ca rô đang ngồi bên hồ giặt tã lót. Trương Nhất Phàm đi theo bậc thang bước xuống rửa tay.
- Chị ơi, xin hỏi Uỷ ban thị trấn ở chỗ nào vậy?
Cho tới khi người phụ nữ quay đầu lại, Trương Nhất Phàm mới nhận thấy người thiếu phụ này còn rất trẻ, chính xác là một người đang trong kỳ cho con bú, khoảng hai nhăm hai sáu tuổi, cũng xấp xỉ tuổi Trương Nhất Phàm. Trước ngực phập phồng, không che giấu sự tự hào khi được làm mẹ. Bộ quần áo ca rô dường như muốn bứt phá ra hết sức, mạnh mẽ tới mức gần như muốn xé đứt những chiếc cúc áo vốn đã không mấy chắc chắn. Hai bầu sữa thấm ướt để lại in dấu lại trên hai đầu nhũ hoa, vẫn còn rất rõ ràng và mới, thấm cả ra bên ngoài chiếc áo. Hai chiếc nhũ hoa càng lộ ra, từ những khe hở giữa các nút thắt với nhau, có thể thấy được bộ ngực trắng trắng.
Thiếu phụ có khuôn mặt nhu mì xinh đẹp, mặc dù không qua son phấn nhìn qua vẫn có nét thanh tú, chỉ có điều cách ăn mặc trang điểm mang bản chất địa phương rất quê mùa.
Trông tuổi của cô ta mà gọi là chị thì có phải là có chút đường đột? Trương Nhất Phàm đang có chút hối hận, thiếu phụ dừng tay giặt giũ, khẽ mỉm cười lộ ra mấy chiếc răng trắng như tuyết, nhìn thấy Trương Nhất Phàm xong có chút kinh ngạc.
- Anh là người thành phố à? Trụ sở thị trấn ở đằng kia.
Trương Nhất Phàm gật gật đầu:
- Lần đầu tiên tôi đến thị trấn Liễu Thủy.
- Người thành phố đúng là lịch sự nhã nhặn khác với người nhà quê ở thị trấn chúng tôi.
Thiếu phụ lau tay, nhìn Trương Nhất Phàm tướng mạo đường hoàng, khôi ngô tuấn tú, nói vài câu cũng thì tự nhiên gần gũi.
- Anh gọi tôi là chị chỉ sợ là sai rồi, tôi mới hai mươi tư tuổi, nhưng đã sinh một cháu bé nên nhìn trông có chút già dặn.
Thiếu phụ nói xong lại cười làm duyên.
Quả nhiên như mình đã dự đoán trước, lúc nãy bị một vẻ ngoài già dặn che mắt nên nghĩ lầm là người phụ nữ này đã khoảng ba mươi. Không nghĩ tới cô ta lại làm mẹ trẻ thế, người trong thị trấn kết hôn sớm, hiện tượng này rất phổ biến, Trương Nhất Phàm buộc lòng cười cười.
Ban đầu hắn không có dự định lập tức tới trụ sở ngay, định trễ vài ngày, tìm hiểu một chút về tình hình sau đó mới tới Uỷ ban nhậm chức, bèn cùng người thiếu phụ này kéo dài đề tài cuộc nói chuyện.
- Tôi là Liễu Hồng, thị trấn Liễu Thủy đại đa số đều mang họ Liễu.
Nói chuyện với Liễu Hồng, Trương Nhất Phàm đại khái cũng hiểu được một chút về tình hình. Toàn bộ thị trấn Liễu Thủy không tới nghìn hộ dân, trên trấn cũng chỉ không đến ba ngàn. Từ sau cải cách mở cửa, rất nhiều người thanh niên đều lên vùng Duyên hải đi làm thuê. Ở huyện lưu lại phần lớn là những người già yếu và một vài thiếu nữ.
Trương Nhất Phàm chỉ vào sông Liễu Thủy nói:
- Trước đây tôi nghe dòng sông này rất nổi tiếng, tại sao bây giờ cạn khô như thế này?
Nhìn dưới chân nước không tới nửa mét, Trương Nhất Phàm có chút nghi hoặc.
Liễu Hồng giặt xong tã, lại cố sức chà xát mấy bộ quần áo. Bộ ngực hoàn toàn lộ ra từ khe hở của chiếc áo sơ mi ca rô, cử động theo mỗi động tác của tay.
- Còn không phải vì cấp trên đang sửa đập nước Trương Gia cấp nước cho trung tâm thành phố.
Liễu Hồng nói chính là nơi thượng nguồn của con sông Liễu Thủy đang được dùng để xây dựng đập nước Trương Gia. Đập nước Trương Gia chính là kế hoạch hoàn toàn mới trong trọng điểm du lịch của huyện, hai năm trước bắt đầu khởi công nhưng trước mắt vẫn chưa hoàn thành.
Đập nước Trương Gia một khi được xây dựng, nước dưới sông Liễu Thủy sẽ không còn được dồi dào như ngày xưa. Trên đường đi Trương Nhất Phàm nhìn thấy rất nhiều cánh đồng khô cằn hoang phế bởi vì không có nước.
Xem ra đập nước Trương Gia là một công trình, là nơi Huyện Uỷ và Uỷ ban Nhân dân đã bị đi sai một bước. Chỉ vì bản thân mình lại thấp cổ bé họng, mặc dù làm thư ký cho Chủ tịch huyện một năm nhưng trước sau cũng không chống lại được quyết định của Huyện ủy.
Hai người đang nói, từ bên đường quốc lộ vọng lại âm thanh cuộc cãi vã.
- Thế nào? Đụng vào người ta rồi còn muốn bỏ chạy à? Hôm nay không làm cho rõ chuyện này, đừng có mong rời khỏi thị trấn Liễu Thủy.
- Tôi đâu có đụng phải ông ta, là ông ta chạy vào giữa đường. Tôi không phanh gấp thì ông ta đã gục rồi, không liên quan gì tới tôi.
- Mẹ mày, người ta bị đâm tới mức này, còn ở đó mà lắm lời, đánh chết thằng chó mày….
- Này, các người muốn làm gì, đánh người hả, còn không nói đạo lí?
- Ai da!
Ngoài đường cãi nhau, một ông già khoảng gần 60 tuổi ngã ngồi dưới đất. Nhìn ông ta ra sức xoa nắn đầu gối, dường như rất đau đớn.
Bên cạnh là một chiếc Honda Quảng Châu còn khá mới, bảy tám người thanh niên vây quanh một người trung niên hơi béo, trong tư thế chiến đấu. Người trung niên bị đạp một cước, cố sức giải thích với mọi người. Nhưng những người thanh niên kia dáng vẻ phẫn nộ, từng đôi một dáng vẻ bất bình ra sức đánh đấm.
Người này bị đánh ngã nhào xuống, không ngớt miệng kêu than đau đớn. Người vây quanh xem không ít, nhưng không hề có người nào tiến lên dìu người trung niên đứng dậy. Trương Nhất Phàm từ bậc cầu leo lên, có ý đi tới đỡ người trung tuổi dậy.
Liễu Hồng từ phía sau kéo hắn lại một chút, hạ thấp giọng nói:
- Đừng qua đó, bọn họ đang diễn kịch thôi. Người lái xe này chỉ sợ sẽ tiếp tục bị ăn gậy.
- Ăn gậy?
Trong lòng Trương Nhất Phàm lập tức toát lạnh nửa người. Vốn dĩ trong lòng cũng có chút cảm giác tốt đẹp đối với mấy người thanh niên dũng khí hăng hái kia. Đối với người trung niên bị đánh kia cũng có chút thương hại. Thị trấn Liễu Thủy tuy nghèo, ít nhất nhân dân cũng chất phác, ít nhất không giống những người dân thành thị, nhìn thấy những chuyện này phần lớn đều lạnh lùng thản nhiên, thờ ơ. Cứ thể khiến cho kẻ gây ra tội tháo chạy, nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
- Có phải bọn họ đang chặn đường cướp bóc?
Trương Nhất Phàm có chút không chắc chắn bèn hỏi han.
Liễu Hồng dường như rất sợ những người này.
- Nói nhỏ thôi, những người này đều là những kẻ lang thang trong thị trấn. người trung niên kia là bọn họ cố bày ra, anh là người vùng khác, đừng nên quản chuyện bao đồng, cẩn thận thiệt thân.
Bởi vì Trương Nhất Phàm trông có sức hút lạ, lại có vẻ nhã nhặn, Liễu Hồng cũng có chút ấn tượng tốt với hắn.
- Trụ sở thị trấn ở phía bên kia, anh mau đi làm việc của mình đi!
Liễu Hồng chỉ chỉ về phía Nam, mang quần áo đã giặt sạch rời đi.
Nghe lời Liễu Hồng, Trương Nhất Phàm nghĩ mình không nên lộ diện, liền ở phía xa nhìn xem mọi chuyện chuyển biến như thế nào.
Cuộc tranh cãi trên đường đã lâu như vậy, đồn công an lại ở phía trước nhưng cảnh sát chậm chạp vẫn chưa thấy tới. Sau cùng người trung niên lái xe không thể không bỏ ra hai nghìn tệ để giải quyết cho xong chuyện này.
Chiếc xe Honda vừa lao đi, lão già gần 60 kia cũng hết kêu đau, tự mình bò dậy.
Nhìn những người kia đắc ý cầm tiền đi vào một quán ăn, Trương Nhất Phàm trong lòng thầm ghi nhớ lại gương mặt của những người này.
Thị trấn Liễu Thủy thật sự quá nhỏ, chỉ trong vòng nửa giờ Trương Nhất Phàm đã đi hết một lượt toàn bộ nơi này, nơi nhộn nhịp nhất chính là con đường ban nãy.
Cửa hàng nhiều vô kể, ngoài những cái đóng cửa tuyệt đối không quá ba mươi hộ. Rất nhanh Trương Nhất Phàm liền nhận ra một vấn đề hết sức đau đầu, sao lại không có nhà trọ?
Nếu là cải trang để đi thăm xem xét một tuần thì Trụ sở thị trấn đương nhiên không thể đi tới, chỉ có mấy ngày này không biết sẽ nghỉ chân ở đâu?
Trời dần dần tối đen, Trương Nhất Phàm đi vào một con ngõ nhỏ.
Ở trong con ngõ nhỏ, Trương Nhất Phàm phát hiện ra một chuyện dở khóc dở cười. Tất cả các nhà vệ sinh đều dựng theo hướng ven đường, không có rèm cửa, cũng không có vật che chắn gì cả, chỉ có một cây gỗ làm thành một cái bệ ngồi đặt ở bên trên.
Vừa rồi đi dạo, nhìn thấy không ít nam nữ cả già lần trẻ, rất vô tư cởi quần ra ngồi trên chiếc bệ, vừa đi vệ sinh vừa nói chuyện với người khác, cả cô gái trẻ tuổi cũng không ngoại lệ.
Trương Nhất Phàm có chút buồn bực, ở trên huyện trước kia nào có nhìn thấy những chuyện này. Một cô gái trẻ giữa nhà xí giơ mông ra, không ngờ còn bắt chuyện với cả người qua đường???
Tác giả :
Tây Lâu Nguyệt