Quan Đạo Chi Sắc Giới
Chương 5 Mượn hoa kính phật.

Quan Đạo Chi Sắc Giới

Chương 5 Mượn hoa kính phật.



Quan Đạo Chi Sắc Giới
Tác Giả: Đê Thủ Tịch Mịch
Quyển I: Tiểu thanh niên ủy ban

Chương 5: Mượn hoa kính phật.

Nguồn: Sưu tầm






Sáng sớm hôm sau, trong lúc ngồi ăn sáng, gần như tất cả thành viên trong tổ công tác chữa cháy đều phát hiện ra Chu thư ký trưởng trở nên vui vẻ khác thường, ông nói cười vui vẻ trên bàn ăn, vẻ âu sầu của ngày hôm qua tan biến đâu mất dạng, ai nấy đều ngấm ngầm khâm phục, thư ký trưởng không hổ danh là ủy viên thường trực của thành ủy, dù có gặp phải sóng to gió lớn nào vẫn giữ được trạng thái bình tĩnh ứng phó mọi việc, chỉ riêng tài năng bình chân như vại ấy là không phải ai cũng bắt chước được rồi.

Sau khi ăn sáng xong, Chu thư ký trưởng triệu tập mọi người lại, dõng dạc tuyên bố rằng đêm qua ông đã suốt đêm không ngủ suy nghĩ kĩ lưỡng, cuối cùng quyết định hôm nay đích thân ông sẽ đến thăm giám đốc Phương của đài truyền hình, bằng bất cứ giá nào cũng phải thuyết phục được người ta bỏ qua vụ việc, đừng làm to chuyện gây ảnh hưởng đến hình ảnh của chính quyền thành phố Thanh Châu trong mắt nhân dân, vì vậy đông người ở lại thành ra vướng chân bận cẳng, ông đề nghị toàn bộ tổ công tác sẽ do Lưu phó ban quản lý quay về trước, chỉ để lại một mình Tiểu Vương đi với ông là đủ.


Lưu phó ban vuốt cằm đăm chiêu suy nghĩ, mới đêm qua Chu thư ký trưởng còn hùng hổ nói với ông làm thế nào để phát huy tinh thần tập thể, toàn tổ công tác cùng tiến cùng lui, quyết tâm dập tắt đám cháy tai hại kia, tại sao mới trải qua một đêm thôi liền thay đổi đột ngột rồi? Nếu không nắm chắc phần thắng, với tính cách của Chu thư ký trưởng không ngu dại gì tự ôm lấy trách nhiệm vào mình, xem ra vụ việc đã có diễn biến mới, chỉ là Lưu phó ban muốn sớm quăng hòn than nóng trên tay cho người khác lắm rồi, với tình cảnh hiện giờ của ông ta, giữ mình mới là việc đáng quan tâm hàng đầu, còn lập công thì không dám nghĩ tới nữa.

Thấy Chu thư ký trưởng mỉm cười nhìn về phía mình trưng cầu ý kiến, Lưu phó ban gật đầu lia lịa, mau mắn nói: “Vậy thì nhờ cậy hết vào thư ký trưởng rồi! Chúc thư ký trưởng mã đáo thành công, chúng tôi sẽ về Thanh Châu trước ngóng chờ tin tốt lành!"

Trịnh phó chủ nhiệm hấp tấp tiến lại gần Chu thư ký trưởng, tỏ ra sốt sắng hỏi: “Thư ký trưởng, Tiểu Vương hãy còn non nớt, kinh nghiệm không đủ, tôi có phần không yên tâm, hay là để tôi ở lại đi với ngài vậy!"

Chu thư ký trưởng nhăn mặt ngay, rủa thầm Trịnh phó chủ nhiệm không biết điều, giữ ông lại có ích gì chứ? Tôi còn phải nhờ Tiểu Vương mới được vào nhà giám đốc Phương đây. Thế là ông không thèm nhiều lời với Trịnh Đại Quân, chỉ nói nếu Lưu phó ban không phản đối thì cứ theo đó mà làm đi, sau đó “Hừ!" một tiếng rõ to cho tất cả mọi người đều nghe thấy, quay lưng đi ra khỏi phòng ăn.

Trịnh Đại Quân đứng chôn chân tại chỗ, mọi cặp mắt đều đổ dồn về phía ông, mặt ông nóng bừng bừng như bị lửa đốt, thật muốn kiếm cái lỗ chui vào trốn, mất mặt quá! Giả đò ho khan vài tiếng che lấp cơn xấu hổ, Trịnh phó chủ nhiệm cố ý lớn tiếng dạy bảo Vương Tư Vũ: “Tiểu Vương, nhớ theo hầu Chu thư ký trưởng cho chu đáo, tuyệt đối không được để xảy ra sơ suất gì biết chưa? Đây là một nhiệm vụ vô cùng gian khó…"

Trịnh Đại Quân còn chưa nói hết câu, Vương Tư Vũ đã quay phắt người ung dung bước ra xa. Những người khác từ đầu đến giờ không nói tiếng nào, nhưng ai cũng cười thầm mỉa mai trong bụng, tên Trịnh Đại Quân này bày đặt chơi nổi không đúng lúc rồi, người ta là thư ký trưởng chỉ định Tiểu Vương đi theo, ông chỉ giữ chức phó chủ nhiệm đứng ra ý kiến ý cò làm gì? Không biết phân biệt thứ tự lớn bé gì hết, đáng đời lắm!

Trong vòng một phút mà bị quê độ đến 2 lần, Trịnh Đại Quân tối sầm mặt, cơ mặt co giật liên hồi, ông nhận ra mọi cặp mắt đều tỏ ra hí hửng soi vào mình, vội móc điện thoại ra, bấm số gọi đi, sau đó hét lớn tiếng vào đó: “Lão Ngô phải không? Hôm nay có một nhiệm vụ cấp bách giao cho ông đây, ông hãy lái xe đến khách sạn Ngân Thái ngoài tỉnh, chờ Chu thư ký trưởng làm xong việc thì đưa ngài về Thanh Châu an toàn, tuyệt đối không được để xảy ra sơ suất gì nghe chưa! Đây là một nhiệm vụ hết sức gian nan và vất vả…"

Trịnh Đại Quân cứ thế vừa làm ra vẻ ta đây kẻ cả vừa sải bước chuồn khỏi đám đông, trong lòng nghi ngờ, thư ký trưởng ngày thường luôn biết hòa nhã với hết thảy mọi người, thế mà hôm nay lại vì tên Tiểu Vương đó làm mình bẽ mặt, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhỉ?

Trong lúc những người khác thu dọn hành lý chuẩn bị lên xe ra về, Hoàng chủ nhiệm len lén chạy tới phòng Chu thư ký trưởng, gõ cửa nhè nhẹ rồi lách người vào trong, sau khi nói vài câu khách sáo liền lôi ra hai cây thuốc lá hảo hạng, nói: “Tất cả đều là rắc rối do tổ làm việc của tôi gây ra, tôi xin nhận trách nhiệm về mình, hai cây thuốc này xin nhờ thư ký trưởng chuyển giúp cho giám đốc Phương, ngày khác tôi nhất định đến tận nơi thỉnh tội."

Chu thư ký trưởng tất nhiên không biết trong 2 cây thuốc có nhét 10 vạn tiền mặt, mỉm cười nhận lời ngay, còn nhẹ nhàng an ủi vài câu: “Tiểu Hoàng, con người chứ nào phải bậc thánh hiền đâu, trong lúc làm việc để xảy ra chút sai sót cũng là lẽ thường tình, mấy năm gần đây tổ làm việc của cậu đạt thành tích cũng khá lắm, việc này không thể đổ hết trách nhiệm lên một mình cậu được, chính những người hành hung phóng viên mới đáng tội, lúc đó cậu không có mặt ở hiện trường cơ mà. Sau này cố gắng lên, tôi ủng hộ cậu!"

Mấy ngày nay Hoàng chủ nhiệm lo lắng như ngồi trên đống lửa, nay nghe những lời an ủi ấm áp của thư ký trưởng liền cảm động vô cùng, thậm chí còn nức nở thành tiếng, Chu thư ký trưởng vội vỗ nhẹ vào vai ông, nhỏ nhẹ nói: “Tiểu Hoàng, cậu hãy yên tâm! Nếu cần thiết thì tôi sẽ ra mặt nói tốt giúp cậu!"

Hoàng chủ nhiệm cám ơn rối rít rồi mới lui ra khỏi phòng, 10 phút nữa trôi qua, chiếc xe du lịch chở tổ công tác lăn bánh quay về thành phố Thanh Châu.

Vương Tư Vũ quay số gọi vào điện thoại của Phương Như Hải, chuông reo hồi lâu mới có người bắt máy, bên kia vọng sang một giọng nói ngái ngủ: “Ai đó?"

“Giám đốc Phương, là tôi đây! Vương Tư Vũ."

Phương Như Hải lập tức trở nên tỉnh táo hẳn, thân thiết nói: “Tiểu Vũ, cậu hại tôi khổ quá đấy, đêm qua tôi nôn ọe hết 3 lần, bây giờ đầu óc vẫn còn hơi choáng nè!"

Vương Tư Vũ cười hi hí nhận lỗi, sau đó đi vào vấn đề chính: “Giám đốc Phương, vừa nãy Chu thư ký trưởng ngỏ ý muốn đích thân đến thăm ngài, ngài xem khi nào thì có thời gian ạ?"


Phương Như Hải tằng hắng một tiếng, vạch mặt Chu thư ký trưởng: “Ông ta không phải tới thăm tôi, mục đích thật sự là tới thăm người anh trai giữ chức phó ban tổ chức tỉnh ủy của tôi. Lão Chu Tùng Lâm này không phải hạng tầm thường đâu, buổi trưa cậu dẫn ông ta đến nhà tôi đi! Mọi người ăn với nhau một bữa cơm."

Vương Tư Vũ gọi điện xong, cẩn thận ghi lại địa chỉ, vội vàng chạy đi báo cáo với Chu thư ký trưởng, vừa đến ngoài cửa, hắn nghe trong phòng hình như đang có người nói chuyện điện thoại, Chu thư ký trưởng cố gắng hạ thấp giọng nói nên không nghe rõ ông nói gì, chỉ là giọng điệu có vẻ như đang cầu xin đối phương, Vương Tư Vũ biết điều quay lưng rời khỏi.

Hơn 10 phút sau, Vương Tư Vũ lại đến gõ cửa phòng Chu thư ký trưởng, hắn thấy sắc mặt ông nhăn nhó khó coi, đang ngồi sầu não hút thuốc trên ghế sofa, khi thấy Vương Tư Vũ bước vào, sắc mặt mới trở lại bình thường. Vương Tư Vũ khôn khéo nói giám đốc Phương định mời Chu thư ký trưởng đến nhà dùng bữa cơm trưa, xin Chu thư ký trưởng nể mặt nhận lời.

Chu thư ký trưởng cười ha hả khoái chí, to tiếng trách móc đám người không hiểu chuyện cứ tung tin đồn tầm bậy, ông béo họ Phương kia đâu có khó tính, ông ta dễ gần đấy chứ! Người bạn này đáng kết giao lắm!

Vương Tư Vũ liếc nhìn đồng hồ thấy thời gian hãy còn sớm, bèn hỏi Chu thư ký trưởng có cần nghỉ ngơi thêm lát nữa không, Chu thư ký trưởng xua tay nói: “Đến nhà người ta làm khách không thể đi tay không được, lão Phương chịu bỏ qua vụ việc thì chúng ta cũng phải biết điều, lần này Trương bí thư có cấp cho tổ công tác số tiền 5 vạn tệ dùng làm chi phí bôi trơn, chúng ta đến trung tâm thương mại dạo một vòng xem thử nào!"

Vương Tư Vũ mau mắn đỡ lấy chiếc túi xách từ tay Chu thư ký trưởng, hai người thong dong bước ra ngoài khách sạn.

Chu thư ký trưởng dẫn theo Vương Tư Vũ đi khắp trung tâm thương mại hết nửa ngày trời, cuối cùng dừng chân ở trước quầy bán trang sức, hình như ông để ý một sợi dây chuyền bạch kim chế tác tinh xảo, cầm trên tay xem xét tỉ mỉ hồi lâu rồi móc ví trả tiền, nhét hộp đựng dây chuyền vào túi xách, Chu thư ký trưởng ngáp một hơi rõ to, nói: “Tiểu Vương, tôi cảm thấy hơi mệt, muốn đến tiệm café dưới lầu ngồi nghỉ chân, cậu hiểu rõ về gia đình giám đốc Phương, nên mua gì làm quà cứ tự quyết định đi nhé! Cầm lấy 5 vạn này mà mua, tiêu hết số tiền cũng không sao, đừng để chính quyền thành phố Thanh Châu chúng ta mất mặt là được!"

Dứt lời, Chu thư ký trưởng nhét một tấm chi phiếu vào tay Vương Tư Vũ.

Vương Tư Vũ lại đi khắp trung tâm thương mại một lần nữa vẫn chưa biết nên mua gì, dù sao thì người ta là giám đốc Phương giàu có, trong nhà chắc chắn không thiếu món gì, suy nghĩ hồi lâu, Vương Tư Vũ quyết định chuyển qua mua quà tặng cho vợ con Phương Như Hải, hắn có thể nhận ra Phương Như Hải rất thương yêu vợ và con gái, chỉ cần món quà làm Trần Tuyết Oanh và Phương Tinh hài lòng, tin chắc Phương Như Hải càng thêm vui vẻ, nghĩ đến đây, Vương Tư Vũ tiến thẳng về khu bán trang phục dành cho phái nữ.

Rất nhanh, hắn bị hai chiếc áo khoác da chồn thu hút, hai chiếc áo một trắng một đen trông rất thời trang, lại tôn vinh vẻ quý phái của nữ giới, vừa không làm mất đi nét đẹp trang nhã hiền thục, sau khi trả giá khô cả cổ họng, cuối cùng Vương Tư Vũ cũng mua được hai chiếc áo, bèn hí hửng đi tìm Chu thư ký trưởng. nguồn (.)

Thông qua tấm cửa kính trong suốt của tiệm café dưới tầng trệt, Vương Tư Vũ phát hiện Chu thư ký trưởng đang ngồi ủ rũ trên ghế, đối diện ông là bóng dáng của một cô gái trẻ, hai người hình như đang cự cãi nhau, cuối cùng Chu thư ký trưởng là người chịu nhường nhịn, ông im lặng không nói thêm câu nào, hai người cứ thế ngồi im phăng phắc hồi lâu.

Vương Tư Vũ nhận ra vẻ thương cảm từ đôi mắt của Chu thư ký trưởng, đó là chuyện trước giờ chưa từng xảy ra, hắn lại quan sát tỉ mỉ cô gái, hình như có cảm giác quen thuộc, nhất là mái tóc cột cao cao, đã từng gặp ở sân trường đại học thuở nào.

“Không trùng hợp như thế chứ?" Trái tim Vương Tư Vũ khua rộn ràng, vốn tưởng sau khi tốt nghiệp một năm rồi trái tim xao động kia đã sớm trở về bình thường, thế mà giờ đây nhìn thấy bóng dáng cô ấy từ xa, nhịp đập của hắn lại đập liên hồi mãnh liệt đến thế! Vương Tư Vũ đứng đó chờ đợi rất lâu, thấy hai người không hề có ý định rời khỏi, đành hít thở sâu lấy lại bình tĩnh, cố nặn ra một nụ cười bình thản, tiến thẳng về phía Chu thư ký trưởng, nói khẽ: “Thư ký trưởng, mọi việc đã xong xuôi rồi!"

Chu thư ký trưởng gật đầu một cái, chỉ vào chiếc ghế kế bên bảo Vương Tư Vũ ngồi xuống, sau đó nhanh chóng hồi phục vẻ mặt ung dung thường thấy, tươi cười lên tiếng: “Người quen của cậu đấy, con gái của tôi, Chu Viên."

Chu Viên từng nổi tiếng là người đẹp băng giá của trường đại học Hoa Tây, người tình trong mộng một thời của Vương Tư Vũ, lúc này tuy lòng hắn ngập tràn cảm xúc ùa về, nhưng ngoài mặt vẫn cố không tỏ ra vẻ bất thường, đứng dậy cúi chào một cái, cung kính nói: “Chào cô Chu, thật không ngờ lại gặp được cô ở đây."

Chu Viên lớn hơn Vương Tư Vũ 2 tuổi, là hoa khôi học trên hắn 2 khóa, sau khi tốt nghiệp ở lại trường làm trợ giảng, từng dạy môn Kinh tế chính trị cho Vương Tư Vũ, cô là đối tượng thèm khát của rất nhiều nam sinh trong trường, mỗi đêm kí túc xá tắt đèn là cô trở thành đề tài bàn tán của chúng nam sinh, dù là dung mạo thân hình cho đến trang phục, tư thế đi đứng… tất cả đều bị đem ra bàn luận, nhưng cuối cùng vẫn không ai chinh phục được trái tim người đẹp.

truyện cập nhật nhanh nhất tại chấm
Từng có một nam sinh si tình Chu Viên đến mức độ ăn không ngon ngủ không yên, ngày đêm tơ tưởng mỹ nhân đến nỗi sắp phát điên, mỗi ngày đều kiên trì viết cho cô 3 bức thư tình đẫm lệ, nghe đồn gã si tình kia còn thề rằng quyết viết đủ con số 1000 lá thư, sau đó xếp thành hạc trắng giao cho cô, dùng ngọn lửa tình mãnh liệt đó nung chảy tảng băng vạn năm bao bọc quanh trái tim Chu Viên.

Đáng tiếc vị tài tử đa tình ấy chưa hoàn thành tâm nguyện đã phải rời bỏ cuộc chinh phục bất đắc dĩ, khi hắn viết tới bức thư tình thứ 500 đã bị nhà trường đuổi học vì nợ môn quá nhiều.

Tài vẽ tranh của Vương Tư Vũ chính là được rèn luyện từ việc vẽ Chu Viên, nghĩ lại có hơi giống Leonardo da Vinci bị ông thầy bắt vẽ trứng gà nhiều đến nỗi trở thành một tài năng của nhân loại ấy nhỉ?

Chu Viên vẫn lạnh lùng như xưa, chỉ gật đầu một cái đáp lại câu chào của Vương Tư Vũ.

Chu thư ký trưởng mở túi xách lấy ra hộp đựng trang sức, đẩy nhẹ về phía Chu Viên, nhẹ nhàng nói: “Viên Viên, ba chọn cho con đấy, con mở ra xem đi! Ba nghĩ nhất định con sẽ thích." Vẻ uy nghi của một vị quan lớn biến đâu mất sạch, Chu thư ký trưởng bây giờ cũng giống như tất cả những ông bố hiền từ trên thế gian.

Chu Viên không hề mở hộp trang sức ra xem đã đẩy ngược về phía Chu thư ký trưởng, thản nhiên trả treo: “Từ lúc nào ngài biết dùng tiền để thay thế tình cha rồi thế? Thư ký trưởng đại nhân."

“Hỗn xược!" Chu thư ký trưởng tức giận hét to, đập mạnh vào mặt bàn cái rầm, mọi cặp mắt hiếu kỳ xung quanh đều tập trung nhìn vào ông, trong tiệm café sang trọng có không gian yên tĩnh, gào thét to tiếng như thế rất dễ gây chú ý.

Chu Viên đứng phắt dậy, ném một tờ 100 tệ xuống bàn, dửng dưng nói: “Trả tiền cafe!"

Bước đi được vài mét, Chu Viên đột nhiên dừng lại, ngoảnh mặt nhìn thẳng vào mắt Vương Tư Vũ, dặn dò: “Sau này cậu nhớ làm một vị quan tốt, làm nhiều việc có ích phục vụ nhân dân, đừng học theo ông ấy!"

Dứt lời, Chu Viên đi một mạch ra khỏi quán café, bóng dáng mảnh mai nhanh chóng hòa vào dòng người đông đúc trên phố biến mất dạng.

Chu thư ký trưởng hình như già đi rất nhiều, ông thở dài ngao ngán, lắc đầu than thở: “Tôi thiệt hết cách với cô con gái cưng này rồi đấy! Tiểu Vương, để cậu cười chê rồi!"

Vương Tư Vũ không biết giữa hai cha con họ có mâu thuẫn gì nên dù muốn khuyên giải cũng không biết nên bắt đầu từ đâu, đành lựa lời an ủi: “Thư ký trưởng, cho cô ấy thêm thời gian vậy! Hai cha con rồi sẽ làm lành mà!"

Chu thư ký trưởng nhét hộp trang sức vào lại túi xách, ngước nhìn đồng hồ treo trên tường, nói: “Mong là thế! Sắp đến giờ hẹn với giám đốc Phương rồi, chúng ta đi thôi!"


5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại