Quân Cưới
Chương 22: Tình Nồng
Ngày hôm sau, lúc Hàn Mai tỉnh dậy đã không thấy Triệu Kiến Quốc đâu. Cô chuyển thân thể sang nằm lên vị trí tối qua Triệu Kiến Quốc đã nằm, kéo cao chăn trùm kín đầu, một cỗ mùi vị của đàn ông thành thục tràn đầy khoang mũi khiến cô đặc biệt thấy an lòng, ngọt ngào lại ngủ thiếp đi.
Tối hôm qua hai người giằng co đến lúc trời gần sáng mới đi ngủ. Hàn Mai không phải là người không chịu được khổ, nếu không cô đã không chủ động xin được theo quân, cô cũng không phải người yếu ớt, chỉ là một đêm không ngủ, cả ngày hôm sau sẽ không có tinh thần, nên cô mới thừa dịp Triệu Kiến Quốc ra ngoài vội vàng ngủ bù.
Phạm Bằng vừa mới đi đến sân huấn đã ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc trên người Triệu Kiến Quốc. Làm lính đã nhiều năm, vết thương lớn nhỏ gì cũng có rồi, Phạm Bằng ngửi một cái, biết ngay mùi này là mùi gì. Nhìn Liên trưởng Triệu thỉnh thoảng lại siết chặt eo rất quái dị liền nghĩ ngay ra là chuyện gì.
Phạm Bằng không có ý tốt trêu, “Ơ, Liên trưởng đại nhân bị làm sao vậy? Thế nào lại không cẩn thận để trật cả khớp eo như thế. Đừng nói là anh bị chị dâu đánh nha!"
Triệu Kiến Quốc nhìn vẻ mặt mập mờ của chiến hữu lâu năm, cả mặt đen lại, quay đầu đi không thèm để ý.
Phạm Bằng không chút nào bị ảnh hưởng, sờ sờ mũi, cười đến nghẹn, thầm nghĩ tiểu tử ngươi cũng có ngày hôm nay.
Không tới nửa ngày, sự kiện “Liên trưởng Triệu bị trật eo" được lan truyền trong toàn liên đội với nhiều phiên bản khác nhau.
Phiên bản một nói, Liên trưởng Triệu vừa mới tân hôn đã đem vợ ném trong nhà, chị dâu tức giận, tự mình tìm đến tận bộ đội chém giết. Tối qua, hai người cãi nhau một trận, hơn nữa còn vung tay đánh nhau, kết quả chị dâu thừa dịp Liên trưởng không chú ý một cước đạp Liên trưởng từ trên giường xuống đất, dẫn tới Liên trưởng bị trật eo.
Phiên bản hai nói, Liên trưởng bởi vì thời gian dài không thấy vợ lại đột nhiên được gặp, nhất thời không kìm nén được kích tình, không khống chế được sức lực mới làm trật eo.
Phiên bản ba nói, chị dâu đi thật xa tới thăm Liên trưởng, Liên trưởng vì muốn dỗ vợ vui vẻ mới làm một bộ động tác có độ khó cao nên mới làm cho eo bị trật khớp.
………….
Mọi người ai cũng cho rằng phiên bản của mình mới đúng, không ai chịu nhường ai. Chỉ đạo viên khẳng định chính tai hắn nghe được, chính mắt hắn nhìn thấy. Những người khác cũng không chịu yếu thế, nói suy đoán của họ là có căn cứ, mấy người không nhìn thấy hôm qua chị dâu khóc Liên trưởng đau lòng như thế nào sao?
Đến cuối cùng cũng không ai nói ra được phiên bản cuối cùng là gì, nhưng tất cả binh sĩ đều khẳng định, ngày thứ nhất chị dâu đến bộ đội, Liên trưởng lập tức bị trật eo! Đừng thấy người ta chân tay mềm mại yếu ớt, lực bộc phát rất mạnh nha, có thể bắt được Liên trưởng đại nhân không phải ai cũng làm được.
Vì thế, những binh sĩ này lập tức sùng bái Hàn Mai cuồn cuộn như nước. Lúc này Hàn Mai vẫn buồn bực ngủ trong nhà khách, không hề biết rằng uy danh của mình đã vang xa như thế nào.
Triệu Kiến Quốc huấn luyện xong trở về vẫn thấy vợ đang nằm trên giường ngủ say. Anh đặt hộp cơm trong tay xuống, mở hộp giữ nhiệt trên bàn ra thấy bánh bao và cháo vẫn còn nguyên liền cau mày. Như vậy sao được, cả ngày cô chưa ăn gì nhất định là rất đói bụng. Ban đầu anh nghĩ vợ ở nhà một mình có thể tự chăm sóc mình, kết quả thì sao? Ngay cả cơm cũng quên không ăn, thế này bảo anh làm sao mà yên tâm được.
Nhìn vợ ngủ, cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên một chút, bộ dáng vô cùng dễ thương. Triệu Kiến Quốc nằm xuống bên cạnh Hàn Mai, nắm lên một lọn tóc dài nhẹ nhàng cọ cọ trên mặt cô.
Hàn Mai đang ngủ thì cảm thấy giống như có con sâu đang bò trên mặt , mắt cũng không mở mà đưa một tay lên sờ mặt nhưng không thấy cái gì. Chỉ nghe thấy một tiếng nén cười vang lên bên tai, cô biết ngay là Triệu Kiến Quốc, lật người một cái đè lên người anh.
“Được lắm, dám trêu em."
Triệu Kiến Quốc kéo đầu vợ xuống, ở trên môi cô thơm một cái.
“Ai bảo em đến bây giờ còn đang ngủ? Cơm cũng không nhớ ăn! Không thấy đói bụng sao?"
Bị Triệu Kiến Quốc nói như thế, Hàn Mai cũng có chút ngượng ngùng, cô từ nhỏ đã có thể ngủ rất lâu như vậy rồi. Hơn nữa bụng cô rỗng tuyếch, thật sự cũng cảm thấy đói. Hình như là muốn phối hợp, bụng cô đúng lúc kêu lên hai tiếng “Ùng ục" “Ùng ục" làm Hàn Mai càng thêm ngượng ngùng.
Triệu Kiến Quốc rất không nể tình cười to lại bị vợ lườm cho một cái sắc lẻm, lập tức ngậm miệng.
“Hiện tại mấy giờ rồi?"
“Mặt trời đều muốn xuống núi, em nói xem mấy giờ rồi?"
“Cái gì? Đã đến chiều tối rồi sao? Em ngủ lâu như vậy à?"
“Không sao. Mau dậy đi rồi đi tắm, anh mang cơm tối cho em, nhân lúc còn nóng thì ăn, sau đó anh dẫn em ra ngoài đi dạo."
Hàn Mai vừa nghe thấy được đi ra ngoài liền thấy hưng phấn, ngày hôm qua cô đã muốn đi chung quanh xem một chút rồi, kiếp trước cô sống chết không chịu theo quân, cũng không đến bộ đội thăm Triệu Kiến Quốc, không biết doanh trại bộ đội trông như thế nào. Cô muốn hiểu rõ anh mà đây lại là nơi anh sống hơn mười năm, nhất định anh sẽ có rất nhiều kí ức tốt đẹp ở đây. Mặc dù cô không có mặt trong những kí ức ấy nhưng cũng không trở ngại hai người chia sẻ cùng nhau.
Hơn 20 phút sau, Triệu Kiến Quốc dắt tay Hàn Mai đi dạo trong sân huấn luyện rộng lớn, chỉ vào khu nhà đang thi công cách đó không xa nói, “Vợ, em xem, đó chính là khu nhà mới cho người thân, không tới hai tháng nữa là hoàn thiện rồi. Đến lúc đó chỗ đó sẽ có nhà của chúng ta."
Triệu Kiến Quốc càng nói càng kích động, con mắt lóe sáng nhìn Hàn Mai.
“Ừ, nhà của chúng ta."
Hàn Mai dựa vào lồng ngực nóng bỏng của chồng nhìn khu nhà đang xây dở, trong lòng ấm áp. Đúng vậy, đó mới là nhà của cô, mới có thể cho cô cảm giác an toàn.
Hai người cứ từ từ đi, đi tới một mảnh cỏ xanh thì ngồi xuống, trời cũng dần dần tối đi. Thời tiết mùa này mặc dù đã bắt đầu ấm áp nhưng khi mặt trời lặn, nhiệt độ hạ xuống rất nhanh, Triệu Kiến Quốc kéo rộng vạt áo ngoài đem cả người Hàn Mai ôm vào trong ngực, để cho cô dựa đầu vào ngực mình, đặt cằm lên đầu Hàn Mai thân mật cọ từng cái một.
“Kiến Quốc, kể cho em nghe chuyện trong bộ đội đi! Em thích nghe!"
Triệu Kiến Quốc dĩ nhiên hết sức vui vẻ, để anh kể cho cô nghe tất nhiên tốt hơn là nghe người khác kể! Được rồi, anh thừa nhận mình có chút nhỏ mọn, nhưng người đàn ông nào đối với việc này mà không nhỏ mọn chứ, trừ khi hắn không phải đàn ông!
“Em muốn nghe chuyện gì?"
“Ừm… Đồ ăn trong phòng ăn của các anh luôn khó ăn như vậy à? Nhiều món như vậy nhưng mùi vị đều giống nhau, chẳng lẽ các anh không biết món ăn khác nhau phải dùng gia vị khác nhau khi nấu mới ngon sao? Anh ở đây vẫn ăn như vậy à?"
Hàn Mai có chút đau lòng, ngày hôm qua cô nhìn một mâm lớn thức ăn nhưng cũng không biết nên gắp món nào. Nghĩ tới Triệu Kiến Quốc ăn thức ăn như vậy hơn mười năm, chẳng trách mỗi lần cô làm cơm cho anh, anh đều ăn như quỷ chết đói đầu thai.
“Lúc anh mới vào bộ đội thức ăn còn không được như bây giờ. Nhưng anh làm lính, được ăn no bụng là thỏa mãn rồi, đâu quản chuyện có ngon hay không. Mấy năm trước, anh không biết còn tính ăn nửa bát trước, sau đó ăn xong lại đi xới thêm một bát đầy. Đến lúc anh ăn xong nửa bát, chậu cơm đã bị giành hết, nửa bát cũng không còn, chỉ có thể chịu đói."
“Như vậy sao được? Anh còn phải đi huấn luyện nữa mà, đói bụng thế làm sao hoàn thành nhiệm vụ được?"
“Có mấy lần, tại lúc đấy anh đói lắm rồi, cùng mấy tân binh nửa đêm đi vào ruộng câu chim bìm bịp."
“Câu chim bìm bịp?"
“Ừ, dùng một sợi bông mảnh buộc một nắm miên hoa vào đầu dây, sau đó đưa dây lại gần chỗ chim bìm bìm bịp đang núp, tay cầm sợi bông nhẹ nhàng kéo theo nhịp, bìm bịp thấy động sẽ nghĩ rằng là côn trùng, đầu lưỡi chuyển một cái đem miên hoa nuốt vào trong bụng luôn, như vậy chỉ cần kéo đầu dây còn lại là chim bìm bịp đã bị ‘câu’ lên rồi."
“Oa! Biện pháp này thật thông minh nha! Ai nghĩ ra vậy anh?"
“Đương nhiên chính là người đàn ông của em chứ ai.."
Triệu Kiến Quốc hả hê khoe khoang.
Hàn Mai hết sức phối hợp nói, “Dạ dạ dạ, đàn ông nhà chúng ta là giỏi nhất!" Cuối cùng còn rất rộng rãi nghiêng đầu hôn một cái thật mạnh lên mặt anh.
Triệu Kiến Quốc trong lòng ngọt như được quét mật, càng nói càng hăng say, kể từng sự tích uy phong của bản thân trong những năm ở bộ đội, anh như nào được đánh bại mọi người khi thi đối kháng, như thế nào nằm trên tuyết ba ngày ba đêm hoàn thành nhiệm vụ, như thế nào trong cơn mưa to cùng các chiến hữu gánh bao cát chặn lũ…
Hàn Mai càng nghe càng kích động, cảm thấy hình tượng của Triệu Kiến Quốc ngày một cao lớn hơn, người đàn ông như vậy cả đời này cô cũng sẽ không buông tay.
Triệu Kiến Quốc thấy trong mắt vợ dâng lên từng hồi sùng bái liền cảm thấy kiêu ngạo. Kiêu ngạo không phải bởi vì chính anh đã làm những việc kia mà là bởi vì anh nhận được sự khâm phục và ái mộ của vợ.
Dĩ nhiên anh cũng kể một ít chuyện xấu hổ khi còn là tân binh, anh thấy những chuyện này cũng chẳng có gì để phải dấu giếm vợ mình cả, anh muốn chân thật nhất trước mặt cô.
“Ở trong bộ đội, phòng ký túc xá nhìn từ bên ngoài đều giống nhau, có lần anh đi vệ sinh đêm về không nhìn rõ, chui vào nhầm phòng, trèo lên giường người khác ngủ cả đêm."
“Làm sao anh có thế ngốc như vậy a! Phòng của mình mà còn nhận nhầm được! Vậy sau này em theo quân rồi, chẳng lẽ em đều phải lo lắng xem anh có nhận lầm phòng không, có ngủ nhầm luôn trên giường người ta không hay sao?" Hàn Mai làm như thật trêu anh.
“Em yên tâm, giường của em, anh nhắm mắt lại cũng có thể ngửi thấy được!"
“Vậy mũi anh liền là mũi chó a!"
Nói xong, Hàn Mai “Xọat" một tiếng lập tức chui khỏi ngực Triệu Kiến Quốc.
“Tốt! Em lại dám nói anh là chó! Xem anh như thế nào thu thập em."
“Em không dám! Thật không dám mà! A…."
“Còn dám hay không? Hả?…."
“Không dám! Binh ca ca tha cho em đi ….. A….."
Hàn Mai đột nhiên bị vấp vào đá, ngã xuống đất. Triệu Kiến Quốc lập tức xoay người, lấy thân làm đệm đỡ Hàn Mai vào trong ngực. Hai người cứ như vậy im lặng nhìn nhau, không ai nói một câu.
Triệu Kiến Quốc lật người đè Hàn Mai xuống dưới, chậm rãi cúi đầu hôn lên trán cô.
“Vợ, em thật tốt!"
………
Tối hôm qua hai người giằng co đến lúc trời gần sáng mới đi ngủ. Hàn Mai không phải là người không chịu được khổ, nếu không cô đã không chủ động xin được theo quân, cô cũng không phải người yếu ớt, chỉ là một đêm không ngủ, cả ngày hôm sau sẽ không có tinh thần, nên cô mới thừa dịp Triệu Kiến Quốc ra ngoài vội vàng ngủ bù.
Phạm Bằng vừa mới đi đến sân huấn đã ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc trên người Triệu Kiến Quốc. Làm lính đã nhiều năm, vết thương lớn nhỏ gì cũng có rồi, Phạm Bằng ngửi một cái, biết ngay mùi này là mùi gì. Nhìn Liên trưởng Triệu thỉnh thoảng lại siết chặt eo rất quái dị liền nghĩ ngay ra là chuyện gì.
Phạm Bằng không có ý tốt trêu, “Ơ, Liên trưởng đại nhân bị làm sao vậy? Thế nào lại không cẩn thận để trật cả khớp eo như thế. Đừng nói là anh bị chị dâu đánh nha!"
Triệu Kiến Quốc nhìn vẻ mặt mập mờ của chiến hữu lâu năm, cả mặt đen lại, quay đầu đi không thèm để ý.
Phạm Bằng không chút nào bị ảnh hưởng, sờ sờ mũi, cười đến nghẹn, thầm nghĩ tiểu tử ngươi cũng có ngày hôm nay.
Không tới nửa ngày, sự kiện “Liên trưởng Triệu bị trật eo" được lan truyền trong toàn liên đội với nhiều phiên bản khác nhau.
Phiên bản một nói, Liên trưởng Triệu vừa mới tân hôn đã đem vợ ném trong nhà, chị dâu tức giận, tự mình tìm đến tận bộ đội chém giết. Tối qua, hai người cãi nhau một trận, hơn nữa còn vung tay đánh nhau, kết quả chị dâu thừa dịp Liên trưởng không chú ý một cước đạp Liên trưởng từ trên giường xuống đất, dẫn tới Liên trưởng bị trật eo.
Phiên bản hai nói, Liên trưởng bởi vì thời gian dài không thấy vợ lại đột nhiên được gặp, nhất thời không kìm nén được kích tình, không khống chế được sức lực mới làm trật eo.
Phiên bản ba nói, chị dâu đi thật xa tới thăm Liên trưởng, Liên trưởng vì muốn dỗ vợ vui vẻ mới làm một bộ động tác có độ khó cao nên mới làm cho eo bị trật khớp.
………….
Mọi người ai cũng cho rằng phiên bản của mình mới đúng, không ai chịu nhường ai. Chỉ đạo viên khẳng định chính tai hắn nghe được, chính mắt hắn nhìn thấy. Những người khác cũng không chịu yếu thế, nói suy đoán của họ là có căn cứ, mấy người không nhìn thấy hôm qua chị dâu khóc Liên trưởng đau lòng như thế nào sao?
Đến cuối cùng cũng không ai nói ra được phiên bản cuối cùng là gì, nhưng tất cả binh sĩ đều khẳng định, ngày thứ nhất chị dâu đến bộ đội, Liên trưởng lập tức bị trật eo! Đừng thấy người ta chân tay mềm mại yếu ớt, lực bộc phát rất mạnh nha, có thể bắt được Liên trưởng đại nhân không phải ai cũng làm được.
Vì thế, những binh sĩ này lập tức sùng bái Hàn Mai cuồn cuộn như nước. Lúc này Hàn Mai vẫn buồn bực ngủ trong nhà khách, không hề biết rằng uy danh của mình đã vang xa như thế nào.
Triệu Kiến Quốc huấn luyện xong trở về vẫn thấy vợ đang nằm trên giường ngủ say. Anh đặt hộp cơm trong tay xuống, mở hộp giữ nhiệt trên bàn ra thấy bánh bao và cháo vẫn còn nguyên liền cau mày. Như vậy sao được, cả ngày cô chưa ăn gì nhất định là rất đói bụng. Ban đầu anh nghĩ vợ ở nhà một mình có thể tự chăm sóc mình, kết quả thì sao? Ngay cả cơm cũng quên không ăn, thế này bảo anh làm sao mà yên tâm được.
Nhìn vợ ngủ, cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên một chút, bộ dáng vô cùng dễ thương. Triệu Kiến Quốc nằm xuống bên cạnh Hàn Mai, nắm lên một lọn tóc dài nhẹ nhàng cọ cọ trên mặt cô.
Hàn Mai đang ngủ thì cảm thấy giống như có con sâu đang bò trên mặt , mắt cũng không mở mà đưa một tay lên sờ mặt nhưng không thấy cái gì. Chỉ nghe thấy một tiếng nén cười vang lên bên tai, cô biết ngay là Triệu Kiến Quốc, lật người một cái đè lên người anh.
“Được lắm, dám trêu em."
Triệu Kiến Quốc kéo đầu vợ xuống, ở trên môi cô thơm một cái.
“Ai bảo em đến bây giờ còn đang ngủ? Cơm cũng không nhớ ăn! Không thấy đói bụng sao?"
Bị Triệu Kiến Quốc nói như thế, Hàn Mai cũng có chút ngượng ngùng, cô từ nhỏ đã có thể ngủ rất lâu như vậy rồi. Hơn nữa bụng cô rỗng tuyếch, thật sự cũng cảm thấy đói. Hình như là muốn phối hợp, bụng cô đúng lúc kêu lên hai tiếng “Ùng ục" “Ùng ục" làm Hàn Mai càng thêm ngượng ngùng.
Triệu Kiến Quốc rất không nể tình cười to lại bị vợ lườm cho một cái sắc lẻm, lập tức ngậm miệng.
“Hiện tại mấy giờ rồi?"
“Mặt trời đều muốn xuống núi, em nói xem mấy giờ rồi?"
“Cái gì? Đã đến chiều tối rồi sao? Em ngủ lâu như vậy à?"
“Không sao. Mau dậy đi rồi đi tắm, anh mang cơm tối cho em, nhân lúc còn nóng thì ăn, sau đó anh dẫn em ra ngoài đi dạo."
Hàn Mai vừa nghe thấy được đi ra ngoài liền thấy hưng phấn, ngày hôm qua cô đã muốn đi chung quanh xem một chút rồi, kiếp trước cô sống chết không chịu theo quân, cũng không đến bộ đội thăm Triệu Kiến Quốc, không biết doanh trại bộ đội trông như thế nào. Cô muốn hiểu rõ anh mà đây lại là nơi anh sống hơn mười năm, nhất định anh sẽ có rất nhiều kí ức tốt đẹp ở đây. Mặc dù cô không có mặt trong những kí ức ấy nhưng cũng không trở ngại hai người chia sẻ cùng nhau.
Hơn 20 phút sau, Triệu Kiến Quốc dắt tay Hàn Mai đi dạo trong sân huấn luyện rộng lớn, chỉ vào khu nhà đang thi công cách đó không xa nói, “Vợ, em xem, đó chính là khu nhà mới cho người thân, không tới hai tháng nữa là hoàn thiện rồi. Đến lúc đó chỗ đó sẽ có nhà của chúng ta."
Triệu Kiến Quốc càng nói càng kích động, con mắt lóe sáng nhìn Hàn Mai.
“Ừ, nhà của chúng ta."
Hàn Mai dựa vào lồng ngực nóng bỏng của chồng nhìn khu nhà đang xây dở, trong lòng ấm áp. Đúng vậy, đó mới là nhà của cô, mới có thể cho cô cảm giác an toàn.
Hai người cứ từ từ đi, đi tới một mảnh cỏ xanh thì ngồi xuống, trời cũng dần dần tối đi. Thời tiết mùa này mặc dù đã bắt đầu ấm áp nhưng khi mặt trời lặn, nhiệt độ hạ xuống rất nhanh, Triệu Kiến Quốc kéo rộng vạt áo ngoài đem cả người Hàn Mai ôm vào trong ngực, để cho cô dựa đầu vào ngực mình, đặt cằm lên đầu Hàn Mai thân mật cọ từng cái một.
“Kiến Quốc, kể cho em nghe chuyện trong bộ đội đi! Em thích nghe!"
Triệu Kiến Quốc dĩ nhiên hết sức vui vẻ, để anh kể cho cô nghe tất nhiên tốt hơn là nghe người khác kể! Được rồi, anh thừa nhận mình có chút nhỏ mọn, nhưng người đàn ông nào đối với việc này mà không nhỏ mọn chứ, trừ khi hắn không phải đàn ông!
“Em muốn nghe chuyện gì?"
“Ừm… Đồ ăn trong phòng ăn của các anh luôn khó ăn như vậy à? Nhiều món như vậy nhưng mùi vị đều giống nhau, chẳng lẽ các anh không biết món ăn khác nhau phải dùng gia vị khác nhau khi nấu mới ngon sao? Anh ở đây vẫn ăn như vậy à?"
Hàn Mai có chút đau lòng, ngày hôm qua cô nhìn một mâm lớn thức ăn nhưng cũng không biết nên gắp món nào. Nghĩ tới Triệu Kiến Quốc ăn thức ăn như vậy hơn mười năm, chẳng trách mỗi lần cô làm cơm cho anh, anh đều ăn như quỷ chết đói đầu thai.
“Lúc anh mới vào bộ đội thức ăn còn không được như bây giờ. Nhưng anh làm lính, được ăn no bụng là thỏa mãn rồi, đâu quản chuyện có ngon hay không. Mấy năm trước, anh không biết còn tính ăn nửa bát trước, sau đó ăn xong lại đi xới thêm một bát đầy. Đến lúc anh ăn xong nửa bát, chậu cơm đã bị giành hết, nửa bát cũng không còn, chỉ có thể chịu đói."
“Như vậy sao được? Anh còn phải đi huấn luyện nữa mà, đói bụng thế làm sao hoàn thành nhiệm vụ được?"
“Có mấy lần, tại lúc đấy anh đói lắm rồi, cùng mấy tân binh nửa đêm đi vào ruộng câu chim bìm bịp."
“Câu chim bìm bịp?"
“Ừ, dùng một sợi bông mảnh buộc một nắm miên hoa vào đầu dây, sau đó đưa dây lại gần chỗ chim bìm bìm bịp đang núp, tay cầm sợi bông nhẹ nhàng kéo theo nhịp, bìm bịp thấy động sẽ nghĩ rằng là côn trùng, đầu lưỡi chuyển một cái đem miên hoa nuốt vào trong bụng luôn, như vậy chỉ cần kéo đầu dây còn lại là chim bìm bịp đã bị ‘câu’ lên rồi."
“Oa! Biện pháp này thật thông minh nha! Ai nghĩ ra vậy anh?"
“Đương nhiên chính là người đàn ông của em chứ ai.."
Triệu Kiến Quốc hả hê khoe khoang.
Hàn Mai hết sức phối hợp nói, “Dạ dạ dạ, đàn ông nhà chúng ta là giỏi nhất!" Cuối cùng còn rất rộng rãi nghiêng đầu hôn một cái thật mạnh lên mặt anh.
Triệu Kiến Quốc trong lòng ngọt như được quét mật, càng nói càng hăng say, kể từng sự tích uy phong của bản thân trong những năm ở bộ đội, anh như nào được đánh bại mọi người khi thi đối kháng, như thế nào nằm trên tuyết ba ngày ba đêm hoàn thành nhiệm vụ, như thế nào trong cơn mưa to cùng các chiến hữu gánh bao cát chặn lũ…
Hàn Mai càng nghe càng kích động, cảm thấy hình tượng của Triệu Kiến Quốc ngày một cao lớn hơn, người đàn ông như vậy cả đời này cô cũng sẽ không buông tay.
Triệu Kiến Quốc thấy trong mắt vợ dâng lên từng hồi sùng bái liền cảm thấy kiêu ngạo. Kiêu ngạo không phải bởi vì chính anh đã làm những việc kia mà là bởi vì anh nhận được sự khâm phục và ái mộ của vợ.
Dĩ nhiên anh cũng kể một ít chuyện xấu hổ khi còn là tân binh, anh thấy những chuyện này cũng chẳng có gì để phải dấu giếm vợ mình cả, anh muốn chân thật nhất trước mặt cô.
“Ở trong bộ đội, phòng ký túc xá nhìn từ bên ngoài đều giống nhau, có lần anh đi vệ sinh đêm về không nhìn rõ, chui vào nhầm phòng, trèo lên giường người khác ngủ cả đêm."
“Làm sao anh có thế ngốc như vậy a! Phòng của mình mà còn nhận nhầm được! Vậy sau này em theo quân rồi, chẳng lẽ em đều phải lo lắng xem anh có nhận lầm phòng không, có ngủ nhầm luôn trên giường người ta không hay sao?" Hàn Mai làm như thật trêu anh.
“Em yên tâm, giường của em, anh nhắm mắt lại cũng có thể ngửi thấy được!"
“Vậy mũi anh liền là mũi chó a!"
Nói xong, Hàn Mai “Xọat" một tiếng lập tức chui khỏi ngực Triệu Kiến Quốc.
“Tốt! Em lại dám nói anh là chó! Xem anh như thế nào thu thập em."
“Em không dám! Thật không dám mà! A…."
“Còn dám hay không? Hả?…."
“Không dám! Binh ca ca tha cho em đi ….. A….."
Hàn Mai đột nhiên bị vấp vào đá, ngã xuống đất. Triệu Kiến Quốc lập tức xoay người, lấy thân làm đệm đỡ Hàn Mai vào trong ngực. Hai người cứ như vậy im lặng nhìn nhau, không ai nói một câu.
Triệu Kiến Quốc lật người đè Hàn Mai xuống dưới, chậm rãi cúi đầu hôn lên trán cô.
“Vợ, em thật tốt!"
………
Tác giả :
Đệ Tứ Cá Bình Quả L