Quân Cưới
Chương 2: Trọng Sinh
“Tôi đây chính là tạo cái nghiệt gì a, con gái đang êm đẹp bị người ta chà đạp thành ra như vậy, sau này làm sao tìm được chồng a…"
“Bà thôi đi, khóc, khóc chết cũng không được cái rắm gì, con gái còn chưa có chết đâu, bà đã ở chỗ này phàn nàn rồi hả?"
“Đều tại ông, cái lão già họm hẹm này tạo nghiệt, tôi đã nói điều kiện của tiểu tử nhà họ Dương kia không tệ, xứng với con gái chúng ta, còn không phải là ông làm cho người ta chạy mất sao. Con gái chúng ta giờ không ai thèm lấy còn có thể trách ai, ông nói xem?"
“Dù sao con gái tôi cũng sẽ tìm được người tốt, bà lo lắng cái gì, còn không mau đi xem con gái đã tỉnh chưa."
Không thể nào… làm sao sẽ nghe được thanh âm của cha mẹ? Cha mẹ chắc chắn sẽ không tha thứ cho cô, hai người cũng không biết chuyện cô nằm viện. Hàn Mai cố gắng mở mắt, chỉ thấy màn màu trắng gạo giắt trên thành giường, gần cửa sổ bày một chiếc bàn vuông đơn giản, một cái rương lớn để cạnh góc tường. Chuyện gì xảy ra? Đây không phải là phòng của cô trước khi lấy chồng sao? Hàn Mai cố gắng nhớ lại, chỉ nhớ rõ mình dùng dao cắt đứt động mạch trên tay, máu chảy đầy đất, trí nhớ tới đây liền trống rỗng. Đây tột cùng là chuyện gì xảy ra? Lúc này cửa phòng bị đẩy ra, mẹ Hàn đi vào.
“Mai Tử, tỉnh? Con mà không tỉnh lại, mẹ cũng không nghĩ sống nữa. Con gái a, con có phải đã nghe thấy mọi người bàn tán? Mẹ cũng biết gặp phải chuyện này người nào cũng đều không muốn sống, nhưng con gái chúng ta xinh đẹp như thế không sợ sẽ không tìm được người nào hợp ý nha." Hàn mẹ lần này thật sự là bị con gái dọa sợ, tự giam mình trong phòng hai ngày không ăn không uống, khóc không ngừng, ai khuyên đều vô dụng. Nào có cô nương nào chống lại được giày vò như vậy, đây không phải là muốn cái mạng già của bà sao?
Hàn Mai mắt đầy nước, cô về nhà mình sao? Cha mẹ chịu tha thứ cho cô? Không đúng, mẹ cô sao có thể thay đổi trở nên trẻ như vậy rồi hả?
“Đói bụng không? Con chờ, mẹ đi làm cho con chén cháo". Mẹ cô nói qua liền vội vã đi ra ngoài.
Hiện tại Hàn Mai có thể khẳng định là cô sống lại, trở lại thời điểm trước khi kết hôn cùng Triệu Kiến Quốc. Hàn Mai ở trên giường suy nghĩ rất nhiều, mặc kệ nguyên nhân gì, lần này cô trở lại nhất định không cần giống kiếp trước, cô muốn quý trọng thật tốt những mất mát trong kiếp trước.
Hiện tại phải cô là nghe mọi người trong thôn đồn đãi tức giận té xỉu trong phòng. Bây giờ suy nghĩ một chút, cô khi đó thật là ngây thơ, người khác thích nói cái gì thì nói đi, cô có thể bị mất một miếng thịt trên người sao? Giờ là hai mươi mốt tháng chạp, nhớ kiếp trước ba ngày sau cha cô đột nhiên tuyên bố hôn sự của cô và Triệu Kiến Quốc. Trước đó, thậm chí cô còn chưa gặp qua Triệu Kiến Quốc. Nói đến thái độ của cha khi xử lý hôn sự của cô đích xác là rất kỳ quái. Kiếp trước cô mơ hồ liền gả đi, căn bản là không muốn, bây giờ nghĩ lại chuyện này thật đúng là đáng giá. Lấy điều kiện của cô, mặc dù xuất thân không phải rất tốt, so ra còn kém con gái trong thành, nhưng chỉ bằng diện mạo của cô ở Triệu huyện cũng không có mấy người có thể vượt qua. Hy vọng đến trong thành là không lớn, nhưng nói đến trấn trên lại dư dả, hơn nữa mà nói trấn trên cũng được mấy nhà tốt. Nếu như thực sự đến trấn trên, vậy cũng coi là gả cho đám tốt.
Nhưng là cha cô đem người đuổi đi rồi, cuối cùng không có biện pháp mới đem cô gả cho con riêng của Trần gia Triệu Kiến Quốc, tuổi đã lớn, dáng dấp lại vừa đen vừa xấu. Mặc dù danh tiếng của cô bị phá hư, nhưng muốn tìm một người có điều kiện tốt hơn Triệu Kiến Quốc không phải là không thể nào. Bây giờ suy nghĩ một chút, tựa hồ là cha cô cố ý đem những người làm mai kia đuổi đi, hơn nữa cha đối với con rể là Triệu Kiến Quốc hết sức hài lòng, vừa mới bắt đầu cũng rất đồng ý gả cô cho Triệu Kiến Quốc. Rất dễ nhìn ra cha cô đối với Triệu Kiến Quốc rất tốt kể cả khi cô đã kết hôn cùng Triệu Kiến Quốc được năm năm. Mỗi lần Triệu Kiến Quốc tới nhà, mặt mũi cha đều tràn đầy tươi cười, hơn nữa ý vị muốn cô chăm sóc hắn thật tốt, thậm chí khi cô cùng Triều Kiến Quốc ly hôn cha liền cùng cô đọan tuyệt quan hệ. Hồi tưởng lại, cô có phần cảm thấy cha không chịu tha thứ cho cô không phải bởi vì cô lấy tiền cưới hỏi của anh trai bỏ trốn, mà là bởi vì cô phản bội Triệu Kiến Quốc. Nhưng không biết tại sao cha cô lại đối tốt với Triệu Kiến Quốc như vậy? Hiện tại điều duy nhất có thể xác định là cha và Triệu Kiến Quốc nhất định có quan hệ bất thường.
Ba ngày sau, quả nhiên cha Hàn từ bên ngoài trở về liền tuyên bố hôn sự của Hàn Mai cùng Triệu Kiến Quốc. Hàn Mai kiếp trước đã trải qua chuyện này một lần, đối với lần này không có phản ứng gì, nhưng trong lòng lại bất ổn, người kia sẽ tới. Nhưng mẹ Hàn thì không được, vừa nghe nói chồng mình đem con gái gả cho đứa con riêng của nhà họ Trần liền mất bình tĩnh.
“Lão già chết tiệt, ông lại uống rượu đúng không? Con gái bảo bối của chúng ta sao có thể gả cho Triệu tiểu tử đấy? Không được, tôi không đồng ý, ông đi từ chối người đi đi."
Con gái bà tướng mạo xinh đẹp, tuy hiện tại danh tiếng không phải rất tốt, nhưng cũng không đến nỗi phải gả cho một đứa con riêng. Đến lúc ra ở riêng sao có thể có một phần của Triệu Kiến Quốc, đây chính là người khác họ. Huống chi, bà cũng đã gặp qua Triệu tiểu tử kia. Năm trước khi hắn trở về thôn bà có gặp qua trên đường, hắn dáng dấp cao lớn, so với nông dân còn đen hơn. Người này nếu cùng con gái bà đứng chung một chỗ còn không phải thành chuyện cười của thân thích bằng hữu sao. Thật ra cũng không thể trách mẹ cô không nhìn trúng Triệu Kiến Quốc. Năm ấy tiêu chuẩn thẩm mỹ bất đồng, tất cả mọi người đều thích nam nhân mang dáng dấp thư sinh, nếu đeo thêm một cặp mắt kính bảo đảm đi đâu xem mắt cũng là best-seller.
“Từ chối cái gì, Kiến Quốc có điểm nào không xứng với Mai Tử? Người ta bây giờ đang ở trong bộ đội, tiền phụ cấp một tháng cũng có hơn tám mươi đồng, người lại đàng hoàng, bà đi đâu tìm được con rể tốt như vậy?"
“Lão già, ông không phải là bị người ta lừa gạt chứ? Nếu thật sự có nhiều tiền phụ cấp như thế, con gái người ta còn không vội vàng muốn gả cho nó, có thể kéo dài đến 28 còn chưa kết hôn sao?" Nếu như thật sự có chỗ tiền phụ cấp này thì thật đúng là không tệ. Ở nông thôn, quanh năm suốt tháng mệt sống mệt chết cũng chỉ được ba bốn trăm đồng, một tháng mà có thể kiếm được 30 đồng đã coi như rất giỏi rồi, Hàn mẹ trong lòng thầm tính toán.
Bên kia cha Hàn cùng mẹ Hàn vì hôn sự của con gái mà tranh luận không nghỉ, bên này Hàn Mai cũng ngồi không yên.
“Cha, mẹ, hai người đừng tranh cãi nữa. Con hiểu rõ hai người cũng là vì tốt cho con, con rất cảm kích. Triệu Kiến Quốc tốt vô cùng, con gái gả cho anh ấy nhất định sẽ không phải chịu khi dễ, hai người cũng không cần lại phải bận tâm vì hôn sự của con."
Mẹ Hàn vừa nghe liền nóng nảy, “Mẹ nói này con gái, mẹ cũng là vì tốt cho con, nếu con thật sự gả cho Triệu Kiến Quốc, về sau không sống được, con còn không phải là khóc với mẹ sao? Con suy nghĩ một chút nữa đi."
“Mẹ cũng đừng lo lắng, cha nói tốt thì nhất định là tốt, chẳng lẽ cha còn có thể hại con hay sao?" Hàn Mai vừa nói vừa nhìn cha Hàn một cái.
Cha Hàn có cảm giác con gái mình hôm nay cùng trước kia có điểm không giống nhau, nhưng không rõ là không giống ở điểm nào,chỉ là bị con gái nhìn chằm chằm như thế trong lòng như là bị bắn tỉa.
Hôn sự của Hàn Mai cùng Triệu Kiến Quốc cứ như vậy bị quyết định.
“Bà thôi đi, khóc, khóc chết cũng không được cái rắm gì, con gái còn chưa có chết đâu, bà đã ở chỗ này phàn nàn rồi hả?"
“Đều tại ông, cái lão già họm hẹm này tạo nghiệt, tôi đã nói điều kiện của tiểu tử nhà họ Dương kia không tệ, xứng với con gái chúng ta, còn không phải là ông làm cho người ta chạy mất sao. Con gái chúng ta giờ không ai thèm lấy còn có thể trách ai, ông nói xem?"
“Dù sao con gái tôi cũng sẽ tìm được người tốt, bà lo lắng cái gì, còn không mau đi xem con gái đã tỉnh chưa."
Không thể nào… làm sao sẽ nghe được thanh âm của cha mẹ? Cha mẹ chắc chắn sẽ không tha thứ cho cô, hai người cũng không biết chuyện cô nằm viện. Hàn Mai cố gắng mở mắt, chỉ thấy màn màu trắng gạo giắt trên thành giường, gần cửa sổ bày một chiếc bàn vuông đơn giản, một cái rương lớn để cạnh góc tường. Chuyện gì xảy ra? Đây không phải là phòng của cô trước khi lấy chồng sao? Hàn Mai cố gắng nhớ lại, chỉ nhớ rõ mình dùng dao cắt đứt động mạch trên tay, máu chảy đầy đất, trí nhớ tới đây liền trống rỗng. Đây tột cùng là chuyện gì xảy ra? Lúc này cửa phòng bị đẩy ra, mẹ Hàn đi vào.
“Mai Tử, tỉnh? Con mà không tỉnh lại, mẹ cũng không nghĩ sống nữa. Con gái a, con có phải đã nghe thấy mọi người bàn tán? Mẹ cũng biết gặp phải chuyện này người nào cũng đều không muốn sống, nhưng con gái chúng ta xinh đẹp như thế không sợ sẽ không tìm được người nào hợp ý nha." Hàn mẹ lần này thật sự là bị con gái dọa sợ, tự giam mình trong phòng hai ngày không ăn không uống, khóc không ngừng, ai khuyên đều vô dụng. Nào có cô nương nào chống lại được giày vò như vậy, đây không phải là muốn cái mạng già của bà sao?
Hàn Mai mắt đầy nước, cô về nhà mình sao? Cha mẹ chịu tha thứ cho cô? Không đúng, mẹ cô sao có thể thay đổi trở nên trẻ như vậy rồi hả?
“Đói bụng không? Con chờ, mẹ đi làm cho con chén cháo". Mẹ cô nói qua liền vội vã đi ra ngoài.
Hiện tại Hàn Mai có thể khẳng định là cô sống lại, trở lại thời điểm trước khi kết hôn cùng Triệu Kiến Quốc. Hàn Mai ở trên giường suy nghĩ rất nhiều, mặc kệ nguyên nhân gì, lần này cô trở lại nhất định không cần giống kiếp trước, cô muốn quý trọng thật tốt những mất mát trong kiếp trước.
Hiện tại phải cô là nghe mọi người trong thôn đồn đãi tức giận té xỉu trong phòng. Bây giờ suy nghĩ một chút, cô khi đó thật là ngây thơ, người khác thích nói cái gì thì nói đi, cô có thể bị mất một miếng thịt trên người sao? Giờ là hai mươi mốt tháng chạp, nhớ kiếp trước ba ngày sau cha cô đột nhiên tuyên bố hôn sự của cô và Triệu Kiến Quốc. Trước đó, thậm chí cô còn chưa gặp qua Triệu Kiến Quốc. Nói đến thái độ của cha khi xử lý hôn sự của cô đích xác là rất kỳ quái. Kiếp trước cô mơ hồ liền gả đi, căn bản là không muốn, bây giờ nghĩ lại chuyện này thật đúng là đáng giá. Lấy điều kiện của cô, mặc dù xuất thân không phải rất tốt, so ra còn kém con gái trong thành, nhưng chỉ bằng diện mạo của cô ở Triệu huyện cũng không có mấy người có thể vượt qua. Hy vọng đến trong thành là không lớn, nhưng nói đến trấn trên lại dư dả, hơn nữa mà nói trấn trên cũng được mấy nhà tốt. Nếu như thực sự đến trấn trên, vậy cũng coi là gả cho đám tốt.
Nhưng là cha cô đem người đuổi đi rồi, cuối cùng không có biện pháp mới đem cô gả cho con riêng của Trần gia Triệu Kiến Quốc, tuổi đã lớn, dáng dấp lại vừa đen vừa xấu. Mặc dù danh tiếng của cô bị phá hư, nhưng muốn tìm một người có điều kiện tốt hơn Triệu Kiến Quốc không phải là không thể nào. Bây giờ suy nghĩ một chút, tựa hồ là cha cô cố ý đem những người làm mai kia đuổi đi, hơn nữa cha đối với con rể là Triệu Kiến Quốc hết sức hài lòng, vừa mới bắt đầu cũng rất đồng ý gả cô cho Triệu Kiến Quốc. Rất dễ nhìn ra cha cô đối với Triệu Kiến Quốc rất tốt kể cả khi cô đã kết hôn cùng Triệu Kiến Quốc được năm năm. Mỗi lần Triệu Kiến Quốc tới nhà, mặt mũi cha đều tràn đầy tươi cười, hơn nữa ý vị muốn cô chăm sóc hắn thật tốt, thậm chí khi cô cùng Triều Kiến Quốc ly hôn cha liền cùng cô đọan tuyệt quan hệ. Hồi tưởng lại, cô có phần cảm thấy cha không chịu tha thứ cho cô không phải bởi vì cô lấy tiền cưới hỏi của anh trai bỏ trốn, mà là bởi vì cô phản bội Triệu Kiến Quốc. Nhưng không biết tại sao cha cô lại đối tốt với Triệu Kiến Quốc như vậy? Hiện tại điều duy nhất có thể xác định là cha và Triệu Kiến Quốc nhất định có quan hệ bất thường.
Ba ngày sau, quả nhiên cha Hàn từ bên ngoài trở về liền tuyên bố hôn sự của Hàn Mai cùng Triệu Kiến Quốc. Hàn Mai kiếp trước đã trải qua chuyện này một lần, đối với lần này không có phản ứng gì, nhưng trong lòng lại bất ổn, người kia sẽ tới. Nhưng mẹ Hàn thì không được, vừa nghe nói chồng mình đem con gái gả cho đứa con riêng của nhà họ Trần liền mất bình tĩnh.
“Lão già chết tiệt, ông lại uống rượu đúng không? Con gái bảo bối của chúng ta sao có thể gả cho Triệu tiểu tử đấy? Không được, tôi không đồng ý, ông đi từ chối người đi đi."
Con gái bà tướng mạo xinh đẹp, tuy hiện tại danh tiếng không phải rất tốt, nhưng cũng không đến nỗi phải gả cho một đứa con riêng. Đến lúc ra ở riêng sao có thể có một phần của Triệu Kiến Quốc, đây chính là người khác họ. Huống chi, bà cũng đã gặp qua Triệu tiểu tử kia. Năm trước khi hắn trở về thôn bà có gặp qua trên đường, hắn dáng dấp cao lớn, so với nông dân còn đen hơn. Người này nếu cùng con gái bà đứng chung một chỗ còn không phải thành chuyện cười của thân thích bằng hữu sao. Thật ra cũng không thể trách mẹ cô không nhìn trúng Triệu Kiến Quốc. Năm ấy tiêu chuẩn thẩm mỹ bất đồng, tất cả mọi người đều thích nam nhân mang dáng dấp thư sinh, nếu đeo thêm một cặp mắt kính bảo đảm đi đâu xem mắt cũng là best-seller.
“Từ chối cái gì, Kiến Quốc có điểm nào không xứng với Mai Tử? Người ta bây giờ đang ở trong bộ đội, tiền phụ cấp một tháng cũng có hơn tám mươi đồng, người lại đàng hoàng, bà đi đâu tìm được con rể tốt như vậy?"
“Lão già, ông không phải là bị người ta lừa gạt chứ? Nếu thật sự có nhiều tiền phụ cấp như thế, con gái người ta còn không vội vàng muốn gả cho nó, có thể kéo dài đến 28 còn chưa kết hôn sao?" Nếu như thật sự có chỗ tiền phụ cấp này thì thật đúng là không tệ. Ở nông thôn, quanh năm suốt tháng mệt sống mệt chết cũng chỉ được ba bốn trăm đồng, một tháng mà có thể kiếm được 30 đồng đã coi như rất giỏi rồi, Hàn mẹ trong lòng thầm tính toán.
Bên kia cha Hàn cùng mẹ Hàn vì hôn sự của con gái mà tranh luận không nghỉ, bên này Hàn Mai cũng ngồi không yên.
“Cha, mẹ, hai người đừng tranh cãi nữa. Con hiểu rõ hai người cũng là vì tốt cho con, con rất cảm kích. Triệu Kiến Quốc tốt vô cùng, con gái gả cho anh ấy nhất định sẽ không phải chịu khi dễ, hai người cũng không cần lại phải bận tâm vì hôn sự của con."
Mẹ Hàn vừa nghe liền nóng nảy, “Mẹ nói này con gái, mẹ cũng là vì tốt cho con, nếu con thật sự gả cho Triệu Kiến Quốc, về sau không sống được, con còn không phải là khóc với mẹ sao? Con suy nghĩ một chút nữa đi."
“Mẹ cũng đừng lo lắng, cha nói tốt thì nhất định là tốt, chẳng lẽ cha còn có thể hại con hay sao?" Hàn Mai vừa nói vừa nhìn cha Hàn một cái.
Cha Hàn có cảm giác con gái mình hôm nay cùng trước kia có điểm không giống nhau, nhưng không rõ là không giống ở điểm nào,chỉ là bị con gái nhìn chằm chằm như thế trong lòng như là bị bắn tỉa.
Hôn sự của Hàn Mai cùng Triệu Kiến Quốc cứ như vậy bị quyết định.
Tác giả :
Đệ Tứ Cá Bình Quả L