Quan Cư Nhất Phẩm
Chương 69: Cực hạn (3)
Trong những ánh mắt hâm mộ, Thẩm Mặc đi qua học đường, về chỗ ngồi xuống.
- Huynh đệ, ngươi quá lợi hại rồi!
Thẩm Kinh giơ ngón cái lên nói:
- Có thể ép cho tiên sinh phải són đái, ta hoàn toàn phục đấy.
Thẩm Mặc không trả lời, y biết đắc ý là rất dễ mất mình, trong lòng càng lâng lâng thì càng phải trầm ổn.
Thẩm Kinh mặc dù đọc sách chẳng ra sao, nhưng công phu nhìn mặt đoán ý tuyệt đối là hạng nhất, hắn nhìn ra Thẩm Mặc thật chất rất đắc ý, nghĩ một lúc, không khỏi lo lắng nói:
- Đừng chọi cứng với tiên sinh nữa, học vấn chắc chắn hơn ngươi, ngươi ở thế bị động, sớm muộn cũng có lúc không chống đỡ được.
Thẩm Mặc cười khổ không ra tiếng, lắc đầu không đáp.
Thấy đám học sinh có chút thiếu tập trung, Thẩm tiên sinh tức thì sầm mặt xuống, lấy thước đập mạnh lên bàn nói:
- Còn nửa canh giờ cuối cùng, đọc không hết sách không cho ăn cơm.
Đám học sinh lúc này mới cuống cả lên, vội vàng tập trung tinh thần, lớn tiếng đọc sách.
Đại khái đến giờ tị (9-11h), Thẩm tiên sinh liền kêu dừng, sau đó theo trình tự buổi sáng lệnh học sinh lên đọc sách, đọc nội dung đọc buổi sáng.
Bình thường mà nói, chừng hai mươi câu đầu thì đám học sinh đọc rất thuộc tốc độ đọc cũng rất nhanh, nhưng đó là đường ranh giới, vượt qua rồi là trình độ phân cao thấp ngay. Có đứa chỉ đọc được ba mươi câu là lắp ba lắp bắp, còn đại bộ phận thì đọc được bốn năm chục câu. Có đứa trí nhớ tốt, không ngờ đọc được hơn bảy tám chục câu.
Thẩm Mặc phát hiện ra, trong bốn năm học sinh đọc cùng một loại sách, thì có ba bốn loại khác biệt, giờ y mới hiểu ra, vì sao tiên sinh giao bài với số lượng khác nhau ... Như thế vừa không hạn chế tốc độ của học sinh thông minh, lại đảm bảo cho học sinh trí thông minh kém hơn có thể chậm rãi mà chắc chắn nắm được nội dung học tập. Đúng là dạy học theo nhân tài thật sự.
Tới chừng khoảng giờ ngọ, ngoại trừ y và Thẩm Kinh ra, tất cả học sinh đều đã đọc một lượt rồi, tiên sinh không thèm nhìn hai đứa bọn chúng, thu dọn đồ giảng dạy rồi nói:
- Tan học đi.
Đám học sinh đứng dậy, đồng thanh tạ ơn tiên sinh, dùng mắt tiễn ông ta đi rồi mới ào một tiếng, đổ xô chạy về nhà ăn.
Thẩm Mặc và Thẩm Kinh đi vào cuối cùng, nhưng phát hiện ra trong nhà ăn không ngờ lại còn một cái bàn trống, bên trên bàn bầy thức ăn ê hề, cả chay cả mặt, có cá có thịt, còn có cả canh trứng nóng hôi hổi.
Thẩm Mặc vốn tưởng rằng chỗ của tiên sinh, nhưng Thẩm Kinh nhỏ giọng nói:
- Đó là vị trí của đám Thẩm Trang đấy, đoán chừng nhà bếp không biết bọn chúng không tới nữa.
- Vừa hay chúng ta chiếm lợi.
Thẩm Mặc xoa bụng cười:
- Từ sáng ngày hôm qua cho tới bây giờ, trong bụng ta hình chưa chưa ăn một cái gì.
- Ngươi là thần sống đấy hả?
Thẩm Kinh cười mắng, hai người ngồi xuống, ai nấy tự xới cơm cho mình, bắt đầu ăn.
Cho dù một ngày không ăn cơm, Thẩm Mặc vẫn cứ ăn rất thong thả, không có tiếng động nào. Không giống Thẩm Kinh ăn như lợn, cơm canh bắt hết cả ra ngoài.
Thế nhưng Thẩm Kinh ăn uống dù khó coi, song hơn được ở chữ nhanh, hắn làm một hồi gió mạnh quét lá "cuốn" hết bảy tám phần bàn ăn, mới thả tiết tấu chậm lại, vừa ăn vừa hỏi:
- Chuyện kia thì làm thế nào bây giờ?
Nhà ăn đông người cho nên hắn hỏi rất mập mờ, nhưng Thẩm Mặc có thể hiểu được, hạ giọng nói nhỏ như muỗi kêu:
- Ngươi bỏ thời gian rảnh ra, lấy số tiền của Điền Thất chia cho hắn, còn lại thì ngươi giữ, hai ngày nữa ta bảo cho ngươi biết chúng ta làm gì.
- Được rồi.
Thẩm Kinh gật đầu, thấy có người tới, hắn liền ngừng câu chuyện lại.
Buổi chiều là thời gian tiên sinh giảng sách, tiếp nối bài giảng hôm qua.
Hôm nay trong lòng Thẩm Mặc không còn buồn bực nữa, cũng có thể nghe lọt rồi, liền phát hiện ra Thẩm Luyện rất là đáng nể, dẫnkinh trích sách, luận cứ rộng rãi, không ngờ khiến cho bài giảng kinh thư khô khan mà không ai buồn ngủ, đúng là một môn công phu.
Đợi tới khi tan học, hai tên vừa muốn ra cửa thì bị Thẩm Luyện gọi lại:
- Các ngươi quét dọn vệ sinh một chút đi.
Thế là hai đứa bé khổ mệnh chỉ đành quét sân, lau bàn, đánh vật một hồi, tới khi trời tối đen mới khóa cửa về nhà.
.... .....
Ngày hôm sau lặp lại quá trình ngày hôm qua, trước tiên là tất cả mọi người lên đọc thuộc lòng, ăn đòn; tiếp đó là Thẩm Kinh lên giao nộp bài tập, kết quả chỉ vẽ vời được một chương, còn ba chương chưa viết. Lần này Thẩm Luyện không khách khí nữa, đánh đủ cho hắn ba mươi cái.
Cái tay trái kia của Thẩm Kinh sưng lên như tay gấu, hắn liền đỡ nó đi xuống dưới.
Cuối cùng tới lượt Thẩm Mặc rồi, hôm nay y đọc thuộc lòng Danh Hiền Tập, quyển sách này khác với loại sách nhận mắt chữ, nó chú trọng giảng luân lý đạo đức giáo dục, tập hợp những câu cách ngôn ngạn ngữ về cách đối nhân xử thế , học tập tu luyện đạo đức trong dân gian. Trong đó không thiếu những câu nhìn thấu sự đời, gợi mở tâm trí. Đáng nói nhất là câu "si hán" trứ danh xuất phát từ cuốn sách này.
Quyển sách này lấy tứ ngôn, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn tạo thành, tổng cộng có hai nghìn hai trăm ba mươi chữ, riêng nhìn từ số chữ thì nhiều hơn hôm qua hai lần.
Nhưng thực tế khi đọc thuộc lòng, loại sách từ tục ngữ ngạn ngữ tạo thành này thuận miệng trơn tru, dễ học hơn rất nhiều.
Thẩm Mặc vẫn đọc như nước chảy mây trôi, nhất là mỗi khi gặp những câu khuyên giải kiểu như " người lành tích thiện ắt có tin vui" " một câu nói có ích sưởi ấm ba mùa đông, một lời ác tổn thương người sáu tháng", y đều nhấn mạnh thêm, có ý khuyên nhủ.
Quyển sách này vốn là sách tốt, tiếc rằng cái tên gia hỏa Thẩm Mặc này lòng dạ thật sự không thể coi là rộng lớn, đem cả những câu "tích thiện thiện báo, tích ác ác báo" " quân tử nắm quyền tích phúc, tiểu nhân ỷ thế khinh người", cũng nhấn mạnh nốt.
Thẩm tiên sinh nghe thế thì nổi giận từng cơn, thẩm nhủ :" Ta cứ làm việc ác ắt quả báo đấy!" Nhưng Thẩm Mặc đang dựa theo yêu cầu của ông ta đọc thuộc lòng, chữ không sửa, âm không đổi, dựa vào cái gì mà chỉ trích y.
Đợi Thẩm Mặc đọc xong rồi, Thẩm tiên sinh cuối cùng vẫn không kìm chế được:
- Ngươi ở một số câu chữ đột nhiên âm trầm xuống, rốt cuộc có mưu đồ gì?
Thẩm Mặc cực kỳ lễ độ xin lỗi:
- Thật không phải với tiên sinh, học sinh sáng sớm hôm nay ăn cơm cháy dưa muối, cổ hơi rát.
Giọng rất nhỏ chỉ có hai người nghe thấy.
Thẩm Luyện tức tới bầm gan tím ruột, vốn qua ngày hôm qua, ác cảm của ông ta với Thẩm Mặc giảm đi một chút rồi, giờ tức thì chỉ còn lại mức căm ghét tối cao trong lịch sử. Thẩm tiên sinh cười lạnh nói:
- Quân tử thản đãng đãng, tiểu nhân thường thích thích.
Câu này dùng lời trong Danh Hiền Tập mắng lại, nói trong bụng Thẩm Mặc toàn là những thứ kỹ xảo thấp kém gian trá.
*** Quân tử bao giờ trong lòng cũng thản nhiên, tiểu nhân bao giờ trong bụng cũng lo ngai ngái
Thẩm Mặc sớm đã chờ cơ hội này rồi, vị Thẩm tiên sinh này mặc dù hết sức có thành kiến với y, nhưng được cái xem là quân tử; mặc dù không thể nói lý, nhưng được cái còn phân phải trái. Đối với loại người này, thì phải nên cố gắng trao đổi, ít nhất phải chung sống hòa bình, nếu không cứ mãi khinh bỉ lẫn nhau như thế thì thực khó sống.
Nhưng bảo cái tên coi thể diện cao hơn ông trời này hạ mình xin người khác lượng thứ là ngàn vạn lần không thể được :" Lão tử đang một bụng tức đây, ta đào mộ tổ nhà lão hay là cướp con dâu nhà lão? Sao lão nhìn ta như quân thù, ném đá xua đuổi ta chứ?"
Cho nên y muốn giảng lý với Thẩm tiên sinh, nhưng vào cái thời đại đó, một học sinh đối diện ngồi xuống với tiên sinh, bình tâm tĩnh khí dốc bầu tâm sự là không thể. Y chỉ đành tạo ra một cơ hội như thế, trong lúc biện luận bày tỏ suy nghĩ của mình.
- Huynh đệ, ngươi quá lợi hại rồi!
Thẩm Kinh giơ ngón cái lên nói:
- Có thể ép cho tiên sinh phải són đái, ta hoàn toàn phục đấy.
Thẩm Mặc không trả lời, y biết đắc ý là rất dễ mất mình, trong lòng càng lâng lâng thì càng phải trầm ổn.
Thẩm Kinh mặc dù đọc sách chẳng ra sao, nhưng công phu nhìn mặt đoán ý tuyệt đối là hạng nhất, hắn nhìn ra Thẩm Mặc thật chất rất đắc ý, nghĩ một lúc, không khỏi lo lắng nói:
- Đừng chọi cứng với tiên sinh nữa, học vấn chắc chắn hơn ngươi, ngươi ở thế bị động, sớm muộn cũng có lúc không chống đỡ được.
Thẩm Mặc cười khổ không ra tiếng, lắc đầu không đáp.
Thấy đám học sinh có chút thiếu tập trung, Thẩm tiên sinh tức thì sầm mặt xuống, lấy thước đập mạnh lên bàn nói:
- Còn nửa canh giờ cuối cùng, đọc không hết sách không cho ăn cơm.
Đám học sinh lúc này mới cuống cả lên, vội vàng tập trung tinh thần, lớn tiếng đọc sách.
Đại khái đến giờ tị (9-11h), Thẩm tiên sinh liền kêu dừng, sau đó theo trình tự buổi sáng lệnh học sinh lên đọc sách, đọc nội dung đọc buổi sáng.
Bình thường mà nói, chừng hai mươi câu đầu thì đám học sinh đọc rất thuộc tốc độ đọc cũng rất nhanh, nhưng đó là đường ranh giới, vượt qua rồi là trình độ phân cao thấp ngay. Có đứa chỉ đọc được ba mươi câu là lắp ba lắp bắp, còn đại bộ phận thì đọc được bốn năm chục câu. Có đứa trí nhớ tốt, không ngờ đọc được hơn bảy tám chục câu.
Thẩm Mặc phát hiện ra, trong bốn năm học sinh đọc cùng một loại sách, thì có ba bốn loại khác biệt, giờ y mới hiểu ra, vì sao tiên sinh giao bài với số lượng khác nhau ... Như thế vừa không hạn chế tốc độ của học sinh thông minh, lại đảm bảo cho học sinh trí thông minh kém hơn có thể chậm rãi mà chắc chắn nắm được nội dung học tập. Đúng là dạy học theo nhân tài thật sự.
Tới chừng khoảng giờ ngọ, ngoại trừ y và Thẩm Kinh ra, tất cả học sinh đều đã đọc một lượt rồi, tiên sinh không thèm nhìn hai đứa bọn chúng, thu dọn đồ giảng dạy rồi nói:
- Tan học đi.
Đám học sinh đứng dậy, đồng thanh tạ ơn tiên sinh, dùng mắt tiễn ông ta đi rồi mới ào một tiếng, đổ xô chạy về nhà ăn.
Thẩm Mặc và Thẩm Kinh đi vào cuối cùng, nhưng phát hiện ra trong nhà ăn không ngờ lại còn một cái bàn trống, bên trên bàn bầy thức ăn ê hề, cả chay cả mặt, có cá có thịt, còn có cả canh trứng nóng hôi hổi.
Thẩm Mặc vốn tưởng rằng chỗ của tiên sinh, nhưng Thẩm Kinh nhỏ giọng nói:
- Đó là vị trí của đám Thẩm Trang đấy, đoán chừng nhà bếp không biết bọn chúng không tới nữa.
- Vừa hay chúng ta chiếm lợi.
Thẩm Mặc xoa bụng cười:
- Từ sáng ngày hôm qua cho tới bây giờ, trong bụng ta hình chưa chưa ăn một cái gì.
- Ngươi là thần sống đấy hả?
Thẩm Kinh cười mắng, hai người ngồi xuống, ai nấy tự xới cơm cho mình, bắt đầu ăn.
Cho dù một ngày không ăn cơm, Thẩm Mặc vẫn cứ ăn rất thong thả, không có tiếng động nào. Không giống Thẩm Kinh ăn như lợn, cơm canh bắt hết cả ra ngoài.
Thế nhưng Thẩm Kinh ăn uống dù khó coi, song hơn được ở chữ nhanh, hắn làm một hồi gió mạnh quét lá "cuốn" hết bảy tám phần bàn ăn, mới thả tiết tấu chậm lại, vừa ăn vừa hỏi:
- Chuyện kia thì làm thế nào bây giờ?
Nhà ăn đông người cho nên hắn hỏi rất mập mờ, nhưng Thẩm Mặc có thể hiểu được, hạ giọng nói nhỏ như muỗi kêu:
- Ngươi bỏ thời gian rảnh ra, lấy số tiền của Điền Thất chia cho hắn, còn lại thì ngươi giữ, hai ngày nữa ta bảo cho ngươi biết chúng ta làm gì.
- Được rồi.
Thẩm Kinh gật đầu, thấy có người tới, hắn liền ngừng câu chuyện lại.
Buổi chiều là thời gian tiên sinh giảng sách, tiếp nối bài giảng hôm qua.
Hôm nay trong lòng Thẩm Mặc không còn buồn bực nữa, cũng có thể nghe lọt rồi, liền phát hiện ra Thẩm Luyện rất là đáng nể, dẫnkinh trích sách, luận cứ rộng rãi, không ngờ khiến cho bài giảng kinh thư khô khan mà không ai buồn ngủ, đúng là một môn công phu.
Đợi tới khi tan học, hai tên vừa muốn ra cửa thì bị Thẩm Luyện gọi lại:
- Các ngươi quét dọn vệ sinh một chút đi.
Thế là hai đứa bé khổ mệnh chỉ đành quét sân, lau bàn, đánh vật một hồi, tới khi trời tối đen mới khóa cửa về nhà.
.... .....
Ngày hôm sau lặp lại quá trình ngày hôm qua, trước tiên là tất cả mọi người lên đọc thuộc lòng, ăn đòn; tiếp đó là Thẩm Kinh lên giao nộp bài tập, kết quả chỉ vẽ vời được một chương, còn ba chương chưa viết. Lần này Thẩm Luyện không khách khí nữa, đánh đủ cho hắn ba mươi cái.
Cái tay trái kia của Thẩm Kinh sưng lên như tay gấu, hắn liền đỡ nó đi xuống dưới.
Cuối cùng tới lượt Thẩm Mặc rồi, hôm nay y đọc thuộc lòng Danh Hiền Tập, quyển sách này khác với loại sách nhận mắt chữ, nó chú trọng giảng luân lý đạo đức giáo dục, tập hợp những câu cách ngôn ngạn ngữ về cách đối nhân xử thế , học tập tu luyện đạo đức trong dân gian. Trong đó không thiếu những câu nhìn thấu sự đời, gợi mở tâm trí. Đáng nói nhất là câu "si hán" trứ danh xuất phát từ cuốn sách này.
Quyển sách này lấy tứ ngôn, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn tạo thành, tổng cộng có hai nghìn hai trăm ba mươi chữ, riêng nhìn từ số chữ thì nhiều hơn hôm qua hai lần.
Nhưng thực tế khi đọc thuộc lòng, loại sách từ tục ngữ ngạn ngữ tạo thành này thuận miệng trơn tru, dễ học hơn rất nhiều.
Thẩm Mặc vẫn đọc như nước chảy mây trôi, nhất là mỗi khi gặp những câu khuyên giải kiểu như " người lành tích thiện ắt có tin vui" " một câu nói có ích sưởi ấm ba mùa đông, một lời ác tổn thương người sáu tháng", y đều nhấn mạnh thêm, có ý khuyên nhủ.
Quyển sách này vốn là sách tốt, tiếc rằng cái tên gia hỏa Thẩm Mặc này lòng dạ thật sự không thể coi là rộng lớn, đem cả những câu "tích thiện thiện báo, tích ác ác báo" " quân tử nắm quyền tích phúc, tiểu nhân ỷ thế khinh người", cũng nhấn mạnh nốt.
Thẩm tiên sinh nghe thế thì nổi giận từng cơn, thẩm nhủ :" Ta cứ làm việc ác ắt quả báo đấy!" Nhưng Thẩm Mặc đang dựa theo yêu cầu của ông ta đọc thuộc lòng, chữ không sửa, âm không đổi, dựa vào cái gì mà chỉ trích y.
Đợi Thẩm Mặc đọc xong rồi, Thẩm tiên sinh cuối cùng vẫn không kìm chế được:
- Ngươi ở một số câu chữ đột nhiên âm trầm xuống, rốt cuộc có mưu đồ gì?
Thẩm Mặc cực kỳ lễ độ xin lỗi:
- Thật không phải với tiên sinh, học sinh sáng sớm hôm nay ăn cơm cháy dưa muối, cổ hơi rát.
Giọng rất nhỏ chỉ có hai người nghe thấy.
Thẩm Luyện tức tới bầm gan tím ruột, vốn qua ngày hôm qua, ác cảm của ông ta với Thẩm Mặc giảm đi một chút rồi, giờ tức thì chỉ còn lại mức căm ghét tối cao trong lịch sử. Thẩm tiên sinh cười lạnh nói:
- Quân tử thản đãng đãng, tiểu nhân thường thích thích.
Câu này dùng lời trong Danh Hiền Tập mắng lại, nói trong bụng Thẩm Mặc toàn là những thứ kỹ xảo thấp kém gian trá.
*** Quân tử bao giờ trong lòng cũng thản nhiên, tiểu nhân bao giờ trong bụng cũng lo ngai ngái
Thẩm Mặc sớm đã chờ cơ hội này rồi, vị Thẩm tiên sinh này mặc dù hết sức có thành kiến với y, nhưng được cái xem là quân tử; mặc dù không thể nói lý, nhưng được cái còn phân phải trái. Đối với loại người này, thì phải nên cố gắng trao đổi, ít nhất phải chung sống hòa bình, nếu không cứ mãi khinh bỉ lẫn nhau như thế thì thực khó sống.
Nhưng bảo cái tên coi thể diện cao hơn ông trời này hạ mình xin người khác lượng thứ là ngàn vạn lần không thể được :" Lão tử đang một bụng tức đây, ta đào mộ tổ nhà lão hay là cướp con dâu nhà lão? Sao lão nhìn ta như quân thù, ném đá xua đuổi ta chứ?"
Cho nên y muốn giảng lý với Thẩm tiên sinh, nhưng vào cái thời đại đó, một học sinh đối diện ngồi xuống với tiên sinh, bình tâm tĩnh khí dốc bầu tâm sự là không thể. Y chỉ đành tạo ra một cơ hội như thế, trong lúc biện luận bày tỏ suy nghĩ của mình.
Tác giả :
Tam Giới Đại Sư