Quán Cơm Đêm Khuya
Chương 30: Đồng thoại 2
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Xử Vi Thanh [Tiểu Sam]
Tạ Nhất nhìn về phía Thương Khâu, nói: "Họa linh? Đó là cái gì?"
Thương Khâu không lập tức trả lời, mà nhìn hoạ sĩ đối diện, nói: "Để tôi giúp ông tìm bức tranh cũng có thể, thế nhưng tôi có một vấn đề."
Hoạ sĩ kia liền vội nói: "Cậu hỏi cậu hỏi!"
Thương Khâu nói nhàn nhạt: "Quyền trượng Nữ hoàng đỏ, là dùng thuốc màu gì để vẽ nên bức tranh."
Hoạ sĩ vừa nghe xong, nhất thời liền ngây ngẩn cả người, lập tức có chút ấp úng nói: "Đó... Tôi không thể nói cho cậu biết, đây là bí mật thương mại, tinh túy bức tranh của tôi ở trong đó, nếu để cho người khác biết, sợ rằng sẽ bắt chước theo..."
Thương Khâu đột nhiên nở nụ cười một tiếng, nói: "Tôi nghĩ không thể nào bắt chước theo..."
Anh ta nói xong, liền đứng lên, vẻ mặt lạnh nhạt nói: "Ông đã không nói thế, vậy thì mời quay về đi."
Hoạ sĩ kia có chút nóng nảy, nói: "Chờ một chút! Tôi cho cậu tiền, tôi có rất nhiều tiền, những kim cương này đều cho cậu, nếu như cậu cảm thấy thiếu, tôi còn nữa! Đều cho cậu!"
Thương Khâu chỉ đứng ở bên cạnh bàn, cúi đầu nhìn thoáng qua miệng túi cầm tay đang mở rộng kia, nói nhàn nhạt: "Tôi không thiếu tiền."
Tạ Nhất: "..." Nói đúng, tiền trong ngăn tủ của Thương Khâu một đống, một đống đó mặc sức mà dùng.
Hoạ sĩ càng sốt ruột, mắt thấy Thương Khâu muốn rời đi, liền vội vàng nói: "Được, được tôi nói! Nhưng các người phải bảo mật! Phải bảo mật mới được."
Lúc này Thương Khâu mới ngồi trở lại một lần nữa, nhìn hoạ sĩ, hoạ sĩ lén lén lút lút, hạ giọng, nói: "Tôi đã dùng thời gian hơn mấy năm, ở trong nước ngoài nước tìm kiếm vật liệu thuần làm thuốc máu, vẫn không tìm được, mãi đến... Mãi đến lúc tôi tìm được một cọng lông chim màu vàng!"
Tạ Nhất thiếu chút nữa kêu lên, lông chim màu vàng, đây không phải là cánh chim vàng ư!?
Trong nháy mắt cậu nghĩ tới sách đồng thoại thấy ở trong nhà bảo tàng, tia sáng màu vàng trên quyền trượng của Nữ hoàng đỏ kia, sáng long lanh, giống như khúc xạ của bảo thạch, có một loại cảm giác rực rỡ khó nói.
Hoạ sĩ nói: "Lông chim màu vàng... Rất đẹp mắt, tôi thấy nó lần đầu tiên, đã mê mẩn rồi, vì vậy tôi đem lông chim vàng đem về, nghiền nát thành phấn, thêm thuốc màu vào trong, thuốc màu trong nháy mắt liền toát ra màu sắc rực rỡ, màu sắc chói mắt, quá mức đẹp đẽ, đây chính là màu vàng tôi hy vọng, màu vàng của bức tranh của tôi có thể để vĩnh viễn lưu truyền!"
Hoạ sĩ nói tới việc này, biểu cảm càng sung sướng hơn, ánh mắt nhảy nhót, bắp thịt trên mặt cũng đang co giật, không ngừng co giật, bởi vì hưng phấn.
Thương Khâu lại là híp mắt một cái, nhẹ giọng nói: "Quả nhiên."
Tạ Nhất cho rằng có thể Thương Khâu cũng đang nghĩ như mình, họa sĩ này cũng quá điên cuồng mất trí rồi, lại đem cánh chim vàng mài thành bột phấn, sau đó thêm vào trong thuốc màu, tránh không được màu vàng kia xinh đẹp như thế.
Giờ hay rồi, chuyện này lớn rồi!
Mặc dù Tạ Nhất không biết cánh chim vàng cụ thể là dùng làm gì, thậm chí Thương Khâu cũng không biết điểm này, thế nhưng cậu biết, cánh chim vàng chính là thứ rất nhiều người cũng đang tìm kiếm, bảo vật vô giá, hơn nữa còn có tác dụng khởi động thời không, mà cánh chim vàng giờ bị họa sĩ mài thành bột phấn, thành quyền trượng của bức tranh Nữ hoàng đỏ.
Trách không được Nữ hoàng đỏ sẽ sống lại, không chỉ là sống lại, Nữ hoàng đỏ còn có thể có lực lượng của cánh chim vàng, như thế...
Tạ Nhất cảm thấy, có thể náo loạn thế giới hay không? Hình ảnh này quá đẹp, nghĩ cũng không dám nghĩ.
Sắc mặt Thương Khâu khó coi, nói: "Ủy thác này tôi nhận, tôi muốn đi phòng làm việc của ông nhìn xem."
Hoạ sĩ nghe anh ta nhận ủy thác, lập tức mừng rỡ nói: "Được được được! Đây là địa chỉ phòng làm việc của tôi, danh thiếp của tôi cho cậu, các cậu lúc nào muốn đi xem, tôi để bảo vệ tới đón các cậu."
Thương Khâu nói nhàn nhạt: "Đừng phiến phức nữa, đi liền."
Thương Khâu nói xong đứng lên, ý bảo Tạ Nhất đi theo, Tạ Nhất đem chuyện trông quán giao cho A Lương, vội đi theo Thương Khâu ra cửa.
Thương Khâu để Tạ Nhất lái xe, hoạ sĩ cũng ngồi xe tới, có tài xế lái xe, Tạ Nhất cũng không cần tìm địa chỉ, chỉ cần đi theo xe của họa sĩ là được.
Tạ Nhất lái xe, Thương Khâu ngồi ở vị trí phó lái.
Tạ Nhất nói: "Họa linh rốt cuộc là thứ gì? Nữ hoàng đỏ thực sự sống lại sao?"
Thương Khâu nhíu mày nói: "Họa linh là một loại chấp niệm, họa linh và tự linh gần giống nhau, một loại sẽ không làm tổn thương con người, là một loại bảo hộ linh, dù sao nó là thông qua chấp niệm của người thường đắp nặn ra, thế nhưng cũng không loại trừ một số ác linh chấp niệm sâu sắc, những ác linh này cũng sẽ tổn thương con người, chẳng qua cũng là một số gây náo loạn nhỏ mà thôi, bởi vì linh lực rất cạn, chỉ biết hù dọa con người, dưới tình huống bình thường, không hề có sức uy hiếp."
Tạ Nhất nhướng mi nói: "Vậy giờ có phải dưới tình huống bình thường hay không, bởi vì thuốc màu vàng kia?"
Thương Khâu gật đầu nói: "Đúng thật, nếu như thuốc màu của bức tranh thật sự làm từ cánh chim vàng, hậu quả không thể lường được, sống lại không chỉ là một mình Nữ hoàng đỏ, mà là cả bộ tranh."
Tạ Nhất nhớ lại bức tranh thấy được ở nhà bảo tàng trước đó, đây chính là một quyển sách đó, tập truyện cổ tích được đóng thành sách, cậu chỉ thấy được đoạn Alice ở xứ sở thần tiên, quyển sách kia dày như thế, khẳng định còn có câu chuyện khác.
Nếu như những người của tập truyện cổ ttích đều sống lại, tình huống này thật đúng là hỗn loạn, thử nghĩ xem xem, công chúa Bạch Tuyết người đẹp ngủ trong rừng Nữ hoàng đỏ gì đó chạy đầy cả đường phố, đoán chừng còn tưởng rằng là biểu diễn của ngày quốc tế thiếu nhi đấy.
Chẳng qua cũng không đơn thuần là biểu diễn, bởi vì quyền trượng của Nữ hoàng đỏ chính là có lực lượng của cánh chim vàng, so với họa linh phải mạnh hơn nhiều.
Mặc dù Tạ Nhất chưa coi truyện cổ tích, thế nhưng những truyện cổ tích nhà nhà đều biết này cậu vẫn biết một hai cái, Nữ hoàng đỏ chính là nhân vật phản diện trong Alice ở xứ sở thần tiên, tính tình rất nóng nảy, chỉ cần có chút không vui, sẽ hô chém đầu chém đầu, loại lời nói chém đứt đầu kia ấy.
Tạ Nhất: "Họa sĩ kia thực sự biết gây chuyện mà."
Mọi người lái xe suốt đêm đến phòng làm việc của họa sĩ, phòng làm việc rất lớn, bên trong trống không, bố trí rất nghệ thuật, hoạ sĩ dẫn bọn họ đi vào, để Thương Khâu và Tạ Nhất tùy tiện nhìn.
Nơi này chính là nơi làm thuốc màu của họa sĩ, khi đó rất bí mật, bởi vì hoạ sĩ sợ người khác ăn cắp bí mật của mình, bị người khác bắt chước theo.
Thực ra Tạ Nhất cảm thấy hoàn toàn không cần bí mật như thế, bởi vì cánh chim vàng có thể gặp khó cầu.
Thương Khâu đi vào, nhìn xung quanh, Tạ Nhất cũng đi theo vào, ngoại trừ trưng bày thuốc màu lộn xộn, tranh và giá vẽ vứt bừa bộn ra, không có thứ gì đặc biệt cả, xem ra quả thật là một nơi chỉ để vẽ.
Thương Khâu chủ yếu đi xem những thuốc màu kia, đưa tay chạm vào, cho dù mang bao tay da màu đen, chẳng qua Tạ Nhất biết, anh ta nhất định là đang cảm ứng, dù sao cảm quan của Thương Khâu cực kỳ nhạy, nhìn coi có thể cảm ứng được hơi thở của cánh chim vàng hoặc tập tranh kia hay không.
Tạ Nhất không hiểu việc này, liền ở bên cạnh nhìn tùy tiện, trong một đống xếp ở góc sau lưng có rất nhiều tranh, xem ra là bị vứt bỏ, hoặc là họa sĩ cảm thấy vẽ không được đẹp, chất đống rất tùy ý, có cái ngã cùng giá vẽ, có cái chẳng có giá vẽ, cứ vứt thẳng xuống đất.
Những bức tranh này rất trừu tượng, Tạ Nhất xem không hiểu, thực sự quá nghệ thuật rồi, trong đó một bức một đoàn đen như mực, thoạt nhìn như là sương mù vậy, nhưng đoàn sương mù này lại có mắt, mắt giống như đèn pha trong đêm đen, vô cùng sáng sủa, còn mang theo tia sáng, giống như chuyện ma quái vậy.
Giờ vốn là đầu đêm, Tạ Nhất thấy bức tranh này, không hiểu sao nổi da gà cả người, cảm thấy nghệ thuật cách mình đúng là quá xa rồi, thưởng thức không tới.
Tạ Nhất nhìn thoáng qua, liền quay đầu rời đi, chuẩn bị đi hỏi thăm Thương Khâu có phát hiện cái gì đặc biệt không?
Tạ Nhất đi tới, thình lình nghe được một tiếng "Cộc" ở phía sau, vội vã quay đầu nhìn lại, không ai, phía sau cậu chính là giá vẽ kia, Thương Khâu hoạ sĩ còn có vệ sĩ đều ở phía trước.
Tạ Nhất quay đầu nhìn kỹ lại, hóa ra là một giá vẽ bị nghiêng.
Cậu thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục đi về phía trước, nói: "Thương Khâu, có phát hiện gì không?"
Thương Khâu lắc đầu, nói: "Không phát hiện, chính là phát hiện lớn nhất."
Tạ Nhất mờ mịt nhìn Thương Khâu đáp: "Hơi thở của cánh chim vàng đã hoàn toàn xóa bỏ, họa linh xác thực sống lại, hơn nữa có lực lượng không nhỏ, chúng ta phiền phức lớn rồi."
Tạ Nhất nghe xong, nhất thời nhức đầu không thôi, họa linh sống lại, hơn nữa không chỉ là Nữ hoàng đỏ, mà là một đống các nhân vật chính của truyện cổ tích.
Thương Khâu còn muốn nhìn xung quanh, Tạ Nhất ngồi ở bên cạnh một lát, có hơi muốn đi vệ sinh, liền hỏi vệ sĩ bên cạnh, vệ sĩ đem cậu dẫn tới cửa toilet.
Toilet của phòng làm việc rất lớn, thoạt nhìn vô cùng xa hoa, Tạ Nhất cảm ơn vệ sĩ rồi đi vào, cửa "Răng rắc" một tiếng thì tự động đóng lại, Tạ Nhất căn bản không có hoài nghi, nhưng ở trong một thoáng này, "Loẹt xoẹt ——" một tiếng, đèn treo trên đỉnh đầu lóe lên một cái, chợt phát ra tiếng kêu, lập tức thoáng cái đã tắt đi.
Trong toilet đen nhánh cả một vùng, không có cửa sổ, quả thực chính là cái nồi hơi lớn, thoáng cái đen thùi không thấy năm ngón tay, Tạ Nhất vội vàng đưa tay đi mò mẫm, miễn cho tự mình té ngã, lập tức nói: "Có ai không? Đèn toilet hình như hư rồi!"
Vệ sĩ đang ở bên ngoài, Tạ Nhất nói xong, muốn đi kéo cửa, thế nhưng chốt cửa phát ra một tiếng "Răng rắc", lại không kéo ra được, cửa toilet bị khóa cứng rồi!
Tạ Nhất kinh ngạc vội đi xoay chốt cửa, xoay thế nào cũng xoay không được, đi xoay khóa chốt ở phía dưới, thế nhưng khóa chốt vốn không có khóa, Tạ Nhất lôi kéo chốt cửa "Răng rắc răng rắc", cửa toilet không hề có phản ứng.
"Ầm ầm ầm!!!"
Tạ Nhất dùng sức đập vào cửa, la lên: "Này!! Có ai không!! Cửa phòng rửa tay khóa cứng rồi!! Bên ngoài có ai không!"
Vệ sĩ đi theo cậu tới đây, hẳn là ở ngoài cửa, cánh cửa cũng không phải quá dày, Tạ Nhất ra sức đập vào cánh cửa, thế nhưng vệ sĩ bên ngoài không lên tiếng.
Bốn phía đen như mực, cảm giác tối om khiến Tạ Nhất rất không an lòng, trong lòng trống trải có chút hoảng hốt, cậu vội móc ra điện thoại di động của mình, đem đèn pin điện thoại mở lên, muốn gọi điện thoại cho Thương Khâu, để anh ta sang đây đem cửa toilet mở ra.
Chỉ là sau khi Tạ Nhất đem đèn pin điện thoại mở lên, đột nhiên thấy trong bóng tối... Có một đôi mắt!
Như là đèn pha vậy, tản ra ánh sáng, ở trong bóng tối của toilet, so với đèn pin điện thoại di động của cậu còn muốn sáng hơn, tia sáng phát ra trắng bệch ảm đạm, âm u nhìn chằm chằm vào Tạ Nhất.
"Ôi ——"
Tạ Nhất lại càng hoảng sợ, mở to hai mắt, chợt lui về phía sau từng bước dán ở trên cánh cửa, ánh mắt âm u vẫn nhìn cậu, ngay sau đó từ từ đi về phía trước.
Tạ Nhất lấy điện thoại rọi vào nó, đối phương vốn không phải người, chỉ là một đoàn khí đen, khí đen lơ lửng không định, lộ ra một đôi mắt u oán chán chường, từ từ phiêu qua đây.
Là bức tranh, rõ ràng chính là bức tranh Tạ Nhất mới thấy vừa rồi, bị vứt ở trong góc.
Tạ Nhất dính sát vào cánh cửa, ra sức đạp cửa, nói: "Thương Khâu!! Thương Khâu! Mở cửa!"
Bên ngoài một chút tiếng động cũng không có, khí đen kia phiêu qua đây, theo dõi cậu, đột nhiên lên tiếng, tiếng nói âm u: "Ta có lỗi gì, cũng bị vứt bỏ như thế... Rõ ràng là hắn tạo ra ta, vì sao... Phải vứt bỏ ta... Tại sao muốn vứt bỏ ta..."
Khí đen lay động, theo âm thanh khàn khàn, mắt càng ngày càng sáng, ánh sáng thả ra giá rét, lập tức nở nụ cười "Hơ hơ", trong cổ họng phát ra như tiếng còi, nói: "Ngươi cũng là người bị vứt bỏ sao?"
Tạ Nhất dính sát vào cánh cửa, hô hấp cũng to thêm, sắc mặt có chút trắng bệch, tay của cậu cầm điện thoại di động, lén lút ở sau lưng, trên màn ảnh đã biệu hiện gọi được.
Khí đen cười lớn, nói: "Ta thật cô đơn, ngươi đi theo ta đi, chúng ta cùng nhau, làm bạn..."
Giọng nói khàn khàn, đột nhiên mang theo một luồng gió lớn, trực tiếp xông qua.
Một tiếng "Rầm!!!!" vang thật lớn.
Cũng không phải tiếng khí đen xông qua, mà là tiếng cánh cửa chợt bị đập mở ra, Tạ Nhất nhào nghiêng về một bên rất nhanh, bỗng chốc ngã nhào xuống đất.
Cùng lúc đó cửa chính toilet thoáng cái bị đạp mở ra, âm thanh chợt để lộ ra, là giọng nói của Thương Khâu: "Tạ Nhất!"
Tạ Nhất ngã nhào xuống đất, điện thoại di động cũng rớt xuống, đèn pin đang sáng, trên màn hình còn biểu hiện cuộc trò chuyện.
Thương Khâu cũng cầm điện thoại di động, chân dài rộng rảo bước đi tới, ngay sau đó là vệ sĩ và họa sĩ cũng xông vào.
"A a a a!"
"Thứ gì thế!!
"Quỷ sao?!"
Hoạ sĩ và vệ sĩ xông vào, đều kinh hô một tiếng, bởi vì tất cả bọn họ đều nhìn thấy đoàn khí đen kia.
Khí đen gào to một tiếng, nói: "Không!! Ta không phải! Tại sao muốn vứt bỏ ta! Tại sao muốn vứt bỏ ta! Là ngươi tạo ra ta!!! Ta rất hận a ——"
Nó nói xong, không ngừng gào thét, đoàn khí đen xé rách ra, vặn vẹo thành đủ loại hình dạng, giương nanh múa vuốt muốn xông qua.
Thương Khâu lập tức đi tới, đỡ Tạ Nhất té trên mặt đất lên, đưa tay từ dưới nách cậu vòng qua, một tay đem người kéo lên, đồng thời lấy xuống kiếm gỗ đào trên điện thoại di động.
"Vèo!!" một tiếng, Thương Khâu trực tiếp đem kiếm gỗ đào vứt ra ngoài, kiếm gỗ đào như là bay tới, nhanh chóng ném qua, bỗng chốc xuyên thấu qua khí đen, lại "Bộp" một tiếng bay về lòng bàn tay Thương Khâu.
Bàn tay năm ngón của Thương Khâu mang bao tay da màu đen bắt lấy, kiếm gỗ đào đã nhẹ bay trở về.
Khí đen kia còn đang không ngừng gào thét, lại trong nháy mắt này, chợt không còn tiếng động, khí đen chỉ thoáng cái biến thành một bức họa, thì ra là khung tranh, từ giữa không trung trực tiếp rơi xuống đất phát ra một tiếng "Choang".
Hoạ sĩ và vệ sĩ đều kêu lên một tiếng, hoạ sĩ hô to: "Tranh... Tranh của tôi!? Trời ơi —— bức tranh của tôi thực sự sống lại! Đây, đây..."
Thương Khâu đem Tạ Nhất đỡ dậy, nói: "Bị thương không?"
Tạ Nhất phủi phủi đầu gối của mình, nói: "Không sao, bị dọa sợ thôi."
Cậu nói xong, đem điện thoại di động của mình nhặt lên nhìn, không bị rớt hư.
Hoạ sĩ sợ tới mặt trắng bệch, nói: "Đây là chuyện gì vậy?! Đại sư! Phòng làm việc của tôi thực sự có quỷ nhát sao?"
Thương Khâu nói nhàn nhạt: "Không phải là quỷ nhát, là họa linh, thuốc màu của ông dùng có chuyện, ảnh hưởng họa linh."
Anh ta nói xong, nhìn xung quanh, nói: "Quả nhiên là cánh chim vàng, ngoại trừ quyển sách đồng thoại kia, toàn bộ tranh của phòng làm việc cũng bị ảnh hưởng nhiều ít rồi."
Tạ Nhất giật mình nói: "Chỉ bị ảnh hưởng đã hù người như thế, quyển sách đồng thoại kia sẽ trở thành loại gì nữa?"
Thương Khâu lắc đầu, không nói gì.
Thứ họa sĩ dùng làm thuốc màu quả nhiên là cánh chim vàng, ông ta lại đem cánh chim vàng mài thành bột phấn, cách làm cũng là đủ lớn, cho dù Tạ Nhất kiểu người căn bản không dính dáng tới tu hành, cũng cảm thấy đau lòng không thôi.
Trong phòng làm việc ngoại trừ họa linh sống lại, còn lại không có phát hiện bất kỳ thứ gì, giờ họa linh của sách đồng thoại chưa xuất hiện, ít ra bọn họ chưa thấy Nữ hoàng đỏ dạo phố ở trên đường.
Ngày thứ hai Tạ Nhất và Thương Khâu cũng đi ra ngoài tìm kiếm manh mối, chẳng qua không thu hoạch được gì, quyền trượng của Nữ hoàng đỏ đúng là cánh chim vàng, hơn nữa có ý định xoá bỏ hơi thở của cánh chim vàng, nói cách khác Nữ hoàng đỏ hiện giờ tự ló ra, muốn tìm được những họa linh này sợ rằng khó càng thêm khó.
Tạ Nhất và Thương Khâu hai người ở bên ngoài tìm manh mối cả một ngày, buổi tối trở về quán cơm đêm khuya mở quán, hôm nay buôn bán cũng cực kỳ phát đạt.
"Ngài Tạ."
Tạ Nhất nghe thấy có người gọi mình, mà còn gọi khách sáo như vậy, thật là có chút không quen, bình thường tất cả mọi người gọi cậu là ông chủ, bác trai bác gái một số cha chú của tiểu khu gọi cậu là tiểu Nhất, thật đúng là không ai gọi cậu là ngài Tạ.
Tạ Nhất ngẩng đầu nhìn lên, dĩ nhiên là đàn gái coi mắt ngày đó!
Tạ Nhất kinh ngạc nhìn cô ta, trong lòng lại có chút luống cuống, lẻ nào đàn gái cảm thấy mình thật phù hợp, cho nên cố ý tới tìm? Muốn tới lui với mình?
Nghĩ như vậy, Tạ Nhất liền cảm thấy có chút buồn rầu, bởi vì cậu đối với đàn gái hình như không có ý gì đặc biệt cả, nếu như đàn gái thực sự nói ra tới lui, sao mới có thể từ chối uyển chuyển đây?
Tạ Nhất đang buồn rầu, kết quả đàn gái lên tiếng chào hỏi với cậu xong, thì không nói gì nữa, ngược lại là nhìn Thương Khâu ở một bên chơi game, có hơi ngượng ngùng nói: "Ngài Thương, chào ngài còn nhớ tôi không?"
Tạ Nhất: "..." Tình huống gì đây?
Thương Khâu ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua đàn gái, gật đầu, chẳng qua không lên tiếng.
Gương mặt đàn gái có hơi đỏ, nói: "Ngài Thương, tôi có thể... Có thể mời ngài ăn bữa cơm không? Ngày đó... Ngày đó nghe ngài giới thiệu tranh, cảm thấy học thức ngài rất uyên bác, tôi... Ừm tôi vừa lúc có một luận văn có liên quan tới mặt này, cho nên muốn... Muốn thỉnh giáo ngài một chút."
Tạ Nhất mở to hai mắt nhìn, lòng nói không phải cô học nghiên cứu sinh khoa học tự nhiên sao, thế nào còn có luận văn như thế?!
Mượn cớ, nhất định là mượn cớ!
Thương Khâu nghe xong nhíu mày, lại không từ chối, mà là nhìn thoáng qua Tạ Nhất, Tạ Nhất bị nhìn không hiểu ra sao, chợt nghe Thương Khâu cười nhạt, nói: "Có thể."
Tạ Nhất: "..."
Nụ cười của Thương Khâu đây, đơn giản là "tao khí lộ ra", đẹp trai rối tinh rối mù, có chút dịu dàng, còn mang theo một chút giảo hoạt, thật giống như là cái loại người đàn ông hư hỏng rất hay trêu ghẹo phụ nữ vậy, hơn nữa còn là người đàn ông hư hỏng hấp dẫn anh tuấn.
Đàn gái bị nụ cười này của Thương Khâu, thiếu chút nữa làm say mê tới đầu óc choáng váng, lập tức nói: "... Tôi đây mời ngài Thương."
Thương Khâu nói: "Nơi này đi, bây giờ."
Đàn gái lập tức nói: "Được được được, ngài Thương, mời ngồi."
Tạ Nhất: "..." Bản thân coi quán, Thương Khâu lại muốn hẹn hò?!
Trong nháy mắt Tạ Nhất không hiểu đây là tình huống gì nữa, lẽ nào Thương Khâu thích loại học bá thuỳ mị này?
Thương Khâu và đàn gái tìm một bàn hai người ngồi xuống, Thương Khâu ngẩng đầu lên còn liếc mắt nhìn Tạ Nhất như con mèo ở sau quầy.
Tạ Nhất cũng đang nhìn chằm chằm Thương Khâu, "u ám" mà nhìn chằm chằm, bị ánh mắt của Thương Khâu vừa vặn chạm phải một cái, vội giả vờ quay đầu đi như không có chuyện gì.
Lại nghe Thương Khâu nói: "Ông chủ, thực đơn."
Tạ Nhất hít sâu một hơi, đem thực đơn cầm lên, đi tới, "Bụp!" một tiếng đập trước mặt Thương Khâu.
Thương Khâu nhướng mày, cầm lấy thực đơn, ga lăng liền đưa cho đàn gái, nói: "Thích ăn cái gì?"
Thương Khâu quan tâm khiến đàn gái liền xấu hổ đỏ mặt, Tạ Nhất không biết vì sao, đột nhiên cảm thấy phổi tức tới muốn nổ, không khỏi chua chát, lẽ nào là bởi vì đối tượng coi mắt của mình vừa ý Thương Khâu, cho nên mình ghen tị?
Tạ Nhất đem thực đơn đưa tới, quay đầu rời đi, trở lại phía sau quầy nắm bò ra, lúc này Thanh Cốt cười híp mắt đi tới, dùng cùi chỏ nhỏ đụng Tạ Nhất một cái, cười nói: "Ông chủ, ghen rồi?"
Tạ Nhất liếc trắng mắt, nói: "Cái gì?"
Thanh Cốt cười nói: "Cậu còn không nhận?"
Tạ Nhất không lên tiếng, Thanh Cốt còn nói: "Thực ra đấy, cậu vốn không cần ghen."
Tạ Nhất hoài nghi nhìn Thanh Cốt, Thanh Cốt nói: "Bởi vì cậu là Tạ thơm thơm nha!"
Tạ Nhất: "..."
Thanh Cốt: "Ta nói với cậu nghiêm túc đấy."
Tạ Nhất: "Sao tôi nghe không ra nghiêm túc vậy?"
Thanh Cốt vỗ vai Tạ Nhất, cười nói: "Cậu tin ta, mùi thơm trên người cậu ngào ngạt như thế, căn bản không cần ghen, ví dụ như giờ, nếu như cậu không quen nhìn Thương Khâu hẹn hò với người khác, thì cậu quyến rũ hắn nha!"
Tạ Nhất đột nhiên rất muốn chặn miệng Thanh Cốt, nói bậy bạ gì không, vì sao ngay cả loại chữ "quyến rũ" này mà cũng bật ra, mình là một người đàn ông đó, sao quyến rũ?
Thanh Cốt thề son sắt nói: "Có lòng tin với bản thân chút đi, không phải đã nói rồi sao, mùi hương của cậu đối với Thương Khâu mà nói, đó chính là thuốc kích thích phiên bản tăng mạnh, tuyệt đối nhất định sẽ quyến rũ được, Thương Khâu chắc chắn phải hóa thân thành con sói hung tợn mà nhào tới!"
Tạ Nhất dùng ánh mắt vớ vẩn mà nhìn Thanh Cốt, nói: "Gần đây có phải cậu xem phim não tàn kỳ lạ nào không?"
Thanh Cốt hừ một tiếng, có chút ngạo kiều bĩu môi phấn nộn, nói: "Nói cho cậu sự thật, nếu như không tin, cậu có thể thử xem đi, giờ cậu chỉ cần nói hai chữ với Thương Khâu, Thương Khâu lập tức xông qua đây, cậu tin hay không?"
Tạ Nhất từ trên cao nhìn xuống Thanh Cốt, lắc đầu đầy nghiêm túc, nói: "Không tin, đó là ba chữ gì?"
Đừng xem vóc người Thanh Cốt không cao bằng Tạ Nhất, thế nhưng khí thế được gọi là mười phần, chống eo nhỏ của mình, cười híp mắt nói: "Ngủ với tôi!"
Thanh Cốt nói xong ba chữ này, mặt của Tạ Nhất "Bùm" một tiếng liền đỏ tươi, cùng lúc đó vài thực khách bàn bên cạnh đều xoay đầu lại, dường như phát hiện tin tức vô cùng lớn gì đó vậy, dùng một loại ánh mắt phát hiện vùng đất mới mà nhìn Tạ Nhất và Thanh Cốt.
Không chỉ như vậy, Thanh Cốt còn cảm giác sau lưng mình đâm vào hai đường nhìn, quay đầu nhìn sang, một đường trong đó là A Lương, phục vụ nhà hắn có thể đem bản thân nhìn thành pháo hôi rồi!
Một đường khác...
Là của Thương Khâu.
Thương Khâu cũng đang nhìn Tạ Nhất sâu kín, ánh mắt kia sâu hiểm khó dò, mang theo một cảm giác khiến người ta tê dại xoẹt xoẹt, từ đầu tới chân.
Thanh Cốt hoàn toàn không phát hiện bản thân nói gì đầy bùng nổ cả, còn lắc Tạ Nhất, nói: "Thế nào thế nào?"
Gân xanh trên trán Tạ Nhất cũng đang giật, nói: "Cái gì thế nào, đi làm việc."
Thanh Cốt bĩu môi, hầm hừ một tiếng, chẳng qua vẫn là ôm bình nước chanh cực lớn nhảy nhảy nhót nhót đi châm nước thêm cho những thực khách.
Ngủ với tôi?
Tạ Nhất nhịn không được liếc trắng mắt, loại lới nói xấu hổ tới người thần đều phẫn nộ, làm sao có thể nói ra khỏi miệng, còn nữa, mình và Thương Khâu đều đàn ông, đây phải ngủ... thế nào?
Chẳng qua nói đến đây, Tạ Nhất đột nhiên nghĩ đến bắp thịt lưu loát của Thương Khâu, còn có nơi ăn phải thuốc kích thích...
Tạ Nhất ho khan một tiếng, cảm thấy mình nghĩ chệch đi rồi, đều lung tung cả lên.
Tạ Nhất gãi gãi đầu của mình, thở ra một hơi rồi vỗ vỗ mặt của mình, ở lúc cậu đang bổ não nghĩ vớ vẩn, A Lương đi tới nói: "Ông chủ, đồ gia vị ở sau bếp chúng ta không đủ, tôi đi ra ngoài mua một chuyến, trở về ngay thôi."
Tạ Nhất vừa nghe, liền vội vàng nói: "Cậu đừng đi, tôi đi cho, tôi đi cửa hàng tiện lợi của tiểu khu mua là được."
A Lương gật đầu, Tạ Nhất để A Lương coi quán, tự mình cầm tiền và điện thoại di động, trang bị giãn dị rồi đi, chuẩn bị đi tới cửa hàng tiện lợi ở tiểu khu mua tạm, ngày mai mới nhập hàng.
Tạ Nhất cầm tiền, đi ra cửa chính của quán cơm đêm khuya, cách cửa kính còn có thể thấy Thương Khâu và đàn gái trò chuyện "khí thế ngất trời", cũng không biết Thương Khâu nói gì, đàn gái nhất thời xấu hổ đỏ mặt, cười không ngừng, thoạt nhìn thật vui vẻ.
Trong lòng Tạ Nhất nhất thời chua lè, Thương Khâu không chỉ dáng dấp đẹp trai, nhưng lại rất biết chọc ghẹo, chuyện này Tạ Nhất đã từng được thỉnh giáo rất nhiều.
Lúc Tạ Nhất đi ra nhịn không được, cách cửa kính giơ ngón giữa với Thương Khâu, sau đó nhất thời cảm thấy thể xác và tinh thần dễ chịu hơn nhiều, tâm tình thật tốt đi ra ngoài.
Thương Khâu thấy Tạ Nhất giơ ngón giữa với mình, nhịn không được nở nụ cười một tiếng, nụ cười kia với nụ cười vừa rồi cũng không giống nhau, mang theo một loại cưng chìu vô tận, trong nháy mắt chói mù mắt của đàn gái, tim cứ đập cũng không biết nói gì mới tốt nữa.
Tạ Nhất đi ra quán cơm đêm khuya, đi tới cửa hàng tiện lợi của tiểu khu, tổng cộng không tới mấy trăm mét, rất nhanh thì tới cửa hàng tiện lợi, cửa hàng tiện lợi này Tạ Nhất và Thương Khâu lúc nào cũng đến thăm, ở chỗ này mua thức ăn cho mèo, đôi khi sẽ làm khuyến mãi, mua thức ăn cho mèo tặng đồ hộp vân vân.
Tạ Nhất đi tới cầm vài món gia vị, hàng đồ gia vị này đối diện với cửa sổ sát đất, Tạ Nhất đang xem thời hạn của đồ gia vị, ánh nhìn đột nhiên thấy có một loạt người đi tới, từ cửa hàng tiện lợi đi ngang qua.
Tạ Nhất sửng sốt, thiếu chút nữa đem đồ gia vị ném xuống đất, mở to hai mắt nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, dĩ nhiên là bảy người lùn!?
Bảy người có vóc dáng thấp bé, người lùn này chắc là đi tới đầu gối của Tạ Nhất nhảy nhảy nhót nhót từ ngoài cửa sổ cửa hàng tiện lợi đi ngang qua, bọn họ mang cái mũ nhỏ, đỏ cam vàng lục xanh lam tím, từng người đi hàng một, mỗi người khiêng một cái xẻng, nhảy nhót qua rất nhanh.
Tạ Nhất có chút không dám tin, vội xoa xoa mắt của mình, mới nhìn ra phía ngoài lúc nãy, bên ngoài đột nhiên cũng không có gì, người lùn gì đó, mũ nón đầy màu sắc rực rỡ, còn có xẻng nhỏ, toàn bộ đều không thấy.
Tạ Nhất vỗ vỗ ngực mình, chẳng lẽ là ngày hôm nay quá bận bịu rồi, cứ theo Thương Khâu đi tìm họa linh khắp nơi, cho nên mới sinh ra ảo giác?
Tạ Nhất cầm đồ gia vị đến quầy thu ngân tính tiền, vẫn là quyết định đem chuyện mình thấy người lùn trở về nói một tiếng với Thương Khâu, đừng thật sự là chuyện sai lầm của họa linh nữa.
Nhân viên thu ngân động tác hết sức nhanh nhẹn, tính tiền cho cậu rồi, Tạ Nhất mang theo túi ny lon đi trở về, "Bịch!" một tiếng, cẳng chân bị đụng phải một cái, Tạ Nhất còn tưởng rằng là mèo hoang chó hoang, dù sao vị trí đụng phải tương đối thấp, quay đầu nhìn lại.
Dĩ nhiên là một con thỏ!
Không không, không phải là con thỏ thông thường, là một con thỏ mặc đồ!
Con thỏ kia mặc quần áo, con thỏ mắt màu hồng nhạt bận đồ tây trang, mang mũ thân sĩ, động tác nhảy nhót rất hoảng hốt, bởi vì vội vội vàng vàng, đụng phải cẳng chân của Tạ Nhất một cái, mũ của thỏ trắng còn bị đụng rớt, vội nhặt từ dưới đất lên, tự mình đội lên, trong miệng lẩm bẩm: "Ôi trời ơi! Trời ơi mình muộn rồi! Đến muộn rồi! Trời ơi mình bị muộn rồi! Trễ quá rồi trễ quá rồi..."
Con thỏ trắng kia nói xong, đội mũ xong, còn từ trong túi móc ra một đồng hồ quả quýt màu vàng, ấn một tiếng "Răng rắc" mở ra đồng hồ nhìn một cái, mặt hoảng hốt nói: "Thân mến ơi thân mến hỡi, trễ quá rồi trễ quá rồi!"
Nói "bíp bíp bíp" liền nhảy nhót về phía trước.
Tạ Nhất: "..."
Tạ Nhất mở to hai mắt nhìn, không dám tin nhìn con thỏ trắng kia, thỏ mặc quần áo, còn đang không ngừng nhìn đồng hồ quả quýt, đây không phải là con thỏ trắng trong Alice sao?!
Ngài thỏ nhanh chóng nhảy nhót về phía trước, lại chạy về phía tiểu khu của Tạ Nhất, Tạ Nhất do dự một chút, mắt thấy thỏ trắng sắp không thấy nữa, Tạ Nhất lập tức cất bước đuổi theo, đồng thời lấy điện thoại di động ra, vội vội vàng vàng gọi điện thoại cho Thương Khâu.
Thỏ chạy rất nhanh, thế nhưng cậu chạy cách cũng không xa lắm, sau khi vào tiểu khu nhảy nhót không quá xa, đi tới trước mặt của một nắp cống, sau đó đem đồng hồ quả quýt nhét vào trong túi quần của mình, lập tức kéo nắp cống trên đất ra, một tiếng "Ầm ầm ——" đem nắp cống mở ra xong.
Tạ Nhất giật mình khủng khiếp, họa linh, tuyệt đối là họa linh!
Thương Khâu đầu bên kia tiếp điện thoại, Tạ Nhất lập tức hạ giọng nói: "Thương Khâu! Tôi thấy họa linh rồi! Nhất định là họa linh!"
Thương Khâu còn tưởng rằng Tạ Nhất gọi điện thoại tới nói gì đó, nghe được là việc này, biểu hiện trên mặt thoáng cái liền nghiêm túc lên, nói: "Cậu đang ở đâu, đừng hành động thiếu suy nghĩ, chú ý an toàn bản thân."
Tạ Nhất trốn ở phía sau một cây đại thụ ở tiểu khu hoa viên, nhỏ giọng nói: "Tôi ở trong tiểu khu, hoa viên bên cạnh, tôi thấy một con thỏ, mặc âu phục, con thỏ còn đang nhìn đồng hồ quả quýt, nó ngay trong tiểu khu, đang mở một cái nắp cống..."
Tạ Nhất cảm thấy mình như bệnh tâm thần vậy, thỏ mở nắp cống, lẽ nào mở nắp cống đi bán lấy tiền sao!?
Ở lúc Tạ Nhất đang trò chuyện, con thỏ kia đã mở ra nắp cống rồi, sau đó chợt nhảy cỡn lên, nói: "Trễ lắm rồi trễ lắm rồi, mình tới trễ rồi!"
Sau đó "Vèo!!!" một tiếng, ở trong tiếng kinh hô của Tạ Nhất, con thỏ trắng kia lại nhảy một cái vào trong nắp cống rồi.
Tạ Nhất bị dọa hết hồn vội vàng chạy tới, nói: "Thương Khâu, con thỏ đó... Con thỏ đó nhảy xuống cống rồi!?"
Cậu nói xong chạy tới, cúi đầu nhìn xuống dưới cống, là một cái miệng cống nước, bên trong sâu không thấy đáy, một vùng đen như mực, con thỏ nhảy vào liền không thấy đâu nữa, nhưng còn có chuyện kỳ lạ xảy ra nữa là, trong nắp cống lại chợt nổ ra một trận ánh sáng, ánh sáng vàng rực rỡ, thoáng cái từ ở sâu trong cống xông ra ngoài.
Tạ Nhất vội đưa tay che hai mắt của mình, Thương Khâu bên kia nghe được tiếng kinh hô của Tạ Nhất, liền vội vàng nói: "Tạ Nhất?"
Tạ Nhất: "Tôi không sao không sao, phía dưới nắp cống rất kỳ lạ, lại tỏa ra ánh sáng vàng, con thỏ nhảy xuống không thấy đâu cả."
Giọng nói của Thương Khâu rất gấp ga gấp gáp, còn có tiếng hít thở của chạy bộ, chắc là ba chân bốn cẳng từ quán cơm đêm khuya chạy ra ngoài rồi, Tạ Nhất nghe tiếng chạy bộ và tiếng hít thở dồn dập của anh ta, đột nhiên trong lòng có chút cảm giác đắc ý, Thương Khâu dường như rất gấp, về phần đắc ý cái gì, bản thân cậu cũng không quá rõ.
Giọng nói của Thương Khâu từ trong điện thoại di động truyền tới, nói: "Cậu đừng di chuyển, ở bên cạnh chờ tôi, biết chưa?"
Tạ Nhất thò đầu vào trong nắp cống, bên trong còn tỏa ra ánh sáng vàng, nói: "Anh yên tâm đi, tôi cũng không phải bị điên, làm sao có thể nhảy..."
Xuống...
"Ôi!!"
Tạ Nhất còn chưa nói hết, đột nhiên cảm giác phía sau lưng mình bị người đụng phải một cái, một tiếng "Bùm!", lực đụng còn rất lớn, Tạ Nhất vốn thò đầu ra nhìn, cơ thể nghiêng về trước, bị đụng phải như thế, nhất thời trọng tâm không ổn định, trong nháy mắt cái đầu ngã thẳng xuống cống, theo một tiếng hô to của Tạ Nhất, trực tiếp rớt xuống.
Cạnh nắp cống của tiểu khu, một con vịt con xấu xí mà còn trụi lông đập phình phịch cái cánh nhỏ của mình, mở to hai mắt, có hơi tủi thân nói: "Tôi... Tôi chỉ muốn hỏi đường, tôi lạc đường, cho dù tôi lớn lên xấu xí, anh cũng không tới mức nhảy xuống cống đi? Tôi... Dáng vẻ tôi thực sự xấu như thế sao?"
Thương Khâu nghe trong điện thoại di động truyền ra một tiếng kinh hô của Tạ Nhất, âm thanh lập tức bị cắt đứt, trái tim Thương Khâu chợt nấc lên, nói: "Tạ Nhất! Tạ Nhất?"
Nhưng Thương Khâu gọi cậu thế nào, Tạ Nhất cũng không trả lời, vài giây sau điện thoại di động tự cúp, Thương Khâu nhíu mi vội gọi lại lần nữa, điện thoại của Tạ Nhất nhưng vẫn biểu hiện không thể gọi được.
Tạ Nhất mới vừa nói mình bị điên mới có thể nhảy cống, kết quả là bị đụng rớt xuống, trong cống không ngừng toát ra ánh sáng vàng, Tạ Nhất vẫn rớt xuống, cảm giác không trọng lực điên cuồng, khiến Tạ Nhất hoài nghi mình có phải sẽ bị ngã chết hay không.
Cứ giống như lời kể trong truyện cổ tích, phải rơi tới một điểm khác của địa cầu, vẫn rơi xuống, vẫn rơi xuống...
"Phù phù!!"
Tạ Nhất chỉ cảm thấy phía sau lưng tê rần, bản thân rốt cuộc rơi xuống đất, khoảng cách ngã cao như thế, thế nhưng phía sau lưng chỉ tê dại, cũng không có cảm giác quá đau, trong đầu cậu chóng mặt, sao vàng trước mắt xoay lung tung, có hơi choáng đầu căng não.
"Muộn lắm rồi muốn lắm rồi! A bị muộn lắm rồi! Bị muộn rồi! Mau mau mau!"
Tạ Nhất choáng váng đầu não căng, lại đột nhiên nghe được giọng nói của con thỏ kia, lập tức từ dưới đất bò dậy.
Trên đỉnh đầu là cái cống thật sâu, bốn phía không có cái thang leo lên, bốn vách tường mài bóng tới không nương tay, căn bản không cách nào leo lên được, phía sau không có đường, mà phía trước là một hành lang thật dài, Tạ Nhất thấy con thỏ trắng mặc tây trang kia, mang mũ thân sĩ.
Thỏ trắng nhảy nhót, liên tục nhìn đồng hồ quả quýt bằng kim loại của mình, kêu to đến muộn rồi, vội vàng men theo hành lang nhảy về phía trước.
Tạ Nhất ngẩng đầu nhìn lên đỉnh đầu một cái, căn bản không thể bò lên được, vội nhặt lên điện thoại di động trên đất, điện thoại di động không rớt hư, nhưng căn bản không có tín hiệu, mắt thấy con thỏ kia sẽ chạy mất, Tạ Nhất vội nắm chặt điện thoại di động đi theo con thỏ chạy về phía trước.
Con thỏ mặc âu phục kia nhất định là con thỏ trong Alice ở xứ sở thần tiên, Tạ Nhất nghĩ thầm, dựa theo tình tiết của truyện cổ tích, ngài thỏ trắng nhất định phải đi tham gia tiệc trà, như vậy mình chỉ cần đi theo ngài thỏ trắng, là có thể tìm hiểu được nguồn gốc của Nữ hoàng đỏ, tìm được Nữ hoàng đỏ, chắc chắn có thể tìm tới cánh chim vàng bị mài nhỏ thành quyền trượng.
Tạ Nhất vội vàng đuổi theo con thỏ chạy về phía trước, không ngừng nhìn điện thoại di động của mình, vẫn biểu hiện không có tín hiệu, cũng không biết lúc nào mới có tín hiệu.
Cuối hành lang có rất nhiều cánh cửa, con thỏ kia chạy đến trước một cánh cửa trong đó, mở cửa ra, sau đó chui vào.
Cửa xung quanh cũng giống nhau như đúc, Tạ Nhất nhìn thấy con thỏ kia từ cánh cửa chui vào, cũng muốn đi vào theo, lỡ như mất dấu thì không tốt lắm, cậu chỉ sợ rằng lúc Thương Khâu xuống tới không biết đi cánh cửa nào.
Tạ Nhất suy nghĩ một chút, dứt khoát đem đồ gia vị mua được từ cửa hàng tiện lợi trực tiếp đặt ở cửa, làm một ký hiệu cho Thương Khâu, sau đó kéo cửa ra cũng đi vào theo.
Phía sau cửa dường như tới một thế giới khác, thế giới của truyện cổ tích, giống như là hình bóng của phương Tây cổ điển, rất nhiều người mặc đồ phương tây cổ điển đi tới đi lui, làm quần áo của Tạ Nhất xem ra có chút kỳ lạ, bị rất nhiều người đều tham quan học tập, may là trời có hơi tối, nhìn không quá rõ.
Tạ Nhất nhanh chóng đi về phía trước, chợt nghe được giọng nói "Đến trễ rồi đến trễ rồi", quả nhiên là con thỏ kia, con thỏ nhảy bình bịch, tốc độ còn rất nhanh, nhảy về phía đám người bên ngoài kia.
Tạ Nhất đuổi theo con thỏ đi về phía trước, nghĩ thầm chắc chắn có thể tới tiệc trà rất nhanh, kết quả cậu đuổi theo một hồi, người bắt đầu rất thưa thớt, lập tức xuất hiện ở trước mắt lại là một tòa thành thật lớn, tòa thành đèn đuốc sáng trưng, người đến người đi, không ngừng có xe ngựa xa hoa dừng lại ở tòa thành trước mặt, các mỹ nữ ăn mặc trang phục lộng lẫy từ trên xe ngựa đi xuống, được thân sĩ đỡ đi vào tòa thành.
Con thỏ kia nhảy nhót sang đó, đem đồng hồ quả quýt bằng kim loại của mình bỏ vào trong túi, lập tức từ trong túi móc ra một tờ thiệp mời màu vàng, nhảy nhót lên bậc thang của tòa thành, sau đó đem thiệp mời giao cho lính cảnh vệ của tòa thành, rất nhanh con thỏ liền đi vào tòa thành.
Tòa thành?!
Tạ Nhất cảm giác mình đọc truyện cổ tích giả, ngài thỏ chẳng phải tới tiệc trà, sao có thể đi tới tòa thành? Tham gia vũ hội sao!?
Rõ ràng nên xuất hiện chính là bị thi triển ma pháp, bị vây ở tiệc trà lúc sau giờ chiều mãi mãi, còn có ngài mũ gì đó, chuột sóc, mèo Cheshire [1柴郡猫 sài quận miêu] vân vân, sao đột nhiên biến thành tòa thành rồi?
Tạ Nhất rất khó tưởng tượng, dáng vẻ của chuột sóc mèo Cheshire tham gia dạ vũ, hình ảnh kia quá mức đẹp đẽ, không muốn nhìn, hoàng tử nên là dáng vẻ gì đây? Người từ quân bài sao?
Ở lúc Tạ Nhất trăm nghĩ không hiểu được, thình lình nghe được tiềng cười "Hi hi" từ trên đỉnh đầu truyền tới, Tạ Nhất lại càng hoảng sợ, lập tức ngẩng đầu nhìn lên.
Cậu cũng không thấy được cái gì, bên cạnh chỉ có một cây đại thụ, trên đỉnh đầu cũng không có gì, ánh trăng rất mông lung, cùng với tiếng cười "Hi hi" kia, Tạ Nhất đột nhiên thấy được một cái trăng lưỡi liềm.
Không, đó không phải là trăng lưỡi liềm...
Mà là hàm răng của mèo Cheshire!
Tạ Nhất còn nhớ, mèo Cheshire là một con mèo sẽ tàng hình, đôi khi chỉ lộ ra hàm răng, mà trên nhánh cây lững lờ một trăng lưỡi liềm, thoạt nhìn chính là hàm răng của mèo Cheshire rồi.
Mèo Cheshire cười "Hi hi", âm thanh rất trong trẻo, lập tức nói: "Cô bé lọ lem đáng thương, cô muốn tham gia vũ hội, khiêu vũ với vương tử sao?"
Lọ...
"Cô bé lọ lem?" Tạ Nhất cũng có hơi mù mờ, nghĩ thầm có phải mi cũng xuyến tần* rồi? Sao đột nhiên đổi thành cô bé lọ lem, hơn nữa đây là nói chuyện với mình sao? Bản thân căn bản không phải cô bé lọ lem được không, giới tính cũng không giống, mèo Cheshire này sợ là không có mắt dài.
[Cũng giống như trên một tần số có một nhóm giọng nói khác quấy nhiễu.
Xuyến: chuỗi, xâu,... Tần: nhiều lần, liên tiếp]
Mèo Cheshire cười híp mắt, không chỉ là hàm răng, lập tức xuất hiện mặt của nó, từ từ, hình dáng thật của mèo Cheshire liền xuất hiện, hiện rõ ra từng chút một trước mặt của Tạ Nhất.
Tạ Nhất mở to hai mắt, trong ánh mắt tản mát ra vẻ mặt không thể tin, bởi vì con mèo Cheshire kia, nó vốn cũng không phải là mèo!
Xác thực mà nói, nó là mèo, bởi vì lỗ tai mèo là có thực, còn có đuôi mèo nữa, tai mèo màu đen từ trong tóc đen mềm nhô ra, còn run lên run xuống, thoạt nhìn vô cùng đáng yêu, bên trong của tai mèo màu đen là màu hồng nhạt, đối lập rõ nét, thoạt nhìn hết sức trắng mịn.
Một cái đuôi mèo thật dài, mềm, lông mềm mại màu đen bóng, khiến người ta không kiềm hãm được muốn kéo một cái,.
Nhưng mà những thứ này cũng không phải là quan trọng, quan trọng là, đối phương là một người mọc tai mèo và đuôi mèo!
Người đàn ông!
Người đàn ông trần trụi toàn thân...
Người đàn ông tai mèo vóc người tinh tế, eo thon nhỏ dày không tới một gang tay, da trắng sáng, ở dưới ánh chiều chiếu rọi lấp lánh rực rỡ, vô cùng mịn màng, khuôn mặt nhỏ nhắn lớn chừng bàn tay, mặt mũi tinh xảo, ánh mắt mị hoặc, vóc người thiếu niên, nhìn thế nào...
Thế nào giống như đúc với Thanh Cốt!
Tạ Nhất kinh ngạc nói: "Thanh Cốt!? Sao cậu lại ở chỗ này?"
Mèo Cheshire lại cười nói: "Cô bé lọ lem, ngươi muốn tham gia vũ hội sao?"
Tạ Nhất liền thiếu chút nữa bị tức chết, nói: "Đừng cosplay nữa, mau dẫn tôi đi ra ngoài, còn cậu có phải là xuyến tần rồi hay không, không phải tiệc trà sao?"
Mèo Cheshire lại như không nghe thấy Tạ Nhất nói chuyện vậy, hăng hái hừng hực nói: "Ta sẽ giúp ngươi tham gia vũ hội, ngươi sẽ có một bộ váy xinh đẹp, chóp lóng lánh, cướp ánh mắt người nhìn, ngươi sẽ là công chúa xinh đẹp nhất trên dạ tiệc ngày hôm nay! Tin ta, ta có thể là tiên nữ đỡ đầu!"
Tạ Nhất nghe lời nói của Thanh Cốt, mí mắt nhất thời giật kinh khủng, nói: "Rõ ràng cậu thấy giới tính của tôi rồi mà? Chẳng phải công chúa là con gái sao?"
Tạ Nhất nói xong, khinh bỉ nói: "Với lại, cậu mọc tai mèo còn là tiên nữ đỡ đầu? Cậu mặc đồ trước đi."
Mèo Cheshire lại nói: "Ngươi từng thấy mèo mặc đồ chưa?"
Tạ Nhất: "..." Dĩ nhiên á khẩu không trả lời được.
Mèo Cheshire cười híp mắt nói: "Được rồi, không nên lãng phí thời gian nữa, công chúa của ta, vũ hội lập tức sẽ bắt đầu rồi!"
Nó nói xong, đuôi nhỏ mềm mại đột nhiên giật giật, trong nháy mắt ánh sáng tỏa ra, thoáng cái bọc lại toàn thân của Tạ Nhất.
Tạ Nhất giật mình, liền thấy ánh sáng trên người mình chớp động, vậy mà ngay sau đó thực sự biến ra làn váy thật dài, đồ thể thao của mình không thấy nữa, trở thành bộ váy dài màu vàng.
Tạ Nhất mở to hai mắt nhìn, nắm lấy làn váy của mình, nói: "Chuyện gì xảy ra vậy?"
Mèo Cheshire nằm ở trên cây, quan sát Tạ Nhất một cái, nói: "Người mặc váy thật là xinh đẹp."
Tạ Nhất: "..." Thật cám ơn cậu đã khen ngợi.
Mèo Cheshire có chút bất mãn nói: "Ngực có hơi nhỏ một chút không?"
Tạ Nhất vừa nghe, tóc gáy đều muốn dựng lên, liền vội vàng nói: "Không muốn ngực không muốn ngực!"
Mèo Cheshire cười híp mắt nói: "Không muốn ngực? Ngươi còn thật là khác loại? Ngươi tin ta, đàn ông đều thích ngực."
Tạ Nhất đã không biết nói gì nữa, mèo Cheshire lại lẩm bẩm nói: "A... Chẳng qua giờ hình như thịnh hành ngực nhỏ, hợp mốt hơn?"
Nó nói xong, ánh mắt chần chừ ở trên ngực Tạ Nhất, nói: "Ngươi có... A*?" [A ở đây là chữ cái la tinh luôn nhen, chắc có thể hỏi size ngực bạn Nhất là cỡ A:v]
Một ngụm máu già của Tạ Nhất thiếu chút nữa phun lên mặt nó, nếu như không phải là bởi vì mèo Cheshire ở trên cây, mà còn trần trụi, Tạ Nhất thật muốn đem nó kéo xuống, ngắt đuôi nó, Thanh Cốt quả nhiên rất không đáng tin cậy, mình là một người đàn ông nha, cũng không phải anh hùng siêu cấp cứu vớt thế giới...
Mèo Cheshire nhìn Tạ Nhất xanh cả mặt, lại vẫn khen ngợi nói: "Ngươi thật xinh đẹp, ta dám nhận định, ngươi là công chúa xinh đẹp nhất ngày hôm nay, tuyệt đối có thể mê hoặc hoàng tử! Mau đi đi cô bé lọ lem của ta!"
Tạ Nhất cúi đầu nhìn thoáng qua váy dài màu vàng của mình, thực sự giống hệt váy công chúa trong câu chuyện cổ tích vậy, Tạ Nhất đời này lần đầu tiên mặc đồ con gái, đã không biết mình là dáng vẻ khó coi gì nữa, nhất định rất khó coi.
Chẳng qua giá trị nhan sắc của Tạ Nhất kỳ thực không tệ, hơn nữa mặt mũi thanh tú, ăn mặc như thế hoàn toàn không khó nhìn, có hơi chút đáng yêu, hơn nữa vóc người cậu cao gầy, một chút cảm giác không hài hòa cũng không có.
Mèo Cheshire đột nhiên nói nghiêm nghị: "Đúng rồi, cô bé lọ lem của ta, còn có một chuyện quan trọng ta muốn nói cho ngươi, đó chính là... Lúc tiếng chuông gõ thứ mười hai của nửa đêm, ngươi nhất định phải rời đi vũ hội, bằng không..."
Tạ Nhất vừa nghe thấy, trong lòng chỉ còn lại có quả nhiên, truyện cổ tích này xuyến tần gì rồi, đã từ Alice xuyến tần sang cô bé lọ lem rồi, ngay cả tiếng chuông của nửa đêm mười hai giờ cũng giống nhau.
Tạ Nhất tức giận nói: "Bằng không ma pháp sẽ biến mất, phải không? Không cần mặc váy nữa, thật sự là quá tốt rồi!"
Mèo Cheshire lại là vẻ mặt nhìn người ngu nhìn cậu, nói: "Không phải nha, sao ngươi nghĩ như thế?"
Tạ Nhất nói: "Đó là cái gì?"
Biểu cảm trên mặt mèo Cheshire nghiêm túc đứng đắn, thoạt nhìn còn có chút oai phong, híp mắt, giọng nói đè thấp, thần thần bí bí nói: "Bằng không... ngực sẽ lớn!"
Tạ Nhất: "..." Cậu đùa tôi sao!
Tạ Nhất đã nhịn không được nữa, cậu nhất định phải dùng cả tay lẫn chân leo lên cây đi liều mạng với Thanh Cốt, chẳng qua lúc này, thình lình nghe được một trận âm thanh ầm ĩ.
"Trời ơi, là Nữ hoàng đỏ!"
"Nữ hoàng đỏ cũng tới tham gia vũ hội của hoàng tử nữa!"
"Xuỵt —— nói nhỏ chút, nghe nói bà ấy thích bắt người chém đầu!"
Tạ Nhất nghe được ba chữ "Nữ hoàng đỏ", lập tức quay đầu nhìn, liền thấy một đội ngũ xa hoa chậm rãi chạy đến trước mặt tòa thành, xe ngựa mở ra, một người phụ nữ mặc váy lễ phục màu đỏ từ trên xe ngựa chậm rãi bước xuống, trong tay bà ta cầm một cây quyền trượng.
Hồng tâm chính giữa của quyền trượng có một mạt rực rỡ màu vàng, lấp lánh rực rỡ trong đêm đen, hào quang nở rộ ra lóa mắt, loại rực rỡ này giống như đúc cánh chim vàng!
Tạ Nhất nhìn thấy quyền trượng chợt sửng sốt, Nữ hoàng đỏ đã ở dưới vòng vây đi vào tòa thành, Tạ Nhất mới quay đầu lại nhìn Thanh Cốt, con mèo Cheshire trần trụi kia đã không thấy nữa, không biết tung tích.
Tạ Nhất muốn đem váy chết tiệt trên người mình cởi ra, thế nhưng nếu như cởi váy, quần áo bản thân đây cũng quá kỳ lạ rồi, không hợp ở đây, không có cách nào lẽn vào trong tòa thành tiếp cận Nữ hoàng đỏ.
Tạ Nhất dứt khoát chạy qua, chuẩn bị lẫn vào tòa thành.
"Trời ạ!!"
Tạ Nhất mới vừa đi tới cổng tòa thành, thì nghe được có người hô to một tiếng, mà còn hướng về phía mình mà kêu, Tạ Nhất giật mình một cái, còn tưởng rằng mình bị lộ rồi, dù sao cậu là đàn ông, mặc một bộ váy công chúa màu vàng hở vai, thấy thế nào cũng kỳ quái đi.
Ngay sau đó là âm thanh liên tục không ngừng.
"Trời ơi!"
"Trời ơi! Ngươi mau nhìn nàng ta!"
"Ồ —— trời ạ!"
"Trời ơi" từng tiếng một, Tạ Nhất bị dọa sợ tới mồ hôi lạnh chảy ròng, ngay cả thủ vệ của tòa thành cũng dùng một loại ánh mắt khiếp sợ nhìn mình, Tạ Nhất cho rằng, có thể thủ vệ đang suy nghĩ, đời này chưa từng thấy công chúa thô kệch như thế này đi...
Ngay lúc Tạ Nhất lúng túng muốn chui xuống đất, người bên cạnh hô to: "Ồ, công chúa thật xinh đẹp! Ta chưa từng thấy công chúa xinh đẹp như thế! Quá chói mắt rồi!"
Tiếp theo cũng có người hô to tới khoa trương: "Nàng ta thật xinh đẹp, là người con gái xinh đẹp nhất ta từng thấy!"
"Trời ơi, đẹp quá! Quá đẹp, là công chúa của lãnh thổ nào? Nàng ấy nhất định sẽ là cô dâu của hoàng tử!"
Tạ Nhất: "..." Mắt của các người không sao đấy chứ? Có phải thẩm mỹ của nơi này không được bình thường phải không?
Mặc dù Tạ Nhất có hoảng sợ, chẳng qua không nguy hiểm, ở dưới ánh mắt kinh ngạc của thủ vệ tòa thành, đội lấy áp lực cực lớn, kiên trì đi vào tòa thành.
Lúc Tạ Nhất đi vào, có còn người nhìn cậu không ngừng kêu lên, "Quá đẹp", "Ồ công chúa" vân vân.
Đèn đuốc trong đại sảnh yến hội của tòa thành sáng trưng, đã có rất nhiều thiên kim quý tộc đang đợi hoàng tử tới rồi.
Tạ Nhất vừa đi vào, sảnh yến hội vốn náo nhiệt thì đột nhiên yên tĩnh lại, "Xoạt ——" một cái, mọi ánh mắt tất cả đều tập trung ở trên người Tạ Nhất.
Tạ Nhất nhất thời như đi trên miếng băng mỏng, sợ bị người khác nhìn ra bản thân là đàn ông, cho là mình biến thái, vội vàng tìm một góc chui vào, tìm kiếm khắp nơi, muốn xem Nữ hoàng đỏ đang ở chỗ nào.
Có điều là những người này có nhìn thấy Tạ Nhất, cũng không có nhìn ra cậu là đàn ông, rõ ràng Tạ Nhất có yết hầu, hơn nữa không có ngực, vóc người cũng cao hơn phụ nữ không ít, lại từng người than thở nói: "Ồ! Công chúa mê người! Nàng quá đẹp! Để ta tự hành tàm uế*!"
[Trong thành ngữ không có "tự hành tàm uế" (自行惭秽 - tự mình làm xấu hổ dơ bẩn), chỉ có "tự tàm hình phế" (自惭形秽 - tự ti mặc cảm)]
Vừa lúc đó, thình lình nghe được "Hoàng tử! Là hoàng tử!"
Tạ Nhất có chút ngạc nhiên, không tìm được Nữ hoàng đỏ, vậy nhìn hoàng tử trước đi, Tạ Nhất ngẩng đầu nhìn, liền thấy từ trên bậc thang lầu hai đi xuống một người đàn ông.
Người đàn ông kia thân hình cao lớn, tóc dài buộc lên, một thân lễ phục hoàng tử đầy cao quý, mang một đôi ủng màu trắng, bên hông vắc một thanh kiếm dài, tạo hình tiểu chuẩn của hoàng tử đồng thoại, hắn chậm rãi đi xuống, ở dưới ánh mắt đầy hâm mộ của mọi người.
Tạ Nhất định mắt lại, hay thật, hoàng tử... Không phải là A Lương sao!?
A Lương một thân lễ phục xa hoa, cử động ưu nhã, từ lầu hai đi xuống, chẳng qua ánh mắt lạnh lùng, vẻ mặt hơi có chút cao ngạo, ánh mắt đảo qua mọi người ở phía dưới, cũng không dừng lại, dường như căn bản không ai khiến hắn cảm thấy hứng thú.
Tạ Nhất đã mê mang, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?
Thanh Cốt biến thành mèo Cheshire, phục vụ A Lương của quán cơm đêm khuya lại biến thành hoàng tử cao ngạo.
Tạ Nhất nghĩ rồi lại nghĩ, chẳng lẽ là quyền trượng của Nữ hoàng đỏ có vấn đề?
Dù sao cánh chim vàng có năng lực kích động thời không, lần trước còn đem Tạ Nhất quạt tới Bắc Tống, mà lần này càng hỗn loạn.
Hoàng tử tới rồi, rất nhiều công chúa thiên kim đều muốn khiêu vũ với hoàng tử, vũ hội lần này là vì hoàng tử tuyển ra vợ cho hoàng tử, không tới mấy năm, hoàng tử sẽ muốn trở thành quốc vương, đến lúc đó vợ hoàng tử sẽ trở thành hoàng hậu, các thiên kim tiểu thư đương nhiên đánh vỡ đầu cũng muốn trở thành vợ hoàng tử.
Tạ Nhất đối với vợ hoàng tử một chút hứng thú cũng không có, cậu chỉ là muốn tìm được Nữ hoàng đỏ, rõ ràng vừa rồi thấy bà ta đi vào, thế nhưng giờ lại tìm không thấy người.
Tạ Nhất tra xét ở bốn phía, có chút dè dặt, cấm lấy điện thoại di động của mình nhìn một cái, có thể mở máy, thế nhưng vẫn đang không có tín hiệu.
Hoàng tử bên kia đang đi xuống, thoạt nhìn thiếu hứng thú, trên mặt đều là lạnh lùng và xa cách, một chút tươi cười cũng không có, cũng không giống với phục vụ thật thà A Lương kia một chút nào.
Hoàng tử ở trong đám người qua loa một chút, lập tức rời đi, thoạt nhìn giống như là muốn đi ra ngoài hít thở không khí, đi tới ngoài hàng hiên.
Tạ Nhất ở bốn phía tìm một hồi, cũng không nhìn thấy Nữ hoàng đỏ, lại đi về phía trước, cũng đi ra hàng hiên, hàng hiên vô cùng lớn, từ hàng hiên đi xuống dưới, có thang lầu có thể trực tiếp thông tới hoa viên lầu dưới.
Tạ Nhất theo thang lầu đi xuống dưới một mạch, vốn định ở bốn phía lại nhìn một chút, có thể tìm được Nữ hoàng đỏ hay không, kết quả là nghe được trong vườn hoa phát ra âm thanh loáng thoáng, giống như âm thanh của ai đó bị thương.
Tạ Nhất nghe cẩn thận, hình như là âm thanh của Thanh Cốt, mang theo khóc nức nở?
Tạ Nhất vội vàng theo âm thanh chạy về phía trước, muốn đi qua nhìn xem ra sao, trong vườn hoa trồng đầy hoa hồng, như là một vùng biển hoa hồng vậy, bốn phía đen như mực, trong vườn hoa không có đốt đèn, Tạ Nhất miễn cưỡng có thể thấy một ít đường nét, nhưng nhìn không rõ lắm.
Cậu đi về phía trước vài bước, âm thanh khóc nấc càng lớn hơn nữa, là từ bồn hoa phía trước truyền tới, Tạ Nhất vội đi về phía trước, cách hơi gần một chút, chợt nghe được quả nhiên là âm thanh của Thanh Cốt, đang khóc, hơi oan ức nữa.
Có hoa ngăn cản, Tạ Nhất không biết Thanh Cốt thế nào rồi, chẳng qua cậu mơ hồ thấy được lỗ tai mèo và đuôi mèo đi, nhất định là Thanh Cốt chứ không ai khác rồi.
Âm thanh của Thanh Cốt nức nở nói: "Buông ta ra, đau quá nha."
Tạ Nhất còn tưởng rằng Thanh Cốt bị người khi dễ, lập tức liền muốn vén tay áo xông lên đánh, kết quả là nghe được một âm thanh khác, người kia bị bồn hoa chặn lạ
Edit: Xử Vi Thanh [Tiểu Sam]
Tạ Nhất nhìn về phía Thương Khâu, nói: "Họa linh? Đó là cái gì?"
Thương Khâu không lập tức trả lời, mà nhìn hoạ sĩ đối diện, nói: "Để tôi giúp ông tìm bức tranh cũng có thể, thế nhưng tôi có một vấn đề."
Hoạ sĩ kia liền vội nói: "Cậu hỏi cậu hỏi!"
Thương Khâu nói nhàn nhạt: "Quyền trượng Nữ hoàng đỏ, là dùng thuốc màu gì để vẽ nên bức tranh."
Hoạ sĩ vừa nghe xong, nhất thời liền ngây ngẩn cả người, lập tức có chút ấp úng nói: "Đó... Tôi không thể nói cho cậu biết, đây là bí mật thương mại, tinh túy bức tranh của tôi ở trong đó, nếu để cho người khác biết, sợ rằng sẽ bắt chước theo..."
Thương Khâu đột nhiên nở nụ cười một tiếng, nói: "Tôi nghĩ không thể nào bắt chước theo..."
Anh ta nói xong, liền đứng lên, vẻ mặt lạnh nhạt nói: "Ông đã không nói thế, vậy thì mời quay về đi."
Hoạ sĩ kia có chút nóng nảy, nói: "Chờ một chút! Tôi cho cậu tiền, tôi có rất nhiều tiền, những kim cương này đều cho cậu, nếu như cậu cảm thấy thiếu, tôi còn nữa! Đều cho cậu!"
Thương Khâu chỉ đứng ở bên cạnh bàn, cúi đầu nhìn thoáng qua miệng túi cầm tay đang mở rộng kia, nói nhàn nhạt: "Tôi không thiếu tiền."
Tạ Nhất: "..." Nói đúng, tiền trong ngăn tủ của Thương Khâu một đống, một đống đó mặc sức mà dùng.
Hoạ sĩ càng sốt ruột, mắt thấy Thương Khâu muốn rời đi, liền vội vàng nói: "Được, được tôi nói! Nhưng các người phải bảo mật! Phải bảo mật mới được."
Lúc này Thương Khâu mới ngồi trở lại một lần nữa, nhìn hoạ sĩ, hoạ sĩ lén lén lút lút, hạ giọng, nói: "Tôi đã dùng thời gian hơn mấy năm, ở trong nước ngoài nước tìm kiếm vật liệu thuần làm thuốc máu, vẫn không tìm được, mãi đến... Mãi đến lúc tôi tìm được một cọng lông chim màu vàng!"
Tạ Nhất thiếu chút nữa kêu lên, lông chim màu vàng, đây không phải là cánh chim vàng ư!?
Trong nháy mắt cậu nghĩ tới sách đồng thoại thấy ở trong nhà bảo tàng, tia sáng màu vàng trên quyền trượng của Nữ hoàng đỏ kia, sáng long lanh, giống như khúc xạ của bảo thạch, có một loại cảm giác rực rỡ khó nói.
Hoạ sĩ nói: "Lông chim màu vàng... Rất đẹp mắt, tôi thấy nó lần đầu tiên, đã mê mẩn rồi, vì vậy tôi đem lông chim vàng đem về, nghiền nát thành phấn, thêm thuốc màu vào trong, thuốc màu trong nháy mắt liền toát ra màu sắc rực rỡ, màu sắc chói mắt, quá mức đẹp đẽ, đây chính là màu vàng tôi hy vọng, màu vàng của bức tranh của tôi có thể để vĩnh viễn lưu truyền!"
Hoạ sĩ nói tới việc này, biểu cảm càng sung sướng hơn, ánh mắt nhảy nhót, bắp thịt trên mặt cũng đang co giật, không ngừng co giật, bởi vì hưng phấn.
Thương Khâu lại là híp mắt một cái, nhẹ giọng nói: "Quả nhiên."
Tạ Nhất cho rằng có thể Thương Khâu cũng đang nghĩ như mình, họa sĩ này cũng quá điên cuồng mất trí rồi, lại đem cánh chim vàng mài thành bột phấn, sau đó thêm vào trong thuốc màu, tránh không được màu vàng kia xinh đẹp như thế.
Giờ hay rồi, chuyện này lớn rồi!
Mặc dù Tạ Nhất không biết cánh chim vàng cụ thể là dùng làm gì, thậm chí Thương Khâu cũng không biết điểm này, thế nhưng cậu biết, cánh chim vàng chính là thứ rất nhiều người cũng đang tìm kiếm, bảo vật vô giá, hơn nữa còn có tác dụng khởi động thời không, mà cánh chim vàng giờ bị họa sĩ mài thành bột phấn, thành quyền trượng của bức tranh Nữ hoàng đỏ.
Trách không được Nữ hoàng đỏ sẽ sống lại, không chỉ là sống lại, Nữ hoàng đỏ còn có thể có lực lượng của cánh chim vàng, như thế...
Tạ Nhất cảm thấy, có thể náo loạn thế giới hay không? Hình ảnh này quá đẹp, nghĩ cũng không dám nghĩ.
Sắc mặt Thương Khâu khó coi, nói: "Ủy thác này tôi nhận, tôi muốn đi phòng làm việc của ông nhìn xem."
Hoạ sĩ nghe anh ta nhận ủy thác, lập tức mừng rỡ nói: "Được được được! Đây là địa chỉ phòng làm việc của tôi, danh thiếp của tôi cho cậu, các cậu lúc nào muốn đi xem, tôi để bảo vệ tới đón các cậu."
Thương Khâu nói nhàn nhạt: "Đừng phiến phức nữa, đi liền."
Thương Khâu nói xong đứng lên, ý bảo Tạ Nhất đi theo, Tạ Nhất đem chuyện trông quán giao cho A Lương, vội đi theo Thương Khâu ra cửa.
Thương Khâu để Tạ Nhất lái xe, hoạ sĩ cũng ngồi xe tới, có tài xế lái xe, Tạ Nhất cũng không cần tìm địa chỉ, chỉ cần đi theo xe của họa sĩ là được.
Tạ Nhất lái xe, Thương Khâu ngồi ở vị trí phó lái.
Tạ Nhất nói: "Họa linh rốt cuộc là thứ gì? Nữ hoàng đỏ thực sự sống lại sao?"
Thương Khâu nhíu mày nói: "Họa linh là một loại chấp niệm, họa linh và tự linh gần giống nhau, một loại sẽ không làm tổn thương con người, là một loại bảo hộ linh, dù sao nó là thông qua chấp niệm của người thường đắp nặn ra, thế nhưng cũng không loại trừ một số ác linh chấp niệm sâu sắc, những ác linh này cũng sẽ tổn thương con người, chẳng qua cũng là một số gây náo loạn nhỏ mà thôi, bởi vì linh lực rất cạn, chỉ biết hù dọa con người, dưới tình huống bình thường, không hề có sức uy hiếp."
Tạ Nhất nhướng mi nói: "Vậy giờ có phải dưới tình huống bình thường hay không, bởi vì thuốc màu vàng kia?"
Thương Khâu gật đầu nói: "Đúng thật, nếu như thuốc màu của bức tranh thật sự làm từ cánh chim vàng, hậu quả không thể lường được, sống lại không chỉ là một mình Nữ hoàng đỏ, mà là cả bộ tranh."
Tạ Nhất nhớ lại bức tranh thấy được ở nhà bảo tàng trước đó, đây chính là một quyển sách đó, tập truyện cổ tích được đóng thành sách, cậu chỉ thấy được đoạn Alice ở xứ sở thần tiên, quyển sách kia dày như thế, khẳng định còn có câu chuyện khác.
Nếu như những người của tập truyện cổ ttích đều sống lại, tình huống này thật đúng là hỗn loạn, thử nghĩ xem xem, công chúa Bạch Tuyết người đẹp ngủ trong rừng Nữ hoàng đỏ gì đó chạy đầy cả đường phố, đoán chừng còn tưởng rằng là biểu diễn của ngày quốc tế thiếu nhi đấy.
Chẳng qua cũng không đơn thuần là biểu diễn, bởi vì quyền trượng của Nữ hoàng đỏ chính là có lực lượng của cánh chim vàng, so với họa linh phải mạnh hơn nhiều.
Mặc dù Tạ Nhất chưa coi truyện cổ tích, thế nhưng những truyện cổ tích nhà nhà đều biết này cậu vẫn biết một hai cái, Nữ hoàng đỏ chính là nhân vật phản diện trong Alice ở xứ sở thần tiên, tính tình rất nóng nảy, chỉ cần có chút không vui, sẽ hô chém đầu chém đầu, loại lời nói chém đứt đầu kia ấy.
Tạ Nhất: "Họa sĩ kia thực sự biết gây chuyện mà."
Mọi người lái xe suốt đêm đến phòng làm việc của họa sĩ, phòng làm việc rất lớn, bên trong trống không, bố trí rất nghệ thuật, hoạ sĩ dẫn bọn họ đi vào, để Thương Khâu và Tạ Nhất tùy tiện nhìn.
Nơi này chính là nơi làm thuốc màu của họa sĩ, khi đó rất bí mật, bởi vì hoạ sĩ sợ người khác ăn cắp bí mật của mình, bị người khác bắt chước theo.
Thực ra Tạ Nhất cảm thấy hoàn toàn không cần bí mật như thế, bởi vì cánh chim vàng có thể gặp khó cầu.
Thương Khâu đi vào, nhìn xung quanh, Tạ Nhất cũng đi theo vào, ngoại trừ trưng bày thuốc màu lộn xộn, tranh và giá vẽ vứt bừa bộn ra, không có thứ gì đặc biệt cả, xem ra quả thật là một nơi chỉ để vẽ.
Thương Khâu chủ yếu đi xem những thuốc màu kia, đưa tay chạm vào, cho dù mang bao tay da màu đen, chẳng qua Tạ Nhất biết, anh ta nhất định là đang cảm ứng, dù sao cảm quan của Thương Khâu cực kỳ nhạy, nhìn coi có thể cảm ứng được hơi thở của cánh chim vàng hoặc tập tranh kia hay không.
Tạ Nhất không hiểu việc này, liền ở bên cạnh nhìn tùy tiện, trong một đống xếp ở góc sau lưng có rất nhiều tranh, xem ra là bị vứt bỏ, hoặc là họa sĩ cảm thấy vẽ không được đẹp, chất đống rất tùy ý, có cái ngã cùng giá vẽ, có cái chẳng có giá vẽ, cứ vứt thẳng xuống đất.
Những bức tranh này rất trừu tượng, Tạ Nhất xem không hiểu, thực sự quá nghệ thuật rồi, trong đó một bức một đoàn đen như mực, thoạt nhìn như là sương mù vậy, nhưng đoàn sương mù này lại có mắt, mắt giống như đèn pha trong đêm đen, vô cùng sáng sủa, còn mang theo tia sáng, giống như chuyện ma quái vậy.
Giờ vốn là đầu đêm, Tạ Nhất thấy bức tranh này, không hiểu sao nổi da gà cả người, cảm thấy nghệ thuật cách mình đúng là quá xa rồi, thưởng thức không tới.
Tạ Nhất nhìn thoáng qua, liền quay đầu rời đi, chuẩn bị đi hỏi thăm Thương Khâu có phát hiện cái gì đặc biệt không?
Tạ Nhất đi tới, thình lình nghe được một tiếng "Cộc" ở phía sau, vội vã quay đầu nhìn lại, không ai, phía sau cậu chính là giá vẽ kia, Thương Khâu hoạ sĩ còn có vệ sĩ đều ở phía trước.
Tạ Nhất quay đầu nhìn kỹ lại, hóa ra là một giá vẽ bị nghiêng.
Cậu thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục đi về phía trước, nói: "Thương Khâu, có phát hiện gì không?"
Thương Khâu lắc đầu, nói: "Không phát hiện, chính là phát hiện lớn nhất."
Tạ Nhất mờ mịt nhìn Thương Khâu đáp: "Hơi thở của cánh chim vàng đã hoàn toàn xóa bỏ, họa linh xác thực sống lại, hơn nữa có lực lượng không nhỏ, chúng ta phiền phức lớn rồi."
Tạ Nhất nghe xong, nhất thời nhức đầu không thôi, họa linh sống lại, hơn nữa không chỉ là Nữ hoàng đỏ, mà là một đống các nhân vật chính của truyện cổ tích.
Thương Khâu còn muốn nhìn xung quanh, Tạ Nhất ngồi ở bên cạnh một lát, có hơi muốn đi vệ sinh, liền hỏi vệ sĩ bên cạnh, vệ sĩ đem cậu dẫn tới cửa toilet.
Toilet của phòng làm việc rất lớn, thoạt nhìn vô cùng xa hoa, Tạ Nhất cảm ơn vệ sĩ rồi đi vào, cửa "Răng rắc" một tiếng thì tự động đóng lại, Tạ Nhất căn bản không có hoài nghi, nhưng ở trong một thoáng này, "Loẹt xoẹt ——" một tiếng, đèn treo trên đỉnh đầu lóe lên một cái, chợt phát ra tiếng kêu, lập tức thoáng cái đã tắt đi.
Trong toilet đen nhánh cả một vùng, không có cửa sổ, quả thực chính là cái nồi hơi lớn, thoáng cái đen thùi không thấy năm ngón tay, Tạ Nhất vội vàng đưa tay đi mò mẫm, miễn cho tự mình té ngã, lập tức nói: "Có ai không? Đèn toilet hình như hư rồi!"
Vệ sĩ đang ở bên ngoài, Tạ Nhất nói xong, muốn đi kéo cửa, thế nhưng chốt cửa phát ra một tiếng "Răng rắc", lại không kéo ra được, cửa toilet bị khóa cứng rồi!
Tạ Nhất kinh ngạc vội đi xoay chốt cửa, xoay thế nào cũng xoay không được, đi xoay khóa chốt ở phía dưới, thế nhưng khóa chốt vốn không có khóa, Tạ Nhất lôi kéo chốt cửa "Răng rắc răng rắc", cửa toilet không hề có phản ứng.
"Ầm ầm ầm!!!"
Tạ Nhất dùng sức đập vào cửa, la lên: "Này!! Có ai không!! Cửa phòng rửa tay khóa cứng rồi!! Bên ngoài có ai không!"
Vệ sĩ đi theo cậu tới đây, hẳn là ở ngoài cửa, cánh cửa cũng không phải quá dày, Tạ Nhất ra sức đập vào cánh cửa, thế nhưng vệ sĩ bên ngoài không lên tiếng.
Bốn phía đen như mực, cảm giác tối om khiến Tạ Nhất rất không an lòng, trong lòng trống trải có chút hoảng hốt, cậu vội móc ra điện thoại di động của mình, đem đèn pin điện thoại mở lên, muốn gọi điện thoại cho Thương Khâu, để anh ta sang đây đem cửa toilet mở ra.
Chỉ là sau khi Tạ Nhất đem đèn pin điện thoại mở lên, đột nhiên thấy trong bóng tối... Có một đôi mắt!
Như là đèn pha vậy, tản ra ánh sáng, ở trong bóng tối của toilet, so với đèn pin điện thoại di động của cậu còn muốn sáng hơn, tia sáng phát ra trắng bệch ảm đạm, âm u nhìn chằm chằm vào Tạ Nhất.
"Ôi ——"
Tạ Nhất lại càng hoảng sợ, mở to hai mắt, chợt lui về phía sau từng bước dán ở trên cánh cửa, ánh mắt âm u vẫn nhìn cậu, ngay sau đó từ từ đi về phía trước.
Tạ Nhất lấy điện thoại rọi vào nó, đối phương vốn không phải người, chỉ là một đoàn khí đen, khí đen lơ lửng không định, lộ ra một đôi mắt u oán chán chường, từ từ phiêu qua đây.
Là bức tranh, rõ ràng chính là bức tranh Tạ Nhất mới thấy vừa rồi, bị vứt ở trong góc.
Tạ Nhất dính sát vào cánh cửa, ra sức đạp cửa, nói: "Thương Khâu!! Thương Khâu! Mở cửa!"
Bên ngoài một chút tiếng động cũng không có, khí đen kia phiêu qua đây, theo dõi cậu, đột nhiên lên tiếng, tiếng nói âm u: "Ta có lỗi gì, cũng bị vứt bỏ như thế... Rõ ràng là hắn tạo ra ta, vì sao... Phải vứt bỏ ta... Tại sao muốn vứt bỏ ta..."
Khí đen lay động, theo âm thanh khàn khàn, mắt càng ngày càng sáng, ánh sáng thả ra giá rét, lập tức nở nụ cười "Hơ hơ", trong cổ họng phát ra như tiếng còi, nói: "Ngươi cũng là người bị vứt bỏ sao?"
Tạ Nhất dính sát vào cánh cửa, hô hấp cũng to thêm, sắc mặt có chút trắng bệch, tay của cậu cầm điện thoại di động, lén lút ở sau lưng, trên màn ảnh đã biệu hiện gọi được.
Khí đen cười lớn, nói: "Ta thật cô đơn, ngươi đi theo ta đi, chúng ta cùng nhau, làm bạn..."
Giọng nói khàn khàn, đột nhiên mang theo một luồng gió lớn, trực tiếp xông qua.
Một tiếng "Rầm!!!!" vang thật lớn.
Cũng không phải tiếng khí đen xông qua, mà là tiếng cánh cửa chợt bị đập mở ra, Tạ Nhất nhào nghiêng về một bên rất nhanh, bỗng chốc ngã nhào xuống đất.
Cùng lúc đó cửa chính toilet thoáng cái bị đạp mở ra, âm thanh chợt để lộ ra, là giọng nói của Thương Khâu: "Tạ Nhất!"
Tạ Nhất ngã nhào xuống đất, điện thoại di động cũng rớt xuống, đèn pin đang sáng, trên màn hình còn biểu hiện cuộc trò chuyện.
Thương Khâu cũng cầm điện thoại di động, chân dài rộng rảo bước đi tới, ngay sau đó là vệ sĩ và họa sĩ cũng xông vào.
"A a a a!"
"Thứ gì thế!!
"Quỷ sao?!"
Hoạ sĩ và vệ sĩ xông vào, đều kinh hô một tiếng, bởi vì tất cả bọn họ đều nhìn thấy đoàn khí đen kia.
Khí đen gào to một tiếng, nói: "Không!! Ta không phải! Tại sao muốn vứt bỏ ta! Tại sao muốn vứt bỏ ta! Là ngươi tạo ra ta!!! Ta rất hận a ——"
Nó nói xong, không ngừng gào thét, đoàn khí đen xé rách ra, vặn vẹo thành đủ loại hình dạng, giương nanh múa vuốt muốn xông qua.
Thương Khâu lập tức đi tới, đỡ Tạ Nhất té trên mặt đất lên, đưa tay từ dưới nách cậu vòng qua, một tay đem người kéo lên, đồng thời lấy xuống kiếm gỗ đào trên điện thoại di động.
"Vèo!!" một tiếng, Thương Khâu trực tiếp đem kiếm gỗ đào vứt ra ngoài, kiếm gỗ đào như là bay tới, nhanh chóng ném qua, bỗng chốc xuyên thấu qua khí đen, lại "Bộp" một tiếng bay về lòng bàn tay Thương Khâu.
Bàn tay năm ngón của Thương Khâu mang bao tay da màu đen bắt lấy, kiếm gỗ đào đã nhẹ bay trở về.
Khí đen kia còn đang không ngừng gào thét, lại trong nháy mắt này, chợt không còn tiếng động, khí đen chỉ thoáng cái biến thành một bức họa, thì ra là khung tranh, từ giữa không trung trực tiếp rơi xuống đất phát ra một tiếng "Choang".
Hoạ sĩ và vệ sĩ đều kêu lên một tiếng, hoạ sĩ hô to: "Tranh... Tranh của tôi!? Trời ơi —— bức tranh của tôi thực sự sống lại! Đây, đây..."
Thương Khâu đem Tạ Nhất đỡ dậy, nói: "Bị thương không?"
Tạ Nhất phủi phủi đầu gối của mình, nói: "Không sao, bị dọa sợ thôi."
Cậu nói xong, đem điện thoại di động của mình nhặt lên nhìn, không bị rớt hư.
Hoạ sĩ sợ tới mặt trắng bệch, nói: "Đây là chuyện gì vậy?! Đại sư! Phòng làm việc của tôi thực sự có quỷ nhát sao?"
Thương Khâu nói nhàn nhạt: "Không phải là quỷ nhát, là họa linh, thuốc màu của ông dùng có chuyện, ảnh hưởng họa linh."
Anh ta nói xong, nhìn xung quanh, nói: "Quả nhiên là cánh chim vàng, ngoại trừ quyển sách đồng thoại kia, toàn bộ tranh của phòng làm việc cũng bị ảnh hưởng nhiều ít rồi."
Tạ Nhất giật mình nói: "Chỉ bị ảnh hưởng đã hù người như thế, quyển sách đồng thoại kia sẽ trở thành loại gì nữa?"
Thương Khâu lắc đầu, không nói gì.
Thứ họa sĩ dùng làm thuốc màu quả nhiên là cánh chim vàng, ông ta lại đem cánh chim vàng mài thành bột phấn, cách làm cũng là đủ lớn, cho dù Tạ Nhất kiểu người căn bản không dính dáng tới tu hành, cũng cảm thấy đau lòng không thôi.
Trong phòng làm việc ngoại trừ họa linh sống lại, còn lại không có phát hiện bất kỳ thứ gì, giờ họa linh của sách đồng thoại chưa xuất hiện, ít ra bọn họ chưa thấy Nữ hoàng đỏ dạo phố ở trên đường.
Ngày thứ hai Tạ Nhất và Thương Khâu cũng đi ra ngoài tìm kiếm manh mối, chẳng qua không thu hoạch được gì, quyền trượng của Nữ hoàng đỏ đúng là cánh chim vàng, hơn nữa có ý định xoá bỏ hơi thở của cánh chim vàng, nói cách khác Nữ hoàng đỏ hiện giờ tự ló ra, muốn tìm được những họa linh này sợ rằng khó càng thêm khó.
Tạ Nhất và Thương Khâu hai người ở bên ngoài tìm manh mối cả một ngày, buổi tối trở về quán cơm đêm khuya mở quán, hôm nay buôn bán cũng cực kỳ phát đạt.
"Ngài Tạ."
Tạ Nhất nghe thấy có người gọi mình, mà còn gọi khách sáo như vậy, thật là có chút không quen, bình thường tất cả mọi người gọi cậu là ông chủ, bác trai bác gái một số cha chú của tiểu khu gọi cậu là tiểu Nhất, thật đúng là không ai gọi cậu là ngài Tạ.
Tạ Nhất ngẩng đầu nhìn lên, dĩ nhiên là đàn gái coi mắt ngày đó!
Tạ Nhất kinh ngạc nhìn cô ta, trong lòng lại có chút luống cuống, lẻ nào đàn gái cảm thấy mình thật phù hợp, cho nên cố ý tới tìm? Muốn tới lui với mình?
Nghĩ như vậy, Tạ Nhất liền cảm thấy có chút buồn rầu, bởi vì cậu đối với đàn gái hình như không có ý gì đặc biệt cả, nếu như đàn gái thực sự nói ra tới lui, sao mới có thể từ chối uyển chuyển đây?
Tạ Nhất đang buồn rầu, kết quả đàn gái lên tiếng chào hỏi với cậu xong, thì không nói gì nữa, ngược lại là nhìn Thương Khâu ở một bên chơi game, có hơi ngượng ngùng nói: "Ngài Thương, chào ngài còn nhớ tôi không?"
Tạ Nhất: "..." Tình huống gì đây?
Thương Khâu ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua đàn gái, gật đầu, chẳng qua không lên tiếng.
Gương mặt đàn gái có hơi đỏ, nói: "Ngài Thương, tôi có thể... Có thể mời ngài ăn bữa cơm không? Ngày đó... Ngày đó nghe ngài giới thiệu tranh, cảm thấy học thức ngài rất uyên bác, tôi... Ừm tôi vừa lúc có một luận văn có liên quan tới mặt này, cho nên muốn... Muốn thỉnh giáo ngài một chút."
Tạ Nhất mở to hai mắt nhìn, lòng nói không phải cô học nghiên cứu sinh khoa học tự nhiên sao, thế nào còn có luận văn như thế?!
Mượn cớ, nhất định là mượn cớ!
Thương Khâu nghe xong nhíu mày, lại không từ chối, mà là nhìn thoáng qua Tạ Nhất, Tạ Nhất bị nhìn không hiểu ra sao, chợt nghe Thương Khâu cười nhạt, nói: "Có thể."
Tạ Nhất: "..."
Nụ cười của Thương Khâu đây, đơn giản là "tao khí lộ ra", đẹp trai rối tinh rối mù, có chút dịu dàng, còn mang theo một chút giảo hoạt, thật giống như là cái loại người đàn ông hư hỏng rất hay trêu ghẹo phụ nữ vậy, hơn nữa còn là người đàn ông hư hỏng hấp dẫn anh tuấn.
Đàn gái bị nụ cười này của Thương Khâu, thiếu chút nữa làm say mê tới đầu óc choáng váng, lập tức nói: "... Tôi đây mời ngài Thương."
Thương Khâu nói: "Nơi này đi, bây giờ."
Đàn gái lập tức nói: "Được được được, ngài Thương, mời ngồi."
Tạ Nhất: "..." Bản thân coi quán, Thương Khâu lại muốn hẹn hò?!
Trong nháy mắt Tạ Nhất không hiểu đây là tình huống gì nữa, lẽ nào Thương Khâu thích loại học bá thuỳ mị này?
Thương Khâu và đàn gái tìm một bàn hai người ngồi xuống, Thương Khâu ngẩng đầu lên còn liếc mắt nhìn Tạ Nhất như con mèo ở sau quầy.
Tạ Nhất cũng đang nhìn chằm chằm Thương Khâu, "u ám" mà nhìn chằm chằm, bị ánh mắt của Thương Khâu vừa vặn chạm phải một cái, vội giả vờ quay đầu đi như không có chuyện gì.
Lại nghe Thương Khâu nói: "Ông chủ, thực đơn."
Tạ Nhất hít sâu một hơi, đem thực đơn cầm lên, đi tới, "Bụp!" một tiếng đập trước mặt Thương Khâu.
Thương Khâu nhướng mày, cầm lấy thực đơn, ga lăng liền đưa cho đàn gái, nói: "Thích ăn cái gì?"
Thương Khâu quan tâm khiến đàn gái liền xấu hổ đỏ mặt, Tạ Nhất không biết vì sao, đột nhiên cảm thấy phổi tức tới muốn nổ, không khỏi chua chát, lẽ nào là bởi vì đối tượng coi mắt của mình vừa ý Thương Khâu, cho nên mình ghen tị?
Tạ Nhất đem thực đơn đưa tới, quay đầu rời đi, trở lại phía sau quầy nắm bò ra, lúc này Thanh Cốt cười híp mắt đi tới, dùng cùi chỏ nhỏ đụng Tạ Nhất một cái, cười nói: "Ông chủ, ghen rồi?"
Tạ Nhất liếc trắng mắt, nói: "Cái gì?"
Thanh Cốt cười nói: "Cậu còn không nhận?"
Tạ Nhất không lên tiếng, Thanh Cốt còn nói: "Thực ra đấy, cậu vốn không cần ghen."
Tạ Nhất hoài nghi nhìn Thanh Cốt, Thanh Cốt nói: "Bởi vì cậu là Tạ thơm thơm nha!"
Tạ Nhất: "..."
Thanh Cốt: "Ta nói với cậu nghiêm túc đấy."
Tạ Nhất: "Sao tôi nghe không ra nghiêm túc vậy?"
Thanh Cốt vỗ vai Tạ Nhất, cười nói: "Cậu tin ta, mùi thơm trên người cậu ngào ngạt như thế, căn bản không cần ghen, ví dụ như giờ, nếu như cậu không quen nhìn Thương Khâu hẹn hò với người khác, thì cậu quyến rũ hắn nha!"
Tạ Nhất đột nhiên rất muốn chặn miệng Thanh Cốt, nói bậy bạ gì không, vì sao ngay cả loại chữ "quyến rũ" này mà cũng bật ra, mình là một người đàn ông đó, sao quyến rũ?
Thanh Cốt thề son sắt nói: "Có lòng tin với bản thân chút đi, không phải đã nói rồi sao, mùi hương của cậu đối với Thương Khâu mà nói, đó chính là thuốc kích thích phiên bản tăng mạnh, tuyệt đối nhất định sẽ quyến rũ được, Thương Khâu chắc chắn phải hóa thân thành con sói hung tợn mà nhào tới!"
Tạ Nhất dùng ánh mắt vớ vẩn mà nhìn Thanh Cốt, nói: "Gần đây có phải cậu xem phim não tàn kỳ lạ nào không?"
Thanh Cốt hừ một tiếng, có chút ngạo kiều bĩu môi phấn nộn, nói: "Nói cho cậu sự thật, nếu như không tin, cậu có thể thử xem đi, giờ cậu chỉ cần nói hai chữ với Thương Khâu, Thương Khâu lập tức xông qua đây, cậu tin hay không?"
Tạ Nhất từ trên cao nhìn xuống Thanh Cốt, lắc đầu đầy nghiêm túc, nói: "Không tin, đó là ba chữ gì?"
Đừng xem vóc người Thanh Cốt không cao bằng Tạ Nhất, thế nhưng khí thế được gọi là mười phần, chống eo nhỏ của mình, cười híp mắt nói: "Ngủ với tôi!"
Thanh Cốt nói xong ba chữ này, mặt của Tạ Nhất "Bùm" một tiếng liền đỏ tươi, cùng lúc đó vài thực khách bàn bên cạnh đều xoay đầu lại, dường như phát hiện tin tức vô cùng lớn gì đó vậy, dùng một loại ánh mắt phát hiện vùng đất mới mà nhìn Tạ Nhất và Thanh Cốt.
Không chỉ như vậy, Thanh Cốt còn cảm giác sau lưng mình đâm vào hai đường nhìn, quay đầu nhìn sang, một đường trong đó là A Lương, phục vụ nhà hắn có thể đem bản thân nhìn thành pháo hôi rồi!
Một đường khác...
Là của Thương Khâu.
Thương Khâu cũng đang nhìn Tạ Nhất sâu kín, ánh mắt kia sâu hiểm khó dò, mang theo một cảm giác khiến người ta tê dại xoẹt xoẹt, từ đầu tới chân.
Thanh Cốt hoàn toàn không phát hiện bản thân nói gì đầy bùng nổ cả, còn lắc Tạ Nhất, nói: "Thế nào thế nào?"
Gân xanh trên trán Tạ Nhất cũng đang giật, nói: "Cái gì thế nào, đi làm việc."
Thanh Cốt bĩu môi, hầm hừ một tiếng, chẳng qua vẫn là ôm bình nước chanh cực lớn nhảy nhảy nhót nhót đi châm nước thêm cho những thực khách.
Ngủ với tôi?
Tạ Nhất nhịn không được liếc trắng mắt, loại lới nói xấu hổ tới người thần đều phẫn nộ, làm sao có thể nói ra khỏi miệng, còn nữa, mình và Thương Khâu đều đàn ông, đây phải ngủ... thế nào?
Chẳng qua nói đến đây, Tạ Nhất đột nhiên nghĩ đến bắp thịt lưu loát của Thương Khâu, còn có nơi ăn phải thuốc kích thích...
Tạ Nhất ho khan một tiếng, cảm thấy mình nghĩ chệch đi rồi, đều lung tung cả lên.
Tạ Nhất gãi gãi đầu của mình, thở ra một hơi rồi vỗ vỗ mặt của mình, ở lúc cậu đang bổ não nghĩ vớ vẩn, A Lương đi tới nói: "Ông chủ, đồ gia vị ở sau bếp chúng ta không đủ, tôi đi ra ngoài mua một chuyến, trở về ngay thôi."
Tạ Nhất vừa nghe, liền vội vàng nói: "Cậu đừng đi, tôi đi cho, tôi đi cửa hàng tiện lợi của tiểu khu mua là được."
A Lương gật đầu, Tạ Nhất để A Lương coi quán, tự mình cầm tiền và điện thoại di động, trang bị giãn dị rồi đi, chuẩn bị đi tới cửa hàng tiện lợi ở tiểu khu mua tạm, ngày mai mới nhập hàng.
Tạ Nhất cầm tiền, đi ra cửa chính của quán cơm đêm khuya, cách cửa kính còn có thể thấy Thương Khâu và đàn gái trò chuyện "khí thế ngất trời", cũng không biết Thương Khâu nói gì, đàn gái nhất thời xấu hổ đỏ mặt, cười không ngừng, thoạt nhìn thật vui vẻ.
Trong lòng Tạ Nhất nhất thời chua lè, Thương Khâu không chỉ dáng dấp đẹp trai, nhưng lại rất biết chọc ghẹo, chuyện này Tạ Nhất đã từng được thỉnh giáo rất nhiều.
Lúc Tạ Nhất đi ra nhịn không được, cách cửa kính giơ ngón giữa với Thương Khâu, sau đó nhất thời cảm thấy thể xác và tinh thần dễ chịu hơn nhiều, tâm tình thật tốt đi ra ngoài.
Thương Khâu thấy Tạ Nhất giơ ngón giữa với mình, nhịn không được nở nụ cười một tiếng, nụ cười kia với nụ cười vừa rồi cũng không giống nhau, mang theo một loại cưng chìu vô tận, trong nháy mắt chói mù mắt của đàn gái, tim cứ đập cũng không biết nói gì mới tốt nữa.
Tạ Nhất đi ra quán cơm đêm khuya, đi tới cửa hàng tiện lợi của tiểu khu, tổng cộng không tới mấy trăm mét, rất nhanh thì tới cửa hàng tiện lợi, cửa hàng tiện lợi này Tạ Nhất và Thương Khâu lúc nào cũng đến thăm, ở chỗ này mua thức ăn cho mèo, đôi khi sẽ làm khuyến mãi, mua thức ăn cho mèo tặng đồ hộp vân vân.
Tạ Nhất đi tới cầm vài món gia vị, hàng đồ gia vị này đối diện với cửa sổ sát đất, Tạ Nhất đang xem thời hạn của đồ gia vị, ánh nhìn đột nhiên thấy có một loạt người đi tới, từ cửa hàng tiện lợi đi ngang qua.
Tạ Nhất sửng sốt, thiếu chút nữa đem đồ gia vị ném xuống đất, mở to hai mắt nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, dĩ nhiên là bảy người lùn!?
Bảy người có vóc dáng thấp bé, người lùn này chắc là đi tới đầu gối của Tạ Nhất nhảy nhảy nhót nhót từ ngoài cửa sổ cửa hàng tiện lợi đi ngang qua, bọn họ mang cái mũ nhỏ, đỏ cam vàng lục xanh lam tím, từng người đi hàng một, mỗi người khiêng một cái xẻng, nhảy nhót qua rất nhanh.
Tạ Nhất có chút không dám tin, vội xoa xoa mắt của mình, mới nhìn ra phía ngoài lúc nãy, bên ngoài đột nhiên cũng không có gì, người lùn gì đó, mũ nón đầy màu sắc rực rỡ, còn có xẻng nhỏ, toàn bộ đều không thấy.
Tạ Nhất vỗ vỗ ngực mình, chẳng lẽ là ngày hôm nay quá bận bịu rồi, cứ theo Thương Khâu đi tìm họa linh khắp nơi, cho nên mới sinh ra ảo giác?
Tạ Nhất cầm đồ gia vị đến quầy thu ngân tính tiền, vẫn là quyết định đem chuyện mình thấy người lùn trở về nói một tiếng với Thương Khâu, đừng thật sự là chuyện sai lầm của họa linh nữa.
Nhân viên thu ngân động tác hết sức nhanh nhẹn, tính tiền cho cậu rồi, Tạ Nhất mang theo túi ny lon đi trở về, "Bịch!" một tiếng, cẳng chân bị đụng phải một cái, Tạ Nhất còn tưởng rằng là mèo hoang chó hoang, dù sao vị trí đụng phải tương đối thấp, quay đầu nhìn lại.
Dĩ nhiên là một con thỏ!
Không không, không phải là con thỏ thông thường, là một con thỏ mặc đồ!
Con thỏ kia mặc quần áo, con thỏ mắt màu hồng nhạt bận đồ tây trang, mang mũ thân sĩ, động tác nhảy nhót rất hoảng hốt, bởi vì vội vội vàng vàng, đụng phải cẳng chân của Tạ Nhất một cái, mũ của thỏ trắng còn bị đụng rớt, vội nhặt từ dưới đất lên, tự mình đội lên, trong miệng lẩm bẩm: "Ôi trời ơi! Trời ơi mình muộn rồi! Đến muộn rồi! Trời ơi mình bị muộn rồi! Trễ quá rồi trễ quá rồi..."
Con thỏ trắng kia nói xong, đội mũ xong, còn từ trong túi móc ra một đồng hồ quả quýt màu vàng, ấn một tiếng "Răng rắc" mở ra đồng hồ nhìn một cái, mặt hoảng hốt nói: "Thân mến ơi thân mến hỡi, trễ quá rồi trễ quá rồi!"
Nói "bíp bíp bíp" liền nhảy nhót về phía trước.
Tạ Nhất: "..."
Tạ Nhất mở to hai mắt nhìn, không dám tin nhìn con thỏ trắng kia, thỏ mặc quần áo, còn đang không ngừng nhìn đồng hồ quả quýt, đây không phải là con thỏ trắng trong Alice sao?!
Ngài thỏ nhanh chóng nhảy nhót về phía trước, lại chạy về phía tiểu khu của Tạ Nhất, Tạ Nhất do dự một chút, mắt thấy thỏ trắng sắp không thấy nữa, Tạ Nhất lập tức cất bước đuổi theo, đồng thời lấy điện thoại di động ra, vội vội vàng vàng gọi điện thoại cho Thương Khâu.
Thỏ chạy rất nhanh, thế nhưng cậu chạy cách cũng không xa lắm, sau khi vào tiểu khu nhảy nhót không quá xa, đi tới trước mặt của một nắp cống, sau đó đem đồng hồ quả quýt nhét vào trong túi quần của mình, lập tức kéo nắp cống trên đất ra, một tiếng "Ầm ầm ——" đem nắp cống mở ra xong.
Tạ Nhất giật mình khủng khiếp, họa linh, tuyệt đối là họa linh!
Thương Khâu đầu bên kia tiếp điện thoại, Tạ Nhất lập tức hạ giọng nói: "Thương Khâu! Tôi thấy họa linh rồi! Nhất định là họa linh!"
Thương Khâu còn tưởng rằng Tạ Nhất gọi điện thoại tới nói gì đó, nghe được là việc này, biểu hiện trên mặt thoáng cái liền nghiêm túc lên, nói: "Cậu đang ở đâu, đừng hành động thiếu suy nghĩ, chú ý an toàn bản thân."
Tạ Nhất trốn ở phía sau một cây đại thụ ở tiểu khu hoa viên, nhỏ giọng nói: "Tôi ở trong tiểu khu, hoa viên bên cạnh, tôi thấy một con thỏ, mặc âu phục, con thỏ còn đang nhìn đồng hồ quả quýt, nó ngay trong tiểu khu, đang mở một cái nắp cống..."
Tạ Nhất cảm thấy mình như bệnh tâm thần vậy, thỏ mở nắp cống, lẽ nào mở nắp cống đi bán lấy tiền sao!?
Ở lúc Tạ Nhất đang trò chuyện, con thỏ kia đã mở ra nắp cống rồi, sau đó chợt nhảy cỡn lên, nói: "Trễ lắm rồi trễ lắm rồi, mình tới trễ rồi!"
Sau đó "Vèo!!!" một tiếng, ở trong tiếng kinh hô của Tạ Nhất, con thỏ trắng kia lại nhảy một cái vào trong nắp cống rồi.
Tạ Nhất bị dọa hết hồn vội vàng chạy tới, nói: "Thương Khâu, con thỏ đó... Con thỏ đó nhảy xuống cống rồi!?"
Cậu nói xong chạy tới, cúi đầu nhìn xuống dưới cống, là một cái miệng cống nước, bên trong sâu không thấy đáy, một vùng đen như mực, con thỏ nhảy vào liền không thấy đâu nữa, nhưng còn có chuyện kỳ lạ xảy ra nữa là, trong nắp cống lại chợt nổ ra một trận ánh sáng, ánh sáng vàng rực rỡ, thoáng cái từ ở sâu trong cống xông ra ngoài.
Tạ Nhất vội đưa tay che hai mắt của mình, Thương Khâu bên kia nghe được tiếng kinh hô của Tạ Nhất, liền vội vàng nói: "Tạ Nhất?"
Tạ Nhất: "Tôi không sao không sao, phía dưới nắp cống rất kỳ lạ, lại tỏa ra ánh sáng vàng, con thỏ nhảy xuống không thấy đâu cả."
Giọng nói của Thương Khâu rất gấp ga gấp gáp, còn có tiếng hít thở của chạy bộ, chắc là ba chân bốn cẳng từ quán cơm đêm khuya chạy ra ngoài rồi, Tạ Nhất nghe tiếng chạy bộ và tiếng hít thở dồn dập của anh ta, đột nhiên trong lòng có chút cảm giác đắc ý, Thương Khâu dường như rất gấp, về phần đắc ý cái gì, bản thân cậu cũng không quá rõ.
Giọng nói của Thương Khâu từ trong điện thoại di động truyền tới, nói: "Cậu đừng di chuyển, ở bên cạnh chờ tôi, biết chưa?"
Tạ Nhất thò đầu vào trong nắp cống, bên trong còn tỏa ra ánh sáng vàng, nói: "Anh yên tâm đi, tôi cũng không phải bị điên, làm sao có thể nhảy..."
Xuống...
"Ôi!!"
Tạ Nhất còn chưa nói hết, đột nhiên cảm giác phía sau lưng mình bị người đụng phải một cái, một tiếng "Bùm!", lực đụng còn rất lớn, Tạ Nhất vốn thò đầu ra nhìn, cơ thể nghiêng về trước, bị đụng phải như thế, nhất thời trọng tâm không ổn định, trong nháy mắt cái đầu ngã thẳng xuống cống, theo một tiếng hô to của Tạ Nhất, trực tiếp rớt xuống.
Cạnh nắp cống của tiểu khu, một con vịt con xấu xí mà còn trụi lông đập phình phịch cái cánh nhỏ của mình, mở to hai mắt, có hơi tủi thân nói: "Tôi... Tôi chỉ muốn hỏi đường, tôi lạc đường, cho dù tôi lớn lên xấu xí, anh cũng không tới mức nhảy xuống cống đi? Tôi... Dáng vẻ tôi thực sự xấu như thế sao?"
Thương Khâu nghe trong điện thoại di động truyền ra một tiếng kinh hô của Tạ Nhất, âm thanh lập tức bị cắt đứt, trái tim Thương Khâu chợt nấc lên, nói: "Tạ Nhất! Tạ Nhất?"
Nhưng Thương Khâu gọi cậu thế nào, Tạ Nhất cũng không trả lời, vài giây sau điện thoại di động tự cúp, Thương Khâu nhíu mi vội gọi lại lần nữa, điện thoại của Tạ Nhất nhưng vẫn biểu hiện không thể gọi được.
Tạ Nhất mới vừa nói mình bị điên mới có thể nhảy cống, kết quả là bị đụng rớt xuống, trong cống không ngừng toát ra ánh sáng vàng, Tạ Nhất vẫn rớt xuống, cảm giác không trọng lực điên cuồng, khiến Tạ Nhất hoài nghi mình có phải sẽ bị ngã chết hay không.
Cứ giống như lời kể trong truyện cổ tích, phải rơi tới một điểm khác của địa cầu, vẫn rơi xuống, vẫn rơi xuống...
"Phù phù!!"
Tạ Nhất chỉ cảm thấy phía sau lưng tê rần, bản thân rốt cuộc rơi xuống đất, khoảng cách ngã cao như thế, thế nhưng phía sau lưng chỉ tê dại, cũng không có cảm giác quá đau, trong đầu cậu chóng mặt, sao vàng trước mắt xoay lung tung, có hơi choáng đầu căng não.
"Muộn lắm rồi muốn lắm rồi! A bị muộn lắm rồi! Bị muộn rồi! Mau mau mau!"
Tạ Nhất choáng váng đầu não căng, lại đột nhiên nghe được giọng nói của con thỏ kia, lập tức từ dưới đất bò dậy.
Trên đỉnh đầu là cái cống thật sâu, bốn phía không có cái thang leo lên, bốn vách tường mài bóng tới không nương tay, căn bản không cách nào leo lên được, phía sau không có đường, mà phía trước là một hành lang thật dài, Tạ Nhất thấy con thỏ trắng mặc tây trang kia, mang mũ thân sĩ.
Thỏ trắng nhảy nhót, liên tục nhìn đồng hồ quả quýt bằng kim loại của mình, kêu to đến muộn rồi, vội vàng men theo hành lang nhảy về phía trước.
Tạ Nhất ngẩng đầu nhìn lên đỉnh đầu một cái, căn bản không thể bò lên được, vội nhặt lên điện thoại di động trên đất, điện thoại di động không rớt hư, nhưng căn bản không có tín hiệu, mắt thấy con thỏ kia sẽ chạy mất, Tạ Nhất vội nắm chặt điện thoại di động đi theo con thỏ chạy về phía trước.
Con thỏ mặc âu phục kia nhất định là con thỏ trong Alice ở xứ sở thần tiên, Tạ Nhất nghĩ thầm, dựa theo tình tiết của truyện cổ tích, ngài thỏ trắng nhất định phải đi tham gia tiệc trà, như vậy mình chỉ cần đi theo ngài thỏ trắng, là có thể tìm hiểu được nguồn gốc của Nữ hoàng đỏ, tìm được Nữ hoàng đỏ, chắc chắn có thể tìm tới cánh chim vàng bị mài nhỏ thành quyền trượng.
Tạ Nhất vội vàng đuổi theo con thỏ chạy về phía trước, không ngừng nhìn điện thoại di động của mình, vẫn biểu hiện không có tín hiệu, cũng không biết lúc nào mới có tín hiệu.
Cuối hành lang có rất nhiều cánh cửa, con thỏ kia chạy đến trước một cánh cửa trong đó, mở cửa ra, sau đó chui vào.
Cửa xung quanh cũng giống nhau như đúc, Tạ Nhất nhìn thấy con thỏ kia từ cánh cửa chui vào, cũng muốn đi vào theo, lỡ như mất dấu thì không tốt lắm, cậu chỉ sợ rằng lúc Thương Khâu xuống tới không biết đi cánh cửa nào.
Tạ Nhất suy nghĩ một chút, dứt khoát đem đồ gia vị mua được từ cửa hàng tiện lợi trực tiếp đặt ở cửa, làm một ký hiệu cho Thương Khâu, sau đó kéo cửa ra cũng đi vào theo.
Phía sau cửa dường như tới một thế giới khác, thế giới của truyện cổ tích, giống như là hình bóng của phương Tây cổ điển, rất nhiều người mặc đồ phương tây cổ điển đi tới đi lui, làm quần áo của Tạ Nhất xem ra có chút kỳ lạ, bị rất nhiều người đều tham quan học tập, may là trời có hơi tối, nhìn không quá rõ.
Tạ Nhất nhanh chóng đi về phía trước, chợt nghe được giọng nói "Đến trễ rồi đến trễ rồi", quả nhiên là con thỏ kia, con thỏ nhảy bình bịch, tốc độ còn rất nhanh, nhảy về phía đám người bên ngoài kia.
Tạ Nhất đuổi theo con thỏ đi về phía trước, nghĩ thầm chắc chắn có thể tới tiệc trà rất nhanh, kết quả cậu đuổi theo một hồi, người bắt đầu rất thưa thớt, lập tức xuất hiện ở trước mắt lại là một tòa thành thật lớn, tòa thành đèn đuốc sáng trưng, người đến người đi, không ngừng có xe ngựa xa hoa dừng lại ở tòa thành trước mặt, các mỹ nữ ăn mặc trang phục lộng lẫy từ trên xe ngựa đi xuống, được thân sĩ đỡ đi vào tòa thành.
Con thỏ kia nhảy nhót sang đó, đem đồng hồ quả quýt bằng kim loại của mình bỏ vào trong túi, lập tức từ trong túi móc ra một tờ thiệp mời màu vàng, nhảy nhót lên bậc thang của tòa thành, sau đó đem thiệp mời giao cho lính cảnh vệ của tòa thành, rất nhanh con thỏ liền đi vào tòa thành.
Tòa thành?!
Tạ Nhất cảm giác mình đọc truyện cổ tích giả, ngài thỏ chẳng phải tới tiệc trà, sao có thể đi tới tòa thành? Tham gia vũ hội sao!?
Rõ ràng nên xuất hiện chính là bị thi triển ma pháp, bị vây ở tiệc trà lúc sau giờ chiều mãi mãi, còn có ngài mũ gì đó, chuột sóc, mèo Cheshire [1柴郡猫 sài quận miêu] vân vân, sao đột nhiên biến thành tòa thành rồi?
Tạ Nhất rất khó tưởng tượng, dáng vẻ của chuột sóc mèo Cheshire tham gia dạ vũ, hình ảnh kia quá mức đẹp đẽ, không muốn nhìn, hoàng tử nên là dáng vẻ gì đây? Người từ quân bài sao?
Ở lúc Tạ Nhất trăm nghĩ không hiểu được, thình lình nghe được tiềng cười "Hi hi" từ trên đỉnh đầu truyền tới, Tạ Nhất lại càng hoảng sợ, lập tức ngẩng đầu nhìn lên.
Cậu cũng không thấy được cái gì, bên cạnh chỉ có một cây đại thụ, trên đỉnh đầu cũng không có gì, ánh trăng rất mông lung, cùng với tiếng cười "Hi hi" kia, Tạ Nhất đột nhiên thấy được một cái trăng lưỡi liềm.
Không, đó không phải là trăng lưỡi liềm...
Mà là hàm răng của mèo Cheshire!
Tạ Nhất còn nhớ, mèo Cheshire là một con mèo sẽ tàng hình, đôi khi chỉ lộ ra hàm răng, mà trên nhánh cây lững lờ một trăng lưỡi liềm, thoạt nhìn chính là hàm răng của mèo Cheshire rồi.
Mèo Cheshire cười "Hi hi", âm thanh rất trong trẻo, lập tức nói: "Cô bé lọ lem đáng thương, cô muốn tham gia vũ hội, khiêu vũ với vương tử sao?"
Lọ...
"Cô bé lọ lem?" Tạ Nhất cũng có hơi mù mờ, nghĩ thầm có phải mi cũng xuyến tần* rồi? Sao đột nhiên đổi thành cô bé lọ lem, hơn nữa đây là nói chuyện với mình sao? Bản thân căn bản không phải cô bé lọ lem được không, giới tính cũng không giống, mèo Cheshire này sợ là không có mắt dài.
[Cũng giống như trên một tần số có một nhóm giọng nói khác quấy nhiễu.
Xuyến: chuỗi, xâu,... Tần: nhiều lần, liên tiếp]
Mèo Cheshire cười híp mắt, không chỉ là hàm răng, lập tức xuất hiện mặt của nó, từ từ, hình dáng thật của mèo Cheshire liền xuất hiện, hiện rõ ra từng chút một trước mặt của Tạ Nhất.
Tạ Nhất mở to hai mắt, trong ánh mắt tản mát ra vẻ mặt không thể tin, bởi vì con mèo Cheshire kia, nó vốn cũng không phải là mèo!
Xác thực mà nói, nó là mèo, bởi vì lỗ tai mèo là có thực, còn có đuôi mèo nữa, tai mèo màu đen từ trong tóc đen mềm nhô ra, còn run lên run xuống, thoạt nhìn vô cùng đáng yêu, bên trong của tai mèo màu đen là màu hồng nhạt, đối lập rõ nét, thoạt nhìn hết sức trắng mịn.
Một cái đuôi mèo thật dài, mềm, lông mềm mại màu đen bóng, khiến người ta không kiềm hãm được muốn kéo một cái,.
Nhưng mà những thứ này cũng không phải là quan trọng, quan trọng là, đối phương là một người mọc tai mèo và đuôi mèo!
Người đàn ông!
Người đàn ông trần trụi toàn thân...
Người đàn ông tai mèo vóc người tinh tế, eo thon nhỏ dày không tới một gang tay, da trắng sáng, ở dưới ánh chiều chiếu rọi lấp lánh rực rỡ, vô cùng mịn màng, khuôn mặt nhỏ nhắn lớn chừng bàn tay, mặt mũi tinh xảo, ánh mắt mị hoặc, vóc người thiếu niên, nhìn thế nào...
Thế nào giống như đúc với Thanh Cốt!
Tạ Nhất kinh ngạc nói: "Thanh Cốt!? Sao cậu lại ở chỗ này?"
Mèo Cheshire lại cười nói: "Cô bé lọ lem, ngươi muốn tham gia vũ hội sao?"
Tạ Nhất liền thiếu chút nữa bị tức chết, nói: "Đừng cosplay nữa, mau dẫn tôi đi ra ngoài, còn cậu có phải là xuyến tần rồi hay không, không phải tiệc trà sao?"
Mèo Cheshire lại như không nghe thấy Tạ Nhất nói chuyện vậy, hăng hái hừng hực nói: "Ta sẽ giúp ngươi tham gia vũ hội, ngươi sẽ có một bộ váy xinh đẹp, chóp lóng lánh, cướp ánh mắt người nhìn, ngươi sẽ là công chúa xinh đẹp nhất trên dạ tiệc ngày hôm nay! Tin ta, ta có thể là tiên nữ đỡ đầu!"
Tạ Nhất nghe lời nói của Thanh Cốt, mí mắt nhất thời giật kinh khủng, nói: "Rõ ràng cậu thấy giới tính của tôi rồi mà? Chẳng phải công chúa là con gái sao?"
Tạ Nhất nói xong, khinh bỉ nói: "Với lại, cậu mọc tai mèo còn là tiên nữ đỡ đầu? Cậu mặc đồ trước đi."
Mèo Cheshire lại nói: "Ngươi từng thấy mèo mặc đồ chưa?"
Tạ Nhất: "..." Dĩ nhiên á khẩu không trả lời được.
Mèo Cheshire cười híp mắt nói: "Được rồi, không nên lãng phí thời gian nữa, công chúa của ta, vũ hội lập tức sẽ bắt đầu rồi!"
Nó nói xong, đuôi nhỏ mềm mại đột nhiên giật giật, trong nháy mắt ánh sáng tỏa ra, thoáng cái bọc lại toàn thân của Tạ Nhất.
Tạ Nhất giật mình, liền thấy ánh sáng trên người mình chớp động, vậy mà ngay sau đó thực sự biến ra làn váy thật dài, đồ thể thao của mình không thấy nữa, trở thành bộ váy dài màu vàng.
Tạ Nhất mở to hai mắt nhìn, nắm lấy làn váy của mình, nói: "Chuyện gì xảy ra vậy?"
Mèo Cheshire nằm ở trên cây, quan sát Tạ Nhất một cái, nói: "Người mặc váy thật là xinh đẹp."
Tạ Nhất: "..." Thật cám ơn cậu đã khen ngợi.
Mèo Cheshire có chút bất mãn nói: "Ngực có hơi nhỏ một chút không?"
Tạ Nhất vừa nghe, tóc gáy đều muốn dựng lên, liền vội vàng nói: "Không muốn ngực không muốn ngực!"
Mèo Cheshire cười híp mắt nói: "Không muốn ngực? Ngươi còn thật là khác loại? Ngươi tin ta, đàn ông đều thích ngực."
Tạ Nhất đã không biết nói gì nữa, mèo Cheshire lại lẩm bẩm nói: "A... Chẳng qua giờ hình như thịnh hành ngực nhỏ, hợp mốt hơn?"
Nó nói xong, ánh mắt chần chừ ở trên ngực Tạ Nhất, nói: "Ngươi có... A*?" [A ở đây là chữ cái la tinh luôn nhen, chắc có thể hỏi size ngực bạn Nhất là cỡ A:v]
Một ngụm máu già của Tạ Nhất thiếu chút nữa phun lên mặt nó, nếu như không phải là bởi vì mèo Cheshire ở trên cây, mà còn trần trụi, Tạ Nhất thật muốn đem nó kéo xuống, ngắt đuôi nó, Thanh Cốt quả nhiên rất không đáng tin cậy, mình là một người đàn ông nha, cũng không phải anh hùng siêu cấp cứu vớt thế giới...
Mèo Cheshire nhìn Tạ Nhất xanh cả mặt, lại vẫn khen ngợi nói: "Ngươi thật xinh đẹp, ta dám nhận định, ngươi là công chúa xinh đẹp nhất ngày hôm nay, tuyệt đối có thể mê hoặc hoàng tử! Mau đi đi cô bé lọ lem của ta!"
Tạ Nhất cúi đầu nhìn thoáng qua váy dài màu vàng của mình, thực sự giống hệt váy công chúa trong câu chuyện cổ tích vậy, Tạ Nhất đời này lần đầu tiên mặc đồ con gái, đã không biết mình là dáng vẻ khó coi gì nữa, nhất định rất khó coi.
Chẳng qua giá trị nhan sắc của Tạ Nhất kỳ thực không tệ, hơn nữa mặt mũi thanh tú, ăn mặc như thế hoàn toàn không khó nhìn, có hơi chút đáng yêu, hơn nữa vóc người cậu cao gầy, một chút cảm giác không hài hòa cũng không có.
Mèo Cheshire đột nhiên nói nghiêm nghị: "Đúng rồi, cô bé lọ lem của ta, còn có một chuyện quan trọng ta muốn nói cho ngươi, đó chính là... Lúc tiếng chuông gõ thứ mười hai của nửa đêm, ngươi nhất định phải rời đi vũ hội, bằng không..."
Tạ Nhất vừa nghe thấy, trong lòng chỉ còn lại có quả nhiên, truyện cổ tích này xuyến tần gì rồi, đã từ Alice xuyến tần sang cô bé lọ lem rồi, ngay cả tiếng chuông của nửa đêm mười hai giờ cũng giống nhau.
Tạ Nhất tức giận nói: "Bằng không ma pháp sẽ biến mất, phải không? Không cần mặc váy nữa, thật sự là quá tốt rồi!"
Mèo Cheshire lại là vẻ mặt nhìn người ngu nhìn cậu, nói: "Không phải nha, sao ngươi nghĩ như thế?"
Tạ Nhất nói: "Đó là cái gì?"
Biểu cảm trên mặt mèo Cheshire nghiêm túc đứng đắn, thoạt nhìn còn có chút oai phong, híp mắt, giọng nói đè thấp, thần thần bí bí nói: "Bằng không... ngực sẽ lớn!"
Tạ Nhất: "..." Cậu đùa tôi sao!
Tạ Nhất đã nhịn không được nữa, cậu nhất định phải dùng cả tay lẫn chân leo lên cây đi liều mạng với Thanh Cốt, chẳng qua lúc này, thình lình nghe được một trận âm thanh ầm ĩ.
"Trời ơi, là Nữ hoàng đỏ!"
"Nữ hoàng đỏ cũng tới tham gia vũ hội của hoàng tử nữa!"
"Xuỵt —— nói nhỏ chút, nghe nói bà ấy thích bắt người chém đầu!"
Tạ Nhất nghe được ba chữ "Nữ hoàng đỏ", lập tức quay đầu nhìn, liền thấy một đội ngũ xa hoa chậm rãi chạy đến trước mặt tòa thành, xe ngựa mở ra, một người phụ nữ mặc váy lễ phục màu đỏ từ trên xe ngựa chậm rãi bước xuống, trong tay bà ta cầm một cây quyền trượng.
Hồng tâm chính giữa của quyền trượng có một mạt rực rỡ màu vàng, lấp lánh rực rỡ trong đêm đen, hào quang nở rộ ra lóa mắt, loại rực rỡ này giống như đúc cánh chim vàng!
Tạ Nhất nhìn thấy quyền trượng chợt sửng sốt, Nữ hoàng đỏ đã ở dưới vòng vây đi vào tòa thành, Tạ Nhất mới quay đầu lại nhìn Thanh Cốt, con mèo Cheshire trần trụi kia đã không thấy nữa, không biết tung tích.
Tạ Nhất muốn đem váy chết tiệt trên người mình cởi ra, thế nhưng nếu như cởi váy, quần áo bản thân đây cũng quá kỳ lạ rồi, không hợp ở đây, không có cách nào lẽn vào trong tòa thành tiếp cận Nữ hoàng đỏ.
Tạ Nhất dứt khoát chạy qua, chuẩn bị lẫn vào tòa thành.
"Trời ạ!!"
Tạ Nhất mới vừa đi tới cổng tòa thành, thì nghe được có người hô to một tiếng, mà còn hướng về phía mình mà kêu, Tạ Nhất giật mình một cái, còn tưởng rằng mình bị lộ rồi, dù sao cậu là đàn ông, mặc một bộ váy công chúa màu vàng hở vai, thấy thế nào cũng kỳ quái đi.
Ngay sau đó là âm thanh liên tục không ngừng.
"Trời ơi!"
"Trời ơi! Ngươi mau nhìn nàng ta!"
"Ồ —— trời ạ!"
"Trời ơi" từng tiếng một, Tạ Nhất bị dọa sợ tới mồ hôi lạnh chảy ròng, ngay cả thủ vệ của tòa thành cũng dùng một loại ánh mắt khiếp sợ nhìn mình, Tạ Nhất cho rằng, có thể thủ vệ đang suy nghĩ, đời này chưa từng thấy công chúa thô kệch như thế này đi...
Ngay lúc Tạ Nhất lúng túng muốn chui xuống đất, người bên cạnh hô to: "Ồ, công chúa thật xinh đẹp! Ta chưa từng thấy công chúa xinh đẹp như thế! Quá chói mắt rồi!"
Tiếp theo cũng có người hô to tới khoa trương: "Nàng ta thật xinh đẹp, là người con gái xinh đẹp nhất ta từng thấy!"
"Trời ơi, đẹp quá! Quá đẹp, là công chúa của lãnh thổ nào? Nàng ấy nhất định sẽ là cô dâu của hoàng tử!"
Tạ Nhất: "..." Mắt của các người không sao đấy chứ? Có phải thẩm mỹ của nơi này không được bình thường phải không?
Mặc dù Tạ Nhất có hoảng sợ, chẳng qua không nguy hiểm, ở dưới ánh mắt kinh ngạc của thủ vệ tòa thành, đội lấy áp lực cực lớn, kiên trì đi vào tòa thành.
Lúc Tạ Nhất đi vào, có còn người nhìn cậu không ngừng kêu lên, "Quá đẹp", "Ồ công chúa" vân vân.
Đèn đuốc trong đại sảnh yến hội của tòa thành sáng trưng, đã có rất nhiều thiên kim quý tộc đang đợi hoàng tử tới rồi.
Tạ Nhất vừa đi vào, sảnh yến hội vốn náo nhiệt thì đột nhiên yên tĩnh lại, "Xoạt ——" một cái, mọi ánh mắt tất cả đều tập trung ở trên người Tạ Nhất.
Tạ Nhất nhất thời như đi trên miếng băng mỏng, sợ bị người khác nhìn ra bản thân là đàn ông, cho là mình biến thái, vội vàng tìm một góc chui vào, tìm kiếm khắp nơi, muốn xem Nữ hoàng đỏ đang ở chỗ nào.
Có điều là những người này có nhìn thấy Tạ Nhất, cũng không có nhìn ra cậu là đàn ông, rõ ràng Tạ Nhất có yết hầu, hơn nữa không có ngực, vóc người cũng cao hơn phụ nữ không ít, lại từng người than thở nói: "Ồ! Công chúa mê người! Nàng quá đẹp! Để ta tự hành tàm uế*!"
[Trong thành ngữ không có "tự hành tàm uế" (自行惭秽 - tự mình làm xấu hổ dơ bẩn), chỉ có "tự tàm hình phế" (自惭形秽 - tự ti mặc cảm)]
Vừa lúc đó, thình lình nghe được "Hoàng tử! Là hoàng tử!"
Tạ Nhất có chút ngạc nhiên, không tìm được Nữ hoàng đỏ, vậy nhìn hoàng tử trước đi, Tạ Nhất ngẩng đầu nhìn, liền thấy từ trên bậc thang lầu hai đi xuống một người đàn ông.
Người đàn ông kia thân hình cao lớn, tóc dài buộc lên, một thân lễ phục hoàng tử đầy cao quý, mang một đôi ủng màu trắng, bên hông vắc một thanh kiếm dài, tạo hình tiểu chuẩn của hoàng tử đồng thoại, hắn chậm rãi đi xuống, ở dưới ánh mắt đầy hâm mộ của mọi người.
Tạ Nhất định mắt lại, hay thật, hoàng tử... Không phải là A Lương sao!?
A Lương một thân lễ phục xa hoa, cử động ưu nhã, từ lầu hai đi xuống, chẳng qua ánh mắt lạnh lùng, vẻ mặt hơi có chút cao ngạo, ánh mắt đảo qua mọi người ở phía dưới, cũng không dừng lại, dường như căn bản không ai khiến hắn cảm thấy hứng thú.
Tạ Nhất đã mê mang, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?
Thanh Cốt biến thành mèo Cheshire, phục vụ A Lương của quán cơm đêm khuya lại biến thành hoàng tử cao ngạo.
Tạ Nhất nghĩ rồi lại nghĩ, chẳng lẽ là quyền trượng của Nữ hoàng đỏ có vấn đề?
Dù sao cánh chim vàng có năng lực kích động thời không, lần trước còn đem Tạ Nhất quạt tới Bắc Tống, mà lần này càng hỗn loạn.
Hoàng tử tới rồi, rất nhiều công chúa thiên kim đều muốn khiêu vũ với hoàng tử, vũ hội lần này là vì hoàng tử tuyển ra vợ cho hoàng tử, không tới mấy năm, hoàng tử sẽ muốn trở thành quốc vương, đến lúc đó vợ hoàng tử sẽ trở thành hoàng hậu, các thiên kim tiểu thư đương nhiên đánh vỡ đầu cũng muốn trở thành vợ hoàng tử.
Tạ Nhất đối với vợ hoàng tử một chút hứng thú cũng không có, cậu chỉ là muốn tìm được Nữ hoàng đỏ, rõ ràng vừa rồi thấy bà ta đi vào, thế nhưng giờ lại tìm không thấy người.
Tạ Nhất tra xét ở bốn phía, có chút dè dặt, cấm lấy điện thoại di động của mình nhìn một cái, có thể mở máy, thế nhưng vẫn đang không có tín hiệu.
Hoàng tử bên kia đang đi xuống, thoạt nhìn thiếu hứng thú, trên mặt đều là lạnh lùng và xa cách, một chút tươi cười cũng không có, cũng không giống với phục vụ thật thà A Lương kia một chút nào.
Hoàng tử ở trong đám người qua loa một chút, lập tức rời đi, thoạt nhìn giống như là muốn đi ra ngoài hít thở không khí, đi tới ngoài hàng hiên.
Tạ Nhất ở bốn phía tìm một hồi, cũng không nhìn thấy Nữ hoàng đỏ, lại đi về phía trước, cũng đi ra hàng hiên, hàng hiên vô cùng lớn, từ hàng hiên đi xuống dưới, có thang lầu có thể trực tiếp thông tới hoa viên lầu dưới.
Tạ Nhất theo thang lầu đi xuống dưới một mạch, vốn định ở bốn phía lại nhìn một chút, có thể tìm được Nữ hoàng đỏ hay không, kết quả là nghe được trong vườn hoa phát ra âm thanh loáng thoáng, giống như âm thanh của ai đó bị thương.
Tạ Nhất nghe cẩn thận, hình như là âm thanh của Thanh Cốt, mang theo khóc nức nở?
Tạ Nhất vội vàng theo âm thanh chạy về phía trước, muốn đi qua nhìn xem ra sao, trong vườn hoa trồng đầy hoa hồng, như là một vùng biển hoa hồng vậy, bốn phía đen như mực, trong vườn hoa không có đốt đèn, Tạ Nhất miễn cưỡng có thể thấy một ít đường nét, nhưng nhìn không rõ lắm.
Cậu đi về phía trước vài bước, âm thanh khóc nấc càng lớn hơn nữa, là từ bồn hoa phía trước truyền tới, Tạ Nhất vội đi về phía trước, cách hơi gần một chút, chợt nghe được quả nhiên là âm thanh của Thanh Cốt, đang khóc, hơi oan ức nữa.
Có hoa ngăn cản, Tạ Nhất không biết Thanh Cốt thế nào rồi, chẳng qua cậu mơ hồ thấy được lỗ tai mèo và đuôi mèo đi, nhất định là Thanh Cốt chứ không ai khác rồi.
Âm thanh của Thanh Cốt nức nở nói: "Buông ta ra, đau quá nha."
Tạ Nhất còn tưởng rằng Thanh Cốt bị người khi dễ, lập tức liền muốn vén tay áo xông lên đánh, kết quả là nghe được một âm thanh khác, người kia bị bồn hoa chặn lạ
Tác giả :
Trường Sinh Thiên Diệp