Quận Chúa Sủng Thê
Chương 4 Cứu người
Tần Tê cảm thấy một đạo lãnh khí từ sau lưng truyền khắp toàn thân. Cơ thể nàng cũng dần dần giảm bớt được khó chịu kia. Trên trán nàng đều là mồ hôi, tuy vậy so với trước kia dễ chịu hơn rất nhiều.
"Mỹ nhân tỷ tỷ, ngươi cư nhiên có thể trị Viêm độc trong cơ thể ta?"
"Mỹ nhân tỷ tỷ, ngươi là thần tiên do ông trời phái xuống cứu ta"
"Mỹ nhân tỷ tỷ..."
"Câm miệng!" Cố Ly cau mày, nha đầu này thấy nàng vận công áp chế Viêm độc rất nhẹ nhàng phải không? Lải nhải, không sợ nàng tẩu hỏa nhập ma hại chết hai người.
Tần Tê mếu máo, nghe nói mà ngậm miệng.
Lúc này, Nhạc Như Tâm mang theo Đại Mễ cùng Tiểu Mễ tiến vào cửa, còn chưa gõ cửa lại nghe thấy Tần Tê nói: "Các ngươi chớ vào đây, mỹ nhân tỷ tỷ còn đang cứu ta. Các ngươi tiến vào mỹ nhân tỷ tỷ sẽ phân tâm."
Nhạc Như Tâm nâng tay lên chuẩn bị gõ cửa, lập tức thả xuống. "Nhị vị cô nương nghe được, Ly nhi nhà ta vì cứu Phụng An quận chúa mới mang người đến nơi đây. Trưởng công chúa nếu là hỏi đến, nhị vị cô nương phải giúp chúng ta giải thích một chút."
"Nhạc lão bản không cần lo lắng. Giải thích với Trưởng công chúa còn không tới phiên chúng ta. Quận chúa sẽ giúp Nhạc lão bản giải thích." Đại Mễ, Tiểu Mễ lúc này có chút xấu hổ. Nghe ý tứ của Quận chúa chính là mỹ nhân tỷ tỷ có thể cứu mạng Quận chúa. Cố Ly cô nương không rời đi, đừng nói Quận chúa sẽ không bỏ qua nàng, thì Trưởng công chúa, Hoàng Thượng cũng sẽ không thả nàng đi.
Ước chừng nửa canh giờ, Cố Ly mới thu hồi bàn tay của mình. Giờ phút này nàng mệt mỏi đến mức không thể ngồi vững. Nhưng mà Tần Tê bởi vì Viêm độc trong cơ thể bị áp chế ngược lại cảm thấy vui vẻ. Nàng xoay người thấy Cố Ly gương mặt trắng bệt, vội vàng đứng dậy đỡ lấy nàng. "Mỹ nhân tỷ tỷ, ngươi không sao chứ? Ta làm hại ngươi như vậy phải không? Kia... Vậy ngươi không cần cứu ta. Ta không sao, nhẫn nhịn liền qua. Thật sự." Tần Tê thấy Cố Ly suy yếu, đau lòng đắc sắp khóc đi ra.
Cố Ly thật sự không thể lý giải Quận chúa dở hơi này. Viêm độc trong người, làm sao có nhẫn nhịn liền qua chứ? Nếu không có Hàn Băng Chân Khí của mình, vị Quận chúa này ít nhất đêm nay là muốn tại viêm dương liệt diễm dày vò một đêm. "Đi mở cửa." Cố Ly muốn Tần Tê lập tức rời đi.
*viêm dương liệt diệt: bị Viêm độc thiêu đốt
"A!." Tần Tê thực nghe lời, lập tức đi mở ra cửa phòng. Ngoài cửa Đại Mễ, Tiểu Mễ thấy Tần Tê không có việc gì, tròng mắt đều muốn rơi xuống. Nhạc Như Tâm quan tâm Cố Ly, lập tức vào trong xem xét. Vừa thấy Cố Ly bộ dạng suy yếu, lo lắng nói: "Ly Nhi, ngươi làm sao vậy? Ngươi nơi nào không thoải mái? Ta đi mời đại phu."
Cố Ly một tay giữ chặt nàng, cố sức nói: "Tâm di, ta không sao. Dưỡng thương một chút là tốt rồi. Ngươi tiễn Quận chúa rời đi trước."
Nhạc Như Tâm nhìn chằm chằm Cố Ly trong chốc lát, thế này mới gật đầu. Vừa mới xoay người, phát hiện Tần Tê liền đứng phía sau lưng mình suýt nữa thì đụng nhau. Hai người mỗi người thối lui một bước.
"Ta không đi!" Tần Tê mếu máo. "Mỹ nhân tỷ tỷ vì ta mới biến thành như vậy, ta muốn lưu lại chiếu cố mỹ nhân tỷ tỷ."
Nhạc Như Tâm không hiểu được vị Quận chúa này, khụ một tiếng nói: "Phụng An quận chúa, ngài là thân thể ngàn vàng. Sao có thể chiếu cố người khác? Ngài hồi phủ đi, nơi này có ta chiếu cố nàng là được."
"Không được. Không thấy mỹ nhân tỷ tỷ khôi phục, ta sẽ không đi." Tần Tê đi đến bên giường, muốn đỡ Cố Ly nằm xuống.
Cố Ly bắt lấy tay nàng, "Quận chúa, ta xin ngươi đi mau, cảm tạ ngươi."
Tần Tê rốt cục nhìn ra Cố Ly đối với của nàng lãnh đạm, đôi mắt đen láy đã ươn ướt, lại quật cường mà không khóc. Nàng hít hít mũi, "Thực xin lỗi, ta... Ta không nghĩ ngươi giúp ta liền bị như vậy. Còn có, cảm ơn ngươi đã cứu ta hai lần, ta sẽ không quên ân tình này. Ta gọi là Tần Tê. Mỹ nhân tỷ tỷ, ngươi gọi cái gì?"
Tiểu Quận chúa bộ dáng ủy khuất như vậy. Cố Ly cũng còn không hung hăng, nói. "Cố Ly."
Tần Tê gật đầu."Ly tỷ tỷ, ngươi đến nhà ta ở, được không? Mẹ ta mời Thái y chiếu cố ngươi thật tốt." Nàng nói thật cẩn thận, sợ lại làm Cố Ly chán ghét.
Cố Ly mạnh mẽ chống đỡ nói những lời này, lúc này thật sự cũng không muốn nói thêm. Nhạc Như Tâm nhìn ra Cố Ly mỏi mệt, tiến lên nói: "Phụng An quận chúa, Ly Nhi có ta chiếu cố, không cần phiền toái quý phủ."
Tần Tê quay đầu nhìn Nhạc Như Tâm, nghiêng đầu suy nghĩ trong chốc lát, "Tâm di đúng không. Thực xin lỗi, ta gây phiền toái cho Tâm Nguyệt Phường, toàn bộ tổn thất phủ Trưởng Công Chúa sẽ đền bù." Nàng quay đầu nhìn Cố Ly, "Ly tỷ tỷ liền phiền ngài chiếu cố." Nàng nói xong liền đi đi ra cửa, ngoài cửa lúc này đã đứng đầy người của phủ Trưởng Công Chúa.
Phụng An Quận Chúa rời khỏi, trong ngoài một lần nữa an tĩnh lại.
Cố Ly mở mắt ra, lầu bầu nói: "Nàng thật là phiền."
Nhạc Như Tâm sai người hầm cho Cố Ly một chén canh, lúc này liền mang vào cho Cố Ly uống. Nàng nghe xong lời này, cười nói: "Ngược lại, ta cảm giác Phụng An quận chúa rất khả ái. Một câu mỹ nhân tỷ tỷ kêu đến thực tâm như vậy. Có thể thấy được khuôn mặt này của Ly nhi là nam nữ đều không qua được a!"
Cố Ly bất đắc dĩ, "Tâm di, ngươi đừng giễu cợt ta. Ta nghĩ ta cùng vị Phụng An quận chúa này đại khái là bát tự phạm hướng. Như thế nào mỗi lần nàng có chuyện đều cho ta gặp nàng, mỗi lần ta gặp nàng cũng không phải chuyện tốt gì."
*bát tự phạm hướng: kiểu bát tự không hợp nhau
Nhạc Như Tâm đưa bát canh cho nàng."Còn không phải do ngươi chủ động đi cứu người, có thể ngươi chính là phúc tinh của nàng."
Tần Tê trở lại phủ Trưởng Công Chúa. Theo thường lệ sau khi vào cửa sẽ bị Trưởng công chúa ôm lấy kiểm tra một phen từ trên xuống dưới, bảo đảm không có việc gì mới ngồi xuống hỏi. Biết được Cố Ly có thể có biện pháp áp chế Viêm độc trong cơ thể Tần Tê, Trưởng công chúa lập tức phái người âm thầm theo dõi Cố Ly, trăm ngàn không thể để cho nàng biến mất trong tầm mắt.
"Nương!" Tần Tê vẻ mặt cầu xin nói: "Ngài cũng đừng đi tìm Ly tỷ tỷ. Nàng vì cứu ta suy yếu không chịu nổi. Nữ nhi không muốn như vậy!"
"Hảo hảo, Tê Tê ngoan." Trưởng công chúa sờ đầu Tần Tê trấn an nói: "Nương chỉ là muốn hỏi Cố Ly một chút, nàng dùng phương pháp gì để giúp ngươi. Lại nói nếu nàng nguyện ý, có thể ở trong phủ. Dù sao nàng cứu ngươi hai lần, cha mẹ muốn cảm tạ nàng thật tốt."
Tần Tê lắc đầu."Ly tỷ tỷ chán ghét ta, nàng sẽ không đến nhà chúng ta ở."
Trưởng công chúa nhìn nữ nhi nói lời này, giọng nói đều là nghẹn ngào, đau lòng đem nữ nhi ôm vào trong ngực. "Tê Tê ngươi đừng nghĩ nhiều. Làm sao có người chán ghét ngươi? Cố Ly nàng chỉ quá mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi mà thôi."
"Thật sao?" Tần Tê trong lòng Trưởng công chúa ngẩng đầu, mặt đầy mong chờ.
"Đương nhiên là thật." Trưởng công chúa từ ái nhìn nữ nhi của mình.
Cố Ly chỉ là nội lực tiêu hao quá nhiều dẫn đến thân thể suy yếu, cho nên chỉ muốn nghỉ ngơi, chỉ cần luyện nội công liền có thể khôi phục. Mấy ngày nay, nàng không có rời khỏi Tâm Nguyệt Phường, cũng không có đến tiền viện diễn tấu tỳ bà, cả ngày đều ở trong phòng nghỉ ngơi, luyện công. Trong lúc luyện công sau nàng phát hiện nội lực có một chút tiến bộ nhỏ. Tuy rằng rất nhỏ, nhưng đối với việc đã hơn một năm không có tiến triển mà nói, tiến bộ nhỏ này cũng đủ để làm nàng vui sướng.
Cố Ly ngủ trưa, sau giờ Ngọ mới rời giường. Ngoài cửa truyền đến giọng nói của Nhạc Như Tâm, "Ly nhi, chưa dậy sao?"
Cố Ly mở ra cửa phòng, ngoài cửa trừ bỏ Nhạc Như Tâm, còn có mấy người khác nữa.
"Ly nhi, vị này là Trưởng công chúa điện hạ, cũng tức là mẫu thân của Phụng An quận chúa." Trước mặt Trưởng công chúa, Nhạc Như Tâm không dám lỗ mãng, cung kính mà giới thiệu xong, khom người lui ra.
"Trưởng công chúa, mời vào." Đối với hoàng thân quốc thích, Cố Ly gặp qua quá nhiều, cho nên cũng không có phản ứng gì quá lớn.
Trưởng công chúa mang theo cung nữ vào phòng, sau khi ngồi xuống nói: "Cố cô nương đúng không? Thân phận của ta, Nhạc lão bản đã giới thiệu qua. Hôm nay, ta tới trước là cảm ơn ngươi hai lần ra tay cứu Tê Tê. Nữ nhi từ nhở đã trúng Viêm độc, từ lúc sinh ra liền chịu đủ tra tấn đốt người do Viêm độc phát tác. Thương nàng thân thể yếu ớt, cho nên vô luận là nhà mẹ đẻ hay là gia đình phu quân ta, đều cực kỳ sủng ái nàng. Nàng khó tránh khỏi kiêu căng. Nếu nàng đắc tội cô nương, ta đây làm mẫu thân, thay nàng bồi tội." Nói tới đây Trưởng công chúa cúi thấp người.
Cố Ly vội vàng nói: "Trưởng công chúa nói quá lời. Ta cùng với Phụng An quận chúa vốn không quen biết. Hai lần cứu giúp bất quá là đúng dịp, Trưởng công chúa không cần để ở trong lòng."
Trưởng công chúa gật đầu."Cố cô nương, tuy ngươi nói không để ý nhưng ta cũng không thể vì thế mà cho qua." Nàng quay đầu nhìn lão ma ma liếc mắt một cái, lão ma ma tiến lên từng bước, đưa ngân phiếu lên."Không biết Cố cô nương muốn cái gì, cho nên liền chuẩn bị một chút tạ lễ, hy vọng Cố cô nương không cần từ chối."
Năm vạn lượng, đối với hoàng gia mà nói, quả thật chỉ là một chút tạ lễ. Trưởng công chúa là làm việc thực có chừng mực người, nàng nhưng không nghĩ một lúc đưa ra tạ lễ trực tiếp dọa Cố Ly chạy đi.
Cố Ly đón lấy ngân phiếu, lại không nhận, đặt lên trên bàn. "Trưởng công chúa đến, không chỉ vì đưa tạ lễ đi?"
Trưởng công chúa vừa lòng gật đầu. "Cố cô nương thật thông minh. Ta muốn hỏi một chuyện, Cố cô nương làm thế nào ngăn chặn Viêm độc trong cơ thể Tê Tê?"
"Ta dùng Hàn Băng Chân Khí." Cố Ly cũng nghiêm túc, thật lòng trả lời
"Hàn Băng Chân Khí?" Trưởng công chúa suy nghĩ một cái, "Phi Diệp Tân Thư Viện Giang Phong Mẫn nội công tuyệt pháp?"
Cố Ly nhịn không được nhướn mày một lần nữa đánh giá vì Trưởng công chúa điện hạ này, có thể biết Phi Diệp Tân không ngạc nhiên, có thể biết sư phụ Hàn Băng Chân Khí cũng không được mấy người. "Đúng vậy."
Trưởng công chúa sửng sốt nói: "Nói như vậy, Cố cô nương ngươi là..."
"Giang Phong Mẫn chính là sư phụ của ta." Cố Ly ngữ khí bình thản.
"Khó trách." Trưởng công chúa lẩm bẩm nói. Nàng đột nhiên đứng dậy, đi đến Cố Ly trước mặt, Cố Ly vội vàng cũng đứng lên, "Cố cô nương, ta có một yêu cầu quá đáng. Cô nương có thể đến phủ Trưởng Công Chúa ở tạm thời gian, được không?"
Cố Ly nhíu mày. Nàng sợ nhất là nghe thấy yêu cầu thế này. Cứu người nàng không hối hận, hao hết nội lực nàng cũng sớm đoán trước. Nhưng cứu người cứu ra phiền toái, nàng không muốn nhìn đến."Trưởng công chúa..."
"Cố cô nương, ngươi đừng vội cự tuyệt ta, trước hết nghe ta kể chút chuyện xưa." Trưởng công chúa một lần nữa trở lại chỗ ngồi. Bắt đầu nói về chuyện xưa của nàng và Tần Tê