Quân Bộ Phong Hậu Kế Hoạch
Chương 61: Anh Trai
Hai người đồng thời chạy ra sân thượng, nhanh nhẹn xoay người nhảy lên giường dưới bên trái và bên phải. Còn giường của Lưu Bình An, không nhảy lên bừa được. Dù sao Tiểu An đêm nay có lẽ cũng ở trong bệnh viện.Cửa mở ra, có hai người đồng thời đi vào phòng.
“Thiếu người." Giọng nam mang theo từ tính phảng phất như mê hoặc của bóng đêm phiêu đãng trên không trung, cùng một lúc truyền vào linh hồn của mỗi người, khiến cho Eugene cùng Lý Duy đồng loạt rùng mình một cái.
“Học sinh ở giường trên này đang ở bệnh viện." Học trưởng mới bị Eugene trêu đùa nói.
“Ừ." Người nọ từng bước một mà bước đi thong thả đến giường dưới bên trái. Nằm ở phía trên, thân thể Lý Duy hoàn toàn kéo căng, mỗi động tác của người nọ đều như một đập của búa tạ, hung hăng đập vào lòng cậu.
“Aslan Elvis…" Tay của người kia chỉ nhẹ nhàng lướt qua bảng tên dán trên khung sắt của giường, “Là thứ tử của nhà Elvis nha."
Ngữ điệu trầm bổng du dương của người nọ mang theo khí chất ưu nhã không gì sánh kịp, đệm lên bầu không khí đen tối của ban đêm, chỉ nghe thanh âm thôi mà ngay cả tâm cũng bị anh ta hấp dẫn.
Nhưng Lý Duy lại thấy như giọng nói kia giống như thanh âm của ác ma từ địa ngục, khiến cho toàn thân cậu lạnh như băng.
Mặt khác, trong nội tâm Eugene chuông cảnh báo vang lớn. Tại sao lại là cái tên siêu cấp khó đối phó này? Mặc dù Kỷ Vũ đã ra khỏi ký túc xá, nhưng bọn họ cũng sẽ không đen như thế chứ? Vậy mà lại gặp tên ác ma này trong lúc trực.
Ngón tay chuyển tới chỗ mở màn, Lý Duy và Eugene đồng thời nghĩ thầm: Vậy là xong.
Đang lúc đối phương đang muốn mở màn ra, đột nhiên một âm thanh lạnh như băng chen vào.
“Dừng tay."
Thanh âm như lưỡi kiếm sắc bén cắm lên tay người kia và tấm màn đó, khiến cho anh ta dừng động tác. Người nọ chậm rãi ngẩng đầu, cho thanh niên lạnh như băng ở phía trên một nụ cười.
“Có vấn đề gì sao? Garvin."
Đối phương gọi thẳng tên mình, Garvin cũng không có bất kì phản ứng nào, chỉ đạm mạc nói: “Tên kia ngủ rồi. Đừng quấy rầy hắn."
“Này, đây là kiểm tra theo thông lệ mà." Vị học sinh năm hai còn non kia chống eo, ngữ khí cường ngạnh, “Cậu ta có nghĩa vụ phải phối hợp. Không phối hợp cũng coi như là vắng mặt mà xử lý."
Thanh niên lạnh lùng đảo qua học sinh năm hai kia, người kia bị ánh mắt lợi hại màu xanh nhạt lạnh như băng đâm vào, toàn thân run lên, không khỏi lui ra phía sau vài bước, đụng vào cột giường đối diện.
Không khí trong phòng như giảm xuống vài độ, khiến cho người ta toàn thân như bị châm đâm rét run. Lý Duy cùng Eugene đồng thời cảm thấy một cảm giác áp bách cực lớn, khiến cho họ không thể nhúc nhích.
Là sát khí! Hai người đồng thời cảm giác được khí thế kia, như thanh kiếm bén nhọn ác liệt, có thể nhanh chóng lấy mạng người ta.
Một lúc sau, trong bóng tối truyền đến tiếng cười khẽ. Tiếng nói nam tính êm tai như ma mị kia vang lên lần nữa: “Em quả thật nghiêm túc rồi. Thú vị, thật sự thú vị…"
“Là cái gì khiến cho em hứng thú thế? Là vị Aslan này sao? Nói thật, anh trai em rất ghen tị nha."
Eugene kinh ngạc thiếu chút nữa kêu ra tiếng, dốc sức liều mạng dùng tay che miệng mới ngăn được tiếng của mình không phát ra. Lý Duy cũng thấy giật mình, nhưng kỳ thật cậu cũng hoàn toàn không biết gì về Garvin cả, có một anh trai cùng học trong trường quân đội cũng không có gì kì quái.
“Eric đại nhân…" Học sinh năm hai cùng đi tựa hồ muốn nói cái gì, bị người nọ đưa tay ngăn lại.
“Không có gì đâu. Chuyện tôi là anh trai của cậu ấy, tin rằng người ở đây cũng sẽ không truyền ra." Thanh âm của người nọ phiêu tới chỗ giường dưới của Lý Duy, “Như vậy, lần này bỏ qua cho các cậu ha."
Người tuần tra ban đêm cuối cùng cũng đi. Khi âm thanh bước chân của họ biến mất ở hành lang, Eugene lập tức ngồi dậy vỗ ngực, “Ai… Làm tôi sợ muốn chết."
“Người kia là ai vậy?" Lý Duy đẩy màn nhảy xuống giường, trực giác nói cho cậu biết, người kia không phải người thường.
“Cái này mà cậu cũng không biết sao." Eugene đi tới khoác tay lên bả vai Lý Duy, đột nhiên cảm thấy toàn thân bị đâm đau. Ngẩng đầu liền ngay chóc đôi con ngươi lãnh khốc.
“Oa oa… Tôi sẽ không nói gì hết." Eugene hét lớn: “Tôi thề, dùng danh dự của tôi thề đó."
Nói xong, liền lôi Lý Duy nhanh chóng quay về phòng.
Đêm nay đúng là phi thường mạo hiểm, không biết Tiểu An thế nào rồi. Eugene ngẩng đầu nhìn cảnh đêm bên ngoài sân thượng, “Tiểu An, cậu phải nhanh chóng trở về đó nha."
Bên kia, xe bay nhỏ cao cấp chạy như bay trên đường. Trong xe hoàn toàn yên tĩnh, năm người, không ai mở miệng.
Ánh trăng xuyên qua kính chắn gió chảy vào trong xe, chiếu vào cổ tay đang điều khiển xe của Aslan. Ngồi ở phó lái, Lưu Bình An chú ý đến băng bó trên cổ tay Aslan.
“Chuyện đó… Thật xin lỗi!"
Thanh âm rất thấp rất nhẹ, nhưng Aslan vẫn nghe thấy. Bởi vì phải nhìn đường, nên anh không thể quay đầu nhìn thiếu niên, chỉ cười cười, “Không sao, miệng vết thương không sâu, sẽ khép lại nhanh thôi."
Xe đã chạy vào nội thành Aliya, hai bên đường ngày càng có nhiều ngọn đèn sáng chói. Aliya ở bên trong vịnh, cũng coi như là thành phố phồn vinh.
“Muốn đi đâu tiếp đây?" Aslan ôn hòa hỏi, anh cũng không cho rằng Lưu Bình An đến nội thành chỉ để xem cảnh đêm.
“Đến trại an dưỡng St. Maria."
Địa điểm này khiến người khác đều âm thầm lắp bắp kinh hãi, nhưng tất cả mọi người không mở miệng hỏi. Chỉ cần đến đó, họ dĩ nhiên sẽ biết nguyên nhân.
Đã là ba giờ sáng, trại an dưỡng đã đóng cửa. Bác sĩ trực đêm thấy người đến là Lưu Bình An, tuy cảm thấy kinh ngạc nhưng vẫn đồng ý mở cửa cho họ đi vào.
“Tiểu An, cậu lại phát tác sao?" Bác sĩ ân cần hỏi thăm, trong giọng nói tràn đầy lo lắng .
“Thực xin lỗi, muộn như vậy còn tới quấy rầy. Aigues cô ấy…"
“Cô Aigues đã ngủ. Bất quá, tiểu thư luôn rất nhớ cậu, chỉ cần cậu có thể tới, cô ấy nhất định sẽ rất vui."
“Cảm ơn ông, thầy Johnan."
Bác sĩ đeo kính dời ánh mắt về phía các học viên sau lưng Lưu Bình An, “Mấy vị này là…"
“Bạn của tôi."
Nói xong, Lưu Bình An quay người bước nhanh vào trại an dưỡng, tựa hồ khá lo lắng. Trong lòng, sự lo lắng như muốn nuốt trọn cả thân thể cậu, cậu không thể nào chờ đợi được nữa.
“Tiểu An.." Aslan kêu một tiếng, cuống quít theo sau. Những người kia cũng đi theo sau anh.
Bệnh viện này cũng không lớn, nhưng bài trí rất đẹp. Gió đêm mang theo mùi vị của nước biển, ôn hòa thoải mái dễ chịu, bốn phía được cây cối rậm rạp vây quanh, sân nhà đầy đủ các loại hoa tươi miền nam, trong không khí phiêu đãng hương dạ lan thấm vào ruột gan.
Lưu Bình An đi vào căn phòng cuối hành lang. Ánh trăng chảy xuôi theo sàn nhà bằng gỗ, rải đầy ra giường, hương hoa ngoài cửa sổ bay vào trong, lượn lờ bốn phía quanh thiếu nữ đang say ngủ.
Lưu Bình An quỳ một chân xuống đất, hai tay nắm lấy bàn tay thiếu nữ lộ ra ngoài chăn, dùng trán áp lên mu bàn tay. Biểu lộ thành kính như thế, khiến không người nào có thể có một tia tà niệm nào, như một tín đồ đạo Islam.
“Anh hai…"
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Thân phận của người thần bí là… Hiện giờ muốn tạm thời giữ bí mật. Tên đó không chỉ đơn giản là anh trai của Garvin đâu.ANH TRAI NÀY HÌNH NHƯ RẤT CÓ HỨNG THÚ VỚI EM TRAI MÌNH. MỌI NGƯỜI KHÔNG BIẾT HUYNH ĐỆ RẤT MOE SAO?Hình như là khi có một em trai lạnh lùng thì thằng anh luôn biến thái hoặc nguy hiểm hết cỡ như thế :))) Mình nghĩ bạn Garvin bị lạnh lùng như thế một phần cũng tại ông anh quá nguy hiểm nên đành phải dùng mặt bơ để đối phó ổng :))
“Thiếu người." Giọng nam mang theo từ tính phảng phất như mê hoặc của bóng đêm phiêu đãng trên không trung, cùng một lúc truyền vào linh hồn của mỗi người, khiến cho Eugene cùng Lý Duy đồng loạt rùng mình một cái.
“Học sinh ở giường trên này đang ở bệnh viện." Học trưởng mới bị Eugene trêu đùa nói.
“Ừ." Người nọ từng bước một mà bước đi thong thả đến giường dưới bên trái. Nằm ở phía trên, thân thể Lý Duy hoàn toàn kéo căng, mỗi động tác của người nọ đều như một đập của búa tạ, hung hăng đập vào lòng cậu.
“Aslan Elvis…" Tay của người kia chỉ nhẹ nhàng lướt qua bảng tên dán trên khung sắt của giường, “Là thứ tử của nhà Elvis nha."
Ngữ điệu trầm bổng du dương của người nọ mang theo khí chất ưu nhã không gì sánh kịp, đệm lên bầu không khí đen tối của ban đêm, chỉ nghe thanh âm thôi mà ngay cả tâm cũng bị anh ta hấp dẫn.
Nhưng Lý Duy lại thấy như giọng nói kia giống như thanh âm của ác ma từ địa ngục, khiến cho toàn thân cậu lạnh như băng.
Mặt khác, trong nội tâm Eugene chuông cảnh báo vang lớn. Tại sao lại là cái tên siêu cấp khó đối phó này? Mặc dù Kỷ Vũ đã ra khỏi ký túc xá, nhưng bọn họ cũng sẽ không đen như thế chứ? Vậy mà lại gặp tên ác ma này trong lúc trực.
Ngón tay chuyển tới chỗ mở màn, Lý Duy và Eugene đồng thời nghĩ thầm: Vậy là xong.
Đang lúc đối phương đang muốn mở màn ra, đột nhiên một âm thanh lạnh như băng chen vào.
“Dừng tay."
Thanh âm như lưỡi kiếm sắc bén cắm lên tay người kia và tấm màn đó, khiến cho anh ta dừng động tác. Người nọ chậm rãi ngẩng đầu, cho thanh niên lạnh như băng ở phía trên một nụ cười.
“Có vấn đề gì sao? Garvin."
Đối phương gọi thẳng tên mình, Garvin cũng không có bất kì phản ứng nào, chỉ đạm mạc nói: “Tên kia ngủ rồi. Đừng quấy rầy hắn."
“Này, đây là kiểm tra theo thông lệ mà." Vị học sinh năm hai còn non kia chống eo, ngữ khí cường ngạnh, “Cậu ta có nghĩa vụ phải phối hợp. Không phối hợp cũng coi như là vắng mặt mà xử lý."
Thanh niên lạnh lùng đảo qua học sinh năm hai kia, người kia bị ánh mắt lợi hại màu xanh nhạt lạnh như băng đâm vào, toàn thân run lên, không khỏi lui ra phía sau vài bước, đụng vào cột giường đối diện.
Không khí trong phòng như giảm xuống vài độ, khiến cho người ta toàn thân như bị châm đâm rét run. Lý Duy cùng Eugene đồng thời cảm thấy một cảm giác áp bách cực lớn, khiến cho họ không thể nhúc nhích.
Là sát khí! Hai người đồng thời cảm giác được khí thế kia, như thanh kiếm bén nhọn ác liệt, có thể nhanh chóng lấy mạng người ta.
Một lúc sau, trong bóng tối truyền đến tiếng cười khẽ. Tiếng nói nam tính êm tai như ma mị kia vang lên lần nữa: “Em quả thật nghiêm túc rồi. Thú vị, thật sự thú vị…"
“Là cái gì khiến cho em hứng thú thế? Là vị Aslan này sao? Nói thật, anh trai em rất ghen tị nha."
Eugene kinh ngạc thiếu chút nữa kêu ra tiếng, dốc sức liều mạng dùng tay che miệng mới ngăn được tiếng của mình không phát ra. Lý Duy cũng thấy giật mình, nhưng kỳ thật cậu cũng hoàn toàn không biết gì về Garvin cả, có một anh trai cùng học trong trường quân đội cũng không có gì kì quái.
“Eric đại nhân…" Học sinh năm hai cùng đi tựa hồ muốn nói cái gì, bị người nọ đưa tay ngăn lại.
“Không có gì đâu. Chuyện tôi là anh trai của cậu ấy, tin rằng người ở đây cũng sẽ không truyền ra." Thanh âm của người nọ phiêu tới chỗ giường dưới của Lý Duy, “Như vậy, lần này bỏ qua cho các cậu ha."
Người tuần tra ban đêm cuối cùng cũng đi. Khi âm thanh bước chân của họ biến mất ở hành lang, Eugene lập tức ngồi dậy vỗ ngực, “Ai… Làm tôi sợ muốn chết."
“Người kia là ai vậy?" Lý Duy đẩy màn nhảy xuống giường, trực giác nói cho cậu biết, người kia không phải người thường.
“Cái này mà cậu cũng không biết sao." Eugene đi tới khoác tay lên bả vai Lý Duy, đột nhiên cảm thấy toàn thân bị đâm đau. Ngẩng đầu liền ngay chóc đôi con ngươi lãnh khốc.
“Oa oa… Tôi sẽ không nói gì hết." Eugene hét lớn: “Tôi thề, dùng danh dự của tôi thề đó."
Nói xong, liền lôi Lý Duy nhanh chóng quay về phòng.
Đêm nay đúng là phi thường mạo hiểm, không biết Tiểu An thế nào rồi. Eugene ngẩng đầu nhìn cảnh đêm bên ngoài sân thượng, “Tiểu An, cậu phải nhanh chóng trở về đó nha."
Bên kia, xe bay nhỏ cao cấp chạy như bay trên đường. Trong xe hoàn toàn yên tĩnh, năm người, không ai mở miệng.
Ánh trăng xuyên qua kính chắn gió chảy vào trong xe, chiếu vào cổ tay đang điều khiển xe của Aslan. Ngồi ở phó lái, Lưu Bình An chú ý đến băng bó trên cổ tay Aslan.
“Chuyện đó… Thật xin lỗi!"
Thanh âm rất thấp rất nhẹ, nhưng Aslan vẫn nghe thấy. Bởi vì phải nhìn đường, nên anh không thể quay đầu nhìn thiếu niên, chỉ cười cười, “Không sao, miệng vết thương không sâu, sẽ khép lại nhanh thôi."
Xe đã chạy vào nội thành Aliya, hai bên đường ngày càng có nhiều ngọn đèn sáng chói. Aliya ở bên trong vịnh, cũng coi như là thành phố phồn vinh.
“Muốn đi đâu tiếp đây?" Aslan ôn hòa hỏi, anh cũng không cho rằng Lưu Bình An đến nội thành chỉ để xem cảnh đêm.
“Đến trại an dưỡng St. Maria."
Địa điểm này khiến người khác đều âm thầm lắp bắp kinh hãi, nhưng tất cả mọi người không mở miệng hỏi. Chỉ cần đến đó, họ dĩ nhiên sẽ biết nguyên nhân.
Đã là ba giờ sáng, trại an dưỡng đã đóng cửa. Bác sĩ trực đêm thấy người đến là Lưu Bình An, tuy cảm thấy kinh ngạc nhưng vẫn đồng ý mở cửa cho họ đi vào.
“Tiểu An, cậu lại phát tác sao?" Bác sĩ ân cần hỏi thăm, trong giọng nói tràn đầy lo lắng .
“Thực xin lỗi, muộn như vậy còn tới quấy rầy. Aigues cô ấy…"
“Cô Aigues đã ngủ. Bất quá, tiểu thư luôn rất nhớ cậu, chỉ cần cậu có thể tới, cô ấy nhất định sẽ rất vui."
“Cảm ơn ông, thầy Johnan."
Bác sĩ đeo kính dời ánh mắt về phía các học viên sau lưng Lưu Bình An, “Mấy vị này là…"
“Bạn của tôi."
Nói xong, Lưu Bình An quay người bước nhanh vào trại an dưỡng, tựa hồ khá lo lắng. Trong lòng, sự lo lắng như muốn nuốt trọn cả thân thể cậu, cậu không thể nào chờ đợi được nữa.
“Tiểu An.." Aslan kêu một tiếng, cuống quít theo sau. Những người kia cũng đi theo sau anh.
Bệnh viện này cũng không lớn, nhưng bài trí rất đẹp. Gió đêm mang theo mùi vị của nước biển, ôn hòa thoải mái dễ chịu, bốn phía được cây cối rậm rạp vây quanh, sân nhà đầy đủ các loại hoa tươi miền nam, trong không khí phiêu đãng hương dạ lan thấm vào ruột gan.
Lưu Bình An đi vào căn phòng cuối hành lang. Ánh trăng chảy xuôi theo sàn nhà bằng gỗ, rải đầy ra giường, hương hoa ngoài cửa sổ bay vào trong, lượn lờ bốn phía quanh thiếu nữ đang say ngủ.
Lưu Bình An quỳ một chân xuống đất, hai tay nắm lấy bàn tay thiếu nữ lộ ra ngoài chăn, dùng trán áp lên mu bàn tay. Biểu lộ thành kính như thế, khiến không người nào có thể có một tia tà niệm nào, như một tín đồ đạo Islam.
“Anh hai…"
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Thân phận của người thần bí là… Hiện giờ muốn tạm thời giữ bí mật. Tên đó không chỉ đơn giản là anh trai của Garvin đâu.ANH TRAI NÀY HÌNH NHƯ RẤT CÓ HỨNG THÚ VỚI EM TRAI MÌNH. MỌI NGƯỜI KHÔNG BIẾT HUYNH ĐỆ RẤT MOE SAO?Hình như là khi có một em trai lạnh lùng thì thằng anh luôn biến thái hoặc nguy hiểm hết cỡ như thế :))) Mình nghĩ bạn Garvin bị lạnh lùng như thế một phần cũng tại ông anh quá nguy hiểm nên đành phải dùng mặt bơ để đối phó ổng :))
Tác giả :
Hà Mễ Sao Phấn Ti