Quân Bộ Phong Hậu Kế Hoạch
Chương 27: Qua sông
Những chướng ngại sau đó không thể làm khó bọn họ. Thẳng đến giữa trưa, bọn họ đã đi được một nửa lộ trình, hơn nữa còn vượt qua không ít đội khác.
Trước mắt là một con sông rộng lớn, dòng nước chảy rất xiết.
“Nơi này tuyệt đối không thể đi bộ qua." Eugene phái người thử mức nước, phát hiện phía dưới rất nhiều mạch nước ngầm. Nếu đi xuống, không phải bị đẩy trôi đi chính là bị cuốn vào mạch nước ngầm.
Aslan hạ lệnh mọi người nghỉ ngơi tại chỗ, cùng các đội trưởng họp bàn kế hoạch.
Lưu Bình An ngồi trên tảng đá cạnh bờ cắn lương khô. Thỉnh thoảng nhìn về phía nhóm “cán bộ" cách đó không xa. Connor ở bên cạnh vừa cắn vừa oán giận, “Lương khô thật khó ăn."
“Cậu không ăn thì đưa cho tôi……" Lời nói của Lưu Bình An còn chưa dứt, Connor đã đem khối lương khô cho vào miệng, kêu “ô ô" không ngừng.
“Tiểu An, không đủ ăn sao, ở chỗ tôi còn này." Fitzgerald thực trung khuyển bẻ một nửa lương khô của mình đưa cho Lưu Bình An.
Lưu Bình An tiếp nhận, lại đem mẩu lương khô nhét vào miệng Fitzgerald. Fitzgerald ngây người, cảm thấy lương khô ở trong miệng, môi đụng tới đầu ngón tay có điểm lạnh của Lưu Bình An. Ngón tay còn dính chút lương khô, hắn không nhịn được vươn đầu lưỡi liếm một chút.
Đối với hành động này, Lưu Bình An cũng không để ý, chỉ là cảm thấy bị đầu lưỡi mềm mại ấm áp đụng tới có điểm kỳ quái, nhanh chóng rút tay về. Ngược lại là Fitzgerald mặt đỏ tới tận mang tai, luống cuống tay chân giải thích, “Cái kia…… Tôi không phải…… Cố ý……"
“Ăn lương khô của tôi rồi buổi chiều phải giúp tôi mang đồ."
“Lương khô đó vốn là của Fitzgerald mà……" Connor rốt cục đem lương khô nuốt xuống.
“Cho tôi thì chính là của tôi, ăn của tôi đương nhiên phải giúp tôi làm việc." Lưu Bình An đem trang bị trên lưng đặt một ít bên cạnh Fitzgerald.
Fitzgerald lại sảng khoái đem trang bị bỏ vào ba lô của mình. Kỳ thật mang nhiều một chút với hắn mà nói căn bản không thành vấn đề, với lại đó đều là đồ của Tiểu An.
Ăn xong bữa trưa, nhóm người Aslan cũng đã thương lượng xong xuôi. Các nhóm cần chặt cây làm bè gỗ qua sông. Phần lớn đội viên đừng nói là làm bè gỗ, ngay cả bè gỗ thế nào cũng chưa từng thấy qua.
“Chặt cây tước cành, sau đó chặt thành từng khúc tầm hai thước ……" Có mấy người bắt đầu dạy những người khác làm bè gỗ. Những người này đều đến từ vùng thôn xóm sông nước, xuất thân bình dân khiến bọn họ không được những người khác coi trọng, có khi còn có thể bị người khác khi dễ, nhưng hiện tại lại phát huy tác dụng không ngờ.
Lưu Bình An thuần thục dùng dây thừng buộc chặt đầu mấy khúc gỗ, nút thắt rất gọn lại chắc chắn, làm cho Connor không ngừng tán thưởng.
“Tiểu An, trước đây cậu đã từng làm bè gỗ sao? Nhìn cậu làm có vẻ rất quen thuộc."
“Có. Lúc chạy trốn cần dùng đến." Lưu Bình An thoải mái huýt sáo buộc bè gỗ.
Fitzgerald chặt cây xong cũng không còn gì để làm, ngồi xổm một bên sững sờ nhìn Lưu Bình An. Hắn cảm thấy Tiểu An thật sự lợi hại, lập tức có thể cột chắc một cái bè. Nếu để kẻ tay chân vụng về như hắn buộc dây đóng bè, nhất định sẽ làm bè gỗ rời rạc.
Ngón tay Tiểu An thật linh hoạt. Fitzgerald nhớ lại lúc nãy liếm trúng ngón tay, tuy rằng chỉ là thoáng qua.
Thật muốn cho ngón tay kia vào miệng liếm mút.
Bị ý nghĩ của chính mình dọa. Khuôn mặt Fitzgerald nháy mắt đỏ bừng, hắn rốt cuộc suy nghĩ cái gì vậy? Sao có thể nghĩ muốn mút ngón tay của Tiểu An a?
“Uy, cậu nghĩ cái gì mà thất thần vậy?"
Nghe Lưu Bình An hỏi, Fitzgerald phản xạ có điều kiện đem tiếng lòng nói ra: “Ngậm ngón tay của cậu."
Thanh âm tuy rằng không lớn, lại để tất cả mọi người trong nhóm nghe được. Mọi người đều giật mình nhìn hắn, Fitzgerald thật muốn tìm một cái lỗ chui vào, vội vã tìm cách giải thích :“Không phải…… tôi là muốn……" Nghĩ tới nghĩ lui vẫn không thể nghĩ ra được cách giải thích hợp lý.
“Đúng là tôi có bị thương một chút, nhưng nước miếng căn bản không thể sát khuẩn, Fitzgerald, cậu bị mấy thứ gọi là ‘thường thức’ lừa a." Lưu Bình An mở tay ra, để mọi người nhìn thấy vết thương.
Connor lập tức lấy hòm thuốc, giúp Lưu Bình An sát khuẩn sau đó dán băng. Nếu Eugene ở đấy nhất định sẽ nghĩ: Tiểu An, cậu thật sự chậm hiểu đến mức đó sao!?!
Làm xong bè gỗ, nhưng không phải từng nhóm đều có người biết chèo thuyền. Còn phải có dây thừng lôi bè qua sông. Bên kia sông đều là vách đá, ngay cả một thân cây cũng không có, căn bản không thể móc dây kéo.
“Đại đội trưởng, bên kia có tảng đá rất thích hợp móc dây kéo." Eugene biểu tình có chút kỳ quái.
“Làm sao vậy? Vậy mau tìm dây kéo."
“Chính cậu xem qua sẽ biết."
Trên bờ sông bên kia có một tảng đá hình quạt, vì tảng đá tương đối rộng, dây thừng rất khó vòng qua, nhưng ở giữa tảng đá có một lỗ nhỏ, nếu bắn tên gắn dây thừng xuyên qua lỗ rồi mở móc sắt nhất định có thể cố định dây thừng.
“Thì ra là thế, chúng ta lại không thiếu tay súng thiện xạ." Aslan hướng tới nơi nào đó vẫy tay, “Uy, Gavin, đến phiên cậu rồi."
Chỗ kia vừa rồi còn không có bóng người, nháy mắt một cái Gavin đã xuất hiện, thật không biết hắn ở chỗ nào chui ra. Chàng trai tóc bạc lạnh lùng không nói lời nào, đem móc sắt cột dây thừng bỏ vào họng súng.
Nhắm thẳng lỗ, bắn. Móc sắt bay xuyên qua lỗ, kéo dây, dây thừng lập tức kéo thẳng. Chàng trai không có một động tác dư thừa, vừa nhanh vừa chuẩn, làm cho người khác bội phục không thôi.
Trong tiếng tán thưởng những người khác, chàng trai đột nhiên quay đầu nhìn Lưu Bình An lộ ra vẻ mặt tươi cười thản nhiên. Lưu Bình An thật sự không hiểu, người này rất ít cười, vì cái gì lại cười với mình?
Đội ngũ thuận lợi qua sông. Phía sau kỳ thật vẫn không hề thiếu chướng ngại, nhưng mọi người lại cảm thấy càng đi càng thuận lợi. Triền núi cao ba bốn thước đều có thể một hơi trèo lên. Các nữ sinh thân thủ nhanh nhẹn, bất luận là mặt nào so với nam sinh cũng không kém phần xuất sắc.
“Con đường này chủ yếu khảo nghiệm không phải thể lực cùng sức chịu đựng, mà là trí lực, kỹ xảo cùng với phối hợp đoàn thể." Edward nguyên bản ngồi trước màn hình đứng lên, “So với những lộ tuyến khác, con đường này đúng là càng thích hợp với đội bọn họ. Người chỉ huy cũng có đủ mưu lược, can đảm. Nhưng ……"
Hắn chăm chú nhìn vào nhóm học sinh trẻ tuổi trong màn hình, “Rất nhanh sẽ tới cạm bẫy ma quỷ. Khảo nghiệm chân chính lúc này mới bắt đầu."
“Cái gì là cạm bẫy ma quỷ?" Lily đem nghi hoặc trong lòng mọi người hỏi ra. Lily tuy rằng cũng tốt nghiệp ở Aliya quân giáo, nhưng chưa từng đi qua con đường kia.
“Là mê cung." Đứng cạnh Edward, huấn luyện viên Al năm đó cũng là đi theo Edward đi qua con đường kia, hiện tại nghĩ đến vẫn còn cảm thấy sợ.
“Đó là vùng đen, cạm bẫy do ác ma đặt ra."
Trước mắt là một con sông rộng lớn, dòng nước chảy rất xiết.
“Nơi này tuyệt đối không thể đi bộ qua." Eugene phái người thử mức nước, phát hiện phía dưới rất nhiều mạch nước ngầm. Nếu đi xuống, không phải bị đẩy trôi đi chính là bị cuốn vào mạch nước ngầm.
Aslan hạ lệnh mọi người nghỉ ngơi tại chỗ, cùng các đội trưởng họp bàn kế hoạch.
Lưu Bình An ngồi trên tảng đá cạnh bờ cắn lương khô. Thỉnh thoảng nhìn về phía nhóm “cán bộ" cách đó không xa. Connor ở bên cạnh vừa cắn vừa oán giận, “Lương khô thật khó ăn."
“Cậu không ăn thì đưa cho tôi……" Lời nói của Lưu Bình An còn chưa dứt, Connor đã đem khối lương khô cho vào miệng, kêu “ô ô" không ngừng.
“Tiểu An, không đủ ăn sao, ở chỗ tôi còn này." Fitzgerald thực trung khuyển bẻ một nửa lương khô của mình đưa cho Lưu Bình An.
Lưu Bình An tiếp nhận, lại đem mẩu lương khô nhét vào miệng Fitzgerald. Fitzgerald ngây người, cảm thấy lương khô ở trong miệng, môi đụng tới đầu ngón tay có điểm lạnh của Lưu Bình An. Ngón tay còn dính chút lương khô, hắn không nhịn được vươn đầu lưỡi liếm một chút.
Đối với hành động này, Lưu Bình An cũng không để ý, chỉ là cảm thấy bị đầu lưỡi mềm mại ấm áp đụng tới có điểm kỳ quái, nhanh chóng rút tay về. Ngược lại là Fitzgerald mặt đỏ tới tận mang tai, luống cuống tay chân giải thích, “Cái kia…… Tôi không phải…… Cố ý……"
“Ăn lương khô của tôi rồi buổi chiều phải giúp tôi mang đồ."
“Lương khô đó vốn là của Fitzgerald mà……" Connor rốt cục đem lương khô nuốt xuống.
“Cho tôi thì chính là của tôi, ăn của tôi đương nhiên phải giúp tôi làm việc." Lưu Bình An đem trang bị trên lưng đặt một ít bên cạnh Fitzgerald.
Fitzgerald lại sảng khoái đem trang bị bỏ vào ba lô của mình. Kỳ thật mang nhiều một chút với hắn mà nói căn bản không thành vấn đề, với lại đó đều là đồ của Tiểu An.
Ăn xong bữa trưa, nhóm người Aslan cũng đã thương lượng xong xuôi. Các nhóm cần chặt cây làm bè gỗ qua sông. Phần lớn đội viên đừng nói là làm bè gỗ, ngay cả bè gỗ thế nào cũng chưa từng thấy qua.
“Chặt cây tước cành, sau đó chặt thành từng khúc tầm hai thước ……" Có mấy người bắt đầu dạy những người khác làm bè gỗ. Những người này đều đến từ vùng thôn xóm sông nước, xuất thân bình dân khiến bọn họ không được những người khác coi trọng, có khi còn có thể bị người khác khi dễ, nhưng hiện tại lại phát huy tác dụng không ngờ.
Lưu Bình An thuần thục dùng dây thừng buộc chặt đầu mấy khúc gỗ, nút thắt rất gọn lại chắc chắn, làm cho Connor không ngừng tán thưởng.
“Tiểu An, trước đây cậu đã từng làm bè gỗ sao? Nhìn cậu làm có vẻ rất quen thuộc."
“Có. Lúc chạy trốn cần dùng đến." Lưu Bình An thoải mái huýt sáo buộc bè gỗ.
Fitzgerald chặt cây xong cũng không còn gì để làm, ngồi xổm một bên sững sờ nhìn Lưu Bình An. Hắn cảm thấy Tiểu An thật sự lợi hại, lập tức có thể cột chắc một cái bè. Nếu để kẻ tay chân vụng về như hắn buộc dây đóng bè, nhất định sẽ làm bè gỗ rời rạc.
Ngón tay Tiểu An thật linh hoạt. Fitzgerald nhớ lại lúc nãy liếm trúng ngón tay, tuy rằng chỉ là thoáng qua.
Thật muốn cho ngón tay kia vào miệng liếm mút.
Bị ý nghĩ của chính mình dọa. Khuôn mặt Fitzgerald nháy mắt đỏ bừng, hắn rốt cuộc suy nghĩ cái gì vậy? Sao có thể nghĩ muốn mút ngón tay của Tiểu An a?
“Uy, cậu nghĩ cái gì mà thất thần vậy?"
Nghe Lưu Bình An hỏi, Fitzgerald phản xạ có điều kiện đem tiếng lòng nói ra: “Ngậm ngón tay của cậu."
Thanh âm tuy rằng không lớn, lại để tất cả mọi người trong nhóm nghe được. Mọi người đều giật mình nhìn hắn, Fitzgerald thật muốn tìm một cái lỗ chui vào, vội vã tìm cách giải thích :“Không phải…… tôi là muốn……" Nghĩ tới nghĩ lui vẫn không thể nghĩ ra được cách giải thích hợp lý.
“Đúng là tôi có bị thương một chút, nhưng nước miếng căn bản không thể sát khuẩn, Fitzgerald, cậu bị mấy thứ gọi là ‘thường thức’ lừa a." Lưu Bình An mở tay ra, để mọi người nhìn thấy vết thương.
Connor lập tức lấy hòm thuốc, giúp Lưu Bình An sát khuẩn sau đó dán băng. Nếu Eugene ở đấy nhất định sẽ nghĩ: Tiểu An, cậu thật sự chậm hiểu đến mức đó sao!?!
Làm xong bè gỗ, nhưng không phải từng nhóm đều có người biết chèo thuyền. Còn phải có dây thừng lôi bè qua sông. Bên kia sông đều là vách đá, ngay cả một thân cây cũng không có, căn bản không thể móc dây kéo.
“Đại đội trưởng, bên kia có tảng đá rất thích hợp móc dây kéo." Eugene biểu tình có chút kỳ quái.
“Làm sao vậy? Vậy mau tìm dây kéo."
“Chính cậu xem qua sẽ biết."
Trên bờ sông bên kia có một tảng đá hình quạt, vì tảng đá tương đối rộng, dây thừng rất khó vòng qua, nhưng ở giữa tảng đá có một lỗ nhỏ, nếu bắn tên gắn dây thừng xuyên qua lỗ rồi mở móc sắt nhất định có thể cố định dây thừng.
“Thì ra là thế, chúng ta lại không thiếu tay súng thiện xạ." Aslan hướng tới nơi nào đó vẫy tay, “Uy, Gavin, đến phiên cậu rồi."
Chỗ kia vừa rồi còn không có bóng người, nháy mắt một cái Gavin đã xuất hiện, thật không biết hắn ở chỗ nào chui ra. Chàng trai tóc bạc lạnh lùng không nói lời nào, đem móc sắt cột dây thừng bỏ vào họng súng.
Nhắm thẳng lỗ, bắn. Móc sắt bay xuyên qua lỗ, kéo dây, dây thừng lập tức kéo thẳng. Chàng trai không có một động tác dư thừa, vừa nhanh vừa chuẩn, làm cho người khác bội phục không thôi.
Trong tiếng tán thưởng những người khác, chàng trai đột nhiên quay đầu nhìn Lưu Bình An lộ ra vẻ mặt tươi cười thản nhiên. Lưu Bình An thật sự không hiểu, người này rất ít cười, vì cái gì lại cười với mình?
Đội ngũ thuận lợi qua sông. Phía sau kỳ thật vẫn không hề thiếu chướng ngại, nhưng mọi người lại cảm thấy càng đi càng thuận lợi. Triền núi cao ba bốn thước đều có thể một hơi trèo lên. Các nữ sinh thân thủ nhanh nhẹn, bất luận là mặt nào so với nam sinh cũng không kém phần xuất sắc.
“Con đường này chủ yếu khảo nghiệm không phải thể lực cùng sức chịu đựng, mà là trí lực, kỹ xảo cùng với phối hợp đoàn thể." Edward nguyên bản ngồi trước màn hình đứng lên, “So với những lộ tuyến khác, con đường này đúng là càng thích hợp với đội bọn họ. Người chỉ huy cũng có đủ mưu lược, can đảm. Nhưng ……"
Hắn chăm chú nhìn vào nhóm học sinh trẻ tuổi trong màn hình, “Rất nhanh sẽ tới cạm bẫy ma quỷ. Khảo nghiệm chân chính lúc này mới bắt đầu."
“Cái gì là cạm bẫy ma quỷ?" Lily đem nghi hoặc trong lòng mọi người hỏi ra. Lily tuy rằng cũng tốt nghiệp ở Aliya quân giáo, nhưng chưa từng đi qua con đường kia.
“Là mê cung." Đứng cạnh Edward, huấn luyện viên Al năm đó cũng là đi theo Edward đi qua con đường kia, hiện tại nghĩ đến vẫn còn cảm thấy sợ.
“Đó là vùng đen, cạm bẫy do ác ma đặt ra."
Tác giả :
Hà Mễ Sao Phấn Ti