Quân Bộ Phong Hậu Kế Hoạch
Chương 120: Kỳ tích
Độ ấm trên tay tựa hồ truyền đến trong lòng, cho hắn dũng khí. Lưu Bình An dậm bước chân đi vào phòng. Giữa căn phòng rộng lớn là chiếc giường phủ dra trắng, thế nhưng trên giường không có người, trong phòng càng không có thi thể.
Điều này cũng không thể giảm bớt sợ hãi trong lòng Lưu Bình An. Thi thể cũng có khả năng bị nước biển cuốn đi.
Lúc bọn họ chuẩn bị tiếp tục tìm kiếm trong trại an dưỡng, bên ngoài có ánh đèn chiếu vào, hơn nữa còn truyền đến tiếng gọi.
“Uy -- bên kia có người không? Nếu có hãy trả lời đi!"
Edward xuyên qua cửa sổ, nhìn thấy một con thuyền chậm rãi chạy đến đây, trên thuyền có dấu hiệu cảnh sát.
“Các ngươi là cảnh sát à?"
Con thuyền tới gần, có một người mặc đồng phục cảnh sát vươn tay với bọn họ, “Mau lên đây đi, người anh em. Các ngươi ở nơi này làm gì vậy?"
Edward cũng không có nắm lấy bàn tay kia, mà là đưa giấy chứng nhận của mình ra, “Ta là huấn luyện viên học viện quân sự Aliya, đang giúp đỡ học viên tìm kiếm thân nhân."
“Edward?" Phía sau người cảnh sát vang lên một giọng nam trầm thấp, không hề lên xuống biểu cảm, vừa nghe thanh âm liền biết là Wales trưởng Bộ cảnh vệ học viện.
“Ngươi làm gì ở đây vậy?" Gặp đồng nghiệp cư nhiên xuất hiện ở nơi này, Edward cảm thấy có điểm giật mình.
“Cứu viện, mau lên đây." Wales chú ý tới Lưu Bình An bên cạnh Edward, gương mặt cứng nhắc lãnh khốc xuất hiện một tia kinh ngạc.
“Tự ý rời cương vị công tác, còn mang theo đào binh, Edward, lá gan của ngươi càng lúc càng lớn a." Wales nghiêm mặt.
“Còn cả một mình sử dụng vũ khí quân sự nữa." Edward lấy ngón tay chỉ chỉ tàu ngầm loại nhỏ đậu bên ngoài.
Lúc này, Lưu Bình An đã bắt đầu tìm tòi trong phòng. Edward hỏi Wales: “Người ở đây có phải đi tị nạn hết rồi không?"
“Không rõ lắm. Bất quá, người tị nạn đều tập trung tại trường đại học phụ cận hải cảng."
So với mù quáng tìm kiếm, còn không bằng đến chỗ tránh nạn thử thời vận. Edward và Lưu Bình An đi đến trường đại học ở hải cảng. Chỗ đó cũng cúp điện, nhưng không tối đen một mảnh giống như mấy nơi khác.
Trên lầu dạy học đèn đuốc sáng trưng, bọn Lưu Bình An đi vào, mỗi một gian phòng học đều chật cứng người, ngay trên hành lang cũng đặt rất nhiều giường phụ. Những người tị nạn tựa vào bên cạnh ngọn nến, đèn khẩn cấp.
Trẻ con nằm trong lòng cha mẹ ngủ say, các cặp tình nhân trẻ tuổi dựa sát vào nhau, không hề ít thiếu niên đang loay hoay bận rộn phân phát thức ăn và đồ dùng cho người tị nạn vừa đến.
Nhìn thấy bọn họ tiến vào, một cô gái ôm một gói lớn đi lại, “Xin hỏi các vị có bị thương hay không, nếu có chỗ nào không thoải mái, phòng y tế lâm thời đặt tại tầng năm, ta đưa các ngươi đi."
Edward lắc đầu tỏ vẻ không cần. Mà cô gái cũng đem vật phẩm cần thiết giao vào tay bọn họ, hơn nữa còn thân thiết phủ khăn lông lớn lên người thiếu niên.
“Là đệ đệ của ngươi sao? Tiểu hài tử rất dễ cảm lạnh, làm ơn chú ý một chút."
“Này......" Edward xấu hổ gãi gãi mặt, Tiểu An tuy rằng thoạt nhìn nhỏ nhỏ, nhưng không thể xem như tiểu hài tử. Tiểu An khẳng định đã nổi giận đi.
“Kỳ thật, chúng ta muốn tìm người......" Edward đang định mở miệng hỏi, thiếu niên đột nhiên xông lên cầu thang.
“Tiểu An!" Edward vội vàng đuổi theo. Chỉ thấy thiếu niên chạy rất nhanh trên thang lầu, nhào lên năm tầng. Phòng y tế lâm thời, một ít người bị thương hoặc là bệnh nhân đều tập trung ở đó.
Trên hành lang đã có thể mơ hồ nghe được tiếng hát. Một gian phòng học bên ngoài vây đầy người, thiếu niên đẩy mọi người ra, kéo mạnh cửa phòng học, một thiếu nữ khoác thảm lông, ở giữa mọi người mà ca hát. Ánh nến nhu hòa chiếu rọi trên thân thể của nàng, giống như vì nàng mà phủ thêm một tầng ánh sáng mờ ảo.
“Agnes Ni Ti!"
Lưu Bình An tiến lên, gắt gao ôm lấy thiếu nữ. Khuôn mặt thiếu nữ chợt lóe kinh ngạc, sau đó mỉm cười. Vươn tay ôm lại thiếu niên, nhẹ giọng nói: “Ca ca, ta biết ngươi sẽ đến."
“Uy uy, đừng cản đường. Gia hỏa không bị thương thì cút xuống đi." Thanh âm quen thuộc vang lên ngoài cửa, Edward nhìn người trước mắt tinh thần gấp trăm lần người khác, không nhịn được cười rộ lên.
“Ai nha, Smith. Ta biết ngươi là con gián tiến hóa mà."
“Những lời này trả lại cho ngươi. Ngươi nhận được lệnh điều động rồi phải không?" Smith cầm hòm thuốc đi vào phòng học. Nhìn thấy thiếu niên trong phòng, hòm thuốc phanh một tiếng rơi xuống đất.
“Ngu ngốc, tại sao Tiểu An lại ở đây?"
“Ngươi vì cái gì muốn quy tội cho ta, ngươi hẳn là phải hỏi Tiểu An nha!" Edward thực vô tội giơ hai tay lên.
“Là ta nhờ huấn luyện mang ta trở về." Thiếu niên thấp giọng nói. Smith lập tức thay biểu tình ôn nhu, “Tiểu An không có việc gì là tốt rồi."
“Phân biệt đối xử......" Edward nhỏ giọng lẩm bẩm.
Trong phòng họp Lạp Phổ Tháp, không khí ngưng trọng, yên lặng làm người ta cơ hồ hít thở không thông. Đội ngũ cán bộ bao gồm lĩnh đội các học viện quân sự đều tập trung ở trong này.
“Vân tướng quân, xin ngài suy xét một chút đi." Con ngươi bích lục của thanh niên tràn ngập kiên định, thanh âm trong trẻo, ngữ điệu thành khẩn, tất cả đều khiến lão tướng quân cảm thấy do dự.
“Aslan * Elvis, nếu ngươi vẫn là quân nhân thì đừng có đưa ra loại đề nghị này." Giọng nam trầm ổn đến từ một đội trưởng khác. An Nam hai tay giao nhau đặt trên mặt bàn, “Nhiệm vụ của chúng ta là lấy được thắng lợi tại liên hợp diễn tập. Hiện tại thời gian diễn tập đã tới gần, vốn hẳn là ngày mai phải xuất phát đến địa điểm diễn tập. Ngươi hiện tại đưa ra đề nghị này, muốn chúng ta toàn bộ đều từ bỏ nhiệm vụ của mình sao?"
“Không phải!" Aslan đứng lên, hai tay đặt lên bàn, “Chấp hành nhiệm vụ chỉ là một trong những trách nhiệm của quân nhân."
“Nếu bây giờ chúng ta xuất động đi cứu viện Aliya, khẳng định sẽ đến muộn diễn tập. Nói không chừng sẽ lập tức bị trọng tài phán bỏ quyền nhận thua." Một thanh âm khác vang lên, thanh âm thanh lệ duyên dáng đến từ đội trưởng không quân Lillia.
“Thế nhưng tuyến đường vận chuyển chủ yếu giữa Aliya và đất liền đã bị chặn, đội cứu viện bên ngoài tạm thời không thể tiến vào. Mà Quân bộ Aliya hiện tại cũng là ốc không mang nổi mình ốc, tình huống trong thành phố không rõ. Số người bị nạn cũng vô pháp thống kê chính xác, càng không biết có bao nhiêu người còn đang chờ cứu viện......" Thanh âm nhu hòa mang theo ngữ điệu nghiêm cẩn nhất quán, đội trưởng hải quân Vân Thư trên mặt tràn ngập vẻ lo lắng.
Bởi vì các luồng ý kiến khác nhau, cuối cùng tầm mắt mọi người đều quay đầu về hướng Douglas ngồi bên cạnh tướng quân. Người sau khoanh tay, tựa hồ không chút nào để ý, nhận thấy tầm mắt mọi người, hắn nói với lão tướng quân: “Tướng quân nghĩ sao?"
Đem sự việc khó giải quyết đẩy sạch không còn một mảnh, thủ đoạn rất giảo hoạt. Tướng quân cũng không tức giận, chỉ hơi cong khóe miệng, “Bỏ phiếu quyết định thì thế nào?"
“Nếu mỗi bên một nửa thì làm sao?" Lập tức có người đưa ra dị nghị.
“Vậy liền giảm bớt một người, lại tiếp tục bỏ phiếu. Thẳng đến khi có kết quả cuối cùng mới thôi."
Tuy rằng cảm giác phương pháp này có điểm không công bình, thế nhưng hiện tại cũng hoàn toàn không có phương pháp nào khác. Trước lúc bỏ phiếu, Aslan đột nhiên đi đến trước mặt mọi người, kính một quân lễ.
“Một bằng hữu từng chất vấn ta: Nếu ngay cả thân nhân của mình cũng không thể bảo vệ, làm lính còn có ý nghĩa gì? Khi đó, ta cảm thấy áy náy thật sâu. Ta không biết chư vị vì cái gì mà trở thành quân nhân. Thế nhưng, nếu ngay cả quốc gia của mình mà mọi người cũng không thể bảo vệ, như vậy giành được thắng lợi có ý nghĩa gì?"
Phòng họp một mảnh yên tĩnh, chỉ có thanh âm thuần hậu trong trẻo của thanh niên vọng trong không khí.
Bên trong nơi tránh nạn, Lưu Bình An dùng máy liên lạc đặc chế thông báo tình hình Aliya cho bọn Aslan. Thứ đó là Eugene nhờ Edward chuyển cho hắn.
Nguyên lai thời điểm sóng thần phát sinh, Smith vừa vặn đang ở trại an dưỡng. Bởi vì tòa nhà trại an dưỡng không đủ cao. Cho nên hắn chuyển tất cả bệnh nhân qua nhà cao tầng phụ cận. Cho nên lúc sóng đánh tới bọn họ đã rút lui an toàn.
Sóng thần qua đi thì họ được tổ chức cứu viện tự phát trong thành phố đưa đến nơi này. Hiện tại cứu viện còn đang tiến hành, nhưng bọn hắn không đủ nhân thủ, không thể tổ chức tìm kiếm trên quy mô lớn.
Tin tức sau khi gửi đi lập tức nhận được vài người trả lời, đang muốn hồi âm, máy liên lạc lại bị Edward lấy đi.
“Nên nghỉ ngơi rồi."
“Chỉ còn vài giờ trời sẽ sáng a." Một buổi tối không ngủ đối với Lưu Bình An mà nói cũng không có gì. Vốn hắn hẳn là vẫn chăm sóc bên người Agnes, nhưng bởi vì khu y tế muốn có nhiều không gian hơn cho người bệnh, với cả Smith cũng không cho phép Lưu Bình An thức đêm.
Bọn họ lui tại cuối góc hành lang tầng bốn, dùng thảm lông trải trên mặt đất làm giường. Thảm lông mỗi người chỉ có một cái. Làm giường liền không có chăn, Edward liền ôm thiếu niên nằm xuống, lấy thảm của mình thảm đắp lên người cả hai.
“Smith nói, muội muội ngươi tiếng hát ban đại ân a. Khiến đám bệnh nhân cảm xúc bình ổn xuống hẳn." Hai người đều không ngủ, thân thể lại kề sát, trong hơi thở tất cả đều là khí tức trên người thiếu niên, Edward cảm giác nhất định phải nói cái gì đó phân tán lực chú ý, thân thể mới không dậy lên phản ứng.
“Agnes vẫn luôn là kỳ tích." Cảm thấy lồng ngực ấm áp rộng lớn sau lưng, Lưu Bình An cảm giác thực an tâm.
“Ngươi biết bọn họ gọi nàng là gì không?" Thanh âm Edward trầm ổn mang theo từ tính, nhẹ nhàng vang lên bên tai thiếu niên. Khiến người sau tâm rung động.
“Nữ thần phải không?"
“Thiên Sứ Âm Thanh."
“Ha ha, cũng không sai khác nhiều lắm." Nghe người khác khen muội muội của mình, thiếu niên cười đến cong mi. Khiến Edward cảm giác hắn thực khả ái.
“Kỳ thật, với ta mà nói, ngươi mới là kỳ tích."
Thiếu niên quay đầu khó hiểu nhìn Edward, hai người dựa vào quá gần, có một loại không khí không nói rõ được lãng đãng giữa hai người. Edward nhẹ nhàng hôn lên môi thiếu niên.
Điều này cũng không thể giảm bớt sợ hãi trong lòng Lưu Bình An. Thi thể cũng có khả năng bị nước biển cuốn đi.
Lúc bọn họ chuẩn bị tiếp tục tìm kiếm trong trại an dưỡng, bên ngoài có ánh đèn chiếu vào, hơn nữa còn truyền đến tiếng gọi.
“Uy -- bên kia có người không? Nếu có hãy trả lời đi!"
Edward xuyên qua cửa sổ, nhìn thấy một con thuyền chậm rãi chạy đến đây, trên thuyền có dấu hiệu cảnh sát.
“Các ngươi là cảnh sát à?"
Con thuyền tới gần, có một người mặc đồng phục cảnh sát vươn tay với bọn họ, “Mau lên đây đi, người anh em. Các ngươi ở nơi này làm gì vậy?"
Edward cũng không có nắm lấy bàn tay kia, mà là đưa giấy chứng nhận của mình ra, “Ta là huấn luyện viên học viện quân sự Aliya, đang giúp đỡ học viên tìm kiếm thân nhân."
“Edward?" Phía sau người cảnh sát vang lên một giọng nam trầm thấp, không hề lên xuống biểu cảm, vừa nghe thanh âm liền biết là Wales trưởng Bộ cảnh vệ học viện.
“Ngươi làm gì ở đây vậy?" Gặp đồng nghiệp cư nhiên xuất hiện ở nơi này, Edward cảm thấy có điểm giật mình.
“Cứu viện, mau lên đây." Wales chú ý tới Lưu Bình An bên cạnh Edward, gương mặt cứng nhắc lãnh khốc xuất hiện một tia kinh ngạc.
“Tự ý rời cương vị công tác, còn mang theo đào binh, Edward, lá gan của ngươi càng lúc càng lớn a." Wales nghiêm mặt.
“Còn cả một mình sử dụng vũ khí quân sự nữa." Edward lấy ngón tay chỉ chỉ tàu ngầm loại nhỏ đậu bên ngoài.
Lúc này, Lưu Bình An đã bắt đầu tìm tòi trong phòng. Edward hỏi Wales: “Người ở đây có phải đi tị nạn hết rồi không?"
“Không rõ lắm. Bất quá, người tị nạn đều tập trung tại trường đại học phụ cận hải cảng."
So với mù quáng tìm kiếm, còn không bằng đến chỗ tránh nạn thử thời vận. Edward và Lưu Bình An đi đến trường đại học ở hải cảng. Chỗ đó cũng cúp điện, nhưng không tối đen một mảnh giống như mấy nơi khác.
Trên lầu dạy học đèn đuốc sáng trưng, bọn Lưu Bình An đi vào, mỗi một gian phòng học đều chật cứng người, ngay trên hành lang cũng đặt rất nhiều giường phụ. Những người tị nạn tựa vào bên cạnh ngọn nến, đèn khẩn cấp.
Trẻ con nằm trong lòng cha mẹ ngủ say, các cặp tình nhân trẻ tuổi dựa sát vào nhau, không hề ít thiếu niên đang loay hoay bận rộn phân phát thức ăn và đồ dùng cho người tị nạn vừa đến.
Nhìn thấy bọn họ tiến vào, một cô gái ôm một gói lớn đi lại, “Xin hỏi các vị có bị thương hay không, nếu có chỗ nào không thoải mái, phòng y tế lâm thời đặt tại tầng năm, ta đưa các ngươi đi."
Edward lắc đầu tỏ vẻ không cần. Mà cô gái cũng đem vật phẩm cần thiết giao vào tay bọn họ, hơn nữa còn thân thiết phủ khăn lông lớn lên người thiếu niên.
“Là đệ đệ của ngươi sao? Tiểu hài tử rất dễ cảm lạnh, làm ơn chú ý một chút."
“Này......" Edward xấu hổ gãi gãi mặt, Tiểu An tuy rằng thoạt nhìn nhỏ nhỏ, nhưng không thể xem như tiểu hài tử. Tiểu An khẳng định đã nổi giận đi.
“Kỳ thật, chúng ta muốn tìm người......" Edward đang định mở miệng hỏi, thiếu niên đột nhiên xông lên cầu thang.
“Tiểu An!" Edward vội vàng đuổi theo. Chỉ thấy thiếu niên chạy rất nhanh trên thang lầu, nhào lên năm tầng. Phòng y tế lâm thời, một ít người bị thương hoặc là bệnh nhân đều tập trung ở đó.
Trên hành lang đã có thể mơ hồ nghe được tiếng hát. Một gian phòng học bên ngoài vây đầy người, thiếu niên đẩy mọi người ra, kéo mạnh cửa phòng học, một thiếu nữ khoác thảm lông, ở giữa mọi người mà ca hát. Ánh nến nhu hòa chiếu rọi trên thân thể của nàng, giống như vì nàng mà phủ thêm một tầng ánh sáng mờ ảo.
“Agnes Ni Ti!"
Lưu Bình An tiến lên, gắt gao ôm lấy thiếu nữ. Khuôn mặt thiếu nữ chợt lóe kinh ngạc, sau đó mỉm cười. Vươn tay ôm lại thiếu niên, nhẹ giọng nói: “Ca ca, ta biết ngươi sẽ đến."
“Uy uy, đừng cản đường. Gia hỏa không bị thương thì cút xuống đi." Thanh âm quen thuộc vang lên ngoài cửa, Edward nhìn người trước mắt tinh thần gấp trăm lần người khác, không nhịn được cười rộ lên.
“Ai nha, Smith. Ta biết ngươi là con gián tiến hóa mà."
“Những lời này trả lại cho ngươi. Ngươi nhận được lệnh điều động rồi phải không?" Smith cầm hòm thuốc đi vào phòng học. Nhìn thấy thiếu niên trong phòng, hòm thuốc phanh một tiếng rơi xuống đất.
“Ngu ngốc, tại sao Tiểu An lại ở đây?"
“Ngươi vì cái gì muốn quy tội cho ta, ngươi hẳn là phải hỏi Tiểu An nha!" Edward thực vô tội giơ hai tay lên.
“Là ta nhờ huấn luyện mang ta trở về." Thiếu niên thấp giọng nói. Smith lập tức thay biểu tình ôn nhu, “Tiểu An không có việc gì là tốt rồi."
“Phân biệt đối xử......" Edward nhỏ giọng lẩm bẩm.
Trong phòng họp Lạp Phổ Tháp, không khí ngưng trọng, yên lặng làm người ta cơ hồ hít thở không thông. Đội ngũ cán bộ bao gồm lĩnh đội các học viện quân sự đều tập trung ở trong này.
“Vân tướng quân, xin ngài suy xét một chút đi." Con ngươi bích lục của thanh niên tràn ngập kiên định, thanh âm trong trẻo, ngữ điệu thành khẩn, tất cả đều khiến lão tướng quân cảm thấy do dự.
“Aslan * Elvis, nếu ngươi vẫn là quân nhân thì đừng có đưa ra loại đề nghị này." Giọng nam trầm ổn đến từ một đội trưởng khác. An Nam hai tay giao nhau đặt trên mặt bàn, “Nhiệm vụ của chúng ta là lấy được thắng lợi tại liên hợp diễn tập. Hiện tại thời gian diễn tập đã tới gần, vốn hẳn là ngày mai phải xuất phát đến địa điểm diễn tập. Ngươi hiện tại đưa ra đề nghị này, muốn chúng ta toàn bộ đều từ bỏ nhiệm vụ của mình sao?"
“Không phải!" Aslan đứng lên, hai tay đặt lên bàn, “Chấp hành nhiệm vụ chỉ là một trong những trách nhiệm của quân nhân."
“Nếu bây giờ chúng ta xuất động đi cứu viện Aliya, khẳng định sẽ đến muộn diễn tập. Nói không chừng sẽ lập tức bị trọng tài phán bỏ quyền nhận thua." Một thanh âm khác vang lên, thanh âm thanh lệ duyên dáng đến từ đội trưởng không quân Lillia.
“Thế nhưng tuyến đường vận chuyển chủ yếu giữa Aliya và đất liền đã bị chặn, đội cứu viện bên ngoài tạm thời không thể tiến vào. Mà Quân bộ Aliya hiện tại cũng là ốc không mang nổi mình ốc, tình huống trong thành phố không rõ. Số người bị nạn cũng vô pháp thống kê chính xác, càng không biết có bao nhiêu người còn đang chờ cứu viện......" Thanh âm nhu hòa mang theo ngữ điệu nghiêm cẩn nhất quán, đội trưởng hải quân Vân Thư trên mặt tràn ngập vẻ lo lắng.
Bởi vì các luồng ý kiến khác nhau, cuối cùng tầm mắt mọi người đều quay đầu về hướng Douglas ngồi bên cạnh tướng quân. Người sau khoanh tay, tựa hồ không chút nào để ý, nhận thấy tầm mắt mọi người, hắn nói với lão tướng quân: “Tướng quân nghĩ sao?"
Đem sự việc khó giải quyết đẩy sạch không còn một mảnh, thủ đoạn rất giảo hoạt. Tướng quân cũng không tức giận, chỉ hơi cong khóe miệng, “Bỏ phiếu quyết định thì thế nào?"
“Nếu mỗi bên một nửa thì làm sao?" Lập tức có người đưa ra dị nghị.
“Vậy liền giảm bớt một người, lại tiếp tục bỏ phiếu. Thẳng đến khi có kết quả cuối cùng mới thôi."
Tuy rằng cảm giác phương pháp này có điểm không công bình, thế nhưng hiện tại cũng hoàn toàn không có phương pháp nào khác. Trước lúc bỏ phiếu, Aslan đột nhiên đi đến trước mặt mọi người, kính một quân lễ.
“Một bằng hữu từng chất vấn ta: Nếu ngay cả thân nhân của mình cũng không thể bảo vệ, làm lính còn có ý nghĩa gì? Khi đó, ta cảm thấy áy náy thật sâu. Ta không biết chư vị vì cái gì mà trở thành quân nhân. Thế nhưng, nếu ngay cả quốc gia của mình mà mọi người cũng không thể bảo vệ, như vậy giành được thắng lợi có ý nghĩa gì?"
Phòng họp một mảnh yên tĩnh, chỉ có thanh âm thuần hậu trong trẻo của thanh niên vọng trong không khí.
Bên trong nơi tránh nạn, Lưu Bình An dùng máy liên lạc đặc chế thông báo tình hình Aliya cho bọn Aslan. Thứ đó là Eugene nhờ Edward chuyển cho hắn.
Nguyên lai thời điểm sóng thần phát sinh, Smith vừa vặn đang ở trại an dưỡng. Bởi vì tòa nhà trại an dưỡng không đủ cao. Cho nên hắn chuyển tất cả bệnh nhân qua nhà cao tầng phụ cận. Cho nên lúc sóng đánh tới bọn họ đã rút lui an toàn.
Sóng thần qua đi thì họ được tổ chức cứu viện tự phát trong thành phố đưa đến nơi này. Hiện tại cứu viện còn đang tiến hành, nhưng bọn hắn không đủ nhân thủ, không thể tổ chức tìm kiếm trên quy mô lớn.
Tin tức sau khi gửi đi lập tức nhận được vài người trả lời, đang muốn hồi âm, máy liên lạc lại bị Edward lấy đi.
“Nên nghỉ ngơi rồi."
“Chỉ còn vài giờ trời sẽ sáng a." Một buổi tối không ngủ đối với Lưu Bình An mà nói cũng không có gì. Vốn hắn hẳn là vẫn chăm sóc bên người Agnes, nhưng bởi vì khu y tế muốn có nhiều không gian hơn cho người bệnh, với cả Smith cũng không cho phép Lưu Bình An thức đêm.
Bọn họ lui tại cuối góc hành lang tầng bốn, dùng thảm lông trải trên mặt đất làm giường. Thảm lông mỗi người chỉ có một cái. Làm giường liền không có chăn, Edward liền ôm thiếu niên nằm xuống, lấy thảm của mình thảm đắp lên người cả hai.
“Smith nói, muội muội ngươi tiếng hát ban đại ân a. Khiến đám bệnh nhân cảm xúc bình ổn xuống hẳn." Hai người đều không ngủ, thân thể lại kề sát, trong hơi thở tất cả đều là khí tức trên người thiếu niên, Edward cảm giác nhất định phải nói cái gì đó phân tán lực chú ý, thân thể mới không dậy lên phản ứng.
“Agnes vẫn luôn là kỳ tích." Cảm thấy lồng ngực ấm áp rộng lớn sau lưng, Lưu Bình An cảm giác thực an tâm.
“Ngươi biết bọn họ gọi nàng là gì không?" Thanh âm Edward trầm ổn mang theo từ tính, nhẹ nhàng vang lên bên tai thiếu niên. Khiến người sau tâm rung động.
“Nữ thần phải không?"
“Thiên Sứ Âm Thanh."
“Ha ha, cũng không sai khác nhiều lắm." Nghe người khác khen muội muội của mình, thiếu niên cười đến cong mi. Khiến Edward cảm giác hắn thực khả ái.
“Kỳ thật, với ta mà nói, ngươi mới là kỳ tích."
Thiếu niên quay đầu khó hiểu nhìn Edward, hai người dựa vào quá gần, có một loại không khí không nói rõ được lãng đãng giữa hai người. Edward nhẹ nhàng hôn lên môi thiếu niên.
Tác giả :
Hà Mễ Sao Phấn Ti