Quan Bảng
Chương 81: Trái đào mọng nước đã chín
- Chu tổng!
Nhân viên nhà hàng Nhã Trúc nhìn Chu Từ đều lộ biểu tình cung kính, tôn sùng từ tận đáy lòng. Chu Từ thản nhiên gật đầu, bộ dạng kiêu ngạo, không còn vẻ quyến rũ.
Thang máy chạy lên tầng cao nhất nhà hàng Nhã Trúc.
Trên tầng cao nhất phòng chữ thiên là cao quý nhất. Người ngụ lại đây không giàu cũng quyền, còn lại là siêu giàu siêu quyền. Từ ngày nhà hàng Nhã Trúc khai trương cho đến nay không hơn mười người có tư cách ở phòng này.
Hiện giờ căn phòng trống rỗng, chỉ có Tô Mộc và Chu Từ. Hiệu quả cách âm rất tốt, dù có la to trong này cũng không ai nghe thấy.
Tô Mộc, Chu Từ mới ngồi không lâu thì một nữ nhân mặc váy công sở trắng ngà đi vào phòng.
- Chị Chu!
Bộ váy ôm sát tôn lên dáng người nữ nhân cực hoàn mỹ, bó chặt mông, cao vút căng tròn kích thích xúc động nguyên thủy, hận không thể ăn cô ngay tại chỗ.
So với Chu Từ quyến rũ, nữ nhân không đẹp bằng nhưng có nét mềm mại làm người ta yêu thương.
Nữ nhân là thân tín của Chu Từ, một tay Chu Từ đề bạt cô, chuyên môn phụ trách tầng lớp đặc quyền trên tầng đỉnh nhà hàng Nhã Trúc. Nữ nhân tên Chung Nhan.
Có thể kêu Chị Chu chứ không phải Chu tổng là biết quan hệ giữa Chu Từ và Chung Nhan đặc biệt.
Trước mắt người khác Chu Từ giữ phong độ đổng sự trưởng, nhưng đối diện Chung Nhan thì thả lỏng ngồi trên ghế nệm.
Chu Từ nhìn Chung Nhan, cười nói:
- Tiểu Nhan, nơi này có chị được rồi, không cần em ở bên, xuống đi. Dẫn mọi người rời khỏi tầng đỉnh, chị không kêu thì không ai được vào.
Chung Nhan nhíu mày nói:
- Vâng!
Chung Nhan liếc mắt Tô Mộc, suy đoán quan hệ giữa hắn và Chu Từ. Từ lúc nhà hàng Nhã Trúc khai trương, tầng đỉnh này ít khi được sử dụng, trong vài lần đó không ai được Chu Từ ưu ái đặc biệt như nam nhân này.
Hay là...
Chung Nhan lắc mạnh đầu, không dám nghĩ nhiều. Chung Nhan vứt bỏ tất cả suy nghĩ lung tung, bình tĩnh ưu nhã ra khỏi phòng, đóng cửa lại.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, Chu Từ khui chai rượu đỏ rót cho Tô Mộc.
Chu Từ trang nhã mời:
- Cạn, cạn chén vì anh sắp bước vào hàng phú ông trăm vạn.
Tô Mộc mỉm cười nói:
- Toàn nhờ Chu tổng.
So với rượu đỏ thì Tô Mộc thích uống rượu trắng hơn, đã hơn.
- Nói đi, tại sao Chu tổng tin tưởng lời người xa lạ như tôi? Đừng lấy lý do vớ vẩn nào ra, tôi không tin. Chu tổng mời tôi đến đây uống rượu, tôi không cho rằng bất cứ ai cũng được vào đây, và chỉ vì uống rượu.
- Ha ha ha ha ha ha!
Chu Từ cười phá lên, nằm dài trên ghế nệm, hai chân thon dài huơ qua huơ lại lộ ra khu vực đen lấp ló trong lớp sườn xám tím, làm người ta xúc động muốn xé rách lớp vải. Tô Mộc cố gắng kiềm chế, nhưng nửa người dưới chào cờ.
Chu Từ, cô đang đùa với lửa. Nếu buộc tôi nóng nảy là tôi sẽ tử hình cô tại chỗ!
Chu Từ quyến rũ nói:
- Tô Mộc, anh thật thú vị. Tôi kêu anh đến đây là để uống rượu với tôi, đừng nghĩ lung tung. Tôi nói rồi, tôi là nữ còn không sợ, anh sợ gì? Nào, cạn tiếp.
Uống thì uống, ai sợ ai!
Tô Mộc không gặng hỏi lý do nữa. Phòng xa hoa, trước mắt là nữ nhân yêu kiều quyến rũ, mỹ nữ mỹ tửu. Hơn nữa Tô Mộc muốn lôi kéo quan hệ với Chu Từ, từ chối uống rượu sao được?
Không khí trước mắt rất là kiều diễm, không hiểu sao Chu Từ không xem Tô Mộc như người ngoài. Hai người thả lỏng uống rượu nói chuyện, tán dóc chuyện trên trời dưới đất. May mắn Tô Mộc được dạy dỗ tỉ mỉ, vinh diệu đệ nhất biện thủ (hùng biện) đại học Giang Nam không phải đồ chơi, Chu Từ nói cái gì Tô Mộc cũng bắt bài được.
Một ly nối tiếp một ly, Tô Mộc nhìn Chu Từ đã hơi say, mắt dọc theo cổ dài dời xuống dưới. Sườn xám màu tím vì dính rượu nên càng dán sát da thịt, làm hai ngọn núi càng to hơn, hai hạt anh đào hấp dẫn đáng chú ý.
Hai chân thon dài gác xéo lộ ra làn da trắng hồng giống trẻ mới sinh, toát ra hương vị hấp dẫn.
Vòng cổ trân châu treo trước ngực lắc lư theo động tác bưng rượu của Chu Từ, xẹt qua bộ ngực, khiến người có ảo giác vòng cổ sốt ruột muốn chui vào khe rãnh sâu.
Tô Mộc nhìn lưỡi hồng lướt qua môi đỏ, bờ môi anh đào nuốt rượu ngon. Bụng Tô Mộc bốc cháy ngọn lửa, hai người cách nhau không xa, mùi rượu hòa lẫn mùi nước hoa đặc biệt kích thích hắn thở hổn hển.
Trái đào mọng nước đã chín.
Trong đầu Tô Mộc lóe lên suy nghĩ đó, hắn nhìn Chu Từ toát ra phong tình thục nữ, cảm giác máu nóng sục sôi, tay phải cứng ngắc cầm ly rượu.
Chu Từ cười nói:
- Mộc Mộc, nào, chúng ta uống tiếp.
Chu Từ nâng chai rượu lên muốn rót cho Tô Mộc, nhưng không biết cố ý hay cô say thật mà vấp chân té tới trước.
Tô Mộc không ngờ ngoài ý muốn xuất hiện, hắn vội đặt ly rượu xuống. Tô Mộc chưa kịp vươn tay đỡ thì Chu Từ đã ngã xuống, chết người là khoảng cách giữa hai bên làm cô ngã xuống đầu chạm vào 'bé Tô' đang đứng nghiêm chào cờ.
- Phù.
Hơi nóng thổi qua, 'bé Tô' đứng thẳng, dục vọng không thể che giấu được nữa, lửa cháy hừng hực. Chu Từ nhìn 'bé Tô' dựng đứng, men say làm khuôn mặt cô đỏ hồng xấu hổ. Chu Từ vùng vẫy muốn đứng dậy nhưng không ngờ chai rượu bị đánh nghiêng, rượu đỏ tràn ra ngoài đổ hết vào 'bé Tô' ướt sũng.
Ma xui quỷ khiến Chu Từ nói câu chết người:
- Xin lỗi, để tôi... Tôi lau cho anh.
Nói xong mặt Chu Từ nóng ran, tay phải bối rối xẹt qua 'bé Tô'. Bàn tay chạm vào, dòng điện chạy khắp nơi. Chu Từ hơi say giờ hoàn toàn choáng váng.
Trước khi Chu Từ ngã xuống, trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ là TO QUÁ.
s
Tô Mộc cố nén lửa dục, vội giơ tay vỗ Chu Từ:
- Chu tổng? Chu tổng có sao không?
Chu Từ mông lung nói:
- Tôi... Tôi... Say... Muốn ngủ...
Tô Mộc rủa thầm:
- Đúng là chết người.
Tô Mộc nâng Chu Từ đi hướng phòng ngủ, xúc cảm mịn màng làm hắn suy nghĩ vẩn vơ. Nhưng Tô Mộc biết nữ nhân này không phải ai muốn chiếm lấy cũng được, trừ phi hắn không muốn lăn lộn trong Thành phố Thanh Lâm nữa. Hôm nay tình cờ ra chuyện như vậy vậy đã là kỳ cục, không thể phạm sai lầm nữa.
Còn Chu Từ, cô không nhớ đã bao lâu được người chạm vào. Khi Tô Mộc dìu Chu Từ, cô mềm nhũn ngã vào người hắn, phun hơi thở, môi gợi cảm phát ra tiếng rên rỉ say rượu làm người nghe nóng lên.
- Ưm... A...
Tô Mộc nói:
- Chu tổng, tôi đi đây. Chu tổng hãy nghỉ ngơi. Chuyện hôm nay xem như ngoài ý muốn, nếu sau khi Chu tổng tỉnh dậy còn muốn tìm tôi, khi đó chúng ta là bằng hữu.
Tô Mộc nhìn lướt qua quần lót gợi cảm hấp dẫn, hắn không dám ở lại lâu hơn, bước ra khỏi phòng.
Ở lâu hơn nữa sẽ chết ngộp!
Chu Từ cố hết sức mở to mắt say lờ đờ nhìn bóng lưng Tô Mộc, thanh âm nhỏ đến mức chỉ mình cô nghe thấy.
- Tô Mộc, anh nghĩ tôi sẽ tùy tiện tin tưởng người lạ sao? Anh nghĩ tôi dễ dàng cho người khác đến nơi này sao? Tô Mộc, tôi sớm biết anh, có thể xưng huynh gọi đệ với công tử ca như Lý Nhạc Thiên sẽ không đơn giản. Anh không khiến tôi thất vọng.
Nhân viên nhà hàng Nhã Trúc nhìn Chu Từ đều lộ biểu tình cung kính, tôn sùng từ tận đáy lòng. Chu Từ thản nhiên gật đầu, bộ dạng kiêu ngạo, không còn vẻ quyến rũ.
Thang máy chạy lên tầng cao nhất nhà hàng Nhã Trúc.
Trên tầng cao nhất phòng chữ thiên là cao quý nhất. Người ngụ lại đây không giàu cũng quyền, còn lại là siêu giàu siêu quyền. Từ ngày nhà hàng Nhã Trúc khai trương cho đến nay không hơn mười người có tư cách ở phòng này.
Hiện giờ căn phòng trống rỗng, chỉ có Tô Mộc và Chu Từ. Hiệu quả cách âm rất tốt, dù có la to trong này cũng không ai nghe thấy.
Tô Mộc, Chu Từ mới ngồi không lâu thì một nữ nhân mặc váy công sở trắng ngà đi vào phòng.
- Chị Chu!
Bộ váy ôm sát tôn lên dáng người nữ nhân cực hoàn mỹ, bó chặt mông, cao vút căng tròn kích thích xúc động nguyên thủy, hận không thể ăn cô ngay tại chỗ.
So với Chu Từ quyến rũ, nữ nhân không đẹp bằng nhưng có nét mềm mại làm người ta yêu thương.
Nữ nhân là thân tín của Chu Từ, một tay Chu Từ đề bạt cô, chuyên môn phụ trách tầng lớp đặc quyền trên tầng đỉnh nhà hàng Nhã Trúc. Nữ nhân tên Chung Nhan.
Có thể kêu Chị Chu chứ không phải Chu tổng là biết quan hệ giữa Chu Từ và Chung Nhan đặc biệt.
Trước mắt người khác Chu Từ giữ phong độ đổng sự trưởng, nhưng đối diện Chung Nhan thì thả lỏng ngồi trên ghế nệm.
Chu Từ nhìn Chung Nhan, cười nói:
- Tiểu Nhan, nơi này có chị được rồi, không cần em ở bên, xuống đi. Dẫn mọi người rời khỏi tầng đỉnh, chị không kêu thì không ai được vào.
Chung Nhan nhíu mày nói:
- Vâng!
Chung Nhan liếc mắt Tô Mộc, suy đoán quan hệ giữa hắn và Chu Từ. Từ lúc nhà hàng Nhã Trúc khai trương, tầng đỉnh này ít khi được sử dụng, trong vài lần đó không ai được Chu Từ ưu ái đặc biệt như nam nhân này.
Hay là...
Chung Nhan lắc mạnh đầu, không dám nghĩ nhiều. Chung Nhan vứt bỏ tất cả suy nghĩ lung tung, bình tĩnh ưu nhã ra khỏi phòng, đóng cửa lại.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, Chu Từ khui chai rượu đỏ rót cho Tô Mộc.
Chu Từ trang nhã mời:
- Cạn, cạn chén vì anh sắp bước vào hàng phú ông trăm vạn.
Tô Mộc mỉm cười nói:
- Toàn nhờ Chu tổng.
So với rượu đỏ thì Tô Mộc thích uống rượu trắng hơn, đã hơn.
- Nói đi, tại sao Chu tổng tin tưởng lời người xa lạ như tôi? Đừng lấy lý do vớ vẩn nào ra, tôi không tin. Chu tổng mời tôi đến đây uống rượu, tôi không cho rằng bất cứ ai cũng được vào đây, và chỉ vì uống rượu.
- Ha ha ha ha ha ha!
Chu Từ cười phá lên, nằm dài trên ghế nệm, hai chân thon dài huơ qua huơ lại lộ ra khu vực đen lấp ló trong lớp sườn xám tím, làm người ta xúc động muốn xé rách lớp vải. Tô Mộc cố gắng kiềm chế, nhưng nửa người dưới chào cờ.
Chu Từ, cô đang đùa với lửa. Nếu buộc tôi nóng nảy là tôi sẽ tử hình cô tại chỗ!
Chu Từ quyến rũ nói:
- Tô Mộc, anh thật thú vị. Tôi kêu anh đến đây là để uống rượu với tôi, đừng nghĩ lung tung. Tôi nói rồi, tôi là nữ còn không sợ, anh sợ gì? Nào, cạn tiếp.
Uống thì uống, ai sợ ai!
Tô Mộc không gặng hỏi lý do nữa. Phòng xa hoa, trước mắt là nữ nhân yêu kiều quyến rũ, mỹ nữ mỹ tửu. Hơn nữa Tô Mộc muốn lôi kéo quan hệ với Chu Từ, từ chối uống rượu sao được?
Không khí trước mắt rất là kiều diễm, không hiểu sao Chu Từ không xem Tô Mộc như người ngoài. Hai người thả lỏng uống rượu nói chuyện, tán dóc chuyện trên trời dưới đất. May mắn Tô Mộc được dạy dỗ tỉ mỉ, vinh diệu đệ nhất biện thủ (hùng biện) đại học Giang Nam không phải đồ chơi, Chu Từ nói cái gì Tô Mộc cũng bắt bài được.
Một ly nối tiếp một ly, Tô Mộc nhìn Chu Từ đã hơi say, mắt dọc theo cổ dài dời xuống dưới. Sườn xám màu tím vì dính rượu nên càng dán sát da thịt, làm hai ngọn núi càng to hơn, hai hạt anh đào hấp dẫn đáng chú ý.
Hai chân thon dài gác xéo lộ ra làn da trắng hồng giống trẻ mới sinh, toát ra hương vị hấp dẫn.
Vòng cổ trân châu treo trước ngực lắc lư theo động tác bưng rượu của Chu Từ, xẹt qua bộ ngực, khiến người có ảo giác vòng cổ sốt ruột muốn chui vào khe rãnh sâu.
Tô Mộc nhìn lưỡi hồng lướt qua môi đỏ, bờ môi anh đào nuốt rượu ngon. Bụng Tô Mộc bốc cháy ngọn lửa, hai người cách nhau không xa, mùi rượu hòa lẫn mùi nước hoa đặc biệt kích thích hắn thở hổn hển.
Trái đào mọng nước đã chín.
Trong đầu Tô Mộc lóe lên suy nghĩ đó, hắn nhìn Chu Từ toát ra phong tình thục nữ, cảm giác máu nóng sục sôi, tay phải cứng ngắc cầm ly rượu.
Chu Từ cười nói:
- Mộc Mộc, nào, chúng ta uống tiếp.
Chu Từ nâng chai rượu lên muốn rót cho Tô Mộc, nhưng không biết cố ý hay cô say thật mà vấp chân té tới trước.
Tô Mộc không ngờ ngoài ý muốn xuất hiện, hắn vội đặt ly rượu xuống. Tô Mộc chưa kịp vươn tay đỡ thì Chu Từ đã ngã xuống, chết người là khoảng cách giữa hai bên làm cô ngã xuống đầu chạm vào 'bé Tô' đang đứng nghiêm chào cờ.
- Phù.
Hơi nóng thổi qua, 'bé Tô' đứng thẳng, dục vọng không thể che giấu được nữa, lửa cháy hừng hực. Chu Từ nhìn 'bé Tô' dựng đứng, men say làm khuôn mặt cô đỏ hồng xấu hổ. Chu Từ vùng vẫy muốn đứng dậy nhưng không ngờ chai rượu bị đánh nghiêng, rượu đỏ tràn ra ngoài đổ hết vào 'bé Tô' ướt sũng.
Ma xui quỷ khiến Chu Từ nói câu chết người:
- Xin lỗi, để tôi... Tôi lau cho anh.
Nói xong mặt Chu Từ nóng ran, tay phải bối rối xẹt qua 'bé Tô'. Bàn tay chạm vào, dòng điện chạy khắp nơi. Chu Từ hơi say giờ hoàn toàn choáng váng.
Trước khi Chu Từ ngã xuống, trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ là TO QUÁ.
s
Tô Mộc cố nén lửa dục, vội giơ tay vỗ Chu Từ:
- Chu tổng? Chu tổng có sao không?
Chu Từ mông lung nói:
- Tôi... Tôi... Say... Muốn ngủ...
Tô Mộc rủa thầm:
- Đúng là chết người.
Tô Mộc nâng Chu Từ đi hướng phòng ngủ, xúc cảm mịn màng làm hắn suy nghĩ vẩn vơ. Nhưng Tô Mộc biết nữ nhân này không phải ai muốn chiếm lấy cũng được, trừ phi hắn không muốn lăn lộn trong Thành phố Thanh Lâm nữa. Hôm nay tình cờ ra chuyện như vậy vậy đã là kỳ cục, không thể phạm sai lầm nữa.
Còn Chu Từ, cô không nhớ đã bao lâu được người chạm vào. Khi Tô Mộc dìu Chu Từ, cô mềm nhũn ngã vào người hắn, phun hơi thở, môi gợi cảm phát ra tiếng rên rỉ say rượu làm người nghe nóng lên.
- Ưm... A...
Tô Mộc nói:
- Chu tổng, tôi đi đây. Chu tổng hãy nghỉ ngơi. Chuyện hôm nay xem như ngoài ý muốn, nếu sau khi Chu tổng tỉnh dậy còn muốn tìm tôi, khi đó chúng ta là bằng hữu.
Tô Mộc nhìn lướt qua quần lót gợi cảm hấp dẫn, hắn không dám ở lại lâu hơn, bước ra khỏi phòng.
Ở lâu hơn nữa sẽ chết ngộp!
Chu Từ cố hết sức mở to mắt say lờ đờ nhìn bóng lưng Tô Mộc, thanh âm nhỏ đến mức chỉ mình cô nghe thấy.
- Tô Mộc, anh nghĩ tôi sẽ tùy tiện tin tưởng người lạ sao? Anh nghĩ tôi dễ dàng cho người khác đến nơi này sao? Tô Mộc, tôi sớm biết anh, có thể xưng huynh gọi đệ với công tử ca như Lý Nhạc Thiên sẽ không đơn giản. Anh không khiến tôi thất vọng.
Tác giả :
Ẩn Vi Giả