Quan Bảng
Chương 310: Động Bàn Tơ
- Ai u, bạn học của tiểu Thúy thật sự là rất có hương vị nha, còn tuấn tú hơn cả tiểu bạch kiểm, hơn nữa còn động lòng người, mặc kệ, nếu em không cần thì để hắn bồi chị uống một ly đi.
Trần Kiều cười nói, thân thể mềm mại trực tiếp ngã về hướng Tô Mộc, thật gọn gàng không chút do dự. Tô Mộc hoàn toàn bất ngờ, không nghĩ tới Trần Kiều làm ra hành động như vậy, hai tay cơ hồ theo bản năng duỗi về phía trước, đúng lúc ôm lấy Trần Kiều.
Trong tay một mảnh mềm mại!
- Chị Trần, cẩn thận một chút, coi chừng té ngã.
Tô Mộc mỉm cười đỡ lấy Trần Kiều, trong tích tắc hai người đụng chạm, quan bảng theo bản năng xoay tròn, một loạt tin tức quan hệ tới Trần Kiều liền xuất hiện.
Tính danh: Trần Kiều.
Chức vụ: xưởng trưởng xưởng đồ hộp Gia Hòa.
Sở thích: rượu vang, âm nhạc, du lịch.
Độ thân mật: 20.
Thăng quan: kim sắc số 5.
Bệnh kín: kinh nguyệt không đều trường kỳ.
- Chị Trần, Chị Trần, đừng làm rộn, cậu ấy thật sự không biết chuyện em ly hôn, cậu ấy chỉ mới tới huyện chúng ta.
Dương Tiểu Thúy ngại Trần Kiều tiếp tục gây ra chuyện cười, vội vàng tiến lên dìu nàng ngồi xuống.
- Thật sự không biết sao, vậy xem ra là tôi nghĩ nhiều rồi.
- Cậu tên gì ? Bỏ đi, không cần biết cậu tên gì…cậu đã là bạn học của tiểu Thúy, nếu chúng ta đã gặp nhau, thì chính là duyên phận, cạn ly!
Trần Kiều giơ ly rượu nói.
- Chị Trần phải không ? Chúng ta cạn ly!
Tô Mộc mỉm cười nói.
- Sảng khoái, vừa nhìn cậu đã biết là người thống khoái, không chút dây dưa. Cũng phải, bạn học còn liên hệ với tiểu Thúy tới bây giờ làm sao là người dối trá.
Trần Kiều cười nói, khuôn mặt đỏ ửng, nhìn nàng có chút say ngà ngà.
Từ lúc tới đây tới bây giờ, nàng đã uống hết một chai rượu vang, tửu lượng vốn không tốt lắm, hiện tại nếu còn chưa say mới lạ lùng. Nhưng người nếu có chuyện phiền lòng, dù có say cũng có thể uống được.
Dương Tiểu Thúy nhìn Tô Mộc cười có lỗi:
- Đừng để ý, Chị Trần có nỗi khổ trong lòng, có lẽ cậu còn không biết, hai ngày trước tôi vừa ly hôn, Chị Trần cũng bị bãi miễn chức vụ xưởng trưởng xí nghiệp đồ hộp.
- Vậy sao ? Không nghĩ tới Chị Trần còn là một nữ xưởng trưởng ?
Tô Mộc cười hỏi:
- Nhưng đang làm tốt vậy vì sao lại bị bãi miễn ?
- Tốt gì mà tốt, Gia Hòa biến thành hiện tại còn gọi là tốt sao ? Đã sớm phá sản. Hiện tại bộ dạng nửa chết nửa sống, làm cho người ta nhìn thấy cảm giác phiền chán vô cùng. Bãi miễn cũng tốt, miễn cho tôi tiếp tục lo lắng.
Trần Kiều có chút oán khí hô.
- Tới, tiếp tục rót rượu đi!
- Chị Trần, chị không được uống nữa! Còn uống nữa sẽ say!
Dương Tiểu Thúy vội vàng nói.
- Say gì mà say ? Tiểu Thúy, hôm nay không phải cô gọi tôi lại đây nói là muốn uống rượu tâm sự với tôi sao ? Sao hiện tại cô lại không uống ? Có phải vì bạn học này của cô không ?
Trần Kiều mê ly nói.
- Không phải, không phải, bỏ đi, tới đi. Chị Trần, em uống với chị!
Dương Tiểu Thúy cũng không tiếp tục khuyên giải, rót một ly cụng ly với Trần Kiều, hai người uống cạn.
Hai người phụ nữ này thật sự có thể uống! Nhưng hai nàng thật xui xẻo, một người bị cách chức, một người vừa ly hôn. Chuyện xui xẻo trên đời này, hình như đều rơi lên người họ.
- Tiểu Thúy, không phải nói dối với cô, kỳ thật tôi đã sớm muốn từ chức mặc kệ. Đó đều là những người nào, không hiểu chút lý niệm kinh doanh, lại ở đó chỉ huy bậy bạ. Ban đầu tôi đã nói thế nào với cô, tôi nói nếu bọn hắn còn tiếp tục gây sức ép như vậy, nhà máy thế nào cũng phải đóng cửa, hiện tại cô thấy thế nào ? Ứng nghiệm chứ ?
Trần Kiều tức giận bất bình nói.
- Phải, lúc trước Chị Trần có nói qua việc này. Nhưng mà Chị Trần, em nhớ được lúc trước chị còn nói, chị chuẩn bị làm thế nào để đẩy Gia Hoa lên một đỉnh núi cao mới kia ?
Dương Tiểu Thúy cười hỏi.
Dương Tiểu Thúy vừa hỏi vừa nháy mắt nhìn Tô Mộc, ý tứ thật đơn giản, phó chủ tịch huyện như anh ngoan ngoãn ngồi ở đó đi, chuyện anh muốn biết tôi sẽ hỏi ra cho anh. Nhớ kỹ, tôi giúp anh, anh không được mặc kệ tôi.
Tô Mộc khẽ cười, không nói gì thêm.
- Tiểu Thúy, chị có biện pháp thay đổi Gia Hòa, nhưng đó là chuyện mấy năm trước, hiện tại nói chuyện này còn hữu dụng sao ? Chị đã bị đá khỏi Gia Hòa, không cần hao tổn tâm trí.
Ánh mắt Trần Kiều càng thêm mê ly.
Nàng thật sự đã say!
- Chị Trần, nói một chút đi!
Dương Tiểu Thúy kêu lên:
- Chị Trần, Chị Trần…
Nhưng lúc này Trần Kiều đã ngã xuống sô pha, mí mắt nặng nề không nâng lên nổi, chỉ chốc lát đã ngủ thiếp đi. Dương Tiểu Thúy ngẩng đầu nhìn Tô Mộc nói:
- Chuyện vừa rồi cậu đừng để trong lòng, Chị Trần không ý tứ gì khác, nàng chỉ phiền não mà thôi. Mấy năm nay nàng trải qua thế nào, tôi đều thấy rõ, nếu không phải vì tôi vô dụng, tôi đã sớm giúp nàng.
- Tôi hiểu được!
Tô Mộc châm điếu thuốc chậm rãi nói. Chuyện nhà máy Gia Hòa hắn từng nghe nói qua, hơn nữa đọc tư liệu lúc chiều, đã hiểu được vấn đề ở nơi nào.
Nhắc tới Trần Kiều là người quản lý không sai, đáng tiếc nàng bị gông xiềng quá nhiều. Nhưng nghe ý tứ của nàng, thật sự có biện pháp xoay chuyển, nếu thật sự là như vậy cũng không phải không còn cách nào cứu vãn.
- Tô Mộc, cậu có thể giúp đỡ Chị Trần hay không ?
Dương Tiểu Thúy hỏi.
- Giúp ?
Tô Mộc nghiền ngẫm cười nói:
- Tiểu Thúy tỷ, thói quen nhiệt tình của cô thật sự chưa từng thay đổi qua bao giờ.
- Chị Trần không phải người khác, tôi có hôm nay cũng ít nhiều nhờ Chị Trần hỗ trợ. Ý tứ thế nào ? Cậu thật sự nghĩ cậu làm chủ tịch rồi, người làm chị như tôi không dám quản cậu sao ?
Dương Tiểu Thúy nói xong tiến tới khom người nắm mũi Tô Mộc.
- Cậu có giúp hay không ?
Tuyết trắng, một tảng lớn tuyết trắng!
Rãnh sâu, rãnh sâu hẹp dài hẹp dài!
Hấp dẫn, hấp dẫn chết người!
Càng khoa trương chính là không biết nàng dùng loại nước hoa nào, lại làm Tô Mộc sản sinh xúc động. Hơn nữa phải nhớ nơi này không chỉ có hai người họ, còn có một cô gái hấp dẫn nằm gần bên.
Dương Tiểu Thúy rất nhanh liền phát hiện không thích hợp. Khí tức đàn ông thổi mạnh tới, Tô Mộc lại không tránh né mà chỉ ngồi yên lặng. Nàng nhìn theo ánh mắt của Tô Mộc, rất nhanh đã phát hiện ra. Dương Tiểu Thúy không chút chần chờ đứng thẳng người, toàn bộ cảnh xuân biến mất không còn nhìn thấy.
- Nhìn cái gì chứ ?
Dương Tiểu Thúy gắt giọng.
- Không nhìn cái gì, tôi chỉ đang nghĩ làm sao giúp Chị Trần.
Tô Mộc ho khan, đem quẫn cảnh xóa tan, vội vàng nói tránh đi.
- Cô thật sự ly hôn sao ?
Tô Mộc hỏi.
- Ly hôn! Thật sự ly hôn!
Dương Tiểu Thúy thở dài nói:
- Kỳ thật hôn nhân này đúng như lời Chị Trần đã nói, sớm nên ly hôn, khi tôi kết hôn với hắn cũng không phải tự nguyện. Hắn có nữ nhân hắn thích, tôi có nỗi khổ riêng của tôi, hiện tại mới ly hôn cũng đã muộn. Cậu đừng suy nghĩ nhiều, ly hôn đối với chúng tôi đều là giải thoát.
- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.
Tô Mộc uống cạn ly rượu, mỉm cười đứng dậy:
- Tiểu Thúy tỷ, sau này tôi làm việc trong huyện, có chuyện gì thì tìm tôi. Còn nữa, nếu Chị Trần tỉnh lại, cô gọi nàng tới tìm tôi một chuyến. Đương nhiên, đừng nói thân phận của tôi cho nàng là được. Hắc hắc!
- Cậu nha, lại đang suy nghĩ chuyện xấu.
Dương Tiểu Thúy cười nói.
- Tôi có thể nghĩ ra chuyện xấu gì chứ, được rồi, đi đây!
Nói xong Tô Mộc nhanh chóng mở cửa rời khỏi phòng, tư thế giống như chỉ dây dưa thêm một lát sẽ không thể rời khỏi. Một màn này bị Dương Tiểu Thúy nhìn thấy, không khỏi cười khanh khách.
- Sao vậy ? Thật xem chỗ của tôi là động Bàn Tơ hay sao ? Kỳ thật nếu là động Bàn Tơ thì tốt, nói không chuẩn tôi sẽ “ăn" cậu!
Tô Mộc rời khỏi Kim Sắc Huy Hoàng, quay về nhà khách trong huyện. Đêm nay xem như không uổng công, ít nhất cho Tô Mộc chứng kiến một Trần Kiều chân thật. Đáng tiếc cô gái như vậy, lại bị đám quan chức đồ khốn kéo chân sau.
Nhà máy Hoàng Vân cùng nhà máy Gia Hòa đều có vấn đề, nhưng nhà máy Hoàng Vân khác hẳn Gia Hòa. Nghĩ tới đây, làm sao cứu vãn hai xí nghiệp quốc doanh này, Tô Mộc đã có ý nghĩ của mình.
Nghĩ ra được biện pháp, tâm tình Tô Mộc thật tốt, vừa về tới nhà khách Ô Dương đã chạy ra:
- Tô chủ tịch, ngài đã trở lại ? Ăn cơm chưa ? Có muốn tôi chuẩn bị cho ngài không ?
- Không cần phiền toái như vậy, gọi phòng bếp làm bát mì cho tôi, sau đó thêm chút dưa muối là được.
Tô Mộc cười nói.
- Được, chờ một chút, tôi lập tức đi an bài!
Ô Dương vội vàng xoay người, hắn cũng không gặp qua dáng vẻ thoải mái như vậy của Tô Mộc, nếu gặp được còn không nhanh chóng biểu hiện xuống.
Một đêm im lặng trôi qua.
Đợi sáng sớm hôm sau, trước cửa văn phòng của Tô Mộc đã xuất hiện hai người.
Trần Kiều cười nói, thân thể mềm mại trực tiếp ngã về hướng Tô Mộc, thật gọn gàng không chút do dự. Tô Mộc hoàn toàn bất ngờ, không nghĩ tới Trần Kiều làm ra hành động như vậy, hai tay cơ hồ theo bản năng duỗi về phía trước, đúng lúc ôm lấy Trần Kiều.
Trong tay một mảnh mềm mại!
- Chị Trần, cẩn thận một chút, coi chừng té ngã.
Tô Mộc mỉm cười đỡ lấy Trần Kiều, trong tích tắc hai người đụng chạm, quan bảng theo bản năng xoay tròn, một loạt tin tức quan hệ tới Trần Kiều liền xuất hiện.
Tính danh: Trần Kiều.
Chức vụ: xưởng trưởng xưởng đồ hộp Gia Hòa.
Sở thích: rượu vang, âm nhạc, du lịch.
Độ thân mật: 20.
Thăng quan: kim sắc số 5.
Bệnh kín: kinh nguyệt không đều trường kỳ.
- Chị Trần, Chị Trần, đừng làm rộn, cậu ấy thật sự không biết chuyện em ly hôn, cậu ấy chỉ mới tới huyện chúng ta.
Dương Tiểu Thúy ngại Trần Kiều tiếp tục gây ra chuyện cười, vội vàng tiến lên dìu nàng ngồi xuống.
- Thật sự không biết sao, vậy xem ra là tôi nghĩ nhiều rồi.
- Cậu tên gì ? Bỏ đi, không cần biết cậu tên gì…cậu đã là bạn học của tiểu Thúy, nếu chúng ta đã gặp nhau, thì chính là duyên phận, cạn ly!
Trần Kiều giơ ly rượu nói.
- Chị Trần phải không ? Chúng ta cạn ly!
Tô Mộc mỉm cười nói.
- Sảng khoái, vừa nhìn cậu đã biết là người thống khoái, không chút dây dưa. Cũng phải, bạn học còn liên hệ với tiểu Thúy tới bây giờ làm sao là người dối trá.
Trần Kiều cười nói, khuôn mặt đỏ ửng, nhìn nàng có chút say ngà ngà.
Từ lúc tới đây tới bây giờ, nàng đã uống hết một chai rượu vang, tửu lượng vốn không tốt lắm, hiện tại nếu còn chưa say mới lạ lùng. Nhưng người nếu có chuyện phiền lòng, dù có say cũng có thể uống được.
Dương Tiểu Thúy nhìn Tô Mộc cười có lỗi:
- Đừng để ý, Chị Trần có nỗi khổ trong lòng, có lẽ cậu còn không biết, hai ngày trước tôi vừa ly hôn, Chị Trần cũng bị bãi miễn chức vụ xưởng trưởng xí nghiệp đồ hộp.
- Vậy sao ? Không nghĩ tới Chị Trần còn là một nữ xưởng trưởng ?
Tô Mộc cười hỏi:
- Nhưng đang làm tốt vậy vì sao lại bị bãi miễn ?
- Tốt gì mà tốt, Gia Hòa biến thành hiện tại còn gọi là tốt sao ? Đã sớm phá sản. Hiện tại bộ dạng nửa chết nửa sống, làm cho người ta nhìn thấy cảm giác phiền chán vô cùng. Bãi miễn cũng tốt, miễn cho tôi tiếp tục lo lắng.
Trần Kiều có chút oán khí hô.
- Tới, tiếp tục rót rượu đi!
- Chị Trần, chị không được uống nữa! Còn uống nữa sẽ say!
Dương Tiểu Thúy vội vàng nói.
- Say gì mà say ? Tiểu Thúy, hôm nay không phải cô gọi tôi lại đây nói là muốn uống rượu tâm sự với tôi sao ? Sao hiện tại cô lại không uống ? Có phải vì bạn học này của cô không ?
Trần Kiều mê ly nói.
- Không phải, không phải, bỏ đi, tới đi. Chị Trần, em uống với chị!
Dương Tiểu Thúy cũng không tiếp tục khuyên giải, rót một ly cụng ly với Trần Kiều, hai người uống cạn.
Hai người phụ nữ này thật sự có thể uống! Nhưng hai nàng thật xui xẻo, một người bị cách chức, một người vừa ly hôn. Chuyện xui xẻo trên đời này, hình như đều rơi lên người họ.
- Tiểu Thúy, không phải nói dối với cô, kỳ thật tôi đã sớm muốn từ chức mặc kệ. Đó đều là những người nào, không hiểu chút lý niệm kinh doanh, lại ở đó chỉ huy bậy bạ. Ban đầu tôi đã nói thế nào với cô, tôi nói nếu bọn hắn còn tiếp tục gây sức ép như vậy, nhà máy thế nào cũng phải đóng cửa, hiện tại cô thấy thế nào ? Ứng nghiệm chứ ?
Trần Kiều tức giận bất bình nói.
- Phải, lúc trước Chị Trần có nói qua việc này. Nhưng mà Chị Trần, em nhớ được lúc trước chị còn nói, chị chuẩn bị làm thế nào để đẩy Gia Hoa lên một đỉnh núi cao mới kia ?
Dương Tiểu Thúy cười hỏi.
Dương Tiểu Thúy vừa hỏi vừa nháy mắt nhìn Tô Mộc, ý tứ thật đơn giản, phó chủ tịch huyện như anh ngoan ngoãn ngồi ở đó đi, chuyện anh muốn biết tôi sẽ hỏi ra cho anh. Nhớ kỹ, tôi giúp anh, anh không được mặc kệ tôi.
Tô Mộc khẽ cười, không nói gì thêm.
- Tiểu Thúy, chị có biện pháp thay đổi Gia Hòa, nhưng đó là chuyện mấy năm trước, hiện tại nói chuyện này còn hữu dụng sao ? Chị đã bị đá khỏi Gia Hòa, không cần hao tổn tâm trí.
Ánh mắt Trần Kiều càng thêm mê ly.
Nàng thật sự đã say!
- Chị Trần, nói một chút đi!
Dương Tiểu Thúy kêu lên:
- Chị Trần, Chị Trần…
Nhưng lúc này Trần Kiều đã ngã xuống sô pha, mí mắt nặng nề không nâng lên nổi, chỉ chốc lát đã ngủ thiếp đi. Dương Tiểu Thúy ngẩng đầu nhìn Tô Mộc nói:
- Chuyện vừa rồi cậu đừng để trong lòng, Chị Trần không ý tứ gì khác, nàng chỉ phiền não mà thôi. Mấy năm nay nàng trải qua thế nào, tôi đều thấy rõ, nếu không phải vì tôi vô dụng, tôi đã sớm giúp nàng.
- Tôi hiểu được!
Tô Mộc châm điếu thuốc chậm rãi nói. Chuyện nhà máy Gia Hòa hắn từng nghe nói qua, hơn nữa đọc tư liệu lúc chiều, đã hiểu được vấn đề ở nơi nào.
Nhắc tới Trần Kiều là người quản lý không sai, đáng tiếc nàng bị gông xiềng quá nhiều. Nhưng nghe ý tứ của nàng, thật sự có biện pháp xoay chuyển, nếu thật sự là như vậy cũng không phải không còn cách nào cứu vãn.
- Tô Mộc, cậu có thể giúp đỡ Chị Trần hay không ?
Dương Tiểu Thúy hỏi.
- Giúp ?
Tô Mộc nghiền ngẫm cười nói:
- Tiểu Thúy tỷ, thói quen nhiệt tình của cô thật sự chưa từng thay đổi qua bao giờ.
- Chị Trần không phải người khác, tôi có hôm nay cũng ít nhiều nhờ Chị Trần hỗ trợ. Ý tứ thế nào ? Cậu thật sự nghĩ cậu làm chủ tịch rồi, người làm chị như tôi không dám quản cậu sao ?
Dương Tiểu Thúy nói xong tiến tới khom người nắm mũi Tô Mộc.
- Cậu có giúp hay không ?
Tuyết trắng, một tảng lớn tuyết trắng!
Rãnh sâu, rãnh sâu hẹp dài hẹp dài!
Hấp dẫn, hấp dẫn chết người!
Càng khoa trương chính là không biết nàng dùng loại nước hoa nào, lại làm Tô Mộc sản sinh xúc động. Hơn nữa phải nhớ nơi này không chỉ có hai người họ, còn có một cô gái hấp dẫn nằm gần bên.
Dương Tiểu Thúy rất nhanh liền phát hiện không thích hợp. Khí tức đàn ông thổi mạnh tới, Tô Mộc lại không tránh né mà chỉ ngồi yên lặng. Nàng nhìn theo ánh mắt của Tô Mộc, rất nhanh đã phát hiện ra. Dương Tiểu Thúy không chút chần chờ đứng thẳng người, toàn bộ cảnh xuân biến mất không còn nhìn thấy.
- Nhìn cái gì chứ ?
Dương Tiểu Thúy gắt giọng.
- Không nhìn cái gì, tôi chỉ đang nghĩ làm sao giúp Chị Trần.
Tô Mộc ho khan, đem quẫn cảnh xóa tan, vội vàng nói tránh đi.
- Cô thật sự ly hôn sao ?
Tô Mộc hỏi.
- Ly hôn! Thật sự ly hôn!
Dương Tiểu Thúy thở dài nói:
- Kỳ thật hôn nhân này đúng như lời Chị Trần đã nói, sớm nên ly hôn, khi tôi kết hôn với hắn cũng không phải tự nguyện. Hắn có nữ nhân hắn thích, tôi có nỗi khổ riêng của tôi, hiện tại mới ly hôn cũng đã muộn. Cậu đừng suy nghĩ nhiều, ly hôn đối với chúng tôi đều là giải thoát.
- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.
Tô Mộc uống cạn ly rượu, mỉm cười đứng dậy:
- Tiểu Thúy tỷ, sau này tôi làm việc trong huyện, có chuyện gì thì tìm tôi. Còn nữa, nếu Chị Trần tỉnh lại, cô gọi nàng tới tìm tôi một chuyến. Đương nhiên, đừng nói thân phận của tôi cho nàng là được. Hắc hắc!
- Cậu nha, lại đang suy nghĩ chuyện xấu.
Dương Tiểu Thúy cười nói.
- Tôi có thể nghĩ ra chuyện xấu gì chứ, được rồi, đi đây!
Nói xong Tô Mộc nhanh chóng mở cửa rời khỏi phòng, tư thế giống như chỉ dây dưa thêm một lát sẽ không thể rời khỏi. Một màn này bị Dương Tiểu Thúy nhìn thấy, không khỏi cười khanh khách.
- Sao vậy ? Thật xem chỗ của tôi là động Bàn Tơ hay sao ? Kỳ thật nếu là động Bàn Tơ thì tốt, nói không chuẩn tôi sẽ “ăn" cậu!
Tô Mộc rời khỏi Kim Sắc Huy Hoàng, quay về nhà khách trong huyện. Đêm nay xem như không uổng công, ít nhất cho Tô Mộc chứng kiến một Trần Kiều chân thật. Đáng tiếc cô gái như vậy, lại bị đám quan chức đồ khốn kéo chân sau.
Nhà máy Hoàng Vân cùng nhà máy Gia Hòa đều có vấn đề, nhưng nhà máy Hoàng Vân khác hẳn Gia Hòa. Nghĩ tới đây, làm sao cứu vãn hai xí nghiệp quốc doanh này, Tô Mộc đã có ý nghĩ của mình.
Nghĩ ra được biện pháp, tâm tình Tô Mộc thật tốt, vừa về tới nhà khách Ô Dương đã chạy ra:
- Tô chủ tịch, ngài đã trở lại ? Ăn cơm chưa ? Có muốn tôi chuẩn bị cho ngài không ?
- Không cần phiền toái như vậy, gọi phòng bếp làm bát mì cho tôi, sau đó thêm chút dưa muối là được.
Tô Mộc cười nói.
- Được, chờ một chút, tôi lập tức đi an bài!
Ô Dương vội vàng xoay người, hắn cũng không gặp qua dáng vẻ thoải mái như vậy của Tô Mộc, nếu gặp được còn không nhanh chóng biểu hiện xuống.
Một đêm im lặng trôi qua.
Đợi sáng sớm hôm sau, trước cửa văn phòng của Tô Mộc đã xuất hiện hai người.
Tác giả :
Ẩn Vi Giả