Quan Bảng
Chương 166: Quân tử chi giao (2)
Khi Trịnh Đậu Đậu bưng trà vào phòng, Tô Mộc vẫn không hề ngừng lại, thậm chí cũng không bị cô làm ảnh hưởng, tiếp tục báo cáo lên. Mà Trịnh Vấn Tri ban đầu vốn thật thoải mái, càng nghe vẻ mặt càng thêm ngưng trọng. Những lời Tô Mộc nói ra mỗi câu đều nhất châm kiến huyết, mỗi quy hoạch đều hoàn mỹ xác thực tinh tế vô cùng.
Nếu thật sự dựa theo quy hoạch này, trấn Hắc Sơn tuyệt đối có thể trở thành điểm tăng trưởng kinh tế của huyện Hình Đường thậm chí là của thành phố Thanh Lâm.
- Đậu Đậu, thế nào? Trên lầu nói chuyện ra sao?
Trịnh Mục kéo tay Trịnh Đậu Đậu gấp giọng hỏi.
- Muốn biết?
Trịnh Đậu Đậu hỏi.
- Muốn!
Trịnh Mục vội vàng gật đầu.
- Muốn biết thì anh tự bưng ấm trà đi vào.
Trịnh Đậu Đậu nói xong liền xoay người rời đi, lưu lại vẻ mặt vô cùng sốt ruột lại vô cùng bất đắc dĩ của Trịnh Mục.
Cuộc nói chuyện giữa Tô Mộc cùng Trịnh Vấn Tri thật thuận lợi, những gì Trịnh Vấn Tri muốn biết Tô Mộc đều hội báo rõ ràng. Thái độ nói chuyện thật tự nhiên, làm Trịnh Vấn Tri không khỏi nhớ kỹ tên của hắn.
- Tô Mộc, tôi nhìn trúng cậu, hi vọng lần sau khi gặp lại, cậu có thể gây niềm vui lớn hơn nữa cho tôi.
Trịnh Vấn Tri đạm mạc nói.
- Cháu cam đoan, nhất định!
Tô Mộc gật mạnh đầu.
- Vậy là tốt rồi, đi thôi, đi ăn cơm.
Trịnh Vấn Tri đứng dậy đi ra ngoài, khi đi ngang qua người Tô Mộc, đột nhiên dừng bước lại nhìn chằm chằm hai mắt của hắn.
- Thiên hạ đều biết thủ chi vi thủ, mà không biết mạc tri dữ tri vi thủ. ( Ý nghĩa là: mọi người đều biết thu được của người khác mới là thu hoạch, nhưng không biết cho người khác cũng là thu hoạch ). Biết lời nói này có ý gì không?
- Biết!
Tô Mộc quyết đoán nói:
- Trịnh bí thư, ngài yên tâm, giữa cháu cùng Trịnh Mục chính là thuộc về vế sau. Bất kể là hắn hay là cháu, đều chưa từng nghĩ tới vớt cái gì từ trên người đối phương. Đương nhiên nếu như nhất định phải có, như vậy theo cháu nghĩ chỉ là hữu tình. Người cả đời này, nếu như nói không có vài hảo hữu chí giao, thật sự vô cùng thất bại.
Nghe được câu trả lời của Tô Mộc, Trịnh Vấn Tri không nói gì nữa, lập tức rời phòng. Tô Mộc đi theo sau lưng hắn, cho tới lúc này mới thoáng yên tâm.
Bởi vì đã vượt qua nguy hiểm!
Đợi sau khi hai người đi xuống lầu, Diêm Khuynh Chi đi ra khỏi phòng bếp cười hỏi:
- Thế nào?
- Chuẩn bị cơm trưa!
Trịnh Vấn Tri đáp.
- Tốt lắm! Hai con nhanh chóng tới hỗ trợ đi, lập tức có thể dọn cơm.
Diêm Khuynh Chi mỉm cười hô. Kết cục như vậy bà thật vui vẻ nhìn thấy, cũng không thể làm cho con trai vừa dẫn bạn về thăm nhà ngày tết, chồng mình lại đuổi người ta đi. Nếu thật là như vậy chỉ sợ quan hệ giữa hai cha con càng thêm xấu.
Nhưng nói tới thanh niên Tô Mộc này thật không tệ, có thể làm cho chồng bà cam tâm tình nguyện lưu lại ăn cơm, thật sự không phải là ai cũng có thể làm được tới. Nhất là một cán bộ khoa cấp như Tô Mộc, càng thêm đáng quý.
Bữa cơm vẫn tương đối thuận lợi, Tô Mộc cũng không có bao nhiêu hạn chế, nên ăn thế nào thì thế nào. Dù sao sự tình đã như vậy, chỉ cần bảo trì lễ nghi cơ bản nhất thì cũng không cần quá tỉ mỉ chuyện khác. Hơn nữdìêm Khuynh Chi nấu ăn thật sự không tệ, thịt oa oa ngưu làm được thật ngon.
Đợi ăn cơm xong, Trịnh Mục nói muốn ra ngoài đi dạo. Trịnh Đậu Đậu nhàn rỗi, cũng đi theo hai người. Ngôi nhà vừa rồi còn náo nhiệt, lập tức liền biến thành quạnh quẽ.
Đứng ở cửa nhìn ba người ngồi xe rời khỏi, Diêm Khuynh Chi mỉm cười hỏi:
- Anh lưu lại Tô Mộc ăn cơm, kỳ thật em cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Em chỉ muốn biết, anh cảm thấy Tô Mộc thế nào?
- Còn em?
Trịnh Vấn Tri thản nhiên hỏi.
- Em cảm thấy đứa nhỏ này không sai, dám liều lĩnh còn có tình điệu. Anh không phải không biết, đôi bảo bối của anh, có rất ít người đạt được hai đứa nó thừa nhận, mà Tô Mộc lại làm được. Có thể làm cho Trịnh Mục khẳng định như vậy, có thể làm cho Đậu Đậu cũng không phản đối, anh nói người như vậy còn không có bản lĩnh sao?
Diêm Khuynh Chi không chút keo kiệt nói.
- Đích thật là có chút bổn sự, “không lấy tài mà kiêu ngạo, không lấy sủng mà ra uy", người có thể làm được như vậy, cũng không bao nhiêu, mà với tuổi như hắn càng không có mấy người đạt được tới.
Trịnh Vấn Tri chậm rãi nói.
Nếu Tô Mộc nghe được lời đánh giá của Trịnh Vấn Tri, phỏng chừng vô cùng khiếp sợ. Lời đánh giá này thật sự rất cao, nhất là từ miệng của một bí thư tỉnh ủy, giá trị không thể so sánh nổi.
- Anh còn không biết đi, trước bữa cơm em có nghe Trịnh Mục nói, Tô Mộc là bạn trai của Diệp Tích.
Diêm Khuynh Chi vừa nói ra lời này, làm vẻ mặt Trịnh Vấn Tri sửng sốt.
- Em nói cái gì? Là bạn trai của Diệp Tích?
Trịnh Vấn Tri hỏi lại.
- Phải!
Diêm Khuynh Chi gật gật đầu:
- Nghĩ tới điều gì sao?
- Khó trách…
Trịnh Vấn Tri như có suy nghĩ gì gật đầu:
- Từ giờ trở đi, khi Tô Mộc tới nchú Hàng ta không cần tiếp quy củ nhiều như vậy. Còn nữa, nếm thử Duẩn Tiêm trà xem, thật sự không tệ, uống vào có hương vị tươi mát.
Tâm tình bây giờ của Trịnh Mục thật thống khoái, trước đó hắn đã hỏi qua mẹ mình thái độ của cha thế nào. Thật không ngờ hắn luôn lo lắng đề phòng chuyện này, nhưng bởi vì sự xuất hiện của Tô Mộc đã chân chính thành công.
- Ha ha, huynh đệ, không cần nói nhiều nữa, đêm nay hai chúng ta chơi đùa thoải mái.
Trịnh Mục cười to nói.
- Bằng không thì sao? Tôi giúp cậu chuyện lớn như vậy, cậu còn làm hại tôi hết hồn, nếu cậu không bồi thường cho tôi, tôi không để yên!
Tô Mộc tức giận nói.
- Yên tâm, tuyệt đối cho cậu thoải mái.
Trịnh Mục lớn tiếng nói.
Hiện tại Lý Nhạc Thiên đang ở thủ đô, mà Diệp Tích cũng đã gọi điện thoại báo tin mình cùng Diệp An Bang về thủ đô chúc tết. Hiện giờ trong Thịnh Kinh chỉ còn lại Trịnh Mục, hắn không làm thì ai đi chiêu đãi.
Bởi vì hiện tại mới xế chiều, lại mới ăn cơm xong, cũng không thể tiếp tục đi ăn. Trịnh Mục liền lái xe đi ra ngoại ô thành phố, không bao lâu đã tới trước một dãy biệt thự. Khu vực này có tên là “Đế Hoàng Uyển", cũng không phải khoa trương, vừa xem phong cách kiến trúc, hay trang hoàng bên trong tuyệt đối là nhất lưu.
Ở trong Thịnh Kinh có thể mua được biệt thự loại này tuyệt đối không có bao nhiêu người. Nếu ở trước kia, Trịnh Mục muốn có biệt thự như vậy cũng không phải không có khả năng, nhưng hiện tại muốn hợp lý hợp tình mua vào, căn bản không có khả năng.
- Huynh đệ, bộ biệt thự này là tôi tiêu tiền mua, thế nào? Thích không?
Trịnh Mục xuống xe đứng bên cạnh bể phun nước khô cạn, lớn tiếng cười nói.
- Thích thì thế nào.
Tô Mộc đáp.
- Thích thì đưa cho cậu.
Trịnh Mục vung tay, hào khí can vân nói.
- Đừng nói nhảm! Hai người đi vào trước, tôi gọi điện thoại!
Tô Mộc nói.
- Nhanh lên ah!
Đợi sau khi hai anh em Trịnh Mục đi vào biệt thự, Tô Mộc bắt đầu gọi điện thoại, từ ngày hôm qua gọi điện cho Mai Tranh sau đó cũng không thể sử dụng điện thoại làm cho hắn có chút sốt ruột. Sang đầu năm mới dù sao phải chúc tết cho sư phụ mới đúng. Hắn đã gọi điện cho Ngô Thanh Nguyên, nhưng không cách nào liên lạc được Mai Tranh.
Nếu thật sự dựa theo quy hoạch này, trấn Hắc Sơn tuyệt đối có thể trở thành điểm tăng trưởng kinh tế của huyện Hình Đường thậm chí là của thành phố Thanh Lâm.
- Đậu Đậu, thế nào? Trên lầu nói chuyện ra sao?
Trịnh Mục kéo tay Trịnh Đậu Đậu gấp giọng hỏi.
- Muốn biết?
Trịnh Đậu Đậu hỏi.
- Muốn!
Trịnh Mục vội vàng gật đầu.
- Muốn biết thì anh tự bưng ấm trà đi vào.
Trịnh Đậu Đậu nói xong liền xoay người rời đi, lưu lại vẻ mặt vô cùng sốt ruột lại vô cùng bất đắc dĩ của Trịnh Mục.
Cuộc nói chuyện giữa Tô Mộc cùng Trịnh Vấn Tri thật thuận lợi, những gì Trịnh Vấn Tri muốn biết Tô Mộc đều hội báo rõ ràng. Thái độ nói chuyện thật tự nhiên, làm Trịnh Vấn Tri không khỏi nhớ kỹ tên của hắn.
- Tô Mộc, tôi nhìn trúng cậu, hi vọng lần sau khi gặp lại, cậu có thể gây niềm vui lớn hơn nữa cho tôi.
Trịnh Vấn Tri đạm mạc nói.
- Cháu cam đoan, nhất định!
Tô Mộc gật mạnh đầu.
- Vậy là tốt rồi, đi thôi, đi ăn cơm.
Trịnh Vấn Tri đứng dậy đi ra ngoài, khi đi ngang qua người Tô Mộc, đột nhiên dừng bước lại nhìn chằm chằm hai mắt của hắn.
- Thiên hạ đều biết thủ chi vi thủ, mà không biết mạc tri dữ tri vi thủ. ( Ý nghĩa là: mọi người đều biết thu được của người khác mới là thu hoạch, nhưng không biết cho người khác cũng là thu hoạch ). Biết lời nói này có ý gì không?
- Biết!
Tô Mộc quyết đoán nói:
- Trịnh bí thư, ngài yên tâm, giữa cháu cùng Trịnh Mục chính là thuộc về vế sau. Bất kể là hắn hay là cháu, đều chưa từng nghĩ tới vớt cái gì từ trên người đối phương. Đương nhiên nếu như nhất định phải có, như vậy theo cháu nghĩ chỉ là hữu tình. Người cả đời này, nếu như nói không có vài hảo hữu chí giao, thật sự vô cùng thất bại.
Nghe được câu trả lời của Tô Mộc, Trịnh Vấn Tri không nói gì nữa, lập tức rời phòng. Tô Mộc đi theo sau lưng hắn, cho tới lúc này mới thoáng yên tâm.
Bởi vì đã vượt qua nguy hiểm!
Đợi sau khi hai người đi xuống lầu, Diêm Khuynh Chi đi ra khỏi phòng bếp cười hỏi:
- Thế nào?
- Chuẩn bị cơm trưa!
Trịnh Vấn Tri đáp.
- Tốt lắm! Hai con nhanh chóng tới hỗ trợ đi, lập tức có thể dọn cơm.
Diêm Khuynh Chi mỉm cười hô. Kết cục như vậy bà thật vui vẻ nhìn thấy, cũng không thể làm cho con trai vừa dẫn bạn về thăm nhà ngày tết, chồng mình lại đuổi người ta đi. Nếu thật là như vậy chỉ sợ quan hệ giữa hai cha con càng thêm xấu.
Nhưng nói tới thanh niên Tô Mộc này thật không tệ, có thể làm cho chồng bà cam tâm tình nguyện lưu lại ăn cơm, thật sự không phải là ai cũng có thể làm được tới. Nhất là một cán bộ khoa cấp như Tô Mộc, càng thêm đáng quý.
Bữa cơm vẫn tương đối thuận lợi, Tô Mộc cũng không có bao nhiêu hạn chế, nên ăn thế nào thì thế nào. Dù sao sự tình đã như vậy, chỉ cần bảo trì lễ nghi cơ bản nhất thì cũng không cần quá tỉ mỉ chuyện khác. Hơn nữdìêm Khuynh Chi nấu ăn thật sự không tệ, thịt oa oa ngưu làm được thật ngon.
Đợi ăn cơm xong, Trịnh Mục nói muốn ra ngoài đi dạo. Trịnh Đậu Đậu nhàn rỗi, cũng đi theo hai người. Ngôi nhà vừa rồi còn náo nhiệt, lập tức liền biến thành quạnh quẽ.
Đứng ở cửa nhìn ba người ngồi xe rời khỏi, Diêm Khuynh Chi mỉm cười hỏi:
- Anh lưu lại Tô Mộc ăn cơm, kỳ thật em cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Em chỉ muốn biết, anh cảm thấy Tô Mộc thế nào?
- Còn em?
Trịnh Vấn Tri thản nhiên hỏi.
- Em cảm thấy đứa nhỏ này không sai, dám liều lĩnh còn có tình điệu. Anh không phải không biết, đôi bảo bối của anh, có rất ít người đạt được hai đứa nó thừa nhận, mà Tô Mộc lại làm được. Có thể làm cho Trịnh Mục khẳng định như vậy, có thể làm cho Đậu Đậu cũng không phản đối, anh nói người như vậy còn không có bản lĩnh sao?
Diêm Khuynh Chi không chút keo kiệt nói.
- Đích thật là có chút bổn sự, “không lấy tài mà kiêu ngạo, không lấy sủng mà ra uy", người có thể làm được như vậy, cũng không bao nhiêu, mà với tuổi như hắn càng không có mấy người đạt được tới.
Trịnh Vấn Tri chậm rãi nói.
Nếu Tô Mộc nghe được lời đánh giá của Trịnh Vấn Tri, phỏng chừng vô cùng khiếp sợ. Lời đánh giá này thật sự rất cao, nhất là từ miệng của một bí thư tỉnh ủy, giá trị không thể so sánh nổi.
- Anh còn không biết đi, trước bữa cơm em có nghe Trịnh Mục nói, Tô Mộc là bạn trai của Diệp Tích.
Diêm Khuynh Chi vừa nói ra lời này, làm vẻ mặt Trịnh Vấn Tri sửng sốt.
- Em nói cái gì? Là bạn trai của Diệp Tích?
Trịnh Vấn Tri hỏi lại.
- Phải!
Diêm Khuynh Chi gật gật đầu:
- Nghĩ tới điều gì sao?
- Khó trách…
Trịnh Vấn Tri như có suy nghĩ gì gật đầu:
- Từ giờ trở đi, khi Tô Mộc tới nchú Hàng ta không cần tiếp quy củ nhiều như vậy. Còn nữa, nếm thử Duẩn Tiêm trà xem, thật sự không tệ, uống vào có hương vị tươi mát.
Tâm tình bây giờ của Trịnh Mục thật thống khoái, trước đó hắn đã hỏi qua mẹ mình thái độ của cha thế nào. Thật không ngờ hắn luôn lo lắng đề phòng chuyện này, nhưng bởi vì sự xuất hiện của Tô Mộc đã chân chính thành công.
- Ha ha, huynh đệ, không cần nói nhiều nữa, đêm nay hai chúng ta chơi đùa thoải mái.
Trịnh Mục cười to nói.
- Bằng không thì sao? Tôi giúp cậu chuyện lớn như vậy, cậu còn làm hại tôi hết hồn, nếu cậu không bồi thường cho tôi, tôi không để yên!
Tô Mộc tức giận nói.
- Yên tâm, tuyệt đối cho cậu thoải mái.
Trịnh Mục lớn tiếng nói.
Hiện tại Lý Nhạc Thiên đang ở thủ đô, mà Diệp Tích cũng đã gọi điện thoại báo tin mình cùng Diệp An Bang về thủ đô chúc tết. Hiện giờ trong Thịnh Kinh chỉ còn lại Trịnh Mục, hắn không làm thì ai đi chiêu đãi.
Bởi vì hiện tại mới xế chiều, lại mới ăn cơm xong, cũng không thể tiếp tục đi ăn. Trịnh Mục liền lái xe đi ra ngoại ô thành phố, không bao lâu đã tới trước một dãy biệt thự. Khu vực này có tên là “Đế Hoàng Uyển", cũng không phải khoa trương, vừa xem phong cách kiến trúc, hay trang hoàng bên trong tuyệt đối là nhất lưu.
Ở trong Thịnh Kinh có thể mua được biệt thự loại này tuyệt đối không có bao nhiêu người. Nếu ở trước kia, Trịnh Mục muốn có biệt thự như vậy cũng không phải không có khả năng, nhưng hiện tại muốn hợp lý hợp tình mua vào, căn bản không có khả năng.
- Huynh đệ, bộ biệt thự này là tôi tiêu tiền mua, thế nào? Thích không?
Trịnh Mục xuống xe đứng bên cạnh bể phun nước khô cạn, lớn tiếng cười nói.
- Thích thì thế nào.
Tô Mộc đáp.
- Thích thì đưa cho cậu.
Trịnh Mục vung tay, hào khí can vân nói.
- Đừng nói nhảm! Hai người đi vào trước, tôi gọi điện thoại!
Tô Mộc nói.
- Nhanh lên ah!
Đợi sau khi hai anh em Trịnh Mục đi vào biệt thự, Tô Mộc bắt đầu gọi điện thoại, từ ngày hôm qua gọi điện cho Mai Tranh sau đó cũng không thể sử dụng điện thoại làm cho hắn có chút sốt ruột. Sang đầu năm mới dù sao phải chúc tết cho sư phụ mới đúng. Hắn đã gọi điện cho Ngô Thanh Nguyên, nhưng không cách nào liên lạc được Mai Tranh.
Tác giả :
Ẩn Vi Giả