Quan Bảng
Chương 137: Tiệc nhà
Tửu phẩm tức nhân phẩm, Tô Mộc uống rượu ừng ực, có thể thấy cá tính hắn sảng khoái. Hà Mân lại nâng ly cụng với Tô Mộc, nhưng uống ly đó xong gã ngất không biết trời trăng.
Không ai nhớ tàn tiệc như thế nào, mọi người chỉ biết là các nữ nhân quay về nghỉ ngơi, nam nhân ở lại dù là nhà đầu tư hay nhân viên công tác Trấn Hắc Sơn đều không bò dậy nổi.
Tô Mộc thì như không bị gì vững vàng ra khỏi tiệm Thủy Vân Gian.
Đêm hè này Tô Mộc nổi tiếng khắp Trấn Hắc Sơn.
Đoàn khảo sát ức nguyên lái xe đi vào sáng hom sau, khi bọn họ quay lại sẽ mang theo hợp đồng chính thức, Trấn Hắc Sơn sẽ mở màn phát triển. Lương Xương Quý không đi tiễn, Tô Mộc theo đoàn xe, đưa mọi người đến huyện Hình Đường, nhìn theo bọn họ rời đi.
Chờ đoàn khảo sát đi khuất, Tô Mộc chạy hướng tòa nhà huyện ủy, báo cáo kỹ càng tình hình khảo sát cho Nhiếp Việt. Nghe báo cáo, tâm tình Nhiếp Việt rất vui sướng.
Hiện giờ trong huyện Hình Đường có ai không biết Tô Mộc là người của gã? Nhiếp Việt mới lên đài Tô Mộc đã đưa ra công tích khiến gã vừa lòng, nở mày nở mặt. Nếu không phải Tô Mộc mới trở thành trưởng trấn thì Nhiếp Việt rất muốn đưa hắn lên làm bí thư trấn ủy. Chỉ có ngồi vào vị trí đó Tô Mộc mới thoải mái hành động.
Giữ trạng thái hiện nay cũng được, miễn Lương Xương Quý không gây rối, Nhiếp Việt không ngại để mặc lão ngồi vị trí đó.
Tô Mộc do dự nói:
- Nhiếp bí thư, có một câu không biết cháu có nên nói không.
- Nói đi.
Nhiếp Việt cười bảo:
- Ở chỗ chú do dự cái gì? Cháu nghĩ gì nói nấy đừng ngại. Trưa nay cháu đừng về, theo chú về nhà, cô của cháu nghe nói cháu đến nhất quyết nấu mấy món cho chúng ta nhậu.
- Cháu nghe theo bí thư sắp đặt.
Tô Mộc cười nói:
- Điều cháu muốn nói là công việc phát triển cơ bản đã ổn định, cháu sợ lỡ có người đỏ mắt thì...
Tô Mộc không nói hết nhưng Nhiếp Việt hiểu ý:
- Cháu yên tâm, sợ bị người hái trái đúng không? Miễn chú ngồi trên vị trí này một ngày thì không ai có thể xóa bỏ công lao của cháu. Công lao của ai thì là của người đó, tại chỗ của chú tuyệt đối sẽ không có chuyện hái trái.
Tô Mộc nói:
- Cháu không quan tâm có hái trái hay không, cháu chỉ sợ lỡ có người chỉ điểm bậy sẽ ảnh hưởng kế hoạch lớn phát triển Trấn Hắc Sơn.
Nhiếp Việt bảo đảm:
- Không thành vấn đề, cứ làm thoải mái, có chuyện gì trực tiếp đến tìm chú.
Tô Mộc cười gật đầu, nói:
- Vâng, hiểu rồi.
Tô Mộc không thể không đánh tiếng trước, lỡ trong huyện muốn điều chỉnh Trấn Hắc Sơn thì Nhiếp Việt không đến mức luống cuống tay chân.
Quan hệ với Triệu Thụy An chưa đến nông nỗi như nước với lửa nhưng cũng không tốt đẹp gì. Vì ích lợi của mình, Triệu Thụy An dám làm bất cứ chuyện gì, Tô Mộc phải cảnh giác trước.
Đây là quan trường, nơi tàn khốc nhất, không bình yên hơn chiến trường chút nào. Tô Mộc không bao giờ ngờ trước kia nương tựa Triệu Thụy An nhưng giờ gã quay sang đối xử như thế với hắn, tạo thành mối quan hệ căng thẳng hiện nay. Từ đó thấy được trên quan trường không có kẻ thù tuyệt đối, miễn có đủ ích lợi thì kẻ thù sẽ biến thành bằng hữu.
Bữa cơm trưa Tô Mộc ăn ở nhà Nhiếp Việt, lúc hắn đi có rất nhiều người nhìn chằm chằm. Vô số ánh mắt hâm mộ nóng rực hòa tan Tô Mộc. Có lẽ vì là riêng tư nên Nhiếp Việt nói giỡn với Tô Mộc, chủ động rót rượu cho hắn. Nhiếp Việt nói chú muốn xem phong độ của đệ nhất tửu thần huyện Hình Đường chúng ta.
Tô Mộc thấy ngại ngùng.
Tô Mộc chẳng ngờ đêm qua tâm tình sung sướng uống thả bụng đổi lại danh hiệu tửu thần. May mắn ở nhà Nhiếp Việt, nếu bị người ngoài nghe thấy sẽ nghĩ sao?
Tô Mộc không dám uống nhiều, uống hết một bình xong hắn xin phép đi về. Nhiếp Việt không giữ lại, ném cho hắn một điếu thuốc lá từ biệt.
Eo Dương Tiệp Nghi còn đeo tạp đề, cười nói:
- Lão Nhiếp, tiểu Tô là một nhân tài.
Dương Tiệp Nghi là vợ của Nhiếp Việt, hiện làm phó cục trưởng cục vệ sinh huyện Hình Đường. Bình thường Dương Tiệp Nghi không quản lý nhiều nhưng ai đều biết cục trưởng cục vệ sinh nói câu nào là đáng đồng tiền câu ấy, ai kêu cô là phu nhân của bí thư huyện ủy?
Nhiếp Việt cười nói:
- Đúng vậy! Nếu không nhờ Tô Mộc thì tôi không biết làm sao giải mở cục diện hiện tại.
Dương Tiệp Nghi nói:
- Sau này cố gắng cất nhắc cậu ấy lên cao, anh cũng nên bồi dưỡng thành viên tổ chức cho mình. Trong tay không có vài người sử dụng, sớm muộn gì sẽ chịu thiệt.
Nhiếp Việt gật đầu, yêu thương ôm Dương Tiệp Nghi vào lòng.
Nhiếp Việt dịu dàng nói:
- Chuyện lần này nhờ có anh của em, nếu không nhờ anh của em ra tay thì anh sẽ không ngồi vào vị trí này được.
Dương Tiệp Nghi lườm Nhiếp Việt:
- Nói bậy bạ cái gì, anh của em cũng là anh của anh.
Nhiếp Việt cười nói:
- Ừm! Là anh của anh, vợ yêu, anh nói linh tinh, tự phạt ba ly tạ tội.
Dương Tiệp Nghi:
- Đừng hòng, muốn kiếm cớ uống rượu phải không? Nằm mơ đi, buông ly xuống, dọn dẹp bát đãu!
- Ha ha ha, bị em nhìn thấu.
* * *
Tô Mộc rời khỏi nhà Nhiếp Việt, hắn ngồi lên xe, từ từ khép mắt. Lái xe là Đoạn Bằng, từ ngày gã quyết định theo Tô Mộc, sau khi sắp xếp chuyện trong nhà ổn thỏa gã liền đi làm.
Tô Mộc mở mắt ra, cười hỏi:
- Đoạn Bằng, thế nào? Trong thời gian này bác gái sắp giải phẫu đúng không? Có cần tôi đánh tiếng với bệnh viện không?
Đoạn Bằng rất cảm kích:
- Không cần đâu thưa lãnh đạo, chờ Diệp tiểu thư lại đến đây tôi phải cảm ơn tiểu thư. Nếu không nhờ Diệp tiểu thư bỏ ra số tiền đó thì mẹ của tôi không cách nào nhanh chóng phẩu thuật.
Tô Mộc nói:
- Đó chỉ là chuyện nhỏ, tôi sẽ chuyển lời cho cô ấy. Vậy đi, khi nào bác gái phẫu thuật thì anh đừng đi làm, tôi tự lái xe hai ngày.
Đoạn Bằng gật đầu, nói:
- Ừm!
Lòng Đoạn Bằng tràn ngập cảm động, gặp được Tô Mộc là may mắn của gã. Nếu không có Tô Mộc rộng rãi giúp tiền thì Đoạn Bằng không thể cứu mẹ của mình được, chỉ với ân tình này, Đoạn Bằng sẵn sàng dùng mạng đổi lại. Huống chi Tô Mộc vận động Đoạn Bằng trở thành nhân viên công tác Trấn Hắc Sơn.
Có vài lời Đoạn Bằng sẽ không nói ra miệng nhưng gã nhớ kỹ trong lòng, lúc nên làm tuyệt đối không qua loa.
Đoạn Bằng hỏi:
- Lãnh đạo, bây giờ chúng ta đi đâu? Về trấn sao?
Tô Mộc nói:
- Không, đi quán trà Thanh U trước.
- Vâng!
Kỹ thuật lái xe của Đoạn Bằng rất tuyệt vời, Tô Mộc không dám so sánh với gã. Xe chạy bon bon, Tô Mộc suy đoán lý do Lạc Khang Hoa hẹn gặp mình.
Đã làm xong công trình xây dựng trường tiểu học Trấn Hắc Sơn, qua nghiệm thu thì chất lượng tuyệt đối hợp cách. Kiến trúc Lạc thị bị lỗ một khoản tiền, trang hoàng trường tiểu học và tăng thêm mấy gian nhà trệt.
Đã làm xong công việc, cũng trả tiền rồi, Lạc Khang Hoa hẹn Tô Mộc không lẽ muốn...
Tô Mộc nhìn quán ven đường, đốt thuốc lá, nheo mắt suy tư.
Quán trà Thanh U.
Khi Tô Mộc đến nơi thấy Lạc Khang Hoa, Nghiêm Xuân Hoa sớm chờ ở bên ngoài. Tô Mộc xuống xe, hai người vội chạy lên. Lạc Khang Hoa cười dẫn Tô Mộc vào gian phòng đã đặt trước, lạ là Nghiêm Xuân Hoa không đi vào mà lấy cớ bận công chuyện xin đi trước.
Không ai nhớ tàn tiệc như thế nào, mọi người chỉ biết là các nữ nhân quay về nghỉ ngơi, nam nhân ở lại dù là nhà đầu tư hay nhân viên công tác Trấn Hắc Sơn đều không bò dậy nổi.
Tô Mộc thì như không bị gì vững vàng ra khỏi tiệm Thủy Vân Gian.
Đêm hè này Tô Mộc nổi tiếng khắp Trấn Hắc Sơn.
Đoàn khảo sát ức nguyên lái xe đi vào sáng hom sau, khi bọn họ quay lại sẽ mang theo hợp đồng chính thức, Trấn Hắc Sơn sẽ mở màn phát triển. Lương Xương Quý không đi tiễn, Tô Mộc theo đoàn xe, đưa mọi người đến huyện Hình Đường, nhìn theo bọn họ rời đi.
Chờ đoàn khảo sát đi khuất, Tô Mộc chạy hướng tòa nhà huyện ủy, báo cáo kỹ càng tình hình khảo sát cho Nhiếp Việt. Nghe báo cáo, tâm tình Nhiếp Việt rất vui sướng.
Hiện giờ trong huyện Hình Đường có ai không biết Tô Mộc là người của gã? Nhiếp Việt mới lên đài Tô Mộc đã đưa ra công tích khiến gã vừa lòng, nở mày nở mặt. Nếu không phải Tô Mộc mới trở thành trưởng trấn thì Nhiếp Việt rất muốn đưa hắn lên làm bí thư trấn ủy. Chỉ có ngồi vào vị trí đó Tô Mộc mới thoải mái hành động.
Giữ trạng thái hiện nay cũng được, miễn Lương Xương Quý không gây rối, Nhiếp Việt không ngại để mặc lão ngồi vị trí đó.
Tô Mộc do dự nói:
- Nhiếp bí thư, có một câu không biết cháu có nên nói không.
- Nói đi.
Nhiếp Việt cười bảo:
- Ở chỗ chú do dự cái gì? Cháu nghĩ gì nói nấy đừng ngại. Trưa nay cháu đừng về, theo chú về nhà, cô của cháu nghe nói cháu đến nhất quyết nấu mấy món cho chúng ta nhậu.
- Cháu nghe theo bí thư sắp đặt.
Tô Mộc cười nói:
- Điều cháu muốn nói là công việc phát triển cơ bản đã ổn định, cháu sợ lỡ có người đỏ mắt thì...
Tô Mộc không nói hết nhưng Nhiếp Việt hiểu ý:
- Cháu yên tâm, sợ bị người hái trái đúng không? Miễn chú ngồi trên vị trí này một ngày thì không ai có thể xóa bỏ công lao của cháu. Công lao của ai thì là của người đó, tại chỗ của chú tuyệt đối sẽ không có chuyện hái trái.
Tô Mộc nói:
- Cháu không quan tâm có hái trái hay không, cháu chỉ sợ lỡ có người chỉ điểm bậy sẽ ảnh hưởng kế hoạch lớn phát triển Trấn Hắc Sơn.
Nhiếp Việt bảo đảm:
- Không thành vấn đề, cứ làm thoải mái, có chuyện gì trực tiếp đến tìm chú.
Tô Mộc cười gật đầu, nói:
- Vâng, hiểu rồi.
Tô Mộc không thể không đánh tiếng trước, lỡ trong huyện muốn điều chỉnh Trấn Hắc Sơn thì Nhiếp Việt không đến mức luống cuống tay chân.
Quan hệ với Triệu Thụy An chưa đến nông nỗi như nước với lửa nhưng cũng không tốt đẹp gì. Vì ích lợi của mình, Triệu Thụy An dám làm bất cứ chuyện gì, Tô Mộc phải cảnh giác trước.
Đây là quan trường, nơi tàn khốc nhất, không bình yên hơn chiến trường chút nào. Tô Mộc không bao giờ ngờ trước kia nương tựa Triệu Thụy An nhưng giờ gã quay sang đối xử như thế với hắn, tạo thành mối quan hệ căng thẳng hiện nay. Từ đó thấy được trên quan trường không có kẻ thù tuyệt đối, miễn có đủ ích lợi thì kẻ thù sẽ biến thành bằng hữu.
Bữa cơm trưa Tô Mộc ăn ở nhà Nhiếp Việt, lúc hắn đi có rất nhiều người nhìn chằm chằm. Vô số ánh mắt hâm mộ nóng rực hòa tan Tô Mộc. Có lẽ vì là riêng tư nên Nhiếp Việt nói giỡn với Tô Mộc, chủ động rót rượu cho hắn. Nhiếp Việt nói chú muốn xem phong độ của đệ nhất tửu thần huyện Hình Đường chúng ta.
Tô Mộc thấy ngại ngùng.
Tô Mộc chẳng ngờ đêm qua tâm tình sung sướng uống thả bụng đổi lại danh hiệu tửu thần. May mắn ở nhà Nhiếp Việt, nếu bị người ngoài nghe thấy sẽ nghĩ sao?
Tô Mộc không dám uống nhiều, uống hết một bình xong hắn xin phép đi về. Nhiếp Việt không giữ lại, ném cho hắn một điếu thuốc lá từ biệt.
Eo Dương Tiệp Nghi còn đeo tạp đề, cười nói:
- Lão Nhiếp, tiểu Tô là một nhân tài.
Dương Tiệp Nghi là vợ của Nhiếp Việt, hiện làm phó cục trưởng cục vệ sinh huyện Hình Đường. Bình thường Dương Tiệp Nghi không quản lý nhiều nhưng ai đều biết cục trưởng cục vệ sinh nói câu nào là đáng đồng tiền câu ấy, ai kêu cô là phu nhân của bí thư huyện ủy?
Nhiếp Việt cười nói:
- Đúng vậy! Nếu không nhờ Tô Mộc thì tôi không biết làm sao giải mở cục diện hiện tại.
Dương Tiệp Nghi nói:
- Sau này cố gắng cất nhắc cậu ấy lên cao, anh cũng nên bồi dưỡng thành viên tổ chức cho mình. Trong tay không có vài người sử dụng, sớm muộn gì sẽ chịu thiệt.
Nhiếp Việt gật đầu, yêu thương ôm Dương Tiệp Nghi vào lòng.
Nhiếp Việt dịu dàng nói:
- Chuyện lần này nhờ có anh của em, nếu không nhờ anh của em ra tay thì anh sẽ không ngồi vào vị trí này được.
Dương Tiệp Nghi lườm Nhiếp Việt:
- Nói bậy bạ cái gì, anh của em cũng là anh của anh.
Nhiếp Việt cười nói:
- Ừm! Là anh của anh, vợ yêu, anh nói linh tinh, tự phạt ba ly tạ tội.
Dương Tiệp Nghi:
- Đừng hòng, muốn kiếm cớ uống rượu phải không? Nằm mơ đi, buông ly xuống, dọn dẹp bát đãu!
- Ha ha ha, bị em nhìn thấu.
* * *
Tô Mộc rời khỏi nhà Nhiếp Việt, hắn ngồi lên xe, từ từ khép mắt. Lái xe là Đoạn Bằng, từ ngày gã quyết định theo Tô Mộc, sau khi sắp xếp chuyện trong nhà ổn thỏa gã liền đi làm.
Tô Mộc mở mắt ra, cười hỏi:
- Đoạn Bằng, thế nào? Trong thời gian này bác gái sắp giải phẫu đúng không? Có cần tôi đánh tiếng với bệnh viện không?
Đoạn Bằng rất cảm kích:
- Không cần đâu thưa lãnh đạo, chờ Diệp tiểu thư lại đến đây tôi phải cảm ơn tiểu thư. Nếu không nhờ Diệp tiểu thư bỏ ra số tiền đó thì mẹ của tôi không cách nào nhanh chóng phẩu thuật.
Tô Mộc nói:
- Đó chỉ là chuyện nhỏ, tôi sẽ chuyển lời cho cô ấy. Vậy đi, khi nào bác gái phẫu thuật thì anh đừng đi làm, tôi tự lái xe hai ngày.
Đoạn Bằng gật đầu, nói:
- Ừm!
Lòng Đoạn Bằng tràn ngập cảm động, gặp được Tô Mộc là may mắn của gã. Nếu không có Tô Mộc rộng rãi giúp tiền thì Đoạn Bằng không thể cứu mẹ của mình được, chỉ với ân tình này, Đoạn Bằng sẵn sàng dùng mạng đổi lại. Huống chi Tô Mộc vận động Đoạn Bằng trở thành nhân viên công tác Trấn Hắc Sơn.
Có vài lời Đoạn Bằng sẽ không nói ra miệng nhưng gã nhớ kỹ trong lòng, lúc nên làm tuyệt đối không qua loa.
Đoạn Bằng hỏi:
- Lãnh đạo, bây giờ chúng ta đi đâu? Về trấn sao?
Tô Mộc nói:
- Không, đi quán trà Thanh U trước.
- Vâng!
Kỹ thuật lái xe của Đoạn Bằng rất tuyệt vời, Tô Mộc không dám so sánh với gã. Xe chạy bon bon, Tô Mộc suy đoán lý do Lạc Khang Hoa hẹn gặp mình.
Đã làm xong công trình xây dựng trường tiểu học Trấn Hắc Sơn, qua nghiệm thu thì chất lượng tuyệt đối hợp cách. Kiến trúc Lạc thị bị lỗ một khoản tiền, trang hoàng trường tiểu học và tăng thêm mấy gian nhà trệt.
Đã làm xong công việc, cũng trả tiền rồi, Lạc Khang Hoa hẹn Tô Mộc không lẽ muốn...
Tô Mộc nhìn quán ven đường, đốt thuốc lá, nheo mắt suy tư.
Quán trà Thanh U.
Khi Tô Mộc đến nơi thấy Lạc Khang Hoa, Nghiêm Xuân Hoa sớm chờ ở bên ngoài. Tô Mộc xuống xe, hai người vội chạy lên. Lạc Khang Hoa cười dẫn Tô Mộc vào gian phòng đã đặt trước, lạ là Nghiêm Xuân Hoa không đi vào mà lấy cớ bận công chuyện xin đi trước.
Tác giả :
Ẩn Vi Giả