Quán Ăn Đêm Kỳ Lạ
Chương 160 Pn 1 Tống Tịch - Nguyên Phong
Tống Tịch thường xuyên đổi công tác.
Kỳ thật nguyên nhân rất đơn giản, Tống Tịch không thích cùng người khác tiếp xúc quá lâu.
Chuyện trải qua chuyện trước kia làm Tống Tịch học được rất nhiều, tỷ như không tín nhiệm, lạnh nhạt, xa cách, cùng ngụy trang, vân vân...
Để phòng bị bảo vệ chính mình, cho nên Tống Tịch thường xuyên sẽ đổi công tác.
Tống Tịch mấy ngày nay lại thay đổi chỗ công tác, bất quá vẫn là bác sĩ khoa ngoại.
Bởi vì hắn đã công tác nhiều nơi, lại còn có các loại bằng cấp chứng chỉ, luận văn học thuật giải thưởng, vân vân...!cho nên dễ dàng được nhận làm phó giám đốc một bệnh viện.
Tống Tịch là phó giám đốc trẻ tuổi nhất trong các phó giám đốc.
Đừng nhìn Tống Tịch bên miệng đã có nếp nhăn khi cười, nhưng diện mạo cũng chỉ là ba mươi mấy bốn mươi tuổi.
Hơn nữa dáng người cao gầy, cho người ta một loại cảm giác ôn nhu dễ thân cận.
Tống Tịch luôn mỉm cười, cho nên người khác đều cảm thấy hắn vừa đẹp vừa hiền lành, tất nhiên nhân duyên thực tốt.
Tống Tịch gia nhập xong, lập tức biến thành nhân vật tiêu điểm của bệnh viện.
Y thuật cao siêu, hơn nữa làm người thân thiện, nghe nói còn chưa có bạn gái, đương nhiên cũng chưa có kết hôn.
Người đàn ông chất lượng như vậy rất nhiều người coi trọng.
Nhân viên bệnh viện, còn có đồng nghiệp, thậm chí là sinh viên thực tập đều đối với Tống Tịch ngưỡng mộ vô cùng.
Nhưng bởi vì Tống Tịch rất kín tiếng cho nên khó tìm thấy cơ hội mở miệng, chỉ cần biểu đạt một chút ái mộ liền sẽ làm Tống Tịch uyển chuyển tránh đi.
Đâu chỉ là đồng nghiệp, sinh viên được hướng dẫn, ngay cả giám đốc cũng coi trọng Tống Tịch.
Giám đốc là cấp trên của Tống Tịch, cũng là viện trưởng bệnh viện.
Một người phụ nữ bốn mươi mấy tuổi, lớn hơn Tống Tịch, nhưng kỳ thật cũng không phải lớn hơn, vì Tống Tịch đã là người mấy ngàn tuổi.
Giám đốc đã kết hôn một lần, còn có đứa con trai, bất quá chồng đã qua đời, vẫn chưa có lại kết hôn.
Giám đốc đối với Tống Tịch rất tốt.
Rất nhiều người đều nói giám đốc là coi trọng Tống Tịch, bằng không sao ngày thường khắc nghiệt, một khi đối mặt Tống Tịch liền nhu mì, nhìn nổi hết da gà.
Nguyên Phong cũng cảm thấy giám đốc coi trọng Tống Tịch.
Rất nhiều lần Nguyên Phong đi bệnh viện đón Tống Tịch tan tầm, đều nhìn thấy Tống Tịch cùng giám đốc đi ra.
Không chỉ như vậy, mấy lần Tống Tịch có giải phẫu khẩn cấp.
Nguyên Phong từ cửa sổ nhìn xuống là có thể nhìn thấy Tống Tịch được xe hơi đưa về, mà người lái xe đưa hắn trở về là giám đốc.
Bình dấm Nguyên Phong không biết vỡ bao nhiêu lần.
Hắn vài lần cùng Tống Tịch nhắc qua, nói bóng nói gió.
Bất quá Tống Tịch không có nói cái gì, còn khen lãnh đạo vài câu, nói là người tốt, một người phụ nữ đơn thân nuôi con cũng không dễ dàng vân vân...
Nguyên Phong vừa nghe dấm chua trong lòng càng dâng cao.
Kỳ thật Tống Tịch là cố ý.
Hắn sao có thể không nhìn ra chó săn mình nuôi trong nhà đang ghen tị.
Bất quá Tống Tịch thích nhìn thấy Nguyên Phong có biểu tình ghen tuông.
Thật là đáng yêu cực kỳ.
Tống Tịch hôm nay có giải phẫu tới khuya mới về, cũng là được viện trưởng đưa về, dù sao cũng tiện đường, đỡ phải tự lái xe hoặc Nguyên Phong chạy đi chạy về.
Tống Tịch vừa đến trước cửa nhà, liền nghe được tiếng cửa phòng mở ra.
Nguyên Phong quả nhiên luôn "giám sát" hắn.
Dù hắn về nửa đêm hay 2 giờ sáng, 3 giờ sáng, thậm chí là 6 giờ 7 giờ sáng đến cửa nhà cũng không cần gõ cửa, Nguyên Phong lập tức liền mở cửa để hắn tiến vào.
Đây là loại "giám sát" mà Tống Tịch rất hưởng thụ.
Bởi vì có người luôn chú ý mình, kỳ thật thực không tồi.
Tống Tịch đi vào, đem áo khoác cởi ra.
Bên ngoài thời tiết lạnh, nhiệt độ rất thấp.
Tống Tịch nói:
"Hôm nay hình như trời mưa, thực lạnh."
Nguyên Phong nhanh đem túi sưởi điện lại, nhét ở trong tay Tống Tịch, rồi đem áo khoác treo lên giá.
Sau đó hắn nhìn Tống Tịch, nói:
"Đã trễ thế này, anh trở về như thế nào, chuyến xe cuối cũng không còn, lái xe sao?"
Tống Tịch ôm túi sưởi ấm.
Hắn tương đối sợ lạnh.
Nguyên Phong biết điều đó, cho nên mỗi ngày đều chuẩn bị túi sưởi ấm.
Túi sưởi này là Nguyên Phong đặc biệt đi mua.
Hắn chọn mua một cái túi đặc biệt cho nam, có lông màu xanh rêu.
Khi cho bàn tay vào túi sưởi ấm này giống hệt ôm một cục đá xanh rêu trong lòng.
Tống Tịch cố ý nói:
"À, viện trưởng đưa anh về."
Nguyên Phong vừa nghe Tống Tịch nói, rất không thoải mái, bất quá vẫn là nói:
"Anh đói không? Đồ ăn ở phòng bếp, em giúp anh hâm nóng?"
Tống Tịch nói:
"Không đói bụng, nhưng mệt mỏi, anh đi tắm rửa một chút."
Hắn nói, trực tiếp cởi quần áo ném ở trong phòng khách, giây lát đã trần như nhộng, sau đó thong thả ung dung đi vào phòng tắm.
Nguyên Phong nhìn, ánh mắt muốn phun lửa, cũng không biết Tống Tịch là cố ý.
Nhưng Nguyên Phong nghe nói hắn rất mệt, phỏng chừng là vừa tham gia một cuộc giải phẫu lớn, cho nên cực lực khắc chế chính mình.
Tống Tịch thích xem biểu tình khắc chế của Nguyên Phong, bởi vì đây chính là thu hoạch của sự dạy dỗ.
Gương mặt đẹp trai hoàn mỹ lại ẩn nhẫn khắc chế, nhưng trên người Nguyên Phong luôn có dã tính khó thuần.
Tống Tịch ngồi ở trong bồn tắm, thực mau liền nghe được tiếng đập cửa.
Nguyên Phong từ bên ngoài tiến vào, không có thăm dò, chỉ là đem áo choàng tắm dài cho Tống Tịch, nói:
"Áo choàng tắm dài treo ở cửa cho anh."
Hắn nói, liền đem áo choàng tắm của Tống Tịch treo ở móc trên cửa, căn bản không bước vào, cũng không nhìn Tống Tịch, muốn nhanh đi ra.
Tống Tịch lại ác ý, cười tủm tỉm nói:
"Giúp anh đưa vào đây."
Nguyên Phong sửng sốt, bất quá vẫn là thực nghe lời cầm áo choàng tắm dài tiến vào.
Tống Tịch như cũ cười nói:
"Quá xa, anh đóng nước sẽ cảm thấy lạnh, em lại đây."
Nguyên Phong lại sửng sốt, nhanh cầm áo choàng tắm dài chậm rãi đi qua.
Tống Tịch muốn hắn đứng ở bên cạnh bồn tắm, cười nói:
"Em chờ một lát, anh tắm sắp xong rồi."
Nguyên Phong không có rời đi, cầm áo choàng tắm đứng ở bên cạnh, rũ mắt, không nhìn Tống Tịch, tựa hồ vẫn đang khắc chế.
Tống Tịch cười cười, cảm giác thật tốt.
Tống Tịch ghé vào thành bồn tắm, nâng quai hàm, cười tủm tỉm nói:
"Ngày mai anh nghỉ phép."
Ánh mắt Nguyên Phong một chút liền sáng, gắt gao nhìn chằm chằm Tống Tịch.
Tống Tịch cười cười, nói:
"Muốn chủ nhân cho em ăn không?"
Ánh mắt Nguyên Phong càng bóng lưỡng.
Hắn đem áo choàng trong tay ném xuống đất, sau đó bước vào bồn tắm, giống như là dã thú vọt vào nước sông săn mồi.
Tống Tịch khẽ cười, nói:
"Đừng quá thô lỗ."
Nguyên Phong giọng khàn khàn nói:
"Chỉ có điểm này em làm không được."
Tống Tịch ngày hôm sau không cần đi làm, bởi vì đêm qua cùng chó săn nhà hắn lăn lộn thật lâu, cho nên lười giường.
Nguyên Phong ôm Tống Tịch, buổi sáng vừa tỉnh liền hôn trán Tống Tịch, hôn tới hôn lui, lại hôn đỉnh đầu.
Tống Tịch bản thân đang ngủ ngon giấc, đột nhiên bị quấy rầy tỉnh, quả thực phiền muốn chết, nhíu nhíu mày, mở mắt.
Nguyên Phong thấy hắn cũng tỉnh, nói:
"Lại thêm một lần nữa nhé?"
Tống Tịch cười cười, nói:
"Nhưng hôm nay anh có hẹn."
Nguyên Phong có chút kinh ngạc, nói:
"Không phải không đi làm sao?"
Tống Tịch cười cười, nói:
"Không phải đi làm.
Hôm nay sinh nhật giám đốc, mọi người cùng nhau đi ăn cơm."
Nguyên Phong vừa nghe đã nhủ thầm.
Hay lắm, lại là giám đốc!
Tống Tịch ngồi dậy, nói:
"Giữa trưa ăn cơm, nghe nói bọn họ buổi chiều còn phải đi ca hát."
Hắn vừa nói vừa mặc quần áo.
Nguyên Phong thiếu chút nữa cắn chăn, tức nghiến răng, liền nói:
"Đi nơi nào ăn cơm? Em đưa anh đi."
Tống Tịch cười cười, nói:
"Được."
Tống Tịch không có cự tuyệt, Nguyên Phong nhẹ nhàng thở ra.
Buổi trưa Nguyên Phong liền lái xe đưa Tống Tịch đi.
Đó là một nhà hàng rất nổi tiếng, nhìn rất cao cấp.
Tiệc không có tổ chức trong phòng riêng, Nguyên Phong liếc mắt một cái liền thấy được giám đốc bệnh viện đã ngồi ở bên cửa sổ.
Tống Tịch mở cửa xe, từ trong xe xuống dưới, nói:
"Em đi về trước đi, buổi tối anh tự mình trở về."
Dấm chua trong lòng Nguyên Phong đã dâng ngập trời, nhưng ngoài miệng lại nói:
"Đừng uống quá nhiều rượu."
Tống Tịch nói:
"Anh biết rồi."
Tống Tịch nói, đi vào nhà hàng.
Bên trong đã có thật nhiều người, Tống Tịch tới không phải sớm, mọi người lập tức cùng Tống Tịch chào hỏi.
Nguyên Phong nhìn giám đốc đứng lên cùng Tống Tịch khách sáo, sắc mặt xanh mét.
Bất quá hắn vẫn lái xe đi.
Hắn cũng không có đi xa, vòng đến chỗ khác đậu, lén lút nhìn vào nhà hàng.
May mắn vị trí bàn tiệc gần cửa sổ, Nguyên Phong núp ở trong xe xem rõ ràng.
Thực mau mọi người bắt đầu ăn, bên trong phi thường náo nhiệt.
Giám đốc ngồi dựa vào Tống Tịch, hai người có vẻ "châu đầu ghé tai".
Tống Tịch còn cười rộ lên, thái độ phi thường thân mật.
Nguyên Phong nhìn trong lòng bốc lửa, nhưng cũng không thể tiến vào, chỉ có thể ngồi ở trong xe giận dỗi.
Bởi vì buổi sáng cũng không ăn sáng, bụng rất đói bụng, bên trong lại ăn uống thỏa thích, Nguyên Phong nghĩ nghĩ, chuẩn bị đi mua cái bánh mì kẹp thịt ăn.
Hắn lái xe đi tìm kiếm tiệm bán bánh.
Nào biết kỳ thật bị "giam sát", Tống Tịch nhìn thấy Nguyên Phong.
Biểu tình chó săn lộ ra ghen tuông cùng khó chịu thật là quá rõ ràng.
Bất quá một lát sau, chó săn thế nhưng lái xe đi rồi, Tống Tịch sắc mặt nháy mắt liền khó coi, còn tưởng rằng chó săn về nhà.
Giám đốc đang cùng Tống Tịch nói chuyện.
Tống Tịch không có chú ý, hơn nữa sắc mặt rất khó xem, giám đốc liền nói:
"Tiểu Tống? Tiểu Tống?"
Tống Tịch lúc này mới phục hồi tinh thần lại, nói:
"Hử? Chuyện gì?"
Người bên cạnh ồn ào nói:
"Bác sĩ Tống, buổi tối hôm nay giám đốc muốn mời anh về nhà làm khách đó."
Tống Tịch đương nhiên hiểu ý giám đốc.
Giám đốc có chút ngượng ngùng nói:
"Con trai tôi cùng bạn gái xuất ngoại du lịch rồi, trong nhà...!trong nhà không có ai."
Tống Tịch nghe, cười nói:
"Thật ngại quá.
Nhà tôi còn có một con chó săn, buổi tối phải đi về cho ăn, bằng không chó săn sẽ không vui."
Giám đốc bị xấu hổ.
Kỳ thật rất nhiều người đều cảm thấy có lý bên trong.
Dù sao giám đốc lớn tuổi hơn Tống Tịch, hơn nữa Tống Tịch chưa kết hôn, không con cái, giám đốc là quả phụ, còn có đứa con trai đã vào đại học.
Thấy thế nào cũng không hợp.
HunhHn786
"Ồ! Bác sĩ Tống còn nuôi chó nữa à!?"
"Tôi cho rằng bác sĩ Tống sẽ nuôi loại chó nhỏ, chó lông xù gì đó! Bác sĩ Tống thế nhưng nuôi chó săn.
Chó săn có phải thực hung dữ hay không?"
Bác sĩ Tống cười cười, nói:
"Đúng vậy, rất hung dữ, có nhiều thời điểm còn không nghe lời."
Hắn nói như vậy, liền nhìn thấy Nguyên Phong lái xe trở lại rồi.
Xe dừng ở vị trí giống vừa rồi, lén lút quan sát tình hình trong nhà hàng.
Bất quá lúc này trên tay Nguyên Phong có thêm đồ vật, thế nhưng là một cái bánh to, còn có một chai nước khoáng.
Hắn vừa ăn vừa uống nước khoáng, quả thực là uống ừng ực.
Bọt nước từ khóe miệng lăn xuống, tiến cả vào cổ áo.
Bất quá Nguyên Phong không để ý chút nào.
Tống Tịch lại nhìn thấy Nguyên Phong, liền cười nói:
"Bất quá rất nhiều thời điểm rất ngoan, thực đáng yêu."
"Ôi! Bác sĩ Tống cười rộ lên thật là đẹp mắt!"
"Đúng vậy, tôi trước nay chưa thấy qua bác sĩ Tống cười như vậy đâu."
"Bác sĩ Tống nhất định rất thích chó săn nhà mình!"
Tống Tịch cười nói:
"Đương nhiên, rất thích."
Hắn nói, đứng lên lại nói:
"Ngượng ngùng, tôi xin lỗi không tiếp được, xin phép đi toilet."
Giám đốc bị từ chối lúc này phi thường mất mát, nhanh gật đầu, tránh cho chính mình xấu hổ.
Tống Tịch liền đi ra.
Chỗ kia có cái bình phong che chắn, Tống Tịch không có đi toilet, ngược lại đi ra khỏi nhà hàng, mấy người giám đốc cũng không biết.
Nguyên Phong còn đang ăn uống thỏa thích.
Hắn nhìn thấy Tống Tịch đứng lên, có thể là đi toilet, cũng liền không chú ý.
Thời điểm hắn sắp ăn hết bánh, thình lình nghe âm thanh gõ cửa.
"Cộc cộc cộc."
Quay đầu nhìn, miếng bánh trong miệng thiếu chút nữa rớt ra.
Thế nhưng là Tống Tịch!
Tống Tịch khom lưng nhìn vào cửa sổ xe, cười tủm tỉm gõ gõ cửa sổ xe.
Nguyên Phong nhanh hạ cửa sổ xe xuống.
Tống Tịch cười nói:
"Chó săn không ngoan nha.
Chủ nhân nói em đi về nhà, em ở chỗ này làm gì?"
Tay Nguyên Phong còn nắm bánh, dừng một chút, nói:
"Em...!Em vừa muốn đi."
Tống Tịch cười cười, nhìn bánh trong tay hắn.
Nguyên Phong nhanh đem bánh ném ở một bên, nói:
"Lập tức đi ngay."
Tống Tịch không nói chuyện, hất cằm, ý bảo hắn mở cửa.
Nguyên Phong mở cửa xe.
Tống Tịch trực tiếp ngồi vào, nói:
"Chút kỹ xảo này của em, anh còn nhìn không ra sao?"
Nguyên Phong vừa thấy chính mình bị bóc mẽ, liền không nói, chỉ là nhìn Tống Tịch.
Tống Tịch cố ý nói:
"Em đi về trước đi, hôm nay anh không trở về nhà.
Con trai giám đốc đã xuất ngoại du lịch, giám đốc mời anh tối hôm nay đi nhà giám đốc làm khách."
Nguyên Phong vừa nghe, tức khắc phát hỏa, bắt lấy tay Tống Tịch.
Tống Tịch trong nháy mắt cảm giác bị vòng sắt kiềm chế, còn có chút đau.
Nguyên Phong mặt xanh mét, đôi mắt phảng phất muốn ăn thịt người, đỏ ngầu, nói:
"Anh không thể đi!"
Tống Tịch cười cười, nói:
"Hả? Vì sao?"
Nguyên Phong thở hổn hển, nói:
"Bởi vì em không cho anh đi."
Hắn nói, liền đem ghế phụ hạ xuống.
Tống Tịch đột nhiên ngã xuống, ngay sau đó đã bị Nguyên Phong khóa trên ghế.
Không phân trần, Nguyên Phong lập tức cúi đầu hung hăng ngậm môi Tống Tịch, không ngừng gặm cắn.
Nguyên Phong còn tưởng rằng Tống Tịch sẽ quát chính mình.
Nhưng không có, Tống Tịch còn chủ động nâng cánh tay ôm lấy Nguyên Phong.
HunhHn786 Nguyên Phong quả thực là được cổ vũ, đôi mắt đỏ đậm, có chút thô lỗ chiếm hữu Tống Tịch.
Các đồng nghiệp thấy Tống Tịch đi toilet cả giờ đồng hồ còn chưa có trở về, không biết Tống Tịch đi nơi nào.
Kỳ thật Tống Tịch cũng không đi xa, ở trong xe bên ngoài cửa nhà hàng, bất quá bọn họ không nhìn thấy thôi.
Tống Tịch đã ngủ rồi, nằm trên ghế phụ, trên người đắp quần áo.
Nguyên Phong xuống xe, đi vào nhà hàng.
Những đồng nghiệp đang cùng giám đốc nói chuyện, liền nhìn thấy một người trẻ tuổi cao lớn đi tới chỗ họ.
Nguyên Phong đi tới, nói:
"Ngại quá, các vị là đồng nghiệp của bác sĩ Tống phải không?"
Một đồng nghiệp lập tức nói:
"Đúng vậy, đúng vậy, bác sĩ Tống làm sao? Thật lâu chưa trở lại."
Nguyên Phong cười cười, nói:
"Bác sĩ Tống đột nhiên có chút không thoải mái, tôi xin phép đưa anh ấy về trước.
Thật sự ngượng ngùng, tôi lại đây nói cho các vị một tiếng."
Đồng nghiệp khác vội vàng nói:
"Bác sĩ Tống không thoải mái? Say rượu sao? Hay là bị cảm?"
Nguyên Phong nói:
"Không có gì, khả năng gần đây giải phẫu quá nhiều, có chút mệt mỏi."
Các đồng nghiệp thấy cũng phải.
Gần đây bác sĩ Tống giải phẫu rất nhiều, khó được nghỉ ngơi, lại đi ra uống rượu.
Các đồng nghiệp đều thực hiểu chuyện.
Khó được gặp một soái ca thế này, có người liền hỏi.
"Xin hỏi cậu là em trai bác sĩ Tống sao?"
Nguyên Phong cười cười, nói:
"Không phải."
Hắn nói, còn cố ý nhìn thoáng qua giám đốc, lúc này mới nói:
"Tôi là người yêu của bác sĩ Tống."
Người yêu?!
Câu này quả thực là bom tấn, một chút liền rơi xuống đầu mọi người.
Sức công phá thực lớn, toàn bộ mọi người đều chinh lăng, giám đốc sắc mặt cứng đờ.
Nguyên Phong nói xong câu đó, thực mau xoay người chạy lấy người, trực tiếp ra khỏi nhà hàng, lên xe.
Bác sĩ Tống đã tỉnh, hắn vừa rồi chỉ là ngủ trong chốc lát.
Tống Tịch thấy Nguyên Phong lên xe, liền nói:
"Đi làm chuyện xấu gì?"
Nguyên Phong khắc chế miệng cười, nói:
"Không có, em chỉ là nói cho bọn họ, anh là người yêu của em."
Tống Tịch cười, nói:
"Người yêu? Anh không phải chủ nhân của em sao?"
Nguyên Phong cũng cười cười, hôn môi Tống Tịch một cái, nói:
"Em sợ nếu chính mình nói như vậy, các đồng nghiệp của anh sẽ cho rằng anh là biến thái."
Tống Tịch cười một tiếng.
Thật sự quá mệt mỏi, hắn liền nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ.
Hắn thực yên tâm, bởi vì hắn biết tới nhà rồi chó săn sẽ ôm mình lên lầu, căn bản không cần tự mình bận tâm.
Duy nhất bận tâm chính là...!công việc.
Quả nhiên, hôm sau Tống Tịch đi làm, giám đốc đã kêu hắn đi hỏi vấn đề cá nhân.
Tống Tịch thực thản nhiên, nói:
"Đúng là như vậy.
Tôi có người yêu, cũng là đàn ông."
Không bao lâu, Tống Tịch đã bị sa thải.
Lý do là cuộc sống cá nhân phóng túng.
Ngày bác sĩ Tống thu dọn đồ đạc rời bệnh viện, các đồng nghiệp đều thực luyến tiếc.
Có vị cổ đông trong bệnh viện đã giới thiệu cho Tống Tịch chỗ làm mới, nghe nói tiền lương cũng rất tốt.
Thực mau liền có xe tới đón Tống Tịch, đương nhiên là Nguyên Phong.
Nguyên Phong lái xe tới, mở cửa xe, giúp Tống Tịch cầm đồ vật, còn hôn trán Tống Tịch một cái.
"Ôi! Hôn trán đó!"
"Trời ơi! Hôn trán! Đáng yêu quá đi!"
"Bác sĩ Tống, người yêu của anh quá soái!"
Có mấy người ánh mắt lấp lánh kêu gào.
Tống Tịch tức giận xoa xoa cái trán, Nguyên Phong lại là cười nói:
"Đi thôi, chúng ta về nhà."
Bác sĩ Tống lên xe, Nguyên Phong còn giúp hắn cài đai an toàn.
Tống Tịch liếc mắt nhìn Nguyên Phong, nói:
"Anh sao cảm thấy em chính là muốn phá chỗ làm của anh?"
Nguyên Phong thản nhiên nói:
"Ảo giác."
Tống Tịch nói:
"Anh đổi công tác nhanh như vậy em cũng có một nửa trách nhiệm."
Nguyên Phong biết nghe lời nói:
"Tất cả đều là trách nhiệm của em."
Hắn nói, vừa lúc dừng lại chờ đèn đỏ.
Hắn nghiêng đầu hôn môi Tống Tịch, híp mắt, tiếng cười trầm thấp, nói:
"Anh nói cái gì cũng đúng, chủ nhân của em."
Tống Tịch khó có được đỏ mặt lên, ho khan một tiếng, nói:
"Đổi đèn rồi, lái xe.".