Quái Phi Thiên Hạ
Chương 60: Người Giữ Ngọc Có Tội
Bữa sáng này ăn cực kỳ thoải mái, nhất là Qua Vô Âm, lần đầu tiên được nếm thử tay nghề nấu ăn tuyệt vời như vậy nên cũng ăn một cách không ngại ngùng. Người tu tiên cũng không phải thực sự thành tiên nên tất nhiên vẫn muốn ăn ngũ cốc, hoa màu, chỉ có điều so với người thường mà nói thì nhu cầu không lớn như vậy, bị đói một hai ngày là chuyện hoàn toàn bình thường, tất nhiên tu vi càng cao thì khả năng chống lại nhu cầu ăn uống càng lớn.
Dùng bữa xong, Mạch Khâm và Qua Vô Âm đều để lại cho Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm một chút thời gian ở riêng một mình, tất nhiên Ôn Đình Trạm nói hết đầu đuôi sự việc cho Dạ Dao Quang một cách tỉ mỉ, cặn kẽ. Thậm chí bao gồm cả biện pháp đối phó và xử lý Thập Tam Nương cũng nói hết ra, không hề giấu giếm.
Nói xong, tâm tình của Ôn Đình Trạm hơi thấp thỏm, chỉ là cậu không muốn giấu giếm Dao Dao, cậu chính là người như vậy, không muốn giấu giếm, không muốn né tránh, bởi vì giữa bọn họ còn một khoảng thời gian rất dài, coi như hôm nay có thể giấu giếm, ngày sau mà cũng thế sẽ làm Dạ Dao Quang biết được cậu là loại người gì, như vậy không bằng sớm để cho Dạ Dao Quang nhìn thấu. Đối với việc cậu còn nhỏ tuổi như vậy mà đã suy nghĩ phức tạp như thế, e là Dạ Dao Quang sẽ vì lo lắng cho cậu mà sinh ra tâm tình không vừa lòng.
“Sao lại nhìn muội như thế?" Dạ Dao Quang có chút không hiểu ánh mắt lo lắng này, lập tức hé mắt hỏi: “Chẳng lẽ đã làm việc gì có lỗi với muội?"
Nói xong, phản ứng đầu tiên là liếc một cái về phía giữa hai chân của Ôn Đình Trạm, sau đó mới xấu hổ phát hiện Ôn Đình Trạm vẫn còn là đứa trẻ chín tuổi, ngay lập tức cô cảm thấy tư tưởng của mình thực sự quá đen tối rồi.
Tất nhiên Ôn Đình Trạm không nghĩ rằng Dạ Dao Quang lại thô tục như vậy, cũng không chú ý ánh mắt của Dạ Dao Quang, nghe Dạ Dao Quang nói xong cũng biết Dạ Dao Quang không xa lánh cậu vì cậu có tâm cơ kín đáo, cậu liền nhẹ giọng, sau đó nói: “Chỉ lo lắng Sở Tam Nương tro tàn lại cháy."
“Tro tàn lại cháy?" Dạ Dao Quang cười nhạt: “Chờ sang năm, nếu như cô ta thực sự cho là bản thân cô ta vẫn có thể trở mình, muội sẽ hết lòng tặng cho cô ta một phần đại lễ."
“Dao Dao, sau này nàng phải cẩn thận." Nhìn thấy Mạch Khâm, thấy Qua Vô Âm, Ôn Đình Trạm bỗng nhiên cảm thấy trên thế gian này có một loại đám đông mà không có cách nào động chạm đến đám người đó, đám người này có bản lĩnh quỷ thần, sâu xa khó lường.
“Yên tâm đi, lần này là muội sơ ý. Không ngờ Sở Tam Nương còn có thủ đoạn và thời cơ như vậy, sau này muội nhất định cẩn thận gấp bội." Dạ Dao Quang gật đầu cam đoan.
Ở kiếp trước, thuận buồm xuôi gió riết quen rồi, làm việc cũng không chu đáo như vậy, căn bản ở kiếp trước không có nhiều khả năng biết được nhiều người sở hữu kỹ thuật hiếm có như vậy. Giống như Sở Tam Nương, người như vậy muốn gặp gỡ một lần đơn giản là khó như hái sao trên trời, còn nhóm người có bản lĩnh thật sự không nhiều lắm, cho nên trên đường có phép tắc trên đường, đâu có chuyện không chào hỏi gì đã hạ độc thủ với cô? Cho dù là kiếp trước cô có ngầm đấu đá, tuy rằng bị tính kế nhưng người ta cũng gửi thư khiêu chiến trước.
Vào lúc này, Dạ Dao Quang đã sâu sắc cảm nhận được phạm vi tu luyện ở cổ đại sâu bao nhiêu, sau này tự nhiên sẽ cẩn thận hơn gấp bội, chịu thiệt thòi một lần đến mức suýt bỏ mạng là đủ rồi. Cô chắc chắn sẽ không dễ dàng dâng hiến cơ hội này cho người khác.
Nói chuyện với Ôn Đình Trạm trong chốc lát, Dạ Dao Quang gọi Vương Đông tới, lúc cô bày binh bố trận đã phân công Vương Đông đào vò rượu đã được chôn lên, vò rượu này được chôn ở giữa trận pháp, mỗi ngày đều được khí ngũ hành bồi dưỡng, mặc dù mới hơn một tháng nhưng đã không phải là một vật tầm thường.
Tổng cộng chỉ có thể đóng năm vò hai mươi cân, trong đó cô tháo dỡ phong ấn của hai vò, chia ra làm bốn phần, bảo Vương Đông và Vương Mộc dẫn theo thị nữ họ Lâm đi kiểm kê lễ vật hàng năm cùng đi tặng cho bốn nhà Tiền, Hạ, Dương, Mạnh, bởi vì thời gian có hạn nên đều đưa đến nhà tổ trên trấn Thái Hòa. Mình thì ôm trước một vò đi tìm Mạch Khâm.
Mạch Khâm đang đọc sách trong sân đình, trên bàn có một lò sưởi, bên cạnh bày một ít bánh ngọt, nhìn thấy Dạ Dao Quang đến liền vội vã đứng dậy, mục đồng bước nhanh lên phía trước giúp Dạ Dao Quang đỡ cái vò lớn.
“Dạ cô nương, đây là...?" Vốn dĩ Mạch Khâm không thích rượu, nhìn thấy mục đồng ôm cái vò liền hỏi ngay.
“Lễ vật cảm ơn, Mạch công tử không ngại xin mời nếm thử một ngụm." Dạ Dao Quang nhướng mày, dáng vẻ rất tự tin về rượu của mình, tin chắc rằng Mạch Khâm sẽ thích.
Đương nhiên Mạch Khâm cũng chẳng buồn để ý đến sự hứng thú của Dạ Dạo Quang, gật đầu với mục đồng, mục đồng liền mở niêm phong vò rượu, chỗ dán vừa mở ra, một luồng khí thơm ngào ngạt khiến cho con người ta sảng khoái, một sự khoan khoái lan ra, lập tức ánh mắt mục đồng tỏa ánh sáng xanh, sau đó theo bản năng lại đậy nó lại.
Nhìn ánh mắt của thiếu gia nhà mình, mục đồng đỏ mặt cười cười: “Thiếu gia, trong rượu này có tinh hoa khí ngũ hành tinh khiết, chúng ta uống vào có thể giúp cho việc tu luyện, người phàm trần uống trong thời gian dài có thể kéo dài tuổi thọ."
Mạch Khâm liếc về phía mục đồng bằng ánh mắt có ý nghĩ sâu xa, lập tức mục đồng thầm mắng mình đần độn, việc đó hắn biết thì làm sao thiếu gia lại không biết, sau đó nhanh chóng rót cho Mạch Khâm một ly, cẩn thận từng ly từng tí sợ nhỏ ra một giọt, sau đó lại trơ mắt nhìn ly rượu trong suốt nuốt nước bọt.
“Cố gắng đậy kỹ cho thiếu gia ta!" Mạch Khâm bưng ly rượu lên, cứ nhìn cái vò còn chưa đậy chặt lại, sau đó phát huy trọn vẹn bản sắc của một chủ tử vô lương tâm, không nhìn ánh mắt thèm khát của mục đồng, từ từ thưởng thức.
Mục đồng lộ ra vẻ mặt muôn phần đau khổ, một tay ôm cái vò, một tay ôm cột đình, liên tiếp đụng đầu vào cột như lên cơn nghiện ma túy, rất khó chịu.
Dạ Dao Quang thấy vậy đang muốn mở miệng, lại bị Mạch Khâm nhìn thấy đi trước một bước: “Rượu ngon, rượu này chưng cất bằng trái cây?"
“Dùng táo tây đỏ kết hợp cùng quả nho." Dạ Dao Quang gật đầu: “Trái cây nhiều lắm, ta vốn dĩ chỉ là không muốn lãng phí trái cây, sau đó trong lúc bài trí trận lại suy tính đến ngày cực dương, bèn đem chôn cái này ở sinh môn."
“Căn nhà của Dạ cô nương đúng là báu vật." Mạch Khâm không nhịn được tán dương, sau đó nói: “Không biết sau này mỗi năm có thể xin cô nương một vò hay không?"
“Điều này có gì khó khăn? Vào dịp cuối năm Mạch công tử chỉ cần phái người tới hoặc báo cho ta nơi ở của công tử, ta sẽ cho người mang tới." Mạch Khâm có ơn lớn với cô, tuy rượu này rất quý nhưng Dạ Dao Quang cũng không bủn xỉn.
Rượu này phải cất kỹ một năm, hơn nữa trận pháp của cô không thể chuyển chỗ quá nhiều, nơi có thể chôn rượu cũng chỉ có ở chỗ đó, cho nên mỗi năm chỉ có thể xuất ra năm vò, nguyên do bây giờ mới có hơn một tháng mà đã có thể đào lên là do lúc bố trí trận pháp cũng là lúc khí ngũ hành của trời đất bất ngờ hội tụ, về sau cũng chỉ có thể từ từ bồi dưỡng, nếu là người khác có thể Dạ Dao Quang cũng không rộng lượng như vậy, ngay cả bốn phủ Tiền, Dương, Mạnh, Hạ cũng cô dự định chỉ tặng một lần như thế mà thôi.
“Dạ cô nương, nếu sau này gặp người tu luyện, không thể dễ dàng để lộ ra cô là người tu luyện ngũ hành như vậy." Mạch Khâm đặt chén rượu đã uống cạn xuống, sau đó nói: “Người tu luyện ngũ hành được gọi là chuẩn tiên, tâm pháp tu luyện ngũ hành đã bị thất truyền từ hơn nghìn năm trước, đã là người tu luyện thì đều muốn giữ làm của riêng."
Hắn nói mấy câu ngắn ngủi làm cho Dạ Dao Quang lạnh cả sống lưng, kiếp trước cô vô ý có được phương pháp tu luyện ngũ hành, hơn nữa không phải vật sở hữu của Dạ gia, ngay cả ông nội của cô cũng không thể tu luyện, sau đó cô mang về truyền cho mấy người trong nhà nhưng đều không thể tu luyện, cô chỉ biết là phương pháp tu luyện này nhanh hơn các phương pháp tu luyện khác, nếu không dựa vào đó thì cô cũng không thể tuổi còn trẻ mà đã ngưng tụ được kim đan đến mức bị bạn đồng hành ghen ghét, đố kỵ, dẫn tới tai họa bất ngờ.
Mặc dù kiếp trước bị hãm hại mà chết, cô chỉ coi là do bản thân mình thiên tư vượt trội nên bị những người đó kiêng kỵ, cô chưa từng nghĩ rằng tâm pháp tu luyện có vấn đề, bây giờ cũng như vậy, nếu như không có Mạch Khâm nhắc nhở, cô cũng không hề nghĩ đến phương diện này.
Dùng bữa xong, Mạch Khâm và Qua Vô Âm đều để lại cho Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm một chút thời gian ở riêng một mình, tất nhiên Ôn Đình Trạm nói hết đầu đuôi sự việc cho Dạ Dao Quang một cách tỉ mỉ, cặn kẽ. Thậm chí bao gồm cả biện pháp đối phó và xử lý Thập Tam Nương cũng nói hết ra, không hề giấu giếm.
Nói xong, tâm tình của Ôn Đình Trạm hơi thấp thỏm, chỉ là cậu không muốn giấu giếm Dao Dao, cậu chính là người như vậy, không muốn giấu giếm, không muốn né tránh, bởi vì giữa bọn họ còn một khoảng thời gian rất dài, coi như hôm nay có thể giấu giếm, ngày sau mà cũng thế sẽ làm Dạ Dao Quang biết được cậu là loại người gì, như vậy không bằng sớm để cho Dạ Dao Quang nhìn thấu. Đối với việc cậu còn nhỏ tuổi như vậy mà đã suy nghĩ phức tạp như thế, e là Dạ Dao Quang sẽ vì lo lắng cho cậu mà sinh ra tâm tình không vừa lòng.
“Sao lại nhìn muội như thế?" Dạ Dao Quang có chút không hiểu ánh mắt lo lắng này, lập tức hé mắt hỏi: “Chẳng lẽ đã làm việc gì có lỗi với muội?"
Nói xong, phản ứng đầu tiên là liếc một cái về phía giữa hai chân của Ôn Đình Trạm, sau đó mới xấu hổ phát hiện Ôn Đình Trạm vẫn còn là đứa trẻ chín tuổi, ngay lập tức cô cảm thấy tư tưởng của mình thực sự quá đen tối rồi.
Tất nhiên Ôn Đình Trạm không nghĩ rằng Dạ Dao Quang lại thô tục như vậy, cũng không chú ý ánh mắt của Dạ Dao Quang, nghe Dạ Dao Quang nói xong cũng biết Dạ Dao Quang không xa lánh cậu vì cậu có tâm cơ kín đáo, cậu liền nhẹ giọng, sau đó nói: “Chỉ lo lắng Sở Tam Nương tro tàn lại cháy."
“Tro tàn lại cháy?" Dạ Dao Quang cười nhạt: “Chờ sang năm, nếu như cô ta thực sự cho là bản thân cô ta vẫn có thể trở mình, muội sẽ hết lòng tặng cho cô ta một phần đại lễ."
“Dao Dao, sau này nàng phải cẩn thận." Nhìn thấy Mạch Khâm, thấy Qua Vô Âm, Ôn Đình Trạm bỗng nhiên cảm thấy trên thế gian này có một loại đám đông mà không có cách nào động chạm đến đám người đó, đám người này có bản lĩnh quỷ thần, sâu xa khó lường.
“Yên tâm đi, lần này là muội sơ ý. Không ngờ Sở Tam Nương còn có thủ đoạn và thời cơ như vậy, sau này muội nhất định cẩn thận gấp bội." Dạ Dao Quang gật đầu cam đoan.
Ở kiếp trước, thuận buồm xuôi gió riết quen rồi, làm việc cũng không chu đáo như vậy, căn bản ở kiếp trước không có nhiều khả năng biết được nhiều người sở hữu kỹ thuật hiếm có như vậy. Giống như Sở Tam Nương, người như vậy muốn gặp gỡ một lần đơn giản là khó như hái sao trên trời, còn nhóm người có bản lĩnh thật sự không nhiều lắm, cho nên trên đường có phép tắc trên đường, đâu có chuyện không chào hỏi gì đã hạ độc thủ với cô? Cho dù là kiếp trước cô có ngầm đấu đá, tuy rằng bị tính kế nhưng người ta cũng gửi thư khiêu chiến trước.
Vào lúc này, Dạ Dao Quang đã sâu sắc cảm nhận được phạm vi tu luyện ở cổ đại sâu bao nhiêu, sau này tự nhiên sẽ cẩn thận hơn gấp bội, chịu thiệt thòi một lần đến mức suýt bỏ mạng là đủ rồi. Cô chắc chắn sẽ không dễ dàng dâng hiến cơ hội này cho người khác.
Nói chuyện với Ôn Đình Trạm trong chốc lát, Dạ Dao Quang gọi Vương Đông tới, lúc cô bày binh bố trận đã phân công Vương Đông đào vò rượu đã được chôn lên, vò rượu này được chôn ở giữa trận pháp, mỗi ngày đều được khí ngũ hành bồi dưỡng, mặc dù mới hơn một tháng nhưng đã không phải là một vật tầm thường.
Tổng cộng chỉ có thể đóng năm vò hai mươi cân, trong đó cô tháo dỡ phong ấn của hai vò, chia ra làm bốn phần, bảo Vương Đông và Vương Mộc dẫn theo thị nữ họ Lâm đi kiểm kê lễ vật hàng năm cùng đi tặng cho bốn nhà Tiền, Hạ, Dương, Mạnh, bởi vì thời gian có hạn nên đều đưa đến nhà tổ trên trấn Thái Hòa. Mình thì ôm trước một vò đi tìm Mạch Khâm.
Mạch Khâm đang đọc sách trong sân đình, trên bàn có một lò sưởi, bên cạnh bày một ít bánh ngọt, nhìn thấy Dạ Dao Quang đến liền vội vã đứng dậy, mục đồng bước nhanh lên phía trước giúp Dạ Dao Quang đỡ cái vò lớn.
“Dạ cô nương, đây là...?" Vốn dĩ Mạch Khâm không thích rượu, nhìn thấy mục đồng ôm cái vò liền hỏi ngay.
“Lễ vật cảm ơn, Mạch công tử không ngại xin mời nếm thử một ngụm." Dạ Dao Quang nhướng mày, dáng vẻ rất tự tin về rượu của mình, tin chắc rằng Mạch Khâm sẽ thích.
Đương nhiên Mạch Khâm cũng chẳng buồn để ý đến sự hứng thú của Dạ Dạo Quang, gật đầu với mục đồng, mục đồng liền mở niêm phong vò rượu, chỗ dán vừa mở ra, một luồng khí thơm ngào ngạt khiến cho con người ta sảng khoái, một sự khoan khoái lan ra, lập tức ánh mắt mục đồng tỏa ánh sáng xanh, sau đó theo bản năng lại đậy nó lại.
Nhìn ánh mắt của thiếu gia nhà mình, mục đồng đỏ mặt cười cười: “Thiếu gia, trong rượu này có tinh hoa khí ngũ hành tinh khiết, chúng ta uống vào có thể giúp cho việc tu luyện, người phàm trần uống trong thời gian dài có thể kéo dài tuổi thọ."
Mạch Khâm liếc về phía mục đồng bằng ánh mắt có ý nghĩ sâu xa, lập tức mục đồng thầm mắng mình đần độn, việc đó hắn biết thì làm sao thiếu gia lại không biết, sau đó nhanh chóng rót cho Mạch Khâm một ly, cẩn thận từng ly từng tí sợ nhỏ ra một giọt, sau đó lại trơ mắt nhìn ly rượu trong suốt nuốt nước bọt.
“Cố gắng đậy kỹ cho thiếu gia ta!" Mạch Khâm bưng ly rượu lên, cứ nhìn cái vò còn chưa đậy chặt lại, sau đó phát huy trọn vẹn bản sắc của một chủ tử vô lương tâm, không nhìn ánh mắt thèm khát của mục đồng, từ từ thưởng thức.
Mục đồng lộ ra vẻ mặt muôn phần đau khổ, một tay ôm cái vò, một tay ôm cột đình, liên tiếp đụng đầu vào cột như lên cơn nghiện ma túy, rất khó chịu.
Dạ Dao Quang thấy vậy đang muốn mở miệng, lại bị Mạch Khâm nhìn thấy đi trước một bước: “Rượu ngon, rượu này chưng cất bằng trái cây?"
“Dùng táo tây đỏ kết hợp cùng quả nho." Dạ Dao Quang gật đầu: “Trái cây nhiều lắm, ta vốn dĩ chỉ là không muốn lãng phí trái cây, sau đó trong lúc bài trí trận lại suy tính đến ngày cực dương, bèn đem chôn cái này ở sinh môn."
“Căn nhà của Dạ cô nương đúng là báu vật." Mạch Khâm không nhịn được tán dương, sau đó nói: “Không biết sau này mỗi năm có thể xin cô nương một vò hay không?"
“Điều này có gì khó khăn? Vào dịp cuối năm Mạch công tử chỉ cần phái người tới hoặc báo cho ta nơi ở của công tử, ta sẽ cho người mang tới." Mạch Khâm có ơn lớn với cô, tuy rượu này rất quý nhưng Dạ Dao Quang cũng không bủn xỉn.
Rượu này phải cất kỹ một năm, hơn nữa trận pháp của cô không thể chuyển chỗ quá nhiều, nơi có thể chôn rượu cũng chỉ có ở chỗ đó, cho nên mỗi năm chỉ có thể xuất ra năm vò, nguyên do bây giờ mới có hơn một tháng mà đã có thể đào lên là do lúc bố trí trận pháp cũng là lúc khí ngũ hành của trời đất bất ngờ hội tụ, về sau cũng chỉ có thể từ từ bồi dưỡng, nếu là người khác có thể Dạ Dao Quang cũng không rộng lượng như vậy, ngay cả bốn phủ Tiền, Dương, Mạnh, Hạ cũng cô dự định chỉ tặng một lần như thế mà thôi.
“Dạ cô nương, nếu sau này gặp người tu luyện, không thể dễ dàng để lộ ra cô là người tu luyện ngũ hành như vậy." Mạch Khâm đặt chén rượu đã uống cạn xuống, sau đó nói: “Người tu luyện ngũ hành được gọi là chuẩn tiên, tâm pháp tu luyện ngũ hành đã bị thất truyền từ hơn nghìn năm trước, đã là người tu luyện thì đều muốn giữ làm của riêng."
Hắn nói mấy câu ngắn ngủi làm cho Dạ Dao Quang lạnh cả sống lưng, kiếp trước cô vô ý có được phương pháp tu luyện ngũ hành, hơn nữa không phải vật sở hữu của Dạ gia, ngay cả ông nội của cô cũng không thể tu luyện, sau đó cô mang về truyền cho mấy người trong nhà nhưng đều không thể tu luyện, cô chỉ biết là phương pháp tu luyện này nhanh hơn các phương pháp tu luyện khác, nếu không dựa vào đó thì cô cũng không thể tuổi còn trẻ mà đã ngưng tụ được kim đan đến mức bị bạn đồng hành ghen ghét, đố kỵ, dẫn tới tai họa bất ngờ.
Mặc dù kiếp trước bị hãm hại mà chết, cô chỉ coi là do bản thân mình thiên tư vượt trội nên bị những người đó kiêng kỵ, cô chưa từng nghĩ rằng tâm pháp tu luyện có vấn đề, bây giờ cũng như vậy, nếu như không có Mạch Khâm nhắc nhở, cô cũng không hề nghĩ đến phương diện này.
Tác giả :
Cẩm Hoàng