Quái Phi Thiên Hạ
Chương 248: Ôn lừa gạt
Bên này một vở kịch vừa mới hạ màn kết thúc, chính là lúc yên tĩnh nhất, vì vậy tiếng kêu chói tai lập tức khiến sắc mặt của tất cả phụ nữ đang có mặt đều trắng nhợt. Dạ Dao Quang nhanh chóng đứng dậy, bay vọt về phía âm thanh truyền đến.
Tốc độ của Dạ Dao Quang nhanh như vậy nhưng cũng không bằng những khách nam ở vườn trước, nơi cách phòng khách khá gần. Khi Dạ Dao Quang đến, tôi tớ của Tiền phủ đã vây quanh một vòng, Ôn Đình Trạm cũng đã ở hiện trường, đứng bên cạnh cậu là Dương Tử Quân, còn có Dương viên ngoại và Tiền viên ngoại, sắc mặt của cậu cũng không tốt.
“Là nàng ta, là nàng ta giết người, chính mắt tiểu nhân nhìn thấy." Một giọng nói ồm ồm khàn khàn của đàn ông vang lên, Dạ Dao Quang nhìn theo hướng ngón tay của hắn thì nhìn thấy người mà hắn chỉ chính là Nghi Phương, người đã thay quần áo.
Nằm trên vũng máu trong phòng khách là một con hát vẫn còn chưa tẩy trang, mặc quần áo bình thường, một cái kéo cắm ở đằng sau lưng, trên đất vẫn còn một chén trà bị vỡ, nước trà văng xa một chút.
“Ngươi nói láo." Vệ Kinh đứng ở bên cạnh Ôn Đình Trạm lập tức gân cổ lên gào.
Việc này khiến ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng về phía Ôn Đình Trạm. Ôn Đình Trạm ung dung xoay người hướng về phía Tiền viên ngoại chắp tay thi lễ:
“Tiền viên ngoại, bị cáo giết người chính là nha hoàn trong phủ, nha hoàn trong phủ ta không thù không oán với gánh hát mà quý phủ mời tới, tại sao nữ nhân yếu đuối hèn mọn này lại có thể không chút phòng bị đâm chết một người đàn ông cao hơn sáu thước? Không có động cơ giết người là điều thứ nhất. Người đàn ông này nằm ở dưới bàn, cách cửa lớn chỉ có năm, sáu bước, nha hoàn nhà ta từ cửa bước vào, người đàn ông bao nhiêu năm làm nghề diễn hí khúc, tay chân tai mắt chắc chắn rất nhạy bén, thế mà một chút cũng không phát hiện ra, lại bị nha hoàn nhà ta đâm chết, không hợp với lẽ thường tình là điều thứ hai. Không phải là tiểu tử bao che, nhưng kỳ thực việc này chỗ nào cũng lộ ra điều kỳ quặc."
Lời nói của Ôn Đình Trạm thật khiến người ta rơi vào suy nghĩ miên man. Một nữ nhân chưa đến tuổi cập kê, một người đàn ông trưởng thành, hơn nữa người hát hí khúc trời sinh là phải luyện tập tư thế, khả năng hát và nghe so với người bình thường càng phải thận trọng mới đúng.
“Vị tiểu công tử này e rằng không biết, nha đầu này vốn là người trong gánh hát chúng tôi. Nàng ta thường có hành vi trộm cắp mới bị bầu gánh đuổi đi, hôm đó người tố giác nàng ta chính là người bị nàng ta giết hôm nay." Lúc này một nữ nhân thân hình mảnh khảnh hơi gầy, vẫn còn hóa trang từ trong đám người đi ra, ánh mắt lạnh lùng nhìn Nghi Phương.
“Ngươi là người nơi nào? Bầu gánh của các ngươi là người nơi nào?" Ôn Đình Trạm hỏi.
Ôn Đình Trạm ăn mặc giàu có, nữ nhân hát hí khúc đó mặc dù không cam tâm nhưng vẫn không dám tùy tiện đắc tội: “Tiểu nữ họ Vệ, tên chỉ có một chữ là Chi, chính là người đã từng ở trong gánh hát Vệ gia. Sau đó bầu gánh bệnh qua đời, chúng tôi được đại sư huynh cho nhập vào gánh hát đạo đức cao sang của ngày hôm nay, nào ngờ chúng tôi đến đây lại bắt gặp Vệ Phương đã vào nhà giàu có, còn có Vệ Kinh ăn cây táo, rào cây sung!"
“Ngươi..." Vệ Kinh tức giận, đang muốn tiến lên nói lý lẽ, ánh mắt Ôn Đình Trạm nhìn qua hắn, Vệ Kinh trong lòng lập tức sợ hãi lùi lại, cúi đầu không nói.
Vệ Chi thấy vậy thì càng thêm đắc ý: “Bọn họ chắc là đã nhận ra chúng tôi, ghi hận trong lòng, còn những lời mà tiểu công tử nói, tiểu nữ có thể giải thích nghi hoặc. Vệ Phương đã từng được bầu gánh Vệ hết lòng bồi dưỡng, bầu gánh Vệ không chỉ một lần dạy nàng ta dáng đi uyển chuyển, qua mặt mà không dấu vết, nàng ta nếu muốn tới gần một người thì dễ như trở bàn tay."
“Nói xong rồi?" Ôn Đình Trạm cười lạnh nhạt một tiếng, giơ tay túm lấy người đàn ông làm chứng để hắn ngồi vào vị trí mà người chết trước khi ngã xuống đã ngồi, sau đó xoay người nói với những người đang vây quanh ở cửa: “Các vị xin tránh ra một lối đi."
Tiền viên ngoại dĩ nhiên bảo đầy tớ lại giúp, chia người làm hai bên.
Ôn Đình Trạm nói với Tiền viên ngoại: “Tiền viên ngoại, phiền mời ngài tiến lên trước nhìn. Ngài nếu ngồi ở chỗ này, có người từ cửa bước vào không một tiếng động, ngài không phải là bị người ta một đao là đoạt mạng sao?"
Mọi người đều nghĩ không ra, Tiền viên ngoại bước lên phía trước nhìn, ngay lập tức hừ lạnh một tiếng: “Trừ khi Tiền mỗ là người mù."
Nghe xong lời của Tiền viên ngoại, có vài người phải rướn cổ mới nhìn thấy. Cái bóng người đàn ông bị Ôn Đình Trạm ấn ngồi tại chỗ chiếu lên mặt bàn sáng bóng. Ánh mặt trời lúc giữa trưa chiếu thẳng đến, nếu như sau lưng có người, khi khoảng cách chỉ còn khoảng hai bước thì sẽ xuất hiện bóng ngược, người chết không phải là người mù, sao lại có thể không nhìn thấy?
Ôn Đình Trạm một tay đẩy người ngồi trên băng ghế xuống dưới mặt đất, mặt đối mặt với người chết không chút nghiêng lệch, hắn bị dọa đến mức muốn động thủ, lại bị Ôn Đình Trạm đè lại: “Ngươi luôn miệng nói nhìn thấy tỳ nữ của phủ ta giết người, ta ngược lại muốn hỏi, ngươi nhìn thấy ở chỗ nào?"
Cách người chết chỉ có khoảng cách một bàn tay, người chứng kiến đó bị dọa sợ đến mức toàn thân run cầm cập, hoàn toàn không còn thấy mồm miệng nhanh nhẹn như lúc vừa nãy nữa, giọng nói cũng bắt đầu run rẩy: “Ta ta ta... ta nhìn thấy ở cửa..."
“Cửa?" Ôn Đình Trạm cười hỏi: “Cửa kia à? Cửa sân hay là cửa phòng? Giữa trưa là lúc mặt trời nguy hiểm nhất, đứng ở trong sân xa như thế, ngươi cũng có thể nhìn rõ trong phòng, thị lực thật không tồi."
Người đàn ông muốn nhắm mắt lại, tiếc là cũng bị Ôn Đình Trạm điểm mạnh vào huyệt vị ở khóe mắt, muốn nhắm cũng không nhắm được, chỉ có thể đối mặt với người chết không nhắm mắt đó, khuôn mặt đã không còn hồng hào nữa. Hắn hoang mang hoàn toàn không nghe rõ những cái bẫy trong lời nói của Ôn Đình Trạm, ngay lập tức hoảng hốt lo sợ nói:
“Ta thấy ở cửa phòng!"
Tiếng nói vừa dứt, Ôn Đình Trạm buông lỏng hắn, quay cả người về phía cửa phòng. Ánh mặt trời vào giữa trưa rọi vào, bao phủ trên người cậu như mạ một lớp vàng mỏng lên cậu, cậu chỉ vào cửa sân đối diện với cửa phòng: “Các vị, đây là một cái sân nhỏ, hai bên trái phải không có lối đi, cửa sân cách chỗ này chỉ có khoảng cách mười bước chân. Theo như lời hắn nói, hắn đứng ở cửa phòng nhìn thấy tỳ nữ phủ ta giết người, như vậy cũng chính là nói hắn ít nhất phải đứng ở khoảng cách giữa sân, khi cách cửa phòng khoảng năm bước chân, tỳ nữ của ta đã đứng ở cửa. Nếu đã như vậy, hắn biết rõ tỳ nữ phủ ta bất hòa với người trong phòng, tại sao lại không lên tiếng nhắc nhở? Cho dù hắn không biết được ý đồ của tỳ nữ phủ ta, vậy thì khi tỳ nữ phủ ta giơ kéo lên, tại sao hắn vẫn không nhắc nhở? Nhất định phải chờ sau khi tỳ nữ phủ ta giết người rồi mới hô hoán?"
Nói xong cậu quay người lại, khoác bộ áo vàng chói, đung đưa đôi mắt như thu ánh sáng trân châu vào trong, ánh mắt sắc bén không gì so sánh được, ngón tay chỉ thẳng vào hướng người làm chứng đã ngồi dậy nhảy ra khỏi thi thể: “Đáp án chỉ có một, ngươi mới chính là hung thủ thực sự!"
“Không, không phải ta, không phải ta!" Người nọ không ngừng lắc đầu.
Tiền viên ngoại đã lộ ra vẻ giận dữ, việc vui tốt của ông lại bị hắn làm cho bực mình như thế này, hận không thể rút gân lột da tên này: “Áp giải hắn đi, đưa đến quan phủ!"
“Không phải ta, không phải ta mà..." Tiếng cãi lại của người nọ bị chặn lại, mấy người hộ vệ thân thể khỏe mạnh của Tiền phủ giải hắn đi.
“Chậm đã." Ôn Đình Trạm đúng vào lúc này lại lên tiếng, đối diện với ánh mắt khó hiểu của Tiền viên ngoại, cậu cười nhẹ nói:
“Viên ngoại, giờ lành đã tới, bây giờ khí cát vào cửa, áp giải một tên hung thủ giết người ra khỏi cửa sẽ phá hỏng phong thủy."
Dạ Dao Quang suýt nữa cười thành tiếng. Tên tiểu tử này theo cô đã lâu nên khả năng lừa gạt người khác thật sự vượt trội. Đối diện với ánh mắt thăm dò của Tiền viên ngoại, Dạ Dao Quang tuy rằng không biết ý đồ thực sự của Ôn Đình Trạm là gì nhưng vẫn gật đầu.
Tốc độ của Dạ Dao Quang nhanh như vậy nhưng cũng không bằng những khách nam ở vườn trước, nơi cách phòng khách khá gần. Khi Dạ Dao Quang đến, tôi tớ của Tiền phủ đã vây quanh một vòng, Ôn Đình Trạm cũng đã ở hiện trường, đứng bên cạnh cậu là Dương Tử Quân, còn có Dương viên ngoại và Tiền viên ngoại, sắc mặt của cậu cũng không tốt.
“Là nàng ta, là nàng ta giết người, chính mắt tiểu nhân nhìn thấy." Một giọng nói ồm ồm khàn khàn của đàn ông vang lên, Dạ Dao Quang nhìn theo hướng ngón tay của hắn thì nhìn thấy người mà hắn chỉ chính là Nghi Phương, người đã thay quần áo.
Nằm trên vũng máu trong phòng khách là một con hát vẫn còn chưa tẩy trang, mặc quần áo bình thường, một cái kéo cắm ở đằng sau lưng, trên đất vẫn còn một chén trà bị vỡ, nước trà văng xa một chút.
“Ngươi nói láo." Vệ Kinh đứng ở bên cạnh Ôn Đình Trạm lập tức gân cổ lên gào.
Việc này khiến ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng về phía Ôn Đình Trạm. Ôn Đình Trạm ung dung xoay người hướng về phía Tiền viên ngoại chắp tay thi lễ:
“Tiền viên ngoại, bị cáo giết người chính là nha hoàn trong phủ, nha hoàn trong phủ ta không thù không oán với gánh hát mà quý phủ mời tới, tại sao nữ nhân yếu đuối hèn mọn này lại có thể không chút phòng bị đâm chết một người đàn ông cao hơn sáu thước? Không có động cơ giết người là điều thứ nhất. Người đàn ông này nằm ở dưới bàn, cách cửa lớn chỉ có năm, sáu bước, nha hoàn nhà ta từ cửa bước vào, người đàn ông bao nhiêu năm làm nghề diễn hí khúc, tay chân tai mắt chắc chắn rất nhạy bén, thế mà một chút cũng không phát hiện ra, lại bị nha hoàn nhà ta đâm chết, không hợp với lẽ thường tình là điều thứ hai. Không phải là tiểu tử bao che, nhưng kỳ thực việc này chỗ nào cũng lộ ra điều kỳ quặc."
Lời nói của Ôn Đình Trạm thật khiến người ta rơi vào suy nghĩ miên man. Một nữ nhân chưa đến tuổi cập kê, một người đàn ông trưởng thành, hơn nữa người hát hí khúc trời sinh là phải luyện tập tư thế, khả năng hát và nghe so với người bình thường càng phải thận trọng mới đúng.
“Vị tiểu công tử này e rằng không biết, nha đầu này vốn là người trong gánh hát chúng tôi. Nàng ta thường có hành vi trộm cắp mới bị bầu gánh đuổi đi, hôm đó người tố giác nàng ta chính là người bị nàng ta giết hôm nay." Lúc này một nữ nhân thân hình mảnh khảnh hơi gầy, vẫn còn hóa trang từ trong đám người đi ra, ánh mắt lạnh lùng nhìn Nghi Phương.
“Ngươi là người nơi nào? Bầu gánh của các ngươi là người nơi nào?" Ôn Đình Trạm hỏi.
Ôn Đình Trạm ăn mặc giàu có, nữ nhân hát hí khúc đó mặc dù không cam tâm nhưng vẫn không dám tùy tiện đắc tội: “Tiểu nữ họ Vệ, tên chỉ có một chữ là Chi, chính là người đã từng ở trong gánh hát Vệ gia. Sau đó bầu gánh bệnh qua đời, chúng tôi được đại sư huynh cho nhập vào gánh hát đạo đức cao sang của ngày hôm nay, nào ngờ chúng tôi đến đây lại bắt gặp Vệ Phương đã vào nhà giàu có, còn có Vệ Kinh ăn cây táo, rào cây sung!"
“Ngươi..." Vệ Kinh tức giận, đang muốn tiến lên nói lý lẽ, ánh mắt Ôn Đình Trạm nhìn qua hắn, Vệ Kinh trong lòng lập tức sợ hãi lùi lại, cúi đầu không nói.
Vệ Chi thấy vậy thì càng thêm đắc ý: “Bọn họ chắc là đã nhận ra chúng tôi, ghi hận trong lòng, còn những lời mà tiểu công tử nói, tiểu nữ có thể giải thích nghi hoặc. Vệ Phương đã từng được bầu gánh Vệ hết lòng bồi dưỡng, bầu gánh Vệ không chỉ một lần dạy nàng ta dáng đi uyển chuyển, qua mặt mà không dấu vết, nàng ta nếu muốn tới gần một người thì dễ như trở bàn tay."
“Nói xong rồi?" Ôn Đình Trạm cười lạnh nhạt một tiếng, giơ tay túm lấy người đàn ông làm chứng để hắn ngồi vào vị trí mà người chết trước khi ngã xuống đã ngồi, sau đó xoay người nói với những người đang vây quanh ở cửa: “Các vị xin tránh ra một lối đi."
Tiền viên ngoại dĩ nhiên bảo đầy tớ lại giúp, chia người làm hai bên.
Ôn Đình Trạm nói với Tiền viên ngoại: “Tiền viên ngoại, phiền mời ngài tiến lên trước nhìn. Ngài nếu ngồi ở chỗ này, có người từ cửa bước vào không một tiếng động, ngài không phải là bị người ta một đao là đoạt mạng sao?"
Mọi người đều nghĩ không ra, Tiền viên ngoại bước lên phía trước nhìn, ngay lập tức hừ lạnh một tiếng: “Trừ khi Tiền mỗ là người mù."
Nghe xong lời của Tiền viên ngoại, có vài người phải rướn cổ mới nhìn thấy. Cái bóng người đàn ông bị Ôn Đình Trạm ấn ngồi tại chỗ chiếu lên mặt bàn sáng bóng. Ánh mặt trời lúc giữa trưa chiếu thẳng đến, nếu như sau lưng có người, khi khoảng cách chỉ còn khoảng hai bước thì sẽ xuất hiện bóng ngược, người chết không phải là người mù, sao lại có thể không nhìn thấy?
Ôn Đình Trạm một tay đẩy người ngồi trên băng ghế xuống dưới mặt đất, mặt đối mặt với người chết không chút nghiêng lệch, hắn bị dọa đến mức muốn động thủ, lại bị Ôn Đình Trạm đè lại: “Ngươi luôn miệng nói nhìn thấy tỳ nữ của phủ ta giết người, ta ngược lại muốn hỏi, ngươi nhìn thấy ở chỗ nào?"
Cách người chết chỉ có khoảng cách một bàn tay, người chứng kiến đó bị dọa sợ đến mức toàn thân run cầm cập, hoàn toàn không còn thấy mồm miệng nhanh nhẹn như lúc vừa nãy nữa, giọng nói cũng bắt đầu run rẩy: “Ta ta ta... ta nhìn thấy ở cửa..."
“Cửa?" Ôn Đình Trạm cười hỏi: “Cửa kia à? Cửa sân hay là cửa phòng? Giữa trưa là lúc mặt trời nguy hiểm nhất, đứng ở trong sân xa như thế, ngươi cũng có thể nhìn rõ trong phòng, thị lực thật không tồi."
Người đàn ông muốn nhắm mắt lại, tiếc là cũng bị Ôn Đình Trạm điểm mạnh vào huyệt vị ở khóe mắt, muốn nhắm cũng không nhắm được, chỉ có thể đối mặt với người chết không nhắm mắt đó, khuôn mặt đã không còn hồng hào nữa. Hắn hoang mang hoàn toàn không nghe rõ những cái bẫy trong lời nói của Ôn Đình Trạm, ngay lập tức hoảng hốt lo sợ nói:
“Ta thấy ở cửa phòng!"
Tiếng nói vừa dứt, Ôn Đình Trạm buông lỏng hắn, quay cả người về phía cửa phòng. Ánh mặt trời vào giữa trưa rọi vào, bao phủ trên người cậu như mạ một lớp vàng mỏng lên cậu, cậu chỉ vào cửa sân đối diện với cửa phòng: “Các vị, đây là một cái sân nhỏ, hai bên trái phải không có lối đi, cửa sân cách chỗ này chỉ có khoảng cách mười bước chân. Theo như lời hắn nói, hắn đứng ở cửa phòng nhìn thấy tỳ nữ phủ ta giết người, như vậy cũng chính là nói hắn ít nhất phải đứng ở khoảng cách giữa sân, khi cách cửa phòng khoảng năm bước chân, tỳ nữ của ta đã đứng ở cửa. Nếu đã như vậy, hắn biết rõ tỳ nữ phủ ta bất hòa với người trong phòng, tại sao lại không lên tiếng nhắc nhở? Cho dù hắn không biết được ý đồ của tỳ nữ phủ ta, vậy thì khi tỳ nữ phủ ta giơ kéo lên, tại sao hắn vẫn không nhắc nhở? Nhất định phải chờ sau khi tỳ nữ phủ ta giết người rồi mới hô hoán?"
Nói xong cậu quay người lại, khoác bộ áo vàng chói, đung đưa đôi mắt như thu ánh sáng trân châu vào trong, ánh mắt sắc bén không gì so sánh được, ngón tay chỉ thẳng vào hướng người làm chứng đã ngồi dậy nhảy ra khỏi thi thể: “Đáp án chỉ có một, ngươi mới chính là hung thủ thực sự!"
“Không, không phải ta, không phải ta!" Người nọ không ngừng lắc đầu.
Tiền viên ngoại đã lộ ra vẻ giận dữ, việc vui tốt của ông lại bị hắn làm cho bực mình như thế này, hận không thể rút gân lột da tên này: “Áp giải hắn đi, đưa đến quan phủ!"
“Không phải ta, không phải ta mà..." Tiếng cãi lại của người nọ bị chặn lại, mấy người hộ vệ thân thể khỏe mạnh của Tiền phủ giải hắn đi.
“Chậm đã." Ôn Đình Trạm đúng vào lúc này lại lên tiếng, đối diện với ánh mắt khó hiểu của Tiền viên ngoại, cậu cười nhẹ nói:
“Viên ngoại, giờ lành đã tới, bây giờ khí cát vào cửa, áp giải một tên hung thủ giết người ra khỏi cửa sẽ phá hỏng phong thủy."
Dạ Dao Quang suýt nữa cười thành tiếng. Tên tiểu tử này theo cô đã lâu nên khả năng lừa gạt người khác thật sự vượt trội. Đối diện với ánh mắt thăm dò của Tiền viên ngoại, Dạ Dao Quang tuy rằng không biết ý đồ thực sự của Ôn Đình Trạm là gì nhưng vẫn gật đầu.
Tác giả :
Cẩm Hoàng