Quái Phi Thiên Hạ
Chương 115: Ôn Công Tử Ra Tay
"Hộ bộ Thượng thư Phó Truyền Nhân là đệ tử của đế sư, có lẽ Phó Khang Thành là con trai của Hộ bộ Thượng thư." Ôn Đình Trạm suy đoán.
"Dựa theo quẻ tượng của nàng, người có thể động đến Hộ bộ Thượng thư chắc hẳn là một kẻ không hề tầm thường. Hiện nay đất nước đang trong giai đoạn nhạy cảm, hơn nữa Chử đế sư lại không có ở Đế đô. Nếu như Phó Truyền Nhân có chuyện không may xảy ra, chắc chắn trong triều đình sẽ diễn ra một trận tinh phong huyết vũ. (*)"
"À." Dạ Dao Quang không hề có hứng thú với mấy chuyện phải vắt óc suy nghĩ như thế này.
Ôn Đình Trạm thấy vậy bèn do dự một lát mới nói:
"Dao Dao, ta không dám nói rằng cả nhà của Phó gia đều thanh liêm, nhưng trong năm năm qua từ khi Phó Truyền Nhân đảm nhiệm chức Hộ bộ Thượng thư này, cho dù là có phát sinh tai họa gì thì bách tính đều nhận được tiền trong tay."
Ánh mắt Dạ Dao Quang liếc nhìn Ôn Đình Trạm:
"Có phải chàng muốn muội hóa giải tai họa này giúp cho Phó gia?"
"Không phải…" Ôn Đình Trạm vội vàng lắc đầu.
"Ta không muốn muội can thiệp vào chuyện này. Không phải là vì sợ xáo trộn thiên cơ, mà là vì ta đã có biện pháp trong vòng một ngày có thể giúp cho Phó gia nhận được tin của đế sư."
"Chàng có biện pháp?" Đột nhiên Dạ Dao Quang cảm thấy hứng thú.
"Chàng có biện pháp gì?"
Nên biết rằng cô chưa từng có năng lực này. Nếu để cho cô nhúng tay vào chuyện này, cô đành phải dùng tinh tượng để bày binh bố trận bảo vệ cho Phó gia được mấy ngày và chỉ có thể giúp cho Phó Khang Thành có đủ thời gian.
"Dao Dao nàng đã quên rồi à, Mạch thiếu tông chủ có đưa một con chim bồ câu cho ta, con chim bồ câu này có thể bay đi vạn dặm trong một ngày."
Ôn Đình Trạm lấy ra cây sáo trúc ngắn từ trong ngực, cậu nhẹ nhàng thổi một tiếng. Từ trên trời chẳng biết từ đâu có một con chim bồ câu trắng bay ra, sau đó nó bay vào giữa phòng và đáp xuống trên cánh tay của cậu.
"Nàng xem, chính là nó."
Dạ Dao Quang thấy ngoại trừ toàn thân của con chim bồ câu trắng như tuyết ra thì nó có đôi mắt màu xanh biếc giống như một viên ngọc màu lục trong suốt, đôi chân của nó không phải màu hồng nhạt mà là màu vàng và trông nó chẳng có gì khác so với bồ câu thật.
"Con chim bồ câu này trông đẹp mắt như vậy, không biết ăn vào thì sẽ có mùi vị gì..." Dạ Dao Quang nhìn con chim bồ câu rồi đưa tay sờ cằm suy nghĩ đến tình huống đó.
"A!" Kim Tử hưng phấn lè lưỡi ra liếm miệng, chỉ còn thiếu chảy nước miếng ra ngoài nữa thôi.
"A" Thế nhưng chim bồ câu trắng nhỏ này lại có thể nghe hiểu lời nói của Kim Tử. Nó lập tức vỗ cánh trốn ở phía sau của Ôn Đình Trạm, sau đó nó vươn ra cái đầu nhỏ của mình tựa trên bả vai của Ôn Đình Trạm.
"Chim bồ câu nhỏ ơi, nào đến đây, đến bên tỷ tỷ nào." Đôi mắt hoa đào của Dạ Dao Quang tựa như nước dập dờn lơ lửng vô cùng xinh đẹp và rực rỡ.
Chỉ số thông minh của chim bồ câu nhỏ không cao lắm, lập tức hồn của nó bị hút mất bởi đôi mắt quyến rũ lòng người ấy, sau đó nó mơ hồ bay về phía của Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang đưa tay bắt lấy chim bồ câu nhỏ rồi vuốt ve đầu nhỏ của nó, sau đó Kim Tử cảm thấy hình ảnh này không đúng, chẳng phải chỉ có nó mới có thể hưởng thụ sự vuốt ve của chủ nhân thôi sao? Cho nên Kim Tử liền nhe răng trợn mắt rồi thét to một tiếng với chim bồ câu trắng nhỏ.
Từng sợi lông của chim bồ câu trắng nhỏ dựng thẳng lên tựa như nó bị dọa sợ, con mắt của nó chớp chớp hai cái, mí mắt hơi nhếch lên rồi sau đó nó ngã xuống một cách xinh đẹp.
"Kim Tử!" Ôn Đình Trạm thấy vậy lập tức đứng dậy ôm lấy chim bồ câu trắng nhỏ rồi lắc vài lần nhưng chim bồ câu trắng nhỏ vẫn chưa tỉnh lại. Ôn Đình Trạm khẩn trương, hiện tại cậu đang cần đến nó.
"Ngươi đã gây ra họa rồi." Dạ Dao Quang đưa tay chọc vào mặt của Kim Tử.
"A!" Kim Tử khoanh tay ưỡn ngực ngẩng cằm lên, nó bày ra dáng vẻ khinh thường.
Dạ Dao Quang trông thấy Ôn Đình Trạm tức giận và dường như đang muốn trừng phạt Kim Tử, cô nhéo vào mặt của Kim Tử: "Nếu như ngươi không làm nó tỉnh lại, thì ta và Trạm ca sẽ bắt ngươi phải chạy đến Đế đô trong vòng một ngày đấy."
Đế đô là nơi nào? Kim Tử không biết. Nhưng nó nhìn thấy dáng vẻ gian xảo của Dạ Dao Quang thì trực giác liền cho nó biết đó không phải là một nơi tốt để đi. Nếu bắt nó chạy đến đó chỉ trong một ngày thì chắc chắn đôi chân của nó sẽ gãy mất thôi. Nó đưa tay nâng cằm lên, con mắt chớp chớp suy nghĩ một lát, cuối cùng Kim Tử cảm thấy không muốn làm ăn mua bán lỗ vốn, cho nên nó thét to một tiếng về phía chim bồ câu trắng nhỏ đang ngất xỉu.
Cơ thể nhỏ nhắn của chim bồ câu trắng hơi động đậy, nó nhẹ lướt đi đến chỗ khác. Vào lúc nó sắp rơi xuống thì đột nhiên cơ thể của nó chuyển động, đôi cánh cố trụ lấy mép bàn rồi bay lên.
Ôn Đình Trạm thấy vậy đưa tay lên nâng trán. Được rồi, cậu lại bị một con chim bồ câu trêu đùa.
Ồn ào một lát với con chim bồ câu và con khỉ thì cũng đã đến giờ ăn trưa, chỉ có một mình Ôn Đình Trạm đi tìm Chử đế sư. Lúc này ba người Chử đế sư có chút hoang mang, tin tức phát đi nhiều vô số nhưng tất cả đều gửi gắm cho người khác, khả năng nắm chắc vô cùng nhỏ.
"Ngươi muốn lão phu giao tín vật cho ngươi?" Chử đế sư nhướng mày hỏi.
"Tiểu tử có thể giúp đế sư đưa tín vật đến Đế đô trong vòng một ngày." Ôn Đình Trạm nho nhã lễ phép, cử chỉ đúng mực, không hề kiêu ngạo và nịnh nọt.
"Còn chuyện làm thế nào để đưa tín vật đi thì tiểu tử không thể trả lời vì chuyện này có liên quan đến chuyện riêng tư của tiểu tử, nếu đế sư tin tưởng tiểu tử thì xin người giao tín vật cho tiểu tử."
Chuyện Mạch Khâm đưa con chim bồ câu kia cho cậu đương nhiên Ôn Đình Trạm sẽ không tiết lộ ra ngoài. Không phải là cậu không tin tưởng cách làm người của Chử đế sư, mà là có một số chuyện càng ít người biết thì sẽ có thêm một lá bài chưa lật. Cho dù Chử đế sư là một vị quan thanh liêm nhưng đó chỉ là chuyện của hiện tại, không có nghĩa là tương lai cũng như thế. Quan trường biến đổi phong vân, sau lưng của Chử đế sư lại liên quan đến quá nhiều người. Mà là người thì sẽ có tư lợi, khó có thể chắc chắn vào một ngày nào đó Chử đế sư sẽ không vì tư lợi mà đối địch với cậu, cho nên cậu sẽ không dễ dàng tín nhiệm bất cứ người nào.
Cũng giống như Ôn Đình Trạm không tín nhiệm Chử đế sư, thì tất nhiên Chử đế sư cũng không dễ dàng tin tưởng một tiểu tử thông minh yêu nghiệt như Ôn Đình Trạm. Có thể nói rằng từ lúc mới bắt đầu thì ông chưa bao giờ đối xử với tiểu thiếu niên này giống như một đứa bé, tính tình của cậu rất cương quyết. Chẳng những cậu có tài ăn nói mà cậu còn có thể thành lập một bàn cờ trong khi tuổi vẫn còn nhỏ, cậu khiến cho người khác khó có thể nắm bắt, ngay cả ông suýt nữa cũng đã bị mắc mưu của cậu. Nếu như lúc ông còn trẻ, khoảng bốn mươi tuổi, chỉ sợ rằng ông sẽ vô cùng kiêng kỵ tiểu thiếu niên này khi đã trưởng thành, trái lại bây giờ ông có chút chờ mong vị thần đồng này sẽ đủ lông đủ cánh.
Cũng vì lý do này mà Chử đế sư không muốn giao chuyện này cho Ôn Đình Trạm bởi vì thư trong tay của ông liên quan đến quá nhiều người. Một người thông minh như Ôn Đình Trạm chỉ cần nhìn vào bức thư tự tay ông viết thì cậu có thể nhìn ra rất nhiều chuyện khác, hơn nữa cậu cũng sẽ biết được người nào trong tối và ngoài sáng.
"Đế sư yên tâm, tiểu tử đọc sách thánh hiền, tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghi, trong lòng rất rõ chuyện gì nên làm và chuyện gì không nên làm." Ôn Đình Trạm lễ phép cười nói.
Chử đế sư nghe vậy, đôi mắt của ông liền lóe sáng, sau đó ông lắc đầu bật cười. Ông đã trải qua ba đời đế vương và giúp đỡ dạy dỗ hai đời quân chủ, địa vị của ông cực cao. Đã rất nhiều năm ông chưa từng thấy người nào có thể khiến cho ông đề phòng, tán thưởng và kiêng kỵ. Nhưng không hiểu sao hết lần này đến lần khác một tiểu tử mười tuổi lại có thể tạo cho ông một cảm giác phức tạp như vậy, có lúc tự bản thân ông đã suy nghĩ một chút rồi lại tự giễu chính mình vì buồn lo vô cớ, thế nhưng mỗi khi đối diện với cậu thì tự nhiên cảm giác ấy lại truyền đến.
Cuối cùng Chử đế sư không nói thêm gì nữa. Ông viết một bức thư, đồng thời cầm lấy tư ấn của ông và Phó Khang Thành giao cho Ôn Đình Trạm.
"Cuộc đời của lão phu đã đánh cược rất nhiều lần, tất nhiên đến ngày hôm nay vẫn là thắng nhiều thua ít và đã qua rất nhiều năm rồi lão phu chưa từng đánh cược thêm lần nào. Hôm nay lão phu sẽ dùng toàn bộ tính mạng của gia tộc Phó gia và tất cả vinh hoa phú quý trên người của lão phu đánh cược một lần." Chử đế sư giao tín vật cho Ôn Đình Trạm.
"Lão phu tin tưởng vào trực giác của mình."
Trực giác của ông rất mâu thuẫn, tiểu thiếu niên này trông rất nguy hiểm, thế nhưng ông lại tin tưởng cậu.
***
(*) Tinh phong huyết vũ: Gió tanh mưa máu, ý muốn nói là một khung cảnh điên cuồng giết chóc.
"Dựa theo quẻ tượng của nàng, người có thể động đến Hộ bộ Thượng thư chắc hẳn là một kẻ không hề tầm thường. Hiện nay đất nước đang trong giai đoạn nhạy cảm, hơn nữa Chử đế sư lại không có ở Đế đô. Nếu như Phó Truyền Nhân có chuyện không may xảy ra, chắc chắn trong triều đình sẽ diễn ra một trận tinh phong huyết vũ. (*)"
"À." Dạ Dao Quang không hề có hứng thú với mấy chuyện phải vắt óc suy nghĩ như thế này.
Ôn Đình Trạm thấy vậy bèn do dự một lát mới nói:
"Dao Dao, ta không dám nói rằng cả nhà của Phó gia đều thanh liêm, nhưng trong năm năm qua từ khi Phó Truyền Nhân đảm nhiệm chức Hộ bộ Thượng thư này, cho dù là có phát sinh tai họa gì thì bách tính đều nhận được tiền trong tay."
Ánh mắt Dạ Dao Quang liếc nhìn Ôn Đình Trạm:
"Có phải chàng muốn muội hóa giải tai họa này giúp cho Phó gia?"
"Không phải…" Ôn Đình Trạm vội vàng lắc đầu.
"Ta không muốn muội can thiệp vào chuyện này. Không phải là vì sợ xáo trộn thiên cơ, mà là vì ta đã có biện pháp trong vòng một ngày có thể giúp cho Phó gia nhận được tin của đế sư."
"Chàng có biện pháp?" Đột nhiên Dạ Dao Quang cảm thấy hứng thú.
"Chàng có biện pháp gì?"
Nên biết rằng cô chưa từng có năng lực này. Nếu để cho cô nhúng tay vào chuyện này, cô đành phải dùng tinh tượng để bày binh bố trận bảo vệ cho Phó gia được mấy ngày và chỉ có thể giúp cho Phó Khang Thành có đủ thời gian.
"Dao Dao nàng đã quên rồi à, Mạch thiếu tông chủ có đưa một con chim bồ câu cho ta, con chim bồ câu này có thể bay đi vạn dặm trong một ngày."
Ôn Đình Trạm lấy ra cây sáo trúc ngắn từ trong ngực, cậu nhẹ nhàng thổi một tiếng. Từ trên trời chẳng biết từ đâu có một con chim bồ câu trắng bay ra, sau đó nó bay vào giữa phòng và đáp xuống trên cánh tay của cậu.
"Nàng xem, chính là nó."
Dạ Dao Quang thấy ngoại trừ toàn thân của con chim bồ câu trắng như tuyết ra thì nó có đôi mắt màu xanh biếc giống như một viên ngọc màu lục trong suốt, đôi chân của nó không phải màu hồng nhạt mà là màu vàng và trông nó chẳng có gì khác so với bồ câu thật.
"Con chim bồ câu này trông đẹp mắt như vậy, không biết ăn vào thì sẽ có mùi vị gì..." Dạ Dao Quang nhìn con chim bồ câu rồi đưa tay sờ cằm suy nghĩ đến tình huống đó.
"A!" Kim Tử hưng phấn lè lưỡi ra liếm miệng, chỉ còn thiếu chảy nước miếng ra ngoài nữa thôi.
"A" Thế nhưng chim bồ câu trắng nhỏ này lại có thể nghe hiểu lời nói của Kim Tử. Nó lập tức vỗ cánh trốn ở phía sau của Ôn Đình Trạm, sau đó nó vươn ra cái đầu nhỏ của mình tựa trên bả vai của Ôn Đình Trạm.
"Chim bồ câu nhỏ ơi, nào đến đây, đến bên tỷ tỷ nào." Đôi mắt hoa đào của Dạ Dao Quang tựa như nước dập dờn lơ lửng vô cùng xinh đẹp và rực rỡ.
Chỉ số thông minh của chim bồ câu nhỏ không cao lắm, lập tức hồn của nó bị hút mất bởi đôi mắt quyến rũ lòng người ấy, sau đó nó mơ hồ bay về phía của Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang đưa tay bắt lấy chim bồ câu nhỏ rồi vuốt ve đầu nhỏ của nó, sau đó Kim Tử cảm thấy hình ảnh này không đúng, chẳng phải chỉ có nó mới có thể hưởng thụ sự vuốt ve của chủ nhân thôi sao? Cho nên Kim Tử liền nhe răng trợn mắt rồi thét to một tiếng với chim bồ câu trắng nhỏ.
Từng sợi lông của chim bồ câu trắng nhỏ dựng thẳng lên tựa như nó bị dọa sợ, con mắt của nó chớp chớp hai cái, mí mắt hơi nhếch lên rồi sau đó nó ngã xuống một cách xinh đẹp.
"Kim Tử!" Ôn Đình Trạm thấy vậy lập tức đứng dậy ôm lấy chim bồ câu trắng nhỏ rồi lắc vài lần nhưng chim bồ câu trắng nhỏ vẫn chưa tỉnh lại. Ôn Đình Trạm khẩn trương, hiện tại cậu đang cần đến nó.
"Ngươi đã gây ra họa rồi." Dạ Dao Quang đưa tay chọc vào mặt của Kim Tử.
"A!" Kim Tử khoanh tay ưỡn ngực ngẩng cằm lên, nó bày ra dáng vẻ khinh thường.
Dạ Dao Quang trông thấy Ôn Đình Trạm tức giận và dường như đang muốn trừng phạt Kim Tử, cô nhéo vào mặt của Kim Tử: "Nếu như ngươi không làm nó tỉnh lại, thì ta và Trạm ca sẽ bắt ngươi phải chạy đến Đế đô trong vòng một ngày đấy."
Đế đô là nơi nào? Kim Tử không biết. Nhưng nó nhìn thấy dáng vẻ gian xảo của Dạ Dao Quang thì trực giác liền cho nó biết đó không phải là một nơi tốt để đi. Nếu bắt nó chạy đến đó chỉ trong một ngày thì chắc chắn đôi chân của nó sẽ gãy mất thôi. Nó đưa tay nâng cằm lên, con mắt chớp chớp suy nghĩ một lát, cuối cùng Kim Tử cảm thấy không muốn làm ăn mua bán lỗ vốn, cho nên nó thét to một tiếng về phía chim bồ câu trắng nhỏ đang ngất xỉu.
Cơ thể nhỏ nhắn của chim bồ câu trắng hơi động đậy, nó nhẹ lướt đi đến chỗ khác. Vào lúc nó sắp rơi xuống thì đột nhiên cơ thể của nó chuyển động, đôi cánh cố trụ lấy mép bàn rồi bay lên.
Ôn Đình Trạm thấy vậy đưa tay lên nâng trán. Được rồi, cậu lại bị một con chim bồ câu trêu đùa.
Ồn ào một lát với con chim bồ câu và con khỉ thì cũng đã đến giờ ăn trưa, chỉ có một mình Ôn Đình Trạm đi tìm Chử đế sư. Lúc này ba người Chử đế sư có chút hoang mang, tin tức phát đi nhiều vô số nhưng tất cả đều gửi gắm cho người khác, khả năng nắm chắc vô cùng nhỏ.
"Ngươi muốn lão phu giao tín vật cho ngươi?" Chử đế sư nhướng mày hỏi.
"Tiểu tử có thể giúp đế sư đưa tín vật đến Đế đô trong vòng một ngày." Ôn Đình Trạm nho nhã lễ phép, cử chỉ đúng mực, không hề kiêu ngạo và nịnh nọt.
"Còn chuyện làm thế nào để đưa tín vật đi thì tiểu tử không thể trả lời vì chuyện này có liên quan đến chuyện riêng tư của tiểu tử, nếu đế sư tin tưởng tiểu tử thì xin người giao tín vật cho tiểu tử."
Chuyện Mạch Khâm đưa con chim bồ câu kia cho cậu đương nhiên Ôn Đình Trạm sẽ không tiết lộ ra ngoài. Không phải là cậu không tin tưởng cách làm người của Chử đế sư, mà là có một số chuyện càng ít người biết thì sẽ có thêm một lá bài chưa lật. Cho dù Chử đế sư là một vị quan thanh liêm nhưng đó chỉ là chuyện của hiện tại, không có nghĩa là tương lai cũng như thế. Quan trường biến đổi phong vân, sau lưng của Chử đế sư lại liên quan đến quá nhiều người. Mà là người thì sẽ có tư lợi, khó có thể chắc chắn vào một ngày nào đó Chử đế sư sẽ không vì tư lợi mà đối địch với cậu, cho nên cậu sẽ không dễ dàng tín nhiệm bất cứ người nào.
Cũng giống như Ôn Đình Trạm không tín nhiệm Chử đế sư, thì tất nhiên Chử đế sư cũng không dễ dàng tin tưởng một tiểu tử thông minh yêu nghiệt như Ôn Đình Trạm. Có thể nói rằng từ lúc mới bắt đầu thì ông chưa bao giờ đối xử với tiểu thiếu niên này giống như một đứa bé, tính tình của cậu rất cương quyết. Chẳng những cậu có tài ăn nói mà cậu còn có thể thành lập một bàn cờ trong khi tuổi vẫn còn nhỏ, cậu khiến cho người khác khó có thể nắm bắt, ngay cả ông suýt nữa cũng đã bị mắc mưu của cậu. Nếu như lúc ông còn trẻ, khoảng bốn mươi tuổi, chỉ sợ rằng ông sẽ vô cùng kiêng kỵ tiểu thiếu niên này khi đã trưởng thành, trái lại bây giờ ông có chút chờ mong vị thần đồng này sẽ đủ lông đủ cánh.
Cũng vì lý do này mà Chử đế sư không muốn giao chuyện này cho Ôn Đình Trạm bởi vì thư trong tay của ông liên quan đến quá nhiều người. Một người thông minh như Ôn Đình Trạm chỉ cần nhìn vào bức thư tự tay ông viết thì cậu có thể nhìn ra rất nhiều chuyện khác, hơn nữa cậu cũng sẽ biết được người nào trong tối và ngoài sáng.
"Đế sư yên tâm, tiểu tử đọc sách thánh hiền, tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghi, trong lòng rất rõ chuyện gì nên làm và chuyện gì không nên làm." Ôn Đình Trạm lễ phép cười nói.
Chử đế sư nghe vậy, đôi mắt của ông liền lóe sáng, sau đó ông lắc đầu bật cười. Ông đã trải qua ba đời đế vương và giúp đỡ dạy dỗ hai đời quân chủ, địa vị của ông cực cao. Đã rất nhiều năm ông chưa từng thấy người nào có thể khiến cho ông đề phòng, tán thưởng và kiêng kỵ. Nhưng không hiểu sao hết lần này đến lần khác một tiểu tử mười tuổi lại có thể tạo cho ông một cảm giác phức tạp như vậy, có lúc tự bản thân ông đã suy nghĩ một chút rồi lại tự giễu chính mình vì buồn lo vô cớ, thế nhưng mỗi khi đối diện với cậu thì tự nhiên cảm giác ấy lại truyền đến.
Cuối cùng Chử đế sư không nói thêm gì nữa. Ông viết một bức thư, đồng thời cầm lấy tư ấn của ông và Phó Khang Thành giao cho Ôn Đình Trạm.
"Cuộc đời của lão phu đã đánh cược rất nhiều lần, tất nhiên đến ngày hôm nay vẫn là thắng nhiều thua ít và đã qua rất nhiều năm rồi lão phu chưa từng đánh cược thêm lần nào. Hôm nay lão phu sẽ dùng toàn bộ tính mạng của gia tộc Phó gia và tất cả vinh hoa phú quý trên người của lão phu đánh cược một lần." Chử đế sư giao tín vật cho Ôn Đình Trạm.
"Lão phu tin tưởng vào trực giác của mình."
Trực giác của ông rất mâu thuẫn, tiểu thiếu niên này trông rất nguy hiểm, thế nhưng ông lại tin tưởng cậu.
***
(*) Tinh phong huyết vũ: Gió tanh mưa máu, ý muốn nói là một khung cảnh điên cuồng giết chóc.
Tác giả :
Cẩm Hoàng