Quái Dị Thẻ Ma Pháp
Chương 79: Hắc Thụ vs Hắc Quả
Vừa tiến đến gần, Nhất Thành bỗng nhiên dừng bước không đi nữa. Linh Lung cảm thấy không biết chuyện gì liền hỏi:
- Chuyện gì?
- Suỵt!
Nhất Thanh đưa tay lên miệng ra dấu im lặng. Sau đó hắn chỉ chỉ về hướng bên phải. Ý bảo là phía sau lùm cây rậm rạp kia. Hai người từ từ luồn lách qua những tán lá, tránh gây ra tiếng động, nhẹ nhàng ra phía sau lùm cây kia nhìn về phía trước.
Cách bọn hắn không xa là một nhóm người, Nhất Thành và Linh Lùng liếc nhìn nhau một cái rồi ẩn mình vào trong bóng tối. Nhất Thành nhìn qua đám người đó thì nhận ra là người Pháp Tông. Trong đó còn có mấy người quen lúc trước của hắn. Không biết đám người này muốn gì nhưng chúng đang nhìn chầm chầm về phía cái cây đặc biệt hắc phía trước. Trên cây lại mọc ra một loại quả cực hắc. Nhìn chả khác gì một cục than đen đang treo trên cành cây cả.
Nhóm người Pháp Tông rất cẩn thận tiến lại gần cái cây kia. Nhưng đúng lúc này, một lão già gầy gò phía trước bông giơ tay bảo mọi người dừng lại rồi tán đi. Nhất Thành không biết lão gầy gò này là ai nhưng người đứng bên cạnh lão thì hắn từng thấy ở trung tâm thành thông qua mắt trận cấm pháp thứ nhất. Mà lão gầy kia lại có thể ra lệnh cho người này thì chắc chắn thân phận cực cao. Người mà nhất thành nói đến chính là Thái Thượng Trưởng lão của Pháp Tông, Mưu Cầu.
Ngay khi người Pháp Tông tản đi, một nhóm lớn bóng côn trùng bay đến cây Hắc Ám kia. Vì quá nhỏ với quá đen nên Nhất Thành không biết đó là loại côn trùng gì? Nhưng đến người Pháp Tông cũng phải trốn tránh thì chắc chắn côn trùng này cực kỳ nguy hiểm. Đám côn trùng này bay quanh cây một lúc thì tất cả bám đầy trên cây Hắc Ám.
Đám người Pháp Tông không dám động đậy, bọn họ ở quá gần cái cây kia. Nhất Thành nhìn Linh Lung bảo nàng lùi lại. Hai người nhẹ nhàng lùi lại cách xa nơi này, bọn họ cần có kế hoạch, ở trong tình trạng này không thể làm gì hơn.
Ngay khi lùi đủ xa, Nhất thành hỏi Linh Lung:
- Nàng biết cái cây kia là gì không? Còn đám côn trùng kia?
Linh Lung mặt mày nghiêm trọng gật đầu:
- Ta không nghĩ người Pháp Tông thật sự thành công cứu thoát lão già kìa. Cũng chính đám người này đã đánh lén ta.
Nhất Thành khó hiểu nhưng nhớ đến lão già khô gầy thì hỏi:
- Là lão già khô gầy kia?
Nàng gật đầu:
- Đúng vậy, chính lão gia kia là người bị giam giữ cùng các vị tiền bối khác. Mà không hiểu sao bọn họ lại có khả năng cứu lão thoát khốn.
Nhất Thành cũng không làm phiền nàng tự thuật, hắn chả hiểu lắm nhưng biết lão kia là người trốn thoát khỏi ngục tù ở Động Thiên này. Nói đúng hơn lão chính là lão quái vật sống vạn năm.
Linh Lung nhìn qua Nhất Thành thì nói:
- Àh, về cái cây kia thì ta biết. Nó là Hắc Thụ, sinh trưởng ở nơi đậm đặc máu tươi cùng hắc khí. Mấy vạn năm mới kết quả, chúng ta gọi nó là Hắc Quả. Hắc Quả có lợi cho cả pháp sư lẫn quái dị. Tất nhiên chỉ có mấy người dám sử dụng chúng, nếu linh hồn không đủ mạnh thì có hại nhiều hơn có lợi. Nếu sử dụng nó không chết thì phép thuật sẽ tăng cao. Bình chứa ma pháp sẽ mở rộng gấp đôi. Còn về côn trùng kia, ta không thấy rõ nhưng có thể đoán đó là Hắc Phong. Ta chỉ thấy bọn chúng trong một sách cổ nhưng không biết chắc. Nếu là hắc phong, không cẩn thận, bị nó bao vây thì chắc chắn chết.
Nhất Thành thật sự hiếu kỳ, còn có loại quả đó sao? Có vẻ giá trị nó không thấp chút nào, để cả mấy lão bất tử vạn năm cũng muốn có. Linh Lung suy nghĩ một lúc rồi hỏi:
- Vậy chúng ta nên làm gì? Tiếp tục tiến đến ngục tù hay là quay trở lại quan sát đám người kia.
Nhất Thành cũng đang suy tính xem cần làm gì, ngẫm nghĩ một lúc hắn gật đầu nói:
- Ta nghĩ chúng ta nên quay lại xem đám người Pháp Tông kia làm gì? Nếu hướng về phía ngục tù cũng được, nhưng lại không thể cứu người. Nếu đánh động quái dị, đám Pháp Tông này lại đánh lén lần nữa, sợ rằng lúc đó chúng ta sẽ gặp nguy.
Linh Lung cũng gật đầu đồng ý, lần trước là một bài học cho nàng, không thể mắc sai lầm lần nữa.
- Vậy chúng ta đi xem bọn họ làm cách nào để hái Hắc Quả?
Nhất Thành gật đầu:
- Đúng vậy, nếu đã không phát hiện thì thôi, nếu đã gặp thì chúng ta phải cẩn thận với người Pháp Tông. Ta nghĩ chúng ta nên theo dõi đám người Pháp Tông đến lúc bọn họ rời đi không gian này. Lúc đó, nàng mới có cơ hội cứu người. Chứ người Pháp Tông còn ở đây sợ rằng hy vọng cứu người của nàng là vô vọng.
Hai người gật đầu nhìn nhau, tiến vào khu vực có cây Hắc Thụ lần nữa. Lần này trước khi đi, Nhất Thành lại nhặt lên một viên đá nắm trong tay. Nhất Thành nhìn viên đá nhỏ trong tay thì cười khổ, đến nó cũng tỏa ra hắc khí. Hắn nghĩ thầm - Động Thiên này thật hắc. Hắn nhìn viên đá vài lần rồi cười lạnh. Nếu Mập Mạp thấy nụ cười này thì sẽ biết tên này sắp âm người rồi đây.
Vừa đến nơi, hai người cũng trốn đi, quan sát đám người Pháp Tông. Người Pháp Tông không biết dùng phép thuật gì nhưng đã tạo thành một trận pháp nhỏ. Người ở giữa chính là lão gầy kia. Ngay khi pháp trận được thành lập, Nhất Thành lại không cảm nhận được bằng linh thức đám người Pháp Tông đang ở đó, chỉ có thể dùng mắt nhìn. Hắn có thể đoán ra pháp trận này giúp đám người Pháp Tông che đấu khí tức và hơi thở sinh mệnh của bọn họ.
Người Pháp Tông đang từ từ tiến về phía Hắc Thụ lần nữa. Bọn họ đã đến khá gần nhưng đám Hắc Phong trên thân cây lại không có bất cứ phát giác gì. Hình như đám Hắc Phong này không có mắt, chỉ có cảm nhận bằng giác quan.
Linh Lung giờ đây không chỉ quan sát đám người Pháp Tông mà càng hiếu kỳ nhìn Nhất Thành bên cạnh. Trên mặt tên này đang cười lạnh, nụ cười càng lúc càng âm hiểm. Nàng chưa từng thấy người chính phái nào như tên này. Biểu hiện và hành động càng khác xa chính đạo. Làm gì có tên chính phái nào cười lại âm hiểm như vậy. Với lại cách hành động lại trốn trốn tránh tránh.
Đúng lúc người Pháp Tông đến dưới cái cây Hắc Thụ, lão gầy đã vương tay chuẩn bị hái Hắc Quả kia thì… Linh Lung thấy Nhất Thành nhìn nàng, cười âm hiểm, ra dấu chuẩn bị chạy trốn. Trên tay tên này đang nắm một viên đá nhỏ, đặt ở ngón trỏ với ngón cái. Chuẩn bị bùng ra. Linh Lung liền hiểu tên này muốn làm gì. Nàng rùng mình một cái, chuẩn bị vận phép thuật chạy trốn.
- Vèo….
Một tiếng xé gió vang lên, viên đá trên tay của Nhất Thành được hắn bắn đi hướng về Hắc Thụ. Tốc độ cực nhanh, mắt thường hầu như không thấy được viên đá, chỉ nghe thấy tiếng xé gió và hắc khí bị kéo lên.
Lão gầy chuẩn bị hái Hắc Quả nghe thấy tiếng gió thì biến sắc, Mưa Cầu đang ở bên trái lão cũng sợ hãi. Vội vàng quay đầu nhìn về phía tiếng động. Lão gầy thấy có thứ gì đó đang đánh đến thì vội vàng thi triển phép thuật ngăn cảng.
Nhất Thành chỉ thấy lão vẩy tay, một luồng ánh sáng vàng xuất hiện hướng về phía viên đá Nhất Thành phóng ra đánh đến. Mục đích của lão gầy là nhằm ngăn chặn viên đá đánh vào thân cây Hắc Thụ.
- Chuyện gì?
- Suỵt!
Nhất Thanh đưa tay lên miệng ra dấu im lặng. Sau đó hắn chỉ chỉ về hướng bên phải. Ý bảo là phía sau lùm cây rậm rạp kia. Hai người từ từ luồn lách qua những tán lá, tránh gây ra tiếng động, nhẹ nhàng ra phía sau lùm cây kia nhìn về phía trước.
Cách bọn hắn không xa là một nhóm người, Nhất Thành và Linh Lùng liếc nhìn nhau một cái rồi ẩn mình vào trong bóng tối. Nhất Thành nhìn qua đám người đó thì nhận ra là người Pháp Tông. Trong đó còn có mấy người quen lúc trước của hắn. Không biết đám người này muốn gì nhưng chúng đang nhìn chầm chầm về phía cái cây đặc biệt hắc phía trước. Trên cây lại mọc ra một loại quả cực hắc. Nhìn chả khác gì một cục than đen đang treo trên cành cây cả.
Nhóm người Pháp Tông rất cẩn thận tiến lại gần cái cây kia. Nhưng đúng lúc này, một lão già gầy gò phía trước bông giơ tay bảo mọi người dừng lại rồi tán đi. Nhất Thành không biết lão gầy gò này là ai nhưng người đứng bên cạnh lão thì hắn từng thấy ở trung tâm thành thông qua mắt trận cấm pháp thứ nhất. Mà lão gầy kia lại có thể ra lệnh cho người này thì chắc chắn thân phận cực cao. Người mà nhất thành nói đến chính là Thái Thượng Trưởng lão của Pháp Tông, Mưu Cầu.
Ngay khi người Pháp Tông tản đi, một nhóm lớn bóng côn trùng bay đến cây Hắc Ám kia. Vì quá nhỏ với quá đen nên Nhất Thành không biết đó là loại côn trùng gì? Nhưng đến người Pháp Tông cũng phải trốn tránh thì chắc chắn côn trùng này cực kỳ nguy hiểm. Đám côn trùng này bay quanh cây một lúc thì tất cả bám đầy trên cây Hắc Ám.
Đám người Pháp Tông không dám động đậy, bọn họ ở quá gần cái cây kia. Nhất Thành nhìn Linh Lung bảo nàng lùi lại. Hai người nhẹ nhàng lùi lại cách xa nơi này, bọn họ cần có kế hoạch, ở trong tình trạng này không thể làm gì hơn.
Ngay khi lùi đủ xa, Nhất thành hỏi Linh Lung:
- Nàng biết cái cây kia là gì không? Còn đám côn trùng kia?
Linh Lung mặt mày nghiêm trọng gật đầu:
- Ta không nghĩ người Pháp Tông thật sự thành công cứu thoát lão già kìa. Cũng chính đám người này đã đánh lén ta.
Nhất Thành khó hiểu nhưng nhớ đến lão già khô gầy thì hỏi:
- Là lão già khô gầy kia?
Nàng gật đầu:
- Đúng vậy, chính lão gia kia là người bị giam giữ cùng các vị tiền bối khác. Mà không hiểu sao bọn họ lại có khả năng cứu lão thoát khốn.
Nhất Thành cũng không làm phiền nàng tự thuật, hắn chả hiểu lắm nhưng biết lão kia là người trốn thoát khỏi ngục tù ở Động Thiên này. Nói đúng hơn lão chính là lão quái vật sống vạn năm.
Linh Lung nhìn qua Nhất Thành thì nói:
- Àh, về cái cây kia thì ta biết. Nó là Hắc Thụ, sinh trưởng ở nơi đậm đặc máu tươi cùng hắc khí. Mấy vạn năm mới kết quả, chúng ta gọi nó là Hắc Quả. Hắc Quả có lợi cho cả pháp sư lẫn quái dị. Tất nhiên chỉ có mấy người dám sử dụng chúng, nếu linh hồn không đủ mạnh thì có hại nhiều hơn có lợi. Nếu sử dụng nó không chết thì phép thuật sẽ tăng cao. Bình chứa ma pháp sẽ mở rộng gấp đôi. Còn về côn trùng kia, ta không thấy rõ nhưng có thể đoán đó là Hắc Phong. Ta chỉ thấy bọn chúng trong một sách cổ nhưng không biết chắc. Nếu là hắc phong, không cẩn thận, bị nó bao vây thì chắc chắn chết.
Nhất Thành thật sự hiếu kỳ, còn có loại quả đó sao? Có vẻ giá trị nó không thấp chút nào, để cả mấy lão bất tử vạn năm cũng muốn có. Linh Lung suy nghĩ một lúc rồi hỏi:
- Vậy chúng ta nên làm gì? Tiếp tục tiến đến ngục tù hay là quay trở lại quan sát đám người kia.
Nhất Thành cũng đang suy tính xem cần làm gì, ngẫm nghĩ một lúc hắn gật đầu nói:
- Ta nghĩ chúng ta nên quay lại xem đám người Pháp Tông kia làm gì? Nếu hướng về phía ngục tù cũng được, nhưng lại không thể cứu người. Nếu đánh động quái dị, đám Pháp Tông này lại đánh lén lần nữa, sợ rằng lúc đó chúng ta sẽ gặp nguy.
Linh Lung cũng gật đầu đồng ý, lần trước là một bài học cho nàng, không thể mắc sai lầm lần nữa.
- Vậy chúng ta đi xem bọn họ làm cách nào để hái Hắc Quả?
Nhất Thành gật đầu:
- Đúng vậy, nếu đã không phát hiện thì thôi, nếu đã gặp thì chúng ta phải cẩn thận với người Pháp Tông. Ta nghĩ chúng ta nên theo dõi đám người Pháp Tông đến lúc bọn họ rời đi không gian này. Lúc đó, nàng mới có cơ hội cứu người. Chứ người Pháp Tông còn ở đây sợ rằng hy vọng cứu người của nàng là vô vọng.
Hai người gật đầu nhìn nhau, tiến vào khu vực có cây Hắc Thụ lần nữa. Lần này trước khi đi, Nhất Thành lại nhặt lên một viên đá nắm trong tay. Nhất Thành nhìn viên đá nhỏ trong tay thì cười khổ, đến nó cũng tỏa ra hắc khí. Hắn nghĩ thầm - Động Thiên này thật hắc. Hắn nhìn viên đá vài lần rồi cười lạnh. Nếu Mập Mạp thấy nụ cười này thì sẽ biết tên này sắp âm người rồi đây.
Vừa đến nơi, hai người cũng trốn đi, quan sát đám người Pháp Tông. Người Pháp Tông không biết dùng phép thuật gì nhưng đã tạo thành một trận pháp nhỏ. Người ở giữa chính là lão gầy kia. Ngay khi pháp trận được thành lập, Nhất Thành lại không cảm nhận được bằng linh thức đám người Pháp Tông đang ở đó, chỉ có thể dùng mắt nhìn. Hắn có thể đoán ra pháp trận này giúp đám người Pháp Tông che đấu khí tức và hơi thở sinh mệnh của bọn họ.
Người Pháp Tông đang từ từ tiến về phía Hắc Thụ lần nữa. Bọn họ đã đến khá gần nhưng đám Hắc Phong trên thân cây lại không có bất cứ phát giác gì. Hình như đám Hắc Phong này không có mắt, chỉ có cảm nhận bằng giác quan.
Linh Lung giờ đây không chỉ quan sát đám người Pháp Tông mà càng hiếu kỳ nhìn Nhất Thành bên cạnh. Trên mặt tên này đang cười lạnh, nụ cười càng lúc càng âm hiểm. Nàng chưa từng thấy người chính phái nào như tên này. Biểu hiện và hành động càng khác xa chính đạo. Làm gì có tên chính phái nào cười lại âm hiểm như vậy. Với lại cách hành động lại trốn trốn tránh tránh.
Đúng lúc người Pháp Tông đến dưới cái cây Hắc Thụ, lão gầy đã vương tay chuẩn bị hái Hắc Quả kia thì… Linh Lung thấy Nhất Thành nhìn nàng, cười âm hiểm, ra dấu chuẩn bị chạy trốn. Trên tay tên này đang nắm một viên đá nhỏ, đặt ở ngón trỏ với ngón cái. Chuẩn bị bùng ra. Linh Lung liền hiểu tên này muốn làm gì. Nàng rùng mình một cái, chuẩn bị vận phép thuật chạy trốn.
- Vèo….
Một tiếng xé gió vang lên, viên đá trên tay của Nhất Thành được hắn bắn đi hướng về Hắc Thụ. Tốc độ cực nhanh, mắt thường hầu như không thấy được viên đá, chỉ nghe thấy tiếng xé gió và hắc khí bị kéo lên.
Lão gầy chuẩn bị hái Hắc Quả nghe thấy tiếng gió thì biến sắc, Mưa Cầu đang ở bên trái lão cũng sợ hãi. Vội vàng quay đầu nhìn về phía tiếng động. Lão gầy thấy có thứ gì đó đang đánh đến thì vội vàng thi triển phép thuật ngăn cảng.
Nhất Thành chỉ thấy lão vẩy tay, một luồng ánh sáng vàng xuất hiện hướng về phía viên đá Nhất Thành phóng ra đánh đến. Mục đích của lão gầy là nhằm ngăn chặn viên đá đánh vào thân cây Hắc Thụ.
Tác giả :
Nhi