Quá Yêu - Lê Tư
Chương 74: Cuộc sống
Edit: Lee
Nửa đêm Lâm Tây Canh đột nhiên tỉnh giấc, thấy chiếc gối bên cạnh trống không, xem ra Lưu Ỷ Nguyệt lại mất ngủ. Anh xốc chăn lên, xuống giường, sau đó đi về phía can phòng phía Bắc. Anh dừng lại trước cửa, không vào trong, nhưng anh biết, Lưu Ỷ Nguyệt nhất định đang ở đó.
“Không cần để ý quá, không cần coi cô ấy như người bệnh, như trước đây!" Anh thì thào nhắc nhở chính mình, áp chế ham muốn mở tung cánh cửa trước mặt ra.
Trong phòng truyền ra tiếng nhạc mơ hồ, Lâm Tây Canh dán tai vào ván cửa, cẩn thật lắng nghe, âm thanh hơi đứt quãng.
Lưu Ỷ Nguyệt đầu tóc bù xù ngồi trong phòng, khi tỉnh dậy cô chỉ khoác thêm một chiếc áo lông bên ngoài áo ngủ mỏng manh. Hơn nữa trong phòng cũng không lạnh, nếu cần, có thể ổn định nhiệt độ theo bốn mùa. Cô ôm ghi ta trong lòng, cố gắng gẩy lại những giai điệu xưa cũ, nhưng vẫn có chút nản lòng.
Nơi này được Lâm Tây Canh cải biến thành phòng nghe nhìn, bốn vách tường có gỗ cách âm, nhờ thế cô có thể luyện tập cả vào đêm khuya mà không lo quấy rầy hàng xóm. Còn nhớ trước đây, những nốt nhạc này vô cùng quen thuộc với cô, vậy mà hiện tại, cô cố mãi vẫn không thể, liên tục quên nhạc phổ, khiến cô đau đầu không thôi.
“Không sao! Không sao! Một lần nữa nào! Mày đã làm tốt hơn hôm qua rồi!" Lưu Ỷ Nguyệt lẩm bẩm, vừa nói vừa nghiêng người về phía sổ ghi chép, mở một trang giấy chi chít chữ ra. Đây là kế hoạch cô và Lâm Tây Canh cùng nhau lập nên, nghiêm khắc dựa theo nguyên tắc về thời gian và nhiệm vụ mà bác sĩ tâm lý đã tư vấn.
1. Xác định một mục tiêu có thể thực hiện.
Chơi đàn ghi ta, hát.
2. Định nghĩa chính xác mục tiêu.
Nội trong năm nay phải chơi được ba ca khúc. Hạn cuối là khi nào? Chính là ngày 31 tháng 12. Như thế nào mới được coi là thành công? Chơi cho chồng và con nghe.
3. Chia kế hoạch thành từng bước nhỏ, đảm bảo nhất định thành công!
Chia ba ca khúc thành từng đoạn nhỏ, luyện tập từng đoạn sau đó kết hợp lại với nhau. Cứ như thế lặp lại ba lần, thứ tự giống như lần đầu tiên.
4. Tự đánh giá hành vi của minh có thành công hay không?
Chơi cho chính mình nghe.
5. Mục tiêu không cần yến tố cảm xúc.
Chơi đàn ghi ta hát, chứ không phải một tiết mục đàn hát biểu diễn hoàn hảo.
Lưu Ỷ Nguyệt đi tới đi lui ở bước thứ ba đến tận mấy tháng, có khi nản lòng, chỉ muốn đập tan cây đàn trong tay, nhưng lại nhớ ra, đây là cây đàn ba người cùng đi mua, vô cùng quý giá!
Không hiểu tại sao, mọi chuyện quá khứ Lưu Ỷ Nguyệt đều nhớ rất rõ, giống như khắc lên bia đá ngàn năm, nhưng cô lại hay quên những chuyện trước mắt, ví như thường xuyên cầm đồ vật trong tay, rồi ngẩn người một lúc lâu, “mình lấy nó làm gì vậy?" Chính vì thế, cô phải làm một tập giấy nhớ, ghi kế hoạch từng ngày, lần lượt thực hiện.
Năm đó, Lưu Ỷ Nguyệt vốn không muốn tham gia xã đoàn, cô không có thời gian, càng không có khả năng kinh tế đi làm chuyện vô bổ. Nhưng khi nhìn thấy áp phích của hội ghi ta, cô vẫn động tâm, có lẽ tương lai đánh đàn cũng có thể trở thành một kĩ năng có ích cho công việc. Ôm ý nghĩ như vậy, Lưu Ỷ Nguyệt đăng kí vào hội ghi ta. Không có tiền mua đàn, hội cho cô một cây ghi ta bỏ đi, bỏ thêm chút tiền để sửa, thế là Lưu Ỷ Nguyệt có chiếc đàn đầu tiên trong đời, cũng là chiếc đàn gắn bó với cô nhất.
Lưu Ỷ Nguyệt nhớ rõ, việc luyện đàn rất khổ cực, mùa hè cả người đầy mồ hôi, còn mùa đông đầu ngón tay nào cũng nứt nẻ. Cuối cùng, cô có thể học những kĩ năng cơ bản trong thời gian ngắn nhất, sau đó được phép tham gia một số hoạt động nho nhỏ, rồi quêen biết với người đàn ông ấy trong một lần hoạt động ngoại khóa…
Sao tự nhiên lại nghĩ tới anh ta? Lưu Ỷ Nguyệt sững người. Chỉ một phút sau, cô bình tĩnh trở lại, không hề oán hận, thậm chí bộ dáng người đó như thế nào cũng mơ hồ không rõ. Tựa như giọt sương buổi sớm, lấp lánh trong ánh nắng ban mai, nhưng chỉ cần mặt trời lên cao một chút liền tan vào hư vô. Khẽ động khóe môi, Lưu Ỷ Nguyệt phát hiện cuối cùng mình cũng có chuyện đáng cười. Đối với cô, anh ta chỉ là một người khách qua đường mà thôi.
Mải nghĩ một hồi, hơi buồn ngủ, Lưu Ỷ Nguyệt liền buông đàn, quay lại phòng ngủ. Lâm Tây Canh đang nằm nghiêng trên giường, hướng về phía gối cô. Lưu Ỷ Nguyệt chui vào trong chăn, nằm sát vào anh, hai người như hòa làm một.
“Sao không đắp chăn của em?" Lâm Tây Canh nhắm mắt than thở, vừa nói vừa xích lại gần phía cô.
“Thật ấm!" Lưu Ỷ Nguyệt ôm chặt thắt lưng chồng, vừa cười tủm tỉm vừa vui vẻ nhắm mắt lại.
Lâm Tây Canh không xoay người đi, chỉ đơn giản để cô ôm chặt như thế. Một niềm vui nhỏ nhỏ lớn dần, cảm giác được người khác cần thật tốt! Đặc biệt là cô!
Sau khi bị bệnh, Lưu Ỷ Nguyệt như động vật nhỏ mới chào đời, bản năng tìm kiếm hơi ấm, luôn nhắm chặt mắt vươn tay lung tung, may mắn là bắt được anh! Là Lâm Tây Canh anh chứ không phải ai khác! Trước khi rơi vào giấc ngủ, Lâm Tây Canh đã nghĩ như vậy.
Sáng sớm, anh dậy trước Lưu Ỷ Nguyệt, cô tựa vào ngực anh, cuộn tròn người, hơi thở đều đều. Anh cẩn thận rời giường, sợ chỉ một tiếng động nhỏ cũng khiến cô tỉnh giấc.
Ra khỏi phòng ngủ, vừa bước vào bếp anh đã thấy dì giúp việc đang chuẩn bị bữa sáng. “Lâm tổng, chào buổi sáng?" Dì vội vàng chào hỏi.
“Chào buổi sáng!" Lâm Tây Canh gật đầu, “Hôm nay có phải ra ngoài mua đồ ăn không ạ?" Anh hỏi.
“Có ạ!" Dì giúp việc trả lời.
“Trước khi ra ngoài dì nhớ ghi danh sách cho cô ấy, cũng không cần nhắc nhở nhiều lắm!" Lâm Tây Canh dặn dò.
“Tôi biết!"
“Nhắc nhở cô ấy uống thuốc, ban ngày đừng cho ngủ nhiều quá, nếu có thể thì nói chuyện thật nhiều để cô ấy không ngủ." Lâm Tây Canh tiếp tục nói.
“Vâng!" Dì giúp việc gật đầu.
“Dì tiếp tục đi, tôi đi xem bé!" Lâm Tây Canh vẫy tay, xoay người ra khỏi phòng bếp. Thật ra những lời này không cần nói dì cũng đều biết, nhưng anh vẫn lo lắng, luyện thành thói quen như vậy. Có lẽ dì giúp việc nghe nhiều thành chán, không biết còn nói gì sau lưng anh nữa chứ? Lâm Tây Canh buồn cười nghĩ thầm.
Đi vào phòng bé, tư thế ngủ của con gái thật khiến anh bật cười. Chỉ thấy bé ghé mặt vào giường, giống như con chó nhỏ, mông nhấc cao, miệng ép sát vào mặt gối, để ý còn thấy dấu nước miếng trên đó.
“Ai nha! Nhóc con này ngủ kiểu gì đây? Không tự phiền hả?" Lâm Tây Canh vỗ vỗ mông nhỏ của con gái, chăn đã bị bé đẩy xuống đè lên từ lúc nào, “Bị cảm lạnh thì làm sao bây giờ?" Lâm Tây Canh ôm lấy con gái, định đắp chăn cho con, nào ngờ quấy rầy giấc mơ của bé, khiến bé mơ màng gọi, “Ba ba!"
“Ừm, con gái!" Lâm Tây Canh khẽ nói, “Dậy được chưa? Hay là ngủ thêm chốc nữa?" Anh hỏi.
“Dậy, ba ba mặc quần áo!" Cái đầu nhỏ lắc qua lắc lại trên vai Lâm Tây Canh, tuy buồn ngủ đến mức không mở mắt ra được, nhưng bé vẫn khăng khăng đòi dậy.
“Được! Ba ba mặc quần áo!" Lâm Tây Canh cười ngồi xuống, hiện tại anh đã có thể thành thục mặc quần áo cho con gái, “Nha! Bé nhà chúng ta hôm nay thật xinh đẹp, giờ đi đánh răng rửa mặt, đợi lát nữa ba ba tết tóc cho, được không?"
“Dạ! Đánh răng với ba ba!" Bé lôi kéo Lâm Tây Canh vào nhà tắm.
Hai người vừa đánh răng vừa ngân nga hát, đây ra việc bé thích làm nhất. Mỗi ngày cùng cha rời giường, tiễn cha đi làm, buổi tối lại đón cha về nhà, ngày nào cũng thế, làm không biết mệt.
Khi hai cha con tay trong tay ra khỏi phòng tắm, liền thấy Lưu Ỷ Nguyệt đang ở phòng khách. Nghe thấy tiếng hai người, cô chậm rãi quay lại, ánh mắt đờ đẫn, như đối diện với những người xa lạ.
“Sao lại không đi giầy?" Lâm Tây Canh buông tay bé, đi đến trước mặt cô.
“Ách?" Lưu Ỷ Nguyệt cúi đầu nhìn xuống, đúng là cô đang đi chân đất, “Em quên mất!" Cô lúng túng trả lời.
“Con gái! Đến phòng bếp tìm dì được không?" Lâm Tây Canh xoay người nói với con gái.
Bé gật gật đầu, lũn cũn chạy vào phòng bếp.
“Nào! Về phòng đi giầy!" Lâm Tây Canh kéo tay Lưu Ỷ Nguyệt, hai vợ chồng cùng quay lại phòng ngủ. Lâm Tây Canh ấn Lưu Ỷ Nguyệt ngồi xuống giường, ngồi xổm xuống đi giầy cho cô, vừa làm vừa nói, “Nhớ đi giầy nhé! Nếu không sẽ bị cảm lạnh, nhớ không?"
Lưu Ỷ Nguyệt cúi đầu nhìn người đàn ông này, anh đang xỏ giầy cho cô. Một người đàn ông tài giỏi lại xỏ giầy cho phụ nữ, đủ thấy anh yêu cô cỡ nào. Cô đăm chiêu suy nghĩ, giống như giầy này không phải đi vào chân cô, mà là vào chân người khác. Lúc này, Lâm Tây Canh đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt cô. Một người trên giường, một người ngồm xổm dưới đất, bốn mắt nhìn nhau, thời gian như lắng lại.
“Nhìn gì vậy?" Lâm Tây Canh hỏi cô.
“Cám ơn!" Lưu Ỷ Nguyệt trả lời.
Không cần cảm ơn! Chúng ta là vợ chồng. Nhớ không?" Lâm Tây Canh cười đứng lên, thuận tay kéo Lưu Ỷ Nguyệt dậy, “Đi đánh răng rửa mặt, còn ăn sáng nào! Cho em mười phút, bắt đầu từ bây giờ!" Lâm Tây Canh đẩy Lưu Ỷ Nguyệt vào nhà tắm, sau đó bấm giờ. Đây là anh cố ý chuẩn bị cho cô, hy vọng âm thanh tích tắc có thể nhắc nhở Lưu Ỷ Nguyệt sự trôi chảy của thời gian.
Đến khi Lưu Ỷ Nguyệt bước ra, Lâm Tây Canh và bé đã ngồi ở bàn ăn. Anh ngẩng đầu, nhìn lướt một lượt, khóe môi nhếch lên, ngón tay quyệt qua mép, nói với cô, “Chỗ này, chưa sạch, còn bọt thuốc đánh răng!"
“Hả?" Lưu Ỷ Nguyệt lấy tay lau đi, nhưng thế nào cũng không đúng chỗ, thấy vậy, Lây Tay Canh liền nghiêng người về phía trước, vừa lau vừa giễu cợt cô, “Thật giống con!"
“Hì hì…" Bé che miệng cười trộm, Lưu Ỷ Nguyệt ngượng ngùng đỏ mặt.
Một nhà ba người bắt đầu ăn cơm, không vui vẻ như trước đây, sau khi Lưu Ỷ Nguyệt bị bệnh, bữa sáng thường rất im lặng. Động tác của cô rất chậm, như là quay chậm một cuộn băng, có khi đang ăn liền dừng lại, ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ. Hôm nay cũng vậy…
“Sao vậy? Khó ăn sao?" Lâm Tây Canh để ý vợ, khẽ hỏi.
“Ách…" Lưu Ỷ Nguyệt nghe vậy, chậm rãi quay đầu nhìn anh, “Anh hỏi gì vậy?" Cô nhíu mày hỏi lại.
“Khó ăn sao?" Lâm Tây Canh chỉ chỉ bát cháo trước mặt cô.
Lưu Ỷ Nguyệt ngẩn người, nhưng tay vẫn không dừng lại, còn đảo thìa trong bát cháo, chậm chạp để trên mặt bàn, “Không… ngon lắm!" Lưu Ỷ Nguyệt miễn cưỡng trả lời, còn hơi nói lắp.
Bệnh tình càng ngày càng xấu, thỉnh thoảng cũng có dấu hiệu đáng mừng, nhưng thất vọng vẫn nhiều hơn. Ngày nào Lâm Tây Canh cũng nói những câu như thế, nhiều khi chính anh cũng cảm thấy vô vọng. Rút cuộc khi nào vợ anh mới khỏi bệnh, khi nào gia đình anh mới có thể sống một cuộc sống thoải mái? Nhưng anh luôn tự nhủ với chính mình, anh không thể gục ngã, mái nhà này cần anh, vợ cần anh, con cũng cần anh, anh phải mạnh mẽ gánh vác mọi chuyện!
“Con gái, tạm biệt ba nào! Ba ba đi làm!" Lâm Tây Canh buông bát, quay sang nói với bé.
“Tạm biệt ba ba!" Bé nhảy khỏi ghế, chạy đến phòng khách lấy cặp cho Lâm Tây Canh.
“Ỷ Nguyệt! Ỷ Nguyệt!" Lâm Tây Canh gọi Lưu Ỷ Nguyệt lại đang ngây người.
“Ách…" Cô ngẩng đầu.
“Anh đi làm đây!" Lâm Tây Canh nói với cô.
“Ừm!" Lưu Ỷ Nguyệt vẫn ngồi yên trên ghế.
“Tạm biệt!" Lâm Tây Canh đi đến trước mặt cô, khom người hôn lên má cô. Lưu Ỷ Nguyệt vô tình tránh né, “Anh đi đây!" Lâm Tây Canh nói với đỉnh đầu cô.
Bé ôm cặp sách đứng ở cửa với dì giúp việc, cố gắng giơ cặp lên thật cao cho cha, “Ba ba! Này!"
“Con ngoan! Ở nhà chăm sóc mẹ thật tốt, biết không?" Lâm Tây Canh nhận lấy cặp sách, cười nói với con gái. Bé chưa đi học mẫu giáo, cả ngày đều ở nhà, anh không biết quyết định như vậy có đúng không, bởi khi biết điều này, Lâm Đông Dương và Khương Tố Trân đều cực kì phản đối, “Anh coi đứa nhỏ là chuyện đùa sao?"
Lâm Tây Canh ra ngoài, trước khi cánh cửa khép lại vẫn cố nhìn thoáng qua, nhưng bóng dáng anh chờ mong vẫn không xuất hiện.
Nửa đêm Lâm Tây Canh đột nhiên tỉnh giấc, thấy chiếc gối bên cạnh trống không, xem ra Lưu Ỷ Nguyệt lại mất ngủ. Anh xốc chăn lên, xuống giường, sau đó đi về phía can phòng phía Bắc. Anh dừng lại trước cửa, không vào trong, nhưng anh biết, Lưu Ỷ Nguyệt nhất định đang ở đó.
“Không cần để ý quá, không cần coi cô ấy như người bệnh, như trước đây!" Anh thì thào nhắc nhở chính mình, áp chế ham muốn mở tung cánh cửa trước mặt ra.
Trong phòng truyền ra tiếng nhạc mơ hồ, Lâm Tây Canh dán tai vào ván cửa, cẩn thật lắng nghe, âm thanh hơi đứt quãng.
Lưu Ỷ Nguyệt đầu tóc bù xù ngồi trong phòng, khi tỉnh dậy cô chỉ khoác thêm một chiếc áo lông bên ngoài áo ngủ mỏng manh. Hơn nữa trong phòng cũng không lạnh, nếu cần, có thể ổn định nhiệt độ theo bốn mùa. Cô ôm ghi ta trong lòng, cố gắng gẩy lại những giai điệu xưa cũ, nhưng vẫn có chút nản lòng.
Nơi này được Lâm Tây Canh cải biến thành phòng nghe nhìn, bốn vách tường có gỗ cách âm, nhờ thế cô có thể luyện tập cả vào đêm khuya mà không lo quấy rầy hàng xóm. Còn nhớ trước đây, những nốt nhạc này vô cùng quen thuộc với cô, vậy mà hiện tại, cô cố mãi vẫn không thể, liên tục quên nhạc phổ, khiến cô đau đầu không thôi.
“Không sao! Không sao! Một lần nữa nào! Mày đã làm tốt hơn hôm qua rồi!" Lưu Ỷ Nguyệt lẩm bẩm, vừa nói vừa nghiêng người về phía sổ ghi chép, mở một trang giấy chi chít chữ ra. Đây là kế hoạch cô và Lâm Tây Canh cùng nhau lập nên, nghiêm khắc dựa theo nguyên tắc về thời gian và nhiệm vụ mà bác sĩ tâm lý đã tư vấn.
1. Xác định một mục tiêu có thể thực hiện.
Chơi đàn ghi ta, hát.
2. Định nghĩa chính xác mục tiêu.
Nội trong năm nay phải chơi được ba ca khúc. Hạn cuối là khi nào? Chính là ngày 31 tháng 12. Như thế nào mới được coi là thành công? Chơi cho chồng và con nghe.
3. Chia kế hoạch thành từng bước nhỏ, đảm bảo nhất định thành công!
Chia ba ca khúc thành từng đoạn nhỏ, luyện tập từng đoạn sau đó kết hợp lại với nhau. Cứ như thế lặp lại ba lần, thứ tự giống như lần đầu tiên.
4. Tự đánh giá hành vi của minh có thành công hay không?
Chơi cho chính mình nghe.
5. Mục tiêu không cần yến tố cảm xúc.
Chơi đàn ghi ta hát, chứ không phải một tiết mục đàn hát biểu diễn hoàn hảo.
Lưu Ỷ Nguyệt đi tới đi lui ở bước thứ ba đến tận mấy tháng, có khi nản lòng, chỉ muốn đập tan cây đàn trong tay, nhưng lại nhớ ra, đây là cây đàn ba người cùng đi mua, vô cùng quý giá!
Không hiểu tại sao, mọi chuyện quá khứ Lưu Ỷ Nguyệt đều nhớ rất rõ, giống như khắc lên bia đá ngàn năm, nhưng cô lại hay quên những chuyện trước mắt, ví như thường xuyên cầm đồ vật trong tay, rồi ngẩn người một lúc lâu, “mình lấy nó làm gì vậy?" Chính vì thế, cô phải làm một tập giấy nhớ, ghi kế hoạch từng ngày, lần lượt thực hiện.
Năm đó, Lưu Ỷ Nguyệt vốn không muốn tham gia xã đoàn, cô không có thời gian, càng không có khả năng kinh tế đi làm chuyện vô bổ. Nhưng khi nhìn thấy áp phích của hội ghi ta, cô vẫn động tâm, có lẽ tương lai đánh đàn cũng có thể trở thành một kĩ năng có ích cho công việc. Ôm ý nghĩ như vậy, Lưu Ỷ Nguyệt đăng kí vào hội ghi ta. Không có tiền mua đàn, hội cho cô một cây ghi ta bỏ đi, bỏ thêm chút tiền để sửa, thế là Lưu Ỷ Nguyệt có chiếc đàn đầu tiên trong đời, cũng là chiếc đàn gắn bó với cô nhất.
Lưu Ỷ Nguyệt nhớ rõ, việc luyện đàn rất khổ cực, mùa hè cả người đầy mồ hôi, còn mùa đông đầu ngón tay nào cũng nứt nẻ. Cuối cùng, cô có thể học những kĩ năng cơ bản trong thời gian ngắn nhất, sau đó được phép tham gia một số hoạt động nho nhỏ, rồi quêen biết với người đàn ông ấy trong một lần hoạt động ngoại khóa…
Sao tự nhiên lại nghĩ tới anh ta? Lưu Ỷ Nguyệt sững người. Chỉ một phút sau, cô bình tĩnh trở lại, không hề oán hận, thậm chí bộ dáng người đó như thế nào cũng mơ hồ không rõ. Tựa như giọt sương buổi sớm, lấp lánh trong ánh nắng ban mai, nhưng chỉ cần mặt trời lên cao một chút liền tan vào hư vô. Khẽ động khóe môi, Lưu Ỷ Nguyệt phát hiện cuối cùng mình cũng có chuyện đáng cười. Đối với cô, anh ta chỉ là một người khách qua đường mà thôi.
Mải nghĩ một hồi, hơi buồn ngủ, Lưu Ỷ Nguyệt liền buông đàn, quay lại phòng ngủ. Lâm Tây Canh đang nằm nghiêng trên giường, hướng về phía gối cô. Lưu Ỷ Nguyệt chui vào trong chăn, nằm sát vào anh, hai người như hòa làm một.
“Sao không đắp chăn của em?" Lâm Tây Canh nhắm mắt than thở, vừa nói vừa xích lại gần phía cô.
“Thật ấm!" Lưu Ỷ Nguyệt ôm chặt thắt lưng chồng, vừa cười tủm tỉm vừa vui vẻ nhắm mắt lại.
Lâm Tây Canh không xoay người đi, chỉ đơn giản để cô ôm chặt như thế. Một niềm vui nhỏ nhỏ lớn dần, cảm giác được người khác cần thật tốt! Đặc biệt là cô!
Sau khi bị bệnh, Lưu Ỷ Nguyệt như động vật nhỏ mới chào đời, bản năng tìm kiếm hơi ấm, luôn nhắm chặt mắt vươn tay lung tung, may mắn là bắt được anh! Là Lâm Tây Canh anh chứ không phải ai khác! Trước khi rơi vào giấc ngủ, Lâm Tây Canh đã nghĩ như vậy.
Sáng sớm, anh dậy trước Lưu Ỷ Nguyệt, cô tựa vào ngực anh, cuộn tròn người, hơi thở đều đều. Anh cẩn thận rời giường, sợ chỉ một tiếng động nhỏ cũng khiến cô tỉnh giấc.
Ra khỏi phòng ngủ, vừa bước vào bếp anh đã thấy dì giúp việc đang chuẩn bị bữa sáng. “Lâm tổng, chào buổi sáng?" Dì vội vàng chào hỏi.
“Chào buổi sáng!" Lâm Tây Canh gật đầu, “Hôm nay có phải ra ngoài mua đồ ăn không ạ?" Anh hỏi.
“Có ạ!" Dì giúp việc trả lời.
“Trước khi ra ngoài dì nhớ ghi danh sách cho cô ấy, cũng không cần nhắc nhở nhiều lắm!" Lâm Tây Canh dặn dò.
“Tôi biết!"
“Nhắc nhở cô ấy uống thuốc, ban ngày đừng cho ngủ nhiều quá, nếu có thể thì nói chuyện thật nhiều để cô ấy không ngủ." Lâm Tây Canh tiếp tục nói.
“Vâng!" Dì giúp việc gật đầu.
“Dì tiếp tục đi, tôi đi xem bé!" Lâm Tây Canh vẫy tay, xoay người ra khỏi phòng bếp. Thật ra những lời này không cần nói dì cũng đều biết, nhưng anh vẫn lo lắng, luyện thành thói quen như vậy. Có lẽ dì giúp việc nghe nhiều thành chán, không biết còn nói gì sau lưng anh nữa chứ? Lâm Tây Canh buồn cười nghĩ thầm.
Đi vào phòng bé, tư thế ngủ của con gái thật khiến anh bật cười. Chỉ thấy bé ghé mặt vào giường, giống như con chó nhỏ, mông nhấc cao, miệng ép sát vào mặt gối, để ý còn thấy dấu nước miếng trên đó.
“Ai nha! Nhóc con này ngủ kiểu gì đây? Không tự phiền hả?" Lâm Tây Canh vỗ vỗ mông nhỏ của con gái, chăn đã bị bé đẩy xuống đè lên từ lúc nào, “Bị cảm lạnh thì làm sao bây giờ?" Lâm Tây Canh ôm lấy con gái, định đắp chăn cho con, nào ngờ quấy rầy giấc mơ của bé, khiến bé mơ màng gọi, “Ba ba!"
“Ừm, con gái!" Lâm Tây Canh khẽ nói, “Dậy được chưa? Hay là ngủ thêm chốc nữa?" Anh hỏi.
“Dậy, ba ba mặc quần áo!" Cái đầu nhỏ lắc qua lắc lại trên vai Lâm Tây Canh, tuy buồn ngủ đến mức không mở mắt ra được, nhưng bé vẫn khăng khăng đòi dậy.
“Được! Ba ba mặc quần áo!" Lâm Tây Canh cười ngồi xuống, hiện tại anh đã có thể thành thục mặc quần áo cho con gái, “Nha! Bé nhà chúng ta hôm nay thật xinh đẹp, giờ đi đánh răng rửa mặt, đợi lát nữa ba ba tết tóc cho, được không?"
“Dạ! Đánh răng với ba ba!" Bé lôi kéo Lâm Tây Canh vào nhà tắm.
Hai người vừa đánh răng vừa ngân nga hát, đây ra việc bé thích làm nhất. Mỗi ngày cùng cha rời giường, tiễn cha đi làm, buổi tối lại đón cha về nhà, ngày nào cũng thế, làm không biết mệt.
Khi hai cha con tay trong tay ra khỏi phòng tắm, liền thấy Lưu Ỷ Nguyệt đang ở phòng khách. Nghe thấy tiếng hai người, cô chậm rãi quay lại, ánh mắt đờ đẫn, như đối diện với những người xa lạ.
“Sao lại không đi giầy?" Lâm Tây Canh buông tay bé, đi đến trước mặt cô.
“Ách?" Lưu Ỷ Nguyệt cúi đầu nhìn xuống, đúng là cô đang đi chân đất, “Em quên mất!" Cô lúng túng trả lời.
“Con gái! Đến phòng bếp tìm dì được không?" Lâm Tây Canh xoay người nói với con gái.
Bé gật gật đầu, lũn cũn chạy vào phòng bếp.
“Nào! Về phòng đi giầy!" Lâm Tây Canh kéo tay Lưu Ỷ Nguyệt, hai vợ chồng cùng quay lại phòng ngủ. Lâm Tây Canh ấn Lưu Ỷ Nguyệt ngồi xuống giường, ngồi xổm xuống đi giầy cho cô, vừa làm vừa nói, “Nhớ đi giầy nhé! Nếu không sẽ bị cảm lạnh, nhớ không?"
Lưu Ỷ Nguyệt cúi đầu nhìn người đàn ông này, anh đang xỏ giầy cho cô. Một người đàn ông tài giỏi lại xỏ giầy cho phụ nữ, đủ thấy anh yêu cô cỡ nào. Cô đăm chiêu suy nghĩ, giống như giầy này không phải đi vào chân cô, mà là vào chân người khác. Lúc này, Lâm Tây Canh đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt cô. Một người trên giường, một người ngồm xổm dưới đất, bốn mắt nhìn nhau, thời gian như lắng lại.
“Nhìn gì vậy?" Lâm Tây Canh hỏi cô.
“Cám ơn!" Lưu Ỷ Nguyệt trả lời.
Không cần cảm ơn! Chúng ta là vợ chồng. Nhớ không?" Lâm Tây Canh cười đứng lên, thuận tay kéo Lưu Ỷ Nguyệt dậy, “Đi đánh răng rửa mặt, còn ăn sáng nào! Cho em mười phút, bắt đầu từ bây giờ!" Lâm Tây Canh đẩy Lưu Ỷ Nguyệt vào nhà tắm, sau đó bấm giờ. Đây là anh cố ý chuẩn bị cho cô, hy vọng âm thanh tích tắc có thể nhắc nhở Lưu Ỷ Nguyệt sự trôi chảy của thời gian.
Đến khi Lưu Ỷ Nguyệt bước ra, Lâm Tây Canh và bé đã ngồi ở bàn ăn. Anh ngẩng đầu, nhìn lướt một lượt, khóe môi nhếch lên, ngón tay quyệt qua mép, nói với cô, “Chỗ này, chưa sạch, còn bọt thuốc đánh răng!"
“Hả?" Lưu Ỷ Nguyệt lấy tay lau đi, nhưng thế nào cũng không đúng chỗ, thấy vậy, Lây Tay Canh liền nghiêng người về phía trước, vừa lau vừa giễu cợt cô, “Thật giống con!"
“Hì hì…" Bé che miệng cười trộm, Lưu Ỷ Nguyệt ngượng ngùng đỏ mặt.
Một nhà ba người bắt đầu ăn cơm, không vui vẻ như trước đây, sau khi Lưu Ỷ Nguyệt bị bệnh, bữa sáng thường rất im lặng. Động tác của cô rất chậm, như là quay chậm một cuộn băng, có khi đang ăn liền dừng lại, ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ. Hôm nay cũng vậy…
“Sao vậy? Khó ăn sao?" Lâm Tây Canh để ý vợ, khẽ hỏi.
“Ách…" Lưu Ỷ Nguyệt nghe vậy, chậm rãi quay đầu nhìn anh, “Anh hỏi gì vậy?" Cô nhíu mày hỏi lại.
“Khó ăn sao?" Lâm Tây Canh chỉ chỉ bát cháo trước mặt cô.
Lưu Ỷ Nguyệt ngẩn người, nhưng tay vẫn không dừng lại, còn đảo thìa trong bát cháo, chậm chạp để trên mặt bàn, “Không… ngon lắm!" Lưu Ỷ Nguyệt miễn cưỡng trả lời, còn hơi nói lắp.
Bệnh tình càng ngày càng xấu, thỉnh thoảng cũng có dấu hiệu đáng mừng, nhưng thất vọng vẫn nhiều hơn. Ngày nào Lâm Tây Canh cũng nói những câu như thế, nhiều khi chính anh cũng cảm thấy vô vọng. Rút cuộc khi nào vợ anh mới khỏi bệnh, khi nào gia đình anh mới có thể sống một cuộc sống thoải mái? Nhưng anh luôn tự nhủ với chính mình, anh không thể gục ngã, mái nhà này cần anh, vợ cần anh, con cũng cần anh, anh phải mạnh mẽ gánh vác mọi chuyện!
“Con gái, tạm biệt ba nào! Ba ba đi làm!" Lâm Tây Canh buông bát, quay sang nói với bé.
“Tạm biệt ba ba!" Bé nhảy khỏi ghế, chạy đến phòng khách lấy cặp cho Lâm Tây Canh.
“Ỷ Nguyệt! Ỷ Nguyệt!" Lâm Tây Canh gọi Lưu Ỷ Nguyệt lại đang ngây người.
“Ách…" Cô ngẩng đầu.
“Anh đi làm đây!" Lâm Tây Canh nói với cô.
“Ừm!" Lưu Ỷ Nguyệt vẫn ngồi yên trên ghế.
“Tạm biệt!" Lâm Tây Canh đi đến trước mặt cô, khom người hôn lên má cô. Lưu Ỷ Nguyệt vô tình tránh né, “Anh đi đây!" Lâm Tây Canh nói với đỉnh đầu cô.
Bé ôm cặp sách đứng ở cửa với dì giúp việc, cố gắng giơ cặp lên thật cao cho cha, “Ba ba! Này!"
“Con ngoan! Ở nhà chăm sóc mẹ thật tốt, biết không?" Lâm Tây Canh nhận lấy cặp sách, cười nói với con gái. Bé chưa đi học mẫu giáo, cả ngày đều ở nhà, anh không biết quyết định như vậy có đúng không, bởi khi biết điều này, Lâm Đông Dương và Khương Tố Trân đều cực kì phản đối, “Anh coi đứa nhỏ là chuyện đùa sao?"
Lâm Tây Canh ra ngoài, trước khi cánh cửa khép lại vẫn cố nhìn thoáng qua, nhưng bóng dáng anh chờ mong vẫn không xuất hiện.
Tác giả :
Lê Tư