Quả Tử Kì Duyến
Chương 3
Trương Đại Hải vạn lần không thể ngờ tới, đến chơi cờ cũng sẽ gây ra phiền phức. Lúc này, y vẫn còn chìm về giấc mộng đẹp rằng bản thân mình đã kiếm được một kẻ lao động miễn phí.
Bất quá, rất nhanh, y liền tự hiểu ra rằng mình đã quá ngây thơ. Căn bản là, cái tên Giang Bách Xuyên này, vốn không biết làm cái gì cả. Đến tư thế hắn cầm cái cuốc đều hoàn toàn không đúng nữa là, còn dám nói cái công việc gì cũng đều biết làm. Tám, mười phần, đều là dùng mấy cái vết chai kia dùng để lừa người a.
Trương Đại Hải bực mình kéo lên tức giận sôi trào, lập tức ném hai củ khoai lang do Giang Bách Xuyên nhổ mạnh lên mà bị bẻ đôi thành bốn đoạn, cho hắn, lại đẩy hắn đi qua một bên:
– Được rồi, được rồi. Tiểu tổ tông của ta a. Ngươi mà lại làm tiếp nữa. Công sức khổ cực của ta cày cấy, chăm sóc một năm nay đều uổng phí a.
Y tức giận nói, đau lòng nhìn đám khoai lang nhà mình bị chặt xác phơi thây rải rác khắp nơi.
Ai, đều là do mình tự hại chúng nó a.
Bản chất của Giang Bách Xuyên vốn rất quật cường lại cố chấp. Hắn là một người dễ gì chấp nhận chịu thua bất kì việc khó nào cả.
Lúc năm tuổi, thì hắn đã chỉ vì sư phụ nói một câu:
“Hiện tại, ngoại công của ngươi vẫn còn chưa nắm vững, luyện tập cũng vẫn chưa thành thục. Muốn học tâm pháp vốn là còn quá sớm. Không được."
Hắn liền núp ở trong sơn động phía sau núi, lặng lẽ cố gắng mà tiếp tục tập luyện, đến cái mạng nhỏ cũng suýt chút nữa bị liên lụy vào, lại có thể chịu đựng sự dày vò của hắn mà qua hai năm thời gian liền đã luyện thành.
Sau đó, hắn cũng đã sớm học xong cả tâm pháp khó nhằn a, đến cả chưởng môn sư bá cũng hoàn toàn thán phục hắn là một kỳ tài. Có điều, ngày hôm nay, chỉ là đào mấy củ khoai lang nhổ lên mà thôi, làm sao lại có thể làm khó được Giang Bách Xuyên hắn đây chứ. Đùa à. Chỉ là lần đầu, hắn làm việc nhà nông, có chút không được thuần thục mà thôi a.
– Đại Hải. Ngươi tránh ra đi. Thật sự là, ta đã tìm ra cách rồi a, đảm bảo chưa tới một canh giờ, liền có thể đào ra toàn bộ đám khoai lang này lên nha. Hơn nữa, cũng không cần ngươi phải ra tay giúp một chút nào cả.
Giang Bách Xuyên tiến lên phía trước, kéo Trương Đại Hải lại, lại bị y hất ra một cái lại đẩy hắn qua một bên:
– Phi. Ta mà lại tin ngươi lần nữa, thì ta chính là kẻ ngu si a. Ngươi đứng yên ở bên cạnh đợi cho ta đi.
Bất quá, Giang Bách Xuyên làm sao lại có thể lập tức dễ dàng bỏ cuộc như vậy, lại quấn quýt tới, vẫn cứ lôi Trương Đại Hải đến phía sau mình:
– Đại Hải. Ngươi nhìn ta làm đây này, chỉ một chốc lát thôi, dám chắc là ta sẽ làm được nha. Hừ hừ. Ngươi chờ mà khâm phục ta sát đất đi.
Hắn vừa nói xong, bàn tay phải chậm rãi đẩy ngang ra, bỗng nhiên hét lớn một tiếng, chỉ thấy chưởng phong lướt qua, bụi bặm tung bay, khiến cho hắn cùng Trương Đại Hải hít phải đều bị sặc, hoàn toàn không chịu nổi mà ho khan liên tục.
Không dễ gì mới chờ cho một đám khói bụi mù mịt này tản đi. Sau khi đã nhìn rõ được, thì ở trên đất, bỗng xuất hiện một cái hố sâu lại to được để lại. Giang Bách Xuyên dương dương tự đắc, nói:
– Làm sao nha? Ta chỉ cần đánh ra mấy cái hố như này, thì tất cả mấy đám khoai lang của ngươi, không phải đều bị đào ra hết sao?
Cả gương mặt của Trương Đại Hải cười đến nở bừng bừng thành một đóa hoa lớn, vui đến mức dùng sức ôm chầm lấy Giang Bách Xuyên một cái nha, khen:
– Ân. Ngươi thực sự là vô cùng tài giỏi a. Khá lắm.
Nói xong, y vui vẻ, thỏa mãn mà chạy đến bên mép hố. Giang Bách Xuyên cũng đắc ý đi theo. Nhưng, sau nửa giây, cả tầm mắt liền choáng váng.
Vừa nãy, khuôn mặt của Trương Đại Hải vẫn còn đang cười thành hoa hướng dương, thì bây giờ, ở trong nháy mắt, đã biến thành bộ mặt mẹ ghẻ, lạnh lẽo như băng, đột ngột quay đầu lại, nhìn Giang Bách Xuyên chằm châm, hung tợn hỏi:
– Khoai lang đâu? Khoai lang của ta đâu hả? Ngươi đã nói làm vậy, sẽ đào được toàn bộ đám khoai lang ra đây? Vậy, bây giờ chúng nó ở nơi nào? A?
Giang Bách Xuyên gãi gãi đầu.
Mình nào có biết đám khoai lang đó đã ở nơi nào rồi nha? Chẳng lẽ vẫn còn chưa đủ sâu nữa hay sao? Sẽ không a. Đám đất đá này đều đã bị đánh hóa thành bụi cát. Đám khoai lang đó làm sao lại có thể không xuất hiện ra đây chứ?
Hắn cúi người xuống, quan sát kĩ lưỡng, nhìn quanh, tìm tỉ mỉ lại một lần nữa, thì bất giác, trên trán lẫn chóp mũi lập tức liền đổ ra mồ hôi lạnh. Cùng lúc đó, Trương Đại Hải cũng nhìn thấy một đám các miếng khoai lang vỡ vụn văng tung tóe rải rác khắp mặt hố đất. Y nhịn không được, hét thảm một tiếng, ngồi xổm ở trên đất nhặt lên từng cái khối khoai lang nho nhỏ một, liền bắt đầu lớn tiếng khóc lên.
– Cái kia …… Ngươi đừng khóc ….
Giang Bách Xuyên đi đến, kéo Trương Đại Hải đứng lên:
– Cái kia. Chỉ là mấy củ khoai lang mà thôi …… Làm sao mà ngươi có thể vì nó mà liền rơi nước mắt đây? Nước mắt của nam nhi không dễ gì rơi xuống a…. Ta là nam tử hán đại trượng phu. Thà rằng bị thương đổ máu cũng không thể rơi lệ nha.
Hắn phi thường ngốc nghếch mà nói ra mấy lời khuyên vụng về
Bởi, không kéo được nam nhân đang khóc lớn đứng lên, mà tay chân có vẻ luống cuống.
Thực là…
Hắn vốn cho rằng chỉ có nữ nhân khóc, mới sẽ khiến người nhìn hoảng loạn tay chân mà thôi. Lại không nghĩ tới, nam nhân khóc lên, cũng không có chút nào thua kém a
Má. Người nam nhân này, đến cùng vẫn là không hề có một chút nam tính cứng rắn chút nào nha.
Hắn chỉ cảm thấy sắp không kiên nhẫn nổi nữa, thì chợt thấy Trương Đại Hải “hô" lên một tiếng, thở hắt ra, bỗng lập tức đứng bật dậy, nhìn hắn mà hét lớn:
– Ngươi nói bừa. Cái gì gọi là chỉ có mấy củ khoai lang? Đó là lương thực. Ngươi xem thường lương thực như thế. Ông trời sẽ cho thiên lôi xuống nhòm ngó mà đánh chết ngươi, ngươi có biết hay không hả?
Giang Bách Xuyên trợn tròn mắt:
– Này, không cần nguyền rủa ta tàn nhẫn như vậy đi? Cái kia …… Ta cũng là lần đầu tiên làm công việc này …… Vẫn chưa quen thì luyện dần để quen, cũng …… Cũng có thể thông cảm được mà. Hay là ngươi lại để cho ta tới thử một lần nữa, chắc chắn là ta sẽ không phạm lại loại sai lầm này nữa…
Hắn còn chưa kịp nói xong, Trương Đại Hải liền gầm hét lên:
– Cái gì? Ngươi còn muốn lại làm thế thêm một lần nữa hả? Ngươi ngươi ngươi ngươi ……
Y phẫn nộ đến giọng điệu đều bị nghẹn lại, mọi lời sỉ vả đều bị cà lăm theo, đến cuối cùng chỉ đành, trực tiếp, hung hăng vươn mỗi một cái ngón trỏ, chỉ thẳng vào cửa sân, hét lớn:
– Ngươi …… Cút đi cho ta, lập tức đi ngay. Ta cũng không muốn gặp lại cái loại ca nhi công tử nhà giàu như ngươi nữa đâu.
Giang Bách Xuyên nổi giận lên, đến mọi mạch máu đều bị sôi trào. Cả đời này, hắn chưa từng phải giận dữ đến vậy a. Có điều, bởi vì tên nhà quê này vốn có kỳ nghệ quá giỏi, cho nên, hắn đành phải nhẫn nhịn mà nuốt giận vào bụng. Y lại càng lúc càng lên mặt.
Lạnh lùng nhìn Trương Đại Hải một cái, hắn “hừ" một tiếng, xoay người rời đi, đồng thời cũng ở trong lòng mắng thầm: phi, vị nhà quê như ngươi, đúng là kẻ không biết trời cao đất dày ra sao. Cho nên, cả kiếp này đều luôn ôm lấy vài thửa ruộng cằn cỗi này vừa bảo vệ chết sống vừa sống hết cả đời này đi.
Một đường đi trở lại Long Hổ sơn, những tên lâu la đứng gác ở cửa vừa thấy, dáng vẻ giận dữ đến đỏ mắt muốn tìm người để làm thịt của Đại đương gia, liền không có một ai dám chắn ở trước tầm mắt của hắn, đều bày ra vẻ khép nép đứng lánh qua một bên. Toái Đao cùng Thức Kiếm đi theo phía sau, lo sợ cả nửa ngày, bị vướng vào bổn phận kẻ hầu thiếp thân, không thể nào không trở thành con cờ thí a.
Cứ sống dằn vặt qua không tới hai ngày, cả hai đều hoàn toàn bị những yêu cầu thiên kỳ bách quái của Giang Bách Xuyên hành hạ đến mức chỉ kém đã nghĩ đến ý định đâm đầu vào tường chết đi cho rồi a.
Cũng may là, vào ngày thứ ba, bỗng nhiên, Giang Bách Xuyên lấy ra bàn cờ bằng gỗ trầm hương ngàn năm trân quý, cùng với hai hũ quân cờ trắng đen được làm bằng ngọc, đều là vật yêu thích của hắn. Tiếp theo hắn lại tuyên bố, nói là muốn xuống núi giải sầu, không muốn mang người theo. Lúc này, cả hai mới chính thức kết thúc cuộc sống nước sôi lửa bỏng a.
Không sai. Chính là, Giang Bách Xuyên muốn đi đến nhà của Trương Đại Hải. Cả hai ngày nay hắn vẫn cứ luôn suy nghĩ mãi về hai trận cờ đã đánh, thực sự liền cảm giác được là hắn không thể nào ngủ ngon được a. Nếu còn không đi tìm Trương Đại Hải lần nữa, thì ở trong lòng hắn đều ngứa ngáy như có cọng lông vũ cứ khẩy đến sượt đi ở trong đó vậy.
Hừ hừ. Không phải chỉ là mình chỉ có chút lửa giận hơi lớn thôi à? Không liên quan. Đại trượng phu co được duỗi được. Tên Thẩm Thiên Lý vốn là một tảng băng vạn năm lạnh lẽo. Hiện tại, cũng không phải, vẫn là bày ra dáng vẻ cúi đầu ngóng tai lắng nghe trước lão bà bảo bối của tên đó hay sao. Còn mình là vì muốn kỳ nghệ càng thêm tiến bộ, tinh thông. Chỉ phải chịu đựng vài câu mắng chửi đã tính là cái gì nha? Thì mình cứ xem như, đánh là hôn, mắng là yêu đi.
Phi phi phi!!! Bản thân mình lại tự suy nghĩ loạn tưởng gì nữa đây. Cái vị nhà quê kia, còn cái gì mà, đánh là hôn, mắng là yêu vậy a. Mình đúng là bị nước ngập úng đầu rồi à?
Hắn cứ vừa thầm nói ở trong lòng, liền đi thẳng một đường tới nhà của Trương Đại Hải. Hắn tự thầm cười tự khen mình: hì hì, quả nhiên mình là người anh minh thần võ mà. Nếu dẫn theo hia tên Toái Đao và Thức Kiếm kia đến đây, nhìn thấy được bộ dạng mình bị mắng, thì mình còn mặt mũi nào mà trở về trên núi để chỉ huy bọn thổ phỉ dưới trướng nữa a?
Xem xét sắc trời một chút. Ân sắp tới chạng vạng rồi đi. Trương Đại Hải cũng rất nhanh sẽ trở về trong nhà. Hắn đẩy cửa sân ra, Đại Hoàng ở trong sân vừa nhìn thấy hắn, liền hưng phấn, lại bắt đầu ngoe nguẩy cái đuôi nhỏ liên tục, sủa lên ‘gâu gâu’ liền nhắm đến hắn nhào về phía trước.
Ở trong nháy mắt, cảnh tượng này, khiến cho tâm của Giang Bách Xuyên hoảng hốt lên.
Phảng phất như là mọi ngày bình thường, một nam nhân làm chủ gia đình, sau khi đã làm việc xong liền vừa về đến nhà, chú chó nhỏ này liền vui vẻ chạy tới mừng nam nhân, vừa ở một bên sửa lên, háo hức báo cho vị nữ nhân, chủ gia đình còn lại ở trong nhà.
Bỗng nhiên, tâm của hắn, dường như đã được cái cảm giác ấm áp đều đã lấp đầy, hiển nhiên là đã hoàn toàn quên phản ứng lại.
Chờ đến khi lấy lại tinh thần a, thì Đại Hoàng đã nhiệt tình dụi đến cọ đi trên chân của hắn rồi.
Hắn không khỏi nở nụ cười. Vươn tay, lấy từ trong bọc giấy lấy ra một cục xương thịt lớn, ném cho chú chó vàng này. Đây là đồ ăn mà hắn mua từ một quán bán món kho, khi đi ngang ở trên đường.
Bởi vì nhớ đến, Thẩm Thiên Lý đã từng nói, hồi đó, khi Lý Đại Hỉ vừa mới bị cưới lên núi, đều hoàn toàn bày ra bộ dạng ăn uống hùng hổ đến mức đều có thể hù chết người a. Cho nên, hắn nhận định, xuất thân của Trương Đại Hải cũng là vị nhà quê nông dân giống vậy, suy ra, y cũng sẽ thích đồ ăn do đích thân hắn mang đến đi.
Lại nói, đồ ăn của nhà bọn họ thực sự quá ít, ngoại trừ cải trắng, dưa muối ra, thì cũng chỉ là cải củ được xắt sợi ướp muối, cùng với tương đậu a. Bản thân hắn muốn ở lại nơi này dài lâu, khó thể chỉ ăn mỗi mấy món vào mỗi bữa cơm a.
Hắn vươn tay vỗ về cái túi vải cất bạc. Ân, chuẩn bị đầy đủ rồi a. Trước khi đi xuống núi, là do hắn cố ý mang theo hơn một trăm xâu đồng tiền, mấy chục loại bạc vụn hai lạng, còn có một trăm lạng thỏi bạc nhỏ, năm trăm lạng thỏi bạc lớn, cuối cùng là còn cả hai trăm mấy vàng lá mỏng lẫn thỏi vàng mấy lượng đều bọc ở trong túi vải này a. Hừ hừ, mình không tin là với mấy đống vàng bạc này còn không thể thu phục nổi cái vị Trương Đại Hải hám tiền này sao.
Đương nhiên, vốn là cũng có mang theo cả ngân phiếu nữa. Chỉ là, ít nhất một tờ cũng đã đổi ra được một ngàn lạng bạc. Phỏng chừng, nếu hắn vừa lấy ra đưa cho vị Trương Đại Hải này, thì sẽ dẫn ra hai hậu quả. Một, độ khả thi khá lớn là y sẽ trực tiếp té xỉu. Còn cái thứ hai, chính là y có biết ngân phiếu đây là thứ gì hay không, vẫn còn là điều khó nói nha.
Huống hồ, cũng không biết tại sao, hắn chỉ là muốn nhìn cái vị gia hỏa luôn yêu tiền như mạng này đây, chỉ mới vì mấy chuỗi đồng tiền, mấy lạng bạc vụn, một thỏi nguyên bảo, đã hài lòng hét lên sung sướng rồi, thì sau khi thấy một đống vàng bạc này còn sẽ phải bày ra cái dáng vẻ gì nữa nha.
Đã hối lộ Đại Hoàng xong, Giang Bách Xuyên ung dung đi vào trong nhà. Đầu tiên là đặt bàn cờ gỗ trầm hương mộc bàn cờ xuống, ngồi chờ, lại quay sang chung quanh, xem xét. Chậc chậc. Do đêm đó, đánh cờ xong, quá mệt mỏi liền ngủ mất. Sang đến ngày thứ hai, trời chưa sáng đã bị lôi đầu dậy, -. Vì vậy, vẫn còn chưa từng xem kĩ bày trí ở trong nhà của người nghèo là ra sao nha.
Bây giờ vừa nhìn thấy, mặc dù là ở trong nhà chỉ có bốn bức tường, nhưng vẫn được dọn dẹp rất sạch sẽ. Giang Bách Xuyên rất hài lòng. Hắn ghét phải ở trong hoàn cảnh vừa bẩn lại hỗn loạn.
Đại Hoàng lại vui vẻ sủa lên. Giang Bách Xuyên từ nơi cửa sổ nhìn ra phía ngoài. Hắn liền nhìn thấy Trương Đại Hải đang vác cái cuốc, đẩy cửa sân ra, vừa đi vào, liền trước tiên là đi đến cây tiên quả bữa nọ, xoa xoa thân cây mấy lần, trong miệng lại thì thào nói ra tiếng.
– Hai ngày nay, làm sao mà, ta lại nhìn ngươi dường như không có tinh thần vậy. Ngươi đừng nóng giận a. Tuy rằng, trái của ngươi đã bị người ta mua đi để ăn. Thế nhưng, cái cây này của ngươi không phải vẫn còn có thể ra quả nữa hay sao? Cành cây tán lá này của ngươi lại cố gắng thêm một chút nữa, rồi năm sau, chúng ta lại kết ra mấy trái a. Không có cũng không sao. Ngươi cứ từ từ. Ngày hôm nay, ta vừa ở trên đường về, lượm cho ngươi chút thứ bổ dưỡng để đút cho ngươi ăn a. Ngươi ăn vào rồi, lại chậm rãi mà lớn lên thôi.
Y vừa nói xong, lại vừa ở một bên, lấy cái giỏ tre bị treo trên cán cái cuốc, tiếp theo đổ toàn bộ thứ ở trong giỏ, xuống rễ cây.
Giang Bách Xuyên hầu như muốn bật cười. Vị Trương Đại Hải này, có lúc nhìn rất giảo hoạt lém lỉnh. Ai lại ngờ được, lúc này đây lại bày ra cái bộ dạng ngốc nghếch này a, lại còn nói chuyện với một cái cây, còn dặn dò cái gì mà năm sau lại kết ra mấy quả.
Y có biết là cây trích phượng này được gọi là tiên thụ à? Không chỉ là trên thế gian này khó kiếm được. Hơn nữa, thật sự là cái cây này muốn kết trái ra quả vốn phải cần rất nhiều năm đi, làm sao lại may mắn như cái cây này ở nhà của y, vừa trồng đến hai mươi năm liền kết ra hai quả này a. Thực sự là chưa từng nghe thấy.
Chưa từng nghe thấy? Đôi mắt của Giang Bách Xuyên đột ngột híp lại. Không tệ. Xưa nay, hắn vẫn chưa từng nghe nói, loại cây tiên phẩm này có thể ở trong thời gian ngắn vậy, liền kết quả ra trái, đến ngay cả loại quả ngọc long kia, cũng phải qua năm mươi năm mới có thể cho ra trái một lần.
Mà chung quy có lẽ là, sự quan tâm chân thành của Trương Đại Hải đả động đến cái cây trích phượng này, nên mới có thể khiến nó tươi tốt đến vậy đi, kết quả là nó trả lại hai quả này đi.
Nghĩ tới đây, hắn không khỏi âm thầm gật đầu nói: xem ra, là gieo nhân nào gặp quả đó. Lời này, quả nhiên là không sai đi. Người đã phải trả giá ra bao nhiêu liền sẽ nhận được bấy nhiêu.
Vuốt ve hộp gấm đựng hai quả trái cây cất ở trong lồng ngực áo: ân, ở cái nơi hẻo lánh này, vốn không có ai quấy rầy nữa. Đúng là nên mau mau ăn chúng nó vào bụng để tăng cường công lực là tốt nhất a.
Hắn đang nghĩ đến đây, bỗng nhiên, nghe thấy một tiếng kêu to “a" lên một tiếng ở trước cửa nhà, hắn nhấc mắt nhìn lên, chỉ thấy vẻ mặt trực tiếp bị làm cho kinh sợ của Trương Đại Hải, há to miệng:
– Ngươi …… Tại sao ngươi lại trở về hả?
Y lắp ba lắp bắp hỏi. Việc đầu tiên của y khi bước vào nhà thấy hắn, chính là y nhìn về góc tường đang để một đống khoai lang đang chất chồng ở đó, bất giác tỉnh ngộ ra, hiện tại qua rồi, thu hoạch cũng đã xong rồi, đám khoai lang nhà y, cũng sẽ không còn có thêm nguy cơ bị phân thây nào nữa.
Lúc này, y mới yên lòng lại. Vào nhà rồi, liền tức giận hỏi:
– Ngươi không phải là đã bỏ đi rồi sao? Lại quay về làm chi? Còn bắt ta phải nói rõ ra nữa sao. Ngươi vốn cũng không có đồ vật nào để quên ở nơi này của ta cả.
Giang Bách Xuyên đặt tay nải của mình, vào trong ngăn tủ duy nhất có ở trong căn phòng này, tiếp theo từ trong tay nải đó, nhấc lên một xâu tiền đồng đặt ở trước mặt của Trương Đại Hải:
– Nhìn thấy không? Đây là tiền ta bồi thường đám khoai lang của ngươi.
Câu nói, có tiền liền có thể sai thần khiến quỷ, lại được thể hiện đến cực kì rõ nét ở trên người của Trương Đại Hải. Y vừa nhìn thấy tiền đồng, cả khuôn mặt vừa rồi như là mùa đông khắc nghiệt, nhất thời, lập tức biến thành xuân về hoa nở, nhận lấy một xâu tiền đồng mới tinh sáng loáng đến lấp lánh này:
– Chậc chậc. Số tiền này đã đủ để mua mấy chục cân khoai lang rồi a!
Y nắm xâu đồng tiền thật chặt:
– Cái kia, Giang Bách Xuyên, ngươi nhìn ngươi xem, đến chân bước đi cũng đều mệt rồi phải không? Không sao cả. Trước tiên, là ngươi nên nghỉ một lát nha. Để ta đi nấu cơm cho ngươi dùng. Ngươi muốn ăn chút gì a? Giờ đậu hũ xào với hai cái trứng gà đánh được không nha?
Y vừa nói, vừa ở một bên liền muốn đi ra khỏi phòng để làm cơm.
Giang Bách Xuyên kéo y lại:
– Được rồi. Khoan hãy làm cơm đã. Trước tiên, ngươi nên đánh một ván với ta đã. Đợi lát nữa, liền có thứ ngon cho ngươi ăn nha.
Đầu tiên là, hắn không dám lấy thịt heo gì đó bày ra, lo sợ Trương Đại Hải liều mạng mà nhào tới, một mực đòi ăn cơm trước, liền không có ai để chơi cờ với hắn nha.
Hắn vừa ở một bên, nóng vội bày xong bàn cờ, đưa hũ nút màu trắng cho Trương Đại Hải, bởi hắn biết rõ y quen dùng cờ trắng. Hắn vừa nghe y ở trong miệng lầu bầu nói:
– Ngươi, đúng là, chưa từng trải qua cuộc sống khổ cực a. Việc chơi cờ này, chỉ là để thú vui để giải sầu mà thôi, nào có thể, đánh cờ mà coi như thay cơm mà ăn no bụng được a?
Nói là nói như vậy. Nhưng y vẫn là ngồi xuống đánh cờ. Đương nhiên là, Giang Bách Xuyên cũng tự biết được là, không phải do mị lực của bản thân quá mạnh, mà tám đến mười phần là do tác dụng của xâu tiền đồng vừa rồi a.
Vừa mới đặt một quân cờ, Trương Đại Hải lại lẩm bẩm tiếp:
– Mùi thơm này cũng thật dễ ngửi nha. Chỗ không tốt của mấy người có tiền như các ngươi, chính là, khoe của là không chịu được mà. Toàn bộ bàn cờ này còn thoa cả hương liệu. Hương liệu này, cũng hoàn toàn không rẻ a, thực là …
Giang Bách Xuyên trợn tròn mắt, thầm nghĩ: quả thật, nhà quê chính là nhà quê a. Đây là gỗ trầm hương ngàn năm, vô cùng quý giá chỉ có duy nhất ở trên thế gian này a.
Có điều, hắn lại không muốn giải thích với Trương Đại Hải, nói ra những lời này với y, cũng như là đàn gảy tai trâu. Hắn liền nhịn xuống, nhưng trước sau, vẫn có một vấn đề quanh quẩn ở trong lòng của hắn, vừa vặn nhân cơ hội này, liền hỏi ra.
– Đại Hải, lúc trước ngươi nhận định ta là kẻ trộm, hải tặc. Hiện tại lại dựa vào cái gì mà tin ta không phải là trôm cắp a? Liền bởi vì cái thỏi vàng à?
Hắn đúng là rất kỳ quái ở trong lòng, ở trong mắt của Trương Đại Hải, không phải người có tiền nào cũng đều là đáng tin cả.
– Đương nhiên là không phải rồi.
Trương Đại Hải nở nụ cười “ha ha" một tiếng, lại thuận tiện đặt một quân cờ lên trên bàn cờ.
– Bắt đầu từ hôm qua, ta mới nhận định, ngươi không phải là kẻ trộm. Bởi vì ngươi đã dùng vàng mua hai quả trái cây của ta, cũng không có trộm vàng lại. Cho nên, ta cảm thấy, ngày đó, ta xác thực là nghi ngờ oan uổng cho ngươi. Ta cũng chỉ có thể hận tên trộm trời đánh. Ta bán khoai lang thật vất vả, kiếm được có chút tiền, đều bị gã đó sờ soạng trộm hết rồi. Sau đó, ta cũng không có tiếp tục lại đi vào trong thành bán đồ nữa. Đám dân chúng sống ở đó cũng quá không có chính nghĩa, biết điều gì hết a. Nếu như là ta, vừa nhìn thấy người khác gặp phải loại chuyện này, thì sáng đó, đã đứng ra chặn đường, tóm chặt lấy tên trộm vặt đó rồi đi.
– Ha ha. Không nhìn ra nha, Đại Hải lại còn là một vị nghĩa hiệp thấy chuyện bất bình liền ra tay tương trợ dùm đây.
Giang Bách Xuyên cũng hạ xuống một quân cờ. Hắn chơi cờ cùng với người khác, đều là im hơi lặng tiếng, hết sức tập trung. Hắn cũng chưa bao giờ gặp qua loại người như Trương Đại Hải vậy. Có điều, cái cảm giác này lịa khiến cho hắn phi thường thoải mái. Cả hai vừa ở một bên tán gẫu, lại vừa ở một bên đánh cờ càng khiến cho hắn cảm thấy mới mẻ vô cùng.
Do tâm tình tốt, nên hắn nhìn Trương Đại Hải ngồi ở đối diện, cũng vô cùng thuận mắt. Bỗng nhiên, hắn hít vào một hơi lạnh lẽo.
Bởi vì hắn nhìn thấy cái vị nhà quê có kỳ nghệ cực kì cao này, tất nhiên là đang dùng tay bắt lấy quân cờ.
Hơn nữa …
Hơn nữa, Giang Bách Xuyên hít vào lại, không thở ra nổi một hơi nào, suýt chút nữa, đã tự khiến mình hôn mê bất tỉnh rồi a.
Trừng mắt, run rẩy chỉ vào Trương Đại Hải lắp bắp nói:
– Ngươi …… Ngươi …… Ở trên tay của ngươi là cái gì hả? Ông trời ơi. Ngươi đừng nói với ta, cái thứ đó là bùn. A a a a. Trước khi, ngươi chơi cờ vẫn còn chưa có rửa tay hả?
Trương Đại Hải tự nhìn bàn tay của mình một cái, lại liếc mắt một cái nhìn đến một nhúm bùn nho nhỏ bị dính ở trên bàn cờ trước mặt, trực tiếp nở nụ cười hồn hậu.
– Yêu, ta đều hoàn toàn quên mất a. Ngươi nhìn xem, mỗi ngày ta đều vẽ bàn cờ ở trên mặt đất, lại kiếm mấy cục đá, tự chơi cờ với chính mình. Đến ở cái bàn cờ cùng với đống quân cờ ở trong nhà này cũng đều là cục đá tờ giấy, mặt đất thôi hà. Cần gì phải rửa tay này nọ a. Dù có rửa sạch đến mấy, chốc lát liền bị dính bùn lấm lem mà thôi. Cho nên, hôm nay, ta liền đã quên mất, đây là đồ vật của ngươi a. Không có chuyện gì, không có chuyện gì. Giữ gìn sạch sẽ rất tốt. Trách không được, mấy cái viên cờ trắng này lại đẹp đẽ đến vậy nha. Chờ chút, ta đi rửa ráy sạch là tốt rồi.
Y vừa nói xong liền đứng lên, bước ra gian ngoài, rửa tay sạch sẽ rồi mới trở về lại.
Tên Giang Bách Xuyên này đều hơi hơi có bệnh thích mọi thứ đều phải sạch sẽ một chút a. Nhưng, điều ấy không thể nào phát tác ra được trước tính khí của vị Trương Đại Hải ở trước mặt này, mọi sự bực bội cũng đã hoàn toàn bị chết non a. Kẻ ở dưới mái hiên nhà người khác, không thể không cúi đầu mà. Bằng không, người ta sẽ vứt ra một câu: “ngươi không thích chờ thì liền cút đi", lại tự khiến mình phải há hốc mồm nghẹn họng nha.
Bởi vậy, hắn không thể nào không cố nén lại mà nhịn xuống. Vả lại, người đang chơi cờ, cần nhất là, mọi tâm tình đều phải thật thoải mái trong trạng thái tốt nhất. Cho nên, trong phút chốc, hắn liền không để lại một chút bực bội này ở trong lòng đã mau lẹ ném nó lên đến chín tầng mây rồi đi. Theo từng trùng trùng điệp điệp đường đi nước cờ kì diệu lại không theo một quy luật của Trương Đại Hải, cũng đều đã có thể câu hồn của hắn đi mất rồi.
Cũng không biết đã trôi qua bao lâu, vừa xong hai trận cờ, Giang Bách Xuyên vẫn theo thường lệ lại là thua đến thảm hại. Nhưng, hắn không có chút cảm giác ảo não nào. Chỉ là, lúc này, dù cho nói cái gì, dụ dỗ ra sao thì vị Trương Đại Hải này cũng đã không chịu ngồi xuống chơi cờ tiếp nữa. Bất đắc dĩ, hắn không thể làm gì khác hơn lấy bọc giấy thịt kho đầy dầu mỡ gì đó ra. Cả hai người đều đã đói meo, cho nên liền hùng hổ ăn một bữa no nê a.
Trương Đại Hải liền dọn ra cái đệm giường đã vá mấy chỗ lót lên lên trên giường, hai cái chăn bông bạc màu cũng đã rất cũ kỹ rồi. Y liền chào Giang Bách Xuyên một tiếng, liền chui vào trong chăn, không đến một khắc, hô hấp của y đã đều đều mất rồi.
Giang Bách Xuyên ngủ không được. Cái giường cứng rắn đến vậy, thực sự khiến cho người ta khó có thể nằm ngủ nổi a. Tuy là không còn có cách nào. Nhưng, chờ qua mấy ngày nữa, hắn thắng được Trương Đại Hải rồi, lại liền trở về núi hưởng thụ a. Lại nói tiếp, nam nhi lang bạt trên giang hồ, cần gì phải câu nệ đến mấy thứ dễ chịu, thoải mái khỉ gió làm gì a.
Sau khi đã tự thuyết phục chính mình rồi, hắn mới không thể nào không cam lòng mà tiến vào trong chăn. Cũng còn may là, Trương Đại Hải không ngáy, bằng không, hắn thực sự sẽ không nhẫn nhịn nổi nữa đi.
Trong đầu, lại nhớ lại hai trận cờ vừa nãy, bất tri bất giác liền thiếp đi, ngủ mất. Đến khi hắn tỉnh lại cũng không biết là đã giờ nào roi, chỉ nhìn thấy trăng đã lên cao đến giữa trời. Ánh sáng màu bạc nhàn nhạt, mông lung từ cửa sổ soi vào, hắt lên cây cối ở trong sân, in mấy cái bóng lên trên tường. Mấy cái bóng hơi lat động, chập chờn, lại càng có một phen thanh tao.
Nhất định là, cuộc sống của Giang Bách Xuyên, sẽ không thể nào là của một người đầy tình thơ ý hoạ được a. Chỉ có điều, loại bầu không khí an bình, điềm tĩnh này lại cộng thêm ánh trăng sáng, cũng đã khiến hắn khơi gợi lên mấy phần tình ý lãng mạn.
Nghiêng đầu nhìn sang, chẳng biết từ lúc nào, Trương Đại Hải đã đạp chăn ra, chỉ có một lớp áo ngoài, bị cuốn cao lên, đai lưng lại lỏng lẻo, buông thõng, rũ xuống trên đệm giường, hai vạt áo trên ngực lại mở toang, tách về hai bên, lộ ra một mảng da thịt lớn màu nâu mật ong, kỳ quái nhất, chính là hai đầu nhũ ở trên lồng ngực đó, đúng là màu hồng, đang lẳng lặng ở yên nơi đó, dường như là đang say ngủ vậy.
Ban đầu, ở trong đầu của Giang Bách Xuyên chỉ là muốn nhìn xem người nam nhân này, đến tột cùng, có cái chỗ nào thông minh a. Tại sao y lại có thể chơi cờ giỏi đến vậy, cứ luôn thắng hắn hết lần này đến lần khác. Dần dần, sự nghi vấn này liền chuyển hóa thành một loại phiền muộn không phục.
Hắn lặng lẽ bò qua, nhìn kỹ khuôn mặt anh tuấn đang ngủ say ở dưới ánh trăng, thì thầm nói:
– Hừ hừ. Ngươi có cái gì tốt, có chỗ nào hơn được ta a? Tại sao cư nhiên ông trời lại cho ngươi một thân tài nghệ chơi cờ thiên phú giỏi đến vậy a. Hừ hừ. Ta liền không tin ta tài giỏi đến vậy lại luôn bại trước ngươi. Ngươi cứ chờ coi, nhất định, ta sẽ thắng ngươi đi.
Hắn vừa nói chuyện, vừa giơ ngón trỏ qua, định chỉ về chóp mũi của Trương Đại Hải. Nhưng, lúc này, bởi vì khoảng cách giữa hai người thực sự là quá gần. Cho nên, khi hắn quơ tay qua, liền không cẩn thận xẹt ngang qua lồng ngực của đối phương, lập tức, có một loại cảm giác đặc biệt dị thuờng liền truyền đến, không phải là mềm mại, nhưng lại co dãn cực kỳ. Hắn cúi đầu nhìn lại, thì ra, là do hắn đã đụng phải đầu nhũ của đối phương.
Cái đầu vú vốn lép xẹp kia đã bị chút động tác ma sát này, càng có hơi chút cương cứng đứng thẳng lên, màu sắc cũng đậm thêm một chút. Giang Bách Xuyên không nhịn được bật cười “ha ha", lại vội vã vươn bàn tay ‘bộp’ một tiếng, che miệng lại.
Ngước đầu nhìn sang, thấy Trương Đại Hải không có nửa điểm phản ứng. Hắn mới cười xấu xa, lại vươn ra ngón tay đi gảy cái đầu nhũ nho nhỏ này một hồi, thấy nó ở trong nháy mắt lại nở lớn thêm mấy phần, không khỏi nhỏ giọng tự nói:
– Không nghĩ tới, vị nhà quê đầu gỗ này, thân thể cũng rất mẫn cảm a.
Hắn vừa nói xong, đến cùng là vẫn chơi chưa đã nghiền. Hắn không cam lòng lại gảy thêm một lát nữa. Lúc này, Trương Đại Hải liền có phản ứng, rên lên một tiếng,
– Ân.
Y liền xoay người trở mình sang hướng khác, khiến sợ Giang Bách Xuyên sợ đến mức không dám gây ra bất cứ tiếng động nào cả, đều tập trung chuyên chú lắng nghe động tĩnh, lại phát hiện ra y chỉ là vươn mình mà thôi, lập tức lại ngủ thiếp đi rồi.
Hắn từ từ ngồi thẳng lên, thở dài ra một hơi. Tầm mắt lại thẳng tắp rơi xuống trên người của Trương Đại Hải. Hắn nhìn một hồi liền ngơ ngẩn cả người. Bất quá vừa nhớ đến tài nghệ chơi cờ cực kì giỏi của đối phương thì lại dâng lên một cỗ ảo não.
Trong đầu, bỗng nhiên dần hiện ra một ý nghĩ kỳ dị: hừ hừ, ngoại trừ chơi cờ thì thua ngươi thôi. Còn lại mấy thứ khác ta nào không mạnh bằng ngươi chứ, chắc chắn là, mạnh hơn cả ngươi a. Tỷ như việc làm tình đi, khẳng định là, sẽ do ta đặt ngươi ở dưới thân mà làm nha.
Ý nghĩ này vừa nảy sinh ra, dường như đầu óc lại không chịu khống chế, ở trước mắt phảng phất như đã vẽ ra một bức tranh:
Hắn đặt Trương Đại Hải ở dưới thân. Đối phương liều mạng giãy dụa ở dưới thân của hắn. Nhưng, cố sức cũng vô dụng, vốn cũng không thay đổi được gì. Đến cuối cùng, chỉ có thể hét thảm một tiếng, tiếp theo lại khóc lóc bi ai, nỉ non xin tha.
Hắn cứ như một tên biến thái, càng không muốn nghĩ đến, càng liền không thể khống chế nổi sự bay lượn tự do của đầu óc mình được. Chờ cho tới khi hắn đã tỉnh táo lại, cư nhiên đã phát hiện ra, nam căn của nửa thân dưới đã cứng lên.
Nhưng, lần này lại dọa cho Giang Bách Xuyên phát sợ rồi a. Bản thân mình lại làm sao, cư nhiên, lại sinh ra phản ứng với tên nhà quê này a. Lại còn có lời thề lúc trước, dám tự đảm bảo bản thân mình chắc chắn là sẽ không bị rơi vào trong tay của một vị nhà quê hay sao đây.
Không được. Quá nguy hiểm. Việc này quả thật là quá nguy hiểm a.
Hắn vội vã bò cách xa ra khỏi người của Trương Đại Hải, gấp gáp tự chui vào trong ổ chăn, muốn nỗ lực đuổi đi những hình ảnh tưởng tượng thô tục vừa nãy ở trong đầu, từ bức bách bản thân mình mau mau tiến vào mộng đẹp.
Nhưng, con người vốn chính là loại động vật kỳ quái như thế. Khi ngươi càng muốn nhanh chóng lãng quên cái gì đó, thì liền ngươi càng không dời lực chú ý đi được, lại càng quên được. Giang Bách Xuyên không cách nào đánh đuổi đi mấy cái hình ảnh dâm loạn đang lởn vởn đầy đầu của hắn cả. Đến cuối cùng, hắn tự rút ra kết luận rằng, do thân thể của hắn đã lâu rồi không tìm nữ nhân để phát tiết cho nên mới suy diễn linh tinh như vậy. Chỉ đơn giản là, hắn không thèm tiếp tục để ý nữa a.
Trong đầu muốn hiện ra cái hình ảnh gì thì liền để nó tự tung tự tác hiện ra cái đó đi. Hắn vừa nghĩ thông như thế. Tâm tình phiền muộn, rối rắm liền được giải tỏa, tâm tình bình tĩnh xuống, một lát sau liền ngủ mất.
Hắn ngủ đến mông mông lung lung. Phảng phất như đang tự mơ thấy, hắn đè một vị hoa khôi thanh tú, khuê các ở dưới thân, đang hăng hái làm một chút chuyện thân mật để khiến cho cả hai đều vui sướng, đang đến giai đoạn cao trào, sung sướng đến mức bay lên đến tận mây xanh.
Giang Bách Xuyên thỏa mãn híp mắt lại thở hắt ra, trong giây lát lại mở mắt ra, không ngờ lại phát hiện ra, người đang bị hắn đặt ở dưới thân, đó lại chính là Trương Đại Hải, đang bày ra dáng vẻ tóc tai rối loạn, hai mắt nhắm nghiền, tựa hồ như là bị làm đến ngất đi vậy.
Một màn hình ảnh này, doạ Giang Bách Xuyên sợ, đến mức suýt chút nữa là bị điên luôn rồi đi. Hắn liền vội vã lập tức muốn nhảy ra khỏi chiếc giường này. Nhưng, làm sao, cũng không nhảy xuống giường được a. Dưới tình thế cấp bách, hắn liền liều mạng nhảy ra một cái, sau đó, đôi mắt bị tối sầm lại.
Đợi đến khi hắn mở mắt ra lần nữa. Vẫn chỉ thấy, thân thể của hắn đang nằm ở phòng ngủ ở nông thôn. Mặt trăng đã ngã về tây. Mấy cái bóng cây cối ở trên tường cũng đã dần dần bị phai nhạt đi.
Hắn thở hắt ra một hơi thật dài.
Xem ra, đây chỉ là một giấc mộng mà thôi, tuy rằng, quả thật là quá hoang đường. Nhưng, cũng còn may là mọi hình ảnh đó cũng chỉ là giấc mơ a. Người như mình, làm sao lại nảy sinh hứng thú đối với vị Trương Đại Hải nhà quê này được. Đang nói cái chuyện cười gì đó đây.
Sau một khắc, khuôn mặt của hắn lại hồi phục vẻ nghiêm nghị lần nữa. May là, vẫn còn ở trong đêm tối, cho nên, vẫn không có ai có thể nhìn thấy được nét lúng túng ở trên mặt của hắn cả.
Tự vươn ra bàn tay run rẩy sờ xuống dưới hạ thân, bất giác, suýt chút nữa, hắn đã manh động đến mức muốn đâm đầu vào tường đi,
Bản thân mình…
Cư nhiên, mình đã tự mơ thấy mộng xuân. Di, hơn nữa, còn làm bẩn cả đệm giường của người ta a. Nha, dấu vết này, thật là khiến cho người ta thấy thẹn thùng mà.
Giang Bách Xuyên xoay người lại nhìn Trương Đại Hải. Cuối cùng, hắn đành phải lặng lẽ bò dậy. Tiếp theo, xem cái chỗ mặt chăn bị dính phải gì đó, như là cái khăn, mà dùng sức chà xát giống giặt đồ vậy nha.
Trong khi ai đó đang dùng hết sức lực mà cố chà xát cái chăn nọ, thì ở bên ngoài, bỗng truyền đến một tiếng gà trống gáy to kéo dài. Tiếp theo đó, Giang Bách Xuyên liền nhìn thấy Trương Đại Hải chậm rãi trở mình lại. Sau đó, y mở mắt ra, lại xoay người thêm một cái nữa, mới chậm chạp bò dậy, giọng điệu vẫn còn ngáy ngủ, nói:
– Trời đã sáng rồi sao. Dậy thôi, xếp mền gối a.
Nói xong, liền đứng dậy liền muốn chồng chất chăn.
Ở trong lòng của Giang Bách Xuyên lập tức cả kinh, không tự chủ mà được liền thu hồi lại tầm mắt trần trụi đang rơi vào trên bả vai quang lỏa của y, đầu tiên, là hắn liền giả như không hề nhìn thấy gì, liền đứng dậy, cười nói:
– Ngươi đi thay quần áo đi. Chăn đệm này, cứ để ta xếp gọn lại cho a.
Hắn vừa dứt lời. Trương Đại Hải liền hoài nghi liếc mắt nhìn hắn:
– Ngươi sẽ xếp chăn dọn đệm sao? Ngươi biết xếp chăn à? Hay vẫn nên để ta tới làm đi.
– Ngươi đừng có nhìn người mà bắt hình dong. Cũng đừng có lấy cái tầm nhìn hạn hẹp của ngươi mà đánh giá ta. Ngươi có dám đánh cược với ta hay không hả?
Giang Bách Xuyên thẹn quá hóa giận, thật sự là đã xếp cái đệm lớn ở trên giường lên, kỳ thực chỉ là sợ Trương Đại Hải nhìn thấy cái dấu vết đáng hổ thẹn đến không thể mở miệng nổi a.
Cũng may là, sức mạnh cánh tay của hắn cũng không tệ, nên bất chợt xách tấm đệm giường lớn này nâng lên không trung, tư thế vững vàng, dễ như bỡn vậy, cũng giống thật là biết làm việc này nha. Trương Đại Hải liền yên tâm mặc thêm áo bào vải thô tay ngắn lên người, lại cực kỳ xa xỉ, đập hai quả trứng gà cho vào trong nước sôi quấy một hồi, đợi được quen, liền cho ra ngay món trứng trụng nước sôi để ra hai bát lớn, bưng ra ngoài cùng với Giang Bách Xuyên đã mặc quần áo tử tế, ăn xong, liền tự dẫn hắn đi thẳng đến ruộng bắp của y ruộng ngô.
Giang Bách Xuyên thật sự có chút nhịn không nổi, mà muốn nôn ra cái đống trứng gà trụng vừa ăn vào bụng khi nãy. Bởi vì không có thêm vào chút mật ong nào cả, nên vốn có chút mùi tanh. Có điều, hắn nghĩ tới Trương Đại Hải đều là có ý tốt, cho nên, hắn đành phải miễn cưỡng nuốt nó xuống.
Hắn vừa bước đi trên đường, vừa lắng nghe đối phương hỏi chuyện của mình:
– Tại sao ngươi lại muốn đi cùng ta –? Nói cho ngươi biết, ta cũng không dám lại để ngươi làm việc dùm ta nữa đâu. Bằng không, xem như là, đến thuế đất của năm nay cũng hoàn toàn không thể giao nổi a.
Hắn liền “hừ" lên một tiếng, nói:
– Ta cũng sẽ không giúp ngươi làm việc nữa đâu a. Ngươi yên tâm đi. Do ta có nghe nói, trong lúc nghỉ ngơi, ngươi vẽ ra một bàn cờ ở trên đất lại tự chơi cờ một mình. Cho nên, ta mới muốn đi cùng ngươi. Đến lúc đó, hai người chúng ta lại đánh cờ. Chẳng phải là so với việc một mình ngươi đơn độc chơi, có phải là hứng thú hơn nhiều sao?
Hắn vừa nói vậy, Trương Đại Hải liền không lên tiếng nữa.
Chờ đến lúc tới nơi, mặt trời cũng đã nhô cao, một mảng ruộng đất thật lớn, trên mấy thửa đã có một vài người đang hăng hái làm việc rồi a.
Giang Bách Xuyên nhìn về phía xa xa, âm thầm thở dài, nói:
Chả trách, Lý Đại Hỉ căm hận việc lãng phí lương thực đến vậy a. Bây giờ, xem ra, mấy người nông dân này, đúng là, làm việc rất cực khổ mới cho ra được lương thực ăn hàng ngày này.
Nghĩ xong rồi, hắn quay đầu nhìn về phía Trương Đại Hải. Cũng đã thấy y đã sớm bắt đầu làm việc, hắn liền tìm chỗ mát ngồi xuống, yên lặng chờ đến lúc y làm xong việc mà nghỉ ngơi giữa buổi.
Bất quá, rất nhanh, y liền tự hiểu ra rằng mình đã quá ngây thơ. Căn bản là, cái tên Giang Bách Xuyên này, vốn không biết làm cái gì cả. Đến tư thế hắn cầm cái cuốc đều hoàn toàn không đúng nữa là, còn dám nói cái công việc gì cũng đều biết làm. Tám, mười phần, đều là dùng mấy cái vết chai kia dùng để lừa người a.
Trương Đại Hải bực mình kéo lên tức giận sôi trào, lập tức ném hai củ khoai lang do Giang Bách Xuyên nhổ mạnh lên mà bị bẻ đôi thành bốn đoạn, cho hắn, lại đẩy hắn đi qua một bên:
– Được rồi, được rồi. Tiểu tổ tông của ta a. Ngươi mà lại làm tiếp nữa. Công sức khổ cực của ta cày cấy, chăm sóc một năm nay đều uổng phí a.
Y tức giận nói, đau lòng nhìn đám khoai lang nhà mình bị chặt xác phơi thây rải rác khắp nơi.
Ai, đều là do mình tự hại chúng nó a.
Bản chất của Giang Bách Xuyên vốn rất quật cường lại cố chấp. Hắn là một người dễ gì chấp nhận chịu thua bất kì việc khó nào cả.
Lúc năm tuổi, thì hắn đã chỉ vì sư phụ nói một câu:
“Hiện tại, ngoại công của ngươi vẫn còn chưa nắm vững, luyện tập cũng vẫn chưa thành thục. Muốn học tâm pháp vốn là còn quá sớm. Không được."
Hắn liền núp ở trong sơn động phía sau núi, lặng lẽ cố gắng mà tiếp tục tập luyện, đến cái mạng nhỏ cũng suýt chút nữa bị liên lụy vào, lại có thể chịu đựng sự dày vò của hắn mà qua hai năm thời gian liền đã luyện thành.
Sau đó, hắn cũng đã sớm học xong cả tâm pháp khó nhằn a, đến cả chưởng môn sư bá cũng hoàn toàn thán phục hắn là một kỳ tài. Có điều, ngày hôm nay, chỉ là đào mấy củ khoai lang nhổ lên mà thôi, làm sao lại có thể làm khó được Giang Bách Xuyên hắn đây chứ. Đùa à. Chỉ là lần đầu, hắn làm việc nhà nông, có chút không được thuần thục mà thôi a.
– Đại Hải. Ngươi tránh ra đi. Thật sự là, ta đã tìm ra cách rồi a, đảm bảo chưa tới một canh giờ, liền có thể đào ra toàn bộ đám khoai lang này lên nha. Hơn nữa, cũng không cần ngươi phải ra tay giúp một chút nào cả.
Giang Bách Xuyên tiến lên phía trước, kéo Trương Đại Hải lại, lại bị y hất ra một cái lại đẩy hắn qua một bên:
– Phi. Ta mà lại tin ngươi lần nữa, thì ta chính là kẻ ngu si a. Ngươi đứng yên ở bên cạnh đợi cho ta đi.
Bất quá, Giang Bách Xuyên làm sao lại có thể lập tức dễ dàng bỏ cuộc như vậy, lại quấn quýt tới, vẫn cứ lôi Trương Đại Hải đến phía sau mình:
– Đại Hải. Ngươi nhìn ta làm đây này, chỉ một chốc lát thôi, dám chắc là ta sẽ làm được nha. Hừ hừ. Ngươi chờ mà khâm phục ta sát đất đi.
Hắn vừa nói xong, bàn tay phải chậm rãi đẩy ngang ra, bỗng nhiên hét lớn một tiếng, chỉ thấy chưởng phong lướt qua, bụi bặm tung bay, khiến cho hắn cùng Trương Đại Hải hít phải đều bị sặc, hoàn toàn không chịu nổi mà ho khan liên tục.
Không dễ gì mới chờ cho một đám khói bụi mù mịt này tản đi. Sau khi đã nhìn rõ được, thì ở trên đất, bỗng xuất hiện một cái hố sâu lại to được để lại. Giang Bách Xuyên dương dương tự đắc, nói:
– Làm sao nha? Ta chỉ cần đánh ra mấy cái hố như này, thì tất cả mấy đám khoai lang của ngươi, không phải đều bị đào ra hết sao?
Cả gương mặt của Trương Đại Hải cười đến nở bừng bừng thành một đóa hoa lớn, vui đến mức dùng sức ôm chầm lấy Giang Bách Xuyên một cái nha, khen:
– Ân. Ngươi thực sự là vô cùng tài giỏi a. Khá lắm.
Nói xong, y vui vẻ, thỏa mãn mà chạy đến bên mép hố. Giang Bách Xuyên cũng đắc ý đi theo. Nhưng, sau nửa giây, cả tầm mắt liền choáng váng.
Vừa nãy, khuôn mặt của Trương Đại Hải vẫn còn đang cười thành hoa hướng dương, thì bây giờ, ở trong nháy mắt, đã biến thành bộ mặt mẹ ghẻ, lạnh lẽo như băng, đột ngột quay đầu lại, nhìn Giang Bách Xuyên chằm châm, hung tợn hỏi:
– Khoai lang đâu? Khoai lang của ta đâu hả? Ngươi đã nói làm vậy, sẽ đào được toàn bộ đám khoai lang ra đây? Vậy, bây giờ chúng nó ở nơi nào? A?
Giang Bách Xuyên gãi gãi đầu.
Mình nào có biết đám khoai lang đó đã ở nơi nào rồi nha? Chẳng lẽ vẫn còn chưa đủ sâu nữa hay sao? Sẽ không a. Đám đất đá này đều đã bị đánh hóa thành bụi cát. Đám khoai lang đó làm sao lại có thể không xuất hiện ra đây chứ?
Hắn cúi người xuống, quan sát kĩ lưỡng, nhìn quanh, tìm tỉ mỉ lại một lần nữa, thì bất giác, trên trán lẫn chóp mũi lập tức liền đổ ra mồ hôi lạnh. Cùng lúc đó, Trương Đại Hải cũng nhìn thấy một đám các miếng khoai lang vỡ vụn văng tung tóe rải rác khắp mặt hố đất. Y nhịn không được, hét thảm một tiếng, ngồi xổm ở trên đất nhặt lên từng cái khối khoai lang nho nhỏ một, liền bắt đầu lớn tiếng khóc lên.
– Cái kia …… Ngươi đừng khóc ….
Giang Bách Xuyên đi đến, kéo Trương Đại Hải đứng lên:
– Cái kia. Chỉ là mấy củ khoai lang mà thôi …… Làm sao mà ngươi có thể vì nó mà liền rơi nước mắt đây? Nước mắt của nam nhi không dễ gì rơi xuống a…. Ta là nam tử hán đại trượng phu. Thà rằng bị thương đổ máu cũng không thể rơi lệ nha.
Hắn phi thường ngốc nghếch mà nói ra mấy lời khuyên vụng về
Bởi, không kéo được nam nhân đang khóc lớn đứng lên, mà tay chân có vẻ luống cuống.
Thực là…
Hắn vốn cho rằng chỉ có nữ nhân khóc, mới sẽ khiến người nhìn hoảng loạn tay chân mà thôi. Lại không nghĩ tới, nam nhân khóc lên, cũng không có chút nào thua kém a
Má. Người nam nhân này, đến cùng vẫn là không hề có một chút nam tính cứng rắn chút nào nha.
Hắn chỉ cảm thấy sắp không kiên nhẫn nổi nữa, thì chợt thấy Trương Đại Hải “hô" lên một tiếng, thở hắt ra, bỗng lập tức đứng bật dậy, nhìn hắn mà hét lớn:
– Ngươi nói bừa. Cái gì gọi là chỉ có mấy củ khoai lang? Đó là lương thực. Ngươi xem thường lương thực như thế. Ông trời sẽ cho thiên lôi xuống nhòm ngó mà đánh chết ngươi, ngươi có biết hay không hả?
Giang Bách Xuyên trợn tròn mắt:
– Này, không cần nguyền rủa ta tàn nhẫn như vậy đi? Cái kia …… Ta cũng là lần đầu tiên làm công việc này …… Vẫn chưa quen thì luyện dần để quen, cũng …… Cũng có thể thông cảm được mà. Hay là ngươi lại để cho ta tới thử một lần nữa, chắc chắn là ta sẽ không phạm lại loại sai lầm này nữa…
Hắn còn chưa kịp nói xong, Trương Đại Hải liền gầm hét lên:
– Cái gì? Ngươi còn muốn lại làm thế thêm một lần nữa hả? Ngươi ngươi ngươi ngươi ……
Y phẫn nộ đến giọng điệu đều bị nghẹn lại, mọi lời sỉ vả đều bị cà lăm theo, đến cuối cùng chỉ đành, trực tiếp, hung hăng vươn mỗi một cái ngón trỏ, chỉ thẳng vào cửa sân, hét lớn:
– Ngươi …… Cút đi cho ta, lập tức đi ngay. Ta cũng không muốn gặp lại cái loại ca nhi công tử nhà giàu như ngươi nữa đâu.
Giang Bách Xuyên nổi giận lên, đến mọi mạch máu đều bị sôi trào. Cả đời này, hắn chưa từng phải giận dữ đến vậy a. Có điều, bởi vì tên nhà quê này vốn có kỳ nghệ quá giỏi, cho nên, hắn đành phải nhẫn nhịn mà nuốt giận vào bụng. Y lại càng lúc càng lên mặt.
Lạnh lùng nhìn Trương Đại Hải một cái, hắn “hừ" một tiếng, xoay người rời đi, đồng thời cũng ở trong lòng mắng thầm: phi, vị nhà quê như ngươi, đúng là kẻ không biết trời cao đất dày ra sao. Cho nên, cả kiếp này đều luôn ôm lấy vài thửa ruộng cằn cỗi này vừa bảo vệ chết sống vừa sống hết cả đời này đi.
Một đường đi trở lại Long Hổ sơn, những tên lâu la đứng gác ở cửa vừa thấy, dáng vẻ giận dữ đến đỏ mắt muốn tìm người để làm thịt của Đại đương gia, liền không có một ai dám chắn ở trước tầm mắt của hắn, đều bày ra vẻ khép nép đứng lánh qua một bên. Toái Đao cùng Thức Kiếm đi theo phía sau, lo sợ cả nửa ngày, bị vướng vào bổn phận kẻ hầu thiếp thân, không thể nào không trở thành con cờ thí a.
Cứ sống dằn vặt qua không tới hai ngày, cả hai đều hoàn toàn bị những yêu cầu thiên kỳ bách quái của Giang Bách Xuyên hành hạ đến mức chỉ kém đã nghĩ đến ý định đâm đầu vào tường chết đi cho rồi a.
Cũng may là, vào ngày thứ ba, bỗng nhiên, Giang Bách Xuyên lấy ra bàn cờ bằng gỗ trầm hương ngàn năm trân quý, cùng với hai hũ quân cờ trắng đen được làm bằng ngọc, đều là vật yêu thích của hắn. Tiếp theo hắn lại tuyên bố, nói là muốn xuống núi giải sầu, không muốn mang người theo. Lúc này, cả hai mới chính thức kết thúc cuộc sống nước sôi lửa bỏng a.
Không sai. Chính là, Giang Bách Xuyên muốn đi đến nhà của Trương Đại Hải. Cả hai ngày nay hắn vẫn cứ luôn suy nghĩ mãi về hai trận cờ đã đánh, thực sự liền cảm giác được là hắn không thể nào ngủ ngon được a. Nếu còn không đi tìm Trương Đại Hải lần nữa, thì ở trong lòng hắn đều ngứa ngáy như có cọng lông vũ cứ khẩy đến sượt đi ở trong đó vậy.
Hừ hừ. Không phải chỉ là mình chỉ có chút lửa giận hơi lớn thôi à? Không liên quan. Đại trượng phu co được duỗi được. Tên Thẩm Thiên Lý vốn là một tảng băng vạn năm lạnh lẽo. Hiện tại, cũng không phải, vẫn là bày ra dáng vẻ cúi đầu ngóng tai lắng nghe trước lão bà bảo bối của tên đó hay sao. Còn mình là vì muốn kỳ nghệ càng thêm tiến bộ, tinh thông. Chỉ phải chịu đựng vài câu mắng chửi đã tính là cái gì nha? Thì mình cứ xem như, đánh là hôn, mắng là yêu đi.
Phi phi phi!!! Bản thân mình lại tự suy nghĩ loạn tưởng gì nữa đây. Cái vị nhà quê kia, còn cái gì mà, đánh là hôn, mắng là yêu vậy a. Mình đúng là bị nước ngập úng đầu rồi à?
Hắn cứ vừa thầm nói ở trong lòng, liền đi thẳng một đường tới nhà của Trương Đại Hải. Hắn tự thầm cười tự khen mình: hì hì, quả nhiên mình là người anh minh thần võ mà. Nếu dẫn theo hia tên Toái Đao và Thức Kiếm kia đến đây, nhìn thấy được bộ dạng mình bị mắng, thì mình còn mặt mũi nào mà trở về trên núi để chỉ huy bọn thổ phỉ dưới trướng nữa a?
Xem xét sắc trời một chút. Ân sắp tới chạng vạng rồi đi. Trương Đại Hải cũng rất nhanh sẽ trở về trong nhà. Hắn đẩy cửa sân ra, Đại Hoàng ở trong sân vừa nhìn thấy hắn, liền hưng phấn, lại bắt đầu ngoe nguẩy cái đuôi nhỏ liên tục, sủa lên ‘gâu gâu’ liền nhắm đến hắn nhào về phía trước.
Ở trong nháy mắt, cảnh tượng này, khiến cho tâm của Giang Bách Xuyên hoảng hốt lên.
Phảng phất như là mọi ngày bình thường, một nam nhân làm chủ gia đình, sau khi đã làm việc xong liền vừa về đến nhà, chú chó nhỏ này liền vui vẻ chạy tới mừng nam nhân, vừa ở một bên sửa lên, háo hức báo cho vị nữ nhân, chủ gia đình còn lại ở trong nhà.
Bỗng nhiên, tâm của hắn, dường như đã được cái cảm giác ấm áp đều đã lấp đầy, hiển nhiên là đã hoàn toàn quên phản ứng lại.
Chờ đến khi lấy lại tinh thần a, thì Đại Hoàng đã nhiệt tình dụi đến cọ đi trên chân của hắn rồi.
Hắn không khỏi nở nụ cười. Vươn tay, lấy từ trong bọc giấy lấy ra một cục xương thịt lớn, ném cho chú chó vàng này. Đây là đồ ăn mà hắn mua từ một quán bán món kho, khi đi ngang ở trên đường.
Bởi vì nhớ đến, Thẩm Thiên Lý đã từng nói, hồi đó, khi Lý Đại Hỉ vừa mới bị cưới lên núi, đều hoàn toàn bày ra bộ dạng ăn uống hùng hổ đến mức đều có thể hù chết người a. Cho nên, hắn nhận định, xuất thân của Trương Đại Hải cũng là vị nhà quê nông dân giống vậy, suy ra, y cũng sẽ thích đồ ăn do đích thân hắn mang đến đi.
Lại nói, đồ ăn của nhà bọn họ thực sự quá ít, ngoại trừ cải trắng, dưa muối ra, thì cũng chỉ là cải củ được xắt sợi ướp muối, cùng với tương đậu a. Bản thân hắn muốn ở lại nơi này dài lâu, khó thể chỉ ăn mỗi mấy món vào mỗi bữa cơm a.
Hắn vươn tay vỗ về cái túi vải cất bạc. Ân, chuẩn bị đầy đủ rồi a. Trước khi đi xuống núi, là do hắn cố ý mang theo hơn một trăm xâu đồng tiền, mấy chục loại bạc vụn hai lạng, còn có một trăm lạng thỏi bạc nhỏ, năm trăm lạng thỏi bạc lớn, cuối cùng là còn cả hai trăm mấy vàng lá mỏng lẫn thỏi vàng mấy lượng đều bọc ở trong túi vải này a. Hừ hừ, mình không tin là với mấy đống vàng bạc này còn không thể thu phục nổi cái vị Trương Đại Hải hám tiền này sao.
Đương nhiên, vốn là cũng có mang theo cả ngân phiếu nữa. Chỉ là, ít nhất một tờ cũng đã đổi ra được một ngàn lạng bạc. Phỏng chừng, nếu hắn vừa lấy ra đưa cho vị Trương Đại Hải này, thì sẽ dẫn ra hai hậu quả. Một, độ khả thi khá lớn là y sẽ trực tiếp té xỉu. Còn cái thứ hai, chính là y có biết ngân phiếu đây là thứ gì hay không, vẫn còn là điều khó nói nha.
Huống hồ, cũng không biết tại sao, hắn chỉ là muốn nhìn cái vị gia hỏa luôn yêu tiền như mạng này đây, chỉ mới vì mấy chuỗi đồng tiền, mấy lạng bạc vụn, một thỏi nguyên bảo, đã hài lòng hét lên sung sướng rồi, thì sau khi thấy một đống vàng bạc này còn sẽ phải bày ra cái dáng vẻ gì nữa nha.
Đã hối lộ Đại Hoàng xong, Giang Bách Xuyên ung dung đi vào trong nhà. Đầu tiên là đặt bàn cờ gỗ trầm hương mộc bàn cờ xuống, ngồi chờ, lại quay sang chung quanh, xem xét. Chậc chậc. Do đêm đó, đánh cờ xong, quá mệt mỏi liền ngủ mất. Sang đến ngày thứ hai, trời chưa sáng đã bị lôi đầu dậy, -. Vì vậy, vẫn còn chưa từng xem kĩ bày trí ở trong nhà của người nghèo là ra sao nha.
Bây giờ vừa nhìn thấy, mặc dù là ở trong nhà chỉ có bốn bức tường, nhưng vẫn được dọn dẹp rất sạch sẽ. Giang Bách Xuyên rất hài lòng. Hắn ghét phải ở trong hoàn cảnh vừa bẩn lại hỗn loạn.
Đại Hoàng lại vui vẻ sủa lên. Giang Bách Xuyên từ nơi cửa sổ nhìn ra phía ngoài. Hắn liền nhìn thấy Trương Đại Hải đang vác cái cuốc, đẩy cửa sân ra, vừa đi vào, liền trước tiên là đi đến cây tiên quả bữa nọ, xoa xoa thân cây mấy lần, trong miệng lại thì thào nói ra tiếng.
– Hai ngày nay, làm sao mà, ta lại nhìn ngươi dường như không có tinh thần vậy. Ngươi đừng nóng giận a. Tuy rằng, trái của ngươi đã bị người ta mua đi để ăn. Thế nhưng, cái cây này của ngươi không phải vẫn còn có thể ra quả nữa hay sao? Cành cây tán lá này của ngươi lại cố gắng thêm một chút nữa, rồi năm sau, chúng ta lại kết ra mấy trái a. Không có cũng không sao. Ngươi cứ từ từ. Ngày hôm nay, ta vừa ở trên đường về, lượm cho ngươi chút thứ bổ dưỡng để đút cho ngươi ăn a. Ngươi ăn vào rồi, lại chậm rãi mà lớn lên thôi.
Y vừa nói xong, lại vừa ở một bên, lấy cái giỏ tre bị treo trên cán cái cuốc, tiếp theo đổ toàn bộ thứ ở trong giỏ, xuống rễ cây.
Giang Bách Xuyên hầu như muốn bật cười. Vị Trương Đại Hải này, có lúc nhìn rất giảo hoạt lém lỉnh. Ai lại ngờ được, lúc này đây lại bày ra cái bộ dạng ngốc nghếch này a, lại còn nói chuyện với một cái cây, còn dặn dò cái gì mà năm sau lại kết ra mấy quả.
Y có biết là cây trích phượng này được gọi là tiên thụ à? Không chỉ là trên thế gian này khó kiếm được. Hơn nữa, thật sự là cái cây này muốn kết trái ra quả vốn phải cần rất nhiều năm đi, làm sao lại may mắn như cái cây này ở nhà của y, vừa trồng đến hai mươi năm liền kết ra hai quả này a. Thực sự là chưa từng nghe thấy.
Chưa từng nghe thấy? Đôi mắt của Giang Bách Xuyên đột ngột híp lại. Không tệ. Xưa nay, hắn vẫn chưa từng nghe nói, loại cây tiên phẩm này có thể ở trong thời gian ngắn vậy, liền kết quả ra trái, đến ngay cả loại quả ngọc long kia, cũng phải qua năm mươi năm mới có thể cho ra trái một lần.
Mà chung quy có lẽ là, sự quan tâm chân thành của Trương Đại Hải đả động đến cái cây trích phượng này, nên mới có thể khiến nó tươi tốt đến vậy đi, kết quả là nó trả lại hai quả này đi.
Nghĩ tới đây, hắn không khỏi âm thầm gật đầu nói: xem ra, là gieo nhân nào gặp quả đó. Lời này, quả nhiên là không sai đi. Người đã phải trả giá ra bao nhiêu liền sẽ nhận được bấy nhiêu.
Vuốt ve hộp gấm đựng hai quả trái cây cất ở trong lồng ngực áo: ân, ở cái nơi hẻo lánh này, vốn không có ai quấy rầy nữa. Đúng là nên mau mau ăn chúng nó vào bụng để tăng cường công lực là tốt nhất a.
Hắn đang nghĩ đến đây, bỗng nhiên, nghe thấy một tiếng kêu to “a" lên một tiếng ở trước cửa nhà, hắn nhấc mắt nhìn lên, chỉ thấy vẻ mặt trực tiếp bị làm cho kinh sợ của Trương Đại Hải, há to miệng:
– Ngươi …… Tại sao ngươi lại trở về hả?
Y lắp ba lắp bắp hỏi. Việc đầu tiên của y khi bước vào nhà thấy hắn, chính là y nhìn về góc tường đang để một đống khoai lang đang chất chồng ở đó, bất giác tỉnh ngộ ra, hiện tại qua rồi, thu hoạch cũng đã xong rồi, đám khoai lang nhà y, cũng sẽ không còn có thêm nguy cơ bị phân thây nào nữa.
Lúc này, y mới yên lòng lại. Vào nhà rồi, liền tức giận hỏi:
– Ngươi không phải là đã bỏ đi rồi sao? Lại quay về làm chi? Còn bắt ta phải nói rõ ra nữa sao. Ngươi vốn cũng không có đồ vật nào để quên ở nơi này của ta cả.
Giang Bách Xuyên đặt tay nải của mình, vào trong ngăn tủ duy nhất có ở trong căn phòng này, tiếp theo từ trong tay nải đó, nhấc lên một xâu tiền đồng đặt ở trước mặt của Trương Đại Hải:
– Nhìn thấy không? Đây là tiền ta bồi thường đám khoai lang của ngươi.
Câu nói, có tiền liền có thể sai thần khiến quỷ, lại được thể hiện đến cực kì rõ nét ở trên người của Trương Đại Hải. Y vừa nhìn thấy tiền đồng, cả khuôn mặt vừa rồi như là mùa đông khắc nghiệt, nhất thời, lập tức biến thành xuân về hoa nở, nhận lấy một xâu tiền đồng mới tinh sáng loáng đến lấp lánh này:
– Chậc chậc. Số tiền này đã đủ để mua mấy chục cân khoai lang rồi a!
Y nắm xâu đồng tiền thật chặt:
– Cái kia, Giang Bách Xuyên, ngươi nhìn ngươi xem, đến chân bước đi cũng đều mệt rồi phải không? Không sao cả. Trước tiên, là ngươi nên nghỉ một lát nha. Để ta đi nấu cơm cho ngươi dùng. Ngươi muốn ăn chút gì a? Giờ đậu hũ xào với hai cái trứng gà đánh được không nha?
Y vừa nói, vừa ở một bên liền muốn đi ra khỏi phòng để làm cơm.
Giang Bách Xuyên kéo y lại:
– Được rồi. Khoan hãy làm cơm đã. Trước tiên, ngươi nên đánh một ván với ta đã. Đợi lát nữa, liền có thứ ngon cho ngươi ăn nha.
Đầu tiên là, hắn không dám lấy thịt heo gì đó bày ra, lo sợ Trương Đại Hải liều mạng mà nhào tới, một mực đòi ăn cơm trước, liền không có ai để chơi cờ với hắn nha.
Hắn vừa ở một bên, nóng vội bày xong bàn cờ, đưa hũ nút màu trắng cho Trương Đại Hải, bởi hắn biết rõ y quen dùng cờ trắng. Hắn vừa nghe y ở trong miệng lầu bầu nói:
– Ngươi, đúng là, chưa từng trải qua cuộc sống khổ cực a. Việc chơi cờ này, chỉ là để thú vui để giải sầu mà thôi, nào có thể, đánh cờ mà coi như thay cơm mà ăn no bụng được a?
Nói là nói như vậy. Nhưng y vẫn là ngồi xuống đánh cờ. Đương nhiên là, Giang Bách Xuyên cũng tự biết được là, không phải do mị lực của bản thân quá mạnh, mà tám đến mười phần là do tác dụng của xâu tiền đồng vừa rồi a.
Vừa mới đặt một quân cờ, Trương Đại Hải lại lẩm bẩm tiếp:
– Mùi thơm này cũng thật dễ ngửi nha. Chỗ không tốt của mấy người có tiền như các ngươi, chính là, khoe của là không chịu được mà. Toàn bộ bàn cờ này còn thoa cả hương liệu. Hương liệu này, cũng hoàn toàn không rẻ a, thực là …
Giang Bách Xuyên trợn tròn mắt, thầm nghĩ: quả thật, nhà quê chính là nhà quê a. Đây là gỗ trầm hương ngàn năm, vô cùng quý giá chỉ có duy nhất ở trên thế gian này a.
Có điều, hắn lại không muốn giải thích với Trương Đại Hải, nói ra những lời này với y, cũng như là đàn gảy tai trâu. Hắn liền nhịn xuống, nhưng trước sau, vẫn có một vấn đề quanh quẩn ở trong lòng của hắn, vừa vặn nhân cơ hội này, liền hỏi ra.
– Đại Hải, lúc trước ngươi nhận định ta là kẻ trộm, hải tặc. Hiện tại lại dựa vào cái gì mà tin ta không phải là trôm cắp a? Liền bởi vì cái thỏi vàng à?
Hắn đúng là rất kỳ quái ở trong lòng, ở trong mắt của Trương Đại Hải, không phải người có tiền nào cũng đều là đáng tin cả.
– Đương nhiên là không phải rồi.
Trương Đại Hải nở nụ cười “ha ha" một tiếng, lại thuận tiện đặt một quân cờ lên trên bàn cờ.
– Bắt đầu từ hôm qua, ta mới nhận định, ngươi không phải là kẻ trộm. Bởi vì ngươi đã dùng vàng mua hai quả trái cây của ta, cũng không có trộm vàng lại. Cho nên, ta cảm thấy, ngày đó, ta xác thực là nghi ngờ oan uổng cho ngươi. Ta cũng chỉ có thể hận tên trộm trời đánh. Ta bán khoai lang thật vất vả, kiếm được có chút tiền, đều bị gã đó sờ soạng trộm hết rồi. Sau đó, ta cũng không có tiếp tục lại đi vào trong thành bán đồ nữa. Đám dân chúng sống ở đó cũng quá không có chính nghĩa, biết điều gì hết a. Nếu như là ta, vừa nhìn thấy người khác gặp phải loại chuyện này, thì sáng đó, đã đứng ra chặn đường, tóm chặt lấy tên trộm vặt đó rồi đi.
– Ha ha. Không nhìn ra nha, Đại Hải lại còn là một vị nghĩa hiệp thấy chuyện bất bình liền ra tay tương trợ dùm đây.
Giang Bách Xuyên cũng hạ xuống một quân cờ. Hắn chơi cờ cùng với người khác, đều là im hơi lặng tiếng, hết sức tập trung. Hắn cũng chưa bao giờ gặp qua loại người như Trương Đại Hải vậy. Có điều, cái cảm giác này lịa khiến cho hắn phi thường thoải mái. Cả hai vừa ở một bên tán gẫu, lại vừa ở một bên đánh cờ càng khiến cho hắn cảm thấy mới mẻ vô cùng.
Do tâm tình tốt, nên hắn nhìn Trương Đại Hải ngồi ở đối diện, cũng vô cùng thuận mắt. Bỗng nhiên, hắn hít vào một hơi lạnh lẽo.
Bởi vì hắn nhìn thấy cái vị nhà quê có kỳ nghệ cực kì cao này, tất nhiên là đang dùng tay bắt lấy quân cờ.
Hơn nữa …
Hơn nữa, Giang Bách Xuyên hít vào lại, không thở ra nổi một hơi nào, suýt chút nữa, đã tự khiến mình hôn mê bất tỉnh rồi a.
Trừng mắt, run rẩy chỉ vào Trương Đại Hải lắp bắp nói:
– Ngươi …… Ngươi …… Ở trên tay của ngươi là cái gì hả? Ông trời ơi. Ngươi đừng nói với ta, cái thứ đó là bùn. A a a a. Trước khi, ngươi chơi cờ vẫn còn chưa có rửa tay hả?
Trương Đại Hải tự nhìn bàn tay của mình một cái, lại liếc mắt một cái nhìn đến một nhúm bùn nho nhỏ bị dính ở trên bàn cờ trước mặt, trực tiếp nở nụ cười hồn hậu.
– Yêu, ta đều hoàn toàn quên mất a. Ngươi nhìn xem, mỗi ngày ta đều vẽ bàn cờ ở trên mặt đất, lại kiếm mấy cục đá, tự chơi cờ với chính mình. Đến ở cái bàn cờ cùng với đống quân cờ ở trong nhà này cũng đều là cục đá tờ giấy, mặt đất thôi hà. Cần gì phải rửa tay này nọ a. Dù có rửa sạch đến mấy, chốc lát liền bị dính bùn lấm lem mà thôi. Cho nên, hôm nay, ta liền đã quên mất, đây là đồ vật của ngươi a. Không có chuyện gì, không có chuyện gì. Giữ gìn sạch sẽ rất tốt. Trách không được, mấy cái viên cờ trắng này lại đẹp đẽ đến vậy nha. Chờ chút, ta đi rửa ráy sạch là tốt rồi.
Y vừa nói xong liền đứng lên, bước ra gian ngoài, rửa tay sạch sẽ rồi mới trở về lại.
Tên Giang Bách Xuyên này đều hơi hơi có bệnh thích mọi thứ đều phải sạch sẽ một chút a. Nhưng, điều ấy không thể nào phát tác ra được trước tính khí của vị Trương Đại Hải ở trước mặt này, mọi sự bực bội cũng đã hoàn toàn bị chết non a. Kẻ ở dưới mái hiên nhà người khác, không thể không cúi đầu mà. Bằng không, người ta sẽ vứt ra một câu: “ngươi không thích chờ thì liền cút đi", lại tự khiến mình phải há hốc mồm nghẹn họng nha.
Bởi vậy, hắn không thể nào không cố nén lại mà nhịn xuống. Vả lại, người đang chơi cờ, cần nhất là, mọi tâm tình đều phải thật thoải mái trong trạng thái tốt nhất. Cho nên, trong phút chốc, hắn liền không để lại một chút bực bội này ở trong lòng đã mau lẹ ném nó lên đến chín tầng mây rồi đi. Theo từng trùng trùng điệp điệp đường đi nước cờ kì diệu lại không theo một quy luật của Trương Đại Hải, cũng đều đã có thể câu hồn của hắn đi mất rồi.
Cũng không biết đã trôi qua bao lâu, vừa xong hai trận cờ, Giang Bách Xuyên vẫn theo thường lệ lại là thua đến thảm hại. Nhưng, hắn không có chút cảm giác ảo não nào. Chỉ là, lúc này, dù cho nói cái gì, dụ dỗ ra sao thì vị Trương Đại Hải này cũng đã không chịu ngồi xuống chơi cờ tiếp nữa. Bất đắc dĩ, hắn không thể làm gì khác hơn lấy bọc giấy thịt kho đầy dầu mỡ gì đó ra. Cả hai người đều đã đói meo, cho nên liền hùng hổ ăn một bữa no nê a.
Trương Đại Hải liền dọn ra cái đệm giường đã vá mấy chỗ lót lên lên trên giường, hai cái chăn bông bạc màu cũng đã rất cũ kỹ rồi. Y liền chào Giang Bách Xuyên một tiếng, liền chui vào trong chăn, không đến một khắc, hô hấp của y đã đều đều mất rồi.
Giang Bách Xuyên ngủ không được. Cái giường cứng rắn đến vậy, thực sự khiến cho người ta khó có thể nằm ngủ nổi a. Tuy là không còn có cách nào. Nhưng, chờ qua mấy ngày nữa, hắn thắng được Trương Đại Hải rồi, lại liền trở về núi hưởng thụ a. Lại nói tiếp, nam nhi lang bạt trên giang hồ, cần gì phải câu nệ đến mấy thứ dễ chịu, thoải mái khỉ gió làm gì a.
Sau khi đã tự thuyết phục chính mình rồi, hắn mới không thể nào không cam lòng mà tiến vào trong chăn. Cũng còn may là, Trương Đại Hải không ngáy, bằng không, hắn thực sự sẽ không nhẫn nhịn nổi nữa đi.
Trong đầu, lại nhớ lại hai trận cờ vừa nãy, bất tri bất giác liền thiếp đi, ngủ mất. Đến khi hắn tỉnh lại cũng không biết là đã giờ nào roi, chỉ nhìn thấy trăng đã lên cao đến giữa trời. Ánh sáng màu bạc nhàn nhạt, mông lung từ cửa sổ soi vào, hắt lên cây cối ở trong sân, in mấy cái bóng lên trên tường. Mấy cái bóng hơi lat động, chập chờn, lại càng có một phen thanh tao.
Nhất định là, cuộc sống của Giang Bách Xuyên, sẽ không thể nào là của một người đầy tình thơ ý hoạ được a. Chỉ có điều, loại bầu không khí an bình, điềm tĩnh này lại cộng thêm ánh trăng sáng, cũng đã khiến hắn khơi gợi lên mấy phần tình ý lãng mạn.
Nghiêng đầu nhìn sang, chẳng biết từ lúc nào, Trương Đại Hải đã đạp chăn ra, chỉ có một lớp áo ngoài, bị cuốn cao lên, đai lưng lại lỏng lẻo, buông thõng, rũ xuống trên đệm giường, hai vạt áo trên ngực lại mở toang, tách về hai bên, lộ ra một mảng da thịt lớn màu nâu mật ong, kỳ quái nhất, chính là hai đầu nhũ ở trên lồng ngực đó, đúng là màu hồng, đang lẳng lặng ở yên nơi đó, dường như là đang say ngủ vậy.
Ban đầu, ở trong đầu của Giang Bách Xuyên chỉ là muốn nhìn xem người nam nhân này, đến tột cùng, có cái chỗ nào thông minh a. Tại sao y lại có thể chơi cờ giỏi đến vậy, cứ luôn thắng hắn hết lần này đến lần khác. Dần dần, sự nghi vấn này liền chuyển hóa thành một loại phiền muộn không phục.
Hắn lặng lẽ bò qua, nhìn kỹ khuôn mặt anh tuấn đang ngủ say ở dưới ánh trăng, thì thầm nói:
– Hừ hừ. Ngươi có cái gì tốt, có chỗ nào hơn được ta a? Tại sao cư nhiên ông trời lại cho ngươi một thân tài nghệ chơi cờ thiên phú giỏi đến vậy a. Hừ hừ. Ta liền không tin ta tài giỏi đến vậy lại luôn bại trước ngươi. Ngươi cứ chờ coi, nhất định, ta sẽ thắng ngươi đi.
Hắn vừa nói chuyện, vừa giơ ngón trỏ qua, định chỉ về chóp mũi của Trương Đại Hải. Nhưng, lúc này, bởi vì khoảng cách giữa hai người thực sự là quá gần. Cho nên, khi hắn quơ tay qua, liền không cẩn thận xẹt ngang qua lồng ngực của đối phương, lập tức, có một loại cảm giác đặc biệt dị thuờng liền truyền đến, không phải là mềm mại, nhưng lại co dãn cực kỳ. Hắn cúi đầu nhìn lại, thì ra, là do hắn đã đụng phải đầu nhũ của đối phương.
Cái đầu vú vốn lép xẹp kia đã bị chút động tác ma sát này, càng có hơi chút cương cứng đứng thẳng lên, màu sắc cũng đậm thêm một chút. Giang Bách Xuyên không nhịn được bật cười “ha ha", lại vội vã vươn bàn tay ‘bộp’ một tiếng, che miệng lại.
Ngước đầu nhìn sang, thấy Trương Đại Hải không có nửa điểm phản ứng. Hắn mới cười xấu xa, lại vươn ra ngón tay đi gảy cái đầu nhũ nho nhỏ này một hồi, thấy nó ở trong nháy mắt lại nở lớn thêm mấy phần, không khỏi nhỏ giọng tự nói:
– Không nghĩ tới, vị nhà quê đầu gỗ này, thân thể cũng rất mẫn cảm a.
Hắn vừa nói xong, đến cùng là vẫn chơi chưa đã nghiền. Hắn không cam lòng lại gảy thêm một lát nữa. Lúc này, Trương Đại Hải liền có phản ứng, rên lên một tiếng,
– Ân.
Y liền xoay người trở mình sang hướng khác, khiến sợ Giang Bách Xuyên sợ đến mức không dám gây ra bất cứ tiếng động nào cả, đều tập trung chuyên chú lắng nghe động tĩnh, lại phát hiện ra y chỉ là vươn mình mà thôi, lập tức lại ngủ thiếp đi rồi.
Hắn từ từ ngồi thẳng lên, thở dài ra một hơi. Tầm mắt lại thẳng tắp rơi xuống trên người của Trương Đại Hải. Hắn nhìn một hồi liền ngơ ngẩn cả người. Bất quá vừa nhớ đến tài nghệ chơi cờ cực kì giỏi của đối phương thì lại dâng lên một cỗ ảo não.
Trong đầu, bỗng nhiên dần hiện ra một ý nghĩ kỳ dị: hừ hừ, ngoại trừ chơi cờ thì thua ngươi thôi. Còn lại mấy thứ khác ta nào không mạnh bằng ngươi chứ, chắc chắn là, mạnh hơn cả ngươi a. Tỷ như việc làm tình đi, khẳng định là, sẽ do ta đặt ngươi ở dưới thân mà làm nha.
Ý nghĩ này vừa nảy sinh ra, dường như đầu óc lại không chịu khống chế, ở trước mắt phảng phất như đã vẽ ra một bức tranh:
Hắn đặt Trương Đại Hải ở dưới thân. Đối phương liều mạng giãy dụa ở dưới thân của hắn. Nhưng, cố sức cũng vô dụng, vốn cũng không thay đổi được gì. Đến cuối cùng, chỉ có thể hét thảm một tiếng, tiếp theo lại khóc lóc bi ai, nỉ non xin tha.
Hắn cứ như một tên biến thái, càng không muốn nghĩ đến, càng liền không thể khống chế nổi sự bay lượn tự do của đầu óc mình được. Chờ cho tới khi hắn đã tỉnh táo lại, cư nhiên đã phát hiện ra, nam căn của nửa thân dưới đã cứng lên.
Nhưng, lần này lại dọa cho Giang Bách Xuyên phát sợ rồi a. Bản thân mình lại làm sao, cư nhiên, lại sinh ra phản ứng với tên nhà quê này a. Lại còn có lời thề lúc trước, dám tự đảm bảo bản thân mình chắc chắn là sẽ không bị rơi vào trong tay của một vị nhà quê hay sao đây.
Không được. Quá nguy hiểm. Việc này quả thật là quá nguy hiểm a.
Hắn vội vã bò cách xa ra khỏi người của Trương Đại Hải, gấp gáp tự chui vào trong ổ chăn, muốn nỗ lực đuổi đi những hình ảnh tưởng tượng thô tục vừa nãy ở trong đầu, từ bức bách bản thân mình mau mau tiến vào mộng đẹp.
Nhưng, con người vốn chính là loại động vật kỳ quái như thế. Khi ngươi càng muốn nhanh chóng lãng quên cái gì đó, thì liền ngươi càng không dời lực chú ý đi được, lại càng quên được. Giang Bách Xuyên không cách nào đánh đuổi đi mấy cái hình ảnh dâm loạn đang lởn vởn đầy đầu của hắn cả. Đến cuối cùng, hắn tự rút ra kết luận rằng, do thân thể của hắn đã lâu rồi không tìm nữ nhân để phát tiết cho nên mới suy diễn linh tinh như vậy. Chỉ đơn giản là, hắn không thèm tiếp tục để ý nữa a.
Trong đầu muốn hiện ra cái hình ảnh gì thì liền để nó tự tung tự tác hiện ra cái đó đi. Hắn vừa nghĩ thông như thế. Tâm tình phiền muộn, rối rắm liền được giải tỏa, tâm tình bình tĩnh xuống, một lát sau liền ngủ mất.
Hắn ngủ đến mông mông lung lung. Phảng phất như đang tự mơ thấy, hắn đè một vị hoa khôi thanh tú, khuê các ở dưới thân, đang hăng hái làm một chút chuyện thân mật để khiến cho cả hai đều vui sướng, đang đến giai đoạn cao trào, sung sướng đến mức bay lên đến tận mây xanh.
Giang Bách Xuyên thỏa mãn híp mắt lại thở hắt ra, trong giây lát lại mở mắt ra, không ngờ lại phát hiện ra, người đang bị hắn đặt ở dưới thân, đó lại chính là Trương Đại Hải, đang bày ra dáng vẻ tóc tai rối loạn, hai mắt nhắm nghiền, tựa hồ như là bị làm đến ngất đi vậy.
Một màn hình ảnh này, doạ Giang Bách Xuyên sợ, đến mức suýt chút nữa là bị điên luôn rồi đi. Hắn liền vội vã lập tức muốn nhảy ra khỏi chiếc giường này. Nhưng, làm sao, cũng không nhảy xuống giường được a. Dưới tình thế cấp bách, hắn liền liều mạng nhảy ra một cái, sau đó, đôi mắt bị tối sầm lại.
Đợi đến khi hắn mở mắt ra lần nữa. Vẫn chỉ thấy, thân thể của hắn đang nằm ở phòng ngủ ở nông thôn. Mặt trăng đã ngã về tây. Mấy cái bóng cây cối ở trên tường cũng đã dần dần bị phai nhạt đi.
Hắn thở hắt ra một hơi thật dài.
Xem ra, đây chỉ là một giấc mộng mà thôi, tuy rằng, quả thật là quá hoang đường. Nhưng, cũng còn may là mọi hình ảnh đó cũng chỉ là giấc mơ a. Người như mình, làm sao lại nảy sinh hứng thú đối với vị Trương Đại Hải nhà quê này được. Đang nói cái chuyện cười gì đó đây.
Sau một khắc, khuôn mặt của hắn lại hồi phục vẻ nghiêm nghị lần nữa. May là, vẫn còn ở trong đêm tối, cho nên, vẫn không có ai có thể nhìn thấy được nét lúng túng ở trên mặt của hắn cả.
Tự vươn ra bàn tay run rẩy sờ xuống dưới hạ thân, bất giác, suýt chút nữa, hắn đã manh động đến mức muốn đâm đầu vào tường đi,
Bản thân mình…
Cư nhiên, mình đã tự mơ thấy mộng xuân. Di, hơn nữa, còn làm bẩn cả đệm giường của người ta a. Nha, dấu vết này, thật là khiến cho người ta thấy thẹn thùng mà.
Giang Bách Xuyên xoay người lại nhìn Trương Đại Hải. Cuối cùng, hắn đành phải lặng lẽ bò dậy. Tiếp theo, xem cái chỗ mặt chăn bị dính phải gì đó, như là cái khăn, mà dùng sức chà xát giống giặt đồ vậy nha.
Trong khi ai đó đang dùng hết sức lực mà cố chà xát cái chăn nọ, thì ở bên ngoài, bỗng truyền đến một tiếng gà trống gáy to kéo dài. Tiếp theo đó, Giang Bách Xuyên liền nhìn thấy Trương Đại Hải chậm rãi trở mình lại. Sau đó, y mở mắt ra, lại xoay người thêm một cái nữa, mới chậm chạp bò dậy, giọng điệu vẫn còn ngáy ngủ, nói:
– Trời đã sáng rồi sao. Dậy thôi, xếp mền gối a.
Nói xong, liền đứng dậy liền muốn chồng chất chăn.
Ở trong lòng của Giang Bách Xuyên lập tức cả kinh, không tự chủ mà được liền thu hồi lại tầm mắt trần trụi đang rơi vào trên bả vai quang lỏa của y, đầu tiên, là hắn liền giả như không hề nhìn thấy gì, liền đứng dậy, cười nói:
– Ngươi đi thay quần áo đi. Chăn đệm này, cứ để ta xếp gọn lại cho a.
Hắn vừa dứt lời. Trương Đại Hải liền hoài nghi liếc mắt nhìn hắn:
– Ngươi sẽ xếp chăn dọn đệm sao? Ngươi biết xếp chăn à? Hay vẫn nên để ta tới làm đi.
– Ngươi đừng có nhìn người mà bắt hình dong. Cũng đừng có lấy cái tầm nhìn hạn hẹp của ngươi mà đánh giá ta. Ngươi có dám đánh cược với ta hay không hả?
Giang Bách Xuyên thẹn quá hóa giận, thật sự là đã xếp cái đệm lớn ở trên giường lên, kỳ thực chỉ là sợ Trương Đại Hải nhìn thấy cái dấu vết đáng hổ thẹn đến không thể mở miệng nổi a.
Cũng may là, sức mạnh cánh tay của hắn cũng không tệ, nên bất chợt xách tấm đệm giường lớn này nâng lên không trung, tư thế vững vàng, dễ như bỡn vậy, cũng giống thật là biết làm việc này nha. Trương Đại Hải liền yên tâm mặc thêm áo bào vải thô tay ngắn lên người, lại cực kỳ xa xỉ, đập hai quả trứng gà cho vào trong nước sôi quấy một hồi, đợi được quen, liền cho ra ngay món trứng trụng nước sôi để ra hai bát lớn, bưng ra ngoài cùng với Giang Bách Xuyên đã mặc quần áo tử tế, ăn xong, liền tự dẫn hắn đi thẳng đến ruộng bắp của y ruộng ngô.
Giang Bách Xuyên thật sự có chút nhịn không nổi, mà muốn nôn ra cái đống trứng gà trụng vừa ăn vào bụng khi nãy. Bởi vì không có thêm vào chút mật ong nào cả, nên vốn có chút mùi tanh. Có điều, hắn nghĩ tới Trương Đại Hải đều là có ý tốt, cho nên, hắn đành phải miễn cưỡng nuốt nó xuống.
Hắn vừa bước đi trên đường, vừa lắng nghe đối phương hỏi chuyện của mình:
– Tại sao ngươi lại muốn đi cùng ta –? Nói cho ngươi biết, ta cũng không dám lại để ngươi làm việc dùm ta nữa đâu. Bằng không, xem như là, đến thuế đất của năm nay cũng hoàn toàn không thể giao nổi a.
Hắn liền “hừ" lên một tiếng, nói:
– Ta cũng sẽ không giúp ngươi làm việc nữa đâu a. Ngươi yên tâm đi. Do ta có nghe nói, trong lúc nghỉ ngơi, ngươi vẽ ra một bàn cờ ở trên đất lại tự chơi cờ một mình. Cho nên, ta mới muốn đi cùng ngươi. Đến lúc đó, hai người chúng ta lại đánh cờ. Chẳng phải là so với việc một mình ngươi đơn độc chơi, có phải là hứng thú hơn nhiều sao?
Hắn vừa nói vậy, Trương Đại Hải liền không lên tiếng nữa.
Chờ đến lúc tới nơi, mặt trời cũng đã nhô cao, một mảng ruộng đất thật lớn, trên mấy thửa đã có một vài người đang hăng hái làm việc rồi a.
Giang Bách Xuyên nhìn về phía xa xa, âm thầm thở dài, nói:
Chả trách, Lý Đại Hỉ căm hận việc lãng phí lương thực đến vậy a. Bây giờ, xem ra, mấy người nông dân này, đúng là, làm việc rất cực khổ mới cho ra được lương thực ăn hàng ngày này.
Nghĩ xong rồi, hắn quay đầu nhìn về phía Trương Đại Hải. Cũng đã thấy y đã sớm bắt đầu làm việc, hắn liền tìm chỗ mát ngồi xuống, yên lặng chờ đến lúc y làm xong việc mà nghỉ ngơi giữa buổi.
Tác giả :
Lê Hoa Yên Vũ