Quá Trình Dưỡng Thành Yêu Hậu
Chương 97
Hàn Anh lại cười nói: “Đại thiếu phu nhân mang thai? đây thật sự là chuyện tốt!" Nàng chẳng muốn nhiều lời, nên không nói gì.
Phó Du sợ Hàn Anh bởi vì Lam thị mang thai mà khổ sở, vội vàng chuyển chủ đề, mỉm cười hỏi thăm Hàn Anh: “Tam tẩu, vậy chuyện ngày mai tẩu muốn đi Tống phủ, Tam ca có biết không?" Tam tẩu tuổi tuy nhỏ, nhưng là nhị phẩm mệnh phụ đương triều. Phụ thân của Tống Di là tế tửu[1] Quốc Tử Giám, tuy rằng thanh quý, nhưng cũng chỉ là Tứ Phẩm; vị hôn phu của Tống Di chức vị thấp hơn, bất quá là Huyện lệnh huyện Hứa Xương, tiểu quan chính thất phẩm. Tam tẩu nói muốn đi đến đó, không biết Tam ca có cho đi hay không.
[1] chức quan đứng đầu Quốc tử giám.
Hàn Anh vẻ mặt tự nhiên: “Buổi tối ta gặp hắn hỏi lại hắn vậy." Mấy ngày nay Phó Tạ tâm sự rất nặng, nàng luôn phụng bồi hắn, rất ít gây chuyện khó dễ làm phiền hắn. Nhưng, Hàn Anh cảm thấy cho dù Phó Tạ không đồng ý cho nàng đi, nàng cũng chắc chắn khiến Phó Tạ đồng ý.
Phó Du cười: “Tam ca dọa người như vậy, chị dâu làm sao lại không sợ hắn?"
Hàn Anh cười nói tự nhiên: “Tại sao ta lại sợ hắn?"
Nàng và Phó Du kẻ xướng người hoạ, căn bản không nói một tí xíu nào về chuyện Lam thị mang thai.
Phó Quý nương tử lúc này cũng cảm thấy sự xuất hiện của mình càn rỡ thô lỗ, đỏ bừng cả khuôn mặt, lúng túng đứng ở đó. Nàng ở Quốc Công Phủ nhiều năm, liên tục làm nội quản sự, không khỏi có chút lên mặt, hôm nay ở nơi này của Hàn Anh đụng phải sự uyển chuyển từ chối, đành phải ngượng ngùng chịu đựng, không cáo lui.
Hàn Anh không để ý tới nàng một hồi, thấy nàng khuôn mặt trướng đến đỏ bừng, lúc này mới lành lạnh nói: “Phó Quý nương tử, không có chuyện gì ngươi đi xuống đi!"
Phó Quý nương tử chán nản đi xuống.
Đợi trong phòng còn lại người mình, Hàn Anh lúc này mới dặn dò Nhuận Thu: “Ngươi đi nói với Phó An một chút, mang theo người chỉnh đốn lại nội viện Đông Sương phòng ở Nữ Trinh viện, sau này mỗi buổi sáng ta ở đó xử lý gia vụ." Nàng chuẩn bị sau này mỗi buổi sáng rút ra một canh giờ ở Đông Sương phòng xử lý gia vụ, không để việc nhà ở Quốc Công Phủ ảnh hưởng đến sinh hoạt của nàng và Phó Tạ.
Đợi Nhuận Thu đi tìm Phó An thương nghị, Hàn Anh còn gọi Tẩy Xuân tới, phân phó: “Ngươi chiếu theo quy củ của đông Thiên viện chúng ta nghĩ ra điều lệ, đem tất cả các điều khoản công việc trong Quốc Công Phủ phân ra như bốn người Sấu Đông các ngươi, sau đó lại tầng tầng trao quyền cho cấp dưới, cho những quản gia nương tử, mô phỏng tốt rồi cho ta xem. Mặt khác thông tri những quản gia nương tử, sau này mỗi ngày từ giờ tỵ đến giờ ngọ xử lý gia vụ Quốc Công Phủ."
Tẩy Xuân đáp ứng, lập tức đi đặt ra các điều lệ.
Phó Du thấy Hàn Anh phân phó nửa ngày, đem trách nhiệm quản gia tất cả đều trao quyền cho bốn đại nha hoàn cấp dưới của mình, không khỏi buồn cười: “Tam tẩu, tẩu thật biết phân chia công việc nha!"
Hàn Anh bưng trà hoa quả lên uống một ngụm, ung dung nói: “Quốc Công Phủ nhân khẩu đông đúc sự vụ phức tạp, ta nếu mọi chuyện đều tự mình làm, đã sớm mệt chết rồi, các nàng tất cả đều có trách nhiệm riêng, ta ôm cái chung là được rồi!"
Nàng để tách trà tách trà xuống, nhìn Phó Du, chân thành nói: “Tứ muội, tương lai muội lập gia đình, nếu như muốn quản lí gia vụ, cũng phải chú ý, nhất định phải bồi dưỡng mấy tâm phúc tài giỏi, phân việc rõ ràng cho các nàng, nhưng cũng không thể hoàn toàn mặc kệ, tối thiểu phải giám sát quản lý chặt chẽ."
Phó Du nghe vậy, nghĩ nghĩ, không khỏi liên tục gật đầu, cảm thấy lời này của Tam tẩu rất có lý. Nàng lại nghĩ, mới hiểu được Hàn Anh là tự tay dạy nàng quản lý gia vụ, lỗ mũi không khỏi có chút chua xót, cúi đầu nắm tay Hàn Anh: “Cảm ơn Tam tẩu."
Tính tình Hàn Anh là tấm lòng rộng mở, liền nói ngay: “Cám ơn cái gì? Ta đang muốn nói với ngươi đây, sau này mỗi ngày từ giờ tỵ đến giờ ngọ ta xử lý gia vụ, ngươi cũng qua giúp ta, vì ta phân chút ưu sầu!" Phó Du mắt thấy sắp phải về nhà chồng rồi, tương lai gả đi hẳn là làm chính thê, với tư cách chị dâu, cũng nên dạy nàng quản lý gia vụ rồi.
Phó Du lúc này đứng dậy, trịnh trọng đáp ứng, cũng cám ơn Hàn Anh.
Hàn Anh không chịu kể công, cười dịu dàng nói: “Là ta phiền toái ngươi, hà tất phải cám ơn ta?"
Hai người vừa tán gẫu trong chốc lát, Phó Du thấy trong phòng chỉ còn lại có đại nha hoàn Nhuận Thu, liền lấy dũng khí thấp giọng nói: “Tam tẩu, đại tẩu đã có mang thai, người cũng phải..." Tam ca Tam tẩu tuy là con trai trưởng con dâu dòng chính, thế nhưng đại tẩu huyênh hoang khắp nơi, hôm nay lại mang thai trước, sau này sợ là càng khoa trương.
Hàn Anh không khỏi nở nụ cười: “vội gì chứ! Chuyện này cũng không phải một thời ba khắc có thể có!" Nàng thật sự không vội, nhưng không biết ý nghĩ của Phó Tạ. Hàn Anh chuẩn bị buổi tối đợi Phó Tạ trở về, nàng và Phó Tạ sẽ tâm sự chuyện này một chút.
Phó Du thấy nàng không muốn nói chuyện này, liền không nhắc lại.
Bởi vì sợ Phó Tạ trở về dùng cơm tối, mình ở nơi đây bất tiện, Phó Du thấy đến giờ dọn cơm, liền tạm biệt Hàn Anh, mang theo nha hoàn Tương Lan đi ra.
Lúc này là lúc mặt trời chiều ngã về tây, trời chiều màu vàng chiếu vào trên người, dọc theo đường hẻm phía nam rời đi không bao lâu, trên người Phó Du liền rịn ra một tầng một mồ hôi, liền thả chậm bước chân.
Phía trước chính là thư phòng Cầm Vận đường của Phó Tạ, sợ nhất gặp được Tam ca Phó Tạ, liền chú ý liếc mắt nhìn đại môn Cầm Vận đường, nhưng nhìn thấy một thanh niên tướng quân vóc người trung đẳng mang theo hai cấm quân đi ra, không khỏi ngừng bước chân.
Dáng vẻ đối phương tuổi chừng hai mươi hai mốt, thấy một nữ hài tử nữ hài tử người dáng vẻ khuê tú trước mặt, liền chắp tay với Phó Du, cũng không nói chuyện, trực tiếp dọc theo đường hẻm phía nam rời khỏi đông Thiên viện.
Phó Du chỉ cảm thấy đối phương mày kiếm mắt sáng, rất anh tuấn, bóng dáng đối phương cũng không thấy được, tim của nàng vẫn đập bịch bịch.
Tương Lan cũng là tiểu lanh lợi, thấy dáng vẻ cô nương nhà mình như vậy, liền cười hì hì nói: “Cô nương, người kia nô tài nhận ra!"
Phó Du cũng không nói chuyện, chậm rãi đi ra ngoài. Dù sao trong lòng Tương Lan lời nói không để trong lòng, sớm muộn gì cũng sẽ nói ra.
Tương Lan quả thật nhịn không được, thần thần bí bí nói: “Cô nương, người kia gọi là Lý Chân, là Hiệu úy trong cấm quân, chuyên hộ tống bảo vệ tam công tử!"
Phó Du không có nói gì, thế nhưng trong lòng nhiều lần nghiền ngẫm hai chữ “Lý Chân" này, chỉ cảm thấy hai chữ này rất thú vị vị, nhưng lại nói không ra là vì sao
Lúc xế chiều Phó Tạ vẫn ở cùng Trần Hi, Hứa Lập Dương, điện Tiền Ti Đô Ngu Hầu Tôn Giản, thống lĩnh cấm quân Tùy Đại Nghĩa, Tiêu Phượng Thiềm cùng mưu sĩ Tô Tương Chi ở thư phòng Cầm Vận đường nghị sự, Hiệu úy cấm quân Lý Chân mang người canh giữ ở bên ngoài.
Sau khi trải qua tinh thần sa sút ngắn ngủi, Phó Tạ rất nhanh liền khôi phục ý chí chiến đấu.
Lần này hắn và Trần Hi liên hợp lại nỗ lực lật đổ Thôi Thành Trân, dù chưa thể thành công, nhưng thành công trừ đi túi tiền Tiễn Thế Trung của Thôi Thành Trân, cũng làm cho Thôi Thành Trân tổn thất một khoản thật lớn.
Lần nghị sự này mục đích của Phó Tạ là dặn dò những người thân tín này của hắn, trong khoảng thời gian kế tiếp cần phải cẩn thận, chuẩn bị sẵn sàng phản công Thôi Thành Trân.
Nghị sự được một lát, Phó Trữ ngâm một bình trà mới châm cho mọi người.
Phó Tạ vừa nâng chung trà lên thưởng thức mấy ngụm, Phó Trữ liền đi vào bẩm báo, nói thanh y vệ có việc gấp tới tìm Hứa Lập Dương.
Hứa Lập Dương đi ra một lát, rất nhanh liền trở về.
Hắn muốn nói lại thôi nhìn Phó Tạ: “Điện soái..."
Phó Tạ dùng ánh mắt ra hiệu cho hắn tiếp tục bẩm báo.
Hứa Lập Dương quả thực không biết nên nói cái gì cho phải, suy nghĩ một chút, nói: “Bệ hạ, bệ hạ mới nạp nữ nhi thứ năm của Thôi Thành Trân, thu xếp ở Lâm Lang các, phong làm Chiêu Nghi."
Trần Hi ở một bên nghe xong, nhíu mi nhìn Phó Tạ.
Tỷ tỷ của hắn là Trần quý phi ở Thúy Hoa điện, nhưng thân tỷ tỷ của Phó Tạ là Phó hoàng hậu trong cung, Phó Tạ lý nên chú ý chuyện này hơn so với hắn.
Phó Tạ ngược lại cảm thấy không có gì, dựa theo tiểu tính của Thừa Dận Đế, những chuyện này hắn làm ngược lại bình thường, không làm mới không bình thường.
Những người này mơ hồ lấy hắn làm chủ, Phó Tạ suy nghĩ một chút, trên khuôn mặt tuấn tú mỉm cười: “Bệ hạ như thế, không phải chuyện rất bình thường sao? Có cái gì lo lắng? Bất quá là binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn mà thôi!" Thôi Thành Trân lần này bị bọn họ áp chế, kế tiếp nhất định sẽ chủ động xuất kích, không có thôi Chiêu Nghi, thì sẽ có Mã Chiêu Nghi, Trương Chiêu Nghi, Lý Chiêu Nghi, tóm lại Thôi Thành Trân chung quy lấy lòng Thừa Dận Đế, hoặc là dâng lên mỹ nhân, hoặc dâng lên người thật, dù sao Thừa Dận Đế muốn nữ sắc, hay thích thành tiên bay lên trời, chỉ cần hắn nịnh nọt hai điểm này, luôn một kích liền trúng.
Đám người Trần Hi Hứa Lập Dương vốn còn có chút khẩn trương, lúc này thấy Phó Tạ căn bản không để chuyện trong lòng, liền cũng đều buông lỏng xuống.
Sau khi tiễn đám người Trần Hi, Phó Tạ sảng khoái tinh thần quay về nội viện với Hàn Anh.
Thôi Thành Trân liên tục không ra tay, trong lòng của hắn vẫn tồn tại chuyện này; hôm nay Thôi Thành Trân rốt cuộc bắt đầu xuất thủ, Phó Tạ ngược lại thoải mái, ý định hảo hảo bồi bồi Hàn Anh.
Bởi vì Phó Tạ mỗi đêm đều trở về dùng cơm tối, cho nên Hàn Anh dựa theo khẩu vị của Phó Tạ, bảo phòng bếp nhỏ chuẩn bị mấy thứ cháo trắng rau dưa.
Hai vợ chồng cùng một chỗ dùng cơm tối.
Dùng xong cơm tối, đúng lúc thấy ánh trăng, Hàn Anh liền cùng Phó Tạ đi dạo trong đình viện ở Nữ Trinh viện trong chốc lát.
Sau khi đi được một lát, Hàn Anh hơi mệt, liền cười dịu dàng kéo Phó Tạ vào phòng ngủ.
Đám người Tẩy Xuân thấy thế, vội lặng lẽ thu thập, cùng một chỗ thối lui ra khỏi nội viện —— hôm nay đã đến mùa hạ, quần áo đơn bạc, không khỏi có chút không quá thuận tiện, cho nên chỉ cần công tử và thiếu phu nhân cùng một chỗ, các nàng cố gắng hết sức không hầu hạ ở trước mắt.
Lúc này đang là đầu đầu hạ tháng tư, trời dần dần nóng lên, nhưng cũng không nóng đến mức phải dùng băng, đến buổi tối gió đêm thổi lất phất, mang đến mùi hoa hồng thơm ngát, vừa thơm vừa mát, thoải mái dễ chịu cực kỳ.
Hàn Anh dắt tay Phó Tạ, đẩy ngã hắn xuống tháp quý phi ở phía trước cửa sổ, bản thân cũng ngồi xuống tựa sát Phó Tạ, một lát sau mới nói: “Ca ca, Lam thị mang thai."
Phó Tạ ngồi ở trên giường gấm, trong ngực Hàn Anh mềm mại thơm mát tựa sát, gió đêm mát mẻ thổi vào mặt, đang hưởng thụ yên tĩnh An Nhàn khó có được, nghe Hàn Anh nói xong, liền đưa tay cách váy sờ lên bụng dưới Hàn Anh: “ừ, đại ca tài giỏi như thế, xem ra làm huynh đệ ta đây cũng phải nỗ lực rồi."
Hàn Anh: “..."
Phó Tạ thấy nàng nhất định là hâm mộ Lam thị có thai, cố tình giải sầu cho nàng, liền thản nhiên nói: “Phó Tĩnh một canh giờ trước nhận được tuyến báo, Vĩnh Thọ trưởng công chúa cũng mang thai rồi." Lam thị luôn luôn không hợp với Hàn Anh, như vậy đối với Lam thị mà nói đây là tin tức xấu, đối với Hàn Anh mà nói chính là tin tức tốt.
Hàn Anh nghe vậy thiếu chút nữa đứng bật dậy, lập tức trợn tròn mắt nhìn Phó Tạ: “Làm sao có thể?" Sao có thể nhanh như vậy?
Phó Tạ mắt phượng trong veo, nghiêm trang nhìn nàng, cũng không nói chuyện.
Hàn Anh lúc này mới xác định, Phó Tùng thật sự song hỉ lâm môn.
Nàng có chút lo lắng cho Phó Tạ, liền đưa tay mở cổ áo cho Phó Tạ, lại đẩy áo lót trung đan bạch la ra, lúc này mới dán mặt mình lên lồng ngực trơn bóng của Phó Tạ, một bên lắng nghe tim Phó Tạ đập, vừa nói: “Muội cũng có chút lo lắng huynh..."
Phó Tạ lấy làm kỳ lạ: “Lo lắng ta cái gì? Là Phó Tùng muốn gia đình không yên, cũng không phải ta!"
Lồng ngực hắn bị bờ môi non mềm của Hàn Anh liếm, rất là thoải mái, thấy Hàn Anh rời khỏi, vội vàng ấn Hàn Anh rồi trở về, sau đó giải thích nói: “Thứ nhất vị trí gia chủ của ta đã xác định, thứ hai ta là con vợ cả, ba thì ta và nàng còn trẻ, chờ nàng lớn hơn chút nữa, chúng ta cũng có thể sinh mười đứa tám đứa con trai, hôm nay ta lo lắng cái gì?" Thật ra hắn lo lắng Hàn Anh sốt ruột, đã lặng lẽ hỏi qua Lý Kim Triêu rồi, Lý Kim Triêu nói thiếu phu nhân tuổi quá nhỏ, xương chậu còn chưa nẩy nở, dễ dàng khó sinh, muộn hai năm ngược lại là chuyện tốt, cho nên Phó Tạ không để trong lòng chuyện này.
Hàn Anh nghe xong, lúc này mới hoàn toàn yên lòng. Chính nàng không thèm để ý, thế nhưng sợ Phó Tạ để trong lòng, cho nên mới phải lo lắng trong lòng. Hôm nay thấy Phó Tạ không thèm để ý, nàng cũng yên tâm.
Môi của nàng dán trước ngực Phó Tạ, thấp giọng nói: “Ca ca, dù cho muội sinh không được, cũng không cho huynh nạp thiếp!"
Phó Tạ rũ mắt xuống nhìn nàng, cố ý đùa nàng nói: “... ừ, để ta suy nghĩ lại đã..."
Hàn Anh nghe vậy, khóe mắt đều đỏ, lúc này đẩy Phó Tạ ra, ủy khuất nhìn hắn, đôi mắt đã bịt kín một tầng lệ.
Phó Tạ thấy bộ dáng này của nàng, trái tim không khỏi kinh hãi, liền ôm nàng vào lòng, bờ môi phụ kề đến bên tai Hàn Anh, thấp giọng nói: “Nếu như nàng phải... Ta liền..."
Hàn Anh nghe vậy, mắc cỡ mặt đỏ rần, lúc này đẩy Phó Tạ một chút: “Ca ca, người ta nói chuyện đứng đắn mà! Đến lúc này, huynh còn có lòng nói giỡn!"
Phó Tạ thấy ánh mắt của nàng ngập nước, mặt tròn nhỏ nhắn trong suốt lộ ra màu đỏ, bờ môi đỏ tươi trơn bóng... Rõ ràng là dáng vẻ đã động tình, trong lòng hắn không khỏi rung động, thân thể sớm có phản ứng, kéo qua Hàn Anh liền ép xuống: “Ta nói là sự thật!"
Hàn Anh thấy vẻ mặt hắn không giống giả bộ, liền đẩy hắn: “Huynh không phải nói muốn..." Lời còn chưa dứt, khuôn mặt của nàng mặt ngược lại ửng hồng.
Phó Tạ mắt phượng tỏa sáng, lúc này buông lỏng Hàn Anh ra, đứng dậy tắt đèn trong phòng ngủ, lại trở về quý phi phía trước cửa sổ, khẽ cười một tiếng, mò lên Hàn Anh, bày thành tư thế quỳ đưa lưng về phía của hắn, áp sát vào.
Hàn Anh bị hắn xoa nắn được cả người mềm mại như nước mùa xuân, thở hổn hển nói: “Ca ca, quần áo... Quần áo còn không chưa..."
Lời còn chưa dứt, váy của nàng đã bị Phó Tạ vạch ra tìm tòi.
...
Ánh trăng như nước chảy vào, chiếu vào khuôn mặt tuấn tú của Phó Tạ.
Hàn Anh nằm ngửa trên tháp quý phi, cố gắng nhìn Phó Tạ trên người nàng.
Lúc này mắt phượng của Phó Tạ khẽ híp lại, khuôn mặt tuấn tú căng thẳng, đỏ tươi bờ môi cũng mím thật chặt, dưới ánh trăng, lông mi dài dày chẳng những che khuất sóng mắt của hắn, còn giống như tô lên ánh mắt hắn, đuôi mắt tinh xảo, đẹp rung động lòng người.
Hàn Anh cố gắng giơ tay lên sờ mặt hắn.
Nàng vừa mới sờ tới, đã bị Phó Tạ đụng một cái, cánh tay lập tức mềm rũ xuống...
Tóc đen thật dài của Phó Tạ đã sớm xoả ra, một chút một chút quét lên trên khuôn mặt trước ngực Hàn Anh, tê tê dại dại ngứa một chút.
Một vầng trăng khuyết giắt trên bầu trời đêm, ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng xuyên qua cửa sổ chiếu vào trên người Phó Tạ và Hàn Anh, thoải mái dễ chịu yên tĩnh.
Mấy ngày nay khẩn trương căng thẳng đã bị Phó Tạ quét sạch, cảm thấy trong lòng một mảnh thư thái, thỏa mãn muốn thở dài.
Một đêm tham hoan, kết quả là sáng ngày thứ hai Hàn Anh không thể đi Tống phủ.
Phó Du sợ Hàn Anh bởi vì Lam thị mang thai mà khổ sở, vội vàng chuyển chủ đề, mỉm cười hỏi thăm Hàn Anh: “Tam tẩu, vậy chuyện ngày mai tẩu muốn đi Tống phủ, Tam ca có biết không?" Tam tẩu tuổi tuy nhỏ, nhưng là nhị phẩm mệnh phụ đương triều. Phụ thân của Tống Di là tế tửu[1] Quốc Tử Giám, tuy rằng thanh quý, nhưng cũng chỉ là Tứ Phẩm; vị hôn phu của Tống Di chức vị thấp hơn, bất quá là Huyện lệnh huyện Hứa Xương, tiểu quan chính thất phẩm. Tam tẩu nói muốn đi đến đó, không biết Tam ca có cho đi hay không.
[1] chức quan đứng đầu Quốc tử giám.
Hàn Anh vẻ mặt tự nhiên: “Buổi tối ta gặp hắn hỏi lại hắn vậy." Mấy ngày nay Phó Tạ tâm sự rất nặng, nàng luôn phụng bồi hắn, rất ít gây chuyện khó dễ làm phiền hắn. Nhưng, Hàn Anh cảm thấy cho dù Phó Tạ không đồng ý cho nàng đi, nàng cũng chắc chắn khiến Phó Tạ đồng ý.
Phó Du cười: “Tam ca dọa người như vậy, chị dâu làm sao lại không sợ hắn?"
Hàn Anh cười nói tự nhiên: “Tại sao ta lại sợ hắn?"
Nàng và Phó Du kẻ xướng người hoạ, căn bản không nói một tí xíu nào về chuyện Lam thị mang thai.
Phó Quý nương tử lúc này cũng cảm thấy sự xuất hiện của mình càn rỡ thô lỗ, đỏ bừng cả khuôn mặt, lúng túng đứng ở đó. Nàng ở Quốc Công Phủ nhiều năm, liên tục làm nội quản sự, không khỏi có chút lên mặt, hôm nay ở nơi này của Hàn Anh đụng phải sự uyển chuyển từ chối, đành phải ngượng ngùng chịu đựng, không cáo lui.
Hàn Anh không để ý tới nàng một hồi, thấy nàng khuôn mặt trướng đến đỏ bừng, lúc này mới lành lạnh nói: “Phó Quý nương tử, không có chuyện gì ngươi đi xuống đi!"
Phó Quý nương tử chán nản đi xuống.
Đợi trong phòng còn lại người mình, Hàn Anh lúc này mới dặn dò Nhuận Thu: “Ngươi đi nói với Phó An một chút, mang theo người chỉnh đốn lại nội viện Đông Sương phòng ở Nữ Trinh viện, sau này mỗi buổi sáng ta ở đó xử lý gia vụ." Nàng chuẩn bị sau này mỗi buổi sáng rút ra một canh giờ ở Đông Sương phòng xử lý gia vụ, không để việc nhà ở Quốc Công Phủ ảnh hưởng đến sinh hoạt của nàng và Phó Tạ.
Đợi Nhuận Thu đi tìm Phó An thương nghị, Hàn Anh còn gọi Tẩy Xuân tới, phân phó: “Ngươi chiếu theo quy củ của đông Thiên viện chúng ta nghĩ ra điều lệ, đem tất cả các điều khoản công việc trong Quốc Công Phủ phân ra như bốn người Sấu Đông các ngươi, sau đó lại tầng tầng trao quyền cho cấp dưới, cho những quản gia nương tử, mô phỏng tốt rồi cho ta xem. Mặt khác thông tri những quản gia nương tử, sau này mỗi ngày từ giờ tỵ đến giờ ngọ xử lý gia vụ Quốc Công Phủ."
Tẩy Xuân đáp ứng, lập tức đi đặt ra các điều lệ.
Phó Du thấy Hàn Anh phân phó nửa ngày, đem trách nhiệm quản gia tất cả đều trao quyền cho bốn đại nha hoàn cấp dưới của mình, không khỏi buồn cười: “Tam tẩu, tẩu thật biết phân chia công việc nha!"
Hàn Anh bưng trà hoa quả lên uống một ngụm, ung dung nói: “Quốc Công Phủ nhân khẩu đông đúc sự vụ phức tạp, ta nếu mọi chuyện đều tự mình làm, đã sớm mệt chết rồi, các nàng tất cả đều có trách nhiệm riêng, ta ôm cái chung là được rồi!"
Nàng để tách trà tách trà xuống, nhìn Phó Du, chân thành nói: “Tứ muội, tương lai muội lập gia đình, nếu như muốn quản lí gia vụ, cũng phải chú ý, nhất định phải bồi dưỡng mấy tâm phúc tài giỏi, phân việc rõ ràng cho các nàng, nhưng cũng không thể hoàn toàn mặc kệ, tối thiểu phải giám sát quản lý chặt chẽ."
Phó Du nghe vậy, nghĩ nghĩ, không khỏi liên tục gật đầu, cảm thấy lời này của Tam tẩu rất có lý. Nàng lại nghĩ, mới hiểu được Hàn Anh là tự tay dạy nàng quản lý gia vụ, lỗ mũi không khỏi có chút chua xót, cúi đầu nắm tay Hàn Anh: “Cảm ơn Tam tẩu."
Tính tình Hàn Anh là tấm lòng rộng mở, liền nói ngay: “Cám ơn cái gì? Ta đang muốn nói với ngươi đây, sau này mỗi ngày từ giờ tỵ đến giờ ngọ ta xử lý gia vụ, ngươi cũng qua giúp ta, vì ta phân chút ưu sầu!" Phó Du mắt thấy sắp phải về nhà chồng rồi, tương lai gả đi hẳn là làm chính thê, với tư cách chị dâu, cũng nên dạy nàng quản lý gia vụ rồi.
Phó Du lúc này đứng dậy, trịnh trọng đáp ứng, cũng cám ơn Hàn Anh.
Hàn Anh không chịu kể công, cười dịu dàng nói: “Là ta phiền toái ngươi, hà tất phải cám ơn ta?"
Hai người vừa tán gẫu trong chốc lát, Phó Du thấy trong phòng chỉ còn lại có đại nha hoàn Nhuận Thu, liền lấy dũng khí thấp giọng nói: “Tam tẩu, đại tẩu đã có mang thai, người cũng phải..." Tam ca Tam tẩu tuy là con trai trưởng con dâu dòng chính, thế nhưng đại tẩu huyênh hoang khắp nơi, hôm nay lại mang thai trước, sau này sợ là càng khoa trương.
Hàn Anh không khỏi nở nụ cười: “vội gì chứ! Chuyện này cũng không phải một thời ba khắc có thể có!" Nàng thật sự không vội, nhưng không biết ý nghĩ của Phó Tạ. Hàn Anh chuẩn bị buổi tối đợi Phó Tạ trở về, nàng và Phó Tạ sẽ tâm sự chuyện này một chút.
Phó Du thấy nàng không muốn nói chuyện này, liền không nhắc lại.
Bởi vì sợ Phó Tạ trở về dùng cơm tối, mình ở nơi đây bất tiện, Phó Du thấy đến giờ dọn cơm, liền tạm biệt Hàn Anh, mang theo nha hoàn Tương Lan đi ra.
Lúc này là lúc mặt trời chiều ngã về tây, trời chiều màu vàng chiếu vào trên người, dọc theo đường hẻm phía nam rời đi không bao lâu, trên người Phó Du liền rịn ra một tầng một mồ hôi, liền thả chậm bước chân.
Phía trước chính là thư phòng Cầm Vận đường của Phó Tạ, sợ nhất gặp được Tam ca Phó Tạ, liền chú ý liếc mắt nhìn đại môn Cầm Vận đường, nhưng nhìn thấy một thanh niên tướng quân vóc người trung đẳng mang theo hai cấm quân đi ra, không khỏi ngừng bước chân.
Dáng vẻ đối phương tuổi chừng hai mươi hai mốt, thấy một nữ hài tử nữ hài tử người dáng vẻ khuê tú trước mặt, liền chắp tay với Phó Du, cũng không nói chuyện, trực tiếp dọc theo đường hẻm phía nam rời khỏi đông Thiên viện.
Phó Du chỉ cảm thấy đối phương mày kiếm mắt sáng, rất anh tuấn, bóng dáng đối phương cũng không thấy được, tim của nàng vẫn đập bịch bịch.
Tương Lan cũng là tiểu lanh lợi, thấy dáng vẻ cô nương nhà mình như vậy, liền cười hì hì nói: “Cô nương, người kia nô tài nhận ra!"
Phó Du cũng không nói chuyện, chậm rãi đi ra ngoài. Dù sao trong lòng Tương Lan lời nói không để trong lòng, sớm muộn gì cũng sẽ nói ra.
Tương Lan quả thật nhịn không được, thần thần bí bí nói: “Cô nương, người kia gọi là Lý Chân, là Hiệu úy trong cấm quân, chuyên hộ tống bảo vệ tam công tử!"
Phó Du không có nói gì, thế nhưng trong lòng nhiều lần nghiền ngẫm hai chữ “Lý Chân" này, chỉ cảm thấy hai chữ này rất thú vị vị, nhưng lại nói không ra là vì sao
Lúc xế chiều Phó Tạ vẫn ở cùng Trần Hi, Hứa Lập Dương, điện Tiền Ti Đô Ngu Hầu Tôn Giản, thống lĩnh cấm quân Tùy Đại Nghĩa, Tiêu Phượng Thiềm cùng mưu sĩ Tô Tương Chi ở thư phòng Cầm Vận đường nghị sự, Hiệu úy cấm quân Lý Chân mang người canh giữ ở bên ngoài.
Sau khi trải qua tinh thần sa sút ngắn ngủi, Phó Tạ rất nhanh liền khôi phục ý chí chiến đấu.
Lần này hắn và Trần Hi liên hợp lại nỗ lực lật đổ Thôi Thành Trân, dù chưa thể thành công, nhưng thành công trừ đi túi tiền Tiễn Thế Trung của Thôi Thành Trân, cũng làm cho Thôi Thành Trân tổn thất một khoản thật lớn.
Lần nghị sự này mục đích của Phó Tạ là dặn dò những người thân tín này của hắn, trong khoảng thời gian kế tiếp cần phải cẩn thận, chuẩn bị sẵn sàng phản công Thôi Thành Trân.
Nghị sự được một lát, Phó Trữ ngâm một bình trà mới châm cho mọi người.
Phó Tạ vừa nâng chung trà lên thưởng thức mấy ngụm, Phó Trữ liền đi vào bẩm báo, nói thanh y vệ có việc gấp tới tìm Hứa Lập Dương.
Hứa Lập Dương đi ra một lát, rất nhanh liền trở về.
Hắn muốn nói lại thôi nhìn Phó Tạ: “Điện soái..."
Phó Tạ dùng ánh mắt ra hiệu cho hắn tiếp tục bẩm báo.
Hứa Lập Dương quả thực không biết nên nói cái gì cho phải, suy nghĩ một chút, nói: “Bệ hạ, bệ hạ mới nạp nữ nhi thứ năm của Thôi Thành Trân, thu xếp ở Lâm Lang các, phong làm Chiêu Nghi."
Trần Hi ở một bên nghe xong, nhíu mi nhìn Phó Tạ.
Tỷ tỷ của hắn là Trần quý phi ở Thúy Hoa điện, nhưng thân tỷ tỷ của Phó Tạ là Phó hoàng hậu trong cung, Phó Tạ lý nên chú ý chuyện này hơn so với hắn.
Phó Tạ ngược lại cảm thấy không có gì, dựa theo tiểu tính của Thừa Dận Đế, những chuyện này hắn làm ngược lại bình thường, không làm mới không bình thường.
Những người này mơ hồ lấy hắn làm chủ, Phó Tạ suy nghĩ một chút, trên khuôn mặt tuấn tú mỉm cười: “Bệ hạ như thế, không phải chuyện rất bình thường sao? Có cái gì lo lắng? Bất quá là binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn mà thôi!" Thôi Thành Trân lần này bị bọn họ áp chế, kế tiếp nhất định sẽ chủ động xuất kích, không có thôi Chiêu Nghi, thì sẽ có Mã Chiêu Nghi, Trương Chiêu Nghi, Lý Chiêu Nghi, tóm lại Thôi Thành Trân chung quy lấy lòng Thừa Dận Đế, hoặc là dâng lên mỹ nhân, hoặc dâng lên người thật, dù sao Thừa Dận Đế muốn nữ sắc, hay thích thành tiên bay lên trời, chỉ cần hắn nịnh nọt hai điểm này, luôn một kích liền trúng.
Đám người Trần Hi Hứa Lập Dương vốn còn có chút khẩn trương, lúc này thấy Phó Tạ căn bản không để chuyện trong lòng, liền cũng đều buông lỏng xuống.
Sau khi tiễn đám người Trần Hi, Phó Tạ sảng khoái tinh thần quay về nội viện với Hàn Anh.
Thôi Thành Trân liên tục không ra tay, trong lòng của hắn vẫn tồn tại chuyện này; hôm nay Thôi Thành Trân rốt cuộc bắt đầu xuất thủ, Phó Tạ ngược lại thoải mái, ý định hảo hảo bồi bồi Hàn Anh.
Bởi vì Phó Tạ mỗi đêm đều trở về dùng cơm tối, cho nên Hàn Anh dựa theo khẩu vị của Phó Tạ, bảo phòng bếp nhỏ chuẩn bị mấy thứ cháo trắng rau dưa.
Hai vợ chồng cùng một chỗ dùng cơm tối.
Dùng xong cơm tối, đúng lúc thấy ánh trăng, Hàn Anh liền cùng Phó Tạ đi dạo trong đình viện ở Nữ Trinh viện trong chốc lát.
Sau khi đi được một lát, Hàn Anh hơi mệt, liền cười dịu dàng kéo Phó Tạ vào phòng ngủ.
Đám người Tẩy Xuân thấy thế, vội lặng lẽ thu thập, cùng một chỗ thối lui ra khỏi nội viện —— hôm nay đã đến mùa hạ, quần áo đơn bạc, không khỏi có chút không quá thuận tiện, cho nên chỉ cần công tử và thiếu phu nhân cùng một chỗ, các nàng cố gắng hết sức không hầu hạ ở trước mắt.
Lúc này đang là đầu đầu hạ tháng tư, trời dần dần nóng lên, nhưng cũng không nóng đến mức phải dùng băng, đến buổi tối gió đêm thổi lất phất, mang đến mùi hoa hồng thơm ngát, vừa thơm vừa mát, thoải mái dễ chịu cực kỳ.
Hàn Anh dắt tay Phó Tạ, đẩy ngã hắn xuống tháp quý phi ở phía trước cửa sổ, bản thân cũng ngồi xuống tựa sát Phó Tạ, một lát sau mới nói: “Ca ca, Lam thị mang thai."
Phó Tạ ngồi ở trên giường gấm, trong ngực Hàn Anh mềm mại thơm mát tựa sát, gió đêm mát mẻ thổi vào mặt, đang hưởng thụ yên tĩnh An Nhàn khó có được, nghe Hàn Anh nói xong, liền đưa tay cách váy sờ lên bụng dưới Hàn Anh: “ừ, đại ca tài giỏi như thế, xem ra làm huynh đệ ta đây cũng phải nỗ lực rồi."
Hàn Anh: “..."
Phó Tạ thấy nàng nhất định là hâm mộ Lam thị có thai, cố tình giải sầu cho nàng, liền thản nhiên nói: “Phó Tĩnh một canh giờ trước nhận được tuyến báo, Vĩnh Thọ trưởng công chúa cũng mang thai rồi." Lam thị luôn luôn không hợp với Hàn Anh, như vậy đối với Lam thị mà nói đây là tin tức xấu, đối với Hàn Anh mà nói chính là tin tức tốt.
Hàn Anh nghe vậy thiếu chút nữa đứng bật dậy, lập tức trợn tròn mắt nhìn Phó Tạ: “Làm sao có thể?" Sao có thể nhanh như vậy?
Phó Tạ mắt phượng trong veo, nghiêm trang nhìn nàng, cũng không nói chuyện.
Hàn Anh lúc này mới xác định, Phó Tùng thật sự song hỉ lâm môn.
Nàng có chút lo lắng cho Phó Tạ, liền đưa tay mở cổ áo cho Phó Tạ, lại đẩy áo lót trung đan bạch la ra, lúc này mới dán mặt mình lên lồng ngực trơn bóng của Phó Tạ, một bên lắng nghe tim Phó Tạ đập, vừa nói: “Muội cũng có chút lo lắng huynh..."
Phó Tạ lấy làm kỳ lạ: “Lo lắng ta cái gì? Là Phó Tùng muốn gia đình không yên, cũng không phải ta!"
Lồng ngực hắn bị bờ môi non mềm của Hàn Anh liếm, rất là thoải mái, thấy Hàn Anh rời khỏi, vội vàng ấn Hàn Anh rồi trở về, sau đó giải thích nói: “Thứ nhất vị trí gia chủ của ta đã xác định, thứ hai ta là con vợ cả, ba thì ta và nàng còn trẻ, chờ nàng lớn hơn chút nữa, chúng ta cũng có thể sinh mười đứa tám đứa con trai, hôm nay ta lo lắng cái gì?" Thật ra hắn lo lắng Hàn Anh sốt ruột, đã lặng lẽ hỏi qua Lý Kim Triêu rồi, Lý Kim Triêu nói thiếu phu nhân tuổi quá nhỏ, xương chậu còn chưa nẩy nở, dễ dàng khó sinh, muộn hai năm ngược lại là chuyện tốt, cho nên Phó Tạ không để trong lòng chuyện này.
Hàn Anh nghe xong, lúc này mới hoàn toàn yên lòng. Chính nàng không thèm để ý, thế nhưng sợ Phó Tạ để trong lòng, cho nên mới phải lo lắng trong lòng. Hôm nay thấy Phó Tạ không thèm để ý, nàng cũng yên tâm.
Môi của nàng dán trước ngực Phó Tạ, thấp giọng nói: “Ca ca, dù cho muội sinh không được, cũng không cho huynh nạp thiếp!"
Phó Tạ rũ mắt xuống nhìn nàng, cố ý đùa nàng nói: “... ừ, để ta suy nghĩ lại đã..."
Hàn Anh nghe vậy, khóe mắt đều đỏ, lúc này đẩy Phó Tạ ra, ủy khuất nhìn hắn, đôi mắt đã bịt kín một tầng lệ.
Phó Tạ thấy bộ dáng này của nàng, trái tim không khỏi kinh hãi, liền ôm nàng vào lòng, bờ môi phụ kề đến bên tai Hàn Anh, thấp giọng nói: “Nếu như nàng phải... Ta liền..."
Hàn Anh nghe vậy, mắc cỡ mặt đỏ rần, lúc này đẩy Phó Tạ một chút: “Ca ca, người ta nói chuyện đứng đắn mà! Đến lúc này, huynh còn có lòng nói giỡn!"
Phó Tạ thấy ánh mắt của nàng ngập nước, mặt tròn nhỏ nhắn trong suốt lộ ra màu đỏ, bờ môi đỏ tươi trơn bóng... Rõ ràng là dáng vẻ đã động tình, trong lòng hắn không khỏi rung động, thân thể sớm có phản ứng, kéo qua Hàn Anh liền ép xuống: “Ta nói là sự thật!"
Hàn Anh thấy vẻ mặt hắn không giống giả bộ, liền đẩy hắn: “Huynh không phải nói muốn..." Lời còn chưa dứt, khuôn mặt của nàng mặt ngược lại ửng hồng.
Phó Tạ mắt phượng tỏa sáng, lúc này buông lỏng Hàn Anh ra, đứng dậy tắt đèn trong phòng ngủ, lại trở về quý phi phía trước cửa sổ, khẽ cười một tiếng, mò lên Hàn Anh, bày thành tư thế quỳ đưa lưng về phía của hắn, áp sát vào.
Hàn Anh bị hắn xoa nắn được cả người mềm mại như nước mùa xuân, thở hổn hển nói: “Ca ca, quần áo... Quần áo còn không chưa..."
Lời còn chưa dứt, váy của nàng đã bị Phó Tạ vạch ra tìm tòi.
...
Ánh trăng như nước chảy vào, chiếu vào khuôn mặt tuấn tú của Phó Tạ.
Hàn Anh nằm ngửa trên tháp quý phi, cố gắng nhìn Phó Tạ trên người nàng.
Lúc này mắt phượng của Phó Tạ khẽ híp lại, khuôn mặt tuấn tú căng thẳng, đỏ tươi bờ môi cũng mím thật chặt, dưới ánh trăng, lông mi dài dày chẳng những che khuất sóng mắt của hắn, còn giống như tô lên ánh mắt hắn, đuôi mắt tinh xảo, đẹp rung động lòng người.
Hàn Anh cố gắng giơ tay lên sờ mặt hắn.
Nàng vừa mới sờ tới, đã bị Phó Tạ đụng một cái, cánh tay lập tức mềm rũ xuống...
Tóc đen thật dài của Phó Tạ đã sớm xoả ra, một chút một chút quét lên trên khuôn mặt trước ngực Hàn Anh, tê tê dại dại ngứa một chút.
Một vầng trăng khuyết giắt trên bầu trời đêm, ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng xuyên qua cửa sổ chiếu vào trên người Phó Tạ và Hàn Anh, thoải mái dễ chịu yên tĩnh.
Mấy ngày nay khẩn trương căng thẳng đã bị Phó Tạ quét sạch, cảm thấy trong lòng một mảnh thư thái, thỏa mãn muốn thở dài.
Một đêm tham hoan, kết quả là sáng ngày thứ hai Hàn Anh không thể đi Tống phủ.
Tác giả :
Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức