Quá Trình Dưỡng Thành Yêu Hậu
Chương 64
Gần đến nửa đêm, giày Phó Tạ đạp lên trên cỏ khô bị tuyết đọng, phát ra tiếng “Xoẹt zoẹt~ xoẹt zoẹt~", theo hắn đi qua, tuyết đọng lưa thưa trên cành liễu đổ rào rào xuống, vừa vặn rơi vào người Phó Bình đi theo phía sau hắn.
Đêm nay giống như tất cả đêm đông ở Liêu Châu, yên tĩnh mà lạnh buốt.
Phó Tạ ngừng bước chân ngoài cửa phòng Hàn Anh.
Hắn lẳng lặng đứng ở đó, nhìn ánh đèn nhu hòa trong phòng ngủ xuyên qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng trong, mắt phượng lạnh buốt lập tức trở nên ôn nhu.
Phó Bình khoát tay áo, ra hiệu ám vệ ẩn tàng thân hình, tự mình tiến lên nhẹ nhàng gõ “Soạt soạt" hai cái trên cửa nhà chính.
Cửa phòng rất mau mở ra một khe hở nhỏ, Tẩy Xuân nhô đầu ra, vẻ mặt vốn bình tĩnh, nhưng thấy lúc Phó Bình sau lưng Phó Tạ thì chấn động.
Phó Bình cũng có chút bất đắc dĩ, thấp giọng nói: “Công tử tới thăm Hàn cô nương."
Tẩy Xuân vội nói: “Ta đi bẩm báo cô nương!"
"Không cần." Phó Tạ đồng thời mở miệng, Phó Bình cực kỳ ăn ý kéo Tẩy Xuân ra, mà Phó Tạ lách người đi vào.
Tẩy Xuân trơ mắt nhìn cửa phòng đóng lại trước mắt mình: “..."
Phó Bình dịu dàng ôm eo nàng: “Ta ở bên ngoài với nàng."
Tẩy Xuân: “Thế nhưng cô nương “
Phó Bình: “Công tử sẽ không làm gì đâu."
Tẩy Xuân: “cô nương chúng ta “ cô nương sẽ gặp nguy hiểm!
Ngữ khí Phó Bình khẳng định: “Công tử sẽ không."
Tẩy Xuân: “..." Sẽ không xâm phạm chúng ta cô nương sao?
Phó Bình một bên cường ngạnh ôm eo Tẩy Xuân, một bên thì thầm nói:“Chúng ta đi xa một chút, đỡ phải nghe thấy âm thanh không nên nghe."
Tẩy Xuân: “... Nhưng cô nương chúng ta “
Tiếng bước chân hai người càng ngày càng xa.
Hàn Anh còn chưa ngủ.
Nàng thật sự vô cùng tò mò, mà sức hấp dãn của quyển ‘sổ ghi chép kiến thức của Tần phu nhân Đại Chu’ lại quá lớn, bởi vậy Hàn Anh lấy cớ muốn đi ngủ, đuổi bọn nha hoàn ra ngoài, mình thì giả bộ giống như ngủ, trốn ở trong màn lấy sách ra đọc.
Lúc Phó Tạ thả nhẹ bước chân tiến vào thấy màn che buông xuống, liền cất bước đến chiếc đèn liêu ti trong suốt treo giữa giường, Hàn Anh đang cầm quyển ‘sổ ghi chép kiến thức của Tần phu nhân Đại Chu’ quan sát học tập.
Trong phòng ngủ có địa long, còn có lò xông hương, đại khái là có chút hơi nóng, Hàn Anh xem một chút liền thấy khô nóng vô cùng khó chịu, dứt khoát xốc áo ngủ bằng gấm lên tiếp tục cầm sách xem.
Quyển sách này quả thực mô tả chi tiết từng chủ đề, ví dụ như mô tả đủ loại tâm lý tình cảm, có miêu tả cụ thể ngoại hình, miêu tả cảnh vật chung quanh và phản ứng trực tiếp của thân thể, miêu tả cực kỳ tường tận, mặt khác, này... đây rõ ràng là lịch sử phong lưu của Tần phu nhân và một số nam tử mà!
Khi Hàn Anh biết được công dụng của chất lỏng đựng trong sáu cái bình bạch ngọc, quả thực muốn quỳ lạy vị Tần phu nhân này luôn...
Thật sự là làm cho tâm thần người nhộn nhạo, tâm thần nhộn nhạo mà!
Cùng lúc Phó Tạ vén màn lên, thấy chính là một hình ảnh như thế này, Hàn Anh nằm trên giường vùi trong nệm gấm đỏ thẫm, tóc dài như rong biển xoã tung ra, đôi gò bồng nửa kín nửa hở đầy đặn mềm mại trắng nõn, quần áo ngủ bị vén lên phân nửa, lộ ra đôi chân dài trắng như tuyết đan chéo vào nhau; còn khuôn mặt của nàng, đôi mắt như xuân thủy khuôn mặt như hoa đào, môi anh đào hé mở...
Cùng lúc đó, Phó Tạ nhận thấy bản thân đã bị một mùi thơm ngát kỳ dị quanh quẩn dây dưa...
Hàn Anh nhất thời không kịp phản ứng, trong đầu trống rỗng, chỉ có còn sót lại một tia lý trí ở độc lập chuyển động, mắt phượng sáng lóng lánh, mũi cao thẳng, khẽ mím môi, khuôn mặt tuấn tú đỏ như xuất huyết... Đây là Phó Tạ sao?!
Phó Tạ trước phản ứng lại, hắn bỗng nhiên buông rèm xuống, quay lưng đi.
Hàn Anh cũng lập tức phản ứng lại, bởi vì đang đọc sách nên ý niệm nhớ nhung đều cháy sạch, chỉ có trái tim đang nhảy rộn.
Nàng theo bản năng trước tiên là nhét sách dưới nệm gấm, kéo mền che thân thể, hai chân dài chậm cọ sát, mắt to chớp chớp, trong lòng xoay chuyển, nghĩ đến nên ứng đối như thế nào.
Lúc Hàn Anh định ngồi dậy vén màn lên dụ dỗ Tạ, thấy Phó Tạ dùng tay áo trung đan bạch la bên trong áo choàng lau chất lỏng trên chóp mũi, sau đó liền nhấc chân rời đi.
Nghe tiếng cửa phòng bị đóng lại, Hàn Anh mới thở dài một hơi, thần kinh căng thẳng lúc này mới buông lỏng xuống, nguy hiểm quá, may mà Phó Tạ không phát hiện nàng đang xem sách một nữ nhiều nam, nếu không chuyện đầu tiên Phó Tạ muốn làm chắc sẽ là hủy bỏ hôn lễ quá?
Nghĩ đến loại khả năng này, Hàn Anh cảm thấy đau lòng, thế nhưng không biết chuyện gì xảy ra, khóe miệng của nàng không tự chủ được nhếch lên, cho dù như thế nào, không thể để cho Phó Tạ thấy quyển sách giới tính này. Học bách khoa toàn thư tiếp thôi!
Sau khi nằm xuống nhắm mắt lại, Hàn Anh liền nghĩ tới trong sách nhắc tới đủ chủng loại kỹ năng kiểu dáng trong phòng ngủ, nghĩ thầm: ôi, nhất định không thể cho Phó Tạ thấy quyển sách này, miễn cho sau này hắn muốn mình làm từng cái một cho hắn, sẽ mệt chết đó...
Đến ngoài cửa, Phó Tạ thấp giọng ra lệnh cho ám vệ: “cho đến khi hôn lễ kết thúc, nghiêm mật trông coi Hàn cô nương."
Ám vệ không đáp lời, nhất tề hành lễ tản ra.
Phó Tạ sải bước đi ra.
Bên ngoài gió lạnh thấu xương, còn thân thể Phó Tạ thì máu sôi ùng ục dần dần lấn át cơn lạnh, đại não theo đó cũng sống lại, phản ứng lại, khi hắn đi vào, trong tay Hàn Anh hình như đang cầm một quyển sách...
Phó Bình không kịp dặn dò Tẩy Xuân một tiếng cũng phải rời đi.
Trở lại viện của mình trong phủ tướng quân, Phó Tạ trực tiếp đi vào phòng ngủ, đứng trước cửa sổ cả buổi không nói chuyện.
Phó Bình không biết xảy ra chuyện gì, suýt bị hù chết, nơm nớp lo sợ hơn nửa ngày, mới thử thăm dò hỏi một câu: “Công tử người hiện tại đang nghỉ ngơi sao?"
Giọng nói Phó Tạ kiềm chế: “Đi chuẩn bị nước, ta muốn tắm rửa."
Phó Bình: “... Vâng." A? Không phải lúc đi thăm Hàn cô nương vừa mới tắm sao?
Sáng sớm Phó Tạ thức dậy.
Dựa theo lệ cũ, hắn đi thỉnh an phụ thân, cùng phụ thân dùng điểm tâm, sau đó theo phụ thân cùng đi Thanh Hổ đường nghị sự.
Phó Tạ đi vào thư phòng, phát hiện Phó Tùng và Phó Lịch đã đến.
Đối với hai thứ huynh này, Phó Tạ luôn luôn không thể đối đãi quen thuộc như hắn đối đãi Trần Hi, khách khí mà xa cách, nên liên hợp thì liên hợp, nên kết minh liền kết minh, nên tranh quyền đoạt lợi liền tranh quyền đoạt lợi, bởi vì với tư cách là thủ lĩnh của tổ chức Liêu Lương, gia tộc Phó thị và gia tộc khác hoàn toàn khác biệt, gia tộc Phó thị không chú trọng đích thứ, mà là cá lớn nuốt cá bé.
Nếu như không đủ cường hãn, Phó Tạ sớm đã bị tầng tầng lớp lớp quyết sách đá ra khỏi phủ Trấn Bắc tướng quân rồi, sẽ trở thành Phó tam công tử tôn quý nhưng bị tất cả mọi người xem thường.
Phó Tùng khoảng hai tư hai lăm tuổi, dung mạo anh tuấn, ngũ quan có chút giống Phó Tạ, so với Phó Tạ thì thô kệch hơn một chút.
Dáng người Phó Lịch trung đẳng, ngũ quan bình thường, chỉ có một đôi mắt hẹp dài thỉnh thoảng phát ra tinh sáng lóng lánh, cho thấy hắn khôn khéo nội liễm.
Thấy Phó Tạ đi vào, Phó Tùng và Phó Lịch cùng đứng dậy cười nói: “Tam đệ đến rồi!"
Phó Tạ tùy ý chắp tay, ngồi xuống bên tay phải phụ thân.
Phó Tùng Phó Lịch ngồi xuống bên tay trái Phó Viễn Trình.
Sau khi dùng xong điểm tâm, Phó Viễn Trình cũng không vội đi Thanh Hổ đường, mà cùng ba con trai thảo luận về tình hình hiện tại của Đại Chu.
Phó Tùng tính cách phóng khoáng, liền nói ngay: “Nhi tử nguyện vì Đại Chu thủ hộ Tây Cương, vì bệ hạ tận trung, xin phụ thân yên tâm!"
Phó Lịch im lặng.
Phó Viễn Trình im lặng.
Phó Tùng có chút khó chịu nhìn khắp bốn phía.
Một lát sau, thanh âm lành lạnh của Phó Tạ phá vỡ sự yên tĩnh lúng túng trong thư phòng: “Phụ thân, xin cho nhi tử thời gian nửa năm, nhi tử nhất định có thể chưởng quản cấm vệ quân." sở dĩ phụ thân an bài hắn vào kinh thành, bất quá là muốn hắn nắm giữ phòng ngự Biện Kinh.
Phó Tùng có chút cảm kích nhìn Tam đệ, lặng lẽ thở dài một hơi.
Mắt phượng hẹp dài của Phó Viễn Trình khẽ híp lại nhìn Phó Tạ: “Đệ đệ Trần Hi của Trần Ân là tân nhiệm điện Tiền Ti Phó Đô Chỉ Huy Sứ." Kế hoạch của ông là phó thị tạm thời ở ẩn, đồng thời mặc kệ Thừa Dận Đế hoang phí bừa bãi triều chính, dựng nên uy tín của Phó thị, dần dần nắm giữ binh quyền trọng yếu của Đại Chu.
Trong Ba con trai, vẫn là Phó Tạ được lòng ông nhất.
Phó Tạ rũ mắt xuống: “Xin phụ thân yên tâm." Hắn có rất nhiều bản lãnh chỉnh đốn Trần Hi, bắt Trần Hi về cho mình dùng.
Đúng lúc này, Phó Quý ở bên ngoài hồi báo: “Bẩm Quốc Công gia, Hoài Ân hầu đến!"
Phó Viễn Trình mỉm cười, đứng lên nói: “Đi thôi!" Hắn vốn chính là đang đợi Hàn Thầm cùng đi quân doanh ngoài thành.
Tam Huynh Đệ Phó gia vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt yên tĩnh đứng dậy đi theo.
Đến buổi chiều, Hàn Thầm, huynh đệ ba người Phó Tạ cùng các vị tướng lãnh của Phó quân vây quanh Phó Viễn Trình về phủ tướng quân.
Đám người Hàn Thầm tản đi, ba huynh đệ Phó Tạ hộ tống phụ thân trở về thư phòng.
Sau khi ngồi xuống, Phó Viễn Trình mỉm cười nhìn ba con trai: “Các ngươi cũng ngồi xuống đi!"
Phó Tạ ngồi trên ghế cao ở phía Tây, Phó Tùng và Phó Lịch ngồi trên ghế cao ở phía đông.
Trên khuôn mặt tuấn tú của Phó Viễn Trình mang theo ý cười, nhẹ nhàng phủi tay.
Phó Tạ vừa thấy loại nụ cười này trên mặt phụ thân, lông mày liền nhăn lại, trên mặt cha hắn mà nụ cười này, nhất định không phải chuyện tốt!
Bởi vì như thế, Phó Tạ mới muốn Hàn Thầm làm cha của mình, mà không phải Phó Viễn Trình.
Rất nhanh Phó Tài liền dẫn một đội mỹ nữ đi đến.
Các mỹ nữ oanh thanh yến ngữ quỳ gối hành lễ, sau đó đứng yên trên tấm thảm đỏ thẫm trong thư phòng, đợi được lựa chọn.
Những mỹ nữ này cao gầy mập ốm đều đủ cả, đều là mỹ nhân khó gặp.
Đôi mắt Phó Tùng Phó Lịch không khỏi cũng sáng lên một cái.
Phó Viễn Trình lại cười nói: “Phó Tạ lần này bình định Tháp Khắc Khắc xâm lược, công lao vô cùng to lớn, vốn nên ban thưởng; hôm nay ngươi sắp thành thân, mà vẫn còn là xử nam là không được! Hặc hặc!"
Nụ cười này của ông ta, Phó Tùng Phó Lịch đều hiểu ý mà nở nụ cười, Tam đệ Phó Tạ hôm nay vẫn còn là xử nam, loại tinh thần giữ vững khí tiết thủ thân như ngọc này trong gia tộc Phó thị bọn hắn là bị người khác nhạo báng.
Khuôn mặt tuấn tú của Phó Tạ trướng đến đỏ bừng, rũ mắt xuống không nói gì, lông mi thật dài che đi mắt phượng thâm trầm phẫn nộ của hắn, hắn chính là chán ghét bầu không khí như thế này trong gia tộc, mỗi người ai cũng giống như động vật, bốn phía đều …!
Phó Viễn Trình chưa bao giờ khắc chế tính dục của mình, cũng không có ý định can thiệp các con, hắn gượng gạo nín cười, nói: “Phó Tạ, ngươi cũng mười bảy tuổi rồi, nên học chút ít đạo lý trong phòng. Đây là Trịnh Thục Cát cẩn thận chọn lựa ở Lương Châu, mỗi một vị nghe nói đều là cao thủ, mới từ Lương Châu đưa qua, vẫn chưa qua tay người, vẫn còn sạch sẽ, Phó Tạ ngươi liền chọn mấy người thuận mắt đi!"
Phó Tùng Phó Lịch cũng cười tủm tỉm nhìn, Phó Tạ chọn xong, hai người bọn họ cũng có thể theo sau chọn ra mấy người hợp ý.
Phó Tạ đứng dậy bình tĩnh nhìn phụ thân, trầm giọng nói: “Nhi tử sợ nhạc phụ đại nhân biết sẽ tức giận, vẫn là phụ thân thu nhận thôi!" tính độc chiếm của A Anh mạnh như vậy, biết rồi chắc sẽ tức chết mất.
Hắn đứng dậy nghênh ngang rời đi.
Phó Viễn Trình: “..."
Sau một lúc lâu, Phó Viễn Trình hết hứng thú thời: “Phó Tùng Phó Lịch các ngươi chia nhau đi, không nên nuôi dưỡng trong phủ, nuôi dưỡng trong biệt viện là được rồi!"
Nói xong liền rời đi.
Phó Tùng Phó Lịch đáp “Vâng", đứng dậy hài hòa chọn lựa, Phó Tùng thích nhỏ nhỏ gầy gầy, Phó Lịch thích đường cong lả lướt, hai người ngược lại là nước giếng không phạm nước sông, lựa chọn mỹ nhân vô cùng vui vẻ.
Hàn Anh không biết Phó Tạ đã thành công bảo vệ trinh tiết của hắn, đang cùng mẫu thân cùng với Hàn Linh ở trong khố phòng xem đồ cưới của mình.
Xem đồ cưới xong, ba người đi Đồng viện uống trà ăn điểm tâm.
Hàn Anh trực tiếp mở miệng hỏi thăm Hàn Linh: “Tứ muội muội, sau khi ta thành thân sẽ theo Phó gia ca ca vào kinh, muội có tính toán gì không?"
Hàn Linh nghe vậy cả kinh, cho rằng Hàn Anh sẽ đưa nàng về Hầu phủ trong kinh, lập tức chảy nước mắt, nàng phản bội mẹ cả, nếu cứ như vậy trở về, mẹ cả không xé xác nàng ra mới lạ!
Hàn Anh thấy nàng sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, vội vàng giải thích nói: “Không phải muốn đưa muội về Hầu phủ hồi kinh, mà là muốn nghe ý tứ của muội một chút. Muội có thể đi theo ta, ta đi nơi nào muội đi nơi đó; muội cũng có thể ở lại Liêu Châu, làm bạn với mẫu thân của ta."
Nàng cười dịu dàng nhìn Lâm thị: “Mẫu thân, nếu muội muội ở lại với người, người nên nghiêm túc chọn cho muội muội một người con rể tốt!" Hàn Anh thừa nhận so với việc bảo Hàn Linh đi theo mình, nàng càng muốn Hàn Linh ở lại Liêu Châu cùng mẫu thân, tương lai tìm một hôn sự tốt một chút.
Lâm thị hiểu ý, lại cười nói: “Đó là chuyện đương nhiên."
Hàn Linh sợ mẹ cả như sợ cọp, lập tức liền cười nói: “Vậy muội ở Liêu Châu cùng phu nhân là được rồi!"
Hàn Anh trầm ngâm một chút, nói: “di nương bên kia, ta sẽ nghĩ biện pháp." Mặc dù có chút phiền toái, nhưng cũng không thể để Hàn Linh ở đây mà lo lắng?
Hàn Linh nghe vậy, trong lòng càng thêm cảm kích, vội vàng trịnh trọng nói cám ơn.
Sau khi trở lại liễu viện, Hàn Anh dựa vào tháp quý phi trước cửa sổ phòng ngủ nghĩ ngợi.
Nhớ tới đêm qua Phó Tạ bỗng nhiên xuất hiện, nàng biết bây giờ còn cảm thấy tim có chút đập rộn… Nói cách khác, chỉ cần Phó Tạ muốn, hắn muốn đi nơi nào liền đi nơi đó, muốn biết cái gì liền biết cái đó.
Hàn Anh cảm giác bốn đại nha hoàn bên cạnh mình nhất định có người bị Phó Tạ thu mua, người đó là ai? Tẩy Xuân sao? Hay là người khác?
Buổi tối 30 tết, Hàn Anh Hàn Linh đang cùng Hàn Thầm và Lâm thị đón giao thừa, Đường Đại Phúc bỗng nhiên đi vào hồi báo.
Hàn Thầm Lâm thị nhìn nhau, đều nhẹ gật đầu.
Hàn Thầm nhìn Hàn Anh, ôn nhu nói: “A Anh, mang muội muội của con đi sương phòng phía tây chơi đi."
Hàn Anh liền biết lần này Đường Đại Phúc tới nhất định có chuyện cơ mật, liền nghe lời dẫn Hàn Linh đi Tây Sương phòng thêu hoa.
Cũng không lâu lắm, Kim Châu liền tới đây mời Hàn Anh đi qua.
Thấy nữ nhi đi vào, Hàn Thầm nói thẳng: “A Anh, con mặc áo choàng đi, bây giờ theo ta ra khỏi thành."
Hàn Anh: “Phụ thân, lúc này..."
Hàn Thầm đứng lên nói: “Ta dẫn con đi gặp một người."
Chẳng biết lúc nào nổi lên gió tuyết, bông tuyết bay múa từ trên bầu trời nhẹ nhàng rơi xuống, che phủ cả một vùng đất.
Ngoài thành những dãy núi nối liền nhau như bạch tượng đang nằm, trong núi những con đường bị tuyết phủ lượn vòng giống như con rắn dài, thân vệ Hàn Thầm cỡi ngựa vây quanh chiếc xe của Hàn Anh đi trên sơn đạo.
Mà xa hơn một chút, Phó Tạ toàn thân màu đen cưỡi ngựa mang theo mấy kỵ binh đi theo từ xa xa.
Hàn Anh ngồi trong xe, nghe tiếng quạ thê lương kêu vang vọng trong núi, không khỏi rùng mình.
Hàn Thầm thấy thế, vội vàng mở áo choàng ôm nữ nhi vào trong ngực, ấm giọng nói: “Là bà ngoại con. Biết tin con sắp thành thân, bà muốn gặp con một lần."
Hàn Anh nghe vậy nhìn phụ thân: “bà ngoại của con? bà… “
Hàn Thầm trầm giọng nói: “Hiện tại bà đang ở hành cung Liêu Châu."
Hàn Anh: “..." Nàng bắt đầu bổ não.
Tuyết rơi nhiều tràn vào cả bên trong, xe ngựa Hàn Anh thành thạo ngừng lại ở bậc thềm sơn đỏ bên ngoài cung.
Thân vệ Hàn phủ nhao nhao xuống ngựa, vây quanh hộ tống bảo vệ xe ngựa.
Hàn Thầm nắm tay nữ nhi, trực tiếp bước lên bậc thềm sơn đỏ
Đứng trước cửa cung, Hàn Anh quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy dấu chân đính đầy tuyết của mình và phụ thân đang dần dần biến mất.
Cửa cung rất nhanh liền mở ra, hai thanh niên mặc quần áo lông chồn đốt đèn lồng đón cha con Hàn Thầm vào.
Sau khi xuyên qua tầng tầng lớp lớp sân viện chìm trong bóng đêm, Hàn Anh rốt cuộc thấy được một sân nhỏ lóe ra ánh đèn.
Hàn Thầm nắm tay Hàn Anh đi lên bậc thang.
Lại có hai người ra đón.
Dưới ành sáng loe loét của đèn lồng, Hàn Anh thấy được vẻ mặt kinh ngạc của Thôi Kỳ và người thanh niên cao lớn trước kia đã gặp ở Xuân Phong lâu.
Đêm nay giống như tất cả đêm đông ở Liêu Châu, yên tĩnh mà lạnh buốt.
Phó Tạ ngừng bước chân ngoài cửa phòng Hàn Anh.
Hắn lẳng lặng đứng ở đó, nhìn ánh đèn nhu hòa trong phòng ngủ xuyên qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng trong, mắt phượng lạnh buốt lập tức trở nên ôn nhu.
Phó Bình khoát tay áo, ra hiệu ám vệ ẩn tàng thân hình, tự mình tiến lên nhẹ nhàng gõ “Soạt soạt" hai cái trên cửa nhà chính.
Cửa phòng rất mau mở ra một khe hở nhỏ, Tẩy Xuân nhô đầu ra, vẻ mặt vốn bình tĩnh, nhưng thấy lúc Phó Bình sau lưng Phó Tạ thì chấn động.
Phó Bình cũng có chút bất đắc dĩ, thấp giọng nói: “Công tử tới thăm Hàn cô nương."
Tẩy Xuân vội nói: “Ta đi bẩm báo cô nương!"
"Không cần." Phó Tạ đồng thời mở miệng, Phó Bình cực kỳ ăn ý kéo Tẩy Xuân ra, mà Phó Tạ lách người đi vào.
Tẩy Xuân trơ mắt nhìn cửa phòng đóng lại trước mắt mình: “..."
Phó Bình dịu dàng ôm eo nàng: “Ta ở bên ngoài với nàng."
Tẩy Xuân: “Thế nhưng cô nương “
Phó Bình: “Công tử sẽ không làm gì đâu."
Tẩy Xuân: “cô nương chúng ta “ cô nương sẽ gặp nguy hiểm!
Ngữ khí Phó Bình khẳng định: “Công tử sẽ không."
Tẩy Xuân: “..." Sẽ không xâm phạm chúng ta cô nương sao?
Phó Bình một bên cường ngạnh ôm eo Tẩy Xuân, một bên thì thầm nói:“Chúng ta đi xa một chút, đỡ phải nghe thấy âm thanh không nên nghe."
Tẩy Xuân: “... Nhưng cô nương chúng ta “
Tiếng bước chân hai người càng ngày càng xa.
Hàn Anh còn chưa ngủ.
Nàng thật sự vô cùng tò mò, mà sức hấp dãn của quyển ‘sổ ghi chép kiến thức của Tần phu nhân Đại Chu’ lại quá lớn, bởi vậy Hàn Anh lấy cớ muốn đi ngủ, đuổi bọn nha hoàn ra ngoài, mình thì giả bộ giống như ngủ, trốn ở trong màn lấy sách ra đọc.
Lúc Phó Tạ thả nhẹ bước chân tiến vào thấy màn che buông xuống, liền cất bước đến chiếc đèn liêu ti trong suốt treo giữa giường, Hàn Anh đang cầm quyển ‘sổ ghi chép kiến thức của Tần phu nhân Đại Chu’ quan sát học tập.
Trong phòng ngủ có địa long, còn có lò xông hương, đại khái là có chút hơi nóng, Hàn Anh xem một chút liền thấy khô nóng vô cùng khó chịu, dứt khoát xốc áo ngủ bằng gấm lên tiếp tục cầm sách xem.
Quyển sách này quả thực mô tả chi tiết từng chủ đề, ví dụ như mô tả đủ loại tâm lý tình cảm, có miêu tả cụ thể ngoại hình, miêu tả cảnh vật chung quanh và phản ứng trực tiếp của thân thể, miêu tả cực kỳ tường tận, mặt khác, này... đây rõ ràng là lịch sử phong lưu của Tần phu nhân và một số nam tử mà!
Khi Hàn Anh biết được công dụng của chất lỏng đựng trong sáu cái bình bạch ngọc, quả thực muốn quỳ lạy vị Tần phu nhân này luôn...
Thật sự là làm cho tâm thần người nhộn nhạo, tâm thần nhộn nhạo mà!
Cùng lúc Phó Tạ vén màn lên, thấy chính là một hình ảnh như thế này, Hàn Anh nằm trên giường vùi trong nệm gấm đỏ thẫm, tóc dài như rong biển xoã tung ra, đôi gò bồng nửa kín nửa hở đầy đặn mềm mại trắng nõn, quần áo ngủ bị vén lên phân nửa, lộ ra đôi chân dài trắng như tuyết đan chéo vào nhau; còn khuôn mặt của nàng, đôi mắt như xuân thủy khuôn mặt như hoa đào, môi anh đào hé mở...
Cùng lúc đó, Phó Tạ nhận thấy bản thân đã bị một mùi thơm ngát kỳ dị quanh quẩn dây dưa...
Hàn Anh nhất thời không kịp phản ứng, trong đầu trống rỗng, chỉ có còn sót lại một tia lý trí ở độc lập chuyển động, mắt phượng sáng lóng lánh, mũi cao thẳng, khẽ mím môi, khuôn mặt tuấn tú đỏ như xuất huyết... Đây là Phó Tạ sao?!
Phó Tạ trước phản ứng lại, hắn bỗng nhiên buông rèm xuống, quay lưng đi.
Hàn Anh cũng lập tức phản ứng lại, bởi vì đang đọc sách nên ý niệm nhớ nhung đều cháy sạch, chỉ có trái tim đang nhảy rộn.
Nàng theo bản năng trước tiên là nhét sách dưới nệm gấm, kéo mền che thân thể, hai chân dài chậm cọ sát, mắt to chớp chớp, trong lòng xoay chuyển, nghĩ đến nên ứng đối như thế nào.
Lúc Hàn Anh định ngồi dậy vén màn lên dụ dỗ Tạ, thấy Phó Tạ dùng tay áo trung đan bạch la bên trong áo choàng lau chất lỏng trên chóp mũi, sau đó liền nhấc chân rời đi.
Nghe tiếng cửa phòng bị đóng lại, Hàn Anh mới thở dài một hơi, thần kinh căng thẳng lúc này mới buông lỏng xuống, nguy hiểm quá, may mà Phó Tạ không phát hiện nàng đang xem sách một nữ nhiều nam, nếu không chuyện đầu tiên Phó Tạ muốn làm chắc sẽ là hủy bỏ hôn lễ quá?
Nghĩ đến loại khả năng này, Hàn Anh cảm thấy đau lòng, thế nhưng không biết chuyện gì xảy ra, khóe miệng của nàng không tự chủ được nhếch lên, cho dù như thế nào, không thể để cho Phó Tạ thấy quyển sách giới tính này. Học bách khoa toàn thư tiếp thôi!
Sau khi nằm xuống nhắm mắt lại, Hàn Anh liền nghĩ tới trong sách nhắc tới đủ chủng loại kỹ năng kiểu dáng trong phòng ngủ, nghĩ thầm: ôi, nhất định không thể cho Phó Tạ thấy quyển sách này, miễn cho sau này hắn muốn mình làm từng cái một cho hắn, sẽ mệt chết đó...
Đến ngoài cửa, Phó Tạ thấp giọng ra lệnh cho ám vệ: “cho đến khi hôn lễ kết thúc, nghiêm mật trông coi Hàn cô nương."
Ám vệ không đáp lời, nhất tề hành lễ tản ra.
Phó Tạ sải bước đi ra.
Bên ngoài gió lạnh thấu xương, còn thân thể Phó Tạ thì máu sôi ùng ục dần dần lấn át cơn lạnh, đại não theo đó cũng sống lại, phản ứng lại, khi hắn đi vào, trong tay Hàn Anh hình như đang cầm một quyển sách...
Phó Bình không kịp dặn dò Tẩy Xuân một tiếng cũng phải rời đi.
Trở lại viện của mình trong phủ tướng quân, Phó Tạ trực tiếp đi vào phòng ngủ, đứng trước cửa sổ cả buổi không nói chuyện.
Phó Bình không biết xảy ra chuyện gì, suýt bị hù chết, nơm nớp lo sợ hơn nửa ngày, mới thử thăm dò hỏi một câu: “Công tử người hiện tại đang nghỉ ngơi sao?"
Giọng nói Phó Tạ kiềm chế: “Đi chuẩn bị nước, ta muốn tắm rửa."
Phó Bình: “... Vâng." A? Không phải lúc đi thăm Hàn cô nương vừa mới tắm sao?
Sáng sớm Phó Tạ thức dậy.
Dựa theo lệ cũ, hắn đi thỉnh an phụ thân, cùng phụ thân dùng điểm tâm, sau đó theo phụ thân cùng đi Thanh Hổ đường nghị sự.
Phó Tạ đi vào thư phòng, phát hiện Phó Tùng và Phó Lịch đã đến.
Đối với hai thứ huynh này, Phó Tạ luôn luôn không thể đối đãi quen thuộc như hắn đối đãi Trần Hi, khách khí mà xa cách, nên liên hợp thì liên hợp, nên kết minh liền kết minh, nên tranh quyền đoạt lợi liền tranh quyền đoạt lợi, bởi vì với tư cách là thủ lĩnh của tổ chức Liêu Lương, gia tộc Phó thị và gia tộc khác hoàn toàn khác biệt, gia tộc Phó thị không chú trọng đích thứ, mà là cá lớn nuốt cá bé.
Nếu như không đủ cường hãn, Phó Tạ sớm đã bị tầng tầng lớp lớp quyết sách đá ra khỏi phủ Trấn Bắc tướng quân rồi, sẽ trở thành Phó tam công tử tôn quý nhưng bị tất cả mọi người xem thường.
Phó Tùng khoảng hai tư hai lăm tuổi, dung mạo anh tuấn, ngũ quan có chút giống Phó Tạ, so với Phó Tạ thì thô kệch hơn một chút.
Dáng người Phó Lịch trung đẳng, ngũ quan bình thường, chỉ có một đôi mắt hẹp dài thỉnh thoảng phát ra tinh sáng lóng lánh, cho thấy hắn khôn khéo nội liễm.
Thấy Phó Tạ đi vào, Phó Tùng và Phó Lịch cùng đứng dậy cười nói: “Tam đệ đến rồi!"
Phó Tạ tùy ý chắp tay, ngồi xuống bên tay phải phụ thân.
Phó Tùng Phó Lịch ngồi xuống bên tay trái Phó Viễn Trình.
Sau khi dùng xong điểm tâm, Phó Viễn Trình cũng không vội đi Thanh Hổ đường, mà cùng ba con trai thảo luận về tình hình hiện tại của Đại Chu.
Phó Tùng tính cách phóng khoáng, liền nói ngay: “Nhi tử nguyện vì Đại Chu thủ hộ Tây Cương, vì bệ hạ tận trung, xin phụ thân yên tâm!"
Phó Lịch im lặng.
Phó Viễn Trình im lặng.
Phó Tùng có chút khó chịu nhìn khắp bốn phía.
Một lát sau, thanh âm lành lạnh của Phó Tạ phá vỡ sự yên tĩnh lúng túng trong thư phòng: “Phụ thân, xin cho nhi tử thời gian nửa năm, nhi tử nhất định có thể chưởng quản cấm vệ quân." sở dĩ phụ thân an bài hắn vào kinh thành, bất quá là muốn hắn nắm giữ phòng ngự Biện Kinh.
Phó Tùng có chút cảm kích nhìn Tam đệ, lặng lẽ thở dài một hơi.
Mắt phượng hẹp dài của Phó Viễn Trình khẽ híp lại nhìn Phó Tạ: “Đệ đệ Trần Hi của Trần Ân là tân nhiệm điện Tiền Ti Phó Đô Chỉ Huy Sứ." Kế hoạch của ông là phó thị tạm thời ở ẩn, đồng thời mặc kệ Thừa Dận Đế hoang phí bừa bãi triều chính, dựng nên uy tín của Phó thị, dần dần nắm giữ binh quyền trọng yếu của Đại Chu.
Trong Ba con trai, vẫn là Phó Tạ được lòng ông nhất.
Phó Tạ rũ mắt xuống: “Xin phụ thân yên tâm." Hắn có rất nhiều bản lãnh chỉnh đốn Trần Hi, bắt Trần Hi về cho mình dùng.
Đúng lúc này, Phó Quý ở bên ngoài hồi báo: “Bẩm Quốc Công gia, Hoài Ân hầu đến!"
Phó Viễn Trình mỉm cười, đứng lên nói: “Đi thôi!" Hắn vốn chính là đang đợi Hàn Thầm cùng đi quân doanh ngoài thành.
Tam Huynh Đệ Phó gia vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt yên tĩnh đứng dậy đi theo.
Đến buổi chiều, Hàn Thầm, huynh đệ ba người Phó Tạ cùng các vị tướng lãnh của Phó quân vây quanh Phó Viễn Trình về phủ tướng quân.
Đám người Hàn Thầm tản đi, ba huynh đệ Phó Tạ hộ tống phụ thân trở về thư phòng.
Sau khi ngồi xuống, Phó Viễn Trình mỉm cười nhìn ba con trai: “Các ngươi cũng ngồi xuống đi!"
Phó Tạ ngồi trên ghế cao ở phía Tây, Phó Tùng và Phó Lịch ngồi trên ghế cao ở phía đông.
Trên khuôn mặt tuấn tú của Phó Viễn Trình mang theo ý cười, nhẹ nhàng phủi tay.
Phó Tạ vừa thấy loại nụ cười này trên mặt phụ thân, lông mày liền nhăn lại, trên mặt cha hắn mà nụ cười này, nhất định không phải chuyện tốt!
Bởi vì như thế, Phó Tạ mới muốn Hàn Thầm làm cha của mình, mà không phải Phó Viễn Trình.
Rất nhanh Phó Tài liền dẫn một đội mỹ nữ đi đến.
Các mỹ nữ oanh thanh yến ngữ quỳ gối hành lễ, sau đó đứng yên trên tấm thảm đỏ thẫm trong thư phòng, đợi được lựa chọn.
Những mỹ nữ này cao gầy mập ốm đều đủ cả, đều là mỹ nhân khó gặp.
Đôi mắt Phó Tùng Phó Lịch không khỏi cũng sáng lên một cái.
Phó Viễn Trình lại cười nói: “Phó Tạ lần này bình định Tháp Khắc Khắc xâm lược, công lao vô cùng to lớn, vốn nên ban thưởng; hôm nay ngươi sắp thành thân, mà vẫn còn là xử nam là không được! Hặc hặc!"
Nụ cười này của ông ta, Phó Tùng Phó Lịch đều hiểu ý mà nở nụ cười, Tam đệ Phó Tạ hôm nay vẫn còn là xử nam, loại tinh thần giữ vững khí tiết thủ thân như ngọc này trong gia tộc Phó thị bọn hắn là bị người khác nhạo báng.
Khuôn mặt tuấn tú của Phó Tạ trướng đến đỏ bừng, rũ mắt xuống không nói gì, lông mi thật dài che đi mắt phượng thâm trầm phẫn nộ của hắn, hắn chính là chán ghét bầu không khí như thế này trong gia tộc, mỗi người ai cũng giống như động vật, bốn phía đều …!
Phó Viễn Trình chưa bao giờ khắc chế tính dục của mình, cũng không có ý định can thiệp các con, hắn gượng gạo nín cười, nói: “Phó Tạ, ngươi cũng mười bảy tuổi rồi, nên học chút ít đạo lý trong phòng. Đây là Trịnh Thục Cát cẩn thận chọn lựa ở Lương Châu, mỗi một vị nghe nói đều là cao thủ, mới từ Lương Châu đưa qua, vẫn chưa qua tay người, vẫn còn sạch sẽ, Phó Tạ ngươi liền chọn mấy người thuận mắt đi!"
Phó Tùng Phó Lịch cũng cười tủm tỉm nhìn, Phó Tạ chọn xong, hai người bọn họ cũng có thể theo sau chọn ra mấy người hợp ý.
Phó Tạ đứng dậy bình tĩnh nhìn phụ thân, trầm giọng nói: “Nhi tử sợ nhạc phụ đại nhân biết sẽ tức giận, vẫn là phụ thân thu nhận thôi!" tính độc chiếm của A Anh mạnh như vậy, biết rồi chắc sẽ tức chết mất.
Hắn đứng dậy nghênh ngang rời đi.
Phó Viễn Trình: “..."
Sau một lúc lâu, Phó Viễn Trình hết hứng thú thời: “Phó Tùng Phó Lịch các ngươi chia nhau đi, không nên nuôi dưỡng trong phủ, nuôi dưỡng trong biệt viện là được rồi!"
Nói xong liền rời đi.
Phó Tùng Phó Lịch đáp “Vâng", đứng dậy hài hòa chọn lựa, Phó Tùng thích nhỏ nhỏ gầy gầy, Phó Lịch thích đường cong lả lướt, hai người ngược lại là nước giếng không phạm nước sông, lựa chọn mỹ nhân vô cùng vui vẻ.
Hàn Anh không biết Phó Tạ đã thành công bảo vệ trinh tiết của hắn, đang cùng mẫu thân cùng với Hàn Linh ở trong khố phòng xem đồ cưới của mình.
Xem đồ cưới xong, ba người đi Đồng viện uống trà ăn điểm tâm.
Hàn Anh trực tiếp mở miệng hỏi thăm Hàn Linh: “Tứ muội muội, sau khi ta thành thân sẽ theo Phó gia ca ca vào kinh, muội có tính toán gì không?"
Hàn Linh nghe vậy cả kinh, cho rằng Hàn Anh sẽ đưa nàng về Hầu phủ trong kinh, lập tức chảy nước mắt, nàng phản bội mẹ cả, nếu cứ như vậy trở về, mẹ cả không xé xác nàng ra mới lạ!
Hàn Anh thấy nàng sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, vội vàng giải thích nói: “Không phải muốn đưa muội về Hầu phủ hồi kinh, mà là muốn nghe ý tứ của muội một chút. Muội có thể đi theo ta, ta đi nơi nào muội đi nơi đó; muội cũng có thể ở lại Liêu Châu, làm bạn với mẫu thân của ta."
Nàng cười dịu dàng nhìn Lâm thị: “Mẫu thân, nếu muội muội ở lại với người, người nên nghiêm túc chọn cho muội muội một người con rể tốt!" Hàn Anh thừa nhận so với việc bảo Hàn Linh đi theo mình, nàng càng muốn Hàn Linh ở lại Liêu Châu cùng mẫu thân, tương lai tìm một hôn sự tốt một chút.
Lâm thị hiểu ý, lại cười nói: “Đó là chuyện đương nhiên."
Hàn Linh sợ mẹ cả như sợ cọp, lập tức liền cười nói: “Vậy muội ở Liêu Châu cùng phu nhân là được rồi!"
Hàn Anh trầm ngâm một chút, nói: “di nương bên kia, ta sẽ nghĩ biện pháp." Mặc dù có chút phiền toái, nhưng cũng không thể để Hàn Linh ở đây mà lo lắng?
Hàn Linh nghe vậy, trong lòng càng thêm cảm kích, vội vàng trịnh trọng nói cám ơn.
Sau khi trở lại liễu viện, Hàn Anh dựa vào tháp quý phi trước cửa sổ phòng ngủ nghĩ ngợi.
Nhớ tới đêm qua Phó Tạ bỗng nhiên xuất hiện, nàng biết bây giờ còn cảm thấy tim có chút đập rộn… Nói cách khác, chỉ cần Phó Tạ muốn, hắn muốn đi nơi nào liền đi nơi đó, muốn biết cái gì liền biết cái đó.
Hàn Anh cảm giác bốn đại nha hoàn bên cạnh mình nhất định có người bị Phó Tạ thu mua, người đó là ai? Tẩy Xuân sao? Hay là người khác?
Buổi tối 30 tết, Hàn Anh Hàn Linh đang cùng Hàn Thầm và Lâm thị đón giao thừa, Đường Đại Phúc bỗng nhiên đi vào hồi báo.
Hàn Thầm Lâm thị nhìn nhau, đều nhẹ gật đầu.
Hàn Thầm nhìn Hàn Anh, ôn nhu nói: “A Anh, mang muội muội của con đi sương phòng phía tây chơi đi."
Hàn Anh liền biết lần này Đường Đại Phúc tới nhất định có chuyện cơ mật, liền nghe lời dẫn Hàn Linh đi Tây Sương phòng thêu hoa.
Cũng không lâu lắm, Kim Châu liền tới đây mời Hàn Anh đi qua.
Thấy nữ nhi đi vào, Hàn Thầm nói thẳng: “A Anh, con mặc áo choàng đi, bây giờ theo ta ra khỏi thành."
Hàn Anh: “Phụ thân, lúc này..."
Hàn Thầm đứng lên nói: “Ta dẫn con đi gặp một người."
Chẳng biết lúc nào nổi lên gió tuyết, bông tuyết bay múa từ trên bầu trời nhẹ nhàng rơi xuống, che phủ cả một vùng đất.
Ngoài thành những dãy núi nối liền nhau như bạch tượng đang nằm, trong núi những con đường bị tuyết phủ lượn vòng giống như con rắn dài, thân vệ Hàn Thầm cỡi ngựa vây quanh chiếc xe của Hàn Anh đi trên sơn đạo.
Mà xa hơn một chút, Phó Tạ toàn thân màu đen cưỡi ngựa mang theo mấy kỵ binh đi theo từ xa xa.
Hàn Anh ngồi trong xe, nghe tiếng quạ thê lương kêu vang vọng trong núi, không khỏi rùng mình.
Hàn Thầm thấy thế, vội vàng mở áo choàng ôm nữ nhi vào trong ngực, ấm giọng nói: “Là bà ngoại con. Biết tin con sắp thành thân, bà muốn gặp con một lần."
Hàn Anh nghe vậy nhìn phụ thân: “bà ngoại của con? bà… “
Hàn Thầm trầm giọng nói: “Hiện tại bà đang ở hành cung Liêu Châu."
Hàn Anh: “..." Nàng bắt đầu bổ não.
Tuyết rơi nhiều tràn vào cả bên trong, xe ngựa Hàn Anh thành thạo ngừng lại ở bậc thềm sơn đỏ bên ngoài cung.
Thân vệ Hàn phủ nhao nhao xuống ngựa, vây quanh hộ tống bảo vệ xe ngựa.
Hàn Thầm nắm tay nữ nhi, trực tiếp bước lên bậc thềm sơn đỏ
Đứng trước cửa cung, Hàn Anh quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy dấu chân đính đầy tuyết của mình và phụ thân đang dần dần biến mất.
Cửa cung rất nhanh liền mở ra, hai thanh niên mặc quần áo lông chồn đốt đèn lồng đón cha con Hàn Thầm vào.
Sau khi xuyên qua tầng tầng lớp lớp sân viện chìm trong bóng đêm, Hàn Anh rốt cuộc thấy được một sân nhỏ lóe ra ánh đèn.
Hàn Thầm nắm tay Hàn Anh đi lên bậc thang.
Lại có hai người ra đón.
Dưới ành sáng loe loét của đèn lồng, Hàn Anh thấy được vẻ mặt kinh ngạc của Thôi Kỳ và người thanh niên cao lớn trước kia đã gặp ở Xuân Phong lâu.
Tác giả :
Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức