Quá Trình Dưỡng Thành Yêu Hậu
Chương 35
Trong căn phòng hoa lệ, màn che buông xuống, mùi rượu hấp dẫn lòng người, tiếng đàn du dương, giọng hát lưu luyến, nụ cười quyến rũ, nữ nhân diễm lệ... Hết thảy trước mắt làm cho Thôi Ngũ càng thêm mê loạn, hắn chỉ biết mình bị hai thanh niên mang tới đây, thế nhưng rốt cuộc vì sao mang hắn đến đây, tại sao hắn lại ở chỗ này, hắn cũng không nhớ nổi.
Bên trong trùng trùng điệp điệp màn trướng tỏa mùi hương thơm ngát, mùi thơm bồng bềnh lan tỏa trong không khí.
Hương thơm lượn lờ bên trong, Thôi Ngũ uống một ngụm rượu, cảm thấy lâng lâng khoái cảm, một vài hình ảnh nhanh chóng xẹt qua đầu, muốn cái gì hiện ra cái đó, không có phụ thân trách cứ, không có mẫu thân càm ràm, không có tranh đấu đáng ghét của triều đình, không có Phó Tạ lòng dạ độc ác...
Một thân thể ấm áp yểu điệu nhào tời, trong đầu Thôi Ngũ hiện lên hình ảnh Hàn Nhị cô nương với nụ cười ngọt ngào, bắt đầu muốn làm gì thì làm.
Khoái cảm trong choáng váng, Thôi Ngũ: Tiên cảnh cũng không quá đáng như thế...
Phía trước Giang Nam Xuân, động tiêu tiền lớn nhất Biện Kinh, tiếng ca lượn lờ tiếng đàn lả lướt, âm thanh cười vui, âm thanh cụng rượu không dứt bên tai, trong hậu viện lại đắm chìm ở trong màn đêm yên tĩnh, lặng yên không một tiếng động.
Trong hậu viện đủ trồng đầy các cây bạch quả, một gốc cây cây bạch quả cao lớn ngăn cách tầm nhìn phía trước. Phía sau một cây bạch quả cây thấp thoáng một tòa tiểu lâu kỳ bình thường.
Bên trong kho vũ khí lầu một đèn đuốc sáng trưng, Phó Tạ chậm rãi kéo ra dây cung Phi Vân trong tay.
Phó Tĩnh đứng trong góc, lặng lẽ châm một chén trà xanh cho hắn.
Một loạt tiếng bước chân phá vỡ sự tĩnh lặng trong phòng, trên mặt Phó An vẫn còn nét ngây thơ bước nhanh tới, sau khi hành lễ bẩm báo nói: “Bẩm công tử, Thôi Ngũ đã trúng chiêu."
Phó Tạ thản nhiên nói: “Biết rồi." Lần nữa lại rút mũi tên, ráp cung, giương cung căng như trăng tròn.
Phó An thấy thế, bất giác sợ run cả người. Tài bắn cung của công tử cao siêu, ghi chép ở trên chiến trường Liêu Châu cho hắn biết công tử đã từng bắn sáu mươi mũi tên giết sáu mươi người, quả nhiên là không phát nào hụt, lực đạo kinh người.
Phó Tĩnh thấy công tử lười nhắc đến Hàn Lập, liền nhìn về Phó An, thay công tử hỏi một câu: “Hàn Lập đâu?"
Phó An kính cẩn bẩm báo: “Hàn đại lang đã khai báo, nói hắn thấy Thiếu phu nhân mỹ mạo, muốn để Thôi Ngũ thấy, nói không chừng có thể..."
Một tiếng gào thét vang lên, một mũi tên Phó Tạ bắn ra, mục tiêu phía trước phát ra tiếng ngã xuống đất.
Phó An sợ tới mức ngừng một cái, tiếp tục bẩm báo nói: “Nô tài đã khiến cho hắn cho hắn... sau này Hàn Lập chắc hẳn sẽ không thể xuất hiện trước mặt người khác nữa đâu."
Hắn lại nói tiếp: “Tối nay Tổng đốc Đường sông Phí Thúc Độ ngủ ở bên ngoài phố Nam, nô tài đã sắp xếp xong xuôi."
“Không nên lộ ra dấu vết." Phó Tạ nhìn cũng chưa từng nhìn Phó An, từ trong bao đựng tên lại rút ra một mũi tên.
Sau nửa canh giờ luyện bắn tên, Phó Tạ liếc mắt nhìn kim đồng hồ báo giờ Tây Dương đặt trong góc, phát hiện đã đến giờ Hợi rồi, liền đem cung tiễn đưa cho Phó An, trực tiếp đi vào tắm gội.
Một phút đồng hồ sau, Phó Trữ thấy ở thư phòng một người mặc áo bào trắng, đeo đai lưng ngọc, cử chỉ nhanh nhẹn nhẹ nhàng giống như Phó Tạ.
Sau khi Phó Trữ bị xử trí gia pháp, đã đàng hoàng hơn rất nhiều, vẻ hào hứng phấn chấn trước kia nay đã thu liễm lại bớt, kính cẩn hành lễ, nói: “Bẩm công tử, nô tài đã gặp mặt Cầm Vận cô cô, Cầm Vận cô cô nói nàng đã bẩm báo Hoàng hậu nương nương rồi, Hoàng hậu nương nương đã giao chuyện này cho Chân công công."
Hắn suy nghĩ một chút, bẩm báo tiếp: “Bẩm công tử, phủ hoài ân hầu bên kia đã sắp xếp xong xuôi."
Phó Trữ nhìn trộm công tử, lúc này mới cả gan nói “Bẩm công tử, Vĩnh Thọ trưởng công chúa bảo nô tài chuyển cho người một phong thơ..."
Thấy công tử nhíu mày, trên mặt không kiên nhẫn, giọng nói Phó Trữ càng lúc càng thấp, dần dần không thể nghe thấy. Vĩnh Thọ trưởng công chúa là ấu muội ruột thịt cùng mẹ sinh ra của Thừa Dận Đế, đến nay chưa từng tán dương ai, dường như quá mức si tình với công tử, chỉ là công tử chẳng hiểu phong tình gì hết...
Phó Tạ nhẹ gật đầu: “Đi đi!" Hắn căn bản không nhận phong thư này của Vĩnh Thọ trưởng công chúa.
Một ngườikhoác áo choàng màu đen đội mũ đi đằng sau Từ ma ma vào phòng ngủ, thấy Hàn Anh nhìn, liền xốc cái mũ lên, lộ ra một gương mặt tuấn tú khí khái hào hùng.
Bên trong cửa phòng ngủ đốt một cây đèn, đèn cầy lung lay làm khuôn mặt trơn bóng kia ánh lên một tầng kim quang, khi hắn cúi đầu nhấc cái mũ xuống, thấp thoáng một đôi mắt phượng tinh xảo với lông mi dài, ánh mắt sáng lấp lánh, lộ ra sống mũi cao thẳng, toát lên vẻ anh tuấn làm cho người khác hít thở không thông.
Hàn Anh vội vàng lau đi nước mắt, quỳ gối hành lễ: “Bái kiến ca ca."
Hiện nay nàng đã không còn thấp nữa, thế nhưng lúc này đứng trước mặt Phó Tạ, vẫn cảm thấy bởi vì chênh lệch cao thấp mà tạo thành áp lực, lập tức nín khóc mỉm cười lui lại cửa sổ mấy bước.
Phó Tạ thấy nàng rơi lệ, trong lòng vốn đang sợ hãi, lúc này thấy trong mắt nàng chứa nước mắt mà miệng lại nở nụ cười, trong lòng hơi có chút thả lỏng, thấy bên cạnh có để một đôi ghế gấm dựa vào tường, liền ngồi xuống.
Hàn Anh thấy hắn ngồi xuống, cũng ngồi xuống giường phía trước cửa sổ.
Tẩy Xuân dâng trà xanh đặt trên bàn nhỏ, rồi lặng lẽ lui xuống.
Từ ma ma biết trong lòng cô nương nhà mình có tính toán, người tới cũng không làm càn, liền lui xuống, bảo Tẩy Xuân đi ngủ trước, mình thì mang ghế ra trước hành lang nhà chính ngồi xuống, canh giữ trong bóng đêm.
Hàn Anh vừa thấy Phó Tạ tim liền đập nhanh, dứt khoát cúi đầu không nhìn hắn nữa.
Phó Tạ cũng không biết nên nói gì.
Hắn nhìn Hàn Anh, cảm thấy Hàn Anh mềm mại như vậy, vừa ngốc ngếch lại vụng về như vậy, đáng yêu lại dễ thương như vậy...
Sau nửa ngày, Phó Tạ trầm giọng nói: “Tạm thời muội không cần lo lắng chuyện Thôi Ngũ, Hàn Lập cũng giải quyết xong, ngay cả Hàn đại cô nương, ta cũng đều sắp xếp xong xuôi."
Hàn Anh ngẩng đầu nhìn hắn.
Phó Tạ thấy nàng nhìn mình dịu dàng, trái tim run lên, vội dời ánh mắt, tiếp tục nói: “Muội yên tâm đi!"
Hàn Anh nhìn Phó Tạ, trong lòng vô cùng yên tâm. Khẩu khí Phó Tạ nhàn nhạt, thế nhưng nàng có thể đoán được vì vài câu bình thản này, Phó Tạ phải làm biết bao nhiêu chuyện.
Nàng nhẹ nhàng nói: “Ca ca, cám ơn huynh!"
Phó tạ nhìn nàng, dưới ánh nến thấy nàng xinh đẹp không gì sánh được, lập tức tim đập như tăng tốc, liền rũ mắt xuống thấp giọng nói: “Ta và muội vốn là... phu thê, vốn là một... Không cần khách khí." hắn nói mấy câu đứt quãng, bởi vì dựa theo pháp luật Đại Chu, hắn và Hàn Anh đã có hôn thư, đã được chứng nhận là phu thê, dù chưa thành thân, nhưng dựa theo luật Đại Chu cũng đã là phu thê. Có điều hai chữ “ phu thê “ này nói ra, hắn vẫn hơi ngượng ngùng.
Hàn Anh nghe Phó Tạ nhắc đến hai chữ “Phu thê", khuôn mặt bỗng dưng nóng lên, không khỏi nhớ đến lúc ban ngày khi Thôi Ngũ đùa giỡn nàng, lúc Phó Tạ tới đây cứu nàng đã nói “Đây là chỗ ở của tiện nội “, trái tim bắt đầu đập bịch bịch, toàn thân cao thấp cũng bắt đầu nóng lên.
Phó Tạ nhìn Hàn Anh, thấy nàng nhìn cũng không dám nhìn mình, nghiêng người nhìn về phía màn trướng, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, đôi mắt ngập nước, eo hết sức nhỏ, mà ngực thì phập phồng. Hắn thấy khó thở, liền đứng lên nói: “Muội nghỉ ngơi đi, ta đi đây!"
Hắn đi đến cửa phòng ngủ, đưa tay vén bức rèm che lên
“Ca ca!" lúc này Hàn Anh nghe vậy đứng lên, đôi mắt mông lung nhìn Phó Tạ
Phó Tạ xoay người lại nhìn nàng.
Hàn Anh đi đến trước người hắn, ngửa đầu nhìn Phó Tạ, trong mắt tràn đầy lưu luyến, bờ môi đầy dặn run nhè nhẹ.
Phó Tạ không nhẫn nại nổi nữa, ôm Hàn Anh hôn xuống.
Bức rèm che rơi xuống, từng hạt ngọc châu đụng vào nhau, phát ra âm thanh “Đùng đùng" không dứt.
Không biết qua bao lâu, Từ ma ma ở bên ngoài đột nhiên ho khan một tiếng.
Hàn Anh vội vàng đẩy Phó Tạ ra.
Phó Tạ nghiêng người lặng lẽ khội phục lại thân thể đang có phản ứng, một lát sau mới nói giọng khàn khàn: “Muội đi ngủ sớm một chút đi!"
Hàn Anh nhớ tới tính toán của mình, vội vàng nói: “Ca ca, năm nay huynh vẫn ở Biện Kinh sao?"
Phó Tạ nghĩ đến mình đang lên kế hoạch đi Tây Cương đánh trận, liền nói: “Không nhất định."
Trong lòng hơi suy nghĩ một chút, nói tiếp: “Ta sẽ an bài người che chở muội." sang năm Hàn Anh đã cập kê rồi, đến lúc đó hắn khải hoàn hồi triều có thể lấy Hàn Anh rồi.
Hàn Anh nghe hắn nói không nhất định ở lại Biện Kinh, lập tức hạ quyết tâm, liền nói: “Ca ca, huynh đã không nhất định ở lại Biện Kinh, muội muốn đi Liêu Châu thăm cha mẹ! Chờ thêm hai năm, huynh sẽ..." Nàng vẫn không nói được ba chữ “Cưới muội nha". Năm nay nàng mới mười bốn tuổi, mặc dù ở Đại Chu mười bốn mười lăm tuổi thành thân rất phổ biến, nhưng nàng lại cảm giác mình quá nhỏ, muốn ở cùng cha mẹ vài năm.
Phó Tạ nghe rõ ý trong lời nói của nàng, chăm chú nhìn Hàn Anh, trong lòng cũng có chút bực bội. Hắn nhíu mày nói: “Cho dù ra đi ra ngoài, trong vòng tám tháng cũng sẽ trở về, muội ở lại kinh thành chờ ta!" Tám tháng sau là Hàn Anh đã cập kê rồi, đúng lúc thành thân luôn.
Hàn Anh thấy hắn vừa muốn quyết định thay mình, liền kiên trì nói: “muội muốn đi Liêu Châu với cha mẹ."
Trong lòng Phó Tạ bực bội vô cùng, không muốn ở lâu, nhìn Hàn Anh, trầm giọng nói: “Nghe lời đi!"
Dứt lời, nhấc chân đi mất, vừa đi vừa đội mũ lên che khuất khuôn mặt.
Hàn Anh trơ mắt nhìn Phó Tạ nghênh ngang rời đi, lập tức đuổi theo: “Ca ca, huynh khoan đi đã!" Nàng muốn nghiêm chỉnh nói chuyện với Phó Tạ một chút, hỏi hắn dựa vào cái gì không cho mình đi Liêu Châu làm bạn với cha mẹ.
Phó Tạ không muốn dây dưa với nàng, cước bộ lập tức nhanh hơn, thoáng cái đã chạy tới nội viện rồi.
Mưa vẫn còn rơi, hạt mưa nho nhỏ rơi trên người hắn, thế nhưng hắn chưa bao giờ quan tâm đến những thứ này.
Hàn Anh trơ mắt nhìn bóng lưng Phó Tạ biến mất qua cánh cửa phía sau bức tường phù điêu, hậm hực nói: “Hừ, tưởng chân dài thì giỏi lắm sao! không phải nói không lại muội mới phải chạy trối chết sao!"
Từ ma ma vừa bực mình vừa buồn cười: “Cô nương, bên ngoài hơi lạnh, người cũng vào thôi!"
Lại thầm nói: “Đang yên đang lành, tự nhiên lại cãi nhau làm gì cơ chứ..."
Hàn Anh cũng không hề bị mất tinh thần, nàng vẫn tiếp tục nghĩ cách thuyết phục Phó Tạ, sau khi được Từ ma ma hầu hạ thay áo ngủ bằng gấm màu trắng hoa lê, xốc mền gấm lên chui vào, rất nhanh liền nhắm mắt lại.
Từ ma ma sửa sang lại mái tóc dài của nàng, lúc này mới ôm chăn mền của mình trải trên giường trước cửa sổ, sau đó cũng tắt đèn đi ngủ.
Ngày thứ hai là sinh nhật Phó Tạ, Hàn Anh mời Nhị phu nhân Phương thị và Tam phu nhân Trâu thị đi phủ An quốc công chúc mừng sinh nhật Phó Tạ. Buổi sáng sau khi nàng trang điểm xong, không thể bỏ qua lễ nghi, nàng vẫn như cũ đi dến Khánh Thọ Đường thỉnh an Thái phu nhân.
Hôm nay Nhị phu nhân và Tam phu nhân phá lệ tới sớm, khi Hàn Anh đi qua, họ đang hầu hạ Thái phu nhân dùng cơm.
Hôm qua Thái phu nhân giận Hàn Anh, cho nên cố ý không để ý tới nàng.
Hàn Anh không thèm để ý, sau khi hành lễ với Thái phu nhân thì đi qua ngồi giữa Hàn Bội và Hàn Diễm, thấp giọng hàn huyên vài câu với Hàn Diễm.
Hàn Diễm thấy trang phục hôm nay của Hàn Anh vẫn trang nhã như trước thanh lịch, không khỏi cười nói: “Nhị tỷ tỷ, hôm nay tỷ đi chúc mừng Nhị tỷ phu, sao còn mặc quần áo trắng trong thuần khiết như thế?"
Hàn Anh cũng cười: “Chẳng lẽ muốn ta mặc quần áo xanh đỏ loè loẹt? Đâu phải đi diễn thoại bản đâu!"
Hàn Bội nghe Hàn Anh nhắc tới “ đỏ chót", cho rằng Hàn Anh đang mỉa mai nàng, đang chuẩn bị phản bác lại, thế nhưng vừa nghĩ tới mỗi lần đều bị Hàn Anh nói đến á khẩu không trả lời được, liền ngậm miệng lại, chờ cơ hội giễu cợt Hàn Anh vài câu.
Nàng còn chưa tìm được cơ hội, quản gia đã chạy vào thông báo: “Thái phu nhân, Chân công công trong cung đến đây tuyên chỉ!"
Thái phu nhân cả kinh, vội vàng buông đũa xuống, nhìn Nhị phu nhân.
Nhị phu nhân nhớ tới chuyện hôm qua, không khỏi có chút hoang mang, vội nói “Thái phu nhân..."
Thái phu nhân liếc mắt nhìn Hàn Anh, thấy ánh mắt nàng bình tĩnh, nhìn không ra manh mối, liền dặn dò Nhị phu nhân: “Đừng sợ, con đi sai người bày biện lại bàn ghế, chờ ta sửa soạn lại rồi đi ra nghênh đón!"
Nhị phu nhân thấy bà bà chịu trách nhiệm cho việc này, trong lòng mới hơi bình tĩnh một chút.
Thái phu nhân dẫn theo tam phu nhân có phẩm cấp đi ra ngoài đón.
Cũng không lâu lắm, Thái phu nhân và Tam phu nhân dắt một vị ma ma có khuôn mặt nghiêm nghị mặc cung trang đi vào.
Sau khi đi vào nét mặt Thái phu nhân nghiêm nghị như sương, trước trợn mắt nhìn Hàn Bội, tiếp đó thì liếc Hàn Diễm và Hàn Linh đang chào hỏi Hàn Anh.
Hàn Anh không thèm để ý, nghênh đón ánh mắt tổ mẫu nhìn sang.
Thái phu nhân đành phải dời ánh mắt, trên mặt hiện ra nụ cười cứng ngắc: “Bốn tỷ muội các con mau tới đây chào hỏi, đây là Vương ma ma trong cung được Hoàng hậu nương nương phái tới đây dạy dỗ các con!"
Vương ma ma mỉm cười, đoan đoan chánh chánh hành lễ với Thái phu nhân, lúc này mới nói: “Thái phu nhân đã hiểu lầm rồi, Hoàng hậu nương nương phái lão thân tới chỉ chịu trách nhiệm giáo dục đại cô nương thôi, không liên quan tới Nhị cô nương, Tam cô nương, Tứ cô nương."
Thái phu nhân bị Vương ma ma làm mất mặt trước mặt con dâu và các cháu gái mặt, cũng không dám phản bác, đành phải cười lớn nói: “Là ta hiểu sai rồi! Ma ma mời ngồi!"
Đôi mắt sắc bén của Vương ma ma lướt qua nhóm người Hàn Bội, khi nhìn đến Hàn Anh thì đôi mắt sáng rực lên một chút, dung mạo vị hôn thê của Phó Tam công tử quả thật hơn người.
Bà mỉm cười nhìn Thái phu nhân, lần nữa lần nữa như vỗ vào mặt bà ta: “Thái phu nhân, thân phụ Hoàng hậu nương nương nhờ vả lão thân, sự tình khẩn cấp, cần phải tiến hành bồi dưỡng văn hoá đạo đức cho đại cô nương ngay, miễn cho cục diện không thể vãn hồi!"
Sắc mặt Thái phu nhân tái nhợt, tức giận đến mức cả người run nhè nhẹ.
Hàn Bội vẻ mặt khuất nhục, nước mắt cũng trào ra.
Ánh mắt Nhị phu nhân mang theo tia rét lạnh, môi mỏng khẽ mím lại, lặng lẽ vỗ một cái trên người nữ nhi, như là an ủi.
Hàn Anh thấy tổ mẫu không dễ chịu, trong lòng lại thấy thoải mái không ít, mắt rũ xuống thản nhiên
Thái phu nhân hít sâu một hơi, nhìn Tam phu nhân đang rủ mắt đứng bên cạnh mộ: “Trâu thị à, hôm nay con làm bạn với tỷ muội a Anh đi phủ An quốc công đi!"
Một lát sau, hai chiếc xe ngựa tinh xảo chạy ra khỏi phủ hoài ân hầu.
Trâu thị và Hàn Diễm ngồi ở chiếc xe đầu tiên, Hàn Anh và Hàn Linh ngồi ở chiếc xe thứ hai.
Xe ngựa chạy ra cửa phủ một lúc lâu rồi, Trâu thị mới thấp giọng dặn dò con gái: “Sau này con đối với Nhị tỷ tỷ phải kính cẩn hơn nữa đó!"
Hàn Diễm “vâng" một tiếng, hỏi: “Mẫu thân, không phải Đại tỷ tỷ nói đại bá không còn thân thuộc với vua nữa, đại phòng cũng không có nam đinh, mà nhị phòng có người trong cung, còn có quan hệ bà con với nhà Thôi Tể tướng, tước vị này sớm muộn gì sẽ do Đại ca ca thừa kế sao?"
Trâu thị cười cười, trong mắt có một tia hâm mộ nói: “Thế nhưng nhị tỷ tỷ con lại có một cô gia tốt!"
Bên trong trùng trùng điệp điệp màn trướng tỏa mùi hương thơm ngát, mùi thơm bồng bềnh lan tỏa trong không khí.
Hương thơm lượn lờ bên trong, Thôi Ngũ uống một ngụm rượu, cảm thấy lâng lâng khoái cảm, một vài hình ảnh nhanh chóng xẹt qua đầu, muốn cái gì hiện ra cái đó, không có phụ thân trách cứ, không có mẫu thân càm ràm, không có tranh đấu đáng ghét của triều đình, không có Phó Tạ lòng dạ độc ác...
Một thân thể ấm áp yểu điệu nhào tời, trong đầu Thôi Ngũ hiện lên hình ảnh Hàn Nhị cô nương với nụ cười ngọt ngào, bắt đầu muốn làm gì thì làm.
Khoái cảm trong choáng váng, Thôi Ngũ: Tiên cảnh cũng không quá đáng như thế...
Phía trước Giang Nam Xuân, động tiêu tiền lớn nhất Biện Kinh, tiếng ca lượn lờ tiếng đàn lả lướt, âm thanh cười vui, âm thanh cụng rượu không dứt bên tai, trong hậu viện lại đắm chìm ở trong màn đêm yên tĩnh, lặng yên không một tiếng động.
Trong hậu viện đủ trồng đầy các cây bạch quả, một gốc cây cây bạch quả cao lớn ngăn cách tầm nhìn phía trước. Phía sau một cây bạch quả cây thấp thoáng một tòa tiểu lâu kỳ bình thường.
Bên trong kho vũ khí lầu một đèn đuốc sáng trưng, Phó Tạ chậm rãi kéo ra dây cung Phi Vân trong tay.
Phó Tĩnh đứng trong góc, lặng lẽ châm một chén trà xanh cho hắn.
Một loạt tiếng bước chân phá vỡ sự tĩnh lặng trong phòng, trên mặt Phó An vẫn còn nét ngây thơ bước nhanh tới, sau khi hành lễ bẩm báo nói: “Bẩm công tử, Thôi Ngũ đã trúng chiêu."
Phó Tạ thản nhiên nói: “Biết rồi." Lần nữa lại rút mũi tên, ráp cung, giương cung căng như trăng tròn.
Phó An thấy thế, bất giác sợ run cả người. Tài bắn cung của công tử cao siêu, ghi chép ở trên chiến trường Liêu Châu cho hắn biết công tử đã từng bắn sáu mươi mũi tên giết sáu mươi người, quả nhiên là không phát nào hụt, lực đạo kinh người.
Phó Tĩnh thấy công tử lười nhắc đến Hàn Lập, liền nhìn về Phó An, thay công tử hỏi một câu: “Hàn Lập đâu?"
Phó An kính cẩn bẩm báo: “Hàn đại lang đã khai báo, nói hắn thấy Thiếu phu nhân mỹ mạo, muốn để Thôi Ngũ thấy, nói không chừng có thể..."
Một tiếng gào thét vang lên, một mũi tên Phó Tạ bắn ra, mục tiêu phía trước phát ra tiếng ngã xuống đất.
Phó An sợ tới mức ngừng một cái, tiếp tục bẩm báo nói: “Nô tài đã khiến cho hắn cho hắn... sau này Hàn Lập chắc hẳn sẽ không thể xuất hiện trước mặt người khác nữa đâu."
Hắn lại nói tiếp: “Tối nay Tổng đốc Đường sông Phí Thúc Độ ngủ ở bên ngoài phố Nam, nô tài đã sắp xếp xong xuôi."
“Không nên lộ ra dấu vết." Phó Tạ nhìn cũng chưa từng nhìn Phó An, từ trong bao đựng tên lại rút ra một mũi tên.
Sau nửa canh giờ luyện bắn tên, Phó Tạ liếc mắt nhìn kim đồng hồ báo giờ Tây Dương đặt trong góc, phát hiện đã đến giờ Hợi rồi, liền đem cung tiễn đưa cho Phó An, trực tiếp đi vào tắm gội.
Một phút đồng hồ sau, Phó Trữ thấy ở thư phòng một người mặc áo bào trắng, đeo đai lưng ngọc, cử chỉ nhanh nhẹn nhẹ nhàng giống như Phó Tạ.
Sau khi Phó Trữ bị xử trí gia pháp, đã đàng hoàng hơn rất nhiều, vẻ hào hứng phấn chấn trước kia nay đã thu liễm lại bớt, kính cẩn hành lễ, nói: “Bẩm công tử, nô tài đã gặp mặt Cầm Vận cô cô, Cầm Vận cô cô nói nàng đã bẩm báo Hoàng hậu nương nương rồi, Hoàng hậu nương nương đã giao chuyện này cho Chân công công."
Hắn suy nghĩ một chút, bẩm báo tiếp: “Bẩm công tử, phủ hoài ân hầu bên kia đã sắp xếp xong xuôi."
Phó Trữ nhìn trộm công tử, lúc này mới cả gan nói “Bẩm công tử, Vĩnh Thọ trưởng công chúa bảo nô tài chuyển cho người một phong thơ..."
Thấy công tử nhíu mày, trên mặt không kiên nhẫn, giọng nói Phó Trữ càng lúc càng thấp, dần dần không thể nghe thấy. Vĩnh Thọ trưởng công chúa là ấu muội ruột thịt cùng mẹ sinh ra của Thừa Dận Đế, đến nay chưa từng tán dương ai, dường như quá mức si tình với công tử, chỉ là công tử chẳng hiểu phong tình gì hết...
Phó Tạ nhẹ gật đầu: “Đi đi!" Hắn căn bản không nhận phong thư này của Vĩnh Thọ trưởng công chúa.
Một ngườikhoác áo choàng màu đen đội mũ đi đằng sau Từ ma ma vào phòng ngủ, thấy Hàn Anh nhìn, liền xốc cái mũ lên, lộ ra một gương mặt tuấn tú khí khái hào hùng.
Bên trong cửa phòng ngủ đốt một cây đèn, đèn cầy lung lay làm khuôn mặt trơn bóng kia ánh lên một tầng kim quang, khi hắn cúi đầu nhấc cái mũ xuống, thấp thoáng một đôi mắt phượng tinh xảo với lông mi dài, ánh mắt sáng lấp lánh, lộ ra sống mũi cao thẳng, toát lên vẻ anh tuấn làm cho người khác hít thở không thông.
Hàn Anh vội vàng lau đi nước mắt, quỳ gối hành lễ: “Bái kiến ca ca."
Hiện nay nàng đã không còn thấp nữa, thế nhưng lúc này đứng trước mặt Phó Tạ, vẫn cảm thấy bởi vì chênh lệch cao thấp mà tạo thành áp lực, lập tức nín khóc mỉm cười lui lại cửa sổ mấy bước.
Phó Tạ thấy nàng rơi lệ, trong lòng vốn đang sợ hãi, lúc này thấy trong mắt nàng chứa nước mắt mà miệng lại nở nụ cười, trong lòng hơi có chút thả lỏng, thấy bên cạnh có để một đôi ghế gấm dựa vào tường, liền ngồi xuống.
Hàn Anh thấy hắn ngồi xuống, cũng ngồi xuống giường phía trước cửa sổ.
Tẩy Xuân dâng trà xanh đặt trên bàn nhỏ, rồi lặng lẽ lui xuống.
Từ ma ma biết trong lòng cô nương nhà mình có tính toán, người tới cũng không làm càn, liền lui xuống, bảo Tẩy Xuân đi ngủ trước, mình thì mang ghế ra trước hành lang nhà chính ngồi xuống, canh giữ trong bóng đêm.
Hàn Anh vừa thấy Phó Tạ tim liền đập nhanh, dứt khoát cúi đầu không nhìn hắn nữa.
Phó Tạ cũng không biết nên nói gì.
Hắn nhìn Hàn Anh, cảm thấy Hàn Anh mềm mại như vậy, vừa ngốc ngếch lại vụng về như vậy, đáng yêu lại dễ thương như vậy...
Sau nửa ngày, Phó Tạ trầm giọng nói: “Tạm thời muội không cần lo lắng chuyện Thôi Ngũ, Hàn Lập cũng giải quyết xong, ngay cả Hàn đại cô nương, ta cũng đều sắp xếp xong xuôi."
Hàn Anh ngẩng đầu nhìn hắn.
Phó Tạ thấy nàng nhìn mình dịu dàng, trái tim run lên, vội dời ánh mắt, tiếp tục nói: “Muội yên tâm đi!"
Hàn Anh nhìn Phó Tạ, trong lòng vô cùng yên tâm. Khẩu khí Phó Tạ nhàn nhạt, thế nhưng nàng có thể đoán được vì vài câu bình thản này, Phó Tạ phải làm biết bao nhiêu chuyện.
Nàng nhẹ nhàng nói: “Ca ca, cám ơn huynh!"
Phó tạ nhìn nàng, dưới ánh nến thấy nàng xinh đẹp không gì sánh được, lập tức tim đập như tăng tốc, liền rũ mắt xuống thấp giọng nói: “Ta và muội vốn là... phu thê, vốn là một... Không cần khách khí." hắn nói mấy câu đứt quãng, bởi vì dựa theo pháp luật Đại Chu, hắn và Hàn Anh đã có hôn thư, đã được chứng nhận là phu thê, dù chưa thành thân, nhưng dựa theo luật Đại Chu cũng đã là phu thê. Có điều hai chữ “ phu thê “ này nói ra, hắn vẫn hơi ngượng ngùng.
Hàn Anh nghe Phó Tạ nhắc đến hai chữ “Phu thê", khuôn mặt bỗng dưng nóng lên, không khỏi nhớ đến lúc ban ngày khi Thôi Ngũ đùa giỡn nàng, lúc Phó Tạ tới đây cứu nàng đã nói “Đây là chỗ ở của tiện nội “, trái tim bắt đầu đập bịch bịch, toàn thân cao thấp cũng bắt đầu nóng lên.
Phó Tạ nhìn Hàn Anh, thấy nàng nhìn cũng không dám nhìn mình, nghiêng người nhìn về phía màn trướng, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, đôi mắt ngập nước, eo hết sức nhỏ, mà ngực thì phập phồng. Hắn thấy khó thở, liền đứng lên nói: “Muội nghỉ ngơi đi, ta đi đây!"
Hắn đi đến cửa phòng ngủ, đưa tay vén bức rèm che lên
“Ca ca!" lúc này Hàn Anh nghe vậy đứng lên, đôi mắt mông lung nhìn Phó Tạ
Phó Tạ xoay người lại nhìn nàng.
Hàn Anh đi đến trước người hắn, ngửa đầu nhìn Phó Tạ, trong mắt tràn đầy lưu luyến, bờ môi đầy dặn run nhè nhẹ.
Phó Tạ không nhẫn nại nổi nữa, ôm Hàn Anh hôn xuống.
Bức rèm che rơi xuống, từng hạt ngọc châu đụng vào nhau, phát ra âm thanh “Đùng đùng" không dứt.
Không biết qua bao lâu, Từ ma ma ở bên ngoài đột nhiên ho khan một tiếng.
Hàn Anh vội vàng đẩy Phó Tạ ra.
Phó Tạ nghiêng người lặng lẽ khội phục lại thân thể đang có phản ứng, một lát sau mới nói giọng khàn khàn: “Muội đi ngủ sớm một chút đi!"
Hàn Anh nhớ tới tính toán của mình, vội vàng nói: “Ca ca, năm nay huynh vẫn ở Biện Kinh sao?"
Phó Tạ nghĩ đến mình đang lên kế hoạch đi Tây Cương đánh trận, liền nói: “Không nhất định."
Trong lòng hơi suy nghĩ một chút, nói tiếp: “Ta sẽ an bài người che chở muội." sang năm Hàn Anh đã cập kê rồi, đến lúc đó hắn khải hoàn hồi triều có thể lấy Hàn Anh rồi.
Hàn Anh nghe hắn nói không nhất định ở lại Biện Kinh, lập tức hạ quyết tâm, liền nói: “Ca ca, huynh đã không nhất định ở lại Biện Kinh, muội muốn đi Liêu Châu thăm cha mẹ! Chờ thêm hai năm, huynh sẽ..." Nàng vẫn không nói được ba chữ “Cưới muội nha". Năm nay nàng mới mười bốn tuổi, mặc dù ở Đại Chu mười bốn mười lăm tuổi thành thân rất phổ biến, nhưng nàng lại cảm giác mình quá nhỏ, muốn ở cùng cha mẹ vài năm.
Phó Tạ nghe rõ ý trong lời nói của nàng, chăm chú nhìn Hàn Anh, trong lòng cũng có chút bực bội. Hắn nhíu mày nói: “Cho dù ra đi ra ngoài, trong vòng tám tháng cũng sẽ trở về, muội ở lại kinh thành chờ ta!" Tám tháng sau là Hàn Anh đã cập kê rồi, đúng lúc thành thân luôn.
Hàn Anh thấy hắn vừa muốn quyết định thay mình, liền kiên trì nói: “muội muốn đi Liêu Châu với cha mẹ."
Trong lòng Phó Tạ bực bội vô cùng, không muốn ở lâu, nhìn Hàn Anh, trầm giọng nói: “Nghe lời đi!"
Dứt lời, nhấc chân đi mất, vừa đi vừa đội mũ lên che khuất khuôn mặt.
Hàn Anh trơ mắt nhìn Phó Tạ nghênh ngang rời đi, lập tức đuổi theo: “Ca ca, huynh khoan đi đã!" Nàng muốn nghiêm chỉnh nói chuyện với Phó Tạ một chút, hỏi hắn dựa vào cái gì không cho mình đi Liêu Châu làm bạn với cha mẹ.
Phó Tạ không muốn dây dưa với nàng, cước bộ lập tức nhanh hơn, thoáng cái đã chạy tới nội viện rồi.
Mưa vẫn còn rơi, hạt mưa nho nhỏ rơi trên người hắn, thế nhưng hắn chưa bao giờ quan tâm đến những thứ này.
Hàn Anh trơ mắt nhìn bóng lưng Phó Tạ biến mất qua cánh cửa phía sau bức tường phù điêu, hậm hực nói: “Hừ, tưởng chân dài thì giỏi lắm sao! không phải nói không lại muội mới phải chạy trối chết sao!"
Từ ma ma vừa bực mình vừa buồn cười: “Cô nương, bên ngoài hơi lạnh, người cũng vào thôi!"
Lại thầm nói: “Đang yên đang lành, tự nhiên lại cãi nhau làm gì cơ chứ..."
Hàn Anh cũng không hề bị mất tinh thần, nàng vẫn tiếp tục nghĩ cách thuyết phục Phó Tạ, sau khi được Từ ma ma hầu hạ thay áo ngủ bằng gấm màu trắng hoa lê, xốc mền gấm lên chui vào, rất nhanh liền nhắm mắt lại.
Từ ma ma sửa sang lại mái tóc dài của nàng, lúc này mới ôm chăn mền của mình trải trên giường trước cửa sổ, sau đó cũng tắt đèn đi ngủ.
Ngày thứ hai là sinh nhật Phó Tạ, Hàn Anh mời Nhị phu nhân Phương thị và Tam phu nhân Trâu thị đi phủ An quốc công chúc mừng sinh nhật Phó Tạ. Buổi sáng sau khi nàng trang điểm xong, không thể bỏ qua lễ nghi, nàng vẫn như cũ đi dến Khánh Thọ Đường thỉnh an Thái phu nhân.
Hôm nay Nhị phu nhân và Tam phu nhân phá lệ tới sớm, khi Hàn Anh đi qua, họ đang hầu hạ Thái phu nhân dùng cơm.
Hôm qua Thái phu nhân giận Hàn Anh, cho nên cố ý không để ý tới nàng.
Hàn Anh không thèm để ý, sau khi hành lễ với Thái phu nhân thì đi qua ngồi giữa Hàn Bội và Hàn Diễm, thấp giọng hàn huyên vài câu với Hàn Diễm.
Hàn Diễm thấy trang phục hôm nay của Hàn Anh vẫn trang nhã như trước thanh lịch, không khỏi cười nói: “Nhị tỷ tỷ, hôm nay tỷ đi chúc mừng Nhị tỷ phu, sao còn mặc quần áo trắng trong thuần khiết như thế?"
Hàn Anh cũng cười: “Chẳng lẽ muốn ta mặc quần áo xanh đỏ loè loẹt? Đâu phải đi diễn thoại bản đâu!"
Hàn Bội nghe Hàn Anh nhắc tới “ đỏ chót", cho rằng Hàn Anh đang mỉa mai nàng, đang chuẩn bị phản bác lại, thế nhưng vừa nghĩ tới mỗi lần đều bị Hàn Anh nói đến á khẩu không trả lời được, liền ngậm miệng lại, chờ cơ hội giễu cợt Hàn Anh vài câu.
Nàng còn chưa tìm được cơ hội, quản gia đã chạy vào thông báo: “Thái phu nhân, Chân công công trong cung đến đây tuyên chỉ!"
Thái phu nhân cả kinh, vội vàng buông đũa xuống, nhìn Nhị phu nhân.
Nhị phu nhân nhớ tới chuyện hôm qua, không khỏi có chút hoang mang, vội nói “Thái phu nhân..."
Thái phu nhân liếc mắt nhìn Hàn Anh, thấy ánh mắt nàng bình tĩnh, nhìn không ra manh mối, liền dặn dò Nhị phu nhân: “Đừng sợ, con đi sai người bày biện lại bàn ghế, chờ ta sửa soạn lại rồi đi ra nghênh đón!"
Nhị phu nhân thấy bà bà chịu trách nhiệm cho việc này, trong lòng mới hơi bình tĩnh một chút.
Thái phu nhân dẫn theo tam phu nhân có phẩm cấp đi ra ngoài đón.
Cũng không lâu lắm, Thái phu nhân và Tam phu nhân dắt một vị ma ma có khuôn mặt nghiêm nghị mặc cung trang đi vào.
Sau khi đi vào nét mặt Thái phu nhân nghiêm nghị như sương, trước trợn mắt nhìn Hàn Bội, tiếp đó thì liếc Hàn Diễm và Hàn Linh đang chào hỏi Hàn Anh.
Hàn Anh không thèm để ý, nghênh đón ánh mắt tổ mẫu nhìn sang.
Thái phu nhân đành phải dời ánh mắt, trên mặt hiện ra nụ cười cứng ngắc: “Bốn tỷ muội các con mau tới đây chào hỏi, đây là Vương ma ma trong cung được Hoàng hậu nương nương phái tới đây dạy dỗ các con!"
Vương ma ma mỉm cười, đoan đoan chánh chánh hành lễ với Thái phu nhân, lúc này mới nói: “Thái phu nhân đã hiểu lầm rồi, Hoàng hậu nương nương phái lão thân tới chỉ chịu trách nhiệm giáo dục đại cô nương thôi, không liên quan tới Nhị cô nương, Tam cô nương, Tứ cô nương."
Thái phu nhân bị Vương ma ma làm mất mặt trước mặt con dâu và các cháu gái mặt, cũng không dám phản bác, đành phải cười lớn nói: “Là ta hiểu sai rồi! Ma ma mời ngồi!"
Đôi mắt sắc bén của Vương ma ma lướt qua nhóm người Hàn Bội, khi nhìn đến Hàn Anh thì đôi mắt sáng rực lên một chút, dung mạo vị hôn thê của Phó Tam công tử quả thật hơn người.
Bà mỉm cười nhìn Thái phu nhân, lần nữa lần nữa như vỗ vào mặt bà ta: “Thái phu nhân, thân phụ Hoàng hậu nương nương nhờ vả lão thân, sự tình khẩn cấp, cần phải tiến hành bồi dưỡng văn hoá đạo đức cho đại cô nương ngay, miễn cho cục diện không thể vãn hồi!"
Sắc mặt Thái phu nhân tái nhợt, tức giận đến mức cả người run nhè nhẹ.
Hàn Bội vẻ mặt khuất nhục, nước mắt cũng trào ra.
Ánh mắt Nhị phu nhân mang theo tia rét lạnh, môi mỏng khẽ mím lại, lặng lẽ vỗ một cái trên người nữ nhi, như là an ủi.
Hàn Anh thấy tổ mẫu không dễ chịu, trong lòng lại thấy thoải mái không ít, mắt rũ xuống thản nhiên
Thái phu nhân hít sâu một hơi, nhìn Tam phu nhân đang rủ mắt đứng bên cạnh mộ: “Trâu thị à, hôm nay con làm bạn với tỷ muội a Anh đi phủ An quốc công đi!"
Một lát sau, hai chiếc xe ngựa tinh xảo chạy ra khỏi phủ hoài ân hầu.
Trâu thị và Hàn Diễm ngồi ở chiếc xe đầu tiên, Hàn Anh và Hàn Linh ngồi ở chiếc xe thứ hai.
Xe ngựa chạy ra cửa phủ một lúc lâu rồi, Trâu thị mới thấp giọng dặn dò con gái: “Sau này con đối với Nhị tỷ tỷ phải kính cẩn hơn nữa đó!"
Hàn Diễm “vâng" một tiếng, hỏi: “Mẫu thân, không phải Đại tỷ tỷ nói đại bá không còn thân thuộc với vua nữa, đại phòng cũng không có nam đinh, mà nhị phòng có người trong cung, còn có quan hệ bà con với nhà Thôi Tể tướng, tước vị này sớm muộn gì sẽ do Đại ca ca thừa kế sao?"
Trâu thị cười cười, trong mắt có một tia hâm mộ nói: “Thế nhưng nhị tỷ tỷ con lại có một cô gia tốt!"
Tác giả :
Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức