Quá Thời Hạn

Chương 27

Một nỗi chua xót không ngừng dâng lên trong ngực Cố Bình An, ngay cả tinh thần cũng chìm trong trạng thái căng thẳng. Có lẽ bởi vì khẩn trương cùng mệt mỏi quá độ nên cô đã ngủ đi lúc nào không hay. Một đêm này không mộng mị, nhưng thân thể rã rời làm cho cô không muốn tỉnh lại, cơ thể như bị một sức mạnh rất lớn khống chế làm cho cô thầm nghĩ chỉ muốn vĩnh viễn đắm chìm trong không khí bình yên như thế này, không cần tỉnh lại thì tốt biết bao.

Bình An không biết Thẩm An Bình đã trở về từ khi nào. Anh thậm chí cũng không báo một tiếng cho cô đi đón, nhưng cũng không sao, hai mươi mấy năm qua, bọn họ luôn luôn là ăn ý như vậy, không cần bất cứ thứ ngôn ngữ nào.

Khi Cố Bình An tỉnh dậy, mở mắt ra, hình ảnh đầu tiên nhìn thấy đó là trên trần nhà đang lơ lửng ba quả bong bóng thật lớn màu hồng. Trần nhà được quét bằng vôi trắng làm nền cho sắc hồng càng thêm nổi bật, nét bút màu bạc dạ quang viết lên ba từ đơn giản nhưng rất rõ ràng trên bong bóng: I MISS YOU.

Cô nhoẻn miệng nở nụ cười, Không ngờ người đàn ông ba mươi tuổi như anh lại làm ra chuyện ngốc nghếch thế này, chẳng khác nào những thanh niên vừa mới bước vào yêu, thích bày trò lãng mạn không thực tế. Thế nhưng tất cả hành động ngây ngô trước mắt lại làm cô rất cảm động, cảm động đến nỗi sâu tận tâm can cũng cảm thấy thật ấm áp. Thẩm An Bình chắc vì quá mệt nên quần áo cũng không thay mà nằm xuống cạnh cô ngủ thiếp, cách một tấm chăn mỏng ôm cô vào lòng, động tác của anh rất nhẹ, cánh tay thật dài chỉ là tùy ý hơi khoác lên bụng cô. Hô hấp quen thuộc vững vàng làm cô tham lam đem nó hít thật sâu vào phế quản. Từng làn hơi thở nhẹ nhàng của anh không ngừng phất vào sau gáy, cảm giác ngưa ngứa làm trái tim Cố Bình An giờ đây như được một bàn tay vô hình xoa nắn, tâm tình rối loạn khi nãy giờ cũng mềm xuống, trầm tĩnh như mặt nước hồ.

Dù chưa hề thốt lên bất cứ lời nào, nhưng cô lại thấy hầu gian như đang bị ai bóp nghẹn, đột nhiên cảm thấy mình có lẽ đã đánh giá quá cao bản thân, cô thật không có khả năng hạ quyết tâm rời khỏi anh đi được.

Cô tham luyến hương vị ấm áp trên người anh; thầm nghĩ giá mà cứ được tiếp tục sống một cách bình lặng thế này, có anh và cô thì tốt biết mấy. Cô khao khát muốn được mỗi phút mỗi giây đều có thể cùng anh một chỗ, ôm cánh tay anh chìm vào giấc ngủ, tỉnh lại người đầu tiên khi cô mở mắt có thể nhìn thấy là anh, thứ hai mới là ánh mặt trời chói chang ngoài kia. Cô muốn mỗi ngày được cùng anh chia sẽ nụ hôn giữa ánh nắng ban trưa, được chạm đến chiếc cằm đã hơi nhú ra một ít râu của anh. Cô càng ao ước mình mãi là đứa nhỏ như ngày xưa, vĩnh viễn không cần lớn lên, có thể cứ quấn lấy anh mà làm nũng. Cố Bình An thật sự rất ích kỷ, cô khao khát muốn độc chiếm sự nuông chiều của anh, tình yêu của anh, muốn được anh tiếp tục dung túng mà không cần phải có bất cứ lý do nào.

Cô mong mình có thể là tất cả của anh: là bạn gái, là người nhà, là con gái, ngay cả là mẹ; trong lòng tham lam ước ao trở thành người quan trọng duy nhất trong cuộc sống anh mà không phải bất kỳ ai khác.

Nhưng đã không thể nào. Thời gian trôi qua quá nhanh, chỉ mới một cái chớp mắt thôi đã làm cho Cố Bình An ngay cả một cơ hội để bù đắp cho anh cũng không có. Cô chưa bao giờ cảm thấy hối hận cùng thống khổ như lúc này đây. Nếu như quá khứ có thể quay lại một lần nữa, cô nguyện sẽ hết sức trân quý thời gian mình được gần anh, được như vậy giờ khắc hiện tại cô chắc sẽ không phải tiếc nuối như thế này. Cùng Thẩm An Bình gần gũi hai mươi mấy năm nay, lần đầu tiên Cố Bình An cảm thấy thời gian bọn họ bên nhau sao lại quá ít ỏi.

Cô nhẹ nhàng xoay người, lấy một nửa chăn còn lại phủ lên người Thẩm An Bình. Trên người anh vẫn còn không ít phong trần và mệt mỏi, da thịt nơi cổ áo vẫn còn lưu lại một chút hơi lạnh. Cố Bình An tham lam không tự chủ lấy tay vuốt ve lên nó, động tác tuy rất nhẹ nhưng vì Thẩm An Bình chưa ngủ sâu, liền tỉnh lại. Anh ôm chặt Cố Bình An vào trong ngực, ôn nhu dùng cằm mình cọ cọ đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng thở dài một hơi:" Thật tốt quá, em vẫn còn ở đây."

Chỉ một câu nói ngắn ngủi lại làm cho lòng Cố Bình An thêm nhiều chua xót, khổ sở, càng không nỡ nào buông tay. Cảm giác nước mắt nóng hỏi đang chầu chực trào ra, Cố Bình An hấp tấp hôn lên đôi mày của anh, miệng không ngừng lặp lại:"Em đây, em ở tại đây, Thẩm An Bình, em yêu anh!" Cô cẩn thận hôn lên mỗi một tấc da thịt trên người Thẩm An Bình, bàn tay vụng về vội tháo nút áo, đem áo khóac anh cởi xuống. Hành động ngây ngô này đã vô tình làm dấy lên dục vọng nguyên thủy của Thẩm An Bình. Một tuần này, anh thật đã nhớ nhung cô khổ sở thế nào đi, giờ taị đây một khắc liền cứ thế bùng nổ. Cố Bình An cảm nhận được Thẩm An Bình hô hấp càng lúc dồn dập hơn.

Ngay tại lúc cô tưởng như anh đã hoàn toàn bị dục vọng thiêu đốt, Thẩm An Bình đột nhiên cầm lấy bàn tay nhỏ bé đang không ngừng châm lửa trên người anh, cố gắng hít sâu một hơi, ánh mắt thâm trầm giờ cũng hơi dịu lại. Anh tham lam hôn lấy đôi môi cô, nắm lấy bàn tay nhỏ bé không xương kia, hỏi nhỏ:"Làm sao vậy? Nói cho anh biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Cố Bình An rõ ràng cảm nhận được dục vọng mạnh mẽ của anh, nhưng không hiểu sao anh lại cố ép bản thân mình dừng lại. Nụ hôn ẩm ướt của anh vừa dán trên mu bàn tay cô, theo mạch máu cứ thế xông thẳng vào tim cô, làm cho trái tim kịch liệt giãy dụa, chỉ muốn phá kén nhảy khỏi lồng ngực.

Cô ngẩng đầu lên, cố đem nước mắt nuốt ngược xuống, cổ họng trở nên chua xót:"Thẩm An Bình, anh mãi mãi vẫn yêu mỗi em sao?"

Thẩm An Bình nhíu nhíu mày, nhưng vẫn kiên nhẫn liên tiếp đặt những nụ hôn nhẹ lên mặt cô:" Đứa ngốc, sao lại thích hỏi anh vấn đề này chứ?". Sau đó liền ôm chặt lấy cô, bên tai cô nhẹ giọng thì thầm:" Nghe đây Cố Bình An, anh không thể cam đoan mình yêu em nhiều thế nào, nhưng anh có thể khẳng định đời này anh chỉ yêu mỗi mình em mà thôi."

Thanh âm mềm nhẹ của anh làm lòng cô thêm quyến luyến, mỗi câu mỗi chữ thốt ra mạnh mẽ, hữu lực. Anh vĩnh viễn luôn biết bản thân nên làm thế nào, không cần tốn hơi chỉ một đòn duy nhất liền đánh thẳng trực tiếp vào lòng cô.

Tròng mắt đột nhiên thật nóng rát, đời này cô sao có thể may mắn như thế, gặp được một người hiểu rất rõ về mình như anh đây.

Thật sự có thể như mẹ từng nói: trên đời vẫn còn rất nhiều đàn ông tốt sao?

Cố Bình An nhìn anh không dời mắt, chăm chú như người đang bị thôi miên. Anh bất quá cũng là một người đàn ông bình thường mà thôi, những ưu điểm của người khác có anh đều có, còn những khuyết điểm của anh so với họ xem ra cũng giống nhau không ít đi.

Đã có vô số lần cô tự vỗ ngực mình an ủi: không sao cả, sẽ không có việc gì, không cần sợ.

Cô thầm tự nhủ nếu đó là một tình yêu đích thực thì cho dù không có kết quả, cả đời này của họ cũng sẽ mãi khắc cốt ghi tâm đoạn tình cảm kia.

Cho nên cô chọn lựa: thà đau ngắn còn hơn đau dài.

Cố Bình An nghĩ ngợi xong liền nói:"Thẩm An Bình, chúng ta không đính hôn có được không?"

Thế nhưng đáp lại cô không phải là tiếng hét thất thanh, phẫn nộ của Thẩm An Bình, chỉ là cảm giác cánh tay đang ôm mình thật chặt đột nhiên trở nên cứng ngắt. Anh hoàn toàn không thể tin rằng nghênh đón mình từ nơi xa xôi, gấp gáp trở về, lại là câu nói này của cô.

Anh chưa trả lời, chỉ chăm chú quan sát sự bình tĩnh đến khác thường của Cố Bình An, nhìn cô đang rất cố gắng, ép buộc bản thân mình để nói cho xong:" Ngày đó những lời em nói với Mạc Phi, anh hẳn đều phải nghe được tất cả không phải sao? Nhưng anh lại làm bộ như không nghe thấy. Anh cái gì cũng không hỏi, cái gì cũng không nói, điều đó chẳng phải chứng minh anh đối với em cũng không phải hoàn toàn tin tưởng, không đúng sao?"

Lòng Thẩm An Bình thoáng căng thẳng, anh đột nhiên nhào đến ôm chặt lấy Cố Bình An, muốn ngăn không cho cô nói tiếp. Không ngờ Cố Bình An cũng không hề có ý đem anh đẩy ra, dường như đang cố kiềm nén, cô là muốn đem tất cả bất hạnh cứ một mình ôm lấy.

“Không cần lại tiếp tục lừa mình dối người. Thẩm An Bình, chúng ta trong lòng đều có gút mắt, miễn cưỡng tiếp tục sẽ không có hạnh phúc."

Những lời này anh đã cố đem chúng chôn kín bấy lâu, như thế nào hôm nay cô phải vạch trần ra hết thảy chứ? Thẩm An Bình còn có thể nói thêm lời nào nữa đây. Anh đem cô ôm càng chặt, mạnh mẽ lắc đầu:"Miễn cưỡng tiếp tục sau này có hạnh phúc hay không anh không cần biết, nhưng anh biết nếu mình không kiên trì, nhất định sẽ không thể hạnh phúc."

“Bình An, anh có thể bắt mình cái gì cũng không nghe thấy, mặc kệ lý do thế nào, em hiện tại không phải đang ở cạnh anh sao? Anh phải cảm tạ Mạc Phi, nếu không nhờ cô ta em sẽ không nhanh như vậy mà đến cạnh anh. Em nghĩ anh sẽ dễ dàng để mặc em ra đi sao?" Anh dừng trong chốc lát, lại tự hỏi tự đáp:" Anh sẽ không buông tay để em rời đi, Bình An"

Thẩm An Bình cười càng thêm thê lương, ngập tràn nỗi chua xót. Nhìn thấy cảnh trước mắt, lòng Cố Bình An như co thắt, cảm giác bi thương khó tả, tựa như có ngàn cơn sóng to mạnh mẽ đang đánh úp lại, mà bản thân thì chỉ có thể bất lực cố gắng chống đỡ. Thật lâu sau nước mắt cứ thế mà lăn dài trên má, muốn dừng cũng không được.

“Em cứ cho rằng bản thân mình rất mạnh mẽ, có thể tiếp tục kiên trì." Giọng Cố Bình An càng thêm nức nở: “Thẩm An Bình, anh biết không em cho rằng chia tay sẽ là chuyện rất dễ dàng; em cũng không tin bản thân mình rất yêu anh, nhưng không hiểu sao giờ phút này tim em lại đau đớn thế này…"

Nỗi đau giống như trái tim đang bị một bàn tay gắt gao bóp chặt, ngay cả hô hấp cũng dần dần biến mất.

Cô gắt gao nắm chặt tay áo của anh:"Chúng ta không thể tiếp tục anh biết không? Chúng ta cần phải tách ra. Em muốn có mẹ, em muốn có gia đình của em."

Thẩm An Bình nhẹ vỗ về đỉnh đầu Cố Bình An an ủi:" Không có bất cứ chuyện gì có thể chia cách hai chúng ta, anh nhất định sẽ đem tất cả giải quyết thật tốt!"

“Không!.." Cố Bình An hoảng hốt thét lên:" Anh sao có thể giải quyết được! Mạc Phi đã tự sát ! Mẹ em thì bị ung thư anh biết không? Anh có thể giải quyết được sao! Anh làm sao mà giải quyết đây!"

Ánh mắt dịu dàng vừa rồi của Thẩm An Bình thoáng cái biến mất, thay vào đó là sự nồng đậm phẫn nộ. Anh mạnh mẽ xoay mặt Cố Bình An lại, bắt cô phải đối diện với mình. Con ngươi đen sâu không thấy đáy giờ càng tràn ngập sự kiên định, không cho phép phản kháng, chỉ nghe anh gằn từng chữ qua kẽ răng nói :"Anh mặc kệ là ai sống ai chết. Anh chỉ cần có em, em có hiểu hay không? Anh chính là ích kỷ như vậy đó thì sao nào, cho nên em đừng có mơ tưởng mà rời khỏi anh. Em biết không?"

“Em không…" Cố Bình An còn chưa nói hết môi đã bị Thẩm An Bình dùng sức hôn thật mạnh, đoạt đi tất cả hô hấp của cô. Anh thô lỗ túm chặt lấy thân thể nhu nhược kia, mái tóc cô vì giãy dụa giờ đã xõa tung, hình ảnh hỗn độn trải xuống áo gối trắng tinh. Màu đen bóng của mái tóc đối lập hoàn toàn với màu trắng của gối khiến cho cảnh tượng trước mắt nhìn qua thật có chút ghê người.

Thẩm An Bình càng trở nên gấp gáp, như muốn đem cô nghiền nát, anh mạnh mẽ túm lấy cô, tay nhanh chóng giật tung nút áo ngủ, chỉ có sót lại một hai cái lỏng lẻo sắp rớt ra. Cố Bình An không có thói quen mặc đồ lót khi đi ngủ nên càng thuận lợi choThẩm An Bình đem tức giận trong lòng tha hồ phát tiết, bàn tay không chút kiêng dè xoa nắn trước ngực của cô. Cô nhất thời không chịu được, cơ thể vặn vẹo không ngừng, hành động này lại càng cỗ vũ anh xâm lược mãnh liệt thêm. Thẩm An Bình không hề có chút ôn nhu ngày thường, hung hăn chà sát cánh môi hồng nhuận của cô, anh không giống như đang hôn mà như muốn đem cô nuốt trọn thì đúng hơn. Cô cảm thấy nứu răng cũng bắt đầu bỏng rát, đầu óc quay cuồng hỗn độn, ý thức từng đoạn rời rạc. Ánh mắt vô tình nhìn đến vài quả bóng màu hồng đang lơ lửng trên trần nhà, hình ảnh trước mắt thật hài hòa xinh đẹp biết bao, lại hoàn toàn khác hẳn với chủ nhân của nó hiện như một con thú hoang, đang ra sức mà giày vò cô.

Cố Bình An oán hận dùng sức cắn mạnh môi anh, máu tươi chảy ra, thoáng cái tràn ngập trong khoang miệng, kéo tới một trận buồn nôn. Thẩm An Bình bất ngờ bị cắn đau, dù buộc phải rời khỏi cánh môi kia, nhưng ngoan ý trong đáy mắt lại càng tăng thêm vài phần. Anh đã không còn khống chế được chính mình, lần đầu tiên trong đời anh thật sự muốn đem người con gái không biết đến ý nghĩa của hai chữ quý trọng là gì, đem cảm tình sâu nặng của anh hoang phí bừa bãi, mà xé cô ta nát thành từng mảnh vụn. Thế nhưng sâu tận trong lòng, anh càng hận chính bản thân mình hơn. Đã không biết bao lần anh cố ép bắt bản thân tìm kiếm đối tượng khác để thay thế cô, nhưng đều vô dụng, anh đều không có cách quên được hình ảnh người con gái này. Anh trừng mắt, oán hận nhìn cô. Cố Bình An trước mặt anh bất quá cũng như bao người phụ nữ khác, cũng hai con mắt một cái mũi nhưng vì sao cô có thể mạnh mẽ đem trái tim anh chiếm đóng toàn bộ như thế? Anh hận chính mình không biết linh hoạt để thích ứng. Rất hận! Rất hận!

Thẩm An Bình hơi cúi đầu, hung ác cắn trên chiếc cổ trắng mịn của cô. Khi đôi môi chạm đến da thịt ấm áp, nghe được nhịp đập trái tim của cô, máu nóng trong người anh lại một lần nữa sôi sục, chỉ muốn đem cô phá hủy.

Dục vọng mạnh mẽ mà xa lạ bao trùm lấy bọn họ. Cố Bình An toàn thân không khống chế được hơi run rẩy, giọng nói yếu ớt, ý thức dần dần trôi xa. Cô cố lấy hết lý trí cuối cùng sót lại, nghiến răng nghiến lợi phun ra từng chữ:"Thẩm An Bình, đừng bắt em phải hận anh!"

Thẩm An Bình chính là không thèm quan tâm. Anh hơi cố dùng thêm lực, siết chặt lấy cơ thể cô, như muốn đem cô hòa nhập cùng thân thể chính mình. Dục vọng điên cuồng đã không còn cách khống chế, mọi cảm xúc trong anh giờ đây được phóng thích cũng trở nên càng mãnh liệt hơn. Qua một hồi, anh cảm nhận được cơ thể Cố Bình An bắt đầu phản ứng lại, trong lúc cả hai đang căng thẳng, anh đột nhiên cúi người nhìn cô ra lệnh:"Mau nói em sẽ không rời xa anh!"

Cô mơ mơ màng màng bị anh nắm chặt hai vai, đem cơ thể đang lạnh run của mình mà lay chuyển. Cố Bình An cảm thấy mình chẳng khác một chiếc thuyền lênh đênh, đang bị sóng lớn không ngừng đánh tới, đẩy nó trôi xa giữa đại dương mênh mông, vô định. Trước mắt giờ chỉ còn là một mảnh trắng bệch, mông lung, cô gắt gao cắn chặt răng, không để khoái cảm tiêu diệt lý trí còn sót lại, oán hận thốt ra từng chữ:"Thẩm An Bình, em nhất quyết sẽ rời xa anh! Chúng ta nhất định phải chia tay!"

Con người trong lúc mất đi lý trí thường dễ dàng bị sự phẫn nộ khống chế. Câu nói kia của Cố Bình An quả thật như một đòn kích thích mạnh mẽ, khiến cho động tác của Thẩm An Bình càng thêm thô bạo, anh lạnh lùng nói:"Anh sớm nên biết rằng mình đã quá dung túng em, em thật sự cần phải được dạy dỗ lại."

Anh đem mình vùi càng sâu vào trong thân thể cô, tham lam, lưu luyến sự ấm áp ngắn ngủi này. Da thịt Cố Bình An luôn như vậy: tinh khiết và tốt đẹp, tốt đẹp đến nỗi anh nghĩ thật muốn một phen liều lĩnh, đem cô phá hủy để nó mãi chỉ thuộc về mình.

Người con gái trước mặt này chẳng khác như một lưỡi dao bén nhọn, mặc kệ là tới gần hay tránh xa, thì kết quả da thịt vẫn bị xé rách, đau đớn không thôi.

Anh không ngừng lặp đi lặp lại nói với bản thân mình là không được mềm lòng.

Thời gian cứ chầm chậm trôi qua, khắp nơi trong phòng chỉ còn là tiếng hô hấp ồ ồ. Chính một khắc đó, Thẩm An Bình bất chợt dừng lại động tác điên cuồng của mình. Anh phát hiện người dưới thân đang âm thầm nức nở. Thẩm An Bình cảm giác như có một dòng điện chạy dọc xuyên qua làm đầu óc thoáng chốc liền tỉnh táo lại, anh hốt hoảng ôm chặt thân hình yếu đuối của cô, ngậm ngùi nói:"Thực xin lỗi, Bình An, thực xin lỗi, là anh sai rồi…"

“…"

Cố Bình An không thể khống chế cứ thế mà khóc lớn hơn, đem đầu chôn sâu nơi khuỷu tay anh.

Không gian thoáng lâm vào trầm mặc, bế tắc, bọn họ không hẹn cùng nhau đều tỉnh táo lại.

Thẩm An Bình ngồi nơi mép giường, trên người chỉ còn mỗi chiếc áo sơ mi, cả người tản mát ra sự lạnh lùng, môi cũng gắt gao mím chặt. Từ khi trưởng thành đến nay, anh chưa từng rơi vào hoàn cảnh chật vật như hiện tại. Giờ phút này trong đầu anh quả thật mờ mịt, càng không biết bản thân là nên làm thế nào để đối mặt với người con gái mà anh luôn muốn giữ lại bên mình.

Anh hung hăn thương tổn cô, lại cũng đang hung hăn thương tổn chính mình.

Tiếng khóc của Cố Bình An bén nhọn như một nhát dao, cắm thẳng tận trong ngực anh. Anh không biết giờ mình có thể làm sao, thậm chí cũng không dám tiến tới gần cô.

Anh rút ra một điếu thuốc, châm lửa hút, nhìn tàn tro cứ từng đốm từng đốm rơi xuống. Khói thuốc lượn lờ bay lên, quấn chặt lấy họ, nhốt vào khoảng không mờ mịt.

Thẩm An Bình phát hiện đầu vai Cố Bình An đang run rẩy vì lạnh, trông cô giờ đây càng thêm yếu ớt, giống như chỉ một trận gió thổi tới, liền cứ thế bị cuốn đi mất.

“Thẩm An Bình" Cố Bình An mang theo giọng mũi nồng đậm, mệt mỏi ngẩng đầu, đôi mắt vì khóc cũng đỏ lên, nhìn qua trông càng thêm điềm đạm đáng yêu.

“Thẩm An Bình. Mạc Phi đã uống rất nhiều thuốc ngủ. Mẹ cô ta vừa mới qua đời không lâu, giờ lại nghe anh muốn cùng em kết hôn nên cô ta nhất thời khó chấp nhận vì thế đã uống rất nhiều thuốc ngủ mà tự vẫn anh có biết không?"

Cố Bình An khuôn mặt vô cảm, giọng nói không có lấy một chút xúc động nào càng làm cho không khí nơi đây trở nên áp lực. Thái độ Thẩm An Bình nãy giờ vẫn là thờ ơ, không thèm liếc nhìn đến Cố Bình An đang ngồi tại đó. Chiếc rèm cửa sổ tuy rất dày nhưng vẫn không ngăn chặn được ánh sáng bên ngoài đang tràn vào, đem lòng người cứ thế mà phơi bày tất cả, muốn giấu cũng không được .

Thẩm An Bình trầm mặc, hít vào một hơi, mùi thuốc lá nồng đậm kích thích hầu gian nhẹ lưu chuyển, cuối cùng hòa tan vàn phế quản rồi biến mất. Anh cảm thấy đầu óc một trận mê mang hoảng loạn, không biết giờ nên nói gì, nên làm cái gì, cảm giác thế nào cũng không đúng.

Hơn nữa ngày anh mới bị giọng nói nhỏ nhẹ của Cố Bình An kéo ra từ trong trầm lặng.

“Người đó là chị của em, người với em có cùng một ngày sinh, chảy chung một nhóm máu, em sớm nên nhận ra mới phải. Dị trứng song thai cũng không phải là chỉ xảy ra trên ti vi mà thôi." Cô lạnh lùng, tự giễu mỉm cười nói:" Mẹ em, à phải nên nói, cũng là mẹ của cô ta, bà ấy bị bệnh ung thư đã sắp chết. Bà ấy trước khi ra đi có một nguyện vọng duy nhất đó chính là muốn nhìn thấy cả nhà đoàn tụ, cho nên phản đối quan hệ của em và anh! Anh hiểu được không Thẩm An Bình? Chúng ta thật sự phải chia tay!"

Tim anh một trận đau nhói. Anh không nói thêm lời nào, dù là trong chuyện tình cảm hay sự nghiệp, với anh đều quan trọng như nhau. Tính cách này có lẽ là do hoàn cảnh trưởng thành mà tạo nên. Ba Thẩm An Bình từ nhỏ đến lớn đều đối với anh rất lạnh nhạt, ông là quân nhân vì thế bản tính cương trực, trong mắt chỉ có trắng và đen, vĩnh viễn không hề có màu xám lẫn lộn. Thái độ của Thẩm Ba đối với anh luôn rất nghiêm khắc, nên anh tự hứa sau này lớn lên phải trở thành một người mạnh mẽ, có như thế mới có thể tranh thủ, hưởng thụ cuộc sống tốt nhất. Thẩm An Bình thật ra phải chịu đựng sự giáo dục còn khắc nghiệt hơn nhiều so với những đứa trẻ trong gia đình bình thường khác.

Vì Thẩm ba đòi hỏi rất cao, chính lý do đó nên anh phải không ngừng cố gắng trở thành người ưu tú nhất như ba mình mong muốn, đồng thời anh cũng đạt được sự tán thưởng cùng ngưỡng mộ của biết bao người xung quanh. Nhưng duy độc chỉ có Cố Bình An, dù anh cố gắng như thế nào cũng với không tới cô, hoặc giả dù có lấy dây thừng mà trói cô lại thì người kia vẫn như cũ chạy thoát.

Anh dập tắt thuốc lá, từng bước một hướng cô đi tới, đem thân hình gầy yếu kia một cái kéo mạnh vào trong lòng. Cô luôn rất gầy. Trước đây tuy có nhiều lúc cô ăn uống không đều độ, nhìn qua giống như sắp chết nhưng anh lại chưa bao giờ cảm thấy trong người Bình An không khỏe. Thế mà hiện tại, cô gầy đến như vậy, ôm vào trong ngực chỉ cảm thấy toàn xương là xương. Không cần hỏi anh cũng đoán biết trong khoảng thời gian này cô đã phải chịu sự giằng co, đấu tranh tư tưởng khổ sở ra sao.

Anh dường như trước giờ chưa từng chân chính để đi yêu một ai, ngoại trừ Cố Bình An. Khi thời điểm Cố Bình An không có bên cạnh, nhìn những người bạn thân của mình, cảm thấy anh thấy rất buồn cười khi nghe họ tâm sự về chuyện tình cảm. Lấy bối cảnh gia đình của bọn họ quả thật rất khó tìm thấy được người mình yêu thật sự bởi vì họ lớn lên trong một xã hội mà lợi ích gia tộc luôn là trên hết, cho nên cảm tình không hề thuần túy chút nào. Không phải ai cũng có thể kiên trì giữ vững được tình yêu thật sự của chính mình. Chỉ cần sống trong xã hội đó một thời gian lâu, đối mặt với những phát sinh cùng mâu thuẫn không ngừng, cuối cùng bọn họ chỉ có thể chọn lựa hy sinh, thương tổn tình cảm chính mình. Anh thật sự rất may mắn, sự trong sáng thuần khiết của Cố Bình An thế nhưng lại được gìn giữ rất tốt, tâm tính cô vốn cũng là rất đơn thuần. Anh luôn rất cảm kích sự kiêu căng tùy hứng của cô, tuy đúng là nói rằng bản tính như thế không tốt, ít có ai chịu nổi, nhưng nhờ vậy nên cô vẫn mãi chỉ có thể là của anh mà thôi.

Mặc dù là vậy, nhưng sự tình vẫn phát sinh, anh cũng giữ không được Cố Bình An. Anh một lòng muốn đem sự đơn thuần của cô bảo vệ cho thật tốt, lại không nghĩ rằng chính vì cô quá đơn thuần nên trong lòng cô anh lại chiếm một vị trí cuối cùng thật đáng thương. Loại cảm giác bất lực này làm cho Thẩm An Bình quả thật rất khó chịu, nhưng dù vậy anh vẫn phải cố giãy dụa .

“Bình An, không có gì là giải quyết không được, cứ để ặc bọn họ tự thu xếp."

Cố Bình An ngoại trừ khóc vẫn là khóc:" Ai tới thu xếp? Ai tới thu xếp đây?’ cô không khống chế cầm lấy bả vai Thẩm An Bình, dùng sức lắc lắc:"Anh nói! Anh nói đi!"

Thẩm An Bình nhíu mày, nhìn cô điên cuồng không thể tự khống chế, thì càng hận bản thân mình sao lại bất lực. Anh khổ sở, nhẹ giọng nói:"Em không thử qua làm sao biết được nhất định là không thể? Tin tưởng anh, anh đã đem không biết bao nhiêu chuyện tưởng không thể mà giải quyết ổn thỏa, cho nên chuyện này cũng không ngoại lệ."

“Em rất muốn tin tưởng anh, nhưng mà em biết đây là không có khả năng. Bởi vì so sánh với anh, em càng cảm thấy gia đình là thứ mà em không thể nào mất đi." Cố Bình An bất lực ngã vào lòng anh, nước mắt làm ướt một mảng lớn trước ngực áo. Nước mắt ẩm ướt, nóng bỏng xuyên qua quần áo trên cơ thể, dường như muốn hòa nhập cùng trái tim đang bị ngăn cách bởi một lớp da kia. Cảm giác nóng ấm làm tâm tình Thẩm An Bình hơi hơi chấn động.

“Hãy đồng ý với em đi, đời này em chỉ muốn được làm con hiếu thảo một lần duy nhất này thôi."

“…"

Thanh âm Cố Bình An tràn ngập tuyệt vọng. Cô đã tự quyết định rồi không phải sao.?

Nhưng anh thật sự muốn hoàn thành tâm nguyện này cho cô sao? Thẩm An Bình thật sự là làm không được.

“Anh làm không được, phải làm sao bây giờ? Bình An, anh thật không có cách nào để hoàn thành tâm nguyện này của em." Anh như phát điên, ôm chặt cô, trong lòng dù rất đau đớn thế nhưng cơ thể lại một lần nữa bắt đầu rục rịch.

Lúc này Cố Bình An không giãy dụa, cũng không phản kháng. Tùy ý vùi vào khuỷa tay của anh, tham luyến ấm áp ở đó.

Có lẽ cả hai đều thật sự rất mỏi mệt, không muốn tiếp tục nghĩ ngợi, lo lắng, bởi vì giờ khắc ấm áp này bất cứ ai cũng không có cách buông tay đối phương ra.

Bọn họ giống như hai con người cô đơn chỉ đang nương tựa lẫn nhau để tồn tại, không muốn quan tâm đối phương hiện đang nghĩ gì. Nhiều năm như vậy cho dù hai người thân thuộc đến không thể thân thuộc hơn nhưng lại hoàn toàn không giống như giờ phút này, họ thật sự mãnh liệt cảm nhận đuợc đau đớn như bị ai sắp cắt đi từng thớ thịt của mình.

Vì quá đau lòng cho nên ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn, có phần miễn cưỡng.

Cố Bình An khóc vẫn là khóc, thanh âm cũng dần nhỏ đi, cuối cùng ngay cả giọng nói cũng bắt đầu khàn khàn, không thể phát ra âm thanh nào nữa. Cô dùng sức ôm chặt lấy Thẩm An Bình, cả người dựa sát vào anh, muốn được san sẻ, tìm kiếm một chút ấm áp.

Nếu có thế được, cô thật rất muốn cùng anh trốn đến một nơi không ai biết mình, mặc kệ cho sự thật có ra sao, không quản ai sống ai chết, tất cả đều không quan tâm thì tốt biết mấy.

Nhưng sự thật luôn vĩnh viễn rất tàn khốc, không để cho cô do dự, không cho phép cô tham lam, thậm chí không cho phép cô chối bỏ…

Tiếng chuông di động vang lên đánh vỡ bình yên duy nhất còn sót lại giữa bọn họ. Cố Bình An lảo đảo đứng lên, nghe thấy đầu bên kia đang truyền lại giọng nói của người trước giờ được cho là rất trầm ổn Thẩm ba, thế nhưng ông lại không khống chế , tiếng nói giờ cũng run run. Cố Bình An tay bất giác run rẫy theo, chỉ nghe ba ba thét lớn trong điện thoại:

“Bình An, con mau quay về! Mẹ con ngất xỉu!’
Tác giả : Ngã Tiểu Đồ
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại