Quả Nhân Có Bệnh
Chương 46
Góc trời đêm đỏ rực, là bầu trời đế đô.
Vầng trăng trong trẻo, lạnh lùng treo chênh chếch trên ngọn ngô đồng, ánh trăng rải xuống thê lương như nước.
Dị Đạo Lâm ngắt một cành quế, tiện tay phất phất vài cái, phát ra tiếng soàn soạt. Cành cây quét nhanh trên mặt cát, thành hình bản đồ địa hình đế đô.
“Ngài có chắc lão xuất phát từ đây không?" Lời Dị Đạo Lâm, không còn nghi ngờ gì nữa chính là chỉ Nam Hoài Vương.
Tô Quân quay lưng về phía hắn, nhìn hướng đế đô, gió đêm thổi bay tay áo hắn, nhẹ nhàng phất phơ trong gió.
“Sẽ." Hắn không quay lại, chỉ đáp một chữ ngắn gọn.
“Tối nay, toàn thành giới nghiêm, chỉ có cổng thành này ngài bố trí là nơi duy nhất có thể đột phá, nếu tối nay Nam Hoài Vương muốn ra khỏi kinh thành, quả thật chỉ có thể đi ra bằng nơi này thôi." Dị Đạo Lâm nắm cành cây, lại quét vài vòng trên mặt đất. Cách đó không xa là binh mã mai phục, thỉnh thoảng có thể nghe thấy một hai tiếng ngựa hí, những rất nhanh đã bị tan đi trong gió.
“Còn có một khắc nữa là đợt pháo hoa đầu tiên bắt đầu rồi." Dị Đạo Lâm ném cành cây đi, lại bên người hắn, hơi tò mò quan sát góc cạnh khuôn mặt. Mảnh khảnh tuấn tú, người trong đế đô gọi hắn một tiếng "Tô khanh", quân tử đứng đắn, ôn nhuận như ngọc, có điều, thường thì trong ngoài không đồng nhất.
"Ngài thích bệ hạ." Dị Đạo Lâm dùng giọng trần thuật.
Lông mi Tô Quân khẽ run rẩy, vẫn đang nhìn hướng đế đô, im lặng không nói gì.
Dị Đạo Lâm nhíu mày, “Nhưng ngài vì sao phải làm như vậy? Tự tuyệt đường lui của chính mình, tự tay nhổ rễ Tô thị ở đế đô."
“Sớm đã mục rồi." giọng Tô Quân nhẹ như một tiếng thở dài nặng nề, "Tất cả quyền lực cuối cùng đều dẫn đến hủ bại. Tô gia chúng ta, trên lưng gánh vác vinh dự tổ tiên ban cho, không bỏ được thanh danh, nhưng một tấm biển cũng không đủ để chống đỡ toàn bộ gia tộc đứng vững trong triều đình Trần quốc. Lựa chọn của tổ phụ, là chẳng còn cách nào khác, ta có thể hiểu, nhưng không cách nào làm theo."
Dị Đạo Lâm cười lạnh một tiếng: “Người chết vì tiền, chim chết vì ăn; Tô gia đã muốn danh lợi song thu, quốc sư một thân mang tội sau khi mất lại có thể được chôn trong lăng vua, ngài có cần phải nói như thể phải nhẫn nhịn cầu toàn như vậy không?"
Tô Quân lắc lắc đầu, nhếch môi cười khổ. “Dị đại nhân có biết Tô gia có bao nhiêu người không?"
Dị Đạo Lâm im lặng không nói.
“Kể cả nô bộc, tổng cộng là 2362 người. Tồn vong của tất cả mọi người, đều đặt hết lên người tổ phụ. Bổng lộc triều đình làm sao có thể nuôi hết hơn hai ngàn người này chứ? Thế giới này vốn không có trắng hẳn hay đen hẳn, phần nhiều là màu xám. Muốn đứng vững trên triều đình, muốn chống đỡ Tô gia, chỉ có thể bỏ đi một vài nguyên tắc, thông đồng làm bậy, lấy quyền mưu tư ... Bùi Tranh là một lưỡi đao vô cùng sắc bén, hắn muốn thay đổi quy tắc, nhổ bỏ tất cả những cái đinh trong mắt hắn, thế lực mới và đám công khanh cũ không đội trời chung, tất có một bên bị loại khỏi cuộc chơi. Đôi lúc ngẫm lại, có lẽ cách làm của hắn cũng không sai, nhưng chuyện trong triều, vốn cũng không thể đơn giản phân rõ đúng sai." Tô Quân cười tự giễu, “Lúc trước ở biệt viện Hạ Kính nhìn thấy hồ sơ này, ta vô cùng kinh ngạc, căm phẫn; ta chọn cách thiêu hủy gần hết chứng cứ phạm tội, từ thời điểm đó trở đi, ta nên hiểu được, ta và tổ phụ là cùng một loại người, căn bản không có tư cách chỉ trích ông. Ông vì ta mà chịu nhuốm máu tanh cùng dơ bẩn, để ta làm một thần tử thuần phác, bảo toàn danh tiếng trung lương đã truyền qua mấy đời cho Tô gia, trông mong lớn như vậy, ta không thể phụ, nhưng cũng chỉ có thể phụ lòng ông thôi."
“Trong kế hoạch của bệ hạ, chưa từng có ngài." Dị Đạo Lâm dừng một chút, thay đổi cách nói, “Ý ta là, trong những kẻ bệ hạ muốn diệt bỏ, chưa từng có ngài."
Nét tươi cười của Tô Quân hiện lên chút ấm áp. “Cho nên, ta phụ người nhiều lắm, chỉ có thể tác thành"
“Những lời này ngài lại không thể nói với người." Dị Đạo Lâm hừ cười một tiếng, nửa là mỉa mai, nửa không cho là phải, “Thân là thần tử, vốn không nên có vọng tưởng như vậy. Từ khi ngài biết được kế hoạch của người, bèn để tất cả theo ý người, trợ giúp người, tất cả điểm yếu của chính mình đều giao vào tay người. Rõ ràng là thích, lại cố ý để người hoài nghi ngài, rời xa ngài, không biết nên khen ngài nhận thức rõ bổn phận, hay là cười ngài tự làm tự chịu."
“Người sớm đã rời xa." Tô Quân nhìn đám pháo hoa đầu tiên nổ vang trên nền trời đêm, ý cười chua xót trên môi, “Nếu không phải vậy làm sao có thể bắt đầu nghi ngờ. Là tự ta đã muộn một bước, muốn đuổi theo cũng không kịp nữa."
Đối với một số người, không kể người ấy đã muộn bao lâu, nàng đều sẵn lòng chờ.
Đối với một số người, người kia dù chỉ bỏ lỡ một bước thôi, nàng cũng không muốn quay đầu lại.
Mấu chốt không phải bởi hắn đã đến muộn, mà là hắn vốn không phải là người nàng sẵn lòng chờ ấy.
Khói hoa dễ lạnh, tình người dễ phân.
Giữa bọn họ cách nhau cả một hoàng thành, hắn không có dũng khí như Bùi Tranh, có thể vượt qua muôn vàn khó khăn, nắm lấy tay nàng.
Nếu không thể trở thành hạnh phúc của nàng, không bằng hoàn toàn buông tay, để lòng nàng không còn chút lưu luyến, áy náy gì nữa, không cần lại nhớ đến một kẻ họ Tô nào đó, thật ra cũng từng tại quãng thời gian nàng đã quên mất kia, đợi nàng lâu như vậy.
“Bắt đầu chuẩn bị “Cầm vương"." (Bắt vương gia) Dị Đạo Lâm liếc nhìn đám pháo hoa, xoay người rời đi.
Hắn rất ít khi làm những việc không chắc chắn, Tô Quân vẫn giấu hắn chút chuyện, nhưng không biết vì sao hắn bằng lòng tin Tô Quân. Có thể là bởi bóng lưng hắn quá mức bi thương, ánh mắt quá mức thê lương.
Qủa nhiên, khó trả nhất vẫn là nợ tình cảm.
May mắn, hắn không có.
------------------------------
Nhiều năm rồi không cưỡi ngựa, vạt váy quá hẹp, ta cắn răng lấy kiếm xẻ một đường, xé ra, xoay người lên ngựa, thẳng hướng ngoài thành.
Không kể Tô Quân gạt ta chuyện gì, ít nhất có thể khẳng định một chuyện, Dị Đạo Lâm sẽ không bán đứng ta. Trong đầu ta lờ mờ lóe lên thứ gì đó, nhưng không cách nào tĩnh tâm mà cẩn thận suy xét, gạn mạch suy nghĩ.
Tô Quân tin tưởng Nam Hoài Vương sẽ tin chàng như vậy, lại bỏ ngỏ cửa khẩu, như vậy Nam Hoài Vương nhất định sẽ đào tẩu theo đường cửa khẩu.
Chàng hẳn là sẽ không để ông ta đi …
Hẳn là sẽ không …
Khi ta đuổi tới ngoại thành, cuộc chiến đã gần kết thúc. Rải đầy trên đất là các phần thân thể, gió đem mang theo mùi máu tươi tanh tưởi phả vào mặt ta, ta liếc một cái liền nhìn thấy Tô Quân, đứng ở trên một sườn dốc xa xa, chắp tay sau lưng, nhìn tất thảy một cách lạnh lùng.
Ta quay đầu thúc ngựa chạy vội tới phía trước chàng thì dừng lại, ghìm dây cương, từ trên cao nhìn chàng: “Nam Hoài Vương đâu?"
Chàng hình như có chút kinh ngạc, không ngờ được ta lại tới, ánh mắt khẽ động, nhưng cũng không hỏi gì, chỉ là đáp: “Xin bệ hạ thứ tội …"
Ta thở phắt một hơi, nhăn mặt nhíu mày: "Để cho hắn chạy thoát rồi ư?"
“Ở đây." Giọng Dị Đạo Lâm truyền tới từ phía sau, ta quay đầu nhìn, thấy hắn khoan thai đạp trên ánh trăng mà tới, sau lưng, vài binh lính đang áp giải một kẻ mặc áo đen, đến trước mặt mới nhìn rõ khuôn mặt hắn, giống kẻ trên thành lầu như đúc, chỉ có ánh mắt là khác biệt.
Ta xoay người xuống ngựa, đến trước mặt hắn, nhìn chằm chằm, tiến lên một bước, túm lấy mặt hắn.
Lại lột ra một mặt nạ.
Người này ngẩng đầu nhìn ta, nét mặt tươi cười như hoa. “Bệ hạ, lâu ngày không gặp."
Lưu Lăng không kinh ngạc, không sợ hãi nở nụ cười; ta nắm chặt mặt nạ, cười lạnh nói: “Phụ vương cô thế mà vẫn xuống tay được, ông ta chẳng những không tin Tô Quân, ngay cả con gái ruột như cô, cũng bỏ ra để thử. Nay cô rơi vào tay quả nhân, cô đoán xem ông ta có thể cứu cô hay không?"
Lưu Lăng không để tâm, nhún vai, cười nói: “Phụ vương ngay cả ta cũng không tin, làm sao có thể tin Tô Quân được?" Cô ta giương mắt nhìn về phía Tô Quân đang đứng bên cạnh ta, cười nói: "Tô đại nhân nhìn thấy là Lưu Lăng, có phải cảm thấy rất mất mát không? Phụ vương nói, có vài người thông minh lại thích làm chuyện ngu xuẩn, không thể không đề phòng, quả nhiên là ông nói trúng rồi."
Ta quay đầu liếc nhìn Tô Quân, sắc mặt chàng không chút thay đổi nhìn Lưu Lăng, lại ngẩng đầu, đón ánh mắt ta, chắp tay nói: “Bệ hạ, vi thần đã phong tỏa kinh thành, Nam Hoài Vương có chạy đằng trời."
Người ta đều nói thỏ khôn có ba hang.
Nam Hoài Vương - lão hồ ly giảo hoạt này, đã có ba cái phân thân.
Ta liếc Lưu Lăng một cái, hạ lệnh: “Đem nhốt cô ta vào thiên lao, tăng cường coi giữ, nếu như có sơ xuất, tất cả chôn theo! Dị Đạo Lâm khanh chịu trách nhiệm điều tra tung tích Nam Hoài Vương." Lại nhìn về phía Tô Quân, sa sầm giọng nói: "Khanh theo ta vào cung, ta có lời muốn hỏi khanh."
Trở lại trong cung, đêm đã khuya.
Ta im lặng đi nhanh qua chỗ hành lang uốn khúc, Tô Quân bám sát theo phía sau, tận đến khi ta bất thình lình dừng lại xoay người, chàng dường như là không dừng kịp, đụng vào người ta.
Chàng vội vàng lui lại hai bước, chắp tay nói: “Vi thần đáng chết!"
“Khanh đáng chết!" Ta tiến gần thêm hai bước, hơi híp mắt nhìn chàng chằm chằm, muốn nhìn thấu con người này, “Khanh vì sao không làm theo lệnh của ta?"
“Bệ hạ có ý gì?"
“Ta sai khanh bức phản, khanh lại dụ phản? Khanh nói Nam Hoài Vương tin tưởng khanh, sẽ hành động theo kế hoạch của khanh, kết quả thì sao?" Ta giận dữ nhìn chàng, “Khanh ngẩng đầu lên nhìn ta!"
Bả vai chàng khẽ run, cuối cùng vẫn ngẩng đầu lên, giống như đang nhìn ta, ánh mắt lại vẫn chẳng thể chạm nhau.
“Khanh giải thích như thế nào?"
“Là sơ suất của vi thần, tùy ý bệ hạ trừng phạt."
“Khanh đây là đang giải thích sao?" Ta lại dồn ép từng bước, chàng lui từng bước, “Khanh nói Nam Hoài Vương sẽ tin khanh, rốt cuộc là có thứ gì khiến khanh tự tin như vậy?"
Ánh mắt Tô Quân lấp lánh, ta lạnh giọng: "Không được lừa ta!"
Chàng lại im lặng.
Ta và chàng giằng co trong im lặng, chỉ có tiếng gió đêm lùa qua, thổi bay tóc bên thái dương.
Ta khẽ thở dài, dịu giọng lại, hỏi chàng: “Khanh biết rõ, Dị Đạo Lâm là thanh đao ta dùng để trừ bỏ Tô gia, vì sao còn giao hắn vào tay ta. Khanh cũng biết ta đang thu thập chứng cứ phạm tội của Tô gia, vì sao lại … giao tất cả cho ta? Không sợ ta diệt trừ cả phủ Quốc sư sao?"
“Bệ hạ sớm muộn gì cũng tra ra được, vi thần làm vậy, cũng chỉ là hy vọng bệ hạ nhẹ tay xử lý mà thôi." Tô Quân nhẹ nhàng nói.
Ta ngẩn người, thì thầm tự hỏi: "Là như vậy sao ..."
“Phải." Chàng nhẹ giọng trả lời, "Bùi tướng ... Phượng quân quyết chí diệt trừ thế lực công khanh cũ, đối đầu với đám tôn thất công khanh như nước với lửa. Tổ phụ vì muốn tự bảo vệ mình nên đã liên thủ cùng Nam Hoài Vương, bởi giao tình nhiều năm, vi thần cứ tưởng rằng ông ta sẽ tin thần, không ngờ lão quá đa nghi ... Vi thần dụ ông ta ra tay trong dạ tiệc tối nay, trong ngoài phối hợp với lão, lại không biết lão ta đột ngột đổi ý, vi thần chịu trách nhiệm tiếp ứng ở ngoài thành, nhưng lão lại vẫn chừa cho mình một lối khác."
Ta hơi ngẩn ngơ gật đầu, “Hóa ra … là như vậy…"
“Vi thần tự quyết định, xin bệ hạ giáng tội."
“Thôi được rồi…" Ta mệt mỏi day day mi tâm, “Việc xử tùy nghi, quả nhân không trách khanh, chỉ cần khanh tróc nã Nam Hoài Vương về quy án là được."
Tô Quân chắp tay nói: “Vi thần lĩnh chỉ." Nói xong, lại ngẩng đầu nhìn ta, nhẹ giọng nói, “Bệ hạ mệt rồi, sớm nghỉ ngơi đi."
Ta gật đầu, lên tiếng: “Uhm, khanh cũng trở về đi."
Lúc chàng cúi mình cung tiễn, ta xoay người rời đi, trong lòng vẫn lờ mờ cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng cũng không nói rõ được là không ổn ở chỗ nào …
Cung nhân ở bên ngoài tẩm cung mệt mỏi đứ đừ rồi, Tiểu Lộ Tử đang châm lại mấy ngọn nến bị gió thổi tắt, nghe thấy tiếng bước chân ta liền chạy nhanh lại nghênh giá. Ta nâng tay ngăn hắn lại, nhẹ giọng hỏi: “Phượng quân đâu?"
Tiểu Lộ Tử thấp giọng đáp: “Phượng quân đi nghỉ rồi."
Ta hơi thất vọng uhm một tiếng, phất phất tay cho hắn lui ra, hắn hơi do dự một chút, nói: “Bệ hạ, nghi thức vẫn còn chưa kết thúc nữa."
Ta nói: “Đi, ai còn quản nhiều như vậy! Nâng cốc uống xuống là coi như xong rồi."
Tiểu Lộ Tử vâng dạ một tiếng, lúng túng lui xuống.
Trong tẩm cung, màn tơ đỏ thắm treo hết lớp này tới lớp khác, vén qua ba tấm màn mới nhìn thấy Bùi Tranh đang nằm xuôi theo mép giường.
Ta vốn cũng là thấy bộ dạng hắn mệt mỏi mới cho hắn về trước nghỉ ngơi, hắn hình như ốm rồi, tinh thần không như lúc bình thường.
Ta ngồi xổm bên giường, mở to hai mắt nhìn hắn.
Mày kiếm hơi nhếch chạm tóc mai, mũi cao thẳng, đôi mắt phượng khép hờ, che đi rất nhiều những tính toán và ý cười sâu xa thường lấp lánh trong đáy mắt. Ta nhịn không được lại gần hơn một chút, cúi đầu, nhẹ dán lên hai cánh môi mỏng kia, lành lạnh mà mềm mại, luôn nói vài câu thôi mà khiến nhịp tim ta tăng tốc – có khi là tức, có khi là yêu.
Ta nhẹ nhàng mơn trớn cánh môi hắn, hắn đột nhiên mở miệng nói: “Còn chưa uống rượu giao bôi, đã muốn động phòng rồi sao?"
Ta cứ như là người làm chuyện xấu bị bắt tại trận, bắn người dậy, vừa định lùi ra, đã bị tay hắn giữ lại, tay phải ấn lên gáy ta, tiếp tục nụ hôn vừa rồi.
Ta quỳ gối trước giường, hai tay chống trên ngực hắn, bất giác co năm ngón tay lại, túm lấy vạt áo trước của hắn, hơi hơi hổn hển, nhắm mắt lại.
Hắn cắn nhẹ lên môi dưới ta, giọng khàn đục: “Mệt rồi sao."
Ta mở mắt nhìn hắn, khẽ gật đầu: “Uhm."
Hắn ngồi dậy, cung nhân bưng khay rượu lên, Bùi Tranh nói: “Đặt xuống là được rồi."
Cung nhân nhìn ta lĩnh ý, ta gật đầu nói: "Tất cả đều lui ra."
Vầng trăng trong trẻo, lạnh lùng treo chênh chếch trên ngọn ngô đồng, ánh trăng rải xuống thê lương như nước.
Dị Đạo Lâm ngắt một cành quế, tiện tay phất phất vài cái, phát ra tiếng soàn soạt. Cành cây quét nhanh trên mặt cát, thành hình bản đồ địa hình đế đô.
“Ngài có chắc lão xuất phát từ đây không?" Lời Dị Đạo Lâm, không còn nghi ngờ gì nữa chính là chỉ Nam Hoài Vương.
Tô Quân quay lưng về phía hắn, nhìn hướng đế đô, gió đêm thổi bay tay áo hắn, nhẹ nhàng phất phơ trong gió.
“Sẽ." Hắn không quay lại, chỉ đáp một chữ ngắn gọn.
“Tối nay, toàn thành giới nghiêm, chỉ có cổng thành này ngài bố trí là nơi duy nhất có thể đột phá, nếu tối nay Nam Hoài Vương muốn ra khỏi kinh thành, quả thật chỉ có thể đi ra bằng nơi này thôi." Dị Đạo Lâm nắm cành cây, lại quét vài vòng trên mặt đất. Cách đó không xa là binh mã mai phục, thỉnh thoảng có thể nghe thấy một hai tiếng ngựa hí, những rất nhanh đã bị tan đi trong gió.
“Còn có một khắc nữa là đợt pháo hoa đầu tiên bắt đầu rồi." Dị Đạo Lâm ném cành cây đi, lại bên người hắn, hơi tò mò quan sát góc cạnh khuôn mặt. Mảnh khảnh tuấn tú, người trong đế đô gọi hắn một tiếng "Tô khanh", quân tử đứng đắn, ôn nhuận như ngọc, có điều, thường thì trong ngoài không đồng nhất.
"Ngài thích bệ hạ." Dị Đạo Lâm dùng giọng trần thuật.
Lông mi Tô Quân khẽ run rẩy, vẫn đang nhìn hướng đế đô, im lặng không nói gì.
Dị Đạo Lâm nhíu mày, “Nhưng ngài vì sao phải làm như vậy? Tự tuyệt đường lui của chính mình, tự tay nhổ rễ Tô thị ở đế đô."
“Sớm đã mục rồi." giọng Tô Quân nhẹ như một tiếng thở dài nặng nề, "Tất cả quyền lực cuối cùng đều dẫn đến hủ bại. Tô gia chúng ta, trên lưng gánh vác vinh dự tổ tiên ban cho, không bỏ được thanh danh, nhưng một tấm biển cũng không đủ để chống đỡ toàn bộ gia tộc đứng vững trong triều đình Trần quốc. Lựa chọn của tổ phụ, là chẳng còn cách nào khác, ta có thể hiểu, nhưng không cách nào làm theo."
Dị Đạo Lâm cười lạnh một tiếng: “Người chết vì tiền, chim chết vì ăn; Tô gia đã muốn danh lợi song thu, quốc sư một thân mang tội sau khi mất lại có thể được chôn trong lăng vua, ngài có cần phải nói như thể phải nhẫn nhịn cầu toàn như vậy không?"
Tô Quân lắc lắc đầu, nhếch môi cười khổ. “Dị đại nhân có biết Tô gia có bao nhiêu người không?"
Dị Đạo Lâm im lặng không nói.
“Kể cả nô bộc, tổng cộng là 2362 người. Tồn vong của tất cả mọi người, đều đặt hết lên người tổ phụ. Bổng lộc triều đình làm sao có thể nuôi hết hơn hai ngàn người này chứ? Thế giới này vốn không có trắng hẳn hay đen hẳn, phần nhiều là màu xám. Muốn đứng vững trên triều đình, muốn chống đỡ Tô gia, chỉ có thể bỏ đi một vài nguyên tắc, thông đồng làm bậy, lấy quyền mưu tư ... Bùi Tranh là một lưỡi đao vô cùng sắc bén, hắn muốn thay đổi quy tắc, nhổ bỏ tất cả những cái đinh trong mắt hắn, thế lực mới và đám công khanh cũ không đội trời chung, tất có một bên bị loại khỏi cuộc chơi. Đôi lúc ngẫm lại, có lẽ cách làm của hắn cũng không sai, nhưng chuyện trong triều, vốn cũng không thể đơn giản phân rõ đúng sai." Tô Quân cười tự giễu, “Lúc trước ở biệt viện Hạ Kính nhìn thấy hồ sơ này, ta vô cùng kinh ngạc, căm phẫn; ta chọn cách thiêu hủy gần hết chứng cứ phạm tội, từ thời điểm đó trở đi, ta nên hiểu được, ta và tổ phụ là cùng một loại người, căn bản không có tư cách chỉ trích ông. Ông vì ta mà chịu nhuốm máu tanh cùng dơ bẩn, để ta làm một thần tử thuần phác, bảo toàn danh tiếng trung lương đã truyền qua mấy đời cho Tô gia, trông mong lớn như vậy, ta không thể phụ, nhưng cũng chỉ có thể phụ lòng ông thôi."
“Trong kế hoạch của bệ hạ, chưa từng có ngài." Dị Đạo Lâm dừng một chút, thay đổi cách nói, “Ý ta là, trong những kẻ bệ hạ muốn diệt bỏ, chưa từng có ngài."
Nét tươi cười của Tô Quân hiện lên chút ấm áp. “Cho nên, ta phụ người nhiều lắm, chỉ có thể tác thành"
“Những lời này ngài lại không thể nói với người." Dị Đạo Lâm hừ cười một tiếng, nửa là mỉa mai, nửa không cho là phải, “Thân là thần tử, vốn không nên có vọng tưởng như vậy. Từ khi ngài biết được kế hoạch của người, bèn để tất cả theo ý người, trợ giúp người, tất cả điểm yếu của chính mình đều giao vào tay người. Rõ ràng là thích, lại cố ý để người hoài nghi ngài, rời xa ngài, không biết nên khen ngài nhận thức rõ bổn phận, hay là cười ngài tự làm tự chịu."
“Người sớm đã rời xa." Tô Quân nhìn đám pháo hoa đầu tiên nổ vang trên nền trời đêm, ý cười chua xót trên môi, “Nếu không phải vậy làm sao có thể bắt đầu nghi ngờ. Là tự ta đã muộn một bước, muốn đuổi theo cũng không kịp nữa."
Đối với một số người, không kể người ấy đã muộn bao lâu, nàng đều sẵn lòng chờ.
Đối với một số người, người kia dù chỉ bỏ lỡ một bước thôi, nàng cũng không muốn quay đầu lại.
Mấu chốt không phải bởi hắn đã đến muộn, mà là hắn vốn không phải là người nàng sẵn lòng chờ ấy.
Khói hoa dễ lạnh, tình người dễ phân.
Giữa bọn họ cách nhau cả một hoàng thành, hắn không có dũng khí như Bùi Tranh, có thể vượt qua muôn vàn khó khăn, nắm lấy tay nàng.
Nếu không thể trở thành hạnh phúc của nàng, không bằng hoàn toàn buông tay, để lòng nàng không còn chút lưu luyến, áy náy gì nữa, không cần lại nhớ đến một kẻ họ Tô nào đó, thật ra cũng từng tại quãng thời gian nàng đã quên mất kia, đợi nàng lâu như vậy.
“Bắt đầu chuẩn bị “Cầm vương"." (Bắt vương gia) Dị Đạo Lâm liếc nhìn đám pháo hoa, xoay người rời đi.
Hắn rất ít khi làm những việc không chắc chắn, Tô Quân vẫn giấu hắn chút chuyện, nhưng không biết vì sao hắn bằng lòng tin Tô Quân. Có thể là bởi bóng lưng hắn quá mức bi thương, ánh mắt quá mức thê lương.
Qủa nhiên, khó trả nhất vẫn là nợ tình cảm.
May mắn, hắn không có.
------------------------------
Nhiều năm rồi không cưỡi ngựa, vạt váy quá hẹp, ta cắn răng lấy kiếm xẻ một đường, xé ra, xoay người lên ngựa, thẳng hướng ngoài thành.
Không kể Tô Quân gạt ta chuyện gì, ít nhất có thể khẳng định một chuyện, Dị Đạo Lâm sẽ không bán đứng ta. Trong đầu ta lờ mờ lóe lên thứ gì đó, nhưng không cách nào tĩnh tâm mà cẩn thận suy xét, gạn mạch suy nghĩ.
Tô Quân tin tưởng Nam Hoài Vương sẽ tin chàng như vậy, lại bỏ ngỏ cửa khẩu, như vậy Nam Hoài Vương nhất định sẽ đào tẩu theo đường cửa khẩu.
Chàng hẳn là sẽ không để ông ta đi …
Hẳn là sẽ không …
Khi ta đuổi tới ngoại thành, cuộc chiến đã gần kết thúc. Rải đầy trên đất là các phần thân thể, gió đem mang theo mùi máu tươi tanh tưởi phả vào mặt ta, ta liếc một cái liền nhìn thấy Tô Quân, đứng ở trên một sườn dốc xa xa, chắp tay sau lưng, nhìn tất thảy một cách lạnh lùng.
Ta quay đầu thúc ngựa chạy vội tới phía trước chàng thì dừng lại, ghìm dây cương, từ trên cao nhìn chàng: “Nam Hoài Vương đâu?"
Chàng hình như có chút kinh ngạc, không ngờ được ta lại tới, ánh mắt khẽ động, nhưng cũng không hỏi gì, chỉ là đáp: “Xin bệ hạ thứ tội …"
Ta thở phắt một hơi, nhăn mặt nhíu mày: "Để cho hắn chạy thoát rồi ư?"
“Ở đây." Giọng Dị Đạo Lâm truyền tới từ phía sau, ta quay đầu nhìn, thấy hắn khoan thai đạp trên ánh trăng mà tới, sau lưng, vài binh lính đang áp giải một kẻ mặc áo đen, đến trước mặt mới nhìn rõ khuôn mặt hắn, giống kẻ trên thành lầu như đúc, chỉ có ánh mắt là khác biệt.
Ta xoay người xuống ngựa, đến trước mặt hắn, nhìn chằm chằm, tiến lên một bước, túm lấy mặt hắn.
Lại lột ra một mặt nạ.
Người này ngẩng đầu nhìn ta, nét mặt tươi cười như hoa. “Bệ hạ, lâu ngày không gặp."
Lưu Lăng không kinh ngạc, không sợ hãi nở nụ cười; ta nắm chặt mặt nạ, cười lạnh nói: “Phụ vương cô thế mà vẫn xuống tay được, ông ta chẳng những không tin Tô Quân, ngay cả con gái ruột như cô, cũng bỏ ra để thử. Nay cô rơi vào tay quả nhân, cô đoán xem ông ta có thể cứu cô hay không?"
Lưu Lăng không để tâm, nhún vai, cười nói: “Phụ vương ngay cả ta cũng không tin, làm sao có thể tin Tô Quân được?" Cô ta giương mắt nhìn về phía Tô Quân đang đứng bên cạnh ta, cười nói: "Tô đại nhân nhìn thấy là Lưu Lăng, có phải cảm thấy rất mất mát không? Phụ vương nói, có vài người thông minh lại thích làm chuyện ngu xuẩn, không thể không đề phòng, quả nhiên là ông nói trúng rồi."
Ta quay đầu liếc nhìn Tô Quân, sắc mặt chàng không chút thay đổi nhìn Lưu Lăng, lại ngẩng đầu, đón ánh mắt ta, chắp tay nói: “Bệ hạ, vi thần đã phong tỏa kinh thành, Nam Hoài Vương có chạy đằng trời."
Người ta đều nói thỏ khôn có ba hang.
Nam Hoài Vương - lão hồ ly giảo hoạt này, đã có ba cái phân thân.
Ta liếc Lưu Lăng một cái, hạ lệnh: “Đem nhốt cô ta vào thiên lao, tăng cường coi giữ, nếu như có sơ xuất, tất cả chôn theo! Dị Đạo Lâm khanh chịu trách nhiệm điều tra tung tích Nam Hoài Vương." Lại nhìn về phía Tô Quân, sa sầm giọng nói: "Khanh theo ta vào cung, ta có lời muốn hỏi khanh."
Trở lại trong cung, đêm đã khuya.
Ta im lặng đi nhanh qua chỗ hành lang uốn khúc, Tô Quân bám sát theo phía sau, tận đến khi ta bất thình lình dừng lại xoay người, chàng dường như là không dừng kịp, đụng vào người ta.
Chàng vội vàng lui lại hai bước, chắp tay nói: “Vi thần đáng chết!"
“Khanh đáng chết!" Ta tiến gần thêm hai bước, hơi híp mắt nhìn chàng chằm chằm, muốn nhìn thấu con người này, “Khanh vì sao không làm theo lệnh của ta?"
“Bệ hạ có ý gì?"
“Ta sai khanh bức phản, khanh lại dụ phản? Khanh nói Nam Hoài Vương tin tưởng khanh, sẽ hành động theo kế hoạch của khanh, kết quả thì sao?" Ta giận dữ nhìn chàng, “Khanh ngẩng đầu lên nhìn ta!"
Bả vai chàng khẽ run, cuối cùng vẫn ngẩng đầu lên, giống như đang nhìn ta, ánh mắt lại vẫn chẳng thể chạm nhau.
“Khanh giải thích như thế nào?"
“Là sơ suất của vi thần, tùy ý bệ hạ trừng phạt."
“Khanh đây là đang giải thích sao?" Ta lại dồn ép từng bước, chàng lui từng bước, “Khanh nói Nam Hoài Vương sẽ tin khanh, rốt cuộc là có thứ gì khiến khanh tự tin như vậy?"
Ánh mắt Tô Quân lấp lánh, ta lạnh giọng: "Không được lừa ta!"
Chàng lại im lặng.
Ta và chàng giằng co trong im lặng, chỉ có tiếng gió đêm lùa qua, thổi bay tóc bên thái dương.
Ta khẽ thở dài, dịu giọng lại, hỏi chàng: “Khanh biết rõ, Dị Đạo Lâm là thanh đao ta dùng để trừ bỏ Tô gia, vì sao còn giao hắn vào tay ta. Khanh cũng biết ta đang thu thập chứng cứ phạm tội của Tô gia, vì sao lại … giao tất cả cho ta? Không sợ ta diệt trừ cả phủ Quốc sư sao?"
“Bệ hạ sớm muộn gì cũng tra ra được, vi thần làm vậy, cũng chỉ là hy vọng bệ hạ nhẹ tay xử lý mà thôi." Tô Quân nhẹ nhàng nói.
Ta ngẩn người, thì thầm tự hỏi: "Là như vậy sao ..."
“Phải." Chàng nhẹ giọng trả lời, "Bùi tướng ... Phượng quân quyết chí diệt trừ thế lực công khanh cũ, đối đầu với đám tôn thất công khanh như nước với lửa. Tổ phụ vì muốn tự bảo vệ mình nên đã liên thủ cùng Nam Hoài Vương, bởi giao tình nhiều năm, vi thần cứ tưởng rằng ông ta sẽ tin thần, không ngờ lão quá đa nghi ... Vi thần dụ ông ta ra tay trong dạ tiệc tối nay, trong ngoài phối hợp với lão, lại không biết lão ta đột ngột đổi ý, vi thần chịu trách nhiệm tiếp ứng ở ngoài thành, nhưng lão lại vẫn chừa cho mình một lối khác."
Ta hơi ngẩn ngơ gật đầu, “Hóa ra … là như vậy…"
“Vi thần tự quyết định, xin bệ hạ giáng tội."
“Thôi được rồi…" Ta mệt mỏi day day mi tâm, “Việc xử tùy nghi, quả nhân không trách khanh, chỉ cần khanh tróc nã Nam Hoài Vương về quy án là được."
Tô Quân chắp tay nói: “Vi thần lĩnh chỉ." Nói xong, lại ngẩng đầu nhìn ta, nhẹ giọng nói, “Bệ hạ mệt rồi, sớm nghỉ ngơi đi."
Ta gật đầu, lên tiếng: “Uhm, khanh cũng trở về đi."
Lúc chàng cúi mình cung tiễn, ta xoay người rời đi, trong lòng vẫn lờ mờ cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng cũng không nói rõ được là không ổn ở chỗ nào …
Cung nhân ở bên ngoài tẩm cung mệt mỏi đứ đừ rồi, Tiểu Lộ Tử đang châm lại mấy ngọn nến bị gió thổi tắt, nghe thấy tiếng bước chân ta liền chạy nhanh lại nghênh giá. Ta nâng tay ngăn hắn lại, nhẹ giọng hỏi: “Phượng quân đâu?"
Tiểu Lộ Tử thấp giọng đáp: “Phượng quân đi nghỉ rồi."
Ta hơi thất vọng uhm một tiếng, phất phất tay cho hắn lui ra, hắn hơi do dự một chút, nói: “Bệ hạ, nghi thức vẫn còn chưa kết thúc nữa."
Ta nói: “Đi, ai còn quản nhiều như vậy! Nâng cốc uống xuống là coi như xong rồi."
Tiểu Lộ Tử vâng dạ một tiếng, lúng túng lui xuống.
Trong tẩm cung, màn tơ đỏ thắm treo hết lớp này tới lớp khác, vén qua ba tấm màn mới nhìn thấy Bùi Tranh đang nằm xuôi theo mép giường.
Ta vốn cũng là thấy bộ dạng hắn mệt mỏi mới cho hắn về trước nghỉ ngơi, hắn hình như ốm rồi, tinh thần không như lúc bình thường.
Ta ngồi xổm bên giường, mở to hai mắt nhìn hắn.
Mày kiếm hơi nhếch chạm tóc mai, mũi cao thẳng, đôi mắt phượng khép hờ, che đi rất nhiều những tính toán và ý cười sâu xa thường lấp lánh trong đáy mắt. Ta nhịn không được lại gần hơn một chút, cúi đầu, nhẹ dán lên hai cánh môi mỏng kia, lành lạnh mà mềm mại, luôn nói vài câu thôi mà khiến nhịp tim ta tăng tốc – có khi là tức, có khi là yêu.
Ta nhẹ nhàng mơn trớn cánh môi hắn, hắn đột nhiên mở miệng nói: “Còn chưa uống rượu giao bôi, đã muốn động phòng rồi sao?"
Ta cứ như là người làm chuyện xấu bị bắt tại trận, bắn người dậy, vừa định lùi ra, đã bị tay hắn giữ lại, tay phải ấn lên gáy ta, tiếp tục nụ hôn vừa rồi.
Ta quỳ gối trước giường, hai tay chống trên ngực hắn, bất giác co năm ngón tay lại, túm lấy vạt áo trước của hắn, hơi hơi hổn hển, nhắm mắt lại.
Hắn cắn nhẹ lên môi dưới ta, giọng khàn đục: “Mệt rồi sao."
Ta mở mắt nhìn hắn, khẽ gật đầu: “Uhm."
Hắn ngồi dậy, cung nhân bưng khay rượu lên, Bùi Tranh nói: “Đặt xuống là được rồi."
Cung nhân nhìn ta lĩnh ý, ta gật đầu nói: "Tất cả đều lui ra."
Tác giả :
Tùy Vũ Nhi An