Quá Khí Minh Tinh
Chương 9
Trò khôi hài kết thúc, hai người kia bị sa thải là chuyện hiển nhiên, bất quá Lục Nguyên cũng không làm lớn chuyện khiến mọi người khó xử.
Sau đó, lời đồn dần dần phai nhạt rồi biến mất.
Tính cách Văn Diễn Vũ từ trước đến nay đều rất hiền lành, lâu ngày nhìn mãi gương mặt ôn hòa kia, mọi người cũng không còn có thành kiến hay chán ghét hắn nữa.
Vì vậy, ít nhiều khi gặp mặt nhau cũng sẽ trò chuyện một, hai, lâu, rồi đột nhiên phát hiện Văn Diễn Vũ chỉ là không quen với việc giao tiếp, chứ không phải cố ý tỏ ra lạnh nhạt bất hòa.
Tình cờ cũng nói chuyện vui đùa, không ảnh hưởng toàn cục.
Đoàn phim hòa hợp, Lục Nguyên đương nhiên là người vui vẻ nhất, càng muốn kiên trì đẩy nhanh tiến độ hơn.
Bất quá không tới một tháng sau, tất cả các cảnh quay đều đã hoàn tất hơn một nửa, Lục Nguyên liền hùng hồn chủ động cho cả đoàn phim nghỉ trọn vẹn một ngày, hơn nữa, ai mà không nghe lời nghỉ ngơi cho tốt sẽ bị mắng.
Lục Nguyên đối với diễn xuất luôn luôn yêu cầu nghiêm khắc, gần đây hình như còn bắt đầu hút thuốc, một khi đóng phim đều sẽ đóng đến tận đêm khuya, mỗi ngày bồi Lục Nguyên liều mạng, Văn Diễn Vũ cũng mệt đến ngất ngây.
Tuân lệnh nghỉ ngơi, đêm đó trở về nhà trọ, hắn dính gối liền ngủ, cho đến tận khi cảm thấy mặt trời đã lên cao mới tỉnh dậy.
Tỉnh lại, cảm thấy có vật nặng gì đó đang đè lên thân thể mình, Văn Diễn Vũ duỗi tay lần mò, nở nụ cười thành tiếng, trên tấm chăn dày chính là mèo lười A Khôi đang buồn bực ngán ngẩm, dang rộng tứ chi nằm úp sấp, vẻ mặt ai oán.
Vừa thấy Văn Diễn Vũ tỉnh lại, A Khôi cấp tốc ngồi dậy, bờ mông khổng lồ hoàn toàn đặt hết lên bụng Văn Diễn Vũ, đôi mắt sắc bén, nhe răng trợn mắt, mèo uy mười phần.
“A Khôi, đừng lộn xộn, đợi chút nữa, anh lập tức đi làm đồ ăn cho mày."
Văn Diễn Vũ cưng chiều thương yêu, dùng tay mơn trớn vuốt ve lông mèo, bế A Khôi lên, đặt qua một bên, sau đó rời giường, mặc quần áo, đánh răng rửa mặt.
A Khôi nghiêm túc nghe lời đứng qua một bên, nhăn mặt nhăn mũi, cảm thấy cô đơn, yên lặng nằm sấp xuống.
Có lẽ, Văn Diễn Vũ mãi mãi cũng không thể hiểu được, một người nam nhân, đối với một người nam nhân khác, rốt cuộc có loại khao khát gì…
Đã ngon giấc một đêm, Văn Diễn Vũ lúc này xem ti vi, quét tước nhà cửa, dọn dẹp nhà vệ sinh.
Ánh nắng mặt trời long lanh rực rỡ không gì có thể sánh được, ấm áp bình yên vui vẻ tràn qua bệ cửa sổ, cả gian nhà lập tức trở nên xán lạn.
Vài con chim bói cá đứng trên những sợi dây điện ngoài cửa sổ, tiếng kêu lanh lảnh uyển chuyển, móng vuốt nhỏ nhắn đỡ lấy cơ thể đi tới đi lui.
Văn Diễn Vũ ôm chăn màn ruột gối, đem ra ban công phơi nắng.
A Khôi vẫn chưa từ bỏ ý định rập khuôn bước theo từng bước, bám đuôi Văn Diễn Vũ, nhưng có lẽ vì ánh nắng quá ấm áp, không nhịn được nằm lăn trên mặt đất, ngửa bụng phơi nắng theo.
Văn Diễn Vũ không khỏi mỉm cười.
Đột nhiên, chuông điện thoại reo.
Nghe máy, là nhân viên của đoàn làm phim.
“Tiểu Văn này, đêm nay có thời gian không!"
“À, có."
“Vậy thì tốt, đêm nay có một cơ hội rất tốt cho cậu, chúng ta cùng nhau dùng cơm với những nhân vật lớn, lúc bảy giờ tại Thịnh Hào Thủy Vân, nhớ kỹ, ngàn vạn lần đừng tới trễ nha!"
“À, được."
“Tốt lắm, cứ quyết định như thế đi, tôi còn phải thông báo với những người khác nữa, nếu có thể thì nhất định phải tới nha. Vậy hẹn gặp lại."
“Vâng, bye bye."
Cúp điện thoại, xem thời gian, lúc này đã hơn năm giờ.
Văn Diễn Vũ tắm rửa sạch sẽ, thay ra chiếc áo sơ mi bẩn, chọn một bộ đồ nhìn qua hơi trang trọng mặc vào, sau đó vuốt ve đầu mèo rồi ra khỏi cửa.
***
Thịnh Hào xem như là một tập đoàn ăn uống cực kỳ xa hoa, trước nhà hàng là cửa ra vào xoay tròn tự động, đại sảnh rộng rãi thoáng đãng, trang trí xa hoa, đủ để khiến tầng lớp làm công ăn lương phải chùn bước.
Vừa vào nhà hàng liền có người tiến lên nghênh đón, dẫn vào một căn phòng riêng vô cùng rực rỡ tráng lệ.
Nhưng khi đi vào rồi, Văn Diễn Vũ lại cảm thấy có chút gì đó không đúng, trong phòng khách chỉ ngồi vỏn vẹn vài người, bầu không khí vi diệu, căn bản không như đang tiệc tùng liên hoan, không đợi suy nghĩ, nhà sản xuất đã lập tức vẫy tay gọi hắn tiến vào.
Phòng riêng rất lớn, ghế sô pha, dàn âm thanh, TV… đều rất đầy đủ, bên trong thậm chí còn có nhiều phòng nhỏ khác nữa, hoa văn giấy dán tường tao nhã trầm tĩnh, càng làm nổi bật thêm không khí ngượng ngùng khách sáo.
Nói là chủ chế, thế nhưng Tiết Tầm và Lục Nguyên cũng không có ở đây, Tiết Nhan cùng một nữ diễn viên phụ khác ngồi bên cạnh, chính giữa là một nam nhân trung niên đeo kính.
Văn Diễn Vũ cũng nhớ ra nữ diễn viên phụ ấy, hình như gọi là Lâm Thiến Vân, tốt nghiệp trường nghệ thuật, là bạn thân của nữ chính Uông Đình, bình thường tính cách khá lặng lẽ ít nói, thế nhưng thoạt nhìn là một cô gái thật sự sạch sẽ đơn thuần.
Chỉ là, lúc này Lâm Thiến Vân lại mặc một chiếc quần dài màu tím bó chặt đến cực độ, cổ áo đè thấp, bộ ngực mềm mại lộ ra hơn một nửa, trên người còn đeo khá nhiều vật phẩm trang sức, đang che môi cười.
Nhà sản xuất thấy mọi người đều đã tụ họp đông đủ, vội vàng tươi cười giới thiệu: “Bên này, vị này chính là Tiền tổng của tập đoàn Thịnh Hào, cũng là nhà tài trợ chủ yếu… Mấy vị này, ha ha, Tiền tổng cứ xem như là người qua đường đi, tôi không giới thiệu nữa…"
Vị Tiền tổng kia mỉm cười vỗ tay: “Nếu mọi người đã đến đông đủ, thì gọi nhân viên mang món ăn ra đi, Waiter…"
Cơm nước được dọn lên bàn, thịt cá hải sản tươi ngon phi thường phong phú, Tiền tổng cấp ba người rót đầy ly rượu, nụ cười thân thiện.
Lúc này, Tiết Nhan đột nhiên lấy điện thoại di động ra, sau khi xem xong thì cô cùng kinh ngạc nói: “A, vừa nãy cha nuôi tôi gởi thư, nói có chuyển phát nhanh cho tôi vài vật từ Paris về, muốn tôi đi lấy. Xin lỗi, tôi có thể phải đi trước…"
Sắc mặt Tiền tổng trong nháy mắt có chút khó coi: “Bây giờ phải đi?"
Tiết Nhan nhấc lên túi xách LV, khuôn mặt lộ vẻ khó xử, âm thanh nhỏ nhẹ dịu dàng: “Tiền tổng, hay là lần sau đi, cha nuôi tôi khó tính, rất chán ghét thấy người khác chậm chạp lề mề… Có lẽ ngài cũng nhận ra được, cha nuôi tôi có biệt danh là xà nhà lại thành đấy."
Danh tự này, ngoại giới có lẽ không biết, nhưng trong giới thực sự vô cùng nổi danh, ngay cả Văn Diễn Vũ cũng đều biết, đối phương là loại nhân vật gì.
Lúc đầu trải qua thời kỳ đen tối khó khăn, sau khi gác kiếm rửa tay liền bắt đầu tẩy trắng sự nghiệp, đặt chân vào vòng giải trí, hắc bạch lưỡng đạo đều dùng, hạ tất cả những nước cờ mạnh, hơn nữa năm còn ký hợp đồng với Tiết Tầm, lập tức nghiễm nhiên trở thành công ty giải trí đẳng cấp trong ngành.
Quả nhiên, nghe vậy, Tiền tổng khôi phục nụ cười, phất tay: “Không có chuyện gì, không có chuyện gì, cô đi đi. Cũng đã muộn rồi, nhớ thay tôi vấn an Lương tiên sinh…"
Văn Diễn Vũ nghe thấy Tiết Nhan thở ra một hơi, vuốt ve mái tóc dài, gật đầu đáp lời, sau đó đẩy ra ghế, dường như vô ý đá Văn Diễn Vũ một cước, đứng dậy lập tức rời đi.
Tiết Nhan mới vừa đi, Lâm Thiến Vân liền nâng ly chúc rượu, nụ cười ngọt ngào, dáng dấp ngoan ngoãn.
Tiền tổng đỡ lấy ly rượu, kéo Lâm Thiến Vân qua, sắc mặt thâm trầm, Lâm Thiến Vân thuận thế ngồi vào trên đùi Tiền tổng, hờn dỗi: “Tiền tổng, đừng không vui như vậy. Nàng đi rồi không phải còn có tôi sao, tôi biết là gia đình tôi không danh giá cao quý…"
Tiền tổng vuốt ve đùi Lâm Thiến Vân, sắc mặt hơi hơi bớt giận, mỉm cười: “Không nói đến chuyện này nữa. Đến đến, ăn cơm, hào hứng vui vẻ lên nào."
Văn Diễn Vũ ngồi ở một bên yên lặng cúi đầu ăn cơm, ngoảnh mặt làm ngơ.
Tiết Nhan đá không nhẹ, là đang nhắc nhở, muốn hắn rời đi.
Tiền tổng cùng Lâm Thiến Vân trêu đùa một trận, đẩy cô ra, Lâm Thiến Vân liền đứng dậy đi kính rượu nhà sản xuất.
Để đũa xuống, dùng khăn ướt lau miệng, cụp mắt, Văn Diễn Vũ nhàn nhạt nói: “Tôi ăn xong rồi, trước tiên cáo từ."
Nói xong thả xuống khăn ướt, đẩy ghế tựa đứng dậy, buông ra ghế, muốn ra ngoài.
Động tác của Văn Diễn Vũ nước chảy mây trôi quá mức tự nhiên, cho nên bên trong căn phòng riêng kia, ba người còn lại cũng không kịp phản ứng.
Nhanh nhẹn dứt khoát bước đi tới cửa, Văn Diễn Vũ đang muốn chuyển động tay cầm, bên cạnh liền xuất hiện một bàn tay lớn giữ lại hắn.
“Thế nào, muốn đi?"
Văn Diễn Vũ không chút dấu vết rút tay về, bình tĩnh hỏi: “Xin hỏi, còn có chuyện gì sao?"
“Chuyện gì?" Tiền tổng cười lạnh, lập tức kéo qua Văn Diễn Vũ đẩy lên ván cửa, bóp lấy vòm cổ, “Mày cho mày là ai? Dám ở trước mặt tao tự cao tự đại!"
Sống lưng đau đớn, cuống họng bị chèn ép, Văn Diễn Vũ bỗng nhiên ngẩng đầu, đôi ngươi hơi hợt trong nháy mắt trở nên buốt lạnh, hàn ý trong đáy mắt phóng tới càng khiến người khác run lẩy bẩy.
Ngón tay Tiền tổng bất giác buông lỏng, Văn Diễn Vũ nhân cơ hội thoát thân, đi mở cửa.
Tiền tổng phản ứng lại, đè lại ván cửa, vẻ mặt tàn ác.
Văn Diễn Vũ cúi đầu nhìn siết chặt nấm đấm cửa, thanh âm băng lãnh: “Phiền ông để tôi đi ra ngoài."
Bầu không khí giương cung bạt kiếm.
Nhà sản xuất vội vàng tiến tới giảng hòa: “Ai, đừng cứng nhắc như vậy mà, tất cả mọi người hòa thuận vui vẻ lên đi! Tiểu Văn cậu thực sự là, đợi chút nữa rồi hãy đi. Tiền tổng ngài cũng bớt giận, tính tình tiểu Văn có chút bướng bỉnh. Nể mặt tôi đừng trách cậu ấy."
Tiền tổng từng trận từng trận vỗ vai Văn Diễn Vũ, ánh mắt trừng trừng đâm thẳng vào mặt hắn, đột nhiên cười nói: “Được! Tôi nể mặt, nếu muốn rời đi, uống hết một ly này là mày có thể đi!"
Một ly rượu đầy ắp được đưa tới, chất rượu gay mũi, mùi vị vị phân tán trong không khí.
Sắc mặt Văn Diễn Vũ có chút trắng bệt.
“Uống xong thì mày có thể đi, còn không uống thì đêm nay lập tức ở lại chỗ này đi!"
Tầm mắt đảo qua chén rượu, Văn Diễn Vũ bình tĩnh hỏi: “Chỉ cần ly này thôi?"
Tiền tổng cười: “Đúng, chỉ ly này."
Văn Diễn Vũ hít sâu một hơi nói: “Được, tôi uống."
Đoạt lấy ly rượu, ngửa đầu trút xuống.
Chất lỏng nương theo cánh cổ thon dài tiến vào dạ dày, lượng lớn chất rượu thiêu đốt yết hầu, nóng bỏng đau đớn.
Không tới một nửa, Văn Diễn Vũ sắc mặt trắng bệt lập tức ngừng lại, kịch liệt ho khan, rượu theo khóe miệng tràn qua da thịt trơn mịn tiến vào cổ áo sơ mi, lạnh lẽo.
Mu bàn tay quét qua đôi môi, Văn Diễn Vũ đỡ bàn ăn tiếp tục nốc rượu, đôi mắt hổ phách xuất hiện lên một tầng sương mù.
Tầm mắt dần dần không còn tiêu cự nữa, Tiền tổng cười nhạo trào phúng, nhà sản xuất mập mờ tránh né, tiếng cười ôn nhu của Lâm Thiến Vân xinh đẹp cũng càng ngày càng xa, như mây khói mộng cảnh, mơ hồ hỗn độn.
Văn Diễn Vũ miễn cưỡng uống hết một ngụm rượu cuối cùng, dưới sự kích thích của chất rượu nồng nặc, hai gò má đỏ bừng, đôi môi diễm lệ, không còn lạnh tanh nhàn nhạt giống như thường ngày nữa.
Hơi nâng lên tầm mắt, thì thầm: “Tôi… Tôi uống xong rồi. Đi… Đi."
Chống đỡ vách tường, Văn Diễn Vũ lảo đảo vài bước, hướng đến cánh cửa ra vào.
Ai ngờ lập tức bị người từ phía sau ôm chặt lấy.
Âm thanh trầm thấp mang theo dục vọng truyền tới.
“Em cho rằng, em bây giờ còn có thể đi sao?"
Văn Diễn Vũ bỗng nhiên xoay người lại, đẩy ra Tiền tổng, chống đỡ vách tường xoa trán, bước chân suy nhuyễn.
Một ly, chỉ có một ly, tại sao lại choáng váng đến mức này?
Tiền tổng cười lạnh, dùng lực lớn kéo Văn Diễn Vũ, nửa ôm nửa tha hướng về phía phòng riêng: “Choáng váng là đúng rồi. Có phải là còn cảm thấy tay chân vô lực? Ngu xuẩn, thật sự cho rằng uống hết có thể đi?"
Giọng điệu trào phúng khiến Văn Diễn Vũ khôi phục một chút thần trí, theo bản năng muốn tránh thoát, thế nhưng lại kinh hoàng phát hiện khí lực trong thân thể càng lúc càng rút đi, cơ hồ muốn gục ngã.
“Thả ra…"
Thanh tuyến ôn hòa lãnh đạm đến cực điểm, lại bởi vì cơ thể suy yếu mà mất đi cường độ.
Dễ dàng áp chế lại Văn Diễn Vũ yếu ớt phản kháng, Tiền tổng đem Văn Diễn Vũ ném tới trên chiếc giường được thiết kế xa hoa trong căn phòng riêng kia, màn che triền miên trên giường lớn.
Lăn lên giường, ánh mắt Tiền tổng có chút tiếc nuối.
“Vốn dĩ không phải vì em mà chuẩn bị, lão tử đang khó chịu, ai bảo em động đến, lão tử cũng phải chấp nhận một chút…"
Nói xong cởi giày, Tiền tổng cúi người đè lên.
Người dưới thân cũng không tính là xinh đẹp kinh diễm, ngũ quan nhu hòa thậm chí còn có chút tính trẻ con, nhưng mà bị chất rượu nhiễm phải, cả người ửng đỏ lại có loại quyến rũ khó có thể cưỡng chế lại được.
Cảm thấy hắn đã hoàn toàn tương phản với sự lạnh nhạt cấm dục vừa nãy, Tiền tổng đột nhiên cảm thấy một dòng nhiệt lưu tràn vào hạ thân, dục vọng khó có thể khắc chế.
Người này bây giờ không có bất luận lực chống cự nào, chỉ có thể mặc cho chính mình bài bố, muốn làm gì thì làm, nếu mùi vị không tệ, chụp vài tấm hình, sau đó…
Tiền tổng bất giác nuốt nước bọt, lộ ra nụ cười, bàn tay tiến vào trong vạt áo Văn Diễn Vũ thô lỗ vuốt ve, đồng thời cũng chồm người xuống chuẩn bị hôn môi.
Không nghĩ, Văn Diễn Vũ vốn đã ngừng giãy dụa, hơi thở yếu ớt, đột nhiên dùng hết toàn lực động thân ngẩng đầu, cái trán mạnh mẽ đánh vào trán Tiền tổng.
“A…"
Cái trán đau nhức, Tiền tổng giận dữ, giơ tay tát hắn hai bát tai, đồng thời kéo tóc Văn Diễn Vũ, mạnh mẽ tàn bạo đánh vào mạn giường.
Đau đớn mãnh liệt khiến Văn Diễn Vũ triệt để tỉnh táo, nghiêng đi đôi má bị đánh sưng tấy, khóe miệng mang theo tơ máu nhẹ nhàng nhếch lên, ánh mắt lạnh như trời đông giá rét.
Tiền tổng phất tay, sốc lên gương mặt kia, thô bạo xé toạt áo sơ mi, môi lưỡi hung ác chà đạp da thịt mềm mại trơn bóng, dùng tay kéo xuống dây kéo, khẽ động vào quần Văn Diễn Vũ.
“Hừ, đồ kỹ nữ thối! Giả bộ trinh tiết cái gì? Mày cho rằng mày trèo lên giường con trai thứ hai của Lục gia thì ngon sao?"
“… Tao cho mày biết, hắn cũng chỉ là một Nhị thế tử vô dụng, mày tốt nhất nên ngoan ngoãn đi…"
Tiền tổng nói còn chưa xong, âm thanh băng lãnh giống như đến từ địa ngục đột nhiên vang lên.
“… Ông thật xác định muốn cường bạo tôi?"
“… Ông biết, cha của tôi chết như thế nào?"
Hơi khép lại con ngươi, Văn Diễn Vũ thần sắc yên tĩnh, bình tĩnh không đúng lúc càng làm cho Tiền tổng không tự chủ xuất hiện cảm giác sợ hãi.
Thanh âm kia vẫn còn tiếp tục:
“Cha tôi… Chết vì Aids."
“Thời điểm ông ấy chết gầy trơ xương, thoi thóp, cho dù đến tận bây giờ, tôi vẫn còn có thể nhớ rõ bộ dáng ông ấy lúc ông ấy tạ thế.."
“Không còn chút bộ dáng kiều diễm phong lưu như trong quá khứ, gầy gò đến mức chỉ còn xương cốt…"
Thanh âm Văn Diễn Vũ quá mức khủng bố doạ người, dục vọng Tiền tổng nhất thời hoàn toàn biến mất không chút dấu vết, bóp cổ Văn Diễn Vũ: “Đừng nói nữa, đừng nói nữa. Mày có phải là cố ý phá hỏng hứng thú của lão tử, cho rằng làm như vậy lão tử sẽ bỏ qua cho…"
Khó thở, Văn Diễn Vũ mở mắt, đôi môi khẽ nhếch, không hề có chút tiếng động lẩm bẩm, trong đôi ngươi màu hổ phách một mảnh mờ mịt tĩnh mịch.
Sau đó, lời đồn dần dần phai nhạt rồi biến mất.
Tính cách Văn Diễn Vũ từ trước đến nay đều rất hiền lành, lâu ngày nhìn mãi gương mặt ôn hòa kia, mọi người cũng không còn có thành kiến hay chán ghét hắn nữa.
Vì vậy, ít nhiều khi gặp mặt nhau cũng sẽ trò chuyện một, hai, lâu, rồi đột nhiên phát hiện Văn Diễn Vũ chỉ là không quen với việc giao tiếp, chứ không phải cố ý tỏ ra lạnh nhạt bất hòa.
Tình cờ cũng nói chuyện vui đùa, không ảnh hưởng toàn cục.
Đoàn phim hòa hợp, Lục Nguyên đương nhiên là người vui vẻ nhất, càng muốn kiên trì đẩy nhanh tiến độ hơn.
Bất quá không tới một tháng sau, tất cả các cảnh quay đều đã hoàn tất hơn một nửa, Lục Nguyên liền hùng hồn chủ động cho cả đoàn phim nghỉ trọn vẹn một ngày, hơn nữa, ai mà không nghe lời nghỉ ngơi cho tốt sẽ bị mắng.
Lục Nguyên đối với diễn xuất luôn luôn yêu cầu nghiêm khắc, gần đây hình như còn bắt đầu hút thuốc, một khi đóng phim đều sẽ đóng đến tận đêm khuya, mỗi ngày bồi Lục Nguyên liều mạng, Văn Diễn Vũ cũng mệt đến ngất ngây.
Tuân lệnh nghỉ ngơi, đêm đó trở về nhà trọ, hắn dính gối liền ngủ, cho đến tận khi cảm thấy mặt trời đã lên cao mới tỉnh dậy.
Tỉnh lại, cảm thấy có vật nặng gì đó đang đè lên thân thể mình, Văn Diễn Vũ duỗi tay lần mò, nở nụ cười thành tiếng, trên tấm chăn dày chính là mèo lười A Khôi đang buồn bực ngán ngẩm, dang rộng tứ chi nằm úp sấp, vẻ mặt ai oán.
Vừa thấy Văn Diễn Vũ tỉnh lại, A Khôi cấp tốc ngồi dậy, bờ mông khổng lồ hoàn toàn đặt hết lên bụng Văn Diễn Vũ, đôi mắt sắc bén, nhe răng trợn mắt, mèo uy mười phần.
“A Khôi, đừng lộn xộn, đợi chút nữa, anh lập tức đi làm đồ ăn cho mày."
Văn Diễn Vũ cưng chiều thương yêu, dùng tay mơn trớn vuốt ve lông mèo, bế A Khôi lên, đặt qua một bên, sau đó rời giường, mặc quần áo, đánh răng rửa mặt.
A Khôi nghiêm túc nghe lời đứng qua một bên, nhăn mặt nhăn mũi, cảm thấy cô đơn, yên lặng nằm sấp xuống.
Có lẽ, Văn Diễn Vũ mãi mãi cũng không thể hiểu được, một người nam nhân, đối với một người nam nhân khác, rốt cuộc có loại khao khát gì…
Đã ngon giấc một đêm, Văn Diễn Vũ lúc này xem ti vi, quét tước nhà cửa, dọn dẹp nhà vệ sinh.
Ánh nắng mặt trời long lanh rực rỡ không gì có thể sánh được, ấm áp bình yên vui vẻ tràn qua bệ cửa sổ, cả gian nhà lập tức trở nên xán lạn.
Vài con chim bói cá đứng trên những sợi dây điện ngoài cửa sổ, tiếng kêu lanh lảnh uyển chuyển, móng vuốt nhỏ nhắn đỡ lấy cơ thể đi tới đi lui.
Văn Diễn Vũ ôm chăn màn ruột gối, đem ra ban công phơi nắng.
A Khôi vẫn chưa từ bỏ ý định rập khuôn bước theo từng bước, bám đuôi Văn Diễn Vũ, nhưng có lẽ vì ánh nắng quá ấm áp, không nhịn được nằm lăn trên mặt đất, ngửa bụng phơi nắng theo.
Văn Diễn Vũ không khỏi mỉm cười.
Đột nhiên, chuông điện thoại reo.
Nghe máy, là nhân viên của đoàn làm phim.
“Tiểu Văn này, đêm nay có thời gian không!"
“À, có."
“Vậy thì tốt, đêm nay có một cơ hội rất tốt cho cậu, chúng ta cùng nhau dùng cơm với những nhân vật lớn, lúc bảy giờ tại Thịnh Hào Thủy Vân, nhớ kỹ, ngàn vạn lần đừng tới trễ nha!"
“À, được."
“Tốt lắm, cứ quyết định như thế đi, tôi còn phải thông báo với những người khác nữa, nếu có thể thì nhất định phải tới nha. Vậy hẹn gặp lại."
“Vâng, bye bye."
Cúp điện thoại, xem thời gian, lúc này đã hơn năm giờ.
Văn Diễn Vũ tắm rửa sạch sẽ, thay ra chiếc áo sơ mi bẩn, chọn một bộ đồ nhìn qua hơi trang trọng mặc vào, sau đó vuốt ve đầu mèo rồi ra khỏi cửa.
***
Thịnh Hào xem như là một tập đoàn ăn uống cực kỳ xa hoa, trước nhà hàng là cửa ra vào xoay tròn tự động, đại sảnh rộng rãi thoáng đãng, trang trí xa hoa, đủ để khiến tầng lớp làm công ăn lương phải chùn bước.
Vừa vào nhà hàng liền có người tiến lên nghênh đón, dẫn vào một căn phòng riêng vô cùng rực rỡ tráng lệ.
Nhưng khi đi vào rồi, Văn Diễn Vũ lại cảm thấy có chút gì đó không đúng, trong phòng khách chỉ ngồi vỏn vẹn vài người, bầu không khí vi diệu, căn bản không như đang tiệc tùng liên hoan, không đợi suy nghĩ, nhà sản xuất đã lập tức vẫy tay gọi hắn tiến vào.
Phòng riêng rất lớn, ghế sô pha, dàn âm thanh, TV… đều rất đầy đủ, bên trong thậm chí còn có nhiều phòng nhỏ khác nữa, hoa văn giấy dán tường tao nhã trầm tĩnh, càng làm nổi bật thêm không khí ngượng ngùng khách sáo.
Nói là chủ chế, thế nhưng Tiết Tầm và Lục Nguyên cũng không có ở đây, Tiết Nhan cùng một nữ diễn viên phụ khác ngồi bên cạnh, chính giữa là một nam nhân trung niên đeo kính.
Văn Diễn Vũ cũng nhớ ra nữ diễn viên phụ ấy, hình như gọi là Lâm Thiến Vân, tốt nghiệp trường nghệ thuật, là bạn thân của nữ chính Uông Đình, bình thường tính cách khá lặng lẽ ít nói, thế nhưng thoạt nhìn là một cô gái thật sự sạch sẽ đơn thuần.
Chỉ là, lúc này Lâm Thiến Vân lại mặc một chiếc quần dài màu tím bó chặt đến cực độ, cổ áo đè thấp, bộ ngực mềm mại lộ ra hơn một nửa, trên người còn đeo khá nhiều vật phẩm trang sức, đang che môi cười.
Nhà sản xuất thấy mọi người đều đã tụ họp đông đủ, vội vàng tươi cười giới thiệu: “Bên này, vị này chính là Tiền tổng của tập đoàn Thịnh Hào, cũng là nhà tài trợ chủ yếu… Mấy vị này, ha ha, Tiền tổng cứ xem như là người qua đường đi, tôi không giới thiệu nữa…"
Vị Tiền tổng kia mỉm cười vỗ tay: “Nếu mọi người đã đến đông đủ, thì gọi nhân viên mang món ăn ra đi, Waiter…"
Cơm nước được dọn lên bàn, thịt cá hải sản tươi ngon phi thường phong phú, Tiền tổng cấp ba người rót đầy ly rượu, nụ cười thân thiện.
Lúc này, Tiết Nhan đột nhiên lấy điện thoại di động ra, sau khi xem xong thì cô cùng kinh ngạc nói: “A, vừa nãy cha nuôi tôi gởi thư, nói có chuyển phát nhanh cho tôi vài vật từ Paris về, muốn tôi đi lấy. Xin lỗi, tôi có thể phải đi trước…"
Sắc mặt Tiền tổng trong nháy mắt có chút khó coi: “Bây giờ phải đi?"
Tiết Nhan nhấc lên túi xách LV, khuôn mặt lộ vẻ khó xử, âm thanh nhỏ nhẹ dịu dàng: “Tiền tổng, hay là lần sau đi, cha nuôi tôi khó tính, rất chán ghét thấy người khác chậm chạp lề mề… Có lẽ ngài cũng nhận ra được, cha nuôi tôi có biệt danh là xà nhà lại thành đấy."
Danh tự này, ngoại giới có lẽ không biết, nhưng trong giới thực sự vô cùng nổi danh, ngay cả Văn Diễn Vũ cũng đều biết, đối phương là loại nhân vật gì.
Lúc đầu trải qua thời kỳ đen tối khó khăn, sau khi gác kiếm rửa tay liền bắt đầu tẩy trắng sự nghiệp, đặt chân vào vòng giải trí, hắc bạch lưỡng đạo đều dùng, hạ tất cả những nước cờ mạnh, hơn nữa năm còn ký hợp đồng với Tiết Tầm, lập tức nghiễm nhiên trở thành công ty giải trí đẳng cấp trong ngành.
Quả nhiên, nghe vậy, Tiền tổng khôi phục nụ cười, phất tay: “Không có chuyện gì, không có chuyện gì, cô đi đi. Cũng đã muộn rồi, nhớ thay tôi vấn an Lương tiên sinh…"
Văn Diễn Vũ nghe thấy Tiết Nhan thở ra một hơi, vuốt ve mái tóc dài, gật đầu đáp lời, sau đó đẩy ra ghế, dường như vô ý đá Văn Diễn Vũ một cước, đứng dậy lập tức rời đi.
Tiết Nhan mới vừa đi, Lâm Thiến Vân liền nâng ly chúc rượu, nụ cười ngọt ngào, dáng dấp ngoan ngoãn.
Tiền tổng đỡ lấy ly rượu, kéo Lâm Thiến Vân qua, sắc mặt thâm trầm, Lâm Thiến Vân thuận thế ngồi vào trên đùi Tiền tổng, hờn dỗi: “Tiền tổng, đừng không vui như vậy. Nàng đi rồi không phải còn có tôi sao, tôi biết là gia đình tôi không danh giá cao quý…"
Tiền tổng vuốt ve đùi Lâm Thiến Vân, sắc mặt hơi hơi bớt giận, mỉm cười: “Không nói đến chuyện này nữa. Đến đến, ăn cơm, hào hứng vui vẻ lên nào."
Văn Diễn Vũ ngồi ở một bên yên lặng cúi đầu ăn cơm, ngoảnh mặt làm ngơ.
Tiết Nhan đá không nhẹ, là đang nhắc nhở, muốn hắn rời đi.
Tiền tổng cùng Lâm Thiến Vân trêu đùa một trận, đẩy cô ra, Lâm Thiến Vân liền đứng dậy đi kính rượu nhà sản xuất.
Để đũa xuống, dùng khăn ướt lau miệng, cụp mắt, Văn Diễn Vũ nhàn nhạt nói: “Tôi ăn xong rồi, trước tiên cáo từ."
Nói xong thả xuống khăn ướt, đẩy ghế tựa đứng dậy, buông ra ghế, muốn ra ngoài.
Động tác của Văn Diễn Vũ nước chảy mây trôi quá mức tự nhiên, cho nên bên trong căn phòng riêng kia, ba người còn lại cũng không kịp phản ứng.
Nhanh nhẹn dứt khoát bước đi tới cửa, Văn Diễn Vũ đang muốn chuyển động tay cầm, bên cạnh liền xuất hiện một bàn tay lớn giữ lại hắn.
“Thế nào, muốn đi?"
Văn Diễn Vũ không chút dấu vết rút tay về, bình tĩnh hỏi: “Xin hỏi, còn có chuyện gì sao?"
“Chuyện gì?" Tiền tổng cười lạnh, lập tức kéo qua Văn Diễn Vũ đẩy lên ván cửa, bóp lấy vòm cổ, “Mày cho mày là ai? Dám ở trước mặt tao tự cao tự đại!"
Sống lưng đau đớn, cuống họng bị chèn ép, Văn Diễn Vũ bỗng nhiên ngẩng đầu, đôi ngươi hơi hợt trong nháy mắt trở nên buốt lạnh, hàn ý trong đáy mắt phóng tới càng khiến người khác run lẩy bẩy.
Ngón tay Tiền tổng bất giác buông lỏng, Văn Diễn Vũ nhân cơ hội thoát thân, đi mở cửa.
Tiền tổng phản ứng lại, đè lại ván cửa, vẻ mặt tàn ác.
Văn Diễn Vũ cúi đầu nhìn siết chặt nấm đấm cửa, thanh âm băng lãnh: “Phiền ông để tôi đi ra ngoài."
Bầu không khí giương cung bạt kiếm.
Nhà sản xuất vội vàng tiến tới giảng hòa: “Ai, đừng cứng nhắc như vậy mà, tất cả mọi người hòa thuận vui vẻ lên đi! Tiểu Văn cậu thực sự là, đợi chút nữa rồi hãy đi. Tiền tổng ngài cũng bớt giận, tính tình tiểu Văn có chút bướng bỉnh. Nể mặt tôi đừng trách cậu ấy."
Tiền tổng từng trận từng trận vỗ vai Văn Diễn Vũ, ánh mắt trừng trừng đâm thẳng vào mặt hắn, đột nhiên cười nói: “Được! Tôi nể mặt, nếu muốn rời đi, uống hết một ly này là mày có thể đi!"
Một ly rượu đầy ắp được đưa tới, chất rượu gay mũi, mùi vị vị phân tán trong không khí.
Sắc mặt Văn Diễn Vũ có chút trắng bệt.
“Uống xong thì mày có thể đi, còn không uống thì đêm nay lập tức ở lại chỗ này đi!"
Tầm mắt đảo qua chén rượu, Văn Diễn Vũ bình tĩnh hỏi: “Chỉ cần ly này thôi?"
Tiền tổng cười: “Đúng, chỉ ly này."
Văn Diễn Vũ hít sâu một hơi nói: “Được, tôi uống."
Đoạt lấy ly rượu, ngửa đầu trút xuống.
Chất lỏng nương theo cánh cổ thon dài tiến vào dạ dày, lượng lớn chất rượu thiêu đốt yết hầu, nóng bỏng đau đớn.
Không tới một nửa, Văn Diễn Vũ sắc mặt trắng bệt lập tức ngừng lại, kịch liệt ho khan, rượu theo khóe miệng tràn qua da thịt trơn mịn tiến vào cổ áo sơ mi, lạnh lẽo.
Mu bàn tay quét qua đôi môi, Văn Diễn Vũ đỡ bàn ăn tiếp tục nốc rượu, đôi mắt hổ phách xuất hiện lên một tầng sương mù.
Tầm mắt dần dần không còn tiêu cự nữa, Tiền tổng cười nhạo trào phúng, nhà sản xuất mập mờ tránh né, tiếng cười ôn nhu của Lâm Thiến Vân xinh đẹp cũng càng ngày càng xa, như mây khói mộng cảnh, mơ hồ hỗn độn.
Văn Diễn Vũ miễn cưỡng uống hết một ngụm rượu cuối cùng, dưới sự kích thích của chất rượu nồng nặc, hai gò má đỏ bừng, đôi môi diễm lệ, không còn lạnh tanh nhàn nhạt giống như thường ngày nữa.
Hơi nâng lên tầm mắt, thì thầm: “Tôi… Tôi uống xong rồi. Đi… Đi."
Chống đỡ vách tường, Văn Diễn Vũ lảo đảo vài bước, hướng đến cánh cửa ra vào.
Ai ngờ lập tức bị người từ phía sau ôm chặt lấy.
Âm thanh trầm thấp mang theo dục vọng truyền tới.
“Em cho rằng, em bây giờ còn có thể đi sao?"
Văn Diễn Vũ bỗng nhiên xoay người lại, đẩy ra Tiền tổng, chống đỡ vách tường xoa trán, bước chân suy nhuyễn.
Một ly, chỉ có một ly, tại sao lại choáng váng đến mức này?
Tiền tổng cười lạnh, dùng lực lớn kéo Văn Diễn Vũ, nửa ôm nửa tha hướng về phía phòng riêng: “Choáng váng là đúng rồi. Có phải là còn cảm thấy tay chân vô lực? Ngu xuẩn, thật sự cho rằng uống hết có thể đi?"
Giọng điệu trào phúng khiến Văn Diễn Vũ khôi phục một chút thần trí, theo bản năng muốn tránh thoát, thế nhưng lại kinh hoàng phát hiện khí lực trong thân thể càng lúc càng rút đi, cơ hồ muốn gục ngã.
“Thả ra…"
Thanh tuyến ôn hòa lãnh đạm đến cực điểm, lại bởi vì cơ thể suy yếu mà mất đi cường độ.
Dễ dàng áp chế lại Văn Diễn Vũ yếu ớt phản kháng, Tiền tổng đem Văn Diễn Vũ ném tới trên chiếc giường được thiết kế xa hoa trong căn phòng riêng kia, màn che triền miên trên giường lớn.
Lăn lên giường, ánh mắt Tiền tổng có chút tiếc nuối.
“Vốn dĩ không phải vì em mà chuẩn bị, lão tử đang khó chịu, ai bảo em động đến, lão tử cũng phải chấp nhận một chút…"
Nói xong cởi giày, Tiền tổng cúi người đè lên.
Người dưới thân cũng không tính là xinh đẹp kinh diễm, ngũ quan nhu hòa thậm chí còn có chút tính trẻ con, nhưng mà bị chất rượu nhiễm phải, cả người ửng đỏ lại có loại quyến rũ khó có thể cưỡng chế lại được.
Cảm thấy hắn đã hoàn toàn tương phản với sự lạnh nhạt cấm dục vừa nãy, Tiền tổng đột nhiên cảm thấy một dòng nhiệt lưu tràn vào hạ thân, dục vọng khó có thể khắc chế.
Người này bây giờ không có bất luận lực chống cự nào, chỉ có thể mặc cho chính mình bài bố, muốn làm gì thì làm, nếu mùi vị không tệ, chụp vài tấm hình, sau đó…
Tiền tổng bất giác nuốt nước bọt, lộ ra nụ cười, bàn tay tiến vào trong vạt áo Văn Diễn Vũ thô lỗ vuốt ve, đồng thời cũng chồm người xuống chuẩn bị hôn môi.
Không nghĩ, Văn Diễn Vũ vốn đã ngừng giãy dụa, hơi thở yếu ớt, đột nhiên dùng hết toàn lực động thân ngẩng đầu, cái trán mạnh mẽ đánh vào trán Tiền tổng.
“A…"
Cái trán đau nhức, Tiền tổng giận dữ, giơ tay tát hắn hai bát tai, đồng thời kéo tóc Văn Diễn Vũ, mạnh mẽ tàn bạo đánh vào mạn giường.
Đau đớn mãnh liệt khiến Văn Diễn Vũ triệt để tỉnh táo, nghiêng đi đôi má bị đánh sưng tấy, khóe miệng mang theo tơ máu nhẹ nhàng nhếch lên, ánh mắt lạnh như trời đông giá rét.
Tiền tổng phất tay, sốc lên gương mặt kia, thô bạo xé toạt áo sơ mi, môi lưỡi hung ác chà đạp da thịt mềm mại trơn bóng, dùng tay kéo xuống dây kéo, khẽ động vào quần Văn Diễn Vũ.
“Hừ, đồ kỹ nữ thối! Giả bộ trinh tiết cái gì? Mày cho rằng mày trèo lên giường con trai thứ hai của Lục gia thì ngon sao?"
“… Tao cho mày biết, hắn cũng chỉ là một Nhị thế tử vô dụng, mày tốt nhất nên ngoan ngoãn đi…"
Tiền tổng nói còn chưa xong, âm thanh băng lãnh giống như đến từ địa ngục đột nhiên vang lên.
“… Ông thật xác định muốn cường bạo tôi?"
“… Ông biết, cha của tôi chết như thế nào?"
Hơi khép lại con ngươi, Văn Diễn Vũ thần sắc yên tĩnh, bình tĩnh không đúng lúc càng làm cho Tiền tổng không tự chủ xuất hiện cảm giác sợ hãi.
Thanh âm kia vẫn còn tiếp tục:
“Cha tôi… Chết vì Aids."
“Thời điểm ông ấy chết gầy trơ xương, thoi thóp, cho dù đến tận bây giờ, tôi vẫn còn có thể nhớ rõ bộ dáng ông ấy lúc ông ấy tạ thế.."
“Không còn chút bộ dáng kiều diễm phong lưu như trong quá khứ, gầy gò đến mức chỉ còn xương cốt…"
Thanh âm Văn Diễn Vũ quá mức khủng bố doạ người, dục vọng Tiền tổng nhất thời hoàn toàn biến mất không chút dấu vết, bóp cổ Văn Diễn Vũ: “Đừng nói nữa, đừng nói nữa. Mày có phải là cố ý phá hỏng hứng thú của lão tử, cho rằng làm như vậy lão tử sẽ bỏ qua cho…"
Khó thở, Văn Diễn Vũ mở mắt, đôi môi khẽ nhếch, không hề có chút tiếng động lẩm bẩm, trong đôi ngươi màu hổ phách một mảnh mờ mịt tĩnh mịch.
Tác giả :
Kham Mặc