Quá Khí Minh Tinh
Chương 5
Trên đường A Khôi vẫn luôn mệt mỏi và bất mãn, nhảy mũi, thậm chí thỉnh thoảng còn nôn ra.
Đến bệnh viện thú y rồi mới phát hiện nó phát sốt, còn có chút viêm đường ruột.
Ở bên cạnh chờ A Khôi đang chuyền nước, ánh mắt mệt mỏi nặng trĩu, Văn Diễn Vũ dựa vào sô pha ở đại sảnh bệnh viện ngủ thiếp đi.
Tỉnh lại, đã là giữa trưa, mặt trời lên cao, bác sỹ thú y dặn dò vài câu, rồi ôm một con mèo trắng mập lười biếng đưa tới.
Văn Diễn Vũ mới nhìn liền cảm thấy có gì đó không đúng, A Khôi nhà hắn lười biếng thành tính, da lông căn bản không thể nào nhu thuận nhẵn nhụi như vậy được.
Nhấc móng vuốt lên, tứ chi mèo trắng mở lớn hiện ra ngay trước mắt, một người một mèo, hai mặt nhìn nhau.
Văn Diễn Vũ nhìn chằm chằm cái bụng tròn trịa mềm mại kia, quẫn bách ngượng ngùng vò tóc.
A Khôi nhà hắn rõ ràng là mèo đực, nhưng cái này, cái này … Là của con cái.
Văn Diễn Vũ đuổi theo bác sĩ.
“Con này, không phải mèo của tôi, mèo của tôi là mèo đực."
Bác sỹ thú y “Ồ" một tiếng, trực tiếp đẩy ra hai chân sau của con mèo xem, lại bị móng vuốt trắng tinh đập tới.
“Thất lễ, thất lễ." Bác sỹ thú y che mặt tươi cười, mở ra sổ ghi chép, “Vừa nãy có một cô gái họ Trần đến nhận mèo, có thể là ôm sai rồi. Như vậy, tôi cho cậu địa chỉ của cô ấy, cậu đi tìm cô ấy đổi lại đi."
Địa chỉ là ở vùng ngoại thành, Văn Diễn Vũ chưa từng nghe qua, bất quá vẫn đón xe đi.
Mèo tiểu thư tựa hồ rất yêu thích Văn Diễn Vũ, núp ở trong lồng ngực của hắn ngủ say, thỉnh thoảng chép chép miệng, thậm chí còn cọ xát đầu nữa.
Khiến cho Văn Diễn Vũ không biết nên khóc hay nên cười.
Thời điểm xuống xe mới biết, địa chỉ hiển nhiên lại là một tòa nhà vô cùng xa hoa, chỉ cần nhìn dãy tường kéo dài bất tận kia là đã muốn hôn mê rồi, thêm vào màu sắc đặc biệt của ngôi biệt thự, càng làm cho người ta không khỏi tặc lưỡi.
Văn Diễn Vũ đang muốn đi vào, lại bị bảo an ngăn cản.
“Này, nơi này cấm người ngoài tiến vào."
Nói rõ ý đồ đến, đối phương đánh giá phong cách ăn mặc keo kiệt của Văn Diễn Vũ, bán tín bán nghi nhìn hắn chằm chằm.
“Chờ chút, tôi gọi điện thoại xác nhận lại."
Nửa phút sau, bảo an mới bất đắc dĩ cho đi.
Văn Diễn Vũ đối với tiểu khu này cũng không có hảo cảm, chỉ muốn bế A Khôi trở về nhà.
Ấn xuống chuông cửa, không người đáp lại.
Mấy phút sau, cửa bị một lực lớn mở bung ra, một khuôn mặt hoàn mỹ mà cơ hồ mỗi ngày đều có thể tại nhìn thấy trên TV đột nhiên xuất hiện ngay trước mắt Văn Diễn Vũ.
Chủ nhân vẻ mặt lười biếng dựa vào ngưỡng cửa, nửa người trên chỉ tùy ý khoác lên một chiếc áo sơ mi mỏng, da dẻ mới vừa tắm có hơi đỏ hồng, ẩn chứa bên trong còn có những giọt nước đang chậm rãi lăn xuống, khiêu gợi rối tinh rối mù.
Sau đó…
“A thu…"
“Mèo, mèo… Tôi dị ứng."
Văn Diễn Vũ ôm mèo sửng sốt vài giây, sau đó định thần lại, mỉm cười nói: “Xin lỗi, hình như anh ôm nhầm mèo của tôi, có thể đem nó đưa lại cho tôi được không?"
Tiết Tầm hơi lui về sau một bước, gương mặt xinh đẹp hoàn mỹ như đúc tượng hiện ra chút nghi hoặc, hình tượng bất kham nguyên bản cũng bởi vì vậy mà nhiễm thêm một phần nghiêm túc.
“Là cậu… Cậu nuôi mèo?"
Mặc dù đối với phương dò hỏi có chút thất lễ, Văn Diễn Vũ vẫn thành thật trả lời: “Ừm."
Tiết Tầm nghiêng người, chỉ cần liếc mắt một cái, mọi thứ bên trong phòng khách của biệt thự lập tức hiện rõ mồn một, sàn nhà bằng gỗ, cửa sổ sát đất, ghế sa lon màu trắng được làm bằng da thật, đằng sau nó chính là một cái TV vô cùng to lớn.
Ánh nắng mặt trời xuyên qua cửa sổ tiến vào trong nhà, cả phòng khách đều trở nên ấm áp, mèo lười A Khôi nằm nhoài trên sàn, tứ chi mở rộng ra, dị thường thoải mái.
“Mèo của cậu." Tiết Tầm ra hiệu, nhìn về phía mèo, tận lực trì hoãn thanh tuyến dò hỏi, “Cậu muốn dẫn nó đi bây giờ luôn sao?"
Văn Diễn Vũ tự nhiên không chút do dự gật đầu, thả xuống mèo tiểu thư lập tức thấp giọng kêu: “A Khôi."
A Khôi nghe thấy, cái mông hơi hơi di chuyển, lông trắng liền run lên, thân thể tròn vo cực kỳ không tình nguyện, thu lại một đoàn.
Mèo tiểu thư bị thả xuống, cũng rất bất mãn, chọn một sinh vật nam tính nhìn quen mặt nhào tới, chuẩn bị ngủ tiếp.
Sau đó…
“A thu, a thu…"
Văn Diễn Vũ do dự một chút, cuối cùng vẫn có lòng tốt ôm lấy mèo tiểu thư.
Tiết Tầm được giải phóng, nhanh chóng lui qua một bên, cực kỳ bất đắc dĩ nói: “Đây là mèo của mẹ tôi, bà ấy đang đi du lịch, nhờ tôi chăm sóc nó. Tôi cũng mới vừa biết, thì ra tôi dị ứng với lông mèo."
Văn Diễn Vũ nhìn dáng vẻ khổ sở của Tiết Tầm, quên mất bọn họ chỉ mới vừa gặp nhau trong khoảng thời gian rất ngắn, không nhịn được cười: “Vậy làm sao anh nuôi con mèo kia?"
Lời vừa nói ra khỏi miệng, Văn Diễn Vũ lập tức có chút hối hận.
Tiết Tầm cũng cười lại, khóe môi vung lên thành độ cong thản nhiên, nụ cười giảo hoạt, phảng phất giống như vô tình, thanh âm mê hoặc, bên trong lộ ra chút ngả ngớn: “Vậy không bằng cậu tới giúp tôi nuôi đi."
Khẩu khí Tiết Tầm quá mức trêu chọc, ánh mắt Văn Diễn Vũ tối sầm lại, thả mèo tiểu thư xuống, hai bước tiến lên ôm lấy A Khôi, thấp giọng nói một câu “Quấy rầy" lập tức quay người ra khỏi cửa.
Tiết Tầm từ trước đến giờ đều trêu đùa theo quán tính thói quen, sống trong cái vòng này, ngươi tới ta đi, thật thật giả giả, cho dù là ai cũng sẽ không thật lòng, nghe thấy lời chói tai cũng chỉ cười cười rồi cho qua, nhưng khi thấy Văn Diễn Vũ bỏ đi, y có chút không phản ứng kịp.
Tính cách như vậy, chẳng trách…
Mãi đến tận khi Văn Diễn Vũ đã mở cửa đi ra ngoài rồi, Tiết Tầm mới từ phía sau hắn lên tiếng, âm thanh trầm thấp, đã không còn giọng điệu cố ý đùa cợt lúc nãy nữa: “Văn Diễn Vũ, nơi này đón xe không tiện, tôi đưa cậu đi."
Văn Diễn Vũ nhìn đường phố trống trãi và hàng loạt những chiếc ô tô đẳng cấp trong bãi đậu xe, âm thanh vẫn trầm thấp, không chút chập trùng: “Vậy làm phiền."
Đợi một phút, Tiết Tầm thay xong quần áo, khoác một chiếc áo khoác màu xám thoạt nhìn vô cùng tầm thường, mặc quần bò, ở trên đầu chụp lên mũ lưỡi trai màu đen, nếu không xem kỹ mặt quả thực bình thường đến mức không thể nào nhận ra được.
Tiến vào ga ra, Tiết Tầm rất nhanh lái một chiếc Volvo màu đen đi ra, mỉm cười bắt chuyện với Văn Diễn Vũ: “Lên xe đi."
Lực sát thương của gương mặt kia quá mạnh, ngay cả người vốn dĩ không chú ý đến xung quanh như Văn Diễn Vũ cũng thất thần trong vài giây, đành phải che giấu lúng túng, hỏi: “Tại sao anh lại không đi xe khác?"
Trong nhà để xe của y có ít nhất bốn chiếc xe hàng hiệu, chỉ cần nhìn bề ngoài liền biết giá trị không nhỏ.
Tiết Tầm thuần thục điều khiển xe, xem như chuyện đương nhiên trả lời: “Lẽ nào cậu muốn cùng tôi lên trang nhất sao?"
Văn Diễn Vũ ôm A Khôi ngồi lên xe, mèo tiểu thư lợi dụng lúc mọi người không chú ý cũng nhảy lên theo, hai con mèo cùng nhau vùi đầu ở trong lồng ngực Văn Diễn Vũ, đồng thời liếc mắt nhìn đối phương, một trái một phải nằm úp sấp hai bên người.
“A Hoa rất thích cậu."
“A Hoa?"
Tiết Tầm nghiêng đầu lại nhìn kỹ nó, đôi mắt hẹp dài mang theo ý cười, “Chính là vị tiểu thư đang nằm trong lồng ngực của cậu đó."
Văn Diễn Vũ vuốt ve lông mèo, không nhịn được mỉm cười, dáng dấp ôn hòa: “Tên rất đáng yêu."
A Khôi. A Hoa.
***
Văn Diễn Vũ nói ra địa chỉ, xe từ tiểu khu băng qua con đường bí mật dưới lòng đất đi ra ngoài, vững vàng khởi động.
Thời điểm đến gần một con hẻm, Tiết Tầm đột nhiên dừng xe.
Văn Diễn Vũ theo bản năng nhìn về phía Tiết Tầm.
Tiết Tầm mặt không chút thay đổi điều khiển xe rời xa con hẻm đó, chuyển hướng diện rộng, xinh đẹp uyển chuyển, đảo mắt đã trở về đường lớn.
“Có paparazi, đèn chớp."
Văn Diễn Vũ nhớ tới chuyện tối hôm qua mà Đàm Tĩnh đã nói, sắc mặt bất giác trắng bệt.
Tiết Tầm đậu xe ở ven đường, cách đó khá xa, khuỷu tay chống vào bánh lái, mu bàn tay chống cằm, gò má hướng về phía Văn Diễn Vũ: “Vậy cậu tính thế nào?"
Văn Diễn Vũ cúi đầu lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng gọi: “Alo, là Đàm tỷ sao?"
“Tiểu Văn? Cậu bên kia thế nào rồi? Lục thị vẫn luôn cố gắng giảm bớt sức ảnh hưởng của chuyện này, bọn họ thực sự rất tức giận, đang điều tra là ai tiết lộ tin tức. Cậu trước tiên nên tránh đi vài ngày đi, dân chúng thích nhất là những chuyện bát quái, nếu quả thật muốn làm lớn, chuyện của cha cậu…"
“Tôi biết rồi. Tôi đang ở bên ngoài, dưới lầu có paparazi."
Đàm Tĩnh dừng một chút: “Vậy cậu trước tiên đừng trở lại đó. Ở khách sạn nhé? Không, không. Cậu hãy tìm nhà người bạn nào đó ở nhờ đi, chỉ cần hai ba ngày là tốt rồi. Nói chung, bây giờ đừng về nhà."
Văn Diễn Vũ “Ừ" một tiếng, lại nghe Đàm Tĩnh dặn dò vài câu, cúp điện thoại.
Tư thế Tiết Tầm chống cằm đặc biệt tao nhã, ngữ điệu du dương: “Muốn đi đâu?"
Văn Diễn Vũ bận rộn tìm kiếm những số điện thoại trong danh bạ, im lặng không lên tiếng.
A Khôi buồn bực ngán ngẩm, duỗi ra móng vuốt dài đâm đâm chọt chọt con mèo trắng đang nằm phía đối diện, tiểu thư A Hoa quen sống trong nhung lụa lập tức xù lông, ánh mắt lộ rõ tức giận, vung móng vuốt đập tới.
Thường dân A Hôi nhe răng rống to “Meo meo" rồi trở về chỗ cũ, tiểu thư đang xù lông cũng theo đó nằm xuống lại, hai con mèo, ngươi tới ta đi, phi thường ấu trĩ.
Tiết Tầm không khỏi cười nhẹ, ngón tay thản nhiên gõ gõ bánh lái, âm thanh khàn khàn từ tính, nhưng giọng điệu vẫn vô cùng hoa lệ: “Chúng nó ở chung với nhau rất vui vẻ."
“Nếu không có nơi nào để đi, có muốn tới giúp tôi nuôi mèo hay không?"
Văn Diễn Vũ nắm chặt điện thoại di động, ôn hòa lắc đầu: “Không cần làm phiền, tôi tự nghĩ biện pháp."
Ôm mèo, đẩy cửa xuống xe.
Không cần phải thiếu nợ người khác, ban đầu vốn dĩ cũng không quen thuộc.
Tiết Tầm nhìn bóng lưng cố chấp đi xa kia, lông mày hơi nhíu lại, cuối cùng vẫn không nói gì.
Tiểu thư A Hoa nằm nhoài bên cạnh cửa sổ thủy tinh, con ngươi màu xanh nhẹ nhàng chớp, “Meo" một tiếng.
Văn Diễn Vũ cảm thấy vô cùng may mắn vì chính mình có mang theo tiền, bây giờ những người còn có thể giúp hắn thực sự quá ít, không cần phải đi quấy rầy người khác nữa.
Sau hai này ở trong nhà trọ gia đình, nhận được điện thoại của Đàm Tĩnh, “Không sao rồi, Lục đại công tử đặc biệt từ nước ngoài chạy về tạo áp lực, tạp chí mỗi ngày đã giải thích, kẻ tiết lộ tin cũng đã tra ra được."
Văn Diễn Vũ biểu thị đã biết, trở về nhà của mình, đã không còn phóng viên.
Kịch bản còn nằm ở trên bàn, Văn Diễn Vũ đem A Hôi thả lại ổ mèo, lại cẩn thận đọc lại một lần nữa.
Gọi điện thoại cho đoàn phim, chậm chạp không ai nghe máy.
Sau khi quét dọn căn nhà xong, điện thoại vang lên, thông báo ngày mai tiếp tục quay phim.
Văn Diễn Vũ hơi kinh ngạc, trả lời.
Hôm sau, thời điểm đến trường quay, bầu không khí vô cùng vi diệu, nam chính Lăng Lập Dương chậm chạp không tới.
Nhân viên công tác thì bận rộn không nói lời nào, âm thanh nhiều chuyện bình thường cũng đã biến mất.
Chuyên gia trang điểm thì chỉ nhìn chằm chằm vào dụng cụ của mình, giống như tự mình hóa trang.
Chỉ có chỗ của Tiết Nhan là có khá nhiều cô gái trẻ vây quanh xì xào bàn tán, nói chuyện vui vẻ.
Mãi đến tận khi Lục Nguyên đến, đáp án mới được công bố.
Lục Nguyên phờ phạc rũ đầu, so sánh với bốn, năm nhân viên quay chung vô cùng nhiệt tình cùng với Tiết Tầm tinh thần phấn chấn, anh hiện ra đặc biệt uể oải.
Tiết Tầm đến, giống như là quả bom rơi thẳng vào nồi nước sôi, trong nháy mắt đốt cháy bầu không khí.
Bên trong trường quay là một mảnh kích động.
Khác với người nam nhân mà hai ngày trước đã nhìn thấy, Tiết Tầm lúc này bị bao vây giữa đám đông, khuôn mặt không chê vào đâu được nở nụ cười vừa ôn nhu vừa xa cách, khí thế tự nhiên bất đồng với mọi người.
Quá trình thay đổi diễn viên kế tiếp xảy ra như chuyện đương nhiên, không ai nghi vấn.
Chỉ là, sau lần đó cũng không có người nào nhắc đến cái tên Lăng Lập Dương nữa, phảng phất như chỉ sau một đêm, nam diễn viên mới tiền đồ vô lượng ấy liền biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Không thể không khiến người cảm khái, thủ đoạn của Lục thị.
Tiết Tầm là át chủ bài, có phòng hóa trang riêng, thêm vào đó là chuyên gia trang điểm, người phụ trách trang phục, trợ lý, vân vân.
Tiết Nhan là em gái của y, tự nhiên sẽ được thơm lây.
Trong phòng hóa trang công cộng chỉ còn lại một mình Văn Diễn Vũ cùng một ít vai phụ nhỏ bé hơn.
Bầu không khí yên tĩnh, âm thanh đố kị trào phúng bất kham liền nhẹ nhàng truyền đến.
Tiết Tầm đến diễn, vấn đề phòng vé đã được bảo đảm, Tiết Nhan mượn danh tiếng của Tiết Tầm ngồi nhờ xe, cho dù chỉ là diễn viên mới cũng lập tức trở nên nổi tiếng.
Huống chi, anh em diễn vai vợ chồng, vô cùng thu hút hấp dẫn.
Quả nhiên hôm sau, toàn bộ đầu đề của các trang giải trí cơ hồ đều tương tự như nhau “Anh em diễn vai vợ chồng, Tiết Tầm vì em gái hạ thấp mình nhận phim điện ảnh mới", " [lạc đường] thay đổi diễn viên, ảnh đế vì tình diễn xuất, anh em nhà họ Tiết cùng nhau hợp tác" …
Các loại tiêu đề, vô cùng đa dạng.
Giai đoạn quảng bá cho phim trước đó xem như khá tốt, vốn là một bộ phim điện ảnh có chút danh tiếng, càng bởi vì Tiết Tầm mà thu hút người xem hơn.
Đồng thời, tiến độ quay phim cũng bắt đầu tăng nhanh.
Thời gian của Tiết Tầm có hạn, toàn bộ nội dung kịch bản của các vai phụ đều đẩy lùi ra sau, trước tiên lấy y làm chủ.
Trong vòng ba ngày đã quay lại tất cả những cảnh quay lúc trước, bây giờ lại đến cảnh quay quen thuộc kia.
Bất quá chỉ là cảnh khiêu khích, câu dẫn, mê hoặc.
Tổng biên Diệp tỷ tiến lại gần, ánh mắt cảnh cáo: “Văn Diễn Vũ, cậu lo mà diễn cho tốt, NG một lần nữa, cho dù cậu có sử dụng quy tắc ngầm cũng không có ích gì đâu."
Đến bệnh viện thú y rồi mới phát hiện nó phát sốt, còn có chút viêm đường ruột.
Ở bên cạnh chờ A Khôi đang chuyền nước, ánh mắt mệt mỏi nặng trĩu, Văn Diễn Vũ dựa vào sô pha ở đại sảnh bệnh viện ngủ thiếp đi.
Tỉnh lại, đã là giữa trưa, mặt trời lên cao, bác sỹ thú y dặn dò vài câu, rồi ôm một con mèo trắng mập lười biếng đưa tới.
Văn Diễn Vũ mới nhìn liền cảm thấy có gì đó không đúng, A Khôi nhà hắn lười biếng thành tính, da lông căn bản không thể nào nhu thuận nhẵn nhụi như vậy được.
Nhấc móng vuốt lên, tứ chi mèo trắng mở lớn hiện ra ngay trước mắt, một người một mèo, hai mặt nhìn nhau.
Văn Diễn Vũ nhìn chằm chằm cái bụng tròn trịa mềm mại kia, quẫn bách ngượng ngùng vò tóc.
A Khôi nhà hắn rõ ràng là mèo đực, nhưng cái này, cái này … Là của con cái.
Văn Diễn Vũ đuổi theo bác sĩ.
“Con này, không phải mèo của tôi, mèo của tôi là mèo đực."
Bác sỹ thú y “Ồ" một tiếng, trực tiếp đẩy ra hai chân sau của con mèo xem, lại bị móng vuốt trắng tinh đập tới.
“Thất lễ, thất lễ." Bác sỹ thú y che mặt tươi cười, mở ra sổ ghi chép, “Vừa nãy có một cô gái họ Trần đến nhận mèo, có thể là ôm sai rồi. Như vậy, tôi cho cậu địa chỉ của cô ấy, cậu đi tìm cô ấy đổi lại đi."
Địa chỉ là ở vùng ngoại thành, Văn Diễn Vũ chưa từng nghe qua, bất quá vẫn đón xe đi.
Mèo tiểu thư tựa hồ rất yêu thích Văn Diễn Vũ, núp ở trong lồng ngực của hắn ngủ say, thỉnh thoảng chép chép miệng, thậm chí còn cọ xát đầu nữa.
Khiến cho Văn Diễn Vũ không biết nên khóc hay nên cười.
Thời điểm xuống xe mới biết, địa chỉ hiển nhiên lại là một tòa nhà vô cùng xa hoa, chỉ cần nhìn dãy tường kéo dài bất tận kia là đã muốn hôn mê rồi, thêm vào màu sắc đặc biệt của ngôi biệt thự, càng làm cho người ta không khỏi tặc lưỡi.
Văn Diễn Vũ đang muốn đi vào, lại bị bảo an ngăn cản.
“Này, nơi này cấm người ngoài tiến vào."
Nói rõ ý đồ đến, đối phương đánh giá phong cách ăn mặc keo kiệt của Văn Diễn Vũ, bán tín bán nghi nhìn hắn chằm chằm.
“Chờ chút, tôi gọi điện thoại xác nhận lại."
Nửa phút sau, bảo an mới bất đắc dĩ cho đi.
Văn Diễn Vũ đối với tiểu khu này cũng không có hảo cảm, chỉ muốn bế A Khôi trở về nhà.
Ấn xuống chuông cửa, không người đáp lại.
Mấy phút sau, cửa bị một lực lớn mở bung ra, một khuôn mặt hoàn mỹ mà cơ hồ mỗi ngày đều có thể tại nhìn thấy trên TV đột nhiên xuất hiện ngay trước mắt Văn Diễn Vũ.
Chủ nhân vẻ mặt lười biếng dựa vào ngưỡng cửa, nửa người trên chỉ tùy ý khoác lên một chiếc áo sơ mi mỏng, da dẻ mới vừa tắm có hơi đỏ hồng, ẩn chứa bên trong còn có những giọt nước đang chậm rãi lăn xuống, khiêu gợi rối tinh rối mù.
Sau đó…
“A thu…"
“Mèo, mèo… Tôi dị ứng."
Văn Diễn Vũ ôm mèo sửng sốt vài giây, sau đó định thần lại, mỉm cười nói: “Xin lỗi, hình như anh ôm nhầm mèo của tôi, có thể đem nó đưa lại cho tôi được không?"
Tiết Tầm hơi lui về sau một bước, gương mặt xinh đẹp hoàn mỹ như đúc tượng hiện ra chút nghi hoặc, hình tượng bất kham nguyên bản cũng bởi vì vậy mà nhiễm thêm một phần nghiêm túc.
“Là cậu… Cậu nuôi mèo?"
Mặc dù đối với phương dò hỏi có chút thất lễ, Văn Diễn Vũ vẫn thành thật trả lời: “Ừm."
Tiết Tầm nghiêng người, chỉ cần liếc mắt một cái, mọi thứ bên trong phòng khách của biệt thự lập tức hiện rõ mồn một, sàn nhà bằng gỗ, cửa sổ sát đất, ghế sa lon màu trắng được làm bằng da thật, đằng sau nó chính là một cái TV vô cùng to lớn.
Ánh nắng mặt trời xuyên qua cửa sổ tiến vào trong nhà, cả phòng khách đều trở nên ấm áp, mèo lười A Khôi nằm nhoài trên sàn, tứ chi mở rộng ra, dị thường thoải mái.
“Mèo của cậu." Tiết Tầm ra hiệu, nhìn về phía mèo, tận lực trì hoãn thanh tuyến dò hỏi, “Cậu muốn dẫn nó đi bây giờ luôn sao?"
Văn Diễn Vũ tự nhiên không chút do dự gật đầu, thả xuống mèo tiểu thư lập tức thấp giọng kêu: “A Khôi."
A Khôi nghe thấy, cái mông hơi hơi di chuyển, lông trắng liền run lên, thân thể tròn vo cực kỳ không tình nguyện, thu lại một đoàn.
Mèo tiểu thư bị thả xuống, cũng rất bất mãn, chọn một sinh vật nam tính nhìn quen mặt nhào tới, chuẩn bị ngủ tiếp.
Sau đó…
“A thu, a thu…"
Văn Diễn Vũ do dự một chút, cuối cùng vẫn có lòng tốt ôm lấy mèo tiểu thư.
Tiết Tầm được giải phóng, nhanh chóng lui qua một bên, cực kỳ bất đắc dĩ nói: “Đây là mèo của mẹ tôi, bà ấy đang đi du lịch, nhờ tôi chăm sóc nó. Tôi cũng mới vừa biết, thì ra tôi dị ứng với lông mèo."
Văn Diễn Vũ nhìn dáng vẻ khổ sở của Tiết Tầm, quên mất bọn họ chỉ mới vừa gặp nhau trong khoảng thời gian rất ngắn, không nhịn được cười: “Vậy làm sao anh nuôi con mèo kia?"
Lời vừa nói ra khỏi miệng, Văn Diễn Vũ lập tức có chút hối hận.
Tiết Tầm cũng cười lại, khóe môi vung lên thành độ cong thản nhiên, nụ cười giảo hoạt, phảng phất giống như vô tình, thanh âm mê hoặc, bên trong lộ ra chút ngả ngớn: “Vậy không bằng cậu tới giúp tôi nuôi đi."
Khẩu khí Tiết Tầm quá mức trêu chọc, ánh mắt Văn Diễn Vũ tối sầm lại, thả mèo tiểu thư xuống, hai bước tiến lên ôm lấy A Khôi, thấp giọng nói một câu “Quấy rầy" lập tức quay người ra khỏi cửa.
Tiết Tầm từ trước đến giờ đều trêu đùa theo quán tính thói quen, sống trong cái vòng này, ngươi tới ta đi, thật thật giả giả, cho dù là ai cũng sẽ không thật lòng, nghe thấy lời chói tai cũng chỉ cười cười rồi cho qua, nhưng khi thấy Văn Diễn Vũ bỏ đi, y có chút không phản ứng kịp.
Tính cách như vậy, chẳng trách…
Mãi đến tận khi Văn Diễn Vũ đã mở cửa đi ra ngoài rồi, Tiết Tầm mới từ phía sau hắn lên tiếng, âm thanh trầm thấp, đã không còn giọng điệu cố ý đùa cợt lúc nãy nữa: “Văn Diễn Vũ, nơi này đón xe không tiện, tôi đưa cậu đi."
Văn Diễn Vũ nhìn đường phố trống trãi và hàng loạt những chiếc ô tô đẳng cấp trong bãi đậu xe, âm thanh vẫn trầm thấp, không chút chập trùng: “Vậy làm phiền."
Đợi một phút, Tiết Tầm thay xong quần áo, khoác một chiếc áo khoác màu xám thoạt nhìn vô cùng tầm thường, mặc quần bò, ở trên đầu chụp lên mũ lưỡi trai màu đen, nếu không xem kỹ mặt quả thực bình thường đến mức không thể nào nhận ra được.
Tiến vào ga ra, Tiết Tầm rất nhanh lái một chiếc Volvo màu đen đi ra, mỉm cười bắt chuyện với Văn Diễn Vũ: “Lên xe đi."
Lực sát thương của gương mặt kia quá mạnh, ngay cả người vốn dĩ không chú ý đến xung quanh như Văn Diễn Vũ cũng thất thần trong vài giây, đành phải che giấu lúng túng, hỏi: “Tại sao anh lại không đi xe khác?"
Trong nhà để xe của y có ít nhất bốn chiếc xe hàng hiệu, chỉ cần nhìn bề ngoài liền biết giá trị không nhỏ.
Tiết Tầm thuần thục điều khiển xe, xem như chuyện đương nhiên trả lời: “Lẽ nào cậu muốn cùng tôi lên trang nhất sao?"
Văn Diễn Vũ ôm A Khôi ngồi lên xe, mèo tiểu thư lợi dụng lúc mọi người không chú ý cũng nhảy lên theo, hai con mèo cùng nhau vùi đầu ở trong lồng ngực Văn Diễn Vũ, đồng thời liếc mắt nhìn đối phương, một trái một phải nằm úp sấp hai bên người.
“A Hoa rất thích cậu."
“A Hoa?"
Tiết Tầm nghiêng đầu lại nhìn kỹ nó, đôi mắt hẹp dài mang theo ý cười, “Chính là vị tiểu thư đang nằm trong lồng ngực của cậu đó."
Văn Diễn Vũ vuốt ve lông mèo, không nhịn được mỉm cười, dáng dấp ôn hòa: “Tên rất đáng yêu."
A Khôi. A Hoa.
***
Văn Diễn Vũ nói ra địa chỉ, xe từ tiểu khu băng qua con đường bí mật dưới lòng đất đi ra ngoài, vững vàng khởi động.
Thời điểm đến gần một con hẻm, Tiết Tầm đột nhiên dừng xe.
Văn Diễn Vũ theo bản năng nhìn về phía Tiết Tầm.
Tiết Tầm mặt không chút thay đổi điều khiển xe rời xa con hẻm đó, chuyển hướng diện rộng, xinh đẹp uyển chuyển, đảo mắt đã trở về đường lớn.
“Có paparazi, đèn chớp."
Văn Diễn Vũ nhớ tới chuyện tối hôm qua mà Đàm Tĩnh đã nói, sắc mặt bất giác trắng bệt.
Tiết Tầm đậu xe ở ven đường, cách đó khá xa, khuỷu tay chống vào bánh lái, mu bàn tay chống cằm, gò má hướng về phía Văn Diễn Vũ: “Vậy cậu tính thế nào?"
Văn Diễn Vũ cúi đầu lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng gọi: “Alo, là Đàm tỷ sao?"
“Tiểu Văn? Cậu bên kia thế nào rồi? Lục thị vẫn luôn cố gắng giảm bớt sức ảnh hưởng của chuyện này, bọn họ thực sự rất tức giận, đang điều tra là ai tiết lộ tin tức. Cậu trước tiên nên tránh đi vài ngày đi, dân chúng thích nhất là những chuyện bát quái, nếu quả thật muốn làm lớn, chuyện của cha cậu…"
“Tôi biết rồi. Tôi đang ở bên ngoài, dưới lầu có paparazi."
Đàm Tĩnh dừng một chút: “Vậy cậu trước tiên đừng trở lại đó. Ở khách sạn nhé? Không, không. Cậu hãy tìm nhà người bạn nào đó ở nhờ đi, chỉ cần hai ba ngày là tốt rồi. Nói chung, bây giờ đừng về nhà."
Văn Diễn Vũ “Ừ" một tiếng, lại nghe Đàm Tĩnh dặn dò vài câu, cúp điện thoại.
Tư thế Tiết Tầm chống cằm đặc biệt tao nhã, ngữ điệu du dương: “Muốn đi đâu?"
Văn Diễn Vũ bận rộn tìm kiếm những số điện thoại trong danh bạ, im lặng không lên tiếng.
A Khôi buồn bực ngán ngẩm, duỗi ra móng vuốt dài đâm đâm chọt chọt con mèo trắng đang nằm phía đối diện, tiểu thư A Hoa quen sống trong nhung lụa lập tức xù lông, ánh mắt lộ rõ tức giận, vung móng vuốt đập tới.
Thường dân A Hôi nhe răng rống to “Meo meo" rồi trở về chỗ cũ, tiểu thư đang xù lông cũng theo đó nằm xuống lại, hai con mèo, ngươi tới ta đi, phi thường ấu trĩ.
Tiết Tầm không khỏi cười nhẹ, ngón tay thản nhiên gõ gõ bánh lái, âm thanh khàn khàn từ tính, nhưng giọng điệu vẫn vô cùng hoa lệ: “Chúng nó ở chung với nhau rất vui vẻ."
“Nếu không có nơi nào để đi, có muốn tới giúp tôi nuôi mèo hay không?"
Văn Diễn Vũ nắm chặt điện thoại di động, ôn hòa lắc đầu: “Không cần làm phiền, tôi tự nghĩ biện pháp."
Ôm mèo, đẩy cửa xuống xe.
Không cần phải thiếu nợ người khác, ban đầu vốn dĩ cũng không quen thuộc.
Tiết Tầm nhìn bóng lưng cố chấp đi xa kia, lông mày hơi nhíu lại, cuối cùng vẫn không nói gì.
Tiểu thư A Hoa nằm nhoài bên cạnh cửa sổ thủy tinh, con ngươi màu xanh nhẹ nhàng chớp, “Meo" một tiếng.
Văn Diễn Vũ cảm thấy vô cùng may mắn vì chính mình có mang theo tiền, bây giờ những người còn có thể giúp hắn thực sự quá ít, không cần phải đi quấy rầy người khác nữa.
Sau hai này ở trong nhà trọ gia đình, nhận được điện thoại của Đàm Tĩnh, “Không sao rồi, Lục đại công tử đặc biệt từ nước ngoài chạy về tạo áp lực, tạp chí mỗi ngày đã giải thích, kẻ tiết lộ tin cũng đã tra ra được."
Văn Diễn Vũ biểu thị đã biết, trở về nhà của mình, đã không còn phóng viên.
Kịch bản còn nằm ở trên bàn, Văn Diễn Vũ đem A Hôi thả lại ổ mèo, lại cẩn thận đọc lại một lần nữa.
Gọi điện thoại cho đoàn phim, chậm chạp không ai nghe máy.
Sau khi quét dọn căn nhà xong, điện thoại vang lên, thông báo ngày mai tiếp tục quay phim.
Văn Diễn Vũ hơi kinh ngạc, trả lời.
Hôm sau, thời điểm đến trường quay, bầu không khí vô cùng vi diệu, nam chính Lăng Lập Dương chậm chạp không tới.
Nhân viên công tác thì bận rộn không nói lời nào, âm thanh nhiều chuyện bình thường cũng đã biến mất.
Chuyên gia trang điểm thì chỉ nhìn chằm chằm vào dụng cụ của mình, giống như tự mình hóa trang.
Chỉ có chỗ của Tiết Nhan là có khá nhiều cô gái trẻ vây quanh xì xào bàn tán, nói chuyện vui vẻ.
Mãi đến tận khi Lục Nguyên đến, đáp án mới được công bố.
Lục Nguyên phờ phạc rũ đầu, so sánh với bốn, năm nhân viên quay chung vô cùng nhiệt tình cùng với Tiết Tầm tinh thần phấn chấn, anh hiện ra đặc biệt uể oải.
Tiết Tầm đến, giống như là quả bom rơi thẳng vào nồi nước sôi, trong nháy mắt đốt cháy bầu không khí.
Bên trong trường quay là một mảnh kích động.
Khác với người nam nhân mà hai ngày trước đã nhìn thấy, Tiết Tầm lúc này bị bao vây giữa đám đông, khuôn mặt không chê vào đâu được nở nụ cười vừa ôn nhu vừa xa cách, khí thế tự nhiên bất đồng với mọi người.
Quá trình thay đổi diễn viên kế tiếp xảy ra như chuyện đương nhiên, không ai nghi vấn.
Chỉ là, sau lần đó cũng không có người nào nhắc đến cái tên Lăng Lập Dương nữa, phảng phất như chỉ sau một đêm, nam diễn viên mới tiền đồ vô lượng ấy liền biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Không thể không khiến người cảm khái, thủ đoạn của Lục thị.
Tiết Tầm là át chủ bài, có phòng hóa trang riêng, thêm vào đó là chuyên gia trang điểm, người phụ trách trang phục, trợ lý, vân vân.
Tiết Nhan là em gái của y, tự nhiên sẽ được thơm lây.
Trong phòng hóa trang công cộng chỉ còn lại một mình Văn Diễn Vũ cùng một ít vai phụ nhỏ bé hơn.
Bầu không khí yên tĩnh, âm thanh đố kị trào phúng bất kham liền nhẹ nhàng truyền đến.
Tiết Tầm đến diễn, vấn đề phòng vé đã được bảo đảm, Tiết Nhan mượn danh tiếng của Tiết Tầm ngồi nhờ xe, cho dù chỉ là diễn viên mới cũng lập tức trở nên nổi tiếng.
Huống chi, anh em diễn vai vợ chồng, vô cùng thu hút hấp dẫn.
Quả nhiên hôm sau, toàn bộ đầu đề của các trang giải trí cơ hồ đều tương tự như nhau “Anh em diễn vai vợ chồng, Tiết Tầm vì em gái hạ thấp mình nhận phim điện ảnh mới", " [lạc đường] thay đổi diễn viên, ảnh đế vì tình diễn xuất, anh em nhà họ Tiết cùng nhau hợp tác" …
Các loại tiêu đề, vô cùng đa dạng.
Giai đoạn quảng bá cho phim trước đó xem như khá tốt, vốn là một bộ phim điện ảnh có chút danh tiếng, càng bởi vì Tiết Tầm mà thu hút người xem hơn.
Đồng thời, tiến độ quay phim cũng bắt đầu tăng nhanh.
Thời gian của Tiết Tầm có hạn, toàn bộ nội dung kịch bản của các vai phụ đều đẩy lùi ra sau, trước tiên lấy y làm chủ.
Trong vòng ba ngày đã quay lại tất cả những cảnh quay lúc trước, bây giờ lại đến cảnh quay quen thuộc kia.
Bất quá chỉ là cảnh khiêu khích, câu dẫn, mê hoặc.
Tổng biên Diệp tỷ tiến lại gần, ánh mắt cảnh cáo: “Văn Diễn Vũ, cậu lo mà diễn cho tốt, NG một lần nữa, cho dù cậu có sử dụng quy tắc ngầm cũng không có ích gì đâu."
Tác giả :
Kham Mặc